Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 841


Chương 841

“Không có vấn đề gì.” Tô Khiết ngước mắt, sau đó tựa hồ hơi mang thất vọng trở về một câu.

“Bọn họ là người bị hại, có vấn đề gì chứ, lúc đó chúng ta đi bắt người thì mấy người bọn họ bị nhốt trong lồng sắt.” Minh Viễn hừ lạnh một tiếng, càng xem thường Tô Khiết.

Minh Viễn nói lời này thì con ngươi Tô Khiết tùy ý lướt qua ba người phụ nữ, sau đó trong con ngươi lại lóe lên ý cười.

Người này đúng là ghê gớm, che giấu cũng rất lợi hại, nhưng đôi khi có thể che giấu biểu cảm, nhưng lại không thể nào che giấu được phản ứng bản năng của cơ thể.

Lúc cô nói không có vấn đề, mà Minh Viễn có chút không vui, cô nhìn thấy cơ thể của một người phụ nữ trong đó từ từ thả lỏng.

“Đưa bọn họ về nhà đi.” Liên Cung nghe cô nói không có vấn đề thì tưởng là thật nên dặn dò người đưa về.

Tô Khiết phát hiện khi Liên Cung nói lời này thì cơ thể của người phụ nữ kia hoàn toàn thả lỏng.

Dưới tình huống này thì lo lắng sợ hãi là chuyện bình thường, mấy người bị hại kia rất sợ hãi, lo lắng, cho nên ngay từ đầu cơ thể có chút cứng đờ.

Nhưng hiện tại chỉ có cơ thể của một người phụ nữ hoàn toàn thả lỏng.

“Không vội, để người nhà bọn họ tới đón đi.” Tô Khiết đột nhiên lại nói một câu, Tô Khiết nói lời này thì thấy cơ thể của người phụ nữ kia hơi cứng lại một chút.

“Người nhà của Mạnh Thanh Nguyệt đã sớm đến đây, Lý Tiểu Nha ở thôn núi, ba đã qua đời, sức khỏe của mẹ không tốt, không tiện đến đây, còn chồng của Chung Hồng là người nửa ngốc nghếch…” Minh Viễn nhanh chóng nói một câu, ý là những ai có thể tới thì đã đến, còn những người khác thì không thể đến được.

“Chung Hồng bị bán cho người nửa ngốc nghếch, cho nên coi như không phải người nhà của cô ta, tìm được người nhà thật sự đến đón cô ta, chắc cô còn nhớ người nhà thật sự của mình đúng không?” Hai mắt Tô Khiết dừng lại trên người Chung Hồng, ánh mắt rất tự nhiên, lời nói cũng nhẹ nhàng chậm rãi.

“Tôi, tôi không nhớ, lúc ấy tôi tỉnh lại thì phát hiện bị bán cho đồ ngốc kia, không nhớ chuyện trước kia.” Chung Hồng vẫn luôn cúi đầu, nghe thấy Tô Khiết nói thì mới ngẩng đầu, sợ hãi nói một câu.

Lúc này vẻ mặt Chung Hồng mờ mịt, còn mang theo sự đau khổ rất đúng lúc.

Không nhìn ra được bất cứ sơ hở nào, ngụy trang rất hoàn mỹ, rất đúng chỗ.

Tô Khiết đột nhiên cười khẽ một chút, đôi khi không hề có sơ hở lại là sơ hở lớn nhất.

“Bọn buôn người đó lừa bán người lừa xong thì không biết đã làm gì người ta, có rất nhiều người nói khi tỉnh lại thì không nhớ rõ chuyện trước kia.” Minh Viễn lại gãi đúng chỗ ngứa nói thêm một câu.

“Không nhớ cũng không có quan hệ, chúng tôi cũng có thể dùng cách khác giúp cô tìm được người thân.” Tô Khiết không để ý đến Minh Viễn, mà hơi cười với Chung Hồng.

“Những người giống như vậy, không phải mấy anh nên giúp cô ta tìm được người thân sao?” Tô Khiết nhìn về phía Liên Cung, giống như chất vấn nhưng lại không hẳn.

Liên Cung sửng sốt một chút, nếu là đứa bé thì bọn họ đương nhiên sẽ cố gắng tìm được người thân, nhưng người phụ nữ này đã ba mươi lăm tuổi, cơ thể bình thường, tinh thần bình thường, cô ta cũng không yêu câu bọn họ tìm giúp người nhà, mà bọn họ cũng không thể cứ giữ cô ta ở đây được.

“Ừ, đúng vậy.” Mặc dù trong lòng Liên Cung có chút khó hiểu, nhưng anh ta vẫn đè xuống rồi trở lại Tô Khiết.

“Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô tìm được người nhà.” Liên Cung còn cố ý nói với Chung Hồng một câu. Chung Hồng nhìn Liên Cung, có chút ngây ngươi, môi giật giật, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi gật đầu, nói cảm ơn. Bởi vì cô ta biết rõ lúc này không thể từ chối, bởi vì dưới tình hình bình thường thì không ai sẽ từ chối tìm kiếm người nhà của mình. Trong lòng Tô Khiết cười khẽ, quả nhiên là như thế.
 
Chương 842


Chương 842

Cho nên những người bị hại khác được đưa về, Chung Hồng ở lại.

Mọi người đều cho rằng muốn tìm người nhà cho cô ta, cũng không biết ý đồ thật sự của Tô Khiết, bao gồm Liên Cung cũng không rõ.

Chung Hồng là người bị hại, không thể thẩm vấn gì đó, lúc này Liên Cung thật sự không hiểu lý do Tô Khiết làm như vậy.

Sau đó Tô Khiết cũng không làm gì mà nói mệt mỏi, cần một phòng từ Liên Cung sau đó cô đi ngủ.

“Lão đại, cô ta đang làm cái gì vậy? Nhà tâm lí học tội phạm gì chứ, tôi thấy đang gây rối thì có, anh nói cô ta không quan tâm đến tội phạm, ngược lại giữ một người bị hại, không phải gây rối thì là cái gì?” Minh Viễn vô cùng không vui với cách làm việc của Tô Khiết.

“Cô ta bày ra một màn như thế, sau đó lại đi ngủ, mệt mỏi sao? Ai mà không mệt chứ, chúng tôi thẩm vấn mấy ngày, mấy ngày nay không hề được nghỉ ngơi đàng hoàng, chẳng lẽ không mệt sao?” Minh Viễn rất không vui nói thêm một câu.

Liên Cung híp mắt lại, bởi vì anh ta cũng không hiểu ý đồ của Tô Khiết, cho nên anh ta không thể trả lời Minh Viễn, lúc này anh ta cũng đầy thắc mắc.

Mà lúc này Nguyễn Hạo Thần đã điều tra được địa chỉ của Đường Bách Khiêm.

Nguyễn Hạo Thần nhìn bệnh viện tư nhân trước mắt thì hơi nheo mắt lại, Đường Bách Khiêm đã sớm nhận được tin tức, nhưng đến bây giờ không hê có chút động tĩnh, chuyện này bình thường sao?

Rất không bình thường.

Đường Bách Khiêm lén đưa Tô Khiết đi sao?

Tô Khiết đã biết anh đến đây, sau đó nghe theo lời Đường Bách Khiêm rời đi sao?

Nếu thật sự như vậy thì anh sẽ bóp chết cô.

Nguyễn Hạo Thần nắm chặt tay lại, sau đó lại buông ra, tìm được cô rồi nói.

“Đường Bách Khiêm đúng là biết cách trốn, vậy mà lại ở trong bệnh viện” Chương Bình cũng đi theo không nhịn được nói một câu.

Nguyễn Hạo Thần cười lạnh, Đường Bách Khiêm trốn đi nhưng không phải bị anh tìm thấy sao, trốn cái rắm.

Anh nghĩ nếu Tô Khiết không muốn thì dưới tình huống này Đường Bách Khiêm rất khó tìm được lý do để Tô Khiết một minh rời đi. Hiện tại anh sợ Tô Khiết biết anh tới đây nên trốn đi.

Đường Bách Khiêm thật sự đã sớm nhận được tin tức, cho nên đã sớm biết Nguyễn Hạo Thần đến đây, nhưng hiện tại Tô Khiết rời đi, Tô Khiết vê thành phố A, Đường Bách Khiêm hy vọng Nguyễn Hạo Thần lãng phí thêm thời gian ở đây. Cho nên Đường Bách Khiêm không hề có động tĩnh gì, hiện tại anh ta không định làm gì, muốn lãng phí thời gian của Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng…

Nguyễn Hạo Thần vừa vào bệnh viện thì một tiếng khóc nhức tai đột nhiên truyền tới.

“Con muốn mẹ, con muốn mẹ, con muốn mẹ.” Lúc này Đường Vũ Kỳ vô cùng tủi thân, vì sao cô bé chỉ ngủ một giấc tỉnh lại thì mẹ không còn bên cạnh nữa.

Nguyễn Hạo Thần nghe tiếng khóc kia thì không biết vì sao trái tim đột nhiên có thứ gì đó đâm vào, có chút đau đau.

Bạn học nhỏ Vũ Kỳ vốn ngái ngủ, lúc này cô bé tỉnh lại nhưng không tìm được Tô Khiết cho nên khóc vô cùng đau lòng, cũng vô cùng lớn tiếng.

“Sao lại có trẻ con? Đường Bách Khiêm bắt đầu buôn bán trẻ con kiếm sống sao?” Mấy người nghe thấy tiếng khóc thì có chút bất ngờ, theo lý thuyết bên cạnh Đường Bách Khiêm không thể có trẻ con được.
 
Chương 843


Chương 843

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần hơi lóe lên một chút, anh cũng thấy kỳ lạ, lần này Đường Bách Khiêm trốn đi lại trốn ở chỗ này, cho nên anh ta tin người của bệnh viện này là của Đường Bách Khiêm.

Vậy đứa bé này là sao?

Tiếng khóc này là của một đứa bé rất nhỏ, có lẽ là một bé gái.

Đúng là khóc rất đau lòng, giống như có cảm giác bị cướp đi thứ gì đó, nhưng Nguyễn Hạo Thần biết Đường Bách Khiêm không thể nào cướp con của người khác.

Bạn học nhỏ Vũ Kỳ khóc càng lớn, càng đau lòng, Nguyễn Hạo Thần nghe vậy thì trái tim ngày càng khó chịu, bình thường anh không quá thích trẻ con, bình thường anh nghe tiếng khóc của trẻ con thì thấy rất phiền.

Hôm nay anh lại sao vậy? Vì sao anh nghe tiếng khóc kia thì trong lòng anh không thoải mái như thế chứ?

Ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cất bước đi vê phía tiếng khóc truyền đến.

Lúc này Đường Vũ Kỳ ở lầu hai, Nguyễn Hạo Thần đi về phía cầu thang, thậm chí anh không kiểm tra lầu một.

Nguyễn Hạo Thần nghe được tiếng khóc thì Đường Bách Khiêm tự nhiên cũng nghe thấy.

Đường Bách Khiêm đột nhiên khiếp sợ, anh ta không nghĩ tới lúc này Vũ Kỳ đột nhiên khóc lại còn khóc lớn tiếng như vậy.

Anh ta vốn nghĩ chờ Nguyễn Hạo Thần tìm được lầu hai thì anh ta giả vờ đi ra tiếp đón, sau đó lại sắp xếp người giả dạng thành Tô Khiết, sau đó Tống Vân sẽ đưa người đó rời đi qua cửa sau.

Đến lúc đó Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ đuổi theo Tống Vân.

Kỹ thuật lái xe của Tống Vân vô cùng lợi hại, để Tống Vân dẫn người đi thì người của Nguyễn Hạo Thần có lợi hại cũng không thể dễ dàng đuổi theo.

Cứ như vậy sẽ lãng phí thời gian của Nguyễn Hạo Thần càng nhiều.

Đương nhiên anh ta cũng biết Nguyễn Hạo Thần không dễ lừa như vậy, đến lúc đó Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ để người ở lại đây kiểm tra, nhưng Tô Khiết vốn không ở đây, anh ta cũng không sợ Nguyễn Hạo Thần lục soát.

Nhưng Đường Bách Khiêm không ngờ tới, không nghĩ đến lúc này Đường Vũ Kỳ đột nhiên khóc lên, hơn nữa còn vào lúc Nguyễn Hạo Thần đi vào.

Không thể không nói bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ khóc rất đúng lúc, không, phải nói bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ khóc không đúng lúc chút nào!

Đường Bách Khiêm ở phòng bên cạnh, anh ta nhanh chóng ra ngoài đến phòng của Đường Vũ Kỳ, anh ta thấy Nhạc Hồng Linh đang dỗ Đường Vũ Kỳ thì sắc mặt hơi trầm xuống: “Mau dỗ con bé đi, đừng để nó khóc.”

“Lão đại, chẳng lẽ anh không biết tính tình của Vũ Kỳ sao? Hay là anh dỗ đi.” Nhạc Hồng Linh ngẩn người, sau đó oán giận nói một câu.

Người này làm sao vậy? Rõ ràng Vũ Kỳ không nhìn thấy Tô Khiết mới khóc, chỉ cần dỗ một lúc là được sao?

Cô ta nhìn còn đau lòng, Đường Bách Khiêm còn trách cô ta, hơn nữa cô ta nghe giọng điệu của Đường Bách Khiêm có ý chê Vũ Kỳ khóc làm phiền đến anh ta, cho nên giọng điệu của Nhạc Hồng Linh không tốt lắm.

Dường như bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng cảm nhận được cảm xúc của Đường Bách Khiêm, sau đó cô bé còn khóc lớn hơn nữa, càng đau lòng, lúc này Đường Vũ Kỳ cũng không nghe lời Đường Minh Hạo nói.
 
Chương 844


Chương 844

Đường Minh Hạo nhìn Đường Bách Khiêm một cái, vẻ mặt nhanh chóng lướt qua một sự phức tạp.

Đường Bách Khiêm ngẩn người cũng ý thức được vừa mới mình hơi sốt ruột, hiện tại anh ta phải nghĩ cách ngăn cản Nguyễn Hạo Thần.

Anh ta vốn không tính đến tình huống của hai đứa nhỏ này, bởi vì anh ta nghĩ Nguyễn Hạo Thần tới tìm Tô Khiết, cho dù anh thấy được hai đứa nhỏ thì cũng sẽ không quan tâm hay hỏi nhiêu, dù sao hai đứa nhỏ lớn lên không giống Nguyễn Hạo Thần. Anh ta biết hai đứa nhỏ chưa gặp qua Nguyễn Hạo Thần, cho nên hai đứa nhỏ chắc chắn cũng sẽ không nói gì đó với Nguyễn Hạo Thần. Nhưng lúc này Đường Vũ Kỳ khóc sẽ đột nhiên hấp dẫn lực chú ý, Nguyễn Hạo Thần vốn không chú ý cũng có thể chú ý tới bởi vì tiếng khóc của Đường Vũ Kỳ.

Nếu Nguyễn Hạo Thần chú ý tới hai đứa nhỏ này thì chỉ sợ…

Đường Bách Khiêm không biết lúc này không những Nguyễn Hạo Thần chú ý tới mà còn có đặc biệt chú ý, Nguyễn Hạo Thần đã đến nơi!!

Đường Bách Khiêm nhanh chóng mang theo mấy người, sau đó ở cửa cầu thang chặn Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần nhìn Đường Bách Khiêm xuất hiện thì hơi nheo mắt lại, khóe môi còn mang theo lạnh lẽo.

Trên lầu tiếng khóc của bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ còn không ngừng truyền tới, vẫn vang dội và nhức tai như thế, vô cùng đau lòng.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần nghe thấy tiếng khóc này lại cảm giác tan nát cõi lòng.

Nguyễn Hạo Thần nghe tiếng khóc kia thì đột nhiên trong lòng hơi loạn, không thể nào bình tĩnh giống như ngày thường được.

Anh nghe tiếng đứa bé kia khóc thì cảm giác có rất nhiêu kim châm đâm thẳng vào trái tim mình, tạo ra cảm giác hơi đau.

Cảm giác này rất kỳ lạt!

Nhưng vẻ ngoài Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không lộ ra bất cứ sự khác thường nào.

“Nguyễn Hạo Thần, anh có ý gì? Anh dẫn người xông tới như vậy, tôi có lý do chính đáng làm bất cứ chuyện gì.” Đường Bách Khiêm nhìn Nguyễn Hạo Thần, khóe môi mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

Lúc này anh ta nói nhẹ nhàng như mây trôi, nhưng trong lòng lo lắng hơn bất cứ ai, căng thẳng hơn bất cứ ai bởi vì tình huống hoàn toàn vượt qua kế hoạch của anh ta, những chuyện nằm ngoài kế hoạch thì thường rất khó khống chế.

“Đứa bé khóc như vậy là được bán tới đây sao?” Nguyễn Hạo Thần nhàn nhạt liếc anh ta một cái, đột nhiên nói một câu như vậy.

Chương Bình ngẩn người, khóe môi giật giật, vừa rồi anh ta chỉ nói một câu đùa giỡn, không lẽ lão đại coi là thật sao?

Không, không đúng, không phải lão đại tới tìm Tô Khiết sao? Sao đột nhiên quan tâm tới đứa bé như vậy, hình như lão đại đi hơi lệch hướng thì phải.

Đường Bách Khiêm cũng sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần lại nhắc đến đứa bé.

Anh ta nghĩ tới tiếng khóc của Vũ Kỳ sẽ khiến cho Nguyễn Hạo Thần chú ý, nhưng cũng không ngờ Nguyễn Hạo Thần không hỏi tình hình của Tô Khiết mà hỏi chuyện đứa bé.

Đường Bách Khiêm nghe Nguyễn Hạo Thần hỏi thì đáy lòng run rẩy, không lẽ Nguyễn Hạo Thần biết chuyện gì đó?

Không lẽ Nguyễn Hạo Thần biết chuyện hai đứa nhỏ sao?

Nhưng trước kia anh ta giấu giếm chuyện hai đứa nhỏ rất tốt, Nguyễn Hạo Thần tuyệt đối không thể phát hiện được.
 
Chương 845


Chương 845

Trừ khi Tô Khiết nói với Nguyễn Hạo Thần, nhưng Tô Khiết vốn không biết người đàn ông năm năm trước là Nguyễn Hạo Thần, không biết ba của hai đứa nhỏ là Nguyễn Hạo Thần.

Tô Khiết còn không biết, càng không thể nói với Nguyễn Hạo Thần.

“Nguyễn Hạo Thần, anh quan tâm quá rộng rồi, cho dù tôi thật sự buôn bán trẻ con cũng không tới lượt anh quan tâm.” Tuy trong lòng Đường Bách Khiêm kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không lộ ra sự khác thường.

Đường Bách Khiêm nói đùa với Nguyễn Hạo Thần cũng cố ý kéo dài thời gian.

Nguyễn Hạo Thần là người thông minh thế nào chứ, sao có thể nhìn không ra được Đường Bách Khiêm đang cố ý kéo dài thời gian, anh không muốn nói nhảm với Đường Bách Khiêm nên cất bước đi lên lầu.

Tiếng khóc của đứa bé kia khiến trong lòng anh ngày càng không thoải mái, cho nên anh muốn đi lên nhìn xem.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Còn chưa từng có tiếng khóc nào có thể khiến trong lòng anh có cảm giác không thoải mái như Vậy.

Đường Bách Khiêm nhíu mắt lại, giơ tay lên, sau đó mấy người đi theo anh ta lấy súng ra, toàn bộ nhắm vào Nguyễn Hạo Thần.

Đường Bách Khiêm biết dưới tình huống này thì tuyệt đối không thể để Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy hai đứa nhỏ, lúc này Vũ Kỳ vẫn luôn gọi mẹ, nếu đến lúc đó Nguyễn Hạo Thần hỏi mẹ Vũ Kỳ là ai.

Vũ Kỳ chắc chắn sẽ trả lời, đến lúc đó không thể giấu giếm được nữa.

Hiện tại Nguyễn Hạo Thần đã theo đuổi Tô Khiết không bỏ, nếu để Nguyễn Hạo Thần biết Tô Khiết còn sinh hai đứa bé cho anh thì đến lúc đó…

Cho nên anh ta cần phải ngăn cản…

Người của Nguyễn Hạo Thần cũng nhanh chóng lấy súng ra, cục diện lập tức trở nên căng thẳng.

Trên mặt Nguyễn Hạo Thần không có chút nào khác thường nào, khi anh nhìn vê phía Đường Bách Khiêm thì con ngươi có một tia cười: “Đường Bách Khiêm, anh cho rằng có thể cản được tôi sao?”

“Anh có thể thử xem.” Đường Bách Khiêm cũng cười lạnh, tuy rằng tình huống thay đổi nhưng kế hoạch của anh ta cũng không thay đổi, lúc này anh ta đã sắp xếp người giả dạng Tô Khiết, Tống Vân đưa người rời đi từ cửa sau.

Anh ta nghĩ Nguyễn Hạo Thần sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.

Nhưng Đường Bách Khiêm muốn ngăn cản Nguyễn Hạo Thần đi lên lầu nên cười cười, đột nhiên nói: “Nguyễn Hạo Thần, anh đến tìm Tô Khiết à, tôi có thể nói với anh, Tô Khiết đã về nước rồi, về thành phố A.”

Đường Bách Khiêm nói là thật, nhưng anh ta biết rõ lúc này mình nói như vậy thì Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không tin, vào lúc này anh ta nói như vậy, Nguyễn Hạo Thần càng không tin tưởng.

Nguyễn Hạo Thần không tin Tô Khiết đã về thành phố A.

Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ lời anh nói, đợi lát nữa cho dù Nguyễn Hạo Thần điều tra được tin tức Tô Khiết về thành phố A cũng sẽ nghi ngờ, nghi ngờ anh ta cố ý thả tin tức ra ngoài.

Đường Bách Khiêm muốn kết quả như vậy.

Nguyễn Hạo Thần nghe Đường Bách Khiêm nói thì bước chân đột nhiên dừng lại, đôi mắt anh nhìn vào Đường Bách Khiêm, lông mày hơi nhíu lại, sau đó đột nhiên lấy điện thoại gọi cho một dãy số: “Điều tra xem Tô Khiết đã vê thành phố A hay chưa?”
 
Chương 846


Chương 846

Nguyễn Hạo Thần không tin lời Đường Bách Khiêm nói, nhưng những chuyện liên quan đến Tô Khiết, cho dù anh không tin cũng sẽ điều tra rõ trước.

Lần trước bởi vì hiểu lầm nên nói thư ký Lưu xử lý chuyện ly hôn, hiện tại Nguyễn Hạo Thần làm việc rất nghiêm túc, vô cùng cẩn thận, hiện tại anh tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào.

Đường Bách Khiêm nói Tô Khiết về thành phố A, anh chỉ cần nói người bên thành phố A điều tra một chút là rõ.

Đường Bách Khiêm sửng sốt, anh ta vốn cho rằng Nguyễn Hạo Thần sẽ hoàn toàn nghi ngờ lời nói của mình, hoàn toàn lật ngược cục diện.

Đường Bách Khiêm không nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần lại tin, còn nói người bên thành phố A đi điều tra.

Vậy anh ta có được coi là gậy ông đập lưng ông hay không?

Lúc này Đường Bách Khiêm có chút hối hận vì nói như vậy.

Đường Bách Khiêm không biết Nguyễn Hạo Thần cũng không tin tưởng lời anh ta nói, nhưng người của Nguyễn Hạo Thần rất nhiều, cho nên Nguyễn Hạo Thần điều tra một chút để đề phòng, dù sao cũng sẽ không có tổn thất gì.

Trên lầu, tiếng khóc của bạn học nhỏ Vũ Kỳ vẫn tiếp tục.

“Tổ tông nhỏ ơi, con thương xót được không, đừng khóc, con khóc thì ta đau lòng muốn chết, sắp không nhịn được khóc theo con rồi.” Nhạc Hồng Linh thật sự đau lòng, đứa nhỏ này khóc lớn tiếng như vậy, có thể rất mệt hay không? Cổ họng có không thoải mái hay không?

Đường Minh Hạo đứng bên cạnh không nói gì, giống như đang nghe gì đó rất nghiêm túc, dường như tiếng khóc của Vũ Kỳ hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cậu bé.

“Minh Hạo, con mau dỗ em gái con đi, ngẩn người làm gì?” Nhạc Hồng Linh thật sự không có cách nào khác, cô ấy chỉ có thể nhờ Minh Hạo giúp đỡ.

Nhạc Hồng Linh thấy Minh Hạo đứng ngây người, không khuyên Vũ Kỳ thì có chút kỳ lạ, bình thường Minh Hạo đau lòng cho em gái nhất, bình thường Vũ Kỳ vừa khóc thì Minh Hạo sẽ nghĩ cách dỗ dành, hôm nay sao lại như thế?

Sao một mình đứng đó?

“Phía dưới có chuyện gì xảy ra?” Đường Minh Hạo vẫn không đi dỗ Vũ Kỳ, chỉ đột nhiên hỏi một câu, cậu bé nghe phía dưới có người đang nói chuyện, giọng kia có hơi giống Nguyễn Hạo Thần.

Tuy rằng Minh Hạo và Nguyễn Hạo Thần chưa từng gặp nhau, nhưng Minh Hạo và Nguyễn Hạo Thần nói chuyện qua điện thoại, nhưng giọng nói trong điện thoại sẽ hơi khác nhau, cho nên Đường Minh Hạo cũng không chắc chắn, cậu bé cũng không biết vì sao mình lại nhạy cảm như vậy, nhưng nghe giọng nói có hơi giống Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng vì sao Nguyễn Hạo Thần lại ở chỗ này? Nguyễn Hạo Thần tới tìm mẹ sao?

Mẹ nói mẹ và Nguyễn Hạo Thần là hợp đồng kết hôn, đã ly hôn, không còn quan hệ gì với Nguyễn Hạo Thần.

Nếu đã không còn bất cứ quan hệ gì thì vì sao Nguyễn Hạo Thần lại tới tìm mẹ?

Dù sao Minh Hạo còn nhỏ, không biết nhiều về chuyện tình cảm, nhưng cậu bé vẫn cảm giác nếu Nguyễn Hạo Thần mất công tìm mẹ như vậy thì chứng tỏ quan hệ của hai người tuyệt đối không giống như mẹ nói là không còn quan hệ gì cả.

“Chuyện gì xảy ra cái gì?” Nhạc Hồng Linh vẫn luôn dỗ Vũ Kỳ, Vũ Kỳ khóc rất lớn cho nên cô ấy không chú ý tiếng động khác.

Lúc này cô ấy nghe Đường Minh Hạo nói như vậy thì cũng im lặng lắng nghe.

“Hình như thật sự có tiếng động? Chuyện gì xảy ra? Không lẽ kẻ địch chặn cửa?” Nhạc Hồng Linh nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, phía dưới thật sự có tiếng động, còn có tiếng lấy súng ra.

Dù sao cũng là phòng bệnh viện nên cách âm cũng không quá tốt, hơn nữa lúc này đám người Nguyễn Hạo Thần đứng ở cầu thang, vì thế tiếng động sẽ khá vang.
 
Chương 847


Chương 847

Nhạc Hồng Linh nghe được tiếng có người lấy súng ra.

Nếu đã dùng súng, tình huống chắc chắn rất nghiêm trọng, không chừng kẻ địch đến chặn cửa.

Nhưng Đường Bách Khiêm cũng không thông báo cho cô ấy cũng không dặn dò làm cái gì, vừa rồi Đường Bách Khiêm đi vào không hề nói gì cả, hình như Đường Bách Khiêm cố ý giấu giếm.

Nhưng sau đó Nhạc Hồng Linh nghĩ nếu kẻ địch thật sự chặn cửa thì hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ tốt cho hai bé cưng, tuyệt đối không được để hai bé cưng chịu bất cứ tổn thương gì.

Nhạc Hồng Linh không hiểu tình hình bên ngoài, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Ý của mẹ là bọn họ đến đây là muốn đối phó bác Đường sao?” Con ngươi Đường Minh Hạo nhanh chóng lóe lên, lúc này trong đầu cậu bé đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, nếu người tới thật sự là Nguyễn Hạo Thần thì sao?

Chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần muốn đối phó với bác Đường? Chuyện này không giống như bác Đường nói.

“Chỉ có một khả năng này.” Nhạc Hồng Linh nhìn Đường Minh Hạo một cái, có vẻ rất chắc chắn, ở tình huống chặn cửa này nếu không phải muốn đối phó Đường Bách Khiêm thì còn có thể là ai chứ?

Khóe môi Đường Minh Hạo nhếch lên, cậu bé nghĩ nếu Nguyễn Hạo Thần không phải tới đối phó bác Đường thì có lẽ đến đây vì mẹ.

Đường Vũ Kỳ còn khóc, nhưng cô bé thấy hai người không để ý tới mình, hơn nữa bắt đầu bàn bạc chuyện chính, trong mắt cô bé cũng tò mò nên tiếng khóc chậm rãi nhỏ hơn rất nhiều.

“Mẹ Hồng Linh, con muốn đi xem một chút.” Trong lòng Đường Minh Hạo tò mò, cậu bé muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cậu bé muốn biết người đó có phải là Nguyễn Hạo Thần hay không?

Cậu bé cảm thấy chuyện này rất quan trọng, rất quan trọng đối với mẹ.

“Anh, em cũng đi với anh.” Tiếng khóc của Đường Vũ Kỳ dừng lại, cô bé đột nhiên cảm giác anh trai định làm chuyện gì đó rất kích thích, cho nên cô bé cũng muốn đi.

“Không được, không thể đi, hai đứa không thể đi.” Sắc mặt Nhạc Hồng Linh hơi trâm xuống, hiện tại cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao hai đứa nhỏ có thể đi ra ngoài.

“Con nghĩ không có gì nguy hiểm đâu, nếu không vừa rồi bác Đường lại đây đã thông báo sớm để chúng ta trốn rồi.” Đường Minh Hạo rất thông minh, ngay cả chuyện này cũng nghĩ tới.

“Hơn nữa, hiện tại cũng không có tiếng gì quyết liệt, cho nên chắc chắn không đánh nhau, hai bên đối mắt nhau, còn có thể giữ bình tĩnh, vậy thì sẽ không dễ dàng đánh nhau.” Không thể không nói bạn học nhỏ Đường Minh Hạo phân tích rất có lý.

“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Vừa rồi bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ còn khóc như mưa, bây giờ vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

“Em xem náo nhiệt gì chứ, tiếp tục khóc đi.” Đường Minh Hạo liếc cô bé một cái, vừa rồi cậu còn cố gắng dỗ cô bé nhưng không được, hiện tại không dỗ thì cô bé rất tốt.

“Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì thì hai đứa không thể đi ra ngoài, nếu hai đứa xảy ra chuyện gì thì mẹ sẽ ăn nói thế nào với mẹ tụi con chứ.” Nhạc Hồng Linh chắc chắn không thể nào để hai đứa nhỏ đi ra ngoài dưới tình huống như vậy, lỡ hai bên đánh nhau thì viên đạn không có mắt.

Con ngươi Đường Minh Hạo lóe lên, không nói gì nữa.

Trên cầu thang, Chương Bình đột nhiên nhận được tin tức, sau đó đến gân Nguyễn Hạo Thần, thấp giọng nói: “Phát hiện có người đưa cô Tô rời đi từ cửa sau.”

Mặc dù Chương Bình thấp giọng nhưng không phải quá thấp, đủ để Đường Bách Khiêm nghe thấy được.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, sau đó lạnh lùng nhìn Đường Bách Khiêm một cái, khóe môi anh hơi cong lên, lộ vẻ cười lạnh, sau đó không chút để ý nói: “Cho mấy người đi theo, đừng để mất dấu.”
 
Chương 848


Chương 848

Phản ứng đầu tiên của anh là người kia là giả, anh vẫn hiểu Tô Khiết, nếu dưới tình huống này Tô Khiết biết anh đã chặn cửa, với tính cách của Tô Khiết thì tuyệt đối không lén chạy trốn, từ trước đến nay cô làm việc rất rành mạch, rõ ràng.

Nếu Nguyễn Hạo Thần không tin người đó là Tô Khiết thì tất nhiên không tự mình đuổi theo.

Nguyễn Hạo Thần nghĩ nếu Tô Khiết biết anh ta đã tìm tới cửa, với tính cách của cô thì sẽ chủ động đi ra gặp anh, có chuyện gì cũng sẽ đối mặt nói rõ ràng, đây mới là phong cách của cô.

Nhưng đến bây giờ Tô Khiết vẫn chưa xuất hiện.

Không lẽ bây giờ Tô Khiết thật sự không ở chỗ này?

Cô thật sự đã trốn trước khi anh tới sao?

Người phụ nữ đáng chết, cô tính kế ly hôn thì thôi đi, hiện tại cô tính kế chạy trốn, chờ anh bắt được cô thì tuyệt đối không tha cho cô.

Lúc này tiếng khóc trên lầu đã dừng lại, cảm giác không thoải mái trong lòng Nguyễn Hạo Thần cũng dần biến mất, nhưng ánh mắt anh vẫn không nhịn được nhìn về phía trên lầu.

Không biết đứa nhỏ nhà ai lại khóc khỏe như vậy, cơ thể chắc chắn không tệ, cũng rất có sức sống.

Đường Bách Khiêm thấy Nguyễn Hạo Thần chỉ cho vài người đi theo, anh lại không đuổi theo thì trong con ngươi anh ta càng lạnh như băng.

Không nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần lại không mắc mưu.

Lúc này ở trong phòng Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ trao đổi ánh mắt, sau đó Đường Vũ Kỳ đáng thương nói với Nhạc Hồng Linh: “Mẹ Hồng Linh, con muốn rửa mặt, con muốn đánh răng, con muốn đi vệ sinh “

“Được, được, mẹ Hồng Linh mang con đi.” Nhạc Hồng Linh cười khẽ bế Đường Vũ Kỳ đến nhà vệ sinh.

Sau đó Đường Minh Hạo lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến bây giờ Tô Khiết chưa xuất hiện thì có lẽ thật sự không ở đây, mà tiếng khóc của đứa bé kia đã dừng lại.

Con ngươi Nguyễn Hạo Thần hơi lóe lên, nhưng mặc dù như vậy thì anh vẫn muốn lục soát một chút, lục soát mới có thể yên tâm, lỡ Tô Khiết còn ở đây thì sao?

Tô Khiết tính kế ly hôn với anh, lỡ sợ anh tới tìm cô tính sổ nên trốn thì sao, chuyện gì cũng không thể tuyệt đối, anh cũng không hoàn toàn hiểu cô.

Cho nên Nguyễn Hạo Thần cho mấy người kiểm tra dưới lầu, sau đó anh lại cất bước đi về phía trên lầu, tuy rằng trên lầu tiếng khóc đã dừng lại, nhưng anh vẫn muốn đi xem.

Lúc này có mấy người cầm súng chĩa vào Nguyễn Hạo Thần, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không chút để ý tới, không hề bị ảnh hưởng, vẻ mặt bình tĩnh từng bước đi về phía trước.

Nhưng thật ra người của Đường Bách Khiêm không dám tùy tiện nổ súng, cho nên lùi lại phía sau vài bước, Nguyễn Hạo Thần sắp đi đến một nửa cầu thang.

Con ngươi Đường Bách Khiêm trầm xuống, u ám lạnh lẽo có thêm sự tàn nhẫn, nắm chặt súng trong tay.

Nhưng đúng lúc này điện thoại của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vang lên.

Nguyễn Hạo Thần lấy điện thoại ra, nhìn thấy Cố Ngũ gọi tới thì sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nghe máy.

Vừa rồi anh gọi cho Cố Ngũ hỏi Tô Khiết có ở thành phố A hay không, hiện tại Cố Ngũ gọi lại thì có thể bên kia có tin tức gì đó.

“Lão đại, Mợ chủ thật sự về thành phố A.” Điện thoại vừa được kết nối thì Cố Ngũ liền nói thẳng.

“Thật sao?” Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần lóe lên, thật ra trước đó anh cũng không tin Đường Bách Khiêm nói, chẳng qua anh không muốn bỏ qua bất cứ tình huống nào cho nên mới nói người điều tra, không nghĩ tới Tô Khiết thật sự trở về thành phố A.
 
Chương 849


Chương 849

“Cô ấy về thành phố A làm gì?” Trong con ngươi Nguyễn Hạo Thần hiện lên sự thắc mắc, cô vừa rời khỏi thành phố A, sao lại quay về rồi?

Nguyễn Hạo Thần sẽ không tự mình đa tình cho rằng Tô Khiết trở về vì mình, đó là chuyện không thể nào.

Người phụ nữ kia chưa bao giờ tự giác như thế.

“Người của phía chính phủ mời cô ấy về giúp đỡ phá án…” Cố Ngũ nói đến đây thì dừng một chút, trong giọng nói giống như mang theo vẻ kỳ lạ: “Người phụ trách vụ án là Liên Cung, cho nên hiện tại Mợ chủ đang ở cùng Liên Cung.”

Cố Ngũ là người biết rõ chuyện cậu ba Nguyễn đối phó Liên Cung, cho nên Cố Ngũ nhấn mạnh điều này.

Mặt Nguyễn Hạo Thần lập tức lạnh xuống, đáng chết, sao lại liên quan đến Liên Cung.

Cô tới nước M tìm Đường Bách Khiêm, hiện tại lại về thành phố A gặp Liên Cung, sao không thấy cô tìm anh chứ.

Nguyễn Hạo Thần càng nghĩ càng buồn bực.

Đương nhiên cậu ba Nguyễn sẽ không quên một chuyện, lúc trước anh ta muốn cho Liên Cung hoàn toàn từ bỏ nên đã lấy giấy kết hôn ra, nhưng hiện tại bọn họ đã ly hôn, mà cô lại đi gặp Liên Cung…

Cậu ba Nguyễn đột nhiên nghĩ tới một tình huống, đó là lân này cô được mời về giúp đỡ phá án, vậy thì chắc chắn không phải dùng thân phận của Tô Khiết, không phải thân phận Tô Khiết thì sẽ không có dáng vẻ ngụy trang Tô Khiết trước đó, rất có thể là dáng vẻ thật sự của cô.

Mẹ nó, đến bây giờ anh vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ thật sự của vợ mình, vì sao Liên Cung được thấy trước.

Nguyễn Hạo Thần biết dáng vẻ thật sự của cô rất xinh đẹp, tuy rằng anh chưa gặp qua, nhưng nghe Thẩm Đình miêu tả thì tuyệt đối không sai được.

Liên Cung vốn thích cô, nếu nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô thì chẳng phải là muốn…

Lúc này trong lòng Nguyễn Hạo Thần đang đấu tranh dữ dội.

Mà bạn học nhỏ Đường Minh Hạo lặng lẽ đi tới.

Ý thức nguy hiểm của Đường Minh Hạo rất mạnh, cho nên cậu bé không dám tạo nhiều tiếng động, cũng không dám lập tức qua đó.

Nếu cậu lập tức đi tới, lỡ có chuyện gì bất ngờ thì không trốn kịp.

Cậu ta muốn chậm rãi, thăm dò tình hình trước rồi nói.

Mà lúc này bước chân của Nguyễn Hạo Thần chậm dần.

“Nghe nói sáng sớm hôm nay Liên Cung tự mình tới đón Mợ chủ.” Sau đó Cố Ngũ không biết cố ý hay vô tình nói thêm một câu.

Nguyễn Hạo Thần biết rõ tính cách của Liên Cung nhất, đôi khi lãnh đạo xuống kiểm tra, Liên Cung cũng làm theo ý mình, xa cách, nên làm gì thì làm.

Có thể khiến Liên Cung tự mình tới đón sao?

Trừ khi Liên Cung đã biết cô là Tô Khiết.

Nguyễn Hạo Thần nghĩ vậy thì bước chân dừng lại, nhanh chóng nhìn trên lầu một cái, sau đó xoay người đi xuống cầu thang.

Anh tới tìm Tô Khiết, hiện tại Tô Khiết đã vê thành phố A, cô đang ở cùng Liên Cung, anh không có thời gian lãng phí vào chuyện khác.

Lúc Nguyễn Hạo Thần xoay người rời đi thì Đường Minh Hạo đã đến đầu cầu thang, sau đó nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Hạo Thần.
 
Chương 850


Chương 850

Lúc này Nguyễn Hạo Thần vẫn còn trong sảnh lớn, vẫn chưa đi ra ngoài, Đường Minh Hạo chưa nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, nhưng cậu bé đã điều tra thông tin Nguyễn Hạo Thần thì thấy được ảnh chụp Nguyễn Hạo Thần, nhưng cũng chỉ chính diện, không có bóng lưng.

Cho nên lúc này Đường Minh Hạo không biết người kia có phải là Nguyễn Hạo Thần hay không.

Đường Minh Hạo muốn gọi một tiếng thử xem.

Dù sao hiện tại anh đã đi rồi, nói cách khác mọi chuyện đã giải quyết, không có gì nguy hiểm, cậu bé chỉ là một đứa nhỏ, gọi anh một tiếng cũng không có chuyện gì.

Đường Minh Hạo nghĩ vậy thì thật sự mở miệng gọi.

Nhưng cậu bé vừa gọi chữ Nguyễn thì Đường Bách Khiêm đã phát hiện, trong lòng Đường Bách Khiêm khiếp sợ, đột nhiên dùng ánh mắt ra lệnh cho một người, sau đó người nọ nhanh chóng chạy đến trước mặt Đường Minh Hạo rồi bịt miệng cậu bé lại.

Sau đó đưa Đường Minh Hạo đi vào phòng.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần đã đi đến cửa lớn, anh đột nhiên nghe thấy giống như có người gọi mình, nói chính xác là mới gọi chữ Nguyễn.

Nguyễn Hạo Thần bản năng quay đầu lại nhìn một cái, nhưng cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, Đường Bách Khiêm còn đứng đó, hai mắt đang nhìn anh.

“Nguyễn Hạo Thần, đi thong thả, không tiễn.” Đường Bách Khiêm thấy Nguyễn Hạo Thần quay đầu lại thì cố ý nói như vậy.

Ý của Đường Bách Khiêm rất rõ, muốn che giấu tiếng gọi của Đường Minh Hạo lúc nãy.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, anh biết Đường Bách Khiêm đang giở trò quỷ, nhưng anh không quan tâm chuyện của Đường Bách Khiêm, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tô Khiết.

Đương nhiên anh cũng nghĩ đến chuyện Đường Bách Khiêm có thể cố ý muốn kéo dài của anh, cho nên Nguyễn Hạo Thần không quan tâm nữa, cất bước rời đi.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi thì nhìn về phía Chương Bình, suy nghĩ một chút rồi dặn dò nói: “Tiếp tục theo dõi xem chuyện gì xảy ra ở đây? Đặc biệt lưu ý đến đứa trẻ.”

Lúc này Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa quên được tiếng khóc của đứa bé.

Đường Bách Khiêm thấy Nguyễn Hạo Thần đi xa, lúc này anh ta xoay người đi lên lầu nhìn trên hành lang có người giữ chặt Đường Minh Hạo, còn bịt miệng cậu bé lại.

Nguyễn Hạo Thần đã đi rồi, Đường Bách Khiêm ra hiệu người kia thả Đường Minh Hạo ra.

Dù sao bạn học nhỏ Đường Minh Hạo không giống như đứa trẻ khác.

“Người đó là Nguyễn Hạo Thần đúng không?” Đường Minh Hạo cũng không khóc lóc giống như đứa bé khác, lúc này cậu bé vô cùng bình tĩnh.

Đáy lòng Đường Bách Khiêm hơi run rẩy, trên mặt lại không lộ ra sự khác thường, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh tự nhiên nói: “Không phải.”

Anh ta đương nhiên sẽ không thừa nhận người đó là Nguyễn Hạo Thần.

Đường Minh Hạo không nói nữa, con ngươi nhìn anh ta mang theo sự xa lạ.

“Minh Hạo, con có biết vừa rồi con làm như vậy rất nguy hiểm hay không.” Đường Bách Khiêm nhìn thấy ánh mắt của Đường Minh Hạo thì thầm nắm chặt tay lại, anh ta biết Đường Minh Hạo thông minh, nhưng Đường Minh Hạo lại thông minh thế nào cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi.

“Sẽ có nguy hiểm gì chứ? Không phải người đã đi rồi sao? Bác tốn bao công sức trốn tránh như vậy, người ta tìm tới cửa lại không hề hành động gì, không làm cho ai bị thương, chẳng lẽ bọn họ đã đi rồi lại còn làm một đứa bé như con bị thương sao?” Trước khi Đường Minh Hạo quyết định gọi anh thì cũng đã nghĩ kỹ rồi, cậu bé chắc chắn không có nguy hiểm mới làm như vậy.

Cho nên Đường Bách Khiêm muốn dùng chuyện này lừa gạt cậu bé là không thể nào.
 
Chương 851


Chương 851

Đường Bách Khiêm nghe Đường Minh Hạo nói thì ngơ ngẩn, khóe môi giật giật, nhất thời không nói ra một chữ nào.

“Bác Đường, con vẫn luôn coi bác là người thân, mẹ con cũng luôn coi bác là người thân…” Đường Minh Hạo nhìn anh ta một cái, sau đó nói một câu như vậy rồi xoay người trở về.

Không thể không nói những lời này của bạn học nhỏ Đường Minh Hạo có ý nghĩa rất sâu xa.

Lời này có thể hiểu là bọn con coi bác là người thân, nhưng bác lại lừa bọn con.

Cũng có thể hiểu là mẹ coi bác là người thân cho nên không thể gả cho bác.

Đường Bách Khiêm đứng tại chỗ sững sờ, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Anh ta phát hiện mình càng muốn nắm lấy một số việc thì đến cuối cùng càng cách xa anh ta.

Đến cuối cùng anh ta thật sự sẽ mất đi Tô Khiết sao?

Thật sao?

Đối với hai đứa nhỏ, anh ta thích, anh ta yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng yêu ai yêu cả đường đi lối về thế nào cũng không phải là con mình.

Đường Bách Khiêm biết sau chuyện này thì Đường Minh Hạo chắc chắn không còn thân thiết với anh ta như trước kia. Con ngươi Đường Bách Khiêm hiện lên sự phức tạp.

Thành phố A.

Tô Khiết ngủ hai tiếng, bởi vì không có ai biết Tô Khiết muốn làm cái gì cho nên công việc vẫn tiếp tục như bình thường.

Bọn họ lại thẩm vấn bà cụ, lúc này bà cụ lại nhận tội.

“Lão đại, nhận rồi, rốt cuộc bà cụ đã nhận tội.” Minh Viễn báo tin tốt này cho Liên Cung.

Liên Cung lại không hề vui sướng, trên mặt lại thêm nghiêm túc: “Cậu không cảm thấy chuyện này kỳ lạ sao?”

Bà cụ kia không nhận tội, sớm không nhận tội, lại nhận tội vào lúc này?

Khi Tô Khiết giữ Chung Hồng ở đây thì lại nhận tội, Liên Cung cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.

“Lão đại, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh thật sự nghi ngờ chuyện này liên quan đến người bị hại kia sao? Hơn nữa, chuyện chúng ta giữ lại người bị hại thì bà cụ kia không thể biết được, chúng ta vẫn luôn giam giữ bà cụ trong phòng đơn, canh gác cẩn thận.” Minh Viễn vẫn không cho là đúng, anh ta không tin cách nói của Tô Khiết.

“Kể từ đó chuyện này càng kỳ lạ.” Liên Cung hơi híp mắt lại, buổi sáng anh ta đã xem qua quá trình thẩm vấn bà cụ, với tình hình buổi sáng thì bà cụ tuyệt đối không thể dễ dàng nhận tội như vậy, nhưng hiện tại…

“Ý của anh là gì?” Minh Viễn không nhịn được hỏi một câu.

“Chờ cô ấy tỉnh dậy rồi nói.” Hiện tại Liên Cung ngày càng tin tưởng cô, hơn nữa anh ta ngày càng cảm giác cô giống người nào đó.

Minh Viễn định nói gì thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa: “Lãnh đạo, cô Đường đã tỉnh rồi, đang chờ anh.” Bởi vì Tô Khiết không giới thiệu tên của mình nên Tiểu Châu cũng chỉ có thể tiếp tục gọi là cô Đường. Liên Cung sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đẩy cửa ra đi ra ngoài, tốc độ rất nhanh, thậm chí có chút vội vàng.

“Cô tỉnh rồi, bà cụ kia đã nhận tội, cô nghĩ gì về vấn đề này.” Liên Cung đi đến trước mặt Tô Khiết nhìn cô, đột nhiên cảm giác tim đập nhanh, không biết có phải bởi vì anh ta vừa chạy hay không.

“Chứng tỏ có người nhận được tin tức, sau đó thông báo cho bà cụ.” Tô Khiết đã sớm đoán được kết quả này, cho nên không hề bất ngờ.
 
Chương 852


Chương 852

“Nếu như ý kiến của cô thì Chung Hồng thật sự có vấn đề?” Trên mặt Liên Cung càng thêm nghiêm túc.

“Tìm ra được người nhận tin rồi thông báo cho bà cụ thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.” Tô Khiết biết nhất định phải nắm được gốc rễ chuyện này mới được.

Mà dù sao hiện tại Chung Hồng dưới thân phận người bị hại nên không tiện thẩm vấn, vì vậy cô muốn tìm ra được người nhận tin tức trước.

Không nhiều người biết chuyện cô nghi ngờ Chung Hồng, hơn nữa cô nói muốn tìm người thân cho Chung Hồng.

Nhưng bà cụ lại nhận được tin tức, chứng tỏ người nhận tin tức chắc chắn ở trong tù.

Dưới tình huống bình thường thì người ở trong tù tuyệt đối không thể nhận được tin tức bên ngoài, cho nên cũng chỉ có một khả năng, Chung Hồng thông báo cho người kia.

Người kia chắc chắn liên lạc với Chung Hồng thì có lẽ là người Chung Hồng tin tưởng nhất, cũng chắc chắn là người biết rõ chuyện của Chung Hồng.

Cô xem ghi chép thẩm vấn thì những người lãnh đạo đều nói chưa gặp qua khuôn mặt thật của người đứng đầu, mỗi lần bọn họ gặp người đứng đầu cũng cách một tấm màn, hơn nữa mỗi lần đều bao vây đặc biệt nghiêm mật.

Cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy vóc người mơ hô của người đứng đầu, nhưng có người nói vóc dáng người đứng đầu rất nhỏ nhắn, có người lại nói vô cùng mập mạp, lời khai hoàn toàn không giống nhau.

Vì vậy thông qua lời khai của những người đó thì rất khó tìm ra người đứng đầu thật sự của bọn họ, bởi vì người đứng đầu kia thật sự rất giảo xảo, sớm tính toán tất cả mọi chuyện.

Những người đó nhìn thấy chưa chắc là thật.

Nhưng người có thể liên lạc với người đứng đầu thì chắc chắn đã gặp người đứng đầu, biết rõ người đứng đầu là ai, hoặc là có quan hệ không bình thường.

“Trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn luôn trông coi nghiêm ngặt, lúc trước vẫn luôn ở phòng thẩm vấn, sau đó được đưa về nhà tù một lần, trong quá trình tuyệt đối không gặp qua bất cứ ai, cho nên người kia đang nấp ở trong nhà tù.” Liên Cung là người thông minh, lập tức hiểu ý của Tô Khiết.

Tô Khiết không nói gì, chỉ nhàn nhạt cười cười.

“Người nọ ở trong nhà tù, mà Chung Hồng vốn không có cơ hội đến gần nhà tù, bọn họ có thể liên lạc với nhau, vậy thì chắc chăn có cách gì đó.” Lúc này Liên Cung lập tức nghĩ tới khả năng này.

Vậy chuyện này…

“Người đó ở trong tổ chức chắc có lẽ không phải là người cao nhất, chắc là địa vị cũng không quá cao, nếu không thì lúc mọi người soát người thì không thể bỏ sót lại được.” Tô Khiết lại từ từ bổ sung thêm một câu, Liên Cung nói là lúc đó bọn họ đã tiêu diệt hết toàn bộ tổ chức, cho nên lúc đó chắc chắn bắt được không ít người.

Dựa vào tình huống bình thường, nhân viên làm việc chắc chắn sẽ điều tra cẩn thận đối với những người tuyến đầu, có địa vị cao, nhân vật quan trọng, cho nên càng là người có địa vị cao thì trên người lại càng không có khả năng giấu đồ vật, mấy nhân vật không quan trọng chắc có lẽ là bị bỏ sót rồi.

Đương nhiên cái này cũng không thể xem như là thiếu sót của nhân viên làm việc được, chỉ có thể nói là kẻ thù quá gian xảo.

Trong tổ chức, người có địa vị cao nhất, mấu chốt nhất là hai người. Một người là giả dạng thành nhân vật không quan trọng, một người khác lại giả dạng thành người bị hại, tất cả kế hoạch không có kẻ hở.

Tô Khiết đã có thể đoán được tình huống lúc đó.

Lúc đó cái tên lão đại còn ở đó, bởi vì chuyện đột nhiên xuất hiện cho nên cô ta cũng không thể nào chạy đi được, sau đó lại giả bộ thành người bị hại, nhốt mình vào trong cái lồng.

Đương nhiên trước đó bọn họ đều đã sắp xếp xong xuôi hết tất cả rồi, bao gồm cả bà cụ đó, bao gồm cả người đàn ông hơi ngốc nghếch của cô ta.

Ai cũng sẽ không nghi ngờ rằng một nạn nhân bị nhốt ở trong lồng vào thời điểm đó lại có thể là ông trùm buôn người.
 
Chương 853


Chương 853

Hơn nữa, thân phận bên ngoài của nạn nhân này còn là một người vợ nhận được sự đồng tình của người khác.

Không thể không nói, đầu óc của người đó suy nghĩ cẩn thận, mỗi một bước đều tính toán rất đúng chỗ.

Nếu không phải là Tô Khiết kịp thời đuổi tới, người đó thật sự đã có thể lừa trên trốn dưới mà chạy mất, một khi cô ta chạy trốn rồi, có muốn bắt cô ta nữa thì chắc chắn càng khó hơn.

Nhưng mà người phụ nữ kia vẫn hơi gấp một chút, cô ta nghĩ đến lúc này để cho bà cụ nhận tội, cô ta liền vô tội, suy nghĩ này của cô ta cũng hay lắm.

Chỉ tiếc là cô ta đã gặp Tô Khiết.

“Đi điều tra nhanh đi, đừng bỏ sót bất cứ cái gì.” Liên Cung lập tức ra lệnh.

Tất cả mọi người đều lập tức tiến hành điều tra nghiêm ngặt đối với mỗi một phòng giam, cuối cùng tìm được một cái điện thoại rất nhỏ trong dưới đáy bồn cầu trong một nhà giam.

Trong căn phòng giam đó giam giữ tất cả bốn người, đều là những người bắt được trong hành động lân này, cũng là những lâu la mà thôi.

Liên Cung cũng không điều tra ra cái điện thoại này là của phạm nhân nào, bởi vì không cần thiết, anh ta chỉ cầm điện thoại di động để kiểm tra hồ sơ liên lạc.

Sau khi Liên Cung cầm điện thoại đi khỏi, một người đàn ông trong đó trực tiếp nằm liệt trên mặt đất, ông ta biết tất cả đều xong rồi.

Rất nhanh, Liên Cung đã điều tra được ghi chép liên lạc của số điện thoại đó, có một số điện thoại gửi một tin nhắn ngắn cho số điện thoại này vào hai tiếng đồng hồ trước: tôi đã bị để ý rồi, nghĩ cách di chuyển lực chú ý của bọn họ đi.

Liên Cung bấm số điện thoại di động đó, lại phát hiện điện thoại đang tắt máy, mà giờ phút này điện thoại của Chung Hồng lại đang mở máy.

Có điều là sau đó nhân viên đã tìm được một cái điện thoại bị tắt máy ở trong bụi cỏ bên ngoài phòng của Chung Hồng.

Đến bây giờ, sự thật cơ bản cũng coi như là rõ ràng, tiếp theo chỉ cân để Chung Hồng nhận tội là được rồi.

Lúc này Minh Viễn nhìn về phía của Tô Khiết hoàn toàn là một mặt kính nể: “Cô Đường, thật sự xin lỗi, nếu như lúc trước có chỗ nào không đúng, mong cô đừng trách tôi.”

Giờ phút này, một câu cô Đường của Minh Viễn cũng đã đủ để cho thấy thái độ của anh ta.

“Thật, thật sự không hổ là chuyên gia, thật là lợi hại, quá lợi hại. Nếu như không phải là cô Đường, vậy thì chúng ta đã tự mình thả tội phạm đi rồi.” Tiểu Châu càng là một mặt sùng bái.

Liên Cung vẫn không lên tiếng, nhưng mà ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn về phía cô, giờ phút này trong lòng của anh ta cũng rất kinh ngạc, hoặc là nói còn kinh ngạc hơn so với bất cứ kẻ nào khác. Ngay từ đầu lúc mình nhìn thấy cô, bởi vì tuổi của cô còn trẻ, bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, anh ta căn bản cũng không tin tưởng cô, thậm chí còn có chút cảm xúc mâu thuẫn.

Nhưng mà trước sau cũng chỉ cách nhau có mấy tiếng, cô liên phá được bản án mà bọn họ đã thẩm tra mấy ngày vẫn không thẩm tra ra được.

Tiểu Châu có một câu nói rất đúng, nếu như không phải là cô, bọn họ chắc chắn sẽ tự tay mình thả tội phạm đi, cậu ta cũng không dám nghĩ tới hậu quả đó.

Cho nên giờ phút này anh ta thật sự rất kinh ngạc, nhưng mà anh ta càng ngày càng cảm giác được cô giống như là một người nào đó, lúc nhìn thấy cô không tập trung suy nghĩ cái gì đó, đôi mắt của Liên Cung lóe lên một chút, sau đó lại đột ngột gọi: “Tô Khiết”

Liên Cung gọi một tiếng này quá bất ngờ, đột nhiên làm cho không có người nào có thể phòng bị được.
 
Chương 854


Chương 854

Hơn nữa giờ phút này quả thật là Tô Khiết đang nghĩ đến chuyện khác.

Đúng lúc này, Liên Cung lại đột nhiên gọi một tiếng, thiếu chút nữa là Tô Khiết đã vô thức đáp lời.

Nhưng mà Tô Khiết dù sao cũng là Tô Khiết, một giây sau cô đã kiểm soát nó một cách hoàn hảo.

Cô âm thầm cười khẽ ở trong lòng, xem ra Liên Cung thật sự bắt đầu nghi ngờ cô rồi.

Từ hôm nay trở đi, cô không thể tiếp tục ở lại nơi này lâu được.

Vốn dĩ cô đã làm xong tất cả những chuyện cô nên làm, chuyện thẩm vấn như này thì cô cũng không cần phải tham gia.

Tô Khiết vẫn còn đang mất hồn như cũ, gần như vẫn còn đang suy nghĩ chuyện gì đó, có vẻ như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Liên Cung.

Liên Cung nhìn thấy được phản ứng của cô, ánh mắt chợt lóe lên, trong lòng thoáng qua chút mất mát.

Lúc nãy ngay cả một chút phản ứng khác thường mà cô cũng không có, cho nên cô hẳn không phải là Tô Khiết.

“Lão đại, anh bị ma ám rồi hả? Em biết là anh thích Tô Khiết, nhưng mà anh cũng không thể gọi Tô Khiết với cô Đường được, sự khác biệt giữa Tô Khiết với cô Đường cũng không phải là một chút.” Sau khi Minh Viễn lấy lại tinh thần, khóe môi nhịn không được mà kéo ra.

Cô Đường là chuyên gia tâm lý tội phạm, hơn nữa dáng người rất là xinh đẹp, cái này quả thật khác biệt một trời một vực với Tô Khiết.

Vậy mà lão đại lại gọi cô Đường là Tô Khiết, quả là không bình thường mà.

Liên Cung vẫn đang nhìn Tô Khiết như cũ, khóe môi giật giật như là muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được.

“Đúng rồi, chuyện này cũng đã xử lý sắp xong rồi, tôi cũng nên đi thôi.” Tô Khiết không nhìn anh ta, rất là tự nhiên mà nói một câu.

“Nhanh như vậy đã muốn đi rồi à?” Sắc mặt của Liên Cung thay đổi, phản ứng có chút nhanh, lập tức đứng dậy.

“Ừm” Tô Khiết không nói gì thêm, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.

Phản ứng của Tô Khiết như vậy, Liên Cung cũng không thể nói thêm cái gì nữa, lúc đầu cô được cấp trên mời đến để giúp đỡ phá án, bây giờ bản án cũng đã phá được rồi, cô đi cũng là chuyện thường.

Ngay cả lý do giữ lại mà anh ta cũng không có.

“Cô Đường vất vả lắm cô mới đến đây một chuyến, ở đây chơi nhiều thêm mấy ngày đi.” Tiểu Châu không biết là do mình không nỡ, hay là muốn giữ lại thay cho lãnh đạo.

“Ở chỗ của các người thì có gì vui chứ, đi nha, tạm biệt.” Tô Khiết lại trực tiếp phất phất tay, sau đó liền đi ra ngoài.

Chuyện đã hoàn thành rồi, cô chắc chắn phải nhanh chóng trở về, hai bé con của cô vẫn còn đang chờ cô.

Liên Cung rất muốn giữ cô ở lại, nhưng mà thật sự không tìm thấy được lý do, hơn nữa anh ta nhìn một mặt kiên trì của cô, sợ là anh ta có giữ cũng không thể giữ lại được, cho nên lời nói đến bên miệng thì ép buộc thay đổi: “Để tôi cho người đưa cô về.”

Lần này Tô Khiết cũng không từ chối, dù sao thì ở đây tương đối vắng vẻ, cô có gọi xe cũng không tiện.

Liên Cung âm thầm thở ra một hơi, cuối cùng cũng chỉ có thể sắp xếp xe đưa cô đi, nhìn về phía cô rời khỏi, Liên Cung đứng đó thật lâu.

Lần này Tô Khiết vốn là muốn nghe ngóng tin tức của mẹ, nhưng mà bà cụ đó căn bản cũng không phải là bọn buôn người, cho nên chắc chắn không có khả năng biết chuyện của mẹ, mà cô cũng đã xem những tài liệu khác rồi, không có bất cứ phát hiện nào.

Trong lòng của Tô Khiết có chút thất vọng, cô ngồi ở trên xe âm thầm thở dài một hơi, chuyển mắt nhìn ra phía bên ngoài, sau đó đột nhiên thấy được bảng hiệu thôn Minh Hô.
 
Chương 855


Chương 855

“Dừng xe ở phía trước một chút, tôi đi qua đó xem thử” Tô Khiết cũng chưa từng đi tới thôn Minh Hồ, nhưng mà lúc nhỏ mẹ của cô bị bán cho thôn Minh Hồ, cho nên lúc cô nhìn thấy thôn Minh Hồ thì phản ứng đầu tiên là muốn đi xuống nhìn xem một chút.

Người kia dừng xe lại, Tô Khiết nhanh chóng bước xuống xe đi ra phía trước mấy bước, sau đó nhìn thấy ở phía trước có một chiếc xe đang dừng, mà một người đàn ông đang hơi dựa ở trên xe, hai mắt nhìn thẳng vào cô, hiển nhiên là đang chờ cô.

Bước chân của Tô Khiết dừng lại, ánh mắt nhanh chóng chớp nháy…

Ở nơi như thế này mà gặp được anh, sao Tô Khiết có thể cho rằng đây là trùng hợp được chứ.

Anh không có chuyện gì, không thể nào đến đây được.

Hơn nữa bộ dạng này của anh rõ ràng là đang chờ người, nói chính xác thì anh đang chờ cô.

Cho nên anh đã sớm biết là cô sẽ đi qua chỗ này, cũng đã sớm nghĩ đến cô sẽ xuống xe ở chỗ này. Tại sao chứ? Tại sao anh lại biết cô sẽ xuống xe ở đây?

Tô Khiết hơi ngước mắt lên nhìn về phía trên của anh, ở phía trên của anh có một bảng hiệu rất dễ nhìn thấy, trên đó viết rất rõ ràng: khu du lịch thôn Minh Hồ hoan nghênh quý khách.

Giờ phút này, anh đang đứng ở phía dưới bảng hiệu đó.

Là trùng hợp sao? Hay là do cố ý?

Cô cảm giác dựa vào tác phong của người này, nếu làm chuyện gì thì đều cố gắng sắp xếp cho thật tốt, khả năng trùng hợp không quá lớn.

Nhưng mà tại sao anh lại cố ý ở đây?

Thật ra thì anh xuất hiện ở đây vốn dĩ không bình thường.

“Anh đi về trước đi, tôi gặp được bạn của mình, để tôi kêu bạn của tôi đưa tôi về nhà.” Tô Khiết nhìn ra được Đường Lăng là đang cố ý chờ cô, cho nên cô kêu người vừa mới lái xe đưa cô trở về.

Lúc Tô Khiết xuống xe thì người đó cũng đi xuống xe theo, bởi vì lão đại đã dặn dò anh ta nhất định phải lái xe đưa cô Đường trở về nhà an toàn.

Bây giờ đi được nửa đường thì lại ném người ta ở trên đường, hình như cũng không thích hợp.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt của người ở phía trước có vẻ chính trực, không giống như là người xấu, hơn nữa giống như là quân nhân, cho nên tài xế hơi do dự một chút, sau đó vẫn gật đầu đồng ý rồi liền trở lại trên xe.

Tô Khiết trực tiếp đi tới trước mặt của Đường Lăng, nhìn anh, chờ anh mở miệng trước.

“Em chắc chắn là anh đang chờ em à” Ánh mắt của Đường Lăng nhìn về phía cô, không nhịn được cười, cô nhóc này quả nhiên là thông minh. À không, là quá thông minh.

Lúc đâu anh muốn lợi dụng vụ án này để cô trở về, ít nhất cũng có thể để cô ở lại hai ba ngày, nhưng mà có làm thế nào anh cũng không nghĩ tới bây giờ chỉ mới có nửa ngày thôi mà chuyện này đã giải quyết được rối, hơn nữa còn có một kết quả vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.

Cô nhóc này thật sự rất giỏi trong việc phá án.

Đường Lăng liên nhớ đến vụ án hiện tại của ba anh, nghe nói mấy ngày nay ba anh đang gấp đến độ tóc sắp bạc trắng, nhưng mà lại không có một chút phát hiện nào cả.

Nếu như để cho cô đi xử lý, không biết là có thể phá án được trong thời gian bao lâu.

Đương nhiên Đường Lăng biết được bản án mà ba mình đã nhận còn khó hơn rất nhiều so với vụ án buôn người này, với lại nó cũng nguy hiểm hơn rất nhiều.

Đương nhiên ở trên địa bàn của anh, anh chắc chắn sẽ không để cho cô gặp nguy hiểm.
 
Chương 856


Chương 856

Có điều là bây giờ cô vẫn còn chưa nhận tổ quy tông, cho nên trong lúc nhất thời anh cũng không tiện mở miệng.

“Nếu không thì anh đứng đây để làm cái gì chứ, tắm nắng hả?” Tô Khiết nhìn anh một chút, hiếm khi nói đùa.

Tô Khiết biết lúc này Đường Lăng là đứng đây để đợi cô, chắc chắn là đã biết thân phận của cô, hơn nữa Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ cũng đã biết thân phận này của cô, Đường Lăng cũng không thể nào không biết được.

Ngược lại cô lại có cảm giác chuyện lần này giống như là sự sắp xếp của Đường Lăng.

“Lên xe không?” Khóe môi của Đường Lăng ngừng cong lên, cái câu lên xe không này không phải là mệnh lệnh, mà là hỏi ý kiến, hỏi xem cô có muốn lên xe hay không.

Tô Khiết cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa, trực tiếp bước lên xe.

“Không sợ tôi bán em đi à?” Đường Lăng nhìn cô dứt khoát bước lên xe như vậy, trong lòng cũng vui, bởi vì điều này nói rõ cô tin tưởng anh.

“Anh là Đường Lăng đó à?” Tô Khiết trực tiếp lườm anh một cái, người này quả thật là Đường Lăng đó ư, có chút không giống.

Đừng nói là một tên giả mạo giống với Đường Lăng.

Đương nhiên sở dĩ Tô Khiết bước lên xe không hề do dự là do cô muốn biết rốt cuộc Đường Lăng muốn làm cái gì.

Nếu như chuyện này thật sự là do Đường Lăng đã sắp xếp, như vậy thì Đường Lăng chính là cố ý để cô trở về, cố ý để cô trở về lại, cố ý đợi cô ở đây, chuyện này có chút kỳ lạ.

Đường Lăng ngẩn người, cười khẽ một tiếng, sau đó cực kỳ nghiêm túc mà trả lời một câu: “Không thể giả được.”

Tô Khiết lại nhìn anh ta lần nữa, cũng không nói tiếp cái gì.

Đường Lăng bước lên xe, sau đó trực tiếp lái xe đi về phía trước, Tô Khiết nhìn ra đó là phương hướng đi về thôn Minh Hồ.

Cho nên Đường Lăng đây là muốn đưa cô đến thôn Minh Hồ?

Con ngươi của Tô Khiết lóe lên một chút, tại sao Đường Lăng lại đưa cô đi đến thôn Minh Hồ?

Có phải là Đường Lăng biết cái gì đó hay không?

Nhưng mà Tô Khiết lại không hỏi, bởi vì cô biết tiếp theo đây Đường Lăng sẽ nói cho cô biết.

Đường Lăng nhìn thấy cô vẫn không mở miệng nói chuyện, lông mày hơi cau lại, cô nhóc này thật là có thể nhịn được.

Bởi vì thôn Minh Hồ đã phát triển thành một thôn du lịch, cho nên con đường cũng đã được tu sửa rất tốt, tốc độ lái xe của Đường Lăng nhanh, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau thì đã đến nơi.

Đường Lăng dừng xe ở bên ngoài một cái sân, vị trí của căn nhà kia đã bị lệch, trông có vẻ rất cũ nát, xem ra đã lâu rồi không có người ở.

Đường Lăng bước xuống xe, sau đó mở cửa xe ra cho Tô Khiết, Tô Khiết nhìn anh một cái, sau đó cũng bước xuống xe.

“Đi vào xem đi.” Đường Lăng chỉ chỉ vào cái sân ở trước mặt: “Chủ nhân của căn nhà này họ lý, có điều bây giờ cũng không còn ai nữa, đã chết hết rồi “

Trong lòng của Tô Khiết đột nhiên ý thức được cái gì đó, nhưng mà lại có chút không thể tin được, tại sao Đường Lăng lại biết những chuyện này nữa, tại sao lại còn mang cô đến đây?

Trước kia mẹ của cô cũng chỉ nhắc với cô chuyện của thôn Minh Hồ có một lần, lúc đó mẹ của cô là vì bảo vệ cho cô, vì để cho cô đồng ý cải trang thành dáng vẻ xấu xí, cho nên mới nói vài chuyện cũ cho cô biết.

Sau đó mẹ của cô cũng không nhắc tới nữa, cô biết đối với mẹ mà nói, đó là đau khổ và thương tâm.
 
Chương 857


Chương 857

Từ trước đến nay mẹ của cô cũng không dẫn cô trở lại, cho nên đây được coi như là lần đầu tiên mà cô đến đây.

Tô Khiết đột nhiên cảm giác chân của mình hơi nặng, lúc di chuyển thì có chút tốn sức, nhưng mà cô vẫn bước lên phía trước, đẩy cánh cửa cũ nát ra, bước vào trong.

Ở trong sân một mảnh lộn xộn, khắp nơi đều là tro bụi, hiển nhiên là nhiều năm rồi không có ai ở hết.

“Mười mấy năm trước hai vợ chồng này đã qua đời rồi, cái sân này là do tôi đã cho người giữ lại.” Đường Lăng nhìn về phía cô, sau đó chậm rãi mở miệng nói.

Tô Khiết chuyển mắt đối diện với ánh mắt của anh, nhìn thấy trong mắt của anh mang theo một thứ gì đó phức tạp, nhưng mà thứ kia cô lại hiểu được, nhưng vào lúc này cô lại thấy luống cuống.

Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ của cô, âm thầm hít một hơi, sau đó lấy trong một tấm ảnh đưa đến trước mặt của Tô Khiết.

Tô Khiết ngẩn người, sau đó chậm rãi đưa tay ra nhận lấy. Lúc cô nhìn thấy dáng vẻ của người ở trên bức ảnh, đôi mắt của cô trợn to theo bản năng: “Tại sao anh lại có ảnh chụp của mẹ tôi?”

Đây là phản ứng đầu tiên mà Tô Khiết nhìn thấy ảnh chụp, nhưng mà Tô Khiết lại cảm giác được có gì đó không đúng.

Người trên bức ảnh này là mẹ, nhưng mà cô không nhớ được mẹ lại có ảnh chụp như thế này, màu sắc và khung cảnh này có chút kỳ lạ.

“Đây là ảnh chụp của bà nội tôi.” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên, giọng nói rất dịu dàng.

Tô Khiết giật mình, hai mắt chậm rãi ngước lên nhìn về phía anh, đáp án rõ ràng vô cùng sống động, cô thông minh như vậy, đã sớm suy nghĩ hiểu ra rồi, nhưng mà việc này đến quá đột ngột, cho nên cô mới cảm thấy ngây người.

Lúc này cô đang đớ người, ngây ngốc, trong lúc nhất thời đầu óc đang quay vòng vòng.

“Có ý gì chứ?” Sau đó Tô Khiết nghe thấy mình hỏi ra một câu như vậy.

“Cô gái ngốc.” Đường Lăng không nhịn mà mỉm cười, cô nàng này vừa dùng thời gian không đến nửa ngày phá một vụ án lớn, bây giờ một chuyện rõ ràng như vậy, ngược lại nghĩ không hiểu, ngốc rồi sao?

Có điều, cô như thế khá đáng yêu, thật sự chọc người khác thích, chẳng trách Nguyễn Hạo Thần lại động tâm với cô.

Một em gái tốt như thế của anh lại bị con sói Nguyễn Hạo Thần ăn mất, thật sự lợi cho tên nhóc Nguyễn Hạo Thần đó.

“Ảnh của bà nội anh, em trực tiếp nhận thành mẹ em, mà em cũng biết mẹ em năm đó bị bắt cóc bán đi, cho nên, sự việc vẫn không đủ rõ ràng sao?” Đường Lăng rất nhẫn nại giải thích, giải thích chuyện này đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa, nhưng lúc này Đường Lăng cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Lời của Đường Lăng rõ ràng như thế, cho dù người có ngốc hơn nữa cũng nghe hiểu được, huống chi Tô Khiết không ngốc, cô chỉ là nhất thời có chút không quá dám tin.

Mẹ của cô tìm nhiều năm như thế cũng không tìm được, cô điều tra nhiều năm như thế, nhưng một chút manh mối cũng không có, bây giờ sự thật lại bày ra trước mặt cô, thật sự khiến cô có hơi trở tay không kịp.

“Anh, anh biết từ khi nào.” Tô Khiết âm thầm thở dài, giọng nói lúc này lại có hơi run.

“3 năm trước, lần đầu tiên khi anh gặp em ở nước M, em với mẹ em có tướng mạo rất giống, cũng rất giống bà nội khi còn trẻ.”

Lần đầu tiên khi anh gặp cô, bèn chắc chắn cô có quan hệ với người cô mất tích của anh, nếu không tuyệt đối không thể lớn lên giống nhau như vậy được.
 
Chương 858


Chương 858

Cho nên sau khi trở về, anh bắt đầu điều tra, anh có mấy lần liên lạc với cô, đều bị Đường Bách Khiêm ngăn cản, anh gửi cho cô mấy thông tin, cũng bị Đường Bách Khiêm cản lại.

Đường Lăng biết Đường Bách Khiêm là cố tình ngăn cản anh.

Nếu như không phải một lần bởi vì cô gả cho Nguyễn Hạo Thần, anh sợ còn không có cơ hội tiếp xúc với cô.

“Chắc không?” Tô Khiết biết mẹ của cô luôn muốn tìm người thân của mình, nhưng chuyện này vào lúc này ập xuống, đập cô có hơi choáng, hơn nữa đây là nhà họ Đường, bối cảnh của nhà họ Đường có hơi đặc biệt.

Không, nên nói là quá đặc biệt rồi!!

“Chắc sẽ không có vấn đề.” Đường Lăng khẽ gật đầu.

Tướng mạo của cô bày ra như thế, chính là chứng cứ tốt nhất, huống chi, mẹ của cô khi 5 tuổi bị bọn buôn người bắt rồi bán mẹ của cô họ Đường, những thông tin này đều khớp, sẽ không có vấn đề.

Tô Khiết nhìn anh, suy nghĩ một lát, sau đó giật mấy sợi tóc xuống, đưa đến trước mặt anh: “Làm giám định DNA đi, xác nhận lại.ˆ Mặc dù sự việc đều trùng khớp, cô lớn lên rất giống với bà nội của anh, nhưng Tô Khiết cảm thấy, vẫn xác định một chút thì tốt hơn.

Muốn xác định chuyện này một cách tốt nhất, trực tiếp làm giám định DNA.

Cô làm việc trước nay đều thích rõ ràng, minh bạch.

Mẹ muốn tìm người thân, cô không thể có một chút sai sót nào được.

Hơn nữa bối cảnh của nhà họ Đường quá phức tạp, cô cảm thấy cũng không nên thiếu phần chứng cứ trực tiếp.

“Không cần thiết, sẽ không sai.” Nhưng Đường Lăng lại không cần, Đường Lăng biết kết quả của anh sẽ không sai, hơn nữa anh cảm thấy cho dù sai, em gái này anh cũng nhận.

Có thể có một người có tướng mạo giống bà nội như thế, cho dù không phải em gái của anh, anh cũng nguyện ý nhận về nhà họ Đường.

“Vẫn nên xác nhận thì tốt hơn, ngộ nhỡ không phải thì sao, không thể để hai người già mừng hụt được.” Tô Khiết đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm đó gặp ông cụ Đường và bà cụ Đường ở bữa tiệc của nhà họ Đường.

Thấy hai người già đáng yêu như vậy, năm đó sau khi mất đi con gái, không biết đã buồn đến mức nào.

Tô Khiết không muốn tiếp tục để hai ông bà phải chịu bất kỳ sự đả kích nào nữa.

“Được rồi, vậy thì làm giám định.” Đường Lăng đối với tính cách của cô vẫn hiểu, biết chuyện cô kiên trì thì sẽ không thay đổi, cho nên thuận theo ý tứ của cô.

Dù sao chuyện này sẽ không sai, làm giám định cuối cùng cũng không sao, đến lúc đó khi công khai với bên ngoài cũng tránh có người có lời linh tinh.

“Đợi sau khi có kết quả thì nói cho em một tiếng.” Tô Khiết nghĩ nếu như mẹ thật sự là người của nhà họ Đường, về sau cô mặc kệ như thế nào, đều bắt buộc phải đến nhà họ Đường, đi gặp hai ông bà.

Đó là nỗi đau của mẹ phải chịu trong thời gian qua, cũng chính là nỗi đau mà ông bà cụ luôn chịu, đợi khi có kết quả, cô đi gặp hai ông bà cũng được.

Còn bây giờ, cô vẫn muốn về thăm hai bảo bối trước.

Cô sợ đến lúc đó việc nhiều, lại không thoát được thân đi thăm hai bảo bối.

“Có ý gì? Em muốn đi? Đi đâu?” Đường Lăng nghe ý tứ này của cô, thì sững người, tình huống gì vậy? Bây giờ không phải lúc nhận người thân sao? Cô thế nào còn muốn đi?

Cô vội vàng như vậy là muốn đi đâu? Rốt cuộc có chuyện gì khiến cô nóng lòng như vậy?

“Em về nước M trước, không, về nước O, có kết quả thì anh thông báo cho em, em sẽ quay về.” Tô Khiết nhớ hai bảo bối, khi cô đi Vỹ Kỳ còn đang ngủ, Vũ Kỳ tỉnh dậy không nhìn thấy cô, không biết liệu có khóc không nữa?
 
Chương 859


Chương 859

“Em cứ đi như thế?” Đường Lăng có hơi khẩn trương, anh không dễ gì kêu cô trở về, Nguyễn Hạo Thần còn chưa có chạy đến đây mà.

Thật ra không phải tốc độ của Nguyễn Hạo Thần chậm, mà là anh không nghĩ tốc độ phá án của cô lại nhanh như vậy.

Tô Khiết nhìn anh, biểu cảm mang theo vài phần nghi hoặc, cô cảm thấy có hơi kỳ lạ khi Đường Lăng ngăn cản cô rõ ràng như vậy.

“Kết quả giám định DNA rất nhanh sẽ có, một ngày thì có thể có rồi.” Đường Lăng tìm một cái cớ hoàn mỹ nhất.

“Em đến lúc đó sẽ quay lại.” Tô Khiết ngược lại cũng không có nghĩ nhiều, cho dù chỉ có thời gian một ngày, cô cũng phải mau chóng quay về thăm hai bảo bối.

Đường Lăng liên ngây người, chỉ có thời gian một ngày, cô vẫn muốn quay về, còn muốn đi đi về về, điều này rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc khẩn trương như thế nào? Chuyện quan trọng ra sao?

Lễ nào là vì Đường Bách Khiêm? Lễ nào cô nàng này thật sự thích Đường Bách Khiêm?

Nếu như thế, Nguyễn Hạo Thần thật đáng thương.

“Em với Nguyễn Hạo Thần có chuyện gì?” Đường Lăng quyết định vẫn thử thăm dò ý tứ của cô, vì Nguyễn Hạo Thần, cũng vì cô, bởi vì anh cảm thấy con người của Đường Bách Khiêm quá cố chấp, có khi làm việc quá tiêu cực, cô ở bên Đường Bách Khiêm, chưa chắc sẽ hạnh phúc.

Hơn nữa chuyện Đường Bách Khiêm giấu cô quá nhiều, nếu như yêu một người, thì không nên giấu diếm như vậy.

Đương nhiên, cô nếu như thích, cô nếu như kiên quyết, anh chắc chắn cũng không thể ngăn cản.

“Hửm?” Tô Khiết nhíu mày: “Anh không biết sao?”

Đường Lăng vốn dĩ có quan hệ không bình thường với Nguyễn Hạo Thần, cộng thêm quan hệ bây giờ của cô và Đường Lăng, chuyện giữa cô và Nguyễn Hạo Thần Đường Lăng có thể không rõ sao?

“Anh biết chuyện hai người ly hôn, anh chính là muốn biết em nghĩ như thế nào.” Khóe miệng của Đường Lăng hơi nhếch lên, thần sắc mang theo tia phức tạp!

Đường Lăng lúc này sâu sắc cảm nhận được khi có một cô em gái quá thông minh thì áp lực thật sự rất lớn, nói chuyện còn phải suy nghĩ cả nửa ngày.

“Chúng em kết hôn theo thỏa thuận, dựa vào thỏa thuận mà ly hôn, có vấn đề gì sao?” Tô Khiết nghe thấy câu hỏi của anh, lông mày hơi nhíu lại, chuyện này đơn giản như thế, còn cần nghĩ nhiều sao?

“Yên tâm, không có tình huống khó xử giữa hai bên em gái và anh em đâu.” Tô Khiết tưởng anh lo lắng chuyện này, cho nên trực tiếp tỏ rõ quan điểm.

“Em thì không sao, em chắc chắn bên phía Hạo Thần cũng không có vấn đề không?” Đường Lăng âm thầm thở dài, quyết định nói rõ sự việc, ít nhất phải khiến cô hiểu những chuyện mà Nguyễn Hạo Thần làm.

“Anh ấy có vấn đề sao? Thỏa thuận mới vốn dĩ là do anh ấy đặt ra, lúc đó ly hôn thư ký Lưu đã hỏi anh ấy, anh ấy cũng đồng ý, cho nên, anh ấy càng không thể có vấn đề.” Đối với điểm này, trong lòng Tô Khiết chính là cho rằng như vậy, cho nên nói rất chắc chắn.

“Thỏa thuận mới là cậu ta viết?” Mắt của Đường Lăng híp lại, nếu như như thế, vậy thật sự là Nguyễn Hạo Thần đánh đời, thỏa thuận viết trước khi kết hôn, anh còn có thể hiểu, sau khi kết hôn còn thỏa thuận mới gì đó, vậy không phải đáng đời thì là gì?

Có điều, Đường Lăng nghĩ tới những chuyện mà Nguyễn Hạo Thần làm gần đây, cảm thấy cho dù Nguyễn Hạo Thần đáng đời, tóm lại cũng nên cho anh một cơ hội, ít nhất để hai người gặp mặt nói chuyện rõ ràng.

“Nguyễn Hạo Thần…” Đường Lăng vẫn quyết định nói chuyện Nguyễn Hạo Thần đang điên cuồng tìm cô khắp mọi nơi.
 
Chương 860


Chương 860

Thật ra Đường Lăng biết Nguyễn Hạo Thần lúc này đã đang trên đường chạy đến, nói không chừng rất nhanh thì có thể đến rồi.

Nhưng, vào lúc này, điện thoại của Tô Khiết đột nhiên đổ chuông.

“Xin lỗi, em nghe điện thoại trước.” Tô Khiết đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời của Đường Lăng, sau đó cô bèn bắt máy.

“Khiết Khiết, có chuyện có thể cân em giúp tôi.” Là Đường Bách Khiêm gọi đến, cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói của Đường Bách Khiêm truyền đến, dường như thấp thoáng sự khẩn trương.

“Có chuyện gì?” Trên mặt của Tô Khiết không có bất kỳ sự khác thường nào, giọng nói cũng rất tự nhiên.

“Người của Vân Đằng tìm đến anh, nói có vụ án cần anh ra mặt, anh vốn dĩ không muốn nhận, nhưng bọn họ nói, nếu như anh không nhận vụ án này, sau này vĩnh viễn sẽ không hợp tác tiếp với chúng ta nữa, anh đã xem qua vụ án, có một số việc cần em giúp anh”

“Được.” Nếu như là chuyện vụ án, Tô Khiết chắc chắn sẽ không từ chối, đây là quy tắc của bọn họ, nhận vụ án, cần ai, ai cũng bắt buộc phải nhận, mặc kệ có chuyện gì đều không thể làm lỡ chuyện công.

Đường Bách Khiêm thấy cô đáp ứng, rõ ràng thở phào, có điều sau đó lại nói: “Chuyện này rất gấp, tối mai cần em cùng anh tham gia một bữa tiệc, em có thể mau chóng trở về không?”

“Có thể, em lập tức trở về.” Tô Khiết không có do dự quá nhiều, vốn dĩ cô cũng muốn quay về.

Chỉ là Đường Lăng nghe thấy lời này của cô, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức trở về? Vậy thì chuyện này không có chỗ thương lượng rồi.

Anh biết cú điện thoại này là của Đường Bách Khiêm, anh không biết Đường Bách Khiêm lại muốn làm cái gì, nhưng anh biết cô có quyền quyết định, nếu cô đã đồng ý rồi, Đường Lăng chắc chắn sẽ không nhúng tay quá sâu.

Đường Lăng cũng không thể ở sau lưng nói xấu Đường Bách Khiêm, bởi vì Đường Lăng cảm thấy, trong lòng cô bây giờ, anh nói không chừng còn không có thân bằng Đường Bách Khiêm, lời anh nói, cô chưa chắc sẽ tin.

Đường Lăng biết Nguyễn Hạo Thần bây giờ đang chạy đến, nói không chừng đã đến rồi…

Có điều, bộ dạng này của cô, chắc là chuyện công, đối với công việc, cô chắc chắn rất nghiêm túc, rất nghiêm túc.

Mà lấy tính cách của Nguyễn Hạo Thần, nếu như đuổi theo tới đây, chắc chắn sẽ không để cô rời khỏi, đến lúc đó sự việc ngược lại có hơi phiền phức.

“Phải trở về gấp như vậy sao?” Đường Lăng quyết định không tiếp tục ngăn cản nữa.

“Ừm, đúng vậy, vừa rồi anh nói Nguyễn Hạo Thần làm sao?” Tô Khiết nghe thấy anh vừa rồi nhắc đến Nguyễn Hạo Thần, cho nên không nhịn được hỏi một câu.

“Mặc kệ cậu ta, em nếu như có chuyện gấp, anh đưa em đi.” Lúc này, Đường Lăng ngược lại có hơi sợ Nguyễn Hạo Thần với cô đụng phải nhau, sợ với tính cách bá đạo của Nguyễn Hạo Thần đụng phải tính cách nghiêm túc cố chấp của cô, sự việc sẽ trở nên càng tệ hơn.

Bởi vì anh thật sự nhìn ra, cô thật sự có chuyện gấp phải trở về, thì cái gì cũng không cản được.

Nguyễn Hạo Thần nếu như đến, chắc chắn sẽ không thả cô đi, Nguyễn Hạo Thần nếu như cưỡng ép cản cô, sự việc thật sự không biết sẽ phát triển thành cục diện gì nữa.

“Vậy thì cảm ơn cậu cả Đường rồi.” Tô Khiết ngược lại không có khách sáo với anh, bởi vì, cô thật sự muốn nhanh trở về, càng nhanh càng tốt.

“Em không phải nên gọi anh là anh trai sao?” Đường Lăng đối với cách gọi này của cô, rất bất mãn.

“Còn chưa có kết quả cuối cùng, hơn nữa cho dù chắc chắn, cũng chỉ là bề ngoài.” Tô Khiết rất nghiêm túc chốt một câu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top