Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 362-2


“Ông còn biết cái gì hãy mau nói cho tôi. Dù sao đã như vậy, tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện xấu nhất.” Tôi trầm giọng nói, cứ lo lắng vô cớ như vậy còn không bằng nói hết cho tôi, tránh có tình huống gì đột nhiên xuất hiện thì trong lòng tôi cũng có chuẩn bị.

“Là bởi vì chuyện này sao.” Giọng Giao tiên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Dương Dương, ngươi đừng lo lắng, Tô Mộc choáng váng ngã không có nguy hiểm gì, chẳng qua rời khỏi Trung Quốc có chút không thích ứng thôi, một hồi sẽ tốt. Nếu như có người nước ngoài nào hắt nước lên cậu ấy thì cô đừng ngăn cản là được, mọi chuyện đều trong tính toán của Tô Mộc.”

“Người nước ngoài? Ông muốn nói đến Black sao? A ha, thật đúng là giọt nước cũng không lọt, hai người đã sớm biết ông ta cũng đi cùng chuyến bay này cho nên Tô Mộc mới vội vàng mang tôi đi nước ngoài như vậy đúng không?” Tôi cười lạnh nói.

Đột nhiên tôi càng thấy tức giận hơn, Tô Mộc vẫn luôn tâm tư kín đáo như vậy. Tôi tin rằng anh ấy không nói trước cho tôi là sợ tôi lo lắng, nhưng anh ấy đột nhiên ngất xỉu thì tôi không lo lắng sao? Tôi thậm chí còn lo lắng hơn! Tôi ghét cảm giác bị giấu giếm này, nhất là ngay cả Giao tiên cũng giúp Tô Mộc giấu tôi, cảm giác này khiến tôi rất khó chịu.

“”À, ngươi đã biết thì xem ra Tô Mộc đã được cứu. Vậy thì ngươi không cần lo lắng nữa, mấy ngày tiếp theo cứ việc thoải mái chơi cùng Tô mộc, đến khi bắt đầu hôn lễ ta cùng Đường Dũng nhất định xuất hiện đúng lúc. Được rồi, chúng ta còn phải vào trong núi, có gì nói sau.” Giao tiên liền vội vàng nói, nói xong ông ta như là đang trốn tránh tôi, cũng không để ý tôi trả lời thế nào mà tiếp tục biến mất.

Bất kể tôi lần nữa gọi ông ta thế thì Giao tiên cũng đều im lặng, hoàn toàn là heo chết không sợ nước nóng.

Tôi tức giận muốn chết, trong đầu nghĩ chờ khi gặp lại Giao tiên nhất định sẽ rút hết vẩy rồng trên người ông ta, bắt ông ta nói sự thật cho tôi!

Từ Giao tiên cũng không lấy được thông tin gì có ích, tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục hỏi ý kiến Black, hỏi chuyện của Tô Mộc thì tôn giáo bọn họ có giải thích gì không, hoặc có thuật pháp chữa trị gì.

Đáng tiếc, nhắc tới giáo hội Black liền liên thanh như súng máy vậy, có điều trong đó có rất nhiều thuật ngữ chuyên biệt ông ta không biết dịch sang tiếng Trung thế nào mà dùng trực tiếp tiếng Anh.

Tiếng Anh của tôi cũng chỉ dùng được để khi đi du lịch, sao có thể nghe được những từ liên quan đến tôn giáo này, cho nên lại càng mờ mịt.

Thật vất vả chờ sau khi ông ta nói về giáo hội, ưu tư của tôi cũng dần dần tỉnh táo lại, từ trong khoang máy bay truyền tới tiếng nữ tiếp viên thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh, bây giờ đã tới thành phố Christchurch, nhiệt độ ngoài trời là blah blah…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 362-3


Tôi cuống cuồng đi xuống, cũng không chú ý nghe. Đại khái khoảng hai mươi phút sau máy bay vững vàng đỗ xuống. Tô Mộc vẫn chưa tỉnh lại nên Black thay tôi đỡ Tô Mộc, còn tôi thì cầm giúp Black kinh thánh các thứ.

Ra khỏi máy bay tôi mới phát hiện Black dường như rất có uy vọng ở Christchurch, dọc đường đi có không ít nhân viên sân bay cùng hành khách gật đầu chào hỏi, thậm chí khi khai báo hải quan thì cán bộ hải quan cũng không làm khó dễ chúng tôi, chỉ liếc nhìn Black rồi để chúng tôi đi, cũng không nhiều lời hỏi tại sao Tô Mộc lại hôn mê bất tỉnh.

Chúng tôi đưa Tô Mộc đi một đường thông suốt không có trở ngại gì, khi ra khỏi sân bay đã có một chiếc BMW series 6 chờ sẵn, sau khi thấy Black tài xế ăn mặc bộ đồ mục sư xuống mở cửa giúp Black.

Không nhận ra, ở New Zealand mục sư thật có nhiều tiền.

Đầu óc tôi rối bời, đi theo Black chui vào trong xe, chạy thẳng tới nhà thờ của bọn họ.

Nhà thờ bọn họ cách không xa, đại khái trải qua hai giờ đường chạy xe đã đến một tòa nhà có đỉnh chóp nhọn màu trắng rất lớn.

Chính là hình dáng nhà thờ ở nước ngoài thường thấy.

Toàn bộ nhà thờ tràn đầy một khí tức trang trọng, cửa còn có hai cái cốc lớn bằng đá bên trong chưa đầy nước, không cần hỏi tôi cũng cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc, những nước này đều là nước thánh…

“Thần, mời vào. Cân thánh ở ngay dưới chân chúa, tôi sẽ lấy ra giúp ngài.” Black đi phía trước dẫn đường, nói với tôi.

Ông ta cũng quay sang nói với mục sư đón chúng tôi mấy câu tiếng Anh.

Mục sư kia liền thưa một tiếng, sau đó chạy sâu vào bên trong nhà thờ.

Lúc quay ra tay anh ta đã có thêm một chiếc vòng hoa được làm từ cây hương thảo, choàng lên cổ Tô Mộc.

Tôi nhất thời có chút không hiểu, nhìn về phía Black.

Black giải thích: “Là như vậy, cho dù là cân thánh cũng không thể trực tiếp cân sức nặng của linh hồn, cần phải mượn lực từ cỏ thánh, chỉ cần cỏ thánh ở trên người bạn ngài mấy phút, sau đó đặt lên cân thánh, cuối cùng cân ra sức nặng của cỏ thánh, chính là sức nặng của linh hồn bạn ngài.”

“Ồ hóa ra là vậy, vậy cứ làm đi.” Tôi nói.

Mặc dù ngoài mặt tôi còn thật tỉnh táo nhưng bàn tay tôi nắm lại đã bị móng tay đâm chảy máu, ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 363


Vòng hoa đeo lên cổ Tô Mộc, thời gian từng giây từng phút trôi qua cảm giác dài đằng đẵng như một thế kỷ vậy.  Tôi không chịu đựng nổi, đến khi tôi sắp phát điên thì Black mới gỡ vòng hoa trên cổ Tô Mộc xuống, nói: “Xong rồi, bây giờ tôi sẽ đi cân cỏ thánh.”

Nói xong Black nhận một chiếc cân cổ từ trong tay mục sự kia, mặt đầy thành kính đặt cân lên trên bàn, sau đó miệng lầm bầm một chuỗi câu bằng tiếng nước ngoài.

Thời khắc kích động lòng người đã đến, cỏ thánh vừa đặt lên thì kim chỉ của cân nhanh chóng lay động, cây kim từ từ lăn xuống giống như phía trên có đồ rất nặng.

Ba gram!

Chín gram!

Hai mươi mốt gram!

Sắc mặt mục sư Black biến đổi, chân mày nhíu lại giống như thấy rất bất ngờ.

Sự căng thẳng trong lòng tôi lần nữa được buông xuống. Hai mươi mốt gram, như vậy hồn phách Tô Mộc hẳn là bình thường đi?

Ngay khi tinh thần tôi buông lỏng thì đột nhiên kim của cân thánh đổ xuống thẳng tắp, bùm một tiếng, cân thánh trực tiếp nổ trước mặt tôi vang vọng.

Yêu khí trên người tôi trong nháy mắt trào ra tạo thành một tầng xanh bảo vệ phía trước tôi, đem hết văng mảnh vụn từ cân thánh ra ngoài.

Mục sư Black thì thảm, ông ta vốn cách cân thánh tương đối gần, cân thánh nổ tung đột ngột khiến ông ta căn bản không kịp tránh né, toàn thân bị mảnh vụn đập lên người. Chớp mắt một cái mặt cùng toàn thân ông ta đã đầy vết máu, từng mảnh kim loại đâm vào trong da thịt, nhìn qua rất giật mình.

“Tại sao cân thánh lại phát nổ?” Tôi vội kêu lên.

“Cân thánh bị cân nặng quá sức. Vừa rồi ngài cũng thấy, cân thánh tối đa cũng chỉ cân được 21 gram, nhưng hồn phách bạn của ngài có sức nặng lại vượt xa 21 gram cho nên đập bể cân thánh. Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy…” Mục sư Black nói.

Trên mặt ông ta tràn đầy kinh hoảng, lần nữa nhìn Tô Mộc như thấy ác ma, mặt đầy hoảng sợ không tưởng tượng nổi, người cũng khẽ run lên.

Tâm tình tôi vừa thoải mái lại không khỏi trầm xuống, vượt qua 21 gram?

Không phải nói là nhẹ hơn sao, tại sao lại nặng hơn?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 363-2


Tay tôi nắm chặt, hỏi: “Vậy vượt qua 21 gram thì có nghĩa là gì? Ài, ông đừng chạy, tôi còn đang muốn hỏi tại sao lại vượt qua 21 gram…”

Khi tôi đang nói thì đột nhiên Black như phát điên, đẩy tôi ra chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy còn vừa hét lên những câu tiếng Anh, chớp mắt đã chạy ra xa chỉ còn thấy cái bóng.

Chết tiệt, không phải rất có uy vọng ở thành phố này sao, lúc tới điệu bộ lớn như vậy mà gặp phải chuyện cũng chạy như ai.

May vừa rồi lúc cân thánh nổ thì Tô Mộc ở khá xa, không gây thương tổn cho anh ấy được.

Tôi muốn trước tiên đem Tô Mộc dời ra bên ngoài, cách xa cân thánh một chút tránh cho lại có chuyện ngoài ý muốn, sau đó sẽ đi tìm bắt Black trở lại, hỏi rõ vượt qua 21 gram rốt cuộc là ý gì.

Ngay khi tôi xoay người muốn đỡ Tô mộc dậy thì phát hiện lông mi Tô Mộc hơi lay động, thật giống như tỉnh!

“Tô Mộc?” Tôi liền nói.

Lông mi Tô Mộc run run, qua một lúc lâu rốt cuộc anh ấy cũng cử động một chút, nhẹ nhàng mở mắt ra.

“Anh rốt cuộc tỉnh rồi!” Tôi liền giơ tay muốn đánh Tô Mộc. Vừa rồi sắp hù chết tôi, nếu không có Black ở đây tôi cũng không biết mình nên làm gì?

Nếu hồn phách anh ấy quả thật xảy ra vấn đề thì tôi nên làm gì?!

Chẳng qua tay tôi đưa lên trước mặt Tô Mộc cuối cùng vẫn không dám đánh xuống, sợ một cái đánh này sẽ đánh tan anh ấy, đến lúc đó thì chỉ có khóc.

Mặc dù tôi không dám đánh, nhưng quả thực sau khi thấy anh ấy tỉnh lại tôi vẫn cảm thấy tức giận, ngoảnh mặt tránh sang một bên không muốn để ý tới anh ấy.

Anh ấy cũng không dỗ tôi, liền lẳng lặng ngồi ở bên nhìn tôi cười.

Tôi thật cũng sắp điên rồi, anh ấy làm sao có thể như vậy? Khiến tôi tức chết mà khi tỉnh lại ngay cả câu giải thích cũng không có? Đây coi là cái gì?

Đợi một hồi thấy Tô Mộc còn chưa nói lời nào, tôi rốt cuộc không nhịn được, đứng lên đi ra ngoài.

“Dương Dương, em đi đâu?” Anh ấy rốt cuộc đã mở miệng, đứng lên nói.

“Trở về Trung Quốc, không muốn ở New Zealand nữa.” Tôi lạnh lùng nói.

Tôi ngược lại muốn xem anh ấy còn có thể im lặng tới khi nào.

“Đừng đi, anh còn chuẩn bị một bất ngờ cho em, nếu em đi sẽ không thấy được.” Tô Mộc cười một tiếng, dịu dàng nói.

Tôi liền mềm lòng một chút, anh ấy nói dễ nghe như vậy, giọng còn dịu dàng khiến cho người ta muốn tức cũng không tức được.

Có điều mặc dù như vậy mặt tôi vẫn lạnh tanh, nói: “Bất ngờ? Anh cho em hoảng sợ thì có.”

“Anh biết em bị giật mình, có điều không phải bây giờ anh vẫn tốt đẹp đứng trước mặt em sao. Yên tâm đi, chồng em làm việc rất ổn thỏa, không lại đột nhiên bỏ mặc em.” Tô Mộc nói.

Vừa nói anh ấy đi về phía tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào trong ngực.

Tôi vẫn còn khó chịu, đẩy anh ấy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 363-3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng cũng lại bị anh ấy ôm lại, cự tuyệt mấy lần tôi cũng hết giận một ít, mặt lạnh rúc vào ngực anh ấy, ngẩng mặt lên nhìn anh ấy, nói: “Vậy anh hãy nói một chút với em, ngoại trừ chuyện không thể ra nước ngoài ra anh còn biết cái gì? Hồn phách của anh rốt cuộc bị làm sao? Tại sao lại nặng hơn 21 gram?”

“Cái gì mà 21 gram?” Tô Mộc nghe vậy liền nhíu mi, hai tay ôm eo tôi, cúi đầu nhìn tôi.

Gương mặt đẹp trai của anh ấy hiện lên vẻ không hiểu, nhìn qua không giống là đang giấu tôi.

Tôi liền đem chuyện mục sư Black nói với tôi kể cho anh ấy nghe, nói Black trong anh ấy chỉ có 3 gram nhưng khi cân thì trọng lượng hồn phách của anh ấy còn khiến cân vỡ vụn.

“Hóa ra là như vậy. Thành tựu về phong thủy huyền học của người nước ngoài sao so sánh được với Trung Quốc chúng ta. Bọn họ nói em nghe cho biết cũng được, anh chỉ tin quỷ Trung Quốc cần âm khí, em nhìn âm khí hiện đang có ở trong người chồng em này, mặc dù không thể nói là nhiều nhưng rất ổn định, cho nên không có chuyện gì cả. Chúng ta đi thôi.” Tô Mộc nghe tôi nói thì thở phào, cười nói với tôi.

Rõ ràng anh ấy không đem lời của Black coi ra gì, nói xong anh ấy còn vỗ vỗ vào ngực mình ở trước mặt tôi như chứng minh anh ấy không sao.

Trạng thái sau khi tỉnh lại của anh ấy quả thật cũng không tệ lắm, xác nhận anh ấy không phải gồng lên chống đỡ, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, mắng anh ấy vài câu, bảo anh ấy sau này đừng giấu tôi nữa, nếu không sau này lại xảy ra chuyện tôi thật sẽ bị anh ấy dọa chết.

Có điều là Black…

Ông ta tốt bụng dẫn chúng tôi tới kiểm tra, bây giờ bị mảnh vụn của cân bắn vào người mà phát điên, tóm lại là có liên quan tới chúng tôi.

Tôi liền nói đi tìm Black một chút xem có thể bồi thường cho ông ta được không.

Nhưng tôi vừa nói lên đề nghị này liền bị Tô Mộc bác bỏ, anh ấy nói tôi là thần phương Đông cùng chúa phương Tây là không thể họa hợp, tốt nhất là không nên gặp nhau. Nhất là mục sư Black kia, sau này không cần gặp lại, dù sao ông ta cũng là linh mục ở dưới chúa, qua một thời gian ngắn sẽ bình phục.

Nói xong Tô Mộc kéo tay tôi đi ra khỏi nhà thờ, vừa đi còn vừa nói tiếp theo chúng tôi sẽ đi những đâu chơi. Nghe nói New Zealand một hang động đom đóm, đom đóm đậu trên vách động đen nhánh tỏa ra ánh sáng màu xanh, nhìn qua giống như bầu trời đầy sao vậy, hết sức đẹp. Hỏi tôi có muốn đi xem không.

Hết giận nên tôi dĩ nhiên là muốn, liền gật đầu. Đang muốn hỏi cái động đó ở đâu, khi nào đi thì tôi bỗng nhiên thấy phía sau cây cột trong góc nhà thờ có một cái đầu thập thập thò thò.

[Diendantruyen.Com] Chồng Yêu Là Quỷ


Động đom đóm ở New Zealand
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 364


Theo bản năng tôi liền đem Tô Mộc ra sau lưng để bảo vệ, một đạo yêu khí có hình dáng cây kiếm bắt về phía đầu người kia.

“Stop!” Người nọ sợ hãi kêu to, hai tay nhanh chóng giơ qua đỉnh đầu như đầu hàng.

Tô Mộc cũng nhẹ nhàng kéo tôi một cái, tỏ ý tôi đừng kích động, sau đó ánh mắt nhìn về phía người kia.

Người kia có mái tóc màu vàng, chính là người mục sư giúp lấy cân vừa rồi cho mục sư Black, lúc này mặt anh ta đầy hoảng sợ nhìn Tô Mộc nhưng đối với tôi lại càng sợ hãi hơn, thậm chí không dám nhìn vào mắt tôi.

Chân hắn mềm nhũn chậm chạp đi ra, trong miệng lẩm bẩm nói tiếng Anh, đi về phía Tô Mộc.

Tô Mộc nhíu mày, nhỏ giọng hỏi tôi người kia nói có ý gì?

Anh ấy nghe không hiểu tiếng Anh, tôi không thể làm gì khác hơn là phiên dịch cho anh ấy, nói người kia bị dọa sợ không dám trêu chọc vào thần phương Đông, cầu xin tôi để anh ta đi ra ngoài, còn nói…

“Còn nói gì?” Tô Mộc hỏi.

Mặt tôi biến sắc, lời đem khóe miệng nuốt trở vào: “Không nói gì.”

Người kia nói Tô Mộc là ác ma phương Đông, hơn nữa còn là Thiên sứ sa đọa.

Tôi không hiểu rõ lắm cụ thể anh ta có ý gì, nhưng trong miệng anh ta có một câu khiến tôi chú ý, “Fallen Angel (Thiên sứ sa đọa), heavy (nặng nề)”.

Có phải ý chỉ chuyện hồn phách Tô Mộc vượt qua 21 gram? Hơn nữa tại sao anh ta lại nói tới cái từ ‘thiên sứ sa đọa’ này, đây không phải là nhân vật của phương Tây sao, sao anh ta lại nói về Tô Mộc như vậy?

Trong lòng tôi ngàn ngập câu hỏi.

Nhưng tôi không thể để cho Tô Mộc biết, anh ấy hiển nhiên không biết hồn phách nặng hơn 21 gram là có ý nghĩa gì, nếu như anh ấy biết liệu có phải sẽ lại tìm cách giấu giếm tôi?

Tôi muốn thừa lúc Tô Mộc không chú ý sẽ len lén hỏi mục sư này, liền nói với mục sư kia hãy đi theo chúng tôi. Ai ngờ tôi vừa nói lên yêu cầu này thì người anh ta đã run lên một cái, sau đó một mùi vị nước tiểu lan tràn tới.

Anh ta lại sợ tè ra quần, trong lòng tôi có chút bất ngờ, không nghĩ mục sư lại sẽ sợ hãi đến như vậy. Bây giờ mặt anh ta phồng lên đỏ bừng, thật giống như đang ở ranh giới tùy lúc sẽ tan ra vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 364-2


Tôi không thể làm gì khác hơn là lui về sau kéo giãn khoảng cách với anh ta, tránh ép anh ta bị điên.

Người anh ta vẫn run bần bật, thấy tôi lui về sau liền tìm đúng kẽ hở, chạy như điên ra bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau mục sư kia cũng chạy đi xa, trên đất chỉ lưu lại dấu vết nhờ nhờ của nước tiểu.

Tôi cùng Tô Mộc trố mắt nhìn nhau, có chút không biết làm thế nào, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì lại khiến mục sư sợ đến vậy.

Vốn tôi còn muốn khuyên Tô Mộc cùng tôi tìm mục sư Black nhưng nhìn bọn họ thế này có lẽ khi tìm được Black cũng chỉ khiến ông ta càng thêm sợ hãi.

Quả thực không có cách nào khác, tôi không thể làm gì khác hơn là theo Tô Mộc rời đi, có lẽ chúng tôi cách xa một chút thì bọn họ sẽ khôi phục bình thường.

Mặc dù trong lòng có cả một đống nghi vấn nhưng Tô Mộc có dáng vẻ giống như không thèm để ý, anh ấy chưa đi bao xa liền nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, bàn tay lạnh lẽo của anh ấy đan vào tay tôi thật chặt, sau đó cười rất tươi, hỏi tôi nếu muốn đi động đom đóm thì bây giờ anh ấy sẽ đưa tôi đi.

Tôi vẫn nghĩ về chuyện của mục sư Black, nhưng hiếm khi Tô Mộc ung dung cùng tôi đi ra ngoài chơi như vậy, tôi cũng không muốn khiến anh ấy mất vui nên cười tươi, bảo Tô Mộc đưa tôi đi.

Thời gian lập tức trở nên thảnh thơi, chúng tôi ngồi xe đi về một hướng, Tô Mộc rõ ràng không hiểu tiếng Anh nhưng anh ấy chọn đường đi rất chính xác cứ như trước kia anh ấy từng tới nơi này vậy, nói đưa tôi đi đâu là có thể không nhầm đưa tôi lên xe bus, thậm chí ngay cả thời gian xe đến và đi cũng biết rõ.

Chúng tôi ngồi xe chừng khoảng nửa giờ liền dừng ở một bên ngoài hang động.

Hang động kia nhìn qua không có gì khác hang động thông thường ở những nơi danh lam thắng cảnh. Lúc này trời sắp về chiều, không có người nào ở đây cả, có chút buồn chán.

Bằng thân phận của tôi và Tô Mộc, cửa hang động căn bản không ngăn được chúng tôi, chúng tôi leo qua tường tiến vào bên trong, một trước một sau tay trong tay vào trong sơn động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 364-3


Vốn tôi đối với cái động này không có nhiều hy vọng, chỉ là không muốn làm Tô Mộc mất hứng cho nên tâm tình rất bình tĩnh.

Nhưng sự bình tĩnh đó của tôi sau khi vào trong hang động liền hoàn toàn tan biến. Cả sơn động giống như một thế giới khác, ánh sáng xanh lập lòe lóe sáng trên đỉnh hang động đan thành một dải sao lấp lánh, xinh đẹp chói mắt, xinh đẹp say lòng người.

Tôi trong nháy mắt liền ngây ngẩn, hai mắt chăm chú ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, thậm chí quên cả suy nghĩ, càng quên cả muốn nói gì.

Quá đẹp…

Đẹp đến rung động…

Hóa ra thế giới này vẫn còn có nơi đẹp tuyệt luân như vậy, chỉ có đến lúc này tôi mới phát hiện trình độ văn hóa của mình còn thấp, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ từ nào để có thể miêu tả được vẻ đẹp ở nơi này.

“Thích nơi này không?” Gương mặt Tô Mộc được chiếu sáng bởi dải sao xanh kia trông hết sức ảo mộng, giống như nam thần đi ra từ trong truyện tranh vậy.

“Thích!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, không nhịn được ôm Tô Mộc, muốn tặng cho anh ấy một cái hôn thật to. Trừ hôn ra tôi cũng không biết nên làm thế nào để cảm ơn anh ấy.

Nhưng tôi vừa tiến tới Tô Mộc lại nhẹ nhàng giữ lấy cổ áo tôi, giống như tóm gáy một cún nhỏ vậy, đem tôi từ trên người anh ấy kéo xuống, nói: “Lại không dè dặt như vậy, mới thế đã không nhịn được? Phía sau còn có bất ngờ dành cho em.”

Vừa nói anh ấy mỉm cười nhìn tôi đầy cưng chiều, dịu dàng giống như một cánh hoa rơi vậy, quay lên bầu trời đầy đom đóm phía trên vỗ tay một cái.

Những con đom đóm kia liền lao xao bay loạn.

“Anh định…”

“Suỵt!”

Không đợi tôi hỏi rốt cuộc Tô Mộc đang giở trò quỷ gì, Tô Mộc liền nhanh chóng che miệng tôi lại không cho tôi nói chuyện, mặt đầy thần bí bảo tôi chờ xem phía trên.

Tôi bị Tô Mộc che miệng khiến mặt đỏ lên, bàn tay mát lạnh chạm vào môi tôi, mềm mại rất thoải mái.

Tôi nhất thời nổi lên ý xấu, chu mỏ hôn lên tay anh ấy một cái.

“Lộc Dương!” Tô Mộc cảm giác được tôi hôn liền nhỏ giọng kêu tôi một câu.

Anh ấy đã rất lâu không dùng âm thanh này để gọi tên tôi, trước kia chỉ khi nào anh ấy muốn mắng tôi hoặc bị tôi chọc cho ghen lên mới có thể phát ra loại âm thanh này.

Tôi nhất thời vui vẻ, mắt len lén cười cong thành hình lưỡi liềm.

“Lúc nãy dám dụ dỗ anh, không sợ anh làm gì em sao?” Tô Mộc trợn hai mắt cố làm vẻ hung hãn nhìn tôi, nhỏ giọng uy hiếp tôi.

Tôi đương nhiên là không sợ, bây giờ anh ấy dịu dàng như vậy sao có thể làm gì tôi.

Hơn nữa tôi cũng chỉ mong anh ấy làm gì tôi thì sao tôi phải sợ? Ha ha.

Nói chuyện một hồi bầy đom đóm trên đỉnh đầu cũng dần dần an tĩnh lại, lần nữa chúng bám vào đỉnh hang động trên đầu chúng tôi.

Có điều lần này dải sao kia lại có biến hóa, vốn lúc đầu đều tán lạc lúc này giống như được bảo vậy, toàn bộ đom đóm tụ lại chung một chỗ tạo thành hình vẽ, tóc dài phấp phới, mặt tròn mắt to, chính là hình dáng trước kia của tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 365


Trong nháy mắt lòng tôi cay cay, nước mắt liền chảy xuống, cảm động không khống chế được mình.

“Sao lại khóc? Không thích sao?” Tô Mộc thấy tôi khóc liền có chút hoảng hốt, vừa hỏi vừa luống cuống lau nước mắt giúp tôi.

Tôi vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải, là quá cảm động. Sao anh lại tệ như vậy, nghĩ ra ý tưởng này khiến người ta cảm động không thể không khóc.”

Vừa nói tôi còn nhõng nhẽo gục vào bả vai anh ấy, dùng sức lau nước mắt lên áo anh ấy.

Anh ấy cũng không ngại tôi, mặt vẫn mỉm cười như cũ.

Bầy đom đóm sau khi tạo thành hình của tôi rất nhanh lại phát sinh biến hóa, lần này bọn chúng không biến thành hình người nữa mà lại bày ra một khung cảnh, cảnh tượng kia rất quen thuộc, chính là nghĩa địa quê của Vương Văn.

Có phần mộ Tô Mộc, sau đó hình ảnh lại tan biến rồi xuất hiện hình ảnh mộ bị nổ tung, mặt tôi đầy kinh hoảng đứng ở bên cạnh mộ phần bị người dân chất vất…

Hình ảnh lần lượt cứ vậy chuyển đổi giống như một slide vậy, bầy đom đóm biến thành từng thời điểm trong suốt thời gian tôi và Tô Mộc quen biết, thật giống như nằm mơ.

Tâm tình tôi cũng biến đổi theo những hình ảnh kia. Có ảnh dáng vẻ rất hung dữ của Tô Mộc lúc đầu, cũng có hình ảnh chúng tôi dây dưa trên giường, cuối cùng Tô Mộc vì cứu tôi mà trở nên yếu đuối… Cánh cổng ký ức giống như được mở toang, điên cuồng hiện lên trong đầu tôi.

Hóa ra Tô Mộc lại nhớ chuyện giữa chúng tôi từng ly từng tí rõ ràng như vậy, có những chi tiết nhỏ thậm chí ngay cả tôi cũng quên nhưng anh ấy còn nhớ.

“Dương Dương, nếu như chúng ta vẫn luôn như vậy thì tốt biết bao nhiêu.” Ngay khi tôi cảm động lệ rơi đầy mặt thì Tô Mộc nhẹ nhàng mở miệng.

Trong giọng nói phần lớn là xúc động, cũng có một tia than thở.

Tôi liền ngẩng đầu lên, hỏi anh ấy: “Anh thích đom đóm sao? Muốn ở nơi này luôn? Nếu như anh thích thì chúng ta có thể nuôi một ít đom đóm ở nhà.”

Tô Mộc nhất thời bị tôi chọc cho dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa tóc tôi, cưng chiều nói: “Nha đầu ngốc, không phải anh nói tới đom đóm, anh nói là em, anh muốn luôn được ở cùng em.”

“Ài, ra là chuyện này.” Trong lòng tôi rất ấm áp, mặt đỏ lên, nói: “Không phải chúng ta sắp kết hôn sao, chờ sau khi chúng ta kết hôn liền có thể luôn ở cùng nhau. Hơn nữa bây giờ em đã là thần, có tuổi thọ vô tận, chúng ta còn nhiều thời gian để hưởng thụ.”

“À, ừ.” Tô Mộc cười một tiếng không lên tiếng. Chỉ đưa tay ôm eo tôi, kéo tôi tựa sát vào ngực anh ấy, sau đó tìm một nơi nằm xuống chậm rãi xem bầy đom đóm từ từ  xếp thành những hình ảnh chúng tôi từng trải qua.

Thời gian tựa như dừng lại, ngay cả tôi cũng không khỏi sinh ra một tia ảo giác muốn vĩnh viễn duy trì thời khắc này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 365-2


Nằm một cái đã qua một đêm, không biết từ bao giờ trời bên ngoài đã sáng, loáng thoáng truyền tới tiếng người nói chuyện.

Tôi cùng Tô Mộc lúc này mới tỉnh khỏi mộng, lập tức đứng lên.

Tô Mộc nhẹ nhàng vung tay lên, bầy đom đóm vốn như một màn hình liền rào một cái phân tán, lần nữa lại khôi phục trạng thái tán loạn như trước.

Không bao lâu sau có nhân viên làm việc đi vào kiểm tra, thừa lúc người còn chưa nhiều tôi cùng Tô Mộc len lén leo tường chạy ra ngoài giống như những đứa trẻ làm chuyện xấu vậy.

Thời gian tiếp theo rảnh rỗi, Tô Mộc đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, thuê một chiếc xe đưa tôi đi khắp New Zealand, rừng rậm, sông băng, đại dương, phạm là những nơi có cảnh sắc tôi chưa từng thấy đều lưu lại dấu chân của tôi cùng Tô Mộc.

Thỉnh thoảng Tô Mộc sẽ chụp cho tôi một ít hình cưới xinh đẹp, bảo tôi chọn để bố trí cho hôn lễ. Thấm thoát ba ngày liền qua đi, chỉ còn cách ngày kết hôn của chúng tôi có hai ngày.

Sáng sớm hôm nay, tôi tỉnh dậy trong nụ hôn ngọt ngào của Tô Mộc, đang định hỏi anh ấy muốn đưa tôi đi đâu hôm nay thì điện thoại của tôi chợt vang lên.

Từ khi tôi đến New Zealand điện thoại tôi chưa từng vang lên, lúc này sẽ có ai gọi điện cho tôi?

Tôi có chút kỳ quái, lấy điện thoại ra nhìn một cái, là một dãy số xa lạ tôi chữ từng lưu tên, hơn nữa dãy số này cũng không phải gọi từ trong nước tới.

Tôi tò mò nhận nghe điện thoại, vừa mới đưa lên tai liền nghe từ phía bên kia một trận ồn ào đinh tai.

Người bên kia dường như ở một nơi rất huyên náo, trong ống nghe rốt cuộc cũng có tiếng nói.

Là tiếng Anh, nghe rất quen tai, đối phương nói gì đó mà thần hạ phàm, rồi hai mươi mốt gram gì đó.

Là Black!

Tôi nhận ra giọng của ông ta liền lập tức tỉnh táo, từ trên giường ngồi dậy nói: “Black, ông ở đâu? Tại sao ông có số điện thoại của tôi?”

“Thiên sứ sa đọa… Hồn phách của thần… cho nên vượt qua 21 gram, ha ha…” Đối phương điên điên khùng khùng, cũng không trả lời vấn đề của tôi mà chỉ lặp lại mấy từ kia, bất kể tôi nói cái gì cũng không để ý tới.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 365-3


Tôi thật muốn điên rồi, nhất định ông ta biết cái gì đó mới gọi điện thoại thông báo cho tôi nhưng sao ông ta lại vẫn điên? Không phải Tô Mộc nói ông ta là người được Chúa che chở, sẽ tự bình phục sao?

Quả thực tôi không thể làm gì khác hơn là kêu gào gọi Giao tiên mấy câu, hỏi ông ta có thể nghĩ cách tìm địa chỉ của mục sư Black cho tôi không, chuyện Tô Mộc có thể khiến mục sư Black sợ như vậy nhất định có vấn đề. Khi vấn đề này không được rõ ràng thì tôi kết hôn với Tô Mộc sẽ luôn có cảm giác không an toàn.

Lần này Giao tiên đáp lại tôi ngay, nói bây giờ ông ta đang ăn cơm, bảo tôi chờ một lát nửa giờ sau ông ta sẽ liên lạc lại.

Trong lòng ngóng Giao tiên nên tôi cũng không có tâm tư gì cùng Tô Mộc đi ra ngoài chơi, nói thân thể tôi có chút khó chịu muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi một chút.

“Thân thể không thoải mái? Em khó chịu chỗ nào?” Tô Mộc nghe vậy liền có chút lo lắng, càng sắp đến thời điểm kết hôn thì anh ấy càng lo lắng, thật giống như chỉ cần một ngọn gió heo may cũng có thể khiến tôi nộp mạng vậy.

Tôi còn chưa từng thấy anh ấy bồn chồn như vậy, cảm thấy có chút khôi hài, liền dứt khoát nhân cơ hội than nhức đầu đau bụng này tận lực nói nghiêm trọng hơn một ít để hưởng thụ sự chăm sóc của Tô Mộc.

Thực lực của anh ấy bây giờ không cao như trước kia, không nhận biết được thân thể tôi có thật là có vấn đề hay không liền vội vội vàng vàng đi mua thuốc, bảo tôi đừng lo lắng.

Nhân lúc Tô Mộc đi ra ngoài tôi lại lần nữa thúc giục Giao tiên.

Lần này Giao tiên rốt cuộc đáp lời, gửi một địa chỉ qua wechat cho tôi.

Đó là một dãy tiếng Anh, nhìn qua giống như một hầm rượu bỏ hoang ở không cách xa chúng tôi lắm.

Theo như tôi tính toán, hẳn tôi có thể quay lại trước khi Tô Mộc trở về.

Lúc này tôi không còn do dự nữa, người chợt lóe lên, lúc xuất hiện tôi đã ở trước mặt hầm rượu bỏ hoang kia.

Nơi này rõ ràng đã bỏ hoang từ rất lâu, bốn phía bụi kết thành tầng dày, chỉ có một vết dấu chân nghiêng ngả kéo dài đi vào.

Dấu chân này chắc là của mục sư Black, có dấu chân thì dễ tìm rồi. Tôi đi theo dấu chân kia đi vào, lúc này mới phát hiện hầm rượu này nhìn qua thì có vẻ nhỏ nhưng không gian bên trong lại rất lớn, thậm chí nó có hai tầng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 366


Từ lầu hai truyền tới tiếng lật sách nhanh chóng, có cả tiếng cười điên cuồng của mục sư Black.

Tôi liền chạy nhanh lên lầu hai, quả nhiên trên đó có Black, ông ta ngồi trước một chiếc bàn lớn đang đọc sách, xung quanh đều chất đầy sách rất bừa bộn.

Vốn là một người rất thanh lịch nhưng chỉ mấy ngày không gặp lúc này mục sư Black đã giống như một kẻ mười năm lang thang vậy.

“Người…” Thấy tôi vô căn vô cứ xuất hiện trước mặt, ánh mắt Black chăm chăm nhìn tôi giống như trông thấy quỷ.

Nhìn tôi nửa ngày ông ta mới cười lớn, lảo đảo lắc lư đi tới gần tôi, một tay nắm chặt tay tôi, nói: “Thần phương Đông, ngài phải nhanh rời khỏi thiên sứ sa đọa đó, nhanh lên!”

“Ông nói ai là thiên sứ sa đọa? Tô Mộc sao?” Tôi cau mày nói.

Mục sư Black gật đầu một cái, vốn ông ta còn đang cười, nghe thấy tên Tô Mộc toàn thân ông ta liền run một cái, biểu tình trên mặt biến thành hoảng sợ tột độ giống như nghe thấy tên ác ma.

Tôi sợ ông ta lại chạy trốn liền đưa tay nắm lấy cổ tay ông ta, hỏi: “Ông có ý gì? Tại sao Tô Mộc lại là thiên sứ sa đọa? Còn có tại sao Tô Mộc lại vượt qua 21 gram, không phải ông nói anh ấy chỉ có 3 gram hay sao? Rốt cuộc là thế nào?”

“Tới đây, tự ngài xem, nơi này đều có.” Mục sư Black thấy tôi tóm được ông ta lại càng kinh sợ hơn, thậm chí chân cũng không đứng thẳng. Miệng vừa nói vừa lục lọi trong đống sách trên bàn lấy ra một quyển sách có bìa bằng da trâu trông rất cổ, đưa cho tôi: “Đây là tài liệu quý hiếm trong giáo hội, năm xưa chỉ có giáo hoàng mới có thể kiểm tra, bây giờ tôi đều giao cho ngài. Mong ngài mang thiên sứ sa đọa đi, đừng tiếp tục ở lại đất nước chúng tôi. Cầu xin ngài.”

“Ông cứ bình tĩnh trước đã.” Tôi thấy ông ta càng điên cuồng hơn, không thể làm gì khác hơn là rút một tia yêu khí trong cơ thể ra quấn lấy ông ta, cưỡng chế ông ta tỉnh táo lại.

Sau đó tôi mở cuốn sách cổ mục sư Black đưa cho, bên trong đều là những chữ viết cổ quái tôi không hiểu được.

Ở bên cạnh còn hình minh họa, may mắn là tôi miễn cưỡng xem có thể hiểu được một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 366-2


Hình vẽ một người đàn ông thời nhà Thanh, đầu để đuôi sam, hẳn là chỉ một người đàn ông Trung Quốc. Người đàn ông Trung Quốc sau khi chết hồn phách chia làm hai phần, một phần cường tráng và một phần nhỏ yếu, cả người đầy khói mù màu đen giống như được mọc ra từ mặt đất.

Bên cạnh phần hồn phách nhỏ yếu màu đen kia ghi rõ số 3, hẳn là ghi chú phần hồn phách này chỉ có 3 gram, nhưng ở chỗ đó lại có phần ghi ghi chép chép rồi được gạch chân bằng mực màu đỏ.

Các hình vẽ phía sau như một câu chuyện, hồn phách đen kia thấy hồn phách cường tráng liền phát sinh biến hóa, bắt đầu đại khai sát giới, trở nên đặc biệt kinh khủng.

Vẽ đến nơi này liền hết, phía sau hẳn vẫn còn những những tờ sau đó đã bị người khác xé.

Tôi khép sách lại, nhìn mục sư Black lúc này đã tỉnh táo một chút, liền hỏi: “Ý của ông là, Tô Mộc chính là hồn phách đen trong bức tranh này? Hồn phách của anh ấy bị chia làm hai cho nên hồn phách không hoàn chỉnh?”

“Phải, phải!” Mục sư Black chăm chú nhìn tôi rồi gật đầu.

“Cho nên ông mới nói hồn phách anh ấy chỉ có 3 gram? Nhưng trong bức tranh này 3 gram kia bị gạch đi, đây là tại sao?” Tôi hỏi.

“Hắn là Thượng Đế, không, hắn là thần, là thần phương Đông như ngài, nhưng hắn là thần xấu xa.” Mục sư Black kích động nói.

Tôi nhất thời bối rối, hỏi mục sư Black: “Ông không lầm chứ? Ông nói Tô Mộc là thần? Còn là hồn phách không hoàn chỉnh của một thần xấu xa?”

“Không sai!” Mục sư Black lại gật đầu một cái.

“Không thể nào, nếu Tô Mộc là hồn phách không hoàn chỉnh thì anh ấy không thể nào tu luyện được thành lệ quỷ, huống chi anh ấy không hề thích giết chóc. Từ khi tôi biết anh ấy chưa từng thấy anh ấy giết lung tung dù chỉ một người, thậm chí còn đã cứu người khác.” Tôi nhất thời không bình tĩnh, tức giận nói.

Tôi không cho phép người khác nói Tô Mộc như vậy, vừa rồi dáng vẻ mục sư Black cầu xin tôi mang Tô Mộc đi giống như cầu tôi mang tai họa đi vậy.

Còn có, ông ta dựa vào cái gì mà chỉ xem mấy bức hình này đã khẳng định Tô Mộc là thần xấu xa, ông ta có chứng cứ gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 366-3


Thái độ của tôi lạnh đi mấy phần, đem thu hồi lại yêu khí đang chống đỡ cho ông ta, nói: “Tô Mộc có phải ác ma hay không tôi càng rõ ràng hơn ông. Anh ấy chỉ dẫn tôi tới đây chơi mấy ngày, sẽ không mang tai họa đến cho New Zealand các ông. Chờ ba ngày sau tôi nhất định sẽ đem anh ấy rời đi, không cần ông nói nhiều. Mục sư hãy tự bảo trọng, cáo từ!”

Nói xong người tôi lóe lên, sẽ phải rời khỏi đây.

Trong khoảnh khắc tôi rời đi đó tôi còn nghe được tiếng mục sư Black nói vội vàng bằng tiếng Anh, hình như nói ác ma rời khỏi bản thể sẽ không sống qua được mười ngày.

Có điều lời của ông ta tôi cũng không để ý tới, một giây kế tiếp tôi đã ở trong phòng khách sạn.

Còn đứng chưa vững, cửa phòng truyền tới tiếng vang nhỏ, Tô Mộc tay cầm một túi lớn đẩy cửa đi vào, trong túi chứa đầy các loại thuốc men.

“Anh mua rất nhiều thuốc, em xem loại nào sẽ có tác dụng. Hoặc anh giúp em xoa bóp một chút?” Tô Mộc đi nhanh tới, đưa tay sờ vào trán tôi muốn đo nhiệt độ một chút.

Chỉ là tay anh ấy vừa chạm vào thì mặt anh ấy liền lộ ra vẻ lúng túng, cười một tiếng rồi thu hồi lại.

Bởi vì tay anh ấy quá lạnh, sờ vào tôi nhất định sẽ cảm thấy rất nóng, cho dù nhiệt độ cơ thể tôi là bình thường thì anh ấy sờ cũng sẽ cảm thấy rất nóng. Sau khi rụt tay về anh ấy liền dừng chốc lát rồi đưa tay ra sau gáy tôi nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi tôi như vậy có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?

Tôi gạt cảm giác không vui mà mục sư Black mang tới, vui vẻ nằm trong lòng Tô Mộc, vừa nũng nịu vừa nói tôi đói, hỏi Tô Mộc có mua đồ ăn gì cho tôi không.

Vừa hỏi mặt Tô Mộc liền hiện lên nụ cười, nói anh ấy đã sớm đoán tôi chỉ ăn vặt sẽ mau đói cho nên đã mua không ít đồ ăn cho tôi. Nói xong anh ấy mở hộp trong túi ra, trong nháy mắt một mùi thơm thoang thoảng phiêu tán trong không khí.

“Tô Mộc, anh thật tốt.” Tôi không nhịn được nói.

Nói xong tôi liền nhận lấy cái muỗng Tô Mộc đưa, một bên xúc cơm đưa vào miệng một bên như vô tình hữu ý hỏi Tô Mộc: “Đúng rồi, Tô Mộc, sau khi anh chết hồn phách đã đi qua những nơi nào?”

“Sao đột nhiên em lại hỏi điều này?” Tô Mộc sửng sốt một chút, có chút bất ngờ nhìn tôi.

“Không có gì, chỉ là ngày hôm qua trong động đom đóm thấy hình ảnh cũ của chúng ta nên em có chút tò mò. Những cảnh kia đều là sau khi chúng ta quen nhau, em cũng muốn biết trước khi ta biết nhau anh làm những gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 367


“Trước khi biết em đương nhiên là ở dưới đất chờ em, không thì sao anh có thể ra được?” Tô Mộc cười cười, đưa tay xoa má tôi một chút, mỉm cười nhìn tôi.

Mẹ, anh ấy quá đẹp trai! Đơn giản là nụ cười kia khiến tôi say mê, thế nhưng trong lòng tôi vẫn còn một nghi vấn.

“Tô Mộc!” Tôi gọi Tô Mộc một tiếng, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, hỏi anh ấy: “Anh đã sớm biết người kết âm hôn với anh là em sao? Anh với Lâm Yến Nhi cùng là lệ quỷ, vì cái gì cô ta có thể ra sớm mà anh cần phải có âm hôn mới có thể đi ra ngoài?”

Vấn đề này tôi đã thắc mắc trong lòng rất nhiều lần, nhưng tôi cùng Tô Mộc ở gần nhau thì ít mà cách xa nhau thật nhiều, có rất ít thời gian thảnh thơi thoải mái cho nên tôi vẫn chưa có dịp hỏi.

“Đồ ngốc!” Tô Mộc thấy đồ ăn cũng không chặn miệng tôi lại được, mà hôm nay tôi luôn hỏi những câu ngu ngốc như vậy nên không nhịn được mắng tôi một câu, nhưng trong giọng nói của anh ấy không có chút tức giận nào mà tràn đầy cưng chiều. Sau đó anh ấy cúi đầu hôn khẽ lên trán tôi một cái, hai mắt chăm chú nhìn tôi, nói: “Em biết vì sao tên của anh gọi là Tô Mộc không?”

“Bởi vì anh họ Tô thôi.” Tôi mông lung nói, không viết vì sao đột nhiên anh ấy lại hỏi tôi về vấn đề này.

Sắc mặt Tô Mộc lập tức tối sầm, nhịn không được liếc mắt, khi nhìn tôi trong mắt anh ấy vừa tức vừa cười. Vừa rồi sự lãng mạn giữa chúng tôi bởi vì câu trả lời của tôi nên không còn sót lại chút gì. “Em có thể cứ im lặng để cho anh nói hết được không?”

“Là vừa rồi anh hỏi em mà…” Tôi bị Tô Mộc mắng có chút ấm ức, bộ dáng đáng thương nhìn anh ấy.

Anh ấy không nhìn bộ dáng đáng thương của tôi chỉ có thể thở dài, giọng trở nên dịu dàng, nói: “Bởi vì số mệnh.”

“Em đã khôi phục một chút ký ức kiếp trước hẳn có chút ấn tượng với gương mặt này. Chúng ta ở kiếp trước chính là người yêu của nhau, không hẳn, chính xác mà nói em ở kiếp trước cùng với người có gương mặt này chính là người yêu của nhau, cho nên chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ. Đây là số mệnh, nếu không trong hơn một trăm năm anh ở dưới đất đã có vô số cơ hội có thể lên.” Tô Mộc nói.

Ngữ khí của anh ấy đặc biệt chăm chú, khuôn mặt dịu dàng nhìn tôi đầy âu yếm.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Đây là anh ấy tỏ tình với tôi sao.

Tô Mộc, số mệnh. (Sant: Ở bản tiếng Trung 2 từ này đọc gần giống nhau)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 367-2


Nghe đến đó lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, giống như toàn bộ thân thể đều được tắm dưới ánh mặt trời tháng hai, rất thoải mái.

“Về phần Lâm Yến Nhi…” Tô Mộc nhắc đến Lâm Yến Nhi, sự ấm áp trên mặt chậm rãi giảm bớt giống như đang nói đến một điều không quan trọng, hời hợt nói: “Cô ta cũng cần kết âm hôn, chỉ cần có thể tiếp xúc da thịt với người sống là quỷ hồn có được tư cách trở lại dương gian, cho dù lệ quỷ cũng không ngoại lệ. Chỉ là cô ta khác anh, cô ta chọn lợi dụng thân thể người sống, còn anh bị ràng buộc bởi con tim…”

“Tô Mộc…”

Tôi lúc đầu còn rất giật mình, không ngờ phương thức quay lại dương gian của Lâm Yến Nhi cũng giống hệt như Tô Mộc. Tôi cho rằng cô ta si tình với Tô Mộc như vậy tuyệt sẽ không cùng người khác làm chuyện kia, nhưng câu nói sau của Tô Mộc dù đơn giản vẫn khiến tôi không kịp chuẩn bị, bỗng nhiên mật trút xuống người, ngọt ngào muốn chết. Tôi nào đâu còn có tâm tư quản chuyện của người khác, khẽ gọi Tô Mộc một tiếng, nhào vào trong ngực anh ấy, ngay cả cơm cũng không cần ăn.

“Hừ hừ? Sao đột nhiên lại chủ động như vậy? Có phải em no say rồi nghĩ tới chuyện mờ ám?” Tô Mộc thấy mặt tôi đỏ bừng liền nhếch miệng cười xấu xa, cúi đầu nhìn tôi, hơi lạnh phả xuống đỉnh đầu khiến tôi tê dại như có dòng điện chạy qua.

“Nghĩ mờ ám thì sao? Em cùng chồng em làm chuyện kia còn phải báo cáo chuẩn bị à!” Tôi đã sớm không còn là Lộc Dương lúc trước bị Tô Mộc đùa giỡn mà thẹn thùng, giờ gặp Tô Mộc dám trêu tôi thì tôi cũng lập tức trêu lại.

Tô Mộc cúi đầu.

Đôi môi mềm mại mang theo mùi thơm ngát chạm vào môi tôi, không tiếp tục cùng tôi nói nửa câu nhảm, môi cùng môi quấn quýt lấy nhau giống như hai đầu linh xà mỹ diệu quấn lấy nhau, một đời một thế, vĩnh viễn không chia lìa.

Ngọn lửa trong cơ thể tôi trong nháy mắt bị Tô Mộc đốt cháy, chúng tôi đã quá lâu không được thân mật với nhau, lúc này chúng tôi tựa như củi khô gặp lửa, vừa khẽ chạm vào đã hừng hực cùng chung một chỗ.

Lần này Tô Mộc điên cuồng như chưa từng có, anh ấy lần lượt tiến vào, mỗi một lần đều giống như xung phong sau tiếng kèn lệnh, cho dù tôi hiện tại là thần cũng khó có thể chịu đựng được sự điên cuồng của anh ấy như vậy…

Hồi lâu sau anh ấy mới tỉnh táo lại nhưng vẫn không chịu rời cơ thể của tôi, liền để tôi nằm sấp trên người anh ấy, da thịt dính sát vào nhau khôn có gì cách trở.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 367-3: Thiếu


Nguồn trắng chương cập nhật sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 368


Lại một phen vận động kinh thiên động địa. Chờ khi chúng tôi cùng trấn tĩnh xuống thì cơ thể dù đã là thần này của tôi cũng không gánh nổi, toàn thân eo mỏi lưng đau.

Nhưng trong lòng dị thường thỏa mãn.

Mặt Tô Mộc cũng không khỏi thoáng qua vẻ uể oải, tâm tình anh ấy thật tốt, ôm tôi ngủ thật say.

Đến khi chúng tôi lần nữa tỉnh lại thì đã là xế chiều ngày hôm sau, còn cách thời gian chúng tôi kết hôn chỉ còn một ngày rưỡi.

Tô Mộc bảo tôi thu thập quần áo chuẩn bị đi tới nông trường nơi chúng tôi dự định kết hôn xme một chút.

Thật ra tôi đã sớm tò mò chết, lúc trước chẳng qua Tô Mộc chỉ lấy hình ảnh cho tôi chọn, tôi không biết cụ thể địa điểm kết hôn như thế nào, bây giờ đi xem một chút tôi liền rất hào hứng, vừa nói được vừa nhanh chóng thu xếp hành lý của mình, sau đó kéo Tô Mộc chạy ra bên ngoài.

“Chậm một chút, làm sao đột nhiên hào hứng như vậy, cứ như con nít ấy, em không mệt mỏi sao?” Tô Mộc mang nụ cười thản nhiên nhìn tôi đầy dịu dàng.

Nghe anh ấy nhắc đến khiến tôi nhớ tới eo vẫn còn đau nhức lợi hại, trợn mắt lộ vẻ tức giận lườm Tô Mộc, giả vờ giận dỗi nói còn không phải đều do anh, nếu như không phải anh hung bạo như thế thì em đâu mệt muốn chết.

Vừa nói tôi cũng hỏi Tô Mộc: “Anh không thấy mệt sao? Ngày hôm qua ra sức như vậy… hôm nay cơ thể anh đã như rồng như cọp, có phải anh đã bắt đầu khôi phục?”

Vừa nói tôi cũng nghiêm túc quan sát hồn phách Tô Mộc, dường như thân thể anh ấy đã ngưng tụ được rắn chắc hơn nhưng hàm lượng âm khí lại không hề tăng trưởng, đều vẫn như vậy.

Nghĩ tới đây tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện!

“Tô Mộc, hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta đi rồi?” Tôi khẽ lay Tô Mộc, hỏi.

Nếu như tôi nhớ không lầm, phật bài Long Phù Khôn cho Tô Mộc chỉ có thể dùng trong một tuần lễ, nếu như vượt qua bảy ngày thì phật bài sẽ mất đi hiệu lực, mặc dù mười ngày mục sư Black kia nói tôi không tin nhưng thời hạn bảy ngày này là thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 368-2


Thấy tôi đột nhiên lo lắng như bị thần kinh, mặt Tô Mộc hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Em lại nghĩ tới cái gì, hôm nay là ngày thứ năm chúng ta ra ngoài, sao nào?”

Vừa nói anh ấy vừa ngoắc ngoắc tay, bảo tôi lên xe, anh ấy ngồi vào ghế lái hết sức tự nhiên. Trước kia anh ấy rất ghét lái xe, những ngày qua khắp nơi du ngoạn cũng phần lớn là tôi lái xe. Vậy mà hôm nay anh ấy lại chủ động lái xe, có lẽ là lo lắng tôi vẫn còn đau nhức không thoải mái.

Nhìn dáng vẻ rất bình tĩnh của anh ấy, tôi không thể làm gì khác hơn là thu lại tâm tình kích động, đi theo anh ấy lên xe, sau đó vừa đi vừa hỏi chuyện phật bài.

Hôm nay đã là ngày thứ năm, tới ngày mốt thì phật bài sẽ đi hiệu lực, nhưng không phải ngày mốt chính là ngày chúng tôi kết hôn sao?

Tôi hỏi Tô Mộc phật bài mất đi hiệu lực thì phải làm thế nào, rất sợ Tô Mộc bận rộn chuyện kết hôn mà quên đi mất chuyện này.

Nhưng tôi càng cuống cuồng thì Tô Mộc lại càng thờ ơ, vừa lái xe vừa cười trộm, cuối cùng thấy tôi sắp bốc hỏa mới đưa tay xoa đầu tôi, cưng chiều nói: “Sao sau khi em thành thần đầu óc lại ngốc đi như vậy. Ngày mốt không phải bọn họ sẽ đến tham dự hôn lễ sao, đến lúc đó tất nhiên cũng đem phật bài mang đến. Những thứ này em không cần phải quan tâm, chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, giữ tâm tình thoải mái chờ ngày một làm cô dâu đẹp nhất.”

“Chẳng phải em luôn đẹp hay sao.” Thấy Tô Mộc đã sớm sắp xếp xong xuôi những chuyện vụn vặt này nhưng vẫn cố ý để tôi cuống cuồng nãy giờ tôi liền giả bộ tức giận đánh một cái lên vai anh ấy.

Tô Mộc vẫn chỉ lặng lẽ cười, không lên tiếng.

Trên đường đi tôi cùng Tô Mộc thảo luận về chi tiết buổi lễ cưới cùng các loại chuyện như ba mẹ tôi tới lúc nào. Tô Mộc chuẩn bị rất cặn kẽ, mọi chuyện tôi có thể lo lắng anh ấy đều đã chuẩn bị xong. Ba mẹ tôi tối mai tới, sẽ ở nông trường nghỉ ngơi một đêm, tới ngày mốt sẽ tham dự hôn lễ. Không chỉ ba mẹ tôi, thậm chí cậu mợ tôi Tô Mộc cũng gọi tới, còn bà nội tôi bởi vì tuổi đã cao không thích hợp ra nước ngoài nên Tô Mộc đã mua máy chiếu mang về quê, có thể bà nội tôi xem trực tiếp hôn lễ của tôi.

Dường như mọi chuyện đều đã được an bài, tôi chỉ cần thoải mái chờ đợi tới ngày đó là được.

Nhưng không biết tại sao trong lòng tôi lại có chút bất an mơ hồ.

Loại bất an này giống như cọng tóc quấn lấy tôi vậy, không khiến tôi đau nhưng rất khó chịu.

Chẳng lẽ đây là hội chứng sợ hãi trước khi kết hôn?

Tôi biết nhiều người trước khi kết hôn đều gặp vấn đề này, trước kia chị hàng xóm nhà tôi trước khi cưới cũng lo được lo mất suốt một thời gian.

Có điều là không nghĩ tới tôi kiếm được một người chồng hoàn mỹ như vậy mà trước khi cưới vẫn gặp cảm giác này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,494
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 368-3


“Dương Dương?” Khi tôi đang thất thần, Tô Mộc đột nhiên gọi tôi.

Anh ấy vừa mới nói xong chương trình hôn lễ, thấy tôi cúi đầu không nói lời nào liền nhíu mày nhìn tôi.

Tôi bị kéo trở về với thực tế, ừ hử hai tiếng, nói hôn lễ rất tốt, tôi không thấy có bất cứ vấn đề gì, mọi chuyện cứ theo sắp xếp của anh ấy.

Tô Mộc cười gật đầu một cái, sao đó ánh mắt nhìn tôi dịu dàng, nói tôi mệt thì ngủ một chút, nhìn mặt tôi đầy mệt mỏi khiến anh ấy đau lòng.

“Cũng được, vậy sau khi đến anh gọi em dậy nhé.” Tôi gật đầu một cái.

Thật ra thì tôi không mệt mỏi chút nào, nhưng nhìn Tô Mộc bây giờ dịu dàng như ngọc, sự khó chịu trong lòng tôi lại không nói ra được.

Có lẽ chính là hội chứng sợ hãi tiền hôn nhân, cũng có thể do thời hạn mười ngày hay thiên sứ sa đọa gì đó mà mục sư Black đã nói gây ảnh hưởng tới tôi. Tôi lắc đầu mạnh một cái để những suy nghĩ này văng đi.

Dù sao ngày mai cũng là hôn lễ giữa tôi và Tô Mộc, chờ sau khi kết hôn là tôi và Tô Mộc có thể trọn đời bên nhau không chia cách!

Ngay khi tôi muốn ngủ một giấc, muốn nghỉ ngơi một chút thì điện thoại tôi lại đột nhiên vang lên.

Cầm điện thoại lên nhìn một cái, là Đường Dũng gọi tới.

“A lô!” Tôi nhận điện thoại.

Nhưng đầu bên kia lại truyền tới tiếng của Giao tiên: “Dương Dương, xong rồi, chúng ta mới từ trong núi đi ra, mệt chết ông đây. Ngươi chờ đó, ông đây thu xếp nốt mấy chuyện vụn vặt rồi sẽ đi ngay tới cái gì New đó tìm ngươi.”

“Làm xong cái gì?” Tôi kỳ quái hỏi.

Lúc trước tôi tìm ông ta thì ông ta nói ở trong núi, bây giờ lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi nói làm xong rồi, sao ông ta không liên lạc trực tiếp với tôi?

Nghe tôi hỏi Giao tiên đột nhiên hào hứng, ngay sau đó từ đầu bên kia truyền tới một trận tiếng ồn giống như ông ta đang kéo thứ gì đó, qua một hồi lâu mới nói: “Ta đi tìm lễ vật kết hôn cho ngươi, ở trong núi đợi thật lâu mới giải quyết xong lễ vật. Ngươi chờ đó, đến sáng sớm ngày mai ta cùng Đường Dũng sẽ cho ngươi một phần đại lễ!”

Nói xong Giao tiên cười to sảng khoái, cũng không để ý phản ứng của tôi mà cúp ngay điện thoại.

Lão Giao tiên này… thật đúng là khó hiểu.

Tôi có chút im lặng, có điều cú điện thoại của Giao tiên khiến sự muộn phiền lúc trước trong lòng tôi trong nháy mắt tan thành mây khói, trong đầu đều nghĩ đến lễ vật Giao tiên đã chuẩn bị cho tôi.

Ông ta nói là đại lễ, lại tìm ở trong rừng sâu núi thẳm, sẽ là thứ gì?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom