Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1668


Chương 1668

“Hơn nữa, tính cách của anh lúc nào cũng độc đoán, khát vọng chiếm hữu quá mạnh nên khi nhìn thấy có người đàn ông khác theo đuổi tôi, anh mới không kiềm chế được, muốn đoạt lại thứ thuộc về mình.”

“Tô Chính Kiêu, tôi là người, không phải đồ vật.”

“Người anh yêu chính là Tả Như Bội, không phải tôi. Còn nữa, anh có hiểu cảm giác của anh với tôi hoàn toàn xuất phát từ tình cảm hay là dục vọng chiếm hữu không?”

Vẻ mặt Tô Chính Kiêu bối rối, giống như là miếng vải bị phủ một lớp bụi xám xịt, lực nắm vai cô cũng dần dần thả lỏng ra.

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.

Lưu Canh Hoằng dẫn Cảnh Hiên đi đến, nói: “Vẫn chưa nói xong à? Tôi với Cảnh Hiên đi dạo bên ngoài đến mức hơi chán rồi.”

“Nói xong rồi.” Đường Tiểu Nhiên nhanh chóng lấy cớ nói.

“Lúc ở bệnh viện em bảo muốn ăn bánh mì kẹp Tây Hà, tôi và Cảnh Hiên đã mua về rồi đây. Nhân lúc còn nóng, em mau ăn đi.”

Lưu Canh Hoằng đi đến, cố ý đẩy Tô Chính Kiêu ra.

Bả vai bị đẩy mạnh một cái khiến cả người Tô Chính Kiêu quay sang một bên, cứ thế đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hai người.

Ánh mắt tối sầm sâu thẳm, dù là vui hay buồn thì cũng chẳng ai có thể thoải mái được dưới ánh mắt như vậy cả.

“Anh Tô vẫn chưa đi sao? Hình như sắp muộn làm rồi đấy, hay anh Tô còn đang chờ tôi phải tiễn khách?”

Lưu Canh Hoằng trông cứ như chủ nhà.

Nhưng Tô Chính Kiêu là người có rất nóng nảy, chẳng chịu đựng nổi anh ta tỏ vẻ như thế, lạnh lùng nói với anh ta: “Đừng có mà tỏ vẻ trước mặt tôi như thế, nếu không tự chuốc lấy hậu quả đấy!”

Lưu Canh Hoằng cũng chẳng để tâm, vẫn cười mỉa mai nói:

“Có ai đã từng nói với anh Tô là có vẻ như giáo dưỡng của anh không ra gì lắm chưa?”

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên bất giác quay sang nhìn Tô Chính Kiêu.

Nhìn thấy cô như thế, sắc mặt của Tô Chính Kiêu tối sầm đến cực điểm.

Ngay lúc cô cứ nghĩ rằng anh sẽ giận dữ đến điên lên, không ngờ anh lại chỉ vỗ nhẹ lên ngực của Lưu Canh Hoằng, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng.

“Có rất nhiều người từng nói thế rồi. Nhưng mà không sao cả, tôi lúc nào cũng không có giáo dưỡng như vậy đấy, cho nên đừng có mà tùy tiện đi khiêu khích tôi!”

Tô Chính Kiêu mồ côi ba mẹ từ khi còn nhỏ, từ lúc đó trở đi tính cách của anh cũng trở nên không tốt lắm.

Dễ nổi điên, cáu kỉnh, nên người ta cũng gọi anh là đầu gấu.

Thường xuyên đánh nhau với những đứa trẻ khác, khơi dậy lòng ác chiến như một con sư tử đầu đàn.

Cho nên ba mẹ của bọn trẻ con luôn nói anh không có ba mẹ nên đương nhiên cũng không có giáo dưỡng!

Đường Tiểu Nhiên nghe được những chuyện này từ Tô Hoài Giang.

Bây giờ rõ ràng Lưu Canh Hoằng đã đạp trúng bãi mìn của anh, cô rất sợ anh sẽ điên lên mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1669


Chương 1669

Cảnh Hiên vươn tay lên, khẽ kéo lấy ống tay áo của anh: “Ba ơi.”

Giọng nói non nớt cất lên đã lập tức xua tan mọi giận dữ bao quanh Tô Chính Kiêu lúc này.

Anh kiềm chế lại. Đúng lúc trợ lý ở công ty gọi đến, anh nhấc máy nghe, sau đó rời đi.

Lưu Canh Hoằng ở lại trong phòng phụ giúp.

Đột nhiên Đường Tiểu Nhiên cảm thấy rất mệt mỏi: “Canh Hoằng, anh đến công ty làm đi, tôi không sao nữa rồi.”

“Không sao thật chứ?” Lưu Canh Hoằng vẫn chưa yên tâm.

Đường Tiểu Nhiên gật đầu chắc nịch: “Hơn nữa Cảnh Hiên vẫn còn ở đây mà, tôi cũng không sao hết. Cũng cảm ơn anh đã giúp tôi, tình nguyện diễn cùng tôi vở kịch này.”

Tô Chính Kiêu là một người rất có tự trọng.

Qua lần này, tuyệt đối anh sẽ không đến nữa.

“Là vinh dự của tôi.” Lưu Canh Hoằng cười khẽ.

Lưu Canh Hoằng rời đi, Đường Tiểu Nhiên đi vào nhà vệ sinh.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Cảnh Hiên, cậu bé sờ lên đầu, lục lọi lấy điện thoại của mình ra, gọi một cuộc đi.

Một lát sau có người nghe, cậu bé gọi: “Ba ơi.”

Tô Chính Kiêu vừa mới giận điên lên, khiến cho những người ở công ty cũng không dám thở mạnh: “Sao thế?”

“Con cảm thấy rất có lỗi với ba, còn chưa kịp phát huy tác dụng thì mẹ đã bị người ta hẫng đi rồi.”

Nói thật, vừa rồi cậu bé nhìn bộ dạng của ba rời đi mà lòng cũng rất khó chịu.

Lửa giận Tô Chính Kiêu nguôi đi một chút: “Con còn biết bị hẫng đi rồi cơ đấy. Người đàn ông kia đi chưa?”

“Đi rồi ạ.”

Cảnh Hiên đưa tay gãi đầu, có mấy lời cậu bé không biết có nên nói ra không.

Suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định phải nói: “Ba, con cảm thấy ba không còn hi vọng đâu. Bởi vì mẹ đã thành tâm đồng ý qua lại với chú Lưu mất rồi.”

“…”

Bên kia chìm trong im lặng.

Cảnh Hiên liếm môi, thử khẽ gọi: “Ba ơi, ba còn nghe không?”

“Ừ.”

Tô Chính Kiêu đáp lại cậu bé: “Lúc trước mẹ ở bên cạnh ba tám năm trời. Bọn họ chỉ qua lại với nhau thôi, cũng chưa phải kết hôn, ba vẫn còn có cơ hội.”

Cảnh Hiên nói: “Vậy lần này con sẽ làm một gián điệp siêu đẳng, dù chú Lưu rất tốt với con, nhưng con vẫn hy vọng ba sẽ thắng!”

Đường Tiểu Nhiên ở trong nhà vệ sinh nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng trong phòng.

Cô đi ra ngoài hỏi: “Đang nói chuyện với ai đấy?”

Cảnh Hiên lắc đầu, nói là đang nói chuyện với bạn cùng lớp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1670


Chương 1670

Công ty.

Cả ngày nay tâm trạng của Tô Chính Kiêu cứ như rơi xuống đáy vực, không thấy nở một nụ cười nào, tinh thần xuống dốc rõ ràng.

Nhưng cũng như những gì anh đã nói với Cảnh Hiên, dù sao hai người kia cũng chưa kết hôn.

Cô đã kiên trì tám năm, làm sao anh có thể nhẹ nhàng từ bỏ cho được?

Nhưng nói thì nói vậy, chứ trong lòng vẫn bồn chồn không thôi, bứt rứt không vui vẻ nổi.

Anh đứng dậy, tiện tay cầm áo vest lên, đi đến quán bar.

Màn đêm dần buông xuống, lúc này phố xá phồn hoa mới lên đèn. Không biết từ bao giờ, sự ồn ào trong quán bar đã khiến anh cảm thấy chán ghét, muốn bao một phòng riêng.

Một mình uống rượu cũng không thú vị gì cho cam. Anh uống được hai chai đã gọi người phục vụ đến thanh toán, quay về nhà họ Tô.

Lúc này, Cố Nhược Thiện vẫn còn chờ ngoài cửa.

Trong khoảng thời gian không gặp Tô Chính Kiêu, cô ta ở một mình cũng cô đơn buồn chán nên đã kiếm một người bạn trai.

Nhưng ai mà biết được, gã đàn ông kia trông có vẻ tử tế chứ thực chất chẳng phải dạng tốt lành gì.

Biết cô ta có tiền nên dùng đủ trăm phương ngàn kế để lừa lấy tiền đi, cô ta đuổi theo đòi lại, suýt nữa còn bị đánh cho một trận.

Trong lòng cô ta đã hoàn toàn hiểu ra rồi!

Trên đời có biết bao nhiêu đàn ông, nhưng chỉ có Tô Chính Kiêu mới có thể đối xử tốt với cô ta thôi.

Xe dừng lại trước cửa biệt thự.

Cô ta lập tức đến đón, tỏ ra vừa đáng thương vừa cẩn thận nói: “Chính Kiêu.”

Tô Chính Kiêu uống khá nhiều rượu, đến nỗi ánh mắt cũng mê man.

Thấy vậy, Cố Nhược Thiện vội vàng chạy đến, đưa hai tay ra đỡ lấy cánh tay anh.

Dù anh có uống say nhưng cũng không đến mức bất tỉnh không biết gì. Anh bình tĩnh nhìn cô ta chằm chằm, nheo mắt lại nói: “Theo tôi vào trong.”

Nghe vậy, Cố Nhược Thiện vui vẻ ra mặt, nhanh chóng cất bước vào biệt thự.

Tô Chính Kiêu muốn làm một phép thử.

Ngoài Đường Tiểu Nhiên ra, liệu anh còn có thể có cảm giác với người phụ nữ nào khác không.

Tô Chính Kiêu ngồi lên ghế sô pha.

Cố Nhược Thiện lập tức biết điều mà đi rót cho anh ly nước: “Uống chút nước đi.”

Không nói năng gì hết, anh vươn tay ra, bất ngờ nắm lấy cổ tay của cô ta, đưa người lại gần, lấy cơ thể to lớn của mình đè lên người cô ta.

Gò má Cố Nhược Thiện ửng đỏ, nhưng cũng có chút hưng phấn.

Trước kia anh chưa từng chạm vào cô ta bao giờ, hôm nay…

Gương mặt của anh dần dần hạ xuống, khoảng cách với cô ta mỗi lúc một ngắn hơn.

Cô ta còn có thể ngửi được cả mùi hương nam tính tỏa ra từ người anh, tất dễ chịu và quyến rũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1671


Chương 1671

Cô ta vô cùng kích động, mong đợi chuyện xảy ra tiếp theo, thậm chí còn hơi sốt ruột.

Trước kia cô ta chỉ cảm thấy sợ hãi với Tô Chính Kiêu, nhưng bây giờ sẽ không còn cảm thấy như vậy nữa.

Phụ nữ phải trải qua mấy lần gặp kẻ không ra gì thì mới có thể nhìn rõ rằng ai mới là người phù hợp với mình nhất.

Khoảng cách thu lại còn cực ngắn, cô ta có thể thấy rõ từng đường nét ngũ quan, sống mũi thẳng tắp, còn có cả đôi môi mỏng của anh.

Mọi người đều nói đàn ông môi mỏng là kẻ bạc tình nhất.

Nhưng cô ta lại không nghĩ vậy, anh là người thâm tình hơn bất cứ ai khác.

Khi chóp mũi hai người chạm nhau, môi sắp dán sát lại thì đột nhiên Tô Chính Kiêu lại dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô ta.

Cố Nhược Thiên không dám nhúc nhích, bị anh nhìn đến mức ngại ngùng.

Lúc này sao anh còn tâm trạng mà nhìn cái khác vậy chứ?

Một người phụ nữ ưu tú bỗng dưng chủ động sẽ càng khiến cảm xúc giữa hai người bùng phát.

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Thiện nhoài người về phía trước, chu môi ra muốn hôn anh.

Giây phút hai bờ môi sắp chạm vào nhau, Tô Chính Kiêu lại lùi ra sau rồi lập tức đứng lên.

Cố Nhược Thiện ngây ra, cảm giác trống rỗng nhanh chóng càn quét trong cơ thể cô ta.

Tô Chính Kiêu nới lỏng cà vạt, tháo vài cúc áo rồi nói: “Đi đi, sau này đừng đến đây nữa.”

Cố Nhược Thiện vẫn còn đang choáng váng, nằm im không động đậy.

“Cho dù cô rất giống cô ấy, nhưng cuối cùng cũng chẳng phải cô ấy, có giống nhau đến tám chín phần đi nữa thì đã sao? Cô ấy là tâm ma trong lòng tôi, nhìn thấy cô cũng chỉ khiến tâm ma của tôi bị kích động trở nên điên cuồng hơn thôi. Từ nay về sau tuyệt đối không được bước vào nơi này dù chỉ một bước, cũng đừng để tôi nhìn thấy cô thêm lần nào nữa!” Tô Chính Kiêu lạnh lùng nói.

Sau khi Tả Như Bội qua đời, chỉ cần anh đụng vào người phụ nữ khác thì cơn ác mộng đó lại ùa về.

Trước khi cô ấy mất, khuôn mặt thê lương đó lại chồng chất lên khuôn mặt của người phụ nữ đang nằm dưới thân anh.

Dần dà, anh chẳng còn hứng thú gì với phụ nữ nữa.

Anh chạm vào Đường Tiểu Nhiên cũng có nguyên nhân.

Lần đầu tiên là vì say rượu, những lần sau là vì căm hận!

Chính vì căm hận nên đầu óc càng trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết, càng biết rõ người phụ nữ đang nằm dưới thân mình là ai, từ đó quét sạch hình bóng của Tả Như Bội đi.

Cố Nhược Thiện vẫn còn muốn sáp vào anh nhưng lại bị Tô Chính Kiêu gạt phăng ra: “Tôi đã nói rõ rồi, bây giờ nhanh chóng biến khỏi mắt tôi, đừng để tôi phải điên lên”

Cố Nhược Thiện không dám chọc điên anh, đành phải ngoan ngoãn đi ra khỏi biệt thự.

Con người anh! Quả nhiên không dễ chọc vào mà!

Tô Chính Kiên ngẩng đầu lên, thở mạnh một hơi.

Giống như Đường Tiểu Nhiên đã nói, bản thân anh đối xử với cô như vậy, rốt cuộc là vì lòng tham chiếm hữu, vì vật sở hữu bị xâm phạm nên muốn giành lại, hay còn có lý do nào khác?

Tô Chính Kiêu hít một hơi thật sâu, trút toàn bộ sự tức giận ngột ngạt ra bên ngoài.

Nhắm mắt lại, để cho trái tim hoàn toàn lắng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1672


Chương 1672

Anh cần một đáp án, một câu trả lời cho tất cả sự bất thường trong thời gian qua…

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng hít thở của anh đang không ngừng vang vọng.

Nước rất lạnh, cũng chính vì lạnh nên mới làm đầu óc con người càng trở nên tỉnh táo.

Bất kể là trong trái tim hay trong trí óc đều là một mảng trắng xóa, giống như màn sương mù dày đặc trong tiết sương giáng vậy, mù mờ và tĩnh lặng.

Cũng từ trong khung cảnh trắng xóa đó, một ý nghĩ dần dần hiện ra, xuyên qua lớp sương mù, càng lúc càng rõ nét, càng lúc càng rõ ràng…

Tô Chính Kiêu bỗng mở mắt ra, yết hầu nhấp nhô.

Ý nghĩ đó khiến con ngươi anh càng ngày càng mở lớn.

Không ngờ anh lại bị cô hấp dẫn, có chút để tâm đến cô,…

Anh không ngừng suy nghĩ, từ khi nào mình lại để tâm và kích động đến như vậy, chắc có lẽ là từ lúc anh nghe được cuộc đối thoại của cô và Hoài Giang sau bia mộ.

Từ tối hôm đó trở đi, có lẽ chưa yêu cô là thật, nhưng đã bị cô kích động rồi dần dần chú ý đến cô nhiều hơn cũng là thật…

Tô Chính Kiêu hít từng hơi thật sâu, sau đó ngồi bên cạnh bồn tắm, đôi tay thô to xoa nhẹ hàng lông mày, lồng ngực phập phồng càng lúc càng kịch liệt…

Cảnh Hiên ngồi bên cạnh bàn ăn.

Mẹ cậu bé đang nấu đồ ăn tối bên trong phòng bếp.

Nghĩ đến ba mình, cậu bé cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Tối nay có món bún gạo trong nồi đất.

Hồi chiều Đường Tiểu Nhiên, Lưu Canh Hoằng và Cảnh Hiên cùng nhau đi siêu thị, còn đến chợ bán đồ ăn nữa, mua được rất nhiều đồ.

“Cảnh Hiên thích ăn lạp xưởng hun khói lắm đúng không? Mua hai cây nhé?” Lưu Canh Hoằng ân cần hỏi.

Đường Tiểu Nhiên gật đầu trả lời lại: “Được.”

Anh ta đã giúp đỡ cô rồi, muốn ăn một bữa cơm thôi, không lý gì cô lại từ chối anh ta.

Đường Tiểu Nhiên đang bận nồi cơm, còn Lưu Canh Hoằng thì đang thái lạp xưởng. Anh ta thái lạp xưởng thành từng lát mỏng, dáng người cao gầy rướn qua bên này, định bỏ lạp xưởng đã thái mỏng vào bên trong nồi đất.

Mà Đường Tiểu Nhiên cũng vừa nhớ ra mình chưa bỏ hành vào trong nồi đất, định lấy hành rồi xoay qua bên này bỏ vào. Không ngoài dự đoán, hai người cùng lúc va vào nhau, cô đụng phải lồng ngực của Lưu Canh Hoằng.

Khoảng cách giữa cả hai rất gần, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể người kia.

Đường Tiểu Nhiên không nhìn anh ta, lấy đũa đảo bún gạo trong nồi, mở lời trò chuyện giống như không có chuyện gì: “Hình như Cảnh Hiên đói rồi, chúng ta làm nhanh lên thôi.”

Lưu Canh Hoằng thu người về, đứng thẳng lưng, nhún nhẹ bả vai rồi cũng làm ra vẻ như không có gì nói: “Ừ.”

Bữa ăn trôi qua cũng xem như ấm áp hòa thuận, trời cũng đã tối muộn rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1673


Chương 1673

Lưu Canh Hoằng phải ra về, nhưng chân của Đường Tiểu Nhiên không tiện nên cũng không tiễn anh ta về.

Sau khi Lưu Canh Hoằng ra về, cô cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều.

Không căng thẳng như lúc Lưu Canh Hoằng còn ở đây.

Cô cảm thấy có chút buồn chán, ánh mắt vô tình lướt qua cuốn album. Cô cầm lên lật ra xem, cuốn album này là do Tô Chính Kiêu đưa cho cô.

Trước mắt cô hiện ra vẻ mặt vừa cố chấp vừa ngang bướng của anh lúc gặng hỏi cô vào ban sáng!

Nhận thấy suy nghĩ của mình càng ngày càng trôi xa, cô lắc đầu mình, cố gắng bình tĩnh lật xem cuốn album.

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm tinh mơ, Đường Tiểu Nhiên đã đi đến bệnh viện.

Bác sĩ hỏi cô: “Chuẩn bị xong chưa?”

Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi.”

Lâm Thanh ngồi bên cạnh nắm chặt tay của cô.

“Tôi đã kê đơn rồi, đến phòng điều trị đi, tôi sẽ tiến hành truyền thuốc hóa trị cho cô luôn.”

“Vâng.”

Bác sĩ sợ cô sẽ nôn ra nên cho cô uống thuốc chống nôn trước rồi mới bắt đầu truyền dịch. Cô phải truyền ba túi dịch màu trắng, một túi dịch màu đỏ.

Lúc mới truyền thuốc cô còn cảm thấy có chút căng thẳng.

Nhưng sau đó lại bình tĩnh ngoài dự đoán, không có cảm giác gì cả.

Suốt cả quá trình Lâm Thanh đều ở bên cạnh cô.

Đợi đến khi truyền dịch xong thì cũng đã trưa rồi.

Hai người vừa mới bước ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe đã đậu ngay bên cạnh: “Lên xe đi.”

Đường Tiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Là Lưu Canh Hoằng.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tôi đến thăm một người bạn, trùng hợp thật đấy, hai người lên xe đi, vừa hay tôi cũng đã đồng ý đến chơi với Cảnh Hiên.” Lưu Cảnh Hoằng nói.

Đường Tiểu Nhiên lập tức từ chối: “Không cần đâu.”

“Trời sắp mưa rồi, bắt xe không dễ đâu, tôi cũng muốn đến nhà em mà.”

Đường Tiểu Nhiên còn đang định từ chối, Lâm Thanh đã lên tiếng trước: “Vậy cảm ơn anh nhé.”

“Không có gì.”

Vậy là hai người đều lên xe.

Ánh mắt của Lâm Thanh như cái ra-đa không ngừng quét lên người cô.

Quả nhiên, qua một lúc sau trời bắt đầu đổ mưa to.

Nhìn thấy Cảnh Hiên, Lưu Canh Hoằng nói: “Đã mua đầy đủ nguyên liệu rồi, chúng ta đi nướng thịt thôi. Hôm qua chú hứa sẽ đãi cháu một bữa hoành tráng mà.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1674


Chương 1674

Cảnh Hiên ngơ ngác: “Chú Hoằng, cháu chỉ nói bừa vậy thôi.”

Mình chỉ nói bừa một câu thôi mà, sao lại đến thật rồi?

Đột nhiên cảm thấy, sau này không nên nói bừa nữa!

Chú Lưu cũng mưu mẹo thật đấy, chỉ vì theo đuổi mẹ mình mà đến cả một đứa bé cũng lợi dụng không tha!

“Chú Lưu không phải người nuốt lời đâu, chúng ta cùng đi thôi.”

Đường Tiểu Nhiên không mấy hứng thú nói: “Anh đưa Cảnh Hiên đi đi, tôi không đi đâu, nhớ đưa thằng bé về sớm một chút.”

Với tình trạng của cô bây giờ đã không thể để Cảnh Hiên đi theo bên mình được.

Lưu Canh Hoằng nói: “Đi chung đi mà.”

Đường Tiểu Nhiên vẫn kiên quyết từ chối.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng.

Lâm Thanh nhanh miệng dàn xếp: “Tiểu Nhiên à, đi chung đi, giao Cảnh Hiên cho bạn mình, cậu có yên tâm được không?”

Đường Tiểu Nhiên đành đồng ý đi chung.

Cuối cùng, ngay cả Lâm Thanh cũng đi theo ba người bọn họ.

Vừa ngồi vào trong xe, tiếng chuông báo tin nhắn của Cảnh Hiên đột nhiên vang lên.

Cậu bé mở tin nhắn ra, là ba nhắn tin cho cậu… Hai mẹ con đang ở đâu?

Chú Lưu chở con với mẹ, dì Lâm Thanh đi chơi.

Đầu ngón tay của cậu bé gõ chữ vô cùng nhanh nhẹn, chỉ cần chỉnh sửa trong vài giây rồi nhanh chóng gửi đi.

Tô Chính Kiêu vừa mới tỉnh rượu, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng.

Nhìn thấy tin nhắn con trai gửi đến, anh nhanh chóng tỉnh táo trở lại, chửi thầm mấy câu.

Trời mưa lớn như vậy, không sợ trượt chân ngã chết sao!

Suy nghĩ một lúc, ngón tay thon dài khẽ cử động, tiếng gõ tin nhắn lách cách vang lên, nhanh chóng gõ ra một hàng chữ… Hiện giờ con làm gián điệp có tác dụng rồi đây, chen vào giữa hai người kia, không được để mẹ và chú đó chạm vào người nhau, con phải làm lá chắn tách người họ ra, rõ chưa?

Đã rõ! Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cảnh Hiên nhắn lại hai chữ, sau đó lại nhắn thêm: “Bây giờ con phải đi nướng thịt rồi, không nhắn với ba nữa!”

Tâm trạng vừa mới tốt lên được một chút đã bị một câu nói của đứa con trai đẩy vào vực sâu.

Với cái tính ham ăn của nhóc kia, liệu nó có nhớ rõ nhiệm vụ mà ba nó giao cho không đây?

Càng nghĩ càng thấy bực bội, trong cơn tức giận, anh vứt cái quần tây xuống đất, bàn tay to lớn liên tục giày vò mái tóc, nhỏ giọng mắng chửi một tiếng, sau đó đi vào phòng tắm.

Một lát sau.

Anh lại nhắn tin cho Cảnh Hiên: “Đang nướng đồ ở đâu?”

Cảnh Hiên trả lời: “Ba đừng đến đây, nếu ba mà đến thì thân phận gián điệp của con sẽ bị bại lộ mất, làm sao con dám đối mặt với mẹ và chú Lưu chứ, con rất khó xử đó! Hay là đợi mọi người bên này ăn đồ nướng xong rồi ba hẵng tới nha?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1675


Chương 1675

Cái tính nóng nảy của Tô Chính Kiêu bắt đầu bộc phát, gửi cho Cảnh Hiên một đống tin nhắn, Cảnh Hiên bèn gửi địa chỉ qua cho ba mình.

Tô Chính Kiêu gọi chú Lưu đi tìm một bộ dụng cụ nướng thịt đến, lái xe ra khỏi gara, đạp chân ga nhanh chóng phóng đi.

Phi thẳng một đường đến mục tiêu.

Quả nhiên, ba người người đó đang nướng thịt.

Cảnh Hiên đang vui vẻ cầm xiên thịt dê nướng lên ăn.

Vừa nhìn thấy ba mình đến là cậu bé nhanh chóng giấu khuôn mặt nhỏ đi, dáo dác ngó đông ngó tây, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện rõ dòng chữ, “không phải con gọi ba đến đâu!”

Đường Tiểu Nhiên kinh ngạc, ở một nơi như vậy mà cũng có thể chạm mặt sao?

Lưu Canh Hoằng cười nhạt, tiếp tục nướng thịt.

Tô Chính Kiêu nhìn lướt qua Đường Tiểu Nhiên, sau đó mới nhìn sang Cảnh Hiên: “Cảnh Hiên, không phải con nói trước giờ chưa từng ăn thịt mà ba nướng sao? Đến đây nào, bây giờ ba nướng cho con ăn. Muốn ăn thịt dê nướng hay cá nướng?”

“…”

Cảnh Hiên lau khóe miệng dính đầy dầu mỡ, không nhịn được mà nhòm qua bên kia.

Ba mình đúng là nói dối không chớp mắt, mình nói muốn ăn cá mà ba nướng hồi nào chứ?

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên nhìn về phía Cảnh Hiên đang ngồi trên tảng đá.

Cậu nhóc sờ sờ đầu mình, cười nói: “Trước đây con có nói với ba như thế.”

“Qua đây nào.”

Tô Chính Kiêu loay hoay với đống dụng cụ, vẫy vẫy tay với Cảnh Hiên.

Hết cách, Cảnh Hiên chỉ có thể lê đôi chân nhỏ bé qua bên kia, ngồi xuống bên cạnh ba mình: “Ba, sao ba lại đến đây?”

“Nếu ba không đích thân đến đây, giao cho con có ổn nổi không?”

Tô Chính Kiêu đảo mắt qua cậu bé, tầm nhìn hướng về phía người phụ nữ đối diện, thế nhưng lại tỏ vẻ như đang nói chuyện với Cảnh Hiên: “Vừa nãy mọi người đã làm những gì vậy?”

“Nướng thịt ạ, nhưng mẹ và chú Lưu là người phụ trách nướng thịt, con chỉ việc ăn thôi.”

Vừa nói, cậu nhóc còn thuận thế chìa ra cái bụng đã no căng của mình: “Con ăn no lắm rồi.”

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu liếc thằng con mình một cái, hừ lạnh: “Đúng là không nhờ được việc gì cả!”

Từ trước đến nay Tô Chính Kiêu chưa bao giờ nướng thịt, đây cũng là lần đầu tiên.

Nhìn đống dụng cụ bày ra trước mắt, anh thật sự không biết nên làm gì đầu tiên.

Cảnh Hiên cứ ngồi chồm hổm bên cạnh ba mình, nhìn thấy ba mình mãi mà không làm gì, bèn mở miệng nói: “Ba à, hình như ba không biết lắp đúng không?”

“Không sao đâu, dù gì con cũng đã ăn no rồi.”

Thân là đàn ông, thứ không thể nhẫn nhịn nhất là sự chất vấn của người khác!

Đặc biệt đó lại là sự chất vấn đến từ phía con trai mình, thật sự tổn thương đến tôn nghiêm của một người đàn ông!

“Ai nói với con vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1676


Chương 1676

Tô Chính Kiêu vứt lại một câu, sau đó đi ra ngoài xe.

Những dụng cụ nướng thịt này đều mới tinh, chưa được sử dụng qua bao giờ.

Anh nhớ hình như trợ lý Lưu có để sách hướng dẫn sử dụng lên xe.

Thấy thế, Cảnh Hiên cũng hấp tấp chạy theo, nhìn thử xem ba mình đang lục tung xe tìm đồ gì.

Cả cái cốp sau đều bị Tô Chính Kiêu lật ngược lên trời rồi nhưng vẫn không tìm được cuốn sách hướng dẫn.

Dưới cái nhìn chằm chằm của thằng con trai quý tử nhà mình, anh mím chặt môi, cau có gọi điện thoại cho trợ lý Lưu, vẻ mặt như ăn phải thuốc súng: “Sách hướng dẫn sử dụng dụng cụ nướng đâu? Chú không để vào trong này luôn sao?”

Chú Lưu nghe điện thoại xong âm thầm than không xong rồi, dáng vẻ mất bò mới lo làm chuồng, cuống quýt nói: “Tổng giám đốc à, Tiểu Trương cũng đang ở đây, để tôi kêu cậu ấy sang giúp một tay. Cậu ấy không những biết sử dụng dụng cụ nướng mà còn biết cách nướng thịt nữa. Thịt mà cậu ấy nướng ra bên ngoài thì giòn bên trong lại mềm mại, vô cùng tươi ngon…”

Tiết mục tuyên truyền lấy lòng còn chưa kết thúc, Tô Chính Kiêu ở bên này đã tức giận gầm lên một tiếng.

“Nói nhiều như vậy làm gì! Tìm cuốn sách hướng dẫn sử dụng, rồi đọc từng câu từng chữ cho tôi nghe!”

Nghe xong, chú Lưu còn chưa kịp nói hết lời đã im bặt, vội vàng lục tung mọi ngóc ngách tìm cuốn sách hướng dẫn sử dụng.

Sau đó đã xảy ra cảnh tượng như thế này.

Tô Chính Kiêu ngồi xổm trên mặt đất loay hoay với đống dụng cụ nướng thịt, bàn tay be bé của Cảnh Hiên cầm điện thoại lên, đặt bên tai ba mình, chú Lưu ở đầu dây bên kia tỉ mỉ đọc từng câu từng chữ trong cuốn sách hướng dẫn lắp ráp.

Đối mặt với đống dụng cụ nhập nhằng, Tô Chính Kiêu thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tay của Cảnh Hiên đã bắt đầu mỏi, nhóc con liếm môi hỏi: “Ba à, sao ba còn không bắt đầu đi?”

Tô Chính Kiêu cứ như không nghe thấy con trai mình nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào đống dụng cụ kia.

Đợi chờ trong sự sốt ruột và bất lực, Cảnh Hiên tiếp tục lên tiếng: “Ba ơi, chú Lưu lắp cái này nhanh lắm. Ba đợi chút nhé, con kêu chú ấy đến đây giúp ba.”

Nói đoạn, đôi chân nho nhỏ của Cảnh Hiên lập tức chuyển động, quay người định chạy sang phía đối diện.

May mà anh tay mắt lanh lẹ, Tô Chính Kiêu nhanh chóng tóm lấy cổ áo của thằng con mình rồi kéo lại: “Đi đâu mà đi! Ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ đi!”

Cảnh Hiên biết ba mình không muốn bị chú Lưu vượt mặt.

Thật ra cậu nhóc biết đàn ông thường coi trọng sĩ diện. Nhưng mà cứ ngồi ở đây nhìn cũng không ổn lắm!

Ngay lúc cậu nhóc gấp gáp đưa tay vò đầu, cuối cùng Tô Chính Kiêu cũng bắt đầu ra tay.

Phía đối diện, lúc Đường Tiểu Nhiên lơ đãng nhìn sang bên này đã bắt gặp cảnh tượng hai cha con đang ngồi xổm xuống đất, ngơ ngác nhìn đống dụng cụ nướng thịt.

Nhìn Tô Chính Kiêu bây giờ, cô không thể nào liên tưởng đến anh của trước kia.

Anh ở trong mắt cô, không thể nào là dáng vẻ như vậy.

Cô chưa từng quên sự châm chọc và khiêu khích mà anh dành cho mình, rồi còn cả những lúc ở chung với cô và Cảnh Hiên, anh đã mất kiên nhẫn đến mức nào. Bây giờ và trước đây hoàn toàn không giống nhau!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1677


Chương 1677

Anh ngồi xổm trên mặt đất lắp ráp dụng cụ, Cảnh Hiên cũng vội vàng đưa đồ này đồ kia cho ba mình. Thật sự vừa bận rộn vừa nhộn nhịp!

Một cảnh tượng như vậy, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Sự nhiệt tình của anh đối với con mình chưa từng vượt quá ba giây.

Nhưng so ra thì anh kiên nhẫn với con hơn kiên nhẫn với cô.

Lưu Canh Hoằng cầm đĩa lên, gắp những miếng thịt đã nướng chín bỏ vào đĩa, sau đó còn rắc lên một chút gia vị.

Anh ta bưng đĩa thịt qua, ngồi bên cạnh Đường Tiểu Nhiên: “Em ăn đi.”

“Ừm.” Đường Tiểu Nhiên tươi cười cầm lên một xiên đồ nướng, thật sự nướng rất ngon, thịt vẫn còn giữ được độ tươi, cô không thể không khen: “Mùi vị rất thơm ngon!”

Lưu Canh Hoằng cười khẽ, có chút đắc ý: “Tất nhiên rồi, những thứ khác có thể không biết, nhưng riêng đồ nướng và cắm trại dã ngoại thì tôi đây rất am hiểu. Mà hình như tính tình của anh Tô không được tốt lắm nhỉ.”

“Tính tình của anh ấy luôn như vậy, thậm chí có thể nói là rất nóng nảy. Có đôi khi thức dậy mà không tìm thấy quần áo đâu là sẽ nổi trận lôi đình, cứ như một…”

Giật mình nhận ra những lời này có chút không thích hợp, Đường Tiểu Nhiên lập tức dừng lại, nói lảng sang chuyện khác: “Anh có quen biết anh ấy, chắc cũng hiểu rõ rồi.”

“Từ một hành động nhỏ cũng có thể đoán ra tính cách của người đó ra sao. Em xem, bản thân anh ta không biết cách lắp đặt, thế là phát cáu với đống dụng cụ kia.”

Lưu Canh Hoằng hất cằm về phía đối diện.

Quả nhiên, có một bộ phận không thể lắp vào, Tô Chính Kiêu liền nhấc chân đạp xuống hai cái.

Tính tình của anh luôn luôn như vậy, có lẽ trên đời này sẽ không có ai hiểu tính cách của anh hơn cô.

Đường Tiểu Nhiên lạnh nhạt thu tầm mắt về, mỉm cười.

Không khí giữa hai người luôn luôn không lạnh không nóng, chỉ là nói chuyện phiếm nhẹ nhàng thôi.

Nói về những chuyện lý thú trước kia, không đến mức quá tẻ nhạt, cũng không đến mức quá vui vẻ gì.

Thời gian dần dần trôi đi, bầu trời vốn đã tạnh lại bắt đầu mưa.

Mưa không lớn cũng không nhỏ, cứ đều đều như thế.

Không thể nào tiếp tục nướng thịt nữa, Lưu Canh Hoằng bắt đầu thu dọn đồ đạc lại.

Đường Tiểu Nhiên cũng muốn giúp một tay nhưng lại bị anh ta đẩy ra: “Chuyện thế này cứ để đàn ông làm thôi.”

Không còn cách nào khác, Đường Tiểu Nhiên đành phải ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn.

Động tác của anh ta gọn gàng mà lưu loát, hai ba bận đã dọn xong hết đồ đạc.

Mà bên này, Tô Chính Kiêu và Cảnh Hiên đang dốc hết sức bình sinh vất vả trang bị công cụ xong xuôi.

Hiếm khi thấy trên gương mặt điển trai của anh hiện lên nụ cười nhẹ.

Cảnh Hiên cũng rất vui sướng: “Ba, có phải cũng có một nửa công lao của con không ạ? Con cũng có đưa ra ý kiến đó.”

Tô Chính Kiêu nhướng mày, tâm trạng cũng khá hơn: “Tất nhiên rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1678


Chương 1678

Đúng vào lúc này, Lưu Canh Hoằng và Đường Tiểu Nhiên đi tới, hai bên không chào hỏi nhau, chỉ nhìn thẳng về phía Cảnh Hiên: “Cảnh Hiên, bây giờ sẽ tới nhà chú Lưu xem phim, con có muốn đi cùng không nào?”

Lúc nói những lời này, anh ta quét mắt sang Tô Chính Kiêu như có như không.

Cảnh Hiên nhìn mẹ một cái, rồi lại quay đầu nhìn ba, mở miệng đáp: “Con không đi đâu ạ, con ở đây nướng thịt với ba con cơ.”

“Được rồi, vậy khoảng thời gian này đừng tới nữa, mẹ có việc nên phải đi công tác.”

Đường Tiểu Nhiên nói.

“Đi công tác sao? Mất bao lâu?” Tô Chính Kiêu híp mắt hỏi.

Đường Tiểu Nhiên không đáp.

“Vâng, con biết rồi ạ.” Cảnh Hiên gật đầu, đáp lời cô.

Ánh mắt Tô Chính Kiêu bỗng trở nên sắc bén, sắc đến mức có thể chém người ta ra thành hai nửa!

Ngay sau đó, Lưu Canh Hoằng nắm tay Đường Tiểu Nhiên ngồi lên xe, rời đi.

Ngực Tô Chính Kiêu không ngừng dồn dập phập phồng lên xuống. Anh có thể nhìn ra, tên đàn ông đó đang cố ý!

Có rất nhiều địa điểm hẹn hò có thể lựa chọn, tại sao cứ phải chọn hẹn hò trong nhà anh ta?

Đơn giản chỉ là không muốn thấy anh ta, cũng không muốn bị anh ta quấy rầy.

Cục tức nghẹn ở ngực. Ha ha, anh ta không muốn bị quấy rầy à, vậy thì anh cứ quấy rầy đấy!

Một tay nhặt dụng cụ nướng thịt lên, tùy tiện nhét vào trong cốp sau xe, Tô Chính Kiêu nói với Cảnh Hiên: “Đi thôi nào!”

Cảnh Hiên nói: “Ba ơi, mình không nướng thịt nữa ạ? Vất vả lắm mới gắn xong mà, chúng ta dùng thử một chút trước có được không ạ!”

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu xoay người, ánh mắt lướt qua trên người cậu bé, nói: “Lửa sém lông mày rồi mà còn nướng thịt, con làm gián điệp kiểu gì vậy hả?”

“Lửa sém lông mày ạ? Chẳng phải chỉ là mẹ tới nhà chú Lưu xem phim thôi mà, tại sao lại lửa sém lông mày?” Đôi mắt Cảnh Hiên mờ mịt, rất khó hiểu.

“Chuyện giữa nam nữ, giữa người lớn với nhau, sao mà con hiểu được?”

Chân mày của Tô Chính Kiêu nhíu lại thật chặt, tiến lên mấy bước, một phát nhấc bổng Cảnh Hiên lên, ôm cậu bé vào trong lòng rồi đi vào trong xe.

Chỉ là đi xem phim?

Lỡ như hôn môi vào lúc tình nồng, một đứa trẻ tám tuổi như cậu bé làm sao mà hiểu được những thứ này?

Vậy là, công cụ nướng thịt lãng phí một buổi trưa mới dựng xong, cuối cùng lại không dùng gì tới.



Đường Tiểu Nhiên không ngờ Tô Chính Kiêu lại tới cùng luôn.

Trong lúc lơ đãng bỗng thấy xe của Tô Chính Kiêu, mới đầu cô còn tưởng mình nhìn lầm rồi, sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần mới phát hiện mình không hề nhầm.

Nhưng mà, Tô Chính Kiêu đi theo sang bên đây làm gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1679


Chương 1679

Cô cau mày.

Lưu Canh Hoằng cũng phát hiện ra, nói: “Nếu không thì tới nhà tôi đi. Chờ bọn họ đi rồi, tôi sẽ đưa em trở bề. Diễn kịch phải diễn cho tròn vai, nhà tôi cũng cách nhà em rất gần.”

Đường Tiểu Nhiên suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Thậm chí, cô còn đang suy nghĩ có nên dứt khoát về bệnh viện hay không.

Khoảng thời gian này, cô không thể ở bên Cảnh Hiên, cũng không muốn để cho Cảnh Hiên phát hiện ra bệnh tình của mình. Nếu ở nhà, Tô Chính Kiêu sẽ đến bất cứ lúc nào, không tiện.

Còn nữa, cô muốn cho Tô Chính Kiêu hoàn toàn bỏ suy nghĩ muốn tái hôn với mình.

Nếu không, ngày nào cũng dây dưa như vậy, tới lúc nào mới xong đây?

Xe ngừng ở dưới lầu khu chung cư.

Tô Chính Kiêu hỏi Cảnh Hiên đã từng tới đây chưa, Cảnh Hiên gật đầu.

Lưu Canh Hoằng không biết phải làm sao: “Em thích xem kiểu phim nào? Kinh dị, tình yêu hay lãng mạn?”

Đường Tiểu Nhiên nói mình xem phim gì cũng được, mấy loại đó cô đều có thể xem hết.

Cuối cùng chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn, nhẹ nhàng, có một loại cảm giác tươi mát không nói nên lời. Các cảnh phim đều quanh quẩn cảm giác êm ái.

Xem đến chỗ đặc sắc nhất, tiếng chuông cửa vang lên. Lưu Canh Hoằng đi tới mở cửa, ngoài cửa lại không có một bóng người.

Anh ta nhún vai rồi quay người trở lại, ngồi về ghế sô pha: “Không có ai.”

Ngay sau đó, tiếng chuông cửa lại vang lên lần thứ hai, anh ta ra mở cửa một lần nữa.

Vẫn không có ai, lần thứ ba, lần thứ tư…

“Tôi nghĩ có lẽ có người chơi khăm rồi.”

Sự bất lực của Lưu Canh Hoằng đạt đến ngưỡng cao nhất, tâm trạng xem phim đều bị phá hoại hoàn toàn, uể oải ngồi trên ghế sô pha.

Đường Tiểu Nhiên vẫn đang suy nghĩ.

Có phải là Tô Chính Kiêu và Cảnh Hiên không?

Dù sao thì bọn họ cũng sẽ không vô duyên vô cớ tới đây!

Quả thực không biết làm sao, Lưu Canh Hoằng đi tới tắt chuông cửa đi.

Khó khăn lắm căn phòng cũng yên tĩnh trở lại, cảm tình của hai người tiếp tục hòa vào bộ phim.

Vậy nhưng, lần này vẫn không thể xem quá lâu.

Lại vang lên tiếng còi báo động, là còi báo động xảy ra hỏa hoạn.

Đường Tiểu Nhiên hơi sững người, ngay sau đó lập tức phản ứng lại: “Xảy ra hỏa hoạn ư? Chúng ta đi ra ngoài trước đi!”

Lưu Canh Hoằng cũng nhanh chóng ngắt nguồn điện, dẫn đường đưa Đường Tiểu Nhiên ra khỏi phòng.

Vườn hoa dưới lầu chung cư có không ít người dân tụ tập, hiển nhiên đều nghe thấy tiếng báo động rồi trốn ra được, có vài người không mặc quần áo, có người còn mặc quần đùi!

“Bị điên à! Cháy chỗ nào vậy?” Có người đang chửi bới.

“Đúng thế, nhìn cả tòa nhà cũng không thấy dáng vẻ xảy ra hỏa hoạn, chẳng lẽ là có người cố ý chơi khăm à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1680


Chương 1680

“Đúng là đáng giận! Ban ngày ban mặt mà dọa người như vậy!”

“…”

Đường Tiểu Nhiên vẫn chưa hết hoảng hồn, hoang mang hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi cũng không rõ lắm, cứ đợi đi, chắc là sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.” Lưu Canh Hoằng an ủi.

Đúng lúc ấy, bảo vệ chung cư đi tới, nói: “Không xảy ra hỏa hoạn, sau khi điều tra cẩn thận thì không có nơi nào có nguồn lửa hết, trái lại bắt được một người đang cố ý đùa dai. Không có chuyện gì đâu, mọi người lên lầu cả đi.”

“Bị điên hay gì mà đùa dai kiểu đó?” Mọi người vẫn còn đang nhao nhao mắng.

Lúc này, mấy người bảo vệ dẫn Tô Chính Kiêu đi ra.

Cảnh Hiên được anh ôm vào trong ngực, che mặt.

Mất mặt quá đi mất thôi.

“Nhìn cũng ra hình ra dáng, trông như ngôi sao mà sao lại làm ra chuyện như vậy? Đầu óc không bình thường à?”

“Tôi cũng thấy thế. Trong ngực cậu ta còn có một cậu bé trai kìa, có phải bị lừa bán không thế? Bây giờ các anh muốn dẫn người đi đâu?”

Bảo vệ hừ một tiếng, giơ tay che lại gương mặt bị đánh của mình, nói:

“Làm ra chuyện nhiễu dân như vậy, ai biết cậu ta có ý đồ gì, hơn nữa thái độ vô cùng không tốt, đương nhiên là đồn cảnh sát rồi.”

Cảnh Hiên dứt khoát nằm lên bả vai anh ta.

So sánh ra thì trên mặt Tô Chính Kiêu lại là vẻ lạnh nhạt dửng dưng, không có chút cảm giác lúng túng ngượng nghịu nào.

Ánh mắt anh như ra-đa, quét qua trên người Đường Tiểu Nhiên và Lưu Canh Hoằng.

Quần áo chỉnh tề, tóc cũng không rối loạn, môi không sưng đỏ cũng không ướt át.

Tốt lắm!

Đường Tiểu Nhiên nhìn anh, nhíu chặt mày lại.

Anh cũng rảnh rỗi thật, động vào thứ kia làm gì thế?

Cô khập khễnh đi tới, muốn đón lấy Cảnh Hiên.

Tô Chính Kiêu có thể tới đồn cảnh sát, nhưng Cảnh Hiên thì không thể.

Nhưng Cảnh Hiên lại không chịu rời đi, nhất quyết muốn đi cùng: “Con muốn đi cùng ba cơ!”

Đường Tiểu Nhiên không khuyên được cậu bé, cũng chỉ đành mặc cậu.

Lưu Canh Hoằng đưa tay khẽ xoa trán. Anh ta cảm thấy độ điên của người đàn ông này cũng đủ cuồng dại đấy, hoàn toàn bất cần luôn!

Cuối cùng, Tô Chính Kiêu bế Cảnh Hiên ngồi vào trong xe cảnh sát, bị dẫn đi.

Đường Tiểu Nhiên không có tâm trạng xem tiếp nữa, nói với Lưu Canh Hoằng: “Tôi về nhà trước đây.”

Lưu Canh Hoằng nói: “Ừ.”

Sau đó, anh ta đi lấy xe đưa cô về nhà.

Ngồi trên xe, Lưu Canh Hoằng nói: “Anh ta sẽ không vô duyên vô cớ đi làm những chuyện kia đâu. Ban đầu là bấm chuông quấy rầy, sau đó lại là máy báo động hỏa hoạn. Rõ ràng là anh ta cố ý quấy rầy chúng ta!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1681


Chương 1681

Đường Tiểu Nhiên không nói gì.

Tình huống thế này, nói gì mới đúng đây?

“Nhưng mà nói thật ra, anh ta làm những chuyện này cũng ấu trĩ thật đấy!”

Lưu Canh Hoằng không thể ừ bừa, chỉ cười lắc đầu:

“Xem ra anh ta cũng có chút ý với em, hơn nữa cũng không hề hời hợt đâu. Nếu không với tính cách của anh ta, hẳn là sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Có lẽ thế.”

Đường Tiểu Nhiên muốn trốn tránh chuyện này, không muốn tiếp tục bàn luận nữa.

“Nhưng có là thế thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi.”

Lưu Canh Hoằng tỏ ý đã hiểu, không tiếp tục nữa mà yên lặng lái xe.

Đường Tiểu Nhiên không lo cho Cảnh Hiên, với thế lực của Tô Chính Kiêu ở nước K hiện giờ, chắc chắn sẽ bình yên vô sự.

Đồn cảnh sát.

Tô Chính Kiêu không hề có chút tự giác nào, bế Cảnh Hiên ngồi thẳng lên ghế: “Con có khát nước không?”

Đây là lần đầu tiên Cảnh Hiên tới chỗ như vậy, cậu bé có hơi sợ hãi.

Miệng khát cũng không dám nói, lắc đầu, dán vào trong ngực anh.

“Sợ cái gì? Có ba đây rồi.” Tô Chính Kiêu quay sang nói với một viên cảnh sát: “Rót ly nước tới đây.”

Nữ cảnh sát tức giận cười một tiếng, gõ bàn vang dội: “Có nhầm không vậy? Bây giờ anh là kẻ tình nghi, lại còn chỉ đạo tôi làm việc?”

Các nhân viên bảo vệ cũng gật đầu phụ họa: “Chính cậu ta đánh mặt chúng tôi thành như vậy!”

Tô Chính Kiêu không có tâm trạng dài dòng: “Cấp trên của cô là ai?”

“Quan tâm cấp trên của tôi làm gì?”

Nữ cảnh sát nhìn anh, mặt đầy bất mãn.

Người này tới đồn cảnh sát còn kiêu ngạo như vậy!

Không để ý đến cô ta, Tô Chính Kiêu thẳng thừng gọi điện thoại. Chỉ qua hai ba phút, cấp trên đã tới, thái độ đối với anh rất cung kính.

Hiển nhiên người tới có chức vị không nhỏ, nữ cảnh sát nhìn ông ta mà kính sợ.

“Anh Tô, anh tới đây là có chuyện gì sao?”

“Ừm, vừa rồi ở chỗ…” Anh ta nhướng mày, nhìn bảo vệ: “Chung cư gì?”

Bảo vệ đáp lời theo bản năng: “Chung cư Hoa Sen.”

“Đúng, ở chung cư Hoa Sen, tay tôi vô ý đụng phải máy báo động hỏa hoạn, sau đó lập tức bị kết tội dẫn tới nơi này.”

Tô Chính Kiêu lạnh nhạt nói: “Con trai tôi hơi khát, không có nước à?”

Viên cảnh sát lập tức nháy mắt với nữ cảnh sát, bảo cô ta mau đi rót nước.

“Chuyện chỉ có vậy thôi ư? Thế chắc là anh Tô vô tình nên mới đụng phải thôi, mấy người đều giải tán cả đi. Ai lại vô duyên vô cớ đi đụng vào máy báo động hỏa hoạn chứ. Mấy chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi là được, hai ba con anh có thể rời đi rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1682


Chương 1682

Cảnh Hiên bưng ly nước, cảm thấy ba thật là lợi hại.

Lần này, cậu bé không cảm thấy mất mặt nữa!

“Anh Tô có thể rời đi rồi đấy.” Viên cảnh sát nói.

Đã xoay người đi, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó, Tô Chính Kiêu lại xoay người ngồi xuống: “Không có bảo lãnh thì hình như không thể đi được…”

Viên cảnh sát ngẩn người: “Anh Tô có thể đi được rồi!”

“Không có người bảo lãnh thì đi kiểu gì?”

Tô Chính Kiêu dựa lưng vào ghế dựa:

“Làm như thế là không có trách nhiệm với nhân dân. Lỡ như tôi là người bị tình nghi, cứ thế được thả ra không phải là không an toàn hay sao? Cho nên nhất định phải bảo lãnh!”

“…”

Cảnh sát đã không biết nên ứng đối như thế nào nữa.

Rõ ràng đứng dậy là có thể đi rồi, tại sao anh Tô cứ muốn bảo lãnh vậy?

Ở một bên khác.

Đường Tiểu Nhiên đang nấu nước, chuông điện thoại di động vang lên.

Cô nhận, là số lạ, nghi ngờ cau mày: “A lô?”

“Là vợ cũ của Tô Chính Kiêu phải không ạ? Mời cô đến đồn cảnh sát một chuyến để bảo lãnh cho anh ấy rời đi.”

Cô ngẩn ra, không nói gì.

Với bản lĩnh của anh mà cần bảo lãnh gì chứ?

Còn đang thất thần, giọng nói non nớt của Cảnh Hiên lại truyền tới: “Mẹ ơi.”

“Cảnh Hiên.”

Cô lập tức lấy lại tinh thần.

“Mẹ ơi, mẹ tới bảo lãnh cho con và ba về đi ạ, nếu không con và ba sẽ không ra được. Con khát quá đi, chỗ này không có nước uống.”

Giọng của Cảnh Hiên yếu ớt, còn mang theo sự tủi thân nữa.

“Ba con không hỏi nước cho con à?”

“Hỏi rồi ạ, nhưng mà dì cảnh sát không cho. Đồn cảnh sát chỉ có dì ở đây thôi, bọn họ không biết ba, không để cho hai ba con đi.”

Giọng nói cực kỳ tủi thân.

Đường Tiểu Nhiên nào còn nghe nổi nữa, dặn dò hai tiếng rồi lập tức cúp điện thoại, đi ra khỏi nhà bắt xe taxi.

Lúc trên đường cô nghĩ, chắc hẳn Tô Chính Kiêu quan tâm tới thể diện của mình, không để cho trợ lý trong công ty đi, cho nên Cảnh Hiên mới không thể không gọi điện thoại cho cô.

Trong đồn cảnh sát.

Mí mắt nữ cảnh sát run rẩy.

Cậu nhóc gọi điện thoại nói không có nước uống giờ đang cầm đồ uống trong tay, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ kia kìa!

Đúng là một cặp ba con kỳ quái!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1683


Chương 1683

Cảnh Hiên đang ăn bánh bích quy, còn không ngừng ngẩng đầu nói với Tô Chính Kiêu: “Ba ơi, con cảm thấy bánh quy này ăn rất ngon đó ạ.”

Tô Chính Kiêu nhìn cậu bé: “Đến lúc về ba sẽ bảo chú Lưu mua cho con ăn, hoặc là lát nữa lúc về ghé vào siêu thị mua nhé.”

Đường Tiểu Nhiên vội vàng chạy xộc vào.

Cảnh Hiên vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé lau qua loa vụn bánh quy ở khóe miệng và cả ở trên người, ăn hơi nghẹn…

Ánh mắt Tô Chính Kiêu quét qua mặt bàn, bàn tay hất một cái, nhanh chóng hết túi bánh bích quy trên bàn vào thùng rác, động tác nhanh gọn mà lưu loát.

Lúc này, Đường Tiểu Nhiên cũng vừa kịp tới, chạy thẳng tới chỗ hai người đang ngồi.

Vừa rồi Cảnh Hiên ăn nhanh quá, đến lúc này vẫn còn bị nghẹn, không ngừng nấc.

Đường Tiểu Nhiên đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Cảnh Hiên, cau mày: “Là ăn bị nghẹn hay là bị cảm lạnh, sao cứ nấc hoài vậy?”

Ăn?

Cảnh Hiên sợ lại làm hỏng chuyện của ba mình, vội vàng lắc đầu thật nhanh: “Bị cảm lạnh ạ.”

Cô khom người, khoảng cách với anh rất gần.

Tô Chính Kiêu có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trên người cô, mắt anh hơi run run.

Mà Đường Tiểu Nhiên lại lạnh nhạt liếc nhìn Tô Chính Kiêu, với thân phận như vậy của anh mà lại không ra nổi đồn cảnh sát á!

“Cảnh sát, xin hỏi bây giờ tôi có thể đưa bọn họ rời đi chưa?”

Cô xoay người, nhìn về phía nữ cảnh sát phía sau.

“Ký tên là được rồi.” Nữ cảnh sát chỉ chỉ một bên.

Thấy vậy, Đường Tiểu Nhiên cảm ơn nữ cảnh sát, sau đó đi về bên cạnh.

Đường Tiểu Nhiên cách xa, nhưng nữ cảnh sát lại đứng khá gần hai người kia, cho nên có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai ba con họ, thấy cậu bé trai kéo vạt áo người đàn ông: “Ba, tiếp theo nên làm thế nào?

Suy nghĩ một chút, Tô Chính Kiêu híp mắt nói: “Cứ nói là con chưa ăn gì, bây giờ đang đói.”

Nghe vậy, chân mày nữ cảnh sát không nhịn được mà run rẩy.

Cô ta không nghe nhầm đó chứ, rõ ràng cậu bé trai ăn no quá rồi, giờ vẫn còn đang nấc không ngừng kia kìa, vậy là còn bảo là đói, đúng là…Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Quả nhiên, cậu bé trai lau khóe miệng: “Ba, con thật sự không ăn được nữa đâu, bụng sắp nổ luôn rồi.”

Liếm nhẹ cái miệng nhỏ đầy mùi bánh quy, Cảnh Hiên bảo: “Mẹ ơi, con đói quá, từ trưa tới giờ con chưa ăn gì hết.”

Nghe thế, Đường Tiểu Nhiên liền bảo: “Chẳng phải mấy hôm trước con đòi ăn lẩu sao, bây giờ mẹ đưa con đi ăn lẩu nhé.”

Cảnh Hiên sờ mũi rồi lại nói:

“Mẹ ơi, dắt ba theo nhé, ba không mang theo ví tiền trên người, cũng nhịn đói lâu lắm rồi.”

“Ba con có xe, có thể tự về nhà họ Tô ăn.”

Đường Tiểu Nhiên nói.

Tô Chính Kiêu nhăn mày, chân cộp cộp mấy cái, Cảnh Hiên hiểu được những ám hiệu không lời này, bèn quay đầu lại nhìn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1684


Chương 1684

“Nhưng con muốn đi ăn chung với ba, không được sao ạ?”

Đường Tiểu Nhiên không nói gì.

Nhưng trong lòng cô thật sự không muốn đi cùng Tô Chính Kiêu.

“Trước kia khi mẹ và ba còn chưa ly hôn thì con cũng chưa từng đi ra ngoài ăn với ba mẹ. Bây giờ ba mẹ ly hôn rồi, con cũng chỉ có thể ra ngoài ăn với mẹ với chú Lưu nữa, hoặc là đi ra ngoài ăn riêng với ba…”

Giọng nói non nớt đó chỉ nói đến đây là bỗng dừng lại, Cảnh Hiên không nói tiếp gì thêm.

Cậu cúi vùi đầu mình xuống, đôi chân đung đưa không ngừng.

Lại qua một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, buông tay Đường Tiểu Nhiên ra, đi đến bên cạnh Tô Chính Kiêu, gương mặt đầy hiểu chuyện nói với cô:

“Hình như con hết đói rồi ạ, mẹ đi hẹn hò với chú Lưu đi ạ, con và ba về nhà họ Tô, chúng ta đi thôi ba.”

Khi Đường Tiểu Nhiên nghe câu nói này, trái tim cứ như bị những đầu kim chi chít đâm vào.

Cảnh Hiên đang oán trách cô, đang tránh xa cô!

Ánh mắt của Tô Chính Kiêu không hiểu nông sâu lướt qua người Đường Tiểu Nhiên.

Lúc này anh quyết định không nói gì, nắm tay của Cảnh Hiên đi ngang qua cô.

Xe đang đậu bên ngoài đồn cảnh sát, Cảnh Hiên bước qua kéo cửa xe ra rồi bò lên ghế phụ, còn Tô Chính Kiêu thì ngồi ở ghế lái.

Cắm chìa khóa, nổ máy, thấy người phụ nữ kia vẫn còn đứng yên tại chỗ, anh có hơi buồn bực, nhìn Cảnh Hiên bảo: “Chiêu này của con xem ra không có tác dụng là mấy nhỉ.”

Cảnh Hiên dựa lưng vào ghế da, nắm chắc phần thắng bảo: “Chắc chắn có tác dụng!”

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì thấy Đường Tiểu Nhiên đang bước về phía bên này.

Tô Chính Kiêu còn chưa kịp phản ứng thì Cảnh Hiên ngồi ở vị trí ghế phụ đã nhanh chóng xoay đầu qua, không nhìn mẹ của mình mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy hành động từ chối đó, trái tim Đường Tiểu Nhiên thật sự như bị xé nát.

Không còn do dự gì nữa, cô bước về phía chiếc xe.

Trong xe, Cảnh Hiên vẫn giữ động tác ban nãy.

Nhưng mà bàn tay đặt trên ghế của cậu lại làm ký hiệu OK với Tô Chính Kiêu.

Nụ cười xém chút đã hiện lên trên khuôn mặt, Tô Chính Kiêu mím nhẹ đôi môi mỏng, ho vài tiếng đè nén nụ cười ban nãy.

Thật đúng là thằng nhóc ranh ma!

Nữ cảnh sát của đồn cảnh sát đang đổ rác, nhìn những bao bìa hỗn độn được đổ ra, khóe mắt cô ấy run rẩy.

Ba túi bánh quy, một gói chân gà, một gói snack khoai tây, rồi cả một chai Coca…

Bất giác, cô ấy lại nhớ đến dáng vẻ gọi điện thoại của cậu bé ban nãy.

Ngồi trên ghế, tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm bánh quy.

Ăn rột rột như một chú sóc, vụn bánh quy liên tục rơi vãi, thế mà lại bảo mình đói bụng.

Người đàn ông điển trai kia có vẻ rất hài lòng với lời nói dối của cậu bé, khóe miệng hé cười, không ngừng gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1685


Chương 1685

Khi ấy cô thật sự cạn lời, một tên bịp lớn dắt theo một tên bịp nhỏ.

Nên là cái câu kia nói đúng thật, tốt nhất là đừng để đàn ông chăm con!



Kết quả cuối cùng là Đường Tiểu Nhiên ngồi ở ghế sau, còn Cảnh Hiên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Còn Tô Chính Kiêu thì đang lái xe với khóe môi hơi vểnh lên.

Nơi bọn họ đến ăn là nhà hàng lẩu, những thức ăn như này, thường thì Tô Chính Kiêu không thường xuyên ăn.

Đối với anh, đây là thực phẩm rác, nhưng hôm nay thì ngoại lệ.

Không ngồi trong phòng VIP mà ngồi ngay đại sảnh, Đường Tiểu Nhiên cũng không gọi món mà bảo nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Cảnh Hiên: “Muốn ăn gì thì gọi đi con.”

Cảnh Hiên gọi vài món mà cậu bé thích ăn nhất.

Đường Tiểu Nhiên không hỏi ý kiến của Tô Chính Kiêu, anh cũng chả để tâm lắm.

Chẳng bao lâu, món đã được dọn lên hết, Đường Tiểu Nhiên vì muốn bù đắp cho Cảnh Hiên nên cứ mãi gắp thức ăn cho cậu, còn bản thân cô thì không ăn.

Mới tiêm thuốc xong, không thể ăn những thứ cay nồng này được.

Nhìn cái chén đồ ăn chất đầy như núi, Cảnh Hiên muốn khóc thật sự.

Vừa nãy cậu ăn nhiều đồ ăn vặt thế, bụng sắp nổ tung đến nơi rồi!

“Muốn lấy lòng con đến vậy sao?”

Tô Chính Kiêu nhìn gương mặt sắp phát khóc của con trai, rồi lại nhìn Đường Tiểu Nhiên.

Bàn tay đang gắp thức ăn đó của Đường Tiểu Nhiên bỗng khựng lại, nói với Tô Chính Kiêu: “Có thể đừng nói chuyện với tôi được không?”

“Cho dù muốn lấy lòng con mình thì cũng đâu cần ân cần đến thế? Em gắp nhiều như này là muốn thằng bé ăn đồ ăn nguội suốt à?” Tô Chính Kiêu nói tiếp.

Đường Tiểu Nhiên nhìn thử rồi mới rút tay lại.

“Chuyện thiết bị báo cháy là thế nào?”

“Cái đó là lúc con và ba lên lầu không cẩn thận đụng thôi ạ.” Cảnh Hiên trả lời trôi chảy lạ thường.

Đương nhiên sự thật không phải là không cẩn thận đụng vào mà là ba cố ý. Âm thanh âm ĩ đó, xém chút nữa dọa chết cậu luôn.

Đường Tiểu Nhiên không nhìn Cảnh Hiên mà nhìn thẳng Tô Chính Kiêu:

“Những lí do này, anh tưởng tôi sẽ tin chắc?”

“Còn nữa, những trò trẻ con như này sau này đừng làm nữa, bây giờ tôi và anh ấy là người yêu nhau, đến nhà anh ấy cũng là chuyện bình thường thôi.”

“Cho dù anh ngăn được lần này, vậy lần sau, lần sau nữa thì sao?”

Tô Chính Kiêu sắc mặt âm u, sự tức giận trong lòng cuối cùng cũng phun trào, anh cười khẩy, giọng nói khàn đặc ấy tràn đầy sự chế giễu: “Bắt đầu từ lúc nào em lại trở nên cởi mở thế?”

“Đối với xã hội bây giờ thì sự tiến triển giữa người yêu với nhau bình thường lắm mà, chẳng phải sao?”

Tô Chính Kiêu nhìn cô với ánh mắt sâu lắng: “Ngủ với gã ta rồi à?”

Lúc này trên bàn ăn còn có Cảnh Hiên chưa hiểu sự đời ngồi bên cạnh, thế mà anh lại không kiêng kỵ gì nói ra những lời như thế, Đường Tiểu Nhiên có hơi tức giận: “Liên quan gì đến anh!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1686


Chương 1686

“Việc này tốt nhất em đừng chọc tức tôi!” Lồng ngực Tô Chính Kiêu đang nhấp nhô không ngừng.

“Đồ điên!”

Đường Tiểu Nhiên nhỏ tiếng mắng, không để ý đến anh nữa.

Ở đây là nhà hàng, cô không muốn trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn xung quanh.

Cảnh Hiên lau cái miệng nhỏ của mình, bảo: “Ngủ là gì thế ạ?”

“Sao nhiều lời thế! Mau ăn đồ ăn của con đi.”

Đường Tiểu Nhiên hiếm khi nổi giận với Cảnh Hiên: “Người lớn nói chuyện, sao con quan tâm như vậy làm gì?”

Bị quở trách, Cảnh Hiên không nói gì thêm, ăn tiếp thêm vài miếng đậu hủ cá.

Cậu vỗ cái bụng như sắp nổ tung kia rồi bảo ăn không nổi nữa.

Ba người rời khỏi nhà hàng, trên đường, Tô Chính Kiêu cứ như đua xe, suốt cả đoạn đường đều lái với tốc độ rất nhanh, đôi chân không ngừng tăng ga.

Đường Tiểu Nhiên ngồi ở ghế sau liền tức giận:

“Anh có thể lái xe đàng hoàng không vậy? Nếu như được thì tôi với Cảnh Hiên ngồi tiếp trên xe, còn không được thì chúng tôi xuống xe. Có tận ba mạng người đang ngồi trong xe anh đấy, không phải chỉ có một mình anh đâu!”

Nghe thấy thế, tuy cảm xúc của Tô Chính Kiêu vẫn vô cùng tức giận.

Nhưng vẫn đè nén lại, lái xe chậm đi.

Cảnh Hiên đã sớm không chịu được cơn buồn ngủ ập đến liên tục đó, bèn nằm lăn ra ghế mà ngủ thiếp đi.

Xe dừng ngay dưới lầu, Đường Tiểu Nhiên không bế Cảnh Hiên rồi tự xuống xe.

Tô Chính Kiêu bảo: “Không dắt theo Cảnh Hiên à?”

“Tôi phải đi công tác, khoảng thời gian này không thể chăm con được, anh cũng đừng đưa thẳng bé qua đây nữa.”

Vừa dứt lời cô liền bước xuống xe.

Nhưng Tô Chính Kiêu lại nắm cổ tay cô lại.

Trên hành lang, anh nắm hai cánh tay cô đặt lên trên đỉnh đầu, chiếc đùi rắn chắc chen vào giữa hai chân cô, đôi mắt sâu thẳm ấy như muốn hút cả người cô vào.

“Đúng! Những việc trẻ con ấy đều là tôi làm! Tất cả đều là tôi làm cả! Thế thì đã sao? Em và anh ta hẹn hò là quyền tự do của em.”

“Còn tôi làm gì thì cũng là quyền tự do của tôi, tôi không có quyền quản thúc em, vậy em tưởng em có quyền gì mà chất vấn tôi?”

Ở đây có những người khác thuê không ngừng đi ngang qua, hai người vẫn sát vào nhau với tư thế thân mật ấy, Đường Tiểu Nhiên cựa quậy người muốn vùng vẫy: “Được, đó là tự do của anh, sau này tôi sẽ không chất vấn nữa. Bây giờ thả tôi ra ngay!”

Tô Chính Kiêu nhìn chăm chăm cô, nghiêng nghiêng chiếc cằm cứng cáp đó, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc em có ngủ với gã ta không?”

“Anh dựa vào đâu mà cả vú lấp miệng em?” Đường Tiểu Nhiên thật sự tức đến phát cáu: “Liên quan gì…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1687


Chương 1687

Lần này không đợi cô dứt lời, anh đã giương người lên, đột nhiên hôn lấy cô.

Cứ hôn liên tục, một nụ hôn sâu trằn trọc!

Đường Tiểu Nhiên tức quá bèn cắn vào môi anh.

Rồi lại vừa đấm vừa đá, cả người cô đều dùng hết sức.

Không để tâm khóe môi bị thương của mình, sau khi hôn đã rồi, Tô Chính Kiêu mới đứng cách ra:

“Em bảo những hành động kia của tôi trẻ con, không trẻ con thì tôi còn làm được gì?”

“Bất luận tôi nói gì em cũng không chịu nghe, rồi tôi hỏi rặn em cái gì em cũng bảo là tôi không có tư cách, ngoài dùng những thủ đoạn như này ngăn cản em ở bên người đàn đó thì tôi còn cách nào khác à?”

Đây không phải là sự độc đoán và cuồng dại ngày thường của anh, mà đó là sự bất lực không làm được gì hơn.

“Em nói tôi nghe đi, tôi còn có cách gì chứ!”

Anh thở hơi gấp, nhưng lại nhìn cô sâu lắng, cứ như thể là muốn nhìn vào nơi sâu thẳm nhất đôi mắt cô.

Ánh mắt ấy quá thâm sâu, cứ như là lốc xoáy.

Đường Tiểu Nhiên hơi né đầu ra, không nhìn anh nữa.

“Tôi hỏi em lần cuối, rốt cuộc em có ngủ với gã ta không?” Đây là thứ mà anh quan tâm và để ý nhất!

Cô vẫn không đáp lại.

Anh lại khom người xuống, lần này anh lại cắn vào vành môi cô.

Cơ thể cô cử động, đẩy anh ra thật mạnh.

Tô Chính Kiêu không hề có chút phòng bị, cơ thể ngã về phía sau, cánh tay vừa hay đụng vào cửa, đau đến nỗi không thể cử động.

Đường Tiểu Nhiên giật mình, không động đậy nữa.

Cô có thể thấy sắc mặt anh trở nên khó coi, tái xanh, trắng bệch, có thể thấy cánh tay bị đụng rất đau.

Nhưng anh lại hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn chăm chăm cô:

“Ngoài em ra, tôi chưa từng phát sinh quan hệ với ai, bất luận là Tả Như Bội hay là những người phụ nữ khác bên cạnh tôi. Tôi có thể dùng mạng sống của mình thề với em. Em chắc là em thật sự không trả lời câu hỏi của tôi chứ?

“Không sao. Nếu như em mãi không trả lời thì tôi sẽ cứ hôn em mãi, khi nào em muốn trả lời thì nói đáp án tôi nghe. Dù sao tôi cũng đã quen rồi.”

“Không có!”

Đường Tiểu Nhiên cắn răng nói: “Đủ chưa?”

“Sao nói trông cắn răng cắn lợi thế?”

Tô Chính Kiêu vuốt ve gương mặt mềm mại của cô:

“Người chiếm hữu cơ thể tôi luôn là em, nó không thể nào chấp nhận người phụ nữ khác, còn cơ thể em thì sao? Em là phụ nữ, phải biết tự yêu bản thân, đừng tùy tiện thân mật với đàn ông, nếu không người tổn thương sẽ là em đấy. Đương nhiên, chỉ có tôi là ngoại lệ.”

Đường Tiểu Nhiên lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Chỉ có những kẻ không phải người thì mới ngoại lệ!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom