Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349


“Được, được!” Gã quỷ cười nham nhở, nói.

Hắn sợ chọc giận tôi, không dám nói câu nào nữa mà vùi đầu đi về phía trước. Sau một lúc chúng tôi đã trở về trước mặt căn biệt thự Phùng Đông.

“Chính là chỗ này, ở đây tôi thấy hắn bốn năm lần, cũng không biết hắn canh giữ ở đây làm gì, chưa bao giờ thấy hắn đi vào mà chỉ đứng bên ngoài.” Gã quỷ nói.

Nói xong hắn bỗng nhiên cười một chút, tự mình bổ sung nói tiếp: “Dĩ nhiên, khí tức trong đó tà môn như vậy quỷ cũng không dám đi vào, hắn dám đứng gần như vậy đã là rất lợi hại, chắc là không dám đi vào.”

“Nơi này có khí tức gì? Các ngươi cũng không dám đi vào sao?” Tôi nhướng mày một cái, hỏi.

Ở trong mắt tôi, căn biệt thự này ngoại trừ âm khí hơi nặng một chút ra thì không có điều gì khác thường.

Hơn nữa không chỉ như vậy, bởi vì khi mua căn biệt thự này còn cân nhắc để ba mẹ tôi đến ở cho nên dù âm khí nặng cũng chỉ là nặng hơn một chút xíu so với bình thường, thậm chí so với âm khí ở bệnh viện thì nơi này còn không bằng.

Ngoại trừ điều này ra tôi không thấy điều gì khác lạ mà khiến quỷ vật không dám đến gần, quả thật tôi nghĩ thế nào cũng không thông.

Gã quỷ kia thấy mặt tôi đầy vẻ không hiểu, mặt vạch qua một tia cười khan, giải thích: “Nơi này hẳn có cao nhân bày trận pháp gì đó, cụ thể là lạ ở chỗ nào tôi cũng không nói được nhưng chỉ cần tiến gần nơi này liền khiến tâm hoảng loạn. Đại thần ngài cũng biết, chúng tôi là quỷ không cần thở, cho nên cái cảm giác không thở được này không phải là thứ gì tốt. Nghe nói nơi này đã từng bị mấy hành thi* đụng vào nhưng cũng không có được kết quả gì, tất cả hành thi đều bị vây trong ngôi nhà này. Ngay cả hành thi cũng không làm được gì, chúng tôi là quỷ dĩ nhiên lại càng không dám đi vào.” (*hành thi: mình không thấy định nghĩ cụ thể, nghĩa theo từ thì là thi thể di chuyển, kiểu như xác sống nhưng không thấy tác giả dùng từ ‘cương thi’).

Gã quỷ nói xong lại cười khan, cười xong hắn nhíu mày giống như có khí tức gì khiến hắn không thoải mái, không tự chủ lui về phía sau mấy bước.

Thực lực của hắn quá kém, chắc hẳn ban đầu sau khi Tô Mộc mua nhà này ngoại trừ cân bằng âm dương khí ra còn xuống trận pháp gì đó bảo vệ chúng tôi. Vừa rồi gã quỷ nhắc tới hành thi chắc là muốn nói đến Tam trưởng lão Cản Thi phái và Vương Văn muốn xông vào.

Chẳng trách ban đầu Vương Văn canh giữ nơi này một thời gian sau liền không thấy tung tích, tôi cho rằng anh ta không thấy được gì liền từ bỏ, không nghĩ tới là bị Tô Mộc lặng lẽ sắp xếp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349-2


Anh ấy cứ im lặng làm nhiều như vậy, sao cho tới bây giờ đều không nhắc tới?

Trong lòng tôi ấm áp, lỗ mũi lại có chút cay cay.

Tính cách Tô Mộc chính là như vậy, đối với chuyện gì cũng suy tính rất chu toàn, dường như không cần tôi phí đầu óc mà quyết định tất cả thay tôi, tất cả việc mệt nhọc cũng tự anh ấy làm, tôi chỉ cần an tâm hưởng thụ là được.

Nhưng lúc này anh ấy ở đâu?

Anh ấy rất ít khi biến mất lâu như vậy, cho dù bị buộc đi theo chủ nhân của Lâm Yến Nhi thì anh ấy vẫn sẽ xuất hiện mỗi khi tôi cần giúp đỡ, bây giờ anh ấy lại biến mất lâu như vậy, lại còn bị suy yếu đi như vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?

Có suy nghĩ này, cái dự cảm không nói rõ được trong lòng kia càng thêm mãnh liệt khiến trái tim tôi bị xé ra, hết sức khó chịu.

Tôi ổn định lại tinh thần, không muốn gã quỷ này thấy bộ dáng yếu ớt của tôi, liền lạnh lùng nói: “Ngươi nói quỷ đẹp trai ở đâu? Nơi này ngay cả một tia âm khí cũng không có thì làm sao có quỷ?”

“Cái này… Đại thần, ngài làm khó cho tiểu nhân, tiểu nhân cùng quỷ đẹp trai kia quả thật không quen, chỉ là mấy lần vô tình thấy hắn ở nơi này mà thôi. Còn hắn sẽ đi đâu quả thật tiểu nhân không biết, mong ngài bỏ qua… A? Có lẽ là nơi kia.” Gã quỷ đang cầu xin được nửa lời thì đột nhiên sắc mặt biến đổi.

“Nơi kia?” Tôi hỏi.

Lúc này đã hơn bốn giờ sáng, thêm nửa giờ nữa sắc trời liền bắt đầu chuyển sáng, sự nôn nóng trong lòng tôi không khỏi tăng thêm mấy phần.

“Trong công viên Lạc Thủy có một ngôi miếu đổ nát, chúng tôi chỉ có thể đi ra hoạt động vào ban đêm, ban ngày đều tránh ở nơi đó. Nơi đó âm khí tương đối nặng, dường như quỷ quanh đây ban ngày đều ở đó, quỷ đẹp trai kia cũng không thể thấy ánh sáng, ban ngày nhất định cũng ở đó. Nếu ngài không chê tôi có thể đưa ngài qua đó.”

“Chẳng qua là có một việc…” Gã quỷ vừa nói vừa nhìn tôi một cái, cười khan hai tiếng: “Ngài phải giấu khí tức của mình đi, nếu không ngài vừa vào cửa thì quỷ bên trong sẽ trốn sạch.”

Tôi gật đầu một cái. Nếu Tô Mộc đã cố ý tránh tôi thì tất nhiên không hy vọng tôi tìm thấy anh ấy, cho nên tôi phải tới một cách bất ngờ.

Cũng may, mặc dù đối với yêu lực của thân thể này tôi còn chưa khống chế được thuần thục nhưng yêu khí của thân thể này biến hóa theo tâm tình tôi, chỉ cần tôi ổn định tinh thần thì yêu khí tiết ra sẽ tự nhiên trở lại trong thân thể tôi.

Sau khi thu lại hết yêu khí tôi lại cùng gã quỷ kia đi về ngôi miếu đổ nát trong công viên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349-3


Công viên kia cách không xa, chờ chúng tôi đi tới cửa ngôi miếu thì bầu trời cũng hơi hửng sáng.

Gã quỷ thấy ánh sáng liền sợ hãi, người lóe lên chui vào trong ngôi miếu đổ nát.

Tôi nhìn cửa ngôi miếu đỏ nát, trong lòng không nhịn được kích động.

Không biết tại sao tôi có loại cảm giác rất mãnh liệt. Anh ấy ấy ở đây!

Không thể kiềm được, hai tay tôi run run đẩy ra cửa đang đóng, đi vào.

Bên trong trống rỗng, khi tôi đi vào trong nháy mắt mấy bóng người mang theo lạnh lẽo chạy trốn, thật giống như sợ tôi thấy bọn họ.

Tôi có thể cảm nhận được nơi này có thật nhiều cặp mắt đang nhìn tôi. Khi tôi còn chưa hiểu tình hình nơi này thế nào thì sau lưng tôi đột nhiên chợt lạnh!

Tôi theo bản năng có chút lo lắng, trong lòng lại có chút kích động.

Có điều cảm giác lạnh lẽo này mặc dù quen thuộc nhưng cũng không phải từ trên người Tô Mộc.

Tôi cố nén kích động xoay người lại, vừa mới nghiêng đầu liền thấy một gương mặt đầy máu treo ngược ở trước mặt tôi.

Một tiếng cười âm u xuyên qua lớp máu này vang về phía tôi, rất rợn người.

Nếu như là bình thường tôi nhất định sẽ bị nó dọa sợ gần chết, chỉ là hôm nay cũng không biết là do tôi có yêu khí hộ thân cho nên lớn hơn hay là bởi vì không tìm được Tô mộc khiến lòng như tro tàn, tôi lại không chút phản ứng lại, chỉ thấy ghê tởm giống như nhìn thấy một con sâu.

Tôi cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn, không nói lời nào cũng không cử động.

Mặt máu ngược lại bị tôi làm cho lúng túng.

Có lẽ hắn không nghĩ tôi lại có phản ứng như vậy, sửng sốt một chút, sau đó hắn cười càng âm u, da thịt trên mặt giống như nước vậy, theo trọng lực rơi xuống lộ ra một cái đầu lâu xương sọ trắng toát.

“Ngươi có thấy một quỷ rất đẹp trai không? Dáng dấp rất tuấn tú.” Tôi lười nhìn hắn bày trò với mặt mình, xen lời hắn.

Mặt máu lần nữa sửng sốt một chút.

Hắn chỉ có một cái đầu lơ lửng giữa không trung, cũng không có người, hằn là khi chết bị người ta chém lìa đầu, thấy tôi quả thực không sợ hắn liền gầm lên một chút giống như đang kêu gọi thứ gì đó.

Gã quỷ đưa tôi tiến vào rốt cuộc không nhìn nổi, từ trong tường thò mặt ra, nói: “Mặt già, đừng giằng co nữa, vị này chính là nhân vật cấp đại thần, không phải là người ngươi có thể trêu chọc được. Mau đem gã quỷ xa lạ kia gọi ra đi, đúng rồi, hắn có ở đây chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 350


“Ờ…” Bị quỷ kia nói, mặt máu lúc này mới dài giọng trả lời.

Có điều mặt hắn đầy mê mang, có lẽ thấy tôi không có gì đặc biệt, không hiểu sao quỷ kia lại nói tôi là đại thần.

Cũng may hắn coi như thông minh, thấy gã quỷ kia cung kính tôi không giống bình thường liền không tiếp tục hù dọa tôi nữa mà hướng về phía trong ngôi miếu đổ nát gọi một tiếng.

Một thân thể đàn ông lực lưỡng không không có đầu đi ra, chính là thân mình của mặt máu.

Đầu cùng thân thể của mặt máu ráp lại với nhau, sau đó hắn mới đi vòng quanh tôi hai vòng, hỏi tôi: “Người đẹp tìm kẻ lạ kia làm gì, đó chỉ là một kẻ bình thường không xứng với người đẹp, chi bằng cùng…”

Không đợi hắn nói xong, trong lòng tôi thấy phiền não nên một tia nhỏ yêu khí đơn thuần từ trong cơ thể tôi chui ra ngoài: “Cùng cái gì?”

“Cùng… cùng…” Sau khi cảm nhận được yêu khí, quỷ mặt máu sợ tới cứng đờ cả người, nhất thời quên mất mình định nói gì mà chỉ không ngừng nói một từ.

Những quỷ vật khác trong miếu cũng sợ hãi, bay tán loạn ở trong miếu. Nhưng không gian trong miếu quả thật là quả nhỏ, bọn họ lại không dám đi ra ngoài, trong phút chốc tiếng kêu rên vang lên khắp nơi thật giống như trải qua một trận thảm sát.

“Dương Dương, đủ rồi!” Trong cơn hoảng loạn, một âm thanh trầm thấp từ trong góc truyền tới.

Tôi liền ngẩn ra, không dám tin nghiêng đầu nhìn qua.

Anh ấy thật sự ở chỗ này! Tôi thật không dám tin tưởng vào lỗ tai mình.

Đến khi tôi thật sự thấy một bóng người quen thuộc ở phía sau tượng thần thì mới hoàn hồn trở lại.

Lúc này cả người anh ấy mặc quần áo đen, lẳng lặng nhưng đẹp trai đến mức tận cùng giống như hoa quỳnh nở rộ giữa đêm đen vậy, khiến cho người khác không dám tới gần, sợ tới gần một chút sẽ khiến đóa hoa rơi rụng.

Mặc dù đã sớm đoán được quỷ đẹp trai trong miệng gã quỷ kia là anh ấy nhưng sau khi thấy anh ấy trái tim tôi vẫn đau đớn như bị kim châm. Từ lúc nào anh ấy lại hư nhược như vậy?

Từ sau khi tôi biết anh ấy, trên người anh ấy vẫn luôn có một lực cực âm tràn đầy, cho dù khi bị hôn mê hay gầy sọp đi thì lực cực âm vẫn đi cùng anh ấy, chưa bao giờ biến mất.

Nhưng Tô Mộc bây giờ rõ ràng chỉ là một hồn phách thông thường, đừng nói tới lực cực âm mà ngay cả âm khí cũng ít đến đáng thương, ngay cả so với Diệu Diệu cũng không bằng.

Không đúng, bây giờ đã không thể so anh ấy với Diệu Diệu, mặc dù bây giờ tôi có thể nhìn thấy anh ấy nhưng tôi có thể cảm giác được hiện giờ anh ấy còn không có thực lực để ngưng tụ, nói cách khác người bình thường không thấy anh ấy được.

Khóe mắt tôi nhanh chóng trở nên ẩm ướt, hai mắt chăm chú nhìn Tô Mộc, ngay cả chớp mắt cũng không dám, rất sợ tôi chỉ chớp mắt một cái thì Tô Mộc lại biến mất không thấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 350-2


Cũng may mặc dù tôi đang rất khổ sở nhưng yêu khí không tiết ra ngoài. Cho dù như vậy tôi vẫn không dám tùy tiện đến gần Tô Mộc, sợ chút yêu khí còn lưu lại vừa rồi sẽ làm anh ấy bị thương, chỉ có thể đứng cách xa xa hỏi: “Cuộc sống của anh lúc này thế nào?”

Tôi vốn là muốn hỏi Tô Mộc rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại đột nhiên yếu ớt thành như vậy, trông anh ấy bây giờ đừng nói là lệ quỷ, mà ngay cả cấp bậc ác quỷ cũng không thể tới.

Nhưng với tính cách của Tô Mộc, anh ấy không muốn để cho tôi biết chuyện thì cho dù tôi hỏi thẳng anh ấy cũng sẽ không nói cho tôi. Huống chi anh ấy luôn giữ mặt mũi, nhất là ở trước mặt tôi, bây giờ anh ấy chán nản như vậy e rằng để tôi nhìn thấy cũng là vạn bất đắc dĩ.

Cho nên tôi chỉ có thể nói một câu chung chung không đau không nhột như vậy.

“Tốt vô cùng.” Tô Mộc nói.

Khi nói anh ấy khẽ mỉm cười giống như thật sự mọi chuyện đều ổn vậy.

Nước mắt tôi kìm nén đến giờ phút này rốt cuộc không còn nhịn được, trào ra lăn xuống. Anh ấy cười ưa nhìn như vậy, giống như là điều đẹp nhất trên thế gian này, chỉ cần có thể thấy anh ấy cười thì để tôi bị hồn phi phách tán cũng đáng.

Trong lúc nhất thời tôi cùng Tô Mộc ai cũng không nói gì, tôi chỉ đứng lại chỗ rơi lệ trong yên lặng, đau lòng, nhưng nhiều hơn chính là yên tâm khi tìm được Tô Mộc.

“Được rồi, em ngốc, cũng đã thành thần mà còn con nít như vậy, động một chút là khóc.” Tô Mộc thấy tôi khóc không dứt, rốt cuộc không nhịn được, vừa đi tới gần tôi vừa nói.

Tôi liền nhào vào trong ngực anh ấy, ôm anh ấy, gục lên vai của anh ấy, vừa lấy đay đánh anh ấy vừa mắng anh ấy không có lương tâm, rõ ràng đã thoát khỏi sự khống chế của Yêu Thần tại sao lại không về nhà, đợi ở nơi này làm gì!

“Anh…” Tô Mộc chần chờ nói.

Anh ấy vốn muốn giải thích gì đó nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng lại nuốt trở vào.

Tôi cũng không quan tâm tại sao anh ấy lại né tránh tôi không trở về nhà, dù sao bây giờ tôi đã tìm được anh ấy, chắc chắn sẽ không để anh ấy đi lần nữa.

Tôi tựa trên bả vai anh ấy khóc cật lực, đem nước mắt nước mũi cái gì cũng lau lên người anh ấy.

Hiếm có khi anh ấy lại kiên nhẫn như vậy, hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, khẽ ôm tôi vào trong lòng, một mực không lên tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 350-3


Cho đến khi tôi khóc mệt mới từ trong ngực anh ấy chui ra ngoài, kéo tay của anh ấy lại, nói: “Đi thôi, cùng em đi về nhà, từ bây giờ anh ở đâu em sẽ ở đấy, sẽ không để anh xa em nữa.”

“Không được, bây giờ anh không thể trở về nhà.” Tô Mộc khẽ đẩy tôi một chút, không muốn để tôi kéo tay anh ấy.

Đáng tiếc tôi nắm quá chặt, hơn nữa thực lực của anh ấy bây giờ rất yêu, căn bản không đẩy tôi được.

“Tại sao?” Tôi nhất thời ngây ngẩn. Nước mắt vừa mới ngừng rơi lần nữa không tự chủ được trào ra, lo lắng nhìn anh ấy.

Thật vất vả tôi mới tìm được anh ấy, tại sao anh ấy lại không về nhà với tôi?

“Đại thần, chuyện đó… Bây giờ đã là ban ngày, chúng tôi… phải ngủ.” Bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên một giọng khúm núm, là gã quỷ kia nói.

Lúc này tôi mới nhớ tới, bây giờ Tô Mộc đã không còn so với trước kia được nữa, ban ngày thì không thể ra cửa.

Tôi lập tức liền cười, đem cánh tay Tô Mộc ôm chặt hơn nữa, nói: “Hóa ra là như vậy, không sao, nếu ban ngày không thể đi ra ngoài vậy thì em sẽ ở đây đợi anh một ngày, chúng ta chờ đến tôi sẽ về lại nhà.”

“Nơi này đều là quỷ, hơn nữa vừa bẩn vừa loạn, em không thích hợp đợi ở chỗ này.” Tô Mộc lạnh lùng nhìn gã quỷ kia một cái, thật giống như ngại hắn lại lắm mồm, sau khi nhìn gã quỷ anh ấy quay liền quay đầu về phía tôi nói.

“Không sao, em thấy nơi này tốt vô cùng, dù sao nơi nào có anh cũng chính là thiên đường. Anh đồng ý với em một chuyện được không, lần này sẽ không rời xa em nữa, nếu anh lại đi em sẽ điên mất.” Tôi kéo tay Tô Mộc cầu khẩn nói.

“Em…” Con ngươi trong mắt Tô Mộc khẽ co lại một cái, đáy mắt anh ấy biến ảo khó lường, có đau lòng, có không nỡ, nhưng càng nhiều hơn chính là bất lực không thể làm gì.

Cũng may cuối cùng anh ấy vẫn không bướng bỉnh, ánh mắt hòa hoãn mấy phần, bất đắc dĩ nói: “Em ngốc, tại sao lại ngốc như vậy?”

Tôi liền vui vẻ nhảy lên ôm lấy anh ấy, cũng không để ý trong ngôi miếu đổ nát này có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, trực tiếp áp miệng mình vào miệng anh ấy hung hăng hôn một cái, cười nói: “Không còn cách nào cả, đều nói phụ nữ khi yêu rất ngốc mà! Huống chi anh ngày ngày gọi em là ngốc, em mà không ngốc có phải là phụ lại lời của anh rồi không!” 

“Ngốc!” Không biết làm sao mặt Tô Mộc nhăn lại, mắng.

Có điều mắng xong anh ấy liền mỉm cười, dịu dàng nói: “Vậy chúng ta trao đổi trước, anh đồng ý để em đợi ở nơi này, có điều tiếp theo em phải nghe theo sự an bài cua anh.”

“Thần thiếp tuân chỉ!” Tôi vui vẻ nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 351


Vừa nói tôi lại đã không nhịn được chảy xuống hai hàng lệ nóng.

“Ngốc, đã đồng ý cho em ở lại sao vẫn còn khóc.” Tô Mộc thấy tôi lại khóc, mặt hiện lên vẻ đau lòng, đưa tay lên lau nước mắt cho tôi.

Chỉ là khi tay anh ấy vừa chạm vào nước mắt tôi thì lông mày anh ấy liền nhíu lại.

“Ài…” Một tiếng kêu nhẹ vang lên.

Một luồng hơi từ tay Tô Mộc bốc lên.

Lúc này tôi mới phát hiện trong nước mắt tôi cũng có yêu khí, cho dù hàm lượng yêu khí cực kỳ nhỏ nhưng đối với Tô Mộc bây giờ mà nói đã là rất trí mạng.

Vừa rồi nhất định anh ấy rất đau!

Tôi liền đẩy anh ấy ra, không dám ở sát gần anh ấy nữa, rất sợ lúc vô tình nào đó yêu khí lại nhô ra làm Tô Mộc bị thương.

Tôi đột nhiên rất ghét cái yêu thân kiếp trước này, mặc dù nó rất lợi hại nhưng loại lợi hại này cũng sẽ làm Tô Mộc bị thương.

Tô Mộc thấy mặt tôi đầy lo lắng, khóe miệng liền cong lên mỉm cười, nói với tôi: “Em ngốc, một thời gian không gặp đã trở nên lợi hại như vậy. Tốt rồi, em có yêu khí hộ thân thì anh đỡ phải ngày ngày lo lắng cho em, tới đây…”

Vừa nói Tô Mộc vừa khoát tay một cái với tôi, tỏ ý tôi đi tới anh ấy.

Tôi liền do dự một chút. Dẫu sao vừa rồi chẳng qua chỉ là nước mắt đã khiến tay anh ấy bị thương, lỡ như một hồi tôi lại không nhịn được mừng đến chảy nước mắt thì không phải anh ấy sẽ bị tôi thiêu sống sao?”

“Bảo em thì em cứ tới đây, mặc dù bây giờ tu vi anh không có nhưng đầu óc vẫn có, anh dạy em cách làm sao để khống chế yêu khí trong cơ thể.” Tô Mộc thấy tôi do dự mặt liền đanh lại, ra lệnh.

Đúng không! Đây mới là giọng Tô Mộc nên có mà!

Nghe được giọng điệu quen thuộc, sự lo lắng trong lòng tôi bỗng hóa thành hư không, vui vẻ tiến lại gần Tô Mộc.

Lần này anh ấy không lại bị tôi đả thương, ôm tôi thật chặt vào lòng, cúi đầu hôn tôi một cái.

Không phải nói dạy tôi khống chế yêu khí sao, tại sao bỗng nhiên lại thân mật...

Có điều hôn thì hôn, tôi thật sự rất thích được Tô Mộc hôn.

Trong lòng tôi không khỏi vui vẻ, cảm thấy giờ khắc này thật quá hạnh phúc, hận thân thể tôi cùng Tô Mộc không ở chung với nhau được.

Nụ hôn của anh ấy luôn lạnh như vậy, cảm giác quen thuộc này đã lâu tôi không thấy, chỉ là hôm nay so với bình thường anh ấy càng dịu dàng hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 351-2


“Em ngốc, mặc dù gương mặt này xinh đẹp hơn nhưng anh lại thích gương mặt xấu xí trước kia.” Tô Mộc hôn tôi rất lâu rồi mới tách miệng tôi ra khẽ nói.

“Anh nói gì?” Tôi liền đẩy Tô Mộc ra, tức giận trợn mắt nhìn anh ấy.

Xa nhau lâu như vậy thật vất vả mới có thể gặp mặt, không phải là thời khắc đặc biệt lãng mạn sao, sao Tô Mộc lại nói lời gây sát thương như vậy!

Hơn nữa ai xấu?!

Mặc dù trước kia tôi không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng vẫn là ngọc sáng đi, ít nhất sau khi trang điểm vẫn được sáu bảy điểm!

“Anh nói anh thích gương mặt trước kia của em.” Trong mắt Tô Mộc đều là ý cười, miệng mỉm cười yêu kiều nhìn tôi nói.

Tôi liền cùng anh ấy đọ sức, nói: “Không phải câu này, từ phía sau kìa, trước chữ ‘trước kia’!”

“Xấu xí?” Nụ cười trong đáy mắt Tô Mộc càng sâu hơn, chỉ là bộ dáng anh ấy rất nghiêm trang, giống như đang nghiêm túc cùng tôi thảo luận vấn đề nào đó, nói: “Chẳng lẽ em không xấu xí sao? Em có đẹp bằng anh không?”

“Anh…” Tôi bị nghẹn quá hóa giận, vốn chuẩn bị trước một chuỗi lời phản kích nhưng bị anh ấy hỏi như vậy tôi cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

So với Tô Mộc thì quả thật tôi trở thành xấu xí.

“Được rồi, được rồi. Dù sao bây giờ em đã trở nên đẹp, anh muốn nói gì thì cứ nói đi.” Tôi xua tay, độ lượng không thèm tiếp tục tranh luận với Tô Mộc, lần nữa tiến tới gần anh ấy muốn tìm một chỗ ngồi xuống.

Dù sao hôm nay cũng muốn chờ ở đây, nhất định phải tìm một nơi thoải mái, đến khi trời tối tính sau.

Tô Mộc cũng đi theo tôi kiểm tra xung quanh. Vốn Tô Mộc chỉ ở trong một góc nhỏ, có điều sau khi thấy được yêu khí kinh khủng trên người tôi thì toàn bộ quỷ trong miếu đều chen nhau né tránh núp phía sau tượng thần, không ai dám ra ngoài.

Miếu này vốn không lớn không nhỏ, trong nháy mắt bị những cô hồn dã quỷ kia nhường ra một không gian rất lớn, tất cả đều thuộc về tôi và Tô Mộc.

Tôi cũng không kén chọn dị, đem rơm rạ tán lạc trong miếu xếp lại một chỗ, sau đó cởi áo khoác ngoài trải ở phía trên làm thành một cái giường đơn sơ rồi ngoắc ngoắc tay với Tô Mộc: “Chồng, tới đây, người ta ở trên giường chờ anh đấy.”

“Chớ nói nhảm, nơi này có nhiều mắt nhìn như vậy.” Tô Mộc nhận ra tôi trêu anh ấy liền liếc tôi một cái.

Ôi, anh ấy trợn mắt cũng đẹp như vậy…

Tôi lại một trận si mê, cái gọi là tạm chia tay thắng tân hôn chính là thế này, lúc này Tô Mộc ở trong mắt tôi thật vô cùng hoàn mỹ.

Không đúng, anh ấy ở trong mắt tôi luôn rất hoàn mỹ trừ những lúc tức giận thì rất thúi, nhất định chính là nam thần ít có trên thế gian.

Nhưng tính khí thúi ấy chính là đặc điểm của anh ấy, ngay cả lúc anh ấy tức giận tôi cũng rất yêu thích.

Mặt tôi đầy si mê nhìn Tô Mộc cười ngây ngô.

Trên mặt Tô Mộc hiện lên một chút bất đắc dĩ, có chút mất mắt nhìn dã quỷ đang ở phía sau tượng thần, thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi liền mò vào ngực anh ấy, chẳng qua tôi còn chưa chui được vào ngực anh ấy thì đầu tôi đã bị một bàn tay đẩy ra
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 351-3


Tô Mộc cúi xuống nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Trước tiên học khống chế yêu khí trong cơ thể em đã, không thì có em ở nơi này tất cả quỷ cũng không dám ngủ, bao gồm cả anh cũng vậy.”

“A?” Tôi liền sửng sốt một chút, có chút mất hứng.

Người đẹp ở ngay trước mặt có ai còn muốn học a, tôi chỉ muốn đắm chìm ở đây, chỉ muốn nói mấy chữ, ai cũng đừng nghĩ quấy rầy tôi.

Đáng tiếc yêu khí của tôi quả thật có lực sát thương rất lớn với Tô Mộc, cho dù tôi không tình nguyện thì cũng phải khống chế được nó rồi mới có thể tính tiếp.

Tôi không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy, thu lại vẻ không đứng đắn vừa rồi, mặt đầy nhăn nhó hỏi Tô Mộc: “Phải làm thế nào mới có thể khống chế được yêu khí trong người em?”

“Đơn giản, em còn nhớ trước cá âm nhỏ trong cơ thể em không?” Tô Mộc nói.

“Cá âm nhỏ?” Tôi ngừng một lát, ngay sau đó gật đầu một cái: “Nhớ, sao thế?”

Cá âm nhỏ kia là khi tôi học hấp thu âm khí từ thiên địa kích, trước khi tôi tu luyện ra yêu hạch thì cá âm nhỏ chính là pháp bảo bảo vệ tính mạng cho tôi, dĩ nhiên tôi nhớ.

“Cá âm nhỏ là thứ thích hợp nhất dùng để làm quen với yêu khí, để tìm phương pháp điều khiển yêu khí. Bây giờ cá âm nhỏ chính là mồi câu, em dùng nó để câu yêu khí, chỉ cần yêu khí mắc câu thì em có thể tùy ý khống chế nó.” Tô Mộc nói.

“Nhưng cá âm nhỏ đã không có ở đây, nó là do lực cực âm tạo thành, lực cực âm của em đều ở trong thân thể vốn có của em. Khi em bị Yêu Thần bóp chết thì lực cực âm đã theo thân thể đó biến mất không thấy, bây giờ làm sao em còn có thể ngưng tụ ra cá âm nhỏ?” Tôi liền nói.

“Ai nói lực cực âm biến mất? Ban đầu anh đem thiên địa kích cho em chính là vì để em hấp thu cá âm nhỏ bên trong để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Bây giờ là thời khắc dùng tới nó, em hãy tìm chỗ sâu trong đầu, cá âm nhỏ đã cùng với hồn phách em hòa làm một thể.” Tô Mộc nói.

Tôi nghe anh ấy nói liền sửng sốt một chút, không dám tin nhìn Tô Mộc.

“Sao thế? Không ngờ trong cơ thể em có lực cực âm? Ngạc nhiên sao?” Tô Mộc thấy tôi ngây người, khóe miệng khẽ cong lên cười, hỏi tôi.

Tôi lắc đầu: “Không phải, anh vừa mới nói ban đầu để cho em hấp thu cá âm nhỏ chính là chuẩn bị cho ngày hôm nay, lúc ấy anh đã biết em là Thiên tộc hồ yêu? Anh đã sớm biết có một ngày như hôm nay?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 352


Tôi còn chưa dứt lời thì nụ cười trên mặt Tô Mộc đã cứng lại.

“Anh… vừa nói như vậy sao?” Giọng Tô Mộc biến đổi, ánh mắt tránh tôi, đột nhiên muốn rời đi.

Tôi liền nắm tay anh ấy lại, nói: “Nói! Vừa rồi em nghe rõ ràng, anh nói ban đầu để em hấp thu cá âm nhỏ chính là vì hôm nay! Sao anh sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay để sớm chuẩn bị sẵn sàng?”

Tôi vừa hỏi vừa kỳ quái nhìn Tô Mộc.

Đột nhiên một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu tôi, Tô Mộc đã sớm biết thân phận của tôi cho nên căn bản không phải là ngẫu nhiên khi anh ấy kết âm hôn với tôi?

Anh ấy một mực chờ tôi chính là vì đã biết tôi, để cho tôi yêu anh ấy, sau đó tự anh ấy đào tạo tôi thành lợi hại, cuối cùng là tìm yêu thân kiếp trước để đổi linh hồn?

Dẫu sao ngay từ khi bắt đầu đều là anh ấy dẫn dắt tôi đi, tự nhiên tôi phạm vào kiêng kỵ rồi kết âm hôn với anh ấy, sau đó anh ấy không có lý do gì tự nhiên đối xử tốt với tôi khiến tôi dần dần yêu anh ấy.

Cũng là anh ấy, người bị thương nặng khiến chúng tôi chỉ có thể đi tìm âm huyệt giúp anh ấy bồi bổ hồn phách cho nên chúng tôi mới tìm được mộ Võ Tắc Thiên, tìm được yêu thân kiếp trước của tôi.

Đáng sợ hơn là, nếu như ngay từ đầu Tô Mộc đã mang những mục đích này lại gần tôi vậy thì hẳn anh ấy luôn có một chủ nhân phía sau, cũng chính là Yêu Thần, từ đầu đến cuối anh ấy cùng Lâm Yến Nhi đều cùng một phe.

Cho nên cùng là cấp bậc lệ quỷ nhưng Lâm Yến Nhi lại có thể dễ dàng cướp đi thân thể tôi trước mặt anh ấy, ép hồn phách tôi tạm thời nương thân ở trong yêu thân kiếp trước.

Lúc ấy bọn họ có thể chưa xác định được thân phận của tôi cho nên mới thử một chút, dẫu sao chỉ có hồn phách của ‘Lộc Dương’ chân chính mới có thể đi vào trong yêu thân kiếp trước, mà tôi đã vào được cho nên sau đó Tô Mộc càng ra sức đào tạo tôi…

Nghĩ tới đây, ánh mắt tôi nhìn Tô Mộc trong nháy mắt liền thay đổi.

Không đúng, không đúng, Tô Mộc vì tôi mà ngay cả thân xác cũng bỏ không cần, huống chi nếu quả thật như vậy thì tại sao Tô Mộc còn muốn phản bội Yêu Thần, lại nhiều lần giúp tôi? Chỉ vì để tôi tin tưởng sao?

Nghĩ tới đây tôi cố gắng áp chế nghi ngờ trong lòng xuống. Tôi yêu Tô Mộc thì hẳn nên vứt bỏ hết mọi chuyện để tin tưởng anh ấy, vì anh ấy ngay cả chết tôi còn không sợ thì còn sợ gì? Tôi tin tưởng anh ấy vô điều kiện!

“Tô Mộc, anh không muốn giải thích với em một chút sao?” Tôi thấy Tô Mộc có chút trốn tránh liền mở miệng nói.

Tôi đột nhiên đặc biệt hy vọng anh ấy có thể giải thích một chút, bất kể anh ấy nói gì tôi cũng tin.

Nhưng Tô Mộc không nói gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 352-2


Bóng người anh ấy lại phai nhạt đi mấy phần, tôi thậm chí có thể nhìn xuyên qua người anh ấy, thấy bức tường rêu mốc phía sau anh ấy.

“Tô Mộc, anh đừng như vậy, anh không muốn nói thì em sẽ không hỏi, anh đừng rời em đi.” Giọng tôi mềm nhũn, khẩn trương nói.

Dù sao bất kể anh ấy có mục đích gì thì tôi đã yêu anh ấy, đã không có lựa chọn nào khác cho nên bây giờ quan trọng nhất chính là giữ được hồn phách của anh ấy, những thứ khác cũng không thành vấn đề.

Tô Mộc nghe vậy liền quay đầu lại, con ngươi thanh nhạt như nước nhìn thẳng vào mặt tôi, không nói câu nào.

Bất chợt anh ấy giang hai cánh tay ôm tôi thật chặt vào ngực, thân thể còn khẽ run lên.

Thật giống như đang rất khó chịu, càng giống như đang có một quyết định rất chật vật nào đó.

“Không sai, anh đã sớm biết em sẽ trở lại yêu thân kiếp trước.” Tô Mộc mở miệng nói.

Lần nữa mở miệng giọng anh ấy đã trầm thấp mấy phần, giọng cũng thêm sự nghiêm túc: “Anh đã sớm biết thân phận kiếp trước của em, cùng em quen biết cũng không phải tình cờ…”

“Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe…” Tôi nức nở nói.

Tôi thế nào cũng không ngờ được, hơn một năm gần hai năm qua tôi quen Tô Mộc là tôi đang sống trong sự an bài của người khác, hơn nữa người này lại là người tôi thích nhất.

Điều này thật quá mức tàn nhẫn, tôi không tiếp nhận nổi.

Tôi tình nguyện cho Tô Mộc lừa gạt tôi, là một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm, là người đàn ông bởi vì người phụ nữ của mình mà cắt thịt bỏ xương sấy thành thuốc cho người phụ nữ của mình sống lại, là một người phụ nữ không xa không giận luôn bầu bạn bên cạnh người đàn ông, từ đó cùng nhau đi qua cả đời.

Chuyện cổ tích đó tốt đẹp đến nhường nào, tại sao nhất định phải vạch trần?

Tôi có lúc thật hận không tát chết được chính mình, tại sao lại thích tìm tâm tư của người khác, suy đoán chuyện đã xảy ra để làm gì, cứ ngốc một chút chưa không phải quá phúc.

“Lúc này em hẳn cũng biết anh không thể bảo vệ em cả đời.” Tô Mộc ôm tôi chặt hơn, nói xong câu này anh ấy bỗng nhiên nhỏ giọng, cười yếu ớt như đang tự giễu mình, nói: “Dĩ nhiên, bây giờ anh cũng không có tư cách bảo vệ em cả đời…”

Lời anh ấy sau khi bắt đầu nói liền như nước thủy triều, mặc kệ tôi mấy lần ngăn trở đều không ngăn được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 352-3


Thông qua lời Tô Mộc tôi mới biết được, hóa ra kiếp trước, không đúng, xác thực mà nói là kiếp mấy lần trước của tôi, cũng chính là kiếp Thiên yêu hồ tộc kia, bởi vì đấu tranh trong tộc mà tôi cùng Yêu Thần thành kẻ thù, từ khi tôi sinh ra Yêu Thần đã tìm cách giết chết tôi, đoạt lại vị trí trưởng tộc Thiên yêu hồ tộc. Đáng tiếc lúc ấy thực lực của tôi quá mạnh mẽ, hắn căn bản không tìm được cơ hội ra tay.

Cho nên tôi mới sống được đến ba trăm tuổi.

Quên bổ sung một chút, Thiên yêu hồ tộc bởi vì vốn là yêu cho nên tuổi thọ lớn hơn nhiều so với người bình thường, khi tôi ba trăm tuổi thì thân thể cùng trí tuệ cũng mới chỉ giống như đứa trẻ bảy tám tuổi nên cứ coi là bảy tuổi đi.

Năm bảy tuổi ấy, Thiên yêu hồ tộc dưới sự dẫn dắt của thần là tôi, thực lực gia tộc tiến bộ rất nhanh, toàn bộ chủng tộc có một phần ba vượt qua thiên kiếp thành công cũng trở thành thần.

Phải biết thành thần vào lúc ấy tính tới tính lui cũng chỉ gần hai trăm người nhưng Thiên yêu hồ tộc chúng tôi đã chiếm hơn năm mươi.

Tỉ lệ thành thần mất cân bằng nghiêm trọng, một phần tư thần kia đều nghe lệnh của một cô bé bảy tuổi là tôi.

Ông trời dĩ nhiên không thể cho phép tồn tại một chuyện như vậy, vì vậy một vị nữ thần tự nhận thiên mệnh đem tôi chuyển đi nơi khác, cắt đứt liên lạc giữa tôi cùng Thiên yêu hồ tộc.

Vốn chuyện này cũng không là gì, đường cùng tất phản, chẳng qua vị nữ thần kia thủ đoạn có chút tàn nhẫn. Lúc ấy bà ta liên hiệp cùng trưởng lão yêu thần trù tính một trận nội loạn, tôi ở trong trận loạn ấy bị thương nặng, bị ném ra khỏi thiên giới, rơi xuống dưới một chân núi.

Vì vậy nên mới có cảnh trong giấc mơ kia. Tôi được một tiểu đồng tu tiên trong núi mà tôi gọi là Quỳ ca ca cứu. Bởi vì cả người lẫn thần lực bị thương tổn cho nên lúc đó thực lực của tôi so với Quỳ ca ca thật sự kém hơn nhiều, hơn nữa tôi còn bị mất trí nhớ.

Tôi thành cái đuôi phía sau Quỳ ca ca, anh ta đi đâu tôi liền đi tới đó. Quỳ ca ca giúp tôi chữa thương, dạy tôi săn thú bắt cá, quãng thời gian đó hẳn là cuộc sống thoải mái nhất trong kiếp đó của tôi.

Đáng tiếc có vài người sinh ra đã được định trước không tầm thường. Tôi vốn là thần được Quỳ ca ca chú tâm chăm sóc khiến thực lực tăng vọt lên, rất nhanh thần lực của tôi đã quay lại.

Lúc này số mạng tôi liền xảy ra chuyển biến.

Bởi vì thần lực của tôi quá nổi bất, lúc ấy tôi lại không biết cách giấu giếm cho nên sư phụ của Quỳ ca ca chú ý tới tôi, bảo anh ta đem tôi mang tới trước mặt sư phụ.

Sư phụ anh ta còn nói, tôi là người có thiên phú, là nhân tài đáng quý nên bà ấy muốn thu nhận tôi làm đồ đệ, làm sư muội của Quỷ ca ca, sau này hai chúng tôi có thể sống nương tựa lẫn nhau, cả đời ở cùng một chỗ, lại cũng không có kẻ nào dám khi dễ chúng tôi.

Cũng là tôi lúc ấy quá nhỏ tuổi không phân biệt được lòng người thiện ác, tôi cùng Quỳ ca ca cũng đặc biệt vui vẻ bái sư.

Mãi cho đến khi tới trước mặt sư phụ Quỳ ca ca tôi mới phát hiện sư phụ của Quỳ ca ca chính là nữ thần ban đầu tự nhận thiên mệnh phải loại trừ thần lực của tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 353


Đến khi tôi phản ứng lại thì đã muộn, lúc ấy mặc dù tôi đã khôi phục lại thần lực nhưng trí tuệ tôi so với sư phụ Quỳ ca ca còn quá non nớt, hơn nữa lúc ấy bà ta mang tính mạng của Quỳ ca ca ra uy hiếp tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Tôi bị giam vào trong địa ngục, giam một lần hơn nghìn năm.

Năm tháng đằng đẵng hơn nghìn năm kia không lúc nào tôi không nghĩ đến báo thù, muốn đem toàn bộ những kẻ đã làm thương tổn tôi nhốt vào địa ngục để cảm nhận được sự đau khổ của tôi một lần!

Oán khí của tôi càng ngày càng nặng, hơn nữa tôi lại có thiên phú dị thường, theo thời gian cơ hội của tôi rốt cuộc đã tới!

Tôi quen với cai ngục, cai ngục đó nói Quỳ ca ca bởi vì cầu xin giúp tôi nên đã chọc giận sư phụ, bị cách chức đuổi xuống phàm trần.

Quỳ ca ca trong lúc nóng giận đã dứt khoát cắt đứt liên lạc với sư phụ, từ đó tự do phát triển.

Anh ấy một lần mất tích năm trăm năm, trong năm trăm năm đó cũng không ai biết anh ấy đi đâu, chờ đến khi anh ấy xuất hiện trở lại không chỉ dáng người tướng mạo thay đổi mà ngay cả thân phận cũng đã thay đổi.

Trước kia anh ấy là thần, ở trên trời cao cao tại thượng, là người có thần lực khiến tất cả mọi người đều muốn hướng tới. Bây giờ anh ấy lại đầy quỷ khí, tất cả mọi người thấy cũng phải tránh lui chín mươi dặm.

Không đúng, không chỉ là người mà ngay cả quỷ cũng đều sợ anh ấy, cho dù thực lực cao nhất là Diêm vương thấy Quỳ ca ca cũng chỉ có cách ngoan ngoãn quỳ xuống nghe lời.

Bởi vì anh ấy thành thứ đáng sợ hơn so với quỷ, là hồn tích.

Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tích.

Từ trước tới nay anh ấy là hồn tích đầu tiên được sinh ra, cái từ này cũng là ứng với anh ấy mà sinh ra.

Không ai biết trong năm trăm năm kia rốt cuộc anh ấy đã trải qua những chuyện gì, người ta chỉ biết sau khi anh ấy xuất hiện thì thế giải trải qua trăm năm vô quỷ, vạn dặm vô hồn.

Anh ấy trở thành khắc tính của toàn bộ âm phủ, ngay cả sư phụ năm đó cũng không cách nào ngăn cản được.

Không còn ai có thể ngăn cản bước chân anh ấy nữa, anh ấy từng bước đi về phía ngục địa ngục, cứu tôi từ trong đó ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 353-2


“Sau đó thì sao?” Trong lúc vô tình tôi nghe liền thấy máu nóng sôi trào, thật giống như đoạn năm tháng kia chính mắt tôi nhìn thấy, sốt ruột hỏi Tô Mộc.

Không ngờ thiếu niên áo trắng tuấn dật gày gò kia sẽ vì tôi mà trở nên hung tàn như vậy. Chỉ là nói đến thời điểm này đột nhiên giọng Tô Mộc trở nên trầm thấp.

“Sau đó? Sau đó cái gì cũng không có.” Tô Mộc nói.

Nói xong anh ấy ôm lấy bả vai tôi, hỏi tôi có mệt không, nếu như mệt thì dựa vào anh ấy ngủ một chút, buổi tối chúng tôi còn phải đi ra ngoài có việc.

Nhưng lúc này sao tôi có thể ngủ được, lần đầu tiên Tô Mộc thẳng thắn với tôi như vậy. Trước kia chúng tôi gặp nhau trao đổi thẳng thắn cũng chỉ là thân thể, Tô Mộc đối với tôi luôn có một tầng bí mật, bây giờ bí mật anh ấy giấu bấy lâu nay rốt cuộc cũng phải nổi lên mặt nước, sao tôi có thể chịu bỏ qua cơ hội này. Hai tay tôi nắm chặt cánh tay Tô mộc, bảo anh ấy hãy đem hết những chuyện về sau nói cho tôi.

Nói tới đây tôi còn cố tình dụi đầu vào cổ Tô Mộc, hỏi anh ấy: “Quỳ ca ca trong kiếp trước đó có phải là anh không? Nếu không tại sao anh lại phải đối xử với em tốt như vậy. Hơn nữa em có ấn tượng, sau khi ăn hoa bỉ ngạn em từng thấy Quỳ ca ca khi còn nhỏ, rõ ràng rất giống anh…”

“Có thể coi là anh nhưng cũng không phải là anh. Cái này nói thì rất dài.” Tô Mộc khẽ cau mày, thật giống như không biết nên giải thích mối quan hệ của anh ấy và Quỳ ca ca như thế nào.

Tôi cũng không quấn quít với đề tài này, dù sao trong lòng tôi đã nhận định Tô Mộc cùng Quỳ ca ca là một người, nếu không thì Quỳ ca ca đó đang êm đẹp là thần sao lại phải vì tôi mà làm hồn tích.

Hơn nữa anh ấy là hồn tích đầu tiên, quá trình chuyển hóa nhất định là thập tử nhất sinh.

Nghĩ tới đây tôi lại càng tò mò hơn về chuyện về sau, hỏi Tô Mộc có phải Quỳ ca ca chưa từng cứu được tôi ra khỏi ngục ở trong Địa ngục.

Tô Mộc lắc đầu một cái.

Anh ấy nói, địa ngục kia là do âm phủ quản, sau khi Quỳ ca ca biến thành hồn tích thì toàn bộ âm phủ đã không có người có thể cản được Quỳ ca ca. Chẳng qua là khi đang cứu tôi thì Yêu Thần từ trên trời hạ xuống chặn lại đường Quỳ ca ca cứu tôi.

Sau nội chiến năm đó Yêu Thần đã thành công ngồi vào vị trí tộc trưởng của Thiên yêu hồ tộc, nắm giữ Thiên yêu trượng.

Vốn chỉ dựa vào thần lực của một mình Yêu Thần thì căn bản không phải là đối thủ của Quỳ ca ca, đáng tiếc trải qua hơn ngàn năm nghỉ ngơi lấy sức, toàn bộ Thiên yêu hồ tộc đều đã thành tâm phúc của Yêu Thần. Bốn mươi năm mươi thần của Thiên yêu hồ tộc đủ lực vây đánh Quỳ ca ca, cuối cùng Quỳ ca ca sa sút bị phân thần đoạt phách, hồn phi phách tán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 353-3


Tôi ở trong địa ngục không chịu nổi sự đả kích này, tôi tự nguyền rủa mình, lấy cả thần lực của mình để tách hồn phách khỏi thân thể, tản đi tất cả ý thức, đem Yêu Thần phong ấn ở trong hoa Quỳ Dao, trọn đời không được siêu sinh.

Hoa Quỳ Dao là bông hoa lần đầu gặp Quỳ ca ca đã đưa cho Lộc Dương (bản gốc tên của Lộc Dương là Lộc Dao, bạn trước dịch đổi tên nên mình phải dịch theo).

Lúc ấy Lộc Dương đặc biệt chê, nói chẳng ai thích bông hoa dại này, ngay cả cái tên cũng không có. Quỳ ca ca nói với Lộc Dương: “Từ hôm nay huynh tặng nó cho muội thì nó liền có tên, sau này gọi là hoa Quỳ Dao, là hoa Chung Quỳ đưa cho Lộc Dương.”

“Hóa ra Quỳ ca ca họ Chung, thiên sư đại danh đỉnh đỉnh thiên Chung Quỳ chính là Quỳ ca ca. Chẳng trách trong truyền thuyết chỉ cần vẽ một bức tranh Chung Quỳ treo ở cửa thì dã quỷ đi ngang qua cũng không dám đến gần, hóa ra bởi vì Quỳ ca ca là hồn tích.” Vô tình từ lúc nào nước mắt tôi đã rơi đầy mặt. Cho dù những chuyện này đều là chuyện kiếp trước của tôi, cùng tôi không có quan hệ quá lớn, thậm chí tôi còn có cảm giác mình đang nghe câu chuyện của người khác nhưng tôi vẫn vì tình yêu giữa Chung Quỳ cùng ‘Lộc Dương’ mà cảm động rơi nước mắt.

“Được rồi, chuyện nên nói anh cũng đã nói xong hết rồi. Em chỉ cần biết em vốn chính là thần trên trời, cho dù năm đó hồn phi phách tán nhưng trải qua nhiều năm tu bổ như vậy tới kiếp này hồn phách cũng đã được khôi phục, em có thể trở về làm Lộc Dương kiếp trước. Sau này em là thần, sẽ không còn ai có thể làm thương tổn đến em.” Tô Mộc nhìn tôi khóc không có tiền đồ, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng, giơ tay giúp tôi lau sạch nước mắt trên mặt.

“Bây giờ em có thể thử nghiệm điều động cá âm nhỏ trong người em được không? Em không giải quyết yêu khí trên người em thì toàn bộ trong miếu này không quỷ nào có thể ngủ được.” Tô Mộc thở dài, lần nữa hỏi tôi.

Nếu mọi chuyện cũng đã nói ra, trong lòng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều, gật đầu cười, ngượng ngùng nhìn đám dã quỷ trong góc một chút.

Sau khi lên tiếng chào hỏi bọn họ, tôi lần nữa điều chỉnh tâm tính, ngồi xếp bằng dưới đất, đem tất cả ý thức lẻn vào đến chỗ sâu trong óc.

Trong đầu yêu thân kiếp trước này đều là tầng tầng lớp lớp, có thể nhận ra trí tuệ lúc trước có rất nhiều sâu sắc.

Có điều mục đích của tôi không phải tìm kiếp trước trải qua cái gì mà phải đi tìm cá âm nhỏ.

Cá âm nhỏ là do lực cực âm của Tô Mộc tạo thành, cho nên đối với khí tức của cá âm nhỏ tôi coi như quen thuộc.

Đại khái tìm hai lượt trong đầu rốt cuộc tôi đã nhận ra được một tia lực cực âm màu đen truyền giữ đám yêu khí đen như mực.

Cổ khí tức kia hết sức yếu ớt nhưng lại rất ương ngạnh, đang một mực đấu tranh với yêu khí xung quanh muốn chiếm đoạt nó.

“Tìm được rồi.” Khóe miệng tôi cong lên mỉm cười, nói với Tô Mộc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 354


Tô Mộc cũng cười một tiếng, nói: “Ngày này rốt cuộc đã tới.”

Nói xong anh ấy không nói gì thêm nữa, đôi mắt lẳng lặng nhìn tôi, chờ đợi tôi gọi cá âm nhỏ ra để khống chế yêu khí.

Chẳng qua là không biết tại sao, Tô Mộc rõ ràng đang cười đối với tôi nhưng tôi lại cảm thấy dường như anh ấy không vui, hơn nữa còn có sự khổ sở đặc biệt nào đó.

Mắt anh ấy sâu không thấy đáy nhìn tôi tràn đầy nhu tình.

Tôi nhất thời chần chờ một chút.

Là do tôi suy nghĩ nhiều hay là chuyện gì, Tô Mộc rõ ràng đang cười, hơn nữa anh ấy luôn chờ đợi đến ngày này, sao có thể sắp thành công lại đổi ý?

Cho dù như vậy tôi vẫn lắm mồm hỏi anh ấy một câu: “Thật sự phải lấy cá âm nhỏ ra sao?”

“Dĩ nhiên, người khác chờ mong mấy đời cũng không có được phúc phận này, em dễ dàng liền có thể thành thần còn chần chờ cái gì. Hành động đi, chỉ cần thành thần anh cũng yên lòng.” Tô Mộc cười càng tươi hơn, giơ tay xoa loạn tóc tôi.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa rồi tôi thật đã suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay ưu tư luôn biến đổi khiến thần kinh tôi có chút nhạy cảm.

Tôi gật đầu một cái rồi cười với Tô Mộc một tiếng, lúc này mới lần nữa trở lại trong thượng đan điền, hướng về phía cá âm nhỏ vẫy vẫy tay.

Cá âm nhỏ cảm ứng được lời gọi của tôi liền quẫy mạnh một cái, từ trong đống yêu khí chui ra bơi về phía tôi.

Có hồn phách tôi trấn giữ, yêu khí bốn phía cũng sẽ không làm khó cá âm nhỏ, tự động tránh cho nó một con đường.

Tôi nhẹ nhàng nâng tay, cá âm nhỏ liền xuất hiện trong lòng bàn tay tôi, nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi với tôi.

“Đã lâu không gặp.” Tôi cười một tiếng với cá âm nhỏ, sau đó rất tự nhiên ném cá âm nhỏ lên không trung.

Động tác này tôi quả thực quá quen thuộc, ban đầu khi tôi học khống chế yêu khí chính là dùng phương pháp này, bây giờ làm lại đã thuần thục như nghiên cứu sinh tham gia vườn trẻ vậy.

Mọi thứ đều từng bước tuần tự xảy ra, cá âm nhỏ ở trong không trung bơi mấy vòng, yêu khí đi theo phía sau càng ngày càng nhiều. Sau khi rất nhiều yêu khí đuổi theo phía sau cá âm nhỏ tôi liền cảm thấy thân thể khỏe khoắn giống như được lột xác vậy, một cổ lực lượng liền xuyên thấu từ đỉnh đầu thông suốt đến khắp cơ thể.

Khi tôi mở mắt ra, trong hai mắt tôi thoáng qua ánh sáng màu xanh lục, thân thể giống như không còn trọng lượng nữa, có thể tùy ý bay lên trong không trung.

“Dường như em thành công rồi!” Tôi lơ lửng giữa không trung, trong lòng kích động hô lớn với Tô Mộc.

Tô Mộc nhìn về phía tôi cười, có chút không biết làm sao: “Phải, mọi người đều biết em đã thành công thành thần. Mau xuống đi, em nói thêm vài câu thì đám dã quỷ này sẽ bị em ép điên mất.”

Nói xong anh ấy quay lại phía sau nhìn một cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 354-2


Lúc này tới mới chú ý, ánh sáng xanh vừa chợt hiện trong mắt tôi liền khiến tất cả dã quỷ mặt đầy hoảng sợ nhìn tôi. Thậm chí có quỷ run rẩy, ngay cả thân thể cũng biến hình, trong đó thảm nhất chính là quỷ không đầu vừa rồi còn không sợ tôi.

Tôi không nhịn được cười một tiếng, từ giữa không trung hạ xuống, sau đó xoay một vòng trước mặt Tô Mộc, khoe khoang nói: “Như thế nào, em bây giờ là thần sao?”

“Phải, em luôn là nữ thần của anh.” Tô Mộc cười nói.

Cũng không biết anh ấy thấy tôi nên kích động hay vì điều gì mà sắc mặt anh ấy trở nên trắng bệch.

Lúc này tôi mới nhớ tới, Tô Mộc bây giờ không thể so với trước kia, ánh sáng xanh vừa rồi tản ra từ người tôi có thể chấn nhiếp quỷ không đầu thì Tô Mộc nhất định cũng không thật dễ chịu.

Tôi liền thu lại tâm tư, đem tất cả yêu khí cũng nhột vào thân thể giấu kỹ, kìm sự hưng phấn nói: “Tốt rồi, bây giờ em đã thuần hóa được yêu khí, anh có thể an tâm đi ngủ được chưa? Mau nghỉ ngơi một lúc đi, sắc mặt anh giờ có chút nhợt nhạt, nếu không thoải mái thì cứ nói với em.”

“Anh còn không nghĩ em không chịu nổi như vậy.” Tô Mộc bĩu môi, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ ngạo kiều.

Tôi liền liên tục phụ họa, vui vẻ nói đó là Tô Mộc của tôi chứ không phải là chồng ai khác, cho dù bây giờ âm khí có ít đi một chút cũng chỉ là tạm thời, chờ ngày nào đó sẽ mau trong trở về lệ quỷ.

Tô Mộc dựa vào tôi trên chiếc giường đơn sơ, cười nhìn tôi nói bậy bạ. Anh ấy mệt  mỏi thật sự, bất tri bất giác liền tiến vào mộng đẹp.

Tô Mộc ngủ trông hoàn mỹ giống như một pho tượng, tôi ngây người nhìn, hai mắt chăm chú ngắm gương mặt của anh ấy. Đôi mắt thâm thúy lại hẹp dài, lông mi mặc dù không dài như cây quạt nhưng là vai u thịt bắp rất khỏe mạnh.

Lỗ mũi anh ấy rất cao, góc cạnh rõ ràng, da đẹp không thấy được lỗ chân lông, cho dù tôi lúc này đã đẹp hơn mà vẫn không nhịn được sinh lòng ghen tị.

Đây chính là hình dáng mà thần nên có đi!

Nghĩ đến Tô Mộc cùng Quỳ ca ca có dáng dấp giống nhau như đúc, hơn nữa anh ấy nói anh ấy có thể coi là Quỳ ca ca khiến tôi không nhịn được vui vẻ. Nếu như Tô Mộc cũng là thần vậy thì hai chúng tôi có thể đời đời kiếp kiếp bên nhau.

Đây quả thực còn tốt đẹp hơn so với làm bạn đến già, sau này tôi có thể luôn cùng Tô Mộc ở chung một chỗ, hơn nữa hai chúng tôi cũng bất tử bất diệt khiến tôi luôn hứng khởi bồng bềnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 354-3


Nhìn một cái đã cả một ngày, sau khi thành thần bụng tôi cũng không đói, ăn cơm uống nước thật giống như đã không còn là nhu cầu thiết yếu. Không biết từ lúc nào sắc trời đã tối, sau khi mặt trời vừa xuống núi, toàn bộ quỷ hồn từ trong miếu ngoại trừ Tô Mộc đều xông ra ngoài như chạy nạn, có lẽ bọn họ sẽ không muốn trở lại nữa.

Tôi cười có chút khổ, nhìn Tô Mộc đang ngủ say phân vân xem có nên đánh thức anh ấy không.

Dẫu sao nhà ở ngay gần đây, chúng tôi không cần phải cứ ở trong ngôi miếu này. Có điều anh ấy ngủ quá ngon khiến người ta căn bản không nhẫn tâm muốn quấy rầy mộng đẹp của anh ấy.

Tôi liền dựa vào ngực anh ấy, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh tốt đẹp đã rất lâu tôi không có này.

Đại khái ngủ đến hơn hai giờ sáng Tô Mộc rốt cuộc khẽ động một chút, mơ màng tỉnh lại.

“Anh ngủ bao lâu? Sao em không đánh thức anh?” Tô Mộc liếc nhìn ngoài cửa sổ, chân mặt đẹp đẽ hơi nhíu lại hỏi tôi.

Tôi liền cười lấy lòng, hôn một cái lên đôi môi hơi lạnh của anh ấy, nói: “Người ta không nỡ làm phiền anh, anh ngủ ngon như vậy. Dù sao ban đêm còn dài, em chỉ cần trước khi trời sáng gọi anh dậy không phải là được rồi sao?”

“Em thật ngốc.” Tô Mộc thở dài, mắng nhẹ tôi một câu.

Sau đó anh thấy có vẻ như rất vội vàng, nắm lấy tay tôi kéo lên, mang tôi đi ra ngoài: “Em cùng anh đi đến chỗ này, khi ra khỏi cửa miếu em phải tận lực che giấu khí tức của mình, không nên để người khác phát hiện.”

“Tại sao?” Nhìn dáng vẻ thần bí của Tô Mộc khiến bệnh cũ của tôi lại tái phạm, hiếu kỳ hỏi.

“Bởi vì anh không muốn để cho người khác biết em đã thành thần. Trước khi người khác phát hiện ra anh phải dẫn em đi phong tỏa khí tức, như vậy… an toàn hơn.” Tô Mộc ngập ngừng một chút, nói.

Vừa rồi rõ ràng là anh ấy muốn nói lời khác, chỉ là lời đến khóe miệng mới đổi thành an toàn hơn.

Tôi liền bị dáng vẻ của Tô Mộc khiến cho buồn cười, nói: “Anh lo lắng thái quá rồi, bây giờ em cũng thành thần còn sợ ai biết. Cho dù Yêu Thần xuất hiện ở trước mặt em thì em cũng không sợ hắn. Giao tiên đã nói với em, chỉ cần em khôi phục thần lực thì Yêu Thần đã không còn là đối thủ của em.”

“Anh không phải nói tới Yêu Thần.” Sắc mặt Tô Mộc đầy căng thẳng, nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 355


Tôi nhất thời tò mò, hỏi Tô Mộc không phải Yêu Thần thì còn có thể là ai, kẻ địch của tôi bây giờ chỉ còn một mình Yêu Thần.

Còn Lâm Yến Nhi, cô ta bây giờ căn bản không xứng đáng làm kẻ địch của tôi, tôi ngược lại chỉ mong cô ta chủ động tìm đến gây chuyện, như vậy tôi phất tay một cái là có thể khiến cô ta đau đến không muốn sống. Mặc dù cô ta cùng Tô Mộc có ràng buộc khiến tôi không thể giết chết cô ta, nhưng đối với một vị thần mà nói, hành hạ một lệ quỷ thì có cả trăm nghìn cách.

“Em thật, thành thần rồi thì không có kẻ địch sao? Cõi đời này thần lợi hại hơn em có rất nhiều, huống chi hồn phách của em nghỉ ngơi lâu như vậy vẫn chưa hoàn toàn xứng với thân thể này, cứ khiêm tốn tốt hơn.” Tô Mộc bất đắc dĩ nói.

Nói xong anh ấy bảo tôi nhanh lên một chút, bây giờ thời gian đã không còn sớm, anh ấy muốn trước bình minh mang tôi đến nơi.

Tôi không thể làm gì khác hơn là hướng về Tô Mộc le lưỡi một cái, đáp một miếng.

Không biết tại sao, tôi đặc biệt thích nhìn bộ dáng Tô Mộc tức giận vì tôi.

Sau khi thu khí tức lại xong Tô mộc liền kéo tôi đi ra khỏi cửa.

Tốc độ của anh ấy bây giờ chậm hơn trước kia rất nhiều, nhưng bị anh ấy kéo đi sau lưng tôi vẫn cảm thấy một cảm giác an toan mãnh liệt, thật giống như chỉ cần có Tô Mộc thì ông trời cũng không làm gì được tôi.

Chúng tôi đi theo đường cái rồi quẹo rất nhiều lần, đại khái hơn một giờ sau chúng tôi đã đứng ở trước một chung cư không được coi là cao cấp. Nơi này dường như tôi đã tới, nhìn rất quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đây là nơi nào.

Tôi cũng không suy nghĩ gì, đi theo Tô Mộc vào chung cư.

Bởi vì chung cư quá mức cũ kỹ, bên trong cũng không có thang máy, chúng tôi leo cầu thang bộ lên đến hơn mười tầng Tô Mộc mới dừng lại trước một căn hộ.

“Nơi này là…” Đến cửa cảm giác quen thuộc kia càng mãnh liệt hơn, suy nghĩ một hồi tôi bỗng nhiên nhớ ra, hỏi: “Đây không phải là nơi trước kia Đường Dũng thuê sa, sao anh lại đưa em tới nơi này?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 355-2


“Cần tới chính là chỗ này.” Tô Mộc nói.

Đang nói chuyện thì cửa phòng đã được mở ra, gương mặt Đường Dũng từ bên trong thò ra, thấy đứng trước cửa là hai chúng tôi liền sợ hết hồn, theo bản năng muốn lui vào đóng cửa lại.

Tôi lanh tay lẹ mắt giữ cánh cửa lại, trơ tráo không cười hỏi Đường Dũng: “Làm sao mà thấy chúng tôi lại chột dạ? Không mời chúng tôi vào ngồi chơi một chút sao?”

“Không phải, là…” Đường Dũng rõ ràng có chút chột dạ, không dám nhìn vào ánh mắt tôi, sợ tôi còn trách cứ anh ta về chuyện thi thể của Tô Mộc. Có điều ngay sau đó anh ta liền chú ý tới Tô mộc, mặt đầy ngạc nhiên vui mừng, nói: “Lão quỷ anh không sao? Quá tốt, tôi cũng nhớ anh sắp chết!”

Vừa nói mặt anh ta còn đầy hào hứng nhào tới Tô Mộc, ôm Tô Mộc một cái thật chặt.

Tô Mộc nhíu mày nhưng cũng không né tránh, chỉ lạnh lùng nói: “Ôm xong chưa? Ôm xong thì buông ra.”

“Ừ? Ôm xong rồi. Ha ha, anh không sao thì tốt, tôi coi như có thể nói chuyện được với Dương Dương.” Đường Dũng vui vẻ nói, vừa nói anh ta liền buông Tô Mộc rồi quay sang tôi, nói: “Dương Dương, sao em tìm được nơi này?”

“Tô Mộc dẫn tôi tới.” Tôi liếc Đường Dũng một cái, tức giận nói.

Mặc dù tôi tìm Được Tô Mộc nhưng dẫu sao anh ta cũng đã hủy thi thể của Tô Mộc, tôi làm sao có thể tùy tiện dễ dàng tha thứ cho anh ta.

“Ha ha, bất kể là ai mang em tới thì có thể thấy em là tốt.” Đường Dũng cười tươi, mặt đầy vẻ si mê.

Tôi lại trừng mắt nhìn anh ta, vòng qua Đường Dũng đi vào nhà.

Sau khi vào nhà tôi mới phát hiện trong phòng này không chỉ có Đường Dũng cùng Long Phù Khôn mà ngay cả Giao tiên cũng có ở đây.

Sắc mặt ông ta có chút khó coi, chân mày đang nhíu lại, thật giống như vừa mới tranh luận với ai đó.

Có điều nhìn thấy tôi thì tâm tình ông ta đã khá hơn nhiều, đưa mắt nhìn tôi hai lượt, xác nhận tôi đã thu phục yêu khí liền nhoẻn miệng cười, nói: “Không hổ là người trợ tiên của ông đây, nhanh như vậy đã khống chế được yêu khí. Sao rồi, cảm giác như thế nào?”

“Cảm giác tạm được đi, cũng chỉ lợi hại hơn ông một chút xíu.” Tôi nói.

“Tiểu tử thúi được nước.” Giao tiên cười mắng.

Sau đó ánh mắt ông ta liền đưa lên người Tô Mộc, cũng không biết là khiếp sợ Tô Mộc biến hóa hay cái gì, nụ cười nơi khóe miệng Giao tiên dần dần thu lại, nói: “Bảy ngày?”

“Ừ.” Tô Mộc nhàn nhạt đáp một tiếng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom