Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1548


CHƯƠNG 1548

“Từ bây giờ trở đi con cần nhìn rõ hiện thực, đừng trở lại bên cạnh Đường Tiểu Nhiên nữa.”

Tô Chính Kiêu nheo mắt lại, thấp giọng ném xuống một câu cảnh cáo rồi quay người rời khỏi.

Cảnh Hiên khóc thật lâu, khóc đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau.

Tô Chính Kiêu đi xuống lầu, nhìn thấy Cảnh Hiên ngồi bên cạnh bàn ăn, anh có hơi kinh ngạc.

Người giúp việc dựa theo thói quen hàng ngày của anh mà mang ly cà phê cùng với tạp chí tới.

Lúc chú Lưu đi đến thì nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Ông ta vô cùng vui mừng.

Bỗng nhiên Cảnh Hiên lại phá vỡ sự yên tĩnh: “Ba, con muốn đến trường học.”

Tô Chính Kiêu ngẩng đầu lên: “Được, ăn xong thì kêu chú Lưu đưa con đi.”

Sau đó, Cảnh Hiên lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm không nói một lời.

Chú Lưu thầm nghĩ trong lòng.

Có lẽ cách của cậu chủ mới là chính xác.



Ở một bên khác.

Bệnh viện.

Lâm Thanh bước vào phòng bệnh, nhìn thấy sắc mặt của Đường Tiểu Nhiên thì cô liền giật mình: “Tối ngày hôm qua cậu đi trộm trâu hả, sao mặt lại sưng lên như thế?”

Đường Tiểu Nhiên cười cười không trả lời câu hỏi này mà lại nói: “Tớ dự định ly hôn với Tô Chính Kiêu.”

“Thật hả?” Lâm Thanh kêu lên sợ hãi.

“Ừa.”

Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Lúc đầu muốn níu kéo, nhưng mà phát hiện níu kéo không có ý nghĩa nữa.”

Lòng cô đã hoàn toàn nguội lạnh.

Cứ tiếp tục dây dưa như vậy để làm cái gì?

“Tớ giơ hai tay hai chân tán thành luôn.” Lâm Thanh vui vẻ muốn chết đi được: “Cậu phải ly hôn với cái tên khốn nạn đó từ lâu rồi kìa, kết hôn tám năm lại không có chút tình cảm vợ chồng, cậu mắc bệnh ung thư nằm viện, anh ta phong lưu tiêu sái thì thôi đi, lại còn cướp mất đứa nhỏ.”

Cô luôn miệng mắng anh, hận không thể đâm Tô Chính Kiêu mấy dao.

Đường Tiểu Nhiên hơi nheo mắt lại.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng có hơi chói mắt.

Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cô có một dự cảm mình không thể sống được bao lâu nữa.

Tô Chính Kiêu đã chặn cô, cho nên chỉ có thể gọi cho chú Lưu.

Chú Lưu nghe điện thoại rất nhanh, ông cho rằng cô đang lo lắng cho Cảnh Hiên nên vội vàng nói: “Cô Đường đừng lo lắng nữa, sáng nay cậu chủ nhỏ đã ăn không ít, hồi sáng này hai người cũng không có cãi nhau, ở chung với nhau khá êm đềm.”

“Là thật hả?”

Đường Tiểu Nhiên dần dần không còn căng thẳng nữa: “Anh ta có nhắc tới chuyện đưa Cảnh Hiên ra nước ngoài không?”
 
Chương 1549


CHƯƠNG 1549

Chú Lưu lắc đầu: “Không có.”

“Vậy là được rồi.” Rốt cuộc nỗi lo của Đường Tiểu Nhiên đã hoàn toàn rơi xuống, cô nói: “Chú Lưu, làm phiền chú nói với Tô Chính Kiêu một tiếng trưa ngày mốt tôi chờ anh ta ở cổng ủy ban nhân dân.”

Lần này, chú Lưu lại càng kinh ngạc hơn nữa: “Thật sự quyết định ly hôn rồi?”

“Trả sự tự do cho anh ta, cũng là tha cho chính mình.”

Tám năm, cô thật sự mệt rồi.

Đường Tiểu Nhiên vừa mới nói xong liền nghe thấy đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Chú Lưu, tôi thấy có vẻ là chú muốn rời khỏi nhà họ Tô rồi.”

Sau đó, điện thoại liền bị cúp máy.

Vẻ mặt của chú Lưu có hơi bối rối.

Tô Chính Kiêu đút tay vào túi quần, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là Đường Tiểu Nhiên đã cho ông lợi ích gì mà lại khiến một người ở nhà họ Tô cả đời như ông lại đồng ý làm trái với mệnh lệnh của tôi, muốn làm một kẻ phản bội?”

Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, quả thật đã chạm vào ranh giới cuối cùng của anh.

Anh còn chưa tính chuyện ngày hôm qua mà ngày hôm nay lại như tát vào mặt anh.

Chú Lưu vội vàng nói: “Cậu chủ, cậu hiểu lầm rồi, cô Đường gọi điện thoại tới kêu tôi thông báo với cậu là cô ấy đồng ý ly hôn, hai giờ trưa ngày mốt gặp nhau ở cổng ủy ban.”

Động tác của Tô Chính Kiêu có hơi dừng lại, anh ngước mắt nhìn lên: “Chính miệng cô ta nói.”

“Đúng vậy.”

Tô Chính Kiêu cười lạnh: “Ông tin à?”

Chú Lưu gật đầu: “Giọng điệu của cô Đường rất chân thành, không giống như là đang nói dối, dựa theo sự hiểu biết của tôi đối với cô ấy, lần này chắc chắn không phải nói đùa đâu.”

Tô Chính Kiêu có chút bất mãn.

Giọng nói của anh trầm thấp, lại chậm rãi có lực, nhưng lại giống như một lưỡi dao sắc bén: “Ông hiểu rõ cô ta, ông hiểu rõ cô ta bao nhiêu chứ?

Hóa ra là mối quan hệ giữa hai người đã sâu đến mức độ này.

Tôi ly hôn với cô ta mà lại cần để một người quản gia là ông đây thông báo lại cho tôi?”

Đường Tiểu Nhiên, cô giỏi lắm!

Chú Lưu há to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Thôi bỏ đi, vào những lúc như thế này, càng nói càng sai.

Chớp mắt liền đến hai ngày sau.

Sáng sớm, Đường Tiểu Nhiên sửa soạn xong xuôi liền đi đến ủy ban nhân dân.

Cô cố ý đến rất trễ.

Bởi vì Tô Chính Kiêu không phải là một người đúng giờ.

Hoặc là có thể nói như thế này, anh ta đúng giờ với người khác nhưng đối với mình thì chưa từng.

Nhưng mà đến lúc cô chạy đến ủy ban nhân dân thì chiếc xe màu đen quen thuộc ấy đã đậu ở ven đường.
 
Chương 1550


CHƯƠNG 1550

Đường Tiểu Nhiên giật mình.

Hóa ra đối với mình, anh ta cũng biết đúng giờ.

Nói không nên lời trong lòng có cảm giác gì, cũng không phải là đau, chỉ là lạnh lẽo.

Có thể là bởi vì đã chết lặng rồi.

Nhưng mà vẫn cảm thấy chua xót.

Nhìn thấy cô, Tô Chính Kiêu châm chọc nói: “Không phải nói ly hôn à, lại cố ý kéo dài thời gian như vậy, hay là đang diễn trò?”

Đường Tiểu Nhiên nhếch môi: “Hẹn mười một giờ trưa, bây giờ mới có mười giờ năm mươi, tôi không có đến trễ, là do anh đến sớm.”

Không phải là do cô đến trễ.

Mà là anh không kịp chờ đợi đã đến quá sớm.

Kết hôn với cô tám năm, chẳng lẽ nghẹt thở giống như trong lồng giam à?

Tô Chính Kiêu híp mắt, lạnh lùng quét nhìn cô.

Sau đó đôi chân dài di chuyển, anh chủ động bước đi ở đằng trước.

Đi sau lưng anh, Đường Tiểu Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, trong lòng vô cùng phức tạp.

Lòng người đều được làm từ thịt.

Nhưng mà hình như Tô Chính Kiêu cảm thấy rằng cho đến bây giờ cô cũng sẽ không biết đau.

Không có ý kiến và tranh luận, chỉ vài nét là đã ký xong.

Một tờ giấy xem như xóa bỏ mối quan hệ của hai người, từ nay về sau hai người không còn liên quan gì với nhau.

Cô cúi thấp đầu, sợi tóc lòa xòa trước mắt, bàn tay bỗng chốc run rẩy.

Nhưng đến lúc ký tên, cô lại dứt khoát mà nhanh chóng.

Tô Chính Kiêu nhìn cô, có chút kinh ngạc mà quan sát.

Anh cho rằng cô sẽ giở trò gì đó, sẽ ầm ĩ, sẽ gây chuyện.

Nhưng bất ngờ là cô lại im lặng, mắt vẫn luôn cụp xuống, bắt đầu từ lúc chụp ảnh đến ký tên, cô không mở miệng nói câu nào, kêu làm cái gì thì làm cái đó.

Cảm giác được ánh mắt của anh, Đường Tiểu Nhiên ưỡn thẳng lưng mình, đưa tờ giấy cho anh: “Tôi ký xong rồi.”

“Nói ra yêu cầu của cô đi, ngày hôm nay qua đi, cô mãi mãi sẽ không có cơ hội nữa.” Tô Chính Kiêu nhận lấy thỏa thuận ly hôn, cúi đầu nhìn mấy lần, trầm giọng nói.

“Tôi chỉ có một yêu cầu, anh hãy đối xử tốt với Cảnh Hiên, không thể đưa thằng bé ra nước ngoài.”

“Được.”

Trên mặt của Tô Chính Kiêu không có cảm xúc gì, anh đáp lời rồi cũng ký tên.

Chữ ký của anh phóng khoáng, của cô xinh đẹp, hình thành nên sự đối lập rất rõ ràng.

Ra khỏi ủy ban nhân dân, điện thoại di động của Tô Chính Kiêu vang lên, là cuộc gọi gấp đến từ công ty, anh lập tức lái xe nhanh chóng rời khỏi.

Đường Tiểu Nhiên nhìn chằm chằm vào tờ giấy đó.

Một tờ giấy thỏa thuận đã kết thúc quan hệ hôn nhân của hai người.
 
Chương 1551


CHƯƠNG 1551

Từ nay về sau chính là người xa lạ.

Đường Tiểu Nhiên trở lại chung cư, đồ nào nên dọn đều đã dọn xong hết rồi.

Căn nhà này là do Tô Chính Kiêu đứng tên.

Bây giờ hai người đã ly hôn, đương nhiên không thể ở lại đây nữa.

Xách vali của mình, cô vô hồn bước đi không có mục đích.

Thực tế to như thế, nước K lại rộng như thế, nhưng đáng tiếc là không có nơi nào thuộc về Đường Tiểu Nhiên cô, lại càng không có người nào chờ đợi cô.

Mất đi hôn nhân, không còn Cảnh Hiên, cái gì cũng không có.

Tám năm trước cô như một chiếc lá sống một cuộc sống đau khổ, nhưng mà bên cạnh vẫn còn có Cảnh Hiên, có khổ đi nữa cô cũng không cảm thấy mệt, cô có chỗ dựa, là chỗ dựa tinh thần.

Còn bây giờ, cô là chiếc lá sẽ phải lụi tàn vào mùa thu.

So với cô của tám năm trước với cơ thể đầy vết thương, lần này cô không còn chỗ dựa, cứ ngơ ngơ ngác ngác…

Đi khắp cả nước K mà chẳng có mục đích, cô đã đi quá lâu, đợi đến lúc mặt trời chậm rãi ngả về hướng tây, cô mới ý thức được ở nước K, cô ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có.

Mặc dù đang nằm viện trị liệu, nhưng cuối cùng cũng phải có một nơi thuộc về mình để trở về.

Quan trọng nhất chính là trước tiên phải đi tìm phòng ở, bố trí chỗ ở xong xuôi.

Giá phòng ở nước K khá cao, hoàn cảnh tốt, ở khu trung tâm thành phố thì cô không có tiền thuê nổi mấy chỗ đó.

Cuối cùng, gần như là cô phải lật tung những con hẻm nhỏ ở nước K mới có thể tìm được một căn rất nhỏ, không có phòng ngủ, chỉ có phòng vệ sinh và phòng khách, nhưng mà giá khá rẻ.

Cô quyết định ở chỗ này.

Lúc rời khỏi, chủ cho thuê có nói một câu: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cô trước, trong căn phòng này từng có người chết, nhưng mà đã là chuyện của năm sáu năm trước rồi, mất công đến lúc đó cô nghe hàng xóm đồn này đồn nọ rồi nói tôi lừa gạt cô.”

Đường Tiểu Nhiên bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Nghe nói như vậy, cô nhẹ giọng nói một câu: “Ngay cả cái chết tôi còn không sợ, sao có thể sợ ma quỷ được?”

Bây giờ cô không có gì để sợ nữa.

Chủ cho thuê nhíu mày, không ngờ rằng cô gái này cũng khá gan dạ.

Chủ cho thuê rời đi, Đường Tiểu Nhiên lấy hết những thứ trong vali ra ngoài, sau đó ngồi xổm ở đó mà dọn dẹp.

Trong phòng khách có dụng cụ nấu ăn, cô vẫn còn chưa ăn tối, bên mình còn chút gạo, cô chọn nấu cháo. sau khi nấu xong liền bưng hai bát ra bàn, sau đó nhỏ giọng gọi: “Cảnh Hiên, rửa tay ăn cơm thôi con.”

“…”

Nhưng quanh quẩn trong phòng chính là sự yên tĩnh và cô đơn, không có bất cứ âm thanh gì, cũng không có tiếng ai đáp lại.

Yên lặng một lát, Đường Tiểu Nhiên mới phản ứng được cô và Cảnh Hiên đã tách ra rồi. Ngồi trước bàn ăn, trong tay cầm thìa chậm rãi khuấy cháo ở trong bát, trong nháy mắt không còn muốn ăn nữa.
 
Chương 1552


CHƯƠNG 1552

Đã tám năm rồi, loại cảm giác quen thuộc đó đã khắc sâu vào xương tủy.

Bây giờ lên tiếng gọi sẽ chẳng có người nào đáp lại nữa.

Lại càng không có tiếng gọi mẹ non nớt mà mềm mại ấy nữa…

Trong lòng trống rỗng khó nói nên lời, khuấy bát cháo vài lần, cô lại đổ cháo vào trong nồi, ăn không nổi.

Sau đó, Đường Tiểu Nhiên đi siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày rồi lại mua một miếng vải hoa đẹp mắt.

Căn phòng hiện tại cần phải được chia ra, chỗ ngủ cùng với phòng bếp nhất định phải được chia ra.

Cô cố gắng dán dụng cụ lên hai bên tường, mỗi bên một cái, kéo một cọng dây thừng nhỏ, quấn miếng vải hoa đã được may lên trên.

Quay đầu lại liếc nhìn hoàn cảnh mà mình sinh sống, cô bật cười trào phúng. Cho Cảnh Hiên sống cùng với anh là lựa chọn chính xác, nếu không thì chẳng lẽ lại sống một cuộc sống nghèo nàn khó khăn cùng với cô như này à?

Cô biết là cuộc sống không thể tiếp tục nữa.

Cô không có tiền, lúc ly hôn một đồng tiền cô cũng không muốn, cô không thể không đi kiếm tiền.

Chi phí vô hóa chất thời kỳ cuối, nằm viện, chắc chắn đều phải dùng tiền.

Bây giờ còn chưa bắt đầu vô hóa chất, cũng không cần dùng nhiều tiền, cô còn có thể chịu đựng được, nhưng sau đó sẽ kẹt.

Đến rất nhiều công ty nhưng mà người ta vừa nhìn thấy chân của cô thì liền trực tiếp từ chối, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có.

Từ trước kia Đường Tiểu Nhiên đã bết số phận của mình rất bi thảm, nhưng mà luân lạc đến tình trạng hiện tại, trong lòng cô vẫn cảm thấy chua xót không thôi.

Không có cách nào khác, cô đành tay không mà về, ngồi trên ghế dài, cơm trưa chính là một cái bánh bao, nhìn bầu trời nắng chói chang, hai mắt chua xót muốn rơi nước mắt.

Nhưng mà cô biết có khóc cũng chẳng làm được gì.

Không có người nào thương cô, cô chỉ có một mình.

Trở lại phòng bệnh, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Thanh, cô nhíu mày: “Không phải là nói đến ủy ban xử lý thủ tục ly hôn hả, sao bây giờ mới trở về?”

Đường Tiểu Nhiên cong môi cười cười: “Tớ đi tìm việc làm.”

Nghe câu nói như vậy, Lâm Thanh liền nắm lấy tay cô: “Có phải là cậu bị điên rồi không hả? Với sức khỏe hiện tại của cậu có thể đi làm không, cậu bị ung thư cần phải vô hóa chất, chuyện quan trọng nhất hiện tại đó chính là nghỉ ngơi bổ sung dinh dưỡng.”

Đường Tiểu Nhiên thản nhiên nói: “Lâm Thanh tớ không có tư cách để nghỉ ngơi.”

“Tại sao?” Lâm Thanh nhíu mày.

“Bây giờ tớ đang rất thiếu tiền.”

Đường Tiểu Nhiên nâng mắt lên: “Điều trị bằng hóa chất là một cái động không đáy, tiền tiết kiệm mấy năm nay của tớ không thể chống đỡ được bao lâu.”

Lâm Thanh cắn răng: “Cái tên khốn Tô Chính Kiêu đó không cho cậu cái gì hết hả?”

“Có chứ, tớ để lại mọi thứ cho Cảnh Hiên rồi.”

“Rốt cuộc là người quan trọng hay là tiền quan trọng đây? Tiền có thể kiếm được, nhưng nếu như cậu chết rồi thì Cảnh Hiên không còn mẹ nữa.”

 
 
Chương 1553


CHƯƠNG 1553

Lồng ngực Đường Tiểu Nhiên phập phồng: “Tỷ lệ khỏi bệnh khi mắc phải ung thư là quá thấp, không thể có chuyện vừa không tiền vừa không của, Tô Chính Kiêu không thích Cảnh Hiên, sau này lại kết hôn sinh con lại càng không chào đón thằng bé, tớ là đang tính toán cho tương lai của thằng bé.”

Nghe vậy, hốc mắt Lâm Thanh có chút chua xót.

Quả nhiên trên thế giới này chỉ có tình thương của mẹ là vô hạn.

“Tớ cảm thấy so với tiền, Cảnh Hiên càng muốn có mẹ hơn.”

Đường Tiểu Nhiên không nói.

Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Tớ rất muốn tiếp tục sống, nhưng mà thật sự rất khó.”

Lâm Thanh tiếp lời: “Tớ biết chứ, tớ không hi vọng cậu từ bỏ, không có tiền thì tớ có thể giúp cậu.”

Đường Tiểu Nhiên nở nụ cười, dịu dàng nhìn cô: “Cậu đang mang thai, còn có khoản vay tiền nhà và tiền xe nữa, tớ sẽ không lấy đâu.”

Nếu như cô chết, vậy thì tiền đổ xong đổ biển hết rồi.

Lâm Thanh suy nghĩ rồi lại nói: “Nếu cậu thật sự muốn tìm một công việc kiếm tiền, thật ra thì tớ có một suy nghĩ đó.”

“Cái gì vậy?”

“Cuộc sống ở đường Giải Phóng về đêm rất náo nhiệt, có rất nhiều quầy hàng buôn bán, cậu có thể thử xem. Tính linh hoạt công việc cao, thu nhập cũng không phải là thấp.”

Đường Tiểu Nhiên ngẩn người: “Bán vỉa hè hả, tớ bán cái gì đây?”

“Đồ ăn, đồ dùng, không phải là cậu biết vẻ tranh à, cũng có thể vẻ chân dung cho người khác.”

Chờ sau khi Lâm Thanh đi rồi, Đường Tiểu Nhiên vẫn còn đang suy nghĩ về lời đề nghị của cô.

Nói thật thì đề nghị này khá tốt.

Bây giờ vẫn còn chưa bắt đầu trị bệnh bằng hóa chất, sức khỏe và tinh thần của cô đều không tệ, vẫn có thể chống đỡ.

Thế là cô lập tức bắt đầu.

Dù sao cũng là buổi chiều đầu tiên, cô lo là vẻ chân dung không được ưa chuộng và sẽ có ít khách hàng, cho nên cô vẫn đến thị trường mua bán mua một vài món đồ chơi.

Trời sập tối, Đường Tiểu Nhiên bận rộn mang đồ ra hai bên đường, đã có rất nhiều người bắt đầu chuẩn bị buôn bán.

Lần đầu tiên của cô vẫn còn bỡ ngỡ, rất cực nhọc, phải bỏ cả sức chín trâu hai hổ mới có thể dọn đồ xong xuôi, người khác đã rao bán, còn cô thì chưa, vẫn còn đang lóng ngóng tay chân.

Có khách tới hỏi giá cả, cô chỉ biết nói thật mà không nói mấy lời hoa mỹ.

Trên đường phố, có một chiếc xe Benly màu đen chậm rãi lái về phía trước.

Người ở trong xe là Cảnh Hiên và Tô Chính Kiêu, chú Lưu thì đang lái xe.

Cảnh Hiên cúi gằm mặt không nói lời nào, cũng không thèm nhìn Tô Chính Kiêu, cậu bé cứ nhìn đôi bao tay đặt ở trên đùi, đó là của mẹ đan cho cậu bé.

Tô Chính Kiêu đưa mắt nhìn con trai một lúc, sau đó ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên đôi mắt anh nhíu lại nhìn chằm chằm vào một phương hướng nào đó.

Đường Tiểu Nhiên vẫn còn đang bày biện đồ, bỗng nhiên lại có người hô to một tiếng: “An ninh đô thị tới.”
 
Chương 1554


CHƯƠNG 1554

Sau đó, một giây trước các người buôn bán vẫn còn đang bày biện đồ trên vỉa hè liền vội vàng thu dọn đồ đạc rồi bắt đầu chạy như điên.

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Nhiên gặp phải tình huống này, cô cũng không bối rối lâu, vội vàng quơ đồ đạc của mình, chân thấp chân cao bước nhanh đi về phía trước. Đồ vật quá nặng, cô chạy không nổi.

Có mấy người mặc đồng phục cảnh sát chạy về phía bên này, trong tay còn mang theo gậy cảnh sát, không biết là trong miệng còn đang mắng chửi cái gì đó, vội vàng đuổi theo.

Đường Tiểu Nhiên quá chậm, cảnh sát thì lại quá nhanh, trái tim cô như vọt lên đến cổ họng, thật sự mang theo đồ chạy không nổi nữa rồi, mà cảnh sát đã chạy đến gần sau lưng cô.

Đôi mắt của Tô Chính Kiêu híp lại càng ngày càng nhỏ.

Người phụ nữ này đúng là nhiều trò.

Cố ý bày một sạp hàng trên con đường mà anh đi qua lại, là quỷ kế gì nữa vậy?

Làm vậy là có ý định tỏ vẻ đáng thương, kể khổ đó à?

36 kế, cô áp dụng mọi thứ một lượt.

Ở một khoảng cách khá xa, chỉ nhìn thấy người phụ nữ ấy dứt khoát ném hết đồ vật của mình xuống dưới đất, lách mình trốn vào bụi cỏ ở bên cạnh.

Cảnh sát không chú ý đến cô, vẫn đang tiếp tục đuổi theo người ở phía trước.

Anh thu tay lại chỉnh sửa cổ áo sơ mi, không có bất cứ cảm xúc gì.

Cái chiêu tỏ vẻ đáng thương này vô dụng với anh.

Với lại vất vả lắm mới ly hôn, anh tuyệt đối sẽ không có chút dây dưa nào với cô.

Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy bóng người bước đi chập choạng đang lảo đảo bước tới, ngồi xổm xuống đất nhặt những món đồ đó lên.

Chú Lưu và Cảnh Hiên căn bản không chú ý tới, cho nên đương nhiên cũng không nhìn thấy.

Ngày đầu tiên xuất sư không thành công, chả suôn sẻ.

Đường Tiểu Nhiên không hề từ bỏ mà vẫn luôn kiên trì.

Ba ngày tiếp theo, tình hình dần dần chuyển biến tốt đẹp, đã có chút thu nhập, thỉnh thoảng còn có thể hơn ba trăm nghìn.

Tối nay cô lại dọn đồ rồi vội vàng chạy đến sớm.

Ai biết là an ninh trật tự lại tập kích.

Đã có kinh nghiệm trước đó, Đường Tiểu Nhiên nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Nhưng chân đã đi không tiện mà còn chạy nhanh, bịch một tiếng, cả người và đồ đều ngã xuống đất, đồ vật rơi đầy ở dưới đất.

Trên chiếc xe màu đen.

Cảnh tượng này lại rơi vào trong mắt Tô Chính Kiêu một lần nữa.

Ha!

Người phụ nữ này chẳng những không có chừng mực mà càng ngày càng nâng cấp hơn.

Đèn xanh sáng lên, chú Lưu khởi động xe, đang chuẩn bị lái đi thì Tô Chính Kiêu lại nói: “Dừng xe.”

Dù chú Lưu thắc mắc khó hiểu, nhưng mà vẫn dừng xe lại, anh mở cửa xe bước ra ngoài, lúc bước xuống còn không quên ném lại một câu: “Không cần phải chờ tôi, đưa nó về nhà cho nó ăn tối trước đi.”
 
Chương 1555


CHƯƠNG 1555

Người mà anh đang nói đương nhiên là Cảnh Hiên rồi, chú Lưu gật đầu biểu thị mình đã hiểu.

Khởi động xe rồi chậm rãi lái về phía trước.

Tô Chính Kiêu quay người đi về hướng ngược lại.

Đồ vật rơi tán loạn ở dưới đất, Đường Tiểu Nhiên đứng dậy, vội vàng nhặt đồ.

Bỗng nhiên lại có một đôi chân thon dài đập vào mắt, cánh tay hơi nâng lên, thứ mà người đó đưa cho cô chính là một món đồ chơi nhỏ bị rơi ở dưới đất.

“Cảm ơn.” Cô mở miệng nói, lúc nói lời cảm ơn, đồng thời đầu cũng ngẩng lên, trong giây tiếp theo cô giống như một tảng đá sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Người đến nằm ngoài dự đoán của cô, chính là Tô Chính Kiêu.

Nhưng mà chỉ một lát sau cô liền kéo lại suy nghĩ đã bay xa của mình, không thèm để ý tới anh, cũng không đưa tay nhận lấy món đồ trong tay anh, mà là cúi đầu tự mình nhặt.

Chuyện đã đến nước này rồi, Đường Tiểu Nhiên nhận thấy giữa hai người chẳng còn gì cần thiết để nói với nhau.

“Món đồ này của cô, cô có cần hay không hả?” Tô Chính Kiêu nhăn mày.

Đường Tiểu Nhiên vẫn im lặng như cũ, đúng lúc đồ ở dưới đất cũng đã được nhặt gần xong rồi.

Cô nâng túi lên, đi ra phía trước.

Sự kiên nhẫn của Tô Chính Kiêu dần dần trôi mất, anh thật sự cảm thấy kể từ sau khi ly hôn cô lại có chút khó chơi: “Mấy cái trò hề rách nát này cô vẫn còn chưa chơi chán hả? Hoặc là cô có thể nói cho tôi biết, trong 36 kế cô đang chơi, giờ là đến kế thứ mấy?”

Trò hề rách nát?

Chơi?

Đã đến mức này rồi mà cô còn chơi cái gì?

Không quay đầu lại, cũng không hề dừng chân, Đường Tiểu Nhiên vẫn tiếp tục bước đi.

Nếu như lúc trước bộ dạng này xuất hiện trước mặt anh thì tất nhiên sẽ cảm thấy rất chật vật, muốn đi tìm một cái hố để chui vào, nhưng mà bây giờ sẽ không như vậy.

Cho dù bây giờ cô có chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn có thể điềm nhiên lướt qua mặt anh.

Lúc một người coi trọng một người, anh ta chính là tất cả của bạn, mọi thứ về anh ta bạn đều muốn quan tâm, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc lúc bạn lạnh nhạt với anh ta, vậy thì từ nay về sau, trong đời bạn, anh ta chẳng là cái thá gì hết.

Lúc này, Tô Chính Kiêu đối với Đường Tiểu Nhiên mà nói chính là sự tồn tại như thế.

Lúc không bỏ được, anh ta chính là bầu trời của mình.

Chỉ muốn nhìn, chỉ muốn chú ý đến anh ta, cho dù bị chế nhạo và đối xử lạnh nhạt, cô cũng cảm thấy ngọt ngào.

Bây giờ đã nghỉ thông suốt rồi, cảm thấy cả người nhẹ nhõm lại tự tại, cũng không còn đau đớn như vậy nữa.

Thấy cô không để ý đến mình, lửa giận của Tô Chính Kiêu vọt lên cao.

Đôi chân dài di chuyển trực tiếp ngăn chặn đường đi của cô: “Cô không nghe thấy tôi nói chuyện hả?”
 
Chương 1556


CHƯƠNG 1556

“Nghe thì như thế nào, không nghe thì như thế nào hả?”

Cô đứng vững bước chân, lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Một câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.

Lần này, đổi lại là Tô Chính Kiêu có chút giật mình.

Có khi nào mà cô đối xử với mình lạnh lùng như thế?

Ồ.

Diễn kịch đến nghiện rồi.

Cuối cùng, anh lắc lắc đồ vật trong lòng bàn tay: “Có cần hay không hả?”

“Không cần.” Cô thẳng thừng trả lời.

Vác theo cái túi đi vòng qua anh, đứng ở trạm dừng chờ xe buýt.

“Đường Tiểu Nhiên, nếu như cô muốn mượn những chuyện này để thu hút sự chú ý của tôi, vậy thì tôi nói cho cô biết, vô dụng thôi.”

Đường Tiểu Nhiên cau mày nhìn Tô Chính Kiêu: “Thu hút sự chú ý của anh hả, chú ý cái gì?”

Đôi mắt đen của Tô Chính Kiêu liền trầm xuống: “Mỗi ngày bày sạp bán đồ trên vỉa hè ở con đường mà tôi đi qua, không phải là muốn giả vờ cực khổ để có được sự đồng tình và sự chú ý của tôi hả?”

“Phụt…”

Đường Tiểu Nhiên nhịn không được mà bật cười thành tiếng, cô nhìn anh rồi nói: “Tô Chính Kiêu, tự luyến là một loại bệnh, cần phải chữa trị đó.”

Tô Chính Kiêu vừa kiêu ngạo lại tự đại: “Có bị bệnh hay không, trong lòng tôi biết rất rõ, cô nghĩ như thế nào, tôi cũng biết rõ ràng.”

“Tô Chính Kiêu à, tôi khuyên anh đi bệnh viện một chuyến đi, khám nơi này này.” Đường Tiểu Nhiên nâng tay lên chỉ nhẹ vào huyệt thái dương.

Tô Chính Kiêu nhíu mày, căn bản nghe không lọt tai.

Trong suy nghĩ của anh, cái này chỉ là Đường Tiểu Nhiên cố ý diễn trò mà thôi.

Người phụ nữ này đúng là quỷ kế đa đoan.

Lúc này, xe buýt đã dừng lại.

Đường Tiểu Nhiên mang theo cái túi cố gắng đi về phía xe buýt.

Nhưng mà mới bước về phía trước hai bước, cái túi lại bị người khác kéo lại từ đằng sau.

Cô quay đầu: “Buông tay ra!”

Đôi mắt đen của Tô Chính Kiêu híp lại, tròng mắt đen nhánh rơi trên người cô.

Đôi môi mỏng khẽ động, vô cùng bất mãn nói: “Chẳng lẽ cô không cảm thấy mất mặt xấu hổ hả?”

Mất mặt xấu hổ?

Trong lòng Đường Tiểu Nhiên xuất hiện từng ngọn gió lạnh.

Cô quay đầu, ngước mắt lên nhìn Tô Chính Kiêu.

Khuôn mặt của người đàn ông vẫn đẹp trai như cũ, chỉ có điều góc cạnh sắc bén, ánh mắt lạnh đến thấu xương.

Nhưng bây giờ Đường Tiểu Nhiên cũng không để ý cho lắm, thậm chí cô còn cười nhạt: “Tô Chính Kiêu, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi không mượn anh xen vào.
 
Chương 1557


CHƯƠNG 1557

Cho dù có mất mặt thì cũng không có liên quan gì tới anh, anh không có quyền, cũng không có tư cách quản lý tôi.”

Nghe vậy, ánh mắt của Tô Chính Kiêu giật giật, biểu cảm kinh ngạc.

Đáng chết, thiếu chút nữa là quên mất hai người đã ly hôn.

“Ha, cô không sợ khiến Cảnh Hiên mất mặt à?”

Lồng ngực Đường Tiểu Nhiên phạp phồng, cô im lặng.

Mà xe buýt đã sắp lăn bánh, cô thầm nghĩ nếu như cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì sẽ lỡ chuyến xe mất.

Cô cũng không muốn phải tiếp tục níu kéo với anh thêm làm gì, cô trực tiếp buông cái túi ra rồi leo lên xe buýt.

Nếu như anh đã muốn, thế thì cô cho.

Chân sau vừa mới bước lên xe buýt thì cửa xe liền đóng lại, dưới chân lão đảo thiếu chút nữa là đã ngã nhào, cô vội vàng nắm lấy tay vịn ổn định thân mình.

Trên xe trống không, nhất là hàng cuối cùng.

Đường Tiểu Nhiên ngồi ở hàng ghế phía sau, cách một khung cửa sổ, cô có thể nhìn rõ cảnh tượng Tô Chính Kiêu xách theo cái túi.

Vô cảm thu hồi ánh mắt, cô nhìn thẳng ra phía trước.

Bắt đầu từ đêm hôm đó, tình yêu dành cho anh đã hoàn toàn lụi tàn.

Tô Chính Kiêu đứng ở đó, tay vẫn cầm cái túi ấy.

Lông mày nhăn lại càng ngày càng chặt hơn, có mấy phần chán ghét mà nhìn chằm chằm vào cái túi.

Lại nhìn xung quanh, xe lui tới đều là xe cá nhân, còn không thì là xe buýt, ở khu này có rất ít xe taxi.

Khẽ nguyền rủa vài tiếng, anh gọi điện thoại cho trợ lý kêu anh ta lái xe đến đây.

Trôi qua mười mấy phút, trợ lý liền chạy xe tới.

Tô Chính Kiêu vẫn còn cầm cái túi đó, trợ lý thật sự sửng sốt mấy giây.

Sau đó liền vội vàng bước xuống xe.

Sau khi xuống xe, chuyện đầu tiên là vội vàng nhận lấy cái túi trong tay anh: “Tổng giám đốc, anh lên xe đi, để tôi đi ném.”

Giao cái túi cho trợ lý, anh bước lên trên xe, khóe mắt vừa hay nhìn thấy trợ lý lôi kéo cái túi đi đến thùng rác gần đó.

Không biết là tại sao, bộ dạng kia cùng với bóng lưng của người phụ nữ lại trộn lẫn với nhau, Tô Chính Kiêu lên tiếng nói: “Thôi bỏ đi, cứ bỏ vào cốp sau.”

Trợ lý cúi đầu nhìn cái túi cũ xèm dính đầy bùn đất, tỏ vẻ khó hiểu.

Cái này không phải là rác hả?

Tô tổng còn giữ nó làm gì chứ?

Lúc trở về nhà họ Tô, Cảnh Hiên đang ăn cơm.

So với hai ngày trước, cậu bé đã biết nghe lời hơn rất nhiều, không la hét cũng không ầm ĩ, chỉ là không nói lời nào giống y như là người gỗ.

Chú Lưu chỉ có thể thở dài.
 
Chương 1558


CHƯƠNG 1558

Ban đầu có cậu chủ đã đủ ngột ngạt lắm rồi.

Bây giờ ngay cả cậu chủ nhỏ hoạt bát cũng sắp biến thành bộ dạng như thế.

Còn tiếp tục như vậy, chắc chắn là cậu chủ nhỏ sẽ biến thành cậu chủ thứ hai.

Nhà họ Tô không có mùi vị của cuộc sống, giống y như là hầm băng.

Liếc nhìn cậu bé, Tô Chính Kiêu cũng bắt đầu dùng bữa tối.

Chỉ có điều vừa mới bị Đường Tiểu Nhiên bỏ lại, tâm trạng của anh vô cùng khó chịu.

Một lớn một nhỏ yên tĩnh dùng cơm, giống như là hai ngọn núi băng.

Ăn xong bữa tối, hai người vẫn không nói chuyện với nhau y như cũ, Tô Chính Kiêu đi lên lầu.

Anh tùy ý ném áo khoác lên trên giường, bấm điện thoại gọi cho luật sư, hỏi anh ta vấn đề liên quan đến việc phân chia tài sản lúc ly hôn.

“Cô Đường không hề nhận nhà và chi phiếu mà tổng giám đốc Tô đã chu cấp, yêu cầu duy nhất của cô ấy là giữ những phần tài sản ấy lại cho cậu chủ nhỏ. Về chuyện này, tôi đã báo cáo với tổng giám đốc rồi.”

Tô Chính Kiêu đáp lời rồi không nói cái gì nữa.

Đúng là luật sư đã từng nói với anh, chỉ có điều anh căn bản không thèm quan tâm, cho nên không thèm nghe.

Ngược lại là có chút bất ngờ và tò mò, những thứ mà anh đã đưa cho cô, cô hoàn toàn không nhận nó.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng bấm bấm điện thoại, anh bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại, thấp giọng nói cái gì đó.



Về đến phòng thuê, Đường Tiểu Nhiên mở đèn lên, trong nhà trống không giống y như là lòng cô.

Không có mục đích, không có chỗ dựa, trống rỗng giống y như một lỗ thủng.

Rất mệt, thật sự rất rất mệt.

Cảm giác mệt mỏi bao trùm trong thân thể không có cách nào diễn tả thành lời, cô cứ như vậy mà ngồi thụp xuống đất.

Không có bóng dáng nho nhỏ của Cảnh Hiên, cũng không có những câu nói ngoan ngoãn hiểu chuyện của cậu bé, tất cả đều trống rỗng, càng không có cảm giác chân thật khi được ôm cậu bé rồi chìm vào giấc ngủ.

Hai tay cô vòng lấy đầu gối mình, đầu lẳng lặng chôn giữa hai chân.

Chỉ có tư thế này mới không khiến mình cảm thấy cô đơn, như thế không khiến mình cảm thấy không nơi nương tựa.

Cô nghĩ là mình không thể tiếp tục công việc buôn bán vỉa hè nữa rồi.

Dù sao thì trước kia cô là vợ của Tô Chính Kiêu, cũng đã từng được đưa lên báo ở nước K, có người không biết cô, nhưng mà cũng có người nhận ra cô.

Nếu như chuyện này bị người khác cố ý chụp ảnh rồi đăng lên trên mạng hoặc là đăng trên báo.

Vậy thì đám người cố ý đó sẽ dùng ánh mắt gì để đối xử với Cảnh Hiên?

Trường mà cậu bé học chính là trường quý tộc đứng nhất đứng nhì ở nước K, đúng là không thể khiến con mất mặt.

Đúng vậy, cô không thể tiếp tục khó khăn như thế.

Đúng là mình không quan trọng, nhưng mà Cảnh Hiên thì sao?
 
Chương 1559


CHƯƠNG 1559

Tiền đồ mông lung xa vời, như sa mạc đầy bão cát, cát vàng thổi ngược khiến mắt người đau xót, không hề nhìn thấy một tia hi vọng.

Cũng đã sắp bắt đầu vô hóa chất, hình như là tất cả những chuyện xui rủi đều ập vào cô, nặng nề thở không ra hơi.

Trằn trọc khó ngủ suốt cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, cô ăn sáng xong thì chuẩn bị lên đường tới bệnh viện.

Vừa mở cửa ra, một chiếc túi quen thuộc liền đập ngay vào mắt. Chính là chiếc túi cô làm mất hôm qua.

Sao nó lại ở đây?

Chẳng lẽ là do Tô Chính Kiêu mang tới?

Kỳ lạ thật! Anh ta thế mà không vứt nó đi!

Tối hôm qua, cô đã nhận về không ít hàng.

Bây giờ còn chất đống nhưng cũng không thành vấn đề, dù sao những thứ này đều có thể dùng tiền mua lại được.

Cô định tối nay lại đến chỗ bày vỉa hè để bán hết cái đống này.

Nếu không bán được thì chịu lỗ bán giá thấp cho người ta. Tóm lại, đống đồ này phải bị tống đi nhanh chóng mới ổn.

Đến gần tối, Đường Tiểu Nhiên lại mang đồ đến nơi bày bán vỉa hè.

Lần này cô đã khôn ra rồi. Cô đi sớm rồi tìm một vị trí tốt.

Rõ ràng kinh nghiệm cũng dày dặn hơn rất nhiều. Cô đã nhắm trước một vị trí kín đáo.

Nếu cảnh sát tới, cô liền có thể nấp ở đó.

Khi lần đầu tiên làm chuyện này, cô đã xấu hổ và lúng túng.

Chứ bây giờ, cô đã có thể hét to mời khách chứ không còn khó xử hay kiêng dè nữa.

Người không thể nuôi sống nổi bản thân thì làm gì có tư cách kiêu ngạo?

May mà bây giờ ít người, cô lại bán rẻ nên thu hút không ít người, người mua cũng khá nhiều.

Chỉ là lần này cũng không được may mắn cho lắm. Khi việc buôn bán đang phát đạt thì bị cảnh sát đi ngang thấy được. Cô lại bị xua đuổi và khiển trách.

Nghe nói người khác có thể bày bán ở đây tận 3-4 ngày mà không bị tóm cơ, sao dạo này cảnh sát lại chăm chăm vào khu vực này như vậy chứ.

Đường Tiểu Nhiên thở dài, đúng là số con rệp.

Cô vội bước nhanh về phía trước nhưng cũng không quên mang theo túi. Trên đường có không ít người đi bộ, cô không ngừng va vào người khác, rồi bỗng dưng, cô loạng choạng và ngã lăn ra đất. Đầu gối đau đớn khôn cùng.

Cô chầm chầm đứng dậy.

Khi cô còn chưa đứng vững thì một lực đạo nặng nề đập vào người cô.

Sau đó, eo cô bị ôm chặt: “Mẹ!”

Đường Tiểu Nhiên cúi đầu, Cảnh Hiên đang vùi đầu vào lòng cô.

Trong phút chốc, nước mắt cô chảy ra.
 
Chương 1560


CHƯƠNG 1560

Cô cứ nghĩ mình đang nằm mơ, một giấc mơ vừa chân thực vừa hạnh phúc.

Cô không dám tin, đến khi từng giọt lệ nóng hổi của Cảnh Hiên rơi xuống cánh tay cô, cô mới bồi hồi tỉnh lại.

Đường Tiểu Nhiên ôm lấy Cảnh Hiên, cô không cầm nổi nước mắt. Từng dòng lệ không ngừng chảy ra trên gương mặt cô. Cô liên tục nói: “Cảnh Hiên, Cảnh Hiên!”

Phải mất gần một phút thì tâm trạng kích động này mới lắng xuống.

Cô lau nước mắt cho Cảnh Hiên rồi nói: “Sao con có thể đến đây?”

Cảnh Hiên yên lặng không đáp.

Đường Tiểu Nhiên cao giọng hỏi lại lần nữa: “Nói cho mẹ biết, làm sao con đến được đây?”

“Mỗi khi đi học, con đều đi ngang qua đây. Lúc nãy con ngồi trên xe thì thấy mẹ đang bán hàng trên vỉa hè.”

Tim cô như bị đâm một nhát.

Cảnh Hiên ngẩng đầu lên, cậu hiểu chuyện mà nói: “Mẹ ơi, có phải mẹ đang thiếu tiền không? Con có rất nhiều tiền tiêu vặt, con cho mẹ hết đấy.”

“Mẹ có tiền, không cần tiền tiêu vặt của con đâu.”

Đường Tiểu Nhiên vươn tay xoa đầu cậu: “Ai đưa con đến, chú Lưu sao?”

Cảnh Hiên cúi đầu không đáp.

“Được, bây giờ mẹ sẽ gọi cho chú Lưu.”

Nói xong, Đường Tiểu Nhiên liền lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm số thì Cảnh Hiên vội nhảy lên tóm lấy điện thoại rồi nằm chặt trong lòng bàn tay.

“Con….tự chạy đến đây…..”

Trong phút chốc, Đường Tiểu Nhiên sầm mặt: “Con nói lại lần nữa đi.”

“Con không thích ba, cũng không thích ngôi nhà đó nên con lén trốn tới đây.” Cảnh Hiên nhỏ giọng trả lời, tiếng cậu nhỏ như tiếng muỗi vo ve vậy.

“Bốp——“

Đường Tiểu Nhiên vươn tay đánh một cái lên lưng cậu.

“Con không ngoan ngoãn nghe lời mà học đâu cái thói bỏ nhà chạy trốn thế hả? Ai dạy cho con đấy?” Ánh mắt cô tối sầm, trên mặt đầy sự tức giận.

Một đứa trẻ tám tuổi mà lại bỏ nhà ra đi, chỉ nghĩ thôi cũng đủ sợ rồi.

“Mẹ ơi, chỉ vì con nhớ mẹ quá thôi.”

Cái đầu nhỏ của Cảnh Hiên rơi cúi xuống, lén lút nhìn Đường Tiểu Nhiên.

Nghe thế, lửa giận trong lòng Đường Tiểu Nhiên cũng vơi đi một nửa.

Nhưng ngoài mặt, cô vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng không hề dịu đi chút nào.

Không thể dung túng cho con, để con tạo thành thói quen xấu được.

“Mẹ cũng nhớ con, nhưng chuyện này không để làm cái cớ cho việc bỏ nhà ra đi được.” Đường Tiểu Nhiên nghiêm túc nói: “Đi, mẹ đưa con về nhà họ Tô.”

“Con không về nhà họ Tô đâu. Mẹ không gọi điện cho con, cũng không tới tìm con. Mẹ ơi, có phải là mẹ không thích con rồi không, có phải là mẹ không cần con nữa không?”

Cảnh Hiên ấm ức hỏi, lệ trên khoé mi gần như sắp tràn ra rồi nhưng cậu vẫn cố gắng không khóc.

Lòng Đường Tiểu Nhiên đau như cắt.
 
Chương 1561


CHƯƠNG 1561

Không phải cô không cần cậu, mà là có muốn cũng không được.

Nếu còn khoẻ mạnh thì dù không có tiền, cô cũng sẽ cùng Tô Chính Kiêu đấu một trận sống mái.

Nhưng cô không chỉ không có tiền mà còn mắc bệnh ung thư, sao cô có thể đòi cậu về đây?

“Mẹ vẫn mãi yêu con. Nhưng con nhất định phải sống cùng ba.” Đường Tiểu Nhiên nói: “Đây là một quyết định không thể thay đổi, con hiểu chứ?”

Cảnh Hiên trầm mặc.

Ngay lúc này, một chiếc xe màu đen đột ngột dừng lại bên đường.

Lốp xe và mặt đường ma sát mạnh tạo ra một âm thanh chói tai.

Nghe thấy tiếng động, Đường Tiểu Nhiên liền quay đầu nhìn sang.

Đập vào mặt cô là Tô Chính Kiêu đang mím chặt môi, toàn thân phát ra luồng khí lạnh lẽo tới mức khiến người khác sợ hãi.

Cô cau mày.

Hơn nữa, hành động của Cảnh Hiên càng đỉnh hơn, thân thể nhỏ bé của cậu lập tức trốn ra sau người Đường Tiểu Nhiên.

“Đường Tiểu Nhiên!”

Tô Chính Kiêu tức giận: “Cô dạy nó trốn học, trốn khỏi nhà họ Tô, đây là cách cô giáo dục con cái đó hả?”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Tôi chưa từng dạy thằng bé.”

“Lời cô nói không đáng tin.” Tô Chính Kiêu đen mặt, lạnh lùng đáp.

Đường Tiểu Nhiên không thèm nhìn sắc mặt u ám của anh mà chỉ cười lạnh: “Anh tin hay không thì tuỳ.”

“Đường Tiểu Nhiên!”

Tô Chính Kiêu đột nhiên tăng âm lượng, như thể một con sư tử đang phát điên.

Đường Tiểu Nhiên còn chưa đáp lời thì Cảnh Hiên đã từ sau lưng cô phóng ra như tên bắn rồi đứng giữa hai người.

“Là con tự trốn đi, không liên quan tới mẹ đâu. Ba có thể đánh con chứ không được đánh mẹ!”

Nghe thế, gân xanh trên trán Tô Chính Kiêu liền giật giật: “Con giả vờ ngoan ngoãn suốt hai ngày qua là để người hầu mất cảnh giác rồi nhân cơ hội đó mà trốn đi đúng không, khôn ra nhiều đấy nhỉ.”

Cảnh Hiên cúi mặt không nói lời nào.

Lúc này, Đường Tiểu Nhiên liền quỳ xuống đất nhìn Cảnh Hiên rồi nói: “Sau này con không được làm thế nữa. Nếu con còn dám trốn đi thì mẹ sẽ không bao giờ gặp con nữa, không bao giờ, con hiểu không?”

Cảnh Hiên sững sờ.

Trong kí ức của cậu, mẹ chưa bao giờ nói nặng như thế.

Cậu bỗng cảm thấy có chút không chịu đựng nổi.

“Con biết là mẹ chưa từng lừa con và lần này cũng thế.”

Đường Tiểu Nhiên dối lòng: “Sau một khoảng thời gian nữa, mẹ phải đi Nước M rồi. Có thể rất lâu sẽ không quay về. Nên con đừng trốn khỏi nhà để mẹ lo lắng nữa, được không?

Tô Chính Kiêu biến sắc.

Đi Nước M?
 
Chương 1562


CHƯƠNG 1562

“Tôi và con còn chưa thân với nhau. Đây là khoảng thời gian quan trọng để bồi đắp tình cảm. Bây giờ cô đưa con đi thì không có lợi cho mối quan hệ của chúng tôi.” Tô Chính Kiêu đen mặt, lạnh lùng nói.

“Ba ơi, con xin ba, đây sẽ là lần cuối cùng.”

Cảnh Hiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khát vọng.

Tô Chính Kiêu không nói lời nào mà chỉ hút thuốc.

Nét mặt Cảnh Hiên dần ảm đạm, ánh sáng trong mắt cũng từ từ tan biến. Cậu từ bỏ đấu tranh, chỉ cúi đầu trầm mặc đi về phía trước.

Một cậu bé chỉ mới 8 tuổi nhưng lại có tấm lưng gù như người 80 tuổi.

Tô Chính Kiêu híp mắt, một lúc sau anh mới lên tiếng: “Quay lại đây, không phải muốn ăn cháo sao?”

Trong phút thế giới u ám của Cảnh Hiên lập tức tràn ngập sắc màu.

Cậu như một chú chim nhỏ, vui vẻ chạy tới.

Đường Tiểu Nhiên cũng lộ nét cười hiếm hoi. Cô cười nhẹ rồi vuốt tóc con.

Cảnh Hiên cười, ngoan ngoãn nói: “Mẹ ơi, để con cầm túi cho.”

Chiếc túi đầy bụi, lại còn cũ nát, sao Đường Tiểu Nhiên nỡ để con xách được chứ, cô lắc đầu: “Nặng lắm, con xách không nổi đâu, cứ để mẹ xách đi.”

Cuối cùng Cảnh Hiên cũng cười, cậu ngoan ngoãn đi theo cô nhặt đồ dưới đất lên.

Khi hai người rời đi, cô còn không thèm nhìn Tô Chính Kiêu một cái chứ đừng nói là chào tạm biệt.

Lòng Tô Chính Kiêu bùng lên lửa giận, anh thầm mắng trong lòng, sao mình lại đồng ý cơ chứ!

Xe dần dần di chuyển về phía trước, chắn đường hai người. Sắc mặt của anh không được tốt cho lắm, có chút cáu kỉnh lại có chút nóng nảy: “Lên xe!”

Đường Tiểu Nhiên trực tiếp nói: “Anh đi thong thả, bọn tôi ngồi xe bus!”

“Lát nữa tôi có việc không thể đến đón con. Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi sẽ chở con về nhà. Muốn thì lên xe, không muốn thì dẹp đi.”

Chỉ cần có thể ở cùng con, dù lâu hay ngắn ngủi thì cô cũng cam lòng. Cô để Cảnh Hiên lên xe rồi vươn tay xách túi lên. Sau đó chỉ nhìn chiếc Bentley bóng loáng trước mặt mà không hề bước lên.

Đường Tiểu Nhiên nghĩ một lúc rồi cúi người nói với Cảnh Hiên đang ngồi trong xe: “Mẹ đi taxi nhé, con cứ theo sau đi.”

Cô không định ngồi xe của anh. Hơn nữa cô còn cầm theo một chiếc túi vừa bẩn vừa loạn nên càng không nghĩ đến việc lên xe.

Nói xong, cô liền đứng bên đường, tay siết chặt túi rồi đứng đợi taxi.

Thấy thế, Tô Chính Kiêu lạnh lùng cau mày, cuối cùng tức giận bước tới chỗ cô rồi giật lấy chiếc túi trong tay cô, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Còn không thì đừng ăn nữa!”

Đường Tiểu Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì anh mở cốp sau chiếc Bentley ra rồi vứt đại chiếc túi vào trong.

Thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh mất kiên nhẫn: “Có đi hay không?”

Trước khi kết hôn, cô ta cứ như kẹo kéo vậy, có rũ cũng không rũ ra nổi.

Bây giờ lại né anh như né dịch!

Một là cô đang diễn, hai là cô là người hai mặt.
 
Chương 1563


CHƯƠNG 1564

Căn phòng không lớn nên mùi lan toả khắp phòng, khiến ai ngửi được đều đều cảm thấy đói bụng.

Tô Chính Kiêu không ăn, lúc nãy anh không thấy đói lắm.

Nhưng lúc này, mùi thức ăn truyền tới khiến bụng anh đói cồn cào, sôi réo lên.

Nhưng anh vẫn nhất quyết không ăn đồ do Đường Tiểu Nhiên nấu.

Vậy nên anh chỉ ngồi yên tại chỗ.

“Đinh-“

Đột nhiên, điện thoại vang lên thông báo.

Đường Tiểu Nhiên không để ý lắm, chắc lại là tin nhắn rác ấy mà.

Cảnh Hiên ăn rất ngon, mấy ngày nay đều bị đói tới điên rồi.

Đường Tiểu Nhiên đau lòng: “Từ từ ăn, mẹ đi nướng bánh cho con, lúc về thì mang theo nhé.”

“Vâng ạ.” Cảnh Hiên gật đầu.

Cô buông đũa rồi đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị.

Ngoài việc nướng bánh, cô còn làm thêm một vài đồ ăn vặt mà Cảnh Hiên thích nhất.

Hai tiếng sau, cô bước ra khỏi bếp.

Trong phòng khách.

Tô Chính Kiêu vẫn đang tựa lưng vào sofa, hơi thở đều đều, hai mắt nhắm nghiền. Anh ngủ luôn rồi.

Cảnh Hiên rất ngoan, cậu vẫn đang là bài tập.

Đường Tiểu Nhiên vẫn muốn bên cạnh Cảnh Hiên thêm chút nữa nên cô không gọi anh ta dậy mà chỉ hỏi tình hình gần đây của Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên đáp: “Mẹ ơi, có vài câu con không biết làm.”

Đường Tiểu Nhiên ngồi cạnh cậu, dịu dàng dạy cho cậu.

Sau khi Cảnh Hiên làm xong bài tập, hai mẹ con đứng dậy, Tô Chính Kiêu vẫn đang ngủ say.

Cứ thế, thời gian lặng lẽ trôi quan.

Cuối cùng, Tô Chính Kiêu vì gặp ác mộng mà tỉnh lại.

Mấy năm nay, anh không ngừng nằm mơ thấy cảnh Tô Bội Nhu chết, còn có cảnh anh ta ôm lấy xác cô ấy, rồi cảnh chết không nhắm mắt của Tô Bội Nhu.

Có lẽ Tô Chính Kiêu cũng không nhận ra rằng cái chết của Như Bội đã tạo thành mộng ma trong lòng anh.

Lại mơ thấy giấc mơ thế này rồi, trán anh đau đớn, cả người cứ cảm thấy không tỉnh táo. Anh đứng dận rồi day nhẹ trán.

Đến khi cơn đau dần tiêu biến thì anh nhìn xuống đồng hồ trên tay.

Đã là hai giờ sáng, quá trễ rồi, họ không thể tiếp tục ở đây được nữa.

Anh vươn tay rồi tuỳ tiện cầm vấy áo khoác.

Cảnh Hiên đang ngủ say trong lòng Đường Tiểu Nhiên.

Tô Chính Kiêu tiến đến, vươn tay ôm lấy Cảnh Hiên.
 
Chương 1564


CHƯƠNG 1564

Căn phòng không lớn nên mùi lan toả khắp phòng, khiến ai ngửi được đều đều cảm thấy đói bụng.

Tô Chính Kiêu không ăn, lúc nãy anh không thấy đói lắm.

Nhưng lúc này, mùi thức ăn truyền tới khiến bụng anh đói cồn cào, sôi réo lên.

Nhưng anh vẫn nhất quyết không ăn đồ do Đường Tiểu Nhiên nấu.

Vậy nên anh chỉ ngồi yên tại chỗ.

“Đinh-“

Đột nhiên, điện thoại vang lên thông báo.

Đường Tiểu Nhiên không để ý lắm, chắc lại là tin nhắn rác ấy mà.

Cảnh Hiên ăn rất ngon, mấy ngày nay đều bị đói tới điên rồi.

Đường Tiểu Nhiên đau lòng: “Từ từ ăn, mẹ đi nướng bánh cho con, lúc về thì mang theo nhé.”

“Vâng ạ.” Cảnh Hiên gật đầu.

Cô buông đũa rồi đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị.

Ngoài việc nướng bánh, cô còn làm thêm một vài đồ ăn vặt mà Cảnh Hiên thích nhất.

Hai tiếng sau, cô bước ra khỏi bếp.

Trong phòng khách.

Tô Chính Kiêu vẫn đang tựa lưng vào sofa, hơi thở đều đều, hai mắt nhắm nghiền. Anh ngủ luôn rồi.

Cảnh Hiên rất ngoan, cậu vẫn đang là bài tập.

Đường Tiểu Nhiên vẫn muốn bên cạnh Cảnh Hiên thêm chút nữa nên cô không gọi anh ta dậy mà chỉ hỏi tình hình gần đây của Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên đáp: “Mẹ ơi, có vài câu con không biết làm.”

Đường Tiểu Nhiên ngồi cạnh cậu, dịu dàng dạy cho cậu.

Sau khi Cảnh Hiên làm xong bài tập, hai mẹ con đứng dậy, Tô Chính Kiêu vẫn đang ngủ say.

Cứ thế, thời gian lặng lẽ trôi quan.

Cuối cùng, Tô Chính Kiêu vì gặp ác mộng mà tỉnh lại.

Mấy năm nay, anh không ngừng nằm mơ thấy cảnh Tô Bội Nhu chết, còn có cảnh anh ta ôm lấy xác cô ấy, rồi cảnh chết không nhắm mắt của Tô Bội Nhu.

Có lẽ Tô Chính Kiêu cũng không nhận ra rằng cái chết của Như Bội đã tạo thành mộng ma trong lòng anh.

Lại mơ thấy giấc mơ thế này rồi, trán anh đau đớn, cả người cứ cảm thấy không tỉnh táo. Anh đứng dận rồi day nhẹ trán.

Đến khi cơn đau dần tiêu biến thì anh nhìn xuống đồng hồ trên tay.

Đã là hai giờ sáng, quá trễ rồi, họ không thể tiếp tục ở đây được nữa.

Anh vươn tay rồi tuỳ tiện cầm vấy áo khoác.

Cảnh Hiên đang ngủ say trong lòng Đường Tiểu Nhiên.

Tô Chính Kiêu tiến đến, vươn tay ôm lấy Cảnh Hiên.
 
Chương 1565


CHƯƠNG 1565

Dù đang ngủ nhưng Đường Tiểu Nhiên bỗng vô thức siết tay ôm chặt cậu.

Tô Chính Kiêu vừa cao vừa to lớn, lúc này anh đang cúi người xuống nên khoảng cách giữa hai người đang rất gần.

Cô không mở mắt nhưng lại né tránh hành động của anh.

Tô Chính Kiêu hừ lạnh, hai tay dùng lực chèn vào lòng cô.

Đường Tiểu Nhiên bừng tỉnh rồi ngẩng đầu lên.

Cả hai đập trán vào nhau.

Cô đau đớn, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Tô Chính Kiêu cũng đau đến cau mày, không ngờ trán cô lại cứng như đá: “Buông tay ra!”

Thế nhưng Đường Tiểu Nhiên lại không buông tay, cũng không nhúc nhích mà giữ nguyên tư thế cũ.

Cô mạnh hơn anh tưởng.

Tô Chính Kiêu cúi xuống một chút, tay cũng tăng thêm lực.

Ánh mắt anh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn đánh thức Cảnh Hiên thì tốt nhất là buông tay ra.”

Đường Tiểu Nhiên hoàn hồn, cô sững người một chút rồi buông tay.

Anh liếc mắt nhìn cô rồi cầm áo vest lên, ôm lấy Cảnh Hiên rồi chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, một tiếng ầm vang lên.

Đường Tiểu Nhiên vội đến bên cửa sổ.

Bên ngoài, một trận gió lớn quét qua, một thân cây lớn đè lên chiếc xe sang trạng màu đen, nóc xe đã bẹp dí.

Bão tới rồi.

Ngay cả cửa sổ cũng bị gió đập vào kêu cạch cạch, cứ như ngay giây tiếp theo, nó sẽ vỡ tung vậy.

Đường Tiểu Nhiên vội dùng bàn để chặn cửa sổ.

Tô Chính Kiêu gọi cho chú Lưu: “Tôi gửi địa chỉ cho chú, chú đến đón tôi đi.”

Chú Lưu nói: “Cậu chủ, hiện giờ đang có bão cấp 10 nên đường bị chặn cả rồi. Giao thông đều tê liệt, tôi không thể qua đó nổi.”

Nghe thế, Tô Chính Kiêu cau mày.

“Đường xá toàn là nước, lại rất sâu, một vài cửa tiệm đều bị ngập rồi. Thiếu gia, thật sự là đi không được.” Chú Lưu vội giải thích.

“Ừ, tôi biết rồi.”

Tô Chính Kiêu cúp điện thoại.

Lúc này, Cảnh Hiên cũng tỉnh dậy, cậu chớp chớp mắt: “Ba ơi, chúng ta không đi sao?”

“Ừ.”

“Vậy khi nào chúng ta mới đi?” cậu thận trọng hỏi.

Tô Chính Kiêu nói: “Tạm thời vẫn chưa biết.”

Hai mắt Cảnh Hiên bỗng sáng lên, cậu vừa hưng phấn vừa kích động, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên.

Cậu không cần phải rời xa mẹ rồi!
 
Chương 1566


CHƯƠNG 1566

Đường Tiểu Nhiên cũng thở thào. Với cô, có thể ở bên cạnh Cảnh Hiên thêm một lúc là một điều vô cùng trân quý.

Cơn bão càng ngày lớn điên cuồng.

Cửa sổ và cửa chính đều phải dùng đồ chặn lại.

“Có buồn ngủ không?” Đường Tiểu Nhiên hỏi Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên gật đầu.

Đường Tiểu Nhiên dọn giường rồi lại nằm lên giường với Cảnh Hiên. Từ đầu đến cuối, cô đều không quan tâm đến Tô Chính Kiêu, cô cảm thấy chẳng cần thiết phải nói chuyện với anh.

Từ khi li hôn, cô đã tự nói với bản thân, từ nay về sau, anh có làm gì cũng không liên quan đến cô.

Tô Chính Kiêu ngã lên sofa, anh không hề buồn ngủ nhưng bụng lại đói cồn cào.

Từ trưa đến giờ, anh chẳng ăn chút gì cả nên hiện giờ, Tô Chính Kiêu đang rất đói bụng.

Anh nhắm mắt rồi bắt đầu thôi miên.

Chỉ có ngủ thì anh mới không thấy đói nữa.

Trên giường, Đường Tiểu Nhiên ôm Cảnh Hiên chìm vào giấc ngủ.

Trong khoảng thời gian này, cô không hề được nghỉ ngơi, tinh thần lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng cực độ.

Tối nay, cuối cùng cô đã có thể thả lỏng rồi.

Sáng sớm hôm sau.

7 giờ sáng, Đường Tiểu Nhiên tỉnh giấc.

Cô nhìn Cảnh Hiên rồi ngồi dậy, sau khi vệ sinh cá nhân, cô bước vào bếp chuẩn bị làm bữa sáng.

Tuy có bão đổ bộ nhưng may mà vẫn không cúp điện cúp nước.

Trên sofa, Tô Chính Kiêu cũng tỉnh giấc, anh dạy nhẹ huyệt đạo rồi bước đến bên cửa sổ.

Bên ngoài nước lũ rất sâu, mưa to gió lớn vẫn không ngừng. Mưa rất to, bầu trời là một màu xám xịt.

Anh lại gọi điện cho chú Lưu.

Chú Lưu run rẩy: “Cậu chủ, e là cậu phải đợi thêm lát nữa. Hôm nay bão còn mạnh hơn hôm qua. Chúng tôi không có cách nào để ra ngoài.”

Tô Chính Kiêu cau có, đến đáp lời cũng lười. Anh đen mặt tắt điện thoại.

Lúc này, Đường Tiểu Nhiên lại bê hai bát cháo bước tới.

Cô đi đến bên giường nhẹ nhàng vỗ vào lưng Cảnh Hiên, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Cảnh Hiên dậy đi, nhanh rửa mặt rồi ăn sáng.”

Cảnh Hiên ngoan ngoãn nghe lời, cậu ngồi dậy rồi đi vào toilet.

Sau khi cậu bước ra, trên bàn đã bày đầy thức ăn.

Khoai tây thái sợi, trứng xào ớt, còn có bánh chiên nóng hổi.

Cảnh Hiên hưng phấn vỗ tay: “Bánh chiên!”

Đường Tiểu Nhiên cười: “Mèo con tham ăn.”

Như đang nghĩ gì đó, Cảnh Hiên quay sang nhìn Tô Chính Kiêu đang ngồi trên ghế sofa: “Ba ơi, ba có đói không ạ?”

Tô Chính Kiêu nhìn bụng mình, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Anh vừa định mở miệng thì Đường Tiểu Nhiên đã cắt lời: “Ba không đói, không ăn đâu.”
 
Chương 1567


CHƯƠNG 1567

Anh chưa từng ăn đồ cô nấu.

Từ khi kết hôn đến giờ, một lần cũng không.

Nhớ lúc vừa kết hôn, mỗi buổi tối, cô đều làm một bàn đồ ăn thịnh soạn đợi anh ta tan làm.

Nhưng anh ta hoặc vờ như không thấy, hoặc bảo người hầu đổ vào thùng rác.

Dần dà, cô cũng không làm nữa.

Nghe thế, Tô Chính Kiêu bừng bừng lửa giận, xả không được, nuốt không xong, cực kỳ khó chịu.

“Ha…..”

Anh cười lạnh rồi lại nằm lên sofa.

“Đing-“

Tiếng điện thoại vang lên.

Tô Chính Kiêu mở điện thoại xem tin tức.

Cơn bão “Pháo hoa” từ ngày 24 tới ngày 26 sẽ gây ra một trận mưa lớn. Sáng hôm nay, sức gió trong thành phố đã tăng lên rõ riệt, và sẽ tiếp tục duy trì mức độ gió giật cấp 10 đến cấp 12 khi đổ bộ vào đất liền, kèm theo đó là mưa to. Từ 20h ngày 23 đến 20h ngày 24, lượng mưa trung bình đã lên tới 552mm!

Mong mọi người chú ý an toàn, đừng ra khỏi nhà, toàn bộ phương tiện giao thông đều ngừng hoạt động.

Anh nhăn mặt, khó chịu như thể vừa nuốt phải ruồi.

Thế nghĩ là, anh không biết được khi nào mình mới có thể rời khỏi đây.

Quan trọng nhất là, phải nhịn đói suốt.

Nhìn thấy những món ăn thơm phức trên bàn, Tô Chính Kiêu rút ra một điếu thuốc.

Khói thuốc bay lên, anh lắc lắc tàn thuốc.

Vừa ngửi thấy mùi thuốc lá, Đường Tiểu Nhiên không nhịn được mà ho khan.

Cô lạnh lùng nói: “Ở đây cấm hút thuốc.”

Tay Tô Chính Kiêu khựng lại, trong lòng cảm thấy không vui: “Tôi thích thế đó.”

Đã không được ăn mà còn không được dùng thuốc lá chống đói sao.

“Đây không phải là nhà họ Tô, cũng không phải là biệt thự của anh, đây là nhà tôi.” Đường Tiểu Nhiên nhìn anh. “Ở đây, tôi chính là chủ nhà.”

Tô Chính Kiêu cau mày.

“Khi chưa li hôn thì tôi có thể hút thuốc, đến khi li hôn rồi thì lại không thể à, cô giả tạo vừa thôi!”

Lúc trước, khi thỉnh thoảng đến căn chung cư đó, anh cũng hút thuốc không ít.

Anh nghiện thuốc nặng, mỗi ngày đều hút 7-8 điếu.

Đường Tiểu Nhiên mỉa mai: “Lúc trước là tôi bị mù nên mới dung túng cho anh. Bây giờ sáng mắt ra rồi, không chịu được mấy thứ bẩn thỉu.”

“Cô có cái miệng sắc bén đấy.” Tô Chính Kiêu cười lạnh.

Sau khi hút sạch vài hơn, anh liền dập tàn thuốc rồi vứt đại vào một ly nước.

Chính khi ấy, anh chợt nhớ ra một chuyện.

Lúc trước mỗi khi đến căn chung cư, cô đều để cho anh một cái tàn gạt mới tinh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom