Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 960


Chương 960

Nghe vậy, Thân Nhã nhìn Trần Diễm An lúc này đang vô cùng kiên trì, có vẻ không định bỏ qua cho cô, trong lòng không khỏi suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ Trần Diễm An thật sự phát hiện ra chuyện gì sao?

Cô lén liếc mắt nhìn về phía căn phòng, mặc dù vừa rồi rất vội nhưng cô cũng không quên cất chiếc áo khoác xám trên mắc áo đi.

Ngoài hai ly rượu đỏ thì không có đồ dùng gì của đàn ông nữa, có lẽ cô ấy cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Thân Nhã đang còn đang nói dở thì tự nhiên vang lên tiếng nhạc êm tai, Thân Nhã thở phào như trút được một gánh nặng: “Điện thoại đang reo kìa.”

Là Quý Hướng Không gọi đến, âm thanh nhỏ quá nên Thân Nhã không nghe được bên kia đang nói gì.

Nhưng Thân Nhã nghe thấy và hiểu rõ câu cuối cùng của Trần Diễm An, thậm chí nó còn đi thẳng vào trong lòng cô.

… Ừm tối nay em không về đâu, em ở chỗ của Thân Nhã, ngủ chung một phòng với cô ấy….

Mặt mũi cô lại choáng váng, không kìm được ho vài tiếng.

Cúp điện thoại xong, Trần Diễm An kéo Thân Nhã sang rồi nói: “Uống rượu cùng với tớ.”

“Cậu và Quý Hướng Không cãi nhau à?” Thân Nhã cau mày tò mò hỏi.

“Không.”

Cô thấy có gì đó không đúng lắm: “Nếu không cãi nhau thì sao cậu lại thế này? Bình thường cậu với Quý Hướng Không như hình với bóng cơ mà, hôm nay cậu làm sao vậy?”

“Uống với tớ trước đã.” Trần Diễm An không trả lời mà chỉ buông ra một câu như vậy rồi rót đầy ly rượu vang đưa cho Thân Nhã.

Thân Nhã hoàn toàn không có ý định muốn uống, nhưng Trần Diễm An cứ nhìn cô chằm chằm, cô không khỏi thầm nghĩ, chuốc say Trần Diễm An cũng là một cách hay.

Thế là cô bắt đầu uống với Trần Diễm An hết ly này đến ly khác, nhưng cô uống chậm và rất ít.

Trần Diễm An thì khác hẳn cô, uống rượu rất hăng. Thân Nhã cảm thấy hôm nay cô ấy thật sự có gì không đúng lắm, cứ như phải chịu kích thích gì đó.

Thân Nhã với tay lấy ly rượu khỏi tay Trần Diễm An, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Nhã… Hôm nay tớ đến bệnh viện kiểm tra… Bác sĩ nói rằng tớ không thể mang thai được… Tớ không có con được…” Trần Diễm An ngẩng đầu lên, cô ấy đã say, nỗi bi thương đong đầy trong ánh mắt.

Thân Nhã bất ngờ, cuối cùng cô cũng hiểu nguyên nhân của những hành động bất thường tối nay của Trần Diễm An!

Cô nói chậm rãi, nhẹ nhàng hỏi xem bác sĩ đã nói những gì nhưng Trần Diễm An đã uống say, chỉ lặp đi lặp lại có mấy câu đó.

Trái tim của Thân Nhã cũng vì thế mà đau nhói, ông trời luôn không cho con người ta sống một cuộc sống quá hoàn hảo, cứ phải tước đi một điều gì đó thì mới cam lòng hay sao?

Nhưng tại sao thứ bị tước lại là quyền sinh con của Trần Diễm An?

Chẳng trách đêm nay cô ấy muốn ở lại đây, muốn ngủ cùng cô, Thân Nhã ôm Trần Diễm An vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.

Nhưng sau khi uống say, Trần Diễm An bắt đầu có những hành động điên cuồng, cô vừa hát vừa nhảy, rồi còn chê chưa đủ đã, lấy điện thoại ra bật bài “Quả táo nhỏ”, tiết tấu vui vẻ của bài hát lập tức tràn ngập trong phòng.

Trần Diễm An vặn người nhảy nhót, Thân Nhã không ngăn cản được, chỉ biết ngồi đỡ trán ở sofa, chỉ mong cô ấy nhanh chóng dừng lại và sau đó hoàn toàn say khướt.

Chỉ khi cô ấy say rồi thì người đàn ông trong phòng mới có thể rời đi…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 961


Chương 961

Trần Diễm An mặc dù đang say rượu nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, giai điệu bài “Quả táo nhỏ” không ngừng vang lên, giữa chừng điện thoại hết pin, cô ấy còn biết đổi sang điện thoại của Thân Nhã.

Trần Diễm An nhảy điên cuồng, cởi hết những thứ lung tung lộn xộn trên người, đá bay cả giày cao gót, trông không khác gì một người điên.

Thân Nhã hơi đau đầu nhưng lại không yên tâm về Trần Diễm An nên cứ ngồi canh chừng. Tới khi Trần Diễm An nhảy kiệt sức, ngã ra đất thì cô mới dùng hết sức lực, đưa cô ấy vào phòng bên cạnh.

Cô tưởng rằng Trần Diễm An nhảy cũng đã nhảy, hát cũng đã hát, cũng đã làm ầm ĩ mọi thứ, giờ này chắc có lẽ đã tới lúc nghỉ ngơi rồi, nhưng mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy, Trần Diễm An ôm cô khóc nức nở.

Trần Diễm An ầm ĩ suốt cả đêm, tới sáng sớm hôm sau cô vẫn còn đang ôm Thân Nhã.

Thân Nhã không đẩy Trần Diễm An ra, cô hiểu rõ tính cách của cô ấy hơn bất kỳ ai, cô ấy nhìn có vẻ buông thả và phóng khoáng, gần như không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng thực ra không phải như vậy, chỉ là cô luôn giấu những tâm sự ở đáy lòng, đến khi bản thân không chịu đựng được nữa thì sẽ uống rượu để giải tỏa.

Cô có thể nhìn ra Trần Diễm An thật sự rất thích trẻ con và cũng muốn có con.

Trời sáng, Thân Nhã cũng mệt mỏi rã rời, còn Trần Diễm An vừa làm khổ cô cũng từ từ tỉnh táo trở lại.

“Tớ chóng mặt quá, trên người cũng cảm thấy khó chịu. Tớ muốn đi tắm, phòng này có phòng tắm không?” Trần Diễm An vươn tay vén tóc ra sau tai, giọng nói khô khốc.

Thân Nhã lắc đầu: “Không có, phòng bên cạnh mới có phòng tắm.”

“Vậy tớ sang phòng bên cạnh tắm rửa, Tiểu Nhã, cậu xuống nhà mua đồ lót giúp tớ với.”

Thân Nhã nhận lời, cô cũng quên mất việc Hoắc Đình Phong vẫn còn ở trong phòng, cô còn tưởng rằng anh đã nhân cơ hội rời đi rồi nên cũng không để tâm lắm.

Trần Diễm An đã cởi hết quần áo trên người, chỉ choàng tạm một chiếc khăn tắm, đưa tay đẩy cửa căn phòng bên cạnh.

Sau đó cô ấy ngẩn người tại chỗ, đứng im như tượng tạc.

Thân Nhã cầm ví tiền, đang định xuống nhà thì nhìn thấy dáng vẻ đó của Trần Diễm An, cô cũng tò mò nhìn sang, cuối cùng mặt mũi đỏ bừng, tim đập loạn xạ. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cơ thể cường tráng và quyến rũ của người đàn ông đang quay lưng về phía hai người họ, đứng bên cạnh giường, Hoắc Đình Phong đã mặc xong chiếc quần âu màu đen, dáng người cao lớn thẳng tắp, hai tay cầm áo sơ mi lên, vẽ lên một đường cong hoàn mỹ, bàn tay to lớn đang cài cúc áo.

Trên mặt đất còn có một ít quần áo phụ nữ nằm rải rác.

Ga trải giường hơi lộn xộn…

Tối qua xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết.

Trần Diễm An không quấy rầy người đàn ông trong phòng mà nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nhanh chóng thay quần áo rồi kéo Thân Nhã đang đỏ mặt đi khỏi đó.

Trong quán cà phê, Trần Diễm An ngồi đó, hai tay khoanh trước ngực, đánh giá người phụ nữ đối diện.

Thân Nhã đỏ mặt nhưng vẫn cố kìm nén, làm ra vẻ điềm tĩnh.

“Cậu và nam thần trong lòng tớ…” Nói đến đây, Trần Diễm An hơi đau lòng: “Đã ngủ với nhau rồi à?”

Không hề che giấu, Thân Nhã đỏ mặt gật đầu.

“Cậu và nam thần bắt đầu tiến tới từ khi nào vậy? Phát triển như thế nào rồi?”

Thân Nhã thật thà kể hết toàn bộ quá trình làm quen của hai người và cả những việc đã xảy ra. Nếu cô ấy đã biết, vậy cô cũng không cần giấu diếm làm gì, vả lại cô cũng không định giấu cô ấy và Giai Nhi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 962


Chương 962

Trần Diễm An hơi híp mắt, bấy giờ mới biết giữa hai người họ còn có những chuyện mà mình không biết: “Tiểu Nhã, có phải cậu đang trả thù Trần Vu Nhất không?”

Thân Nhã khẽ nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nói: “Sao mình phải trả thù anh ta? Mình đâu có lý do gì để làm vậy, không phải sao?”

“Vậy thì tốt, mình không có gì phải lo lắng về nhân phẩm của nam thần, anh ấy không giống kiểu đàn ông tuỳ tiện, mình chỉ lo lắng cho cậu thôi.” Trần Diễm An nói.

“Mối tình đó đã đi vào quên lãng rồi, mình đang thử đón nhận một cuộc tình mới một cách hoàn toàn bình thường, mình sẽ không trả thù ai cả, làm như vậy không có ý nghĩa gì hết, với lại mình sẽ không dùng bản thân mình để trả thù một người đàn ông không xứng đáng đâu.” Thân Nhã thản nhiên nói.

Cô cứ tưởng anh ta chỉ ngoại tình một lần thôi, nhưng không ngờ sau lưng còn giấu giếm cô nhiều như vậy, thậm chí còn làm chuyện đó ngay trong khoảng thời gian cô mang thai, khi hai người đi du lịch, rồi cả cái tát đó của anh ta…

Mối tình bảy năm, anh ta lại làm đến nước này, sao cô phải trả thù chứ? Quên đi mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Có ai chưa từng trải qua mấy mối tình sai lầm trong lúc trẻ người non dạ đâu, chỉ là cuộc tình này của cô sâu sắc và dài lâu hơn người bình thường thôi.

Cô rất yêu anh ta, nhưng anh ta lại không hề yêu cô như cô vẫn nghĩ, hiện giờ anh ta đã nắm tay người phụ nữ khác, chẳng lẽ cô còn phải đau đớn, đắm chìm trong quá khứ hay sao?

Không phải vì không yêu, chính vì lúc đó yêu quá sâu đậm nên mới căm hận đến mức này.

Năm nay Thân Nhã đã hai mươi bảy tuổi, qua ba năm nữa là tròn ba mươi, cô suy nghĩ rất chín chắn, biết rõ bản thân mình đang làm gì, Trần Diễm An cũng có thể yên tâm.

Cô ấy khẽ thở dài tiếc nuối: “Mình cứ nghĩ chắc chắn một người đàn ông hoàn hảo như nam thần của mình sẽ được một người phụ nữ vô cùng tài hoa chinh phục chứ, không ngờ một cây bắp cải ngon lành như thế lại bị đồ con lợn nhà cậu ủi đi mất.”

Nghe vậy, Thân Nhã trừng mắt với cô ấy, cảm giác hơi ngứa răng, cô ấy đang nói cái gì vậy?

Điện thoại rung lên, cô cúi đầu, liếc mắt nhìn một cái, vừa đúng là cây bắp cải thơm ngon trong miệng Trần Diễm An.

Bắt máy, cô lườm Trần Diễm An một cái, thấy vậy, Trần Diễm An cũng trừng mắt với cô.

“Sao em không có ở nhà?” Hoắc Đình Phong cầm điện thoại, uống một chút nước ấm.

Mặt Thân Nhã ửng đỏ, khẽ liếm môi, thấp giọng nói: “Đang ăn sáng với bạn, có chút chuyện cần nói.”

Khoé môi Hoắc Đình Phong hơi cong lên: “Có kịp về ăn sáng cùng anh không?”

Lần này cô lại thầm nghĩ khoảng ba giây, sau đó nói: “Không được đâu!”

“Vậy được thôi, lát nữa anh sẽ đi, chắc em cầm chìa khoá rồi nhỉ, anh sẽ khoá cửa, nhớ ăn sáng thật vui vẻ đấy nhé.” Giọng nói của anh hơi khàn, trầm thấp, kèm theo hơi ấm và tiếng cười khe khẽ: “Bạn của em có làm khó em không, có cần anh đến nói cho rõ ràng không?”

Cô ngạc nhiên: “Anh nhìn thấy hết rồi à?”

“Hôm qua to tiếng như thế, anh không thể không nghe thấy được…”

“Thế vừa nãy cô ấy nhìn thấy anh, chắc chắn anh cũng biết, sao anh không quay lại?”

Anh cất tiếng, giọng nói dịu đi: “Anh sợ em ngại, sẽ xấu hổ, nói không chừng mặt em sẽ ngượng chín lên ngay tại đó mất, cho nên anh mới lờ đi…”

Thân Nhã nghĩ bụng, quả thực để cô nói với Trần Diễm An việc này sẽ tốt hơn. Cô thích quyết định của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 963


Chương 963

Ánh nắng cuối thu đầu đông xuyên qua cửa kính ùa vào phòng. Trần Diễm An nheo mắt nhìn Thân Nhã đang được bao bọc giữa quần sáng, cô nhoẻn cười gật đầu đồng ý rồi dặn dò anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn…

Thú thực, Thân Nhã rất sống động, cũng rất xinh đẹp…

Sau khi cô cúp điện thoại, Trần Diễm An lên tiếng:

“Tớ đọc được trong sách có một câu, ý nghĩa rất hay, sách nói thế này, không một người phụ nữ nào có thể dựa vào sắc đẹp để giành được sự tôn trọng của đàn ông, nhưng cũng không một người phụ nào có thể giành được sự yêu thích của đàn ông bằng gương mặt mộc, càng chẳng có người phụ nữ nào không chăm sóc tân trang mà có thể chống chọi lại được với thời gian. Phụ nữ thông minh luôn hiểu phải đẹp từ trong ra ngoài. Không có tự nhiên mà đẹp, chỉ có đẹp một cách tự nhiên thôi. Đẹp không hẳn để lấy lòng người khác, thực chất là để tôn trọng chính mình, vì bạn quan trọng hơn cả những gì bạn tưởng tượng…”

Thân Nhã cười: “Cậu tình thơ ý họa như thế từ bao giờ vậy?”

“Tớ đọc tạp chí, trong tạp chí viết thế. Tớ cảm thấy rất có lý nên đã ghi nhớ.”

“Tớ hiểu ý cậu là gì. Trong thâm tâm, tớ cũng biết cậu muốn nói gì.” Thân Nhã nói: “Bác sĩ nói cậu thế nào?”

“Không thể mang thai, vấn đề về sức khỏe. Muốn thử thụ thai trong ống nghiệm cũng không được.” Nhìn Trần Diễm An có vẻ dửng dưng, nhưng thực chất đang buồn rười rượi. Không phải trên phương diện nào cô ấy cũng có thể vô tư.

Thân Nhã bảo cô ấy đến bệnh viện kiểm tra lại xem thế nào, chưa biết chừng cũng sẽ có sai sót. Trần Diễm An cười, dùng móng tay nghịch cốc cà phê. Cô ấy đã đến vài bệnh viện khác nhau rồi. Quý Hướng Không nói không sao hết, chỉ cần có cô ấy là được. Nhưng điều này vẫn luôn là nút thắt trong trái tim của hai người họ. Vả lại, mẹ anh ấy sẽ không đồng ý để chuyện này tiếp diễn như vậy…

Thân Nhã rất nghiêm túc trong công việc. Cô không ngại đặt câu hỏi, hễ có điều gì không hiểu là cô hỏi lại, không sợ bị người khác chê cười.

Cô cống hiến một trăm hai mươi phần trăm cho công việc. Công việc cũng cho cô cảm giác yên tâm và thành tựu. Giờ ăn trưa, Hoắc Đình Phong gọi điện thoại tới.

Anh nói đã tới nhà hàng đối diện công ty, gọi cô lát nữa qua đó.

Chỉnh sửa xong tài liệu, Thân Nhã đến nhà hàng đối diện. Anh chọn một gian phòng riêng, có khung cảnh tao nhã. Tấm áo sơ mi cũng được đổi thành màu trắng, áo vest cầm trên tay.

Anh đã gọi xong món cho bữa trưa, Thân Nhã uống cốc nước ấm trước.

Hoắc Đình Phong nhìn cô chăm chú, vẻ mặt hiền hòa, cánh môi mỏng quyến rũ mấp máy lên tiếng: “Có định dọn đến căn hộ của anh ở không? Có rất nhiều phòng trống…”

Nhấp xong ngụm nước, Thân Nhã không nghĩ ngợi gì mà lắc đầu ngay: “Không. Thật ra, phát triển như thế này hơi nhanh quá. Em không muốn vậy.”

“Phát triển như thế nào?” Cánh môi mỏng của anh cong cong, nhoẻn cười.

“Phát triển như anh vừa nói. Hiện tại chúng ta đang ở giai đoạn có thiện cảm với nhau. Em hy vọng có thể như những người yêu nhau bình thường.” Cô nói.

“Ý của anh rất đơn giản, nhưng suy nghĩ của em hình như cực kì phức tạp…” Hoắc Đình Phong nhếch môi cười: “Chung sống với nhau, em sẽ có thể hiểu sâu sắc hơn về con người anh. Nếu không thì ban ngày em đi làm, buổi tối phải nghỉ ngơi, thời hạn mà em nói chỉ có một tháng, thời gian giữa chúng ta không hề nhiều. Thời gian có hạn, nhưng không có nghĩa là anh sẽ hành động tùy tiện, và anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em trong mọi việc…”

Thân Nhã vẫn lắc đầu. Cô đã hiểu được ý của anh, nhưng cô không muốn như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 964


Chương 964

“Coi như anh chưa đưa ra lời đề nghị đó…” Hoắc Đình Phong hơi khép mắt lại, hết thảy đều tôn trọng ý kiến của cô, ngón tay thon dài chỉ vào thực đơn: “Chọn những món này ưng ý chứ?”

Cô liếc qua, đều cay vừa, còn có vài món canh thanh đạm, cô rất thích.

Giờ ăn trưa chỉ có một tiếng đồng hồ. Ăn trưa xong, thời gian không còn nhiều. Thân Nhã định đi thì Hoắc Đình Phong ôm chặt lấy, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô.

“Tối qua có làm em thấy khó chịu không?” Anh nói.

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong, mặt Thân Nhã không kìm được mà đỏ ửng lên, cô im thin thít: “…”

Gò má cô kề sát lồng ngực anh. Hoắc Đình Phong nở nụ cười khe khẽ, lồng ngực rung rung: “Anh chỉ lo sẽ để lại cho em ấn tượng không tốt…”

“Anh có yêu cầu khắt khe quá hay không? Chuyện đó cũng để ý à?” Cô chau mày. Chắc anh không phải người thuộc chủ nghĩa hoàn hảo đấy chứ?

“Không phải anh để ý. Trước đây em từng có một mối tình rồi. Ban đầu em rất căng thẳng, lúc anh làm, cả người em đều cứng đờ ra. Anh biết em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng dể chấp nhận anh, vậy mà anh vẫn muốn ép buộc em. Anh sợ em sẽ bị ám ảnh với chuyện này…”

Thân Nhã lại một lần nữa im lặng, không trả lời câu hỏi của anh. Cô hoàn toàn không thể trả lời được.

Hoắc Đình Phong chăm chú nhìn sâu vào trong mắt cô, rất tập trung, lịch thiệp, giọng nói hiền hòa: “Tối qua có lẽ là do em quá cô đơn, quá lẻ loi, cũng có lẽ là do tình cảm của anh đến vừa đúng lúc, cho nên lúc anh muốn em, em đã không cự tuyệt. Nhưng em làm vậy không phải là vì đã yêu đến mức nồng cháy nên mới sinh ra khát cầu. Mà anh thì không muốn em như vậy…”

Do dự mãi, Thân Nhã hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ nghiêm túc: “Em không phủ nhận những lời anh nói là sự thật, nhưng chỉ đúng một nửa thôi. Nếu từ tận đáy lòng em không có ý định chấp nhận một người đàn ông thì em sẽ không cho phép anh ta đụng vào cơ thể em. Anh cảm thấy em giống kiểu phụ nữ như hổ đói muốn tìm kiếm niềm an ủi thôi sao?”

Những lời anh vừa nói đích thực chỉ đúng một nửa, cô của tối qua quá cô đơn, lẻ loi. Trong suốt bảy năm, cô chưa từng cô đơn như vậy.

Và tình cảm dịu dàng của anh cũng đến rất đúng lúc. Cô có một nửa nguyên nhân bắt nguồn từ những lí do này, một phần nguyên nhân còn lại là do rung động vì anh.

Cô nào phải người phụ nữ dễ dãi… Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh nhếch môi, tâm trạng dường như rất vui vẻ: “Đã bao giờ anh nói với em rằng, anh rất thích tính thật thà của em chưa?”

“Chưa nói bao giờ. Nhưng em biết mình luôn rất thật thà.” Thân Nhã ngẫm nghĩ, gật đầu: “Không phải anh đang lo lắng sau này em sẽ lạnh nhạt đấy chứ?”

Hoắc Đình Phong nhướng mày, mặc áo vest màu đen lên, thân hình đĩnh đạc, nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở cô: “Hai giờ vào làm. Em còn mười phút…”

Nghe vậy, Thân Nhã lập tức với chiếc túi xách đi ra ngoài, hớt ha hớt hải, giữa chừng còn cách một đoạn, mười phút thì hơi vội.

Cô nghĩ, anh quả là một người đàn ông quá nhạy cảm nhưng lại sắc bén, chỉ một thoáng đã cảm nhận được nội tâm của cô.

Trung tâm thương mại.

Trần Vu Nhất, Lâm Nam Kiều và cả bạn học của cô ta là Hàn Thu Trúc.

Thời gian này thiếu đồ để mặc nên tới để mua quần áo. Nhìn thấy bộ đồ nào ưng ý là Lâm Nam Kiều sẽ bắt Trần Vu Nhất đi thử.

Nhân lúc Trần Vu Nhất ở trong phòng thử đồ, Hàn Thu Trúc ghé lại gần Lâm Nam Kiều: “Cậu giỏi thật đấy. Cuối cùng cũng đã giành được Trần Vu Nhất.”

Khóe môi Lâm Nam Kiều cong lên, chẳng nói chẳng rằng nhưng nét mặt lại rất thỏa mãn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 965


Chương 965

“Tình cảm bảy năm trời làm bao bạn học ngưỡng mộ, cuối cùng đi đến kết cục gì nào?” Hàn Thu Trúc cảm thán. Nói thật lòng, cô ta vẫn rất tin vào tình cảm giữa Trần Vu Nhất và Thân Nhã. Nào ngờ…

Lâm Nam Kiều nói: “Theo cậu thì trong cái xã hội hiện giờ, tình cảm là gì? Rồi cám dỗ là gì?”

“Cũng không biết bây giờ Thân Nhã đã ra nông nỗi nào rồi. Trước kia chị ta coi Trần Vu Nhất là trung tâm cơ mà, yêu anh ấy đến chết đi sống lại. Phen này mất đi Trần Vu Nhất, có khi nào đã suy sụp không còn giống người nữa không?” Hàn Thu Trúc suy đoán.

“Gần đây cậu có gặp Thân Nhã à?” Lâm Nam Kiều hỏi.

“Không gặp, nhưng nghĩ thôi cũng biết. Đàn bà con gái mất đi tình yêu thì ai chả tiều tụy. Tớ gần như có thể tưởng tượng được bộ dạng chị ta lúc này rồi, Nghe một người bạn nói, tình cờ nhìn thấy chị ta làm nhân viên vệ sinh, lâm vào bước đường này cơ đấy.” Hàn Thu Trúc chỉ biết cảm thán. Vậy nên mới nói đàn ông không đáng tin cậy.

Bảy năm, yêu là thế mà nay đi làm nhân viên dọn vệ sinh!

Lâm Nam Kiều cong môi: “Nếu tình cảm giữa họ đủ chân thành, đủ sức vượt qua giông bão thì hiển nhiên đã chẳng có cơ hội cho tớ chen được chân vào. Suy cho cùng, vẫn là vấn đề giữa họ với nhau. Tác dụng của tớ chẳng qua là khiến cuộc tình không mấy bền vững của họ gặp khủng hoảng sớm mà thôi. Tớ đã chuẩn bị những bảy năm, sớm muộn gì mà chẳng quay lại xâm chiếm.”

“Cậu và anh ấy cứ tiếp tục thế này mãi cũng không ổn. Vẫn nên kết hôn thì hơn. Đã chung sống với nhau rồi thì kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn.” Hàn Thu Trúc nói.

Kết hôn? Hai tay Lâm Nam Kiều run run. Cô ta bị lay động.

“À đúng rồi. Đợt tới có dịp họp lớp. Theo cậu thì liệu Thân Nhã có khả năng đến không?”

Lâm Nam Kiều lắc đầu. Ở thời điểm này, Thân Nhã quá bết bát, đời nào cô ta lại xuất hiện trước mặt bạn bè cùng lớp?

“Đến hôm ấy cứ cố hẹn thử xem sao. Nếu chị ta đến được thì khác nào tâm điểm cho cả lớp chú ý. Lúc đó lại có một màn kịch hay.”

Trần Vu Nhất đã ra ngoài, tuỳ tiện ký tên lên hóa đơn: “Dạo gần đây đâu phải em không có đồ mặc. Lên tầng ba đi.”

Anh ta rất để tâm đến cô ta, điều này khiến Lâm Nam Kiều hết sức vui sướng. Thời trang nữ ở tầng ba đều là hàng hiệu, cả họa tiết lẫn hình dáng đều miễn chê.

Trần Vu Nhất xem vài bộ quần áo, bảo cô ta thử. Lâm Nam Kiều cười rạng rỡ. Thú thực là Hàn Thu Trúc đang nghĩ, liệu lòng Thân Nhã có thấy nguội lạnh hay không?

Cô ta không phải Thân Nhã, nhưng ngay từ đầu cô ta đã chứng kiến mối tình của họ. Giờ đến cả cô ta còn cảm thấy lạnh lòng với tình yêu của Trần Vu Nhất.

Đương nhiên là sẽ lạnh rồi, hơn nữa còn rét run, hơn hết là đau khổ tột cùng, nhưng sau khi trái tim đã chết thì lại có thể tái sinh.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Nam Kiều khoác tay Trần Vu Nhất vô cùng thân mật, nụ cười dịu dàng, nói một câu bâng quơ: “Giờ váy cưới bộ nào cũng đẹp. Vu Nhất, một ngày nào đó, liệu anh có cưới em không?”

Con người đều tham lam. Khi chưa có được người đàn ông này, tất cả những điều cô ta nghĩ là làm thế nào để có được anh ta. Chỉ cần có được là tốt rồi.

Sau khi có được thì sẽ trở nên tham lam, muốn trở thành vợ của anh ta. Đây đều là tật chung của phụ nữ. Dù ngoài miệng nói em chỉ cần ở bên anh thôi là được, là thấy thỏa lòng.

“Đúng là đẹp thật.” Trần Vu Nhất lên tiếng, nhưng lại không nói năng gì thêm nữa, cũng không trả lời câu hỏi của cô ta…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 966


Chương 966

Lâm Nam Kiều đang nghĩ, câu trả lời như vậy cũng tốt thôi, không cự tuyệt, cũng không đáp lại chứng tỏ là có hy vọng, có khả năng, chỉ cần thổi chút gió thoảng bên tai, không gì là không thể…

Hàn Thu Trúc chỉ lặng lẽ quan sát. Cảm giác hiện tại của cô ta là, thì ra tình cảm đồng cam cộng khổ bảy năm trời cũng chỉ đến vậy.

Hồi đầu khi còn đi học, Trần Vu Nhất và Thân Nhã có thể coi là nhân vật làm mưa làm gió ở trường, nói đến cặp đôi yêu nhau thì nhất định phải nhắc tên hai người, ngào nào cũng như hình với bóng, vô cùng thắm thiết.

Cứ tưởng hai người đã kết hôn được bốn năm, chắc chắn sẽ sống một đời vui vẻ hạnh phúc như vậy mãi, nhưng nào ai có ngờ!

Nhìn Trần Vu Nhất, cô ta cũng có cảm giác người đàn ông này thực sự không đáng tin. Tình yêu nhất thời không có nghĩa là tình yêu vĩnh cửu. Lại nghĩ tới Thân Nhã, cô ta cảm thấy rất đáng thương.

Bà Trần ngày nào giờ lại đi làm nhân viên vệ sinh thì sao không đáng thương cho được?

Có lẽ, Trần Vu Nhất sẽ kết hôn với Lâm Nam Kiều thật. Ít nhất thì vừa rồi anh ta cũng không phản đối câu nói của Lâm Nam Kiều.

Tuy thất đức nhưng dù gì Lâm Nam Kiều cũng đã đạt được thứ mà cô ta hằng mong muốn.

Nói đi cũng phải nói lại, đây chẳng phải là bức chân dung về xã hội ngày nay đó sao? Tình yêu khiến người ta lạnh lòng, đàn ông thì không đáng tin cậy, con giáp thứ mười ba càng khó đề phòng…

Đến giờ tan tầm, Thân Nhã vẫn đang làm việc. Đã có được cơ hội thì phải dốc hết sức mình ra mà cố gắng!

Nhân viên trong văn phòng đều đã về gần hết. Cô vẫn nhoài ra bàn, đang tạo một bản vẽ. Di động reo chuông, tay trái cô bắt máy: “Alo?”

“Chưa tan làm à?” Hoắc Đình Phong cất tiếng,

“Tan làm rồi, em đang chỉnh sửa tài liệu.”

“Anh đợi em dưới tòa nhà văn phòng. Không vội đâu, em cứ sửa từ từ…” Giọng nói của anh hiền hòa, khiến người nghe có cảm giác thư thái.

Nghe thấy vậy, Thân Nhã thò đầu ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên đã thấy chiếc Mulsanne màu bạc đỗ phía đối diện. Cô không tiếp tục chỉnh sửa nữa mà thu dọn bàn rồi ra về.

Mở cửa xe ngồi vào trong, Thân Nhã mới thắt dây an toàn, một cốc trà sữa nóng đã được đưa đến tận tay cô. Cánh môi quyến rũ của Hoắc Đình Phong mấp máy lên tiếng: “Uống cho đỡ lạnh…”

Cô hơi ngẩn người rồi ôm gọn trong tay. Đúng là rất ấm, giống như một dòng điện ấm áp từ từ chảy vào tim: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn. Anh làm việc này cho em là lẽ đương nhiên…” Hoắc Đình Phong nói. Đôi mắt thâm thúy pha lẫn vẻ dịu dàng, lời nói sâu lắng, hơi ngập ngừng.

Má Thân Nhã đỏ ửng. Lời anh nói luôn có thể khiến người ta mặt đỏ tim rung.

Chiếc xe đi thẳng một mạch trở về dưới tòa chung cư. Hai người nối gót nhau đi lên.

Thân Nhã vẫn chưa ăn tối, uống cốc trà sữa nóng kia vào giúp xua đi hơi lạnh trên người. Hoắc Đình Phong cũng chưa ăn nên cô định sẽ nấu bữa tối.

Trong tủ lạnh có mì, có cả trứng gà và cà chua. Thân Nhã tính nấu món mì trứng cà chua đơn giản.

Cô đang rửa cà chua trong bếp thì Hoắc Đình Phong sải cặp chân dài, di chuyển thân hình cao lớn đi vào. Anh cởi áo vest, mặc chiếc sơ mi màu xám tro, dáng vẻ lịch lãm, nổi bật: “Có việc gì cần anh giúp không?”

Thân Nhã ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không có gì đâu. Anh ra phòng khách ngồi xem ti vi đi. Đợi xong bữa tối thì em sẽ gọi anh.”

Đại đa số đàn ông đều không thích nhà bếp, cũng không thích mùi dầu mỡ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 967


Chương 967

“Ở cùng em trong bếp nấu nướng hay hơn xem ti vi nhiều…” Anh cất tiếng, mấp máy bờ môi mỏng.

“Thế thì rửa cà chua giúp em đi, cả hành nữa.” Cô chỉ vào mớ hành đặt trong góc.

Hoắc Đình Phong cong môi, xắn tay áo sơ mi lên một chút, để hở ra cổ tay rất đẹp. Còn Thân Nhã đang đun nước luộc mì.

Nhà bếp không rộng cũng chẳng hẹp, đứng vừa đủ hai người. Họ phân chia công việc, thi thoảng trò chuyện. Bầu không khí không nồng nàn cũng chẳng hời hợt,  rất vừa vặn.

Chốc lát sau, hai bát mì trứng cà chua được bưng ra đặt lên bàn. Họ ngồi đối diện, hương thơm tỏa lan, bốn mắt nhìn nhau, nụ cười nở trên môi.

Ăn tối xong, Thân Nhã đứng dậy định đi rửa bát. Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của người đàn ông đặt lên vai cô, ấn cô ngồi xuống: “Chúng ta phân công rõ ràng. Em nấu cơm, anh rửa bát…”

Trong lúc nói chuyện, thân hình cao lớn của Hoắc Đình Phong hơi cúi xuống, vượt qua cô, bưng cái bát ở trên bàn lên, nhìn cô thật sâu: “Em sẽ không bao giờ là khách của anh, cho nên trong mắt em, anh hy vọng mình cũng không phải là một người khách. Em không cần phải khách sáo với anh. Anh sẽ có sự tôn trọng nên có với em…”

Chỉ một câu nói ngắn gọn như vậy mà trái tim của Thân Nhã lại không thể ngừng rung rinh.

Sau khi rửa chén bước ra, Thân Nhã đưa một cái khăn cho anh rồi chỉ vào tài liệu trên bàn cà phê: “Em còn một số tài liệu phải sắp xếp cho xong.”

“Em sắp xếp tài liệu đi, anh xem TV, sẽ không làm phiền đến em đâu…” Hoắc Đình Phong lau tay, sau đó ngồi xuống sofa.

Thân Nhã cũng ngồi xuống, cô bắt đầu lật xem tài liệu, lượng công việc của ngày hôm nay còn một chút nữa mới xong, cho nên cô cần phải xử lý xong công việc.

Mở TV lên, ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong khẽ đảo qua rồi dừng lại trên người phụ nữ mà anh hơi có thiện cảm đang ngồi bên cạnh. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ánh đèn màu vàng nhạt, không quá chói mắt cũng không quá u tối, màu sắc êm dịu, rất ấm áp.

Dường như cô đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của anh, ngồi xổm ở đó, lúc thì cắn bút, lúc thì cau mày, vài sợi tóc xõa xuống che đi tầm nhìn, Thân Nhã đưa tay vén tóc ra phía sau, buộc tùy ý thành đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ, trong sáng.

Ánh mắt của Hoắc Đình Phong trở nên dịu dàng. Anh nhếch môi lên, tận hưởng sự yên tĩnh và ấm áp này, ánh mắt nhìn về phía TV, anh rất thích bên nhau như vậy.

Anh khẽ nhích người đứng dậy, chiếc quần dài màu xám khói tỏa sáng vẽ ra một đường cong. Anh đứng trước máy lọc nước, rót một ly nước ấm rồi đặt bên tay cô.

Thân Nhã cũng vừa đúng lúc đang khát nước, liếc mắt bắt gặp chiếc ly thủy tinh, theo bản năng cô cầm lên rồi uống hai ngụm thật thỏa mãn.

Sau nửa tiếng đồng hồ bận rộn, cô ngẩng đầu, vô tình nhìn lướt qua chiếc quần tây màu xám. Lúc này, cô mới nhớ tới sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh.

Thân Nhã ngước mắt lên, Hoắc Đình Phong thản nhiên dựa nghiêng trên sofa, đôi chân dài tao nhã bắt chéo nhau, cầm ly nước, trên TV đang phát một trận bóng, nhưng lại không có tiếng.

Rất rõ ràng, anh lo rằng nếu phát ra âm thanh thì sẽ làm phiền đến công việc của cô…

Phải nói rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào chu đáo, ân cần và dịu dàng hơn anh…

Trận bóng đang được phát sóng trực tiếp, không hề có âm thanh mà anh cũng có thể xem say mê được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 968


Chương 968

Càng không cần phải nói, nước ấm ở bên tay cũng là do anh chuẩn bị, Thân Nhã cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Có chỗ không hiểu sao?” Anh tao nhã đặt cái ly lên bàn, Hoắc Đình Phong dịu dàng nhìn chằm chằm vào cô.

Kéo suy nghĩ về, cô lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có.”

“Nếu có thì nói cho anh biết, không cần phải đau đầu một mình như thế. Anh ngồi ở đây cũng không phải đồ trang trí…” Giọng nói của anh khàn khàn, cụp mắt xuống.

Trái tim lại rung động, Thân Nhã mím lấy bờ môi hơi khô khốc: “Vẫn chưa gặp, đợi đến khi nào gặp thì em sẽ nói cho anh biết.”

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bắt máy: “Alo?”

“Tiểu Nhã, tớ là Minh Xuân đây, vài ngày nữa là đến buổi họp lớp, cậu tới được không?”

Buổi họp lớp? Thân Nhã nhíu mày, khoảng thời gian này quá bận rộn nên cô đã quên mất chuyện buổi họp lớp này rồi.

Bên kia bỗng im lặng một lúc, sau đó giọng nói lại vang lên: “Tớ nghĩ cậu đừng nên tới thì hơn.”

“Tại sao?” Thân Nhã kinh ngạc hỏi.

“Tin tức cậu ly hôn đã lan truyền trong đám bạn bè rồi, có thể nói là hầu như ai cũng biết. Trần Vu Nhất hiện giờ cũng đang ở bên Lâm Nam Kiều. Cậu tới đây thì khó tránh sẽ có người chế giễu vài câu.”

Âm thanh trong điện thoại của Thân Nhã hơi loãng, nên tất cả những lời nói vang lên cũng đã lọt vào tai của Hoắc Đình Phong.

Khớp xương của anh hơi cong lên, gõ vào ly nước, nhìn chằm chằm vào cô.

“Thời gian và địa điểm thế nào?” Thân Nhã tiếp tục hỏi.

Lý Minh Xuân nói ra thời gian và địa điểm, vẫn tiếp tục khuyên can: “Thôi đừng tới. Cậu cứ quên nó đi.”

“Ly hôn là sự thật mà. Tớ kiểm soát được cái miệng của mình, chứ kiểm soát sao được miệng với lòng người khác. Nếu tớ tránh né không gặp thì bọn họ chỉ sẽ càng trắng trợn hơn thôi. Minh Xuân, tớ không yếu đuối.” Cô biết cô ấy có ý tốt: “Với lại, tớ muốn gặp cậu và những bạn khác.”

Một lúc sau, cuộc gọi kết thúc. Thân Nhã khẽ nhắm mắt lại. Lúc cưới thì ai ai cũng biết, lúc ly hôn thì dư luận xôn xao. Đúng là sôi nổi!

Cúi đầu xuống, cô lại bắt đầu công việc với tài liệu, bận một lần là bận suốt hơn hai tiếng đồng hồ.

Đặt tài liệu xuống, cô đứng dậy, lười nhác vươn vai, xoay người lại, Hoắc Đình Phong dựa nghiêng trên sofa đã ngủ thiếp đi.

Anh khoanh tay trước ngực, đôi chân dài vẫn đang bắt chéo vào nhau, khẽ tựa vào sofa, cánh tay lộ ra đường nét sâu sắc lại rõ ràng, hít thở nhẹ nhàng.

Thấy vậy, Thân Nhã không biết phải làm thế nào mới phải. Liếc nhìn thời gian đã mười một giờ, cô không thể thốt ra câu gọi anh dậy và bảo anh ra về được.

Nhưng nếu để anh ngủ ở đây, đêm cuối thu đầu đông rất lạnh, ngủ ở đây anh chắc chắn sẽ bị cảm.

Thân Nhã do dự, một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng đẩy anh: “Ngủ ở phòng bên cạnh đi, ở đây lạnh lắm.”

Đôi mắt thâm sâu của Hoắc Đình Phong khẽ nheo lên: “Sắp xếp xong rồi à?”

Cô gật đầu, anh đứng dậy, bàn tay đẹp mắt của người đàn ông cầm lấy áo vest, giọng nói mang theo vẻ trầm thấp và hơi khàn sau khi vừa tỉnh dậy: “Tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi…”

“Anh muốn rời đi sao?”

“Ừ…” Hoắc Đình Phong đã mặc áo vest vào: “Ngủ đi, ngủ ngon nhé.”

Thân Nhã hơi lo lắng: “Anh có lái xe được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 969


Chương 969

“Được…” Anh đã đứng dậy đi ra khỏi phòng, Thân Nhã đi theo sau anh: “Có cần gọi Tiểu Trương tới đây không?”

“Đừng lo, anh sẽ đến nơi an toàn và gọi điện cho em. Ngủ ngon…” Hoắc Đình Phong cúi người xuống, đôi môi mỏng nóng bỏng đặt lên cánh môi của cô.

Ẩm ướt mềm mại, ấm áp, tất cả hơi thở trong mũi Thân Nhã cũng là của anh.

Cuối cùng, anh dứt ra: “Có mùi hành lá thoang thoảng…”

Thân Nhã đỏ mặt, ngẩng đầu lên: “Rất khó ngửi phải không?”

“Không, rất quyến rũ…” Hoắc Đình Phong cười khẽ, giọng nói dịu dàng: “Anh rất thích, cũng thấy rất hưởng thụ. Hương vị gia đình là phải như thế. Trên đời này chưa từng có ai không nhiễm qua khói lửa…”

Anh ra về. Nhìn chiếc xe biến mất trước mắt, Thân Nhã mới xoay người lên lầu. Đã mười một giờ rưỡi rồi, không còn sớm nữa, cô cũng nên nghỉ ngơi rồi.

Ly hôn thì đáng bị chế nhạo sao? Thì phải tránh né ánh mắt khác thường của mọi người, không xuất hiện ở trước mặt họ sao?

Không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết, trên thế giới này, ai rời khỏi ai cũng phải sống cả, Trần Vu Nhất rời khỏi cô thì còn có Lâm Nam Kiều, vẫn có thể sống đến như diều gặp gió.

Không có Trần Vu Nhất, cuộc sống của cô cũng đầy đủ, chăm chỉ và thiết thực, cho nên thật sự không cần thiết.

Thực ra ly hôn không có nghĩa là kết thúc cuộc sống, nếu bạn có thể suy nghĩ thông thoáng thì nó sẽ là một điểm xuất phát mới, một sự khởi đầu mới.

Ngày hôm sau.

Thân Nhã thức dậy hơi muộn, khi cô thức dậy thì đã hơn sáu giờ rưỡi, cô rời giường, rửa mặt chải đầu.

Tiểu Trương đợi ở dưới lầu, cô lên xe, thắt dây an toàn: “Anh ấy đâu rồi?”

“Anh Hoắc sao?” Tiểu Trương nói: “Anh Hoắc rất bận, hôm nay không thể dành thời gian ra được nên bảo tôi đến tiễn cô Thân.”

Lần đầu tiên Thân Nhã cảm thấy tò mò: “Anh ấy đang bận cái gì vậy?”

“Anh Hoắc rất lợi hại, nhưng đang bận cái gì thì tôi không biết, tôi rất tôn sùng anh Hoắc.” Trong lời nói của Tiểu Trương toàn là giọng điệu khen ngợi.

Thân Nhã cười, người đàn ông đó đúng là xuất sắc và xuất chúng, khiến cho người ta không cầm lòng được sẽ khen ngợi.

“Nhưng cô Thân à, cô và anh Hoắc có phải đang yêu nhau không?”

“…” Thân Nhã im lặng.

“Biết hai người đang yêu nhau, cô Thân nên xưng hô với anh Hoắc thân mật hơn chút, nếu không thì nghe xa lạ lắm, Đình Phong nghe gần gũi và dễ nghe biết bao.”

Thân Nhã: “…”

Khi đến công ty, cô muốn xuống xe thì Tiểu Trương gọi cô lại, đưa cho cô một hộp quà, nói là do anh Hoắc tặng.

Anh ấy tặng cái gì vậy? Thân Nhã tò mò.

Sau đó thì đi làm, cô cũng không có thời gian để mở hộp quà, tập trung hết mức vào công việc, cô để hộp quà trong ngăn kéo.

Trong lúc ăn trưa, Trần Diễm An gọi tới và hẹn ở quán cà phê đối diện, cô ấy vẫn ăn mặc xinh đẹp, váy dài, áo gió, giày cao gót, nhưng trông vẫn hơi hốc hác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 970


Chương 970

Thân Nhã nghĩ thầm, chắc là vì chuyện con cái rồi, cô bèn hỏi cô ấy không đến bệnh viện khác nữa sao?

Trần Diễm An nói đã đi rồi, thậm chí đến bệnh viện tốt nhất ở thành phố B cũng đã đi rồi, kết luận có được cũng giống nhau, cô ấy không thể nào sinh con được, thụ tinh ống nghiệm cũng không thể.

Ánh mắt Trần Diễm An nhìn thấy hộp quà, cũng không nói thêm gì mà đã lập tức duỗi tay cầm lấy, mở ra, là một chiếc váy dài màu đen.

Sờ vào cảm giác rất thích, khi vuốt ve thì vô cùng trơn truột mềm mại, cổ trần, lưng khoét sâu, còn lấp lánh sáng, xinh đẹp lạ thường.

Trần Diễm An ngay lập tức thấy thích, hỏi cô mua ở đâu.

Thân Nhã lắc đầu, nói mình không mua mà là do anh tặng, đến bây giờ cô cũng mới biết thứ anh tặng hóa ra là một chiếc váy dài.

“Nam thần nhà tớ đúng là có con mắt tinh tường thật đấy, chọn đúng ngay gu của tớ.” Trần Diễm An khen ngợi, hỏi tiếp: “Cảm giác yêu đương với nam thần thế nào?”

Thân Nhã đang nghĩ phải trả lời câu hỏi này như thế nào thì mới tốt.

“Hẹn hò với anh ấy chắc chắn là một cảm giác tuyệt vời. Anh ấy trông chín chắn, chu đáo và dịu dàng, như thể không bao giờ nổi nóng vậy, luôn có thể bao dung cậu.” Trần Diễm An lại nói.

Thân Nhã biết mắt quan sát đàn ông của cô ấy luôn không tệ và rất chính xác, ở bên cạnh anh, bền lâu không xa, nhưng lại chứa đựng sự ấm áp, cảm động, tim đập thình thịch mọi lúc.

Anh nói, tình yêu của anh đã qua độ tuổi rung động mãnh liệt rồi, mà Thân Nhã cảm thấy mình cũng như vậy, cô thích loại cảm giác như bây giờ.

“Nhìn ánh mắt của cậu đi kìa. Ôi nam thần của tôi ơi, tớ mong ước bấy lâu nay, trong giấc mơ cũng toàn là bóng dáng của anh ấy, kết quả bị con lợn như cậu chiếm được của hời.” Trần Diễm An nói tiếp: “Tớ định dọn ra ngoài sống một thời gian.”

Thân Nhã không hỏi nguyên nhân, biết cô ấy chắc chắn đã ầm ĩ đến không mấy vui vẻ với mẹ của Quý Hướng Không vì chuyện con cái.

Thực ra không sinh con cũng rất tốt, có thể trẻ mãi, cũng sẽ không có vết sẹo nào trên bụng, Trần Diễm An nói tiếp.

Câu nói tìm niềm vui trong nỗi buồn chính là để nói về cô ấy của lúc này, Thân Nhã khẽ thở dài.

“Mẹ của Quý Hướng Không đã nói riêng với tớ vài lần, rằng nhà họ Quý không thể không có con, bảo tớ và Quý Hướng Không ly hôn. Tìm tớ nói năm sáu lần rồi. Tớ hơi cáu nên trả lời thẳng bà ta một câu, nhận nuôi một đứa là được. Bà ta tức lên vỗ ngực bình bịch. Tớ dọn qua ở với cậu nhé?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đề tài thay đổi nhanh chóng mặt. Thân Nhã khá khâm phục lối suy nghĩ của cô ấy, nhưng trong lòng lại đau đến quặn thắt.

Trần Diễm An lại hẹn ba ngày sau đi mua sắm, cô nói phải đến dự buổi họp lớp nên không đi được, Trần Diễm An ngay lập tức nói: “Chiếc váy của nam thần đến cũng đúng lúc thật đấy. Cậu mặc váy này đến buổi họp lớp, tớ trang điểm cho cậu, chắc chắn sẽ xinh đẹp trang nhã, lấn át tất cả mọi người luôn.”

Thân Nhã im lặng, một giây trước còn chán chường không có sức sống, nhưng một giây sau lại sinh khí dồi dào như vậy.

Trần Diễm An thật sự đã dọn đến căn phòng trống bên cạnh cô, cô nói để Quý Hướng Không giường đơn gối chiếc không hay lắm đâu, dù sao anh ta cũng đang trong độ tuổi sung sức.

Trần Diễm An ném túi xách lên giường, đá giày cao gót xuống sàn nhà, sắc mặt nghiêm túc trả lời cô: “Nói thật đi, có phải cậu sợ tớ sẽ nghe thấy cậu cùng nam thần tập thể dục buổi tối không?”

Má cô đỏ lên, không có chuyện đó.

Nhưng mặt của Trần Diễm An lại dày hơn cả tường thành: “Vậy thì tốt. Lúc cậu và nam thần tập thể dục, cũng vừa hay để tớ nghe xem sức mạnh bộc phát khi nam thần hóa thú. Điều tớ tơ tưởng nhất chính là giọng nói của anh ấy, có phải cũng gợi cảm và quyến rũ đến mức có thể khiến người ta đạt tới đỉnh cao của cuộc đời không…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 971


Chương 971

Thân Nhã mắng: “Đồ con gái không biết xấu hổ, không có mặt mũi này!”

“Cậu ăn hết cái rồi, tớ phải uống ít nước chứ.” Trần Diễm An nói, hoàn toàn không biết xấu hổ.

Thân Nhã: “…”

Trong lúc hai người đang mắng mỏ nhau thì có tiếng gõ cửa vang lên, Thân Nhã mở cửa, chính là nam chính trong lời nói của Trần Diễm An.

Đôi mắt của Trần Diễm An lập tức sáng lên, nam thần mặc vest, hoàn hảo, quyến rũ, phong độ, cao quý đến mức không thể khinh nhờn.

“Cô Trần, đã lâu không gặp…” Hoắc Đình Phong lên tiếng chào hỏi bằng giọng nói khàn khàn.

“Anh Hoắc, cũng đã lâu không gặp.” Trần Diễm An nhìn chằm chằm, nhìn ngang, nhìn dọc, ánh mắt lướt qua cặp mông vểnh lên dưới chiếc quần tây thẳng tắp của nam thần, cảm thấy hành động như vậy của mình đúng là tục tĩu.

Hoắc Đình Phong hờ hững gật đầu, quay sang Thân Nhã, ngón tay day trán: “Món quà nhờ Tiểu Trương đưa cho em đã nhận được chưa?”

“Nhận được rồi…” Dưới sự nháy mắt ra hiệu của Trần Diễm An, mặt Thân Nhã hơi ửng hồng.

Từ phía sau, anh lại lấy ra một chiếc túi được đóng bọc tinh xảo: “Tại anh sơ suất, đã là cuối thu đầu đông mà chỉ mặc một chiếc váy liền thì không thích hợp lắm. Đây là áo gió, mặc nguyên bộ…”

Thân Nhã nhận lấy, Trần Diễm An nhìn mà hai mắt hiện lên hình trái tim. Quả nhiên là nam thần!

“Không biết cô Trần sống ở đây, lúc đến hơi vội nên không chuẩn bị quà cáp. Xin lỗi…” Hoắc Đình Phong nói.

Trần Diễm An thẳng thừng xua tay: “Chỉ cần anh Hoắc đến thì còn mang theo quà cáp gì chứ.” Còn dám nói đây cứ như nhà của cô ấy vậy!

Mặt Thân Nhã nhăn lại, cô sâu sắc cảm thấy da mặt của Trần Diễm An đúng là ngày càng dày!

“Tiểu Nhã, bữa tối tớ muốn ăn lẩu…” Trần Diễm An liếm môi: “Lâu lắm tớ không ăn lẩu rồi, tối nay làm nhé.”

Mở tủ lạnh ra, Thân Nhã nhìn tủ lạnh trống rỗng, chỉ còn lại vài chai sữa tươi: “Vậy tớ ra ngoài mua ít nguyên liệu.”

“Được, cậu đi đi, tớ ở đây trò chuyện với anh Hoắc.” Trần Diễm An trả lời rất trôi chảy.

Hoắc Đình Phong cầm lấy áo khoác, kéo đôi môi mỏng gợi cảm lên rồi nói: “Tôi đi cùng cô ấy, có thể giúp cô ấy xách bớt đồ nặng…”

Thân Nhã gật đầu, sau đó hai người ra khỏi phòng.

Trần Diễm An một mình ngã xuống sofa. Nam thần của cô ấy đúng là không phải dạng thường!

Siêu thị nằm ngay tầng dưới của chung cư, rất gần và tiện lợi, Thân Nhã đang chọn nguyên liệu, còn Hoắc Đình Phong thì đẩy xe hàng đi bên cạnh.

Tốc độ mua đồ rất nhanh, chưa đến một lát là đã mua đủ đồ rồi.

Khi trở về phòng, Trần Diễm An đang xem TV ăn đồ ăn vặt, trên bàn cà phê để lộn xộn những túi đồ ăn vặt.

Thấy Hoắc Đình Phong bước vào, cô ấy vừa vội vàng tay chân luống cuống thu dọn bàn cà phê, vừa giương nụ cười tự cho là xinh đẹp lên.

Khóe miệng Hoắc Đình Phong nhếch lên nở nụ cười nhẹ, hỏi Thân Nhã: “Có gì cần giúp không?”

“Không cần đâu, rất đơn giản thôi, anh ngồi trên sofa là được rồi, trên bàn làm việc của em có để vài bản tài liệu, có vài chỗ không hiểu lắm, anh xem giúp em đi.” Cô đã bắt đầu rửa rau rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 972


Chương 972

Hoắc Đình Phong khẽ ừ một tiếng rồi bước về phía sofa, thấy vậy, Trần Diễm An vội vàng dọn dẹp sofa sạch sẽ, sau đó rót một ly nước và đặt ở trước mặt anh.

“Cảm ơn…” Anh nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, ngồi xuống, bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đang lật xem tài liệu, lịch sự, không gần gũi cũng không xa cách.

Trần Diễm An cảm thấy người đàn ông này bẩm sinh có một loại năng lực có thể khiến người khác phải nghe theo, khí chất anh tỏa ra quá mạnh mẽ.

Anh cứ im lặng lật xem tài liệu, ngòi bút giữa ngón tay phải thỉnh thoảng di chuyển gì đó, chốc chốc sẽ dừng lại trên đôi môi mỏng gợi cảm hoặc là chậm rãi cọ xát ở hàm dưới trơn bóng.

Cảnh tượng ở trước mắt này đối với Trần Diễm An, nội tiết tố của người đàn ông trưởng thành quá mạnh mẽ, khiến cô ấy bỗng thấy không thể thở được.

Một lúc sau, nồi lẩu đã làm xong, Thân Nhã bưng ra, Trần Diễm An phụ giúp bày bát đũa, một nửa là cay, nửa còn lại là không cay.

Thân Nhã và Trần Diễm An cũng là người thích ăn cay, còn Hoắc Đình Phong thì không kén chọn, cái gì cũng ăn được, nhưng ăn không nhiều lắm.

Sau bữa tối, Trần Diễm An đi rửa bát, Thân Nhã cầm lấy bản tài liệu, cô vẫn chưa hiểu lắm ở những chỗ được anh ra dùng bút khoanh lại.

Hoắc Đình Phong ngồi bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của nhau cũng có thể ngửi thấy rõ ràng, góc áo khẽ chạm vào nhau.

Cô đưa cho anh xem, Hoắc Đình Phong đưa tay nhận lấy, tiếng nói rất chậm rãi, giọng điệu dịu dàng, khẽ ngừng lại để giải thích cho cô.

Trần Diễm An đứng ở cửa nhà bếp, khoanh hai tay trước ngực, có thể yêu một người đàn ông như vậy đúng là một chuyện rất hạnh phúc.

Anh có đủ khả năng để bao dung tất cả mọi thứ của người khác, những gì bạn nghĩ đến hoặc không nghĩ đến thì anh đã nghĩ đến cho bạn từ lâu rồi.

Có lẽ vì Trần Diễm An ở đây nên Hoắc Đình Phong không ở lại lâu, chín giờ rưỡi anh đã đứng dậy định ra về.

“Tiễn anh xuống dưới lầu đi…” Hoắc Đình Phong dùng lòng bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt đầu ngón tay cô, thì thầm bằng giọng nói trầm thấp.

Cô đỏ mặt. Anh đi phía trước, Thân Nhã theo sát phía sau, hai người xuống lầu.

Chiếc xe Mulsanne màu bạc đậu ở dưới lầu, Hoắc Đình Phong xoay người kéo chặt chiếc áo khoác gió trên người cô: “Đừng thức khuya, nếu trong công việc có gì không hiểu thì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào…”

Thân Nhã gật đầu “ừm” một tiếng.

“Điện thoại di động không phải là vật trang trí, số điện thoại di động mà anh bảo em lưu lại càng không phải một dãy số vô nghĩa. Dù là gọi điện hay nhắn tin thì anh cũng rất mong chờ…” Anh nhìn chằm chằm vào cô thật sâu, rất tập trung.

Bị người đàn ông dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, cô chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc: “Em biết rồi.”

“Tốt, anh mong đợi hành động thực tế của em…”

Hoắc Đình Phong hôn cô, đôi môi mỏng nóng bỏng hôn lên cánh môi Thân Nhã, bàn tay to lớn càng thản nhiên ôm lấy khuôn mặt của cô.

Anh luôn là một người đàn ông khiến người ta rung động và say mê trong bất kỳ từng cử chỉ hành động.

Khi trở lại phòng, sự ửng đỏ trên mặt Thân Nhã vẫn chưa biến mất, môi còn càng lúc càng đỏ, người sáng suốt chỉ cần liếc nhìn là biết ngay đã làm chuyện gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 973


Chương 973

Trần Diễm An có thể nói là một người tinh ranh, đương nhiên càng biết rõ. Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ra kích động phẫn nộ. Hôn ở đâu cũng là hôn, vậy tại sao không hôn ở trong phòng chứ!

Thân Nhã: “…”

Khoảnh khắc nam thần hôn ai đó chắc chắn rất hút… hồn. Cảnh tượng mà cô ấy mong ước bấy lâu nay lại bay khỏi tầm mắt như vậy!

Thân Nhã không quan tâm đến kẻ tâm thần như cô ấy, cô tiếp tục ngồi đó lật xem tài liệu. Ba mươi phút sau, cô lấy điện thoại ra, do dự một hồi rồi mới gửi tin nhắn đi… “Đã về nhà an toàn chưa?”

Năm phút sau có một tin nhắn gửi đến… “Vừa nãy đang tắm. Đã về rồi. Ngủ ngon.”

Hình như anh không thường xuyên nhắn tin nên phong cách già dặn mà ngắn gọn, chỉ có vài chữ.

Thân Nhã nhếch môi mỉm cười, đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục xem tài liệu, Trần Diễm An thì đang lắc eo nhảy múa.

Hoắc Đình Phong ngồi trên sofa, cả người sảng khoái, vì mới tắm xong nên anh đang mặc áo choàng tắm màu trắng, trông càng thêm nổi bật và tao nhã, ánh mắt nhìn vào tin nhắn, nhớ lại những lời nói lúc mình rời đi, sắc mặt anh dịu dàng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười mỉm, người phụ nữ ấy đúng là rất ngoan.

Lâm Nam Kiều mới tắm xong, đang lau mặt thì Hàn Thu Trúc gọi tới, nói rằng đã thông báo buổi họp lớp với Thân Nhã, cô cũng nói cô sẽ tới.

Lâm Nam Kiều nhỏ hơn Thân Nhã một khóa, còn Thân Nhã thì nhỏ hơn Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi một khóa, đây là buổi họp lớp của những người cùng khóa, nhưng cô ta cũng có cách để vào.

Cô ta nằm trên giường đang xem tạp chí thời trang, Trần Vu Nhất mặc áo choàng tắm bước ra, Lâm Nam Kiều nói: “Vu Nhất, hai ngày nữa có một buổi họp lớp, anh đi cùng với em nhé, được không?”

“Gần đây công ty rất bận rộn, anh không có thời gian, em tự mình giải quyết đi…” Trần Vu Nhất cởi khăn tắm ra rồi trở người lên giường.

Lâm Nam Kiều luôn rất hiểu lòng đàn ông, trong lòng cô ta biết rõ nên bắt đầu từ đâu, tiếp theo lại là một cuộc kích tình mãnh liệt.

Buổi họp lớp được diễn ra vào ba ngày sau, địa điểm được xác định là phòng riêng của quán bar, cách trang trí cực kỳ sang trọng.

Những người tới đây cũng là bạn học cùng khóa với Thân Nhã, lúc này đang ngồi cười nói vui vẻ trong phòng riêng, còn có một số người cũng lục tục dẫn theo bạn trai.

Chuyện Thân Nhã và Trần Vu Nhất ly hôn đã không còn là chuyện gì mới mẻ nữa. Những người có quan hệ khá tốt với Thân Nhã thì cảm thấy tiếc nuối, còn những người có quan hệ không tốt thì đương nhiên là cười trên nỗi đau của người khác.

Lâm Nam Kiều bước vào phòng riêng, trên tay xách hộp quà rồi phân phát hết những món quà đó cho tất cả các bạn học trong phòng riêng, dịu dàng gọi đàn chị.

Đã vài năm không gặp, mọi người không ngờ Lâm Nam Kiều lại trở nên xinh đẹp như vậy, khí chất cũng rất tốt, trời đất đảo ngược.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chả trách sao cuối cùng Trần Vu Nhất lại ở bên Lâm Nam Kiều, cô ta quả thực đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Tục ngữ nói hay lắm, không đưa tay đánh người mặt cười, quà cáp cũng đã đưa tới rồi, tất nhiên không có lý do gì mà không đưa tay ra nhận, hơn nữa người ta đã chuẩn bị cho tất cả mọi người, một hai người không nhận thì trông hơi khó coi.

Có mấy bạn học đã thân thiết ngồi bên cạnh Lâm Nam Kiều, cười nói với nhau, Lâm Nam Kiều đưa mắt nhìn lướt qua trong phòng, cô vẫn chưa tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 974


Chương 974

Hàn Thu Trúc khẽ thở dài, không hiểu hành động của Lâm Nam Kiều. Người đàn ông muốn có cũng đã có được rồi thì hà cớ gì lại phải kích động Thân Nhã đáng thương nữa chứ.

Lại nghĩ đến Thân Nhã, cô ta quả thực cảm thấy đáng thương, bị cướp chồng mà còn trở thành nhân viên vệ sinh.

Cũng có người sợ thiên hạ không loạn, ngồi chờ xem kịch hay, khi Thân Nhã xuất hiện thì cảnh tượng chắc chắn sẽ rất đặc sắc, rất sôi nổi thú vị đây.

“Đúng rồi Nam Kiều, khi nào kết hôn với Trần Vu Nhất đấy? Bọn chị vẫn đang đợi ăn kẹo mừng của em đấy.” Có người nói.

“Đúng vậy, khi nào kết hôn để bọn chị cũng chuẩn bị sẵn một món quà hậu hĩnh cho em.” Mọi người năm mồm mười miệng.

Khi nghe thấy những lời này, tâm trạng của Lâm Nam Kiều vô cùng vui vẻ, cô ta cũng rất thích nghe những lời này.

“Nhưng đến lúc tổ chức đám cưới, không có chuyện em không mời các đàn chị này đâu nhỉ?”

Lâm Nam Kiều lắc đầu, mỉm cười dịu dàng: “Đương nhiên là không rồi ạ, quên ai cũng được, nhưng làm sao có thể quên các đàn chị chứ?”

Những người khác không mời cũng được, nhưng bạn cùng trường thì cô ta chắc chắn sẽ mời. Ngày xưa cả trường đều xem Lâm Nam Kiều là trò cười, nhìn cô ta khốn khổ. Bây giờ cô ta muốn dùng một đám cưới hoành tráng và chói chang để tát mạnh vào những người này một cái.

Lý Minh Xuân bĩu môi, nhìn đi chỗ khác. Con người hiện giờ đúng là quá thực dụng, rõ ràng có quan hệ với Lâm Nam Kiều không tốt lắm mà lúc này vẫn chị chị em em cho được.

“Phải công nhận là tính cách của Nam Kiều dịu dàng thật đất, vẫn có thể trò chuyện được với chúng ta, không giống mấy người nào đó.”

“Phải đấy, người ta bay lên cành cây trở thành phượng hoàng còn thực sự cho rằng toàn thân mình lông vũ vàng chói lọi, khi kết hôn cũng không chiêu đãi bạn học cũ như chúng ta.” Giọng nói chua ngoa cay nghiệt.

Lúc đó, khi Thân Nhã kết hôn cô chỉ mời vài người bạn đặc biệt thân thiết, ngoài ra thì không mời ai cả.

“Cho nên mới bảo làm người vẫn phải tự biết mình là ai. Còn tưởng mình đã trở thành quý bà, cao hơn người ta một bậc nữa cơ chứ.”

Trong số các bạn học cũng có rất nhiều người bất mãn với Thân Nhã. Lúc này bọn họ càng thừa cơ hội để châm chọc mỉa mai, giậu đổ bìm leo. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tớ còn nghe mấy bạn học nói hiện giờ Thân Nhã đang làm một nhân viên vệ sinh…”

“Tớ cũng có nghe nói. Phen này đúng là sa sút, làm nhân viên vệ sinh cơ đấy! Công việc đó chỉ mấy bà mấy cô lớn tuổi mới làm thôi.”

“Làm người không thể tự cao quá, cũng không thể coi trọng bản thân quá. Lúc đó cậu ta tập trung vào yêu đương, làm sao có thời gian để học tập chứ? Bây giờ làm nhân viên vệ sinh cũng là đúng lý hợp tình thôi…”

Trong những năm Thân Nhã cưới Trần Vu Nhất, các bạn học chưa từng nói những lời khó nghe như vậy, cũng chỉ thậm thụt vài câu. Dù sao lúc đó cô vẫn còn có thân có phận. Bây giờ Thân Nhã sa sút, cũng không còn ai kiêng dè gì nữa, nói thẳng thừng trắng trợn luôn.

Thân Nhã đẩy cửa đi vào, nghe thấy hết những lời nói kia vào trong tai, khóe miệng run rẩy, không ngờ lại có nhiều bạn học bất mãn với cô như vậy.

Đương nhiên vào khoảnh khắc cô bước vào, ánh mắt của tất cả các bạn học cũng đổ dồn về phía cô, vẻ mặt vốn định xem kịch hay và chế nhạo lập tức sững sờ.

Lâm Nam Kiều cũng vậy, cô ta muốn nhìn thấy Thân Nhã nghèo túng chứ không phải dáng vẻ của lúc này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 975


Chương 975

Cô mặc một chiếc váy liền thân màu đen ở bên trong, còn áo khoác là một chiếc áo gió màu sáng, chính là bộ do Hoắc Đình Phong tặng cho cô, mang đôi giày cao gót gót nhỏ, khí chất, tao nhã và trưởng thành.

Mái tóc đen cũng không xõa ngang vai mà buộc lên cao, Trần Diễm An tự mình trang điểm lớp makeup nhẹ nhàng cho cô.

Bộ trang phục được chọn là kiểu trưởng thành, cho nên lớp trang điểm cũng đi theo phong cách trưởng thành.

Trong phòng riêng rất nóng, hệ thống sưởi ấm được bật hết mức, Thân Nhã cởi áo gió ra rồi treo ở một bên, chỉ mặc chiếc váy dài màu đen, quyến rũ trang nhã.

Kích cỡ anh chọn rất vừa vặn, giống như được đo người đặt làm vậy, do cô có luyện tập yoga nên dáng người của cô càng thêm mảnh mai, lưng cũng rất thẳng.

Quyến rũ và khí chất, tấm lưng lộ ra trắng nõn mịn màng như ngọc, nói thật ra thì Thân Nhã cảm thấy sau lưng hơi khó chịu.

Lâm Nam Kiều mặc một bộ màu trắng, Thân Nhã thì một bộ màu đen, mà Lâm Nam Kiều ăn mặc theo kiểu trong sáng, dễ thương và tươi trẻ như chim non nép người.

Thân Nhã thì trái ngược với cô ta, quyến rũ, trưởng thành, đầy nữ tính, nhiều hơn nữa chính là phóng khoáng.

Bọn họ cũng đang đợi xem trò cười của Thân Nhã, nhưng không ngờ cô lại xuất hiện trong vẻ xinh đẹp như vậy, khiến cho bọn họ sửng sốt, nhất là Hàn Thu Trúc.

Lâm Nam Kiều nhíu mày, cô ta không quên Thân Nhã mà mình đã gặp trong khoảng thời gian trước đây, mặt sưng phù, còn cả đốm tàn nhang lúc mang thai, mặc bộ quần áo bà bầu rộng thùng thình, chân mang giày bệt.

Lại nhìn Thân Nhã rạng rỡ của lúc này, cô ta biết ánh đèn sân khấu của mình đã bị đè xuống rồi, cho nên trong lòng rất không thoải mái, còn hơi khó chịu.

Không quan tâm đến Lâm Nam Kiều, Thân Nhã tự động phớt lờ, nhẹ nhàng chào hỏi với những bạn học cũ, sau đó ngồi bên cạnh Lý Minh Xuân.

Trong phòng riêng bỗng chốc lại rất yên tĩnh, có người nhìn Thân Nhã, nói: “Thân Nhã, cậu mua chiếc váy dài này ở đâu thế?”

Tất cả những người phụ nữ cũng thích chiếc váy dài trên người cô, kiểu dáng độc đáo, thể hiện sống động những đường cong tuổi trẻ của phụ nữ, còn có kiểu vẻ đẹp gợi cảm.

Thân Nhã âm thầm kéo lưng: “Là do người khác tặng.”

Nghe vậy, các bạn học nhìn nhau, giọng điệu cũng theo đó mà thay đổi: “Được tặng à!”

Ăn mặc xinh đẹp và lộng lẫy như thế mà quần áo lại là người khác tặng, phụ nữ mà, chỉ cần có một bộ quần áo lộng lẫy, sau đó ăn diện và trang điểm tỉ mỉ thì ai cũng có thể trở nên lộng lẫy, mặc dù chưa chắc đã được xinh đẹp như vậy.

“Nếu là được tặng thì chắc là hàng nhập lậu nhỉ, giá của bản chính hãng đắt đến không tin được luôn, nhưng hàng nhập lậu này trông cũng đẹp thật đấy, Thân Nhã hỏi địa chỉ xem, tớ cũng mua một cái.”

“Hỏi thử đi, tớ cũng rất muốn mua.”

Thân Nhã nhàn nhạt đáp một tiếng, chỉ nói một câu: “Được.”

Mặc dù biết trên người cô toàn là hàng giả, nhưng Thân Nhã xinh đẹp như vậy vẫn khiến Lâm Nam Kiều không cam lòng, bực tức, cô ta dịu dàng nói: “Có thể im lặng một chút được không ạ, em muốn gọi điện thoại.”

Mọi người không nói thêm gì nữa, trở nên yên tĩnh, Lâm Nam Kiều thực hiện cuộc gọi, giọng nói càng lúc càng dịu dàng: “Vu Nhất, là em đây, tối nay trở về anh còn muốn ăn món hầm của nhà họ Quách nữa không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 976


Chương 976

Tất cả mọi người nhìn nhau, bầu không khí trong phòng riêng bỗng chốc trở nên yên tĩnh lúng túng.

Hành động này của Lâm Nam Kiều có nghĩa gì, không cần nói cũng biết, rõ ràng là đang ra oai.

Cố tình ra oai ngay trước mặt Thân Nhã, đầu dây bên kia là Trần Vu Nhất, Thân Nhã là tình cũ của anh ta, còn Lâm Nam Kiều là tình mới của anh ta.

Sau đó, ánh mắt của vài người trắng trợn đổ dồn về phía Thân Nhã, mang theo sự chế nhạo, mỉa mai, và sự chế giễu mạnh mẽ.

“Được, em nhớ rồi, ngoài món hầm của nhà họ Quách ra, lúc về còn mang theo cái gì nữa?” Giọng nói của Lâm Nam Kiều càng lúc càng dịu dàng như nước: “Còn có canh thịt cay, em sẽ bảo làm ít cay nhé, dạo này cổ họng của anh không tốt lắm, vẫn là bớt ăn cay lại đi, cũng không cần để tài xế tới đón em đâu, em có lái xe tới đây…”

Chính vì trong phòng riêng yên tĩnh như thế nên mới nghe thấy rõ mòn mọt từng lời từng chữ truyền vào trong tai.

Lý Minh Xuân thực sự khó chịu với kiểu con gái như vậy, cô ấy hơi lo lắng nắm lấy tay của Thân Nhã, thấp giọng nói: “Khoe khoang thì chóng toang!”

Vẻ mặt của Thân Nhã khẽ thay đổi, không nói lời nào. Cô khẽ mỉm cười, nắm ngược lại tay của Lý Minh Xuân, từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn Lâm Nam Kiều dù chỉ một cái.

Khi chính tai nghe thấy những lời nói khoe khoang, thể hiện tình cảm của Lâm Nam Kiều thì lòng còn đau không?

Nếu nói không đau chút nào thì đương nhiên là nói dối, mối tình hơn bảy năm trời, biết bao nhiêu ngày tháng chung sống với nhau, lúc trước yêu sâu đậm bao nhiêu thì phản bội tàn nhẫn bấy nhiêu, làm sao có thể hoàn toàn quên hết mọi thứ chỉ trong một tháng chứ?

Nhưng so với lúc ban đầu, trái tim của cô lại bình tĩnh, dù đau nhưng lại rất khẽ.

Lý Minh Xuân cũng không ngó ngàng đến Lâm Nam Kiều, thì thầm kể với Thân Nhã chuyện thú vị xảy ra trong khoảng thời gian này. Hai người tươi cười, tâm trạng rất vui vẻ.

Còn tâm trạng của Lâm Nam Kiều lại trở nên khó chịu khi bị làm lơ một cách rõ ràng như vậy. Cô ta len lén tìm tòi quan sát xem liệu có phải Thân Nhã đang cố gắng gượng cười hay không?

Thân Nhã uống mấy ly rượu, vì mót quá nên đi cùng Lý Minh Xuân vào nhà vệ sinh.

Sau khi hai người rời bữa tiệc, đám đông tụ tập, chụm đầu với nhau vô cùng náo nhiệt.

“Không phải mọi người nói Thân Nhã làm nhân viên vệ sinh à? Mọi người thấy dáng vẻ cậu ta có giống nhân viên vệ sinh chút nào không?”

“Da dẻ vẫn trắng như thế. Tôi thấy làn da kia còn mịn hơn trước nữa, cứ như trứng gà bóc vỏ vậy. Nhìn vóc dáng ấy mà xem, chỗ lồi cần lồi chỗ lõm cần lõm, sao tôi lại cảm giác cậu ta còn xinh hơn lúc kết hôn nhỉ…”

“Người ta hay bảo người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân còn gì. Cô xem cách trang điểm và ăn mặc của cậu ta đi, nếu cho chúng ta bộ đồ tương tự, đương nhiên cũng sẽ đẹp lộng lẫy rồi!”

“Mấy hôm trước có bạn học tận mắt nhìn thấy cậu ta làm lao công đó. Trong thời gian ngắn thế đã thay đổi rồi, chắc không phải ngủ với người ta rồi đấy chứ?”

“Nghe cậu nói như vậy cũng có khả năng đấy. Độ bóng của váy và áo gió trên người không tầm thường, cho dù là hàng nhập lậu cũng không đạt được mức đó. Tôi thấy đúng là bị người ta bao nuôi rồi!”

Từ trước tới nay phụ nữ đều thích tám chuyện. Cuộc thảo luận càng lúc càng sôi nổi, nước bọt bay tứ tung.

“Tôi cũng cảm thấy chắc cậu ta được đàn ông bao nuôi rồi. Cậu ta và Trần Vu Nhất mới tốt nghiệp đại học thì đã kết hôn. Nhiều năm như vậy đều dựa vào anh ta, rời khỏi Trần Vu Nhất, không còn là mợ chủ nhà giàu, không chịu được cuộc sống vất vả và sự khinh bỉ của người khác, tám mươi phần trăm là tìm một ông già bao nuôi rồi…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 977


Chương 977

“Đúng, đúng, đúng. Tôi cũng cảm thấy vậy, chắc chắn là bị một ông già bao nuôi rồi. Chồng cũ là một mỹ nam nổi tiếng thành phố S, nói không chừng tuổi của người đến sau còn lớn hơn ba anh ta nữa. Để có thể sống cuộc sống sung túc mà còn có thể tự chà đạp bản thân mình luôn!”

Nghe đám đông bàn tán, lông mày của Lâm Nam Kiều giãn ra, cảm thấy quả thật những lời này rất có lý.

Cô ta nghĩ tới hình ảnh lôi thôi lúc Thân Nhã ly hôn, rồi lại so với lúc này, đúng là như trời và đất, thay đổi quá lớn.

Nếu Trần Vu Nhất biết chuyện Thân Nhã được ông già bao nuôi… Ngón tay mảnh khảnh của Lâm Nam Kiều lướt dọc theo những sợi tóc trên vai, nhếch miệng lên cười.

Bên ngoài phòng bao.

Thân Nhã và Lý Minh Xuân đứng ở đó, chỗ cửa có khe hở, âm thanh bàn tán xôn xao đều truyền đến tai cả hai người.

Thân Nhã nhếch môi, lười biếng dựa vào tường. Còn Lý Minh Xuân thì nhíu mày: “Tiểu Nhã, lẽ nào cậu được bao nuôi thật hả?”

“Sao cậu không nói tớ đi tìm một ba nuôi cho rồi? Ba nuôi của tớ còn là tai to mặt lớn đấy!” Thân Nhã đang cười vì con người bây giờ giậu đổ bìm leo, đúng là bị lợi ích làm mờ mắt.

Lý Minh Xuân sốt ruột: “Rốt cuộc cậu có được bao nuôi không vậy?”

“Là cậu bao nuôi tớ hả? Tớ là người như thế nào, cậu còn không rõ ư? Thân Nhã này sẽ không làm chuyện đó.” Cô cũng là người có nguyên tắc!

Cô vừa nói vậy, Lý Minh Xuân lập tức yên tâm, hơn nữa Lâm Nam Kiều cũng ở trong này, không cần khiến mình khó chịu, vẫn nên rời đi trước thì hơn.

Thân Nhã lắc đầu rồi mỉm cười, tới cũng tới rồi, nào có thể rời tiệc giữa chừng. Còn về phần Lâm Nam Kiều thì cô cũng không coi ra gì.

Hai người đi vào, tiếng thảo luận của đám đông bỗng dưng im bặt. Chủ đề từ bao nuôi lại chuyển sang bạn trai, mạnh ai nấy bàn về bạn trai hoặc chồng mình

Chủ đề này, dù vô tình hay cố ý đều kích thích Thân Nhã. Cô đã ly hôn, trở thành người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, còn được ông già bao nuôi. Cô có một cuộc hôn nhân tồi tệ, còn có gì đáng kiêu căng nữa chứ?

Trong lời nói ngầm chứa mũi tên, từng mũi tên bắn vào Thân Nhã.

Nhưng cô lại chẳng có phản ứng gì, không chút dao động, còn uống thêm vài ly rượu.

Tục ngữ nói rất hay, không phủ nhận chính là ngầm thừa nhận. Nếu đương sự không phủ nhận, việc bị bao nuôi chắc chắn là sự thật.

“Thân Nhã, nể tình chúng ta là bạn học, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, không thể bước vào cuộc sống giàu sang thì cũng đừng chà đạp bản thân như thế!”

“Đúng đó, tuổi của người đàn ông bao nuôi cậu chắc cũng lớn hả?”

“Ông ta làm gì ở thành phố S thế? Có phải là người rất có tiền không?”

Một người vừa hỏi, đám đông bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi theo, vây Thân Nhã ở giữa, cũng không dè chừng gì cả, càng không kiêng nể gì, họ đã nhận định Thân Nhã không chịu nổi khốn khổ.

Chính ngay lúc này, điện thoại lại rung lên, Thân Nhã lấy điện thoại từ trong túi ra, là Hoắc Đình Phong gọi tới, cô nghe máy.

“Em đang ở đâu?” Anh lên tiếng, giọng điệu ôn hòa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 978


Chương 978

“Quán bar Mị Sắc.” Cô thành thật trả lời: “Tối nay có buổi họp lớp.”

Hoắc Đình Phong tiếp tục nói: “Đúng lúc anh cũng đang ở bar Mị Sắc. Giờ anh đến tìm em có tiện không?”

“Không có gì là tiện hay không cả, anh muốn qua đây hả? Ở đây có nhiều người phụ nữ mà em cũng muốn đi khỏi đây. Hay là anh chờ em ở ngoài cửa đi, em lập tức ra ngay đây.”

Thân Nhã nghĩ, ở đây toàn là phụ nữ, chắc chắn anh không thích cảnh này. Hơn nữa, sự xuất hiện của anh chắc sẽ khiến căn phòng này ầm ầm dậy sóng.

Bây giờ cô sống rất tốt, rất an nhiên, cũng chẳng cần thiết phải vô tình khoe khoang gì đó.

“Vậy thì ngoan ngoãn ngồi yên chờ đi. Anh qua đón em, sau đó chúng ta cùng rời đi…” Anh nói.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là gặp nhau ngoài cổng quán bar Mị Sắc đi, chỉ cách phòng em đang ngồi chừng vài bước thôi.”

“Anh không thể gặp ai à? Cho nên em cũng không muốn anh xuất hiện ở đó. Em làm vậy là đang từ chối khéo lời đề nghị của anh hả?” Hoắc Đình Phong thản nhiên nói.

Thân Nhã lập tức lắc đầu phủ nhận theo bản năng, cuối cùng nhớ ra mình đang gọi điện, anh không thể nhìn thấy, vậy là vội nói không phải.

Lời đã nói đến nước này, cô cũng không biết nói tiếp gì nữa, đành nói số phòng của mình cho anh.

Sau đó lại hỏi tiếp tại sao anh lại tới đây. Hoắc Đình Phong hơi khựng lại, giọng trầm thấp và ôn hoà đáp lại cô, anh tạm thời có bữa tiệc xã giao tại đây.

Thân Nhã hạ giọng dịu dàng “ừm” một tiếng. Người phụ nữ bên cạnh truy hỏi cô xem người gọi đến là đàn ông hay phụ nữ. Cô đáp là đàn ông.

“Là người đàn ông bao nuôi cậu hả?” Mấy người xúm vào hỏi, càng mong chờ sự xuất hiện của người đàn ông kia tại căn phòng này, muốn xem kịch hay, Lâm Nam Kiều cũng mong chờ.

Nói thật Lâm Nam Kiều cũng không nghĩ người đàn ông của Thân Nhã xuất sắc cỡ nào so với Trần Vu Nhất.

Toàn bộ thành phố S có không ít đàn ông lắm tiền lắm quyền, nhưng có thể đạt đến cạnh cửa nhà họ Trần thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Còn nữa, họ cũng chỉ có một mặt là có tiền có thế thôi, chứ còn diện mạo thì hoặc đã hói đầu hoặc là bụng bia. Chứ người đàn ông có sự kết hợp giữa diện mạo và có tiền có quyền không khác nào quốc bảo. Mà Trần Vu Nhất tại thành phố S cũng có tiếng điển trai.

Nhưng Thân Nhã không trả lời, khóe miệng khẽ mỉm cười, trong lòng thầm suy đoán. Nếu câu này để Hoắc Đình Phong nghe được, anh sẽ có phản ứng thế nào đây?

Dĩ nhiên Lâm Nam Kiều cũng đang xem kịch hay, ngón tay mảnh khảnh tinh tế vô tình vén tóc qua một bên, để lộ ngón tay đeo nhẫn.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương kia tản ra làm chói mắt Thân Nhã.

Đó là chiếc nhẫn kim cương lúc cô và Trần Vu Nhất kết hôn, do cô chọn. Trong hôn lễ, chính tay cô đeo lên tay của anh ta, bây giờ lại đeo trên tay của người phụ nữ khác, đúng thật là mỉa mai.

Cô khẽ khép hờ mắt lại, nhìn sang nơi khác. Lúc này Lâm Nam Kiều lại đứng dậy, bưng một ly rượu, đứng trước mặt Thân Nhã: “Đàn chị, tôi kính chị một ly.”

Thân Nhã không ngó ngàng, coi cô ta như vật vô hình, giống như không khí.

“Lúc trước chúng ta quả thật đã xảy ra nhiều chuyện không vui nhưng suy cho cùng thì cũng là chuyện của quá khứ. Tại đây, tôi nói lời xin lỗi chị, lấy rượu nhận lỗi.”

Giọng nói của Lâm Nam Kiều vừa dịu dàng lại trong trẻo, ra vẻ yếu đuối, hơi cúi người. Cô ta cố tình dùng ngón tay đeo nhẫn kim cương bưng ly rượu trên bàn đưa cho Thân Nhã.

Thân Nhã không nhận, chẳng thèm để ý cô ta. Lâm Nam Kiều lại nhét ly rượu vào tay cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 979


Chương 979

Cô không thích sự đụng chạm của Lâm Nam Kiều, có thể gọi là chán ghét thì đúng hơn. Thân Nhã thẳng thừng buông tay, cả ly rượu đổ lên người của Lâm Nam Kiều.

Cô ta mặc váy liền màu trắng tinh, rượu đỏ thấm vào trông càng rõ nét. Cô ta hét toáng lên, ra vẻ điềm đạm đáng yêu, ai nhìn cũng thấy thương.

Lúc trước Diệp Giai Nhi từng nói về sự khác biệt giữa Thân Nhã và Lâm Nam Kiều. Thân Nhã thẳng tính, không biết giả bộ yếu đuối tranh thủ lòng thương hại. Còn Lâm Nam Kiều lại có thể diễn cảnh nhận sự thông cảm của người khác đến mức xuất thần nhập hoá.

Vì thế, ánh mắt chỉ trích của những người phụ nữ có mặt đều dồn lên người của Thân Nhã, họ tỏ ra khinh thường, khiển trách cùng chán ghét.

Thân Nhã buồn cười, mà cũng thật sự cười ra tiếng: “Mọi người nhìn vậy là có ý gì đây?”

Lý Minh Xuân vươn tay kéo cô, Thân Nhã nhẹ nhàng vỗ lên tay cô ấy, nhìn thẳng vào ánh mắt trách móc của một đám phụ nữ: “Ý của mấy người là trong chuyện tình cảm thì có thể chấp nhận con giáp thứ mười ba của chồng trước tạ lỗi với mấy người à? Trái tim cũng mạnh mẽ quá đấy nhỉ.”

Đám phụ nữ có mặt tại đây nghe xong thì đều có chút nghẹn lời. Vẻ mặt của Lâm Nam Kiều hơi khó coi, nhưng chưa đầy mấy giây đã khôi phục lại bình thường.

“Cậu nói thế, bây giờ chẳng phải cậu cũng được người khác bao nuôi à? Còn không phải là con giáp thứ mười ba hay sao? Cậu nguyền rủa chúng tôi bằng lời lẽ kiểu này, không sợ sau khi bị vợ chính phát hiện, đánh cho mặt mũi bầm dập hả?”

Thân Nhã mỉm cười, nói: “Tôi cũng mỏi mắt mong chờ đây.”

Tất cả đều tỏ ra chán ghét cô, ‘đúng là người mặt dày, không biết giới hạn’.

“Nhã, buổi họp lớp vẫn chưa kết thúc à?” Lúc này, một giọng nói hùng hậu truyền đến.

Ánh mắt của đám người có mặt tại đó đều nhìn về phía phát ra âm thanh. Thân Nhã cũng nhìn qua, dĩ nhiên cả Lâm Nam Kiều cũng vậy.

Tay của Hoắc Đình Phong đút trong túi áo vest, vóc dáng cao ráo ngang tàng ẩn dưới bộ vest, tư thế nhàn nhã, nhưng khí thế lúc này lại hơi lấn át. Áo khoác đen của anh dài đến đầu gối toát lên vẻ bá đạo và thâm trầm tự nhiên, cả người đều tản ra hương tinh khiết của rượu vang.

Anh không cần lên tiếng, chỉ đứng thẳng người tại nơi đó, bày ra dáng vẻ nho nhã và nam tính của người đàn ông chín chắn.

Đây là hương vị chỉ có trên người đàn ông kia, mê hoặc những người phụ nữ có mặt tại đó.

Giờ phút này, trong phòng rất yên tĩnh, yên ắng đến mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ mồn một.

Ánh mắt của Lâm Nam Kiều bình tĩnh nhìn lên người anh, bỗng chốc thất thần, một lúc lâu vẫn chưa kịp tỉnh táo lại được.

Đôi chân dài di chuyển thu hút sự chú ý, anh đứng trước mặt Thân Nhã, bàn tay to lớn đặt lên chiếc eo thon của cô rất tự nhiên, ánh mắt thâm thuý, giọng nói dịu dàng: “Có thể đi được chưa?”

Hơi ấm truyền đến từ bên hông, Thân Nhã không khỏi đỏ mặt khi mùi hương nam tính dễ ngửi ập tới.

Đôi môi mỏng gợi cảm của Hoắc Đình Phong khẽ nhếch lên, dáng người cao ráo hơi cúi xuống. Bàn tay to lớn cầm áo khoác của cô lên, dịu dàng che chở: “Bên ngoài trời lạnh lắm, em mặc vào đi.”

Cô cầm áo khoác, đứng tại đó, ngoan ngoãn khoác lên.

“Thời gian gần đây cô ấy không được khỏe, không thể ở lại lâu được. Mọi người cứ vui vẻ đi, tôi sẽ thanh toán…” Hoắc Đình Phong hờ hững lên tiếng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom