Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 801


Chương 801

Xét trên một phương diện nào đó, những lời ông cụ nói lại trùng hợp với chuyện của Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần nghĩ có lẽ Tô Khiết vội vàng bỏ đi sau khi nhận được cú điện thoại của anh, cô ấy lên thẳng công ty ngay sau đó.

Nếu là như vậy thì chuyện này chẳng có vấn đề gì nữa cả, Nguyễn Hạo Thần mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Mặc dù đã giải quyết xong chuyện của kẻ định, cũng đã tóm gọn người của bọn chúng rồi, nhưng bên này vẫn còn một vài chuyện đợi anh đến giải quyết, những chuyện khác anh có thể vứt đó không màng, nhưng cái chết của Nguyễn Chí vẫn phải để anh đích thân xử lý mới được.

Nguyễn Chí đã đi theo anh mười năm rồi, những chuyện trong nước C đều do Nguyễn Chí thay anh giải quyết, vì cứu anh nên Nguyễn Chí mới mất mạng.

Có lẽ Nguyễn Chí biết ơn anh vì đã trọng dụng mình, nhưng anh ta lại có ơn cứu mạng với Nguyễn Hạo Thần, bây giờ anh ta còn mất đi tính mạng, đương nhiên anh không thể nào không quan tâm đến được.

Ít nhất thì anh cũng phải đem xương cốt của Nguyễn Chí trở về, tự tay giao lại cho người thân của Nguyễn Chí.

Mai là ngày thứ ba sau khi Nguyễn Chí qua đời, hôm nay giải quyết êm xuôi hết thảy mọi chuyện thì ngày mai có thể hỏa táng.

Ngày mai, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Nguyễn Chí thì anh sẽ lập tức trở về ngay, lần này đi công tác, anh cứ thấy thấp thỏm bất an, điện thoại của Tô Khiết không gọi được thì anh không sao yên lòng cho nổi.

Với lại cũng không thể gọi cho thư ký Lưu được, Nguyễn Hạo Thần nghĩ ngợi một lúc rồi lại gọi cho thư ký Lưu một cuộc.

Nguyễn Hạo Thần biết, có một một vài chuyện hỏi thư ký Lưu là nhanh nhất, ngắn gọn nhất.

Điện thoại của thư ký Lưu vẫn không gọi được, anh ta đã say tí bỉ, choáng váng từ lâu rồi, sau khi đưa anh ta về nhà thì Tịch Xuyên cũng rời đi.

Điện thoại của thư ký Lưu nằm trong cặp, anh ta vốn không hề nghe thấy.

Đôi mắt đang híp lại của Nguyễn Hạo Thần hơi tối đi, đến điện thoại của anh mà còn không dám nghe máy, xem ra thư ký Lưu không còn muốn giữ chức nữa.

Đương nhiên, bây giờ Nguyễn Hạo Thần vẫn còn chưa biết thư ký Lưu làm ra chuyện kinh thiên động địa sau lưng mình, chứ bằng không…

Nguyễn Hạo Thần lại gọi cho Tô Khiết mấy cuộc nhưng vẫn luôn báo máy bận, Nguyễn Hạo Thần nghĩ, chắc hẳn bây giờ cô ấy đang ở nhà? Bởi thể, anh lại gọi điện về nhà.

Nhưng điện thoại trong nhà đổ chuông mãi vẫn không có ai nghe, dì Lưu xin nghỉ rồi, vừa khéo cũng không có ở đây.

Nguyễn Hạo Thần biết, lúc anh không có nhà thì cô ấy cũng sẽ không trở về, anh còn nhớ rõ lân trước, ngày nào cô ấy cũng gọi điện cho anh là để trở về nhà trước khi anh về, buổi sáng sau khi anh đi thì cô ấy lại rời đi.

Đã có những lần trải nghiệm trước đó rồi, cô ấy không về nhà khi anh không có mặt cũng khiến cho Nguyễn Hạo Thần thấy bình thường.

Anh không biết cô bận bịu gì từ sáng đến tận tối? Không biết có chuyện gì lại rối ruột rối gan đến thế?

Nguyễn Hạo Thần nhớ đến chuyện này là thấy phiền muộn, nhưng anh vẫn tin tưởng cô, cô sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh đâu.

Anh cũng tin rằng vấn đề cổ phần Nguyễn Thị chưa giải quyết xong thì cô sẽ không ly hôn.

Lần này anh đến nước C, Thạch và Cố Ngũ đều đi theo anh, bởi vì mỏ khoáng xảy ra chuyện, những người ấy đã cho nổ vài mỏ khoáng, chôn vài người để tạo nên sự hỗn loạn, Thạch và Cố Ngũ đi giải quyết chuyện mỏ khoáng chứ không đi theo anh, hơn nữa bọn họ cách nhau cũng khá xa.
 
Chương 802


Chương 802

Trong thành phố A, bình thường anh sẽ liên lạc với Thạch và Cố Ngũ, còn cách thức liên lạc với cấp dưới anh lại chẳng có.

Bây giờ có thể Thạch và Cố Ngũ đều dưới mỏ khoáng, điện thoại cũng không gọi được.

Không thể không nói tất cả mọi thứ đều trùng hợp, có thể có vài chuyện thật sự là ý trời.

Nguyễn Hạo Thần thâm híp sâu một hơi, bây giờ cách xa cô ấy, không nhìn thấy cô ấy, rốt cuộc anh vẫn không tài nào yên tâm.

May mà chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là trời sáng rồi, đợi đến khi trời sáng, anh có thể hỏa táng thi thể Nguyễn Chí.

Vào giây phút này rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần đã hiểu cái gì gọi là ngày dài như năm, cái gì gọi là nóng lòng về nhà.

Ở nước C, trời vẫn còn chưa sáng, Nguyễn Hạo Thần đã gọi người đem thi thể đi hỏa táng.

Sau khi giao hết tất cả mọi chuyện cho tiểu Lục Tử, anh bèn lên máy bay tư nhân về lại thành phố A.

Nước C và thành phố A chênh lệch thời gian, anh rời khỏi nước C vào lúc này, lúc hạ cánh ở thành phố A là mười giờ trưa.

Nguyễn Hạo Thần tính toán thời gian, khoảng chừng bảy giờ sáng ở thành phố A, anh lại gọi cho Tô Khiết, bởi vì anh biết anh không có ở nhà, lúc không dằn vặt cô thì cô sẽ dậy rất sớm.

Nhưng mà điện thoại của Tô Khiết vẫn không liên lạc được, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần toát ra vẻ lo lắng và sốt ruột.

Anh lại gọi điện cho thư ký Lưu, thư ký Lưu vẫn không bắt máy, bởi vì thư ký Lưu uống quá nhiều rượu nên đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh dậy.

Nguyễn Hạo Thần ngôi máy bay tư nhân, vốn dĩ anh định đích thân đem tro cốt của Nguyễn Chí vê nhà rồi mới sang thành phố A.

Nhưng mà điện thoại của Tô Khiết mãi vẫn không liên lạc được, điện thoại của thư ký Lưu cũng không có ai nghe, anh quyết định về thẳng thành phố A, anh phải gặp được cô, chỉ khi gặp được cô thì anh mới cảm thấy yên tâm.

Vào lúc mười giờ, rốt cuộc máy bay cũng đến thành phố A.

Từ tám giờ đến mười giờ, Nguyễn Hạo Thần liên tục gọi điện cho Tô Khiết, cũng liên tục gọi điện cho thư ký Lưu nhưng vẫn không gọi được.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần quay về thành phố A, anh đi thẳng đến biệt thự, bởi vì không liên lạc được với Tô Khiết, anh cũng không biết phải tìm Tô Khiết ở đâu, bởi thế anh chỉ có thể về nhà để xem mình hên hay xui.

Lúc đến biệt thự, Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng mở cửa ra, xông thẳng lên tầng hai, anh đi đến phòng của Tô Khiết trước, phòng của Tô Khiết đang đóng, giờ phút đó trong lòng anh mong đợi biết bao vào khoảnh khắc anh đẩy cửa phòng ra là có thể thấy cô đang yên tĩnh ngủ trên giường.

Nhưng giấc mơ cuối cùng cũng chỉ là giấc mơ, Nguyễn Hạo Thần đẩy cửa phòng ra, phát hiện trong phòng trống rỗng, không có ai cả, anh lại tìm hết cả căn phòng một lượt, cũng không thấy cô đâu.

Rất rõ ràng là cô không ở nhà.

Mỗi lần không gọi được điện thoại cho cô, anh liên không biết đi đâu để tìm cô, loại cảm giác này thật sự rất tệ, rất tồi tệ.

Nguyễn Hạo Thần bước xuống lầu, đôi mắt khẽ híp lại, nhanh chóng quét một vòng xung quanh, phát hiện bố cục trong phòng giống với lúc anh rời khỏi, không có chút thay đổi nào, trong bếp cũng như vậy.
 
Chương 803


Chương 803

Anh biết cô bình thường rất ít khi về nhà họ Tô.

Nguyễn Hạo Thần bây giờ thật sự không biết đi đâu tìm cô, anh biết những chuyện của cô không phải là quá nhiêu, đặc biệt là chuyện ở thành phố A này.

Sau đó anh sai người điều tra những chuyện này, cũng đều là ở phía nước M.

Nguyễn Hạo Thần quyết định đến công ty trước, dù gì hôm qua cô đã đến công ty, hơn nữa cũng không gọi được điện thoại cho thư kí Lưu, đến công ty có lẽ có thể tìm được thư kí Lưu, gặp được thư kí Lưu là có thể biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đến công ty, nhưng thư kí Lưu say rượu còn chưa tỉnh, cho nên vẫn chưa đến công ty.

“Tổng giám đốc, anh vê rồi sao?” Thư kí Nguyễn nhìn thấy tổng giám đốc gấp gáp đi từ trong thang máy ra, không khỏi ngây ra, đây là lân đầu tiên cô thấy anh gấp gáp như vậy.

Đã xảy ra chuyện lớn gì sao?

Có lẽ là vì chuyện chuyển nhượng cổ phần Nguyễn Thị phải không?

Trong công ty Nguyễn Thị ngoài mấy người Nguyễn Hạo Thần đặc biệt tin tưởng, ngoài ra không ai biết chuyện Nguyễn Hạo Thần còn có một sản nghiệp khác, cho nên đương nhiên sẽ cho rằng việc năm được cổ phân của Nguyễn Thị đối với Nguyễn Hạo Thần mà nói là rất quan trọng.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi:” Thư kí Lưu đâu?”

“Thư kí Lưu hôm nay không đến công ty, hôm qua sau khi xử lí xong công việc thì cũng về luôn rồi ạ.” Thư kí Nguyễn âm thầm hít sâu một hơi, trả lời một cách cứng ngắc, hai chân cũng như mềm nhũn, hôm nay nhìn tổng giám đốc thật đáng sợ.

Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần sáng lên, thư kí Lưu không phải là về Đại Lục rồi đó chứ? Dù gì hôm qua anh đã nói thư kí Lưu một tháng không cần quay lại.

Nhưng cho dù thư kí Lưu về Thành phố Lục rồi thì cũng phải nghe điện thoại của anh chứ?

“Tổng giám đốc, anh vì việc chuyển nhượng cổ phần nên mới về gấp vậy đúng không? Việc chuyển nhượng cổ phần thư kí Lưu giao cho…” Thư kí Nguyễn nghĩ đến việc tổng giám đốc vì chuyện chuyển nhượng cổ phần mà đến, thư kí Lưu lại không có ở đây, cho nên liền nói thêm.

“Cô nói cái gì?” bước chân của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên dừng lại, đôi mắt chợt thâm trầm đến cực độ, nhanh chóng quét về phía thư kí Nguyễn, từng chữ từng chữ dường như khiến người ta có thể đóng băng.

“Chuyện chuyển… chuyển nhượng cổ… cổ phần….” Thư kí Nguyễn sợ đến mức hai chân mêm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, trong giấy lát bị dọa sợ không nói nên lời.

Ôi mẹ ơi, tổng giám đốc thật đáng sợ, ai đến cứu cô với, sớm biết như vậy khi nãy cô đã không nhiều lời rồi.

“Cài gì mà chuyển nhượng cổ phần?” Nguyễn Hạo Thần cũng trở nên căng thẳng, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhưng anh lại không muốn tin, không, không thể nào, tuyệt đối không thể.

“Cụ… cụ thể… tôi… tôi cũng không biết… tôi chỉ là… chỉ là nghe thư kí Lưu nói… nói với luật sư…” Thư kí Nguyễn lúc này bị anh dọa sợ đến mức nói một câu lắp bắp rất lâu cũng chưa thể nói rõ.

Có điều Nguyễn Hạo Thần lại nghe rất rõ.

“Bảo luật sư Triệu đến gặp tôi.” Nguyễn Hạo Thần hít mạnh một hơi, trái tim căng thẳng như bị treo lên, anh đột nhiên nhận thức được vấn đề có chút nghiêm trọng, không, không phải là có chút nghiêm trọng, mà là vô cùng nghiêm trọng.

Nếu như chuyện chuyển nhượng cổ phần mà thư kí Nguyễn nói là chỉ cổ phần của Nguyễn Thị, vậy thì…

Chuyện sau đấy lúc này anh thật sự không dám nghĩ.

Thư kí Nguyễn lập tức vâng lời gọi điện thoại cho luật sư Triệu.
 
Chương 804


Chương 804

“Tổng, tổng giám đốc, luật, luật sư Triệu đang bàn chuyện chuyển nhượng cổ phần với cơ quan liên quan….” Thư kí Nguyễn vừa gọi điện thoại cho luật sư Triệu, lời đã nói rõ ràng rôi, nhưng vừa nhìn đến Nguyễn Hạo Thần lại biến thành nói lắp.

Nguyễn Hạo Thần thẳng thừng giật lấy điện thoại từ trong tay thư kí Nguyễn: “Tôi là Nguyễn Hạo Thần, anh đang làm chuyển nhượng cổ phần gì?”

Nguyễn Hạo Thần hỏi rất thẳng thắn, đây là phong cách nhất quán của anh, lúc này lại càng thêm vài phần cứng rắn.

“Chính là việc chuyển nhượng cổ phần của Nguyễn Thị, hôm qua thư kí Lưu bảo tôi làm, Ông Nguyễn cũng đã đồng ý đem sáu mươi phần trăm cổ phần Nguyễn Thị chuyển cho tổng giám đốc rồi, làm xong các trình tự thủ tục bên này là xong rồi, chúc mừng tổng giám đốc nhé.” Luật sư Triệu không hiểu gì cho nên cảm thấy chuyện này chắc chắn là chuyện tốt, vì vậy chúc mừng trước một tiếng.

“Cái gì mà chúc mừng, lập tức dừng lại toàn bộ thủ tục, anh lập tức cút về đây cho tôi.” Nguyễn Hạo Thần nghe thấy tin tức anh không muốn nghe thấy nhất, lúc đó cảm xúc của anh đột nhiên bộc phát ra, nói thẳng ra những lời thô lỗ.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần có thể nói là mất hết toàn bộ khả năng khống chế, bởi vì anh không muốn khác chế nữa.

Thư kí Nguyễn tròn mắt ngơ ra, tổng giám đốc lại có thể mắng người như vậy? Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tổng giám đốc mắng người đấy.

Luật sư Triệu ở bên này cảm thấy bối rối, tổng giám đốc làm sao vậy? Sao anh ta lại bị mắng chứ? Vì vậy nhất thời luật sư Triệu không đáp lại.

“Đúng rồi, hôm qua thư kí Lưu không bảo anh làm các thủ tục khác nữa đấy chứ?” Nguyễn Hạo Thần lúc này vẫn còn giữ lại được chút lí trí cuối cùng, cũng có thể nói vẫn còn chút hi vọng cuối, cho dù ông nội đồng ý chuyển cổ phân cho anh, nhưng thủ tục dù gì vẫn chưa làm xong, cho nên có lẽ cô vẫn chưa…

Nhưng nghĩ đến tác phong bình thường của cô, lại nghĩ đến cô lúc nào cũng chỉ muốn nhanh chóng li hôn với anh, thực ra trong lòng Nguyễn Hạo Thần lúc này đã ôm hi vọng quá lớn.

“Không có, thư kí Lưu chỉ đưa tôi cái này, bảo tôi nhanh chóng làm.” Luật sư Triệu sau khi bừng tỉnh lại thì nhanh chóng trả lời.

Nguyễn Hạo Thần âm thầm hít sâu một hơi, anh lại đột nhiên nghĩ đến thủ tục li hôn, thư kí Lưu chưa chắc đã tìm đến luật sư Triệu.

“Lập tức dừng lại tất cả mọi thủ tục, cút vê đây.” Nguyễn Hạo Thần nhấn mạnh lại một lần nữa, sau đó đem điện thoại ném thẳng cho thư kí Nguyễn.

Sau đó, Nguyễn Hạo Thần lại tiếp tục gọi điện thoại cho thư kí Lưu, nếu như để ý kĩ sẽ phát hiện lúc này tay của anh có chút run rẩy.

Lần này, điện thoại cuối cùng cũng có tín hiệu, lúc này thư kí Lưu đã đến dưới lầu của công ty, thư kí Lưu vẫn độc thân, ở chung cư của công ty, rất gần công ty.

Sáng sớm thư kí Lưu mới tỉnh dậy, vốn vẫn có chút mơ hồ, anh ta sờ điện thoại, lúc nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ từ tổng giám đốc thì trong chớp mắt kinh ngạc đến tỉnh luôn.

Tổng giám đốc gọi cho anh ta nhiều cuộc như vậy, anh ta lại không nghe cuộc nào?

Tổng giám đốc gọi cho anh ta nhiều cuộc như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?

Thư kí Lưu đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành.

Thư kí Lưu nhanh chóng bò dậy từ trên giường, mặt cũng không thèm rửa, nhanh chóng lấy một bộ quần áo, vừa mặc vừa chạy ra ngoài.

Tốc độ đó đã không thể nào nhanh hơn được nữa.
 
Chương 805


Chương 805

Anh ta mặc quần áo xong cũng vừa lúc đợi được thang máy, anh ta nhanh chóng vào thang máy, định ra khỏi thang máy sẽ gọi cho tổng giám đốc.

Nhưng anh ta vẫn chưa kịp gọi lại cho Nguyễn Hạo Thần, thì số điện thoại của Nguyễn Hạo Thần đã điện đến.

Mắt thư kí Lưu nhanh chóng sáng lên, sau đó run rẩy nhận điện thoại.

“Cậu ở đâu?” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần lúc này còn đáng sợ hơn cả diêm vương đòi mạng.

“Đang… đang ở dưới sảnh công ty, tổng giám đốc có chuyện gì sao?” Thư kí Lưu nghe thấy giọng nói của sếp mình, sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã ra.

“Tôi đợi cậu ở phòng làm việc.” Nguyễn Hạo Thần nói xong lời này thì thẳng thừng ngắt luôn điện thoại.

Thư kí Lưu nếu như đã ở dưới sảnh vậy thì có chuyện gì đợi thư kí Lưu đến rồi hỏi rõ.

Thư kí Lưu không dám có một chút nào chút trì hoãn, nhanh chóng đi thẳng vào công ty, đi vào thang máy chuyên dụng, chỉ chưa mất đến hai phút.

“Dáng vẻ của tổng giám đốc thật đáng sợ, anh cẩn thận chút.” Thư kí Nguyễn nhìn thấy thư kí Lưu thì tốt bụng nhắc nhở một câu.

Thư kí Lưu âm thầm hít vào một hơi, sau đó đẩy cửa phòng làm việc bước vào.

Nguyễn Hạo Thần lúc này đang đứng trong phòng làm việc, anh nghĩ đến việc nếu như Tô Khiết làm thủ tục li hôn, thư kí Lưu chắc chắn sẽ hỏi anh, thư kí Lưu không nhận được sự dặn dò từ anh, chắc chắn sẽ không dám làm.

Cho nên, Nguyễn Hạo Thần lúc này trong lòng vẫn có chút hi vọng như vậy.

“Tổng giám đốc.” Thư kí Lưu đứng cách Nguyễn Hạo Thần ba mét, cẩn thận gọi một tiếng, không thể không nói mong muốn bình an của thư kí Lưu lúc này rất mạnh.

“Hôm qua cậu gặp cô chủ rồi phải chứ, cô chủ bảo cậu làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần Nguyễn Thị, còn có bảo cậu làm chuyện gì khác nữa không?” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng quay người lại, đôi mắt nhìn thẳng vào anh ta, thẳng thắn hỏi.

“Có, có ạ, cô chủ còn bảo tôi làm thủ tục li hôn với tổng giám đốc.” Thư kí Lưu ngây người, anh ta lúc này hoàn toàn không biết trong lòng sếp đang nghĩ gì, cho nên cứ nói thật là tốt nhất.

Lúc đó, cơ thể Nguyễn Hạo Thần bỗng cứng ngắc, hai tay bất giác nắm chặt lại, lúc đó anh đột nhiên cảm thấy hít thở cũng khó khăn. “Sau đó thì sao?” Nguyễn Hạo Thần hỏi một câu, giọng nói lức này ẩn chứa chút run rẩy.

“Sau đó tôi làm theo ý của tổng giám đốc.” Khi thư kí Lưu nói những lời này thì sắc mặt có chút vô tội, lúc này thư kí Lưu ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần cũng không dám tức giận, đương nhiên càng không dám măng Nguyễn Hạo Thần.

“Làm theo ý tôi?” Nguyễn Hạo Thần cau mày lại, làm theo ý anh? Nếu như theo ý anh chắc sẽ không có vấn đề gì.

Chỉ là, thư kí Lưu biết ý của anh là gì sao?

“Đúng vậy, làm theo ý của sếp đó, lúc đó tôi gọi điện thoại cho sếp, sếp nói là biết chuyện này, sau đó sếp nói là cô chủ muốn làm gì cũng làm cho bà chủ, có điều cuối cùng bà chủ không muốn gì cả, bà chủ không phải là người tham tiền tài vật chất.” Thư kí Lưu nhắc đến chuyện này, vẫn không quên nói tốt cho Tô Khiết.

“Đúng rồi, cô chủ chỉ lấy mô hình ô tô ở trên giá, nói là chỉ cần mô hình ô tô đó, những thứ khác đều không cần.” Thư kí Lưu nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

Cơ thể Nguyễn Hạo Thần cứng ngắc, bất giác châm chậm chuyển ánh mắt lên kệ, nhìn thấy vị trí có mô hình vốn đặt ở đó trống rỗng.

Nguyễn Hạo Thần nghĩ đi nghĩ lại tất cả mọi chuyện một lượt, sau đó liên kết lại với nhau.
 
Chương 806


Chương 806

Vừa bắt đầu, Tô Khiết gọi điện thoại cho anh, nói muốn mô hình ô tô, anh lúc đó tưởng rằng vì cô thích, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần cô nói muốn, anh không thể không cho cô.

Bây giờ, anh nghĩ lại, anh lúc đó hỏi cô có phải thích hay không, nhưng cô lại không trả lời, cho nên cô…

Cho nên cô nói muốn mô hình ô tô, không phải vì cô thích, mà là vì mục đích khác.

Cô là vì làm bước đệm cho việc tiếp theo, là vì chuẩn bị cho việc có thể thành công li hôn với anh.

Rất rõ ràng, cô đã tính toán mọi thứ kĩ càng, cô biết cô bảo thư kí Lưu làm thủ tục li hôn, thư kí Lưu chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho anh.

Cho nên, cô gọi điện thoại cho anh trước, nói là muốn mô hình kia, thư kí Lưu khi gọi điện thoại cho anh, anh liên tưởng rằng việc thư kí Lưu muốn nói là chuyện mô hình xe.

Cô giỏi như thế, có lẽ là đã nhìn ra được ý nghĩa của mô hình xe kia với anh không bình thường.

Được, được lắm, cô được lắm, tính toán rất tốt.

Hừ, anh vậy mà lại dễ dàng tin lời cô như vậy, lúc đó sao lại không hỏi thêm chứ?

Là lỗi của anh, là do anh sơ xuất, anh rõ ràng biết, anh rõ ràng luôn biết, tại sao lúc đó thư kí Lưu gọi điện thoại cho anh, anh lại không hỏi thêm chứ?

Anh lúc đó chỉ cần nói đến chữ mô hình xe thôi, thư kí Lưu cũng sẽ không hiểu lầm.

Anh lại còn nói với thư kí Lưu cô muốn gì cũng cho cô, anh lúc đó đầu óc chắc chắn bị úng nước rồi.

Anh biết chuyện này không thể trách thư kí Lưu, đến anh cũng tin lời cô, thư kí Lưu sao có thể là đối thủ của cô chứ.

“Sếp, đây là giấy li hôn của anh, bà chủ đã lấy đi rồi.” Nhưng thư kí Lưu đúng là có mắt như mù, đến bây giờ vẫn chưa thấy rõ mọi chuyện, lúc này lại còn lấy giấy li hôn ra.

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng chuyển tâm mắt nhìn về phía tờ giấy li hôn trên tay thư kí Lưu, chỉ trong chớp mắt đó, ánh mắt anh dường như muốn xé nát tờ giấy đó ra.

Giấy chứng nhận kết hôn của anh còn ở trên người, bây giờ lại đưa cho anh chứng nhận li hôn là như thế nào?

Anh cần làm gì chứ?

Anh không nói lời nào, cho nên thư kí Lưu căn bản không biết anh đang nghĩ gì, thư kí Lưu suy nghĩ một lúc lại nhỏ giọng nói: “Thực ra bà chủ cũng rất tốt, lúc đó tôi đem suy nghĩ của sếp truyền đạt lại cho cô ấy, nói với bà chủ muốn lấy gì cứ nói, tôi thậm chí còn nói với bà chủ nếu như sợ phiền phức có thể lấy tiền mặt, nhưng bà chủ kiên quyết không lấy gì cả.”

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng sáng lên, khóe miệng khẽ thêm một tia lạnh lùng, cô đương nhiên không cần thứ gì của anh, li hôn rồi, cô chính là muốn dứt bỏ sạch sẽ với anh, vậy thì sao có thể muốn thứ gì được.

Người phụ nữ đó, anh không thể hiểu rõ, cô tuyệt tình như vậy, chính là điên cuồng như vậy.

Đối với người như anh, cô không hề lưu luyến chút nào, càng huống chỉ đồ của anh.

“Sếp, tôi cảm thấy bà chủ chắc thích sếp đó, lúc đó bà chủ rất đau lòng, rất buồn…” Thư kí Lưu lúc này mặc dù tỉnh rồi nhưng nhận thức của anh ta dường như vẫn đang dừng ở lúc say rượu.

“Cậu nói cái gì? Cô ấy rất đau lòng? Rất buồn?” Nguyễn Hạo Thần khẽ ngây ra, con mắt nhanh chóng sáng lên, sắc mặt lộ ra vài phân bất ngờ rất rõ ràng, lúc đó trái tim anh bỗng run lên kịch liệt.

Cô tỏ ra rất đau lòng, rất buồn bã trong lúc ly hôn? Thế chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ rằng thực chất cô không nỡ ly hôn với anh sao?

Thật sự là như thế à?
 
Chương 807


Chương 807

“A, chắc chắn lúc ấy cô chủ rất đau lòng, rất buồn bã.” Thư ký Lưu sực tỉnh táo lại, đến bây giờ mới nhớ ra tình trạng của Tô Khiết khi nấy, bởi thế anh ta mới bổ sung thêm một câu: “Nhưng lúc ấy cô chủ còn gắng gượng nở nụ cười…”

Thư ký Lưu cảm thấy chắc chắn lúc ấy cô chủ gắng gượng nở nụ cười, chắc chắn là thế!

“Cậu có thể cút rồi, sau này đừng để tôi nhìn thấy nữa, chứ bằng không…” Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần sa sầm xuống, anh ta bực bội ngắt lời thư ký Lưu.

Cô miễn cưỡng nở nụ cười? Tô Khiết cần phải gắng gượng nở nụ cười à.

Đó là cô ấy thật sự vui vẻ, nụ cười thật tâm.

Vốn dĩ thời thời khắc khắc cô ấy đều muốn ly hôn với anh, rốt cuộc đã có thể ly hôn thành công rồi, cô ấy có thể không cười vui vẻ sao?

Chỉ có tên thư ký Lưu ngu ngốc này nghĩ rằng cô ấy gắng gượng nở nụ cười.

Mà khi nãy anh còn nghĩ rằng…

Thư ký Lưu sững sờ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tổng giám đốc nói thế là sao? Bảo anh ta cút, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt anh? Lẽ nào muốn đuổi việc anh sao?

Anh làm sai gì rồi?

Nguyễn Hạo Thần không quan tâm đến thư ký Lưu nữa, bởi vì anh sợ sẽ không nhịn nổi mà đá chết thư ký Lưu, mặc dù chuyện này không hẳn chỉ là lỗi của thư ký Lưu nhưng chuyện ly hôn là do anh ta làm, chỉ cần việc này thôi, anh có giết thư ký Lưu mười lần cũng không quá đáng.

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc, bây giờ anh cần phải nhanh chóng tìm cô về.

Cho dù cô đã đi đâu, không cần cô ấy ở với ai thì anh vẫn sẽ tìm được cô ấy, cho dù phải dùng đến súng thì anh cũng phải tìm cô ấy về.

Cô ấy nhân lúc anh đi công tác mà len lén làm thủ tục ly hôn, vì ly hôn vì từng bước tính kế anh, rồi mới bỏ trốn.

Cô ấy thật sự cho rằng mình có thể trốn chết, nghĩ Nguyễn Hạo Thần anh là người chết sao?

Lân này cho dù cô ấy có trốn đến chân trời góc bể, cho dù có lên trời hay xuống đất thì anh cũng phải tìm cô ấy về đây.

Đợi đến khi tìm được cô ấy…

Tô Khiết, em đợi đó cho anh.

Nguyễn Hạo Thần đi ra khỏi phòng làm việc ngay đúng lúc Tịch Xuyên đi vào, vừa nhìn thấy anh, Tịch Xuyên sững sờ ngay, đột nhiên nhớ lại chuyện anh ly hôn, anh ta không khỏi cất tiếng hỏi: “Anh ba, anh về rồi, à phải, nghe nói anh đã ly hôn, chuyện là thế nào thế? Hôm qua em còn gọi điện cho anh cả để nói về chuyện này nữa, hai người cứ ly hôn như vậy thật à?”

Nguyễn Hạo Thần khựng bước, anh nhìn Tịch Xuyên một lúc, bây giờ trong lòng anh cảm thấy hết sức phiền muộn.

Má, cả thế giới đều biết anh ly hôn, không ngờ anh lại là người biết cuối cùng.

“Đường Lăng cũng biết chuyện này à?” Đột nhiên Nguyễn Hạo Thần chú ý đến vấn đề này.

“Phải đấy, anh cả nói sẽ liên lạc với chị ba, không, Tô Khiết…” Tịch Xuyên trả lời hết sức tự nhiên, thậm chí còn trực tiếp thay đổi cách xưng hô, anh ba và Tô Khiết đã ly hôn rồi, chắc chắn không thể tiếp tục gọi chị ba được nữa.

Anh ta vẫn hiểu chuyện này lắm.

Tịch Xuyên đang thâm tự hào vì sự hiểu chuyện của mình.
 
Chương 808


Chương 808

“Tô Khiết là để cho cậu gọi hay sao.” Nguyễn Hạo Thần trừng mắt nhìn Tịch Xuyên, ánh mắt của anh hung hãn như thể muốn giết chết Tịch Xuyên ngay vậy, không ngờ cái tên Tịch Xuyên chết tiệt này còn cố ý kích thích anh, không ngờ lại thay đổi cách xưng hô ngay trước mặt anh.

“Thế phải gọi là gì?” Tịch Xuyên sững sờ, anh ba nói thế là sao? Sao anh ta lại không thể gọi Tô Khiết kia chứ? Nói đi nói lại, Tô Khiết còn kém anh ta vài tuổi lận đấy.

“Gọi là chị ba.” Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại: “Trừ phi cậu không muốn nhận anh ba như tôi nữa.”

“Không phải ly hôn rồi à?”Tịch Xuyên sững sờ, đã ly hôn rồi mà còn gọi là chị ba? Thế có phù hợp hay không?

“Tôi không đồng ý thì có ly hôn cũng không được tính.” Nguyễn Hạo Thần chợt bật cười, mỗi một câu chữ anh nói đều hết sức ngông cuồng, hết sức ngang ngược.

Anh không đồng ý thì có ly hôn cũng không được tính, cả đời này cô chỉ có thể làm người phụ nữ của anh mà thôi, chỉ có thể làm vợ anh, chuyện này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.

Sau khi nói dứt lời, Nguyễn Hạo Thần bèn bỏ đi.

“Không đồng ý? Không phải anh ba đã đồng ý rồi à?” Tịch Xuyên ngẩn người, thấy thư ký Lưu đứng đó, anh ta không khỏi cất tiếng hỏi.

“Phải đó, rõ ràng hôm qua tổng giám đốc đã đồng ý rồi.” Thư ký Lưu ngẩn ngơ đáp lại một câu, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này quái lạ.

“Tôi, không phải tôi làm sai rồi chứ? Không phải lúc ấy tôi đã hiểu sai ý của tổng giám đốc rồi?” Thư ký Lưu không ngốc, rốt cuộc bây giờ đã hiểu ra rồi.

“Tôi thấy cũng dám lắm.” Qua thái độ của anh ba khi nãy, Tịch Xuyên cảm thấy chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý ly hôn với Tô Khiết đâu, bởi thế rất có thể thư ký Lưu đã hiểu nhầm ý của anh rồi.

Tối ngày hôm qua anh ta đã cảm thấy chuyện này kỳ lạ, quả nhiên anh ta rất có tài tiên tri.

“Thư ký Lưu, anh bảo trọng nhé, nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc thì chỉ là do anh tự làm tự chịu thôi, không trách người khác được đâu, đến lúc ấy tôi sẽ đốt thêm cho anh vài tờ tiền.” Tịch Xuyên võ vai thư ký Lưu, gương mặt anh ta toát ra vẻ thương hại, anh ta cảm thấy lân này tính mạng nhỏ nhoi của thư ký Lưu khó mà giữ nổi rồi.

Thư ký Lưu bị anh ta vỗ vai, rõ ràng cơ thể run lẩy bẩy, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Rõ ràng khi nãy tổng giám đốc bảo anh ta cút, hay là anh ta cút luôn cho rồi.

Nếu như tổng giám đốc sực tỉnh táo lại, có thể tính mạng nhỏ nhoi của anh ta không giữ nổi nữa rồi.

Nguyễn Hạo Thần đi ra khỏi công ty bèn liên lạc với nhân viên trông máy bay tư nhân, bây giờ anh không cần phải điều tra xem Tô Khiết đi đâu.

Chắc chăn cô ấy đã vê nước M, anh biết khá đầy đủ những chuyện có liên quan đến cô ấy bên nước M, kể cả bí mật của Đường Bách Khiêm, bây giờ anh biết rất rõ cô đang ở đâu.

Bởi thế, bây giờ chỉ cân mau chóng quay trở về nước M thì chắc chắn có thể bắt được cô.

Chỉ có điều anh cũng hiểu rằng bây giờ đã hơi trễ rồi, nếu như tối hôm qua anh biết chuyện này, lập tức bay từ nước C đến nước M, chắc chắn có thể bắt được cô ở sân bay.

Nhưng tối hôm qua anh…

Tối ngày hôm qua, nếu như ông cụ chịu nói sự thật cho anh thì anh đã có thể hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, lúc ấy anh đã vội đến nước M tôi.

Nhưng ông cụ lại lừa gạt anh, khóe môi của Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười lạnh đáng sợ như thể muốn thấm sâu vào trong xương cốt của người khác.
 
Chương 809


Chương 809

Nguyễn Hạo Thần cầm điện thoại ra, nhanh chóng gọi một cuộc: “Hủy đi Nguyễn Thị cho tôi.”

“Hủy bằng cách nào?” Đối phương sững sờ, rồi như thể vừa cười vừa hỏi.

“Càng triệt để thì càng tốt.” Bây giờ giọng nói của Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng không có chút độ ấm.

Anh chẳng tiếc nuối gì Nguyễn Thị cả, cũng chưa từng có cảm tình gì với nó, nhiều năm nay anh vẫn giữ Nguyễn Thị lại, một là để che giấu thế lực thật sự của anh, hai là vì mẹ mình, vì mẹ, anh không thể để Nguyễn Thị rơi vào tay hai mẹ con ấy.

Nhưng bây giờ…

Bây giờ anh hủy đi Nguyễn Thị, một là vì tối hôm qua ông cụ đã lừa gạt anh.

Hai là vì Tô Khiết, hủy đi Nguyễn Thị, thì vĩnh viễn sẽ không rơi vào tay cô ấy, hiệp ước của bọn họ vĩnh viễn không thể thành công, cô không thể nào ly hôn được!!

Đến lúc anh đi tìm cô ấy thì có thể đưa cô ấy về một cách danh chính ngôn thuận.

Không thể không nói cậu ba Nguyễn nghĩ đẹp quá “Tài sản lớn đến như thế, hủy đi thì đáng tiếc quá, đổi chủ, đổi tên, chuyển hết qua danh nghĩa của anh có được không?” Đối phương do dự rồi đề ra ý kiến không tệ.

“Không được.” Nguyễn Hạo Thần từ chối ngay mà không cần nghĩ ngợi, bây giờ anh không thể để Nguyễn Thị rơi vào tay cô ấy, cho dù đổi tên rồi âm thầm chuyển qua cho anh cũng không được.

Anh không thiếu một cái Nguyễn Thị, cũng không thèm muốn gì Nguyễn Thị cả, anh càng không thể để xảy ra nguy cơ mất vợ chỉ vì Nguyễn Thị.

Nguyễn Thị chẳng là cái thá gì so với vợ anh cả.

“Thôi được, tôi sẽ tìm cách, có điều trước giờ Nguyễn Thị vẫn luôn để cho cậu điều hành, bây giờ hủy nó đi rồi, không đơn giản như thế đâu, có thể sẽ cần thời gian đấy, nhân viên trong Nguyễn Thị cũng cần được sắp xếp nữa.”

“Đợi đến khi tôi dẫn vợ mình về, nếu như anh vẫn còn chưa hủy xong Nguyễn Thị thì tôi sẽ hủy đi cậu… Nguyễn Hạo Thần biết đối phương vẫn không biết làm triệt để, bởi thế, anh phải dọa dẫm hẳn ta.

Tất nhiên anh sẽ sắp xếp cho nhân viên trong Nguyễn Thị.

“Xem, xem như anh ghê gớm.” Đối phương mắng mỏ một câu rồi ngắt lời Nguyễn Hạo Thần.

“Vì một người phụ nữ, có cần phải thế sao? Nhìn điệu bộ của anh kìa, nếu là thời cổ đại thì chắc chắn anh sẽ là hôn quân chỉ cần người đẹp chứ không cần giang sơn.”

“Nếu như có thể đưa cô ấy trở về một cách thuận lợi, sau này tôi sẽ yên ổn làm “hôn quân, nếu như gặp phải chuyện gì, có người muốn ngăn cản tôi thì tôi cũng không ngại “đại khai sát giới’ đâu.” Vào giây phút này, trông Nguyễn Hạo Thần đáng sợ cứ như bị ác ma nhập thế.

Vào giây phút ấy, Nguyễn Hạo Thần thê rằng nếu như có người dám cản anh, chắc chắn anh sẽ gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ…

“Xem ra có người sắp gặp xui xẻo rồi.” Đối phương sững sờ rồi cười khẽ, rõ ràng hắn ta không hề nghi ngờ lời nói của Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần có tư cách nói ra câu này.

“Tôi nói, anh trông chừng cẩn thận như thế mà người phụ nữ của anh cũng có thể thuận lợi ly hôn, bỏ chạy, cô ấy giỏi thật, nếu như người phụ nữ của anh muốn chạy thì anh có thể bắt được cô ấy sao? Lỡ mà anh tìm thấy người của phụ nữ của mình, nhưng cô ấy không chịu quay về thì sao?”

Nghe đối phương nói như thế, Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, từ trước đến nay anh đều biết cô ấy giỏi, anh cũng biết những gì cô ấy tính toán thì chưa từng thất bại, Nhưng mà bây giờ cô ấy đã tính toán cả anh rồi, còn định ly hôn bỏ chạy nữa, việc này…

Nguyễn Hạo Thần cắn răng ken két, anh quyết định rồi, đợi anh tìm được cô ấy thì cắn chết cô ấy luôn cho rồi.

Đương nhiên, quan trọng nhất là phải tìm được cô ấy cái đã.

Cho dù cô ấy có tính toán bỏ chạy như thể nào, nhất định anh phải tìm được cô ấy, nếu như đến lúc đó cô ấy còn không chịu theo anh về?
 
Chương 810


Chương 810

Chỉ cần bắt được cô ấy thôi, anh sẽ có cách bắt cô ấy về.

Nguyễn Hạo Thần cúp máy, anh đi ra bãi đậu của máy bay, bây giờ anh phải đến nước M với tốc độ nhanh nhất.

Để an toàn, Nguyễn Hạo Thần còn sai người điều tra camera ở ngoài sân bay và danh sách hành khách từ thành phố A sang nước M, sau khi xác định Tô Khiết đã đi nước M, Nguyễn Hạo Thần mới lên máy bay tư nhân, bay thẳng một mạch sang nước M.

Đương nhiên, suốt dọc đường Nguyễn Hạo Thần cũng không rảnh rỗi, anh gọi điện cho người bên nước M để hỏi han cặn kẽ.

Nguyễn Hạo Thần không gọi điện cho Tô Khiết vì anh biết, sau khi cô đến nước M, chắc chắn sẽ không dùng số điện thoại bên này nữa.

Còn số điện thoại của cô bên nước M thì anh lại không biết, bởi thế cũng chẳng tài nào gọi được.

Lúc máy bay đến nước M, ông cụ Nguyễn gọi điện qua cho anh, Nguyễn Hạo Thần nhìn thoáng qua chứ không bắt máy, xem ra người ấy đã bắt đầu hành động rồi, ông cụ đã biết đến chuyện này.

Nguyễn Hạo Thần hiểu rất rõ phong cách làm việc của người ấy, trước giờ hắn ta chưa bao giờ làm việc trong bóng tối, bởi thế ngay từ ban đầu đã để cho ông cụ biết, cũng cho ông cụ có cơ hội phản kích tự cứu lấy mình.

Đây cũng chính là hiệu quả mà Nguyễn Hạo Thần muốn.

Một lúc sau, Tịch Xuyên lại gọi cho anh, lần này anh bèn bắt máy.

“Anh ba, có người đang lén phá Nguyễn Thị kìa.” Không ngoài dự liệu của Nguyễn Hạo Thần, chuyện mà Tịch Xuyên nói với anh chính là chuyện này.

“Tôi biết, cậu đừng nhúng tay vào, nói với ông cụ, nếu như ông cụ muốn giữ Nguyễn Thị lại thì phải xem bản lĩnh của ông ấy, nếu như không giữ được thì nén đau thương thuận theo hoàn cảnh đi.” Nguyễn Hạo Thần chỉ hững sờ đáp lại một câu rồi cúp máy.

Trong công ty Nguyễn Thị, Tịch Xuyên sững sờ hẳn, ý của anh ba là không quan tâm đến chuyện này hả?

Nén bi thương thuận theo hoàn cảnh? Nghiêm trọng như vậy luôn sao?

Không. Không đúng, anh ba nói là anh ấy biết? Sao anh ta lại cảm thấy không chỉ đơn giản là biết mà hình như đụng đến Nguyễn Thị còn là ý của anh nữa nhỉ?

Do anh ta cả nghĩ sao?

“Sao hả? Nó nói sao?” Ông cụ Nguyễn đứng bên cạnh sốt ruột mà hỏi.

“Anh ba nói là nếu như ông muốn giữ lại Nguyễn Thị thì phải xem xem bản lĩnh của ông thế nào.” Tịch Xuyên quay sang nhìn ông cụ rồi thở dài khe khẽ, ý của anh ta đã rất rõ ràng, anh ba sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

“Giỏi, giỏi lắm, nó không quan tâm thì tôi, tôi không tin không có nó thì không giữ lại được công ty.” Ông cụ Nguyễn vừa gọi điện cho Nguyễn Hạo Thần, anh không bắt máy, ông ta đã hiểu ngay anh không định nhúng tay vào chuyện trong công ty.

“Tôi vẫn còn chưa chết kia mà, có tôi ở đây, chắc chắn Nguyễn Thị sẽ không sụp đổ đâu.” Bây giờ ông cụ Nguyễn còn sốt ruột hơn bất ký người nào khác, nhưng trước mặt Tịch Xuyên, ông ta bắt buộc phải tỏ ra mạnh mẽ, ông ta còn phải giữ gìn mặt mũi nữa kia chứ.

Lúc bay đến nước M, điện thoại của Nguyễn Hạo Thần đổ chuông, anh nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng bắt máy.

“Đại ca, sáng sớm hôm nay cô Tô đã đến nước M rồi, thời gian của thành phố A thì chắc là hơn ba giờ sáng, Đường Bách Khiêm đích thân ra đón, sau khi cô Tô lên xe, Đường Bách Khiêm đã lái đi, tôi đã tìm hiểu cặn kẽ, lần này Đường Bách Khiêm đón cô ấy đến căn cứ bí mật ở cực Bắc…” Đối phương nhanh chóng báo cáo lại cho anh.
 
Chương 811


Chương 811

“Ừ.” Nguyễn Hạo Thần nhẹ nhàng đáp lại, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên.

Tô Khiết, đợi đó đi, chúng ta sắp sửa được gặp nhau rồi.

Lần này, nhất định anh sẽ bắt cô…

Nguyễn Hạo Thần bước xuống máy bay, đã có người đợi anh sẵn ở nơi này, người ấy đứng một bên, vóc người hơi ốm, cao một mét bảy hai, trông có vẻ rất tao nhã.

Bọn họ bước xuống máy bay, người đó đi vào chính giữa vòng người, trông có vẻ ‘nhỏ nhắn đến lạ lùng.

“Đại ca, đã tìm hiểu kỹ lưỡng rồi, theo như tuyến đường mà Đường Bách Khiêm đi thì có thể xác định vị trí, chắc chắn sẽ không sai đâu.” Chương Bình vừa mở miệng, giọng nói hơi nhỏ nhẹ, nghe có vẻ ẻo lả.

Nhưng mà người bên cạnh Nguyễn Hạo Thần không có ai là hạng tầm thường hết!!

“Ừ, đi qua nhìn thử xem” Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần lóe lên, giờ phút này anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, giọng nói cũng đã khôi phục lại sự lạnh lẽo của bình thường, để cho người ta nghe không ra được quá nhiều thay đổi.

 

 

 

Chương Bình đi theo ở phía sau, ngước mắt lên nhìn bóng lưng của Nguyễn Hạo Thần, sau đó ánh mất lại từ từ rời khỏi.

Đội hình của Nguyễn Hạo Thần không lớn, chỉ có mấy người, chạy tới căn cứ ở phía bắc của Đường Bách Khiêm, có chút hẻo lánh. Một đoàn người lái xe, sau hai giờ đồng hồ mới đến.

“Mọi người đợi tôi ở chỗ này đi.” Nguyễn Hạo Thần xuống xe một mình, anh đi tìm vợ chứ không phải để đánh nhau, cho nên một mình anh đi vào là được rồi.

“Lão đại, để em đi vào cùng với anh.” Mắt của Chương Bình loé lên, trong nơi sâu nhất của con ngươi có mấy phần lo lắng, nhưng mà cũng không quá rõ ràng.

“Không cần đâu.” Nguyễn Hạo Thần từ chối, anh trực tiếp cất bước đi về phía trước, cũng không nhìn Chương Bình nữa.

Nguyễn Hạo Thần chậm rãi đi lên phía trước, tốc độ không nhanh, vẽ mặt bình tĩnh.

Nhưng lúc Nguyễn Hạo Thần đi đến gần, mắt của anh hơi híp lại, ở đây quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi giống như không có người tồn tại.

Trụ sở bí mật có thể sẽ rất yên tĩnh, nhưng mà không thể yên tĩnh đến tình trạng như thế này.

Mặc dù Nguyễn Hạo Thần cảm giác được có chút khác thường, nhưng mà anh cũng không dừng lại. Người của anh nói là Đường Bách Khiêm đã dẫn vợ anh đến đây, lúc này ở đây là đầm rồng hang hổ thì anh cũng muốn xông vào.

Vì để tìm cô, lúc này chuyện gì Nguyễn Hạo Thần cũng làm được.

Nguyễn Hạo Thần đi đến trước cửa, dùng sức đẩy cửa ra, vậy mà cửa liền bị đẩy ra, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần trầm xuống.

Trong đôi mặt của Chương Bình đang đứng ở phía xa xa cũng lướt qua mấy phần lo lắng.

“Lão đại, cẩn thận có bom.” Cuối cùng Chương Bình vẫn nhịn không được mà nhắc nhở Nguyễn Hạo Thần một câu.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần cũng không dừng lại, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần đi vào thì phát hiện ở bên trong trống trơn, không có ai. Nguyễn Hạo Thần đi lướt qua một vòng, đừng nói là người, ngay cả một vật thế sống cũng không có.

Hiển nhiên là Đường Bách Khiêm không có ở đây, Tô Khiết cũng không có ở đây.

Trên mặt của Nguyễn Hạo Thần cũng không có có thay đổi gì, chỉ là mắt của anh càng ngày càng lạnh hơn.
 
Chương 812


Chương 812

Mặc dù lúc đến đây Nguyễn Hạo Thần có ôm hi vọng, nhưng mà cũng không ôm hi vọng quá lớn, anh hiểu rõ năng lực của Đường Bách Khiêm, anh hiểu rõ tâm tư của Đường Bách Khiêm, cho nên anh đã sớm nghĩ đến Đường Bách Khiêm sẽ không thể nào để cho anh tìm được Tô Khiết dễ dàng như vậy.

Nếu như tối ngày hôm qua anh nhận được tin tức, hôm qua trực tiếp chạy đến, vậy thì Đường Bách Khiêm tuyệt đối không có cơ hội giấu Tô Khiết đi.

Nếu như hôm qua anh có thể chạy đến, tuyệt đối sẽ không để Đường Bách Khiêm và Tô Khiết gặp nhau.

Anh biết rõ một khi để Đường Bách Khiêm đón được Tô Khiết thì chuyện này chắc chắn sẽ trở nên phức tạp.

Đường Bách Khiêm vì cô mà có thể ẩn nấp ở thành phố A lâu như vậy, cũng đủ để chứng minh động cơ của Đường Bách Khiêm không đơn thuần.

Nói cho cùng, cuối cùng vẫn là anh đã bỏ qua cơ hội tốt nhất.

Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hiện ra một nụ cười lạnh, Đường Bách Khiêm muốn ngăn cản anh, chỉ sợ là không có bản lĩnh đó. Đường Bách Khiêm muốn chơi, vậy thì anh sẽ chơi đùa với Đường Bách Khiêm.

Hi vọng là Đường Bách Khiêm có thể chịu đựng nổi.

“Lão đại, tình huống ở bên trong như thế nào vậy?” Nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đi ra, Chương Bình nhanh chóng hỏi một câu.

“Không có ai, đã rút lui rồi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn anh ta một cái, trả lời lại câu hỏi của anh ta, giọng nói lạnh lùng không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.

Lúc này đương nhiên Nguyễn Hạo Thần không thể trách thuộc hạ làm việc không thuận lợi, anh hiếu rõ năng lực của Đường Bách Khiêm, nếu dễ dàng như vậy thì anh ta đã có thể tìm được người trở vê, chuyện này cũng có chút kỳ quái.

Huống hồ gì lúc anh để người ở bên đây điều tra thì Đường Bách Khiêm đã sớm đón Tô Khiết đi rồi, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào một vài vết tích mà điều tra.

Cho dù vị trí mà bọn họ tra ra có chính xác, thời gian lâu như vậy, có thể Đường Bách Khiêm cũng đã rời đi rồi. Dựa vào năng lực của Đường Bách Khiêm, di chuyển không để lại vết tích cũng không khó.

“Thông báo cho mọi người cẩn thận lục soát tất cả các căn cứ của Đường Bách Khiêm đi.” Hai mắt của Nguyễn Hạo Thần đảo nhẹ, nhanh chóng ra lệnh, hi vọng bây giờ Đường Bách Khiêm còn đang ở nước M.

Chỉ cần Đường Bách Khiêm còn đang ở nước M, không bao lâu sau anh chắc chắn có thể tìm ra được Đường Bách Khiêm.

Bắt được Đường Bách Khiêm, vậy có thể tìm được vợ anh rồi.

“Vâng.’ Chương Bình nhanh chóng đáp lời, sau đó lập tức gọi điện thoại liên lạc.

Hai tiếng đồng hồ sau, Nguyễn Hạo Thần nhận được tin tức tất cả những nơi của Đường Bách Khiêm đều phòng không nhà trống, không tìm được một người nào.

Nguyễn Hạo Thần từ từ nheo mắt lại, Đường Bách Khiêm đây là vì cô tất cả căn cứ cũng không cần?

Đường Bách Khiêm có làm thế nào thì đối với anh mà nói cũng không quan trọng, quan trọng chính là cô lại đi theo Đường Bách Khiêm.

Cô trở về nước M, sau đó lại đi cùng với Đường Bách Khiêm?

Cho nên cô đến nước M chính là vì tìm Đường Bách Khiêm ư?

Đường Bách Khiêm đi chỗ nào thì cô liền đi theo đến chỗ đó.

Vậy anh thì sao chứ, lúc cô đi cùng với Đường Bách Khiêm rời khỏi, cô có từng nghĩ đến anh không?

Anh nghĩ chắc chăn là cô không có rồi, trước kia trong lòng của cô không có anh, bây giờ cô cũng đã chuẩn bị ly hôn xong, chỉ sợ đã sớm quên anh lên đến chín tầng mây rồi, có lẽ là không có một giây phút nào nghĩ đến anh.
 
Chương 813


Chương 813

Lúc này quả thật là Tô Khiết hoàn toàn không có thời gian để nhớ đến Nguyễn Hạo Thần, bởi vì bây giờ cô đang ở bệnh viện để chăm sóc cho Đường Minh Hạo, đương nhiên là người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng đang ở đây.

Vất vả lắm Đường Vũ Kỳ mới có thể ở cùng với mẹ, dường như là sợ mẹ lại đột nhiên biến mất, cho nên vẫn cứ luôn ôm mẹ không chịu buông tay.

Tình huống của Đường Minh Hạo cũng không phải là rất nghiêm trọng, cho nên quyết định trị liệu như cũ, không làm giải phẫu, nhưng mà cũng cần phải nằm viện mấy ngày.

“Mẹ ơi, mẹ đến đây với con, chồng của mẹ có đồng ý không?” Đường Minh Hạo nhìn Tô Khiết, trong nơi sâu nhất của của đôi mắt đang chứa cái gì đó kỳ lạ.

Lúc này Tô Khiết đang lột vỏ cam cho Đường Vũ Kỳ, nghe thấy lời của Đường Minh Hạo, cô ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vê phía Đường Minh Hạo, khẽ cười nói: “Mẹ đã ly hôn rồi, sau này mẹ đã được tự do, ngày nào cũng có thể ở bên cạnh của bọn con.”

Lúc Tô Khiết nói lời này thì trông rất tự nhiên, không mang theo cảm xúc khác thường nào.

“Quá tốt rồi, sau này ngày nào mẹ cũng có thể ở cùng với chúng ta.” Đường Vũ Kỳ lập tức reo hò, trong lòng của cô bé không có chuyện gì quan trọng hơn so với việc mẹ ở bên cạnh của cô bé.

Chỉ là Đường Minh Hạo lại đang ngây người, hai mắt đang nhìn Tô Khiết tiếp tục cúi đầu lột quả cam cho Vũ Kỳ, biểu cảm ở trên mặt của thằng nhóc càng ngày càng phức tạp.

Lần này thằng nhóc trở về vốn là muốn điều tra chuyện của Mặc Diêm, bởi vì thằng nhóc phát hiện giữa Mặc Diêm và Nguyễn Hạo Thần có rất nhiều điểm liên quan.

Cho nên thằng nhóc nghi ngờ Nguyễn Hạo Thần chính là Mặc Diêm!

Lúc trước thằng nhóc đã nghe được cuộc đối thoại của mẹ với mẹ Dinh Dinh, mẹ nói là ba ruột của thằng nhóc và em gái có thể chính là Mặc Diêm.

Nếu như Nguyễn Hạo Thần chính là Mặc Diêm, vậy thì có lẽ Nguyễn Hạo Thần chính là ba ruột của bọn họ.

Lần này thằng nhóc trở về chính là vì để điều tra cho rõ chuyện này, chỉ là không ngờ đến thằng nhóc vừa trở về, còn chưa điều tra đến đâu thì đã ngã bệnh rồi.

Thằng nhóc vốn cho rằng chuyện này không cần phải gấp gáp.

Nhưng mà thằng nhóc không nghĩ đến tốc độ của mẹ lại nhanh như vậy, nhanh như vậy đã ly hôn với Nguyễn Hạo Thần rồi.

Vốn dĩ thằng nhóc vẫn còn cho rằng nếu như Nguyễn Hạo Thần là ba ruột của thằng nhóc, vậy thì nó cũng không cần phải lo lắng nó với em gái sẽ không được Nguyễn Hạo Thần chào đón.

Nhưng mà bây giờ lại là tình huống này?

Có điều là chuyện đó nhóc vẫn còn chưa điều tra rõ ràng, vẫn còn chưa xác định được, cho nên chưa thể nói cho mẹ biết.

Nhưng mà cho dù hiện tại thằng nhóc đã xác định được rồi, mẹ với Nguyễn Hạo Thần cũng đã ly hôn, nó còn có thể nói cho mẹ biết được sao?

Nếu như mẹ không thích Nguyễn Hạo Thần, vậy thì thằng nhóc cũng không thể vì ba ruột mà ép buộc mẹ được.

“Hai người thật sự ly hôn ạ?” Đường Minh Hạo quyết định thăm dò một chút.

“Ly hôn còn có thể là giả được à?” Tô Khiết nhìn thằng nhóc, cười khẽ nói một tiếng, chuyện ly hôn này đương nhiên là thật rồi, còn có thể là giả được à?

“Chú ấy đồng ý hả mẹ?” Đường Minh Hạo nghĩ đến lúc trước Nguyễn Hạo Thần đã cưới mẹ của thằng nhóc, tại sao lại đồng ý ly hôn nhanh như vậy.
 
Chương 814


Chương 814

“Ừm, đồng ý rồi” Tô Khiết trả lời rất tự nhiên: “Minh Hạo à, thật ra mẹ với anh ta chính là kết hôn trên hợp đồng, bây giờ đã hoàn thành những chuyện trên hợp đồng rồi, cho nên phải ly hôn với nhau.”

Tô Khiết biết mặc dù Minh Hạo còn nhỏ, nhưng mà hiểu biết không ít, thằng nhóc đã hỏi, vậy thì cô cũng không giấu nữa.

“Cho nên chú ấy cưới mẹ cũng là vì hợp đồng, cũng không phải là bởi vì thích mẹ?” Hai mắt của Đường Minh Hạo âm trầm một chút, nếu là như vậy thì Nguyễn Hạo Thần quá đáng rồi.

“Dĩ nhiên là không phải rồi, trước đó mẹ với anh ta căn bản cũng không quen biết nhau, sao anh ta có thể thích mẹ được chứ. Với lại cho dù anh ta có thể vừa thấy đã yêu, lúc đó mẹ lại ngụy trang, sao anh ta có thể thích được. Cho nên giữa hai người bọn mẹ cũng chỉ là kết hôn theo hợp đồng thôi.” Lúc Tô Khiết trả lời vấn đề này thì không suy nghĩ chút nào, trả lời trực tiếp mà nhanh chóng, bởi vì cô luôn cho rằng là như vậy.

“Con biết rồi, ly hôn thì ly hôn.” Đường Minh Hạo âm thầm hít một hơi, lúc nhìn Tô Khiết một lần nữa, giọng nói rõ ràng đã mềm mại không ít.

“Sau này mẹ đã có thể chăm sóc cho hai đứa hàng ngày rồi.” Tô Khiết cúi đầu hôn một cái ở trên mặt của Minh Hạo, trên mặt của cô mang theo niềm hạnh phúc ngập tràn.

Hai bé con này chính là tất cả của cô, chính là mạng sống của cô.

Đối với cô mà nói, không có gì có thể quan trọng hơn với hai bé con này.

“Mẹ, sau này mẹ còn có dự định lấy chồng không?” Đường Minh Hạo nghe thấy lời này của cô, cảm giác cánh mũi hơi chua xót, thật ra thằng nhóc không hi vọng mẹ chỉ có thể ở bên thằng nhóc với em gái, thằng nhóc luôn hi vọng mẹ có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.

“Không lấy chồng.” Tô Khiết không hề nghỉ ngơi chút nào mà thốt ra câu nói này, lần này cô bị Nguyễn Hạo Thần ép buộc, lúc đó là do tạm thời không có cách, sau này cô tuyệt đối sẽ không kết hôn nữa.

Kết hôn cùng với Nguyễn Hạo Thần ba tháng, khoảng thời gian trước thì vẫn còn tốt, Nguyễn Hạo Thần không quan tâm cô thế nào, nhưng mà khoảng thời gian sau thì thì Nguyễn Hạo Thần hung ác đến nỗi khóa cô ở trên người của anh.

Ngay cả một chút thời gian tự do mà cô cũng không có, lúc nào trời tối thì cũng bị Nguyễn Hạo Thần giày vò đến thời gian ngủ cũng không còn.

Kết hôn như thế này, một lần cũng đã đủ rồi, cô không muốn có lần thứ hai nữa đâu. Thật ra kể từ sau khi sinh hai bé con ra, cô đã không có suy nghĩ muốn kết hôn, lần này chẳng qua là ngoại lệ thôi.

Lúc này Đường Bách Khiêm đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nghe thấy câu nói này của Tô Khiết, thân thể rõ ràng đông cứng.

Cô nói sau này cô sẽ không có ý định kết hôn nữa?

Vậy thì anh ta…

Trước kia cô cũng đã nói là cô sẽ không lấy chồng, cả đời này cũng sẽ không lấy chồng, nhưng mà cô lại gả cho Nguyễn Hạo Thần.

Vốn dĩ anh ta cho rằng cô đã có thể gả cho Nguyễn Hạo Thần, tại sao lại không thể gả cho anh ta chứ?

Anh ta cho rằng cảm xúc của cô đã có thay đổi, anh ta cho rằng anh ta có cơ hội.

Nhưng mà không nghĩ tới, cô bây giờ vẫn giống như trước kia.

Hoặc là trong cuộc sống của cô, Nguyễn Hạo Thần là ngoại lệ, là đặc biệt.

Đường Bách Khiêm không có bước vào, mà là đứng dựa ở trên tường, lấy ra một điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, nhưng không châm lửa, anh ta vẫn còn không quên nơi này là bệnh viện.

“Mẹ, nếu như mẹ tìm được ba ruột của bọn con, vậy thì mẹ có kết hôn với người ấy không?” Trong phòng bệnh, Đường Minh Hạo lại nhịn không được mà hỏi một câu.
 
Chương 815


Chương 815

Ở bên ngoài phòng bệnh, Đường Bách Khiêm nghe thấy câu hỏi này của Đường Minh Hạo, trong nháy mắt thân thể đứng thẳng dậy, hai mắt nhanh chóng lóe lên.

Tô Khiết giật mình, suy nghĩ, sau đó nhìn Đường Minh Hạo: “Con hi vọng là mẹ sẽ kết hôn à?”

Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, lúc này Đường Minh Hạo lại đột nhiên hỏi ra câu hỏi này, để cho cô trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Thật ra thì trong lòng cô hiểu rõ hai đứa bé này khát vọng tình thương của ba, đối với trẻ con mà nói, có đôi khi tình thương của ba còn có lực ảnh hưởng lớn hơn so với tình thương của mẹ.

Đường Minh Hạo sửng sốt, trong lúc nhất thời không trả lời lại.

“Minh Hạo, thật ra thì mẹ đã biết ba ruột của bọn con là ai. Anh ta tên là Mặc Diêm, chờ các con lớn lên một chút nữa, à không, hoặc là bây giờ cũng được, nếu như con muốn gặp anh ta, vậy thì mẹ sẽ không ngăn cản…” Tô Khiết suy nghĩ, vẫn là nói chuyện này ra cho Đường Minh Hạo biết.

Tô Khiết âm thầm hít một hơi, cô cảm thấy là mình không thể quá ích kỷ được, không thể cứ luôn tước đoạt đi tình thương của ba của hai đứa bé. Nếu như hai đứa đang muốn gặp ba của mình, vậy thì cô sẽ không ngăn cản, hoặc là cô cũng có thể dẫn hai đứa đi gặp.

Lần trước Dụ Vỹ Phi đã nói cho cô biết người đàn ông năm năm trước tên là Mặc Diêm, chỉ là cô không hiểu rõ đối với cái tên Mặc Diêm đó, hay là cô nên điều tra đàng hoàng một chút, tra xem rốt cuộc Mặc Diêm đó là ai.

Nếu như cái người Mặc Diêm đó không tranh giành con cái với cô, nếu như con cô thật sự muốn gặp ba, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản, đương nhiên cũng phải cân sự đồng ý của Mặc Diêm, dưới tình huống thuận tiện. Nếu như Mặc Diêm đó đã kết hôn rồi, đã có con cái với người phụ nữ khác, vậy thì chuyện này phải có dự định khác nữa.

Cô chỉ hi vọng là hai bé con của cô có thể hạnh phúc, vui vẻ lớn lên, những gì cô có thể cho bọn nó, vậy thì cô đều sẽ cố gắng hết mình mà cho, chỉ cân là chuyện có lợi ích với bé con, cô cũng sẽ không ngăn cản.

Dù là cô biết rõ làm như vậy thế sẽ có nguy cơ đứa bé bị cướp đi.

“Minh Hạo, con muốn gặp anh ta hả?” Nếu như nói trong lòng của Tô Khiết không lo lăng thì đó là chuyện không có khả năng, nhưng dù sao thì cô cũng không hiểu rõ Mặc Diêm đó, cô cũng biết rõ nếu như làm ra một bước này, có thể sẽ mang đến vô cùng phiền phức, nói không chừng…

“Muốn!” Đường Minh Hạo chỉ suy nghĩ trong một giây, sau đó rất nghiêm túc mà nhẹ nhàng gật đầu. Đường Minh Hạo hiểu rất rõ mẹ của thằng nhóc, nếu như mẹ của nó đã đồng ý có thể gặp được ba, vậy thì dựa vào tính cách của mẹ, chắc chắn sẽ điều tra tất cả mọi chuyện rõ ràng.

Thằng nhóc đột nhiên muốn để mẹ mình đi thăm dò, nếu như mẹ điều tra ra được Nguyễn Hạo Thần chính là Mặc Diêm, không biết mẹ sẽ làm như thế nào?

Không biết là mẹ vẫn sẽ để cho bọn nó đi gặp ba hay không? Bây giờ mẹ cũng đã ly hôn với Nguyễn Hạo Thần rồi.

Thấy Đường Minh Hạo trả lời nhanh như vậy, hơn nữa trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phân vui mừng, Tô Khiết liền giật mình, khóe môi nhếch lên theo bản năng, trong lòng có một loại không thoải mái như sắp bị vứt bỏ. Nhưng mà cô vẫn không muốn để cho con thất vọng, cho nên cô cũng chỉ có thể nặn ra một nụ cười: “Được rồi, mẹ biết rồi.”

Xem ra cô phải đi điều tra cái người Mặc Diêm đó mới được.

Xem ra sự việc của 5 năm trước cô nên điều tra một chút.

Đã hơn năm năm rồi, năm năm qua cô cũng chưa từng đi điều tra, thật ra là cô lo lắng sẽ bị người đàn ông năm đó phát hiện.

Năm đó, cô đã từng đánh nhau với người đàn ông đó, cô biết người đàn ông đó rất lợi hại và cũng biết sự ngông cuồng và bá đạo của anh.

Cô không muốn người đàn ông đó tìm được mình, đặc biệt là sau khi sinh hai cục cưng.

Đúng vậy, cô lo lắng người đàn ông đó sẽ cướp đi hai cục cưng của cô.
 
Chương 816


Chương 816

Nhưng bây giờ con đã lớn rồi, con cái muốn gặp ba, cô không thể ích kỷ ngăn cản.

Mặc dù cô rất lo lắng, mặc dù rất bất đắc dĩ, mặc dù thật ra trong lòng cô không muốn, nhưng cô vẫn đồng ý.

Bên ngoài phòng bệnh, Đường Bách Khiêm nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, anh ta chậm rãi dựa vào tường, hai mắt dần trở nên có chút phức tạp.

Anh ta đột nhiên phát hiện ra, anh ta ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy, nhưng đến cuối cùng lại chẳng có được gì cả.

Trái tim Tô Khiết, anh ta không có được, anh ta vốn tưởng rằng hai đứa nhỏ sẽ thân nhất với anh ta nhất, nhưng bây giờ xem ra trong lòng hai đứa nhỏ, ba ruột quan trọng hơn anh ta rất nhiều.

Đường Bách Khiêm từ từ bóp điếu thuốc trong lòng bàn tay, bóp mạnh cho đến khi điếu thuốc bị nghiền nát hoàn toàn.

Lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy mọi thứ mình làm dường như trở thành chuyện cười.

Anh ta cố găng hết sức sắp xếp tất cả mọi chuyện, nhưng kết quả lại…

Anh ta biết bây giờ Nguyễn Hạo Thần đang điên cuồng tìm cô ở nước M, anh ta sẽ không để cho Nguyễn Hạo Thần tìm được cô, tuyệt đối không, cho dù trong lòng cô không có anh ta thì anh ta cũng không muốn buông tay, không thể buông tay.

Tất cả những gì anh ta đã trả giá khiến anh ta không còn cách nào để buông tay được nữa!!

Đường Bách Khiêm không vào phòng bệnh mà nhanh chóng rời đi.

Nước M.

“Ông chủ, không tìm được người, cũng không tìm thấy đàn em của Đường Bách Khiêm. Đường Bách Khiêm đã rút lui rất sạch sẽ.” Chương Bình thấy bộ dạng của Nguyễn Hạo Thần lúc này thì rất sợ hãi, nhưng mà chuyện này anh ta không thể không báo cáo.

Trên mặt Nguyễn Hạo Thần cũng không có quá nhiều bất ngờ, ngay từ lúc không tìm thấy ai ở căn cứ đầu tiên thì Nguyễn Hạo Thần đã đoán được kết quả sẽ như vậy.

Đường Bách Khiêm thật sự đã vì cô mà vứt bỏ tất cả hang ổ của mình, tốt, rất tốt.

“Hang ổ của Đường Bách Khiêm, nơi có thể nổ được thì cho nổ, nơi không thể nổ được thì tiếp quản nó.” Môi Nguyễn Hạo Thần khẽ câu lên một nụ cười lạnh lùng. Đường Bách Khiêm muốn đấu với anh, vậy hãy chuẩn bị trả giá cho mọi thứ đi.

Anh biết hang ổ của Đường Bách Khiêm đều ở nước M, những nơi khác không có thế lực của Đường Bách Khiêm.

Khóe môi Chương Bình khẽ giật giật, ông chủ thật sự đủ tàn nhẫn, đây là muốn dồn người ta vào chỗ chết sao!!

“Còn nữa, cho người hack tài khoản của Đường Bách Khiêm …” Hai mắt Nguyễn Hạo Thần nheo lại, ý cười nơi đáy mắt khiến người ta rợn tóc gáy.

Nếu tài khoản bị hack thì tiền trong tài khoản sẽ tự nhiên sẽ…

Anh thực sự muốn đẩy Đường Bách Khiêm vào chỗ chết.

Cho dù Đường Bách Khiêm có lợi hại hơn nữa thì cũng không mạnh bằng thế lực của Nguyễn Hạo Thần được.

“Bên cạnh Đường Bách Khiêm có một cao thủ máy tính tên là Mộ Dung Tri. Lôi Bạch đã từng đấu với anh ta, kết quả anh ta không phải là đối thủ của Mộ Dung Tri, vì vậy tôi e rằng chuyện này sẽ khó xử lý.” Chương Bình suy nghĩ một chút rồi nói, anh ta còn trả lời một cách cẩn thận, Mộ Dung Tri quá lợi hại, vê mặt máy tính không có ai là đối thủ của Mộ Dung Tri.

Cho nên, chuyện ông chủ nói, bọn họ rất khó làm được.
 
Chương 817


Chương 817

Chương Bình vốn tưởng ông chủ nghe xong tin này sẽ tức giận, tức giận vì bọn họ không có bản lĩnh bằng người ta, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại đột nhiên bật cười: “Phải không? Vậy thì sẽ chơi ác hơn”

Anh tin những gì Chương Bình nói, vì anh đã từng thấy qua sự lợi hại của Mộ Dung Tri rồi.

Lần đó tại đồn cảnh sát, anh không chặn được Tô Khiết, sau khi trở về, Tô Khiết nói đi trung tâm thương mại mua quần áo, sau đó anh bảo thư ký Lưu kiểm tra camera giám sát, còn thật sự tra được video Tô Khiết trong trung tâm thương mại.

Lần trước, lúc đuổi theo xe của Đường Bách Khiêm, anh đã bảo Tịch Xuyên kiểm tra camera giám sát nhưng lại không tra được bất kỳ thứ gì.

Vì vậy, anh đã sớm biết bên cạnh Đường Bách Khiêm có một cao thủ máy tính.

Điều mà Nguyễn Hạo Thần nói càng ác hơn, chính là không cần hách, không cần hắc hóa mà chỉ cần trực tiếp phong tỏa tài khoản của Đường Bách Khiêm.

Những chuyện Đường Bách Khiêm làm đã đắc tội không ít các thế lực lớn, cho nên đối phó với Đường Bách Khiêm ở nước M thực sự không khó.

Trong vòng một giờ, tất cả tài khoản của Đường Bách Khiêm đều bị đóng băng.

Đường Bách Khiêm cũng rất nhanh nhận được tin tức, trên mặt Đường Bách Khiêm càng thêm tàn nhẫn, cũng có thêm vài phần quỷ dị.

Nguyễn Hạo Thần thực sự rất tàn nhẫn, nhưng cho dù Nguyễn Hạo Thần tàn nhẫn đến đâu, có anh ta ở đây, Nguyễn Hạo Thần cũng đừng mơ tìm được Tô Khiết.

Trước khi làm mọi chuyện thì anh ta đã sớm chuẩn bị cho những chuyện tồi tệ nhất. Anh ta rời đi, tương tự với việc anh ta vứt bỏ tất cả mọi thứ ở nước M. Anh ta thậm chí còn ra lệnh cho tất cả mọi người không nhận bất kỳ nhiệm vụ nào, nhiệm vụ trong tay cũng phải giải quyết càng sớm càng tốt.

Cho dù Nguyễn Hạo Thần có lật tung cả nước M thì cũng không thể tìm thấy Tô Khiết, bởi vì Tô Khiết vốn không ở nước M.

Giờ đây, anh ta và tất cả đàn em của anh ta đã rút lui toàn bộ rồi, không còn liên lạc gì với bên ngoài nữa.

Vì vậy, cho dù Nguyễn Hạo Thần có lợi hại đến đâu cũng không thể tìm được anh ta.

Cho dù Nguyễn Hạo Thần có đóng băng tài khoản của anh ta thì Đường Bách Khiêm cũng không chết đói, sau ngần ấy năm lăn lộn, nếu ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được thì anh ta không phải là Đường Bách Khiêm.

Trong bệnh viện.

Nhạc Hồng Linh vào phòng bệnh, không thấy Đường Bách Khiêm, cô ấy sửng sờ một chút, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nhìn Đường Minh Hạo, cười nhẹ: “Bé Hạo cảm thấy thế nào rồi?”

“Tốt hơn rồi, không còn thấy đau nữa.” Trên mặt Đường Minh Hạo cũng nở một nụ cười nhẹ.

“Ừm, mẹ đến liền khác liền nhỉ, vẫn là thân với mẹ nhất” Nhạc Hồng Linh cố ý trêu chọc.

“Mẹ Hồng Linh cũng thân mà” Đường Minh Hạo chưa kịp nói thì Đường Vũ Kỳ đã nhanh chóng trả lời.

“Ôi chao, cái miệng của bé Kỳ nhà ta thật ngọt nha.” Nụ cười trên mặt Nhạc Hồng Linh đậm hơn một chút, cô ấy không nhịn được ôm Đường Vũ Kỹ vào lòng.

“Chị Hồng Linh, cảm ơn chị.” Tô Khiết biết lúc cô không ở đây, hai cục cưng của mình đều là do một tay Nhạc Hồng Linh chăm sóc, cô rất biết ơn Nhạc Hồng Linh.

“Cần nói mấy thứ này với chị sao?” Nhạc Hồng Linh nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó ngôi vào cái ghế bên cạnh.

Hai mắt Nhạc Hồng Linh khẽ cụp xuống, lộ ra chút cảm xúc phức tạp, vốn dĩ cô ấy gọi điện cho Tô Khiết, bảo Tô Khiết quay lại vì đau lòng cho Minh Hạo.

Nhưng cô ấy thật sự không ngờ sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Cô ấy không nghĩ Đường Bách Khiêm đã sắp xếp mọi thứ từ lâu.
 
Chương 818


Chương 818

Sau khi Nhạc Hồng Linh gọi cho Tô Khiết xong, Đường Bách Khiêm đã chuyển viện cho Minh Hạo, sau đó Đường Bách Khiêm cho mọi người rút lui khỏi nước M. Đường Bách Khiêm ở lại một mình đợi Tô Khiết.

Lúc Tô Khiết đến nước M, Đường Bách Khiêm đi đón cô. Sau khi Đường Bách Khiêm giả vờ đưa Tô Khiết trở lại căn cứ, mới nói với Tô Khiết, Đường Minh Hạo đã chuyển viện.

Đường Bách Khiêm nói với Tô Khiết bên nước M gặp phải phiền phức, tất cả mọi người đã sơ tán rồi, vì vậy chỉ có thể chuyển Minh Hạo đến thành phố khác.

Tô Khiết biết có rất nhiều người ở nước M muốn đối phó với Đường Bách Khiêm, Đường Bách Khiêm đã sơ tán tất cả bọn họ cho thấy sự việc chắc chắn rất nghiêm trọng, lúc đó Tô Khiết rất lo lắng cho hai cục cưng, nên đương nhiên ý nghĩ đầu tiên của cô chính là muốn gặp hai cục cưng.

Vì vậy, sau khi xe của Đường Bách Khiêm vào căn cứ lại nhanh chóng rời đi bằng một lối đi khác, trực tiếp chạy thẳng đến nước O.

Nước O là một nước nhỏ yên tĩnh, cách nước M không xa cũng không gần. Nếu Đường Bách Khiêm ở ẩn tại đây thì sẽ khó có ai tìm ra được.

Đường Bách Khiêm đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, nhưng anh ta không ngờ Tô Khiết muốn điều tra người đàn ông 5 năm trước.

Nếu Tô Khiết bảo anh ta giúp cô điều tra, tự nhiên sẽ không phát hiện ra chuyện gì, bởi vì anh ta sẽ không để cô phát hiện ra những chuyện không nên phát hiện.

Nhưng nếu Tô Khiết muốn tự mình điều tra thì phải làm sao?

Anh ta luôn cảm thấy Tô Khiết đối xử với Nguyễn Hạo Thần rất đặc biệt, nếu không thì Tô Khiết sẽ không gả cho Nguyễn Hạo Thần.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Tô Khiết điều tra ra người đàn ông 5 năm trước chính là Nguyễn Hạo Thần?

Hậu quả ra sao anh ta không dám nghĩ đến…

Cho nên, anh ta nhất định phải tìm cách.

Nước M.

“Tìm tất cả những người đã từng giao dịch với Đường Bách Khiêm, cho tôi danh sách chỉ tiết.” Vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần lúc này đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, trong giọng nói cũng không có nửa điểm khác thường, có chăng chỉ là sự kiêu ngạo và lạnh lùng quen thuộc.

Anh muốn xem xem Đường Bách Khiêm có thể trốn đến khi nào?

Chương Bình nhận được mệnh lệnh thì nhanh chóng rời đi.

Nguyễn Hạo Thần lại cầm điện thoại, nhanh chóng gọi một cuộc gọi: “Thông báo cho mọi người trên toàn thế giới tìm Đường Bách Khiêm, đưa ảnh của Đường Bách Khiêm cho mọi người, cho dù có đào ba tấc đất cũng phải moi ra được Đường Bách Khiêm cho tôi.”

“Ông chủ, hay là tôi chuyển bức ảnh của cô chủ cho mọi người, trực tiếp tìm cô chủ không phải tốt hơn sao?” Người bên kia dừng lại một chút, sau đó đột nhiên nói một câu như vậy.

“Anh thử xem?” Nguyễn Hạo Thần liên nheo mắt lại, giọng nói lập tức trở nên cực kỳ lạnh lùng, sao anh có thể đưa ảnh của vợ anh cho người ta xem được?

Hơn nữa, anh còn chưa thấy diện mạo thực sự của cô.

Chính là do Đường Bách Khiêm cố ý ngăn cản mà cho đến bây giờ anh vẫn chưa nhìn thấy diện mạo thật của vợ mình.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần càng thêm tàn nhẫn, Đường Bách Khiêm, chúng ta thù cũ thù mới tính một lượt đi.
 
Chương 819


Chương 819

“Ông chủ, tôi biết rồi” Người bên kia thở dài trong lòng, giọng nói rõ ràng nhỏ đi mấy phần.

“Nhớ kỹ, không được bỏ qua nơi nào hết.” Nguyễn Hạo Thần lập tức dặn dò một câu.

Anh biết, bây giờ Tô Khiết chắc chắn không còn ở nước M, Đường Bách Khiêm không tiếc vứt bỏ tất cả hang ổ của mình, cho nên tiếp theo, Đường Bách Khiêm có thể sẽ đến một nơi nào đó.

Vì vậy, tiếp theo, muốn tìm thấy cô quả thật có chút khó khăn.

Nhưng mà, cho dù khó khăn đến đâu, anh cũng sẽ tìm được cô.

Cùng lúc đó, Đường Lăng cũng đang tìm Tô Khiết.

Đường Lăng biết phương thức liên lạc với Đường Bách Khiêm, bởi vì lúc trước anh đã hợp tác với Đường Bách Khiêm một lần.

Nhưng mà, Đường Lăng gọi điện cho Đường Bách Khiêm, nhưng Đường Bách Khiêm vẫn không trả lời.

Đường Lăng không biết số điện thoại của Tô Khiết ở nước M, mà số điện thoại Tô Khiết sử dụng ở thành phố A sau khi đến nước M thì không dùng nữa, cho nên Đường Lăng không thể liên hệ trực tiếp với Tô Khiết.

Vì vậy, tình hình của Đường Lăng lúc này cũng không khá hơn Nguyễn Hạo Thần là bao.

“Ông chủ, cậu ba Nguyễn đã hạ lệnh cho tất cả mọi người ở khắp nơi đi tìm cô Tô, chúng ta còn cần tìm không?” Hổ Tử biết được tin tức liền báo cáo cho anh, Hổ Tử cảm thấy cậu ba Nguyễn đã thật sự ra tay rồi, đã bày ra thiên la địa võng, còn cần chúng ta sao?

Đường Lăng sửng sốt, khóe môi khẽ nhếch: “Xem ra, cậu ba thật sự rất sốt ruột. Xem ra, tôi đã đánh giá thấp tình cảm của cậu ba đối với Khiết Khiết rồi.”

Đường Lăng hiển nhiên hài lòng với điểm này.

“Ông chủ, hay là chúng ta hợp tác với cậu ba Nguyễn đi, nói cho cậu ba Nguyễn những gì chúng ta biết, có thể sẽ giúp được cậu ba Nguyễn.” Hổ Tử cảm thấy cậu ba Nguyễn đã đi lục soát rồi, bọn họ cũng không cần phái người đi tìm nữa, nhưng bọn họ có thể cung cấp những thông tin hữu ích cho cậu ba Nguyễn.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ có thể giúp được cậu ba Nguyễn.

“Cậu là người của tôi hay là người của cậu ta?” Đường Lăng nhướng mắt nhìn Hổ Tử, Đường Lăng biết, thực ra anh biết những chuyện liên quan đến Đường Bách Khiêm không bằng Nguyễn Hạo Thần.

Hơn nữa anh có số điện thoại của Đường Bách Khiêm, vẫn không liên lạc được.

Có thể có ích lợi gì?

Anh muốn giúp Nguyễn Hạo Thần, không bằng làm điều gì đó thiết thực hơn thôi, chỉ là em gái nhà anh đến lúc đó không biết có trách anh hay không?

Một bên là anh em, một bên là em gái, hơi khó chọn, nhưng em gái là người thân, người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã…

Đường Lăng quyết định rồi, trước tiên sẽ nghĩ cách đưa em gái về thành phố A. Anh không giúp Nguyễn Hạo Thần, anh chỉ muốn em gái trở về nhận tổ tông thôi.

Đường Lăng thử gọi cho Đường Bách Khiêm lần nữa, lần này, Đường Bách Khiêm đã nhận điện thoại.

“Đường Bách Khiêm, anh giấu Khiết Khiết ở đâu rồi?” Điện thoại vừa kết nối, Đường Lăng là người kiệm lời đã chủ động mở miệng nói.

“Khiết Khiết to như vậy, sao tôi có thể giấu đi được?” Ở đầu giây bên kia, Đường Bách Khiêm cười lạnh.

“Đường Bách Khiêm, người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, đừng có giả ngơ với tôi.” Đường Lăng cũng cười nhẹ, anh dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói thêm một câu: “Anh giấu Khiết Khiết, nhưng Khiết Khiết không biết chuyện.”
 
Chương 820


Chương 820

Đường Lăng biết Tô Khiết không biết cô đã yêu Nguyễn Hạo Thần, cho nên Tô Khiết luôn cảm thấy cô ly hôn với Nguyễn Hạo Thần rồi thì quan hệ giữa cô và Nguyễn Hạo Thần đã kết thúc, tất cả mọi thứ cũng kết thúc.

Tô Khiết không biết Nguyễn Hạo Thần sẽ tìm cô, hơn nữa còn điên cuồng tìm cô như vậy.

Vì vậy, Tô Khiết căn bản không có lý do gì phải lấn trốn, chỉ có một lời giải thích duy nhất chính là Tô Khiết không hề hay biết gì đã bị Đường Bách Khiêm giấu đi.

“Đường Bách Khiêm, anh nói xem nếu Khiết Khiết biết tất cả mọi chuyện thì Khiết Khiết sẽ làm gì?” Đường Lăng chậm rãi nói thêm một câu, lân này, giọng anh rõ ràng là mang theo ý cười.

Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với Tô Khiết, nhưng anh vẫn là hiếu Tô Khiết.

Tô Khiết làm chuyện gì đều thích rõ ràng minh bạch, cho nên nếu Tô Khiết biết Đường Bách Khiêm cố ý tạo ra nhiều hiểu lầm như vậy, cho dù cô không nói ra nhưng trong lòng sẽ suy nghĩ.

Tô Khiết luôn là người ân oán rõ ràng, Tô Khiết tin Đường Bách Khiêm là bởi vì nhiều năm qua anh ta đối xử rất tốt với cô, cô xem Đường Bách Khiêm như người thân, nhưng nếu cô biết Đường Bách Khiêm giấu cô làm ra nhiều chuyện như vậy, cho dù cô có niệm tình cũ, không trách Đường Bách Khiêm, thì sự tin tưởng cơ bản nhất trong lòng cô kể từ đó chắc chắn cũng sẽ không còn nữa.

Đường Lăng biết, đây là điều mà Đường Bách Khiêm sợ nhất.

“Vậy thì phải đợi đến khi anh liên lạc được với cô ấy rồi hãy nói.” Ở đầu dây bên kia, sắc mặt Đường Bách Khiêm thâm trầm đến đáng sợ, giọng nói lạnh lùng khiến người ta phát rét.

Anh ta cũng biết hậu quả nếu bị Tô Khiết biết hết mọi chuyện, nhưng anh ta sẽ không để cô biết.

Anh ta tuyệt đối sẽ không để Đường Lăng có cơ hội nói cho cô biết.

“Đường Bách Khiêm, thật ra, tôi muốn liên lạc với Khiết Khiết rất đơn giản. Anh tưởng rằng anh biết tất cả mọi chuyện của Khiết Khiết, nhưng thật ra không phải vậy. Có rất nhiều chuyện mà tôi còn biết rõ hơn anh nữa.” Môi anh hơi cong lên.

Đường Bách Khiêm quá tự tin, tự tin quá mức đôi khi chính là ngạo mạn.

Hơn nữa, ham muốn kiểm soát của Đường Bách Khiêm quá mạnh.

Tô Khiết là một người độc lập, cô có suy nghĩ của cô, cô có cuộc sống của cô, cô có quá khứ của cô.

Vì vậy, Đường Bách Khiêm không thể biết hết mọi thứ về Tô Khiết.

Đường Lăng cũng đang điều tra chuyện của Tô Khiết, vì mục đích khác nhau, cho nên phương hướng điều tra của Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần cũng hoàn toàn khác nhau.

Vì vậy, chuyện Đường Lăng điều tra được thì Nguyễn Hạo Thần không biết, thậm chí có rất nhiều chuyện Đường Bách Khiêm cũng không biết.

“Anh biết gì?” Đường Bách Khiêm bị sốc, anh ta biết mối quan hệ giữa Đường Lăng và Tô Khiết, lúc Đường Lăng điều tra Tô Khiết thì anh ta đã phát hiện, sau đó anh ta nhanh chóng điều tra ra được mối quan hệ giữa Đường Lăng và Tô Khiết.

Nhưng anh ta vẫn luôn giấu Tô Khiết, anh ta không muốn Tô Khiết ở bên Nguyễn Hạo Thần, anh ta cũng không muốn Tô Khiết trở về nhà họ Đường.

Anh ta chỉ hy vọng Tô Khiết mãi mãi ở bên cạnh anh ta, cho dù Tô Khiết không đồng ý kết hôn với anh ta, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô thì anh ta đã thỏa mãn rồi.

“Đường Bách Khiêm, anh thật ngốc, anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết sao?” Đường Lăng không ngừng cười, lời nói nghe có vẻ rất thiếu đánh.

Tiểu Hổ nhìn ngây người, ôi chao, ông chủ của anh ta vẫn có một mặt như vậy sao, anh ta cảm thấy rất khó thích ứng nha.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top