Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 40


Chương 40

Thật ra hôm nay anh ta nghe nói nhà họ Tô tổ chức tiệc ở đây nên cố tình chạy tới, không ngờ Nguyễn Hạo Thần cũng ở đây

Dụ Vỹ Luân hiển nhiên cũng không nghĩ tới Tô Khiết là người hỏi anh ta, nhíu mày lại, đôi mắt nhìn về phía Tô Khiết thêm mấy phần phức tạp.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Dụ Vỹ Luân , cũng đợi anh ta trả lời.

Tô Khiết cũng nhìn về phía anh ta, ánh mắt trong trẻo mà điềm tĩnh.

Nếu cô dám hỏi như thế, cô cũng đã chắc chắn Dụ Vỹ Luân trả lời như thế nào.

Thật ra, cả hai câu trả lời đối với Dụ Vỹ Luân mà nói đều có lợi mà không có hại, quan trọng phải xem Dụ Vỹ Luân lựa chọn thế nào.

Nếu Dụ Vỹ Luân nói có, sẽ xoay ngược lại chuyện năm năm trước, để anh ta với Tô Nghiên Nghiên vô tội. Đó là điều người bình thương đang nghĩ tới.

Nhưng cô biết Dụ Vỹ Luân không phải người thường, ngược lại, tính anh ta là loại hồ ly lắm mưu nhiều kế.

“Tôi không biết video này.” Dụ Vỹ Luân không do dự nhiều, trả lời cũng rất chắn chắn.

Tô Khiết cười thầm, Dụ Vỹ Luân đúng là đủ giảo hoạt, nếu bây giờ anh ta nói anh ta biết video này, thì hôm nay video bị phát ra anh ta sẽ trở thành người đáng nghi nhất .

Nhưng giờ phút này anh ta không bỏ đá xuống giếng mà ăn ngay nói thật, sẽ giúp anh ta kiếm được thanh danh tốt, hình tượng tốt.

Câu trả lời như thế, đối với Dụ Vỹ Luân mà nói mới là có lợi nhất.

Tô Khiết đoán chắc điều đó, nên cô mới hỏi như vậy.

Chỉ đáng thương cho Tô Nghiên Nghiên, Dụ Vỹ Luân đã hoàn toàn từ bỏ Tô Nghiên Nghiên .

Lúc này rất nhiều người nhìn về phía Tô Nghiên Nghiên , có đồng tình, cũng có trào phúng.

Sắc mặt Tô Nghiên Nghiên vô cùng khó coi.

Khóe môi Nguyễn Hạo Thần chậm rãi cong lên, quả nhiên, như anh dự đoán.

“Đáp án của Dụ Vỹ Luân lúc này đúng là làm người khác bất ngờ, nhưng nghĩ kĩ lại thì thật ra cùng phù hợp với phong cách làm việc của anh ta, lần này cô cả Tô khá may mắn.” Cậu năm Tào dù gì cũng là Cục trưởng Cục công an, có một số việc vừa nghĩ là thông.

“Hoặc là, cô ấy đã sớm đoán chắc.” Trong đôi mắt Nguyễn Hạo Thần thêm mấy phần bí hiểm.

“Không thể nào? Nếu thật sự là như vậy, tâm tư cô cả Tô cũng sâu đấy!” Đối với khả năng ấy, Cậu năm Tào không quá tin tưởng: “Nếu đúng như anh nói, cô cả Tô hiểu biết Dụ Vỹ Luân cũng đủ sâu.”

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nhìn về phía anh ta, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, như sắp kết thành băng.

“Em nói gì sai à?” Cậu năm Tào chống lại ánh mắt của anh, âm thầm hít một hơi, mình vừa nói điều gì sai ư?

Trong đại sảnh, Lưu Vân âm thầm liếc ánh mắt sai khiến phóng viên bên cạnh.

“Cô Tô, cô có thể cho chúng tôi biết, người đàn ông trong video này là ai không?” Phóng viên kia hiểu ý, hỏi về phía Tô Khiết , giọng điệu gây sự: “Cô Tô với người đàn ông trong video hẳn là bạn bè nam nữ nhỉ?”

“Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, giờ phút này anh nói những lời ấy, hy vọng anh có thể chịu trách nhiệm.” Ông cụ Tô chuyển mắt, nhìn về phía phóng viên, không giận mà uy, khí thế đó trong thoáng chốc đè ép người khác không thở nổi.

Phóng viên rụt người lại, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, không dám nói nữa.
 
Chương 41


Chương 41

“Thưa ông, đã điều tra ra.” Quản lí vừa rồi rời khỏi khách sạn nhanh chóng tới trước mặt ông Tô, vẻ mặt rõ ràng mang theo mấy phần nghiêm trọng.

“Tôi dặn người điều tra video lúc trước, phát hiện trước đó có người trộm lẻn vào phòng làm việc, chúng tôi đã bắt lấy tên đó, tên đó thừa nhận video là do hắn phát ra.” Quản lí khách sạn bảo người dẫn một người đàn ông lên, người đàn ông đó vừa xấu vừa gầy, vẻ mặt đáng khinh.

Ông cụ Tô nhướn mày, chuyện này tra quá thuận lợi, chỉ sợ không phải là chuyện tốt.

Trong đại sảnh, những người khác cũng nhìn người đàn ông đó, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chuyện thế này, từ trước đến nay vẫn làm người khác cảm thấy hứng thú.

“Vì sao anh muốn phát video đó ra, là ai bảo ai đưa ra?” Không đợi Ông cụ Tô tỏ thái độ, Lưu Vân đột nhiên tức giận đặt câu hỏi: “Là ai bảo anh hãm hại cô cả Tô ?”

Lời Lưu Vân nghe giống như suy nghĩ cho Tô Khiết , nhưng dụng ý thực sự cũng chỉ có chính bà ta biết.

“Video là tôi truyềnra, nhưng không có ai sai khiến tôi.” Người đàn ông kia rất lưu loát, hắn trả lời rất nhanh, cũng rất rõ ràng.

Đôi mắt Ông cụ Tô ẩn chứa ý lạnh, muốn ngăn cản Lưu Vân , nhưng Lưu Vân nhanh hơn, hỏi ra câu tiếp theo: “Vậy video đó anh lấy từ đâu ra?”

“Là tự tôi quay.” Người đàn ông kia trả lời nhanh hơn, dường như sợ bị ai khác ngăn cản.

Ông cụ Tô hiểu rõ trong lòng, giờ phút này tiếp tục ngăn cản đã vô ích, nhưng khi nhìn về phía Lưu Vân, trong đôi mắt ông thêm lạnh lùng hơn nữa, xem ra việc hôm nay không thoát khỏi liên quan với bà ta.

“Tự anh quay ư? Lời này của anh có ý gì? Sao anh quay được video như vậy?” Lưu Vân cố ý giả vờ thành vẻ mặt tức giận: “Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có nói lung tung.”

“Tôi không nói lung tung, video này tôi quay bảy năm trước, khi đó tôi với Tô Khiết là người yêu, video này được quay lúc ấy, nhưng bây giờ sau khi Tô Khiết trở về muốn bỏ tôi đi, không để ý tới tôi, tôi tức quá, mới phátvideo này ra.” Người đàn ông đó nói xong dừng một lúc, đột nhiên quay về phía Tô Khiết, hung tợn quát: “Tô Khiết , cô mười bảy tuổi đã đi theo ông đây, buổi tối mỗi ngày cô đều ở chungvới tôi quay không ít video như thế, lúc ấy cô cũng tự nguyện”

Mấy câu ngắn ngủi người đàn ông nói, cũng rõ ràng biểu đạt ra ba tin tức mấu chốt.

Thứ nhất, ngay lúc Tô Khiết mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, thứ hai, mỗi buổi tối Tô Khiết đều ở cùng với tên đó làm chuyện ấy, thứ ba, chuyện lúc ấy quay video, chính Tô Khiết đồng ý rồi.

Một tin trong đó, đều đủ để hủy hoại Tô Khiết, huống chi là có ba tin.

“Cậu biết nên làm thế nào rồi đấy.” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên chuyển mắt nhìn về phía cậu năm Tào, trong đôi mắt lạnh chứa sát ý khiến người ta kinh hãi.

“Anh ba yên tâm, cơn tức này, em nhất định sẽ đòi lại thay cô cả.” Cậu năm Tào ngẩn người, khóe môi lập tức mang thêm ý cười ngấm ngầm, người xấu xa như thế, đúng là nên dạy dỗ, nhưng có thể khiến anh ba chủ động mở miệng như thế, việc này đúng là thú vị.

Nguyễn Hạo Thần không biết có phải nghe được ý ám chỉ trong lời Cậu năm Tào không, cũng không đáp lại, đôi mắt lại nhìn về phía Tô Khiết trong đại sảnh.

Tô Khiết vẫn lẳng lặng đứng, bất động, không nói câu nào, như bị dọa cho đờ ra.

“Khiết Khiết, đừng sợ, có chuyện gì cứ từ từ nói.” Lưu Vân đi đến trước mặt Tô Khiết, giả vờ vẻ lo lắng, nhưng khi nhìn về phía Tô Khiết, trong đôi mắt bà ta rõ ràng mang theo ý cười đắc thắng.”

“Cháu không sợ.” Tô Khiết nâng mắt nhìn về phía Lưu Vân, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đó rất nhạt, nhưng lại như có sự yêu dã độc chết người.
 
Chương 42


Chương 42

Đối diện nụ cười đó của cô, Lưu Vân đột nhiên cảm giác sau lưng phát lạnh, có một sự kinh hoàng rung rợn..

Lúc này, Lưu Vân đứng ở trước mặt Tô Khiết, chặn ánh mắt mọi người, nên trừ Lưu Vân ra, không ai nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Khiết, đến cả Nguyễn Hạo Thần cũng không nhìn thấy.

“Trò hay còn ở phía sau, chúng ta cứ từ từ xem, không vội.” Tô Khiết tới gần bên tai Lưu Vân, khóe môi khẽ cong, từng chữ trong câu nói chậm rãi truyền vào trong tai Lưu Vân.

Cơ thể Lưu Vân cứng đờ, đột nhiên cảm nhận được sự sợ hãi không thể khống chế.

Chỉ là, bà lại an ủi bản thân, Tô Khiết chính là một kẻ ngu, bà cần phải sợ một kẻ ngu sao?

“Anh ba, có phải anh không đành lòng không? Nếu không, anh ra mặt cứu cô cả Tô một lần đi?” Cậu năm Tào nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Hạo Thần ngày càng âm trầm, trong con ngươi lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Nếu anh ba chỉ là đến dò xét cô cả Tô, lúc này sắc mặt sẽ không khó coi đến vậy, dáng vẻ anh ba hiện giờ giống như là người khác đụng vào đồ vật của anh ấy vậy.

Con ngươi Nguyễn Hạo Thần chợt lóe, anh cảm thấy chuyện này chắc cũng chỉ mới bắt đầu, tiếp theo sẽ có trò vui càng đặc sắc hơn.

Anh cảm thấy, cô không nên khiến anh thất vọng.

Nhưng lúc này, video vốn dĩ đã bị xóa đột nhiên lại phát ra lần nữa, hình ảnh xuất hiện lại vẫn là Tô Khiết và người đàn ông kia…

Nhưng mà chỉ một giây sau, hình ảnh không chịu nổi đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó nháy sang một hình ảnh khác.

Lần này trong video vẫn là một nam một nữ, nhưng, lần này hình bóng sau lưng là phòng làm việc của khách sạn, nam chính là gã bỉ ổi vừa rồi tuyên bố mình là bạn trai của của Tô Khiết , mà nữ chính lại là bà Tô – Lưu Vân .

Hình ảnh này vừa hiện ra, mọi người đều kinh hãi, đây là xảy ra chuyện gì?

Sao ‘bạn trai cũ’ trong video không đứng đắn của Tô Khiết lại ở cùng với bà Tô chứ.

“Bà Ôn, đây là video bà muốn.” Không đợi mọi người đặt câu hỏi, trong video truyền ra giọng nói giải thích nghi ngờ của mọi người.

“Đều quay xong rồi sao?” Trong màn hình, nét mặt Lưu Vân âm ngoan mà cay độc, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng giả vờ dịu dàng hào phóng khi thường.

“Đúng vậy, đều ấn theo yêu cầu của bà Tô mà quay xong rồi, người phụ nữ kia là tôi tìm trong quán bar, chiều cao và thân hình đều đặc biệt giống với Tô Khiết, nhưng mà bề ngoài của Tô Khiết kia quá xấu, không tìm được người giống, nên khuôn mặt trong này được chỉnh sửa.” Gã đàn ông càng tỏ ra bỉ ổi, lời nói ra cũng khiến người khác kinh ngạc.

Lời nói này của gã lập tức khiến mọi người hiểu rõ một việc, người phụ nữ trong video vừa rồi không phải là Tô Khiết , mà là một người phụ nữ có thân hình gần giống Tô Khiết do gã đàn ông này tìm được trong quán bar rồi quay, chỉ là sau này chỉnh sửa khuôn mặt thành Tô Khiết .

“Được, anh tìm cơ hội phát video ra, tôi muốn con nhóc chết tiệt kia thân bại danh liệt.” Nét mặt Lưu Vân càng tàn độc hơn mấy phần.

“Bà Tô yên tâm, tôi biết phải làm gì.” Trên khuôn mặt bỉ ổi tăng thêm nét cười lấy lòng: “Số tiền bà Tô đồng ý cho tôi cũng không thể thiếu.”

“Không, không phải, không phải như vậy, tất cả ở đây đều là gỉa, mọi người đừng tin.” Lưu Vân kinh sợ, trên mặt tăng thêm mấy phần hoảng hốt.

Lúc này Lưu Vân đã thật sự sợ rồi, lúc trước bà gặp gã đàn ông kia, nhưng cũng không phải ở trong phòng làm việc của khách sạn, mà căn bản bọn họ cũng không nói như vậy, nên video này là giả.
 
Chương 43


Chương 43

“Thím hai thật lợi hại, vậy mà liếc một cái đã có thể nhìn ra là giả.” Tô Khiết nhìn về phía Lưu Vân, trên khuôn mặt hồn nhiên mang theo mấy phần sùng bái.

Mọi người sững sờ, cô cả Tô này thật ngốc nha, bây giờ video này được phát ra, cũng là một cơ hội tốt để cô thay đổi tình thế, nhưng cô lại phối hợp với Lưu Vân nói video là giả?

“Cháu biết video này là giả phải không? Cháu mau nói cho mọi người video này thật ra là giả đi.” Con ngươi Lưu Vân chợt lóe, nhanh chóng bắt lấy Tô Khiết , muốn dẫn dắt Tô Khiết nói là lời nói có lợi với bà.

Đối với cách làm của Lưu Vân lúc này, rất nhiều người ném sang ánh mắt khinh bỉ, bà như vậy là công khai ức hiếp người thật thà sao?

Hơn nữa, Lưu Vân hỏi vấn đề này với Tô Khiết trước mặt mọi người, mặc kệ Tô Khiết nói là thật hay giả, thì đều rất bất lợi với cô ấy.

Rất nhiều người bắt đầu đồng tình với Tô Khiết

“Rõ ràng lão yêu bà này lừa gạt cô cả Tô , lấy tính tình đơn thuần của cô cả Tô , nhất định cô ấy sẽ trúng bẫy, vấn đề này mặc kệ cô cả Tô trả lời thế nào cũng sai.” Lúc này trên mặt Cậu năm Tào tăng thêm mấy phần tức giận.

Nguyễn Hạo Thần thoáng nhìn Tô Khiết , dường như trong khẽ lóe lên mấy phần ý cười, anh cảm giác, câu trả lời tiếp theo của cô sẽ khiến tất cả mọi người bất ngờ

“Thím Hai, thật xin lỗi, cháu không lợi hại như thím Hai, thật ra cho đến bây giờ cháu cũng không nhìn ra video này là thật hay giả, vì vậy, cháu không thể nói dối.” Hai mắt Tô Khiết khẽ chớp chớp, sợ hãi nhìn Lưu Vân , trong giọng nói còn mang theo một chút áy náy.

Nghe thấy lời này của Tô Khiết , mọi người đều sửng sốt, ai cũng không nghĩ Tô Khiết sẽ trả lời như vậy, mà trả lời như vật quả thật vừa vặn.

Rất nhiều người nhìn về phía Tô Khiết , muốn xem Tô Khiết là vô tình hay cố ý nói vậy.

Nhưng mà vẻ mặt Tô Khiết vẫn rất chân thành, chân thành khiến không ai có thể hoài nghi.

“Phụt…” Trên lầu, Cậu năm Tào bật cười thành tiếng: “Anh ba, đột nhiên em cảm thấy cô cả Tô này thật đáng yêu.”

Ánh mắt sắc lạnh của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên bắn về phía cậu ta, rét lạnh khủng bố.

“Em lại nói sai sao?” Cơ thể Cậu năm Tào theo bản năng rụt lại, ánh mắt vừa rồi của anh ba thật đáng sợ.

“Tô Khiết , là cô, là cháu vu cáo hãm hại tôi.” Lưu Vân tỉnh táo lại, rõ ràng trên mặt càng thêm tức giận, nhớ đến lời Tô Khiết vừa nói, đột nhiên bà hiểu rõ một điều, chuyện này là Tô Khiết làm, là Tô Khiết hãm hại bà.

“Ý của thím Hai là cháu mở video không đứng đắn của mình cho mọi người xem? Rồi sau đó vu oan giá họa cho thím Hai?” Tô Khiết nhìn bà, chớp mắt một cái, biểu cảm kia muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.

Nghe thấy Tô Khiết nói câu này, có mấy người không nhịn được bật cười thành tiếng, coi như kẻ ngu cũng khó lòng nào phát video kiểu này của mình cho người khác xem.

“Đằng sau, video đằng sau là giả, cho đến bây giờ tôi chưa từng nói những lời kia, video đằng sau là giả.” Rõ ràng Lưu Vân không ngờ được Tô Khiết sẽ nói như vậy, trong giọng nói tức giận pha thêm mấy phần ác độc.

“Ý của thím hai là, video phía trước là thật sao?” Tô Khiết lại chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ khiến cho người khác không có lòng đề phòng.

“Đương nhiên, video phía trước đương nhiên là thật rồi.” Lúc này Lưu Vân vừa tức và sốt ruột, căn bản không suy nghĩ nhiều, chỉ là theo bản năng nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình để trả lời câu hỏi của Tô Khiết .
 
Chương 44


Chương 44

“Thật kỳ lạ, chuyện như vậy bản thân cháu cũng không biết, vì sao thím hai lại chắc chắn đến vậy?” Tô Khiết chớp chớp mắt, vẻ mặt lại càng vô tội, còn thoáng mang thêm vẻ mờ mịt và oan ức.

Tô Khiết vừa nói lời này, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lưu Vân thay đổi hoàn toàn.

Hai cái video một trước một sau phát ra, vốn khiến cho chuyện này khó bề phân biệt, sao Lưu Vân lại chắc chắn video trước là thật? Trừ phi việc này do bà ta làm.

Video sau vừa phát ra, không ai dám nói video phía trước liên quan đến Tô Khiết là thật, dùng lời khác mà nói, giờ phút này người nào khẳng định video phía trước là thật, người đó chính là kẻ hiềm nghi lớn nhất vu oan hãm hại Tô Khiết .

Mà giờ khắc này, Lưu Vân lại là người nói ra câu này.

Nếu Lưu Vân chỉ khăng khăng video đằng sau là giả, có lẽ cũng khó có thể nói rõ ràng việc này thật giả ra sao, mà Tô Khiết cũng không thể nào tẩy trắng hoàn toàn.

Nhưng giờ phút này Lưu Vân lại nói video Tô Khiết không đứng đắn là thật trước mặt mọi người.

Như vậy, nói một cách khác, cũng là thừa nhận bà ta tạo ra video Tô Khiết không đứng đắn.

Lưu Vân sửng sốt, đột nhiên cảm thấy hình như mình bị Tô Khiết lừa rồi, bà cảm thấy Tô Khiết đã bố trí một cãi bẫy, sau đó từng bước từng bước dẫn bà chui vào.

Nhưng sao có thể? Rõ ràng Tô Khiết là một kẻ ngu, coi như bệnh của cô được chữa khỏi, cũng không thể nào đột nhiên thông minh như vậy, điều đó không thể nào!

Đến bây giờ Lưu Vân cũng không nghĩ ra rốt cuộc chuyện này là thế nào?

“Thím hai, thím có thể nói cho cháu biết, vì sao thím lại khẳng định video trước là thật không?” Tô Khiết lại nhìn về phía Lưu Vân lần nữa, ánh mắt trong trẻo mà chân thành.

“Sao tôi biết, đây đều là cô…” Lưu Vân hung ác trừng Tô Khiết, không nhịn được rống lên, chỉ là Tô Trung Dung bên cạnh bỗng nhiên giữ chặt bà ta lại.

“Nếu thím hai đã không biết chuyện gì xảy ra, vậy chúng ta báo cảnh sát đi, nghe nói chuyện không giải quyết được thì tìm cảnh sát, cảnh sát sẽ giải quyết giúp chúng ta.” Tô Khiết thầm cười lạnh, so với Lưu Vân , Tô Trung Dung xảo quyệt hơn nhiều, chỉ là lần này cô cũng không muốn dễ dàng buông tha cho bọn họ.

Giờ phút này Tô Khiết chủ động đề xuất việc báo cảnh sát, nói rõ cô không thẹn với lòng, đủ để chứng minh video trước liên quan đến cô là giả, bằng không, ai dám báo cảnh sát vào lúc này chứ?

“Ôi chao, không ngờ trong lòng cô cả Tô hình tượng cảnh sát nhân dân chúng tôi lại cao lớn như vậy.” Nghe thấy lời Tô Khiết nói, Cậu năm Tào vui vẻ.

“Khiết Khiết , việc này báo cảnh sát sợ không hay lắm, chỉ sợ sẽ tạo thành một số ảnh hưởng không tốt với Ôn Thị.” Tô Trung Dung nghe Tô Khiết nói muốn báo cảnh sát, sắc mặt cũng thay đổi.

Rất rõ ràng, anh ta biết rõ việc này là do Lưu Vân gây ra.

Mà rõ ràng trên mặt Lưu Vân cũng có thêm vẻ bối rối và sợ hãi.

“Ông nội, chúng ta có thể báo cảnh sát không?” Tô Khiết không để ý đến Tô Trung Dung, mà trực tiếp hỏi ông cụ Tô.

“Được, tùy cháu, cháu muốn sao thì làm vậy.” Ông cụ Tô chậm rãi gật đầu, nét mặt tràn đầy vẻ nuông chiều.

Giờ phút này, dù ai cũng nhìn ra Ông cụ Tô thật sự thương yêu Tô Khiết , vì vậy, lúc này ông tình nguyện bêu việc xấu trong nhà ra bên ngoài, cũng không muốn để cho Tô Khiết chịu oan ức.

“Anh ba, em có thể xuống bắt người rồi chứ?” Cậu năm Tào xem trò vui đã nghiền, lúc này tâm trạng rất thoải mái, vì vậy vô cùng niềm nở.

“Bắt đi, đừng có thả ra nữa.” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên phun ra một câu như vậy.
 
Chương 45


Chương 45

“Anh ba, anh thật độc ác, bà Tô cũng chỉ là nói xấu hãm hại, nhiều nhất có thể giam mấy tháng là được lắm rồi, sao có thể nhốt cả đời?” Khóe miệng cậu năm Tào giật giật, anh ba làm như vậy cũng thật độc ác quá rồi.

“Có chuyện gì mà cảnh sát nhân dân cậu không thể giải quyết?” Nguyễn Hạo Thần thản nhiên quét mắt nhìn cậu ta một cái.

Cậu năm Tào sững sờ, sao cậu ta nghe câu này có chút gì đó là lạ chứ? Giống như là nhằm vào câu trước của cậu ta vậy.

Sao cậu ta lại phát hiện đột nhiên anh ba trở nên hẹp hòi, chuyện gì cũng so đo từng tí một như thế chứ.

Nhưng mà trong lòng cậu năm Tào rất rõ ràng, loại người như bà Ôn, mặt ngoài dịu dàng điềm đạm, thật ra là người có lòng dạ độc ác nhất, nếu thật sự muốn điều tra, nhốt bà ta cả đời cũng vẫn là nhẹ.

“Anh ba, sao em lại cảm thấy anh là đang bảo vệ cô cả Tô chứ?” Cậu năm Tào nhìn anh, trong ánh mắt mang theo ý cười, trong lòng của cậu ta rất rõ ràng, chuyện vừa rồi anh ba giao phó cậu ta đều là vì Tô Khiết .

“Cô ấy, người khác không thể động vào.” Nguyễn Hạo Thần không mảy may che giấu mục đích của mình, một câu nghe rất đơn giản nhưng lại chứa dựng sự kiêu ngạo khiến Cậu năm Tào tặc lưỡi.

Ý của anh ba là, người anh ba để mắt đến, anh ấy có thể động, nhưng người khác thì không thể.

Anh ba quả nhiên là anh ba!!! Đủ ngông cuồng, đủ kiêu căng, đủ bá đạo, đột nhiên cậu ta nhớ đến, anh ba nhà cậu ta chính là một người bao che khuyết điểm nhất.

“Anh ba, trò vui đã xem xong, tiếp theo, anh định làm gì?” Cậu năm Tào xem trò vui rất hài lòng, cậu ta biết, nhất định anh ba cũng xem rất hài lòng, vì vậy, tiếp theo chắc chắn anh ba sẽ có hành động.

Bây giờ cậu ta rất chờ mong, chờ mong chuyện sẽ xảy ra tiếp đó.

Nguyễn Hạo Thần không trả lời, đôi mắt giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi mà bản thân đã chờ đợi từ lâu, ánh mắt đó khiến Cậu năm Tào có chút run sợ.

Trong đại sảnh, đã có người báo cảnh sát, Cậu năm Tào nhìn thấy có người báo cảnh sát, liền gọi điện thoại điều người qua đó, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta kinh ngạc. Lưu Vân vẫn chưa bình tĩnh, đã bị cảnh sát bắt đi.

Trong buổi tiệc xảy ra chuyện như vậy, mặc dù ông Tô không nói gì cả, nhưng những người có mặt ở đây đều nhắc đến chuyện rời đi. Có điều, khi rời đi, có vài gia đình đã nghe được chuyện ông Tô úp úp mở mở chuyện làm thông gia.

Chuyện vừa mới xảy ra khiến cho mọi người chắc chắn một điều rằng, bệnh tình của cô cả Tô thật sự không sao cả. Có thể có chút ngây thơ, trong sáng, nhưng không phải là ngốc, cho nên rất nhiều người đã có dự tính trong lòng, họ cảm thấy cưới được người vợ như cô chủ Ôn là một chuyện vô cùng có lợi.

Tô Khiết nghe xong có chút phiền chán, một mình đi ra khỏi đại sảnh, hướng về phía nhà vệ sinh.

Vừa đi đến khúc ngoặt, đột nhiên có một người xông ra chặn đường cô, nếu không nhờ Tô Khiết kịp thời dừng lại, thì cô và người kia đã đâm thẳng vào nhau rồi.

Tô Khiết theo bản năng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người đối diện.

Chỉ nhìn nhau như vậy, nhưng trong lòng Tô Khiết đột nhiên chấn động.

Từ trước đến nay cô không hề biết, một người đàn ông lại có vẻ ngoài đẹp trai đến như vậy, nhưng lại không có chút dịu dàng, ấm áp nào, ngược lại lộ ra sự độc đoán vô hình, đồng thời toát lên khí phách của một vị vua có thể nắm và khống chế mọi thứ trong tay.
 
Chương 46


Chương 46

Đôi mắt đó, giống như có sức hút khiến con người ta không cách nào cưỡng lại được, cho dù bạn biết rõ đó là vực sâu không đáy, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy xuống. Cho dù bạn biết rõ đó là thuốc độc chết người, nhưng vẫn sẵn sàng, không chút nghi ngờ uống vào cơ thể.

Từ trước đến nay cô không hề biết, một cái nhìn lại có thể mang đến cho cô cảm giác kinh ngạc, chấn động đến như vậy.

Nhưng cái nhìn này cũng khiến Tô Khiết hiểu rõ một điều, người đàn ông này quá nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm. Cô cảm thấy anh không phải là vô duyên vô cớ đứng ở đây, mà dường như rõ ràng là anh đang cố ý chặn cô.

Có điều, người đàn ông này cô không hề quen biết, cho nên Tô Khiết quyết định không quan tâm, khẽ xoay người, định cứ như vậy vòng qua anh.

Tô Khiết biết, có một số người nhất định không thể đụng vào.

Tô Khiết chỉ khẽ xoay người, chứ chưa bước đi, nhưng người đàn ông lại đột nhiên di chuyển, sải bước đi thẳng về phía cô.

Tô Khiết hơi giật mình, bởi vì sự tiếp cận của anh, mà bản thân tự động lùi về sau một bước. Bởi vì khoảng cách giữa anh và cô rất gần, vì vậy anh chỉ cần tiến một bước, nếu cô không lùi, hai người sẽ trực tiếp chạm vào nhau.

Nhưng, chỉ cần cô lùi một bước, người đàn ông sẽ lại tiến lên một bước, Tô Khiết đột nhiên phát hiện, bởi vì khi nãy khẽ xoay người, cho nên phía sau cô lúc này là tường.

Cô lùi hai bước, lưng liền chạm vào mặt tường, không có đường lui.

Người đàn ông trước mặt lại một lần nữa tiến thêm một bước, sau đó khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức không thể gần hơn nữa. Lúc này, nhìn từ xa, cảnh tường này giống như Tô Khiết đang bị anh ép vào tường.

Có điều, cơ thể hai người không hề có sự tiếp xúc da thịt.

Chỉ là áp lực vừa hữu hình lại vừa vô hình đó khiến cô cảm thấy có chút khó thở.

“Anh này, có chuyện gì sao?” Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, thử thăm dò mở lời, cô biết người đàn ông này rất nguy hiểm, nhưng cô không hề quen anh, căn bản không thể chọc vào anh, vậy thì anh rốt cuộc muốn làm gì chứ?

Không có chuyện gì thì anh dựa sát vào cô như vậy làm gì?

Nhưng lúc này có một điều Tô Khiết có thể chắc chắn, đó là người đàn ông này thật sự cố ý chặn đường cô.

Nhưng vì sao anh phải làm như vậy? Điểm này, Tô Khiết vẫn chưa hiểu rõ.

“Ừm, có chuyện.” Nguyễn Hạo Thần khẽ chau mày, giọng nói trầm ấm chầm chậm truyền tới, trả lời rất trực tiếp, rất dứt khoát.

Tô Khiết nghe anh nói có chuyện, liền đợi anh tiếp tục nói.

Chỉ đáng tiếc, sau hai từ ngắn ngủi đó, anh không hề nói thêm lời nào.

Tô Khiết đợi hồi lâu, vẫn không nghe thấy anh mở miệng.

“Xin hỏi ngài đây, anh có chuyện gì?” Cuối cùng, vẫn là Tô Khiết phá vỡ sự im lặng này. Tuy rằng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng lại âm thầm buồn bực. Có chuyện gì thì mau nói đi, cứ đứng như vậy không sợ lãng phí thời gian sao?

“Tôi cần một người vợ.” Anh nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, từng chữ, từng chữ đột ngột và rõ ràng truyền thẳng vào tai cô.

“…” Tô Khiết hoàn toàn sững sờ, mặc dù bình thường cô rất tỉnh táo, nhưng ngay lúc này, cô vô cùng kinh ngạc. Khi nãy là tai cô có vấn đề hay cô nghe nhầm?

Khi nãy anh nói gì?
 
Chương 47


Chương 47

Anh cần một người vợ?

Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cô? Anh cần một người vợ, thì đi mà tìm vợ của mình, nói với cô làm gì?

“Thưa anh, tôi không hiểu ý của anh.” Tô Khiết nhìn ra, người đàn ông này tích chữ như vàng, cho nên cô không dám trông mong anh chủ động giải thích, vì vậy chỉ có thể tự mình đến hỏi.

Tô Khiết cảm thấy vấn đề này nhất định phải giải thích rõ ràng.

“Tôi cần một người vợ, mà cô lại vừa khéo phù hợp.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, ngược lại rất nhẫn nại giải thích với cô.

Lần này, chắc là giải thích rõ ràng rồi đấy chứ.

“Vì sao? Tôi phù hợp chỗ nào?” Tô Khiết sửng sốt, nháy mắt liên tục, cô phù hợp? Phù hợp chỗ nào cơ chứ? Cô sửa, sửa để không phù hợp nữa, được không?

“Tôi không thích người con gái quá xinh đẹp, cũng không thích người quá thông minh.” Nụ cười nơi khóe môi Nguyễn Hạo Thần càng sâu hơn, ánh mắt nhìn cô dường như phảng phất ý cười.

Nghe được anh nói lời này, Tô Khiết từ trước đến nay vốn dĩ rất bình tĩnh, nhưng lúc này cô lại có chút buồn bực. Có ai nói chuyện như anh không? Thà rằng anh cứ trực tiếp nói cô quá ngu, quá xấu, cho nên anh mới cảm thấy cô phù hợp còn hơn.

Người như anh cũng thật khó gặp mà, có người nào chọn vợ như vậy không cơ chứ?

Có điều, trong lòng Tô Khiết âm thầm nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh. Cô là một người con gái đẹp và thùy mị. Ừm, cô quả thật chính là như vậy. Cho nên cô nhất định phải duy trì phong thái lịch sự, tao nhã của một người con gái đẹp và thùy mị.

“Anh này, có phải anh đang muốn làm thông gia với nhà họ Tô không? Nếu là như vậy, anh có thể đi tìm ông nội nói chuyện, hôm nay cũng có không ít người nhắc đến chuyện này với ông nội rồi.”

Nếu anh đã muốn làm thông gia với nhà họ Tô , vậy thì anh cứ nói thẳng với ông nội, để ông nội giải quyết đi.

“Đúng vậy, hôm nay số người nhắc đến chuyện làm thông gia quả thật không ít, cho nên nhà họ Nguyễn cũng không thể thua kém được.” Nguyễn Hạo Thần nhìn không ra tâm tư của cô, người con gái này giả vờ cũng giỏi đấy. Ban nãy anh cố tình nói như vậy, nhưng sắc mặt của cô lại không hề lộ vẻ tức giận.

Được, được rồi, để anh xem cô có thể giả vờ đến lúc nào.

Nhà họ Nguyễn ? Tô Khiết khẽ kinh ngạc, ở thành phố A này, những người mang họ Nguyễn không nhiều, cô chỉ biết duy nhất một nhà, chẳng lẽ đó là anh?

Không, không thể nào! Sự tồn tại của Nguyễn thị ở thành phố A này chính là một thần thoại, một gia đình như vậy sẽ muốn làm thông gia với nhà họ Tô sao?

Không, tuyệt đối không thể có chuyện ấy được! Không phải anh đang giả mạo nhà họ Nguyễn để lừa cô đấy chứ?

“Mười giờ ngày mai, gặp nhau ở Ủy ban.” Trong khi Tô Khiết đang suy nghĩ, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vang lên phía trên đỉnh đầu cô.

“Cái gì?” Lúc này, Tô Khiết hoàn toàn kinh sợ, mười giờ ngày mai gặp ở Ủy ban? Đây là ý gì?

Đến Ủy ban , ý là muốn lĩnh giấy chứng nhận kêt hôn gì sao?

Ai có thể nói cho cô biết, đến Ủy ban, ngoài lĩnh giấy chứng nhận kết hôn ra thì còn có thể làm gì không?

Hoàn cảnh này, Tô Khiết thực sự không nghĩ ra được khả năng thứ hai.

Nhưng mà, anh không cảm thấy quá gấp sao?
 
Chương 48


Chương 48

Đây mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nói chuyện cũng không quá mười câu, sao lại trực tiếp đến Ủy ban luôn?

“Nếu cô không xuất hiện, nhà họ Nguyễn sẽ trực tiếp đến cửa cầu hôn.” Nguyễn Hạo Thần không hề giải thích, chỉ từ từ nói thêm một câu.

“Chuyện này có gì khác nhau sao?” Tô Khiết tự nói với mình không thể tức giận, không thể tức giận, thế nhưng trong lòng không nhịn được cảm thấy buồn bực, có người bắt nạt người khác như thế này sao?

Cái gì mà nếu cô không xuất hiện, nhà họ Nguyễn sẽ trực tiếp đến cửa cầu hôn?

Nói đi là đi, lại còn dùng cách uy hiếp người khác thế này sao?

Hai cái này có gì khác biệt sao? Chẳng qua đều là buộc cô phải gả.

Trong lòng Tô Khiết biết rõ, nếu nhà họ Nguyễn đến cầu hôn, ông nhất định sẽ đồng ý.

Nhưng mà, cô cảm thấy, ngày mai đi thẳng đến Ủy ban vẫn tốt hơn một chút đi?

Đương nhiên, đây là suy nghĩ của Tô Khiết . Nói chính xác là những gì Tô Khiết nghĩ trước khi nghe lời giải thích của Nguyễn Hạo Thần .

“Có, cô tự đi, quyền chủ động nằm trong tay cô. Tất cả mọi chuyện do cô quyết định.” Đôi mắt sáng của Nguyễn Hạo Thần mang theo nét cười, rất kiên nhẫn chậm rãi khuyên bảo cô.

Mục đích bây giờ của Nguyễn Hạo Thần chỉ có một, đó chính là tìm cách giữ cô ở bên cạnh, tuyệt đối không thể để cô chạy thoát.

Tất cả mọi chuyện, do cô quyết định? Đôi mắt Tô Khiết khẽ nhấp nháy, nghe có vẻ rất bùi tai!

Nhưng mà, không biết tất cả mọi chuyện theo lời anh nói bao gồm những chuyện gì?

“Nếu nhà họ Nguyễn đến cầu hôn, đến lúc đó, tất cả mọi chuyện cũng không còn do cô quyết định nữa. Hơn nữa, ngay cả quyền lựa chọn cô cũng không có.” Nguyễn Hạo Thần lần thứ hai giúp cô phân tích một khả năng khác.

Không thể không nói, trong trường hợp của Nguyễn Hạo Thần , sự khác biệt giữa hai người vẫn là rất lớn.

“Nói như thể bây giờ tôi còn có quyền lựa chọn vậy.” Khóe môi của Tô Khiết khẽ rũ xuống, buồn buồn trả lời một câu. Rất rõ ràng, hai trường hợp này cô đều không có quyền lựa chọn, đều phải gả đi.

Sao cô lại có cảm giác như con sói xám đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ vậy? Hơn nữa cô bé quàng khăn đỏ này cho dù đã biết tỏng ý đồ của con sói xám nhưng vẫn không thể phản kháng.

“Ngoài chuyện không thể không gả này, cô không có quyền lựa chọn, nhưng tất cả những chuyện khác cô đều có thể.” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần tựa như mang theo nét cười, bởi vì nụ cười khẽ đó, độ cong khóe môi anh càng đẹp hơn.

Tô Khiết nhìn nụ cười trên khóe môi anh, chỉ cảm thấy trước mắt như bị thôi miên. Nhưng cô đã nhanh chóng tỉnh táo lại. Lúc này tuyệt đối không thể phân tâm được.

“Tôi có thể lựa chọn không gả cho anh không?” Tô Khiết nhìn anh, mắt khẽ chớp, hỏi vô cùng chân thành.

“Không thể.” Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần hơi tối lại, từ chối thẳng thừng.

Cô không gả cho anh, là muốn gả cho người khác sao? Đừng có mơ.

Tô Khiết quan sát anh, khuôn mặt anh rõ ràng không hài lòng, còn có một chút thiếu kiên nhẫn, một chút bất lực. Nói chung là thể hiện sự không hài lòng của anh một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Cô thực sự hy vọng anh có thể thấy được cô không bằng lòng, sau đó thay đổi ý kiến. Trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, sao anh cứ nhất định phải lấy cô làm gì?
 
Chương 49


Chương 49

“Nhớ kỹ, ngày mai không được đến muộn, nếu không, cô tự biết hậu quả.” Nhưng mà, Nguyễn Hạo Thần lựa chọn phớt lờ sự không bằng lòng của cô, hơn nữa trong giọng nói cũng mang theo sự uy hiếp không hề che giấu.

Tô Khiết âm thầm cắn răng, có cảm giác muốn đánh anh thành đầu heo. Thế nhưng, trong tình huống này, cô không thể không nhịn.

Sau khi anh rời khỏi, Tô Khiết nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, lên google tìm kiếm về Nguyễn thị, về Nguyễn Hạo Thần , sau đó là choáng váng ngổn ngang.

Mẹ kiếp, người đàn ông kia đúng là Nguyễn Hạo Thần !

Kiếp trước cô đào mộ tổ tiên nhà họ Nguyễn sao? Sao lại chọc phải một tên nham hiểm như vậy.

Vậy bây giờ cô nên làm gì?

Chẳng lẽ thực sự cứ thế gả cho anh sao?

Đùa gì vậy, anh muốn cô gả là cô gả sao? Tô Khiết cô là loại người ngoan ngoãn nghe lời như thế sao?

Nhưng mà, anh lại là Nguyễn Hạo Thần . Nếu anh thực sự để mắt đến cô, đến lúc đó chỉ sợ cô muốn rời khỏi thành phố A sẽ rất khó khăn.

Bây giờ, Tô Khiết không nghĩ ra được tại sao Nguyễn Hạo Thần lại để mắt đến cô?

Tại sao hết lần này đến lần khác lại là cô? Trên thế giới này nhiều phụ nữ như vậy, sao hết lần này đến lần khác anh lại chú ý đến cô?

Chẳng lẽ thực sự là vì cô không đẹp, không thông minh sao?

Nếu thực sự là vì nguyên nhân này, Tô Khiết cảm thấy mình quá là oan uổng.

“Khiết Khiết , thì ra cháu đang ở đây. Đến đây, đến đây với ông.” Giọng Ông cụ Tô đột nhiên truyền đến, cắt mạch suy nghĩ của Tô Khiết .

“Ông.” Tô Khiết ngước mắt, nhìn thấy Ông cụ Tô mới lấy lại tinh thần.

Tô Khiết đi theo Ông cụ Tô vào một gian phòng.

Mà thật trùng hợp, tại thời điểm này Nguyễn Hạo Thần và Cậu năm Tào lại tình cờ đứng bên ngoài nói chuyện.

“Khiết Khiết , cháu nhìn đi, cháu có hài lòng với những người này hay không?” Ông cụ Tô vừa vào phòng liền chủ động đưa danh sách muốn liên hôn cho Tô Khiết xem.

Nguyễn Hạo Thần nghe được tiếng nói, nhanh chóng liếc mắt nhìn cậu năm nhà họ Tần.

Cậu năm Tào vốn đang truy hỏi Nguyễn Hạo Thần cũng lập tức im lặng.

Sau đó, Cậu Thần liền hơi nghiêng người tựa vào cửa sổ, quang minh chính đại lắng nghe.

“Khiết Khiết , cháu xem Lưu Minh này thế nào?” Tô Khiết căn bản không có hứng thú, thế nhưng Ông cụ Tô lại vô cùng tích cực.

“Ông, ông xem, trên mạng nói, người này ít nhất một tuần thay phụ nữ một lần, giống như thay quần áo vậy.” Tô Khiết đưa điện thoại di động của mình đến trước mặt ông cụ Tô , trên đó là tất cả những thông tin cô vừa tra ra về cậu Lưu.

“Vậy sao? Thói quen này không tốt.” Ông cụ Tô chậm rãi lắc đầu: “Vậy Lý Dũng thì sao?”

“Trên mạng nói, Lý Dũng thích chơi minh tinh, dáng vẻ non nớt, còn nói những minh tinh từng ở cùng với anh ta, cuối cùng đều chết rất khó hiểu.”

Ông cụ Tô liên tục nói tên mấy người, nhưng mà thấy những tin tức mà Tô Khiết tra được trên mạng, không chờ Tô Khiết nói gì, ông liền bác bỏ.
 
Chương 50


Chương 50

“Rốt cuộc người trẻ tuổi bây giờ sao vậy?” Cuối cùng Ông cụ Tô cũng có chút bất lực, có khả năng tin tức trên mạng không đúng sự thật, nhưng có câu không có lửa làm sao có khói. Ông muốn Khiết Khiết hạnh phúc suốt đời, cho nên tuyệt đối không thể mạo hiểm dù chỉ một chút.

“Xem ra, Cô Tô không muốn gả cho người khác. Hơn nữa mỗi lần từ chối đều không lưu lại dấu vết. Bây giờ em có chút đồng ý với quan điểm của anh rồi. Cô Tô này không phải là ngu ngốc, mà là giả heo ăn thịt hổ.” Cậu năm Tào hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có Nguyễn Hạo Thần nghe được nói.

Lúc trước Nguyễn Hạo Thần cho rằng Tô Khiết giả bộ, anh ta không tin. Thế nhưng trải qua chuyện này, anh ta không thể không tin điều đó.

Sau chuyện này, Tô Khiết nhìn qua có vẻ hồn nhiên vô hại, nhưng mỗi việc lại có kết quả đúng như cô mong muốn.

Chuyện như thế, nếu một lần có thể là trùng hợp, hai lần có thể là do may mắn, thế nhưng lần nào cũng như thế thì lại khiến người ta phải suy ngẫm.

Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, giả heo ăn thịt hổ! Dùng từ này để hình dung cô đúng là rất chính xác.

“Ông có quen biết Nguyễn Hạo Thần không?” Tô Khiết nhớ tới chuyện lúc trước, vẫn quyết định hỏi ý kiến ông một chút.

Nguyễn Hạo Thần dựa vào cửa sổ nghe được lời Tô Khiết nói, mí mắt hơi giật một chút. Cô đang thử hỏi ý kiến của ông cụ Tô

Nguyễn Hạo Thần đương nhiên hiểu rõ dụng ý của cô. Chỉ cần ông cụ Tô có chút không hài lòng đối với Nguyễn thị, đối với anh thì cô không cần lo lắng chuyện nhà họ Nguyễn đến cầu hôn nữa.

Cô gái này đúng là…

Anh nghĩ, nếu như ông cụ Tô đánh giá anh không tệ lắm, tiếp đó cô tất nhiên sẽ tìm ra các loại “chứng cứ” để “nói xấu” anh.

“Nguyễn Hạo Thần? Chủ tịch hiện tại của Nguyễn thị sao? Thực ra ông đã gặp qua cậu ta hai lần, xét tướng mạo, tài hoa đều là hạng nhất, có thể nói là nhân trung long phượng. Điều quan trọng nhất là cậu ta luôn giữ mình trong sach, chưa từng có tin đồn xấu nào về cậu ta.” Khi nhắc đến Nguyễn Hạo Thần , trên mặt Ông cụ Tô không hề che giấu sự tán thưởng.

“Nghe nói hình như cậu ta không có hứng thú với phụ nữ, hình như cậu ta thích đàn ông.” Tô Khiết không ngờ ông cụ Tô lại đánh giá Nguyễn Hạo Thần cao như thế. Trong lòng cô vang lên tiếng chuông cảnh báo thật lớn. Đây không phải là một hiện tượng tốt, việc này rất bất lợi đối với cô.

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần rõ ràng lạnh đi. Người phụ nữ này, thực sự rất đáng chết, y như anh đoán. Chỉ là cô cũng quá độc, ngay cả những lời nói dối như anh thích đàn ông cũng bịa ra được.

Cô đúng là đã hao công tốn sức rồi!

“Anh ba, thì ra anh thích đàn ông.” Cậu năm Tào lập tức vui vẻ, tuy giọng nói đã cố gắng hạ thấp, nhưng nụ cười trên mặt không hề che giấu.

Bởi vì bên cạnh anh ba đúng là không có phụ nữ, lời đồn này quả thực cũng có, chỉ là cậu năm Tào không ngờ Tô Khiết lại coi nó như chuyện nghiêm túc mà nói vào lúc này.

“Nói bậy, đúng là nói linh tinh. Điều này là vu khống, thế nào? Còn không cho phép những người trẻ tuổi giữ mình trong sạch sao? Mấy người này là loại thấy người khác tốt thì ghen tỵ, cho nên mới cố ý tung ra lời đồn như thế để bôi nhọ Nguyễn Hạo Thần .” Chỉ là, không ngờ, ông cụ Tô sau khi nghe Tô Khiết nói, tâm trạng đột nhiên thay đổi, trở nên kích động, vẻ mặt phẫn nộ, cứ như là có người mắng chửi ông vậy.

Mắt Tô Khiết hơi lóe lên, ông có cần phải kích động như thế không?

Ông bảo vệ Nguyễn Hạo Thần như thế là có ý gì?

Đây là tình huống gì? Sao cô lại cảm thấy tình hình ngày càng bất lợi với mình thế này?
 
Chương 51


Chương 51

Nguyễn Hạo Thần hiển nhiên cũng không ngờ ông cụ Tô lại bảo vệ anh như vậy. Anh có hơi bất ngờ, ánh mắt thoáng qua một nét cười khẽ. Lúc này tuy rằng không nhìn thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ buồn bực rầu rĩ của cô.

Đoán chừng cô cũng không thể ngờ được thái độ của ông cụ Tô sẽ là như vậy.

“Nhưng mà, nghe nói anh ta và Cậu năm Tào thường xuyên ra vào có nhau.” Tô Khiết vẫn chưa hết hy vọng. Đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô, cho nên, cô tuyệt đối không thể bỏ cuộc.

Chỉ cần có thể thuyết phục được ông, cô cũng không cần lo lắng việc nhà họ Nguyễn đến cầu hôn nữa. Ngày mai cô sẽ không nghe lời Nguyễn Hạo Thần đến Ủy ban nữa.

Mặt cậu năm Tào nhất thời đen sì, mẹ kiếp, liên quan gì đến mình chứ?

Cái gì gọi là ra vào có nhau? Người phụ nữ này có biết dùng từ không vậy?

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần nheo lại, người phụ nữ này thật đúng là toàn năng, tốt, rất tốt.

“Không thể nào. Ông biết thằng nhóc nhà họ Tào kia. Cậu ta thích phụ nữ, cho nên chắc chắn Nguyễn Hạo Thần cũng thích phụ nữ.” Có điều, Ông cụ Tô vẻ mặt kiên định lần thứ hai nhanh chóng bác bỏ lời nói của Tô Khiết.

Khóe môi Tô Khiết co rút. Cái gì mà Cậu năm Tào thích phụ nữ thì Nguyễn Hạo Thần cũng thích phụ nữ? Ông đúng là thánh suy luận. Chỉ là, cô cũng không có lời nào nói lại được.

“Được rồi, cháu vừa nói thế, ông lại nhớ ra, tên nhóc nhà họ Tào kia cũng không tệ lắm, tuổi tác và mọi thứ cũng vừa hay phù hợp với cháu.” Có điều, không ai ngờ Ông cụ Tô đột nhiên lại nói ra một câu như thế.

“Ông…” Tô Khiết hoàn toàn kinh hãi, chuyện gì thế này?

Cô vốn muốn thử xem phản ứng của ông thế nào, để giải quyết chuyện Nguyễn Hạo Thần . Thế nhưng bây giờ chuyện Nguyễn Hạo Thần còn chưa giải quyết được, lại còn kéo thêm cả một cậu năm Tào .

Cô đã chọc phải ai mà lại xui xẻo như thế?

Ngoài cửa sổ, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần chậm rãi chuyển sang Cậu năm Tào, ánh mắt kia lạnh lẽo kinh khủng.

“Anh ba, em bị oan.” Cậu năm Tào lúc này thực sự bị oan. Anh ta đã trêu ghẹo ai mà lần nào người gặp xui xẻo cũng là anh ta?

“Khiết Khiết , tên nhóc nhà họ Tào kia rất được, tuổi còn trẻ đã là Cục trưởng Cục Công an. Hơn nữa tên nhóc này làm việc vững vàng, cũng không có mấy tin đồn tình cảm lung tung. Ông cảm thấy cậu ta rất tốt.” Ông cụ Tô càng nói càng hưng phấn, càng cảm thấy việc này có thể thành.

“Ông, nhưng mà nhà họ Tào cũng không đề nghị kết thông gia.” Tô Khiết âm thầm hít một hơi, cố gắng từ chối khéo léo.

Trong lòng cục cưng đau khổ, thật sự đau khổ. Chuyện này là thế nào đây?

“Chỉ cần Khiết Khiết đồng ý, tên nhóc họ Tào chắc chắn không vấn đề gì. Nhà họ Tào chưa đề nghị kết thông gia, ông có thể nói chuyện với nhà họ Tần. Việc này với ông không thành vấn đề.” Thế nhưng, rất hiển nhiên, Ông cụ Tô còn chưa hoàn toàn hiểu rõ ý của Tô Khiết Có lẽ nên nói, Ông cụ Tô lúc này hoàn toàn hiểu lầm ý của Tô Khiết

Ông cụ Tô cho rằng, trong lòng Tô Khiết đã bằng lòng, chỉ là nhà họ Tào chưa tới đề nghị kết thông gia, cho nên ngại.

“Khiết Khiết , thực ra chuyện như vậy không nhất định phải do nhà trai nói, nhà gái cũng có thể nói được. Chỉ cần hai người sau khi kết hôn hạnh phúc là được.” Ông cụ Tô cảm thấy, chỉ cần Tô Khiết hạnh phúc, những thứ khác đều không có gì phải lo.

“….” Tô Khiết hoàn toàn cạn lời, việc này có liên quan gì đến hạnh phúc sau khi kết hôn? Tốc độ của ông quá nhanh đấy?
 
Chương 52


Chương 52

“Khiết Khiết , bây giờ ông sẽ gọi điện thoại nói chuyện này với nhà họ Tần.” Thật không ngờ Ông cụ Tô nói là làm, muốn gọi điện thoại ngay lập tức.

“Ông…” Tô Khiết hơi biến sắc, muốn ngăn cản ông cụ Tô .

“Khiết Khiết , việc này cháu không cần quan tâm, cứ giao cho ông, ông sẽ xử lý tốt, chắc chắn không để Khiết Khiết chịu một chút thiệt thòi nào.” Lúc này Ông cụ Tô vốn không nghe vào bất cứ lời từ chối nào, đã cầm điện thoại lên.

Ngoài cửa sổ, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn Cậu năm Tào rõ ràng lạnh lẽo hơn, còn mơ hồ mang theo một chút sát ý nguy hiểm.

“Anh ba, em thực sự bị oan, chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến em?” Cậu năm Tào lúc này sắp khóc rồi. Anh ta thực sự oan uổng, làm sao anh ta biết được Ông cụ Tô lại đột nhiên lại nghĩ ra ý tưởng này chứ.

Nguyễn Hạo Thần không nói gì, chỉ là đôi mắt từ từ nheo lại, hơi thở nguy hiểm càng thêm rõ ràng.

“Anh ba, em hiểu mà, em sẽ giải quyết ngay lập tức, em lập tức giải quyết chuyện này.” Cậu năm Tào dù sao cũng là một người thông minh, lập tức hiểu được ý của Nguyễn Hạo Thần .

Ý của anh ba không phải là muốn anh ta xin lỗi, mà là muốn anh ta giải quyết chuyện này.

Nhưng mà, anh ta nằm cũng trúng đạn, Ông cụ Tô đột nhiên có ý tưởng này, anh ta cũng không biết nên ngăn cản thế nào.

Có điều, Cậu năm Tào cũng không hổ là Cậu năm Tào , ánh mắt anh ta hơi đổi, đột nhiên có một cách.

“Anh ba, em có cách rồi, đảm bảo việc này sẽ được giải quyết tốt đẹp.” Cậu năm Tào nhìn Nguyễn Hạo Thần , ánh mắt mang theo ý cười nịnh nọt.

Anh tin chắc nếu mình không giải quyết xong chuyện này bây giờ, anh ba sẽ quấn lấy anh ta không buông.

Cậu năm Tào lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi đi. Nhưng mà anh ta sợ bị Ông cụ Tô trong phòng nghe được nên nhẹ nhàng đi ra xa một chút.

“Thằng nhóc chết tiệt này, còn biết đường gọi điện về đấy.” Điện thoại vừa được nhận, tiếng rống của Ông cụ Tào đã truyền tới, thực sự là tràn đầy sức sống.

“Ông, cháu có tin tốt muốn báo cho ông.” Cậu năm Tào không có thời gian nói lôi thôi dài dòng, đi thẳng vào vấn đề, cũng hoàn toàn phớt lờ tiếng rống của ông cụ.

“Tin tốt? Anh còn có thể có tin tốt gì? Đã hơn một tháng anh chưa về nhà, anh có thể về thăm nhà một chút là tôi đã mừng lắm rồi.” Ông cụ Tào ngẩn người, giọng nói rõ ràng đã thấp đi mấy phần, trong giọng nói còn mang theo chút suy sụp.

“Ông, cháu mới có bạn gái, dự định sẽ kết hôn, vài ngày nữa cháu dẫn cô ấy về gặp ông.” Cậu năm Tào biết rõ nhiệm vụ của mình lúc này, cho nên lời nói dối này dù không muốn cũng phải nói.

Cậu năm Tào càng hiểu rõ, lời nói dối này sẽ có hậu quả gì, thế nhưng anh ta không có lựa chọn khác.

“Thật sao? Lời anh nói là thật?” Ông cụ Tào nghe nói như thế, giọng nói lập tức hưng phấn, nhưng lại hơi nghi ngờ: “Thằng nhóc anh không phải đang lừa tôi chứ?”

“Ông, cháu lừa ông làm gì? Hơn nữa, chuyện hôn nhân không thể đùa giỡn như thế được. Mấy ngày nữa cháu sẽ dẫn cô ấy về, đảm bảo ông sẽ hài lòng.” Vì hoàn thành nhiệm vụ, Cậu năm Tào đúng là rất liều mạng.

Nhưng mà, anh ta lại nghĩ, tiếp theo phải đi đâu mà tìm một người như thế đây?

“Được, được, được. Đây đúng là tin tốt. Ông chờ, cháu dẫn cô ấy về sớm một chút.” Lúc này ông cụ Tào rất vui vẻ, trong điện thoại liên tục nói vài tiếng tốt.
 
Chương 53


Chương 53

“Ông, cháu còn có việc, cháu cúp trước đây.” Cậu năm Tào không dám nhiều lời, sợ ông cụ Tào nghi ngờ, lập tức cúp máy.

“Ồ, sao điện thoại của ông Tào lại không gọi được?” Cậu năm Tào đến gần cửa sổ đã nghe được những lời này của ông cụ Tô .

Khóe môi cậu năm Tào khẽ nhếch, vừa rồi anh ta gọi điện thoại cho ông, ông cụ Tô đương nhiên là không gọi được rồi. Nhưng mà cũng may là tốc độ của anh ta nhanh hơn một chút.

Thực ra Tô Khiết lại mong có thể vĩnh viễn không gọi điện thoại được.

“Được rồi, được rồi, cuối cùng cũng gọi được rồi.” Nhưng mà, giọng nói hưng phấn của ông cụ Tô lập tức vang lên, phá vỡ hy vọng của Tô Khiết .

“Ông bạn già, điện thoại ông gọi đến đúng lúc lắm. Vừa lúc tôi có một tin tốt muốn nói với ông. Thằng nhóc nhà tôi muốn kết hôn rồi.” Điện thoại gọi được, ông cụ Tô còn chưa mở miệng, giọng nói hưng phấn của ông cụ Tào đã truyền tới: “Ông bạn, đến lúc đó nhất định ông phải đến uống rượu mừng đấy.”

Ông cụ Tào nói lớn, đến mức Tô Khiết đứng bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng.

Khóe môi Tô Khiết khẽ nhếch, cô cảm thấy đây là tin tức tốt nhất trong ngày hôm nay.

Vẻ mặt hưng phấn của ông cụ Tô lập tức biến mất. Mình vốn muốn nói chuyện kết thông gia, không ngờ ông còn chưa nói, người ta đã mời ông đến uống rượu mừng rồi. Còn có chuyện gì khiến người ta buồn bực hơn nữa sao?

Tâm trạng ông cụ Tô lúc này không tốt, cho nên chỉ nói phụ họa vài câu rồi cúp điện thoại.

Tô Khiết âm thầm thở dài một hơi, may quá, không gặp nguy hiểm.

“Khiết Khiết, tên nhóc họ Tào sắp kết hôn rồi, xem ra việc này không thành rồi.” Ông cụ Tô rõ ràng có chút thất vọng.

Trái với tâm trạng thất vọng của ông cụ Tô, tâm trạng Tô Khiết lúc này rất tốt.

Nhưng mà, câu nói tiếp theo của ông cụ Tô lại khiến Tô Khiết kinh hãi…

“Ông vừa nói đến Nguyễn Hạo Thần, ông nội đột nhiên nghĩ đến một chuyện, gần đây ông cụ Nguyễn hình như cũng rất gấp vì hôn nhân của Nguyễn Hạo Thần . Thậm chí còn truyền tin, trong tháng này Nguyễn Hạo Thần không kết hôn, thì ông ấy sẽ đem toàn bộ tài sản nhà họ Nguyễn giao cho cậu hai nhà họ Nguyễn .”

Con mắt Tô Khiết né tránh, cô đột nhiên nghĩ tới lúc trước Nguyễn Hạo Thần đã nói, anh nói anh cần một người vợ, xem ra chuyện này là thật.

Dẫu sao chuyện liên quan đến gia sản nhà họ Nguyễn, cái này chắc là nguyên nhân khiến anh cuống cuồng kết hôn.

Nhưng, nhiều người như vậy anh không chọn, vì sao hết lần này tới lần khác chọn cô chứ?

Dĩ nhiên, Tô Khiết không biết nếu không phải cô, coi như dù ông cụ Nguyễn có ép thế nào đi nữa, Nguyễn Hạo Thần căn bản cũng sẽ không đồng ý kết hôn.

“Cho nên, ta cảm thấy chuyện này cũng không phải là không thể nào.” Trên mặt ông Tô đột nhiên hưng phấn lạ thường.

“Chuyện gì?” Tô Khiết đang suy nghĩ chuyện Nguyễn Hạo Thần, trong lúc nhất thời chưa bình tĩnh lại.

“Chuyện cháu và Nguyễn Hạo Thần .” Ông cụ Tô nhìn Tô Khiết, đôi lông mi cũng mang theo ý cười.

“Cháu với Nguyễn Hạo Thần ? Cháu và anh ta có thể có chuyện gì?” Bởi vì quá sợ, giọng Tô Khiết có hơi to.

Ông nội như vậy thật sự sẽ dọa chết người khác!
 
Chương 54


Chương 54

“Ông cụ Nguyễn bây giờ không phải là cũng gấp muốn cho Nguyễn Hạo Thần kết hôn sao? Chỉ cần nhà họ Nguyễn đồng ý, ông nội dù đập nồi bán sắt cũng phải gả cháu qua.” Đúng là ông Tô không phải nói qua mà thôi, mà là thực sự có ý đó.

Đập nồi bán sắt cũng phải gả cô qua? Tô Khiết bị những lời của ông nội làm giật mình.

Đập nồi bán sắt? Chuyện này nghiêm trọng thật nhỉ?

“Anh ba, đều phải đập nồi bán sắt, có thể thấy ông Tô thích anh thế nào, nếu là ông sang nói với nhà họ Nguyễn thật thì sao, anh đồng ý cưới chị ấy à?” Cậu năm Tào biết anh ba của mình ‘có cái nhìn khác’ với Tô Khiết , nhưng là cũng không đến nổi sẽ lấy cô ấy chứ?

Nguyễn Hạo Thần khẽ nhấp môi, không trả lời, không cần ông Tô nói, anh cũng phải cưới cô.

Đối với sự yên lặng của anh, Cậu năm Tào tự động hiểu, Nguyễn Hạo Thần nháo thì nháo, nhưng là không thể nào thật sự cưới Tô Khiết .

Ở trong lòng anh ta, anh ba của anh ta là ưu tú nhất, dù Tô Khiết cũng không phải dạng ngu ngốc, cũng không xứng với anh ba.

“Ông nội, chúng ta đập nồi bán sắt, ông cảm thấy nhà họ Nguyễn sẽ lấy làm lạ à?” Tô Khiết bây giờ rất buồn rầu, buồn rầu đến mức co không có sức tranh cãi.

Vốn cô muốn giải quyết chuyện Nguyễn Hạo Thần , nhưng cô không nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.

Đột nhiên cô cảm thấy, chính cô đào một cái hố, sau đó ông nội rất phối hợp đem cô đi chôn.

“Thì nhà họ Tô cũng không hiếm lạ gì với nhà họ Nguyễn .” Ông Tô ngẩn người, sau đó rất nghiêm túc trả lời một câu.

“Ông cảm thấy bên đó dựa vào gì mà phải cưới cháu?” Tô Khiết né tránh, nếu cô đồng ý lời này của ông cụ Tô, như vậy Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc tại sao lại hết lần này tới lần khác chọn trúng cô chứ ?

Chẳng lẽ thật sự bởi vì cô không đủ thông minh, không quá xinh đẹp?

Vấn đề này, cô thật sự không nghĩ ra.

“Ông nội cảm thấy nhà họ Nguyễn sẽ không nhìn trúng những thứ này.” Lấy thế lực và tài lực nhà họ Nguyễn , căn bản sẽ không để ý những thứ này, cũng bởi vì nguyên nhân này, ông Tô càng muốn thử xem sao.

“Không để ý mấy cái này, vậy chúng ta cũng phải có gì người khác có thể nhìn trúng đồ mới được, chẳng lẽ ông nội còn trông cậy vào người ta nhìn trúng cháu không đủ thông minh, không quá đẹp?” Tô Khiết nhớ tới lúc trước Nguyễn Hạo Thần nói, tâm tình càng thêm sầu não.

Ngoài cửa sổ, đôi môi Nguyễn Hạo Thần nhếch lên, trong con ngươi thâm thúy giống như thoáng qua nụ cười châm biếm.

Ông Tô nhìn Tô Khiết, không lên tiếng nữa, không biết đang suy nghĩ gì.

Ông Tô không lên tiếng, Tô Khiết cũng không dám nói bậy bạ nữa, rất sợ lại nâng lên sự hưng phấn của ông cụ, rước họa vào thân nữa.

Nhưng có một việc, Tô Khiết biết rõ, nếu nhà họ Nguyễn thật sự tới cầu hôn, ông nội cô dù liều mạng cũng sẽ gả cô qua.

Ông nội là thật sự thương cô, cho nên, cô không muốn làm trái ý ông nội.

Cho nên, cô tuyệt đối không thể để cho nhà họ Nguyễn đến cửa cầu hôn.

Không nghĩ tới để nhà họ Nguyễn tới cầu hôn, vậy nên cô nhất định phải làm theo lời Nguyễn Hạo Thần , ngày mai mười giờ đến Ủy ban.

Đến Ủy ban, nghĩa là sẽ cùng anh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, nhưng Nguyễn Hạo Thần nói, nếu cô chủ động đi, tất cả mọi chuyện đều do cô quyết định. Nếu để nhà bên đó tới tận cửa cầu hôn, đến lúc đó ngay cả cơ hội lựa chọn cô cũng không có.
 
Chương 55


Chương 55

Xem ra, bây giờ cô cũng không có sự lựa chọn.

Trở về phòng, chuyện Tô Khiết làm đầu tiên chính là gọi video cùng hai bảo bối.

“Mẹ, lúc nào mẹ trở lại?” Video vừa thông, khuôn mặt nhỏ nhắn béo béo đáng yêu của cô con gái đã xuất hiện ở trên màn hình điện thoại.

“Làm sao? Nhớ mẹ à.” Tô Khiết trên mặt không tự chủ tràn đầy ý cười, trong lúc nhất thời tất cả buồn rầu và phiền não đều biến mất.

“Nghĩ là nhớ, nhưng anh nói, mẹ không cần phải về gấp, đợi thêm vài ngày có khi lại tìm cho chúng ta được một người ba.” Đôi môi đỏ mọng của cô bé khẽ vểnh lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thêm mấy phần xoắn xuýt.

“Tìm một người ba?” Nghe được con mình nói, trên mặt Tô Khiết thêm mấy phần bất ngờ.

“Vâng, người khác đều có ba, anh nói mẹ cũng đã lớn rồi, cũng nên tìm cho chúng ta một người ba.”

Tô Khiết mím môi, cô dám cam đoan, đây chính xác là lời con trai mình nói.

Lão đại không nhỏ nữa? Năm nay cô mới hai mươi bốn tuổi.

“Anh đâu?” Tô Khiết đợi nửa ngày, nhưng không nhìn thấy con trai bảo bối của mình.

“Anh đi theo cha nuôi đi đến phòng thí nghiệm rồi, nhưng anh bảo anh sẽ về sớm.”

Tô Khiết rất hoài nghi lời con mình, con trai mình chính mình hiểu rõ nhất, nó đi theo học trưởng đi đến phòng thí nghiệm, tuyệt đối không thể trở về sớm.

Con trai cô mặc dù vẫn chưa tới năm tuổi, so với vậy đứa trẻ khác trưởng thành hơn nhiều, cũng thông minh hơn, cô cảm thấy khẳng định là giống như cô.

Năm năm trước, chuyện đêm đó bất ngờ, mặc dù sau chuyện này người đàn ông kia không ngừng theo đuổi cô, nhưng là cô vẫn chạy thoát.

Chỉ là, không nghĩ tới, sau đó cô lại mang thai, lúc ấy cô suy nghĩ rất nhiều, sau đó vẫn là quyết định sinh đứa bé ra.

Cô rất vui vì có thể có hai đứa nhóc, cô cảm thấy đây là món quà tốt nhất trời cao đã ban cho mình.

Đã năm năm rồi, cô tin người đàn ông kia cũng đã quên mất chuyện năm đó, người đàn ông đó tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cô sinh ra hai đứa bé vì anh.

Dĩ nhiên, hiện tại cô cũng chưa từng nghĩ sẽ cho người đó biết. Hai đứa nhóc là con cô, mãi mãi là con cô.

Chuyện năm đó, khiến cho cô biết rõ người đàn ông kia rất bá đạo, nếu để cho anh biết chuyện, cô thật sự sợ anh sẽ cướp con đi.

Cho nên, cô sẽ không ở cùng người đó, trước kia không có, sau này cũng tuyệt đối sẽ không có, chuyện cách đây năm năm, chắc sẽ không gặp lại nữa. . .

Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ Tô Khiết . Thấy điện thoại cô càng khó coi.

“Cục cưng, người cậu muốn mình tra trong hình mình tra ra rồi, người đó tên Nguyễn Bạc Vệ .” Điện thoại vừa thông, giọng Dinh Dinh đã truyền tới.

“Dạ?” Giờ phút này Tô Khiết rất nhạy cảm với cái họ này.

“Ừ, Tổng Giám đốc tập đoàn họ Nguyễn , nhưng hai năm trước bị tai nạn, nghe nói liệt chân, cho nên từ hai năm trước, người này chưa từng xuất hiện, một mực ở nhà tổ nhà họ Nguyễn . Cho nên, muốn tìm được anh ta, chỉ có thể đến nhà tổ nhà họ Nguyễn , nhưng nhà tổ nhà họ Nguyễn cũng không dễ vào đâu.”

“Tổng Giám đốc tập đoàn họ Nguyễn ? Ba Nguyễn Hạo Thần ?” Tô Khiết lớn giọng hơn.
 
Chương 56


Chương 56

“Đúng vậy, bạn yêu, cậu nói không sai. Cơ mà giọng cậu hơi kích động nhỉ, chuyện gì?” Dinh Dinh hiểu cô rất rõ, thông qua điện thoại đã nghe được khác thường.

“Hôm nay mình gặp phải Nguyễn Hạo Thần, đúng hơn thì là Nguyễn Hạo Thần đến tìm mình.” Dinh Dinh là bạn thân nhất của cô, cho nên đối với Dinh Dinh , Tô Khiết không có gì giấu giếm.

Chỉ là cô không nghĩ tới chuyện trùng hợp như vậy, không nghĩ tới người trong hình là ba Nguyễn Hạo Thần .

Lần này cô trở lại dọn dẹp đồ cũ của mẹ phát hiện một bức ảnh một người đàn ông, vốn là một bức ảnh bình thường không có gì, nhưng cô đột nhiên nhớ ra ngày mẹ qua đời cô đã thấy người này ở đầu thôn.

Cô luôn nghĩ năm đó mẹ chết có chút kỳ lạ, cho nên mới muốn tra rõ.

“Nguyễn Hạo Thần tìm cậu? Tại sao? Cậu biết anh ta à?” Trong giọng Dinh Dinh rõ ràng thêm mấy phần nghi ngờ.

“Liên quan tới chuyện này mình cũng thấy rất lạ, mình rất chắc chắn mình không biết anh ta. Từ trước tới nay chưa từng thấy, nhưng hôm nay anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sau đó nói với mình anh ta cần một người vợ, vừa hay mình là người thích hợp.”

“. . . À. . .” Dinh Dinh trầm mặc hai giây, sau đó đột nhiên hô thành tiếng, Tô Khiết không chuẩn bị, màng nhĩ suýt nữa bị cô ấy làm điếc.

“Cục cưng, ý cậu là Nguyễn Hạo Thần cầu hôn cậu? Nguyễn Hạo Thần cầu hôn cậu là thật sao?” Dinh Dinh giọng có thêm mấy phần hưng phấn: “Nguyễn Hạo Thần nha! Anh ta là người đàn ông tất cả phụ nữ trong thành phố muốn gả cho, cũng là nam thần của mình.”

“Sai, không phải cầu hôn, anh ta chỉ thông báo ngày mai mình đến Ủy ban lúc mười giờ.” Nghĩ tới cái này, Tô Khiết lại buồn rầu, nếu thật sự cầu hôn thì đã tốt, ít nhất là còn lãng mạn, không đến nỗi khiến cho người khác buồn rầu.

“Không hổ là nam thần của mình, quá ngang ngược.” Dinh Dinh nghe nói như vậy thẳng thừng huýt sáo.

“Chẳng lẽ cậu không muốn biết tại sao anh ta phải chọn mình sao?” Tô Khiết nghe được lời Dinh Dinh , môi hung ác nhếch lên.

“Đúng vậy, tại sao vậy chứ?” Dinh Dinh hình như đến bây giờ mới nhớ tới vấn đề này: “Theo lý thuyết, cậu và anh ấy chắc chắn không có qua lại gì, anh ấy tại sao lại đột nhiên cầu hôn cậu chứ? Anh ấy sẽ có liên quan đến bức ảnh không?” Giọng Dinh Dinh có thêm sự nghiêm trọng.

“Hẳn sẽ không.” Tô Khiết theo bản năng liền phủ nhận.

“Vậy anh ấy có nói tại sao không?” Dinh Dinh thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt giọng cũng buông lỏng không ít.

“Anh ta nói, anh ta không thích quá thông minh, không thích quá xinh đẹp, cho nên mình thích hợp.” Nhắc tới cái này Tô Khiết không nhịn được tức giận, lúc ấy nghe được lời này, phản ứng đầu tiên cô cũng hoài nghi Nguyễn Hạo Thần không phải cố ý.

“. . .” Dinh Dinh lần nữa trầm mặc hai giây: “Anh ấy thật nói như vậy? Nguyễn Hạo Thần thật là quá thật tinh mắt, ha ha ha. . .”

“. . .” Tô Khiết đột nhiên có một loại cảm giác muốn hỏi ông trời, đây là loại bạn bè gì?

“Nhưng nói nghiêm túc nếu Nguyễn Hạo Thần thấy được sự thật về cậu, không biết sẽ có phản ứng gì? Nếu anh ấy biết thân phận thật sự của cậu, không biết có thể bị hù hay không?” Dinh Dinh rốt cuộc cũng dừng lại cười, nhưng giọng nói càng thêm hưng phấn.

“Cậu suy nghĩ nhiều thế?” Tô Khiết hơi nhíu mày, khuôn mặt thật, thân phận thật của cô, những thứ này Nguyễn Hạo Thần không thể nào biết.

“Mình nghĩ nhiều như thế nào?” Dinh Dinh ngẩn người, giọng rõ ràng yếu đi một ít: “Cậu không nói cho mình, cậu không đồng ý với anh ấy đấy chứ?”

Tô Khiết nhếch môi, cô muốn không đồng ý, nhưng cô có sự lựa chọn sao?
 
Chương 57


Chương 57

“Cục cưng, cậu sẽ không từ chối thật đấy chứ?” Dinh Dinh không nghe được Tô Khiết trả lời, lần nữa yếu ớt hỏi.

“Cục cưng, thật ra thì tớ cảm thấy cậu nên cho tìm hai bảo bối của chúng ta một người ba, cho nên, tớ cảm thấy cậu có thể đồng ý Nguyễn Hạo Thần , đàn ông giống như Nguyễn Hạo Thần là có thể gặp không thể cầu, bỏ lỡ không tìm lại được đâu.”

“Cục cưng, nói gì đi.” Dinh Dinh tính nôn nóng, Tô Khiết không nói lời nào, cô ấy rất nóng vội.

“Nói rồi, anh ta không cầu hôn, chỉ bảo mình mười giờ ngày mai đến Ủy ban, mình được chọn sao?” Tô Khiết ngầm thở dài, khiến cho cô buồn bực chính là chuyện này cô vốn không có lựa chọn.

“Ái chà chà, như vậy mình an tâm rồi, nam thần không hổ là nam thần, ra tay một cái ngay cả chị đại Tô cũng bị xử đẹp.” Hứa Dinh Dinh rốt cuộc yên tâm, mặc dù cô ấy hết sức khống chế, nhưng trong giọng vẫn mang theo ý cười.

“Hứa Dinh Dinh . . .” Tô Khiết không nhịn được gầm nhẹ, cô bị bức bách không thể không gả, Hứa Dinh Dinh này lại không nhân tính nói như vậy!

“Được được, không nói.” Hứa Dinh Dinh thu lại nụ cười, nhưng cô đứng đắn được ba giây, lại bắt đầu cười đùa: “Ngày mai nếu lĩnh giấy chứng nhận, là vợ chồng, tối mai chính là đêm động phòng hoa chúc, nói về đời người có bốn chuyện vui, nhưng mình chỉ nhớ một. Đó chính là đêm động phòng hoa chúc, có thể thấy đêm động phòng hoa chúc là thời khắc quan trọng nhất đời người, cho nên cậu nhất định phải biết quý trọng, không, phải là hưởng thụ thật tốt.”

Nghe được lời này, mắt Tô Khiết giật nhẹ, Dinh Dinh nói cũng là một cái vấn đề, ngày mai bọn họ lĩnh chứng, có thể ở cùng một chỗ hay không? Nếu là ở cùng một chỗ, thì ở thế nào?

Anh ta nói, ngoài việc gả cho anh ta cô không có sự lựa chọn, những chuyện khác đều do cô làm chủ, như vậy là không phải bày tỏ, những thứ này đều do cô quyết định?

Ý của anh ta chắc là như vậy, hẳn là không sai chứ ?

Không thể không nói, Tô Khiết đã nghĩ quá tốt về cậu ba nhà họ Nguyễn .

Nguyễn Hạo Thần nói tất cả mọi chuyện do cô quyết định, chỉ đại biểu trước khi cưới, cũng không có nghĩa là sau khi cưới.

Thứ hai, chín giờ bốn mươi, thư ký Lưu dừng xe ở cửa Ủy ban, thấy Tổng Giám đốc nhà mình cũng không xuống xe, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở: “Tổng Giám đốc, đến rồi.”

“Ừ.” Nguyễn Hạo Thần thấp giọng đáp lời, xuyên qua cửa kính xe nhìn xung quanh một vòng, cũng không nhìn thấy Tô Khiết , cho nên, anh cũng không vội xuống xe.

Ngày hôm qua, nghe được cuộc nói chuyện của cô và ông Tô, anh chẳng hề lo cô sẽ không tới.

Đến nỗi sau khi cô tới sẽ là tình huống gì còn khiến anh có chút mong đợi, dẫu sao, người phụ nữ này sẽ không Tôh động như lẽ thường.

Khi thấy Chủ tịch nhà mình vẫn không có ý định xuống xe, thư kí Lưu âm thầm tự hỏi, Chủ tịch đã đến Ủy ban vào sáng sớm, bây giờ lại không xuống xe, việc này nghĩa là sao?

Thời gian trôi qua từng giây. Trên xe, Nguyễn Hạo Thần nhìn tài liệu, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Với tần suất ngẩng đầu của anh sẽ hoàn toàn không bỏ lỡ Tô Khiết. Chỉ cần cô Tô Khiết xuất hiện, anh sẽ nhìn thấy ngay.

Chín giờ năm mươi phút, Tô Khiết không xuất hiện, chín giờ năm mươi lăm phút, Tô Khiết chưa xuất hiện, năm mươi sáu, năm mươi bảy phút, cô vẫn không xuất hiện, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần hơi u ám.

Thư kí Lưu cảm giác được sự thay đổi của Chủ tịch nhà mình, cũng cảm giác được bầu không khí trong xe đột nhiên thay đổi không được đúng lắm. Thư kí Lưu thầm kinh hãi trong lòng, Chủ tịch giống như đang chờ người khác, nhưng người này vẫn chưa xuất hiện!
 
Chương 58


Chương 58

Từ trước đến nay luôn là người khác đợi Chủ tịch, rất ít người để Chủ tịch phải chờ.

Dám để Chủ tịch chờ đợi như thế này, không biết đó là ai?

Hơn nữa, sắc mặt của Chủ tịch lúc này đã hơi lạnh, rõ ràng là mất đi chút kiên nhẫn rồi, nhưng điều làm anh ngạc nhiên là Chủ tịch dường như không có ý định rời đi!

Có vẻ như người này rất đặc biệt đối với Chủ tịch.

Chín giờ năm mươi tám phút, Nguyễn Hạo Thần lại nhìn lên nhưng vẫn không thấy Tô Khiết .

Lông mày của anh hơi nhíu lại. Anh tưởng rằng với cuộc đối thoại của cô với Ông cụ Tô ngày hôm qua, cô nên biết phải làm gì.

Dù sao, cả hai kết quả cô đều phải nhất định kết hôn…

Chỉ là, Nguyễn Hạo Thần chợt nghĩ đến một khả năng, liệu cô có chạy trốn không?

Nghĩ tới khả năng này, hai mắt của Nguyễn Hạo Thần nheo lại và anh định gọi điện thoại, nhưng khi anh ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Tô Khiết đang đứng bên ngoài cổng của Ủy ban .

Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn đồng hồ, vừa đúng mười giờ…

Thời gian của người phụ nữ này đúng là không sai một phút.

Nguyễn Hạo Thần cong môi cười khẽ, rồi đẩy cửa ra và xuống xe.

Thư kí Lưu ngây người, Chủ tịch vừa mới cười phải không? Anh đã theo Chủ tịch hai năm, và hiếm khi thấy Chủ tịch cười.

Nhưng hình như vừa nãy anh nhìn thấy Chủ tịch đang cười, do anh hoa mắt nên nhìn lầm ư?

Ơ? Tại sao Chủ tịch lại đột nhiên xuống xe?

Khi Nguyễn Hạo Thần bước xuống xe, vừa khéo Tô Khiết xoay người nhìn thấy anh. Ngay sau đó, trên mặt của Tô Khiết nở một nụ cười rạng rỡ: “Ngài Nguyễn, anh tới rồi à.”

Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, mắt anh chợt lay động. Trong khoảnh này, anh bỗng nhiên cảm thấy mình có chút mất hồn, không phải vì đẹp cỡ nào, mà vì nụ cười của cô lúc này làm anh ngạc nhiên.

Anh tưởng rằng ngay cả khi hôm nay cô có đến, cô chắc chắn sẽ không có tâm trạng tốt, nhưng bây giờ, có vẻ như…

Anh phát hiện, cô cười trông rất đẹp. Anh đang nghĩ, nếu tháo đôi mắt kính quê mùa của cô ra, rồi xóa tàn nhang trên mặt, không biết cô sẽ trông như thế nào?

Khi Nguyễn Hạo Thần đang ngây người, Tô Khiết đã tới trước mặt anh, nụ cười trên mặt cô rạng rỡ hơn đôi chút: “Tôi đã nghe ông nội nói hôm qua và biết lý do tại sao ngài Nguyễn vội vàng kết hôn, vì vậy, tôi sẵn sàng hợp tác với Ngài Nguyễn .”

“Hửm?” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhướng mày, sẵn sàng hợp tác với anh?

Anh cũng muốn biết, cô định hợp tác với anh như thế nào?

“Ngài Nguyễn, nếu chúng ta không phải kết hôn thật thì giữa hai bên nên cần một thỏa thuận. Đây là giấy thỏa thuận do tôi viết, anh xem thử có vấn đề gì không?” Tô Khiết đưa một phần tài liệu tới trước mặt anh, còn tận lực tỏ ra uất ức bổ sung thêm một câu: “Tôi tra cả đêm qua mới viết được nó đấy.”

Thư kí Lưu, người vừa mới xuống xe, đã bị sốc khi nghe thấy lời của Tô Khiết.

Đây là tình huống gì vậy? Kết hôn gì? Ai kết hôn với ai? Thỏa thuận gì?

Nguyễn Hạo Thần không nhận lấy tập tài liệu trong tay cô và cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
 
Chương 59


Chương 59

Thư kí Lưu nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Chủ tịch nhà mình thì hơi sợ hãi trong lòng, vì vậy anh ta đứng tại chỗ không dám di chuyển, chỉ hơi khó hiểu nhìn về phía Tô Khiết, đây không phải cô cả Tô ư?

Chẳng lẽ Chủ tịch muốn kết hôn với cô cả Tô ?

“Ngài Nguyễn?” Tô Khiết thấy anh không nhận bèn chớp mắt, biểu tình của cô dường như có thêm chút hoang mang.

Không phải anh đã nói, chỉ cần cô chủ động đến thì cô sẽ được quyết định mọi chuyện sao?

Đừng nói ngay cả một phần thỏa thuận mà anh cũng không đồng ý đấy nhé?

Nếu đúng là vậy, cô sẽ không thể không nghi ngờ thành ý của anh!

“Nghĩ cũng chu đáo lắm.” Trong ánh mắt nhìn cô của Nguyễn Hạo Thần dường như có thêm một chút lạnh, và như có thêm những thứ khác phức tạp hơn.

Người phụ nữ này suy nghĩ thật chu đáo, ngay cả thỏa thuận hôn nhân cũng đã viết xong rồi.

“Có vẻ như cô cũng không ngu ngốc.” Nguyễn Hạo Thần có hơi nghiêng người về phía cô, câu nói đó hàm chứa đôi chút thăm dò lẫn ám chỉ.

Lúc này đây, anh thực sự hi vọng cô có thể giả bộ ngu hơn chút, không cần phải thông minh như vậy.

Tô Khiết cố tình vờ như không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của anh và gật đầu nghiêm túc: “Ừm, ừm, thực ra tôi vẫn rất thông minh, nếu không ngài Nguyễn hãy suy nghĩ kỹ hơn chút đi.”

Hôm qua anh nói, sở dĩ anh cưới cô là vì cô không đủ thông mình. Nếu anh cảm thấy cô không ngu chút nào, liệu anh có thay đổi ý định hay không?

Tối hôm qua, Tô Khiết đã suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Cô cảm thấy Nguyễn Hạo Thần cưới cô thực sự có thể là vì cô không đủ thông minh. Suy cho cùng, bây giờ Nguyễn Hạo Thần kết hôn cũng vì ông cụ Nguyễn bức bách quá gấp, chứ không phải vì muốn kết hôn thực sự. Nếu tìm một người quá thông minh, có lẽ đến lúc đó sẽ ngấm ngầm mưu tính lấy tài sản của nhà họ Nguyễn, trong nhà quyền thế sợ nhất là việc này.

Mặc dù cô cũng biết với sự khôn khéo của Nguyễn Hạo Thần, khả năng bị người mưu hại không lớn, nhưng chắc cũng phải đề phòng bất trắc.

“…” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, lúc này anh bỗng không muốn nói chuyện với cô.

Trái ngược với sự buồn rầu của Nguyễn Hạo Thần lúc này, tâm trạng của Tô Khiết dường như rất tốt, khóe môi của cô cứ nhếch lên, nụ cười ấy vẫn rạng ngời và như còn chứa đôi chút mừng rỡ tươi sáng.

Tô Khiết nghĩ nếu không thể thỏa thuận, có lẽ cô cũng không cần đăng kí kết hôn với Nguyễn Hạo Thần .

Dù sao trên thế giới có nhiều phụ nữ như thế, anh có thể tìm thấy một người phù hợp hơn, với điều kiện của anh thì loại phụ nữ nào mà không có? Hoàn toàn không phải chỉ có một mình cô.

Tuy nhiên, những lời như vậy không thể do cô nói, mà phải được nói bởi Nguyễn Hạo Thần .

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô hơi chói mắt. Được, được lắm, anh muốn xem thử cô có thể giả bộ cho tới khi nào?

Nguyễn Hạo Thần thình lình giơ tay cầm lấy tờ thỏa thuận trong tay cô và từ từ lật ra, nhưng khi thấy một đống nội dung lít nhít trên giấy, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần dần xấu đi.

Nguyễn Hạo Thần nhìn vào hàng chữ hôn nhân có hiệu lực trong một năm được gạch dưới nằm trên đầu, ở giữa là, nếu Ngài Nguyễn có được cổ phần của Nguyễn thị , cuộc hôn nhân có thể kết thúc sớm.

Hôn còn chưa kết mà cô đã nghĩ đến việc ly hôn.

Tô Khiết thấy được sắc mặt của anh lúc này không được tốt lắm nên không nói gì, mà đợi anh trả lời.

Nguyễn Hạo Thần dời mắt nhìn về phía Tô Khiết. Khoảnh khắc này Tô Khiết vẫn còn hơi hồi hộp, thấy bộ dạng vừa rồi của anh có vẻ không vui lắm, không biết anh có đồng ý hay không.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top