Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1648


CHƯƠNG 1648

Thấy cô quả nhiên yên tĩnh lại, Tô Chính Kiêu không khỏi nhếch khóe môi lên một chút, ôm Cảnh Hiên vào lòng, sau đó cởi áo khoác ra.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô cau mày, nhỏ giọng mắng!

Không nói lời nào, anh khoác chiếc áo khoác dài lên vai cô.

Sau đó anh mở chiếc áo khoác, quấn chặt Cảnh Hiên, vươn tay dài ra ôm chặt lấy hai mẹ con.

So với vừa rồi quả thực ấm áp hơn rất nhiều.

Thời gian trôi qua, cô thực sự buồn ngủ, mê man chìm vào giấc ngủ.

Không ngủ được quá lâu, có thể là một tiếng, hoặc hai tiếng.

Khi cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, Đường Tiểu Nhiên mới từ từ nheo đôi mắt mơ hồ lại, rồi lại mở ra.

Tô Chính Kiêu vẫn chưa ngủ.

Khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ của anh lúc này đã bị lạnh mà đông cứng lại tím ngắt, đôi môi mỏng không còn chút màu máu.

Nhìn thấy vậy, đôi mắt của cô không kìm nổi khẽ động.

Cô và Cảnh Hiên mặc tất cả, ở trong hang động lạnh lẽo này, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, làm sao có thể không lạnh chứ?

Suy nghĩ một lúc lâu, Đường Tiểu Nhiên cởi áo khoác ra, choàng qua đôi vai rộng lớn của anh.

Tô Chính Kiêu nhận thấy được điều gì đó, bàn tay to nắm lấy tay cô, đường cong môi mỏng nở rộ trong bóng đêm: “Đang lo lắng cho tôi sao?”

“Không có, anh nghĩ nhiều quá rồi.”

Vẻ mặt Đường Tiểu Nhiên vẫn lạnh lùng: “Chẳng qua là không muốn nhìn thấy anh vì lạnh mà ngất đi thôi. Nếu anh ngất đi, ngày mai tôi với Cảnh Hiên sẽ ra khỏi rừng trúc này như thế nào đây chứ?”

Cô không thích mắc nợ ân tình, đặc biệt là của anh, hơn nữa lời cô nói cũng là sự thật.

Chân của cô bị thương, không thể đi được, trong tình trạng này, chỉ có thể dựa vào anh.

Tâm trạng tốt không bị phá hỏng, anh vẫn cười tủm tỉm mặc áo khoác vào.

Cô cảm thấy nụ cười của anh lúc này chướng mắt vô cùng.

Nghĩ tới hành động vừa rồi của mình, trong lòng cô lại bùng lên ngọn lửa tức giận.

“Cười cái gì mà cười? Có gì đáng buồn cười sao?”

Anh tưởng rằng cô vẫn quan tâm đến anh à?

Nghĩ quá nhiều rồi đó!

Bị rung động trước một chút lòng tốt của một người đàn ông, đó mới là một người phụ nữ ngu xuẩn.

Nhưng cô lại không hề ngu.

Tô Chính Kiêu đặt Cảnh Hiên lên đùi, kéo áo sơ mi ra, sau đó thuận thế quấn Đường Tiểu Nhiên vào trong áo khoác.

Cơ thể của cả ba dính chặt lấy nhau, không chút khe hở nào.

Trong lúc vô tình, Tô Chính Kiêu chạm vào bàn tay lạnh như băng của cô, lông mày khẽ nhíu chặt lại.

Bàn tay to của Tô Chính Kiêu xuyên qua áo khoác nắm lấy cổ tay của cô, kéo tay cô luồn vào trong vạt áo sơ mi trắng, sau đó để bám vào hai bên eo rắn chắc của anh ta.

Cơ thể đàn ông và phụ nữ quả nhiên không giống nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1649


CHƯƠNG 1649

Cả người cô đang run rẩy vì lạnh, như thể cô đã rơi xuống một hố băng.

Nhưng cơ thể anh lại nóng rực, giống như một cái lò, liên tục tỏa ra một luồng nhiệt.

“Lúc này đừng có ngang như cua nữa, cứ ôm eo tôi thế này đi, nếu không đến lúc nửa đêm em lại khó chịu.”

Tô Chính Kiêu mở miệng nói.

Tay cô quá lạnh, vừa chạm vào một giây, cơ thể anh có chút run lên.

Đường Tiểu Nhiên biết rằng những gì anh nói là thật.

Cho dù không muốn thì lúc này cũng không dám không nghe lời, vòng tay ôm lấy eo của anh.

Dường như lại nghĩ đến điều gì đó, tay Tô Chính Kiêu lại sờ đến chân cô, chỗ đó mới gọi là lạnh như băng.

Thậm chí anh ta còn tưởng mình chạm vào khối băng, có điều tính tình của người phụ nữ này thật ngang ngược, lạnh như vậy mà cũng chịu được.

Sau đó, một bàn tay to lớn đã che chân của cô lại.

Đường Tiểu Nhiên sững sờ, ánh mắt vô hồn nhìn anh chằm chằm, lồng ngực khẽ phập phồng lên xuống.

Trong đôi mắt luôn luôn lạnh lùng trầm tĩnh nổi lên gợn sóng, tim cũng giống như hai bàn tay đang ôm eo anh, dần dần được sưởi ấm.

Anh ta không chê chân cô bẩn sao?

Không chê thảo dược màu xanh dính trên chân của cô ư?

Không phải anh ta mắc bệnh sạch sẽ à?

Cuối cùng, anh lại kẹp hai chân của cô vào giữa hai chân của mình để giữ ấm cho cô, thảo dược nhuộm quần âu thành màu xanh lá cây mà anh cũng không chút quan tâm.

“Tôi vẫn còn một cách nữa khiến cơ thể em nóng hơn, có biết là cách gì không?” Tô Chính Kiêu ngẩng đầu lên hỏi.

Giọng nói đột ngột phá vỡ mạch suy nghĩ xa xôi của Đường Tiểu Nhiên, nhanh chóng kéo cô trở lại với hiện thực.

Cô quay đầu đi, không nói một lời, cũng không để ý tới anh.

Giá như những điều này xảy ra trước kết hôn thì tốt biết bao.

Nhưng trên thế giới này lại không có giá như.

Đột nhiên, cơ thể Tô Chính Kiêu nghiêng về phía trước, cúi đầu xuống, không nhịn được mà hôn lên đôi môi lạnh giá của cô.

Quả nhiên trong cơ thể như có một luồng điện ấm áp chạy dọc xuống, cả người cũng trở nên nóng rực.

Nhưng sắc mặt Đường Tiểu Nhiên lại lạnh lùng, giữa môi và răng thì thầm lời cảnh cáo mơ hồ: “Không muốn tôi tát một bạt tay vào mặt thì buông ra ngay lập tức!”

Đối với loại đàn ông này, quả nhiên không thể cho anh ta cái nhìn dễ dãi.

Tô Chính Kiêu lùi người lại, vươn vai bất lực: “Hôn em là vì tôi muốn truyền lượng nhiệt dư thừa trong cơ thể cho em thôi mà.”

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên lập tức rút chân ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1650


CHƯƠNG 1650

Giây tiếp theo liền bị anh chặn đứng lại: “Đừng nhúc nhích, tôi hứa với em là sẽ không bao giờ chạm vào em nữa, em ngủ đi.”

Đôi môi ướt át của cô đỏ ửng vì bị hôn, đôi mắt vì giận dữ mà giống như hạt trân châu sáng lấp lánh, trừng mắt nhìn anh.

“Ngủ đi, tôi thật sự không chạm vào em nữa, tôi xin thề với trời đấy.” Anh khẽ cười.

“Lời của anh có thể tin thì heo nái cũng có thể trèo cây!” Đường Tiểu Nhiên hừ lạnh.

“Khi ra khỏi đây tôi sẽ cho em xem một con heo nái trèo lên cây. Còn giờ thì yên tâm ngủ đi, nếu không sẽ không thể chịu đựng được khoảng thời gian này.”

“…”

Hai người đối mặt với nhau một lúc lâu, cho đến khi cô ta không thể chịu nổi cơn buồn ngủ nữa thì mới nhắm mắt lại.

Tô Chính Kiêu cũng nhắm mắt, chỉ còn lại tiếng răng rắc của củi khô đang cháy.

Sáng hôm sau.

Đường Tiểu Nhiên tỉnh dậy trước, có thể nhìn thấy bên ngoài sơn động có ánh sáng, hiển nhiên là trời đã sáng rồi.

Sau đó cô lại cảm thấy trên vai có chút nặng nề liền cúi đầu nhìn sang.

Đường Tiểu Nhiên thấy khuôn mặt của Tô Chính Kiêu đang đè trên vai cô, anh vẫn đang ngủ.

Bốn phía xung quanh lửa vẫn đang cháy, không có cái nào bị dập tắt.

Đường Tiểu Nhiên nghĩ cả đêm chắc hẳn Tô Chính Kiêu không ngủ được nhiều, nếu không không có củi khô thì ngọn lửa đã bị dập tắt từ lâu rồi.

Đúng lúc này, Cảnh Hiên duỗi eo tỉnh lại: “Mẹ ơi, trời sáng rồi sao?”

Giọng nói của cậu bé đánh thức Tô Chính Kiêu, anh từ từ ngồi thẳng người, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, mở miệng nói: “Nếu trời đã sáng thì chúng ta xuất phát thôi.”

Cảnh Hiên ôm bụng: “Con đói.”

Đường Tiểu Nhiên mở chiếc túi bên người ra, bên trong còn có hai chiếc bánh mì.

Một chiếc được đưa cho Cảnh Hiên, chiếc còn lại tuỳ ý ném cho Tô Chính Kiêu.

Tô Chính Kiêu cầm bánh mì lên, khoé miệng dần cong lên nở một nụ cười.

Đường Tiểu Nhiên nhìn thấy sắc mặt của anh, đôi lông mày khẽ giật giật, nhanh miệng nói thêm một câu: “Anh đói chân sẽ mềm nhũn ra, lát nữa ai sẽ cõng tôi ra khỏi rừng trúc chứ?”

Tô Chính Kiêu không để tâm lời cô nói, xé túi đóng gói ra.

Xé xong, anh nhét thẳng bánh mì vào miệng cô, giọng nói trầm thấp mà chững chạc: “Em nên ăn đi, cho dù không ăn bánh mỳ này, tôi vẫn có thể cõng em ra khỏi rừng trúc.”

Khóe miệng Đường Tiểu Nhiên mấp máy, nhưng cô không nói gì mà chia đôi cái bánh mì đưa cho anh một nửa:

“Không có công lao gì thì không nhận thưởng, nếu anh đã muốn cõng tôi ra khỏi rừng trúc này, vậy thì tôi phải cho anh chút thù lao, nếu như anh không ăn, tôi cũng không tiện cho anh cõng, tôi kiên quyết.”

Nghe thấy câu này, sắc mặt Tô Chính Kiêu tối sầm lại một chút.

Điều anh không thích nhất chính là nghe được lời nói xa cách trong mối quan hệ giữa hai người.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Đường Tiểu Nhiên, người đàn ông với khuôn mặt đen nhẻm đó cầm lấy cái bánh mì rồi ngồi trên phiến đá, nhét vào miệng hai ba miếng liền ăn xong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1651


CHƯƠNG 1651

Ánh mắt Đường Tiểu Nhiên nhìn về phía Tô Chính Kiêu, có thể thấy chiếc quần âu của anh đã bị nhuộm một màu hỗn độn với các loại thảo dược, trông thật bẩn thỉu.

Cô vẫn không quên anh là một người ưa sạch sẽ, nhưng không ngờ rằng giờ đây anh có thể chịu đựng được với chiếc quần đó.

Sau khi Cảnh Hiên ăn xong, cả ba người lên đường.

Cảnh Hiên đi phía trước với chiếc cặp trên lưng, Tô Chính Kiêu ngồi xổm xuống, cõng cô trên đôi vai rộng của mình.

Khoảnh khắc bước chân ra khỏi sơn động, thân hình cao lớn của anh lại đột nhiên dừng lại tại chỗ, tâm tư nặng trĩu, không biết đang nghĩ gì.

Đường Tiểu Nhiên nằm trên lưng Tô Chính Kiêu, nắm chặt áo khoác trên người anh, lúc mở mắt là ra một khoảng trời yên lặng.

Ban ngày tương đối dễ nhận biết phương hướng, Tô Chính Kiêu cẩn thận quan sát kỹ càng, nhấc chân bước vào rừng trúc.

Đi được vài tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng nhìn thấy con đường hiện ra trước mặt.

Cảnh Hiên vui mừng nhảy cẫng lên, cuối cùng cũng ra được rồi.

Đường Tiểu Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này xem như đã tìm được đúng hướng.

“Ba ơi, ở đây không phải có thể ngồi ô tô xuống sao? Con thấy có người đi cáp treo.”

Cảnh Hiên chỉ về một hướng.

Vào lúc này, Tô Chính Kiêu lại không muốn đi cáp treo.

Mặc dù rất mệt nhưng anh lại cảm thấy thoải mái và hạnh phúc chưa từng có: “Nam tử hán đại trượng phu, mới đi một đoạn đường ngắn như vậy đã mệt rồi sao?”

Cảnh Hiên lắc đầu: “Ba không mệt sao?”

“Mẹ con nhẹ như vậy, cõng trên lưng sao có thể thấy mệt được? Không phải con trước đây luôn nói ba đối xử không tốt với mẹ à, lần này ba muốn cõng mẹ con, đi thôi nào.” Tô Chính Kiêu đưa tay ra xoa tóc của cậu bé.

Đường Tiểu Nhiên nghe thấy rất rõ ràng.

Vốn dĩ cô định để cho anh cõng.

Nhưng sau khi nghe những lời này thì lại không muốn nữa, chỉ muốn xuống.

Đường Tiểu Nhiên không muốn chấp nhận lòng tốt của anh, càng không muốn dây dưa với anh nữa.

Tô Chính Kiêu biết rằng cô lại giận dỗi.

Anh biết chẳng qua là cô không muốn tái hôn, muốn kéo khoảng cách với anh ra xa.

Tô Chính Kiêu không những không thả cô xuống mà còn sải bước tiến về phía trước.

Đường Tiểu Nhiên không vui, bắt đầu vặn vẹo vùng vẫy trên lưng anh.

“Xung quanh có rất nhiều khách du lịch qua lại, nếu như em không sợ mất mặt thì cứ vặn vẹo trên lưng tôi. Tôi không sợ mất mặt, cũng không ngại làm trò cười.”

Ngược lại Đường Tiểu Nhiên giãy dụa thở hổn hển, trong lòng thực sự rất tức giận, cô giơ tay lên đập mạnh vào lưng anh, trút giận trong lòng.

Đi cáp treo hai mươi phút là có thể đến dưới đỉnh núi, nhưng cứng rắn đi bộ thì phải mất ba tiếng, dọc theo đường đi mọi người xung quanh đều đang quan sát.

Trong lồng ngực lại có thêm một cơn đau, Đường Tiểu Nhiên cắn chặt môi dưới, không phát ra tiếng.

Có vẻ như bệnh ngày cành nặng.

Không hoá trị thì không ổn nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1652


CHƯƠNG 1652

Xuống dưới chân núi, Tô Chính Kiêu không đi lấy xe mà đi đến một nhà hàng gần đó, gọi một vài món ăn và một chút cơm.

Đường Tiểu Nhiên nhìn Tô Chính Kiêu chằm chằm, anh quay đầu lại: “Đi bộ lâu như vậy, cho dù em không đói thì Cảnh Hiên cũng đói. Để nó ăn chút rồi đi, phải đi thêm một tiếng nữa mà.”

Quả thật là cô suy nghĩ không chu đáo, Cảnh Hiên chỉ ăn một cái bánh mì, bây giờ đã là giữa trưa, chắc hẳn cậu nhóc cũng đã đói rồi.

Ông chủ nhìn thấy cả người nhăn nhúm của Tô Chính Kiêu, còn có nước thuốc màu xanh lá cây dính trên quần.

Lông mày ông ta khẽ nhíu lại, ánh mắt kỳ lạ.

Tô Chính Kiêu đang uống trà, thỉnh thoảng hỏi Cảnh Hiên còn muốn ăn gì không, căn bản không quan tâm đến sự nhếch nhác và khó xử của mình một chút nào.

Đường Tiểu Nhiên yên lặng nhìn anh hồi lâu, cô uống một tách trà rồi nhẹ nhàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi trở về căn hộ, trời đã ngả về phía tây.

Sau khi đặt cô lên giường, Tô Chính Kiêu đưa Cảnh Hiên vào phòng tắm.

Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa.

Đường Tiểu Nhiên gượng gạo đứng dậy, nhưng cô còn chưa kịp di chuyển thì đã có một bóng người còn nhanh hơn cô.

Đó là Tô Chính Kiêu.

Anh mở cửa.

Nhìn thấy Lưu Canh Hoằng, anh ta khẽ nhíu mày: “Anh đến đây làm gì?”

Lưu Canh Hoằng hỏi: “Đường Tiểu Nhiên đâu?”

“Không có ở đây.”

Tô Chính Kiêu vừa dứt lời thì giọng nói của Đường Tiểu Nhiên đã truyền ra: “Ai vậy?”

Lưu Canh Hoằng liếc anh một cái, đi vào phòng, kinh ngạc nói: “Em ở nhà à?”

“Vâng, nhưng chân tôi bị thương nhẹ nên không thể tiếp đãi anh được, anh cứ tự nhiên.” Cô chỉ vào chân mình.

Lưu Canh Hoằng làm ra vẻ không sao: “Hôm qua tôi đến đây một lần nhưng không có ai, gọi điện thoại thì cũng không ai trả lời.”

“Sáng nay lại đến một lần nữa. Cửa bị khóa và điện thoại cũng không kết nối được. Tôi cứ tưởng có chuyện gì xảy ra với em, suýt nữa đã định gọi điện báo cảnh sát”.

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên có chút ngượng ngùng: “Hôm qua đi Đại Hạp Cốc cùng với con trai, không mang theo điện thoại di động.”

“Chỉ cần không có chuyện gì xảy ra là được, chân của em thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Tôi đưa em đi bệnh viện xem thử.”

Vừa nghe vậy Lưu Canh Hoằng liền lập tức nói.

Đường Tiểu Nhiên nói: “Không sao, đã bôi thuốc rồi, không cần đến bệnh viện, bây giờ đã có thể cử động được một chút, đoán chừng nghỉ ngơi vài ngày là có thể lành lại.”

Lưu Canh Hoằng liền yên lòng, ngồi đối diện với cô, hai người nhìn nhau, anh ta ráng sức mở miệng: “Qua lại với anh đi!”

Cô giật mình.

Sau khi phản ứng lại, Đường Tiểu Nhiên nói: “Tôi đã từ chối rõ ràng rồi mà.”

“Tôi không nói đùa đâu, tôi nghiêm túc đấy. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt em đã cho tôi cảm giác rất thuần khiết, thấu đáo, giống như là nước trong dòng suối. Tôi có thể nghe thấy âm thanh thình thịch đan xen trong trái tim mình. Loại cảm giác này thật tuyệt vời.”

Lưu Canh Hoằng xúc động nói:

“Lúc trước em nói quá gấp gáp, không muốn nhanh chóng tiếp nhận mối quan hệ mới. Tôi đoán chắc là em vì Cảnh Hiên nên mới nói như vậy, nhưng tôi không hề để tâm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1653


CHƯƠNG 1653

“Tôi cũng rất thích Cảnh Hiên. Hoàn toàn có thể yêu thương nó như em, không thành vấn đề gì cả. Đồng ý với tôi đi.”

Khi định thần lại, Đường Tiểu Nhiên đang định nói gì đó.

Lưu Canh Hoằng đã ngắt lời cô:

“Không cần trả lời nhanh như vậy, hai ngày sau rồi trả lời tôi, nhưng tôi hy vọng câu trả lời sẽ là chấp nhận qua lại với tôi.”

“Chúng ta vẫn chung sống hòa thuận như trước, không có gánh nặng, không có áp lực, tôi sẽ cố gắng hết sức để cho em những gì tốt nhất, hãy tin tưởng ở tôi!”

Cảm giác thế nào khi một người đàn ông tỏ tình với vợ cũ?

Tô Chính Kiêu lúc này chỉ muốn chửi thề.

Mẹ nó!

Khuôn mặt tuấn tú của anh đen như đáy nồi, lông mày lưới mác tung toé, không nói một lời, anh mở cửa phòng tắm bước ra ngoài!

Cảnh Hiên hét lên: “Ba ơi, đóng cửa lại! Con còn chưa mặc quần lót, sắp bị lộ rồi, mau đóng cửa lại!”

Không ai có thời gian để ý tới nó lúc này, Tô Chính Kiêu bước hai bước liền đi tới trước mặt Lưu Canh Hoàng.

Bả vai dùng sức đụng một cái không chút khách khí đánh văng Lưu Canh Hoằng ra, ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Đừng để ý đến người đàn ông này, tái hôn với tôi đi! ”

Đường Tiểu Nhiên không hiểu lúc này anh từ nơi nào đi ra, chỉ vào phòng tắm nói: “Cảnh Hiên kêu anh đóng cửa phòng tắm kìa.”

Bây giờ còn đóng cửa phòng tắm gì nữa?

Anh hoàn toàn không có thời gian!

Đôi lông mày đen của anh nhíu lại, anh gằn từng chữ:

“Bây giờ tôi rất nghiêm túc, không có nói đùa! Cũng xin em hãy nghiêm túc một chút! Tôi biết những điều trước đây là lỗi của tôi, tất cả đều do một tay tôi gây ra, vì vậy tôi không có quyền nói bất cứ điều gì, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho em tin tưởng tôi.”

“Giữa tôi và em còn có Cảnh Hiên. Đây là điều mà người khác không thể so sánh được. Khi chúng ta tái hôn, Cảnh Hiên cũng sẽ lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ. Nếu không, người bị tổn thương chỉ có thể là Cảnh Hiên.”

“Em có biết Cảnh Hiên từng nói với tôi câu gì hay không, nó nói nếu sau này em gặp được người thích hợp để kết hôn, nó sẽ không phản đối, bởi vì sức phản kháng của nó là vô lực.”

“Trong thâm tâm nó biết rằng sau này em sẽ phải kết hôn, tôi cũng sẽ phải kết hôn. Mỗi người sẽ có gia đình riêng và những đứa con mới. Sau này em sẽ yêu thương nó, nhưng sẽ không thể yêu thương nó như bây giờ, cuối cùng nó sẽ dần dần bị quên lãng…”

Cảnh Hiên che mặt lại.

Nghe câu này của ba mà mắc cỡ quá, ba tái hôn với mẹ, tại sao lại phải kéo mình vào?

Suy nghĩ một chút, nó hét lớn ra ngoài phòng khách: “Chú Lưu là ngoại lệ. Chú Lưu từ trước đến nay rất thương con. Đối với chú Lưu con rất an tâm!”

“Con lo tắm đi, sao nói nhiều lời nhảm nhí như vậy!”

Tô Chính Kiêu không thể chịu đựng được nữa, anh nổi giận hét lên!

Ông đây cố hết sức để cho nó một cái gia đình hạnh phúc, thân là con trai, nó lại ở sau lưng làm kẻ giật dây!

Lợi dụng những lời nó nói đó, anh vất vả lắm mới tạo ra được một chút không khí thương cảm buồn bã, đang chờ đợi cô cảm động và mềm lòng.

Nhưng con trai mình thì hay rồi, phun ra một câu như vậy, đem tất cả nổ lực của anh đổ sông đổ biển.

Nghĩ đến đó, Tô Chính Kiêu chỉ muốn xông vào phòng tắm đánh nó một trận!

Sao lại có thể sinh ra một đứa con trai như vậy chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1654


Chương 1654

Lưu Canh Hoằng mỉm cười, nói:

“Con nhỏ đúng là lý do rất hay để hai người quay lại với nhau. Nhưng anh đổi một góc độ khác mà suy nghĩ thử xem. Cô ấy cũng đã nhẫn nhịn tám năm trời vì con rồi. Không phải là một tháng hai tháng, cũng không phải là một năm hai năm mà là cả tám năm trời đấy!”

“Vì muốn con có thể lớn lên khỏe mạnh vui vẻ, vì muốn cậu bé có một gia đình trọn vẹn mà cô ấy đã đánh đổi tám năm thanh xuân của mình…”

Anh ta nói tới đây bèn hơi ngừng lại, nhìn thẳng Tô Chính Kiêu.

Còn vẻ mặt của Tô Chính Kiêu thực sự không tốt lành gì. Sắc mặt anh sa sầm, ánh mắt sắc lẹm.

Anh mím chặt đôi môi thành một đường thẳng, thể hiện rõ sự bực bội.

Lưu Canh Hoằng nói tiếp:

“Dù cho cuộc hôn nhân này chưa từng mang đến hạnh phúc và tình cảm cho cô ấy. Cô ấy cũng đã ba mươi tuổi rồi. Một người phụ nữ có được mấy lần tám năm, có được mấy lần thanh xuân tươi đẹp chứ?”

“Nếu con còn quá bé chưa đứng vững chưa đi lại được, không tách rời khỏi sự chăm sóc và yêu thương của người mẹ thì lúc đầu cô ấy chắc chắn cũng không đồng ý ly hôn.”

“Năm nay Cảnh Hiên lên tám tuổi rồi. Cậu bé đã hiểu chuyện, nhiều lúc còn như ông cụ non, thậm chí có những khi cậu bé còn nghĩ ra những chuyện mà người lớn không nghĩ tới.”

“Nếu chọn lựa giữa việc vì gia đình nên quay về kết hôn tạm bợ và hạnh phúc của mẹ, thì cậu bé chắc chắn sẽ chọn lựa vế sau!”

Tô Chính Kiêu nhíu chặt mày, nheo mắt nhìn Lưu Canh Hoằng:

“Anh nói chuyện tình cảm cứ như mình đều hiểu rõ hết cả vậy. Chuyện giữa tôi và cô ấy còn chưa tới lượt người thứ ba xen vào chỉ trỏ!”

“Vì gia đình nên quay về kết hôn tạm bợ ư… Ha ha, đúng là nực cười! Cô ấy yêu tôi. Cuộc hôn nhân như thế mà là tạm bợ à?”

Lưu Canh Hoằng chỉ cười nhạt: “Ở đây tôi phải nhắc nhở anh Tô một câu. Trước kia có thể là cô ấy thực sự rất yêu anh, nhưng bây giờ cô ấy đã không còn yêu anh nữa rồi. Nếu không, cô ấy đã chẳng có thái độ như thế với anh, phải chứ?”

Hiển nhiên, câu nói này đã nói đúng chỗ đau của Tô Chính Kiêu!

Mặt Tô Chính Kiêu lập tức biến sắc.

Trong lòng anh nặng trĩu như có tảng đá đè nặng.

Sau đấy cơn giận dữ ngùn ngụt trào dâng, anh quát to: “Cô ấy chỉ đang giận tôi thôi, đợi cô ấy nguôi giận rồi tự khắc sẽ tốt đẹp như trước!”

Anh đang cố nhẫn nhịn, cố đè ép, cố át đi xúc động muốn vung một nắm đấm về phía người đối diện.

Trước giờ anh ghét nhất những người tự cho mình là đúng!

“Anh Tô đang nói dối tôi hay là đang tự lừa dối chính mình thế? Anh cảm thấy cô ấy vẫn sẽ tha thứ cho anh à?” Lưu Canh Hoằng cười mỉa khinh thường.

“Anh không muốn ăn đòn thì khôn hồn ngậm cái miệng của anh lại!”

Bốc chốc, ánh mắt của Tô Chính Kiêu trở nên u ám.

Ngay cả cánh tay đang buông bên hông cũng siết chặt lại, khiến khớp xương kêu răng rắc. Sự nhẫn nhịn của anh đã gần đến với bờ vực của cơn phẫn nộ trực chờ bộc phát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1655


Chương 1655

Lưu Canh Hoằng lại như không biết điểm dừng: “Bây giờ anh lại thẹn quá hóa giận à?”

Gân xanh trên trán nổi rõ, trong đôi mắt hiện lên rõ bực bội tàn nhẫn.

Cuối cùng, Tô Chính Kiêu không thể kiềm chế nổi nữa. Anh bước nhanh về phía trước, bàn tay to lớn nắm chặt cổ áo của Lưu Canh Hoằng như muốn đánh nhau.

Sau khi trở về từ Đại Hạp Cốc, Đường Tiểu Nhiên cảm thấy đầu mình nặng trĩu, dạ dày như bị thiêu đốt, lúc nào cũng thấy chóng mặt.

Nhưng cô không có cả thời gian đến bệnh viện.

Vốn dĩ thời tiết ở Đại Hạp Cốc rất lạnh, đã vậy cô còn phải ở một đêm trong hang động, không khí ẩm ướt lại lạnh lẽo nên chắc chắn đã bị cảm lạnh!

Hai người kia còn cãi vã mãi không dừng nữa, khiến đầu cô càng đau nhức.

“Tôi đau đầu lắm, cả người tôi đều thấy rất khó chịu, muốn đi nghỉ. Các anh có thể yên tĩnh rời khỏi đây không?”

Đường Tiểu Nhiên không chịu nổi những tiếng ầm ĩ bên tai nữa, bèn nói.

Nghe thấy vậy, Lưu Canh Hoằng lo lắng hỏi: “Chúng ta đến bệnh viện đi. Xe ở dưới tầng rồi, tôi đưa em đến bệnh viện khám xem sao.”

“Không sao đâu. Tôi nghĩ chắc vì mệt mỏi quá thôi, cho nên hôm nay không đón tiếp anh được.”

Đường Tiểu Nhiên nhẫn nhịn từng cơn đau ở đầu, nói khéo.

Hàm ý của câu nói này rõ ràng là muốn tiễn khách.

Lưu Canh Hoằng hiểu ý cô, bèn đáp: “Vậy được rồi. Ngày mai gặp em ở công ty, em nghỉ ngơi đi.”

Sau đấy, anh ta liếc mắt nhìn Tô Chính Kiêu: “Anh Tô còn không buông ra à? Anh định cứ nắm áo tôi thế này này mãi sao?”

Tô Chính Kiêu cười khinh rồi đẩy phắt anh ta ra.

Nhưng lúc này, tâm trạng trong lòng Tô Chính Kiêu lại khá hơn trước.

Chẳng phải cô không đuổi anh đi đấy sao?

Lưu Canh Hoằng lại không nghĩ ngợi gì nhiều. Anh ta đủng đỉnh vuốt phẳng lại chỗ áo nhăn vì bị nắm rồi chào Cảnh Hiên xong mới rời đi.

Tô Chính Kiêu hít một hơi sâu để làm dịu đi lồng ngực phập phồng vì cơn phẫn nộ, sau đấy nói: “Em không khỏe à? Để tôi đưa em tới bệnh viện.”

Đường Tiểu Nhiên lạnh lùng chỉ ngón tay thon trắng về phía cửa phòng: “Anh cũng lập tức rời khỏi nhà tôi!”

Tô Chính Kiêu hơi sững lại. Anh không ngờ rằng cô sẽ đuổi mình đi.

Tiếp đó, cơn tức giận trong lòng anh bỗng bùng lên: “Em nói với anh ta thì tử tế như thế mà đến lượt tôi lại phũ phàng đến vậy?” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Rốt cuộc anh có đi hay không? Lẽ nào anh còn đợi tôi mời anh đi à?”

Vừa nói, Đường Tiểu Nhiên như muốn xuống giường.

“Tôi đi!”

Anh vội vàng trả lời, chỉ sợ cô hành động quá kích động sẽ khiến cho vết thương ở mắt cá chân càng thêm nghiêm trọng: “Nhưng trước khi đi, em để tôi nói vài lời với Cảnh Hiên đã.”

Tô Chính Kiêu đi thẳng tới phòng tắm, một lát sau, anh rời đi.

Cuối cùng căn phòng cũng trở nên yên tĩnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1656


Chương 1656

Một lúc sau, Cảnh Hiên quấn khăn tắm trắng lạch bạch chạy ra. Cậu bé chui tọt vào trong chăn.

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Quần áo ngủ của con đâu? Vừa rồi con mang quần áo vào phòng tắm rồi mà, sao con không thay?”

Cảnh Hiên bĩu môi, có vẻ không vui, còn có chút bất lực, trả lời: “Ba giấu quần áo của con đi mất rồi. Ba nói con không giúp ba mà đi giúp người ngoài, nước phù sa lại để chảy ruộng ngoài.”

Đường Tiểu Nhiên nhíu mày, cũng không quá để tâm: “Vậy mẹ con mình ngủ thôi.”

Cảnh Hiên với tay cầm góc áo của cô, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sẽ chọn ba hay là chú Lưu?”

“Sao trẻ con như con mà hiếu kỳ thế? Mau ngủ đi.” Đường Tiểu Nhiên tránh không trả lời, chỉ đáp lại như thế.

Cô sẽ không chọn ai cả.

“Nếu là con, con sẽ chọn ba. Trước kia con chưa từng tiếp xúc với ba nên vẫn cảm thấy ba là người xấu, lúc nào cũng giữ khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc, lại còn luôn nổi nóng với mẹ nữa, đã thế còn luôn không về nhà!”

“Nhưng bây giờ, con biết ba không phải là người như thế. Ba sẽ bế con, ba còn chơi xấu để ngủ cùng con nữa, có đuổi ba cũng không đi.”

Cảnh Hiên kể tới đây, trong lòng cảm thấy rất bó tay.

Ban đầu Đường Tiểu Nhiên cũng chỉ hờ hững nghe cậu bé kể chuyện thôi, nhưng khi nghe tới đây, cô bèn nhướng mày, hỏi: “Buổi tối ba ngủ cùng con à?”

“Vâng ạ. Lúc nào ba cũng dây dưa muốn ngủ cùng con, ba còn ôm con ngủ nữa. Hai người đàn ông mà ôm nhau kỳ quặc lắm ạ! Nhưng buổi tối ba ngủ sẽ gặp ác mộng, trán ba lúc nào cũng vã mồ hôi.”

“Ba nghe lời con đến bệnh viện tâm thần khám để bác sĩ kê đơn thuốc cho ba. Trước khi đi ngủ ba đều uống thuốc.” Cảnh Hiên dông dài kể chuyện.

Nhưng càng nghe cậu bé kể, Đường Tiểu Nhiên càng cảm thấy ngạc nhiên.

Trước kia anh không phải là người như thế. Anh không thể nào ôm người khác đi ngủ được!

Anh chưa từng muốn bước chân vào bệnh viện, thế mà bây giờ còn đến bệnh viện tâm thần!

Những chuyện này không khỏi khiến cô phải ngạc nhiên. Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là thay đổi tốt, trước giờ Cảnh Hiên chưa từng được nhận tình yêu của ba.

“Thực ra ba rất tốt. Thỉnh thoảng ba có nói nhiều một chút, ba còn không biết ngại nữa, nhưng thực sự ba là người tốt. Ba sợ buổi tối chân của mẹ không tiện đi lại cho nên mới bảo con ở đây chăm sóc mẹ! Nhưng mà vẫn phải xem mẹ thích ai đã. Cho dù mẹ chọn ai thì con cũng rất vui!”

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy được an ủi.

Cô sống ba mươi năm cuộc đời không có thành tựu gì lớn.

Điều duy nhất đáng được gọi là thành tựu trong cuộc đời cô cũng chỉ có Cảnh Hiên.

Chỉ một câu nói non nớt của cậu bé cũng khiến trong lòng cô ấm áp như nắng xuân tháng ba.

Tắt điện phòng, hai mẹ con ôm chặt nhau cùng chìm vào giấc ngủ

Vầng trăng ngoài cửa sổ càng lúc càng lên cao, màn đêm càng lúc càng sâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1657


Chương 1657

Mà nhiệt độ trên người Đường Tiểu Nhiên cũng dần nóng bỏng, cả người cô như chìm trong lò lửa.

Cả người cô nóng rẫy khiến cô khó chịu rên rỉ.

Cảnh Hiên không ngủ say quá nên cảm nhận được động tĩnh của mẹ.

Cậu bé vươn bàn tay nhỏ bé bật điện lên.

Bèn thấy gò má mẹ mình đỏ ửng. Cậu đặt lòng bàn tay sờ lên trán của mẹ.

Rồi lập tức trợn to mắt!

Nóng quá!

Cậu bé quấn khăn tắm rồi bật dậy chạy xuống giường, lục tìm điện thoại trong cặp sách để gọi điện: “Ba ơi, mẹ đang sốt rồi. Trán của mẹ nóng lắm!”

Tô Chính Kiêu đang ngủ say nghe thấy thế bèn vội vàng ngồi bật dậy. Anh vồ lấy chiếc quần mặc vội: “Con mặc quần áo đi. Ba tới ngay đây!”

Lúc chiều rời đi, anh đã cảm thấy sắc mặt cô bất thường rồi. Cùng vì sợ buổi tối một mình cô không có ai chăm sóc nên anh mới để Cảnh Hiên ở lại đó!

Trước kia đêm nào anh cũng đều phải uống thuốc do bác sĩ kê mới có thể ngủ ngon giấc tới sáng, nhưng hôm nay anh về nhà cũng không dám uống thuốc.

Anh sợ uống thuốc sẽ không tỉnh dậy được, nhỡ không may Cảnh Hiên có việc gì gấp sẽ không kịp đến!

Hai giờ sáng, có rất ít xe qua lại trên đường.

Tô Chính Kiêu đạp chân ga tăng tốc độ xe lên tới một trăm hai mươi kilomet, chẳng còn lo tới được đèn đỏ trước mặt nữa.

Vốn dĩ con đường phải đi mất một tiếng đồng, kết quả chỉ cần nửa tiếng đồng hồ anh đã đến nơi.

Đầu tóc anh rối bời, trong lòng lo lắng, đứng bên ngoài nhẹ gõ cửa.

Cảnh Hiên cảnh giác, cất tiếng hỏi: “Là ba đấy à?”

“Đúng rồi, con mau mở cửa ra đi!”

Lúc này, cánh cửa mới mở ra. Tô Chính Kiêu phóng vụt vào phòng như cơn lốc.

Đường Tiểu Nhiên vẫn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, gò má cô đỏ ửng.

Anh thử khẽ gọi cô nhưng cô vẫn không có phản ứng gì.

Không được rồi, phải lập tức đưa cô tới bệnh viện!

Nhưng cô đang mặc đồ ngủ ở nhà. Tô Chính Kiêu nhíu mày rồi vẫy gọi Cảnh Hiên: “Con lấy quần áo của mẹ tới đây.”

Cảnh Hiên vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, bèn nhanh chóng chạy đến bên tủ quần áo. Cậu bé tìm một chiếc quần bò và áo khoác đưa tới cho ba, rồi đứng bên cạnh đợi.

Tô Chính Kiêu liếc mắt nhìn cậu bé: “Con đứng ở đây làm gì? Mau qua phòng tắm đi!”

“Không phải ba định giúp mẹ thay quần áo à? Con đứng ở đây xem có giúp được gì không!”

Tô Chính Kiêu cốc đầu cậu bé, nói: “Ai cần con giúp? Con lập tức biến khỏi tầm mắt ba đi!”

Cô không có ý thức, mơ mơ màng màng, luôn lẩm bẩm kêu nóng.

Tô Chính Kiêu tháo cúc áo ngủ cho cô, làn da trắng nõn của cô hiện ra trước mắt.

Thân dưới của anh vô thức có phản ứng.

“Chết tiệt!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1658


Chương 1658

Tô Chính Kiêu âm thầm tự mắng mình một câu rồi vụng về thay quần áo cho cô hết sức vất vả.

Đến lúc thay xong, trên trán anh cũng đầy mồ hôi.

Khó chịu như phải chịu khổ hình vậy.

Khốn thật!

Anh không nhịn được lại chửi thề!

Tô Chính Kiêu cúi người bế ngang eo cô. Anh vừa gọi với vào phòng tắm vừa sải bước dài ra khỏi chung cư.

Cảnh Hiên vội vã theo sau.

Đến bệnh viện tốt nhất ở gần đó, bác sĩ vừa đo nhiệt độ vừa kê đơn thuốc.

Tô Chính Kiêu vẫn luôn bế cô suốt cả quá trình khám bệnh.

Mạch máu của cô quá nhỏ nên không tìm được ven, kim đầu tiên bác sĩ không cắm đúng ven khiến máu trào ra. Đường Tiểu Nhiên nhíu mày, đau đớn xuýt xoa.

Tâm trạng Tô Chính Kiêu vốn dĩ đã không tốt giờ, giờ lập tức phát cáu, gào lên với bác sĩ: “Cắm kim cũng không cắm đúng, anh còn làm bác sĩ gì nữa?”

Bác sĩ sợ hết hồn. Đến lúc đâm kim thứ hai, Đường Tiểu Nhiên vô thức giằng co. Cô không muốn bị đâm kim nữa.

Ý thức của cô rất mơ hồ, nhưng có thể cảm nhận được cơn đau ở cổ tay đang lan ra.

Cô ghét cảm giác đau đớn ấy.

Đúng lúc này, hơi thở nam tính phả lên khuôn mặt cô: “Em đừng động đậy, sẽ xong ngay thôi, nhanh lắm…”

Giọng nói ấm áp, còn đem theo cả yêu thương và cảm giác quan tâm mà chưa ai từng cho cô, khiến trong lòng cô rung động.

Cô gắng sức mở mắt. Cô muốn mở mắt để nhìn xem người nói với cô là ai.

Nhưng mí mắt cứ nặng trĩu như đeo đá kéo xuống. Cho dù cô gắng sức thế nào cũng không sao mở ra được…



Đợi đến khi Đường Tiểu Nhiên mở mắt tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ lại nhận ra khung cảnh xa lạ.

Trong giây lát, cô hoàn toàn tỉnh ngủ!

Nhưng vừa muốn ngồi dậy, cô mới để ý thấy tay mình đang cắm dịch truyền.

Cô lắc đầu rũ đi mơ màng, cố sức nhớ lại.

Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này, Cảnh Hiên đi tới.

Cô ngồi dậy, hỏi: “Có chuyện gì vậy con?”

Cảnh Hiên trả lời: “Tối hôm qua mẹ bị bệnh rất nghiêm trọng nên ba đưa mẹ tới bệnh viện.”

Đường Tiểu Nhiên cúi đầu. Cô để ý tới quần áo trên người: “Ai thay quần áo cho mẹ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1659


Chương 1659

“Là ba ạ!” Cảnh Hiên trả lời đúng như sự thật.

Đường Tiểu Nhiên nghe xong, cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

Vậy mà anh lại thay quần áo cho cô. Vậy người cô…

Hai mẹ con đang nói chuyện thì Tô Chính Kiêu bước vào.

Anh xách theo hộp giữ nhiệt đựng cháo và một vài món ăn kèm thanh đạm: “Em tỉnh rồi à? Ăn sáng thôi.”

“Tối qua anh mở mắt hay nhắm mắt thay quần áo cho tôi?” Cô hỏi.

“Mở mắt chứ.” Tô Chính Kiêu trả lời.

Lồng ngực Đường Tiểu Nhiên phập phồng, lửa giận bốc lên bừng bừng: “Lẽ nào anh không biết nhắm mắt để thay à? Du côn!”

“Xem ra em khỏi bệnh rồi đấy. Giờ còn có sức để mắng người luôn rồi.”

Tô Chính Kiêu nheo đôi mắt hẹp dài, khóe miệng cong lên, nói tiếp: “Nếu mà nhắm mắt thay quần áo, tôi sợ sẽ sờ phải nơi không nên sờ. Đến lúc ấy, chỉ sợ em không mắng tôi là du côn nữa đâu mà lại mắng tôi là lưu manh đấy.”

“Không biết xấu hổ!” Cô vẫn gằn giọng mắng.

Anh không quá để tâm. Tuy bị cô mắng nhưng anh lại cảm thấy vui không chịu nổi, luôn tay bày đồ ăn sáng ra: “Tuy sức khỏe em đã hồi phục tốt rồi nhưng vẫn phải ăn sáng. Đúng rồi, điện thoại của em đâu?”

“Tôi giúp em gọi điện thoại cho giám đốc công ty em xin nghỉ. Còn nữa, tiện thể nói với gã đàn ông tối qua là tiếc quá, hôm nay hai người không gặp nhau ở công ty được đâu.”

Đường Tiểu Nhiên không để ý tới anh. Cô tự lấy điện thoại, gọi điện cho giám đốc xin phép nghỉ.

Cô bắt đầu phải hóa trị rồi, chắc hẳn một thời gian rất dài sẽ không thể đến công ty.

Cũng tốt, cô không phải chạm mặt với Lưu Canh Hoằng nữa.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Trợ lý Lưu đã đưa Cảnh Hiên đến trường học.

Vì nợ người ta ân tình nên hiếm có khi Đường Tiểu Nhiên không mặt nặng mày nhẹ với Tô Chính Kiêu.

Trong phòng rất yên tĩnh. Cô đang ăn bữa sáng.

Anh ngồi bên cạnh, lật xem tin tức thị trường chứng khoán. Lúc sau, anh đặt điện thoại ở một bên, quay người nhìn cô chăm chú rồi đột nhiên nói: “Em tái hôn với tôi đi…”

Đường Tiểu Nhiên đang múc cháo hơi sững lại một chút, sau đấy không để ý tới anh nữa mà tiếp tục ăn cháo.

Thân hình cao lớn thon dài của Tô Chính Kiêu dựa về lưng ghế phía sau, nói tiếp:

“Em đừng qua lại với gã kia nữa! Em tái hôn với tôi đi! Thứ nhất, chúng ta có thể cho Cảnh Hiên một gia đình vui vẻ đầy đủ. Thứ hai, tên của hai chúng ta Tô Chính Kiêu và Đường Tiểu Nhiên rõ ràng hợp nhau, là đôi trời sinh.”

“Thứ ba, em đánh đổi thời gian tám năm để ở bên cạnh tôi vì muốn cuộc sống của tôi có thể vui vẻ hơn. Bây giờ đổi lại để tôi làm điều đó đi.”

“Tôi có thể cho em một mái nhà, để em không còn cô đơn nữa, cũng để em có chỗ dựa, không để em đêm hôm bị bệnh mà không ai biết…”

Lúc đầu, cô không hề để tâm tới nguyên nhân và lý do mà anh nói, cứ như lời anh nói không hề gây ra gợn sóng nào trong lòng cô.

Nhưng nghe đến cuối, đôi đũa trong tay Đường Tiểu Nhiên chợt ngừng lại. Biểu cảm lạnh lẽo thoáng hiện lên trong đôi mắt cô, rất rõ ràng nhưng nhoáng một chút là biến mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1660


Chương 1660

Nếu là trước kia anh nói những lời này, chắc chắn cô sẽ cảm động và vui mừng lắm.

Nhưng bây giờ..

Tiếc là cuộc đời nào có nếu như.

“Tôi biết em vẫn còn bận lòng chuyện tôi từng muốn giết em ở trong phòng sách. Chuyện đó vốn không phải là ý định của tôi. Lúc cảm xúc đó trào dâng, đến chính tôi cũng không thể khống chế nổi bản thân mình!”

“Bác sĩ nói trong lòng tôi có bóng đen tâm lý. Em chỉ biết Tả Như Bội chết nhưng lại không biết cô ấy chết thế nào…”

Tô Chính Kiêu đứng dậy rồi ngồi xuống bên giường, đối diện với cô.

Anh nhìn cô chăm chú, chầm chậm kể lại nguyên nhân cái chết của Tả Như Bội.

Đường Tiểu Nhiên nghe xong không khỏi siết chặt đôi đũa trong tay. Cô không biết rằng còn có ẩn tình như vậy!

Một người phụ nữ tốt đẹp như thế mà lại phải chết tức tưởi!

Cô ấy xinh đẹp như vậy mà phải chết quá đáng thương!

“Tôi luôn nghĩ rằng, nếu hôm đó tôi không đưa những bức ảnh kia cho mẹ Hoắc thì mẹ Hoắc cũng không qua đó tìm Tả Như Bội. Nếu thế, bi kịch ấy sẽ không xảy ra!”

“Tôi cảm thấy là tôi đã hại chết cô ấy. Tôi là đầu xỏ tội đồ của chuyện này, cho nên mỗi tối tôi đều gặp ác mộng, trong cơn ác mộng là dáng vẻ chết thảm của cô ấy, không thể nào ngủ được…”

Anh nói nhát ngừng:

“Mãi cho đến gần đây tôi đến bệnh viện tâm thần, bác sĩ kê thuốc an thần thì mới có thể ngủ đến sáng.”

“Dáng vẻ trước lúc chết của cô ấy đã in sâu trong tâm trí, cho nên những cảm xúc ấy mới bùng lên, khiến tôi làm ra chuyện cực kỳ đáng sợ.”

“Còn một chuyện nữa em không biết. Hồi còn ở thành phố S, khi tôi mất khống chế bắt cóc Thân Nhã. Lúc ở trong rừng cây trên núi hoang, thiếu chút nữa tôi đã giết chết cô ấy.”

“Cuối cùng, may mà Hoắc Đình Phong đến kịp lúc. Sau khi tỉnh lại, tôi tự báo cảnh sát và bị giam vào tù ở thành phố S.”

“Cậu ấy vẫn niệm tình nghĩa bạn bè mà thả tôi ra tù. Sau đó cậu ấy ém chuyện này đi nên mới không ai biết.”

Ngón tay Đường Tiểu Nhiên run rẩy. Cô đột nhiên nhớ đến buổi tối khi anh quay về qua đêm tại căn hộ ở nước K!

Cả người anh lấm bẩn, trên mặt có vết thương, còn có cả bụi bẩn nữa, trông y hệt một tên ăn mày!

Đường Tiểu Nhiên không nói câu nào.

Cô cụp mắt xuống, tiếp tục ăn cháo.

Quả thực, những thứ mà cô biết hoàn toàn chỉ là bề ngoài thôi, chứ không hề biết một chút nào mọi chuyện sâu bên trong cả.

“Thực ra từ khi tôi và anh còn chưa ly hôn, tôi đã cố gắng thử hòa nhập vào cuộc sống của anh, muốn hiểu rõ nỗi cô đơn của anh. Nếu như trước khi ly hôn anh nói với tôi những chuyện này, tôi sẽ vui đến mấy ngày mấy đêm không thể ngủ.”

“Quen biết chín năm, kết hôn tám năm, lần đầu tiên anh mở lòng mình với tôi. Làm sao tôi có thể không kích động được?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1661


Chương 1661

“Nhưng cũng chỉ là trước kia mà thôi. Bây giờ, giữa tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa. Anh kể với tôi những chuyện này cũng không có tác dụng gì hết.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, lời nói thốt ra vô cùng kiên quyết:

“Thực sự tôi đã định quên đi quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới rồi. Cho nên anh không cần kể cho tôi nghe những chuyện này đâu!”

Tô Chính Kiêu nhíu mày, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

“Em có từng nghe câu bát nước hất đi rồi không thể lấy lại chưa? Cho dù những lời tôi nói lúc trước hay là những chuyện tôi đã làm cũng đều đã qua rồi. Tôi không thể nào làm lại, cũng không có cách quay ngược lại thời gian. Làm sao mới khiến cho em bỏ qua những chuyện đó đây?”

Giọng nói người đàn ông trầm ổn, không hề phẫn nộ hay cưỡng ép.

Nếu có thì cũng chỉ là sự suy sụp và bất lực ẩn sâu trong lời nói.

“Không phải là bỏ qua hay không bỏ qua, tha thứ hay không tha thứ. Tất cả đều là chuyện quá khứ, tôi cũng đã quên rồi.”

Đường Tiểu Nhiên lạnh nhạt, khiến người ta có cảm giác như cô vô tâm với mọi thứ.

Cũng không rõ rốt cuộc cô nghe vào tai được mấy lời hay để tâm được mấy câu trong số những lời anh vừa nói.

Vẻ lạnh nhạt và hờ hững cùng thái độ không để tâm ấy cuối cùng đã thành công kích động cơn tức giận của Tô Chính Kiêu.

Vậy nhưng, nhiều hơn trong anh lại là cảm xúc bất lực.

Cô quyết định rồi, không nghe bất cứ điều gì nữa. Anh còn có thể làm gì được cô?

Lồng ngực anh phập phồng giây lát, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Trước kia, anh không phải là người biết khống chế cảm xúc của bản thân. Nếu anh thực sự bùng nổ thì mười mấy người cũng không đỡ nổi mình anh.

“Em ăn sáng no chưa? Nếu chưa no, tôi lại qua phố mua thêm một chút nữa. Đúng rồi, buổi trưa em muốn ăn gì? Khi nào tôi đến cũng tiện mang cho em.”

Nếu là Tô Chính Kiêu trước kia, lúc này sẽ chỉ biết nổi giận nóng nảy.

Nào có thể dịu dàng ôn hòa mà nói những lời này với cô?

Đường Tiểu Nhiên cụp mắt.

Cô nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh tỉnh táo.

“Đến lúc đó y tá chăm sóc cho tôi sẽ lấy thức ăn từ nhà ăn tới, không phiền anh phải mang. Tôi còn suýt quên nói cảm ơn anh.”

Những lời nói khách sáo một lần nữa kéo dài khoảng cách giữa hai người!

Cánh tay buông thõng bên người Tô Chính Kiêu siết chặt. Anh như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.

Anh đang ép mình nhẫn nhịn cơn bực bội của bản thân!

Anh rời đi. Trong căn phòng bệnh chỉ còn lại một mình Đường Tiểu Nhiên.

Y tá mở cánh cửa sổ trong phòng. Vị trí của phòng bệnh này khá đẹp, từ đây có thể thu hết được cảnh thảm cỏ xanh mượt cùng mặt nước hồ lóng lánh ánh sáng vào trong tầm mắt.

Cô ngẩn người ngắm nhìn cảnh đẹp ngoài khung cửa sổ, suy nghĩ của cô lại lạc trôi, quanh co rồi thất thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1662


Chương 1662

Một lúc sau, Đường Tiểu Nhiên rời khỏi phòng bệnh, đi đến phòng làm việc của bác sĩ.

“Tôi thấy có thể tiến hành giai đoạn hóa trị đầu tiên rồi, càng sớm càng tốt. Đợi cô khỏi bệnh cảm sẽ bắt đầu tiến hành hóa trị luôn.”

“Vâng.”

Đường Tiểu Nhiên nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Tỷ lệ thành công cao không bác sĩ?”

“Không khẳng định chắc chắn được, còn phải xem tình trạng bệnh và tốc độ hồi phục của cơ thể cô. Tình trạng của cô không quá tốt, dù sao cũng không phải là ung thư giai đoạn đầu nữa.” Bác sĩ đáp.

Đường Tiểu Nhiên trầm mặc.

Cô cảm thấy tuy bác sĩ không nói thẳng ra nhưng cũng đang ám chỉ tình trạng của cô rất kém.

“Cô chú ý sức khỏe với thời gian nghỉ ngơi đi, không được để bị cảm nữa. Hai ngày sau tới làm hóa trị.”

Bác sĩ dặn dò thêm một lần.

Bữa trưa, cô nhờ y tá qua nhà ăn lấy hộ một phần cơm.

Lúc cô chuẩn bị ăn thì chú Lưu tới.

Ông cầm theo hộp giữ nhiệt, mỉm cười nói: “Cậu chủ bảo tôi mang cơm tới.”

Đường Tiểu Nhiên nói mình đã lấy cơm rồi nên một mình không thể ăn hết hai phần cơm. Ý cô muốn để chú Lưu ăn phần cơm ông vừa mang tới.

Chú Lưu nghe xong bèn mỉm cười đi đến bên cô.

Nhân lúc cô không để ý, ông lấy hộp cơm trong tay cô đi rồi vừa cười vừa gắp thức ăn, nói: “Vừa hay tôi cũng chưa ăn bữa trưa, tôi không khách sáo nữa. Nhưng phần cơm mà cậu chủ bảo tôi mang đến là cơm tẩm bổ cho người bệnh. Tôi không bị bệnh cũng chẳng bị thương, ăn cơm đó thì không hay lắm đâu, cho nên tôi ăn phần này là được.”

Nếu để cậu chủ biết ông ăn phần cơm tẩm bổ kia rồi sẽ nổi cáu mất thôi.

Đường Tiểu Nhiên: “…”

Buổi chiều, Tô Chính Kiêu đến trường đón Cảnh Hiên rồi đưa theo cậu bé cùng đi đến bệnh viện.

“Bắt đầu từ hôm nay con ở với mẹ nhé. Thu dọn xong quần áo với đồ dùng xong thì ba sẽ mang đến cho con.”

“Sao bỗng dưng lại như thế ạ?” Cảnh Hiên vẫn đang gặm cổ vịt. Cổ vịt cay khiến gò má cậu bé đỏ bừng, không ngừng xuýt xoa kêu cay.

“Mấy ngày nay chân mẹ con đi lại không tiện, lại còn bị bệnh nữa, mà ở bên cạnh mẹ con không có người chăm sóc nên ba không yên tâm.” Vừa nói, anh vừa đánh tay lái về bên trái.

Cảnh Hiên gật đầu: “Con sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt!”

“Còn có một việc ba nhất định phải cảnh cáo con!”

Tô Chính Kiêu híp đôi mắt hẹp dài, trầm giọng nói: “Lần này con còn dám phá bĩnh chuyện của ba thử xem!”

“Không phá, không phá đâu ạ.” Cảnh Hiên vội vàng đáp lại.

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu mới hài lòng nói tiếp: “Thật ra để con ở chỗ mẹ con cũng có vài lợi ích.”

Cảnh Hiên nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.

Lợi ích trong miệng ba ám chỉ điều gì thế?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1663


Chương 1663

“Để con ở chỗ mẹ con, tương đương với việc đặt một cái ra-đa bên cạnh mẹ con rồi, cũng giống như cài gián điệp.”

“Quân địch có động tĩnh gì ba cũng có thể nhanh chóng biết được luôn. Hơn nữa, lúc mẹ con gặp khó khăn gì, đương nhiên con sẽ chọn gọi điện thoại cho ba đầu tiên, vậy thì ba có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, giống như lần này vậy đó.”

Trong lòng Tô Chính Kiêu có suy nghĩ và kế hoạch của riêng mình.

Phụ nữ rất dễ cảm động, khó chống đỡ nhất là những điều này.

Nghe vậy, Cảnh Hiên vò đầu suy nghĩ: “Chính là kiểu gian thần bán nước ấy ạ?”

“Sai rồi, là gián điệp, tiếng Anh là Spy.” Tô Chính Kiêu khẽ mấp máy đôi môi mỏng, tiếp tục nói.

Nói vậy xong, lập tức có cảm giác vô cùng cao cả hệ trọng.

Cảnh Hiên cảm thấy rất thú vị, danh xưng này nghe cũng thích đấy.

Suy đi nghĩ lại một hồi, nhóc con ma mãnh vỗ lên vai Tô Chính Kiêu: “Con có thể cố gắng hết sức để giúp ba, nhưng cuối cùng có thể hàn gắn với mẹ hay không thì phải xem vận may của ba thôi, ba à. Mặc dù con cũng không ôm hy vọng quá lớn với ba.”

Ngay lập tức, đôi mắt Tô Chính Kiêu nheo lại.

Cảnh Hiên vội nói: “Ba tập trung lái xe đi, con tuyệt đối sẽ không phá bĩnh chuyện của ba đâu!”

Xe dừng ở bãi đỗ xe, Tô Chính Kiêu như sực lại nhớ ra điều gì đó, anh hơi khom cơ thể cao lớn xuống, lấy một cái hộp đã gói lại đưa cho Cảnh Hiên: “Lát nữa đưa cho mẹ con.”

“Ba không lên ạ?”

“Tối nay công ty còn có một cuộc họp rất quan trọng phải tiến hành, ba sẽ không vào phòng bệnh đâu. Con muốn ăn gì, dùng gì thì có thể gọi cho ba bất cứ lúc nào. Nếu không gọi cho ba được thì gọi cho chú Lưu.”

Tô Chính Kiêu dặn dò.

Cảnh Hiên gật đầu, cố tình nói: “Chú Lưu Canh Hoằng ấy ạ? Trong điện thoại của con có số của chú ấy.”

“Hôm nay con muốn bị ba đánh mới chịu đúng không?”

Tô Chính Kiêu nhìn chằm chằm vào cậu bé, nói từng câu từng chữ:

“Không phải Lưu Canh Hoằng, là Lưu Chí Cương, nhớ chưa?”

Cảnh Hiên len lén che miệng, gật đầu: “Ba, ba sử dụng bạo lực với trẻ con như vậy là không đúng đâu nhé!”

Tô Chính Kiêu cũng không để ý, liếc mắt nhìn cậu bé một cái: “Chú Lưu nào?”

“Chú Lưu Chí Cương ạ.” Cảnh Hiên kéo âm cuối ra thật dài, đúng là chịu không nổi mà.

“Được rồi.” Tô Chính Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu bé: “Đi vào đi, ba đi đây.”

Đường Tiểu Nhiên không muốn Cảnh Hiên ở bệnh viện.

Nhưng Cảnh Hiên không muốn rời đi, cô cũng chẳng còn cách nào.

Chỗ ở là phòng suite, có TV, ngoài ra còn có một chiếc giường, đủ để cho Cảnh Hiên ngủ.

Sau khi ăn xong bữa tối, Cảnh Hiên ngồi ở bàn trà làm bài tập. Lúc bới cặp xách ra, vừa hay nhìn thấy túi đồ bên trong, cậu bé lấy ra đưa cho Đường Tiểu Nhiên.

Đường Tiểu Nhiên tò mò nhìn chăm chú, không biết bên trong đựng gì, cô còn tưởng rằng là quà của cậu nhóc.

Cảnh Hiên lắc đầu: “Không phải con tặng đâu. Là ba tặng đấy ạ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1664


Chương 1664

Nói xong, cậu bé lại trở về bên cạnh bàn trà, ngồi đó tiếp tục làm bài tập về nhà.

Bài tập về nhà của cô giáo cũng nhiều quá trời!

Ban đầu cô không định xem, bởi vì quà của anh tặng thì cô sẽ không nhận. Nhưng trong lúc vô tình, ánh mắt lại nhìn thấy hai chữ album ảnh.

Chẳng lẽ thứ anh tặng là album ảnh?

Không có việc gì làm hơi chán, Đường Tiểu Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn mở giấy gói ra.

Bên trong quả thật là album ảnh, có tới hai cuốn, mỗi cuốn đều rất dày.

Cô tò mò mở những cuốn album ảnh đó ra, toàn bộ ảnh đều được chụp ở Đại Hạp Cốc.

Thấy vậy, cô hơi bất ngờ và ngạc nhiên.

Anh chụp nhiều ảnh như vậy từ lúc nào?

Phần trước có rất nhiều ảnh, đều là Cảnh Hiên, hoặc là những lúc ầm ĩ, hoặc là những lúc tươi cười. Còn có một vài tấm đang nghịch nước, nhặt lá cây, nụ cười trên mặt rạng rỡ và tươi sáng.

Lúc lật ảnh, phía dưới cùng còn ghi chú một câu, hy vọng cậu bé có thể mãi mãi mỉm cười rạng rỡ và hạnh phúc. Ký tên Tô Chính Kiêu.

Đó quả thật là chữ viết của anh, cô nhận ra được.

Nét chữ cũng giống hệt như tính cách của anh, ngông cuồng, phóng túng, khí phách, thâm sâu.

Nhịp tim của Đường Tiểu Nhiên dường như lại bắt đầu dồn dập. Cô tiếp tục lật về phía sau, nhìn thấy một bức ảnh của mình.

Bức ảnh đó là sau khi chân của cô bị trật, đang đau, lông mày nhíu chặt lại, ngồi trên một tảng đá. Đúng lúc anh trêu cô, chọc cô đến mức cáu kỉnh hơn, trừng mắt nhìn anh, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lại lật ảnh tiếp, bên dưới có một câu nói như này. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Lúc chưa ly hôn, cô ấy sợ tôi, cho nên chưa từng thể hiện vẻ mặt chân thật của mình. Tôi muốn cô ấy có thể bộc lộ vẻ mặt chân thật nhất ở trước mặt tôi mà không chút giấu diếm.

Trong lòng không kìm chế được mà run lên, Đường Tiểu Nhiên bất giác khẽ cắn môi.

Rất nhiều ảnh chụp sau đó, đa số đều là ảnh chụp lúc anh cõng cô.

Bởi vì là đường lên núi, cho nên suốt cả quãng đường cơ bản đều là anh cõng cô.

Mà cô cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của anh, mãi đến giờ phút này, cô mới được nhìn thấy qua ảnh chụp.

Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú rất mềm mại, luôn mang theo nụ cười nhạt như có như không.

Từ xưa đến nay, phụ nữ đều thích được đàn ông tặng quà.

Cho dù là không đáng tiền, nhưng chỉ cần là bỏ tâm sức, họ đều sẽ coi như trân bảo, vô cùng yêu quý.

Phía sau còn có rất nhiều ảnh chụp, đều là ba người, đủ loại tư thế và dáng vẻ.

Thậm chí còn có hình ảnh cô quá mệt, nằm sấp trên lưng anh mà ngáp…

Giờ phút này, Đường Tiểu Nhiên thật sự rất thích hai cuốn album này, thích món quà mà anh chuẩn bị.

Nhưng, cũng chỉ là thích cuốn album ảnh mà thôi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1665


Chương 1665

Ở bên kia.

Tô Chính Kiêu cũng đang lật ảnh chụp.

Những bức ảnh này, là anh bảo nhân viên công tác đi theo quay chụp từ trước.

Lúc thấy cô chụp ảnh cho Cảnh Hiên, trong lòng anh đã vô cùng xúc động, cho nên mới chọn đến Đại Hạp Cốc.

Lặng lẽ lật xem, trong đêm khuya tĩnh mịch và hiu quạnh như này, anh cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa. Vắng lặng mà lại cảm thấy vui vẻ.

Anh để Cảnh Hiên đưa những quyển album kia, chắc cô cũng đã thấy được được rồi.

Vậy thì, sau khi nhìn thấy cô sẽ có biểu cảm gì?

Tô Chính Kiêu rất hiếu kỳ, trong lòng không ngừng phỏng đoán. Nhưng anh vẫn không thể phác họa được biểu cảm và phản ứng của cô vào lúc này.

Nhưng anh nghĩ, tất nhiên là cô sẽ rất vui!

Anh cong môi, cảm thấy trước mắt mình sáng rực.

Hôm sau.

Tô Chính Kiêu không đến công ty, anh thay một bộ quần áo thoải mái.

Sau đó lên xe thì đi thẳng đến bệnh viện.

Đến khi anh nhanh chóng chạy đến phòng bệnh, trong phòng đã trống không.

Y tá đến quét dọn nói cho anh biết, bệnh nhân ở đây đã làm thủ tục xuất viện, ra về rồi.

Lúc này, khuôn mặt Tô Chính Kiêu lập tức tối xuống.

Chuyện lớn như xuất viện, tại sao anh không nhận được điện thoại của Cảnh Hiên?

Không ở lại thêm nữa, anh quay lại trong xe, chạy đến căn hộ.

Vừa đến dưới lầu đã nhìn thấy xe của người đàn ông kia đỗ ở dưới.

Trong lòng rất tức giận, Tô Chính Kiêu nhấc chân lên, đôi chân đeo giày da lập tức đạp thẳng vào lốp xe.

Nhưng anh đâu phải đối thủ của lốp xe, lốp xe vẫn sừng sững bất động, ngược lại đá xong còn làm ngón chân anh đau điếng, không áp nổi cơn tức, anh chửi một tiếng: “Mẹ kiếp!”

Đôi chân dài sải bước, anh bước từng bước dài, chỉ vài bước đã lên trên lầu.

Người mở cửa phòng là Cảnh Hiên.

Vừa thấy người đến là ba của mình, Cảnh Hiên duỗi tay gãi gãi đầu, dùng một câu tổng kết lại vấn đề: “Chờ đến lúc con tỉnh ngủ thì đã về đến tới nhà rồi, con không biết gì hết.”

Tô Chính Kiêu nhướng mày, nhấc chân đi vào phòng.

Đường Tiểu Nhiên ngồi ở trên giường, còn Lưu Canh Hoằng thì đang bận rộn tới lui, rót nước, cất vali đựng đồ.

Cơn giận bị kẹt lại trong ngực, lên không được mà xuống cũng chẳng xong, nghẹn đến mức vô cùng khó chịu.

Đặc biệt là vào khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Canh Hoằng, tất cả lập tức bùng nổ: “Tại sao xuất viện lại không nói cho tôi?”

Đường Tiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao tôi phải nói cho anh?”

“Vậy thì tại sao lại nói cho tên đó?” Tô Chính Kiêu duỗi tay chỉ thẳng vào Lưu Canh Hoằng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1666


Chương 1666

“Hình như đó là tự do của tôi mà, không có nghĩa vụ nhất định phải báo cáo cho anh biết.”

Nghe vậy, ngực Tô Chính Kiêu càng phập phồng nhanh hơn, lại lần nữa ép hỏi: “Tại sao xuất viện em nói cho tên đó mà không nói cho tôi?”

“Anh cứ nhất quyết phải biết nguyên nhân sao?”

Đường Tiểu Nhiên nhìn thẳng vào anh, không hề chớp mắt, ánh mắt trong suốt.

“Tất nhiên!”

Tô Chính Kiêu không thể chịu đựng kết quả như vậy.

“Vậy thì được thôi, đẻ tôi nói cho anh biết. Sáng nay tôi đã đồng ý hẹn hò với anh ấy rồi, hiện tại anh ấy chính là bạn trai của tôi, mà anh thì chẳng là gì của tôi hết, lý do này đã đầy đủ chưa?”

Nhìn chằm chằm cô, Đường Tiểu Nhiên nói từng câu từng chữ.

Trong khoảnh khắc ấy, Tô Chính Kiêu cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại.

Anh cho rằng, trải qua chuyện dưới hẻm núi cùng với tối qua, tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt.

Nhưng không ngờ tới, thứ anh nhận được lại là đòn cảnh cáo!

Cả người anh nóng lên, cảm giác khó chịu cảm giác đang kêu gào khắp cơ thể, anh nói thẳng với Lưu Canh Hoằng: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.”

“Được thôi, nhưng có hạn chế thời gian, bây giờ cô ấy đang là bạn gái của tôi, anh lại có tâm tư với cô ấy, nếu ở riêng với nhau quá lâu tôi sẽ không thoải mái, cũng sẽ không được tự nhiên.”

“Cho nên anh chỉ có thời gian rất ngắn, đến lúc đó nếu anh vẫn không thể kết thúc thì tôi cũng không quản được nhiều như vậy đâu.”

Lưu Canh Hoằng cười nhạt, sau đó liếc nhìn Đường Tiểu Nhiên môt cái thật sâu, xoay người đưa Cảnh Hiên đi.

Mà lúc anh ta nói những lời đó, khớp xương tay của Tô Chính Kiêu đã kêu răng rắc.

Nếu anh ta nói thêm một câu nữa thì nắm đấm chắc chắn sẽ đáp trên mặt anh ta!

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cảm xúc của anh liên tục bị đè nén, bị kiềm chế.

Nếu bùng nổ chắc chắn sẽ rất kinh khủng, người bình thường hoàn toàn không thể chống đỡ được!

Cho nên, lúc này tốt nhất là Lưu Canh Hoằng đừng nói thêm một chữ nào nữa, nếu không hậu quả tất nhiên là không dám tưởng tượng!

Căn phòng yên tĩnh lại.

Tô Chính Kiêu cũng không nói lời nào, chỉ đứng ở đó.

Nếu không phải anh đang đứng đối diện thì Đường Tiểu Nhiên còn cho rằng trong phòng chỉ có một mình cô. Hơi thở của anh quá nhẹ, có những lúc còn không thể cảm nhận được.

Đường Tiểu Nhiên không thích tình cảnh như vậy.

Nếu anh phát giận nổi cáu thì cô còn có thể thản nhiên một chút, nhưng anh lại cố tình yên tĩnh như thê này, tĩnh lặng đến mức một chút hơi thở thôi cũng không thể cảm nhận được, làm cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Trong lòng cô có chút hoảng hốt, còn có chút bối rối.

Nhưng cảm giác bối rối này cũng không duy trì được bao lâu, tất cả nhanh chóng tiêu tan.

Đối với anh, cô có gì mà phải bối rối?

Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Nhiên lập tức bình tĩnh lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1667


Chương 1667

Cô ngồi nghiêm chỉnh, nâng mắt lên, lẳng lặng nhìn anh.

Đột nhiên, Tô Chính Kiêu mở miệng nói mà không hề báo trước, nhưng lời anh nói lại là một câu thế này: “Đêm qua đồ tôi nhờ Cảnh Hiên mang tới cho em, em đã nhận được chưa?”

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên ngẩn ra.

Hoàn toàn không đoán được là anh sẽ nói câu như vậy, giật mình xong, cô gật đầu.

“Xem hết rồi à?”

Tô Chính Kiêu mở miệng tiếp tục hỏi.

Cô ừ một tiếng, nhưng rất nhỏ, ý bảo mình đã xem rồi.

“Trong lòng không có chút xúc động nào ư?”

Cô cụp đôi mắt thoáng động xuống, bình tĩnh lạnh nhạt nói lời trái lương tâm: “Không có.”

Ban đầu Tô Chính Kiêu còn bình tĩnh, nhưng lúc này ngực đã phập phồng lên xuống, sắc mặt anh vừa tối vừa trầm, giống như mây đen dày đặc, vô cùng khó coi.

“Câu hỏi của anh tôi đã trả lời hết rồi, nếu không có chuyện gì thì mời anh đi cho.”

Không nhìn anh nữa, Đường Tiểu Nhiên bưng nước lên nhấp một ngụm.

Hơi thở của anh quá mức điên cuồng, cũng quá mức sắc bén, bức người.

Cô không thể ở chung một phòng với anh nữa, quá áp lực. Nói về khí thế thì cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Nhưng lúc này Tô Chính Kiêu lại nổi lên lòng bướng bỉnh, nhìn chằm chằm cô thật sâu: “Thật sự không cảm nhận được tâm sức của tôi, không cảm động chút nào sao?”

Lúc trước khi chuẩn bị quà, anh xúc động không thể tả nổi, loại cảm giác này rất kỳ lạ tuyệt vời.

Có lẽ cô không biết được anh đã chuẩn bị món quà kia với tâm tình như thế nào.

Lúc này, Đường Tiểu Nhiên dứt khoát không nhìn, lảng tránh ánh mắt của anh, không nhìn anh nữa mà dừng trên cửa sổ, nhàn nhạt trả lời: “Không có.”

Sự mất mát trong cơ thể mạnh mẽ tràn ra ngoài, hơi thở của Tô Chính Kiêu trở nên dồn dập, đục ngầu.

Bỗng chốc, nhiệt độ không khí trong phòng lập tức giảm xuống đến điểm đóng băng.

Tô Chính Kiêu sải đôi chân thon dài bước qua đó, đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.

Đường Tiểu Nhiên có thể cảm nhận rõ được anh đang đến gần.

Bởi vì hơi thở lúc này của anh đang rơi xuống đỉnh đầu cô, da đầu cảm nhận được sự ấm ấp.

Sau đó, Tô Chính Kiêu ngồi xổm xuống, đôi tay có lực đặt trên vai cô, nắm chặt: “Nói cho anh biết, thật sự không có chút cảm giác nào ư?”

“Tôi đã cho anh đáp án rồi, cần gì phải hỏi lại?”

Lúc nói những lời này, Đường Tiểu Nhiên không nhìn thẳng vào mắt anh.

“Nhưng anh không tin, nhìn thẳng vào mắt anh nói cho anh biết, thật sự đến một chút cảm giác cũng không có sao?”

Đường Tiểu Nhiên nói: “Rốt cuộc anh có phiền hay không thế! Tôi đã trả lời anh vô số lần rồi! Không có, không có, một chút cũng không có! Anh không cảm thấy bực bội nhưng tôi thì cảm thấy chán ghét đấy!”

“Còn nữa, anh cũng chẳng có tình cảm gì với tôi cả đâu. Cũng chỉ vì lúc nào tôi cũng quấn lấy anh, anh đã quen rồi. Cho nên đột nhiên tôi lạnh nhạt với anh, anh mới cảm thấy không quen thôi.”

“Thế mới nói, thói quen là một thứ rất đáng sợ.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom