Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1000


Chương 1000

Con ngươi thâm thúy của Hoắc Đình Phong khẽ lay động, nhưng vẻ u tối cũng nhanh chóng biến mất, cười nhạt: “Chỉ là quan hệ xã giao thôi.”

Có một số chuyện bây giờ không thích hợp nói ra…

Mặc dù cô đã đón nhận anh nhưng vẫn còn rất sợ sệt…

Còn những chuyện kia đợi đến khi nào anh tính toán xong xuôi rồi mới quyết định có nói với cô hay không…

Trước mắt, tình cảm giữa hai người vẫn chưa sâu đậm, cô chỉ mới có thiện cảm với anh, và anh cũng vậy.

Tình cảm không quá sâu đậm thì không thích hợp để anh nói ra những chuyện ấy. Mỗi một chuyện đều phải cần có thời cơ và suy nghĩ kỹ càng, cộng với việc xác định rõ được mức độ quan trọng của người ấy đối với mình.

Như anh đã nói, tuổi tác và sự từng trải khiến anh điềm tĩnh và chín chắn, chuyện gì cũng đều cân nhắc kỹ…

Thân Nhã không hỏi thêm gì, đến dưới lầu, anh bảo cô đi lên, tuyết vẫn đang rơi, rất dễ cảm lạnh.

Sau đó, anh lái xe rời đi, tuyết rơi dày nhưng không ảnh hưởng tới việc lái xe…

Thân Nhã tắm xong, nằm trên giường, Trần Diễm An hỏi cô hôm nay làm những gì cùng nam thần, cô chỉ nói hôm nay đã gặp Trần Vu Nhất.

Trần Diễm An ngẩn ra, còn Thân Nhã lại bật cười, chỉ nói một câu duy nhất, suốt bảy năm trời mà mình không nhìn thấu con người anh ta, nhưng may mà vẫn chưa muộn.

Dùng bảy năm để nhìn thấu một con người cũng không hẳn là quá lâu, nhưng nếu dùng hai mươi năm mới nhìn thấu được thì đã trôi qua hơn nửa đời người, khi đó đúng thật là muộn rồi.

Trần Diễm An không hiểu lời cô nói, còn Thân Nhã chầm chậm nhắm mắt lại…

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Diệp Giai Nhi đang ăn sáng, một chiếc Bentley màu đen dừng trước cổng, sau đó Trần Vu Nhất bước xuống.

Cô chợt sửng sốt, không có tâm trạng ăn nữa, xoay người định đi lên lầu.

Trần Vu Nhất và Thẩm Hoài Dương là bạn tốt của nhau, cô không thể vì chuyện của Thân Nhã mà khiến hai người họ cắt đứt quan hệ được, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức để tránh mặt anh ta.

Trần Vu Nhất lên tiếng: “ Đợi đã, tôi có vài chuyện muốn hỏi cô.”

Diệp Giai Nhi dừng bước, ngồi xuống ghế sô pha, Trần Vu Nhất ngồi đối diện cô, hỏi thẳng: “Chuyện Thân Nhã được bao nuôi cô có biết không?”

Thân Nhã được bao nuôi?

Diệp Giai Nhi không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng cô biết Thân Nhã tuyệt đối không phải là loại con gái đó.

“Không biết.” Cô không nói thẳng mà chỉ nói cho qua.

“Cô là bạn thân nhất của cô ta, cô ta sa ngã như vậy mà cô lại không hay biết gì sao.”

Diệp Giai Nhi cảm thấy nực cười: “Cuộc đời của mỗi người đều do bản thân người đó quyết định, tôi không có quyền can dự vào cuộc đời của cậu ấy, anh lại càng không. Bất kể hiện tại cậu ấy đi đến bước đường nào cũng đều không liên quan đến anh.”

“Cô ta là vợ cũ của tôi, trải qua mối tình bảy năm trời, tôi dĩ nhiên không thể để cô ta tiếp tục sa đà nữa. Dù gì cũng đã từng là vợ chồng, là bạn học…” Trần Vu Nhất nói.

Cho dù cô ta có thay đổi thế nào đi nữa thì chuyện hai người họ từng yêu nhau là sự thật, nghĩ đến tình cảm ấy, mình cũng nên giúp đỡ cô ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1001


Chương 1001

“Tôi nghĩ có lẽ Thân Nhã sẽ không cần đến sự giúp đỡ của anh đâu.  Thứ cậu ấy không cần nhất chính là sự giúp đỡ của anh, dù cậu ấy sống khổ sở đến đâu cũng không cần anh phải lo. Cậu ấy được bao nuôi thì đã sao? Chỉ cần cậu ấy sống vui vẻ, thoải mái, chỉ cần người đàn ông kia đối xử tốt với cậu ấy là được. Có câu nói này rất hay, vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng gà. Trong cái xã hội này, chỉ có vợ là bị ruồng bỏ, còn kẻ thứ ba lại được yêu thương, kể cả có không được công nhận, chẳng phải anh là ví dụ điển hình đó sao?”

Lời lẽ của Diệp Giai Nhi sắc bén, không hề nể mặt một chút nào.

Đối với Trần Vu Nhất, trong lòng cô bây giờ chỉ có sự ghê tởm. Cô không bao giờ có thể ngờ rằng anh ta lại là kẻ ngoại tình trong cuộc hôn nhân trung thành với Thân Nhã.

Nghe vậy, vẻ mặt sáng sủa của Trần Vu Nhất trở nên khó coi.

Diệp Giai Nhi như thể vẫn chưa đủ thỏa mãn, liếc xéo anh ta một cái, tiếp tục nói: “Tình nhân và vợ khác nhau một trời một vực, bất kể tình nhân làm gì cũng đều thấy dịu dàng, quyến rũ. Thời đại này vừa đạo đức giả vừa rẻ rúng. Vợ như người giúp việc miễn phí nhưng đối với các ông chồng, họ luôn cảm thấy vợ mình thiếu gì đó, còn tình nhân đeo vàng đeo vàng bạc, suốt ngày mở miệng xin tiền thì cánh đàn ông lại rất sẵn lòng mà đưa cho. Thế mới nói đồ đắt giá sẽ tốt hơn, càng đắt càng được yêu thích, không biết rốt cuộc là phụ nữ rẻ mạt hay là đàn ông rẻ mạt đây…”

Những lời này còn cay độc hơn câu nói khi nãy, thậm hơn còn tàn nhẫn và khó nghe hơn gấp nhiều lần.

Ngay sau đó, gương mặt anh tuấn của Trần Vu Nhất sa sầm xuống, nếu đổi lại là người khác nói ra những lời như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nhưng người đó là Diệp Giai Nhi, cho dù khó nghe đi nữa anh ta cũng không thể nổi giận.

Vả lại, Lâm Nam Kiều cũng ít khi tiêu tiền của anh ta, đưa thẻ cho cô ta mà cũng chưa từng thấy cô ta quẹt lần nào. Cô ta không phải là loại phụ nữ tiêu xài hoang phí.

Diệp Giai Nhi không định tiếp tục nói nữa, đưa tay xoa bụng, uống một ngụm nước ấm rồi đứng dậy: “Tôi thấy bây giờ cậu ấy đang sống rất tốt, vừa có tiền tiêu vừa không bị người khác làm phiền, cũng không cần phải lo lắng sẽ ly hôn nữa. Quan hệ giữa hai người nên chấm dứt ở đây thôi, bất kể là tình nghĩa vợ chồng hay là tình cảm bạn bè còn sót lại trong lòng anh đi nữa thì cũng đừng áp đặt lên người Thân Nhã. Cậu ấy không nhận nổi đâu.”

Sau đó cô đi thẳng lên lầu, không hề quay đầu lại.

Trần Vu Nhất đứng lên, nãy giờ mặt mày vẫn luôn cau có, lại đụng phải Thẩm Trạch Hy.

Anh ta nhướng mày, Thẩm Trạch Hy ngạc nhiên nhìn anh ta, đang định chào hỏi thì Trần Vu Nhất đã lạnh lùng bước qua, đi xa một đoạn.

Thân Nhã đang trong giờ làm, điện thoại trong túi xách đổ chuông, cô đặt tài liệu xuống, nhận cuộc gọi của Diệp Giai Nhi.

Diệp Giai Nhi nói đang ở quán cà phê đối diện công ty, bảo cô ấy nhân giờ nghỉ trưa ra đó một lát.

Thân Nhã đáp lại, tỏ ý mình đã biết, sau đó sắp xếp tài liệu trong tay đặt sang một bên.

Dạo gần đây công việc càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, cũng cảm nhận được niềm vui và sự thoải mái trước nay chưa từng có.

Giờ nghỉ trưa, Thân Nhã đến quán cà phê đối diện, Diệp Giai Nhi đã đợi ở đó, đang uống nước trái cây, bụng bây giờ đã to lên.

Năm tháng rồi, bụng của cô cũng lộ thấy rõ.

“Cậu tới một mình à, sao Thẩm Hoài Dương không đưa cậu đi?” Thân Nhã nhấp một ngụm cà phê.

“Anh ấy bảo tài xế đưa tớ đi…” Diệp Giai Nhi hơi khựng lại một chút, nói tiếp: “Hôm nay Trần Vu Nhất có đến tìm tớ…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1002


Chương 1002

Thân Nhã không phản ứng quá nhiều, chỉ hơi tò mò hỏi: “Anh ta tìm cậu làm gì?”

Sau đó Diệp Giai Nhi tường thuật lại toàn bộ lời nói của Trần Vu Nhất cho Thân Nhã nghe, từ đầu đến đuôi không thiếu một chữ.

Thân Nhã chỉ cười rồi tiếp tục cúi đầu uống cà phê.

“Tại sao anh ta lại nói cậu được người đàn ông khác bao nuôi thế? Không có lửa làm sao có khói, đúng chứ?” Diệp Giai Nhi nhìn cô ấy.

Đã hai tháng trôi qua, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ khi ấy Thân Nhã khóc lóc đến mức thảm thương vôc ùng, hôm nay nhắc đến, cô ấy lại bình thản như chẳng có chuyện gì.

Thay đổi như vậy cũng rất tốt, không còn tình yêu, không còn hôn nhân, phụ nữ cần gì phải khóc sướt mướt, làm ầm ĩ lên làm gì?

Tình yêu và hôn nhân không hề đại diện cho sự bình đẳng. Ly hôn rồi, người đàn ông vẫn có thể sống rất thoải mái, còn người phụ nữ vì sao cứ phải chôn vùi bản thân trong nỗi oán giận?

“Bởi vì tớ đã hẹn hò với người khác rồi, Giai Nhi, tớ đang thử đón nhận mối quan hệ mới.” Thân Nhã không giấu giếm, vô tư bày tỏ.

Diệp Giai Nhi vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn trợn tròn hai mắt, vội vàng truy hỏi người đó là ai.

“Cậu từng gặp anh ấy rồi, là Hoắc Đình Phong, bọn tớ đang qua lại với nhau.” Thân Nhã nói: “Khi nào có dịp tớ sẽ chính thức giới thiệu anh ấy với cậu.”

Nghĩ đến người đàn ông lịch thiệp, chững chạc ấy, Diệp Giai Nhi gật đầu. Từ ngoại hình và cử chỉ cho thấy người đàn ông kia không phải là người trăng hoa.

Sau đó, họ không tiếp tục chủ đề này nữa, Diệp Giai Nhi nói sang chuyện của Trần Diễm An, mẹ chồng cô ấy gần đây thúc ép rất nhiều.

Thân Nhã hỏi cô: “Vậy Quý Hướng Không nói thế nào?”

“Đương nhiên là Quý Hướng Không không đồng ý ly hôn, anh ta nói anh ta yêu Trần Diễm An, cho dù không có con cũng chẳng sao.” Diệp Giai Nhi nói: “Nhưng tớ vẫn thấy hơi lo.”

Thân Nhã không hiểu, Diệp Giai Nhi uống một ngụm nước, nói: “Hôn nhân không giống như truyện cổ tích, hiện thực xã hội, áp lực từ cha mẹ, tình yêu có thể duy trì được bao lâu?”

Thân Nhã không đáp lời, bởi vì những gì cô nói đều là sự thật.

“Nhất là chuyến ra nước ngoài du lịch trăng mật lần trước, Thẩm Hoài Dương có nhìn thấy bóng lưng một cô gái, anh ấy ngay lập tức sững sờ, tớ truy hỏi mãi anh ấy mới nói, trước đây Quý Hướng Không từng yêu sâu đậm một cô gái, nhưng hình như gặp phải tai nạn gì đó nên đã qua đời. Anh ấy nói dáng người cô gái kia rất giống với bạn gái trước đây của Quý Hướng Không.” Diệp Giai Nhi chậm rãi nói.

Thân Nhã cũng ngẩn người, sau đó nói: “Cũng có thể là nhìn nhầm, trên thế giới này có nhiều người giống nhau lắm.”

“Chắc vậy.” Diệp Giai Nhi gọi hai phần bữa trưa, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Buổi chiều khối lượng công việc nhiều, Thân Nhã bận đến nỗi không ngóc đầu lên nổi, thỉnh thoảng uống miếng nước rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Đến lúc tan tầm đã là rất muộn, mùa đông trời nhanh tối, cô lại tăng ca thêm một lúc. Sáu giờ rưỡi, ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực.

Cô vươn người, mặc áo khoác vào, sau đó ra khỏi công ty. Trận tuyết kéo dài không lâu nhưng tiết trời càng lúc càng lạnh giá.

Mới ra khỏi tòa nhà công ty, cơn gió lạnh thấu xương ngay lập tức phả vào mặt, Thân Nhã trùm kín áo khoác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1003


Chương 1003

Trưa nay cô nhận được tin nhắn của Hoắc Đình Phong, buổi tối anh có việc nên không thể đến đón cô về nhà được, dặn cô đi đường cẩn thận.

Tuy thời gian quen nhau không lâu nhưng cô biết rõ nguyên tắc của anh. Nếu anh bận thì sẽ bảo Tiểu Trương tới đón cô, còn ngay cả Tiểu Trương cũng không tới thì chứng tỏ anh cực kỳ bận.

Lấy điện thoại ra, bàn tay cô lạnh đến mức đỏ lên, tìm kiếm tin nhắn của anh rồi trả lời… “Có bận thì cũng nhớ phải ăn tối. Còn nữa, thời tiết lạnh lắm, anh chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm…”

Do dự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng thêm hai chữ Đình Phong ở cuối tin nhắn.

Dù không gặp anh mà chỉ thêm tên anh trong tin nhắn cũng đủ khiến trái tim Thân Nhã đập loạn nhịp…

Ngạc nhiên trước phản ứng của mình, Thân Nhã cạn lời, trông cô có vẻ càng ngày càng không được bình thường rồi đấy.

Ở một nơi khác.

Trong phòng ăn.

Hoắc Đình Phong mặc một chiếc áo khoác màu đen, chân dài vắt chéo, trước mặt đặt một tách trà tỏa khói, ngoài anh ra còn có những người đàn ông khác.

Điện thoại rung lên, bàn tay khớp xương rõ ràng của anh lấy điện thoại từ trong túi quần âu phục ra. Anh mở lên xem, vẻ mặt dịu dàng, trong lòng ấm áp, khóe miệng nở nụ cười.

Sau cùng, anh đứng dậy: “Xin lỗi, tôi có chút chuyện phải đi trước.”

Mấy người đàn ông có mặt ở đó thi nhau giữ anh lại, nhưng Hoắc Đình Phong chỉ mỉm cười từ chối. Anh không thể không đi, việc còn lại để mai rồi nói tiếp.

Anh đã nói đến vậy rồi, không thể giữ anh lại được nữa, mọi người đành phải gật đầu.

Tiểu Trương đi đưa tài liệu, mới vào phòng ăn đã trông thấy anh Hoắc đi ra. Anh ta ngạc nhiên, chẳng phải chín giờ mới tan tiệc hay sao? Bây giờ mới hơn bảy giờ.

Vào trong xe, anh ta khởi động, nhìn qua gương chiếu hậu, vô tình trông thấy anh Hoắc đang cầm điện thoại, cũng không biết nhìn gì mà chăm chú mất một phút.

Đi chưa được mấy bước, một chiếc xe màu đen đập vào mắt, ngay sau đó Trần Vu Nhất mặc một bộ âu phục đi tới.

Cô thản nhiên liếc nhìn, lập tức làm như không thấy gì, tiếp tục bước qua.

Trần Vu Nhất bỗng nhiên chắn trước mặt Thân Nhã, không để cô bước thêm một bước nào. Anh ta đưa cho cô một tờ chi phiếu: “Cầm lấy đi, sau này đừng làm mấy trò như bây giờ nữa.”

Làm trò ư, Thân Nhã cau mày, nhưng cũng hiểu ra anh ta đang ám chỉ chuyện cô được bao nuôi…

Cô khẽ cười, không thèm đếm xỉa đến anh ta, vòng qua bên cạnh, làm như không nhìn thấy Trần Vu Nhất.

Chưa được hai bước Trần Vu Nhất đã đưa tay kéo cổ tay cô lại: “Cô không nghe thấy tôi nói gì sao?”

“Anh là ai? Hình như tôi không quen biết anh. Còn nữa, buông tay tôi ra.” Vẻ mặt cô lạnh lùng thờ ơ.

“Chẳng lẽ cô cứ phải chà đạp bản thân mình như vậy ư?” Trần Vu Nhất đã hơi tức giận: “Trước đây cô không phải là loại phụ nữ như thế.”

“Tôi là loại phụ nữ gì là chuyện của tôi, ngày trước không phải anh cũng đưa chi phiếu cho Lâm Nam Kiều như vậy đấy chứ?” Thân Nhã nhìn anh ta: “Cách anh đối xử với phụ nữ chẳng thay đổi gì, đúng là khiến người khác thất vọng đấy!”

Trần Vu Nhất biết tính tình cô trở nên ngang ngược nhưng lúc này lời nói của cô còn sắc bén hơn gấp trăm lần so với suy nghĩ của anh ta.

“Cô có biết dáng vẻ cô bây giờ chẳng khác nào một người phụ nữ chua ngoa không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1004


Chương 1004

“Biết chứ. Lúc còn chưa ly hôn, anh cũng từng nói với tôi như thế, anh nói tôi là đồ chua ngoa.” Thân Nhã mỉm cười đáp lại.

Cô vốn là người cứng đầu, bất kể anh ta có nói gì đi nữa, cô vẫn mang vẻ mặt như chẳng có chuyện gì, thậm chí còn có chút dửng dưng, khiến Trần Vu Nhất rất tức giận.

Bàn tay càng nắm chặt hơn, Trần Vu Nhất kéo cô vào lòng, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo. Thân Nhã lạnh lùng nhìn anh ta.

“Thân Nhã, cô không cần phải dùng cách này để trả thù tôi. Cô nên giữ mình trong sạch chứ không phải đi vào con đường không có lối thoát thế này. Trở về với bản tính trước đây của cô đi!”

Thân Nhã giãy giụa nhưng không thoát ra được, càng không thể khiến anh ta động đậy dù chỉ một chút: “Anh dựa vào đâu mà nghĩ tôi đang trả thù anh?”

Trần Vu Nhất nhìn thẳng vào mắt cô, trong lòng có sự khó chịu không thể nói rõ.

“Trần Vu Nhất, để cho một người phụ nữ trả thù cũng phải có tư cách, có lòng căm hận. Anh vừa không có tư cách vừa không có lý do gì để tôi trả thù cả, tại sao tôi lại phải trả thù anh chứ? Chẳng lẽ tôi lại ăn no rửng mỡ à?”

Ánh mắt cô dửng dưng, nói ra những lời cực kỳ vô tình, không giống như mới vừa nãy, bây giờ cô trông như một người hoàn toàn khác.

Nhìn ánh mắt mắt cô, Trần Vu Nhất hơi nhíu mày. Một Thân Nhã như vậy khiến anh ta cảm thấy xa lạ, y hệt lời nói của cô, trong mắt cô cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.

Anh ta tưởng rằng cô đang trả thù mình nhưng trong mắt cô ngoại trừ châm chọc ra thì có phần quá bình tĩnh…

Lúc này, trên vai bỗng dưng nặng trĩu. Giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Tổng giám đốc Trần, có thể buông bạn gái tôi ra được không?”

Thân Nhã nhân lúc này thoát khỏi vòng tay của Trần Vu Nhất, đứng bên cạnh Hoắc Đình Phong: “Không phải anh nói tối nay có tiệc xã giao à? Sao lại tới đây?”

Con ngươi Hoắc Đình Phong trầm xuống, đen láy như mực, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, giọng nói ôn hòa: “Thấy tin nhắn của em nên anh tới…”

Thân Nhã đỏ mặt, tim lại bắt đầu hẫng nhịp. Cô không ngờ chỉ vì một tin nhắn mà anh lại tới đây.

Trần Vu Nhất dán mắt vào hai người họ, sự khó chịu trong lòng càng tăng thêm, đôi mắt đào hoa híp lại, nhìn chằm chằm Hoắc Đình Phong: “Rốt cuộc anh đã dùng bao nhiêu tiền để có được cô ấy?”

Thân Nhã đang định lên tiếng thì bàn tay Hoắc Đình Phong đã đè cánh tay cô lại, ánh mắt thâm thúy chuyển sang nhìn Trần Vu Nhất: “Tổng giám đốc Trần nghĩ sao?” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Dáng vẻ chiếm hữu của anh khiến Trần Vu Nhất cau mày: “Mặc kệ là bao nhiêu tôi cũng sẽ trả cho anh gấp đôi. Trả lại tự do cho cô ấy đi!”

Hoắc Đình Phong gật đầu, khóe môi nở một nụ cười hòa nhã: “Tôi lặp lại một lần nữa, tôi chưa từng bao nuôi cô ấy, đối với tôi, cô ấy là bảo vật vô giá. Cô ấy là bạn gái tôi, chúng tôi đang yêu nhau.”

“Tôi không tin lời anh.” Trần Vu Nhất không tin, hai người họ chỉ mới chia tay một thời gian ngắn mà cô đã qua lại với người khác rồi sao?

Bàn tay khớp xương rõ ràng của Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, anh nói: “Chuyện này kiểu gì cũng vẫn cần phải có cách giải quyết. Tổng giám đốc Trần không tin lời tôi cũng không tin lời cô ấy, vậy làm thế nào tổng giám đốc Trần mới tin đây? Chi bằng để Nhã Nhi chứng minh?”

Nghe thấy hai chữ Nhã Nhi, Thân Nhã: “…”

Trần Vu Nhất đồng ý: “Được, vậy để cô ấy chứng minh đi.”

Hoắc Đình Phong cúi đầu, ánh mắt cụp xuống, nhìn cô đầy dịu dàng. Khi ánh mắt lướt qua bờ môi của cô, ý muốn lộ rõ…

Thân Nhã nhìn anh, gò má hơi đỏ ửng.

Suy nghĩ một lát, cô khẽ nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng chủ động hôn lên môi anh, hai nhắm mắt lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1005


Chương 1005

Lớp phấn mỏng nổi bật dưới ánh đèn, đẹp mắt đến mê người.

Tay phải Hoắc Đình Phong đặt ở sau lưng cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm gương mặt có chút ngượng ngùng, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông phía sau, hôn lại cô.

Bàn tay đang buông thõng bên hông của Trần Vu Nhất siết chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, lồng ngực không ngừng phập phồng dữ dội.

Sau nụ hôn thoáng chốc, Thân Nhã muốn lui ra, nhưng bàn tay to lớn ấm áp lại ôm sát vòng eo mảnh khảnh của cô, sỗ sàng hơn, nhẹ nhàng hôn sâu.

Nụ hôn của anh mạnh mẽ, mang theo sự chiếm hữu…

Một lát sau, Hoắc Đình Phong mới buông ra, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, giọng điệu dịu dàng: “Ngại à?”

Thân Nhã: “… Không…”

“Cô ấy đã chứng minh, chắc tổng giám đốc Trần cũng thấy rõ rồi, tôi là một người đàn ông chưa từng làm khó phụ nữ, còn chuyện bao nuôi là vớ vẩn, và quan hệ của tổng giám đốc Trần với Nhã Nhi, trước kia tôi đã biết. Với việc tổng giám đốc Trần tiếp cận Nhã Nhi, quả thật tôi thấy hơi không vui, hy vọng sau này có thể cố gắng tránh mấy vấn đề này…” Hoắc Đình Phong ngẩng đầu lên, mở miệng nói.

Lửa giận sục sôi trong lồng ngực Trần Vu Nhất, cuồn cuộn trào dâng, muốn nổ tung tới nơi, chân đã bước về phía trước, ánh mắt Hoắc Đình Phong lại lia tới.

Lúc này Thân Nhã lên tiếng, nói chậm rãi để anh ta hiểu, nghe rõ ràng từng câu từng chữ.

“Từ đầu tới cuối, chuyện bao nuôi hoàn toàn không có thật, là lời đồn từ buổi họp lớp. Tôi không giải thích vì tôi không quan tâm, cảm thấy họ nghĩ thế nào cũng không liên quan tới tôi. Nhưng chuyện đã đến nông nỗi này, tôi cần phải làm sáng tỏ. Tôi và anh ấy là người yêu, tôi sẽ không tìm người bao nuôi, hơn nữa cũng không để mình bị bao nuôi, dù anh muốn giúp tôi vì tình nghĩa cũng không cần. Thời gian bảy năm, tôi hiểu anh, nhưng anh lại không hiểu tôi. Bảy năm bên nhau mà không bằng mấy lời đồn đại của người khác, tôi không còn gì để nói nữa rồi. May mà hiện giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, đường ai nấy đi. Anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi tự chuốc lấy nhục nữa…”

Ánh mắt Hoắc Đình Phong thâm trầm, ôm lấy cô, đưa cô đi về phía chiếc xe Mulsanne màu bạc: “Ăn tối chưa?”

“Chưa, em vừa tan làm.”

“Muốn ăn chút gì không? Ăn cháo, hay là muốn về chung cư nấu?”

Thân Nhã lắc đầu: “Hôm nay hơi mệt, em không muốn làm bữa tối, muốn đi ăn lẩu sau đó mang về cho Trần Diễm An một ít, nhưng mà anh không thích ăn lẩu…”

Đôi môi đẹp đẽ của Hoắc Đình Phong khẽ cong lên: “Thỉnh thoảng tâm trạng tốt ăn cũng được. Hôm nay tâm trạng khá vui, có thể đi cùng em.”

“Phố Nam Yên được đấy, hay là em đi ăn lẩu, sau đó mua cháo cho anh. Em ăn lẩu còn anh ăn cháo, vẹn cả đôi đường?”

Cô ngồi vào trong xe, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Trần Vu Nhất đứng nguyên chỗ cũ, cô nhìn một lát rồi quay đi, không có cảm xúc gì.

“Được, tùy em…” Anh nghe theo cô.

Giọng nói xa dần, nhưng từng câu từng chữ vẫn truyền tới tai Trần Vu Nhất, chiếc xe biến mất trước mặt anh ta. Anh ta bực bội ném áo khoác trên người lên thành xe.

Bực bội chỉ có tăng chứ không giảm, hiện giờ lại càng rõ ràng hơn.

Từ trong đáy lòng, anh ta không tin Thân Nhã đã thích người đàn ông đó. Tình cảm bảy năm, cô yêu anh ta sâu đậm đến nhường nào. Thời gian ngắn như vậy, anh ta không tin!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1006


Chương 1006

Anh ta xoay người, ngồi trở lại chiếc xe Bentley, khởi động xe rời đi, mang theo cơn giận chưa được phát tác cùng tờ chi phiếu trong tay.

Bánh xe cọ xát với mặt đất phát ra những âm thanh chói tai, Trần Vu Nhất dừng xe lại, sau đó xé nát tờ chi phiếu, ném ra ngoài xe…

Cô yêu người đàn ông khác. Hừ, tưởng anh ta sẽ tin chắc? Mới có hai tháng mà cô đã có thể lên giường cùng người đàn ông khác?

Có lẽ đúng là không phải bị bao nuôi, nhưng có khả năng là đang chọc giận anh ta…

Tóm lại, anh ta sẽ không tin cô thích một người đàn ông khác.

Cuối cùng hai người vẫn tới tiệm lẩu, tiếng người ồn ào, khắp nơi đều là âm thanh trò chuyện nói cười.

Hoắc Đình Phong chọn phòng, ngăn lại những âm thanh ồn ào bên ngoài, sau đó cởi áo khoác ngoài màu đen ra, giơ tay treo sang một bên.

Thân Nhã không thích cay, hương vị đều rất nhạt, nước canh trắng đặc, không thấy chút dầu mỡ nào.

Anh không thích ăn đồ cay và nhiều dầu cho lắm. Cô cũng hiểu sơ qua về sở thích của anh.

“Chúng ta thương lượng một chuyện nhé…” Thân Nhã uống một ngụm nước ấm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện: “Có thể đừng gọi em là Nhã Nhi được không?”

“Tại sao?” Hoắc Đình Phong nhướng mày nhìn cô, ung dung chờ đợi.

“Khi mẹ em còn sống, bà với ba em thường gọi em là Nhã Nhi. Đột nhiên anh gọi em là Nhã Nhi, em sẽ có ảo giác giống như họ đang gọi em…”

Hai tiếng Nhã Nhi thốt lên từ đôi môi mỏng gợi cảm của anh, quả thật khiến người ta động lòng.

Nhưng khi mẹ còn sống, lúc nào cũng một tiếng Nhã Nhi hai tiếng Nhã Nhi. Hễ gọi Nhã Nhi là cô sẽ vô thức nghĩ tới…

Cánh tay rắn chắc đặt trên bàn, bàn tay to lớn của Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng day trán, khớp xương rõ ràng, gọn ghẽ: “Tiểu Thân?”

“…” Thân Nhã im lặng, cúi đầu uống nước.

Hoắc Đình Phong chăm chú nhìn vẻ mặt cô, khóe môi nở nụ cười cực đẹp: “Tiểu Nhã?”

“…” Cô tiếp tục giữ im lặng, so với vừa rồi, cách gọi này đỡ hơn đôi chút, nhưng mà…

Anh đặt ly thủy tinh lên bàn, tay gõ nhẹ mặt bàn, giọng điệu trầm thấp, dịu dàng: “Vậy nói anh nghe, em muốn anh gọi em thế nào?”

Sau đó, Thân Nhã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Tiểu Thân, không được. Tiểu Nhã, cũng không được. Cứ như vậy thì chỉ còn lại một cách gọi là Thân Nhã…

Chủ đề lại một lần nữa quay về vạch xuất phát…

“Tiểu Nhã nghe cứ như bề trên đang gọi con cháu vậy. Nên thôi thì cứ gọi là Thân Nhã đi.”

Anh ta cong môi: “Nghe em…”

Đúng lúc này, đồ ăn được bưng lên, Thân Nhã bắt đầu bỏ vào nhúng, quan tâm tới khẩu vị của anh nên cô đã gọi khá nhiều củ từ.

“Anh rất thích hành động vừa rồi của em.” Đột nhiên Hoắc Đình Phong lên tiếng nói.

“Hả?” Thân Nhã khó hiểu, cánh tay gắp củ từ dừng giữa không trung: “Hành động gì?”

“Hành động thể hiện quan hệ giữa chúng ta…” Ý anh là nụ hôn chủ động của cô vừa rồi.

Thân Nhã giật mình, sau đó gương mặt không khỏi ửng đỏ. Anh… anh… đang thả thính cô sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1007


Chương 1007

Nhìn anh có vẻ đĩnh đạc, trầm ổn, lịch lãm như vậy mà lại chủ động thả thính sao?

Rõ ràng là hành động của cô đã khiến anh vui vẻ. Hoắc Đình Phong mỉm cười, uống trà với tâm trạng rất tốt, thỉnh thoảng khẽ mím môi lại.

Ăn tối xong đã là mười giờ tối. Anh đưa cô về nhà, Thân Nhã bảo anh lên ngồi một lát.

Nhìn đồng hồ, Hoắc Đình Phong khẽ lắc đầu, cúi xuống hôn lên đôi môi cùng gương mặt đỏ ửng của cô, sau đó vẫy tay chào rồi khởi động xe ra về.

Nơi bị hôn trên mặt vẫn nóng bừng, khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Thân Nhã lên lầu, Trần Diễm An vẫn chưa ngủ. Cô ấy đang ôm bim bim, xem tivi chăm chú.

Thân Nhã mang lẩu về cho Trần Diễm An, bưng đến tận miệng. Cô ấy như quỷ đói đầu thai, ăn ngay lập tức.

Thấy vậy, Thân Nhã hỏi cô ấy, lẽ nào định cứ tiếp tục như vậy sao?

“Có phải cậu ghét tớ ở đây làm phiền cậu, cản trở cậu và nam thần của cậu ân ái không?”

Thân Nhã tức đến bật cười, trừng mắt với cô ấy, khoanh tay trước ngực: “Biết ở chỗ này làm bóng đèn mà còn không mau chuyển đi?”

“Nói đùa thôi. Sao phải tức giận vậy? Tớ sai rồi, tớ sai rồi.” Trần Diễm An lập tức cười tủm tỉm nhận sai, tiếp tục nói: “Mẹ anh ấy đang ép. Sống ở nhà họ Quý không chỉ có anh ấy mà còn có cả tớ nữa. Tất cả mọi người đều không được yên thân. Tớ muốn dọn ra ngoài sống cho yên bình.”

“Nói thì nói vậy, nhưng tớ lại chỉ thấy cậu ngày ngày làm tổ ở đây thôi, thế thì yên bình cái gì?” Thân Nhã gõ trán cô ấy: “Tớ biết trong lòng cậu không thoải mái, cũng biết trong lòng cậu có điều băn khoăn, nhưng chuyện đã vậy rồi. Quý Hướng Không không bận tâm, cậu còn tốt hơn mấy người gãy tay chân, mắc ung thư cả trăm lần, không phải sao?”

Trần Diễm An gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, bưng chiếc bát trong tay lên: “Có thể để tớ ăn xong đã được không?”

Nghĩ đến chuyện Diệp Giai Nhi nói lúc trưa, miệng Thân Nhã mấp máy, cuối cùng không nói gì.

Thời gian này Trần Diễm An phải chịu quá nhiều áp lực, cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô ấy vào lúc này.

Hơn nữa, về người phụ nữ kia, Diệp Giai Nhi cũng không hoàn toàn chắc chắn, thế nên vẫn tạm gạt đi trước vậy.

Sáng sớm hôm sau.

Thân Nhã tới công ty. Vừa đến văn phòng, giám đốc đã tìm cô.

Đi vào văn phòng, giám đốc ngẩng đầu: “Công ty còn có một bản hợp đồng muốn giao cho cô.”

“Hợp đồng trong tay tôi vẫn chưa hoàn thành, công trình cũng sắp sửa đi vào thi công. Lượng công việc quá nhiều, tôi thấy hơi quá tải.”

Giám đốc mỉm cười: “Hợp đồng này rất đơn giản. Về cơ bản hai bên đã bàn xong rồi, chỉ cần ký tên nữa thôi, cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.”

“…” Thân Nhã không nói được gì. Nếu chỉ còn việc ký tên thì sao lại muốn giao cho cô? Chẳng phải để cô sẵn ăn à?

Cô cảm thấy chắc chắn giám đốc không tốt đến vậy.

“Đây là hợp đồng, chiều nay cô đi một chuyến, nhớ ký hợp đồng đấy.” Dứt lời, giám đốc đưa qua, sau đó lại nhìn Thân Nhã vài lần.

Sao trước kia anh ta không phát hiện ra Thân Nhã rất có năng lực nhỉ? Không ngờ bà chủ của Trần thị trước đây lại là cô!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1008


Chương 1008

Thân Nhã nhíu mày nhận lấy hợp đồng. Giám đốc mỉm cười vỗ nhẹ bả vai cô: “Tiểu Thân của chúng ta đích thân ra trận. Đỉnh chóp nhé!”

Thân Nhã càng thêm hoang mang, trực giác mách bảo cô chuyện không đơn giản như vậy.

Tới giờ ăn trưa, Thân Nhã mới đứng lên. Chuẩn bị tới nhà ăn thì đồng nghiệp nam Lý Sơn Minh đi tới: “Thân Nhã, trưa nay có rảnh không?”

“Sao vậy?”

“Không phải lần trước cô cầm tài liệu giúp tôi sao, trưa nay tôi mời cô ăn cơm.”

Thân Nhã lắc đầu. Chuyện có đáng gì đâu, nhưng Lý Sơn Minh lại kiên trì, nhất quyết muốn mời, Thân Nhã đành phải đồng ý.

Quán ăn được chọn nằm ở đối diện, có sườn heo, cơm, cà phê, sữa và nhiều món khác. Hai người gọi món xong, điện thoại của Thân Nhã vang lên. Hoắc Đình Phong gửi tin nhắn tới, hỏi cô đang ở đâu.

Không nghĩ nhiều, cô nhìn tên cửa hàng rồi gửi tin nhắn cho anh.

Cơm trưa được mang lên, Thân Nhã chuẩn bị ăn, Lý Sơn Minh lại nâng ly muốn chạm cốc. Cô bất đắc dĩ mỉm cười, đành phải nâng ly.

“Thật ra hôm nay hẹn cô tới đây ăn cơm là còn có chuyện khác muốn nói.” Lý Sơn Minh lau miệng, dần đỏ mặt: “Thú thực là tôi đã để ý cô từ lúc nào không biết. Tôi thích cô. Cô khác với những cô gái khác. Khi ở bên cô, tôi cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu. Trên người cô có một vẻ đặc biệt mà những cô gái khác không có, thành thật, kiên trì, không ngại khổ, còn xinh đẹp nữa… Tôi… tôi… Chúng ta hẹn hò đi!”

Đôi tay cầm đũa của Thân Nhã khựng lại, người hơi cứng đờ. Cô vốn tưởng chỉ là một bữa trưa đơn giản thôi, không ngờ lại là “bữa cơm có đạn” à.

Cô hơi lúng túng xấu hổ, sau đó suy nghĩ xem nên nói thế nào để vừa phù hợp lại vừa có thể từ chối khéo anh ta mà không làm tổn hại hòa khí hai bên.

Trong lúc đang suy nghĩ, vai cô đột nhiên nặng xuống, sau đó nghe thấy giọng nói truyền cảm vang lên: “Ăn cơm cùng đồng nghiệp à?”

Thân Nhã xoay người, nhìn về phía sau: “Anh tới rồi?”

Hoắc Đình Phong khẽ gật đầu, kéo ghế bên cạnh cô ra, sau đó ngồi xuống, vắt chéo chân, cực kỳ khí chất.

Lý Sơn Minh sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn Hoắc Đình Phong bên cạnh, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh Hoắc!”

“Chào anh.” Hoắc Đình Phong chào hỏi dửng dưng, không quá gần gũi cũng không quá xa cách, càng không kiêu căng, sau đó nhìn về phía Thân Nhã: “Sao không nói với anh trưa nay đi ăn cơm với đồng nghiệp?”

“Cũng vừa mới hẹn thôi.” Thân Nhã trả lời, khẽ mím môi, nghĩ xem nên giới thiệu thế nào.

Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, Hoắc Đình Phong đã nói: “Tôi là bạn trai của cô ấy, cảm ơn anh đã khen ngợi bạn gái tôi…”

Chỉ một câu đơn giản nhưng đã tuyên bố quyền sở hữu với cô.

Lý Sơn Minh vẫn sững sờ, bị khí chất mạnh mẽ của người đàn ông đối diện làm cho không biết nói gì, suýt chút nữa không cắn được đầu lưỡi của mình: “Thân Nhã năm nay hai bảy tuổi nhưng lại như một sinh viên đại học vậy. Anh Hoắc năm nay ba mươi tư, lớn hơn bảy tuổi, có phải hơi già không?”

Già… Thân Nhã ngây người, đang nói Hoắc Đình Phong già sao?

Mà rõ ràng Hoắc Đình Phong cũng có chút giật mình, có lẽ trước giờ chưa từng nghe ai bảo anh già.

Người khác đều đánh giá anh trưởng thành, quyến rũ, ưu nhã, phù hợp với đàn ông tuổi ba tư, chưa bao giờ nghe thấy từ già.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1009


Chương 1009

Anh luôn lãnh đạm, khuôn mặt không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài hiếm khi thấy có biểu hiện khác thường, nhưng cũng chỉ thoáng qua đã khôi phục như thường, điềm nhiên hỏi Lý Sơn Minh: “Vậy sao?”

Lý Sơn Minh không đoán được tâm tư của anh, nhưng vẫn cả gan nói: “Đã sắp bốn mươi rồi, không già sao?”

Hoắc Đình Phong khẽ cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nói giọng hờ hững: “Có lẽ vậy.”

Lý Sơn Minh cười gượng, cũng không thể tiếp tục ngồi đây nữa, bèn tìm bừa một cái cớ, nhanh chóng rời đi.

Thế là, chỉ còn lại hai người. Cũng không hiểu sao mà Thân Nhã lại thấy buồn cười, rồi sau đó thật sự cười thành tiếng.

“Em cũng cảm thấy anh già à?” Hoắc Đình Phong liếc nhìn cô.

“Không, vừa đúng tuổi.” Thân Nhã lập tức dừng tiếng cười, e rằng đây là lần đầu tiên anh nghe được từ “già” từ miệng người khác.

Gạt đi sự bất đắc dĩ, Hoắc Đình Phong gọi ly cà phê, dửng dưng khẽ nhấp một ngụm: “Thế vì sao lại cười?”

Cô im lặng, nghiêm túc lắc đầu: “Em không cười.”

Thân hình cao lớn hơi nghiêng về phía trước, đầu ngón tay ấm áp của Hoắc Đình Phong chỉ vào khóe miệng đang cong lên của cô: “Ăn trưa đi.”

Mặt Thân Nhã hơi nóng lên, xúc một miếng cơm cho anh: “Nếm thử xem, cũng khá ngon đấy.”

Vẻ mặt anh hiền hỏa, đôi môi mỏng khẽ mở, gật đầu, sau đó khẳng định với cô: “Đúng là khá ngon.”

Bầu không khí giữa hai người rất yên ả. Ăn trưa xong, Hoắc Đình Phong đưa cô về tòa nhà công ty.

Thân Nhã đi làm, còn Hoắc Đình Phong lên xe lái về biệt thự.

Anh cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen trên người, thân hình khỏe khoắn ngả trên sô pha, trước mặt là gương, bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve cằm, không biết là đang xem xét gì.

Tô Chính Kiêu đi vào thấy vậy, khó hiểu nhíu mày: “Cậu sao thế?”

Hoắc Đình Phong dựa nghiêng trên sô pha, vắt chéo hai chân, khép hờ mắt, mở miệng nói: “Nói thật, có phải tôi già rồi không?”

“Thế thì còn phải xem cậu so với ai, nếu so với mấy thằng nhóc tuấn tú hai mươi tuổi đầu thì chắc chắn là già, còn nếu so với những người đàn ông cả bó tuổi kia thì vừa đẹp. Mà kỳ cục! Sao đột nhiên cậu lại hỏi tôi câu này?”

Tô Chính Kiêu vô cùng kinh ngạc, anh Hoắc không phải kiểu người sẽ hỏi vấn đề này.

“Không có gì, tiện thì hỏi thôi…” Hoắc Đình Phong trả lời bâng quơ, lướt qua vấn đề này.

“Có điều đàn ông ấy mà, chỉ cần da đẹp thì nhìn sẽ không già. Giống như tôi này, đúng hẹn tới spa, thường ngày đắp mặt nạ trông cũng ổn áp đấy. Hơn nữa nhiều phụ nữ bây giờ thích đàn ông trưởng thành, thích mấy ông chú cơ. Đám thanh niên trẻ tuổi quá ngây ngô, không có gì đáng trông mong, cũng không có bản lĩnh. Nói trắng ra là như trẻ con, chỉ có mấy đứa học sinh chưa rời ghế nhà trường mới thích thôi.”

Cuối cùng, Tô Chính Kiêu hỏi: “Đúng rồi, cậu với bà bầu kia… Thân Nhã thế nào rồi?”

Hoắc Đình Phong liếc xéo anh ta một cái, ôn hòa nói: “Vẫn đang bên nhau, đang trong giai đoạn phát triển.”

Nghe vậy, cảm xúc của Tô Chính Kiêu thoáng thay đổi, hơi kích động hơn so với vừa rồi: “Tôi nói rồi, cô ta không xứng với cậu!”

Hoắc Đình Phong không muốn tiếp tục chủ đề này: “Có vài chuyện tôi không muốn nói lại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1010


Chương 1010

Tô Chính Kiêu thoáng thay đổi sắc mặt, đứng dậy cầm lấy chiếc áo khoác màu xanh lam, sải đôi chân dài, cất bước ra khỏi biệt thự.

Hoắc Đình Phong không đồng tình, khuôn mặt tuấn tú hiếm khi lộ vẻ thâm trầm. Sau đó anh gọi điện thoại cho Tiểu Trương, bảo anh ta mua vài thứ.

Tốc độ của Tiểu Trương rất nhanh. Hai mươi phút sau đã xuất hiện trước cửa biệt thự, trong tay cầm theo chiếc hộp đóng gói tinh xảo, viết mấy chữ to rõ ràng: Mặt nạ chuyên dùng cho nam.

Cửa biệt thự mở ra, Hoắc Đình Phong bước tới. Có vẻ anh vừa mới tắm xong, mặc áo tắm dài màu trắng, tóc vẫn ướt, bọt nước rớt xuống sàn nhà.

Nhận lấy hộp đóng gói, anh nhìn xuống, cất giọng nặng nề: “Tờ hướng dẫn đâu?”

“Ở bên trong cả đấy ạ.” Tiểu Trương vội vàng nói: “Nhưng mà, anh Hoắc mua mặt nạ cho nam…”

Hoắc Đình Phong cong môi, ngắt lời anh ta: “Tặng quà cho bạn, có vấn đề gì sao?”

Tiểu Trương vội vàng lắc đầu. Cửa biệt thự đóng lại. Anh ta giơ tay gãi đầu, cảm thấy tặng mặt nạ nam cho bạn hình như không được tốt lắm thì phải.

Nhưng mà từ trước đến nay anh Hoắc làm việc đều theo ý mình. Miễn là anh Hoắc quyết định thì đều đúng cả.

Mở chiếc hộp tinh xảo ra, mặt nạ lập tức hiển hiện. Hoắc Đình Phong nhướng mày, nhìn chiếc mặt nạ, mặt thoáng vẻ bất đắc dĩ. Rõ ràng cảm thấy hành động của mình hơi điên rồ.

Cuối cùng, nhớ tới lời Lý Sơn Minh nói, đôi mắt sâu lắng của anh chợt nhíu lại. Anh đặt thân hình cao lớn của mình xuống, tay trái gượng gạo mở mặt nạ ra, tay phải lật xem tờ hướng dẫn.

Sau đó, anh dựa theo hướng dẫn, dán mặt nạ lên mặt. Ngay lập tức, nhíu mày lại vì chưa quen…

Cảm giác hơi lạnh, anh thấy da mặt hơi căng ra, không thoải mái, cơ thể cũng xê xích theo.

Anh đã ba mươi tư tuổi rồi, có bao nhiêu kinh nghiệm trường đời, vậy mà giờ lại nằm đây vật lộn với một tấm mặt nạ.

Buổi chiều, còn chưa tới giờ tan làm, Thân Nhã đã bị cử đi ký hợp đồng.

Địa điểm được chọn là quán trà Hoàng Gia ở phố Nam Yên. Cô đi rất sớm. Khi tới nơi, đối phương vẫn chưa tới.

Giám đốc nói đối phương là công ty lớn có tiếng, không cần tiết kiệm, cũng đừng khiến đối phương mất lòng, phải hầu hạ người ta như ông lớn.

Quá thời gian đã hẹn mười phút. cô không ngừng xem đồng hồ đeo tay. Đột nhiên, nhìn thấy Trần Vu Nhất đi đến.

Anh ta mặc áo khoác màu xám, cặp mắt đào hoa nhướng lên, phía sau còn có hai trợ lý, đi ở đại sảnh, thu hút sự chú ý của mọi người.

Sắc mặt Thân Nhã dửng dưng như thường, cực kỳ bình tĩnh, dịch chuyển ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nói thật, nếu không phải Trần Vu Nhất khiến cô tổn thương quá sâu đậm, cô cũng không làm được đến mức như vậy.

Chỉ khi đối phương quá tàn nhẫn mới có thể khiến bạn hết hy vọng!

Vậy nhưng, Trần Vu Nhất đi tới bên cạnh cô thì dừng bước lại, vẻ mặt tươi cười: “Cô Thân.”

Thân Nhã không để ý tới anh ta, trợ lý tiến lên dò hỏi: “Xin hỏi cô là người tới ký hợp đồng sao?”

Cô sững sờ, sau đó mới hiểu ra, người tới ký hợp đồng hôm nay chính là Trần Vu Nhất. Chẳng trách giám đốc lại cho cô món hời như vậy.

Mặt Thân Nhã biến sắc, gọi điện thoại cho giám đốc ngay trước mặt Trần Vu Nhất. Giọng điệu không tốt chút nào, nói thẳng rằng tôi không ký hợp đồng này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1011


Chương 1011

Đương nhiên giám đốc không đồng ý, nói một hồi trong điện thoại với cô, nếu không thể hoàn thành hợp đồng này thì cô đừng quay về nữa!

Thân Nhã tức đến nỗi chỉ muốn đổ cốc cà phê lên đầu giám đốc, nâng khóe mắt lên, trong lúc vô ý lướt qua khuôn mặt tươi cười của Trần Vu Nhất.

Cô khẽ cụp mắt, ngắt điện thoại, khóe miệng cong lên nở nụ cười thanh lịch, đúng mực. Cô sẽ ký bản hợp đồng này.

Bất hòa với ai chứ đừng bất hòa với tiền. Giám đốc cho cô món hời lớn như vậy, vì sao cô phải từ chối chứ?

Còn nữa, cô đã coi Trần Vu Nhất như không khí rồi. Tiền thì ai mà chả muốn kiếm. Sao lại không được kiếm tiền của Trần Vu Nhất?

Thân Nhã đứng dậy, xin phép đi vệ sinh một lát.

Khi rời đi, cô quên mang theo điện thoại. Chiếc điện thoại đặt trên bàn, cô vừa đi thì chuông reo.

Người gọi tới là Hoắc Đình Phong…

Đôi mắt đào hoa nheo lại, Trần Vu Nhất cúi người, nhìn tên người gọi, thẳng tay nghe điện thoại của cô: “Alo?”

Hai dự án hợp tác vẫn đang đàm phán, anh ta cũng không biết đối phương là công ty của Thân Nhã, chiều nay khi thư ký mang hợp đồng tới anh ta mới xem.

Sự trùng hợp này không phải anh ta cố ý sắp xếp. Chỉ là người ký tên đột nhiên đổi lại thành anh ta mà thôi…

Đầu bên kia điện thoại im lặng, cứ như không có ai nghe máy, nhưng tiếng hít thở nhàn nhạt vẫn quanh quẩn.

“Anh Hoắc, chúng ta mới gặp không bao lâu, chắc hẳn anh vẫn còn nhớ rõ giọng tôi…” Trần Vu Nhất bưng chén trà lên, đôi mắt đào hoa nheo lại.

Hoắc Đình Phong cất lời, giọng nói nhàn nhạt, cảm xúc không hề dao động: “Đương nhiên, cô ấy đâu rồi?”

“Cô ấy… đang ở trong phòng tắm…” Trần Vu Nhất cố ý nhướng mày, thong thả trả lời: “Chắc chưa thể ra ngay được, nhưng tôi có thể chuyển lời thay anh Hoắc.”

“Cảm ơn ý tốt của anh Trần. Nhưng mà trước giờ tôi không có thói quen nhờ người thứ ba truyền đạt lời nói thân mật với người yêu của mình…”

“…”

Người thứ ba…

Không ai khác, người thứ ba đương nhiên là chỉ anh ta, Trần Vu Nhất nhíu mày thật chặt, nghẹn họng không phản bác được, trong lòng bực bội không thôi.

“Lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại, tạm biệt.” Dứt lời, anh ta lập tức ngắt điện thoại.

Hoắc Đình Phong có một thói quen, anh không thích nói chuyện với những người có ấn tượng không tốt. Đây là thói quen của anh.

Khóe mắt liếc thấy bóng người ở chỗ ra vào, tay Trần  Vu Nhất thực hiện rất nhanh, lướt hai ba cái đã xóa nhật ký cuộc gọi.

Sau đó đặt điện thoại lại chỗ cũ, giống như chưa từng có ai chạm vào…

Thân Nhã ngồi đối diện anh ta, không uống trà, cũng không động vào bánh ngọt. Vì đối phương là Trần Vu Nhất nên cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong.

Giữa hai người, không cần tiếp xúc quá nhiều…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1012


Chương 1012

Mở tài liệu ra. Trước đây Thân Nhã có tìm hiểu qua về dự án này, nên hiện tại tiếp xúc cũng không cảm thấy xa lạ.

Yếu điểm, trọng điểm, những điểm nên đưa ra, cô liệt kê từng cái một, trật tự rõ ràng, lành mạch, ngắn gọn.

Công ra công, tư ra tư. Cô là người công tư rõ ràng, không thể để hai thứ đó dây dưa với nhau được. Cô còn phải kiếm tiền, còn cần sự nghiệp, không cần vì một cuộc hôn nhân sai lầm mà hủy hoại tiền đồ của mình.

Cô hai mươi bảy tuổi, không còn là thiếu nữ mười tám bốc đồng nông nổi nữa. Dù là suy nghĩ hay hành động cũng đều đã trưởng thành hơn.

Trần Vu Nhất chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của Thân Nhã khi làm việc, đây là lần đầu tiên.

Khi cô làm việc, thái độ nghiêm túc, chín chắn, lưu loát, dứt khoát, tự tin.

Đôi mắt Trần Vu Nhất nheo lại, nhìn cô chăm chú, suy nghĩ có chút dao động. So với trước khi ly hôn, cô như hai người khác nhau.

Thân Nhã nhíu mày, nâng tay lên đặt trên bàn, gõ từng tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu không còn vấn đề gì nữa, ký tên đi.”

Trần Vu Nhất cầm lấy bút, động tác rất nhanh, vài ba nét đã ký xong, duỗi tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”

Thân Nhã vẫn không ngước mắt lên. Cô cúi đầu lo thu xếp lại tài liệu của mình, nhét điện thoại vào túi, xoay người rời đi.

Cô đứng bên đường bắt taxi. Trời mùa đông tháng chạp giá rét, thời tiết quá lạnh, taxi đi tới đi lui đều không còn chỗ trống.

Chiếc Bentley dừng bên đường, khuôn mặt Trần Vu Nhất ló ra ngoài cửa sổ xe: “Tôi có thể cho cô đi nhờ một đoạn.”

Thân Nhã làm như không nghe thấy, tiếp tục đợi xe, không bắt được, cô đổi hướng đi tới đường đối diện, đúng lúc có một chiếc taxi trống dừng lại.

Trần Vu Nhất vẫn ngồi trên chiếc Bentley màu đen, nhìn xe taxi biến mất trước mắt, anh ta nhíu mày.

Quá khứ đã qua, không còn tiếp tục vương vấn, ngay cả một chút dây dưa cũng không có.

Bảy năm, cô bị tổn thương quá sâu sắc, vết thương chồng chất, vệt máu loang lổ đã rút cạn sức lực của cô.

Giống như người ta thường nói, trên đời này, không có tình yêu nào không có lý do, lúc trước dù bất chấp yêu sâu đậm đến đâu thì giờ cũng sẽ hận từng ấy!

Trở lại chung cư, hiếm khi Trần Diễm An ra dáng một người phụ nữ. Cô ấy dọn dẹp nhà sạch sẽ khiến Thân Nhã còn tưởng cô ấy bị sốt.

Cô sợ cô ấy đói nên khi trở về còn mang cho cô ấy bát hoành thánh, mỏng vỏ, nhiều nhân, nước dùng thì rất thơm ngon.

Thân Nhã vào phòng tắm rửa, đặt túi trên sô pha, tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Diễm An quay về phía nhà tắm gọi cô.

Không thấy đáp lại, hơn nữa điện thoại vẫn không ngừng kêu, Trần Diễm An duỗi tay phải ra, nhấn nghe, khóe miệng cười tươi như hoa: “Anh Hoắc…”

Thân Nhã đi từ nhà tắm ra thì thấy Trần Diễm An cầm điện thoại trong tay, cười không khép được miệng.

Cô ngạc nhiên nhíu mày. Vừa đi tới, Trần Diễm An đã nhét điện thoại vào tay cô rồi nháy mắt. Thân Nhã vừa nhìn đã hiểu rồi.

“Ăn tối chưa?” Hoắc Đình Phong ôn hòa nói, nhàn nhạt bay bổng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1013


Chương 1013

“Em ăn rồi. Anh thì sao?” Thân Nhã bước vòng qua sô pha, lướt qua Trần Diễm An, đứng trước cửa sổ, cách xa cô ấy ra.

Anh gật đầu đáp lại, sau đó hỏi: “Buổi chiều em ở cùng anh ta sao?”

Thân Nhã không hiểu: “Ai cơ?”

“Anh Trần…” Giọng điệu Hoắc Đình Phong hơi âm trầm. Anh cố ý tránh nhắc tới tên Trần Vu Nhất.

Thân Nhã đã biết anh nói tới ai, ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

Anh nhàn nhạt nói: “Chiều nay anh gọi cho em, người nghe máy là anh ta…”

Ban đầu Thân Nhã ngẩn ra, sau đó lửa giận lập tức dâng trào trong lòng. Anh ta dựa vào đâu mà nghe điện thoại của cô?

“Công ty bảo em đi ký một bản hợp đồng, em cũng không biết người ký hợp đồng là anh ta. Có lẽ là trong lúc em đi vệ sinh, anh ta đã nghe điện thoại!” Cô buồn bực giải thích.

Hoắc Đình Phong ở bên kia hơi mỉm cười, cuối cùng nói một câu: “Thái độ và phản ứng của em với anh có phải hơi lạnh nhạt không?”

Lạnh nhạt? Thân Nhã nhíu mày, khẽ siết chặt chiếc di động, không hiểu ý anh nói.

“Mỗi lần hẹn hò và gặp mặt, đều là anh gọi cho em. Em chưa bao giờ gọi điện hẹn anh cả. Đàn ông đúng là nên chủ động, nhưng nếu người phụ nữ quá lạnh nhạt sẽ khiến người đàn ông cảm thấy mình không quan trọng, em hiểu không?”

Khóe miệng Thân Nhã cong lên, cô khẽ cười, gương mặt hơi ửng đỏ: “Anh đang giận đấy à?”

“Đúng…” Anh thành thật và thản nhiên đến lạ.

Trái tim Thân Nhã bắt đầu đập lỡ nhịp, chỉ cần đối phương là anh, dù là mặt đối mặt hay là qua điện thoại, tim cô đều sẽ đều loạn nhịp.

Suy nghĩ một lát, cô nói: “Em sẽ thay đổi.”

Qua điện thoại, Thân Nhã nghe được rõ ràng tiếng cười truyền cảm, trầm thấp của anh tràn ra từ lồng ngực: “Anh chờ đợi biểu hiện tốt của em…”

Ngắt điện thoại, cô ngồi bên cạnh Trần Diễm An. Cô ấy chống tay lên cằm, cười vô cùng mờ ám xấu xa. Nói chủ đề 18+ gì mà nhìn cậu đỏ mặt thế kia.

Thân Nhã xoa mặt mình, hơi lúng túng, nói với Trần Diễm An là cô không khống chế được, lúc nói chuyện với anh luôn có phản ứng như vậy.

Trần Diễm An bực bội trừng mắt liếc cô: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu. Hormone nam tính của người đàn ông đó tỏa ra mãnh liệt như thế, có phụ nữ nào không mặt đỏ tim run chứ?”

Thân Nhã nghĩ lại, thấy cũng phải, cảm thấy Trần Diễm An nói lời này có lý. Không phải da mặt cô mỏng mà là khí chất nam tính của anh quá mãnh liệt.

Lâm Nam Kiều nhận được điện thoại của Hàn Thu Trúc.

Hàn Thu Trúc nói lúc chiều đi qua quán trà Hoàng Gia, cô ta tình cờ nhìn thấy Trần Vu Nhất và Thân Nhã ngồi cùng nhau.

Vừa nghe vậy, Lâm Nam Kiều có chút thấp thỏm, những vẫn khá bình tĩnh.

Ngay sau đó, Hàn Thu Trúc lại nói, nhưng nhìn hai người chỉ như đang nói chuyện công việc, ký hợp đồng, bên cạnh còn có cả trợ lý.

Sau đó, Lâm Nam Kiều hoàn toàn bình tĩnh lại.

Sau khi gắt điện thoại, Lâm Nam Kiều uống một ly nước ấm, cởi áo khoác trên vai xuống, quả nhiên vẫn chỉ có phụ nữ xinh đẹp mới có thể khiến phụ nữ cảm thấy đáng lo.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1014


Chương 1014

Nếu đối phương là Thân Nhã, vậy thì tất nhiên không phải đối thủ của cô ta, tiếp xúc vì công việc là chuyện không thể tránh khỏi.

Về bản thân mình, cô ta vẫn có vài phần tự tin…

Trần Vu Nhất trở về. Lâm Nam Kiều chuẩn bị món ăn anh ta thích nhất, còn có canh, đương nhiên đều mang về từ nhà hàng, hai người ngồi bên bàn ăn bữa tối.

Sau đó, mở TV lên, đang ở kênh tin tức, Trần Vu Nhất lười biếng dựa vào người Lâm Nam Kiều, bàn tay cô ta nhẹ nhàng mát xa cho anh ta.

Có rất nhiều cách để khống chế đàn ông, trong đó cách quan trọng nhất là khiến đàn ông cảm thấy thoải mái, hơn nữa, lúc nào cũng phải duy trì cảm giác thần bí, mới mẻ.

Mà Trần Vu Nhất luôn thích Lâm Kiều xoa bóp cho anh ta, nhẹ nhàng mát xa sẽ khiến anh ta có cảm giác thoải mái, thư giãn chưa từng có.

Sáng sớm hôm sau, Trần Vu Nhất đi làm, Lâm Nam Kiều lại xin nghỉ, không tới công ty.

Cô ta cảm thấy Thân Nhã vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn. Cô ta cần phải qua đó bồi thêm một nhát dao, chặt đứt hy vọng của cô.

Nhát dao này phải khiến cô tuyệt vọng hẳn, hơn nữa còn hận Trần Vu Nhất đến chết, điều Lâm Nam Kiều muốn là, hai người hoàn toàn trở mặt thành thù.

Thân Nhã đang làm việc. Giám đốc nhìn thấy cô thì như ong thấy hoa, cười tủm tỉm, luôn miệng một tiếng Tiểu Thân hai tiếng Tiểu Thân.

Người hiểu chuyện thì biết là do cô ký hợp đồng thành công, ai không hiểu còn tưởng giám đốc thậm thụt gì với cô rồi.

Thân Nhã bị gọi đến nỗi nổi cả da gà, cả người vô thức run lên bần bật.

Lễ tân gọi điện tới, nói có người tới tìm cô. Thân Nhã không đứng dậy, bảo lễ tân báo luôn tên.

Đến lúc lễ tân vừa nói ra hai chữ Lâm Nam, Thân Nhã đã thẳng thừng ngắt điện thoại.

Cô cho rằng phản ứng của mình quá khích như vậy, lễ tân sẽ hiểu và biết nên xử lý thế nào.

Nhưng cô không ngờ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy nhân viên lễ tân và Lâm Nam Kiều đã đứng trước mặt, Lâm Nam Kiều đang cười dịu dàng.

Thân Nhã ném bút lên bàn làm việc, ra khỏi văn phòng. Lâm Nam Kiều đi phía sau.

Không ra khỏi công ty, cũng không tới quán cà phê đối diện, Thân Nhã đến đại sảnh mua cho mình một ly cà phê, cầm lên uống.

Lâm Nam Kiều ngồi xuống đối diện cô, bưng ly nước ấm, đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra chị không cần phải có thành kiến với tôi như vậy. Nếu hôn nhân của chị và anh ấy có thể vượt qua mưa gió, căn bản sẽ không có chỗ cho tôi chen vào.”

“Tiếp tục đi.” Thân Nhã tiếp tục nghe, nhưng vẻ mặt lại không hề để tâm, vắt chéo hai chân.

“Trong cuộc hôn nhân của chị và anh ấy, anh ấy sai, thật ra chị cũng sai. Sau lần đầu chị phát hiện chúng tôi lên giường, nếu có thể thật sự không so đo chứ không phải ngoài miệng nói không so đo nhưng lại luôn coi nó là công cụ sắc bén để nhằm vào anh ấy mỗi khi khó chịu, khổ sở, chị không được yên bình, khiến anh ấy cũng không được yên bình. Dù là người dễ tính cũng sẽ phải nổi nóng, huống gì là anh ấy.”

“Tôi không cần phải ở đây nghe con giáp thứ mười ba giảng giải. Không có việc gì thì cút đi!”

Lâm Nam Kiều nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Có một thời gian anh ấy không thể lên giường cùng chị. Chị không tò mò nguyên nhân sao? Đó là vì anh ấy đã cảm thấy mệt mỏi với cuộc hôn nhân của hai người. Hôn nhân khiến anh ấy không hạnh phúc, chỉ có mệt mỏi. Hơn nữa chị mặc đồ ngủ lôi thôi như vậy, cơ thể còn béo mập biến dạng, mặt còn có vết tàn nhang, nấu bữa tối xong lại không tắm rửa, trên người toàn mùi hành. Có người đàn ông nào muốn ngủ cùng chị chứ?”

Thân Nhã nheo mắt nhìn cô ta: “Trần Vu Nhất nói với cô sao?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1015


Chương 1015

“Đương nhiên. Nếu không thì mấy ngày ấy, anh ấy đã không làm với tôi cả đêm.” Lâm Nam Kiều khảy ly nước.

“Tôi đã nghe được những lời cô nói rồi, cô cũng đã đạt được mục đích khi tới đây. Giờ thì đi đi.” Cô không phản ứng gì, lạnh nhạt, rất bình tĩnh.

Nhưng trong lòng lại trống rỗng, âm u hoang lạnh. Ha ha, Trần Vu Nhất nói với bồ nhí như vậy sau lưng cô sao?

Không có dáng người, gương mặt còn đầy tàn nhang, lôi thôi, trên người có mùi hành khó ngửi, không có hứng thú làm…

Cô tưởng hôn nhân của mình chỉ đơn giản là bị phá hoại, bị phản bội, nhưng chưa từng nghĩ, sau lưng cô lại bị ghét bỏ đến vậy.

Cô nghĩ, ban đầu cô muốn nuôi một con chó, nấu cho nó bát mỳ trứng, con chó còn biết vẫy đuôi, liếm tay lấy lòng cô.

Làm cho anh ta nhưng anh ta lại oán trách đầy mình…

Thân Nhã muốn cười, càng muốn lớn tiếng cười giễu. Đúng là nực cười, vô cùng nực cười!

Cô chỉ cảm thấy bi thương. Cô học lâu như vậy, học cách nấu ăn, mang theo niềm vui, sự mong chờ, tâm trạng kích động, nhưng đổi lại…

Phản ứng của cô khác xa so với dự đoán của Lâm Nam Kiều. Lẽ ra cô nên đau buồn, kích động, phẫn nộ, chứ không phải như vậy!

“Mục đích cô tới nói những lời này với tôi đơn giản là vì cô muốn tôi hết hy vọng với Trần Vu Nhất, hận anh ta thấu xương. Nhưng cô cũng đừng quên, nếu lúc trước không phải tôi tự bỏ đi, cô cũng không được như bây giờ đâu. Có thời gian nói với tôi những điều này, chi bằng chuẩn bị đề phòng những phản ứng chuẩn bị rớt xuống đầu cô đi. Biện pháp níu kéo nào cũng làm cả, anh ta càng có thêm hàng ngàn hàng vạn lý do ghét bỏ cô, không làm với cô. Trần Vu Nhất chẳng là gì với tôi cả. Tôi có bạn trai rồi. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Trên giường chúng tôi lại càng hợp hơn. Nếu có thể, mong cô quản Trần Vu Nhất cho tốt vào, đừng để anh ta xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cảm ơn!”

Dứt lời, Thân Nhã đứng dậy, vừa xoay người thì thấy Hoắc Đình Phong đã đứng phía sau từ lúc nào.

Cô bắt đầu nhớ lại những lời mình vừa nói, sau đó, gương mặt đỏ lên, không khỏi ho nhẹ một tiếng.

Duờng như những lời nên nói, không nên nói, xấu hổ, mất mặt cô đều nói ra cả rồi…

Hoắc Đình Phong mặc áo khoác, vẻ mặt hiền hòa, đôi môi mỏng cong lên nở nụ cười mỉm, nhìn cô chăm chú, khẽ cười, rực rỡ xán lạn.

Thân Nhã: “…”

Lâm Nam Kiều cũng nhìn thấy người đàn ông lịch lãm đứng phía sau Thân Nhã. Anh đang cười, tim cô ta hơi lỡ nhịp.

Cô không biết anh tới từ bao giờ, những lời hai người vừa nói, anh nghe được bao nhiêu.

Nhưng có một điều chắc chắn là, lúc này ở trước mặt anh, cô cảm thấy mình như một trò cười…

“Sao anh không nói tiếng nào thế?” Mặt Thân Nhã vẫn còn nóng nhưng lại ra vẻ bình tĩnh.

“Anh thấy em đang được đà nói, nên không tiện làm phiền…” Anh nói, đôi chân dài mê người cất bước đi đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

“…” Thân Nhã.

Chứng tỏ những gì nên nghe anh đều đã nghe cả rồi, cô rất muốn giơ tay che mặt đi.

Nhưng trước mặt Lâm Nam Kiều, cô lại mỉm cười, hơi ngước mắt lên nhìn anh: “Em nói hay không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1016


Chương 1016

“Cực hay…” Nụ cười trên môi Hoắc Đình Phong càng rõ nét hơn, ý cười không thể ngăn được, tâm trạng sung sướng vô cùng.

Trước cảnh tượng như vậy, đương nhiên Lâm Nam Kiều không thể tiếp tục ở lại nữa. Cô ta xoay người rời đi, ánh mắt lướt qua người Hoắc Đình Phong.

Lúc này Thân Nhã mới nhìn anh: “Những lời em vừa nói…”

Đôi mắt anh trở nên sâu thẳm, ngắt lời cô, giọng điệu dịu dàng như nước, còn hơi mang theo ý cười: “Hay lắm, anh thích nghe.”

“…” Thân Nhã cười gượng, nghĩ dù sao cũng đã mất mặt rồi, cần gì phải để ý gì nữa: “Đi ăn trưa đi, nhà hàng đối diện khá ngon đấy.”

“Được…”

Lâm Nam Kiều ra khỏi công ty. Có thể tưởng tượng được, chắc chắn là anh cũng nghe được đôi chút những lời vừa rồi của cô ta.

Tuy đúng cảm thấy mất thể diện trước anh, trong lòng không thoải mái, nhưng dù sao cũng có thu hoạch, đúng là Thân Nhã đã hết hy vọng rồi.

Đột nhiên có cảm giác buồn nôn, cô ta vội vàng tìm một thùng rác ở gần đó, không nôn được gì ra mà chỉ nôn khan.

Buổi sáng còn chưa kịp ăn gì, hơn nữa kinh nguyệt cũng chưa tới, Lâm Nam Kiều nhíu mày lại, chẳng lẽ…

Cô ta cảm thấy mình nên tới bệnh viện kiểm tra.

Tại nhà hàng Ý, Thân Nhã gọi hai suất mỳ Ý và rượu vang đỏ.

Sau cuộc điện thoại hôm qua, sáng nay cô gọi điện cho anh, mời anh đi ăn cơm trưa. Chỉ không ngờ, anh lại tới không đúng lúc như vậy…

Cơm trưa bưng lên, giám đốc lại gọi tới, bảo từ nay về sau cô sẽ theo sát và phụ trách hợp đồng hôm qua ký.

Nếu nói ngày hôm qua cô còn mong kiếm tiền của Trần Vu Nhất thì hiện giờ cô không muốn kiếm một đồng nào của anh ta hết. Cô ghê tởm! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô lập tức từ chối giám đốc. Cô không muốn phụ trách dự án đó, tuyệt đối không muốn, cũng không đời nào cô lại phụ trách!

Hoắc Đình Phong thờ ơ nhấp ly rượu vang, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Anh nghe được rõ ràng nội dung trong điện thoại…

Đương nhiên là giám đốc không đồng ý, Thân Nhã cũng hiếm khi tức giận, lập tức ngắt điện thoại.

Giám đốc vẫn luôn lợi dụng cô, từ công trình cho đến bản hợp đồng ngày hôm qua. Cô có thể bị lợi dụng, nhưng trong lúc bị lợi dụng, quả thực cô cũng có thể được lợi.

Nhưng không có nghĩa là cô sẽ đễ yên để mình bị lợi dụng tới mức không có điểm dừng!

Nhìn cô có vẻ không phải một người nóng nảy, nhưng khi cô đã tức lên rồi, người bình thường cũng không ngăn được.

Ngay sau đó, giám đốc lại gọi tới. Rõ ràng là Thân Nhã nghe thấy, nhưng cố ý không bắt máy.

Giám đốc vẫn không từ bỏ ý định, gọi liên hồi, cứ như thể cô không nghe thì sẽ không từ bỏ.

Cuối cùng, trong lòng bực bội, Thân Nhã trực tiếp mở nắp điện thoại, lấy pin ra, tắt máy.

Tất cả yên tĩnh lại, không khí xung quanh rất yên ắng, không còn âm thanh ồn ào nào nữa.

Cầm lấy dao nĩa, Thân Nhã chuẩn bị ăn trưa, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng ánh mắt âm trầm vẫn luôn dừng trên người mình, giống như muốn nhìn thấu cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1017


Chương 1017

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía anh với vẻ ngạc nhiên, khó hiểu.

“Em không cảm thấy thái độ của em với chuyện này có chút không thỏa đáng sao?” Hoắc Đình Phong mở miệng nói, cánh tay rắn chắc đặt bên cạnh bàn.

“Anh ta là cấp trên, thái độ vừa rồi là không tôn trọng. Đúng là không ra làm sao, nhưng trong mắt anh ta em chỉ là một quân cờ, chỉ cần có thể lợi dụng là ngày nào anh ta cũng sẽ làm như vậy, khiến em cảm thấy rất ghét!”

Giám đốc mang tới người ta cảm giác bị lợi dụng quá mức, cô không thích chuyện này chút nào.

Hoắc Đình Phong khẽ cười, bưng ly rượu vang đỏ lên, khẽ nhấp một ngụm, lên tiếng:

“Xã hội bây giờ là vậy đó, cũng có thể nói đây là quy tắc. Chỉ cần em hữu dụng thì ai cũng muốn lợi dụng em. Nếu như em không còn tác dụng, họ sẽ không quan tâm tới em nữa. Đây là hiện thực. Em cũng không cần bực bội hay chán ghét, mà hãy biến sự lợi dụng của họ thành lợi ích của em, hoặc là chuyện gì cũng cần phải có điều kiện.”

Thân Nhã im lặng lắng nghe, sau đó nhướng mày: “Nói thẳng ra chẳng phải là lợi dụng lẫn nhau sao?”

“Thông minh, nếu em cảm thấy hơi khó nghe cũng có thể biến tướng thành giúp đỡ lẫn nhau…” Hoắc Đình Phong tiếp tục nói.

Thân Nhã: “…”

“Nhưng anh nói thái độ của em không thỏa đáng không phải ý nói thái độ của em. Em nói rất nhiều, cũng phát cáu lên, nhưng cuối cùng đều vô dụng. Không cần nói nhiều làm gì. Cứ đơn giản, rõ ràng, nói sơ lược lại, chỉ cần nắm chắc trọng tâm thì sẽ vừa không đắc tội cấp trên mà vừa đạt được mục đích của mình, vẹn cả đôi đường…”

Thân Nhã không nói gì mà im lặng suy nghĩ lời anh nói.

Hoắc Đình Phong lại một lần nữa nhắc nhở cô: “Kinh nghiệm tiếp xúc với xã hội của em quá ít. Công việc có ba tầng ý nghĩa, cố gắng làm việc, quan hệ tốt với đồng nghiệp và cấp trên, còn cả thủ đoạn xử lý công việc. Lúc nên cứng thì đừng mềm, nên mềm thì đừng cứng…”

Thân Nhã gật đầu, tỏ ý mình nghe rất nghiêm túc, cũng rất cẩn thận, những điểm anh chỉ ra đều là khuyết điểm của cô.

Cuối cùng, cô khẽ cắn môi, nhìn anh: “Nhưng em không muốn nhận dự án đó.”

“Nguyên nhân em không muốn nhận đều là vì lí do cá nhân, nhưng đây quả thật là cơ hội cho em rèn luyện. Thành phố S không lớn, lúc cần gặp rồi sẽ phải gặp. Em không cần tìm lý do cũng không cần nhất định phải né tránh anh ta.”

Thân Nhã lắc đầu: “Em không né tránh, chỉ là không muốn nhìn thấy anh ta thôi.”

“Tới khi em ngày càng bình thản, hào phóng, không để ý nữa rồi thì gặp anh ta với không gặp có khác gì nhau đâu?” Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt chuyên tâm, giọng nói trầm thấp.

Thân Nhã cười, trong lòng không còn cảm thấy bực bội: “Vì sao những lời anh nói luôn khiến người khác cảm thấy có lý vậy?”

“Anh nói rồi, anh sẽ không nói những lời vô lý…” Khóe môi anh cong lên, cuối cùng, anh còn nói thêm: “Nhưng giữa hai người chỉ giới hạn trong công việc thôi. Với tư cách một người bạn trai, anh có quyền hạn chế sự tự do này của em…”

Thân Nhã không nhịn lòng được, ý cười trên miệng cô càng lúc càng rõ hơn, mang theo chút đùa giỡn, tiếp tục nói: “Nếu đổi lại là bạn trai của người khác, nhìn thấy bạn gái mình tức giận như vậy, chắc chắn sẽ vỗ vai bạn gái mình rồi nói đừng nóng giận, anh sẽ xử lý chuyện này cho em.”

Hoắc Đình Phong nhìn cô thật sâu, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy ý sâu sắc, giống như muốn đi vào lòng cô: “Nhưng đối với phụ nữ, đó rõ ràng cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Con đường của em do em tự mình đi. Tới khi em mệt mỏi, không thể nào chịu đựng được nữa, anh sẽ kéo em đến phía sau anh, che mưa chắn gió cho em, giải quyết khó khăn cho em…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1018


Chương 1018

Thân Nhã thích câu trả lời như vậy, trong lòng cũng rung động. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Cuộc hôn nhân thất bại đã nói với cô, đừng làm con chim nhỏ mãi mãi nép vào lòng người khác, cũng đừng muốn dựa vào đàn ông suốt đời, càng đừng nghĩ tới việc chỉ cần có đàn ông ở đấy, bạn sẽ không sợ mưa gió, muốn làm gì thì làm.

Bởi vì, tiền đề cho những việc đó là người đàn ông phải yêu bạn mãi mãi, mới có thể yêu chiều cho bạn muốn làm gì thì làm.

Nhưng, nếu anh ta không yêu bạn, khoảnh khắc dứt khoát bỏ đi, bạn mới phát hiện, rời khỏi anh ta, bản thân mình cằn cỗi đáng thương đến mức nào.

Bước đi bằng chính đôi chân mình mới là vững vàng nhất, chịu được chà đạp, mặc dù không còn tình yêu và hôn nhân, bạn vẫn có thể hô mưa gọi gió trong công việc và cuộc sống.

Phụ nữ, cũng nên trưởng thành, nên có con đường của riêng mình, không thể lúc nào cũng dựa vào đàn ông, ỷ lại quá lâu sẽ trở thành thói quen.

Lâm Nam Kiều tới bệnh viện xếp hàng kiểm tra, cẩn thận tính toán, cũng một tháng không có kinh nguyệt rồi.

Kết quả có rất nhanh, cô ta ăn trưa ở nhà ăn, sau đó khi trở về bệnh viện đã có kết quả.

Bác sĩ nói với cô ta, đúng là đã mang thai, đã được hơn một tháng…

Lâm Nam Kiều chạm tay vào bụng, suy đoán của cô ta quả nhiên không sai, mang thai hơn một tháng.

Nhìn báo cáo, vẻ mặt cô ta có chút sâu xa, không đoán ra được trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Buổi chiều công ty cũng không có chuyện gì cần xử lý, cô ta không tới công ty mà về thẳng biệt thự.

Đương nhiên cô ta sẽ không giấu Trần Vu Nhất chuyện mang thai, cô ta cũng có tính toán riêng của mình.

Buổi tối, Trần Vu Nhất trở lại biệt thự, Lâm Nam Kiều đã bảo nhà hàng nấu ăn xong đưa tới, có cả canh và cháo.

Cô ta không biết nấu ăn, cũng không định học nấu ăn. Cô ta ghét mùi dầu mỡ, cũng ghét mùi đồ ăn bám trên người.

Hơn nữa tiếp xúc với dầu mỡ quá lâu cũng sẽ khiến làn da trở nên thô ráp, cô ta cực kỳ chán ghét cảm giác dầu mỡ.

Rửa tay sạch sẽ, Trần Vu Nhất cởi áo vest ra, tùy ý ném trên sô pha, ánh mắt cuối cùng cũng lướt qua bàn ăn phong phú, nói: “Không có cháo gạo kê sao?”

“Anh muốn ăn à? Để em gọi điện thoại bảo họ mang tới.” Dứt lời, Lâm Nam Kiều đã cầm điện thoại lên.

“Chỉ vì một bát cháo mà phải mất bốn mươi phút đưa tới đây, em biết nấu không?” Nói thật, Trần Vu Nhất ăn đồ ăn của nhà hàng này đã hơi chán ngấy rồi.

Lâm Nam Kiều lắc đầu: “Em cũng không thích đồ ăn nhà hàng, hay ngày mai tìm một cô giúp việc nấu ăn đi, anh muốn ăn gì thì bảo cô ấy làm cho ăn.”

Trần Vu Nhất gật đầu, hương vị đồ ăn quả thật khá ngon, nhưng cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.

Lâm Nam Kiều đặt báo cáo kiểm tra trước mặt anh ta, dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói với anh ta: “Em mang thai rồi, là lần không dùng biện pháp bảo hộ, mang thai ngoài ý muốn.”

Đôi mắt đào hoa của Trần Vu Nhất nheo lại, cầm báo cáo kiểm tra, ánh mắt lướt xem từ đầu tới cuối, tốc độ đọc của anh ta rất nhanh.

Trong lúc anh ta đọc báo cáo, Lâm Nam Kiều vẫn luôn âm thầm cẩn thận nghiêm túc quan sát vẻ mặt anh ta, bất luận biểu cảm nhỏ nào của Trần Vu Nhất, cô ta cũng không bỏ qua.

Cô ta muốn nhìn rõ xem rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ thế nào…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1019


Chương 1019

Nhưng sau khi xem xong báo cáo kiểm tra, Trần Vu Nhất vẫn không nói gì, giữ nguyên sự im lặng. Trong phòng rất yên ắng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng.

Lâm Nam Kiều không biết quyết định của anh ta là muốn hay không muốn…

Sau một lúc lâu im lặng, Lâm Nam Kiều nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Vu Nhất, sau đó nói: “Nếu anh nói muốn đứa bé này, em sẽ giữ lại. Nếu không muốn thì em sẽ tới bệnh viện phá.”

Lâm Nam Kiều là một người phụ nữ thông minh, suy nghĩ và quyết định của cô ta đều dựa vào lời nói của Trần Vu Nhất.

Nhưng suy nghĩ này, cô ta cũng phải suy xét cẩn thận mới quyết định.

Nếu Trần Vu Nhất muốn đứa bé này, đương nhiên là điều tốt. Nếu đã không cần đứa trẻ này thì dựa vào cô ta cũng không giữ lại được.

Nhưng câu này nói trước hay nói sau lại khác biệt rất lớn.

Nếu cô ta nói trước, tất nhiên Trần Vu Nhất sẽ cảm thấy áy náy với cô ta. Cô ta thừa hiểu, Trần Vu Nhất thực chất là một người trọng tình nghĩa.

Nhưng để Trần Vu Nhất nói ra như vậy lại thành cô ta đang bám riết không buông, chỉ là trình tự không giống nhau mà thôi chứ ý nghĩa không khác nhau nhiều lắm.

Đem con cái ra trói buộc đàn ông chính là lựa chọn sai lầm nhất.

Có lẽ người đàn ông sẽ yêu thương con, nhưng kết cục dành cho người phụ nữ sẽ chỉ là sự ghét bỏ.

Nếu có thể đổi lấy được sự áy náy, yêu thương và cảm động xót xa của Trần Vu Nhất thì không cần đứa con chưa thành hình này nữa cũng được. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ta đã suy nghĩ rõ ràng và tính toán hết thảy.

Yết hầu Trần Vu Nhất chuyển động, anh ta nhấp một ngụm rượu vang đỏ, bóp trán, mở lời nói: “Bây giờ vẫn chưa phải là lúc có con đâu Nam Kiều.”

Đứa bé này quả là quá bất ngờ và ngoài ý muốn, mà ngay từ đầu anh ta cũng không hề có ý định có nó.

“Em biết rồi.” Trái tim Lâm Nam Kiều vẫn thổn thức, sau đấy nói: “Tối mai anh từ công ty về nhớ đến hiệu thuốc mua giúp em thuốc phá thai, sau đấy ở bên em nhé. Lần đầu tiên trải qua chuyện này, em hơi sợ.”

“Xin lỗi, anh sẽ ở bên em.” Cô ta chủ động, dứt khoát, không dây dưa, không khóc lóc như thế ngược lại càng khiến Trần Vu Nhất cảm thấy nghèn nghẹn và áy náy. Anh ta biết rằng đứa con quan trọng với người phụ nữ đến nhường nào.

“Vậy tốt quá.” Cô ta mỉm cười. Biểu cảm đó thật yêu kiều, dịu dàng như hoa sen lay động trong mưa gió, vô cùng đáng thương, yếu đuối: “Ăn cơm tối nào, toàn là món anh thích thôi đó.”

Trần Vu Nhất ôm cô ta vào lòng, dịu dàng hỏi cô muốn ăn gì, muốn thứ gì, giọng điệu và biểu cảm nhẹ nhàng như nước.

Điều mà Lâm Nam Kiều muốn chính là kết cục này…

Cô ta không hề muốn rời bỏ Trần Vu Nhất, cũng không thể để trong lòng Trần Vu Nhất dần nảy sinh cảm xúc bất mãn với cô ta.

Cho nên tóm lại, giữ được đứa con này là điều không thể, nhưng ít nhất cô ta phải đổi được chút gì từ việc đó. Có thể là áy náy, có thể là đau lòng, hoặc có thể là về sau sẽ cho cô ta cuộc hôn nhân mà cô ta hằng mong muốn.

Trước mặt Trần Vu Nhất, Lâm Nam Kiều đã quen diễn vai yếu đuối, dịu dàng, rộng lượng của mình. Dù bất cứ chuyện gì, cô ta cũng nghĩ cho anh ta, cẩn thận từng li từng tí đoán suy nghĩ của anh ta, thăm dò tâm trạng của anh ta cho nên giữa hai người mãi mãi không có mâu thuẫn, ở chung với nhau luôn hài hòa, tình cảm như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom