Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1526


CHƯƠNG 1526

Cảnh Hiên mở cửa xe ra bước xuống xe trước.

Đường Tiểu Nhiên đi theo sát ở phía sau.

Chỉ là vừa mới xuống xe thì trong bụng cô liền cuộn lên dữ dội, khó chịu không dứt.

Cô vội vàng đi đến bên cạnh thùng rác rồi bắt đầu nôn.

Cảnh Hiên vô cùng lo lắng: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”

“Đừng… đến đây…” Đường Tiểu Nhiên đưa tay ngăn cản cậu lại, cô vẫn còn đang nôn không dừng.

“Mẹ ơi, mẹ chờ con một chút, con sẽ trở lại nhanh thôi.”

Vừa mới nói xong, Cảnh Hiên liền biến mất nhanh như chớp.

Đường Tiểu Nhiên rất lo lắng, nhưng mà lại không còn sức lực, cô vẫn cứ cúi người nôn mãi.

Nôn rất dữ dội, ngay cả nước chua cũng muốn phun ra.

Bỗng nhiên cổ họng lại truyền đến một mùi tanh.

Cô cúi đầu xuống.

Chỉ nhìn thấy trong những thứ mà mình nôn ra lại có xen lẫn một thứ màu hồng hồng.

Đó là… máu của cô.

Thân thể Đường Tiểu Nhiên run rẩy dữ dội, giống như là chiếc lá rụng trong gió.

Đôi mắt cô không có điểm tựa, cứ nhìn chằm chằm vào tơ máu.

Cho đến khi nghe được tiếng bước chân, cô mới lấy lại tinh thần.

Trên trán Cảnh Hiên đều là mồ hôi, ngoan ngoãn đưa nước cho cô: “Mẹ ơi.”

“Cảm ơn con.”

Đường Tiểu Nhiên uống mấy hớp nước, xua tan mùi vị khó ngửi trong miệng.

Sau đó, cô khó khăn đứng dậy.

Nhưng mà…

Trong lúc cô đang đứng dậy thì đầu óc bỗng nhiên choáng váng, hai mắt biến thành màu đen, chân mềm nhũn, cô liền ngã thụp xuống đất.

Trước khi ngất xỉu, trong mắt đều là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Cảnh Hiên, còn có tiếng hét chói tai.

Ở một bên khác.

Ủy ban nhân dân.

Chiếc xe màu đen sang trọng dừng ở ven đường, trong miệng Tô Chính Kiêu ngậm một điếu thuốc lá, ngồi ở vị trí ghế lái.

Luật sư Vương ngồi ở đằng sau.

“Mấy giờ rồi?” Tô Chính Kiêu hỏi.

Luật sư Vương đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “Ba giờ năm phút.”

Nhoáng một cái, sắc mặt của Tô Chính Kiêu liền trở nên lạnh lẽo, vô cùng lạnh lùng: “Cậu làm việc như vậy đó à, không cần bằng luật sư nữa rồi đúng không?”

Luật sư Vương sợ hãi rùng mình một cái.
 
Chương 1527


CHƯƠNG 1527

Anh ta nơm nớp lo sợ, thử giải thích: “Hồi sáng này tôi đã gọi điện thoại cho chị Tô rồi, còn cố ý dặn dò cô ấy là ba giờ chiều, cô ấy đã đồng ý.”

“Ồ…”

Tô Chính Kiêu bật ra một tiếng cười nhạo: “Lời của cô ta mà cậu cũng tin?”

“Hả?”

Luật sư Vương sững sờ.

Tô Chính Kiêu bóp tắt tàn thuốc, cả người như mây đen bao phủ, giống như là sắp có một trận mưa to gió lớn ập xuống.

Luật sư Vương không dám lên tiếng, lấy điện thoại di động ra, trong lòng run sợ gọi điện thoại cho Đường Tiểu Nhiên.

Gọi hết cuộc này đến cuộc khác, từ đầu đến cuối chẳng có ai nghe.

Anh ta lặng lẽ lau mồ hôi ở trên trán, sợ sắp chết rồi.

Dù sao thì sắc mặt của Tô Chính Kiêu càng ngày càng âm trầm, càng ngày càng đen với tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy.



Bệnh viện.

Đợi đến lúc cô mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng.

Ga giường, vách tường, tất cả đều là màu trắng, trắng đến chói mắt.

Lúc này, Lâm Thanh đúng lúc mở cửa ra bước vào phòng: “Tỉnh rồi?”

“Tại sao tớ lại ở bệnh viện?”

“Ngày hôm qua cậu ngất xỉu dưới lầu chung cư nhà tớ, tớ và Cảnh Hiên đã gọi cấp cứu đưa cậu đến bệnh viện.”

Đường Tiểu Nhiên hỏi: “Cảnh Hiên đâu rồi?”

“Tối ngày hôm qua trông chừng cậu cả một đêm, mới vừa ngủ rồi, tớ vừa mới ôm nó đi.”

“Cả đêm?”

Cô nhíu mày, vội vàng lấy điện thoại di động ra.

Quả nhiên, trên màn hình thông báo có 108 cuộc gọi nhỡ.

90 cuộc gọi là đến từ luật sư Vương, còn lại là của Tô Chính Kiêu.

Đường Tiểu Nhiên cầm điện thoại di động lên mới chuẩn bị gọi trở về thì bác sĩ lại bước vào.

Ánh mắt của bác sĩ rất phức tạp, ông ta trực tiếp nói: “Tình huống sức khỏe của cô thật sự không tốt, tế bào ung thư dạ dày đang di căn, tôi đề nghị cô nên nằm viện nhận trị liệu.”

Lâm Thanh hoảng sợ kêu lên: “Cái gì, ung thư dạ dày? Bác sĩ, có phải là ông đã nhìn nhầm rồi không vậy, cô ấy chỉ là hơi gầy mà thôi, dinh dưỡng không đủ, chắc chắn là đã chẩn đoán sai rồi.”

Bác sĩ không lên tiếng mà đưa hồ sơ bệnh án cho bọn họ.

Lâm Thanh nhìn sơ qua.

Một giây sau, cả người như nhũn ra.

May mắn là cô kịp dựa vào vách tường nên mới không ngã ngồi xuống đất.
 
Chương 1528


CHƯƠNG 1528

“Đường Tiểu Nhiên, có chuyện gì vậy? Có phải là cậu đã biết mình bị mắc bệnh ung thư từ sớm rồi không hả?” Giọng nói của Lâm Thanh run rẩy.

Đường Tiểu Nhiên kéo nhẹ cánh tay cô: “Nhỏ giọng một chút đi, đừng có dọa người khác.”

Lâm Thanh trừng to mắt, giọng nói như rít ra khỏi kẽ răng.

“Đường Tiểu Nhiên, mẹ nó chứ cậu đã bị ung thư dạ dày rồi mà còn có thể bình tĩnh như vậy, tại sao cậu lại giấu tớ hả, rốt cuộc là đã giấu tớ bao lâu rồi.”

“Tớ cũng vừa mới biết cách đây không lâu, không phải là muốn giấu cậu, chỉ là không kịp nói cho cậu biết thôi.”

“Cậu…”

Lâm Thanh tức giận nói không nên lời.

Một giây sau, nước mắt lại giống như những hạt châu bị đứt, ào ạt rơi xuống.

Đường Tiểu Nhiên kéo tay cô qua vỗ nhẹ an ủi, rồi lại nói với bác sĩ: “Không sao đâu, bác sĩ cứ nói tiếp đi.”

Bác sĩ đẩy đẩy kính mắt: “Nếu như cứ tiếp tục không tiếp nhận trị liệu, mặc kệ để khối u phát triển, chắc có lẽ là sống không được bao lâu nữa.”

Nghe vậy, tay Lâm Thanh vịn chặt vào vách tường: “Sống không được bao lâu là bao lâu?”

“Mấy tháng nữa, nhiều nhất là nửa năm.”

“Bịch…”

Một âm thanh trầm đục vang lên Lâm Thanh té ngồi ở dưới đất, mặt cắt không còn giọt máu.

Bác sĩ thở dài một hơi: “Cô nên suy nghĩ lại đi.”

“Vâng.”

Bác sĩ vừa mới đi, Lâm Thanh liền gào khóc, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt.

Đường Tiểu Nhiên nói: “Cậu đừng có khóc mà, cậu khóc làm tớ hoảng loạn thêm.”

Lâm Thanh nói: “Tớ cũng đâu có muốn khóc, nhưng mà lại nhịn không được, sao lại là ung thư cơ chứ, bây giờ phải làm sao đây? Có câu người tốt sẽ gặp chuyện tốt, chuyện tốt con mẹ nó chứ, còn không phải là bắt nạt người tốt hả!

Người tốt sống không lâu, tai họa kéo ngàn năm.”

“Được rồi, đừng khóc nữa, nếu như Cảnh Hiên vào thì phải làm sao?”

Lúc này, Lâm Thanh mới dừng tiếng khóc nức nở.

“Cảnh Hiên có biết không vậy?”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Không biết đâu, không có nói cho thằng bé biết.”

Lâm Thanh vô cùng hoảng loạn, trong đầu giống như là một đống bùn nhão: “Tô Chính Kiêu đâu rồi, anh ta biết không?”

Đường Tiểu Nhiên không lên tiếng.

Nhìn thấy cô như vậy, Lâm Thanh liền đoán được đáp án: “Cũng không biết?”

“Ừa.”

“Cậu nói cho anh ta biết đi, anh ta là chồng của cậu mà, với lại Tô Chính Kiêu là nhân vật có tiếng tăm ở nước K, anh ta có thể giúp cậu nhận được sự trị liệu tốt nhất.”

Đường Tiểu Nhiên nói: “Anh ấy hận tớ, cho dù tớ có chết ở trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng sẽ làm lơ.”
 
Chương 1529


CHƯƠNG 1529

Lâm Thanh không tin: “Cậu chưa thử thì làm sao có thể chắc chắn như vậy?”

“Tớ và anh ấy đã kết hôn với nhau tám năm rồi, Lâm Thanh, không có người nào hiểu rõ anh ấy hơn tớ đâu.”

Lâm Thanh nghẹn lời.

“Ngày hôm qua tớ và anh ấy đã hẹn nhau đến ủy ban nhân dân làm thủ tục ly hôn, cho nên mới tạm thời giao Cảnh Hiên cho cậu chăm sóc.” Đường Tiểu Nhiên thản nhiên nói.

Hết đả kích này đến đả kích khác, làm cho Lâm Thanh không thể chống đỡ nổi.

Cô chậm rãi hít thở, sau khi lấy lại tinh thần mới xúc động, tức giận nói: “Ly hôn thì ly hôn, từ trước tới đã thấy ngứa mắt cái tên khốn nạn đó rồi.”

Đường Tiểu Nhiên không lên tiếng.

Sắc mặt của cô vừa tối lại vừa nặng nề, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Ở bên ngoài phòng bệnh.

Bởi vì lo lắng cho Đường Tiểu Nhiên nên Cảnh Hiên chỉ ngủ nửa tiếng đồng hồ.

Cậu xoa xoa hai mắt, đi về phía phòng bệnh.

Mới vừa đi đến khúc cua liền nhìn thấy một bóng người cao lớn.

“Ba ơi.” Cậu mừng rỡ kêu lên.

Tô Chính Kiêu quay đầu lại.

Cảnh Hiên cất bước chạy tới, ngẩng đầu lên: “Ba ơi, ba đến đây thăm mẹ ạ?”

Tô Chính Kiêu nhíu mày, lạnh nhạt đáp lời: “Ừa.”

Từ nhỏ, tính cách của Cảnh Hiên đã rất nhạy cảm, nhất là sẽ nhìn vào ánh mắt của người khác.

Cậu có thể nhìn thấy được vẻ thờ ơ trong mắt Tô Chính Kiêu.

Thân thể nho nhỏ căng thẳng, Cảnh Hiên cắn môi, cẩn thận hỏi: “Ba ơi, ba đến đây tìm mẹ để ly hôn ạ?”

“Cô ta nói cho con biết?”

Tô Chính Kiêu hỏi lại.

Cảnh Hiên rất thông minh, nghe xong lời này liền biết là mình đã đoán đúng rồi.

“Ba ơi, ba có thể đừng ly hôn với mẹ được không?” Ánh mắt của cậu rất sáng, nước mắt lại đang đảo quanh trong hốc mắt.

Chung quy vẫn là con trai ruột của mình, trên người chảy cùng một dòng máu.

Hiếm khi Tô Chính Kiêu mới có chút đồng cảm, thái độ không giống với bình thường, tay sờ lên đầu cậu: “Chuyện giữa người lớn với nhau, con không hiểu đâu.”

Cảnh Hiên gấp gáp: “Ba ơi, mẹ rất dịu dàng, lại nấu ăn ngon, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này.”

“Cô ta là mẹ con, không phải của ba, có hiểu không?” Tô Chính Kiêu vô tình nói.

Cảnh Hiên nghẹn ngào lau nước mắt: “Ba ơi, con phải làm như thế nào thì ba mới không ly hôn với mẹ đây.”

Tô Chính Kiêu không trả lời.
 
Chương 1530-1531


CHƯƠNG 1530

Một giây sau.

Chỉ nghe thấy bịch một tiếng.

Thân thể nhỏ bé của Cảnh Hiên quỳ phịch xuống đất, cái lưng nhỏ ưỡn thẳng tắp.

“Ba ơi, con cầu xin ba, con cầu xin ba đó, ba đừng ly hôn với mẹ mà, mẹ rất đáng thương.”

Trên hành lang có người tới người lui.

Nhìn thấy như vậy, mọi người lần lượt dừng chân, ánh mắt nhìn về phía bên này.

“Cút.”

Tô Chính Kiêu trừng mắt hét to.

Đám người nhiều chuyện liền tản ra, đứng đằng xa nhưng vẫn không quên chỉ trỏ.

Sắc mặt của Tô Chính Kiêu vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm vào Cảnh Hiên: “Đứng lên!”

Mặc dù Cảnh Hiên rất sợ lúc Tô Chính Kiêu sa sầm mặt.

Nhưng thứ mà cậu có nhiều đó chính là cố chấp: “Ba không đồng ý thì con sẽ không đứng dậy.”

Lúc này, nét mặt có Tô Chính Kiêu đã vô cùng khó coi, giống như là mây đen giăng kín trời: “Nói, ai dạy con làm như vậy?”

Cảnh Hiên cúi gằm mặt xuống, bả vai nhỏ bé run rẩy: “Không có ai dạy con hết.”

Hiển nhiên là Tô Chính Kiêu không thèm tin.

Giọng nói của anh lặng lẹo, gọi thẳng tên: “Đường Tiểu Nhiên?”

Cảnh Hiên vội vàng lắc đầu: “Không phải là mẹ.”

Tô Chính Kiêu vẫn không chịu tin, anh trầm giọng nói: “Đứng dậy!”

Cảnh Hiên cứ quỳ ở đó mà không chịu động đậy.

Anh mất kiên nhẫn liền sải bước đi tới, không nói hai lời mà trực tiếp kéo cổ áo Cảnh Hiên lên.

Động tác rất thô bạo, giống như là xách một con gà con.

“Cạch…” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra.

Nghe thấy tiếng vang, Đường Tiểu Nhiên và Lâm Thanh nhìn sang.

Chỉ nhìn thấy mặt Tô Chính Kiêu đen thui, giống như là diêm vương đến lấy mạng người, trong tay còn xách theo Cảnh Hiên trắng bệch cả mặt.

Còn chưa đợi Đường Tiểu Nhiên lên tiếng thì Cảnh Hiên đã bị anh ném lên trên giường.

Vừa đau lòng lại lo lắng, Đường Tiểu Nhiên nhìn chằm chằm vào Cảnh Hiên, sau khi nhìn thấy cậu bình an vô sự rồi cô mới châm chọc Tô Chính Kiêu.

“Cho dù anh không thương thằng bé thì thằng bé cũng là con trai ruột của anh, tôi không đến đúng hẹn là vấn đề của tôi, anh cần gì phải trút giận lên người một đứa nhỏ chứ hả?”

Lâm Thanh cũng nhìn không vừa mắt, cô lên tiếng: “Đúng vậy đó, anh có còn là đàn ông không hả?”

Một ánh mắt của Tô Chính Kiêu như bắn xuyên qua: “Cút.”

Thân thể Lâm Thanh bất giác run lên.

“Ha, cô biết cách lật ngược ván cờ quá nhỉ, ngay cả một đứa nhỏ tám tuổi mà cũng không buông tha. Đường Tiểu Nhiên, cô còn ác độc hơn so với phù thủy.”

Ánh mắt Tô Chính Kiêu tàn nhẫn giống như muốn đâm một lỗ thủng ở trên người cô: “Một người phụ nữ như cô mà cũng xứng làm mẹ à.”

CHƯƠNG 1531

Lồng ngực Đường Tiểu Nhiên phập phồng: “Anh có ý gì?”

“Không muốn ly hôn tự mình tạm thời đổi ý thì thôi đi, ngay cả con ruột của mình mà cũng không quên lợi dụng, cô không bằng một tên ăn mày.

Mỗi lần nhìn cô thêm một chút, tôi đều cảm thấy buồn nôn.”

Lông mày Đường Tiểu Nhiên nhíu chặt lại thật sâu: “Tôi không có đổi ý, chỉ là đột nhiên ngất xỉu, còn nữa, tôi lợi dụng Cảnh Hiên cái gì chứ?”

Tô Chính Kiêu nghiến răng nói: “Dạy một đứa nhỏ tám tuổi quỳ xuống dưới chân tôi trước mặt tất cả mọi người, cầu xin tôi đừng ly hôn với cô. Đường Tiểu Nhiên, cô có năng lực quá chứ.”

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên hoàn toàn kinh ngạc.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô nhìn Cảnh Hiên: “Là thật ư?”

Cảnh Hiên không nói chuyện, đầu cúi thấp xuống, hai tay nắm chặt với nhau.

“Tô Cảnh Hiên, nói chuyện đi.”

Trong giọng nói của Đường Tiểu Nhiên xen lẫn lửa giận, âm lượng được đề cao.

Cảnh Hiên bị dọa rùng mình một cái.

“Tô Cảnh Hiên, không nghe thấy hay là không biết nói chuyện?”

Cảnh Hiên ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là nước mắt, nước mắt vừa mới rơi xuống thì hai bàn tay nhỏ vội vàng lau đi.

Nhưng mà càng lau lại càng nhiều hơn, cứ rơi mãi không ngừng.

Đường Tiểu Nhiên đau lòng không thôi, nhưng mà sắc mặt vẫn lạnh lẽo: “Trả lời câu hỏi của mẹ.”

“Là thật ạ…”

Giọng nói của cậu rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu o o.

“Tại sao lại làm như vậy?”

Cảnh Hiên cắn môi, một hồi sau cậu mới nói: “Con không muốn ba mẹ ly hôn, nếu như quả thật ly hôn, con muốn theo mẹ.”

Một câu nói này khiến trái tim Đường Tiểu Nhiên tan nát rồi.

Tô Chính Kiêu lạnh lùng lớn tiếng nói: “Giang Thành.”

Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra một lần nữa, Giang Thành bước vào: “Sếp Tô.”

“Đưa cậu chủ đi đi.”

Giang Thành đi đến gần Cảnh Hiên: “Cậu chủ nhỏ.”

“Tôi không đi, tôi muốn ở cùng với mẹ.” Cảnh Hiên trốn sau lưng Đường Tiểu Nhiên.

Giang Thành có chút bất đắc dĩ.

Một bên là tổng giám đốc, một bên khác lại là cậu chủ nhỏ nhà họ Tô.

Tô Chính Kiêu nhìn lướt qua, giọng điệu lạnh lùng: “Mềm không được cứng cũng không xong, có cần tôi dạy cậu không?”

“Vâng.”

Giang Thành đưa tay kéo cậu đi.
 
Chương 1532


CHƯƠNG 1532

Hai tay Cảnh Hiên nắm chặt lấy đầu giường, dùng hết tất cả sức lực của mình.

Nhưng mà dù sao thì cậu vẫn còn nhỏ, kéo hai ba lần cậu liền bị Giang Thành nhấc lên.

Cửa phòng đóng lại, đã ngăn cản tiếng kêu to của Cảnh Hiên.

Đường Tiểu Nhiên thật sự rất lo lắng: “Anh muốn đưa thằng bé đi đâu?”

Tô Chính Kiêu nói: “Không liên quan gì đến cô.”

“Thằng bé là do tôi mang thai mười tháng sinh ra đời, Tô Chính Kiêu, thằng bé là con trai của tôi.”

“Thằng bé họ Tô, sinh ra chính là con cháu nhà họ Tô.”

Tô Chính Kiêu híp mắt, vô tình nói: “Giả bệnh đủ rồi đó, đến ủy ban nhân dân xử lý thủ tục ly hôn đi.”

Giả à?

Cô đã bệnh thành như vậy rồi còn cần phải giả vờ ư?

“Tôi có thể đến ủy ban xử lý thủ tục ly hôn, nhưng mà tôi có một điều kiện.”

“Cái gì?” Trên mặt anh đều là biểu cảm không kiên nhẫn, chờ đợi câu nói phía sau của cô.

“Cho Cảnh Hiên sống cùng với tôi, năm tháng sau, tôi sẽ đưa thằng bé trở về.”

Ánh mắt của Tô Chính Kiêu rất sắc bén: “Không có chuyện đó, loại phụ nữ quỷ kế đa đoan giống như cô, đối với tôi cô đã không còn giá trị để tin tưởng.”

Đường Tiểu Nhiên cười cười, cũng không phản bác.

“Còn nữa, trong tám năm nay cô đã dạy dỗ nó đủ kém cỏi lắm rồi, từ nay về sau nó phải chấp nhận một nền giáo dục mới.”

Một đứa con trai vì đạt được mục đích của mình mà nói quỳ là quỳ.

Thật sự không có khí chất của con trai.

Kém cỏi?

Nhận nền giáo dục mới?

Hai tay rủ xuống bên người Đường Tiểu Nhiên chậm rãi nắm chặt lại.

Lâm Thanh phản bác: “Một mình cậu ấy nuôi dưỡng một đứa nhỏ từ bé đến lớn, không có công lao cũng có khổ lao, anh không chỉ không biết cảm ơn mà chỉ có oán trách. Tô Chính Kiêu, tôi khuyên anh nên làm người đi.

Còn nữa, Cảnh Hiên là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất, lương thiện nhất mà tôi từng gặp, thằng bé không hề kém cỏi chút nào.

Chê cậu ấy nuôi con không tốt?

Tám năm nay, anh đã hoàn thành trách nhiệm của một người làm ba chưa hả?

Chỉ biết gieo mầm, mặc kệ sống chết, ngay cả súc sinh còn có tình người hơn anh.”

Sắc mặt Tô Chính Kiêu đen như đáy nồi, trong ánh mắt là một lớp băng dày đặc.

Có thể nhìn ra anh vô cùng tức giận.

Nhưng hiếm khi Lâm Thanh mới có cốt khí, không hề sợ hãi chút nào mà ưỡn thẳng lưng.

“Cho nên đưa Cảnh Hiên đi giáo dục một lần nữa, thực hiện trách nhiệm một người làm ba mà tôi nên làm, cô có ý kiến gì?” Anh hỏi ngược lại.

“Anh…”

Thiếu chút nữa là Lâm Thanh đã tức chết rồi.

Ăn nói ngang ngược.
 
Chương 1533


CHƯƠNG 1533

Cô chưa từng nhìn thấy cái tên nào không biết xấu hổ như thế.

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy thân thể rất khó chịu, cô không còn sức lực để giằng co với Tô Chính Kiêu.

Cố nhịn một bụng lửa giận, cô lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như muốn tôi ly hôn thì cũng được, nhưng mà Cảnh Hiên nhất định phải ở cùng với tôi năm tháng đầu, nếu không thì tôi sẽ không ly hôn.”

Cảnh Hiên không cần phải tiếp nhận giáo dục một lần nữa.

Cách dạy con của anh vừa bi3n thái lại tàn khốc.

Chỉ dựa vào thái độ lúc nãy mà anh đối với Cảnh Hiên, còn có sự sợ hãi của Cảnh Hiên với anh, cô đều nhìn thấy ở trong mắt.

Tô Chính Kiêu nhìn chằm chằm vào mắt Đường Tiểu Nhiên.

“Muốn phí thời gian, tôi có nhiều thời gian để phí với cô.”

Anh nghiến răng nói một câu rồi sau đó quay người đi khỏi.

Cửa phòng bệnh bị đóng lại.

Đường Tiểu Nhiên đột nhiên cảm thấy cả người không còn sức lực, thân thể xụi lơ, cô dựa vào giường bệnh ở sau lưng.

“Phi!”

Lâm Thanh phun nước bọt với bóng lưng anh: “Đồ chó, đồ đàn ông chó chết.”

Đường Tiểu Nhiên nhắm chặt hai mắt, cả người rét run.

Lâm Thanh lo lắng vỗ vỗ tay cô: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Đường Tiểu Nhiên nói: “Kể từ ngày hôm nay trở đi, tớ sẽ không thể nhìn thấy Cảnh Hiên, anh ta sẽ không cho tớ gặp Cảnh Hiên nữa.”

Lâm Thanh vỗ vỗ tay cô, an ủi: “Yên tâm đi, sẽ không đâu, cho dù cái tên họ Tô không phải là thứ gì tốt lành, nhưng mà cậu là mẹ của Cảnh Hiên, anh ta không có quyền cũng không có tư cách ngăn cản cậu gặp Cảnh Hiên.”

Đường Tiểu Nhiên ngẩng đầu lên, vẫn là câu nói lúc nãy: “Lâm Thanh tớ hiểu anh ta rất rõ.”

“…”

Lâm Thanh không nói tiếng nào.

Sau một hồi lâu, cô mới thở dài một hơi: “Đường Tiểu Nhiên, chuyện mà cậu không nên làm nhất trong cả đời này đó chính là yêu Tô Chính Kiêu.”

Đường Tiểu Nhiên cười một tiếng tự giễu: “Có ai nói không phải đâu?”

“Nếu như cậu kết hôn với người đàn ông khác, thật ra có lẽ sẽ tốt hơn.” Lâm Thanh nói: “Có thể có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, được người khác cưng chiều, biết được mùi vị yêu thương.”

Đường Tiểu Nhiên im lặng.

Thật ra Lâm Thanh nói rất đúng.

Từ lúc mới biết yêu, cô đã bắt đầu yêu thầm Tô Chính Kiêu, trong mắt cô không thể chứa đựng bất cứ người nào khác.

Về sau nhiều chuyện đưa đẩy, cô lại kết hôn với Tô Chính Kiêu.

Tất cả mọi người đều không xem trọng, nhưng mà cô lại vui đến phát điên lên được.

 
 
Chương 1534


CHƯƠNG 1534

Lúc đó, suy nghĩ vừa đơn giản lại thuần khiết, Tô Chính Kiêu không thích mình thì không sao hết, chỉ cần có thể sống chung một mái nhà, sớm chiều gặp nhau, như vậy đã đủ lắm rồi.

Kết quả là hiện thực đã hung hăng tát vào mặt cô.

“Thật là đáng tiếc, cả đời này có một tình yêu đàng hoàng cũng chưa từng có, vậy mà cái gì cũng đánh mất, tình yêu, con cái, thậm chí là cả sinh mạng…”

Nói xong, Lâm Thanh lại càng cảm thấy ấm ức rồi lại bắt đầu khóc.

Khóc một hồi lại bực tức không thôi, cô chửi ầm lên.

“Tớ nguyền rủa Tô Chính Kiêu chết không yên lành, đi ra ngoài bị xe đụng chết.”

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên nhấc mắt lên: “Được rồi Lâm Thanh à.”

“Đường Tiểu Nhiên, đừng có nói với tớ là cậu vẫn còn đang đau lòng cho cái tên khốn nạn kia đó.” Lâm Thanh nghiến răng nghiến lợi.

Vẻ mặt của cô vô cùng hung ác, Đường Tiểu Nhiên cảm thấy nếu như cô dám nói phải thì chắc chắn sẽ bị chém thành ngàn mảnh.

“Cậu nguyền rủa kiểu khác đi, Tô Chính Kiêu không thể chết được, nếu như anh ta chết thì Cảnh Hiên sẽ biến thành trẻ mồ côi!”

Cô không thể khiến cho Cảnh Hiên trở thành một đứa trẻ không ba không mẹ.

“Phi phi phi, mồ côi cái gì mà mồ côi chứ, cậu chắc chắn sẽ khỏi bệnh mà, sẽ sống lâu trăm tuổi.” Lâm Thanh nói tiếp: “Vậy thì tớ sẽ nguyền rủa anh ta bất lực, mỗi lần chỉ được có ba giây, mãi mãi cũng không thể sinh con.”

Đường Tiểu Nhiên cười cười: “Như này mới hợp ý tớ.”

Mặc dù rất ích kỷ, nhưng mà cô thật sự hi vọng Tô Chính Kiêu mãi mãi không có con.

Chỉ có như vậy thì anh ta mới có thể đối xử tốt với Cảnh Hiên.

Tục ngữ có câu có mẹ kế thì sẽ có ba kế.

Nếu như Tô Chính Kiêu kết hôn, vợ mới của anh ta có đối xử tốt với Cảnh Hiên không đây?

Xác suất cao là không thể nào.

Hơn nữa, tài sản nhà họ Tô nhiều đếm không xuể, chắc chắn đứa nhỏ được sinh ra sẽ kế thừa gia sản.

Tô Chính Kiêu đã không thích Cảnh Hiên, cũng không có tình cảm gì, nếu như anh có đứa con khác, Cảnh Hiên càng sẽ bị đối xử một cách lạnh lùng.

Chỉ cần tưởng tượng như vậy, ngực cô liền đau nhói.

Không bao lâu sau, Lâm Thanh cũng có việc nên rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Đường Tiểu Nhiên.

Đã mười giờ tối nhưng mà cô không buồn ngủ chút nào.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Hiên không có ở bên cạnh.

Lại suy nghĩ đến thái độ của Tô Chính Kiêu đối với Cảnh Hiên, cô lại càng ngủ không được, dứt khoát ngồi dậy gọi điện thoại cho Tô Chính Kiêu.

Lúc đầu, âm thanh nhắc nhở đối phương đang trong một cuộc trò chuyện khác, xin gọi lại sau.

Gọi liên tiếp năm lần, đều là âm thanh nhắc nhở này.

Rõ ràng là Tô Chính Kiêu cố ý không nghe.

Đường Tiểu Nhiên không hề từ bỏ mà tiếp tục gọi.
 
Chương 1535


CHƯƠNG 1535

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không thể liên lạc được.”

Lần này, Tô Chính Kiêu đã chặn cô.

“Haha…”

Cô cười khẽ vài tiếng, hai tay ôm đầu gối, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên trời đã không còn mặt trăng, không có ngôi sao, chỉ có bóng đen vô tận.

Giống như là cuộc sống của cô, không có hi vọng, cũng không có ánh sáng, một màu đen kịt.

Bỗng nhiên lại có một ngôi sao băng cắt ngang bầu trời.

Ánh mắt Đường Tiểu Nhiên khẽ chớp, ngay sau đó lại là những ánh sáng nối tiếp nhau.

Ngày hôm sau.

Năm giờ sáng, Lâm Thanh liền vội vàng chạy đến bệnh viện.

Cô thật sự rất lo lắng cho Đường Tiểu Nhiên.

Ly hôn, con trai lại bị mang đi, lại mắc bệnh ung thư, một người lẻ loi trơ trọi nằm trên giường bệnh, ai mà biết được có làm chuyện điên rồ hay không.

Nhưng mà sau khi đẩy cửa phòng bệnh ra, cô hoàn toàn ngây ngẩn.

Chỉ nhìn thấy Đường Tiểu Nhiên đã thức dậy, sắc mặt xem như là khá tốt.

Thậm chí trên mặt còn tràn đầy nụ cười mà chào hỏi mình.

“Sao sớm như vậy mà đã đến rồi?”

Lâm Thanh nhíu mày: “Cậu không sao đó chứ?”

Đường Tiểu Nhiên cong môi cười trào phúng: “Bây giờ tớ có thể có chuyện gì được chứ?”

“Cái tên khốn Tô Chính Kiêu đó đã đồng ý cho cậu gặp Cảnh Hiên rồi?” Cô tiếp tục hỏi.

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Không có.”

Lần này, Lâm Thanh hoàn toàn luống cuống: “Cậu đừng có làm chuyện điên rồ nha.”

Khóe miệng nở một nụ cười, cô nhìn sang cô ấy: “Yên tâm đi, tớ đảm bảo với cậu tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện điên rồ đâu, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.”

“Nghĩ thông suốt cái gì?”

“Sớm muộn gì thì Cảnh Hiên cũng sẽ rời khỏi tớ, cho dù có đau đi nữa thì tớ cũng nên làm quen từ từ.

Làm quen với cuộc sống không có thằng bé, cũng làm cho thằng bé quen với khoảng thời gian sau này không có tớ ở bên cạnh.

Với lại tớ muốn bắt đầu nằm viện trị liệu, không thể để cho thằng bé cứ luôn ở bệnh viện, thằng bé rất thông minh, tớ sợ là mình không thể lừa gạt được.”

Đường Tiểu Nhiên chậm rãi nói.

Lâm Thanh nghe thấy mà đau lòng, càng nhiều hơn là vui mừng: “Cậu nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

“À còn nữa, tớ dự định tiếp nhận trị liệu.”

Cô đã suy nghĩ rất cẩn thận, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Chỉ cần cô còn sống một ngày, người khác bắt nạt Cảnh Hiên thì cần phải xem sắc mặt cô đã.
 
Chương 1536


CHƯƠNG 1536

Lâm Thanh thật sự rất vui.

Hai ngày tiếp theo, Đường Tiểu Nhiên đều bị giày vò giữa gục ngã và tự phục hồi.

Ban ngày cô sẽ tìm chuyện để làm, có thể phân tán lực chú ý, để cho mình đừng nhớ tới Cảnh Hiên nữa.

Nhưng mà trời vừa sập tối, khung cảnh yên tĩnh, cô sẽ không nhịn được mà nhớ tới Cảnh Hiên.

Nỗi nhớ càng ngày càng mãnh liệt, hoàn toàn không có cách nào kiềm chế.

Trước kia cô đã từng tưởng tượng sẽ có một ngày ly biệt như thế này.

Chắc chắn sẽ đau đến nỗi đứt từng đoạn ruột, sự thật đã chứng minh đúng như vậy.

Thật ra kể từ lúc cô đồng ý kết hôn, cô cũng biết cuối cùng mình chỉ là cái bóng cho người khác, cô chắc chắn không thể mang Cảnh Hiên đi.

Còn đồng ý kết hôn là vì cô muốn nhìn Cảnh Hiên trưởng thành, muốn ghi nhớ tất cả mọi chuyện của cậu, muốn nhìn con mình trưởng thành.

Bây giờ xem như đã hoàn thành rồi.

Đến bây giờ cô vẫn còn có thể nhớ rõ Cảnh Hiên nói chuyện từ lúc nào, biết đi từ lúc nào, chữ đầu tiên mà cậu nói là chữ gì.

Cậu rất ngoan, những đứa nhỏ khác đều làm ầm ĩ, cậu thì chỉ ngoan ngoãn đi ngủ.

Sau khi tỉnh dậy thì sẽ cười khanh khách với cô, chưa từng khiến cô phải lo lắng, dường như là biết rằng một mình cô chăm sóc cho cậu là rất vất vả.

Trước kia cô là trẻ mồ côi, có Cảnh Hiên, cô mới có thể bước ra khỏi sự cô đơn, nghe cậu nói chuyện, làm bài tập với cậu, xem tivi với cậu.

Bây giờ cậu đã bị mang đi, cô lại quay về cuộc sống một mình như trước kia, lại hãm sâu vào trong sự cô đơn.

Cậu chính là đứa con trai mà cô phải trải qua đau khổ, phải kiên định mới có thể sinh ra.

Nhưng mà từ nay về sau cậu đã không còn thuộc về cô nữa, dường như gân cốt toàn thân đều đứt gãy.

Tám năm trước, cái gì cô cũng không có.

Tám năm sau, ngoại trừ thân thể bệnh tật, cô vẫn không có cái gì…

Thế giới này luôn luôn tàn khốc như thế.

Tàn khốc khiến người ta cảm thấy cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Từ nay trở đi, cô sẽ phải sống cuộc sống một mình.

Không còn bóng dáng nho nhỏ quay quần ở bên cạnh, không còn tiếng gọi mẹ của đứa con trai hiểu chuyện…

Nhưng mà cô biết mình phải nhịn.

Cho dù có giày vò đến cỡ nào thì cũng phải nhịn!

Ở một bên khác.

Nhà họ Tô.

Tô Chính Kiêu ngồi trên ghế salon, trước mặt bày một đống tài liệu, bây giờ anh đang làm việc.

Chú Lưu đứng ở bên cạnh muốn nói rồi lại thôi.

“Có chuyện gì?”

Tô Chính Kiêu hơi dừng bút lại, liếc mắt nhìn sang.
 
Chương 1537


CHƯƠNG 1537

Chú Lưu: “Cậu chủ, từ sau khi đón cậu chủ nhỏ về nhà là cậu ấy không ăn cũng không uống.”

“Ăn không quen à?” Tô Chính Kiêu lạnh nhạt hỏi.

“Tôi cảm thấy chắc là cậu ấy nhớ mợ chủ.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Chính Kiêu trở nên lạnh lẽo, tràn ngập lệ khí: “Nhớ cho rõ, đừng có nhắc tới người phụ nữ đó ở nhà họ Tô.”

“Vâng.”

Chú Lưu cẩn thận đáp lời, cuối cùng lại nói thêm: “Vậy phải làm gì với cậu chủ nhỏ đây?”

Tô Chính Kiêu nhíu chặt lông mày.

Một lát sau, anh nói: “Gọi điện thoại cho Đường Tiểu Nhiên, hỏi xem bình thường nó thích ăn cái gì.”

Chú Lưu thầm nghĩ trong lòng, chỉ cho phép quan lớn phóng hỏa, không cho phép bách tính thắp đèn.

Nhưng mà ông ta không có gan để nói ra câu nói này.

Ông ta lập tức bấm điện thoại gọi cho Đường Tiểu Nhiên, thuận tiện mở loa ngoài.

“A lô, chú Lưu, sao chú lại gọi điện thoại cho tôi vậy, Cảnh Hiên xảy ra chuyện ư?” Giọng nói của Đường Tiểu Nhiên vừa sốt ruột lại vừa gấp gáp.

“Không phải đâu, mợ chủ…”

Nhận thấy ánh mắt đầy áp lực đang bắn tới, nhu cầu muốn sống của chú Lưu rất mạnh, ông ta vội vàng đổi giọng: “Cô Đường, bình thường cậu chủ nhỏ thích ăn cái gì vậy?”

Nhắc tới Cảnh Hiên, giọng nói Đường Tiểu Nhiên vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Dạ dày của Cảnh Hiên không tốt, một ngày ăn cháo hai lần, mấy món đồ ăn có tính kích thích chỉ có thể thỉnh thoảng mới được ăn…”

“Còn nữa, chân của Cảnh Hiên có hơi khập khiễng, làm phiền chú dẫn thằng bé đến bệnh viện kiểm tra?”

“Thằng bé cũng không thích uống sữa bò nguyên chất, cho nên lúc uống sữa bò thì phải bỏ một chút đường vào trong.”

Chú Lưu gật đầu: “Được rồi, tôi đã nhớ kỹ rồi, cúp máy đây.”

“Chờ đã.”

Đường Tiểu Nhiên vẫn còn đang luyên thuyên: “Buổi tối thằng bé ngủ một mình thỉnh thoảng sẽ đá chăn đá mền, rất thích ăn hạt dẻ, kiwi, nho, nhưng không thích ăn lê.”

Cô cảm thấy còn có rất nhiều chuyện liên quan tới đứa nhỏ mà cô vẫn còn chưa dặn dò cẩn thận.

“Nếu như thằng bé thật sự cảm thấy không thèm ăn thì chú có thể nấu một chút mì hoành thánh cho thằng bé ăn.”

“Được rồi.”

Đường Tiểu Nhiên tiếp tục nói thêm: “Thằng bé không thích ăn mì hoành thánh ở bên ngoài đâu, nếu như thuận tiện thì tôi có thể gửi qua một ít hoành thánh do tôi tự làm.”

Chú Lưu còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Chính Kiêu đã trầm giọng nói: “Không tiện, không thể để cho cô ta bước vào nhà nhà họ Tô một bước nào.”

Ở đầu dây bên kia, Đường Tiểu Nhiên nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Cô cắn răng, móng tay cắm thẳng vào trong lòng bàn tay, vô cùng đau đớn.
 
Chương 1538


CHƯƠNG 1538

Chú Lưu không đành lòng, ông ta an ủi: “Cô Đường cứ yên tâm đi, sẽ có người chăm sóc cho cậu chủ mà, sẽ lưu ý đến tình trạng của cậu chủ từng giây từng phút, những chuyện này không có vấn đề gì đâu.”

Đường Tiểu Nhiên giật mình đáp lại: “Cũng đúng.”

Ngay lập tức, điện thoại bị cúp máy một cách vô tình.

Không gọi cuộc điện thoại này thì còn tốt, cô có thể nhẫn nhịn, lòng tĩnh lặng như nước.

Nhưng mà bây giờ tâm trạng bình tĩnh lại nổi lên gợn sóng.

Chú Lưu sẽ không thể nào vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho cô, chắc chắn là Cảnh Hiên có chuyện.

Khoảng cách giữa Tô Chính Kiêu và Cảnh Hiên thật sự quá xa, không khác gì so với những người xa lạ.

Cô thật sự rất lo lắng Cảnh Hiên có đói bụng không, có ăn cái gì chưa, ở bên kia có thoải mái không, có khóc hay không.

Có lẽ là lựa chọn ban đầu của cô đã sai lầm rồi.

Nếu như lúc đó cô không đồng ý kết hôn với Tô Chính Kiêu, nhà họ Tô trực tiếp mang đứa nhỏ đi, cô cũng sẽ đau, là loại cảm giác đau đớn đứt từng đoạn ruột.

Nhưng mà tuyệt vọng cũng được, đó là phương pháp giảm đau tốt nhất.

Giải quyết gọn gàng dứt khoát, chỉ đau một khoảng thời gian ngắn.

Bây giờ tình cảm giữa cô và Cảnh Hiên sâu sắc như thế, nó liền trở nên đau nhiều hơn, đau đến tận xương tủy.

Cảm giác đau đớn này cũng không biết lúc nào mới có thể dừng lại.



Nhà họ Tô.

Chú Lưu kêu người giúp việc nấu mì hoành thánh xong xuôi rồi lại mang lên trên lầu.

Nửa tiếng đồng hồ sau, người giúp việc lại bưng bát xuống.

Chú Lưu hỏi: “Có ăn không?”

Người giúp việc lắc đầu: “Không ăn, chú Lưu, chú vẫn nên đi xem một chút đi, đã hai ngày nay không ăn không uống gì rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

Chú Lưu đi lên lầu, bước vào trong phòng.

Chỉ nhìn thấy thân thể nho nhỏ của Cảnh Hiên đang ngồi ngoài ban công, trên mặt toàn là nước mắt, cứ không ăn không uống.

Từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ cậu bé chưa từng sống xa mẹ.

Nhìn bộ dạng nhỏ bé đáng thương như thế, chú Lưu chỉ cảm thấy đau lòng.

“Cậu chủ nhỏ, mì hoành thánh đã nấu xong rồi, cậu ăn một chút đi xem có ngon không?”

Cảnh Hiên lắc đầu: “Không ăn đâu, cháu muốn mẹ, cháu muốn về nhà.”

“Haizzz?”..” Chú Lưu thở dài một hơi: “Cậu chủ nhỏ à, đây chính là nhà của cậu, với lại sau này đừng có nhắc tới mẹ nữa.”

Cảnh Hiên không nói lời nào, cậu xoay người lại.

Cậu bé vô cùng bướng bỉnh, cho dù có nói gì đi nữa thì vẫn không chịu ăn như cũ.

Chú Lưu dỗ dành cả nửa ngày, dỗ đến nỗi miệng đắng lưỡi khô nhưng mà một chút tác dụng cũng không có.

Không có cách nào khác, ông ta đành phải ra khỏi phòng.
 
Chương 1539


CHƯƠNG 1539

Tô Chính Kiêu đã đến công ty, đợi đến lúc về nhà đã là mười giờ tối.

Chú Lưu nhanh chóng đến nói với anh tình huống của Cảnh Hiên.

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu nhăn chặt mày, anh nói: “Kêu đầu bếp hâm mì hoành thánh nóng lên đi.”

Chú Lưu gật đầu.

Cởi áo vest trên người ra rồi ném qua một bên, Tô Chính Kiêu đi lên trên lầu.

Bước vào trong phòng, ánh mắt của anh liền nhìn thẳng vào Cảnh Hiên đang khóc đỏ bừng cả mắt.

“Khóc cái gì?”

Tô Chính Kiêu kéo kéo áo, ánh mắt lạnh như băng: “Mấy năm nay Đường Tiểu Nhiên không dạy con nên trò trống gì, chỉ có mấy trò hề khóc lóc quỳ gối thì dạy rất cặn kẽ.”

Cảnh Hiên rụt người lại, không thèm để ý đến anh, tay thì lau nước mắt.

Thằng bé vẫn có chút sợ hãi khi ở một mình với Tô Chính Kiêu.

Lúc này, chú Lưu bưng mì hoành thánh vào.

Đôi môi mỏng khẽ động, Tô Chính Kiêu nói: “Ăn đi.”

Cảnh Hiên vẫn ngồi con ngồi ở đó không ngẩng đầu lên, cũng không chạm vào đũa.

Tô Chính Kiêu chưa từng tiếp xúc với con trai, đến mức anh không biết phải nói chuyện với con như thế nào mới đúng.

Cho nên chỉ có thể dựa theo phương thức của mình mà giáo dục: “Tại sao lại không ăn?”

Cảnh Hiên cọ quậy, cậu bé vẫn không nói lời nào, đầu vùi vào trong gối.

Dù sao cũng là con của mình, mặc dù từ nhỏ không ở bên cạnh nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn chảy cùng một dòng máu.

Cho nên, Tô Chính Kiêu cũng hiếm khi có mấy phần kiên nhẫn, anh hỏi: “Không phải nói thích ăn mì hoành thánh à, tại sao lại không chịu ăn, không muốn ăn ư? Muốn ăn cái gì thì kêu nhà bếp làm.”

Cảnh Hiên vẫn ngặm chặt miệng.

Thân là tổng giám đốc tập đoàn Tô thị, lúc anh nói chuyện và làm việc luôn luôn gọn gàng dứt khoát, hiệu suất làm việc của nhân viên cấp dưới cũng rất cao.

Lúc này nhìn Cảnh Hiên có hỏi như thế nào cũng không đáp, giống như một người câm điếc, giọng nói của anh trở nên trầm thấp, đôi mắt lạnh lùng: “Nói chuyện.”

Cảnh Hiên bị anh nạt cho khóc.

Nước mắt của cậu bé giống như những hạt trân châu bị đứt đang không ngừng rơi xuống, thân thể run rẩy.

Chú Lưu không đành lòng, muốn lên tiếng nhưng vừa nghĩ tới lời cảnh cáo của Tô Chính Kiêu thì lại không dám mở miệng.

“Tô tổng, cậu chủ nhỏ vẫn còn là trẻ con, vẫn còn rất nhỏ.”

“Đã tám tuổi rồi còn nhỏ à, nó là con trai, muốn cái gì, muốn làm cái gì, trong lòng có suy nghĩ gì thì cứ nói ra, khóc lóc suốt giống như một đứa con gái.” Giọng nói của Tô Chính Kiêu càng ngày càng lạnh lẽo: “Ngoại trừ khóc ra còn biết cái gì nữa?”

Trong quan niệm của anh, con trai nên cứng rắn như sắt thép.

Từ lúc ba tuổi anh đã bắt đầu được giáo dục cho vị trí người thừa kế của nhà họ Tô.

 
 
Chương 1540


CHƯƠNG 1540

Sau ba tuổi, anh đã không còn biết nước mắt có mùi vị gì.

“Cậu chủ nhỏ, cậu muốn như thế nào thì nói cho ba cậu biết đi, khóc lóc không có lợi ích gì đâu, không thể giải quyết được vấn đề. Ngoan nào, nghe lời nào.” Chú Lưu nhẹ giọng dỗ dành.

Từ nhỏ, hai ba con nhà này đã không sống cùng nhau.

Đứa trẻ có mẹ cưng chiều từ khi còn bé sẽ là một báu vật.

Mà cậu chủ lại không được ba mẹ cưng chiều, vừa mới ra đời đã bị ông chủ đối xử lạnh nhạt, phương thức giáo dục cũng vô cùng hà khắc.

Điều này khiến anh giáo dục Cảnh Hiên theo phương thức này.

Trong gia đình danh giá không có nhẹ nhàng, chỉ có máu lạnh.

Cảnh Hiên lau nước mắt: “Cháu nhớ mẹ, muốn ăn cháo mẹ nấu, muốn đi tìm mẹ chứ không muốn ở đây đâu.”

Nhìn bộ dạng cầu xin đáng thương của đứa nhỏ, trái tim chú Lưu thật sự mềm nhũn.

Ông ta nhỏ giọng xin Tô Chính Kiêu: “Cậu chủ, đứa bé thật sự còn nhỏ, nếu không thì tối nay để tôi đưa cậu chủ nhỏ đến chỗ cô Đường, đợi ngày mai rồi hãy đón về nhà, cũng có thể cho cậu chủ nhỏ có cảm giác quen thuộc, không đột ngột và quyết liệt như thế.”

“Đã muộn như vậy rồi mà còn phiền phức cái gì nữa, cho dù là ngày hôm nay hay ngày mai thì nó cũng phải làm quen, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, không cho phép đưa đó đi đâu hết, bây giờ dẫn nó đi lên lầu ngủ đi.”

Giọng điệu của Tô Chính Kiêu có mấy phần lạnh lẽo: “Chút chuyện ấy cũng không thể vượt qua được thì sao có thể làm con cháu nhà họ Tô nữa?”

Thân là người thừa kế nhà họ Tô thì phải đối đầu với muôn vàn khó khăn.

Chú Lưu vẫn còn muốn nói thêm gì đó.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Tô Chính Kiêu, ông ta đành phải nuốt hết toàn bộ trở về.

Cảnh Hiên bắt đầu khóc lóc om sòm, cậu bé không muốn nghỉ ngơi, không muốn ngủ, cậu bé muốn mẹ.

Cuối cùng vẫn là có chút tính khí, cậu bé hét lên với Tô Chính Kiêu: “Đồ đáng ghét! Con ghét ba, con muốn mẹ, cái đồ đáng ghét, đồ kỳ cục.”

Làm gì có ai dám mắng cậu chủ như vậy chứ?

Chú Lưu căng cứng cả người, cũng may là Tô Chính Kiêu chỉ hơi nhướng mày mà không nói gì thêm liền quay người đi khỏi.

Nửa tiếng sau, chú Lưu bước ra khỏi phòng.

Tô Chính Kiêu mặc áo choàng tắm đang uống trà xem báo chí: “Đã ngủ chưa?”

“Vẫn chưa.” Lông mày chú Lưu vẫn còn đang nhăn chặt: “Cậu chủ, nếu không thì cậu cho phép cậu chủ nhỏ gặp mẹ một lần đi, đã hai ngày rồi không ăn không uống, cậu ấy vẫn còn quá nhỏ, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?”

Tô Chính Kiêu vẫn thờ ơ: “Nó đã bị chiều hư rồi, đây là lúc để uốn nắn những thói hư tật xấu đó của nó, không ăn không uống là bởi vì không đói bụng, đói bụng thì đương nhiên sẽ ăn.”

“Nhưng mà…”

Chú Lưu vẫn còn muốn nói thêm, nhưng lại bị Tô Chính Kiêu đánh gãy: “Không cần phải quan tâm tới nó, đi ngủ đi.”

Nghe nói như vậy, chú Lưu đành phải rời đi.

Tô Chính Kiêu tiếp tục xử lý tài liệu, sau khi xử lý xong xuôi thì trời vừa hay rạng sáng.

Anh ngước mắt nhìn lên: “Đã ngủ chưa?”
 
Chương 1541


CHƯƠNG 1541

Người giúp việc lập tức trả lời: “Cậu chủ nhỏ vẫn còn chưa ngủ.”

“Được rồi, đứng canh ở ngoài cửa đi, đừng đi vào, cũng không cần phải quan tâm tới nó, có chỗ nào bất thường thì cứ nói với tôi.” Tô Chính Kiêu thấp giọng căn dặn.

“Vâng.”

Ngày hôm sau.

Bảy giờ, Tô Chính Kiêu bước xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị đầy đủ trên bàn.

Anh ngồi xuống.

Dường như là nhớ đến cái gì đó, Tô Chính Kiêu hỏi: “Mang cơm lên lầu chưa.”

Người giúp việc muốn nói rồi lại thôi, suy nghỉ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Anh Tô, anh vẫn nên lên lầu xem một chút đi.”

Nghe nói như vậy, ánh mắt của Tô Chính Kiêu khẽ chuyển động, anh bước lên lầu.

Đẩy cửa phòng ra đập vào mắt là cảnh tượng hỗn độn.

Chỉ cần là đồ nào có thể ném thì toàn bộ đều bị ném bể, bao gồm cả bữa sáng vừa mới được đưa vào.

Cảnh Hiên cuộn người ngồi ngoài ban công.

Tô Chính Kiêu nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Là con ném?”

“Đúng vậy.”

Cảnh Hiên không hề sợ hãi, còn hất cầm lên, tấm lưng nhỏ ưỡn thẳng tắp: “Nếu như ba không cho con đi thì con sẽ ném hết đồ ở trong phòng.”

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu không hề tức giận, ngược lại còn cong đôi môi mỏng: “Không tồi, coi như vẫn còn có cốt khí, vẫn còn được.”

Ánh mắt Cảnh Hiên hung dữ nhìn chằm chằm anh.

“Còn có thể tiếp tục duy trì trạng thái này.”

Tô Chính Kiêu liếc mắt nhìn cậu bé, thản nhiên nói: “Nhưng mà dùng cách tuyệt thực để uy hiếp đối với ba mà nói là vô dụng.”

Anh là một nhà lãnh đạo, thứ mà anh cần nhìn thấy chính là thuần phục mà không phải là phản kháng.

Vừa mới nói xong, anh liền đi ra ngoài.

Chờ đến lúc chú Lưu bước vào đã là hai giờ trưa.

Vừa đến nhà họ Tô, ông ta đi thẳng vào phòng Cảnh Hiên.

Lúc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi khô khốc tái nhợt của Cảnh Hiên, ông ta giật mình hỏi người giúp việc: “Cậu chủ nhỏ vẫn không chịu ăn uống?”

Người giúp việc gật đầu.

“Cậu chủ nói như thế nào?”

Người giúp việc trả lời thành thật: “Cậu chủ không cho quan tâm, nói là nếu ngất thì đưa đến bệnh viện.”

Chú Lưu cứng người.

Như vậy thật sự rất phù hợp với phong cách làm việc trước giờ của cậu chủ.

Cậu ấy làm việc rất tàn nhẫn.
 
Chương 1542


CHƯƠNG 1542

Cách uy hiếp như Cảnh Hiên, anh căn bản không thèm để vào mắt, anh cảm thấy không ăn là do không đói bụng, không buồn ngủ là do không muốn ngủ.

Cũng có thể nói rằng anh muốn hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn gặp mẹ của Cảnh Hiên.

Chỉ là đối với trẻ con mà nói, cách này thật sự quá tàn nhẫn.

“Chú Lưu ơi, chú đưa cháu đi gặp mẹ đi có được không ạ?” Cảnh Hiên không còn sức nói chuyện.

Chú Lưu thật sự khó xử: “Cậu chủ nhỏ, cậu cũng đã nghe thấy ba cậu nói rồi đó, không phải là chú không muốn đưa cậu đi, mà là không dám.”

Cảnh Hiên không nói gì, vẫn ngồi ngoài ban công.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé tái nhợt không có chút máu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mang theo khát vọng và đau thương nồng đậm.

Chú Lưu đau lòng muốn chết đi được.

Cảnh Hiên là đứa bé mà ông ta đã trông chừng, từ nhỏ đến lớn lại đưa đi học giống y như là cháu trai ruột của mình.

Tình cảm của ông ta với Cảnh Hiên có lẽ còn sâu sắc hơn so với cậu chủ.

Bỗng nhiên.

Thân thể Cảnh Hiên đột ngột ngã ra sau.

Chú Lưu lập tức bị dọa trắng bệch cả mặt, vội vàng kêu người giúp việc gọi bác sĩ gia đình.

Hai phút sau, bác sĩ gia đình liền chạy tới.

“Bị mất nước kèm với viêm dạ dày.” Lúc nói chuyện, bác sĩ ghim kim vào cánh tay: “Nghĩ cách để thằng bé ăn chút gì đi.”

Chú Lưu thật sự không có cách nào khác.

Tục ngữ có câu tâm bệnh phải được chữa bằng tâm dược.

Nghĩ như vậy, ông ta bấm điện thoại gọi cho Đường Tiểu Nhiên thông báo với cô.

Ở một bên khác.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Tiểu Nhiên bắt một chiếc xe taxi đi về hướng nhà họ Tô.

Cô không đi vào nhà họ Tô mà đứng ở góc tường, cô đứng đó có hơi lâu, sắc mặt tím tái, hiển nhiên là bị lạnh.

Chú Lưu vô cùng áy náy: “Cô Đường, tôi xin lỗi cô.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Không sao đâu, Tô Chính Kiêu đã không cho phép tôi vào nhà họ Tô, cũng không có cách nào khác.”

“Cô không cần phải đến đây, chỉ cần khuyên cậu chủ nhỏ thông qua điện thoại là được rồi.” Chú Lưu nói: “Đến đây lại không thể vào nhà, cũng không thể nhìn thấy cậu chủ nhỏ.”

Đường Tiểu Nhiên cười khổ: “Thằng bé là con trai của tôi, bây giờ lại không ăn không uống mà ngất xỉu, sao tôi có thể ngồi yên được?”

“Haiz…”

Chú Lưu thở dài một tiếng.

Sau đó, ông mới nói là phòng Cảnh Hiên vừa vặn đối diện với vườn hoa, đứng ở góc độ này có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Đường Tiểu Nhiên đứng ở đó, cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ, dường như đã nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cậu bé dựa vào cửa sổ, vui vẻ nhạy cẫng lên gọi mẹ.
 
Chương 1543


CHƯƠNG 1543

“Cậu chủ không cho nói chuyện, nhưng mà lúc này cậu ấy không có ở nhà họ Tô, tôi lén lút đưa điện thoại cho cậu chủ nhỏ, cô căn dặn cậu ấy vài câu rồi nhanh chóng đi đi, cậu chủ sắp về nhà rồi, nếu bị phát hiện sẽ không hay đâu. Còn nữa, ngày hôm nay quá lạnh.”

Đường Tiểu Nhiên cảm ơn ông: “Cảm ơn chú, tôi sẽ không tăng thêm phiền phức cho chú đâu.”

Chú Lưu khoác tay rồi đi khỏi.

Hai phút sau, điện thoại được kết nối.

“Mẹ ơi!” Cảnh Hiên vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn còn yếu hơn bình thường rất nhiều, thậm chí còn không có sức lực.

Đường Tiểu Nhiên kiềm chế cảm xúc: “Mẹ nghe chú Lưu nói là con không có ăn cơm đàng hoàng.”

Cảnh Hiên không lên tiếng.

“Tô Cảnh Hiên, con đã đồng ý với mẹ là sẽ ngoan ngoãn rồi mà.”

Lần này, Cảnh Hiên đã lên tiếng: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”

Nghe vậy, suýt chút nữa là Đường Tiểu Nhiên đã rơi nước mắt: “Chuyện này có liên quan gì với việc con ngoan ngoãn ăn cơm?”

“Ba không thích con, con cũng không thân với ba, ở đây rất xa lạ.” Giọng nói của Cảnh Hiên vô cùng nhỏ.

“Cảnh Hiên, đây chỉ là bắt đầu, con phải từ từ làm quen.”

Cảnh Hiên hỏi: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không quan tâm con?”

Trái tim Đường Tiểu Nhiên nhói lên, cô chậm rãi giải thích: “Không phải là mẹ không cần con, là do mẹ không nuôi nổi con, với lại con đi theo ba sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Cảnh Hiên thân là con trai, con phải học được cách kiên cường và độc lập.”

“Con không cần có cuộc sống tốt hơn, chỉ cần ở cùng với mẹ, cho dù vất vả như thế nào con cũng chịu được.” Trong giọng nói non nớt của Cảnh Hiên còn mang theo ý kiên định.

Đường Tiểu Nhiên mỉm cười, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Cảnh Hiên là sự ngọt ngào duy nhất trong cuộc sống đau khổ của cô.

“Mẹ ơi, mẹ dẫn con đi đi có được không mẹ.”

Trong nháy mắt, Đường Tiểu Nhiên bị kéo về hiện thực, cô lắc đầu: “Không được đâu, sau này con phải ở nhà họ Tô, cho nên không thể tùy hứng. Con ngoan ngoãn ăn cơm đi, trưởng thành cho thật tốt.”

Một giây sau, cô vội vàng cúp điện thoại.

Nếu như tiếp tục nói chuyện điện thoại, cô sợ mình sẽ xiêu lòng.

Cho nên chỉ có thể ép mình vô tình.

Con người cũng nên học được cách dần dần trưởng thành.

Chỉ là cô vẫn không nỡ đi về, cô ngồi bên cạnh bồn hoa nhìn chằm chằm vào căn phòng ấy.

Trong căn phòng.

Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Hiên buồn bực không lên tiếng, tinh thần sa sút.

Chú Lưu thấy vậy thì chỉ có thể thở dài.

Vợ chồng ly hôn với nhau, người bị giày vò nhất là con cái.

“Cháu muốn ăn gì thì cứ nói với chú, chú sẽ kêu người đi làm cho cháu.”
 
Chương 1545


CHƯƠNG 1545

“Người phụ nữ ở bên cạnh khi nãy là ai?”

Anh trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Chú Lưu cố gắng làm ổn cảm xúc: “Người giúp việc.”

“Ồ…” Tô Chính Kiêu bật ra một tiếng cười lạnh, anh quay người lại: “Ra đây.”

Không có tiếng động.

Anh lập tức mất đi kiên nhẫn: “Tự mình cút ra đây, đừng để tôi phải ra tay.”

Đường Tiểu Nhiên chậm rãi bước ra từ sau bụi cây.

Ánh mắt Tô Chính Kiêu liền rơi ở trên người chú Lưu: “Chú cho cô ta vào đây?”

Chú Lưu mấp máy môi, ông ta chưa kịp mở miệng thì Đường Tiểu Nhiên đã cướp lời trước: “Tự tôi đến đây.”

“Nhà họ Tô là nơi mà cô có thể bước vào?”

Đường Tiểu Nhiên tự giễu cười lạnh, không thèm để ý đến anh, cô xoay người rời đi.

Trong nháy mắt Tô Chính Kiêu bị chọc giận, anh duỗi tay nắm lấy cổ tay cô: “Đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi?”

Đường Tiểu Nhiên hất tay anh ra: “Cảnh Hiên là con của tôi, tôi muốn đến thăm thằng bé lúc nào thì đến lúc đấy.”

Tô Chính Kiêu nhướng mày: “Sao vậy, ép tôi đưa nó ra nước ngoài?”

Thân thể Đường Tiểu Nhiên run lên.

“Còn chú nữa…” Anh chỉ vào chú Lưu: “Nếu như không phải do chú thì sao cô ta có thể vào đây, xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai à?”

Bước về phía trước một bước, Đường Tiểu Nhiên đứng ngăn ở trước mặt chú Lưu: “Không liên quan gì tới chú ấy, là do tôi lén lút vào đây, không phải là anh muốn ly hôn với tôi hả, chỉ cần anh đồng ý có thể cho tôi gặp Cảnh Hiên ba lần một tháng thì tôi sẽ ly hôn.”

“Cô cảm thấy có khả năng không hả? Bây giờ tôi cảm thấy đưa nó ra nước ngoài là chủ ý khá tốt.”

“Tôi có thể không xuất hiện, tôi chỉ lén lút nhìn nó vài lần thôi.” Đường Tiểu Nhiên tăng thêm ngữ khí.

Anh ngước mắt lên, vẫn là ném ra hai chữ: “Không được.”

Đường Tiểu Nhiên cười khổ: “Tô Chính Kiêu, anh không có trái tim, quen biết anh, yêu anh chính là sai lầm lớn nhất trong đời tôi.”

Tròng mắt của Tô Chính Kiêu bỗng nhiên co rút lại.

Sau đó, anh cười hững hờ: “Lại chơi cái trò lạc mềm buộc chặt à?”

Đường Tiểu Nhiên không muốn cãi nhau với anh.

“Tôi không có tâm trạng, cũng không có hứng thú diễn trò với anh, nếu như có thể, tôi chỉ muốn mình chưa từng gặp anh.”

Nếu như không gặp anh, cô sẽ không đau khổ như thế, Cảnh Hiên cũng sẽ không.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không đến đây thăm Cảnh Hiên nữa, cho nên anh không cần phải làm khó chú Lưu, thân là ba của Cảnh Hiên mà anh còn không suy nghĩ cho thằng bé nhiều bằng chú Lưu.”
 
Chương 1546


CHƯƠNG 1546

Vẻ mặt của cô lạnh lùng: “Mấy năm nay Cảnh Hiên thiếu tình thương của ba, nhờ chú ấy mà vẫn có thể cảm nhận được một chút. Tô Chính Kiêu, tôi hi vọng anh vẫn còn là đàn ông.

Với lại xử lý thủ tục ly hôn, chờ lúc nào tâm trạng của tôi tốt thì sẽ thông báo cho anh.”

Tô Chính Kiêu đã không cho cô dễ chịu, vậy thì cô cũng sẽ không khiến Tô Chính Kiêu vui vẻ.

Vừa mới nói xong liền quay người đi khỏi.

Tô Chính Kiêu nheo nheo mắt.

Người phụ nữ này lại chơi trò quỷ quái gì nữa,

Sẽ không đến thăm Cảnh Hiên?

Tưởng anh tin à?

Một lát sau anh đi lên lầu, vừa đưa tay muốn đẩy cửa phòng mình ra, nhưng sau đó liền khựng lại, bước chân dừng lại, anh đẩy cửa phòng Cảnh Hiên ra.

Cậu bé đã ngủ, hô hấp không phải ổn định mà rất gấp gáp, hiển nhiên là mới khóc rất dữ dội.

Tô Chính Kiêu không bật đèn lên, anh tận dụng ánh trăng để nhìn cậu bé, nét đỏ ửng trên gương mặt vẫn còn chưa nhạt đi, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.

Yên lặng nhìn cậu bé nửa ngày, anh đắp chăn cho cậu bé thật cẩn thận.

Đúng lúc này, Cảnh Hiên lại mở to mắt.

Hai ba con bốn mắt nhìn nhau.

Tô Chính Kiêu khôi phục lại vẻ lạnh lùng, anh thu tay lại.

“Dậy rồi thì ăn cái gì đi, uy hiếp đối với ba mà nói không có tác dụng đâu.” Anh lạnh lùng nói: “Cái chiêu uy hiếp này không có ai thắng ba nổi.”

Cảnh Hiên tức giận nghiến răng: “Con rất ghét ba!”

Lông mày Tô Chính Kiêu nhíu nhẹ: “Hình như là ba cũng không có kêu con phải thích ba, đối với ba mà nói, được người khác thích là một chuyện rất phiền phức.”

Thấy mình căn bản không phải là đối thủ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hiên tức giận đến đỏ bừng.

Tô Chính Kiêu tiếp tục nói: “Đi xuống phòng ăn.”

“Không đi!”

Cảnh Hiên vô cùng có lập trường: “Có đói chết thì con cũng sẽ không ăn.”

“Xem ra là chuyển vào nhà họ Tô được hai ngày, về phương diện tính cách đã tiến bộ không ít.” Tô Chính Kiêu thản nhiên nói. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Đối với sự thay đổi như thế này anh cảm thấy rất hài lòng.

Liếc mắt nhìn bình dịch truyền, anh tiếp tục nói: “Bây giờ con có hai lựa chọn, thứ nhất là ăn cơm, thứ hai là tiếp tục tuyệt thực bị ba đưa đến nước M.

Trong nháy mắt, cảm xúc của Cảnh Hiên trở nên kích động: “Con không đến nước M!”

Tô Chính Kiêu hừ lạnh: “Con cho rằng con được lựa chọn à, chọn một trong hai, nói ra đáp án của con đi.”

Cảnh Hiên giống như một con sư tử con bị chọc giận, hung dữ nhìn chằm chằm vào anh.

Nhưng mà Tô Chính Kiêu cũng không vì đó mà thay đổi, anh chỉ nói: “Con có một phút để suy nghĩ.”

Trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
 
Chương 1547


CHƯƠNG 1547

Ánh mắt Cảnh Hiên thăm dò nhìn sang, cậu bé muốn nhìn rõ xem có phải Tô Chính Kiêu đang hù dọa mình không.

Mà Tô Chính Kiêu chỉ nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên cổ tay.

Một lát sau, anh khẽ động đôi môi mỏng: “Ba, hai…”

“Con ăn.”

Còn chưa đợi anh đếm xong thì Cảnh Hiên đã vội vàng lên tiếng trước.

Cậu bé không muốn đến nước M, không hề muốn đi chút nào.

Tô Chính Kiêu kêu người giúp việc chuẩn bị mì hoành thánh.

Anh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm qua lúc chú Lưu gọi điện thoại, Đường Tiểu Nhiên đã nói là cậu bé thích ăn mì hoành thánh.

Một phút sau, bát mì hoành thánh đủ sắc đủ vị được mang vào phòng.

Dưới sự giám sát của anh, Cảnh Hiên ăn sạch sẽ.

Tô Chính Kiêu rất hài lòng với biểu hiện của cậu bé.

Trẻ con cũng không khó nuôi giống như trong tưởng tượng.

Anh quay người chuẩn bị đi ra.

Âm thanh non nớt ấy lại vang lên sau lưng anh: “Ba, con muốn nói chuyện với ba.”

Tô Chính Kiêu dừng chân quay đầu lại: “Muốn nói chuyện gì với ba?”

“Con muốn sống cùng với mẹ.”

“Chuyện đó không thể.”

Tô Chính Kiêu lạnh lùng vô tình, trực tiếp từ chối.

“Mẹ đã nói đi theo ba con có thể có một cuộc sống tốt, nhưng mà con không muốn có cuộc sống tốt, cũng không muốn tiền của ba, con chỉ muốn mẹ thôi.”

Cảnh Hiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sáng rực tràn đầy khẩn cầu và khát vọng.

Tô Chính Kiêu nheo mắt lại, anh hỏi: “Những lời này là do ai dạy con?”

Cảnh Hiên lắc đầu: “Không có ai dạy con hết, con đã nhìn thấy công ty của ba trên tivi rồi, rất to, rất có khí phách.”

“Nếu như con ngoan ngoãn nghe lời, sau này nó chính là của con.”

Tô Chính Kiêu thử đưa ra mồi nhử.

Cảnh Hiên vẫn lắc đầu như cũ: “Đó là của ba chứ không phải của con, chờ đến khi con trưởng thành, con sẽ có công ty của mình, càng to hơn, càng hùng vĩ hơn nữa.”

Nghe vậy, gương mặt lạnh lẽo của Tô Chính Kiêu có hơi hòa hoãn một chút.

Quả nhiên là chảy cùng một dòng máu với anh, có dã tâm.

“Có dã tâm là chuyện tốt, nhưng mà vẫn nên cắt đứt suy nghĩ rời khỏi nhà họ Tô đi, bởi vì mãi mãi không có chuyện đó đâu.”

Từng câu từng chữ của Tô Chính Kiêu vô cùng tàn nhẫn.

Cảm xúc trong mắt Cảnh Hiên đã biến mất, trở nên tăm tối không có ánh sáng.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom