Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1688


Chương 1688

“Không sao cả, trong tám năm đó tôi không trân trọng em đàng hoàng, đó là nuối tiếc của tôi. Nói cho tôi biết đi, bây giờ em thật sự đã quên tôi, cho dù tôi hôn em như thế cũng không có bất kỳ cảm giác nào sao?”

“Nếu như bị người ta cưỡng hôn, thì anh sẽ có cảm giác gì?” Đường Tiểu Nhiên hỏi ngược lại.

“Cho dù bị cưỡng hôn, cơ thể cũng vẫn sẽ có cảm giác.”

Tô Chính Kiêu dùng một tay giữ lấy cô, sau đó lấy một món đồ trong túi áo bỏ vào túi áo cô:

“Em luôn hỏi tôi, tôi đối với em là chiếm hữu hay là độc đoán và ích kỷ. Tôi suy nghĩ kĩ rồi, tôi thấy bây giờ tôi có thể trả lời em.”

“Tôi đối với em, không phải chiếm hữu. Tôi đối với Tả Như Bội, hiện tại cũng không phải yêu sâu đậm.”

“Em tưởng là tôi vẫn còn yêu Tả Như Bội, tôi cũng tưởng là bản thân còn rất yêu rất yêu cô ấy, nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, nhớ một người, yêu một người, tại sao cảnh tượng luôn xuất hiện trong trí óc tôi lại là cảnh cô ấy thê thảm trước khi chết?”

“Tại sao lần nào nằm mơ thấy cô ấy đều là cảnh cô ấy chịu tủi nhục, mà không phải là những ký ức ngọt ngào và hạnh phúc trước kia. Trước đó tôi không hiểu, nhưng bây giờ thì thật sự hiểu thật rồi…”

“Đó không thể gọi là tình yêu nữa, mà là áy náy. Sự áy náy không thể dứt ra được đó cắm sâu vào trong tim từ đó trở thành tâm ma, giày vò đau khổ, không chịu tha cho chính mình.”

“Những việc này tôi chưa từng nói với người khác, em là người đầu tiên cũng là người duy nhất, ngay cả Hoài Giang cũng không biết. Nói những lời này, tôi không phải muốn em lập tức tha thứ cho tôi.”

“Chỉ đơn giản là muốn đập tan thành kiến và oán hận trong lòng em đối với tôi thôi. Khi ấy kẻ cảm xúc mất khống chế, muốn giết chết em không phải là tôi thật sự, mà là tôi sau khi hóa thành ác quỷ!”

Tô Chính Kiêu rất chậm rãi, nói bằng giọng nói trầm khàn:

“Tôi đối với em, là một thứ tình cảm khác biệt, nó có thể được gọi là tình yêu. Tuy tôi nhận ra hơi trễ, nhưng cũng không phải là hết thuốc chữa.”

“Có thể tôi đã yêu em từ sớm hơn thế nữa, chỉ là bản thân tôi luôn không biết mà thôi. Những thứ của Tả Như Bội trong nhà họ Tô tôi đã dọn ra và đem đốt hết rồi, khi nào em muốn đến đó thì tôi sẽ đưa em đi.”

“Còn nữa, khoảng thời gian này tôi đã tích cực tiếp nhận sự trị liệu từ bác sĩ tâm lý, cũng đang uống thuốc. Tôi muốn khỏe lại, tôi muốn mình bình thường.”

“Nếu không phải đang kìm chặt em lại, thì em chắc chắn không thể nào nghe tôi nói nhiều như thế. Chuyện đến nước này, cũng là do tôi tự chuốc lấy, nhưng tôi sẽ dùng hết sức mình khiến em hồi tâm chuyển ý. Còn nữa, vì tôi, em hãy giữ lấy trinh tiết của mình nhé…”

Nghe đến câu cuối, cảm xúc mà Đường Tiểu Nhiên đang cố gắng kiềm giữ thế lập tức bộc phát ra ngay.

Thật sự rất muốn đạp cho anh ta một cái!

Đem cút cái trinh tiết của anh ta đi!

“Ngủ ngon.”

Tô Chính Kiêu cử động cánh tay đau đớn của mình, bước xuống cầu thang:

“Em gặp tôi vào đúng năm tháng thanh xuân đẹp nhất của em, tôi lại phụ lòng em. Nhưng những tháng ngày sau này, tôi nghĩ tôi tuyệt đối sẽ không phụ em nữa. Chính vì những sai lầm tôi từng phạm phải, nên mới trân trọng em hơn…”

Trong lòng Đường Tiểu Nhiên có hơi rung động, nhưng cô vẫn chọn từ bỏ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1689


Chương 1689

Cô nằm lên giường.

Đột nhiên, cô bắt đầu buồn nôn, cảm giác đấy ập đến liên liên hồi.

Cô chạy vào nhà về sinh ói ra, nhưng không nôn ra được thứ gì cả, dù chỉ là một giọt nước.

Sau đó, cả người cô bắt đầu có phản ứng, bắt đầu nổi da gà, cảm giác buồn nôn ở dạ dày lại đến âm ĩ hơn, nhưng lại không thể ói ra được thứ gì nên đành nôn khan.

Giày vò hết hai tiếng đồng hồ, cô mệt mỏi nằm lên giường, dạ dày của cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể co ra người lại.

Trước giờ Đường Tiểu Nhiên không biết rằng, hóa trị lại khó chịu đến thế.

Rất nhạy cảm với mùi hương, ngửi thấy gì cũng muốn ói, tay chân mềm nhũn, ngay cả đứng thẳng lên cũng rất khó khăn.

Ngủ đến ba giờ sáng, cô đã tỉnh ngủ.

Lúc đi vệ sinh cô mới bất ngờ phát hiện rằng ngay cả nước tiểu cũng là màu hồng.

Cô nhanh chóng uống thêm một viên thuốc, sau khi thuốc có tác dụng, cô có một tiếng nhẹ nhõm, bèn vội đi ngủ bù.

Cuối cùng cũng chịu được đến ngày hôm sau.

Trời vừa sáng, cô đã đến bệnh viện.

Tình trạng như này, một mình ở nhà thật sự quá khó chịu, nằm viện chắc sẽ tốt hơn.

Lâm Thanh đã đến.

Thấy sắc mặt cô trắng bệch, cô ấy bất giác lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Tối qua hơi khó chịu chút thôi, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”

“Thế thì tốt.”

Lâm Thanh cũng đỡ lo hơn: “Người đàn ông hôm đó đi nướng thịt là ai thế?”

“Lưu Canh Hoằng, đồng nghiệp trong công ty.”

“Anh ta chắc chắn là có ý gì đó với cậu, người có mắt đều nhìn ra được hết.”

Đường Tiểu Nhiên không phủ nhận mà chỉ bảo: “Tớ đã từ chối rồi.”

Lâm Thanh ngơ ngác: “Từ chối á? Tại sao thế?”

“Tớ mắc bệnh ung thư, ngay cả sống hay chết tớ cũng không biết, sao phải nhận lời người ta chứ?”

Lâm Thanh bảo: “Cậu có bị ngốc không vậy? Chính vì không biết là sống hay chết nên mới phải tranh thủ thời gian có hạn đi tận hưởng tình yêu, trải nghiệm cảm giác hẹn hò yêu đương chứ, không thể khiến bản thân để lại nuối tiếc được.”

Đường Tiểu Nhiên hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy, như thế có công bằng với người ta không?”

“…”

Lâm Thanh không nói gì.

Đường Tiểu Nhiên bảo: “Tớ không có suy nghĩ gì về tình cảm hết. Dù gì, bây giờ ngay cả sống đối với ta cũng là điều xa xỉ.”

“Xí xí xí!”

Lâm Thanh mắng: “Gì mà điều xa xỉ, hóa trị chắc chắn sẽ thành công, cậu chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Khoảng thời gian tiếp theo, Đường Tiểu Nhiên bắt đầu nằm viện, tiếp nhận chữa trị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1690


Chương 1690

Trong khoảng thời gian đó, Tô Chính Kiêu từng gọi tới rất nhiều lần, nhưng cô đều không nghe máy.

Mà Lưu Canh Hoằng cũng gọi rất nhiều cuộc, cô cũng không nghe nốt.

Đọc sách, đan len, bình tĩnh im ắng.

Tuy rằng mỗi tối đều đau đến chết đi sống lại, ngủ cũng không ngủ được, nhưng vẫn phải ráng chống chọi.

Vào khoảng ngày thứ mười tám, cô bắt đầu rụng tóc, tóc rụng rất nhiều, lần nào cũng rụng từng nhúm từng nhúm.

Lâm Thanh thấy thế đau lòng vô cùng: “Sao lại rụng tóc nhiều thế kia?”

Đường Tiêu Nhu nhìn mình trong gương.

Mái tóc đen huyền óng ả ấy, bây giờ chỉ còn lại một nửa.

Cô cầm túi xách lên.

Lâm Thanh hỏi: “Đi đâu thế?”

“Tiệm làm tóc.”

Nghe thấy thế, Lâm Thanh cũng vội đi theo.

Ở gần bệnh viện có một tiệm làm tóc.

Vừa thấy Đường Tiểu Nhiên, thợ làm tóc đang nhiệt tình ra đón: “Xin hỏi, quý khách nhuộm tóc hay uốn tóc ạ?”

Đường Tiểu Nhiên bình tĩnh đáp: “Cắt tóc.”

“Cô để tóc dài đẹp lắm mà, tại sao lại cắt đi thế? Cô có thể nhuộm màu nâu hạt dẻ rồi uốn thêm chút nữa, chắc chắn sẽ rất đẹp đấy ạ.” Thợ làm tóc vẫn còn đang nhiệt tình marketing.

“Cảm ơn, không cần đâu, cạo trọc là được.”

Thợ làm tóc ngơ ngác.

Rất hiếm khi gặp được khách hàng nữ đòi cạo trọc.

“Không được à? Vậy tôi đến tiệm khác.”

Thợ làm tóc vội bảo: “Dạ được.”

Ngồi trước gương, Đường Tiểu Nhiên nhìn mái tóc dài ngang vai ấy rồi chụp một tấm hình.

Cứ xem như là… Giữ làm kỷ niệm vậy.

Rất nhanh, chỉ vài phút thôi đã cạo sạch hết.

Lâm Thanh đưa nón qua: “Vừa mới mua đấy.”

“Cảm ơn.”

Đường Tiểu Nhiên đội lên.

Lâm Thanh bảo: “Trông rất bảnh luôn, sau này có thể đội mấy loại tóc giả, đổi phong cách.”

Đường Tiểu Nhiên mỉm cười.

Lâm Thanh sợ cô buồn nên hào hứng bảo: “Đi mua tóc giả đi, đi ngay bây giờ luôn.”

Đường Tiểu Nhiên không muốn đi, nhưng vẫn bị cô cố kéo đến tiệm tóc giả.

Chọn được ba bộ tóc giả, đều là Lâm Thanh trả tiền hết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1691


 

Chương 1691

Vừa bước ra khỏi tiệm làm tóc, điện thoại đã reo lên, là chú Lưu gọi đến.

Do dự một hồi, cô bắt máy.

“Mẹ ơi, mẹ đang đâu thế?” Giọng của Cảnh Hiên vang lên.

“Sao thế?”

“Ba bị tai nạn xe, mẹ cùng con đến bệnh viện nhé.”

Đường Tiểu Nhiên nhướng mày: “Tai nạn xe sao?”

“Dạ phải, nghiêm trọng lắm ạ. Ba nằm viện ba hôm rồi, con bảo chú Lưu đưa con đến tìm mẹ, lát nữa là phải phẫu thuật rồi.”

Nghiêm trọng đến mức phải làm phẫu thuật rồi sao?

Đường Tiểu Nhiên do dự vài giây, hỏi: “Bệnh viện nào thế?”

Cảnh Hiên thành thật đáp.

“Ngoan ngoãn đợi mẹ, lát nữa mẹ đến ngay.”

Lâm Thanh bảo: “Cái tên khốn đó, bị tai nạn thì bị tai nạn đi, mặc kệ anh ta sống chết làm gì.”

Đường Tiểu Nhiên bảo: “Anh ấy không có người thân, tớ cũng là muốn ở bên cạnh Cảnh Hiên thôi chứ không phải vì anh ta. Nửa tiếng sau tớ về, cậu đừng lo.”

Sau khi vội đến bệnh viện, Đường Tiểu Nhiên gọi điện cho Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên xuống đón cô: “Ba mới vào phòng phẫu thuật.”

Đường Tiểu Nhiên hỏi cậu: “Bác sĩ nói sao?”

Cảnh Hiên đáp: “Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian khá dài, bị thương có hơi nghiêm trọng, nhưng bây giờ đã an toàn rồi.”

Nghe lời này, trong lòng Đường Tiểu Nhiên cũng an tâm hơn.

Cô đã bệnh nặng thế này, Tô Chính Kiêu không thể xảy ra chuyện gì nữa. Nếu không, Cảnh Hiên phải làm sao đây?

“Nhưng mẹ ơi, sao tóc mẹ lại ngắn thế?” Cảnh Hiên hỏi.

Sờ mái tóc của mình, sắc mặt Đường Tiểu Nhiên sắc mặt hơi u buồn, cô nhẹ nhàng đáp: “Đổi kiểu tóc, không đẹp hả con?”

“Dạ đẹp ạ, mẹ để kiểu nào cũng đẹp hết á!”

Một tiếng sau, phẫu thuật kết thúc.

Có thể vào phòng bệnh được rồi Đường Tiểu Nhiên bèn đẩy cửa phòng bệnh ra rồi bước vào trong.

Chỉ thấy Tô Chính Kiêu nằm trên giường, đầu quấn đầy lớp băng bó.

Bình thường chỉ nhìn thấy sự cộc cằn, nổi nóng, chế giễu của anh, chưa bao giờ có giây phút nào anh yên tĩnh như bây giờ.

Nhưng cô lại rất không thích thấy dáng vẻ yên tĩnh này của anh, thậm chí có thể nói là rất ghét!

Nhưng dù sao thì, dù sao thì anh cũng đã an toàn rồi!

Ở lại phòng bệnh một lúc, Đường Tiểu Nhiên liền định rời đi.

Cảnh Hiên không chịu đi theo, muốn ở lại bên cạnh ba thằng bé.

Chú Lưu bảo: “Cô Đường, cô cứ ở lại cùng đi ạ.”

Ông có ý tác hợp cậu chủ và cô Đường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1692


Chương 1692

Đường Tiểu Nhiên nói thẳng: “Bạn trai tôi còn đang đợi tôi, chắc là không tiện lắm đâu. Có điều dưỡng, còn có cả chú và Cảnh Hiên, chắc chắn anh ta sẽ không sao.”

Nghe thế, chú Lưu liền ngơ ngác.

Bạn trai ư?

Cô Đường có bạn trai rồi ư?

Vả lại, cô còn đến cùng bạn trai mình?

Ôi cậu chủ đáng thương của ông!

Về đến phòng bệnh, Cảnh Hiên liền ngồi ngay lên giường, cầm lấy quá táo cắn rộp rộp.

Hai mắt Tô Chính Kiêu khẽ mở ra, dần tỉnh lại: “Con đang ăn gì thế? Sao ăn trông đáng ghét thế kia, cứ như con sóc vậy.”

“Ba mới đáng ghét đó!” Cảnh Hiên liếc anh một cái: “Đồ lừa đảo!”

“Ba lừa con gì chứ?” Tô Chính Kiêu dựa lưng vào giường bệnh: “Ba thật sự xảy ra tai nạn xe mà!”

“Nhưng chú Lưu bảo là phần đầu của ba bị trầy tí thôi, thế mà ba lại giả vờ như nghiêm trọng thế!”

Cảnh Hiên trợn mắt nhìn anh: “Hại con lo lắng thế! Ba mà còn lừa con thế nữa thì sau này con không tin ba nữa đâu!”

“Này là tương kế tựu kế mà, một trong những mưu kế trong ba mươi sáu kế đó con, mẹ con đâu? Đến chưa?”

Cảnh Hiên ngẩng đầu lên: “Đến rồi.”

Tô Chính Kiêu mặt đầy vui mừng.

“Nhưng mà lại đi luôn rồi! Nếu không chắc ba nghĩ mấy quả táo này là mua về à, mẹ đến cùng với chú Lưu đấy.”

Gương mặt của Tô Chính Kiêu bỗng sa sầm xuống, đen như đáy nồi, tức giận vô cùng.

Chiêu tương kế tựu kế này của anh còn tác dụng gì nữa?

“Táo ngọt quá, ba có muốn ăn một quả không?”

Cảnh Hiên lại cầm một quả lên: “Vừa nãy ba giả vờ ngủ, kết quả là thật sự ngủ quên luôn, ngay cả mẹ vào phòng mà cũng không biết!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Nghe thế, Tô Chính Kiêu lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Mẹ con là đồ xấu xa, mạng sống ba nguy hiểm thế kia, cô ấy còn đưa tên đàn ông hoang đó đến chọc tức ba nữa!”

“Tên đàn ông hoang là gì thế ạ?”

Cảnh Hiên không ngại ngùng hỏi.

Tô Chính Kiêu không để tâm đến cậu.

Cục tức đó di chuyển chen lấn khắp lồng ngực, thật sự sắp bốc cháy đến nơi.

“Không sao, con có thể dùng máy tính tra, thầy cô bảo máy tính cái gì cũng biết hết á.”

Gương mặt của anh lại tiếp tục sầm lại.

Không thể tưởng tượng được cảnh tượng xuất hiện trên màn hình sau khi con trai anh cụm từ “đàn ông hoang” trên máy tính, lỡ hiện ra cảnh 18+ thì sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1693


 

Chương 1693

Anh lại thấy trong bàn tay non nớt ấy cầm quả táo đỏ tươi, Tô Chính Kiêu chỉ thấy mắt anh nhói đau, nói thẳng: “Đem quả táo ra ngoài bỏ cho ba!”

Cảnh Hiên lắc đầu: “Không, táo rất ngọt ạ.”

Tô Chính Kiêu bỗng tức giận, bước ra khỏi giường, nheo mắt lại, bực tức nói: “Mẹ con đưa tên đàn ông hoang đó đến muốn chọc ba tức chết, con còn thích ăn táo mà tên đàn ông hoang đó đem đến, có phải cũng muốn làm ba tức chết không?”

Đến tối.

Lâm Thanh cũng rời đi.

Đường Tiểu Nhiên nằm trên giường bệnh.

Hôm nay cũng ổn, phản ứng không kịch liệt lắm, không đau như bình thường.

Buổi tối, trong phòng chỉ có mình cô, yên lặng, tĩnh mịch. Nghĩ một hồi, cô nhấc điện thoại lên gọi cho Cảnh Hiên: “Ăn gì chưa con?”

Cảnh Hiên đang ăn pizza, lau cái miệng dính đầy dầu, nhìn tên đàn ông đang nằm trên giường ra dấu, cậu lắc đầu: “Chưa ăn gì hết ạ.”

Đường Tiểu Nhiên chau mày: “Muộn thế rồi, sao còn chưa ăn gì thế?”

Tô Chính Kiêu đang cầm bút viết lên giấy.

Sau đó giơ tờ giấy lên, gõ vài tiếng.

Cảnh Hiên ồ ồ vài tiếng rồi ngước đầu khỏi miếng bánh pizza, đọc nghiêm túc theo tờ giấy đó:

“Sức khỏe ba rất yếu, con chăm sóc ba mãi, ba trông rất khó chịu lại còn rất đáng thương nữa. Ba ăn không nổi nên con cũng không ăn vào được!”

Tô Chính Kiêu gật đầu, tỏ vẻ mình rất hài lòng.

Đặt tờ giấy trên tay xuống, anh cầm ly nước ấm trên bàn lên nhấp một ngụm.

Học theo dáng vẻ của anh, Cảnh Hiên tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm một miếng pizza nhét vào miệng.

Đường Tiểu Nhiên càng chau mày hơn, lại hỏi: “Vậy chú Lưu đâu?”

Tô Chính Kiêu lại xẹt xẹt viết thêm một dòng chữ.

Cảnh Hiên vội nuốt pizza trong miệng xuống, bảo: “Đã tối lắm rồi nên ba bảo điều dưỡng và chú Lưu về trước. Ba bảo ba không đói không khát gì hết, không cần chú Lưu và điều dưỡng ở lại đây, chỉ cần con ở bên ba là được.”

Nghe thế, Đường Tiểu Nhiên làm gì yên tâm được, hỏi cậu: “Có mệt không con?”

Cảnh Hiên vẫn tiếp tục đọc theo: “Cũng khá mệt ạ, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương này của ba thì cũng không còn mệt nữa. Ngoài con ra, còn ai bên cạnh ba được nữa đâu?”

“Được rồi, con cúp nha mẹ, ba muốn kiếm… muốn kiếm…”

Phải tìm một lúc lâu, Cảnh Hiên bảo: “Ba ơi, hai chữ đằng sau chữ “muốn kiếm” đọc sao thế ạ? Con không biết!”

Giọng của cậu không lớn cũng không nhỏ, Tô Chính Kiêu giật mình gõ đầu cậu một cái, mím bờ môi mỏng thật chặt, thấp giọng: “Ống nhổ!”

“À, đúng, ba muốn kiếm ống nhổ ạ, con cúp nhé!”

Vừa dứt lời, Cảnh Hiên liền cúp máy:

“Vừa nãy con quên là mình đang lừa mẹ, nhưng chắc chắn mẹ không nghe thấy đâu, ba yên tâm đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1694


Chương 1694

Thật đúng như cái câu trên mạng người ta bảo, không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!

Tô Chính Kiêu lấy một miếng khăn giấy lau chiếc miệng nhỏ nhắn dính đầy dầu của cậu, chân mày anh chau lại: “Tối rồi đừng ăn những đồ dầu mỡ thế nữa, bảo chú Lưu đi mua tô cháo cho con đi.”

Cảnh Hiên gật đầu, dọn dẹp hộp đựng pizza, chạy ra khỏi phòng bệnh đi tìm chú Lưu.

Đường Tiểu Nhiên không ngủ. Cô đang nghĩ đến những lời Cảnh Hiên nói ban nãy, trong lòng cô cũng thấy khó chịu theo, dần dần quấn chặt vào nhau.

Từ nhỏ Tô Chính Kiêu đã mất đi ba mẹ. Sau khi anh lập gia đình thì ông nội cũng rời khỏi anh, ngay cả cô em gái duy nhất cũng mất rồi. Cả nhà họ Tô cũng chỉ còn lại anh mà thôi!

Bình thường thì cũng không cảm nhận được gì nhiều, nhưng bây giờ nằm trên giường bệnh, nhìn phòng bệnh vắng lạnh đó, có phải anh cũng đang nhớ về những người thân của mình ở nhà họ Tô không?

Cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã hiểu được nỗi cô đơn đau khổ này, tưởng tượng đến cảnh ngộ của anh, cô cũng thấy đồng cảm.

Mấy đêm mà Hoài Giang mới mất, cô thấy anh đêm nào cũng ngồi ở phòng khách nhà họ Tô, mỗi lần như thế là ngồi ở đó cả đêm!

Linh cữu của Hoài Giang cũng là do anh trông chừng, anh trông liên tục hai đêm, không chợp mắt tí nào. Đó là người thân cuối cùng của anh, cũng đã rời xa anh mãi rồi.

Cảnh Hiên còn nhỏ thế, sao có thể để một mình cậu ở trong bệnh viện chứ?

Vừa hay, nhân lúc hôm nay không có phản ứng gì, đến đó với Cảnh Hiên một đêm vậy.

Cô đứng dậy, lấy chiếc áo khoác rồi bước ra khỏi chung cư.

Khi Cảnh Hiên ở dưới lầu bệnh viện thì thấy Đường Tiểu Nhiên đến, cậu vừa kinh ngạc vừa bất ngờ chạy qua đó: “Mẹ ơi, sao mẹ đến đây thế?”

“Muộn thế rồi, con làm gì ở đây thế?”

Sắc mặt Đường Tiểu Nhiên vô cùng nghiêm túc, xung quanh đó xe cộ qua lại, chỉ một mình cậu đứng ở trước cửa bệnh viện.

Hai mắt Cảnh Hiên chớp chớp, rồi bảo: “Con sợ ba đói nên đang mua cháo cho ba!”

Đường Tiểu Nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bảo: “Mẹ đi mua cho, con mau về phòng bệnh đi.”

May là cô đến đây kịp lúc, nếu không, một đứa nhỏ còn nhỏ tuổi thế còn phải chạy đi chạy lại.

Cảnh Hiên gật đầu, chạy về hướng bệnh viện. Về đến phòng bệnh rồi thì nói lại mọi chuyện cho Tô Chính Kiêu biết.

Tô Chính Kiêu gọi điện cho chú Lưu, sau đó cất ly rượu đi, dọn dẹp đống rác thức ăn mà Cảnh Hiên đã ăn rồi ném chai rượu vang ra ngoài phòng bệnh.

Anh dùng tay làm rối tóc mình, sau đó lại chà kéo đồng phục bệnh nhân của mình, khiến chiếc áo đầy nếp nhăn.

Sau đó anh liền nằm lên giường, trông rối bời yếu ớt vô cùng…

Cảnh Hiên mắt chữ A, mồm chữ O, miệng cậu há to đến nỗi có thể nhét được cả một quả trứng. Ba lợi hại quá!

Tô Chính Kiêu lại ngửi thử, mùi pizza trong phòng vẫn chưa phai.

Anh liền mở hết cửa sổ ra cho thoáng khí, làm phai mùi thức ăn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1695


Chương 1695

Cảnh Hiên chạy lộc cộc đến bên cửa sổ, dựa lên đó nhìn xuống dưới lầu, sau đó quay đầu lại bảo: “Mẹ lên rồi kìa.”

Anh nhanh chân bước về nằm lên giường, hơi hí mắt, thần sắc uể oải trên gương mặt lúc này trông vô cùng tiều tụy.

Đặc biệt là những sợi râu trên dưới cằm còn chưa kịp cạo, càng khiến anh trông khốn đốn và đáng thương.

Lúc Đường Tiểu Nhiên đẩy cửa bước vào, vừa hay thấy Cảnh Hiên ngồi cạnh giường bệnh.

Đang ngoan ngoãn hiểu chuyện đắp mền cho Tô Chính Kiêu.

Thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng cô đầy chua xót, thậm chí cảm giác ấy còn càng ngày càng dâng trào, cứ như là vết mực mãi không tan đi được.

Con trai cô, thật tội nghiệp!

Cô thấp giọng, nhỏ tiếng hỏi: “Ngủ chưa?”

“Ba vừa tỉnh lại ạ.” Cảnh Hiên nghiêng người sang, dụi mắt rồi bảo: “Mẹ ơi, con buồn ngủ.”

Cô đau lòng vô cùng, đặt cháo trên tay xuống: “Mẹ đưa con đi nghỉ ngơi nha.”

Phòng bệnh này là phòng suite, trong căn phòng được ngăn ra có đặt giường ở đó.

Cảnh Hiên lắc đầu: “Không ai chăm sóc ba hết, con còn phải chăm sóc ba, cố chịu thì sẽ không buồn ngủ nữa ạ.”

Đường Tiểu Nhiên nghe thế mà xót vô cùng, cô căn dặn: “Mẹ ở bên ngoài, con cứ yên tâm ngủ đi.”

Cảnh Hiên chớp chớp đôi mắt đã uể oải, ngáp một cái nhưng vẫn lắc đầu.

Tô Chính Kiêu khẽ hé mắt, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt ấy cứ nhìn chăm chăm, giọng nói còn hơi khàn, nhưng trong lòng thì lại mừng thầm.

“Đến rồi à.”

Giọng Đường Tiểu Nhiên đầy lạnh lùng:

“Anh đừng nghĩ nhiều, sở dĩ tôi qua đây là vì Cảnh Hiên ở đây, tôi không yên tâm.”

“Còn một lí do khác nữa, nghe nói lần này anh bị tai nạn là do tay không bẻ lái kịp thời.”

“Cánh tay anh bị thương là do tôi, cũng tức là xảy ra vụ việc lần này, tôi cũng nên gánh phân nửa trách nhiệm.”

Trái tim cũng dần nguội lạnh theo, sắc mặt Tô Chính Kiêu hầm hầm, tay bất giác nắm chặt chiếc mền trên người:

“Em thật sự chỉ vì chuyện này nên mới đến đây à?”

Đường Tiểu Nhiên hời hợt hỏi ngược lại: “Nếu không anh tưởng là do đâu?”

“Tôi sống hay chết, em không để tâm chút nào sao?”

Giọng nói Tô Chính Kiêu thấp trầm, nhìn chăm chăm vào bóng lưng của cô.

“Tôi có lí do và nguyên nhân để để tâm sao?”

Đường Tiểu Nhiên nhìn anh, ánh mắt cụp xuống: “Tôi không nghĩ ra được!”

Nghe thế, cả người Tô Chính Kiêu đều cứng đơ, như tảng đá bị đông lại.

Đường Tiểu Nhiên ngồi bên cạnh anh, nhưng biểu cảm cô lại không thay đổi gì nhiều.

Tô Chính Kiêu chau mày lại thật chặt, giữa chân mày cau có chau lại thành đường kẻ, trái tim anh vừa nguội lạnh vừa đau đớn, liền nắm cổ tay cô lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1696


Chương 1696

Anh lạnh lùng nhìn vào đôi mắt của cô, sau đó hất cô ra thật mạnh:

“Nhờ phần phước của em nên tôi đại nạn không chết, bây giờ em cũng đã nhìn thấy rồi đó. Còn về việc áy náy thì cũng không cần đâu, em đi ngay, đi ngay đi!”

Đến mấy lời cuối cùng, anh đã như gào thét, giọng nói cứ như đang vỡ giọng.

Hai chân Đường Tiểu Nhiên vốn đã đứng không vững, bị anh hất mạnh một cái như thế, hai chân cô loạng choạng, xém chút té ngã ra sàn.

Cuối cùng, may mà cô kịp thời vịn được tường nên mới không ngã xuống.

Tô Chính Kiêu thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô không ngừng.

Tuy đây là vở kịch anh diễn cho cô xem, nhưng cô thật sự làm anh quá tổn thương.

Cô ngước mắt lên nhìn anh, Đường Tiểu Nhiên không nói gì, chỉ đứng vững hai chân rồi đứng thẳng lên.

Sau đó liền xoay người, bước ra khỏi phòng bệnh.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Chính Kiêu liền lập tức ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn lên thì nhìn thấy bóng lưng cô đã đi ra ngoài.

Tức giận, buồn bực, đám lửa không để thể nói bằng lời đang đâm xuyên qua lòng ngực anh!

Cứ như là bị châm dầu rồi đốt lửa thiêu cháy, ngọn lửa hừng hực ấy cháy sùng sục khắp trời!

Cô thật sự lạnh nhạt, hời hợt với anh đến bước đường này rồi sao?

Anh bảo cô đi, cô chẳng nói chẳng rằng gì hết mà đi thẳng luôn!

Bàn tay to lớn lật chiếc mền đang đắp trên người lên, Tô Chính Kiêu bước xuống giường, muốn cản cô lại.

Nhưng anh lại không để ý chỗ nhô lên dưới chân mình, thế là lăn từ trên giường xuống một cái thật đau.

Thật đúng là họa vô đơn chí, cái nơi chạm đất vừa hay là cánh tay bị thương của anh.

Sắc mặt anh lập tức trắng bệch, nhợt nhạt không còn chút tươi tắn.

Nghe thấy phía sau có tiếng “bụp” của vật nặng rơi xuống dàn, Đường Tiểu Nhiên thấy lạ nên xoay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Tô Chính Kiêu té ra sàn, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt tức giận chớp nhoáng ánh sáng hoang dại xanh rêu như mắt sói nhìn chằm chằm vào cô.

Thấy thế, Đường Tiểu Nhiên liền bước đến bên cạnh anh, khom lưng đỡ lấy cánh tay anh, muốn dìu anh lên.

“Không phải muốn đi sao? Sao còn quay lại làm gì nữa?” Tô Chính Kiêu không động đậy, cứ ngồi thế trên sàn.

“Chẳng phải anh bảo tôi đi à?” Đường Tiểu Nhiên hỏi ngược lại anh.

Cơn giận bùng cháy, lồng ngực Tô Chính Kiêu nhói đau: “Tôi bảo em đi thì em đi luôn, sao nghe lời thế, vậy tôi bảo em quay về bên cạnh tôi, sao em lại làm trái ý tôi?”

Cô không ngước đầu lên, cũng không nói gì, cũng chẳng nhìn anh cái nào, chỉ một lòng muốn dìu anh đứng dậy.

“Vừa nãy tôi bảo cánh tay tôi bị thường không cần em quan tâm, em hoàn toàn có thể phủi người rời đi. Nhưng lần này, tôi lại vì đuổi theo em nên mới té từ trên giường xuống, em phải chịu trách nhiệm!”

Anh nắm chặt tay cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1697


Chương 1697

Đường Tiểu Nhiên nhìn anh ta vài cái: “Từ khi nào anh lại trở nên không nói lý lẽ thế? Anh đuổi theo tôi rồi anh té, trách nhiệm là của anh, liên quan gì đến tôi?”

“Vậy em cứ thử đi, xem xem hôm nay em có thể rời khỏi đây không!”

Trước giờ anh luôn bị bệnh sạch sẽ, nhưng lúc này anh không màng đến lớp bụi trên sàn nữa, anh ôm cô vào lòng thật chặt.

“Tôi không rời khỏi đây, anh có thể đứng dậy được không?” Đường Tiểu Nhiên cựa người vùng vẫy.

Anh ngồi lên sàn, còn cô thì hơi khom lưng, lúc này anh thấp hơn cô, tư thế như này rất kỳ lạ, cũng rất khó chịu.

“Em tưởng tôi còn tin lời em nói sao?”

Đường Tiểu Nhiên hơi khựng lại, bảo: “Vừa nãy tôi không tính rời đi. Tôi muốn xuống siêu thị dưới lầu mua chút đồ, anh cần dao cạo râu.”

“Tôi vẫn không tin em!” Tô Chính Kiêu vẫn một mực nói: “Em đối xử với tôi quá lạnh nhạt và tuyệt tình!”

“Cảnh Hiên còn ở đây, cho dù không vì anh thì tôi cũng sẽ lo cho Cảnh Hiên.” Cô đáp.

Nghe thế, Tô Chính Kiêu mới từ từ bỏ cô ra, để cô dìu lên giường ngồi: “Tôi hơi đói rồi, muốn ăn cháo.”

Đường Tiểu Nhiên đổ cháo ra tô rồi bưng qua.

Hai mắt Tô Chính Kiêu chớp chớp: “Cánh tay tôi đau, bưng không nổi.”

Đường Tiểu Nhiên hơi chau mày, cô cầm lấy muỗng rồi đút từng muỗng cho anh ăn.

Hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn dịu hiền như thế, tâm trạng âm u và không vui  trong lòng Tô Chính Kiêu lập tức tan biến, còn được voi đòi tiên bảo: “Muốn ăn táo.”

Lúc này anh cũng không chê rằng táo là Lưu Canh Hoằng tặng nữa, cũng không chê những quả táo này sẽ làm anh tức chết.

Táo tất nhiên cũng là Đường Tiểu Nhiên cắt thành từng miếng cho anh, anh sung sướng nheo mắt lại, chỉ cảm thấy cả người thoải mái.

Đường Tiểu Nhiên lo là buổi tối chỉ có một mình Cảnh Hiên, không thể chăm sóc anh.

Đến lúc đó Cảnh Hiên cũng mệt nên cô không rời đi, định ngủ bên cạnh Cảnh Hiên.

Cô ôm Cảnh Hiên rồi nằm lên giường.

May là cơ thể không đau, nếu không, cô thật sự kiên trì không được lâu đến thế.

Chỉ là, mái tóc giả trên đầu lại không thoải mái lắm, cảm giác hơi bí.

Nhưng cô lại không dám lấy ra.

Những ngày tiếp theo đều là ngày nghỉ, Cảnh Hiên không cần đi học.

Thế là Tô Chính Kiêu không cho chú Lưu đến nữa, ăn cơm cần gì, Cảnh Hiên luôn gọi ngay cho cô.

Mấy ngày nay tình trạng của Đường Tiểu Nhiên cũng khá ổn nên cũng không về bệnh viện mà ở lại với Cảnh Hiên.

Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn, câu nói này thật sự miêu tả đúng tâm trạng Tô Chính Kiêu lúc này.

Đôi môi nở nụ cười, thần sắc trên mặt như gió xuân phơi phới.

Thế là anh sẵn tiện bảo Cảnh Hiên gọi cho Lưu Canh Hoằng, khoái chí khoe khoan một phen.

Bộ dạng đó, không cần nói cũng biết khoái chí cỡ nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1698


Chương 1698

Anh chỉ muốn xông đến trước mặt Lưu Canh Hoằng để nhảy một điệu.

Đến tối, Đường Tiểu Nhiên làm bài tập với Cảnh Hiên, trong căn phòng bệnh rất yên tĩnh.

Tuy Tô Chính Kiêu đang đọc báo nhưng ánh mắt cứ luôn lén nhìn qua đó mãi.

Cuộc sống yên bình tươi đẹp như này, sau khi anh trở về thành phố S thì cũng từng được sống những ngày tháng như thế, chẳng qua cuối cùng bị anh tự dập tắt thôi.

Bây giờ, trong lòng anh chỉ tràn đầy sự hối hận.

Trước giờ anh không phải người đa sầu đa cảm, nhưng lúc này lại hơi trào dâng cảm xúc, lại nhớ đến câu thoại kinh điển trong bộ phim “Đại Thoại Tây Du” của Châu Tinh Trì.

Đã từng có một tình yêu chân thành đặt ngay trước mắt tôi, nhưng tôi lại không biết trân trọng. Nếu như có thể làm lại từ đầu, tôi muốn nói với cô ấy rằng tôi yêu em. Nếu như phải đặt kỳ hạn cho mối tình này, thì tôi hi vọng đó là 10000 năm…

Cuối cùng, khoảng thời gian tươi đẹp tĩnh mịch ấy cũng bị tiếng chuông điện thoại đập tan.

Đường Tiểu Nhiên bắt máy, là Lưu Canh Hoằng gọi đến, anh ta hỏi: “Ngày mai em có rảnh không?”

Sau đấy lại hỏi: “Anh ta sao rồi?”

“Ngày mai mẹ tôi đến, bà ấy luôn giục cưới tôi. Tôi giúp em rồi, có phải em nên giúp tôi ứng phó xíu không?” Lưu Canh Hoằng hỏi dò.

Đường Tiểu Nhiên đứng người một lúc rồi đáp: “Chắc là tôi không tiện lắm đâu, anh nên tìm người khác thì hơn.”

Lưu Canh Hoằng bảo: “Cảnh Hiên bảo mấy ngày nay em đều ở bệnh viện, không tốn thời gian lắm đâu, chỉ ăn một bữa cơm thôi.”

Đường Tiểu Nhiên vẫn muốn từ chối.

Lưu Canh Hoằng: “Chỉ lần này thôi, không thể giúp tôi được sao?”

Giờ thì những lời từ chối kia cũng không thể thốt nên lời.

Lúc hai người trò chuyện thì Tô Chính Kiêu đang đọc báo.

Nhưng hai tai thì cứ vểnh lên, cứ như là muốn làm Thuận Phong Nhĩ nghe lén.

Lần này, anh thấy hơi hối hận khi bảo Cảnh Hiên gọi cho Lưu Canh Hoằng khoe khoang rồi.

Gã đàn ông tâm cơ này!

“Được thôi, các anh hẹn giờ đi rồi nói với tôi.” Đường Tiểu Nhiên bảo, sau đấy nhớ ra gì đó, cô lại hỏi: “Đúng rồi, bác gái thích món quà như nào?”

Nghe những lời này, Tô Chính Kiêu nheo mắt lại, cứ nhìn chăm chăm vào bóng lưng của cô.

Nói chuyện điện thoại một lúc lâu, Đường Tiểu Nhiên cúp máy.

Vừa xoay người lại liền thấy Tô Chính Kiêu đang nhìn chằm chằm cô: “Hai người tiến triển đến bước nào rồi?”

Đường Tiểu Nhiên không quan tâm.

Câu hỏi như thế, cô cho rằng hoàn toàn không cần thiết phải trả lời, chẳng phải sao?

“Em với gã ta, đến đây thì dừng đi!”

Tâm trạng lúc này của Tô Chính Kiêu vô cùng sốt ruột, anh chau mày:

“Cuộc sống của hai chúng ta có thể rất vui vẻ, chẳng phải sao? Giống như mấy ngày nay vậy, em không chán ghét, tôi yêu thích, Cảnh Hiên cũng vui, như thế không tốt sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1699


Chương 1699

Cô không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh.

Tô Chính Kiêu bỗng bước lại gần, tay anh bao trùm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, khàn giọng bảo:

“Trước kia đúng thật là lỗi của tôi, nhưng tôi đang sửa đổi rồi, cho tôi một cơ hội đi mà!”

“Sự tàn nhẫn tôi đối với em, đều là những hành động làm khi tôi phát bệnh. Tôi có bệnh tâm thần, chẳng phải em biết rất rõ sao?”

Vì để níu giữ cô, anh không ngại nói mình tồi tệ cỡ nào.

Yêu em sâu đậm cỡ nào thì hèn mọn cỡ đó.

Khi yêu một người, thì cô ấy đã có quyền lợi được tổn thương bạn.

Đường Tiểu Nhiên vùng vẫy ra khỏi hành động của anh: “Nhưng tôi không muốn quay trở lại trước kia nữa. Tình yêu sẽ không mãi đứng tại chỗ chờ đợi đâu.”

Tô Chính Kiêu chau mày, nhanh chóng ôm lấy cô: “Chỉ trách trước kia tôi không biết mình phạm sai lầm quá đáng như thế. Tình yêu không đợi tôi, nhưng tôi muốn đuổi theo nó!”

Đường Tiểu Nhiên kìm nén nhịp tim của mình, những chuyện xảy ra trong hơn tám năm đó đều hiện lên trước mắt.

Bất luận là anh vô tình hay cố ý, điều quan trọng nhất là, cô không thể nào quên được.

Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng, nóng ran lúc này của anh, những cảm xúc ấy cô cũng từng nếm trải.

Đúng lúc này, y tá đẩy cửa bước vào.

Cô ấy đặt đồ xuống, nói mà không ngẩng đầu lên: “Anh Tô, cánh tay anh bị thương không hề nghiêm trọng, phải tháo bó bột ra. Nếu cứ tiếp tục như thế thì vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn đó.”

Chân mày Đường Tiểu Nhiên chau lại thật chặt, nhìn anh ta, trong lòng tức giận: “Anh lừa tôi!”

Ánh mắt Tô Chính Kiêu tức giận lướt qua nữ y tá: “Ngoài cách này ra, tôi không biết có thể dùng cách gì để em đến thăm tôi!”

“Tô Chính Kiêu, đồ khốn nạn! Lừa người ta xoay vòng vòng thế vui lắm à?”

Cuối cùng cô cũng nổi giận, đẩy anh ra, sẵn tiện cho anh thêm một cái tát: “Anh xem người khác là chú hề, còn anh là chủ nhân rạp xiếc à!”

Cô đẩy mạnh một cái, sau đấy đi ra ngoài phòng bệnh mà không ngoảnh đầu lại.

Trong ánh mắt tràn đầy sự chế giễu, thật đúng là buồn cười!

Cô thấy buồn cười thay cho sự lo lắng đó của mình!

Cảnh Hiên nhìn Tô Chính Kiêu, khẽ thở dài một tiếng.

Thật ra, cậu cảm thấy ba cũng đáng thương quá!

Tô Chính Kiêu bị sự bất lực sâu sắc bao trùm, bức tường trong lòng cô quá dày, bất luận anh dùng cách gì cũng không thể chinh phục được trái tim cô!

Những ngày tiếp theo, Tô Chính Kiêu và Cảnh Hiên ở trong biệt thự.

Đường Tiểu Nhiên không đến nữa, cũng không hỏi thăm Cảnh Hiên. Xem ra thật sự bị chọc tức rồi, cô giận thật rồi!

“Ba, vì ba mà con cũng bị mẹ bỏ rơi luôn rồi này!” Cảnh Hiên khẽ thở dài.

“Yên tâm, cô ấy sẽ bỏ rơi ba nhưng mãi mãi sẽ không bao giờ bỏ rơi con đâu. Con mãi mãi là con trai cô ấy, còn ba ngoài thân phận là chồng cũ của cô ấy ra thì chả là gì cả!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1700


Chương 1699

Cô không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh.

Tô Chính Kiêu bỗng bước lại gần, tay anh bao trùm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, khàn giọng bảo:

“Trước kia đúng thật là lỗi của tôi, nhưng tôi đang sửa đổi rồi, cho tôi một cơ hội đi mà!”

“Sự tàn nhẫn tôi đối với em, đều là những hành động làm khi tôi phát bệnh. Tôi có bệnh tâm thần, chẳng phải em biết rất rõ sao?”

Vì để níu giữ cô, anh không ngại nói mình tồi tệ cỡ nào.

Yêu em sâu đậm cỡ nào thì hèn mọn cỡ đó.

Khi yêu một người, thì cô ấy đã có quyền lợi được tổn thương bạn.

Đường Tiểu Nhiên vùng vẫy ra khỏi hành động của anh: “Nhưng tôi không muốn quay trở lại trước kia nữa. Tình yêu sẽ không mãi đứng tại chỗ chờ đợi đâu.”

Tô Chính Kiêu chau mày, nhanh chóng ôm lấy cô: “Chỉ trách trước kia tôi không biết mình phạm sai lầm quá đáng như thế. Tình yêu không đợi tôi, nhưng tôi muốn đuổi theo nó!”

Đường Tiểu Nhiên kìm nén nhịp tim của mình, những chuyện xảy ra trong hơn tám năm đó đều hiện lên trước mắt.

Bất luận là anh vô tình hay cố ý, điều quan trọng nhất là, cô không thể nào quên được.

Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng, nóng ran lúc này của anh, những cảm xúc ấy cô cũng từng nếm trải.

Đúng lúc này, y tá đẩy cửa bước vào.

Cô ấy đặt đồ xuống, nói mà không ngẩng đầu lên: “Anh Tô, cánh tay anh bị thương không hề nghiêm trọng, phải tháo bó bột ra. Nếu cứ tiếp tục như thế thì vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn đó.”

Chân mày Đường Tiểu Nhiên chau lại thật chặt, nhìn anh ta, trong lòng tức giận: “Anh lừa tôi!”

Ánh mắt Tô Chính Kiêu tức giận lướt qua nữ y tá: “Ngoài cách này ra, tôi không biết có thể dùng cách gì để em đến thăm tôi!”

“Tô Chính Kiêu, đồ khốn nạn! Lừa người ta xoay vòng vòng thế vui lắm à?”

Cuối cùng cô cũng nổi giận, đẩy anh ra, sẵn tiện cho anh thêm một cái tát: “Anh xem người khác là chú hề, còn anh là chủ nhân rạp xiếc à!”

Cô đẩy mạnh một cái, sau đấy đi ra ngoài phòng bệnh mà không ngoảnh đầu lại.

Trong ánh mắt tràn đầy sự chế giễu, thật đúng là buồn cười!

Cô thấy buồn cười thay cho sự lo lắng đó của mình!

Cảnh Hiên nhìn Tô Chính Kiêu, khẽ thở dài một tiếng.

Thật ra, cậu cảm thấy ba cũng đáng thương quá!

Tô Chính Kiêu bị sự bất lực sâu sắc bao trùm, bức tường trong lòng cô quá dày, bất luận anh dùng cách gì cũng không thể chinh phục được trái tim cô!

Những ngày tiếp theo, Tô Chính Kiêu và Cảnh Hiên ở trong biệt thự.

Đường Tiểu Nhiên không đến nữa, cũng không hỏi thăm Cảnh Hiên. Xem ra thật sự bị chọc tức rồi, cô giận thật rồi!

“Ba, vì ba mà con cũng bị mẹ bỏ rơi luôn rồi này!” Cảnh Hiên khẽ thở dài.

“Yên tâm, cô ấy sẽ bỏ rơi ba nhưng mãi mãi sẽ không bao giờ bỏ rơi con đâu. Con mãi mãi là con trai cô ấy, còn ba ngoài thân phận là chồng cũ của cô ấy ra thì chả là gì cả!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1701


Chương 1701

Sau đó, ông liền ngã lăn ra ghế.

Sau khi kéo bác tài xuống ghế sau rồi dùng dây trói lại, gã kia ngồi lên vị trí cầm lái, khởi động xe.

Trên đường, chiếc xe lái về phía trước rất nhanh.

Đến nơi camera không quay được, gã đàn ông trung niên xuống xe, đổi thành bảng số xe chuẩn bị từ trước.

Chiếc xe lái về một nơi không biết là nơi nào…

Trong phòng.

Tô Chính Kiêu không ngủ được.

Anh ngồi dựa lên giường, trong lòng buồn bực vô cùng.

Cảnh Hiên ngủ cùng một chiếc giường với anh.

Anh vừa động đậy, thằng bé vốn ngủ không sâu giấc liền mở mắt ra.

Cậu mơ màng: “Ba ơi, trời sáng rồi hả?”

“Không, mới 9 giờ thôi. Còn sớm lắm, con ngủ tiếp đi, ba đi uống nước.” Tô Chính Kiêu kéo mền lại đàng hoàng cho cậu.

Cảnh Hiên ngoan ngoãn gật đầu, cái đầu nhỏ kia lại dụi vào trong chăn.

Xoay người lại, Tô Chính Kiêu bước xuống lầu.

Anh rót một ly nước từ máy lọc nước, rồi đứng bên cửa sổ.

Đối diện nhà họ Tô là một khu rừng rậm rạp.

Lúc này đây lại tối đen sâu thẳm như hố sâu không đáy.

Nhấp nhẹ nước trong ly, suy nghĩ của anh đang lửng lơ, ngẩn người.

Anh đang nhớ Đường Tiểu Nhiên.

Nếu như khi xưa anh biết sự việc sẽ thành ra như này thì anh tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy hối hận đau thấu tâm can!

Những người phụ nữ anh từng theo đuổi không nhiều.

Tính kĩ thì, cũng chỉ có mình Tả Như Bội thôi!

Nên ở việc theo đuổi phụ nữ, anh bần cùng vô cùng.

Không có kinh nghiệm, cũng không biết bắt đầu từ đâu, hoàn toàn không biết nên tìm lại trái tim một người phụ nữ như thế nào.

Vả lại, tính cách của Đường Tiểu Nhiên hơi lạnh lùng cương quyết và rắn rỏi, cứ như một chú trâu quật cường, dù có thế nào cũng không kéo lại được!

Anh rất muốn cô hồi tâm chuyển ý!

Nhưng cô không mảy may quan tâm, cứ cố chấp đến cùng, khiến anh vắt cạn trí óc cũng chả biết nên làm gì!

Uống hết ly nước, Tô Chính Kiêu đứng dậy về phòng.

Cảnh Hiên nằm trong mền, bàn tay nhỏ chống lấy cái đầu: “Ba ơi, con ngủ không được, hay là mình đi thăm mẹ đi.”

Lời này vừa hay hợp ý Tô Chính Kiêu.

Trong đầu anh toàn là hình ảnh về cô, không thể nào ngủ được.

Đôi mắt anh nhếch lên trên, đáp: “Được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1702


Chương 1702

Cảnh Hiên chui ra khỏi mền, lấy quần áo đặt ở đầu giường ra mặc vào.

Trong khoảng thời gian đó thì Tô Chính Kiêu xuống nhà lấy xe.

Lúc đến nhà Đường Tiểu Nhiên đã 10 giờ rồi.

Cảnh Hiên chạy lộp bộp lên lầu, giơ tay vỗ cửa: “Mẹ ơi.”

Nhưng trong phòng không có ai đáp lại.

Đậu xe xong, Tô Chính Kiêu cũng lên lầu, hỏi: “Sao thế con?”

“Con gọi mãi, gõ cửa từ nãy tới giờ mà mẹ không đáp.” Cảnh Hiên lấy điện thoại ra: “Con thử gọi cho mẹ nhé!”

Nhấn nút gọi, nhưng tiếng nhắc nhở truyền đến lại là “số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, tạm thời không liên lạc được”.

Cảnh Hiên nhìn anh rồi chớp chớp mắt: “Ba ơi, không gọi được, phải làm sao đây?”

Tô Chính Kiêu dắt tay cậu, đưa cậu xuống nhà, đến chỗ chủ nhà lấy chìa khóa dự phòng.

Khi quay trở về mở cửa phòng ra thì bên trong không có ai hết!

Đường Tiểu Nhiên căn bản không có ở nhà!

Anh lại gọi điện thoại, nhưng vẫn không liên lạc được. Anh chau mày lại, trong lòng không kìm được mà suy diễn.

Sắp khuya tới nơi rồi mà cô còn chưa về!

Chẳng lẽ lại đi xem phim với gã đàn ông kia!

Bước ra khỏi rạp chiếu phim, gã đó chắc chắn bảo cô đến nhà gã ta.

Uống ly cà phê, trò chuyện với nhau.

Bầu không khí nồng nhiệt vừa tới tầm, sau đó…

Càng nghĩ, trong lòng Tô Chính Kiêu lại càng thấy buồn bực.

Thậm chí anh còn có thể tưởng tượng đến cảnh hai người cùng nằm trên một chiếc giường, làm chuyện thân mật!

Anh cắn chặt răng, kéo tay Cảnh Hiên: “Đi, đến nhà gã đàn ông kia!”

Nhất định phải ngăn cản!

Tuyệt đối phải ngăn cản cô ấy thân mật với gã đàn ông kia, nếu không, chắc anh sẽ tức đến xuất huyết não quá!

Cảnh Hiên bảo: “Chỗ con có số điện thoại của chú Lưu. Ba ơi ba đợi xíu, con gọi cho chú Lưu.”

Tô Chính Kiêu gật đầu, nhìn chăm chăm Cảnh Hiên.

Nhìn cậu gọi điện thoại rồi cúp máy, lắc đầu bảo: “Chú Lưu bảo mẹ không có ở nhà chú ấy.”

“Gã đàn ông đó có nói dối không?”

Tô Chính Kiêu rất nghi ngờ Lưu Canh Hoằng.

Hoàn toàn không tin những lời anh ta nói.

“Không, chú Lưu không lừa ai đâu.”

Cảnh Hiên lắc đầu, kiên quyết phủ nhận: “Chẳng phải mẹ bảo mẹ phải đi công tác một khoảng thời gian sao? Có phải mẹ đi công tác rồi không?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1703


Chương 1703

Nghe thế, Tô Chính Kiêu không nói không rằng đưa Cảnh Hiên lên xe.

Sau đó phóng thẳng đến công ty.

Công ty đã chẳng còn ai nữa, đều đã tan ca hết rồi.

Đối với những lời Lưu Canh Hoằng nói, anh không tin, rồi lại đổi hướng lái sang nhà Lưu Canh Hoằng.

Lưu Canh Hoằng đang tắm, nghe thấy tiếng chuông cửa bèn khoác áo tắm đi mở cửa.

Kết quả, Tô Chính Kiêu nhìn cách ăn mặc của anh ta, lập tức hai mắt hừng hực, đấm cho anh ta một cái.

Bị đánh một cú đau đớn như thế, Lưu Canh Hoằng dựa vào cánh cửa đằng sau lưng, chỉ cảm thấy khí huyết trong hơi thở vẫn hừng hực.

Tô Chính Kiêu lại đẩy anh ta ra, không hề khách sáo bước thẳng vào nhà.

Phòng ngủ, phòng tắm, nhà vệ sinh, nhà bếp, càn quét từ nơi này đến nơi khác.

Nếu anh tìm thấy Đường Tiểu Nhiên trong phòng ngủ thì gã đàn ông chết tiệt này nhất định sẽ chết dưới tay anh!

Cảnh Hiên như cái đuôi nhỏ đi theo đằng sau anh, nhìn ráo rác khắp nơi.

Kết quả, không thu hoạch được gì hết!

Lưu Canh Hoằng nhìn Tô Chính Kiêu với ánh mắt khó hiểu: “Anh Tô, anh có thể giải thích hành động bây giờ của anh không?”

“Cô ấy đâu rồi?”

Không tìm thấy người, cơn giận ngút trời của Tô Chính Kiêu cũng tan bớt phần nào.

“Cô ấy không có ở chỗ tôi, lúc tối tôi đưa mẹ tôi ra sân bay, cô ấy tự bắt xe rời đi.” Lưu Canh Hoằng giải thích.

Tô Chính Kiêu lại nhìn anh ta với ánh mắt đầy thâm sâu:

“Anh có biết dạo gần đây cô ấy thân thiết với đồng nghiệp nào trong công ty không? Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa về chung cư.”

Lưu Canh Hoằng nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh, trong lòng cũng hơi lo lắng.

Cũng không để bụng sự kích động ban nãy của anh, cầm điện thoại lên gọi.

Anh gọi hết cho tất cả đồng nghiệp nữ rồi, nhưng họ đều bảo không thấy cô, không ở cùng cô.

Tô Chính Kiêu lại càng chau mày chặt hơn, anh không cảm ơn, lập tức vội vã dắt Cảnh Hiên xông ra ngoài.

Đóng cửa lại, Lưu Canh Hoằng chẹp miệng rồi nói một câu: “Thật đúng là tùy tiện ngang ngược…”

Nhưng mà, đối với những người như này, anh ta lại không hề thấy ghét.

Tất cả mọi tâm sự đều lộ rõ lên trên mặt.

Không có tâm kế, cũng không có âm mưu quỷ kế gì.

Càng không cần lo là họ sẽ đâm sau lưng bạn một nhát.

Cảnh Hiên đi ở đằng sau, ngẩng đầu nhìn anh: “Ba ơi, bây giờ mình phải làm sao đây?”

“Bây giờ gần 11 giờ rồi, có lẽ mẹ con có việc nên đi đâu đó, hoặc cũng có thể tới siêu thị, mình đợi đến 1 giờ trước. Nếu như 1 giờ sáng mà mẹ còn chưa về thì ba tự đi tìm.”

Tô Chính Kiêu nhanh chóng ra quyết định, anh quả quyết lạ thường.

Cảnh Hiên muốn đợi cùng anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1704


Chương 1704

Nhưng cũng muộn quá rồi, mà cậu còn là con nít.

Đợi đến 12 giờ tối, cậu không kìm được ngủ gục mất.

Tô Chính Kiêu giơ tay đắp mền cho cậu bé, sau đó ngồi bên giường đợi.

Anh cứ liên tục nhấc cổ tay lên để xem giờ, sự nhẫn nại cũng từ từ phai nhòa.



Nơi mà chiếc xe đến là nơi rất hẻo lánh.

Xung quanh đều là vùng núi hoang vu, còn có cả những xí nghiệp bị bỏ hoang.

Người đàn ông trung niên chích thuốc tê cho hai người rồi dùng dây cột hai người vào cái cây bên cạnh.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, gã ta bắt máy: “Ừ, đem bọn nó tới rồi, lần này bảo đảm hàng tươi, đợi ngày mai rồi tao đưa hàng qua.”

Cúp máy, người đàn ông ngồi dưới đất nhìn kĩ hai người này.

Tuy chân của người phụ nữ này có chút vấn đề, nhưng tốt ở chỗ là cô ta còn trẻ, còn trông cũng khá xinh, làn da trắng trẻo mịn màng, chắc sẽ bán được giá tốt.

Còn về gã tài xế, xem ra cũng chỉ bán được giá thấp thôi.

Nhưng mà tối nay cũng xem như là bội thu rồi.

Những thứ có thể bán trên người hai người đều sẽ bán đi hết, từ gan đến thận, và cả đôi mắt nữa.

Thật ra, gã đàn ông trung niên này là một tên trong đường dây buôn lậu cơ quan nội tạng người. Gã ta sẽ dùng những thủ đoạn dơ bẩn như này để có được cơ quan nội tạng, rồi buôn lậu với giá cao.

Sau khi lấy hết cơ quan nội tạng đi thì cơ thể trống rỗng còn lại cũng sẽ dùng dao chặt ra xử lý hết.

Thủ đoạn có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn đến nỗi không dám nhìn.

Đường Tiểu Nhiên dần tỉnh lại, đợi khi cô nhìn thấy khung cảnh lạ lùng xung quanh, trong lòng cô lập tức có điềm không lành.

Đến khi thấy sợi dây trên cổ tay, suy đoán đó của cô quả nhiên được chứng thực.

Lúc này, bác tài đằng sau cô cũng đã mở mắt.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều lập tức hiểu rằng tình hình hiện tại đang vô cùng bất lợi.

Thì thầm với nhau vài câu, hai người hướng lưng vào nhau, định dùng tay của đối phương để cởi trói cho mình.

Nhưng trong lúc hai người đang động đậy thì người đàn ông trung niên kia đã dẫn một đám người đi theo sau bước vào, không nói không rằng lập tức tách hai người ra.

Một người bị trói ở phía đông, một người bị trói ở phía tây, cách nhau rất xa.

Kế hoạch thất bại, chân mày của Đường Tiểu Nhiên liền chau lại.

Trong miệng cô bị nhét một chiếc nùi giẻ, tay chân đều bị dây thừng trói lại.

Xung quanh chắc chắn là nơi rất hẻo lánh hoang vu, phải làm sao đây?

Còn nữa, mục đích của băng nhóm này rốt cuộc là gì?

Cách nơi cô bị trói không xa có một cái bàn, bên trên có đặt một tờ giấy.

Mắt cô thủ nhìn lướt qua, sắc mặt cô lập tức trắng bệch!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1705


Chương 1705

Bên trên ghi rất rõ, giá thận và mắt…

Tim cô đập thình thịch.

Đến lúc này, cô mới biết mình đang nguy hiểm đến mức nào.

Giờ phải làm sao đây?

Xung quanh đều được đặt rất nhiều rương.

Mở rương ra, bên trong đặt các kiểu dao khác nhau.

Mũi dao sắc nhọn, lấp lánh ánh sáng mập mờ lạnh giá trong đêm tối.



Cuối cùng cũng đợi đến một giờ sáng, Đường Tiểu Nhiên vẫn chưa quay về.

Tô Chính Kiêu lập tức gọi điện cho trợ lý, bảo trợ lý đi điều tra tun tích.

Sẵn tiện anh cũng gọi điện cho bên cảnh sát, bảo họ đi tìm. Hai bên cùng đi tím thì cũng nhanh hơn được một chút.

Hai tiếng sau, đồn cảnh sát gọi điện cho anh.

Báo cho anh biết manh mối về Đường Tiểu Nhiên là lần cuối cùng cô xuất hiện là lên xe taxi.

Điều tra tiếp theo bảng số xe thì điều tra không được gì nhiều, vả lại việc này cũng không thể vội được.

Nhưng Tô Chính Kiêu lòng như lửa đốt, không thể nào đợi được nữa, nên tiếp tục bảo trợ lý của thuộc hạ mình đi truy tìm.

Điều tra hết hai tiếng, vẫn không điều tra được chút manh mối nào, không có thông tin hữu ích nào hết.

Đối với những việc này, Tô Chính Kiêu luôn rất nhạy cảm.

Cô ấy không thể nào vô duyên vô cớ mất tích được, nếu đám người đó đưa cô ấy đi, vậy thì chắc chắn có mục đích.

Còn về mục đích của đám người đó là gì, anh không đoán được.

Nhưng trực giác nói cho anh biết, những chuyện như này phải tìm thấy càng nhanh càng tốt.

Nếu không, sẽ tạo ra hậu quả không thể nào cứu vãn được.

Trợ lý thật sự không điều tra được gì, dù gì năng lực cũng có hạn.

Tô Chính Kiêu đứng lên rồi lại ngồi xuống liên tục, đứng ngồi không yên.

Những lúc như này, thời gian chính là mạng sống.

Mỗi trôi qua một phút thì có lẽ cô ấy sẽ thêm phần nguy hiểm.

Tìm được càng sớm thì cũng có thể yên tâm hơn.

Nghĩ một hồi lâu, anh lấy điện thoại từ túi quần tây ra, gọi một cuộc điện thoại: “Có thể giúp tôi một việc được không?”

“Việc gì?”

Giọng nói đầu dây bên kia khàn trầm, cứ như là bị làm cho thức giấc nên giọng còn phảng phất một chút lười biếng.

Rất rõ ràng, đó là giọng của Hoắc Đình Phong.

“Tiểu Nhiên mất tích rồi, bị một chiếc xe taxi kỳ lạ đưa đi, cậu có thể điều tra giúp tôi được không?”

Ở nước K, thế lực của Hoắc Đình Phong rải rác khắp nơi, có quyền uy hơn anh nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1706


Chương 1706

Anh ấy muốn tìm một người cũng dễ dàng và thuận tiện hơn anh.

Anh chưa từng mở miệng cầu xin ai bao giờ.

Nếu như phải nói một người duy nhất, vậy thì cũng chỉ có Hoắc Đình Phong thôi.

“Được, tôi sẽ bảo người bên dưới đi điều tra. Vì để tiết kiệm thời gian, cậu cũng bảo thuộc hạ của cậu đi điều tra cùng đi, điều tra cả hai bên chắc là sẽ nhanh hơn đó.” Hoắc Đình Phong lập tức nhận lời.

Tô Chính Kiêu hơi nhắm mắt lại, chân thành bảo: “Cảm ơn.”

Anh ấy cười nhẹ, giọng nói vẫn ấm áp dịu dàng như ngày thường: “Có thể nghe được hai chữ cảm ơn phát ra từ miệng cậu thật sự không dễ dàng gì. Nhưng vẫn đợi đến khi tìm được tin tức có ích rồi cậu hẵng cảm ơn.”

Càng có thêm nhiều người tham gia vào cuộc tìm kiếm này.

Tô Chính Kiêu thức trắng cả đêm.

Sáng hôm sau.

Khi Cảnh Hiên ngủ dậy, anh vẫn ngồi bên mép giường, trong chiếc gạt tàn trước mặt có thêm vài điếu thuốc.

“Vẫn chưa tìm được mẹ sao ạ? Mẹ có gặp nguy hiểm gì không ba?” Cảnh Hiên lo lắng hỏi.

“Không đâu con, ba đã cho người đi điều tra rồi, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi. Nhưng chắc là hôm nay ba sẽ rất bận, không có thời gian lo cho con, lát nữa con đến nhà chú Hoắc nhé.”

Cảnh Hiên ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không quấy khóc gì, nghe theo sự sắp xếp: “Ba ơi, con sẽ đợi ba đưa mẹ về, con sẽ ngoan mà.”

“Chắc chắn!”

Tô Chính Kiêu hơi nhếch khóe miệng, xoa đầu của cậu.

Đây là lời hứa của anh dành cho cậu, cũng là dành cho bản thân anh!

Chú Lưu đến đưa Cảnh Hiên đến nhà họ Hoắc.

Vẫn chưa có tin tức, sự chờ đợi là thứ giày vò con người ta nhất.

Từng phút từng giây đều gánh chịu áp lực to bằng trời.

Một lát sau, Hoắc Đình Phong gọi điện đến: “Dựa theo thông tin từ người đàn ông lên xe đó thì gã ta là thành viên của băng nhóm buôn lậu cơ quan nội tạng người.”

Khi chưa có tin tức gì thì sốt ruột, bây giờ có tin tức rồi thì kinh hãi cực độ

Tô Chính Kiêu cảm thấy lông tóc cả người anh đều dựng đứng lên!

Buôn lậu cơ quan nội tạng người!

Thời gian đang gấp rút lắm rồi, tuyệt đối không thể tiêu tốn nữa.

Tô Chính Kiêu và Hoắc Đình Phong cũng phái nhiều người đi tìm hơn. Trong thời khắc như này, tuyệt đối không thể nào buông lỏng!

Ở bên kia.

Trời đã sáng rồi.

Gã đàn ông trung niên đó đều chích thuốc cho cả hai, khiến hai người không thể cử động.

Bên cạnh có người hỏi gã ta: “Bắt đầu từ ai trước đây?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1707


Chương 1707

“Tên tài xế đi, ông ta già nên da dẻ cũng dai, dùng dao xẻ ra mà xẻ hư thì cũng không tiếc, còn có thể mài dao, những thứ tốt phải cẩn thận để lại cuối cùng.”

Gã đàn ông trung niên nói thế.

Sau đó, bác tài liền bị chích thuốc tê.

Rồi bị ba tên đàn ông khiêng lên mặt bàn đã được lắp sẵn.

Gã đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc trong miệng, tay cầm dao ướm thử lên người tài xế.

Cả người Đường Tiểu Nhiên co cứng, lúc này cô cảm thấy sợ hãi khó nói nên lời!

Bác tài căn bản không hề còn nhận thức gì.

Liều lượng thuốc tê rất nặng, lúc này ngay cả đau đớn ông cũng không thể cảm nhận được nữa.

Nhìn chăm chăm vào đó một lúc, gã đàn ông trung niên thành thạo rạch một đường ở bụng, sau đó máu tươi liền chảy ra.

Lúc trước gã đàn ông trung niên này là bác sĩ khoa nội, thường xuyên làm phẫu thuật nội khoa.

Sử dụng dao như này, đối với gã ta mà nói, hiển nhiên là dễ như trở bàn tay.

Hai mắt Đường Tiểu Nhiên kinh sợ đến mức trợn trừng.

Máu đỏ của máu tươi phản chiếu vào đôi mắt của cô, cơ thể cô đang lạnh đơ người, run rẩy, tim đập thình thịch.

Cô không thể nào nhìn cảnh này được, thật sự quá máu me!

Nhưng tiếp theo đây sẽ đến lượt cô ngay!

Đây còn là lần đầu tiên cô thấy có người làm như thế sờ sờ ngay trước mắt cô.

Sự chấn động từ tận đáy lòng, không thể dùng từ ngữ gì để miêu tả…

Cô rất sợ, thật sự rất sợ.

Mũi dao sắc bén khứa lên từng thớ thịt, xẻ da thịt ra.

Cô nhắm mắt lại, lạnh đến mức run lẩy bẩy.

Nhưng nghĩ đến Cảnh Hiên, Đường Tiểu Nhiên lại cố chống chọi.

Cô còn con cô nữa…

Nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự quá khiến người ta thấy buồn nôn, không thể nào nhìn tiếp được.

Cô liền nhắm mắt lại.

Chỉ có như thế thì có lẽ mới đỡ khó chịu một chút.

Mùi máu tanh ngập tràn trong hơi thở, dạ dày cô đang không ngừng cuộn trào, xém tí nữa là ói ra.

Yên lặng được một lúc, Đường Tiểu Nhiên lại mở mắt ra.

Đối diện với bọn giết người đang cầm dao kia, cô cố nén sự lo sợ đang dâng trào trong lòng xuống, khiến bản thân phải thật bình tĩnh rồi hỏi: “Xin hỏi có nước không ạ? Tôi có hơi khát, muốn uống một ít nước.”

Hành động của đám người trong xí nghiệp đều bị phá vỡ bởi một câu nói của cô.

Bác sĩ đang cầm dao cũng dừng việc trên tay lại, gã ta và đám đàn ông kia nhìn nhau.

Bọn họ từng bắt rất nhiều người, nhưng khi thấy cảnh máu me đáng sợ này toàn bộ đều vừa khóc vừa quấy, thậm chí còn có người bị dọa đến nỗi ngất đi, nhưng chưa từng có ai lại xin nước uống như cô.

Không thể nói nói, lá gan của cô thật không bình thường!

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom