Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 355-3


Hai người nói chuyện không giải thích gì khiến tôi có chút không hiểu, theo bản năng nhìn về Đường Dũng đang đứng bên cạnh tôi.

Đường Dũng mặt cũng đầy mờ mịt, có điều thấy ánh mắt tôi nhìn anh ta liền nhe răng cười.

“Vào đi thôi, Long phù Khôn ở bên trong chờ ngươi.” Giao tiên nhàn nhạt thở dài, đứng dậy đẩy cửa ra đưa Tô Mộc đi vào.

Tôi cũng muốn đi theo vào, có điều vừa mới đi chưa được hai bước thì Đường Dũng đã cầm tay tôi níu lại, nhỏ giọng nói: “Còn đang giận anh sao? Lão quỷ Tô Mộc cũng không sao mà… Huống chi dùng thân xác anh ta bào chế thuốc cũng là chủ ý của anh ta…”

“Tôi không muốn thảo luận chuyện này với anh, anh để tôi đi vào.” Tôi trợn mắt nhìn Đường Dũng một cái, nói.

Mặc dù trong lòng tôi vẫn oán trách Đường Dũng nhưng tôi cũng biết Đường Dũng làm là vì tôi, huống chi đây là chuyện Tô Mộc cùng Đường Dũng quyết định, tôi có thể nói gì.

“Không được. Trước khi hai người tới sư phụ anh nói muốn tiếp khách một mình, không ngờ khách của sư phụ lại là lão quỷ. Em yên tâm đi, sư phụ anh cùng Tô Mộc quen biết đã lâu, ông ấy sẽ không gây nguy hiểm gì.” Đường Dũng nói.

Vừa nói anh ta lại mỉm cười, tiến tới bên cạnh tôi, hỏi: “Em làm thế nào mà tìm được lão quỷ? Lúc trước anh còn thắc mắc, sư phụ anh từ trước tới nay như thần đi không thấy về không hay, lần này đột nhiên trở về nhất định là có chuyện gì, không ngờ lại là trở về gặp lão quỷ. Em biết anh ta có chuyện gì xảy ra không? Tại sao đột nhiên lại trở nên yếu như vậy?”

“Còn không phải đều nhờ anh sao?! Nếu anh không đem hóa thân xác anh ấy thì anh ấy có yếu ớt như vậy sao?! Bây giờ anh còn có mặt mũi hỏi tôi!” Tôi liền nói.

Mặc dù tôi cũng không biết chuyện Tô Mộc yếu ớt cùng việc không có thân xác có liên quan hay không nhưng tôi thấy Đường Dũng liền khó chịu, muốn chút giận lên anh ta một chút.

“Khụ khụ… Coi như anh chưa nói gì.” Mặt Đường Dũng đầy lúng túng, gãi đầu nói.

Khoảng hơn mười phút sau cửa lần nữa mở ra.

Lần này là Tô Mộc đi ra, Giao tiên tỏ ý bảo tôi đi vào, nói Long Phù Khôn sẽ giúp tôi phong bế thần khí.

Đây là mục đích Tô Mộc đưa tôi tới đây, tôi nhất thời nhìn Tô Mộc một cái rồi đi vào.

Long Phù Khôn đang ngồi xếp chân trên giường, cười híp mắt nhìn tôi, bảo tôi hãy thả lỏng, rất nhanh là xong.

Vừa nói ông ta liền giang hai tay ra, một đoàn khói mù màu trắng sữa liền từ trong tay ông ta phun tới bao phủ trên mặt tôi.

Tôi liền cảm thấy một trận buồn ngủ ập tới, không mở mắt nổi...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 356


Chờ đến khi tôi mở mắt ra thì đã là hơn một giờ sau.

Tôi cũng không cảm giác được thân thể mình có gì thay đổi nhưng nhìn biểu tình trên mặt của Giao tiên cùng Tô Mộc thì tôi cũng biến thần khí của tôi đã được phong bế.

Vốn cho rằng Tô Mọc hiếm khi gặp Long Phù Khôn một lần, sau khi phong bế thần khí xong anh ấy còn có lời để nói với Long Phù Khôn, kết quả sau khi tôi đứng dậy Tô Mộc liền hướng tôi đưa tay tới nắm lấy tay tôi, cười nói: “Thân thể có cảm giác gì khác thường không? Có chỗ nào khó chịu không?”

Tôi lắc đầu một cái: ‘Không có, giống như vừa rồi chẳng qua chỉ là ngủ một giấc vậy.”

“Vậy thì tốt, chúng ta về nhà đi.” Tô Mộc nói.

Vừa nói anh ấy đã lên tiếng chào Long Phù Khôn, cũng không nói lời cảm ơn mà trực tiếp đưa tôi đi ra ngoài.

Tôi liền sợ hết hồn, níu Tô Mộc lại, hỏi anh ấy không muốn sống nữa sao? Bên ngoài mặt trời vừa lên, chính là thời điểm dương khí đang tăng, bây giờ anh ấy đi ra ngoài không phải là tìm chết sao?

“À, vừa rồi Khôn đại sư đã cho anh cái này, chỉ cần anh mang nó sẽ không bị mặt trời gây thương tổn.” Tô Mộc khẽ mỉm cười yếu ớt, quơ quơ món đồ trên cổ.

Lúc này tôi mới phát hiện trên cổ Tô Mộc có một mặt dây chuyền nhỏ màu vàng, nhìn qua thấy giống phật bài.

Chỉ là phật bài này so với phật bài lần trước Đường Dũng bán thì cao cấp hơn nhiều. Mặc dù nó nhỏ hơn nhưng được chế tạo bằng vàng đơn thuần, công nghệ hết sức tinh xảo, phía trên khắc một đóa hoa giống hình cái đuôi cáo, mặc không viết tên nhưng tôi liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là hoa Quỳ Dao.

“Phật bài này do sư phụ tôi tự mình luyện chế, bên trong có chứa thêm dầu từ thi thể của Tô Mộc, có thể cùng hồn phách của Tô Mộc sinh ra cộng hưởng, bảo vệ hồn phách không bị xâm hại.” Đường Dũng từ trong góc thò đầu ra giải thích.

Nói xong anh ta còn không quên nhìn Tô Mộc nói thêm một câu: “Nói tới đây có phải lão quỷ anh hẳn cảm ơn tôi một chút? Lúc ấy anh bảo tôi dùng thi thể nấu thuốc tôi đã liền chú ý, sợ sau này anh sinh ra tật xấu ỷ lại vào Dương Dương của tôi cho nên giữ lại dầu của anh một chút, bây giờ thật đúng cần dùng tới… Nể tôi cứu anh một lần, anh có phải cũng nên nói tốt giúp tôi với Dương Dương một chút? Vì anh, tôi…”

“Tôi thay mặt Tô Mộc cảm tạ tám đời tổ tông của anh.” Tôi liền tức giận ngắt lời.

Vốn ở ngay trước mặt đại sư Long phù Khôn là sư phụ của Đường Dũng tôi đã không muốn gây chuyện với anh ta, nhưng sao anh ta lấy ở đâu lại nói nhảm nhiều như vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 356-2


“Dương Dương em…” Đường Dũng nhăn nhó, vẻ mặt tủi thân nhìn tôi.

“Được rồi, tôi sẽ đem chuyện nói rõ ràng với Dương Dương.” Tô Mộc thấy tôi cùng Đường Dũng lại cãi vã liền nói.

Nói xong Tô Mộc liền nhét phật bài vào trong áo, lần nữa mang tôi đi ra ngoài.

Sau khi thấy Tô Mộc quả thật không cần phải sợ ánh mặt trời, lúc này tôi mới yên lòng, nói một tiếng cảm ơn với Long Phù Khôn rồi ra khỏi phòng của Đường Dũng.

Đường Dũng cúng đi theo sau chúng tôi, muốn cùng chúng tôi trở về căn biệt thự Phùng Đông.

Chẳng qua chân anh ta mới bước ra khỏi cửa thì Tô Mộc đã quay đầu nhìn anh ta một cái. Cho dù Tô Mộc bây giờ không có thực lực của lệ quỷ nhưng khí thế của anh ấy vẫn còn.

Đường Dũng liền dừng bước, lắp bắp nói: “Anh… nhìn tôi làm gì?”

Không đợi Tô Mộc trả lời, Giao tiên đã đi tới quàng qua cổ Đường Dũng, nói: “Tiểu tử, sư phụ ngươi còn ở đây ngươi theo bọn họ về biệt thự có thích hợp không? Ở đây chăm sóc sư phụ mình đi!”

“Tôi có thể đưa sư phụ cùng tới căn biệt thự kia mà, sống ở đó không phải tốt hơn nhiều…” Đường Dũng nói.

“Sư phụ ngươi nói ông ta chỉ thích ở đây!” Sắc mặt Giao tiên biến đổi, trợn mắt nhìn Đường Dũng nói.

Cho dù đầu óc tôi chậm chạp nhưng lúc này cũng nhìn ra Giao tiên là cố ý giữ Đường Dũng, muốn cho tôi cùng Tô Mộc có cơ hội sống riêng với nhau.

Không hổ là người tôi phải trợ tiên, rất hiểu chuyện như vậy!

Tôi liền cười với Giao tiên một tiếng, nhìn ông ta với ánh mắt tán dương!

Giao tiên xua tay với chúng tôi, tỏ ý bảo chúng tôi đi nhanh lên.

Tôi lập tức không còn bất kỳ chần chờ nào nữa, kéo Tô Mộc chạy ra ngoài, rất sợ Đường Dũng không biết xấu hổ lại đuổi theo.

Cũng may Giao tiên không phụ ủy thác, chúng tôi đi ra khỏi khu chung cư cũng không phát hiện bóng dáng Đường Dũng sau lưng.

Tô Mộc rốt cuộc cũng có thể đứng ở dưới ánh mặt trời.

Ở dưới ánh mặt trời anh ấy hết sức mạnh mẽ đẹp mặt, tôi không khỏi nuốt nước miếng một cái, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống bắp thịt rắn chắc trước ngực anh ấy.

Đã hơn ba tháng tôi chưa từng được thấy thân thể Tô Mộc, cũng không biết bây giờ cơ thể anh ấy có gì thay đổi không.

“Nhìn cái gì?” Tiếng Tô Mộc từ trên đỉnh đầu tôi truyền xuống, anh ấy thấy cặp mắt tôi nhìn chằm chằm vào thân thể mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười.

Mặt tôi đỏ bừng lên, hốt hoảng đưa mắt nhìn nơi khác, giải thích: “Không nhìn gì cả, chỉ là em cảm thấy bây giờ như đang nằm mơ vậy. Anh còn sống sờ sờ đứng trước mặt em, còn có thể đứng dưới ánh mặt trời, thật giống như không khác gì trước kia. Thật tốt!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 356-3


“Nằm mơ?” Tô Mộc nghe tôi giải thích lại càng cười sâu hơn, ám chỉ nói: “Đang mộng xuân sao?”

“Ghét, anh mới mộng xuân!” Tôi liền hờn dỗi, mặt lại càng đỏ hơn.

Dẫu sao lâu như vậy không gặp, anh ấy lại đột nhiên trêu đùa, tôi cũng cảm thấy máu trong người lưu thông nhanh hơn, thân thể có chút nóng lên.

Tô Mộc thấy phản ứng của tôi tương đối hài lòng, cười tiến lại gần tôi, đem môi tiến sát tới tai tôi, nói: “Chẳng lẽ em không muốn sao?”

“Muốn…” Tôi xấu hổ nói. Vốn tôi muốn nói không muốn, nhưng khi hơi thở mát lạnh của Tô Mộc phả tới tai tôi khiến tai tôi rất nhột, lập tức cảm giác ập đến, hận không được ngay bây giờ lột quần áo Tô Mộc, nhìn một chút xem gần đây anh ấy có thay đổi gì không!

“Em nghĩ gì vậy?” Tô Mộc nhận ra tôi kích động càng cười tươi hơn, cả khuôn mặt cũng lộ ra một vẻ tà mị.

Tôi kìm nén đến khó chịu, dứt khoát cũng không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, dù sao thì đó cũng là thứ ai cũng muốn!

“Em muốn anh!” Tôi chợt ngẩng đầu lên, kiễng chân hôn Tô Mộc.

Anh ấy quá cao, không cúi xuống thì tôi không hôn được, tôi liền dứt khoát lấy tay bám vào sau gáy anh ấy, dùng sức kéo đầu anh ấy xuống.

Tô Mộc hiển nhiên không ngờ tôi lại chủ động như vậy, có chút sửng sốt.

Có điều rất nhanh đã đổi khách thành chủ, tay cũng vòng qua sau lưng tôi, vừa hôn tôi vừa nói: “Nữ thần của anh coi đường chính là giường ngủ sao?”

“Trên đường cũng được, dù sao em không sợ.” Khóe miệng của tôi cũng nhếch lên cười, cố ý nói.

Tôi biết Tô Mộc là người sống từ hơn một trăm năm trước, tư tưởng tương đối bảo thủ, anh ấy chắc chắn sẽ không làm hành động gì quá khích ở trên đường đi.

Quả nhiên, Tô Mộc hung hăng đánh vào mông tôi một cái, mắng: “Sau khi thành thần lại được nước như vậy? Anh còn không thu thập được em! Đợi về nhà anh sẽ cho em biết cái gọi là dáng vẻ đàn bà nên có!”

Nói xong anh ấy buông tôi ra, kéo tôi đi về phía biệt thự Phùng Đông.

Tôi đã sớm nôn nóng, một khắc cũng không muốn chờ, liệu đưa tay vờn qua bụng anh ấy, nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy rồi dùng tốc độ nhanh nhất bay về căn biệt thự Phùng Đông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 357


Có phật bài Long Phù Khôn cho, Tô Mộc tiến vào căn biệt thự Phùng Đông khong chút khó khăn, trực tiếp bị tôi ôm trở về phòng ngủ trên lầu hai.

Mới vừa đi vào tôi đã không kịp đợi, đưa tay vào trong áo Tô Mộc, muốn giúp anh ấy cởi quần áo.

Chẳng qua quần áo còn chưa cởi ra thì ánh mắt tôi đột nhiên thấy còn có người đứng trong phòng.

Tôi hoảng sợ dựng cả tóc gay, buông Tô Mộc ra rồi nghiêng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bóng nhỏ đứng trong góc phòng kia chính là em họ tôi.

Hồn phách của em tôi vẫn chưa hoàn toàn thu thập được cho nên thần chí còn chưa tới mức người bình thường. Nhưng có phách Tước Âm, ánh mắt em tôi vẫn chú ý đến người Tô Mộc, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô mộc, trên mặt còn lộ ra một vẻ mê mang.

“À, đây là em họ em, anh đã gặp. Em cũng không nghĩ em ấy sẽ ở trong phòng ngủ của chúng ta, anh chờ em một chút em sẽ đưa em ấy đi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm. Khoảng thời gian này trải qua quá nhiều chuyện khiến tôi thậm chí còn quên mất chuyện em gái tôi vẫn còn ở trong biệt thự.

Sau khi giải thích với Tô Mộc một chút tôi liền đi tới chỗ em gái, muốn đưa em tôi để ở phòng khác. Dẫu sao bây giờ mặc dù tâm trí em tôi không đầy đủ nhưng có một người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm thì cũng sẽ rất không thoải mái, huống chi tôi còn phải cùng Tô Mộc làm chuyện thẹn thùng.

Lúc này, em họ vốn luôn ngây ngô lại cử động!

Dường như em tôi không thấy tôi mà cứng ngắc đi về phía Tô Mộc, vừa đi còn vừa nâng cánh tay lên giống như muốn sờ Tô Mộc.

Tôi nhất thời căng thẳng trong lòng, phản ứng này của em họ tôi rất khác thường!

Từ khi em tôi được Đường Dũng mang về từ Thái Lan vẫn luôn ngơ ngác ngây ngốc, từ lúc nào biết chủ động như vậy?

Huống chi mục tiêu của em tôi rất rõ ràng, chạy thẳng tới Tô Mộc. Lúc này hồn phách Tô Mộc đang yêu ớt, nếu như em họ tôi bị điều khiển bởi lời nguyền nào thì Tô Mộc chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm?!

Khi trong đầu tôi xuất hiện ý niệm này ngay tập tức thân thể lóe lên, chắn trước mặt Tô Mộc.

Chỉ có điều đối phương là em họ tôi, tôi không dám tùy tiện ra tay với nó, chỉ có thể vội vàng ngăn giữa em tôi và Tô Mộc, muốn xem rốt cuộc em tôi muốn làm gì.

“Dương Dương, đừng lo lắng. Dường như em họ không có ác ý với anh.” Tô Mộc nhìn bộ dáng như đang gặp kẻ địch của tôi liền vỗ vỗ bả vai tôi nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 357-2


Nói xong anh ấy cười một chút, nói mặc dù hiện giờ anh ấy không có thực lực gì nhưng với em gái còn không có đủ bảy phách này thì anh ấy vẫn là kẻ mạnh, cho nên tôi không cần lo lắng.

Tô Mộc nói xong thì em gái cũng đã đi tới trước mặt tôi. Em tôi đi xuyên qua tôi, tay mò về vị trí tim Tô Mộc.

Tôi liền động một cái, muốn ngăn em tôi lại.

“Dương Dương!” Tô Mộc vội nói.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay khi Tô Mộc gọi tôi, tay em họ tôi đã chạm tới ngực Tô Mộc, rồi chỉ lần lần sờ sờ.

Tôi liền ngẩn người, nôn nóng nhìn em họ, không hiểu ý em tôi là gì.

Cũng may tay em tôi sờ ngực Tô Mộc một lát liền buông lỏng, lần nữa nhìn Tô Mộc trên mặt em tôi đã xuất hiện vẻ bi thương, thật giống như có lời gì muốn nói với Tô Mộc vậy.

Nhưng em tôi có tâm trạng thế nào cũng không nói ra miệng, không thể làm gì khác hơn là nghẹn ngào nhìn Tô Mộc khóc.

Em họ tôi vậy mà sẽ khóc.

Tôi càng khiếp sợ, trong lòng không tự chủ cũng lây chút bi thương từ em gái.

Em tôi chết thảm đã lâu như vậy, sau khi chết cũng không được bình an, hồn phách bị chia năm xẻ bảy thành bộ dáng này, còn tôi thân là chị của nó đã thành thần lại không thể làm điều gì ví nó.

Nghĩ tới đây đột nhiên tôi thấy áy náy.

“Chồng, anh có thể hiểu em họ muốn điều gì không? Có phải em họ có chuyện cầu anh? Hay là muốn nói gì khác?” Giọng tôi có chút cay cay, hỏi Tô Mộc.

Tô Mộc khẽ nhíu mày, thở dài nói: “Không có gì, anh đưa em họ đi ra ra ngoài, sau khi quay lại sẽ nói với em.”

Vừa nói Tô Mộc đã vẫy tay với em họ, đi trước dẫn ra ngoài.

Em họ lại có thể hiểu ý Tô Mộc, thật sự xoay người đi theo Tô Mộc ra ngoài.

Trong lòng tôi khó chịu, vốn cũng muốn đưa em họ đi ra nhưng tôi vừa mới cử động thì Tô Mộc đã bảo tôi ở lại, nói một mình anh ấy đưa em họ tôi đi là được rồi, nhân dịp này tôi có thời gian để đi tắm, thơm ngát trên giường chờ anh ấy trở lại.

Nhìn bộ dáng này của em họ tôi đâu còn tâm tình cùng Tô Mộc làm chuyện đó, nhưng thái độ Tô Mộc rất kiên quyết không muốn tôi cùng đi ra ngoài, quả thực không có biện pháp nào, tôi không thể làm gì khác hơn là ở lại phòng ngủ chờ Tô Mộc trở lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 357-3


Đại khái năm phút sau Tô Mộc lần nữa trở lại phòng ngủ. Anh ấy thấy tôi không tắm cũng không hề bất ngờ, thật giống như vốn cũng không trông đợi tôi sẽ nghe theo lời anh ấy. Sau khi đi vào liền ngồi ở trên giường, hai tay ôm lấy tôi, để tôi ngồi ở trên đùi anh ấy, nhìn tôi nói: “Có gì muốn hỏi, hỏi đi.”

Giọng anh ấy có chút trầm thấp nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn tràn đầy cưng chiều.

Tôi liền nói: “Vừa rồi em họ là thế nào? Sao em ấy lại xuất hiện ở trong phòng ngủ? Em ấy ở trong phòng ngủ chính là vì chờ anh? Em ấy nói gì với anh?”

“Hẳn là đặc biệt chờ anh. Em biết, bọn anh đều là quỷ, em ấy có thể cảm ứng được anh.” Tô Mộc cười một tiếng với tôi, khóe miệng xuất hiện một chút khổ sở, nói: “Thật xin lỗi Dương Dương, là anh không tốt. Vốn anh đồng ý gộp đủ phách Thi Cầu cùng Tước Âm của em ấy sẽ đưa cô ấy đi đầu thai, để cho em ấy cùng nhà mợ đoàn tụ, nhưng bây giờ…”

“Bây giờ thế nào?” Tôi hỏi.

Đồng thời trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là bởi vì nguyên nhân này.

“Bây giờ chính anh cũng không mạnh hơn em ấy bao nhiêu, làm sao còn có thể giúp em ấy đầu thai.” Tô Mộc cười thảm một tiếng, vẻ mặt hết sức tịch mịch.

Trông thấy tô Mộc như vậy lòng tôi cảm thấy khó chịu như bị kim châm, Tô Mộc luôn kiêu ngạo hùng mạnh, đây là lần đầu tiên anh ấy tỏ ra bất lực như vậy.

Tôi liền ôm đầu anh ấy, an ủi: “Không sao, bây giờ anh yếu ớt chẳng qua chỉ là tạm thời thôi, sẽ lại trở nên mạnh mẽ. Hay chúng ta trở về mộ đi, nơi đó có âm huyệt, có nhiều âm khí có thể cung cấp cho anh tu luyện. Hơn nữa em bây giờ cũng là thần, chúng ta có thể ở lại đó trong một thời gian dài, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, quả thực mười năm hay trăm năm cũng được, em đều nguyện ý theo anh.”

“Đồ ngốc.” Tô Mộc cười nhẹ một tiếng.

Sau đó anh ấy dừng một chút, ưu tư trầm thấp bỗng nhiên được quét sạch, ngửa đầu hỏi tôi.

“Nha đầu ngốc, anh bây giờ yếu ớt như vậy em có chê anh không?”

“Dĩ nhiên sẽ không. Mặc dù thực lực của anh trở nên kém nhưng vẫn rất lợi hại đối với em, hai chúng ta lợi hại không giống nhau. Huống chi anh đẹp trai như vậy, em cám ơn trời đất còn chưa đủ, có tư cách gì chê anh?” Tôi liền nói.

“Em cũng là bởi vì tướng mạo mới thích anh?” Sắc mặt Tô Mộc tối sầm, trên mặt vạch qua một tia khó chịu.

Tôi liền ý thức được câu trả lời của tôi sai, cười lấy lòng: “Không riêng gì mặt, còn có vóc người, còn có… cậu nhỏ.”

“Lộc Dương…” Giọng Tô Mộc trầm thấp hơn mấy phần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, có loại cảm giác muốn cắn tôi.

Tôi theo bản năng rụt cổ lại, trong lòng có chút hơi sợ, từ trên người anh ấy nhảy lên.

Vừa mới đứng thẳng người lên tôi liền phục hồi lại tinh thần, không đúng a, bây giờ tôi đã thành thần còn sợ Tô Mộc xù lông?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 358


Tôi liền lại ngồi lên đùi Tô Mộc, dùng ngón tay nâng cằm anh ấy lên để anh ấy ngửa đầu nhìn tôi, học giọng nói cao ngạo từ trên cao nhìn xuống của anh ấy, nói: “Làm sao? Ta đây chính là thấy dáng dấp nhà ngươi không tệ nên mới cho ngươi vinh hạnh này. Sau này ngươi tốt nhất làm chồng nên tỉnh ngộ một chút, nên dỗ vợ thì hãy dỗ vợ vui vẻ, nên cùng vợ thẳng thắn thì hãy cùng vợ thẳng thắn, nếu không như anh bây giờ ở hơn một trăm năm trước phải bị ngâm heo lung.”

“Nha đầu, lại bắt đầu được nước.” Tô Mộc bị tôi chọc cười. Anh ấy vốn mặt đang âm trầm muốn dạy dỗ tôi, sau nghe nghe tôi nói cũng không giả bộ tức giận, trực tiếp đưa tay ra sau gáy tôi kéo tôi lại gần anh ấy, hôn lên môi tôi một cái, sau đó nói: “Nói đi, vợ anh muốn anh dỗ em vui vẻ thế nào?”

“Đương nhiên là anh phải mau mạnh hơn, sau đó một mực chăm sóc em, một bước cũng không xa.” Tôi dịu dàng nói.

Nói xong bỗng nhiên tôi nhớ tới chuyện khác, hỏi Tô Mộc: “Còn có, anh không định thẳng thắn một chuyện với em sao?”

“Chuyện gì?” Tô Mộc hỏi.

“Chính là bảy ngày gì đó, vừa rồi anh với Giao tiên nói nhỏ cái gì mà bảy ngày, là có ý gì? Có phải hai người có chuyện giấu em?” Tôi hỏi.

Gần đây bị giấu giếm nhiều chuyện nên tôi cũng tương đối nhạy cảm. Nói xong đôi mắt tôi chăm chú nhìn mặt Tô Mộc, cẩn thận quan sát từng biểu tình rất nhỏ của anh ấy, rất sợ lại bỏ qua điều gì.

Cũng may biểu tình của tô Mộc tương đối tự nhiên, anh ấy nghe tôi hỏi về chuyện bảy ngày này chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó liền cười, nhẹ nhàng nói: “Em luôn để ý chuyện này à? Thật ra cũng không có gì, chính là phật bài này chỉ là tạm thời, cần mỗi bảy ngày đi tìm Long Phù Khôn thay đổi một lần, nếu không thì sức mạnh của nó sẽ bị yếu đi, ảnh hưởng tới hoạt động của anh.”

“A? Tạm thời à? Không phải Long Phù Khôn rất lợi hại sao, ông ta không thể làm cho anh một cái phật bài lâu dài?” Tôi liền nói.

Dẫu sao mỗi bảy ngày tìm tới Long Phù Khôn một lần thật phiền toái, nếu như có thể giải quyết một lần sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Nụ cười trên mặt Tô Mộc càng sâu hơn, cưng chiều cốc vào trán tôi, mắng tôi tham lam, với tình trạng hồn phách của anh ấy bây giờ có thể đứng ở dưới mặt trời bảy ngày đã là rất tốt. Hơn nữa bản thân Long Phù Khôn cũng chỉ là hồn phách, lực chống cự dương khí cũng có hạn. Nói trắng ra là cái phật bài này chỉ là một cái hộp tích trữ âm khí, Tô Mộc có thể lấy âm khí bên trong ra dùng để chống lại dương khí từ mặt trời, chờ đến khi âm khí dùng hết liền phải tới đổi một cái hộp tràn đầy âm khí khác.

Chuyện này nghe có vẻ phiền phức nhưng cũng giống như sạc cho điện thoại vậy, cũng không có gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 358-2


Thấy Tô Mộc nói thay cho Long phù Khôn, tôi cũng không còn gì để nói. Huống chi chỉ bằng giao tình của Tô Mộc cùng Long Phù Khôn thì nếu có biện pháp nào khác ông ta cũng sẽ không để Tô Mộc phiền hà như vậy.

Cũng may trong bảy ngày này Tô Mộc sẽ giống như người bình thường.

Nghĩ tới đây trong lòng tôi rốt cuộc thư thái một ít.

Sau khi nghi ngờ trong lòng được giải đáp, tôi cũng rất mệt mỏi liền kéo Tô Mộc cùng nằm xuống giường. Mặc dù không thể cùng Tô Mộc làm chuyện thẹn thùng nhưng có thể lần nữa được ôm Tô Mộc ngủ cũng đã rất thỏa mãn. Không bao lâu sao cả người tôi đã nằm trên người Tô Mộc, bộ dạng quấn lại như con bạch tuộc, rất sợ buông ra một chút Tô Mộc lại biến mất không thấy.

Tô Mộc luôn mỉm cười nhìn tôi, tính khí lại tốt khác thường, để mặc cho tôi ở trên người anh ấy làm chuyện xằng bậy.

Một mực giằng co hai ba giờ tôi mới từ trong hưng phấn bình tĩnh lại, tiến vào mộng đẹp.

Chờ đến khi tôi tỉnh lại đã là bảy giờ sáng.

Trên giường chỉ có một mình tôi, Tô Mộc không thấy đâu!

Đầu óc tôi ong lên một tiếng, sợ hãi hồn vía cũng sắp bay ra ngoài. Trong nháy mắt tôi vọt ra khỏi giường, vừa gọi to tên Tô Mộc vừa chạy như điên xuống nhà tìm Tô Mộc.

“Dương Dương, sao thế? Em gặp ác mộng?” Từ lầu một truyền tới âm thanh dễ nghe của Tô Mộc, hình như anh ấy đang nghiên cứu máy vi tính, nghe được tiếng kinh hoảng của tôi liền ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi thấy anh ấy còn ở nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy giây trước tôi còn sợ toát mồ hôi lạnh toàn thân.

“Em tưởng anh lại đi không từ biệt. Anh đi lâu như vậy khiến trong lòng em có bóng ma, mới vừa rồi không thấy anh trên giường liền nghĩ…” Tôi giải thích.

Tô Mộc nghe vậy mắt hơi co lại, lần nữa nhìn tôi trong mắt đã hiện lên sự đau lòng, nói: “Thật xin lỗi Dương Dương, trước kia là anh không tốt, sau này sẽ không vậy nữa.”

Nói xong khóe miệng anh ấy cong lên đầy ẩn ý, vẫy vẫy tay với tôi, bảo tôi nhìn vào máy tính.

Trong máy vi tính là thông tin về du lịch châu Âu, có đi tới đảo rồi hành trình xem cực quang gì gì đó, đủ loại thông tin hiện lên.

Tôi nhất thời không hiểu, hỏi Tô Mộc xem cái này làm gì, anh ấy muốn đi du lịch sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 358-3


“Em còn nhớ trước khi đi Thái Lan anh đồng ý điều gì với em không? Cho em một hôn lễ trang trọng. Vốn là định sau khi sống lại ở Thái Lan sống trở về sẽ kết hôn với em, kết quả người tính không bằng trời định… Bây giờ cũng không tính là muộn, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh, nhân dịp lúc này không có chuyện gì chúng ta tổ chức kết hôn đi.”

“Kết hôn?” Tôi sửng sốt một chút, chuyện quan trọng này tới cũng quá bất ngờ đi?

Mặc dù tôi đã sớm đồng ý kết hôn với Tô Mộc nhưng hôm qua tôi mới tìm được anh ấy, còn chưa hết lo lắng từ chuyện vui mừng này. Huống chi với tình hình thân thể của Tô Mộc bây giờ có thể rời đi quá lâu sao?

Còn có Yêu Thần, hắn giằng co lâu như vậy, với tôi là kẻ thù không đội trời chung, đột nhiên im hơi lặng tiếng như vậy khiến trong lòng tôi có nỗi bất an mơ hồ, sợ sau lưng hắn còn đang tính kế gì.

Trong tình hình này tôi nào dám lại theo Tô Mộc kết hôn, bây giờ anh ấy ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, lỡ như sau khi kết hôn lại bị tôi làm liên lụy thì làm thế nào?

Thấy tôi do dự, Tô Mộc kéo cánh tay của tôi đặt vào trong lòng bàn tay của anh ấy, sau đó cúi đầu hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay tôi, hỏi tôi: “Em băn khoăn điều gì? Sợ Yêu Thần đột nhiên lao ra đập hết những thứ này?”

“Đúng vậy, bây giờ không giải quyết Yêu Thần trước thì em sợ anh cũng bị Yêu Thần để mắt tới.” Tôi nói.

“À, em yên tâm, tạm thời hắn không có tâm tư lại ra quấy rồi. Cho dù hắn thật có ý gì cũng không thể rời khỏi đất nước, cho nên chúng ta chỉ cần đi nước ngoài, tìm một nơi ở nước khác tiến hành hôn lễ là được, chuyện Yêu Thần không cần để ở trong lòng.” Tô Mộc nói.

Anh ấy thấy tôi do dự, giọng tỏ ra có chút nôn nóng giống như sợ tôi sẽ đổi ý.

Tôi liền nhìn anh ấy một cái, cảm thấy hành động của anh ấy có chút khác thường, bởi vì biết anh ấy đã lâu tôi luôn thấy anh ấy trầm ổn, từ khi nào lại nôn nóng như vậy?

“Anh nợ em một hôn lễ đã quá lâu, anh không muốn đợi thêm nữa.” Thấy tôi không hiểu, Tô Mộc chủ động giải thích.

Tôi liền thấy ấm áp trong lòng, quả thật tôi đã đợi rất lâu, nếu không có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vậy thì tôi cùng Tô Mộc hẳn đã làm hôn lễ.

Có điều đi nước ngoài làm hôn lễ thì ba mẹ tôi phải làm thế nào? Tôi còn có nhiều bạn bè thân thích như vậy nữa.

Nói băn khoăn của tôi với Tô Mộc, Tô Mộc đẹp trai cười nói: “Hóa ra em đang lo lắng cho chuyện này. Yên tâm, sau khi anh xảy ra chuyện anh đã đưa ba mẹ ra nước ngoài du lịch, chuyện này chắc em cũng biết. Chỉ cần ba mẹ em ở nước ngoài thì không có ai có thể làm thương tổn tới bọn họ, cho nên em yên tâm, sau khi chọn địa điểm kết hôn thì ba mẹ tùy lúc có thể tới.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 359


“Ba mẹ em là anh đưa đi?” Trong lòng tôi cả kinh, khiếp sợ nhìn Tô Mộc.

Chẳng trách ba mẹ tôi đi lâu như vậy không quay về, hóa ra mọi chuyện đều là Tô Mộc đã sớm sắp xếp xong xuôi. Lúc ấy nhất định anh ấy đã bị Yêu Thần khống chế, biết tôi gặp nguy hiểm liền sợ liên lụy tới ba mẹ tôi cho nên mới đứa đưa họ đi.

Hóa ra tôi không biết gì, Tô Mộc cứ lặng lẽ làm nhiều chuyện vì tôi như vậy.

Tôi nhất thời có chút cảm động, mặt lộ vẻ xúc động nhìn anh ấy.

“Làm sao? Có phải anh khiến em cảm động muốn khóc, sẽ lấy thân báo đáp?” Khóe miệng Tô Mộc cong lên cười khểnh, đột nhiên cười nói với tôi.

Tôi bị anh ấy chọc muốn bật cười, không nhịn được liếc mắt, nói: “Từ lúc nào anh học gã Đường Dũng kia vậy, cũng luôn tự luyến.”

“Không muốn so anh với Đường Dũng, bọn anh cho tới bây giờ đều không phải một loại người.” Tô Mộc nói.

Nói xong anh ấy cười một tiếng, kéo tôi vào ngực, tiếp tục bảo tôi xem trên máy tính chọn địa điểm tổ chức hôn lễ.

Thực ra thì kết hôn ở đâu cũng được, quan trọng nhất chính là người kết hôn với tôi là ai.

Chỉ cần có thể vĩnh viễn cùng Tô Mộc ở chung một chỗ, cho dù phải đi vào rừng sâu núi thẳm kết hôn tôi cũng nguyện ý.

Nhưng đối với Tô Mộc thì hôn lễ được coi trọng vượt khỏi sự tưởng tượng của tôi. Anh ấy cứ một hồi hỏi tôi có thích kết hôn ngoài đảo không, một hồi lại hỏi tôi có thích hôn lễ trong rừng rậm không, dù là nhà thờ nổi tiếng nào trên thế giới anh ấy cũng có thể chọn được. Tôi thật sự hoa mắt, cuối cùng ánh mắt rơi vào một hình ảnh mờ nhạt.

Đó là một nông trường lớn, ngay giữa hình là một ngôi nhà có mái tam giác màu đỏ, nhìn qua có tới năm nóc nhà, mọi điểm đều khiến cho mọi người cảm thấy nó có một lịch sử tang thương. Trước ngôi nhà là một bãi cỏ màu xanh lá cây, hai bên bãi cỏ là rậm rạp chằng chịt hoa dại nở rộ.

Cả tấm hình mang đến một cảm giác cổ xưa, xinh đẹp tự nhiên.

Tô Mộc chú ý tới hành động của tôi, đem phóng to hình ảnh nông trường, bất ngờ nhìn tôi: “Em thích nơi này?”

“Ừ, nơi này thế nào? Có làm nơi tổ chức hôn lễ được không?” Tôi hỏi.

“Chỉ cần em thích, thế giới này nơi nào cũng là nơi tổ chức hôn lễ được.” Tô Mộc cưng chiều cười một tiếng, sau đó đem thông tin về nông trường đó cho tôi xem.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 359-2


Tôi lần nữa lại cả kinh trong lòng, vốn còn đang nghĩ Tô Mộc chỉ là tùy tiện tìm hình cho tôi xem, sau khi tôi chọn anh ấy sẽ tìm cách liên lạc, không ngờ anh ấy đã tìm hiểu kỹ, chỉ cần tôi chọn thì đi lúc nào cũng được.

Trong tài liệu thì đó là một thị trấn nhỏ ở New Zealand, địa hình bốn phía xung quanh hết sức đa dạng, có thảo nguyên, có sông băng, phía bắc còn có một cái hồ lớn đóng băng hết sức xinh đẹp.

Chủ nhân của nông trường là một cặp vợ chồng người Hoa di dân, ông chủ họ Đổng đã hơn tám mươi tuổi, là con của bạn Tô Mộc ngày xưa. Vốn Tô Mộc không có ý định chọn nơi này nhưng tổ tiên Đổng lão gia kia từng nhận không ít ân huệ từ Tô gia, biết tô Mộc muốn chọn địa điểm kết hôn liền thịnh tình tương yêu, lúc này Tô Mộc mới đem hình ảnh nhà ông ta để vào.

Nếu mọi người đều đã quen biết thì cũng dễ làm, tôi liền nói chọn nơi này. Lúc nào có thể lên đường? Tôi sẽ ngay bây giờ đi thông báo cho Đường Dũng cùng Giao tiên.

“Bọn họ cũng không vội vàng, chờ chọn xong ngày cưới thì bọn họ tùy lúc có thể cưới. Chúng ta đi trước chuẩn bị cho hôn lễ, đồng thời cũng thuận tiện coi như là tuần trăng mặt được không? Chỉ có hai chúng ta…” Tô Mộc vừa nói, trên mặt đã lộ ra một tia trào phúng giống như đại lang chuẩn bị ăn tiểu bạch thỏ, liền nhào về phía tôi, tai tay vòng qua ngực tôi nhào nặn…

Hứng thú tối qua bị quét sạch nháy mắt đã bị Tô Mộc mang về, hai chúng tôi giống như củi khô gặp ngọn lửa vậy, hừng hực bốc cháy…

Hơn hai giờ sau tôi thỏa mãn nằm trong ngực Tô Mộc, toàn thân lười biếng không muốn nhúc nhích.

Cho dù bây giờ tôi đã thành thần, tố chất thân thể mạnh gấp trăm ngàn lần so với trước kia nhưng không biết tại sao Tô Mộc vẫn có thể đem tôi chơi đùa… tới chết, toàn thân trên dưới một chút khí lực cũng không có.

Ngược lại Tô Mộc lại càng khỏe mạnh hơn, anh ấy vừa vuốt ve tóc tôi nghịch ngợm vừa dùng điện thoại, nói là là mua vé máy bay, một hồi chúng tôi có thể tới sân bay gần đây bay đến New Zealand, nếu như mọi chuyện đều thuận lợi thì tối mai chúng tôi đã có thể đứng trong nông trường kia.

Tôi lười biếng gật đầu một cái, dù sao bây giờ Tô Mộc nói gì tôi cũng nghe anh ấy, chỉ cần có thể cùng anh ấy ở chung một chỗ thì đi đâu cũng không quan trọng.

Lại qua một giờ nữa, tôi cùng Tô Mộc đã xuất hiện ở sân bay quốc tế Giang Minh. Bởi vì quyết định tương đối vội vàng nên hành lý gì tôi cũng không kịp chuẩn bị, hai người ngoại trừ mang điện thoại cùng hộ chiếu ra, trên người không còn gì khác.

Cũng may khi tôi cùng Tô Mộc ở chung với nhau chúng tôi đã kiếm được không ít tiền, có tiền gửi trong ngân hàng, hai chúng tôi chỉ mang theo điện thoại di động là đủ rồi, thiếu cái gì sẽ đi mua.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 359-3


Tô Mộc mua vé máy bay bay thẳng, có điều cho dù là bay thẳng thì từ Giang Minh đến New Zealand cũng cần mười hai giờ. Sau khi lên máy bay, tôi vốn muốn nói chuyện với Tô Mộc, nhưng lúc này Tô Mộc lại có vẻ mệt mỏi, toàn thân cùng mặt mày ủ dột, mí mắt díp lại.

Tôi lần đầu tiên thấy anh ấy như vậy, theo như nói quỷ không cần ngủ, nhưng từ khi anh ấy bị suy yếu tới nay thật giống như vẫn cần nghỉ ngơi.

Hơn nữa khi ở trong miếu những cô hồn dã quỷ kia ban ngày cũng cần phải ngủ.

Có lẽ chỉ có quỷ cấp bậc cao mới không cần ngủ. Nghĩ tới đây tôi cũng không thể làm gì khác hơn là nhịn muốn trò chuyện với Tô Mộc, để Tô Mộc dựa vào người tôi ngủ, còn mình thì nhàm chán đọc sách giết thời gian.

Thời gian trên máy bay dài đằng đẵng, Tô Mộc ngủ một giấc hết mấy giờ, bay được một nửa đường vẫn không thấy anh ấy có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Quyển sách của tôi cũng đã đọc xong, thật sự không chịu được sự tịch mịch này liền nhẹ nhàng lay Tô Mộc, gọi tên anh ấy.

Anh ấy ngủ say như chết, bị tôi lay mấy lần cũng không phản ứng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Tôi liền tăng lực lay, miệng cũng tiến tới sát tai Tô Mộc gọi: “Tô Mộc!”

Uỵch một tiếng.

Tô Mộc bị tôi lay mạnh ngã xuống đất.

“Tô Mộc?!” Tôi nhất thời cả kinh trong lòng, vội vàng đứng lên nhào về phía Tô Mộc.

Các hành khách bên cạnh thấy Tô Mộc giống như ngất đi đều đưa cổ nhìn về về phía tôi.

“Hallelujah!” Trong lúc tôi đang gấp gáp trong lòng thì một người ngoại quốc vừa lên tiếng vừa đi về phía chúng tôi. (*Hallelujah: lời cầu nguyện của Do Thái giáo và Kitô giáo)

Anh ta mặc một áo dài màu đen, tay cầm một thập tự giá màu bạc, miệng vừa nhắc đi nhắc lại từ ‘Hallelujah’ vừa tiến lại gần Tô Mộc.

Khi hắn lại gần tôi liền cảm giác được một áp lực dương khí ép tới Tô Mộc!

“Đứng lại!” Sắc mặt tôi tối lại, trong nháy mắt kéo lực cực âm từ cá âm nhỏ bao trùm lên người Tô Mộc, đồng thời hung hãn trợn mắt nhìn người nước ngoài trước mặt này, hỏi hắn: “Là ngươi làm?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 360


“Cái gì mà tôi làm?” Người nước ngoài kia ngừng một lát, dùng thứ tiếng Trung kém chất lượng trả lời tôi.

Nếu biết tiếng Trung thì dễ rồi, tôi liền đứng lên, yêu khí trên người phóng ra ngoài, mắt lạnh nhìn hắn, nói: “Không phải do ngươi làm thì tại sao anh ấy lại ngất xỉu? Dương khí trên người ngươi nặng như vậy đến gần anh ấy là muốn làm cái gì?”

“Dương khí?” Người kia lần nữa sửng sốt, mặt lộ vẻ không hiểu nhìn tôi. Có điều dường như hắn có thể thấy được yêu khí trên người tôi, ánh mắt nhìn xung quanh tôi một vòng, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn tôi trên mặt đã thêm mấy phần ngưng trọng.

“Cô nói dương khí? Có phải là cái này không?” Hắn nói chậm từng chữ.

Vừa nói hắn vừa lấy từ trong ngực ra một chai nước suối đưa cho tôi.

Tôi liền cảm thấy một luồng nhiệt nóng xông về phía tôi, bao phủ trên người tôi.

Chính là dương khí!

Những dương khí này thật sự là từ chai nước suối còn một nửa này tản mát ra, nước kia nhìn qua không có gì khác nước bình thường nhưng lại tích chứa dương khí hết sức bá đạo, cho dù tôi không phải là quỷ cũng bị nước này khiến cho nóng nực phiền não.

“Đây là thứ gì?” Ánh mắt tôi lạnh lẽo nhìn người nước ngoài kia đầy địch ý.

Rõ ràng hắn nhận ra tôi không phải là người bình thường, nhưng bởi vì hắn là người nước ngoài, có thể không hiểu nhiều về yêu khí cho nên cầm một thứ có dương khí đậm đặc tới thử dò tôi, nếu như tôi cũng là quỷ thì đã sớm bị thứ nước này đốt khiến hồn phi phách tán.

Thấy tôi không chịu sự uy hiếp của thứ nước kia, người nước ngoài này lộ ra một nụ cười khiến mặt nhăn lại, hô lên một tiếng ‘Hallelujah’, sau đó lại gần tôi nói: “Tôi không hiểu dương khí người Trung Quốc các cô nói là gì, tôi chỉ biết đây là nước thánh, là thần linh vĩ đại thông qua nước để chúc phúc, để rửa tội. Bạn của cô ngất xỉu cần phải tiếp nhận nước thành này để rửa tội, nếu không càng cách xa đất nước của cô thì sinh mạng của cậu ta sẽ càng suy yếu…”

“A ha, bị nước thánh của ngươi rửa mới có thể trở nên yếu đi. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi hãy đem thu nước thánh lại, cách xa chúng ta một ít, tự ta sẽ cứu anh ấy.” Tôi cười lạnh một tiếng, tiến về phía trước bảo vệ Tô Mộc ở sau lưng, sau đó giả vờ ném trả lại chai nước cho hắn, chờ hắn rời đi.

Dẫu sao đi ra khỏi nhà, tôi cùng Tô Mộc cũng không quen, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, tôi muốn đuổi người nước ngoài kia đi rồi sẽ nghiên cứu xem tình hình Tô Mộc như thế nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 360-2


Nhưng người nước ngoài kia dường như nghe không hiểu tôi đang nói gì, hắn nhận lấy chai nước, miệng lẩm bẩm: “Cái gì mà nước giếng nước sông? Đều là nước… không giống nhau sao?”

Vừa nói hắn lại lần nữa tiến lại gần tôi, nói Tô Mộc phải trải qua lễ rửa tội bằng nước thánh, tay nhanh chóng mở nắp chai nước suốt muốn vẩy nước lên người Tô Mộc!

Trái tim tôi co rút lại.

“Dừng tay!” Tôi nhất thời nóng nảy, quát lên xông tới cướp chai nước trong tay hắn. Nhưng hắn làm quá đột ngột, cho dù động tác của tôi rất nhanh thì nước trong tay hắn đã vẩy về phía Tô Mộc.

“Ngươi tự tìm cái chết!” Tôi nổi giận gầm lên một tiếng, yêu lực trên người tỏa ra bao phủ toàn bộ trong máy bay.

Máy bay đang yên bình nhất lời bị lắc lư một trận, các hành khách hoảng sợ hét lên chói tai.

Tôi đẩy người nước ngoài kia qua một bên, thấy không kịp che chắn nước thánh nữa, trong tình thế cấp bách tôi không thể làm gì khác hơn là ném ra một đoàn yêu khí bao quanh nước thánh, đem cưỡng đoạt dương khí trong nước thánh.

Xèo…

Một tiếng vang nhẹ, giống như giọt nước rơi vào nồi nóng, toàn bộ dương khí hóa thành một luồng khói trắng hòa tan trong yêu khí xanh đen.

Toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủn có mấy giây nhưng lại mạo hiểm vạn phần.

Thẳng đến khi dương khí đều biến mất tôi mới phục hồi lại tinh thần.

Vừa rồi quá nguy hiểm!

Nếu như tôi chậm một bước nữa, hoặc tôi phản ứng chậm một chút, không thử dùng yêu khí hòa tan dương khí thì Tô Mộc bây giờ thảm rồi!

Lại tiếp tục nhìn người nước ngoài kia, ánh mắt tôi có chút ứ máu, đôi mắt đỏ au trợn trừng nhìn hắn, cơn tức giận trong lòng bùng phát, chỉ muốn giết người.

“Ngươi… Ngươi rốt cục là ai? Tại sao có thể… tiêu diệt nước thánh? Ngươi là ác ma sao, hay là…” Người nước ngoài chính mắt nhìn thấy một màn vừa rồi, mặt đầy vẻ không dám tin, lắp bắp khẽ hỏi tôi.

Nói xong hắn lại lắc đầu một cái, nói: “Ngươi không thể nào là ác ma, ác ma sẽ bị nước thánh tiêu diệt. Rốt cuộc ngươi là ai mà đáng sợ như vậy…”

“Ở Trung Quốc, ta được gọi là thần.” Nhìn bộ dáng kinh hoảng của hắn, tôi chậm rãi nói mấy chữ này.

Vốn không muốn gây rắc rối nhưng xem tình hình bây giờ không giải quyết hắn thì hắn sẽ giải quyết Tô Mộc mất.

“Thần?! Ngươi chính là thần phương Đông?” Người nước ngoài vốn đã thểu não nghe được tôi là thần liền nhảy dựng lên, vẻ mặt hết sức khoa trương giống như nắm được cọng rơm rạ cứu mạng vậy.

Cảm giác kia giống như tìm được người thân thất lạc nhiều năm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 360-3


“Ngài lại là thần phương Đông, chẳng trách khí tức của ngài tôi nhìn không hiểu. Thần! Tôi cũng không phải muốn làm bạn ngài bị thương, chẳng qua trong kinh thánh đã từng viết, thần vực ở phương Đông và phương Tây khác nhau, mỗi thần vực được quản hạt theo cách khác nhau. Ví như ma cà rồng phương Tây chúng tôi sẽ không tới Trung Quốc, ác linh ở Trung Quốc các ngài cũng không nên tiến vào New Zealand chúng tôi vậy. Không có được nước thánh của chúng tôi tẩy rửa ban phúc thì càng gần New Zealand anh ta sẽ càng yếu ớt, không tin ngài cứ xem…”

Người nước ngoài kia nói, mặt đầy kích động chỉ Tô Mộc bảo tôi nhìn.

Tôi nhất thời chần chờ một chút, hắn vừa mới gặp qua yêu lực lợi hại hẳn sẽ không có gan lừa dối tôi.

Hơn nữa vẻ kích động trên mặt hắn bây giờ cũng không giống như lừa gạt người.

Tôi bán tín bán nghi nhìn theo hướng hắn chỉ, phát hiện người Tô Mộc quả thật đã nhạt hơn một ít, cả màu sắc cơ thể cũng thay đổi, hơn nữa thân thể đang hơi run rẩy.

Tôi liền gọi Tô Mộc một tiếng, ôm lấy Tô Mộc vào ngực mình.

Thân thể anh ấy đã lạnh toát, giống như băng ngàn năm vậy. Không chỉ như vậy, trên trán anh ấy còn tràn đầy mồ hôi.

“Thần, ngài cho phép tôi sử dụng nước thánh phương Tây để chúc phúc cho người bạn đến từ phương Đông. Ngài yên tâm, nước thánh mặc dù sẽ đánh bại ác ma nhưng sẽ không đả thương đến ác linh Trung Quốc, chỉ có như vậy cậu ấy mới có thể bình an đến New Zealand…” Người nước ngoài kia nói.

Vừa nói hắn lần nữa thận trọng tiến lại gần, trong tay lần nữa cầm chai nước kia đưa tới trước mặt tôi.

Lần này hắn không tùy tiện mở ra nữa, đôi mắt bất an chăm chú nhìn tôi, chờ tôi nói.

Tôi không khỏi do dự.

Người nước ngoài này nói có vẻ có chút đạo lý. Ở Trung Quốc quả thật không có truyền thuyết về ma cà rồng, nếu như ma cà rồng ở phương Tây có thể tùy tiện đi vào Trung Quốc thì thuật sự Trung Quốc không thể chỉ ghi lại trận pháp hàng phục cương thi.

Huống chi lúc chuẩn bị đi Tô Mộc hình như cũng đã nói Yêu Thần sẽ không thể rời khỏi Trung Quốc, chẳng lẽ cũng bởi vì lý do này?

Tô Mộc đã sớm biết anh ấy cũng không thể rời khỏi Trung Quốc? Nếu như vậy tại sao anh ấy còn muốn đi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 361


Tâm tôi loạn như ma, trong lòng vô cùng không hiểu tại sao Tô Mộc phải mạo hiểm lớn như vậy xuất ngoại cùng tôi.

Hơn nữa tôi càng không hiểu cùng là xuất ngoại, tại sao lần trước Tô Mộc cùng tôi đi Thái Lan thì không có vấn đề gì, tới New Zealand lại bị những rắc rối này.

Có điều bây giờ không phải thời điểm tôi nghĩ về vấn đề này, Tô Mộc càng ngày càng lạnh, cơ thể cũng run mạnh hơn, tôi không còn lo nghĩ được nhiều như vậy, bảo người nước ngoài kia đừng chần chờ, mau cứu người!

Người kia ừ một tiếng, tay nhanh chóng mở nắp chai nước, một bên lấy tay vẩy nước lên người Tô Mộc một bên lầm bầm niệm chú.

Nghe câu chú kia không giống tiếng Anh, cũng không biết là ngôn ngữ gì, nhưng ông ta niệm chú càng lúc càng nhanh, xung quanh ông ta nổi lên một tầng sáng trắng nhàn nhạt thật giống như có thần hạ xuống.

Ánh sáng màu trắng kia chậm rãi đến gần Tô Mộc, đem bao phủ lấy toàn thân Tô Mộc. Theo ánh sáng trắng chiếu xuống, thân thể Tô Mộc đang run rẩy kịch liệt trong nháy mắt bình ổn lại giống như không có vấn đề gì xảy ra.

Mắt tôi chăm chú nhìn Tô Mộc, sợ anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Người nước ngoài kia niệm chú cũng không dài, đại khái sau vài câu đã tới giai đoạn kết thúc. Cuối cùng tay của hắn đặt lên trán và ngực vẽ một cây thánh giá rồi đứng lên cười với tôi, nói: “Thần, bạn của ngài đã đón nhận lễ rửa tội, đã không sao, mời đỡ cậu ấy lên đi.”

“Nhanh như vậy đã xong rồi sao?” Tôi sửng sốt một chút, có chút không dám tin.

“Nhưng anh ấy còn chưa tỉnh, ngươi có chắc chắn anh ấy không sao?” Tôi hỏi tới.

Người nước ngoài kia cười một tiếng, bảo tôi cứ yên tâm, chẳng qua anh ấy tương đối yếu ớt, hơn nữa vừa rồi mới bị màn kia cho nên linh hồn không ổn định, nghỉ ngơi một chút là tốt.

Nói xong hắn dừng một chút, mặt vạch qua một tia chần chờ thật giống như còn muốn nói gì với tôi, chẳng qua ý niệm chợt lóe lên hắn liền vứt bỏ, lần nữa đưa tay vẽ cây thập giá trước ngực, đem phần nước còn dư lại trong tay vẩy lên không khí rồi lại lẩm bẩm đọc gì đó.

Theo nước thánh hắn vẩy lên không trung, các hành khách vốn yên tĩnh nãy giờ liền ồn ào đứng lên, có tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh, đại khái nói máy bay vừa rồi lắc lư có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 361-2


Trong máy bay cũng truyền tới tiếng nữ tiếp viên trấn an hành khách, đem giải thích máy bay lắc lư vì bay qua vùng không khí nhiễu động, bây giờ đã không sao, xin mọi người cứ an tâm.

Lúc này tôi mới chú ý hóa ra vừa rồi khi xảy ra chuyện người nước ngoài này đã nhanh chóng chế trụ hành khách trong máy bay, sợ xuất hiện điều gì bất ngờ.

Không nhìn ra người nước ngoài này cũng rất có bản lãnh a.

Hỗn loạn rất nhanh chóng được ổn định lại, không ai chú ý vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người kia sau khi làm xong hết mọi thứ cũng không có ý định đi mà nhìn ghế trống bên cạnh vị trí của tôi.

Tôi liền tỏ ý mời ông ta ngồi đó, sau khi xác nhận âm khí trên người Tô Mộc bắt đầu hồi phục thì thái độ của tôi đối với người kia cũng khác một trời một vực.

“Cái đó, còn không biết nên xưng hô thế nào với ngài. Vừa rồi thật xin lỗi, cũng là tôi lo lắng quá nên nóng nảy, ngài chớ để ý. Cảm ơn ngài đã cứu anh ấy, nếu không tôi thật không biết nên làm thế nào bây giờ…” Tôi nói lời cảm ơn.

Người nước ngoài xua tay cười, cùng khách khí nói tôi là thần tôn quý phương Đông, theo như thân phận mà nói thì không sai biệt lắm ngang với thần của bọn họ, nếu đã tới New Zealand du lịch gặp phải khó khăn thì tất nhiên ông ta sẽ giúp đỡ. Chuyện này cũng không có vấn đề gì, chẳng qua là ác linh này…

Vừa nói ông ta lần nữa nhíu mày, nhìn Tô Mộc một cái rồi nói với tôi: “Thần, tôi không hiểu cậu ta đã bị như vậy sao người còn muốn đem hắn đi ra ngoài. Nếu như là ác linh cũng được đi, nhưng linh hồn cậu ta không hoàn chỉnh, mặc dù có nước thánh thì tình hình cũng rất nguy hiểm, không có mười phần cầm chắc. Hay là đem anh ta quay lại sẽ an toàn hơn.”

“Hồn phách không hoàn chỉnh?” Tôi nghe người nước ngoài kia nói liền thấy mơ hồ. Không phàn vừa rồi vì không được rửa tội mới ngất xỉu sao, thế nào lại ra hồn phách không hoàn chỉnh?

“Sao vậy? Người không biết?” Thấy tôi kinh ngạc, người nước ngoài nhíu màu, suy nghĩ sắp xếp từ ngữ để tôi nghe có thể hiểu, nói: “Hồn phách không hoàn chỉnh ở phương Đông cũng có tên, cái gì như ba hồn bảy vía không đầy đủ? Tôi không chắc chắn lắm nhưng đại khái chính là như vậy. Hồn phách cậu ta không lành lặn, hơn nữa thiếu rất nhiều, trong tình hình này người còn có thể mang cậu ta đi ra ngoài chứng tỏ thần lực ở phương Đông rất cường đại.” Người ngoại quốc nói.

Vừa nói hắn vừa giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen tôi.

- --
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 361-3


Tôi đã hoàn toàn bị lời của ông ta khiến cho mông lung, hỏi ông ta có lầm hay  không, tôi dĩ nhiên biết ba hồn bảy vía không đầy đủ là ý gì, chính là hồn phi phách tán mà, em họ tôi chính là một ví dụ.

Dựa theo người nước ngoài này giải thích, Tô Mộc cũng giống như em họ tôi là hồn phách không đầy đủ, thậm chí nói bây giờ anh ấy có thể cũng chỉ còn lại một luồng phách, điều này sao có thể? Em họ tôi sau khi hồn phách không đầy đủ thì ý thức không được hoàn chỉnh, còn Tô Mộc vẫn giơ tay nhấc chân như người bình thường, hoặc nói đúng hơn là như quỷ bình thường, làm sao lại có thể là hồn phách không đầy đủ.

Huống chi sau khi tôi tìm được Tô Mộc còn mang anh ấy đi gặp mặt Giao tiên bọn họ, nếu như hồn phách Tô Mộc không đầy đủ thì Giao tiên bọn họ nhất định có thể nhận ra, tại sao chúng tôi một chút cũng không nhìn ra, ngược lại người nước ngoài này lại nhìn ra?

Tôi liền hỏi người nước ngoài đây là ý gì? Tại sao ông ta lại nói hồn phách Tô Mộc không đầy đủ, từ triệu chứng nào mà ông ta nhận ra điều này?

Nghe tôi hỏi một chút, người nước ngoài nhận thấy tôi không biết chuyện này liền giải thích: “Ở phương Tây có phương pháp quan sát linh hồn khác phương Đông. Phương pháp của phương Đông các ngài rất lợi hại, cũng rất tinh chuẩn, nhìn qua thì thấy cậu ta không có vấn đề gì. Nhưng trong quan niệm phương Tây chúng tôi thì linh hồn có sức nặng, mỗi một linh hồn đã chết bất kể khi còn sống cao thấp mập ốm thế nào khi chết đều là 21 gram, thiếu một gram cũng không được. Mà linh hồn của bạn của ngài chỉ có 3 gram, nhẹ giống như gió, tùy lúc có thể phiêu tán theo gió…”

“3 gram? Sao ông đo được? Còn đặc biệt tính toán được cân nặng của hồn phách sao?” Tôi hỏi.

Ông ta nói hồn phách Tô Mộc mà nặng 20 hay 18, 19 gram cũng không có vấn đề gì, dẫu sao bây giờ anh ấy yếu ớt mà, nhưng chỉ còn 3 gram thì quá nhiều, chỉ bằng một phần bảy hồn phách bình thường, chẳng lẽ bảy phách của anh ấy bây giờ chỉ còn có một phách?

Nghĩ tới đây người tôi bỗng run lên.

Trong lòng toát ra một ý niệm không tốt, có điều ý niệm này vừa mới xuất hiện tôi liền vội vàng bóp chết. Bây giờ tôi là thần, đối với chuyện dự đoán rất linh nghiệm, thậm chí nhiều chuyện sẽ theo hướng tôi muốn mà xảy ra, bây giờ tôi không thể nghĩ bậy.

“Quả thật có cân đo lường hồn phách, chúng tôi gọi là cân thánh. Có điều dự đoán 3 gram vừa rồi là tôi cân bằng mắt, đã gặp rất nhiều hồn phách bây giờ tôi cơ bản liếc mắt cũng có thể thấy được sức nặng của hồn phách. Dĩ nhiên nếu ngài không tin, xuống máy bay thì có thể theo tôi tới nhà thờ, ở đó có cân thánh, ngài có thể cho bạn mình cân một chút, tôi chính là mục sư Black đảm nhiệm ở nhà thờ Christchurch.”

Điểm đến chuyến bay này chính là thành phố Christchurch của New Zealand, nghe được ông ta chính là mục sư thành phố này tôi liền gật đầu một cái, nói như vậy cũng được, sau khi xuống máy bay chúng tôi sẽ tới nhà thờ để cân trọng lượng ngay.

Nếu quả thật là 3 gram…

Điều này có nghĩa là gì? Tôi hỏi Black.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 362


“Có nghĩa là gì?” Black một lần nữa lặp lại lời của tôi, suy nghĩ một chút, sau đó quơ chân múa tay nói: “Tùy lúc cậu ta sẽ biến mất trong không khí. Tình hình bây giờ của cậu ta không ổn định, biến thành kiểu như phân tử vậy, thậm chí tỷ số tử còn nhỏ hơn…”

“Anh ấy bây giờ rất nguy hiểm đúng không?” Tôi nghe Black nói phân tử lượng tử thấy nhức đầu liền ngắt lời.

Black gật đầu một cái.

Tôi im bặt không lên tiếng, tim thắt lại.

Vốn Tô Mộc bị thương nặng trở thành quỷ mới tôi đã đủ khó chịu, thật vất vả mới chấp nhận được, vậy mà còn có kết quả xấu đang chờ tôi.

Tô Mộc còn có điều gì đang giấu tôi? Tình hình anh ấy rốt cuộc thế nào?

Trong lòng tôi giống như có một khối đá lớn đè ép, chỉ hận máy bay không thể nhanh hơn để tới nhà thờ cân Tô Mộc một chút, lại cũng sợ thật sự sau khi có cân nặng tôi không chịu nổi kết quả kia.

Nghĩ tới nghĩ lui tôi chỉ có thể đem hy vọng đặt vào Giao tiên.

Dẫu sao trước khi đi Giao tiên cùng Tô Mộc cứ thần thần bí bí, dường như ông ta đã biết chút gì đó.

Lúc này tôi không còn do dự, trực tiếp gọi lớn Giao tiên ở trong đầu.

Gọi liên tiếp mấy câu cũng không thấy Giao tiên đáp lại, tôi liền nóng nảy, giận dữ hét: “Giao tiên chết tiệt, ông đi ra cho rôi! Tôi biết ông có thể nghe!”

“Ta bây giờ ở trong núi, tín hiệu không tốt…” Thấy tôi tức giận, giọng Giao tiên cuối cùng mới vang lên trong đầu tôi, yếu ớt nói.

Tôi liền chửi thề một cậu, sau đó hỏi ông ta: “Rốt cuộc tình hình Tô Mộc là thế nào? Còn có bảy ngày mà hai người nói rốt cuộc là có ý gì?”

“Bảy ngày? Cái gì bảy ngày?” Giao tiên im lặng một chút rồi giả vờ ngây ngốc nói.

Tôi tức giận đến muốn đánh người, trong giọng nói đã mang theo sự tức giận: “Đừng có giả bộ, Tô Mộc đều đã nói với tôi.”

“A?” Biết được Tô Mộc đã nói với tôi, giọng Giao tiên trong nháy mắt đã tăng cao, hiển nhiên trong lòng thấy cái gì đó không ổn, thấy quả thực không gạt được tôi liền dứt khoát nói: “Ngươi hãy nói Tô Mộc xảy ra chuyện gì đi, có phải bay được nửa đường đột nhiên ngất đi?”

“Ông lại biết?” Tôi nghe vậy thầm giật mình, có chút kích động.

Quả nhiên bọn họ biết sẽ có kết quả này, không chỉ Tô Mộc biết mà ngay cả Giao tiên cũng biết!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom