Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1628


CHƯƠNG 1628

Tình cảm của hai người có thể tốt đẹp đến mức như keo sơn thế này, cũng là một sự may mắn hiếm có, hơn nữa hai người cũng đã xin lỗi rồi.

Đi ra khỏi rạp chiếu phim, buổi tối vào đầu mùa xuân vẫn còn chút lạnh.

Đường Tiểu Nhiên nhìn áo khoác trên người mình, lại nhìn Lưu Canh Hoằng chỉ có áo sơ mi trắng, thay đổi ý kiến: “Hay là về nhà đi, ngày mai Cảnh Hiên còn phải đi học.”

“Được.”

“Còn nữa, chúng ta cứ làm bạn bè bình thường, sau này tôi sẽ không yêu đương nữa, nên anh không cần lãng phí thời gian lên người tôi, tôi sẽ cảm thấy bị quấy nhiễu.”

Đường Tiểu Nhiên nói thẳng.

Lưu Canh Hoằng cau mày.

“Trước đây, anh năm lần bảy lượt mời tôi đi ăn, lúc đó tôi tưởng anh chỉ đang chào đón đồng nghiệp thôi, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy, cho nên phải bóp chết ý nghĩ này từ trong trứng nước.”

Lưu Canh Hoằng nói: “Em là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi có cảm tình, rất hiếm có người như vậy, tôi không muốn từ bỏ.”

“Với địa vị của anh, anh có thể có những lựa chọn tốt hơn, mà tôi không phải là lựa chọn tốt nhất.”

Đường Tiểu Nhiên khẽ nói từng chữ một.

“Tôi từng ly hôn, cũng đã có con, hơn nữa tôi còn bị thọt, gia đình anh có thể chấp nhận sao?”

“Ngoài ra, thứ cảm tình kia chẳng qua chỉ nảy sinh trong quá trình chúng ta tiếp xúc với nhau mà thôi. Nếu sau này giảm bớt thời gian tiếp xúc lại thì anh sẽ phát hiện ra cái gọi là cảm tình kia sẽ biến mất và sẽ biến thành tình bạn.”

Lưu Canh Hoằng rất kiên định với quan điểm của bản thân.

“Sao em chắc chắn như thế? Em hiểu tôi sao?”

“Tôi không muốn hiểu, cũng không muốn đi tìm hiểu. Đối với tôi mà nói, anh chỉ là đồng nghiệp, không cần thiết phải hiểu rõ.”

Đường Tiểu Nhiên lạnh lùng nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm chăm sóc tôi trong khoảng thời gian qua. Sau này, ngoại trừ những liên hệ cần thiết trong công việc, xin anh đừng tiếp xúc với tôi nữa. Tôi không thích, cảm ơn anh.”

Nói xong cũng không nhìn Lưu Canh Hoằng nữa, cô nắm tay Cảnh Hiên rời đi.



Tô Chính Kiêu lái xe như điên đến rạp chiếu phim. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Thấy rạp chiếu phim đã đóng cửa, anh ta nổi nóng.

Anh ta nhấc chân đạp mạnh vào bánh xe.

Kết quả là bánh xe không nhúc nhích, nhưng cơn đau dưới chân khiến anh ta nhảy cẫng lên.

Anh ta lái xe không nhanh lắm, lúc đi ngang qua đoạn đường đông đúc thì lại xảy ra tai nạn giao thông khiến giao thông ùn tắc, phải mất một lúc lâu mới di tản xong.

Xe chạy đến dưới nhà cô, Tô Chính Kiêu dựa người vào cửa xe đợi rất lâu, dưới chân vứt đầy tàn thuốc.

Thấy Đường Tiểu Nhiên mặc áo khoác của Lưu Canh Hoằng, cơn tức giận tích tụ trong lòng bấy lâu nay lại dâng lên.

Tô Chính Kiêu đi tới muốn kéo áo khoác cô xuống.

Đường Tiểu Thiên nghiêng người né tránh bàn tay đang duỗi tới của anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1629


CHƯƠNG 1629

Cô lùi lại hai bước, đứng cách xa anh ta rồi nói: “Bây giờ đã muộn rồi, ngày mai Cảnh Hiên phải đi học, anh đến đây làm gì?”

Nhưng Tô Chính Kiêu lại không quan tâm.

Anh ta mặc kệ, vẫn nhìn chằm chằm chiếc áo vest đàn ông kia, mày rậm nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú càng thêm lạnh lùng.

Cô giữ lại tất cả những thứ mà người đàn ông kia tặng, còn cất giữ rất cẩn thận.

Nhưng cô lại vứt bỏ hết những thứ anh ta đưa.

Đường Tiểu Nhiên không nhìn anh ta nữa, cô vuốt nhẹ mái tóc Cảnh Hiên rồi dắt cậu bé đi về phía cầu thang: “Đi thôi, lên nhà nào, chúng ta nên nghỉ ngơi rồi.”

Lẽ nào trong mắt cô bây giờ, anh ta không là gì cả sao?

Không có cảm giác tồn tại?

Trái tim người đàn ông bỗng chùng xuống, cơn tức giận tăng vọt.

Anh ta bước nhanh tới trước, tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm cô, sau đó nói với Cảnh Hiên: “Con lên lầu trước đi, ba muốn nói chuyện với mẹ con.”

“Vâng ạ, nhưng ba đừng nói lâu quá nhé, mẹ còn phải ngủ với con nữa.”

Nói xong, Cảnh Hiên thả tay Đường Tiểu Nhiên ra.

Cậu bé chạy nhanh như chớp.

“Cởi cái áo kia ra cho tôi.” Tô Chính Kiêu nhướng mày kiếm.

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy bản thân bây giờ thật nực cười, cô không chút khách khí hỏi ngược lại: “Xin hỏi anh lấy tư cách gì đứng đây chỉ tay năm ngón với tôi?”

“Rốt cuộc em đã làm gì với anh ta rồi, còn quần áo của em đâu, tại sao lại mặc đồ của anh ta?”

Tô Chính Kiêu hoàn toàn không đếm xỉa đến lời nói của cô, chỉ một mực hỏi vấn đề mình muốn biết, anh ta truy hỏi dồn dập như đang nã súng liên thanh.

Đường Tiểu Nhiên cười nhạt nhìn anh ta: “Anh Tô, đây là chuyện riêng của tôi, tôi hoàn toàn có thể không trả lời anh. Chúng ta đã nói xong rồi, anh có thể đi được rồi.”

Một câu anh Tô hờ hững kia đã hoàn toàn nới rộng khoảng cách giữa hai người.

Tô Chính Kiêu bỗng chốc trở nên thô bạo.

Anh ta sải bước tới cởi áo vest trên người cô xuống, cô mặc đồ của người đàn ông đó, thật quá nhức mắt!

Đường Tiểu Thiên vặn vẹo cơ thể, hai má ửng hồng vì tức giận: “Dừng lại đi, anh buông tay ra cho tôi!”

“Cái áo này quá xấu!”

Vừa nói, sức lực trên tay anh ta cũng tăng lên, quyết tâm cởi áo khoác trên người cô xuống cho bằng được!

Ban đầu, Đường Tiểu Nhiên rất tức giận, vừa đá vừa mắng.

Cuối cùng, cô đột nhiên bình tĩnh lại, yên lặng để anh ta cởi ra.

Nhận thấy thái độ của cô đã thay đổi, Tô Chính Kiêu ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Chúng ta đã ly hôn, anh thường xuyên xuất hiện xung quanh tôi khiến tôi rất khó chịu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1630


CHƯƠNG 1630

“Nhân đây tôi cũng nói rõ một điều, sau này tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, cũng sẽ qua lại với những người đàn ông khác rồi còn hôn môi nữa, anh xuất hiện ở đây sẽ quấy rầy đến chúng tôi!”

“Cô dám!”

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Chính Kiêu bỗng tối sầm lại, anh ta lạnh lùng lên tiếng.

Cô mới đi chơi với thằng đàn ông khác một ngày mà anh ta đã không chịu nổi rồi, vậy mà cô còn muốn hôn nữa sao!

Nếu thế thì anh ta chắc chắn sẽ phát điên lên mất!

“Tại sao tôi lại không dám?”

Đường Tiểu Nhiên hỏi ngược lại: “Tôi không còn là vợ anh nữa, tên người vợ trên giấy đăng ký kết hôn của anh cũng không còn là tôi nữa, bây giờ anh chỉ là một người xa lạ với tôi mà thôi. Chẳng lẽ đến bây giờ mà anh Tô còn chưa hiểu rõ tình hình sao? Chúng ta thực sự đã là người xa lạ rồi!”

Giọng cô rất nhẹ nhàng, ánh mắt càng ngày càng bình tĩnh, lẳng lặng nhìn anh ta.

“Từ nay về sau, tôi đã không còn là người phụ nữ của anh nữa, hoàn toàn tránh xa khỏi cuộc đời anh. Đây không phải là điều mà anh hằng mong muốn sao?”

“Bây giờ anh đã có được thứ mình muốn, tại sao cứ hết lần này tới lần khác phá rối cuộc sống của tôi vậy? Anh không có lý do để làm như vậy, cũng không cần tự chuốc lấy phiền phức cho mình, nếu không tôi lại tưởng anh bị thần kinh đấy!”

“Buông tay và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, mãi mãi đừng xuất hiện!”

Lúc này Đường Tiểu Nhiên quá bình thản, bình thản như mặt hồ phẳng lặng.

Mà đối với anh ta, đó chính là sự lạnh lùng thờ ơ đến cực điểm.

Cô giống như chiếc đồng hồ cát, mỏng manh tuột khỏi ngón tay anh ta, anh ta cố gắng thế nào cũng không thể chụp lại được.

Trái tim anh ta đang đập.

Từ nhịp đập chậm rãi ban đầu biến thành đập mạnh, cuối cùng là đập nhanh dữ dội.

Cô sẽ hôn người khác và làm tất cả những chuyện thân mật mà họ đã từng làm sao?

Chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến anh ta cảm thấy tức tối, cả người giống như một quả bóng hơi sắp nổ!

Không, anh ta không thể chịu đựng được, cũng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!

Sắc mặt Tô Chính Kiêu rất khó coi, anh ta nhếch môi nói: “Cô có muốn biết nguyên nhân tôi phát bệnh thần kinh không? Tôi nói cho cô nghe.”

Đường Tiểu Nhiên không muốn nghe.

Tô Chính Kiêu dường như muốn khảm cô vào tận xương tủy. Trong đêm tối yên tĩnh, tim anh ta đập dồn dập, kêu lên từng tiếng thình thịch, cảm giác thật kỳ diệu.

Anh ta bình ổn nhịp tim, cuối cùng nói: “Tôi có chút cảm giác khác lạ với em.”

Nghe xong những lời này, Đường Tiểu Nhiên sững sờ tại chỗ.

Cơ thể và vẻ mặt cô cũng cứng ngắc, không khác gì một pho tượng đá.

Bốn bề yên tĩnh, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cô thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống, mà anh ta còn thở gấp hơn cả cô.

Cảm giác khác lạ?

Cảm giác khác lạ nghĩa là gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1631


CHƯƠNG 1631

Sau khi sững người vài giây, cô vẫn có thể bình thản hỏi anh ta: “Cho nên?”

Tô Chính Kiêu nheo mắt nói từng chữ một: “Tôi không thể chịu đựng được việc em mặc quần áo của thằng đàn ông khác, cũng không thể chịu đựng được việc em đi chơi ở chung với anh ta!”

“Ha ha…”

Đường Tiểu Nhiên cười thành tiếng.

“Tô Chính Kiêu, đây chính là cảm giác khác lạ trong miệng anh sao? Đó chỉ là tính chiếm hữu, ngang ngược, ích kỷ của anh mà thôi. Đây không phải là phong cách thường ngày của anh.”

Cô tưởng đó có thể là cảm tình, là tình yêu. Kết quả thế nào?

Thật nực cười!

Đường Tiểu Nhiên rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh ta rồi lặng lẽ nhìn anh ta.

“Tô Chính Kiêu, có phải anh nghĩ tôi là rác rưởi không? Khi anh không cần thì anh vứt nó đi, lúc anh muốn thì lại nhặt trở lại? Hay là anh nghĩ tôi không có lòng tự trọng, anh ngoắc tay một cái là tôi sẽ vẫy đuôi chạy tới mặc cho anh sai khiến.”

“Khi anh cảm thấy tôi ghê tởm đáng ghét, tôi tự biết biến đi xa. Bây giờ anh nói một câu có cảm giác với tôi thì tôi phải đội ơn anh và quay trở về bên cạnh anh sao? Anh nghĩ anh là ai?”

“Ngoài ra, đừng nói là có chút cảm giác với tôi, cho dù anh có nói yêu tôi thì tôi cũng sẽ không liếc mắt nhìn anh một cái!”

“Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, huống hồ anh còn không bằng một cọng cỏ, chỉ có thể xem là cặn bã mà thôi!”

Tô Chính Kiêu nhíu mày thành hình chữ xuyên.

Đường Tiểu Nhiên nói tiếp: “Còn nữa, khi anh nói những lời này với tôi, anh có từng nghĩ đến Tả Như Bội yêu dấu của mình không? Vẫn là câu nói kia, kiếp này tôi không muốn gặp lại anh nữa!”

Dứt lời, cô xoay người đi lên lầu.

Cô đi rất nhanh, nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Lúc Tô Chính Kiêu sắp đuổi kịp, Cảnh Hiên bước xuống, ngáp ngắn ngáp dài nói: “Con còn mấy cuốn sách để lại nhà họ Tô, cho nên tối nay phải về với ba một chuyến.”

Thấy bây giờ cũng trễ rồi, anh ta mới từ bỏ ý định đuổi theo cô.

Chắc cô đã khóa trái cửa rồi, cho nên có lên cũng không vào được.

Tô Chính Kiêu lái xe nhưng đầu óc như trên mây.

Anh ta suýt chút nữa tông trúng xe người ta, may mà có Cảnh Hiên nhắc nhở.

Lúc về tới nhà họ Tô, Cảnh Hiên đã ngủ say rồi.

Anh ta đứng bên cửa sổ hút hết điếu này đến điếu khác.

Khoảng thời gian gần đây, Tả Như Bội hiếm khi xuất hiện trong đầu anh ta mà thay vào đó là cô và Cảnh Hiên.

Anh ta không hề bốc đồng khi nói nói ra những lời đó. Hơn nữa sau khi nói ra, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

Có lẽ anh ta đã không chú ý và không cẩn thận thăm dò trái tim mình.

Tám năm, thời gian anh ta ở bên cô cũng chỉ có hơn 200 ngày.

Anh ta không phải là người nhẫn nại, lúc ông cụ chết, anh ta có thể ly hôn ngay lập tức, nhưng anh ta đã không làm vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1632


CHƯƠNG 1632

Có lẽ là vì đã quen với việc luôn có người đợi mình về nhà.

Có lẽ nhờ có cô và Cảnh Hiên mà anh ta không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Sau khi Hoài Giang chết, anh ta cứ nhốt mình ở trong nhà không chịu ra ngoài.

Cũng giống như lời cô nói, anh ta không dám quay về nhà họ Tô, không dám đối diện với bài vị trong phòng khách nhà họ Tô. Người nhà họ Tô đều chết hết, chỉ có mình anh ta còn sống.

Ở nhà, anh ta không nói chuyện với ai, nỗi cô đơn trống trải bủa vây anh ta.

Cô không nói chuyện cũng không quấy rầy anh ta, mà chỉ vẽ tranh, làm việc nhà, dạy Cảnh Hiên làm bài tập về nhà như thường lệ.

Lúc đó bên tai anh ta yên tĩnh không một tiếng động, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nhớ đến cái chết của Hoài Giang, Tả Như Bội và ông cụ.

Thứ duy nhất lấp đầy tai anh ta lúc đó là giọng nói của cô và Cảnh Hiên, nghe thấy những âm thanh vụn vặt đó, anh ta mới cảm thấy bản thân mình vẫn còn sống và có nhận thức.

Khi bị thương người ta sẽ tìm đến những nơi có thể chữa lành, đó là bản năng của con người.

Anh ta không đến những nơi khác mà lại chọn đến đó!

Ích kỷ?

Ngang ngược?

Chỉ đơn thuần muốn chiếm hữu?

Anh ta là người như vậy sao?

Tô Chính Kiêu rơi vào trầm tư.

Ở một nơi khác.

Đường Tiểu Nhiên nằm trong bồn tắm, để mặc nước ấm chui qua từng ngóc ngách trên cơ thể.

Hai mắt nhắm nghiền, ngón tay khẽ run.

Lời nói của anh ta vẫn còn vang vọng trong đầu cô, rất rõ ràng, rất có lực!

Nhưng cô đã không còn lưu luyến nữa.

Trải qua tám năm đầy thương tích và tổn thương, anh ta cho nhưng cô không cần nữa rồi!

Ra khỏi phòng tắm, cô bật một vài bản nhạc nhẹ, cố gắng xóa sạch hình ảnh và cảnh tượng hồi tối ra khỏi đầu. Cô nhắm mắt lại muốn ngủ một giấc.

Nhưng mãi vẫn không thể ngủ được, một tiếng trôi qua, cũng có thể là hai tiếng, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ một cách khó khăn.

Anh ta không yêu mình, anh ta chỉ thích chiếm hữu.

Người phụ nữ từng ngủ với anh ta thì sao có thể ngủ với người đàn ông khác được?

Cô rất hiểu anh ta.



Sáng hôm sau.

Chú Lưu mở cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì bỗng chốc sững sờ.

Trên giường, ga trải giường nhăn nhúm, ngổn ngang.

Cái đầu nhỏ của Cảnh Hiên đang hướng về phía chú Lưu, cậu bé dụi dụi đôi mắt mơ màng chào hỏi ông ta: “Chào chú Lưu.”

Giọng nói kia quấy nhiễu Tô Chính Kiêu, anh ta nheo mắt ngồi dậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1633


CHƯƠNG 1633

Tay áo sơ mi xắn lên ngang cùi chỏ, lộ ra bắp tay săn chắc, mái tóc ngắn rối bời.

Đêm qua anh ta suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết đã ngủ quên từ lúc nào.

Anh ta không thay đồ, cũng không tắm.

Cảm thấy có thứ gì đó đang kẹt giữa hai chân mình, anh ta nhấc chăn lên thì cái mông của Cảnh Hiên lộ ra.

Chú Lưu hài lòng, hai cha con cũng coi như thân thiết hơn rất nhiều: “Đến giờ ăn sáng rồi.”

Chú Lưu đóng cửa phòng lại, Tô Chính Kiêu vỗ vỗ cái đầu đau nhức nhìn Cảnh Hiên: “Sao con lại ở đây?”

“Tối qua con đến đây lấy sách. Hồi tối ba gặp ác mộng liên tục kêu đừng, đừng mà, trán lấm tấm mồ hôi. Sau đó con lên giường nằm ngủ bên cạnh ba, ba ôm con xong thì không còn kêu nữa, thế là con ngủ lại luôn.” Cảnh Hiên nói.

Xem ra tối qua lại gặp ác mộng nữa rồi, anh ta không nhớ rõ nội dung là gì.

Nhưng anh ta nghĩ 80% có liên quan đến Tả Như Bội.

“Ba của một người bạn trong lớp chúng con tối nào cũng gặp ác mộng. Chú ấy luôn mơ thấy mình giết người, đêm nào cũng gặp một cơn ác mộng như thế. Con nghe các bạn cùng lớp nói rằng chú ấy có thể nghe thấy giọng nói của ba mình.”

Tô Chính Kiêu đắp chăn cho cậu bé rồi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

“Một tháng sau đó chú ấy sút cân rất nhiều, mẹ chú ấy hết cách đành mời bác sĩ tâm lý, một tháng sau đã chữa khỏi.” Cảnh Hiên ngồi trên đùi anh ta, tò mò nói: “Ba, ba nói xem có phải chú ấy bị bệnh thần kinh không?”

Bệnh thần kinh?

Tô Chính Kiêu cau mày, bỏ chiếc áo sơ mi mới cởi xuống giường, suýt nữa đánh vào mông Cảnh Hiên.

Đây là lời con trai nói với ba mình sao?

Nhưng cuối cùng cũng kìm chế lại: “Tại sao con lại nghĩ như vậy?”

“Nếu thỉnh thoảng mơ thấy những giấc mơ như vậy thì là chuyện bình thường, đôi lúc con cũng gặp ác mộng. Nhưng đêm nào cũng mơ thấy mình giết người thì thật không bình thường, chắc chắc là bị bệnh tâm thần.” Cậu bé nằm sấp trên giường, cái mông nhỏ lắc lư, nói năng rõ ràng mạch lạc.

Bệnh thần kinh?

Ba từ này mà thốt ra từ miệng người khác thì chỉ có con đường chết.

Nhưng đây là con trai mình, anh ta có thể làm gì được?

Tô Chính Kiêu hiếm khi không nói nên lời.

Không ai đoán được suy nghĩ của anh ta.

Hai cha con vẫn đang thảo luận về chủ đề này, còn chú Lưu đang không ngừng gõ cửa.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong, nhưng hai người họ vẫn chưa ra khỏi phòng.

“Biết nhiều quá nhỉ, thôi được rồi, đi đánh răng rửa mặt mau lên.” Tô Chính Kiêu vỗ mông Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên gật đầu đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Anh ta thì vào phòng thay đồ thay áo sơ mi và quần tây.

Cuối cùng hai cha con cũng vệ sinh sạch sẽ rồi cùng nhau đi xuống lầu.

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Tô Chính Kiêu nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé đang đi phía trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1634


CHƯƠNG 1634

Ngập ngừng một lúc, anh ta nói: “Nếu ba mẹ tái hôn thì con nghĩ sao?”

Cảnh Hiên trượt chân suýt nữa ngã cầu thang.

Tô Chính Kiêu nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo cậu bé mới ngăn chặn được bi kịch xảy ra.

Cảnh Hiên nói: “Ba, con không nghe nhầm chứ?”

Tô Chính Kiêu buông tay ra, phớt lờ câu hỏi của cậu bé, nói tiếp: “Con nghĩ thế nào? Con có lời khuyên nào cho ba không?”

Suy cho cùng, đó cũng là người phụ nữ từng ngủ với anh ta và bọn họ còn có chung một đứa con. Bây giờ để cô đi kết hôn và ngủ chung với người đàn ông khác, đó không phải là phong cách Tô Chính Kiêu anh!

Dù sao cũng kết hôn tám năm, anh ta cũng đã quen rồi.

Tái hôn cũng không có gì xấu, ngược lại còn có thể ngăn cản cô ngủ với người đàn ông khác, vẹn cả đôi đường.

“Ba thật sự muốn nghe ý kiến của con?”

Cảnh Hiên xoay người lại, nắm chặt lan can cầu thang: “Con nghĩ, hay là thôi đi.”

Không ngoài dự đoán, sắc mặt Tô Chính Kiêu lập tức đen như đít nồi.

Không ngờ lại bị con trai mình xem thường triệt để như vậy!

“Sao lại thôi?” Anh ta không vui tra hỏi.

“Người muốn ly hôn với mẹ là ba, bây giờ người muốn tái hôn với mẹ vẫn là ba. Lẽ nào ba ăn no rững mỡ không có việc gì làm?”

“Hơn nữa, rõ ràng ba đối xử với mẹ không tốt bằng chú Lưu. Chú ấy cẩn thận chu đáo, dịu dàng tình cảm. Con không nghĩ mẹ sẽ tha thứ cho ba đâu.”

Cậu bé vừa nói vừa bước xuống lầu.

Mùi vị cháo kê thơm nức mũi.

Tô Chính Kiêu sải chân theo sát phía sau: “Ba tái hôn với mẹ đối với con chỉ có lợi mà không có hại.”

Cảnh Hiên hoàn toàn không đếm xỉa đến những lời anh ta nói, cậu bé ngồi vào bàn ăn, húp một ngụm cháo kê.

Tuy mùi vị không ngon bằng mẹ nấu nhưng cũng tạm được.

Cánh tay dài kéo ghế qua ngồi xuống đối diện cậu bé.

Anh ta không có ý định ăn sáng, từng bước dẫn dắt: “Sau khi ba mẹ tái hôn, con không chỉ có ba ruột, mà còn có mẹ ruột, con cũng không phải lo lắng sau này ba mẹ sẽ quên con, chúng ta là người một nhà.”

“Nếu mẹ con thật sự kết hôn với chú Lưu, sau này con đến đó sẽ rất bất tiện, đúng không nào?”

Bây giờ anh ta tương đối đơn độc, bắt buộc phải kiếm một người thân tín!

“Con thấy không sao cả, chú Lưu không phải là người nhỏ mọn. Hơn nữa, chú ấy cũng rất thích con, rất chào đón con đến đó.”

Tô Chính Kiêu nhắm mắt, nghiến răng, kìm nén cảm giác muốn gõ vào đầu cậu bé.

“Thái độ của người đàn ông lúc theo đuổi phụ nữ khác hoàn toàn với việc đã theo đuổi được. Lúc theo đuổi thì anh ta sẽ rất dịu dàng, ngay cả sao trên trời cũng sẽ hái xuống cho cô ấy.”

“Nhưng khi có được rồi, thái độ của anh ta sẽ rất dửng dưng, chắc chắn không giống như bây giờ. Nói không chừng đến lúc đó anh ta cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn con một cái.”

“Ba, sao ba có kinh nghiệm thế? Có phải sau khi tái hôn với mẹ, ba cũng sẽ như vậy cho nên mới biết nhiều như vậy…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1635


CHƯƠNG 1635

Cậu bé còn chưa nói xong, Tô Chính Kiêu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, anh ta gõ vào đầu cậu bé: “Ba khác những người đàn ông đó!”

Cảnh Hiên thì thào nói nhỏ: “Đều là đàn ông như nhau, có gì khác biệt chứ?”

May là Tô Chính Kiêu không nghe thấy câu này.

Nếu anh ta mà nghe được thì liệu có tức giận đến mức đầu bốc khói không nhỉ?

Cuối cùng, Cảnh Hiên nhẹ nhàng nói.

“Chỉ cần mẹ có thể sống vui vẻ hạnh phúc thì con sao cũng được. Gia đình của mẹ sau này có thích con hay không cũng không quan trọng, con cũng sẽ không khiến mẹ khó xử. Hơn nữa con cũng không tin những gì ba nói.”

“Mẹ không có tiền, ngay cả một ngôi nhà tử tế cũng không có, chân đi lại không tiện. Nếu như chú Lưu không thích mẹ thì chú ấy có ý đồ gì chứ? Mẹ rất đáng thương, mẹ không có gì cả!”

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu cau mày, giọng nặng nề: “Ăn cơm!”

Thật ra, anh ta muốn nói rằng mẹ cậu bé rất xinh đẹp.

Rất nhiều người gặp cô đều khen cô xinh đẹp, nhưng anh ta chưa từng nói.

Sau đó, Cảnh Hiên đến trường, Tô Chính Kiêu tiện đường đến gặp bác sĩ tâm lý.

Lúc nãy ngồi trong xe, anh ta đã suy nghĩ rất lâu về những lời Cảnh Hiên nói.

Thằng bé tuy rằng còn nhỏ, nhưng nói chuyện y ông già!

Thỉnh thoảng mơ thấy một người là điều rất bình thường, nhưng mơ thấy hàng đêm thì thật sự bất ổn.

Có lẽ anh ta nên đi gặp bác sĩ tâm lý hỏi thử.

Sau khi nghe những gì anh ta nói, bác sĩ tâm lý bảo anh ta đến khoa thần kinh của bệnh viện để khám trước, đồng thời phải điều trị song song bằng thuốc và tâm lý.

Tô Chính Kiêu gật đầu rồi rời khỏi bệnh viện.

Buổi chiều tan học, chú Lưu đến trường đón Cảnh Hiên, nhưng được thông báo thằng bé đã được ba cậu bé đón về rồi.

Chú Lưu cau mày, ngây người.

Bên kia, Tô Chính Kiêu lái xe đưa Cảnh Hiên về nhà Đường Tiểu Nhiên, Cảnh Hiên nói: “Mẹ không cho ba vào nhà đâu, ba quên đi.”

Tô Chính Kiêu liếc mắt nhìn thằng con trai không những không giúp mình mà còn luôn dội gáo nước lạnh vào người mình: “Nói ít lại một chút cũng không ai nghĩ con câm đâu!”

Đường Tiểu Nhiên đang ở nhà, khi cô nghe thấy tiếng chuông thì ra mở cửa, thứ đập vào mắt cô là khuôn mặt của Tô Chính Kiêu.

Sắc mặt cô lạnh lùng, lúc định đóng sập cửa lại thì đúng lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên: “Mẹ, là con.”

Nhìn thấy Cảnh Hiên, vẻ mặt cô mới dịu lại: “Ăn cơm tối chưa?”

“Chưa ạ, vừa tan học đã được ba đón về luôn. Con đói quá, muốn ăn mẹ ơi.” Cảnh Hiên nhìn cô rồi bắt đầu làm nũng.

“Vậy con đợi mẹ một lát, mẹ đi nấu bữa tối cho con.” Đường Tiểu Nhiên nhanh chóng đi vào phòng bếp.

Tô Chính Kiêu nheo mắt.

Mặt cô y như dự báo thời tiết, vừa âm u bỗng chốc chuyển nắng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1636


CHƯƠNG 1636

Ngồi trong nhà có hơi nhàm chán, Cảnh Hiên lục album ảnh chụp ở Đại Hạp Cốc ra.

Tô Chính Kiêu rất tò mò, ánh mắt đảo qua: “Con đi khi nào thế?”

“Đó là ngày sau khi ba mẹ ly hôn.”

Cảnh Hiên cúi đầu, lật từng trang một.

Lồng ngực bỗng thấy nặng nề, Tô Chính Kiêu không nói nữa.

Ánh mắt chuyển tới cuốn album, chân cô không tốt, đi đường núi còn khó khăn hơn, cũng may Cảnh Hiên ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết dùng cành cây kéo cô đi từ từ.

Xung quanh có rất nhiều người đang leo núi, có không ít ánh mắt đổ dồn vào cô.

Có thể thấy cô rất mất tự nhiên, sắc mặt tái nhợt. Cô cúi đầu né tránh những ánh mắt xung quanh.

Lúc này, trong lòng anh có chút phiền não.

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy sau lưng rất yên tĩnh.

Cô quay đầu lại nhìn thì thấy hai cha con đang cùng nhau xem ảnh, chẳng trách sao lại yên lặng như vậy.

Trước đây, cô rất khát khao sự ấm áp và hạnh phúc này.

Không cần giàu có, chỉ cần gia đình êm ấm, sống bình đạm qua ngày là được.

Nhưng bây giờ, cô thực sự không hy vọng xa vời nữa!

Anh ta có thể là một người cha tốt, nhưng không phải là một người chồng tốt!

Bữa tối đã nấu xong và vẫn chỉ dành cho hai người.

Sắc mặt Tô Chính Kiêu vẫn bình thản.

Lần này, anh ta không mặt dày mày dạn nữa.

Anh ta cầm cốc nước ấm trên tay, mắt nhìn chằm chằm hai mẹ con.

Đường Tiểu Nhiên cau mày.

Anh ta như vậy khiến cô không thích ứng được.

Cô không muốn cãi nhau trước mặt Cảnh Hiên nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Làm trẻ con thật tốt, không việc gì phải lo, ăn no thì ngủ.

Chẳng mấy chốc, cậu bé đã lăn ra ngủ, má đỏ hây hây, y như chú heo con.

Đường Tiểu Nhiên ngồi bên giường đắp chăn cho cậu bé.

Cô liếc mắt nhìn người đàn ông kia, nói: “Tôi không muốn cãi nhau với anh, tôi cũng không muốn đánh thức Cảnh Hiên, cho nên anh hãy đi đi.”

“Vậy khi nào em sẽ tái hôn với tôi?” Anh ta nói khẽ.

Cô đặt tay nhẹ nhàng lên chăn vỗ về Cảnh Hiên, đầu ngón tay khẽ run, hai mắt khép hờ. Đường Tiểu Nhiên cố nén cảm giác muốn ném cái ly vào mặt anh ta: “Từ bỏ đi, tôi sẽ không bao giờ tái hôn với anh.”

“Nếu không tái hôn với tôi thì em muốn gả cho ai? Thằng họ Lưu kia sao?”

Tô Chính Kiêu cau mày.

“Không liên quan đến anh, Tô Chính Kiêu, đời này tôi sẽ không bao giờ tái hôn với anh.”

Đường Tiểu Nhiên chậm rãi nói từng câu từng chữ.

Tô Chính Kiêu nheo mắt: “Em có tin tôi sẽ mang Cảnh Hiên đi để em không bao giờ gặp lại nó nữa không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1637


CHƯƠNG 1637

“Được.”

Tô Chính Kiêu sững sờ.

Được là sao?

Được cái gì?

Đây là câu trả lời của một người làm mẹ sao?

Ha ha, vì một thằng đàn ông mà ngay cả con trai của mình cũng không cần.

“Đây chẳng phải là quyền của Tô tổng sao? Muốn để tôi gặp thì sẽ cho tôi gặp, không muốn tôi gặp thì mang đi.” Đường Tiểu Nhiên cười mỉa mai: “Có bản lĩnh thì mang đi đi, mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi…”

“Còn nữa, tôi không muốn đánh thức Cảnh Hiên, anh đi đi!”

Tô Chính Kiêu tức muốn nổ phổi.

Sao người phụ nữ này lại khó đối phó như vậy?

Hóa ra trước kia yêu anh ta đến chết đi sống lại cũng là giả!

“Đừng nói mấy chuyện này nữa, chuyện Tô Chính Kiêu tôi đã quyết thì nhất định sẽ làm được.”

Tô Chính Kiêu hừ lạnh một tiếng rồi bế Cảnh Hiên rời đi.

Cảnh Hiên là sợi dây liên kết giữa anh ta và cô.

Nếu không có Cảnh Hiên, anh ta không thể bước chân vào đây được.

Anh ta rời đi, Đường Tiểu Nhiên đóng cửa lại.

Nhắm mắt lại rồi mở ra, tất cả đã biến mất, sẽ không còn ai xuất hiện nữa.

Bụng lại quặng đau, Đường Tiểu Nhiên đau đớn cắn chặt môi dưới.

Cắn quá mạnh khiến môi dưới bật máu.

Hôm nay muộn quá rồi, đến bệnh viện cũng không tiện.

Cô định mai sẽ đến bệnh viện một chuyến.



Tô Chính Kiêu bế Cảnh Hiên vào phòng. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Mới có một đêm thôi mà anh ta đã quen với việc ngủ chung với cậu bé.

Có lẽ là anh ta chưa từng trải qua cảm giác ngủ cùng con bao giờ.

Bệnh viện kê đơn thuốc cho anh ta, là loại thuốc an thần, ngoài ra cũng có một số thành phần thôi miên.

Quả thật buổi tối anh ta ngủ không ngon.

Nhất là sau khi mơ thấy cái chết bi thảm của Tả Như Bội, chỉ cần tỉnh dậy sau cơn ác mộng là anh ta coi như thức trắng đêm.

Sau khi uống ba viên thuốc, Tô Chính Kiêu ôm Cảnh Hiên vào lòng.

Một lúc sau, anh ta chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn.

Sáng sớm, Cảnh Hiên phát hiện mình bị ôm chặt trong ngực.

Siết chặt đến mức hít thở không thông.

Người đang ôm cậu bé chính là ba ruột của cậu bé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1638


CHƯƠNG 1638

Nếu không giãy dụa thì Cảnh Hiên sẽ ngạt thở mất thôi.

Vất vả lắm mới tách ra được, Tô Chính Kiêu cũng bị đánh thức theo.

Anh ta có cái tính ngủ dậy rất hay gắt gỏng, bị người khác đánh thức sẽ nổi nóng.

Hôm nay lại híp mắt, hiếm khi không tức giận.

Tối qua anh ta ngủ rất ngon.

Một nửa nguyên nhân là do anh ta đã uống thuốc, nửa còn lại có lẽ là bởi vì ôm Cảnh Hiên ngủ cùng.

Tô Chính Kiêu mặc quần áo: “Sau này con hãy ngủ ở đây.”

Cảnh Hiên lắc đầu: “Không được, con đã tám tuổi rồi.”

Hai người đàn ông ngủ với nhau, cậu bé không muốn!

Tô Chính Kiêu lại nói: “Nếu hôm nay con thuyết phục được mẹ con đến Đại Hạp Cốc thì ba sẽ không ép con nữa.”

Cảnh Hiên nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Được.”

Tướng ngủ của ba không đẹp và đặc biệt thích ôm cậu bé.

Ăn sáng xong, hai cha con lên đường.

Đường Tiểu Nhiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy hai cha con họ.

Cô hơi ngạc nhiên.

Hôm qua cô nói mấy câu tàn nhẫn như vậy mà hôm nay Tô Chính Kiêu vẫn đến.

Cảnh Hiên nói: “Mẹ, chúng ta đi Đại Hạp Cốc đi, còn có ba nữa.”

Đường Tiểu Nhiên nhìn Tô Chính Kiêu rồi lắc đầu: “Không đi Đại Hạp Cốc, hôm qua mẹ lãnh lương, chẳng phải con muốn ăn KFC sao, mẹ đưa con đi ăn KFC.”

KFC có kem, còn có chân gà cánh gà.

Cảnh Hiên liếm môi, nuốt nước miếng, có xu hướng đầu hàng.

Tô Chính Kiêu bước tới, vỗ vào mông Cảnh Hiên, thầm nhắc nhở cậu bé.

Cảnh Hiên bị đánh rất đau suýt nữa kêu ra tiếng nhưng vẫn cố kìm lại.

Sau một hồi suy nghĩ, cậu bé nói: “Vậy thì đưa KFC đến Đại Hạp Cốc luôn?”

“…”

Tô Chính Kiêu.

“Từ nhỏ mẹ đã từng nói với con rằng con không thể có cả cá và gấu cùng một lúc. Con muốn có cá thì bắt buộc phải từ bỏ gấu. Trên đời này không phải lúc nào cũng có được mọi thứ mình muốn.”

“Con đến KFC với mẹ, hoặc đến Đại Hạp Cốc với anh ta, con chỉ có thể chọn một trong hai. Đây là điều mẹ đã dạy cho con lúc còn nhỏ.”

Đường Tiểu Nhiên hờ hững nói.

Cảnh Hiên nhíu mày, rất bối rối.

Cậu bé đang lưỡng lự giữa KFC và Đại Hạp Cốc.

Tô Chính Kiêu nhìn cậu bé không chớp mắt.

Có tiền đồ đấy.

Chắc chắn không chọn KFC.

Đợi hôm nay kết thúc, anh ta sẽ cho cậu bé ăn KFC mỗi ngày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1639


CHƯƠNG 1639

Thấy vậy, Cảnh Hiên cũng có chút không đành lòng.

Cậu bé chỉ giúp một lần này nữa: “Mẹ ơi, con không muốn ăn KFC, con muốn đi leo núi cùng ba mẹ.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Vậy con đi đi, mẹ không được khỏe, nhớ về sớm.”

Nghe vậy, mặt Tô Chính Kiêu đen như đít nồi.

Anh ta đáng sợ như vậy sao?

Cảnh Hiên thầm thất vọng.

Thiệt đúng là không thể trông cậy gì vào ba được mà.

Cậu bé đưa tay dụi mắt.

Hốc mắt bỗng đỏ hoe, giọng mũi chua xót.

“Chúng ta không thể đi cùng nhau sao? Các bạn trong lớp chúng con đều đi leo núi cùng ba mẹ, chỉ có con là không được. Ngày xưa là ba không muốn, bây giờ thì tới lượt mẹ.”

“Con đã 8 tuổi rồi. Con biết sau này mẹ sẽ kết hôn, ba cũng sẽ lấy vợ. Sau khi hai người lập gia đình thì sẽ có con riêng của mỗi người, mẹ sẽ không đi leo núi với con nữa. Con biết hết, con cũng đã quen rồi…”

Giọng nói chua xót non nớt kia khiến Tô Chính Kiêu nghe xong liền cảm thấy khó chịu như thể bị hòn đá chặn lại, chứ đừng nói đến Đường Tiểu Nhiên.

Xem ra sinh con trai vẫn có ích.

Vào những thời điểm quan trọng, nó vẫn có ích chứ không phải hoàn toàn vô dụng.

Anh ta ngẩng đầu.

Quả nhiên, lồng ngực Đường Tiểu Nhiên phập phồng.

Cô nhắm mắt lại, cảm thấy con trai mình không đi làm diễn viên thì thật quá lãng phí.

Cô nhắm mắt lại, cảm thấy con trai mình không đi làm diễn viên thì thật lãng phí.

Mặc dù cô biết cậu bé đang giả vờ, nhưng có một số chuyện quả thật không sai.

Coi như thực hiện ước mơ của cậu bé vậy.

Đường Tiểu Nhiên gật đầu đồng ý.

Nhân lúc cô vẫn còn sức và có thể đi lại được, nếu qua một thời gian nữa, có thể cô sẽ không đi được nữa.

Cảnh Hiên là cậu bé hiểu chuyện và chín chắn, cậu bé nói ra những lời như vậy khiến cô cảm thấy rất đau lòng.

Cậu bé còn quá nhỏ nhưng đã có cái nhìn thấu đáo, sao có thể khiến người ta không đau lòng cho được?

Cô đi chuẩn bị một ít đồ.

Tô Chính Kiêu và Cảnh Hiên âm thầm đập tay nhau!

Đường Tiểu Nhiên và Cảnh Hiên ngồi ở ghế sau.

Tô Chính Kiêu lái xe đến Đại Hạp Cốc.

Cảnh Hiên không cảm thấy hứng thú với Đại Hạp Cốc lắm.

Bởi vì cậu bé đã từng đến đó một lần cho nên không còn mới mẻ và thú vị như trước.

Nằm trong vòng tay của Đường Tiểu Nhiên, cậu bé mơ màng buồn ngủ.

Thỉnh thoảng buồn ngủ mắt không mở không ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1640


CHƯƠNG 1640

Xuyên qua gương, cảnh tượng phía sau đập vào mắt Tô Chính Kiêu.

Anh ta cong môi, tâm trạng bỗng chốc tốt lên.

Đường Tiểu Nhiên cũng không có hứng thú.

Cô nhìn cảnh vật xung quanh đang nhanh chóng thụt lùi về sau qua cửa sổ kính.

Ngoài ra, không có thêm phản ứng dư thừa, trông cô rất bình tĩnh.

Trong số ba người, chỉ có Tô Chính Kiêu là có tâm trạng tốt.

Một tiếng sau, Đại Hạp Cốc.

Cảnh Hiên rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cậu bé cầm ba lô trong tay Đường Tiểu Nhiên đeo lên lưng.

Sau đó, một nhóm ba người đi lên bậc thang của Đại Hạp Cốc.

Cảnh Hiên dẫn đầu đi phía trước.

Đường Tiểu Nhiên ở giữa, cuối cùng là Tô Chính Kiêu.

Đại Hạp Cốc lần này không giống với cái lần trước họ đã đi, nếu phải so sánh thì hẻm núi lần này sâu hơn.

Đại Hạp Cốc lần trước họ đến là thắng cảnh du lịch nên có không ít khách tham quan du lịch.

Khách du lịch qua lại tấp nập, đi theo nhóm theo đoàn, còn ở đây thì tương đối ít người.

Càng lên cao càng khó đi, lúc này Tô Chính Kiêu mới nhận ra khu danh lam thắng cảnh này vẫn chưa khai phá xong.

“Mẹ, phong cảnh ở đây còn đẹp hơn nhiều so với nơi chúng ta đi lần trước nữa.” Cảnh Hiên hít một hơi thật sâu, cảm thấy không khí ở đây trong lành hơn.

Đường Tiểu Nhiên vươn tay xoa nhẹ đầu cậu bé, ngắm nghía xung quanh, quả thật đúng là như vậy.

Ở đây đẹp hơn, vả lại cũng không ồn ào.

Tô Chính Kiêu đi phía sau, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của hai mẹ con, tâm trạng lập tức tốt lên, khỏi phải nói vui mừng bao nhiêu.

Sau đó, cả ba cùng bước lên bậc thềm.

Bậc thềm quá hẹp, chỉ vừa có một chân, nên Đường Tiểu Nhiên đi rất chậm.

Cảnh Hiên đã quen với việc đợi mẹ.

Bất kể lúc nào, cậu bé cũng không quên chân mẹ đi lại không nhanh nhẹn.

Hơn nữa, khi cậu bé đi được hai bước thì sẽ có thói quen quay đầu nhìn lại.

Thấy vậy, Tô Chính Kiêu mím môi.

Tuổi còn nhỏ nhưng Cảnh Hiên đã rất hiểu chuyện, còn biết chăm sóc người khác, quả thật được dạy dỗ rất tử tế!

Đường Tiểu Nhiên biết chân mình đi lại không tiện, nên không cố cậy mạnh.

Cô đi từ từ, rất chậm và rất thận trọng.

Tư thế cũng không được tao nhã, thậm chí còn có hơi gượng gạo và khó coi, trông rất buồn cười.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ không bày ra bộ dạng này trước mặt anh ta.

Thứ nhất, cô không cho phép bản thân mình xuất hiện trước mắt người mình yêu với bộ dạng như vậy.

Thứ hai, Tô Chính Kiêu sẽ cáu kỉnh và không kiên nhẫn la rầy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1641


CHƯƠNG 1641

Nhưng bây giờ cô không quan tâm.

Cho dù lúc này mình rất khó coi, nhưng bởi vì không yêu cho nên không sợ.

Bên cạnh có không ít người qua lại, sau khi để ý đến chân cô thì đều sẽ nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên người cô càng ngày càng nhiều.

Đường Tiểu Nhiên không quan tâm và cũng không để trong lòng.

Cô tập trung cao độ nhìn dưới chân mình, cẩn thận và cố gắng leo lên.

Ngược lại, Tô Chính Kiêu trở nên nhạy cảm và chán ghét trước ánh nhìn của họ.

Khi ai đó nhìn về phía bên này, anh ta sẽ trừng mắt hung dữ nhìn bọn họ.

Phong cảnh của Đại Hạp Cốc rất đẹp, còn có thác nước chảy.

Hơn nữa, lúc này đang là đầu hè, cỏ cây tươi tốt xanh um.

Điểm đầu tiên là con suối, tiếng nước chảy ào ào, xung quanh toàn là những loài hoa dại không biết tên có mùi thơm rất dễ chịu.

Tô Chính Kiêu chưa từng đến một nơi như vậy, đây là lần đầu tiên.

Càng đi lên, đường càng khó đi hơn, đối với Đường Tiểu Nhiên mà nói thì khó khăn tăng lên gấp bội.

Nhìn những bậc thang làm bằng gỗ, cô nói: “Mẹ không đi lên nữa, mẹ sẽ ở đây đợi con.”

Câu này là nói với Cảnh Hiên.

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu cau mày.

Anh ta nháy mắt với Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, cậu bé cúi gằm mặt: “Mẹ không đi nữa sao?”

Nhìn thấy mặt mày cậu bé ỉu xìu, Đường Tiểu Nhiên thở dài trong lòng.

Cô thỏa hiệp, đi thôi, chỉ cần cẩn thận một chút là được.

Đi tới phía trước, Cảnh Hiên vươn tay nắm lấy tay cô.

Tô Chính Kiêu theo sát phía sau không phát ra tiếng động, anh ta lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, đề phòng cô bị ngã.

Cuối cùng cũng đến được một nơi bằng phẳng, Đường Tiểu Nhiên không còn sức đi tiếp nữa.

Leo núi thật sự là một việc lãng phí sức lực, hơn nữa sức khỏe của cô không được tốt.

Khi Cảnh Hiên nhìn thấy thác nước trước mặt, cậu bé thích thú định trèo lên.

Thấy vậy, cô nhanh chóng đi theo phía sau.

Ở đây rất dốc, nếu chẳng may ngã xuống thì phải làm sao?

Trong lòng lo lắng, cô không khỏi bước nhanh hơn, nhưng lại không để ý đến cái hố dưới chân.

Chân rớt xuống hố, sắc mặt cô lập tức tái mét.

Thấy vậy, Tô Chính Kiêu bước nhanh tới, đỡ lấy cánh tay cô: “Sao thế? Bị thương ở đâu?”

Cô không đáp lại anh, bướng bỉnh chậm chạp rút chân ra.

Cô chịu đựng cơn đau dữ dội từ mắt cá chân, nhảy lò cò đến hòn đá gần đó ngồi xuống.

Tô Chính Kiêu ngồi xổm trước mặt cô, nắm chân cô đặt trong lòng bàn tay to lớn, hỏi: “Trật chân?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1642


CHƯƠNG 1642

Đường Tiểu Nhiên vẫn không đếm xỉa tới anh ta, cô đảo mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng của Cảnh Hiên, cô không yên tâm dặn dò: “Cẩn thận đấy, đừng để bị ngã.”

Người phụ nữ này!

Tô Chính Kiêu nhìn cô, tầm mắt lại chuyển đến mắt cá chân cô rồi vặn một cái.

Đường Tiểu Nhiên lập tức đau đớn kêu thành tiếng.

Quả nhiên là bị trật chân, may là không nghiêm trọng, nhưng cũng không thể đi lại được nữa.

Tô Chính Kiêu nhìn chân cô, cơ thể cao to khom người ôm cô vào lòng, đi về phía trước.

Đường Tiểu Nhiên không muốn như thế, cơ thể không ngừng giãy giụa, nghiêm mặt: “Thả tôi xuống!”

“Yên lặng một chút…”

Tô Chính Kiêu nói: “Em chắc chắc có thể đi lại với cái chân này không?”

“Không phải việc của anh! Mau thả tôi xuống! Mau thả tôi xuống!” Cô vẫn đang giãy dụa, không muốn tiếp xúc thân mật với anh ta.

Anh ta cau mày, nhìn cô chằm chằm.

Vốn dĩ leo núi đã mất sức rồi, bây giờ cô lại giãy giụa không chịu nằm yên, khiến anh ta thở hổn hển, anh ta vỗ mông cô một cái: “Yên phận một chút cho tôi!”

Đường Tiểu Nhiên sững sờ.

Anh ta đánh ở đâu đó?

“Sao trước đây tôi không phát hiện ra em ngang ngược không biết điều như vậy nhỉ.”

Đường Tiểu Nhiên cười khẩy, mở miệng lên tiếng: “Bây giờ phát hiện cũng chưa muộn, may mà anh thoát ra khỏi vách núi kịp thời.”

“Không chỉ ngang ngược vô lý, mà còn nhanh mồm nhanh miệng…”

Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, hừ lạnh.

“Động não lên, đây là đường lên núi, nếu như không an phận như thế, lỡ may chúng ta bị ngã, không chết thì cũng tàn phế.” Anh nói.

Cô chỉ không muốn bị anh ôm như thế này!

Những người đi qua đều nhìn chằm chằm, Đường Tiểu Nhiên lại vùng vẫy.

Tô Chính Kiêu cau mày, liếc nhìn cô.

Sau đó, anh giơ tay lên!

Một cái tát nữa vỗ vào cặp mông căng tròn của cô, ngay lập tức cặp mông đó nóng bừng lên.

Đường Tiểu Nhiên giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn anh!

Người đàn ông này bị thần kinh à?

Nghiện đánh mông sao?

Đánh một lần thì cũng thôi đi, cứ liên tiếp vỗ mấy lần như thế.

Tô Chính Kiêu vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, trầm giọng cảnh cáo: “Vậy nên em ngoan ngoãn nghe lời một chút, nếu không tôi sẽ làm ra những hành động quá đáng hơn. Tôi nói được làm được đấy.”

Đường Tiểu Nhiên tức giận, nhưng lại không thể làm gì được, phẫn nộ mắng nhỏ một tiếng: “Vô sỉ! Không biết xấu hổ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1643


CHƯƠNG 1643

“Như vậy mà đã là vô sỉ không biết xấu hổ rồi? Vậy tôi nói cho em biết, hành động tiếp theo của tôi sẽ khiến cho em hiểu rõ hơn không biết xấu hổ là gì!”

Anh nhếch đôi môi mỏng của mình, khóe miệng cong lên một đường vòng cung cực kỳ nham hiểm.

Một ngọn lửa bùng lên trong lòng cô, thật sự ước mình có thể đá chết anh!

Lồng ngực Đường Tiểu Nhiên khẽ phập phồng.

Sau đó lại suy nghĩ, ánh mắt ngay lập tức trở nên u ám.

Dù sao thì hiện tại cô cũng không thể đi trên đôi chân của mình.

Hơn nữa còn là đường lên núi, nếu anh ta muốn ôm thì cứ ôm đi, cô ngã xuống một cái thoải mái tự tại lại có thể hưởng thụ.

Đường lên núi quả nhiên không phải là chuyện đùa, huống chi sau lưng còn cõng người.

Lúc đầu không cảm thấy gì, hoàn toàn có thể đảm đương được.

Nhưng dần về sau, dưới chân giống như treo đầy chì, nặng đến nỗi không thể nhấc lên được, hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn.

Đi đến băng ghế, Tô Chính Kiêu đặt cô lên đó.

Thân hình thon dài nghiêng người sang một bên, cởi áo khoác bên ngoài ra.

Hiếm khi thấy nụ cười xuất hiện trên khóe miệng của Đường Tiểu Nhiên.

Đôi mắt mảnh khảnh nheo lại, anh bắt gặp đúng lúc, hỏi cô: “Tôi mệt thở hổn hển như bò, nhưng em lại rất vui phải không?”

Lập tức, cô thu lại nụ cười trên khóe môi, trở lại với vẻ thờ ơ trước đây mà nói ra bốn chữ: “Tự làm tự chịu!”

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ phát điên lên vì sung sướng.

Nhưng bây giờ, chỉ có la ó.

Bị mắng, Tô Chính Kiêu không tỏ ra tức giận gì.

Ánh mắt anh dừng lại trên người cô, phảng phất như phủ một ánh hao quang chói lọi: “Chịu nói chuyện với tôi, chịu mắng tôi rồi sao?”

Dù mệt mỏi như vậy nhưng tâm trạng chưa bao giờ tốt hơn bây giờ.

Đây là lần đầu tiên cô cười với anh kể từ sau khi ly hôn!

Sau khi nghe lời này, Đường Tiểu Nhiên lại phớt lờ anh.

Cô không nên có quá nhiều cảm xúc với anh.

Tô Chính Kiêu rất hài lòng, ngồi xổm trước mặt cô, cõng cô trên lưng, dùng hai tay đỡ mông cô.

Hành vi quá mức thân mật, từ đáy lòng Đường Tiểu Nhiên gạt bỏ.

Nhưng mới vặn vẹo một cái, lại nghe thấy anh nói một cách bỉ ổi: “Lắc đi, cảm giác không tệ.”

Ngay lập tức, cô ngừng di chuyển.

Với đôi chân dài miên man, anh bước từng bước chậm rãi nhưng rất chắc chắn và kiên định.

Đường Tiểu Nhiên nằm trên tấm lưng rộng và ấm áp của anh, ngửi thấy mùi thơm nhẹ của cỏ cây.

Có không ít người đi qua, tất cả đều giơ ngón tay cái hướng về phía anh để khen ngợi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1644


CHƯƠNG 1644

“Thể lực của chàng trai này thật tốt!”

Một số người còn khen ngợi: “Mối quan hệ giữa hai người thật tốt! Trông thật khiến người khác ghen tị!”

Cũng có người nói: “Con gái bây giờ càng ngày càng giảo quyệt, lên núi không đi được thì thôi mà còn để cho người ta cõng!”

Ánh mắt Tô Chính Kiêu khẽ động, mặt nghiêng sang một bên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên bên cạnh.

“Chân của vợ tôi bị bong gân, không thể đi lại được.”

Thật không thể chịu nổi khi ai đó nói những điều khó chịu trước mặt mình.

Người phụ nữ trung niên đỏ mặt vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, chúng tôi không biết, đi bộ cẩn thận một chút nhé, đường núi không dễ đi.”

Đi được một đoạn đường, Cảnh Hiên chỉ vào một chỗ nói: “Mẹ ơi, ở đó có rừng trúc, con muốn đi rừng trúc!”

Đường Tiểu Nhiên còn chưa kịp nói gì, Tô Chính Kiêu đã nói: “Đưa con tới đây chính là để chơi, muốn đi đâu thì cứ đi.”

Đảo mắt qua xung quanh một vòng, Đường Tiểu Nhiên thấy cảnh quan còn chưa khai phá, đang định mở miệng gọi nó lại, Cảnh Hiên đã cao hứng đã bước qua bụi cỏ, chạy về phía rừng trúc.

“Anh sẽ theo sát nó.” Tô Chính Kiêu bước nhanh, đuổi theo cậu bé.

Rừng trúc rất sâu, đi về phía trước hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng mới bước ra khỏi rừng trúc.

Hiện ra trước mắt là một thác nước chảy, những vách đá đã bám đầy rêu, nước chảy xuống cuốn trôi nhìn rất đẹp.

Lúc này mặt trời đã nghiêng về phía tây, bầu trời rất nhanh liền tối lại.

Không thể tiếp tục ở lại, phải nhanh chóng trở về thôi.

Cảnh Hiên lại đói bụng rồi.

Đến khi cậu bé ăn xong chiếc bánh mì thì trời đã nhá nhem tối.

Đi vào rừng trúc hơn nửa giờ, bầu trời chung quanh đã hoàn toàn tối đen, rừng trúc lại càng tối như mực, gió thổi qua, xào xạc rung chuyển.

Đêm nay không có ánh trăng, cộng thêm bị lạc, đứng giữa rừng trúc không biết phải đi hướng nào!

Khi đi vào mất gần hai tiếng đồng hồ, bây giờ mới đi bộ nửa tiếng, đi ra ngoài vẫn phải mất một tiếng rưỡi nữa.

Với điều kiện tiên quyết là chọn đúng hướng đi, nếu đi sai đường thì càng ngày càng đi sâu!

Điện thoại di động của anh bị hết pin, Đường Tiểu Nhiên lại không mang theo điện thoại di động, không có cách nào cầu cứu được!

Cảnh Hiên có chút sợ hãi mà nắm lấy quần âu của Tô Chính Kiêu: “Ba, con sợ, con cũng không đi được nữa, chân đau.”

“Nam tử hán đại trượng phu sợ cái gì? Hơn nữa còn có ba ở đây.”

Với giọng nói hùng hồn, anh lại nhìn xung quanh nói: “Không thể đi vào rừng trúc được nữa, chúng ta đi ra ngoài thôi”.

Đường Tiểu Nhiên túm lấy áo anh: “Bỏ tôi xuống, anh cõng Cảnh Hiên đi.”

“Chân của em không thể đi bộ được, nắm chắc vào!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1645


CHƯƠNG 1645

Trong lúc nói, Tô Chính Kiêu ngồi xổm xuống, một tay bế Cảnh Hiên lên: “Đi thôi!”

Cảnh Hiên trợn tròn mắt: “Ba thật lợi hại! Có thể bế mẹ và con cùng một lúc!”

“Trước đây chưa từng bế, chỉ là hai người, ba làm sao có thể không bế nổi chứ?” Tô Chính Kiêu hừ nhẹ, có chút kiêu ngạo.

Đường Tiểu Nhiên ngẩn ra, khẽ nhúc nhích ngón tay.

Cô không tiếp xúc với ánh mắt của anh, quay đầu lại nhìn xung quanh.

Bây giờ cô không muốn nghe anh nói nữa, trong lòng cô đã là một mảng yên lặng rồi, không muốn lại nổi sóng nữa.

Phải mất một lúc lâu sau mới trở lại thác.

Tận dụng ánh trăng yếu ớt, Tô Chính Kiêu vui mừng vì phát hiện ra có một cái hang động: “Vào trong thôi!”

Đêm lạnh lẽo, nếu như ở bên ngoài sẽ không chịu nổi!

Hang động có vẻ hơi sâu, nhưng anh không đi vào bên trong nữa, đặt Đường Tiểu Nhiên xuống, Tô Chính Kiêu nói: “Em ở lại đây với Cảnh Hiên, anh sẽ quay lại sớm thôi.”

“Anh đi đâu?”

Đường Tiểu Nhiên vô thức hỏi.

Sau khi phản ứng lại, có vẻ hơi tức giận, quay đi chỗ khác và nhìn vào hang động sâu không thấy đáy.

“Đi tìm một chút đồ, anh sẽ quay lại sớm thôi, rất sớm.” Tô Chính Kiêu trả lời.

Vẻ mặt Đường Tiểu Nhiên lạnh lùng: “Không cần nói cho tôi biết, tôi không hề muốn biết.”

Tô Chính Kiêu khẽ hừ nhẹ: “Đừng lo lắng, sẽ không bỏ lại hai người đâu.”

Cảnh Hiên ôm chặt Đường Tiểu Nhiên, trong hang rất tối, bên ngoài có tiếng nước chảy khiến cậu bé vô cùng sợ hãi.

Đường Tiểu Nhiên nói: “Không phải mẹ đã nói với con không được chạy lung tung rồi sao?”

Cảnh Hiên biết mình sai, không nói gì.

“Nếu con không chạy lung tung thì giờ chúng ta đã xuống núi rồi, bây giờ, chính là hậu quả của việc con chạy lung tung đấy.”

Đường Tiểu Nhiên lạnh lùng giáo huấn.

“Mẹ, con sai rồi.” Cảnh Hiên cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình.

“Người ta viết khu thắng cảnh chưa được khai phá là không thể đi, bởi vì sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cũng không phải là không cho con đi, biết không?”

“Vâng ạ.”

Lúc này tiếng nước càng lúc càng lớn, xen lẫn với tiếng gió.

Trong động rất yên tĩnh, tất cả những âm thanh này đều truyền vào trong tai, nhịp tim đập không khỏi tăng nhanh, vô cùng sợ hãi!

Cơ thể nhỏ bé của Cảnh Hiên run lên: “Mẹ ơi, sẽ không có sói với hổ chạy vào chứ?”

Đường Tiểu Nhiên không nói gì nhưng cũng trở nên căng thẳng theo.

Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau.

Đúng lúc cô không chịu được nữa thì có tiếng bước chân, ngay sau đó là một giọng nói không thể quen thuộc hơn: “Anh về rồi đây.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1646


CHƯƠNG 1646

Cơ thể vốn đang căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.

Đường Tiểu Nhiên hít vào thở ra, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

Tô Chính Kiêu nhặt một ít củi khô, lấy ra một chiếc bật lửa để đốt củi.

Trong tích tắc, hang động liền sáng bừng lên, cũng ấm áp lên.

Cảnh Hiên chui vào giữa hai người, ánh mắt xoay tròn, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Nhưng khi thấy ba mình ở bên cạnh, cậu bé không còn sợ hãi nữa.

Dù sao cậu bé cũng là một đứa trẻ, vừa rồi sợ hãi, trong chốc lát cơn buồn ngủ liền tới, gật gù dựa vào người Đường Tiểu Nhiên ngủ thiếp đi.Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Tô Chính Kiêu dùng áo khoác bọc Cảnh Hiên kín mít, sau đó liếc mắt nhìn Đường Tiểu Nhiên một cái.

Hang động vốn đã lạnh mà lại còn ẩm ướt.

Quần áo mặc trên người cũng không dày, một ngọn lửa cũng không thể xua đi cái lạnh, đương nhiên là lạnh rồi.

Thế nhưng Đường Tiểu Nhiên cũng không mở miệng.

“Có nghe qua ôm nhau có thể sưởi ấm chưa?” Tô Chính Kiêu nhướng mày, vẻ mặt trở nên xấu xa.

“Không!”

Đường Tiểu Nhiên thẳng thừng từ chối.

Tô Chính Kiêu vươn vai ngáp một cái: “Thật sao? Vậy chúng ta cùng chờ xem em có thể trụ được bao lâu!”

Không đồng ý, Đường Tiểu Nhiên ôm chặt Cảnh Hiên vào lòng.

Cô dựa lưng vào tảng đá cứng, nhắm mắt lại.

Hang động quá sâu, quan trọng nhất là bên trong lại quá lạnh.

Lúc đầu có thể chịu được, nhưng dần dần Đường Tiểu Nhiên như bị dội một gáo nước lạnh, rét đến mức run rẩy.

Ngay cả những bức tường bên trong hang động cũng nhỏ giọt nước.

Vừa có một chút buồn ngủ thì lại bị cảm giác rét buốt đánh tan.

Cô mở mắt trong tuyệt vọng, xem ra là không có cách nào ngủ được nữa.

Khi mở mắt ra, liền nghe thấy tiếng đá va vào nhau, theo bản năng nhìn qua chỗ phát ra âm thanh.

Nhìn thấy Tô Chính Kiêu đang ngồi cách đó không xa, trong lòng bàn tay không ngừng dùng hòn đá đập nhẹ, bên dưới có một đống màu xanh lá, không biết rõ đó là thứ gì, khi nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên: “Tỉnh rồi à?”

Đường Tiểu Nhiên phớt lờ anh, ánh mắt nhìn ra ngoài hang động.

Trời tối đen như mực, không thể biết được là đã mấy giờ rồi.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, Tô Chính Kiêu nói: “Vẫn còn sớm, mặt trăng còn chưa lên đến điểm cao nhất trên bầu trời đêm, chắc vẫn chưa qua rạng sáng.”

Còn chưa tới mười hai giờ, đêm lại càng lúc càng lạnh, làm thế nào để tiếp tục được đây?

Cảnh Hiên cũng không ngừng chui vào trong lòng cô.

Khuôn mặt của cậu bé bị lạnh đến đen lại.

Đường Tiểu Nhiên rất thương xót, cởi áo len trên người cô ra, quấn chặt Cảnh Hiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,868
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1647


CHƯƠNG 1647

Lúc này, Tô Chính Kiêu đi tới nói với Đường Tiểu Nhiên: “Cởi giày và tất ra.”

Đường Tiểu Nhiên cau mày, không nhúc nhích, cũng không có ý định nghe theo lời của anh.

Tô Chính Kiêu nheo đôi mắt mảnh mai lại, đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Anh không nói lời nào, dùng lực giữ mắt cá chân của cô, cởi giày và tất của cô ra.

“Anh làm cái trò gì vậy?” Hai chân của Đường Tiểu Nhiên di chuyển lung tung, có chút nóng nảy.

“Yên lặng chút.”

Tô Chính Kiêu khẽ nâng mi mắt lên, nhìn cô một cái.

Sau đó lại nhìn xuống mắt cá chân sưng đỏ kia, dùng tay trái nắm lấy mắt cá chân đặt ở trên đùi mình, tiếp theo lại đem thảo dược màu xanh lá cây đã đập vào trong lòng bàn tay phải, đắp lên chỗ sưng tấy: “Cảm giác thế nào?”

“Có chút lạnh, sau đó lại nóng rát.” Cô thành thật mở miệng nói: “Đây là thảo dược hoang dã?”

“Ừ, vừa rồi nhân lúc hai người đang ngủ anh lại đi vào trong rừng cây một chuyến tìm chút thảo dược với nhặt củi khô…” Tô Chính Kiêu nói.

Nghe vậy, ánh mắt Đường Tiểu Nhiên nhìn về phía anh.

Áo sơ mi trắng trên người bị cành cây làm cho trầy xước, xộc xệch, có chút bẩn thỉu.

Trong ký ức của cô, anh không giống một người đàn ông sẽ làm những điều như vậy.

Theo địa vị của gia đình họ Tô ở nước K, có thể nói anh sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Trong lúc này, Tô Chính Kiêu chia củi khô nhặt được thành bốn đống.

Vây quanh Đường Tiểu Nhiên ở chính giữa, bật lửa đốt cháy củi khô, ngọn lửa không ngừng nhảy lên lắc lư.

Vốn dĩ chỉ là một đống lửa, nhưng lúc này đã thành năm đống, xung quanh đều là lửa, luồng không khí lạnh lẽo trên người trong phút chốc tiêu tán không ít.

Nhưng dù vậy vẫn không thể xua tan hoàn toàn luồng khí lạnh.

Chủ yếu là vì áo khoác của cả hai đều đã đưa cho Cảnh Hiên, lúc này họ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và áo len mỏng.

Đôi mắt chuyển động, yết hầu của Tô Chính Kiêu trượt lên trượt xuống.

Im lặng một lát, anh đột nhiên sải bước ngồi xuống phía sau hai người, ngay sau đó anh bất ngờ đưa cánh tay dài của mình ra, ôm cả hai mẹ con vào lòng.

Anh làm điều đó một cách dứt khoát lưu loát, không dây dưa.

Tuy nhiên, ngay sau đó anh liền nhận nhiều cú đấm vào ngực.

Lồng ngực Đường Tiểu Nhiên không ngừng phập phồng, bàn tay nắm đấm đặt ở trên ngực anh: “Buông ra!”

Tô Chính Kiêu không đồng ý: “Trước đây điều gì nên làm cũng đều đã làm, có bộ phận nào trên cơ thể em mà anh chưa từng thấy qua chứ? Bây giờ chỉ là một cái ôm mà thôi, sao lại có phản ứng lớn như vậy? Hay là muốn cãi nhau làm ồn đánh thức Cảnh Hiên?”

Nghe anh nhắc đến Cảnh Hiên, Đường Tiểu Nhiên dừng lại việc cô đang làm, cô thực sự sợ đánh thức cậu bé.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom