Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1020


Chương 1020

Nhưng Lâm Nam Kiều vốn không hề cho rằng ở cùng nhau theo cách đó là bất cân bằng, trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể ổn, nhưng thời gian lâu dài thì sao?

Một tháng, hai tháng, nửa năm hoặc có lẽ là một năm. Cho dù tâm tư của cô ta có kín kẽ đến thế nào vẫn không thể mãi mãi không có mảy may sơ hở được. Đến khi tiếp xúc với nhau nhiều hơn, xuất hiện tranh chấp sẽ chỉ ngày càng dữ dội và mãnh liệt hơn so với người thường.

Nói cho cùng, Lâm Nam Kiều vẫn hiểu rõ rằng ban đầu cô ta giành được Trần Vu Nhất không dựa vào tình yêu, mà chỉ là dựa vào tính toán và thân thể.

Cho nên bây giờ đứng trước mặt Trần Vu Nhất, cô ta vẫn chưa thể tự tung tự tác, không kiêng nể gì được…

Nhưng cô ta biết rằng Trần Vu Nhất đã nảy sinh tình cảm với mình, tình cảm sâu sắc cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Ban đêm, trên chiếc giường lớn lại diễn ra một màn kịch tình nồng nhiệt dưới sự cám dỗ mê hoặc của Lâm Nam Kiều…

Ở bên khác.

Sau khi nghe Hoắc Đình Phong nói những lời kia xong, Thân Nhã định sẽ tiếp nhận dự án công trình và nói với giám đốc.

Quả thực đây là cơ hội để cô có thể rèn luyện bản thân. Tuy nói rằng cô tham gia vào dự án, nhưng tác dụng trong đó cũng chỉ là tô điểm mà thôi.

Nếu để cô tiếp nhận dự án này thì đương nhiên cô sẽ làm nghiêm túc. Bỗng chốc, cô cảm thấy sôi sục cả lên.

Trần Diễm An hỏi cô có phải đã bị mất não rồi hay không mà lại tiếp nhận công trình của Trần Vu Nhất. Thân Nhã kể lại những lời Hoắc Đình Phong đã nói cho Trần Diễm An nghe.

Ngay tức thì, đôi mắt của Trần Diễm An sáng lấp lánh, vừa phấn khởi lại còn tấm tắc mấy tiếng. Quả nhiên không phải người đàn ông nào cũng sánh bằng với nam thần nhà cô ấy được.

Lúc này trong thế giới của cô ấy, nam thần là một vị thần, còn Trần Vu Nhất chẳng là cái cóc khô gì cả, mà nói đến cóc khô còn sợ ô nhiễm không khí. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sáng, trưa, tối, cô đều gọi điện thoại với Hoắc Đình Phong. Lời nói của anh nhẹ nhàng, luôn không thiếu dịu dàng và quan tâm khiến cô hồi hộp ngượng ngùng, mất khống chế. Hai người hẹn nhau làm xong việc sẽ cùng đi dạo.

Giám đốc hành động nhanh hơn ai hết. Cô mới nói tiếp nhận công việc mà giám đốc đã đưa hết tài liệu cho cô. Buổi chiều còn hẹn đối tác ở quán cà phê có vài chi tiết cần bàn bạc.

Cả một buổi sáng, cô đều nghiêm túc xem dự án. Cô định sẽ nghiêm túc làm một trận ra trò.

Đến giờ hẹn, cô tới quán cà phê. Nhân viên phục vụ dẫn cô đến phòng riêng được đặt trước, người của công ty đối tác còn chưa tới.

Thân Nhã gọi một tách cà phê, nhàn nhã thưởng thức, đúng lúc Hoắc Đình Phong gửi tin nhắn tới, hỏi rằng cô đang làm gì.

Cô nói đang đợi đối tác đến để chuẩn bị bàn bạc hợp đồng.

Ngay sau đó, anh lại gửi tin nhắn nhắc cô nhớ kỹ lời anh nói. Ý của anh chính là câu nói được thực hiện quyền lợi của bạn trai kia.

Thân Nhã vừa cầm điện thoại vừa không nhịn được cười. Đúng lúc này, cánh cửa phòng riêng mở ra. Người bước vào là Trần Vu Nhất.

Cô liếc mắt nhìn qua, vừa khéo đúng tầm túi áo khoác của anh ta, thấy rõ thứ lấp ló trong đó là thuốc phá thai.

Trần Vu Nhất vừa mới mua thuốc, tiện tay nhét vào trong túi áo khoác mà không cất kỹ. Trần Vu Nhất nhìn theo ánh mắt Thân Nhã về nơi đó…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1021


Chương 1021

Tiếp sau, anh ta nhíu mày, biểu cảm hơi sa sầm xuống, ủ rũ không nói ra được, còn có chút nôn nóng và cáu kỉnh…

Thân Nhã chỉ hờ hững nhìn qua rồi liếc mắt đi nơi khác như chưa từng nhìn thấy.

Anh ta mua thuốc gì, anh ta có quan hệ với ai đều không liên quan gì tới cô.

Cô để tài liệu lên bàn, đặt tách cà phê xuống, lạnh lùng nói: “Bây giờ chúng ta bắt đầu bàn bạc chi tiết hợp đồng.”

Sắc mặt Trần Vu Nhất đã khôi phục lại vẻ bình thường, híp đôi mắt đào hoa, lười biếng tựa vào lưng ghế: “Tôi chưa ăn tối nên hơi đói. Còn về chi tiết hợp đồng, đợi tôi ăn xong bữa tối chúng ta sẽ bàn bạc tiếp.”

Thân Nhã chau mày, trong lòng cô đã thấy hơi bực rồi nhưng vẫn nhẫn nhịn không phát ra.

Nhân viên phục vụ đi vào phòng, Trần Vu Nhất cầm menu gọi liên tiếp mười mấy món ăn, đủ bày đầy một bàn.

Thân Nhã vẫn hơi nhíu mày, khẽ chỉ lên tài liệu: “Vậy thì, hãy bắt đầu từ điều khoản một trước.”

“Xin lỗi, trước giờ tôi không thích bàn chuyện công việc trên bàn ăn, sẽ làm ảnh hưởng tới khẩu vị của tôi.” Trần Vu Nhất uống một ngụm nước ấm rồi nói.

Đương nhiên là Thân Nhã biết anh ta cố ý, cô đã bắt đầu thấy mất kiên nhẫn rồi: “Nhưng bây giờ là thời gian làm việc của tôi chứ không phải thời gian dùng bữa.”

“Nhưng đây là thời gian dùng bữa của tôi, xin cô Thân đợi một lát. Tôi đi vệ sinh trước đã.” Vừa nói xong anh ta đã đứng lên rời đi.

Trong căn phòng riêng chỉ còn lại mình Thân Nhã. Lửa giận trong lòng cô đang nhen nhóm, cô lấy điện thoại ra xem giờ, đã bốn rưỡi chiều rồi.

Giờ tan làm của cô là năm giờ, vẫn còn nửa tiếng nữa. Nhưng với bàn thức ăn vừa gọi này cũng phải cần hơn một tiếng đồng hồ.

Nếu anh ta thực sự muốn bàn bạc hợp đồng với cô thì đừng nói một tiếng đồng hồ, dù cho là hai tiếng đồng hồ thì cô cũng bằng lòng đợi.

Nhưng rõ ràng anh ta không như thế…

Cô cúi đầu, lấy bút mực đỏ bắt đầu chú thích, đánh dấu từng nơi cần chú ý, cần bàn bạc chi tiết trong tài liệu.

Trần Vu Nhất biết tính cách của Thân Nhã, cô chắc chắn sẽ tức giận và nổi cáu khi bị người khác cố ý đùa giỡn.

Nhưng điều xảy ra trái với dự đoán của anh ta, vì khi anh ta tiến vào phòng riêng lại không hề thấy cô nổi giận.

Cô lặng yên ngồi bên bàn ăn, trên tay cầm bút và giấy, biểu cảm nghiêm túc tập trung, không hề phát hiện ra việc anh ta bước vào phòng.

Cô mặc chiếc áo khoác màu đen có cổ lông, mái tóc buộc cao lên để lộ ra khuôn mặt trắng ngần, tỏa sáng.

Trần Vu Nhất đảo mắt rồi ngồi xuống ghế của mình. Món ăn lên khá chậm nên anh ta đành uống trà chờ đợi.

Không khí trong phòng riêng rất tĩnh lặng, nhưng lại đem lại cảm giác khá hài hòa…

Nửa tiếng sau đồ ăn mới nấu xong và bưng lên. Mười món ăn nhưng mới chỉ bưng lên bốn món, vẫn còn sáu món nữa.

“Cô có muốn cùng ăn không?” Trần Vu Nhất mở lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1022


Chương 1022

Thân Nhã chẳng buồn ngước mắt nhìn đã từ chối ngay.

Trần Vu Nhất nhướng mày, đủng đỉnh nếm món ăn thấy hương vị cũng khá ngon.

Mười phút sau, Thân Nhã vẫn luôn yên lặng lúc này mới ngẩng đầu.

Cô đặt tài liệu xuống bàn rồi nói: “Tôi đã đánh dấu hết những chỗ và chi tiết cần bàn bạc rồi. Tối nay anh xem qua đi, ngày mai chúng ta bàn tiếp.”

Ngay trong lúc nói cô đã đứng dậy bắt đầu thu dọn túi xách.

Trần Vu Nhất ngạc nhiên nhướng mày, nhìn cô chằm chằm: “Đã hẹn hôm nay bàn rồi sao phải chuyển sang ngày mai?”

“Chắc bữa tối của anh còn lâu lắm. Tôi không thể đợi được, hơn nữa tôi tan làm rồi.” Nói xong, cô bước ra khỏi phòng riêng.

“Bên ngoài đang có tuyết rơi, để tôi tiễn em.” Trần Vu Nhất cũng đứng lên theo.

Thân Nhã không hề quay đầu, từ chối thẳng thừng: “Bạn trai tôi sẽ tới đón tôi.”

Bước chân Trần Vu Nhất hơi sững lại, đôi mắt đào hoa nheo lại. Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta cũng đi theo cô ra ngoài.

Đứng cách tấm kính ở đại sảnh, anh ta nhìn thấy Thân Nhã đứng trên bậc thềm.

Người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đen đang đứng dưới bậc thềm để đeo găng tay da cho cô.

Đứng ở góc độ này, anh ta vừa khéo có thể nhìn thấy gò má Thân Nhã hơi ửng hồng, hai người sánh vai cùng ngồi vào trong xe.

Từ đầu đến cuối, cô không hề quay đầu nhìn lại…

Đợi đến khi chiếc xe Mulsanne màu bạc đi khuất khỏi tầm mắt, Trần Vu Nhất mới quay người trở về phòng riêng với tâm trạng phiền não, bí bách, chẳng còn tâm trí ăn uống nữa.

Ở nơi khác.

Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, không khí cực kỳ lạnh. Thân Nhã quay người nhìn người đàn ông bên cạnh: “Bây giờ chúng mình đi đâu vậy?”

“Em có muốn đến nơi nào không?” Hoắc Đình Phong bật to hệ thống sưởi ấm trong xe, hỏi cô.

“Không. Bên ngoài tuyết đang rơi, thời tiết chẳng ra sao cả. Tiết trời thế này đi đâu cũng không hợp.” Cô đáp.

Bông tuyết lớn bay ngoài cửa sổ, cả mặt đất phủ tuyết trắng xóa. Thời tiết thế này tất nhiên là nên nằm dài trên giường, mở máy sưởi, xem tivi, thoải mái mà dễ chịu.

Hoắc Đình Phong suy nghĩ một lát rồi đánh xe về bên trái, bỗng chốc quay đầu xe. Thân Nhã ngạc nhiên không thôi. Còn anh mỉm cười cong khóe môi.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước biệt thự.

Cánh cửa biệt thự mở ra, phả ra luồng khí ấm áp. Thân Nhã lắc người, cảm nhận hơi ấm bao bọc toàn thân.

Sau đó, Hoắc Đình Phong bước vào. Thím giúp việc đã nấu xong bữa tối, đều là các món thông thường bình dị nhưng cực kỳ tỉ mỉ.

Cho dù là ăn cơm hay là bất kỳ việc gì khác, Hoắc Đình Phong vẫn luôn là người đàn ông tỉ mỉ và tinh tế.

Trên bàn ăn bày nhiều nhất là canh, giữa trời tiết tuyết rơi thế này, uống một bát canh nóng hổi là ấm áp nhất.

Hương vị rất ngon. Thân Nhã ăn liền hai bát cơm, còn uống rất nhiều canh nên cực kỳ no.

Để ý tới ánh mắt Hoắc Đình Phong đang nhìn mình, gò má cô đỏ bừng, vén những sợi tóc vương bên má ra sau tai, hỏi: “Có phải em ăn hơi nhiều không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1023


Chương 1023

“Không đâu, anh không thích những cô gái coi gầy là đẹp, anh thích con gái có thân hình đầy đặn một chút hơn…”

Thân Nhã nhìn anh: “Tại sao?”

Hoắc Đình Phong khẽ khép hờ mi mắt, đôi môi mỏng quyến rũ mấp máy, sau đấy lên tiếng: “Chẳng ai muốn ôm bộ xương đi ngủ cả…”

Thân Nhã cạn lời.

Cô cảm thấy “anh Hoắc” trông có vẻ rất nghiêm túc này thật ra cũng không đứng đắn tẹo nào, còn hơi “đen tối” nữa.

“Em đã đọc một bản báo cáo điều tra nói rằng nữ giới càng gầy thì nam giới càng dễ ngoại tình chưa? Bảy mươi phần trăm đàn ông đều thích phụ nữ đầy đặn, như thế có thể khiến bọn họ cảm thấy thỏa mãn và nhiệt tình…” Anh ngước mắt nhìn xoáy vào cô, giọng nói trầm thấp và truyền cảm.

Nếu như đổi lại là người đàn ông khác nói chủ đề này, chắc chắn sẽ cảm thấy thô tục, có ý đồ xấu xa.

Nhưng đặt lên người anh lại có một loại cảm giác khác. Lúc anh chăm chú và nghiêm túc nói về chủ đề giới tính này còn hơi mang theo vẻ quyến rũ.

Thân Nhã thấy hơi xấu hổ, lắc đầu.

Cô chưa từng đọc bản báo cáo nào như thế cả.

“Cho nên em không cần theo đuổi vẻ đẹp gầy guộc quá đâu. Vừa tầm, hơi đầy đặn một chút là hợp….”

Thân Nhã bưng canh uống thêm hai hớp rồi híp mắt, mở miệng hỏi: “Nếu bạn gái của anh rất gầy thì anh sẽ ngoại tình à?”

Hoắc Đình Phong mỉm cười, không chút do dự mà nhìn thẳng cô, đáp: “Không, miễn là người phụ nữ của anh thì cho dù thân hình cô ấy thế nào, anh đều thích cả…”

Ánh mắt chăm chú ấy như muốn thiêu đốt Thân Nhã, cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng bừng.

Cô đứng lên, bước tới bên cửa sổ sát đất.

Ngoài trời vẫn đang có tuyết rơi, càng lúc tuyết càng lớn.

Biển ở nơi không xa hòa cùng với hoa tuyết bay phấp phới tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.

Hoắc Đình Phong đứng lên, sải đôi chân thon dài quyến rũ, mới đi vài bước đã tới sau cô. Bàn tay to lớn của anh vòng qua eo mảnh nhỏ gọn, chiếc cằm quyến rũ tựa lên hõm cổ cô.

Hành động thân mật bất ngờ khiến Thân Nhã hơi ngạc nhiên, người cô hơi cứng lại, sau khi lấy lại tinh thần thì mới thả lỏng, dựa vào trong vòm ngực người đàn ông.

Anh chỉ mặc áo len màu đen nhưng vòm ngực ấy lại nóng như lò lửa. Rốt cuộc cơ thể đàn ông và phụ nữ vẫn không giống nhau.

Hơi thở nóng ẩm của anh phả bên cạnh cần cổ trắng ngần, mảnh khảnh và đẹp đẽ của cô khiến cô hơi nhột nên rụt lại.

Anh cúi khẽ thân hình cao ráo, hôn môi cô.

Thân Nhã nhắm mắt, đầu lưỡi hai người mơn trớn bên nhau, dây dưa, nhảy múa.

Mới đầu Hoắc Đình Phong chỉ định muốn một nụ hôn thôi. Thân Nhã đáp lại cũng chỉ là nụ hôn sâu, nóng bỏng và cảm xúc.

Thế nhưng, dù sao thì hai người cũng là đàn ông và phụ nữ trưởng thành, chỉ một nụ hôn sao có thể “dập lửa”?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1024


Chương 1024

Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Thân Nhã hoàn hồn, định nghe điện thoại nhưng Hoắc Đình Phong lại không cho cô đi.

Cô vẫn muốn nghe điện thoại, bàn tay to lớn của Hoắc Đình Phong giữ bờ eo nhỏ của cô, lấy điện thoại đưa cho cô.

Là điện thoại của Trần Diễm An. Cô điều chỉnh lại hơi thở, làm động tác tay ra hiệu với anh rồi nhận điện thoại.

“Alo… Ừ… Tối nay tớ… không về đâu…” Cô không sao nói được hết câu. Cô thấy hơi rầu rĩ, vươn tay véo bên eo rắn chắc nóng ấm của người đàn ông, gò má đỏ bừng, sóng mắt long lanh.

Trần Diễm An nghe điện thoại ở đầu bên kia đã hiểu rõ, cũng biết lúc này chắc chắn bên đây đang là khung cảnh diễm lệ.

“Đợi cậu về tớ sẽ lột da cậu ra!”

Sau đó Trần Diễm An thức thời ngắt điện thoại. Cuối cùng, cô ấy còn nhân cơ hội trộm nghe hơi thở của nam thần.

Hơi thở mạnh mẽ, truyền cảm, hơi khàn khiến cô ấy nghe mà suýt kích động đến mức chảy máu mũi…

Xem ra tình hình hai người họ đang rất nóng bỏng đây.

Lâm Nam Kiều đang xem tivi, để ý thấy Trần Vu Nhất về nhà bèn đứng lên.

Trần Vu Nhất chưa mở lời nhắc đến chuyện thuốc phá thai thì cô ta sẽ không hỏi đến. Anh ta cởi áo khoác ngoài rồi tiện tay vứt lên trên ghế sofa, cũng vứt thuốc phá thai lên mặt bàn.

Lâm Nam Kiều thấy thế cũng không nói gì cả. Cô ta đến bên bình lọc nước, rót nước ấm rồi ngồi lên ghế, đọc hướng dẫn sử dụng thuốc, sau đấy hỏi Trần Vu Nhất: “Anh ăn cơm tối chưa?”

Trần Vu Nhất đáp một tiếng rồi ấn điện thoại gọi cho bác sĩ tới.

Tuy nói uống thuốc phá thai rất bình thường, nhưng để tránh xảy ra bất trắc, anh ta vẫn gọi bác sĩ.

Dù sao thì khổ sở mà Lâm Nam Kiều phải trải qua lúc này là vì anh ta, anh ta phải đảm bảo an toàn cho cô ta.

Đọc xong hướng dẫn sử dụng thuốc, Lâm Nam Kiều uống một liều, bàn tay cô ta vẫn luôn nắm chặt tay của Trần Vu Nhất.

Chẳng bao lâu sau, trong bụng cô ta quặn lên cơn đau. Cô ta cắn chặt răng, đau đến mức hít ngược từng ngụm hơi lạnh.

Máu thấm đẫm hạ thân cô ta, một màu đỏ thẫm nhìn mà phát hoảng.

Lâm Nam Kiều đau đến mức mất khống chế. Trần Vu Nhất nhíu chặt đôi mày, ôm cô ta vào lòng, cảm xúc trong lòng ngổn ngang không biết ra sao. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đây chính là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất anh ta nhìn thấy phụ nữ phá thai ngay trước mặt, không ngờ quá trình ấy lại đau đớn đến thế.

Cả quá trình diễn ra trong thời gian khá dài. Lâm Nam Kiều như bị lột vài lớp da, sắc mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, đến cả môi cũng trở nên bệch bạc.

Cô ta nằm trên giường, yên lặng mà yếu đuối khác thường, đến nỗi không thốt ra được lời nào. Trần Vu Nhất ở bên cạnh cô ta.

Trần Vu Nhất nhìn dáng vẻ cô ta yếu đuối như thế cũng không biết vì sao lại nhớ đến Thân Nhã khi xưa.

Lúc trước cô ta sảy thai mà anh ta không ở bên cạnh. Nghĩ tới cảnh tượng máu tươi chảy mãi vừa rồi mà anh ta thắc mắc có phải lúc trước Thân Nhã cũng như thế hay không?

Anh ta không ở bên cạnh cô, trong lòng chợt nổi lên cảm giác áy náy.

Rồi anh ta lại nghĩ, tự cô phá thai, chính cô muốn phá đứa bé, sao anh ta phải áy náy cơ chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1025


Chương 1025

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Nam Kiều thức dậy rất sớm. Trời còn chưa sáng cô ta đã tỉnh giấc, liếc mắt nhìn Trần Vu Nhất ngủ gục bên giường.

Không nghi ngờ gì nữa, Trần Vu Nhất đã cảm thấy áy náy rồi.

Đánh đổi một bào thai chưa thành hình mới chỉ được một tháng để lấy được sự áy náy của anh ta cũng đáng lắm. Còn về chuyện con cái, sau này rồi sẽ có thôi.

Trần Vu Nhất tỉnh giấc lúc chín giờ, nhìn thấy Lâm Nam Kiều quá suy nhược nên anh ta cũng không tới công ty nữa mà ở lại bên cạnh cô ta.

“Sau này chúng mình vẫn sẽ có con phải không anh?” Lâm Nam Kiều ngẩng mặt hỏi Trần Vu Nhất.

Câu hỏi ấy dịu dàng uyển chuyển nhưng sâu trong đó lại đang cố ý bẫy Trần Vu Nhất.

Lúc này, trong lòng Trần Vu Nhất vốn không hề nghĩ tới chuyện con cái.

Nhìn thấy dáng vẻ suy nhược cùng nét mặt tái mét của cô ta, anh ta không nỡ mở lời từ chối nên chỉ đành tùy ý gật đầu.

Lâm Nam Kiều cong môi mỉm cười, cô ta không hỏi cũng chẳng nói chuyện nữa mà tựa vào lòng anh ta tiếp tục ngủ.

Khi tỉnh giấc, Thân Nhã vẫn đang gối đầu lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông. Không gian xung quanh tràn ngập sự ấm áp, không hề có chút rét lạnh.

Cô hơi cựa người. Hoắc Đình Phong bèn mở to đôi mắt sâu hun hút, khàn giọng nói: “Chào buổi sáng.”

Sau đấy, anh hạ người xuống, hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cô. Thân Nhã cũng đáp lại anh nói lời chào buổi sáng.

Mùa đông nằm trong chăn luôn cho người ta có cảm giác lưu luyến, Thân Nhã nằm đó mà không muốn dậy.

Bàn tay to lớn đặt lên mông cô, vỗ nhẹ hai cái. Hoắc Đình Phong ngậm lấy thùy tai của cô: “Em không muốn đi làm thì anh sẽ gọi điện thoại cho giám đốc.”

Thân Nhã lắc đầu, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh thật đẹp.

“Em ở bên anh thực sự không cảm thấy vô vị à?” Anh hỏi lại.

“Sao anh lại hỏi như thế?” Thân Nhã nằm sấp lên khuôn ngực bóng sáng, rắn rỏi của người đàn ông.

Ngón tay Hoắc Đình Phong mơn trớn sườn mặt cô, đáp: “Cuộc sống của anh quá đỗi bình dị, không xô bồ ồn ã cũng không kịch tính. Em nhỏ hơn anh gần cả chục tuổi, có lẽ sẽ cảm thấy cuộc sống như thế luôn thiếu điều gì đó…”

“Không đâu, em cũng thích cuộc sống bình dị, yên ả nhưng mưa dầm thấm lâu, như thế này rất hạnh phúc…” Thân Nhã nghĩ ngợi một lát rồi lại thì thầm: “Ai nói không có kịch tính chứ, tối hôm qua không phải rất kích thích đấy sao…”

Tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực truyền đến, Hoắc Đình Phong mỉm cười, Thân Nhã thấy hơi xấu hổ.

“Anh cũng có khuyết điểm và chỗ không tốt. Nếu em cảm thấy không hài lòng với đề nghị của anh thì cứ nói ra, nói với anh…” Anh tiếp tục nói.

Buổi sáng ngọt ngào tràn đầy lời tâm tình. Ăn bữa sáng xong, Hoắc Đình Phong đưa Thân Nhã đến công ty. Họ vẫn dừng xe ở ngã rẽ.

Giám đốc gọi Thân Nhã đến phòng làm việc, chất vấn cô vì sao hôm qua lại bỏ đi trước?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1026


Chương 1026

Thân Nhã trả lời rằng cô đau bụng, lại nói cũng đến giờ tan làm, rồi đúng lúc anh Hoắc gọi điện thoại cho cô nói có việc gấp.

Một loạt lý do khiến giám đốc nhíu mày mãi, cho đến cái lý do cuối cùng giám đốc mới giãn mày cười tươi, nói liên tiếp mấy lời nên như thế, nên như thế.

Xác định được sớm phương án hợp đồng rồi thì sẽ không cần phải giáp mặt Trần Vu Nhất nữa. Thân Nhã gọi điện thoại cho Trần Vu Nhất bảo anh ta nói về chuyện hợp đồng.

Lúc Trần Vu Nhất nhận điện thoại còn đang ở với Lâm Nam Kiều.

Lâm Nam Kiều hỏi anh ta có chuyện gì, Trần Vu Nhất trả lời có vài chuyện liên quan tới hợp đồng cần bàn bạc.

Lâm Nam Kiều để anh ta đến công ty, dù sao sức khỏe của cô ta đã không còn vấn đề gì lớn nữa, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, hơn nữa còn có người giúp việc ở đây nữa mà. Cô ta không hề biết người phụ trách bên kia là Thân Nhã.

Trần Vu Nhất gật đầu, dặn người giúp việc chăm sóc Lâm Nam Kiều cẩn thận rồi đi đến địa điểm hẹn trước.

Thân Nhã đang đợi sẵn. Cô không mặc áo khoác, bên trong là áo len màu đen cổ thấp. Tối qua cô không về nhà nên không thay áo.

Trần Vu Nhất ngồi xuống, vừa nhìn đã chú ý tới quần áo trên người cô vẫn là bộ hôm qua mặc mà không thay: “Em vẫn mặc bộ quần áo hôm qua à?”

“Không thay quần áo cũng rất bình thường thôi mà.” Thân Nhã không ngẩng đầu, tiếp tục lật đọc tài liệu.

“Còn có một khả năng là đêm không về nhà.” Trần Vu Nhất nghiến răng, gằn ra tiếng.

Thân Nhã khẽ cười: “Liên quan gì tới anh? Nhưng nghe mấy lời này mới thấy kinh nghiệm của anh phong phú thật đấy nhỉ.”

Thái độ như thế khiến Trần Vu Nhất bị chọc tức, nhất là khi ánh mắt anh ta nhìn thấy dấu vết không thể rõ ràng hơn hằn trên cần cổ trắng muốt xinh đẹp của cô. Anh ta càng nổi giận đùng đùng: “Hôm qua em thực sự qua đêm với anh ta à?”

“Không ngờ anh lại lo lắng nhiều thế. Chúng tôi có quan hệ nam nữ bình thường, cho dù có xảy ra điều gì thì cũng rất bình thường thôi.” Thân Nhã cảm thấy anh ta thật buồn cười.

Trần Vu Nhất bừng bừng lửa giận: “Thời gian ngắn như thế đã tiếp nhận đàn ông khác, còn ngủ cùng nữa à?”

“Hình như anh quên mất rằng trước khi ly hôn anh đã từng ngủ với Lâm Nam Kiều vô số lần rồi nhỉ? Hôm nay tôi tới để bàn bạc hợp đồng với anh, nếu là chuyện khác vậy tôi xin đi về trước. Anh ấy là bạn trai của tôi, những người đàn ông không phải anh ấy thì mới gọi là đàn ông khác!”

“Tôi là chồng cũ của em!” Anh ta tức đến không chịu nổi.

“Chẳng phải có cái chữ “cũ” đấy à? Bây giờ giữa hai chúng ta chẳng còn gì cả!” Thân Nhã thản nhiên đáp trả.

Nhưng Trần Vu Nhất lại bị kích động đến mức giận quá hóa cười: “Ai nói không là gì cả? Trai chưa vợ gái chưa chồng, bây giờ tôi nói theo đuổi em, xem ai dám có ý kiến!”

“Không cần biết anh làm gì, cho dù anh muốn giết người thì đến cuối cùng người đền mạng cũng chỉ có mình anh thôi. Liên quan gì đến người khác?” Cô tiếp tục châm biếm nói: “Cho nên bất kể tôi và bạn trai của tôi có hành động thân mật đến mức nào thì cũng là chuyện của chúng tôi, làm gì đến lượt người khác có ý kiến?”

Cô cố ý dẫn nguyên lời của anh ta để chặn đứng miệng anh ta lại.

Trần Vu Nhất nghe thấy thế, lửa giận không những không bị dập tắt mà ngược lại càng lúc bốc càng mạnh, tim càng đập thình thịch.

Thân Nhã cho anh ta một cảm giác rất rõ ràng là cô đang thay đổi rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1027


Chương 1027

Thân Nhã gần đây mà anh ta tiếp xúc có dáng vẻ mà suốt bảy năm qua anh ta chưa từng thấy!

Cô làm việc nghiêm túc, cẩn thận, càng tỏa ra thần thái tự tin, còn có hào quang chói mắt không nói rõ được.

Nhưng khi cô đang ở dáng vẻ như vậy thì lại bị tên đàn ông khác chiếm giữ, thậm chí còn có thân thể của cô, mọi thứ của cô, tất cả!

Anh ta không có cách nào thừa nhận! Càng không thể chấp nhận được!

“Lời em nói kể ra cũng đúng. Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, không, bắt đầu từ thời khắc này, tôi sẽ thực hiện câu mà tôi nói theo đuổi em kia…”

Cho dù giữa Thân Nhã và gã họ Hoắc ấy có nảy sinh tình cảm, nhưng hai người cũng chỉ mới ở cùng nhau nhiều nhất hai tháng.

Còn anh ta với Thân Nhã có tình cảm bảy năm với biết bao ngày tháng bên nhau. Những tình cảm ấy không thể hoàn toàn biến mất trong thời gian ngắn như thế được.

Như thế xem ra khả năng thắng lợi của anh ta nhiều hơn khối lần so với gã họ Hoắc kia!

Rút ra được kết luận như thế, cơn tức giận trong lòng anh ta giảm đi kha khá, ngay cả tâm trạng cũng tốt lên. Dáng vẻ anh ta hơi lười nhác, tựa vào lưng ghế, nới lỏng cà vạt trên cổ.

Thực ra nói cho cùng, từ đáy lòng Trần Vu Nhất thật sự không tin rằng Thân Nhã đã ngủ với Hoắc Đình Phong.

Trong ấn tượng và nhận thức của anh ta, Thân Nhã không phải kiểu người tùy ý và sống thoáng mà lên giường với người đàn ông mới chỉ quen biết hai tháng…Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh ta cảm thấy vết hôn trên cổ cô cũng chỉ là làm cho có vậy thôi…

Thân Nhã mở tài liệu. Ánh mắt cô nhìn Trần Vu Nhất mang vẻ lạnh lùng, xa lạ cùng chế giễu không thể diễn tả hết bằng lời: “Hình như… hôm qua Lâm Nam Kiều mới phá thai vì anh, vậy mà đến hôm nay anh đã lại nói những lời như thế với tôi. Nói thật, tôi thực sự rất tò mò anh có tâm trạng và suy nghĩ thế nào mới nói ra được như thế đấy? Hay vốn dĩ anh đã là một kẻ lăng nhăng, bạc tình, thích chơi đùa phụ nữ trong lòng bàn tay mình như thế rồi?”

Đến tận lúc này, cô vẫn luôn nghi ngờ sâu sắc trong thời gian bảy năm qua mình đã thực sự hiểu rõ chân tơ kẽ tóc của Trần Vu Nhất hay chưa?

Cơ thể Trần Vu Nhất tựa vào lưng ghế hơi sượng cứng lại. Giây phút này, quả thực anh ta đã quên đi sự tồn tại của Lâm Nam Kiều.

“Tôi nghiêm túc nhắc lại một lần nữa. Tôi đến đây là để bàn hợp đồng với anh. Nếu không phải vì bản hợp đồng này, chắc chắn tôi sẽ không gặp anh. Bây giờ bắt đầu bàn hợp đồng đi.”

Anh ta không trả lời. Thân Nhã cũng không đợi câu trả lời của anh ta.

Bởi vì đối với cô mà nói, đáp án vốn không quan trọng một chút nào cả, càng không có giá trị để phải đợi.

Tiếp theo đó, hai người bắt đầu bàn luận chi tiết trong hợp đồng. Từ đầu đến cuối, Trần Vu Nhất đều không nói gì. Không nhìn ra được trong đôi mắt vừa đen vừa sâu của anh ta đang ẩn chứa suy nghĩ gì, hiếm khi nào anh ta lại trầm mặc như thế.

Hợp đồng được thảo luận rất thuận lợi, kết thúc rất nhanh, cũng là nhờ Trần Vu Nhất yên tĩnh phối hợp. Thân Nhã rất hài lòng với trạng thái như thế này.

Bàn bạc xong hợp đồng đương nhiên Thân Nhã cũng không cần thiết phải ở lại nữa. Chưa đợi Trần Vu Nhất lên tiếng, cô đã đứng lên, nhanh chóng gọi một chiếc taxi rồi rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1028


Chương 1028

Sau khi biết những lời Trần Vu Nhất nói với Thân Nhã, Trần Diễm An nhíu mày, vừa cười khinh bỉ vừa nói với cô: “Cậu cũng ngốc thật đấy. Sao cậu không thử phối hợp với anh ta để cho Lâm tiểu tam kia cũng tức đến đau bụng, không ăn nổi cơm, không ngủ ngon giấc, cho cô ta người không ra người quỷ không ra quỷ luôn đi. Sau đó, đợi chơi chán rồi thì một chân sút bay Trần Vu Nhất thật xa vào. Đúng là sướng rơn hết cả người!”

Thân Nhã mỉm cười: “Tớ không có hứng thú vậy đâu, cũng không có suy nghĩ như thế. Tớ đen đủi vì đã chọn một cuộc hôn nhân sai lầm. Hơn nữa tớ cũng đang sống rất tốt, không muốn chen chân vào giữa bọn họ để bước chân vào bãi nước đục khiến chính bản thân mình tanh hôi. Có lẽ, nếu là tớ của hai tháng trước thì chắc hẳn sẽ làm như thế, nhưng bây giờ thì không. Chỉ hai tháng ngắn ngủi nhưng lại là trải nghiệm trưởng thành của tớ.”

“Cái câu nói phụ nữ vẫn cần phải gặp được một người đàn ông tốt, cho dù trên phương diện tình cảm hay là trong cuộc sống kia đúng là nói chuẩn thật.” Trần Diễm An nháy mắt ẩn ý. Đương nhiên cô ấy đang thầm chỉ Hoắc Đình Phong.

Mặt Thân Nhã đỏ bừng, vỗ lên lưng trả miếng cô ấy: “Đúng rồi, lát nữa anh ấy tới đón tớ đi ăn cơm tối. Cậu có muốn đi cùng không?”

“Tớ không đi đâu. Hai người các cậu tình tứ với nhau, bóng đèn tớ đây có vẻ sáng quá. Tớ định dọn về nhà.” Trần Diễm An đáp.

Thân Nhã nói luôn: “Tớ ủng hộ! Cậu và Quý Hướng Không yêu nhau như thế, lại không có ý định ly hôn thì không thể cứ tách ra ở như thế mãi được.”

Lời nói của Trần Diễm An hơi mang vẻ khổ não: “Sau khi tớ quay về chắc sẽ biến thành đại chiến thế giới mất thôi.”

“Sức chiến đấu của cậu tràn đầy mà. Tớ tin cậu có thể toàn thắng!” Thân Nhã cho cô ấy tự tin cực kỳ lớn.

Hai cô bạn thân cười nói trêu đùa bên nhau, người này trêu chọc người kia, nhưng có ai hiểu được tâm trạng đằng sau nụ cười của Trần Diễm An thế nào?

Thân Nhã đang đợi xe taxi trước chung cư, vừa ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Hoắc Đình Phong đi tới.

Anh mặc áo sơ mi màu tím đậm phối cùng chiếc quần âu màu đen không thể đơn giản hơn. Áo sơ mi màu tím đậm kết hợp cùng đồ âu màu đen thẳng tắp tạo nên hơi hướng quyến rũ mà cấm dục.

Khuôn mặt cô vô thức nở nụ cười rạng rỡ. Cô bước về phía anh, Hoắc Đình Phong ôm cô vào lòng, hỏi: “Em đợi lâu rồi à?”

“Không, em vừa đi xuống.” Thân Nhã trả lời. Cô phát hiện ra dường như cô càng ngày càng quen thuộc với những tiếp xúc thân thể và động chạm của anh.

Cũng không biết vì sao, Hoắc Đình Phong nhìn chằm chằm cánh môi hồng của cô, sau đó không nhịn được mà ôm lấy cô, hôn lên môi cô.

Vừa hôn một lát, điện thoại di động trong túi quần âu đổ chuông. Thân Nhã đẩy anh ra, nói: “Điện thoại…”

Hoắc Đình Phong nhắm mắt, nhíu mày lại, vòng tay trái quanh eo thon của cô, tay phải lôi điện thoại trong túi quần âu, sầm sì lẩm bẩm nói cuộc điện thoại này gọi đến rất không đúng lúc.

Thân Nhã không nói gì, gò má đỏ ửng.

Tô Chính Kiêu gọi điện thoại đến muốn hẹn anh cùng đi ăn cơm tối. Hoắc Đình Phong trả lời đã có hẹn.

Tô Chính Kiêu đáp: “Không ngại tôi đến cùng chứ, không có ai cùng ăn cơm tối, có thêm một người cũng không nhiều.”

Ngón tay dài của Hoắc Đình Phong miết lông mày, nói địa chỉ quán ăn.

Ngắt điện thoại, anh ta hỏi Thân Nhã: “Em có ngại không?”

“Ăn bữa tối thôi mà. Hai người cũng là ăn mà ba người cũng vậy, không có gì phải ngại cả.” Thân Nhã cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1029


Chương 1029

Ham muốn còn chưa hoàn toàn dập tắt của Hoắc Đình Phong vẫn còn đang nhảy nhót, lấp ló trong đôi mắt sâu thẳm: “Em có cảm thấy anh giống như cậu trai choai choai hai mươi tuổi không?”

Anh không chỉ rõ nhưng Thân Nhã lại hiểu được ý của anh đang muốn nói tới điều gì. Cô ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn, đáp: “Trước kia em không cảm thấy, bây giờ thì cảm thấy rồi.”

“Sự hấp tấp này chỉ có với em thôi. Đến bản thân anh cũng cảm thấy quái lạ. Thực ra, anh không phải là người ham muốn dục vọng…” Hoắc Đình Phong giải thích.

Trái tim Thân Nhã loạn nhịp, khuôn mặt đỏ bừng, hơi nhắm mắt lại sau đó mở to, có ý trêu đùa hỏi anh: “Vậy có thể lý giải rằng em có sức cuốn hút với anh không?”

Giọng nói của anh trầm khàn, nghiêm túc, mỉm cười nhìn cô chăm chú: “Đúng, đây là sự thật không thể phủ nhận…”

“Là thân thể à?” Cô dán mắt nhìn anh, nhíu mày.

“Không, là sức sống tâm hồn, còn có chi tiết rất nhỏ nữa. Về phần thân thể… bởi vì nảy sinh tình cảm mê mẩn tâm hồn nên mới khiến cơ thể cũng không thể chống đỡ nổi theo…”

Đề tài nói chuyện giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành đương nhiên là có vẻ thành thục, cũng không có gì phải kiêng dè cả.

Bỗng chốc khuôn mặt cô bị anh nhìn chăm chú đến đỏ bừng. Thân Nhã đánh lên cánh tay anh, đổi đề tài nói chuyện: “Anh lái xe cho cẩn thận đi…”

Thân Nhã cảm thấy ở cùng với Hoắc Đình Phong thoải mái hơn rất nhiều, không còn dè dặt quá như lúc đầu nữa mà trở nên rất tự nhiên.

Hoặc có lẽ cũng bởi vì phương diện tính cách của cô thay đổi, dường như mở lòng hơn một chút.

Càng có thể là vì hai người ở bên nhau lâu rồi, tự nhiên sẽ gần gũi, nói chuyện, tiếp xúc, ôm ấp và hôn môi.

Lúc hai người tới nhà hàng đã thấy Tô Chính Kiêu đến từ sớm. Anh ta mặc đồ rất thoải mái nhưng cũng không che lấp đi khí chất sang trọng trên người được.

Ngồi trong đại sảnh thu hút quá nhiều ánh mắt, dù gì trai xinh gái đẹp cũng luôn luôn là tiêu điểm hút ánh nhìn mọi người nhất.

Không ở trong đại sảnh lâu, ba người kéo vào phòng riêng có không gian nhã nhặn, rèm voan nhẹ bay, thu hết khung cảnh ban đêm của thành phố S vào tầm mắt.

Tô Chính Kiêu nhìn sang Thân Nhã, nhẹ đánh giá: “Hình như cô Thân đã thay đổi rất nhiều.”

“Về mặt nào?” Thân Nhã thản nhiên cười đáp.

“Cô xinh đẹp hơn.” Tô Chính Kiêu nói. Anh ta đang mỉm cười nhưng ý tứ sâu xa sau ánh mắt ấy rất khó hiểu, cũng khó nhìn thấu.

Thân Nhã đáp lại anh ta: “Cảm ơn lời khen của anh.”

Hoắc Đình Phong cầm xem menu đồ ăn toàn là món ăn ở vùng phía Nam và món cay. Anh chọn mấy món ăn cay vì biết khẩu vị của Thân Nhã thích đồ ăn cay.

Người Thân Nhã nghiêng về phía anh rất tự nhiên, tựa lên bờ vai anh, lắc đầu: “Mấy món anh chọn đều cay lắm, đổi món khác đi.”

“Không phải em thích đồ ăn cay à?” Hoắc Đình Phong hơi nghiêng mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú.

“Nhưng không phải anh không ăn được cay à? Đặc biệt là cổ họng anh càng không thể ăn cay, nếu không giọng nói sẽ trở thành khàn đặc mất.” Cô nhíu mày.

Hoắc Đình Phong cười, có vẻ như tâm trạng hiện tại của anh đang vô cùng vui vẻ, thế là anh gọi năm món ăn cay và bốn món ăn thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1030


Chương 1030

Chứng kiến hai người trước mặt thân mật và vẻ mập mờ thể hiện rất tự nhiên ấy, ánh mắt Tô Chính Kiêu thâm trầm, bưng cốc nước ấm nhấp mấy ngụm.

Thân Nhã biết anh đang chọn món ăn theo khẩu vị của cô nhưng lúc này không chỉ có hai người mà còn có Tô Chính Kiêu ở đây. Cô nhìn sang anh ta.

Hoắc Đình Phong vươn ngón tay dài véo cằm cô, đưa cho cô nước ấm, nói: “Em uống nước cho ấm người đi. Cậu ấy dễ ăn lắm, ăn cái gì cũng được, không cần để ý đâu.”

Món ăn thơm ngon được bưng lên nhanh chóng kèm theo ba bát cơm trắng xới đầy ắp.

Các món ăn được bày đầy bàn. Thân Nhã luôn ăn cay, gặp lúc xoay mâm có món mà Hoắc Đình Phong thích ăn, cô sẽ gắp vào đĩa cho anh.

Tô Chính Kiêu vẫn nhìn hai người họ…

Giây lát sau, tiếng chuông điện thoại kêu vang. Thân Nhã nhận ra là chuông điện thoại của Hoắc Đình Phong.

Hoắc Đình Phong đút tay trái vào túi quần âu lấy điện thoại, vừa lướt mắt nhìn liền ngắt máy không nhận.

Khoảng cách giữa hai người không quá gần cũng chẳng quá xa, nhưng Thân Nhã lại không nhìn thấy chữ hiển thị trên màn hình điện thoại.

Ngay sau đó, điện thoại lại đổ chuông…

Hoắc Đình Phong nhíu đôi mày anh tuấn, vẫn không nhận điện thoại…

Thân Nhã cảm thấy hơi kỳ lạ, nghĩ ngợi một chút bèn nói: “Có phải việc quan trọng gì không?”

Chủ yếu là vì đối phương gọi điện mãi mà Hoắc Đình Phong không nghe máy, người ta cũng không có ý thôi, vẫn tiếp tục gọi lại.

Ánh mắt thâm trầm, sâu xa như có như không của Tô Chính Kiêu quét qua. Sau đó Hoắc Đình Phong nhìn Thân Nhã, dịu dàng nói: “Anh đi nghe điện thoại rồi quay lại ngay…”

Thân Nhã gật đầu. Thân hình thon dài của người đàn ông đứng lên, tay phải nhận điện thoại, tay trái đẩy cửa phòng riêng, cặp chân dài mê người bước ra ngoài.

Thế là trong phòng riêng chỉ còn lại Thân Nhã và Tô Chính Kiêu.

Tô Chính Kiêu nhấp ngụm nước ấm, nói: “Cô Thân hiểu Đình Phong được bao nhiêu? Tính cách của cậu ấy, rồi cả cả gia thế của cậu ấy nữa?”

“Tất nhiên tôi hiểu tính cách. Còn về gia thế… Tôi không biết nhưng cũng không tò mò.” Thân Nhã nhẹ nhàng trả lời.

Tô Chính Kiêu mỉm cười, đặt cốc nước trong tay xuống bàn, nhấc ngón tay gõ nhịp lên cốc vang lên những tiếng giòn giã, nước trong cốc cũng lay động theo: “Cô Thân là người thông minh. Gia thế của Đình Phong không tầm thường, không phải là kiểu phụ nữ nào cũng có thể với cao được. Nhân lúc chưa hãm sâu mà chia tay sẽ ngã nhẹ hơn chút.”

Thân Nhã cũng cười, ngừng đũa trong tay, đáp: “Tôi luôn cảm thấy cho dù có như thế cũng nên được nghe từ trong miệng của ba mẹ anh ấy, chứ không ngờ lại nghe được từ chỗ bạn của anh ấy thế này. Tôi cảm thấy rất bất ngờ…”

“Tôi nói ra những điều này quả thực không thích hợp. Nhưng là bạn của cậu ấy, lại từng gặp mặt cô vài lần nên tôi có ý tốt.”

“Tôi nhận ý tốt của anh. Hiện giờ chúng tôi đang ở trạng thái tìm hiểu từng bước, còn về rốt cuộc có phù hợp hay không thì trước mắt cả hai chúng tôi đều chưa rõ. Mà không nói những điều này, nếu cuối cùng yêu sâu đậm rồi, trước khi chưa nghe thấy anh ấy nói chia tay đương nhiên tôi sẽ không đi nghe những lời đơn phương mà ba mẹ anh ấy nói. Mỗi một mối quan hệ tình cảm đều cần được đối xử nghiêm túc…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1031


Chương 1031

Trạng thái đang từng bước tìm hiểu?

Tô Chính Kiêu không tin vào câu nói này. Từ biểu hiện thân mật và tự nhiên của hai người khi ở cùng nhau vừa rồi, chỉ sợ là…

“Nhưng cô không hiểu được bao nhiêu về cậu ấy, hoặc có lẽ cô vẫn chưa thực sự hiểu cậu ấy…”

“Có những điều khi anh ấy muốn nói với tôi sẽ tự khắc nói với tôi mà không cần phải suy nghĩ, cũng không cần tôi suy đoán. Anh ấy là người đàn ông trưởng thành và chín chắn.” Thân Nhã đáp.

“Quả đúng như vậy, điều này cô nói rất đúng…” Tô Chính Kiêu hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng cô không biết, thực ra cậu ấy…”

Lời còn chưa nói hết nhưng âm thanh nhỏ vang lên khiến lời anh ta định nói nghẹn lại. Nhìn qua thấy Hoắc Đình Phong đang đẩy cửa bước vào.

Thân Nhã vốn đang đợi anh ta nói, lúc này lại thấy anh ta đang nhìn về phía sau nên cũng quay người.

Hoắc Đình Phong ngồi xuống trong ánh mắt chú ý của hai người, nhẹ nhướng mày, hỏi: “Đang nhìn gì thế?”

Tô Chính Kiêu lười biếng nhún vai, đáp lại không có gì.

Sau đó, Thân Nhã nhìn Tô Chính Kiêu đợi anh ta tiếp tục chủ đề lúc trước. Cô hỏi ý anh ta đang nói thực ra là gì?

Tô Chính Kiêu mỉm cười không đáp lại. Anh ta không trả lời mà chỉ hờ hững uống nước như chưa từng nhắc đến vấn đề vừa rồi.

Chỉ là ánh mắt anh ta rất nặng nề, rất sâu, trong đó hàm chứa thâm ý…

Lâm Nam Kiều đang nằm trên giường, sắc mặt không có chút chuyển biến tốt đẹp nào mà lại ngày càng tái nhợt thêm.

Khi Trần Vu Nhất đi vào, cô ta lập tức mở mắt ra.

Áo khoác âu phục vắt tùy ý trên khuỷu tay, anh ta để ý đến sắc mặt của cô ta: “Sao càng ngày càng tái nhợt vậy?”

Lâm Nam Kiều còn chưa lên tiếng thì chị giúp việc nói vừa rồi cô ta muốn chuẩn bị bữa tối cho cậu chủ, kết quả là suýt bị té ngã.

“Em không sao.” Lâm Nam Kiều lắc đầu, cười dịu dàng như mọi khi. Nhưng vẻ mặt tiều tụy kia lại không thể nào che đậy được.

Cô ta đang nghĩ lần đánh cược này của mình hẳn là sẽ nhận được kết quả bất ngờ. Đàn ông đều thích phụ nữ biết điều. So với Thân Nhã thì cô ta hiểu lòng người hơn, lại còn có phần dịu dàng kia, tất nhiên là sẽ áp đảo được cô.

Lâm Nam Kiều đang chờ. Cô ta chờ lời cầu hôn của Trần Vu Nhất. Cô ta tin chắc rằng ngày này sẽ không quá xa, có lẽ sẽ đến rất nhanh.

“Em đừng lộn xộn. Bữa tối đã có chị giúp việc rồi. Anh đi tắm rửa trước đây.”

Trong phòng tắm, khi dòng nước ấm áp chảy từ trên đầu xuống, bàn tay to lớn của Trần Vu Nhất lau sạch những giọt nước trên mặt, hai tay chống lên vách tường phòng tắm.

Anh ta đang suy nghĩ một chuyện, nghĩ về Thân Nhã, nghĩ về Lâm Nam Kiều…

Theo đuổi Thân Nhã một lần nữa, vậy thì tất nhiên không thể tiếp tục thế này với Lâm Nam Kiều được…

Ngoại tình trong cuộc hôn nhân trước đó, Trần Vu Nhất không được xem là người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm, nhưng ngoại trừ chuyện này thì nhân phẩm không có nhiều tranh cãi. Anh ta trọng tình cảm, không đến mức là cặn bã, chuyện cặn bã duy nhất mà anh ta làm chính là sau khi kết hôn thì ăn vụng sau lưng Thân Nhã.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1032


Chương 1032

Nhưng anh ta cảm thấy, việc ngoại tình của anh ta cũng là do bị ép buộc. Bầu không khí lúc ấy căng thẳng như vậy, anh ta cảm thấy mình như sắp nổ tung rồi!

Nếu không trong bảy năm này nếu anh ta muốn ngoại tình thì đủ để có thể xảy ra vô số lần, chứ không phải là chỉ ở bên Lâm Nam Kiều…

Thời gian Lâm Nam Kiều và anh ta ở bên nhau không dài nhưng cũng không ngắn. Ngoại trừ Thân Nhã ra thì cô ta là người phụ nữ duy nhất ở bên cạnh anh ta lâu nhất.

Cô ta chưa từng đòi hỏi cái gì từ anh ta, còn mang thai con của anh ta, bây giờ đang vô cùng yếu ớt nằm trên giường, là anh ta có lỗi với cô ta.

Nhưng nếu bảo anh ta từ nay về sau tiếp tục sống như vậy với Lâm Nam Kiều, không bao giờ quan tâm tới Thân Nhã nữa thì Trần Vu Nhất biết rằng hiển nhiên anh ta không làm được.

Sống cùng Thân Nhã bảy năm, nhưng với Lâm Nam Kiều thì mãi mãi không bao giờ sâu nặng được như vậy, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, anh ta vẫn luôn nhớ Thân Nhã.

Nếu nhìn thấy Thân Nhã rên rỉ dưới cơ thể của người đàn ông khác, Trần Vu Nhất nghĩ anh ta thật sự sẽ phát điên, sẽ chịu không nổi, lần đầu tiên của cô ấy là của anh ta!

Lúc này, trong lòng Trần Vu Nhất đã có quyết định, rốt cuộc là chọn Lâm Nam Kiều hay Thân Nhã…

Chỉ là bây giờ Lâm Nam Kiều quá yếu ớt, có một số lời không thể nói ngay, đợi tới thời cơ thích hợp thì anh ta sẽ nói cho Lâm Nam Kiều biết…

Trần Vu Nhất cảm thấy anh ta cũng không phải là một người đàn ông bạc tình!

Hơn nữa, cũng là anh ta trêu chọc Lâm Nam Kiều trước, làm cho cô ta biến dáng vẻ thành như bây giờ thì anh ta phải chịu một phần trách nhiệm rất lớn.

Còn nữa, cô ta rất tốt tính, dịu dàng, hiểu lòng người, luôn biết khi nào thì anh ta cần cái gì, chính vì vậy nên mới khiến Trần Vu Nhất càng cảm thấy áy náy.

Nếu như nói cuộc đời anh ta có mắc nợ người phụ nữ nào thì người đó tất nhiên là Lâm Nam Kiều!

Mà cô ta cũng chưa bao giờ làm cho anh ta sinh lòng chán ghét hay không vừa ý.

Tắt vòi hoa sen, Trần Vu Nhất cầm áo choàng tắm bên cạnh lên tùy ý mặc lên người rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Chị giúp việc đứng trong phòng mỉm cười, trong tay bưng bát canh gừng đã nấu sẵn, nói mợ chủ sợ cậu chủ bị cảm lạnh nên dặn nấu canh. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mà nghe tiếng gọi mợ chủ của chị giúp việc, vẻ mặt của Lâm Nam Kiều lại càng hiền dịu hơn, tâm trạng chưa bao giờ tốt như vậy.

Trần Vu Nhất nhướng mày, anh ta cũng không hề chú ý đến tiểu tiết, đôi mắt hoa đào hẹp dài nhíu lên, nhìn về phía Lâm Nam Kiều ở trên giường: “Em nên chú ý nghỉ ngơi chăm sóc cơ thể chứ không phải làm những chuyện vặt vãnh này.”

“Không sao, em tự biết mà. Nhân lúc còn nóng anh mau uống đi. Bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, canh gừng xua bớt cái lạnh đó.” Giọng nói của Lâm Nam Kiều nhẹ nhàng như nước nhỏ giọt, mang theo tình cảm nồng đậm hệt như người con gái vùng sông nước phía Nam.

Vẻ mặt và biểu cảm như vậy khiến Trần Vu Nhất nhìn như mất hồn một lúc, sau đó lặng lẽ dịch chuyển ánh mắt, khẽ đáp một tiếng.

Bởi vì mỗi giây nhìn chằm chằm thì sự áy náy trong lòng anh ta sẽ nhiều thêm một chút, anh ta bưng canh gừng lên, ngẩng đầu uống cạn.

Chị giúp việc cười, nhận lấy cái bát rỗng đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa phòng ngủ. Có thể thấy quan hệ giữa mợ chủ và cậu chủ rất tốt!

Lâm Nam Kiều chỉnh lại bên cạnh, không cần nói gì thì hành động như vậy đã bày tỏ ý tứ rất rõ ràng, chính là bảo anh ta ngủ trên giường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1033


Chương 1033

Ngồi bên giường, Trần Vu Nhất nắm lấy tay Lâm Nam Kiều: “Em đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi đi! Tối nay anh ngủ ở phòng bên cạnh.”

Ngủ ở phòng bên cạnh, động tác tay của Lâm Nam Kiều cứng đờ, nhìn anh ta: “Vì sao?”

“Có vài hợp đồng cần phải phê duyệt, còn mấy dự án công trình đã ở giai đoạn bắt đầu bắt tay vào làm rồi, tối nay anh cũng có rất nhiều tài liệu phải chuẩn bị, chắc là cả đêm nay không ngủ, ở trong phòng ngủ sẽ quấy rầy em nghỉ ngơi…” Trần Vu Nhất nói.

Lâm Nam Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn anh ta thật sâu, sau đó cất tiếng: “Nếu là bởi vì muốn… em có thể dùng cách khác… để anh được thỏa mãn…”

Tay Trần Vu Nhất khẽ day giữa hai hàng lông mày, sau đấy đặt hai tay lên bả vai của cô ta, đắp chăn lại cho cô ta: “Em suy nghĩ nhiều rồi, dự án thật sự vô cùng cấp bách.”

Lâm Nam Kiều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau khi nói chúc ngủ ngon thì liền nhắm mắt lại.

Trần Vu Nhất đi sang phòng bên cạnh, rèm cửa ở trước cửa sổ sát đất vẫn đang mở to, anh ta đứng trước cửa sổ, hút thuốc, chẳng hề đụng tới đống tài liệu.



Sau khi ăn tối xong đã là mười giờ.

Mười giờ vào mùa đông tất nhiên không thể so sánh với mười giờ vào mùa hè, mùa hè trời tối muộn, thường thường đến tám giờ thì trời mới tối.

Nhưng mùa đông thì tới sáu giờ là sẽ tối, đến mười giờ thì đủ để có thể gọi là rất tối rồi.

Ở phía trước hai người, Tô Chính Kiêu đã giành thanh toán trước, lúc này thời tiết bên ngoài nhà hàng đang rất lạnh lẽo.

Hoắc Đình Phong đi xe nhưng Tô Chính Kiêu thì không, khoảng thời gian này quả là không dễ để gọi xe taxi.

Tô Chính Kiêu nói vợ anh ta đưa con cái về nhà ngoại rồi, buổi tối trong căn chung cư cũng chỉ có một mình anh ta, cho nên anh ta sẽ không trở về nhà nữa mà trở về biệt thự của Hoắc Đình Phong.

Sau khi nghe được Thân Nhã nói cô có thể bắt taxi về nhà, bọn họ lái xe về biệt thự là được rồi.

Nhưng tất nhiên là Hoắc Đình Phong không thể đồng ý, khăng khăng muốn đưa cô về nhà trước.

Người đàn ông luôn luôn dịu dàng ga lăng khi trở nên mạnh mẽ bá đạo lại làm cho người ta không có chút sức lực phản kháng chống cự nào.

Thân Nhã nói căn chung cư của cô và biệt thự ở là hai nơi hoàn toàn ngược phía nhau, nếu đưa cô về trước sau đó trở về biệt thự thì sẽ mất một tiếng đồng hồ, thậm chí là nhiều thời gian hơn, cô cảm thấy không cần phải đi tới đi lui phiền phức như vậy.

Hoắc Đình Phong nâng cổ tay lên, cụp mắt nhìn đồng hồ sau đó nhìn chằm chằm cô: “Bây giờ đã là mười rưỡi rồi, em cảm thấy anh sẽ để em đứng một mình ở đây bắt taxi được sao?”

Thân Nhã biết, dựa theo cách anh hành xử thì đương nhiên là không thể được!

Tiếp tục đứng ở chỗ này cũng chỉ lãng phí thời gian, tốn công vô ích, thế là cô thở dài bất đắc dĩ ngồi lên xe.

Hoắc Đình Phong ngồi ở vị trí ghế lái chính, Tô Chính Kiêu nửa vô tình nửa hữu ý ngồi vào ghế lái phụ, Thân Nhã bèn ngồi ra phía sau.

Nhiều hơn một người thì đề tài bàn tán đương nhiên sẽ không thể tùy ý, tự nhiên như trước nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1034


Chương 1034

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, ba người không ai nói một lời, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt phất phơ, vang vọng.

Xe dừng lại trước khu dân cư, Thân Nhã xuống xe. Cơn gió lạnh lẽo ập vào mặt làm người ta cảm thấy đau đớn, người cô run rẩy: “Muộn quá rồi nên em sẽ không mời các anh lên lầu uống trà nữa. Chúc ngủ ngon! Trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”

Vẻ mặt của Hoắc Đình Phong dịu dàng, khẽ cười, đôi môi mỏng cong nhẹ lên trên, thúc giục: “Đêm lạnh lắm, em mau lên lầu đi.”

Thân Nhã nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, cô mỉm cười, vẫy tay, sau đó xoay người đi vào trong thang máy.

Lấy chìa khóa ra, cô nhẹ nhàng xoay xoay, mở cửa căn hộ ra, đang chuẩn bị nhấc chân bước vào thì một loạt âm thanh xào xạc vang len.

Lẽ nào là chuột?

Thân Nhã nhíu mày đi vào, nhưng còn chưa kịp bật đèn thì chợt có một chùm ánh sáng mạnh mẽ và chói mắt chiếu tới làm cô bị lóa mắt, tối đen, không thể nhìn rõ. Cô thầm thốt lên không xong rồi, nhất định là có trộm!

Đối phương lại không phải một mà là hai người. Nhân lúc cô không thấy rõ, một người còn lại đã lập tức vòng ra sau, bịt mắt cô lại.

Thân Nhã cứng đờ người, cô cảm nhận được có thứ gì đó lạnh lẽo đặt ở cổ.

Cô âm thầm hít sâu, nắm chặt tay để cho mình bình tĩnh lại, khớp xương đã hơi tái đi.

Những lúc thế này thì người khác cũng không thể cứu được cô, chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi.

“Tôi biết mục đích của các người là tiền, tôi cũng không muốn chết vì tiền, vẫn muốn giữ cái mạng này, cho nên các người có thể tìm được bao nhiêu tiền trong căn phòng này thì cứ mang hết đi. Nếu không tin cũng có thể che mắt tôi lại. Lúc nào đi nhớ đóng cửa phòng giúp tôi là được.” Cô bình tĩnh nói.

Cho dù đó là cướp hay trộm thì cô cũng chưa bao giờ gặp phải, đây là lần đầu tiên cô gặp phải trường hợp như vậy.

Nhưng cô biết rõ một điều rằng, càng những lúc như này thì càng không thể hoang mang hoảng loạn. Nếu chọc cho bọn chúng nổi điên lên thì mình sẽ mất nhiều hơn được.

Sau đó, bên tai là sự yên tĩnh chưa từng có, thật ra nói yên tĩnh cũng không chính xác. Cô vẫn có thể nghe được tiếng hít thở sau lưng và cả tiếng lục lọi trong phòng.

Trước mắt một khoảng đen kịt, lại còn có đầy rẫy những âm thanh như vậy, trái tim của Thân Nhã đập dồn dập điên cuồng, thình thịch, thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô đang ở trong bóng tối nên cũng không rõ lúc này mình đang ở trong tình cảnh thế nào!

Một lúc lâu sau, âm thanh trong căn chung cư yên tĩnh lại, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở phía sau. Có người vẫn chưa rời đi.

Ngay sau đó, vùng cổ đột nhiên đau đớn, Thân Nhã cố sức giãy giụa, giật tung tấm vải che mắt ra, nhìn thấy máu tươi trên mũi dao sắc bén.

Người đàn ông cầm dao nhọn trong tay có vẻ mặt dữ tợn, cười nguy hiểm, con dao trong tay đâm loạn lên, trông vô cùng đáng sợ.

Thân Nhã dùng tay che cổ lại, tránh người ra, muốn chạy về phía cửa nhưng lại bị tên cướp kia chắn đường đi, mũi dao xẹt qua từ chỗ cổ tay khiến cô phải hít ngược vào một hơi.

Vướng giày cao gót vào dưới chân ghế làm cô ngã ngồi xuống đất, mà tên cướp đã đứng ngay trước mặt cô. Hình như tinh thần của gã ta không được bình thường, ánh mắt đỏ ngầu, miệng lẩm bẩm từng tiếng lặp đi lặp lại: “Tao muốn mày chết, tao muốn mày chết, tao muốn mày chết…”

Trông gã ta như đang niệm chú cẩn cô. Chân tay của Thân Nhã lạnh như băng, người run lẩy bẩy không ngừng, chỉ có thể bị động mà lui về phía sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1035


Chương 1035

Nhưng tên cướp này rõ ràng không có ý buông tha cho cô, gã ta tới gần từng bước từng bước, bật cười dữ tợn: “Mày hại vợ con tao ly tán thảm hại như vậy, mày nghĩ tao sẽ buông tha cho mày chắc!”

Lúc này Thân Nhã mới biết, người đàn ông trước mặt cô nhất định là kẻ điên!

Gã ta vừa cười dữ tợn vừa vỗ ngực thùm thụp, dáng vẻ đó làm người ta sợ hãi vô cùng.

Cuối cùng thì cơn cuồng nộ của gã ta đã đạt tới cực hạn, hắn ta giơ tay lên, mũi dao đâm thẳng xuống bụng cô. Khi mũi dao đã gần kề thì người đàn ông kia đột nhiên mở to mắt, ngất xỉu trên mặt đất.

Thân Nhã cảm thấy mình như sống lại một lần nữa, nhìn lại thì đã thấy Hoắc Đình Phong đang đứng đó, một chân đá văng gã đàn ông kia ra.

Cô hổn hển hít lấy hít để bầu không khí trong lành, sắc mặt của cô tái nhợt. Nhìn thấy anh, cô bất chợt cảm thấy an tâm, nhưng vành mắt cay cay, tủi thân, chực muốn khóc.

Vẻ mặt của Hoắc Đình Phong không được tốt lắm, mặt anh rất thâm trầm, nhưng hành động ôm cô ấy lại vô cùng dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng sau khi đã bị kìm nén: “Không sao đâu, anh tới rồi…”

Anh tới rồi, chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại đủ để khiến một người phụ nữ bị thương thấy cảm động…

Trái tim sợ hãi hoảng hốt của Thân Nhã lúc này mới khôi phục lại được nhịp đập ban đầu, hai tay cô vòng quanh cổ anh, vùi thật sâu vào trong lòng của anh.

Hoắc Đình Phong đặt cô lên sô pha rồi gọi điện thoại cho bác sĩ. Chỉ qua một thoáng, Tiểu Trương đã dẫn bác sĩ tới.

Hoắc Đình Phong ngồi ở bên cạnh ôm cô vào lòng. Bác sĩ khử trùng và bôi thuốc cho cô, còn anh thì nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình.

Khử trùng rất đau, Thân Nhã cắn răng không phát ra tiếng, chỉ dựa sát vào anh, cứng cỏi và kiên cường.

Sau khi bôi thuốc thì cảnh sát và bảo vệ của chung cư cũng đã tới cả, đưa ra kết luận hai người không phải là đồng mưu.

Bởi vì đến cuối năm kinh tế eo hẹp nên bọn trộm mới tới đây trộm tiền. Còn tên tội phạm lại là kẻ chạy trốn ra từ bệnh viện tâm thần, đi theo tên trộm tới đây.

Sắc mặt của Hoắc Đình Phong rất lạnh lẽo. Bảo vệ chung cư luôn miệng xin lỗi nhưng cũng không thể làm sắc mặt của anh dịu lại.

“Phí hàng năm của khu chung cư này không thấp. Trả lương rồi mà làm việc lại bất ổn như vậy, tôi chờ quản lý các anh tới tận nhà xin lỗi và trả lời!”

Cảnh sát đã làm xong việc thu thập chứng cứ, lên tiếng: “Anh Hoắc, chúng tôi sẽ mang cả hai người này về.”

Hoắc Đình Phong đưa tầm mắt ra chỗ khác, khẽ gật đầu, nhưng khi nhìn chăm chú người điên đã ngất xỉu trên mặt đất, ánh mắt hờ hững mà lạnh lùng của anh lại dần dần ngưng tụ gió bão.

Tất cả mọi người đều rời đi, anh vòng tay ôm lấy Thân Nhã, để cho cô ngồi trên bắp đùi to lớn, ấm áp và rắn chắc của mình, hỏi: “Có còn đau không?”

Trái tim của Thân Nhã bình tĩnh lại, lắc đầu: “Nhưng sao anh vẫn chưa về?”

“Anh vẫn luôn chờ đèn trong phòng em sáng lên rồi mới về, nhưng từ đầu đến cuối đèn không hề sáng, anh cảm thấy không được bình thường nên bèn lên lầu…” Tông giọng của Hoắc Đình Phong trầm thấp, động tác nhẹ nhàng: “Em không thể tiếp tục ở đây nữa…”

“Không sao, bọn chúng đã bị bắt cả rồi.” Thân Nhã nghĩ, may là anh rời đi muộn một bước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1036


Chương 1036

“Lần này đã lộ ra vấn đề quản lý và an toàn của khu này. Em không thể ở lại đây nữa. Nếu anh ra về trước hoặc đến muộn một bước thì sẽ có hậu quả như thế nào, em từng nghĩ tới chưa?”

Thân Nhã không nói nên lời, Hoắc Đình Phong bóp mi tâm: “Có lẽ em cảm thấy sẽ không có lần sau, nhưng anh không muốn trải nghiệm nỗi sợ như vậy thêm một lần nào nữa.”

“Anh mà cũng sợ sao?” Thân Nhã nhìn về phía anh, khuôn mặt của anh trầm ổn, sắc mặt điềm tĩnh, làm gì có dáng vẻ sợ hãi?

Hoắc Đình Phong không nói gì, nắm lấy tay cô đặt ở ngực, để cô tự mình cảm nhận: “Cảm nhận được không?”

Tim anh đập rất nhanh, mà anh trở nên như vậy cũng là bởi vì cô, Thân Nhã khẽ liếm cánh môi, tim cũng đập thình thịch.

“Nỗi sợ hãi đó không vì nguyên gì nhân khác, chỉ là vì sợ sẽ không kịp cứu đến cứu em, khiến em gặp phải chuyện bất trắc. Chuyển đến biệt thự của anh đi! Anh đã nói rồi, anh sẽ có sự tôn trọng nên có với em. Cảm giác chân thật nhất trong tim anh lúc này nói cho anh biết là không thể để cho em một mình đối mặt với chuyện như vậy được. Cho nên nghe lời anh nhé, có được không?”

“…”

Một người đàn ông ba mươi tư tuổi, vững vàng, chín chắn, lịch lãm như vậy mà lúc này lại đang bế cô, nói những lời dịu dàng như vậy.

Mũi của Thân Nhã hơi cay cay, không hề do dự nữa, gật đầu đáp lại anh, vâng.

Sắc mặt Hoắc Đình Phong dịu dàng, bế cô xuống lầu, chiếc Mulsanne vẫn đang đỗ ở đó.

Tô Chính Kiêu nhìn thấy hai người, Hoắc Đình Phong quăng ra một câu bảo anh ta lái xe rồi ôm Thân Nhã vào trong lòng ngồi ở ghế sau.

Suốt quãng đường, ánh mắt của Tô Chính Kiêu thỉnh thoảng sẽ nhìn lướt qua ghế sau, có thể thấy rõ sắc mặt của Hoắc Đình Phong hơi căng thẳng, có chút tức giận, nhưng lại rất dịu dàng với người phụ nữ đang nằm trong lòng mình.

Điều này làm cho suy nghĩ của Tô Chính Kiêu bay khá xa, nghĩ đến cảnh tượng trước kia…

Nhưng khi nhìn thấy Thân Nhã, hai bàn tay đang điều khiển vô lăng của anh ta hơi nắm chặt lại, sắc mặt thật sự không dễ nhìn chút nào.

Trong biệt thự có rất nhiều phòng, Thân Nhã ở lầu một, Tô Chính Kiêu ở lầu hai, Hoắc Đình Phong từ lầu hai cũng tới ở lầu một.

Tay Thân Nhã bị thương, hơi bất tiện, ở gần thì anh sẽ có thể nghe thấy tiếng động của cô, hay là khi cô cần sự giúp đỡ thì có thể đến kịp.

Cô đã hai mươi bảy tuổi, lại đã trải qua không ít chuyện, tâm tình tất nhiên là chín chắn rồi, vào thời khắc mới bắt đầu xảy ra sự việc kia, cô thật sự sợ hãi và hoảng hốt.

Nhưng đến lúc này, sự sợ hãi và hoảng hốt đều đã biến mất, trong lòng cô chỉ có sự bình tĩnh và dửng dưng.

Suốt đêm cô ngủ rất ngon, không mộng mị gì đến tận khi trời sáng. May mà vết thương ở cổ tay không nặng, cổ cũng vậy, không cần phải xin nghỉ.

Dĩ nhiên là cô hiểu rõ tình trạng của mình, lúc không cần phải gắng gượng thì dĩ nhiên cô sẽ không cố gắng chống đỡ.

Đi ra khỏi phòng, Tô Chính Kiêu đang ngồi uống cà phê trong phòng khách, cô liền chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Tô Chính Kiêu gật đầu hờ hững xem như đáp lại, ánh mắt của Thân Nhã tìm kiếm ở trong phòng, tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông nhưng vẫn chưa nhìn thấy.

Tô Chính Kiêu đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt cô, trong tay còn cầm tờ báo, mở miệng nói: “Cậu ấy ra ngoài mua bữa sáng cho cô rồi, chắc cô sẽ cần xem tờ báo này đấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1037


Chương 1037

Tin tức trên báo chí rất nhiều, Thân Nhã cảm thấy anh ta sẽ không thể vô duyên vô cớ bảo cô đọc báo được, trong đó tin tức duy nhất có liên quan đến cô chính là tin tức viện trưởng của bệnh viện tâm thần bị cách chức.

“Cậu ấy làm cho cô đó. Sáng sớm nay viện trưởng bị cách chức vì thất trách suýt khiến một người mất mạng. Trong lòng cô cảm thấy như thế nào? Có phải cảm thấy hạnh phúc cảm động đến mức chỉ muốn rơi lệ không?”

Đặt tờ báo sang một bên, Thân Nhã nhìn Tô Chính Kiêu, cảm giác được anh ta có ẩn ý gì đó: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Tôi xuất phát từ ý tốt, muốn nói cho cô biết một tin tức nội bộ, cậu ấy đã từng kết hôn, từng có vợ rồi. Hơn nữa vợ của cậu ấy còn chết trong tay một tên cướp. Cảnh tượng xảy ra tối hôm đó và khung cảnh tối hôm qua của cô cực kỳ giống nhau. Điểm duy nhất không giống đó là vợ của cậu ấy chảy rất nhiều máu. Cô cảm thấy nguyên nhân mà cậu ấy lo lắng cho cô như vậy là vì thật sự yêu cô hay là bị chuyện năm đó kích thích, tự nhiên thấy áy náy với cô?”

Nghe vậy, Thân Nhã đờ ra, sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không phát ra tiếng, vô cùng yên tĩnh.

Tô Chính Kiêu mỉm cười: “Thế nào, bị tổn thương rồi à?”

Thân Nhã hoàn hồn lại, nhún vai: “Không, chỉ là tò mò với khiếp sợ thôi, không ngờ anh ấy đã từng kết hôn rồi. Đúng rồi, anh ấy có con chưa?”

Điều cô nói là sự thật, như những gì Hoắc Đình Phong đã nói lúc trước, lịch sử tình trường của một người đàn ông ba mươi tư tuổi không thể là một tờ giấy trắng được.

Anh đã từng kết hôn cũng là chuyện bình thường.

Phản ứng ngoài ý muốn khiến tay của Tô Chính Kiêu bất giác siết chặt ly cà phê, nhưng sắc mặt thì vẫn mỉm cười, trả lời cô: “Không có con.”

“Vậy thì tốt rồi, nhưng mục đích mà anh nói những lời này với tôi là gì? Tôi có thể cảm giác được thái độ của anh đối với tôi là một kiểu đối nghịch, không hề thân thiện chút nào. Tôi vô cùng tò mò nguyên nhân khiến anh làm như vậy, là do anh thích anh ấy hay là bởi vì nguyên nhân gì khác?” Thân Nhã hỏi ngược lại.

“Trực giác của cô rất nhạy bén.” Tô Chính Kiêu vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm: “Về phần nguyên nhân tôi làm như vậy thì bây giờ tôi sẽ không nói cho cô biết, tôi sợ sẽ chỉ đả kích đến cô thôi. Tôi đang mong chờ một ngày nào đó, chờ chính cô sẽ phát hiện ra nguyên nhân này.”

Anh ta không nói, tuy Thân Nhã tò mò nhưng cũng không hỏi, cuộc nói chuyện của hai người cứ vậy mà kết thúc. Sau khi rửa mặt đánh răng, Hoắc Đình Phong đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn, chăm chú nhìn cô thật sâu, giọng nói ôn hòa: “Lại đây ăn sáng nào.”

Thân Nhã ăn cháo nhưng không động vào bánh quẩy, cô không thích ăn bánh quẩy vì cảm thấy có quá nhiều dầu mỡ.

Ngón tay dài của Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng chạm vào bánh quẩy, thúc giục, cưỡng ép bảo cô ăn hai cái.

Cuối cùng cũng không thể ăn xong hai cái này, chỉ ăn được hơn một cái thôi, còn lại nửa cái, Hoắc Đình Phong cũng không ghét bỏ, ăn hết phần còn lại của cô rất tự nhiên.

Ánh mắt của Tô Chính Kiêu thoáng động, nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, mà ánh mắt của Thân Nhã cũng hơi biến sắc.

Cô nói muốn đi làm nhưng Hoắc Đình Phong không cho, vậy là cô nói mình không sao hết, nếu bị làm sao sẽ bảo anh ta đến công ty đón cô về nhà.

Cô cũng không biết vế sau trong câu này đã làm cho anh vui sướng, nên Hoắc Đình Phong liền đồng ý đưa cô đến công ty.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1038


Chương 1038

Áo sơ mi trắng và vest đen, trang phục không thể bình thường hơn được nữa nhưng khi mặc trên người của anh lại trở nên đẹp hẳn ra, có cảm giác khác biệt và vô cùng quyến rũ.

Anh lái xe, thỉnh thoảng dùng tai nghe bluetooth để nhận điện thoại, mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng, thẳng tắp, Thân Nhã nhìn chằm chằm vào anh.

Cô suy nghĩ rất nhiều, nhiều nhất là về chuyện anh đã từng kết hôn, vì anh chưa bao giờ nói với cô một lời về chuyện này.

Vợ của anh đã chết, đây là chuyện khiến người ta đau buồn, anh không nói không rằng, về tình có thể tha thứ, nhưng cô đang suy nghĩ rằng bởi vì anh đau lòng nên không nói cho cô biết, hay là cảm thấy tình cảm giữa hai người còn chưa sâu sắc đến mức có thể nói cho cô biết?

Hai nguyên nhân bất kể là đứng ở trên lập trường của anh hay là đứng ở trên lập trường của chính cô thì cách làm của anh cũng đều chính xác, không phạm sai lầm.

Xe đưa đến dưới công ty, Tiểu Trương đã sớm chờ ở dưới rồi, nói là tới giúp cô, ví dụ như cầm vài món vật nặng hoặc làm việc gì đó.

Thân Nhã câm nín, cô là một nhân viên trong công ty, còn cần thêm một trợ lý khác nữa sao?

Hoắc Đình Phong lại nói nếu cô có thể chấp nhận Tiểu Trương thì anh mới có thể yên tâm để cô làm việc ở công ty, nếu không, anh ta sẽ gọi điện trực tiếp cho tổng giám đốc.

Mặc dù là người đàn ông dịu dàng nhưng khi trở nên bá đạo đúng là không tầm thường tẹo nào. Hết cách, Thân Nhã đành phải để Tiểu Trương ở lại.

Buổi sáng ngày hôm nay Thân Nhã đã trở thành nhân viên được chú ý nhất trong công ty, cô khát nước, Tiểu Trương sẽ nhanh chân đi pha cho cô một tách cà phê, cần lấy đồ cũng sẽ giành trước một bước để lấy cho cô.

Các nhân viên đều lén lút bàn tán là cô quá kênh kiệu, nhưng còn giám đốc biết nội tình thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ mỉm cười híp cả mắt, hòa ái dễ gần mà gọi Tiểu Thân.

Buổi chiều phải đi khảo sát thực tế, Thân Nhã mang Tiểu Trương đi cùng, người phụ trách bên kia có lẽ sẽ là quản lý, nhưng cô không ngờ người tới vẫn là Trần Vu Nhất.

Tiền di dời của người dân sống ở đây đã được giải ngân, các cư dân cũng bắt đầu di dời, Thân Nhã để nhân viên phụ trách tiến hành đo lường chính xác, ghi chép dữ liệu.

Trần Vu Nhất mặc một cái áo khoác màu đỏ sậm, không cài chiếc cúc áo nào cả, nhìn trông hơi có vẻ cà lơ phất phơ.

Thấy vết thương trên cổ và cổ tay của Thân Nhã, đôi mắt đào hoa của anh ta híp lại, muốn chạm vào vết thương trên cổ của cô, nhưng bàn tay không bị thương của cô liền cầm cổ tay của anh ta, hắt ra một bên.

“Làm sao vậy?” Trần Vu Nhất nhíu mày rất sâu.

“Buổi tối có tên điên vào nhà tôi cướp bóc, dùng dao chém thôi.” Cô kể lể qua loa, như thể là một chuyện rất nhỏ nhặt: “Còn nữa, đừng có quấy rầy tới công việc của tôi.”

Ở phía xa có người phụ nữ trung niên nói với con gái ở bên cạnh: “Đó không phải là bạn học Thân Nhã của con sao? Bên cạnh là chồng của cô ấy, không phải cả hai đã ly hôn rồi à, sao lại thân mật như vậy?”

Hàn Thu Trúc đang thu dọn vali, nghe thấy lời nói của mẹ thì ngẩng đầu lên nhìn qua, quả nhiên là như vậy!

Lâm Nam Kiều đã từng giúp cô trong khoảng thời gian cô ta khó khăn nhất, giữa Thân Nhã và Lâm Nam Kiều thì Hàn Thu Trúc nghiêng về phía Lâm Nam Kiều.

Cô ta đưa vali cho mẹ mình, sau đó bí mật theo dõi hai người họ.

Ánh mắt của Trần Vu Nhất khẽ động, đụng phải một chuyện khó nhằn, Thân Nhã thật sự sẽ liệu sức mà làm, không có cố tỏ ra mạnh mẽ, cổ tay hơi khó chịu một chút là cô kết thúc công việc ngay.

Dự án này dự án xây dựng trung tâm thương mại lớn. Từ phong cách, vật liệu đến hình thức bên ngoài đều cần phải thảo luận từng cái một, vậy là liền đi đến quán cà phê gần đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1039


Chương 1039

“Cho chúng tôi một phòng riêng.” Trần Vu Nhất tuỳ ý đút một tay vào túi quần tây, nói với nhân viên phục vụ.

“Không cần, ngồi ở đại sảnh là được rồi.” Thân Nhã từ chối.

Cổ tay cô bị thương, cổ cũng có vết thương, lỡ như Trần Vu Nhất dây dưa thì cô nhất định không phải là đối thủ.

Cô chỉ nói là lỡ như, cũng không có nghĩa là Trần Vu Nhất nhất định sẽ dây dưa với cô, anh ta cũng là người đàn ông kiêu ngạo, bên cạnh cũng có Lâm Nam Kiều, không cần phải dây dưa với cô!

Trần Vu Nhất còn muốn từ chối thì Thân Nhã đã cất bước đi rồi, ngồi xuống dựa vào bên cạnh cửa sổ, anh ta cau mày, nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Tư đầu đến cuối cô đều giải quyết việc chung, sau khi xem yêu cầu cũng lần lượt nói ra từng suy nghĩ của mình.

“Em đã thay đổi rất nhiều.” Trần Vu Nhất lại đột nhiên nói một câu.

Thân Nhã không để ý tới anh ta, tiếp tục nói chuyện về công việc.

“Trước kia em không dám ở một mình trong căn phòng đã từng có trộm lẻn vào.” Anh ta lại mở miệng nói.

Lông mày Thân Nhã khẽ nhíu lại, ghi lại những yêu cầu bên phía anh ta vào sổ tay, mặc kệ anh ta nói gì thì nói.

Trần Vu Nhất nhíu mày càng lúc càng sâu, giơ tay lên giật lấy cuốn sổ trong tay cô.

Cuối cùng Thân Nhã cũng đã bị chọc giận, vứt bút ở trong tay lên trên bàn, tạo thành tiếng vang: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

“Mấy ngày trước tôi đã nói rồi, tôi sẽ theo đuổi em một lần nữa. Những lời này không phải là nói dối, cũng không phải lời nói suông, mà là lời nói chân thật nhất. Còn về phần Lâm Nam Kiều, tôi đã quyết định chia tay với cô ấy rồi. Nhưng hiện giờ sức khỏe của cô ấy quá yếu ớt, không thể bị kích động…”

Thân Nhã xoa xoa lông mày, nhìn anh ta, hơi cảm thấy không kiên nhẫn: “Liên quan gì đến tôi?”

Nhưng Hàn Thu Trúc ngồi ở bàn sau của hai người lại nghe rất rõ ràng, cô ta đưa lưng về phía hai người, lời nói vừa rồi đã được điện thoại di động ghi âm lại.

Từ khi hai người bước vào quán cà phê bắt đầu ngồi đó thì cô ta đã bật điện thoại ghi âm rồi.

Hàn Thu Trúc cảm thấy bản ghi âm này nên đưa cho Lâm Nam Kiều, thân là bạn tốt của Lâm Nam Kiều, cô ta cũng không muốn Lâm Nam Kiều phải chịu tổn thương.

Chỉ là, được nội dung cuộc nói chuyện như vậy, Hàn Thu Trúc cảm thấy chua xót và thất vọng thay cho Lâm Nam Kiều.

“Người mà tôi theo đuổi lại một lần nữa là em, tất nhiên là muốn nói cho em biết chuyện tôi sắp làm.” Trần Vu Nhất nhìn thẳng vào cô, đóng quyển sổ tay lại.

Thân Nhã cảm thấy lúc trước nhận công trình này đúng là một sự lựa chọn sai lầm, cô không muốn dây dưa không rõ với những người và những thứ trong quá khứ.

Nhưng tình hình bây giờ rõ ràng là đã dây dưa quá sâu, đã ảnh hưởng đến công việc bình thường của cô.

Hàn Thu Trúc đưa lưng về phía hai người, không tiếp tục nghe tiếp nữa. Cô ta cảm thấy Trần Vu Nhất đã nói ra trọng điểm rồi thì tất nhiên phía sau đã không còn nội dung gì để nghe nữa cả.

Còn lại cũng chỉ là sự níu kéo của Trần Vu Nhất.

Đi ra khỏi quán cà phê, Hàn Thu Trúc gọi điện thoại cho Lâm Nam Kiều, hỏi cô ta đang ở đâu, sau đó bắt một chiếc taxi chạy tới…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom