Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 369


Trong lòng tôi tò mò lại chờ mong.

Thấy tôi lập tức có tinh thần, Tô Mộc im lặng cười cười, nói hiện tại tôi cũng là thần, không nghĩ tới còn tham tiền như thế, nghe được có quà liền lên tinh thần.

Tôi liền bất mãn, trừng mắt nhìn Tô Mộc hỏi tham tiền thì sao? Thần liền không tham tiền à?

Vừa nói tôi lại nói về cuộc sống sau khi kết hôn hỏi Tô Mộc có tính toán gì, chờ kết hôn xong trở về nước, có phải hay không cũng học theo Tô Thịnh mở một công ty hàng yêu trừ ma,giải trừ tai ương gì đó.

Dù sao hiện tại tôi cũng là thần, tà vật có thể đối nghịch với tôi không còn nhiều, nghĩ đến việc dựa vào đây mà kiếm tiền hẳn là sẽ dễ dàng.

"Không có tiền đồ." Tô Mộc cười mắng tôi.

Mắng xong lại đột nhiên không lên tiếng, giống như nhớ tới cái gì.

Bầu không khí giữa chúng tôi trong nháy mắt trở nên hơi nặng nề.

Tôi không khỏi quay đầu nhìn Tô Mộc, hỏi sao anh đột nhiên không nói nữa?

"Không có gì, chỉ là nghĩ đến cuộc sống sau này, hơi xúc động." Tô Mộc nói.

Anh cười lắc đầu, sau đó lực chú ý đặt vào tay lái, chăm chú lái xe, nụ cười nơi khóe miệng cũng dần nhiễm lên một tia đắng chát.

Tia đắng chát chợt lóe lên, nhưng không thể trốn qua con mắt của tôi.

Tôi lập tức bắt lấy cánh tay Tô Mộc, vươn mặt đến trước mặt Tô Mộc, chăm chú nhìn chằm chằm anh, khẩn trương nói: "Tô Mộc, anh có chuyện giấu em đúng không?"

"không có, không phải anh đã đáp ứng em rồi sao, chuyện sau này đều không lừa em." Tô Mộc nhíu mày lại, con người bỗng nhiên co rụt lại, giống như bị tôi đoán trúng gì đó.

Lại như bất mãn vì tôi hoài nghi anh.

Tôi càng thêm hồ nghi.

Thế nhưng gợn sóng trong mắt Tô Mộc liền biến mất tăm mất tích sau một giấy, sau đó liền khôi phục bình thường, chân thành nhìn tôi, giống như tất cả mọi người trên thế giới này lừa tôi, anh cũng sẽ không lừa gạt tôi vậy.

Tôikhông thể làm gì khác hơn là hồ nghi nhìn anh một lúc, rồi thu lại ánh mắt, cảnh cáo anh tốt nhất đừng giấu giếm tôi cái gì, không thì tôi sẽ giận!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 369-2


“Yên tâm đi, anh làm sao có thể để em khổ sở. Anh hy vọng đời này của em luôn thật vui vẻ.” Tô Mộc cười nói.

Anh ấy nói với biểu tình rất bình thường thật giống như sự khác thường vừa rồi đều là tôi suy nghĩ nhiều mà ra.

Tôi không thể làm gì khác hơn là nuốt lại những suy nghĩ, hai ngày hôm nay quả thật tôi trở nên có chút nghi thần nghi quỷ.

Lái xe chừng khoảng một giờ, xe càng ngày càng đi vào nơi thưa thớt, tiến vào trong một mảnh rừng rậm rạp lớn.

Theo đường mòn xuyên qua rừng rậm, ở cuối rừng rốt cuộc tôi thấy được hình ảnh quen thuộc.

Chính là nông trang lúc trước Tô Mộc cho tôi thấy.

Lúc này đã là đầu thu, bãi cỏ phía trước không xanh như trong hình mà có chút úa vàng, có điều lại càng thêm hương vị cho mùa thu.

Trong sân bây giờ có không ít người nước ngoài, tay bê khay gỗ phủ khăn lụa đang đi lại, thật giống như đang chuẩn bị trang trí cho hôn lễ ngày mai.

Tôi không khỏi hào hứng, đẩy cửa xe bước vào trong sân, muốn trước tiên xem một chút rốt cuộc ngày mai sẽ trang trí thành như nào.

Lúc trước ngoài miệng luôn nói muốn kết hôn nhưng chưa thấy hôn trường thì thật sự chưa cảm nhận được bầu không khí của một đám cưới.

Bây giờ chính mắt thấy một đám người bận rộn để chuẩn bị hôn lễ cho tôi cùng Tô Mộc, cái cảm giác vui sướng ao ước trước khi kết hôn đó trong nháy mắt đã ào tới đè hết những gì còn lăn tăn trong lòng tôi.

“Dương Dương, em làm gì thế?” Ngay khi tôi nhanh chóng chạy tới hôn trường ở trong sân thì cổ tay đột nhiên bị Tô Mộc nắm lấy, hỏi tôi.

“Đương nhiên là nhìn nơi chúng ta kết hôn, đã đến rồi mau tới xem một chút đi.” Tôi quay đầu qua cười nói.

Bây giờ tôi thật sự có loại cảm giác nằm mơ, từ nhỏ đã từng mơ vô số lần dáng vẻ khi kết hôn, không ngờ bây giờ đã đến lúc.

Tôi thật hạnh phúc muốn choáng váng!

“Mới vừa rồi trên đường không phải còn rất bình tĩnh sao, làm sao đột nhiên lại trở nên nôn nóng như vậy. Em đừng vội vào sân, bây giờ còn chưa chuẩn bị xong, chờ ngày mai làm xong thì chúng ta cũng sẽ thấy. Bây giờ chúng ta trước tiên đi gặp chủ nhân nông trường này một chút, nói thế nào cũng là làm phiền họ, không gặp mặt không hợp lẽ.” Tô Mộc cười nói.

Anh ấy vừa nói chuyện vừa rất tự nhiên kéo tôi vào trong ngực, tay choàng qua hông tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi một cái.

Tôi chỉ cảm thấy mình giống như biến thành kẹo đường vậy, tùy lúc đều có thể ngập tràn hạnh phúc. Lúc này cũng không còn để ý tới sân đang chuẩn bị hôn lễ, gật đầu một cái, dù sao gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, Tô Mộc nói gì cũng phải.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 369-3


“Lộc Dương, em cứ nhìn anh một cách si mê như vậy sao. Lau nước miếng đi kìa, để trẻ con nơi này nhìn thấy thật mất mặt.” Tô Mộc bị tôi nhìn có chút lúc túng, đưa tay cốc đầu tôi, tức giận nói.

Tôi liền giơ tay lên lau khóe miệng một cái, lúc này mới phát hiện khóe miệng tôi không hề có nước miếng, là Tô Mộc cố ý chọc tôi!

Xì!

Tôi hung tợn quay sang nhưng Tô Mộc đã sớm đi về phía căn nhà trong nông trường.

Tôi không thể làm gì khác hơn là gọi Tô Mộc chờ tôi, sau đó bước nhanh đuổi theo.

Chúng tôi chưa kịp tới nơi thì cửa ngôi nhà đã bị người đẩy ra, một người đàn ông trung niên người Hoa hơn năm mươi tuổi đi nhanh ra, chắc chính là con cháu của người bạn cũ nhận ân huệ Tô gia mà Tô Mộc đã nói.

Chủ nông trường đầy nhiệt tình nghênh đón, thấy Tô Mộc liền cúi mình vái chào, miệng còn nói gì đó như Tô tiên sinh có thể đại giá đến chơi là vinh hạnh cho toàn bộ Vương gia bọn họ, bọn họ đã hết sức chuẩn bị, không biết Tô tiên sinh có hài lòng hay không.

Tô Mộc không trực tiếp trả lời mà chỉ quay đầu sang nhìn tôi cười ấm áp, giống như hỏi tôi có hài lòng hay không.

Sao tôi có thể nói không hài lòng, lúc này nói hài lòng muốn chết, tôi rất thích nơi này.

Sau khi chào hỏi khách khí một chút, ông chủ Vương liền dẫn chúng tôi tiến vào phòng đã chuẩn bị cho chúng tôi từ trước, bảo chúng tôi nghỉ ngơi, chờ buổi tối ăn cơm.

Bất ngờ là, ông chủ Vương an bài cho chúng tôi hai phòng, để tôi cùng Tô Mộc ở riêng, hơn nữa phòng tôi cùng phòng Tô Mộc cách rất xa nhau giống như ở hai đầu trang trại vậy, khiến cho buổi tối tôi muốn lén sang phòng Tô Mộc cũng không được.

Lúc này tôi có chút lúng túng, không hiểu ý của ông chủ Vương là ý gì.

Ở một nơi không quen như này tôi đương nhiên là muốn ngủ chung với Tô Mộc, mặc dù bây giờ không còn thứ gì có thể gây thương tổn tới tôi nhưng buổi tối để cho tôi ở một mình tôi vẫn thấy sợ.

Tô Mộc cũng có chút bất ngờ với chuyện này, nhưng thấy ông chủ Vương đã sắp xếp xong cũng không muốn cự tuyệt ý tốt của ông ta, liền cười một tiếng, giải thích: “Dương Dương, kết hôn có rất nhiều nghi thức, trước khi cưới là trai gái không thể gặp mặt, mặc dù gặp mặt cũng không có ảnh hưởng quá lớn nhưng nghi thức vẫn phải làm theo. Chúng ta tách nhau ra một chút, chờ ngày mai sẽ có thể gặp được.” 

Nói xong tay mát lạnh của Tô Mộc nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi bóp nhẹ an ủi.

Lúc này tôi mới thư thái một ít, miễn cưỡng gật đầu một cái.

Đại khái cách giờ ăn còn hơn một giờ, sắc trời dần dần tối đen. Tôi ở phòng của mình có chút nhàm chán liền đứng dậy quan sát cái phòng đơn ông chủ Vương đã sắp xếp cho tôi này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 370


Nơi này mặc dù là nông trang nhưng có thể thấy nhà họ Vương thật có nhiều tiền, phòng ở đều sửa sang theo phong cách châu Âu cổ điển, khắp nơi đều rất hài hòa.

Ngay cả chiếc ly uống nước bình thường cũng có hoa văn chạm khắc màu vàng hòa chung với cảnh vật xung quanh.

Không biết còn tưởng ông chủ Vương là một nhà quý tộc châu Âu.

Có điều dù ông chủ Vương có nhiều tiền như thế nhưng ông ta lại sống một mình. Theo như nói, khi tôi và Tô Mộc đến chào hỏi thì hẳn cả nhà họ đều sẽ ra chào khách, nhưng từ đầu đến cuối tôi chỉ thấy một mình ông chủ Vương.

Có lẽ nhà ông ta ít người, cũng có thể người nhà ông ta không ở New Zealand này. Nhưng đây không phải là điểm chính, điểm chính là ngay sau đó tôi phát hiện một món đồ khác thường trong phòng của tôi.

Đó là một hộp gỗ nhỏ toàn thân đã biến thành màu đen, phía trên cũng có chạm khắc một ít hoa văn nhưng lại hoàn toàn không giống phong cách của ngôi nhà.

Chiếc hộp lộ ra vẻ cổ kính, kiểu cổ kính rõ ràng là của Trung Quốc. Không có gì lạ khi tôi chú ý tới nó, bởi vì trong một căn phòng hoàn toàn theo phong cách châu Âu thì chiếc hộp khác khác biệt rất nổi bật.

Tôi liền tiến tới muốn xem xét chiếc hộp gỗ một chút, có điều tay tôi vừa tiếp xúc vào hộp gỗ thì trong nháy mắt tôi liền cảm giác được một cổ lạnh lẽo từ trong hộp gỗ nhô ra, giống như có ý thức vậy, chủ động quấn lấy tay tôi, theo cổ tay tôi bò lên.

Tôi nhất thời cả kinh trong lòng, trong chớp mắt yêu khí màu xanh vờn quanh toàn thân tôi cưỡng ép đẩy cổ khí tức lạnh lẽo trên cổ tay tôi xuống.

Cổ khí tức lạnh lẽo kia bị đẩy xuống lại lần nữa trở lại bên trong hộp gỗ, không một tiếng động.

Đó là cái gì?

Tôi nhất thời tò mò, không hiểu hộp gỗ là ông chủ vương cố ý đặt ở trong phòng tôi hay căn phòng này vốn dĩ đã có, vì tôi là thần cho nên thức tỉnh vật trong hộp.

Có điều biết hộp gỗ cổ quái tôi liền không dám tùy tiện mở hộp ra mà suy nghĩ một chút, rồi lớn tiếng gọi Giao tiên trong lòng.

Kỳ lạ là, lúc trước tôi vừa gọi thì Giao tiên đã xuất hiện, bây giờ lần nữa gọi ông ta lại không thấy chút phản ứng nào từ bên kia, thật giống như tôi cùng Giao tiên đã mất liên lạc.

Đây là đã xảy ra chuyện gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 370-2


Trong lòng tôi mơ hồ có dự cảm không tốt, dứt khoát không kêu Giao tiên nữa, trước tiên cách xa cái hộp gỗ kia, quan sát một chút rồi tính.

Ngay khi tôi định lui về trên giường nghỉ ngơi thì cổ khí tức lạnh lẽo lúc trước chui trở lại hộp đã ‘vèo’ một cái lại bay ra, hơn nữa không còn dè dặt như vừa rồi mà lúc này nó lao tới rất mạnh mẽ, nhào thẳng về phía tôi, hơn nữa khí tức cũng lớn mạnh hơn rất nhiều.

Tôi theo bản năng lui về phía sau, lui vài bước lưng tôi đã chạm vào tường, chiếc giường sang trọng kiểu châu Âu đã bị tôi đạp ra mấy cái lỗ thủng, yêu khí xanh đậm trong khoảnh khắc trải rộng toàn thân tôi nghênh đón khí tức lạnh lẽo đang hung hăng lao tới kia.

‘Bụp’ một tiếng, chỉ cảm thấy sự rung lắc nhỏ, hai cổ khí tức to lớn đụng vào nhau nhưng lại không phát ra một trận long trời lở đất, cũng không có tiếng nổ gì mà chỉ giống như hai đại lực sĩ ngang sức ngang tài đăng giằng co một chỗ, không ai chịu để cho ai.

Một khí tức như hơi nóng đang lan tỏa khắp phòng, mặc dù không khiến bất kỳ đồ nào hư hỏng nhưng tôi biết hai cổ khí tức kia đang đạt trạng thái cân bằng nào đó, chỉ cần hơi có một chút động tĩnh thì trong nháy mắt hai cổ khí tức sẽ như núi sụp, tạo thành uy lực cực lớn.

Tôi sợ hãi không dám hành động gì thêm, đầu óc giống như tín hiệu bị quấy nhiễu, chỉ thấy ong ong.

Đây tột cùng là thứ gì?

Khí tức bên trong lại có thể có thực lực ngang bằng với yêu khí của tôi? Tôi bây giờ đã là thần, trong trời đất có thể khi dễ tôi không có mấy người, vậy mà bây giờ tôi lại bị một chiếc hộp gỗ chế trụ!

Đầu óc tôi rối bời, không dám nhúc nhích sợ phá hỏng sự cân bằng của hai cổ khí tức này.

Ngay lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ nhè nhẹ, có người bên ngoài lên tiếng: “Tô phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài có muốn đi ra ngay bây giờ không?”

Là ông chủ Vương!

Sao lại trùng hợp như vậy, lúc nào không gọi lại gọi tôi ngay lúc này.

Mồ hôi lạnh trên trán tôi bắt đầu nhỏ xuống theo gò má, tiếng động ở cửa vừa rồi đã khiến cho cổ khí tức kia nhiễu động một chút, nếu còn có âm thanh lớn hơn nữa không không dám đảm bảo sự cân bằng này có mất đi ngay không!

Trong lúc nhất thời tôi không biết phải trả lời ông ta thế nào.

Thấy trong phòng không có động tĩnh gì, ông chủ vương gõ cửa lớn hơn một chút, miệng vẫn gọi Tô phu nhân, hỏi tôi có phải đã xảy ra vấn đề gì, nếu như cần giúp thì ông ta sẽ vào.

“Đừng…” Tôi thấy ông ta muốn đi vào, không nói lời nào cũng không được, không thể làm gì khác hơn đành lên tiếng
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 370-3


Chẳng qua tôi mới nói được một từ thì nơi tiếp xúc của hai khí tức kia liền ‘uỳnh’ một tiếng, phát ra một tiếng nổ lớn kèm theo sóng xung kích khiến toàn bộ căn phòng nổ thành mảnh vụn.

Tôi bất ngờ không kịp đề phòng, tai ù đi, chỉ nghe loáng thoáng âm thanh của mạnh vụn rơi xuống xung quanh, còn có tiếng người kêu rên, cổ tay tôi cũng bị thương nhẹ bởi mảnh thủy tinh tung tóe cắt phải.

Cũng may tôi là thần, năng lực khôi phục vết thương rất nhanh, khi tôi cúi xuống kiểm tra thương thế thì vết thương đã bắt đầu nhanh chóng khép lại.

“Ông chủ Vương, ông thế nào?” Tai tôi vẫn còn ù nhẹ nhưng vẫn nhớ được ông chủ Vương chỉ là người bình thường, sợ ông ta bị sóng xung kính vừa rồi giết chết liền vội vàng xông ra, tìm ông ta trong đống đổ nát.

Ông ta bị hai mảnh vỡ của cánh cửa đập vào người, chỗ sắc bén nơi bị gãy của cửa gỗ cắm vào thân thể ông ta.

Lúc này mắt ông ta trợn tròn, máu dưới người đã chảy thành sông, chớp mắt một cái đã chết hẳn.

“Dương Dương!” Ngay khi tôi đang cuống cuồng cứu người thì sau lưng truyền tới tiếng kêu khổ sở của Tô Mộc.

Tôi liền mới nhớ, vừa rồi sóng xung kích lớn như vậy, ngay cả tôi là thần cũng bị thương nhẹ, vậy Tô Mộc…

Tôi liền quay người như điên nhìn sang, thấy Tô Mộc hoàn hảo không thương tổn đứng trước mặt tôi, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tô Mộc, anh không sao thì tốt. Vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Em phát hiện một cái hộp gỗ, sau đó một cổ khí tức từ bên trong đó lao ra đối nghịch với em…” Đối mặt với Tô Mộc tôi lập tức cảm thấy yếu đuối, nhào qua ôm lấy Tô Mộc, đem chuyện vừa rồi xảy ra kể hết cho Tô Mộc.

Quá đáng sợ, lúc này tôi vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần vì sợ hãi. Dẫu sao tôi cùng Tô Mộc tới làm khách nhà ông chủ Vương, ông ta tận tâm tận lực sắp xếp mọi thứ cho chúng tôi, vậy mà tôi lại hại chết ông ta.

Tôi cũng không biết tại sao lại có thể như vậy, nhìn ông chủ Vương chết không nhắm mắt quả thật khiến tôi áy náy đến nghẹt thở.

“Cái này không có liên quan tới em, nha đầu ngốc đừng khóc.” Tô Mộc thấy tôi khóc liền nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng.

Anh ấy giúp tôi lau nước mắt trên mặt, ôm lấy tôi vào trong lòng, vừa cúi đầu hôn lên tóc tôi vừa lạnh lùng nói: “Đây là lỗi ông ta tự gánh. Nếu không phải ông ta đem vật kia để vào phòng em thì em cũng sẽ không thả ra tích khí bên trong để dẫn tới kiếp nạn này. Ông ta chết không oan.”

“Cái gì? Anh nói trong hộp gỗ kia chứa tích khí?” Tôi nghe được lời này liền run lên, ngẩng đầu lên.

Tích khí đúng là khiến người ta thấy lành lạnh, nhưng bởi vì trong cơ thể tôi có lực cực âm cho nên tôi đối với tích khí tương đối nhạy cảm, nếu như khí tức lạnh lẽo vừa rồi là tích khí thì sao tôi có thể lại không nhận ra được?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 371


Thấy tôi không tin đó là hồn tích, Tô Mộc liền buông tôi ra đi tới chiếc hộp gỗ trong phòng, còn chưa đi tới trước mặt hộp gỗ Tô Mộc đã ngừng lại, đưa tay ra.

“Xèo…” Một tiếng vang nhỏ, lòng tôi bỗng nhiên căng thẳng, chỉ thấy một luồng khói trắng thổi qua, ngón tay Tô Mộc đưa ra đã bị khí kia đả thương, một ngón tay cũng bị biến mất.

“Tô Mộc, anh làm gì vậy!” Tôi liền vọt tới, lặc mình xuất hiện bên người Tô Mộc, đau lòng ôm lấy bàn tay Tô Mộc.

Mặt Tô Mộc không có bất kỳ vẻ thống khổ nào, chỉ cười một tiếng với tôi, dùng âm khí vốn đã không nhiều trong người anh ấy tập trung tại nơi ngón tay bị biến mất kia.

Chớp mắt một cái, ngón tay vừa biến mất của Tô Mộc lần nữa mọc ra, nói: “Yên tâm, anh không sao, vừa rồi chẳng qua chỉ là thử nghiệm xem cái này có phải là tích khí hay không. Bây giờ em thấy rồi đây.”

“Thử nghiệm cũng không thể lấy tay mình ra thử nghiệm chứ, anh lúc này đã yếu ớt như vậy có phải quá dại hay không.” Tôi đau lòng trách cứ.

Nói xong tôi liền bảo Tô Mộc cách cái hộp kia xa một chút, dù sao lần trước anh ấy vẫn còn là lệ quỷ còn bị tích khí áp chế không nhẹ, bây giờ lần nữa ở gần tích khí như vậy không phải là nguy hiểm hơn sao?

Có điều là tại sao tôi lại không cảm nhận được đây là tích khí?

Tôi hỏi Tô Mộc đây là nguyên nhân gì, Tô Mộc có vẻ cũng không rõ lắm, anh ấy chỉ biết đây là tích khí nhưng tích khí này lại không hề hoàn toàn giống tích khí lần trước. Dường như lực sát thương ít đi một chút, hơn nữa tích khí này từ trong hộp gỗ thấm ra, hẳn trong hộp gỗ còn chứa đồ gì đó.

“Em sẽ xem rốt cuộc đây là cái gì.” Tôi nói.

Nói xong tôi đẩy Tô Mộc ra, bảo anh ấy cách xa một chút còn tôi đi tới hộp gỗ.

“Đừng đi!” Tô Mộc đột nhiên lo lắng kéo tôi lại, nói thế nào cũng không thể để cho tôi tới gần chiếc hộp gỗ kia nữa.

Tôi liền cảm thấy ấm áp trong lòng, bộ dáng Tô Mộc lo lắng cho tôi thật là đẹp mắt a.

Vốn tôi cũng chỉ có chút tò mò, thấy Tô Mộc phản ứng kịch liệt như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là bỏ ý tưởng kiểm tra hộp gỗ kia, trở lại bên người Tô Mộc, hỏi Tô Mộc nên làm gì bây giờ?

Nhà cũng nổ, chẳng lẽ vẫn còn cử hành hôn lễ ở nơi này?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 371-2


Sắc mặt Tô Mộc có chút âm trầm, anh ấy không trả lời tôi mà chỉ cau mày nhìn thi thể ông chủ Vương, cũng không biết anh ấy đang suy nghĩ gì.

Nhìn một hồi lâu Tô Mộc mới thở dài, nói mọi chuyện đều đã chuẩn bị thỏa đáng, bây giờ có đổi nơi tổ chức hôn lễ cũng không còn kịp. Hơn nữa còn về thời gian, cha mẹ tôi chỉ khoảng hai ba giờ nữa sẽ đến, anh ấy đã sớm sắp xếp xe tới đón ở sân bay, nếu bây giờ thay đổi sợ thời gian không còn kịp nữa.

Cũng may nông trường này rất lớn, mặc dù trong phòng bị nổ nhưng sân vẫn không bị vấn đề gì, hơn nữa gần nơi cử hành hôn lễ kia có mấy nhà gỗ nhỏ giống như nhà kho, trang trí đơn giản một chút lại có thêm  sự khác lạ.

Tô Mộc suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt kiên định nhìn tôi nói hôn lễ cứ cử hành theo lẽ bình thường, anh ấy chờ thời khắc này rất lâu rồi, bất kỳ chuyện gì cũng không thể ngăn cản anh ấy.

Vậy cũng được, mặc dù ông chủ Vương chết tôi rất áy náy nhưng Tô Mộc nói cái hộp kia là ông chủ Vương cố ý để vào phòng của tôi, cho nên ông ta bị nổ chết cũng coi như là mình tạo nghiệt.

Chỉ có một chút tôi vô cùng không hiểu, chính là ông chủ Vương lại dám đem một vật như vậy vào phòng tôi nhất định là biết bên trong có gì, nếu biết tại sao lại còn mạo hiểm đem nó bỏ vào?

Không nghĩ ra.

Có điều Tô Mộc hiện giờ bận dọn dẹp đống đổ nát, tôi cũng không thể đem vấn đề này làm phiền anh ấy. Không thể làm gì khác hơn là nuốt thắc mắc này vào bụng, cũng vùi đầu vào dọn dẹp đống đổ nát này.

Bởi vì Tô Mộc không thể chạm vào tích khí cho nên đống đổ nát cùng xác ông chủ Vương chủ yếu là Tô Mộc xử lý, còn chiếc hộp kia mặc dù Tô Mộc không cho tôi mở nó ra nhưng cũng không ngăn cản tôi chạm vào nó, vì vậy tôi nói với Tô Mộc sẽ đem vứt hộp gỗ đi, sau đó liền cầm hộp gỗ đi ra ngoài.

Lần này Tô Mộc không ngăn cản tôi, dặn dò tôi mang hộp gỗ đi về phía đông năm trăm bước, nơi đó có một dòng suối nhỏ, đem hộp gỗ vứt xuống dòng suối là được, rồi sau đó lấy đá lớn đè lên trên. Chỉ cần hộp gỗ không bị nổi lên là coi như bị tiêu hủy.

Nói xong anh ấy còn dặn dò tôi đi đường cẩn thận, làm xong sớm về sớm, chờ một chút công việc cuối cùng làm xong là chúng tôi phải chuẩn bị nghênh đón bạn bè thân thích đến.

Tôi gật đầu một cái, đáp một tiếng, sau đó ôm hộp gỗ đi về hướng Tô Mộc đã chỉ.

Nghĩ đến một lát nữa ba mẹ tôi sẽ tới, còn có cậu mợ tôi cùng Đường Dũng bọn họ khiến trong lòng tôi không nhịn được kích động, bước chân rất nhanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 371-3


Chẳng qua ra khỏi phạm vi nông trường thì hộp gỗ tôi cầm trong tay bỗng nhiên trở nên càng ngày càng nặng, giống như thứ bên trong đang không ngừng tăng lên.

Ban đầu tôi còn chưa để ý, nhưng sau khi đi đại khái được khoảng hai trăm bước tôi đã không kiềm lại được. Hộp gỗ kia sức nặng ít nhất phải hai trăm cân*, nặng gấp đôi người tôi, cho dù tôi là thần cũng cảm thấy nặng nề, liền ngừng lại nhìn hộp gỗ này xem có điều gì khác thường. (*cân TQ bằng khoảng 0,6kg)

Mới vừa dừng lại, chiếc hộp liền phát ra một tiếng ‘tách’, ngay sau đó nắp hộp tự động mở ra.

Tôi sợ hết hồn, trong nháy mắt quăng cái hộp ra xa, quay người chạy về.

Chạy được chừng hơn mười mét không thấy có thứ gì từ trong hộp xông ra đuổi theo tôi mới dừng chân lại, thận trọng nhìn chằm chằm cái hộp.

Chiếc hộp kia sau khi mở ra không hề có động tĩnh gì, thật giống như một chiếc hộp bình thường. Chỉ có vật gì đó từ bên trong rơi ra, có điều tôi ở quá xa, thêm chiếc hộp chắn phía trước khiến tôi không thấy rõ.

Trong nháy mắt tôi liền tò mò. Mặc dù Tô Mộc dặn đi dặn lại tôi không được mở hộp ra nhưng tôi không ngăn được chiếc hộp tự mở ra, rốt cuộc bên trong hộp đựng cái gì?

Nhìn một chút chắc cũng không sao?

Tôi lắc đầu một cái, mặc dù trong lòng tò mò muốn chết nhưng cũng không dám tùy tiện tiến tới mà thận trọng từng bước đi vào. Cách gần mới phát hiện, trong hộp không phải là thứ đồ tinh xảo gì mà là một bông hoa nho nhỏ.

Hoa Quỳ Dao.

Thứ này tại sao lại chứa ở trong hộp? Hơn nữa phía trên còn tản ra tích khí?

Xác nhận trong hộp không còn vật gì khác tôi rốt cuộc yên lòng, đi tới bên cạnh hoa Quỳ Dao, nhặt hoa lên nhìn xung quanh mấy cái.

Không có bất kỳ dị thường gì, tôi có chút dở khóc dở cười, một bông hoa Quỳ Dao thôi mà lại khiến Tô Mộc sợ đến như vậy.

Có lẽ anh ấy chờ hôn lễ này quá lâu, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên lo lắng thái quá.

Ngay khi tôi đang im lặng ngắm hoa Quỳ Dao thì sau lưng đột nhiên có người gọi tôi.

“Dương Dương!”

“Ừ?”

Tôi đáp một tiếng, quay đầu lại phát hiện đứng phía sau tôi lại là Giao tiên.

Tôi liền vui mừng, bước nhanh chạy về hướng Giao tiên, hỏi ông ta: “Ông tới nhanh như vậy, tôi còn tưởng phải bốn năm giờ nữa ông mới có thể đến chứ. Sao lại chỉ có mình ông, Đường Dũng đâu?”

“Bỏ bông hoa đó xuống, mau!” Sắc mặt Giao tiên trầm xuống, tôi còn chưa kịp chạy tới thì ông ta đã lui về phía sau giống như rất sợ tôi, cách tôi xa xa.

Cùng lúc đó tôi còn thấy người Giao tiên thoáng mờ đi, cảm giác kia giống như khi hồn phách thấy hồn tích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 372


“Giao tiên? Ông sao thế?” Thấy giao tiên như vậy trong lòng tôi không khỏi nhói một cái. Hơn nữa lúc trước khi tôi cùng Giao tiên bị mất đi sự câu thông tôi đã mơ hồ cảm giác thật giống như Giao tiên xảy ra chuyện.

Giao tiên không trả lời vấn đề của tôi, hai mắt trợn lên nhìn bông hoa Quỳ Dao trong tay tôi giống như đang nhìn thứ gì đó rất tà ác.

Phản ứng của ông ta mãnh liệt như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là vứt lại hoa Quỳ Dao, sau đó hỏi ông ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ông ta lại có thể đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi.

“Quỳ ca ca của ngươi thay đổi rồi! Ngươi cùng Tô Mộc đi nhanh lên, đi tới nơi không ai biết hai người. Hãy trốn đi, vĩnh viễn đường trở về Trung Quốc.” Thấy tôi ném hoa Quỳ Dao đi, Giao tiên mới trầm giọng nói.

Chớp mắt một cái sắc mặt ông ta đã âm trầm có thể nhỏ ra nước.

Tôi nhất thời ngây ngẩn, hỏi Giao tiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Quỳ ca ca biến thành dạng gì? Tại sao tôi lại phải trốn?

Hơn nữa ngày mai sẽ là hôn lễ của tôi, tôi có thể tránh đi nơi nào?

“Không kịp giải thích cho ngươi, ngươi chỉ cần làm theo ta nói là được. Bây giờ cầm bông hoa kia quay lại nhấn chìm xuống đáy nước, sau đó lập tức đi ngay, hôn lễ ngày mai hủy bỏ!” Giao tiên vội la lên.

Nhìn bộ dáng kia của ông ta thật giống như hận không tự mình làm được những chuyện này, nhưng ông ta sợ tích khí kia, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng thúc giục.

Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, Giao tiên sợ tích khí như vậy, chẳng lẽ ông ta đã chết? Bây giờ ông ta chẳng qua chỉ là hồn phách?

Sau khi toát ra ý nghĩ này tôi lần nữa nhìn Giao tiên, quả nhiên phát hiện thân thể ông ta có chút hơi mờ nhạt giống như là ánh sáng vậy. Chỉ là bởi vì ông ta khi còn sống có thực lực quá cao cho nên sau khi chết hồn phách mới có thể ngưng tụ khiến tôi nhìn qua không nhận được ra.

Xác nhận bây giờ Giao tiên chỉ là hồn phách đầu tôi liền ong lên một tiếng, choáng váng.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mang thứ này đi xử lý!” Thấy tôi không cử động Giao tiên lại càng cuống cuồng, giống như hoa Quỳ Dao tùy lúc có thể giết người vậy.

Nghe ông ta gầm lên một tiếng tôi mới phản ứng lại được, khóe mắt không tự chủ được đã ươn ướt, cũng không kịp hỏi Giao tiên chết như thế nào, vội vàng đem hoa Quỳ Dao nhét lại vào trong hộp gỗ rồi chạy nhanh tới bờ suối.

Với tốc độ của tôi, dường như chưa đầy một giây sau tôi đã tới bờ suối Tô Mộc nói.

- --

Sant: Hẹn các bạn ngày mai nhé
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 372-2


Nhưng tôi vừa mới định đem hộp gỗ ném vào trong nước thì sau lưng xuất hiện một lực phi phàm bao bọc toàn thân tôi.

Cơ thể tôi giống như bị lời nguyền, toàn thân trên dưới không còn nghe tôi sai khiến.

“Lộc Dương, ngươi không chỉ ngu xuẩn mà còn muốn hủy diệt ta cùng Dương Dương trong hoa Quỳ Dao, cho dù ta bồi dưỡng ngươi như thế nào thì ngươi cuối cùng cũng không thành cô ấy được….” Sau lưng tôi truyền tới một tiếng nói lạnh như băng, âm thanh này có chút quen tai, chợt xa chợt gần giống như người nói chuyện với tôi còn cách xa cả ngàn dặm lại giống như ngay sát bên người tôi.

Thân thể tôi run lên.

Nếu như tôi nghe không lầm thì chủ nhân của âm thanh này tôi đã gặp, chính là tổ tiên Tô gia mà Tô Mộc từng nói.

Cũng chính là hồn tích có thực lực mạnh nhất tôi đã tới.

Hồn tích, Chung Quỳ!

Cho tới giờ khắc này tôi mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra tổ tiên Tô gia chính là Chung Quỳ, cũng chính là Quỳ ca ca trong kí ức kiếp trước của tôi.

Chẳng trách Tô Mộc lại có dáng dấp giống Quỳ ca ca ở kiếp trước như vậy. Tôi đã nên sớm nghĩ tới mới đúng, Tô Mộc từng nói Chung Quỳ biến mất năm trăm năm đã thay đổi tướng mạo, cho nên tôi mới không  đem tổ tiên Tô gia liên tưởng tới Chung Quỳ.

“Quỳ ca ca, huynh muốn làm cái gì?” Tâm tư tôi trầm xuống, giọng run lên.

Tôi phản ứng quá chậm chạp, trong giọng nói vừa rồi của tổ tiên Tô gia tràn đầy sát ý, thật giống như hận không giết tôi được vậy.

Rõ ràng trong lời nói của hắn đã đem tôi và Dương Dương chia làm hai người, hơn nữa hắn rất ghét tôi!

Chẳng trách Giao tiên nói Quỳ ca ca thay đổi, hắn đã không còn là Quỳ ca ca trong kí ức kia của tôi mà đã thành thiên sư Chung Quỳ nguy hiểm lợi hại.

“Làm gì? Ha ha, ta phải sửa lại sai lầm của mình, ta cũng không nên ôm ảo tưởng với ngươi. Tận tâm tận lực đào tạo ngươi để ngươi trở lại trong thân thể của cô ấy, để ngươi có thể biến thành cô ấy, để cô ấy có thể sống lại…” Chung Quỳ nói.

Giọng nói của hắn gằn lại khiến người khác ớn lạnh đau đớn, trong giọng nói tràn đầy bất mãn cùng căm hận tôi.

“Sự tồn tại của ngươi chỉ là để cho Dương Dương của ta sống lại. Hồn phách của ngươi hư hại không phục hồi nổi, là ta đã sửa đổi thiên mệnh để ngươi được đầu thai, sống một kiếp lại một kiếp.”

“Ta sợ ngươi sinh ra vốn kém cỏi sẽ bị ông trời phát hiện cho nên cố tình tạo ra một Tô gia để bảo vệ ngươi, che giấu ngươi, đào tạo ngươi.”

“Còn ngươi thì sao? Ngươi lại cùng Tô Mộc nghiệt chướng kia làm gì? Tự tiến hóa tư tưởng của mình, muốn thoát khỏi ta, phản bội ta, khiến cho Dương Dương của ta không còn tồn tại!”

Nói đến đây người tôi liền run lên bần bật, cả người giống như bị rơi vào hầm băng ngàn năm vậy, lạnh thấu xương.

Không đúng, loại giá rét này phát ra từ sâu trong nội tâm, so với rơi vào hầm băng càng khiến người ta khó chịu.

Một thân ảnh màu trắng như tuyết từ từ hiện lên trước mặt tôi, trong tay hắn vẫn cầm chiếc quạt bằng đồng màu vàng như cũ, ánh mắt đỏ au, trong mắt tràn đầy sát ý cùng hận ý, lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm. Cho dù bây giờ tôi là thần nhưng đối mặt với tổ tiên Tô gia tôi vẫn không khỏi rùng mình một cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 372-3


“Chẳng lẽ huynh muốn giết ta?” Tôi sợ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng khi đối mặt với tổ tiên Tô gia tôi chỉ có thể gồng tinh thần, cười khan nói.

“Mặc dù trí nhớ kiếp trước của ta không đầy đủ nhưng ta chính là Lộc Dương, Lộc Dương chính là ta. Quỳ ca ca, huynh…” Tôi lắp bắp nói.

Tôi cố gắng tận lực muốn thân cận với hắn, dẫu sao kiếp trước hắn cùng Lộc Dương có tình cảm tốt như vậy, không có lý do gì đột nhiên lại trở mặt.

Nghe tôi gọi hắn là Quỳ ca ca, tổ tiên Tô gia thoáng ngay người, ánh mắt nhìn tôi giống như đang nhìn một người khác, dịu dàng rất nhiều.

Có điều đây chỉ là thoáng qua, chỉ chớp mắt sau mắt hắn lại lạnh mấy phần, cắt đứt lời của tôi: “Đừng gọi ta là Quỳ ca ca, ngươi không phải cô ấy, Dương Dương của ta sẽ không yêu người khác, càng không bỏ mặc ta mà chạy trốn cùng người khác.”

Vừa nói khóe miệng hắn đã cong lên, trực tiếp níu lấy cổ áo tôi bay đi.

Giao tiên trên mặt đất nhất thời kêu lên một trận, nhìn dáng dấp giống như là muốn đuổi theo.

Chỉ là dưới sự uy áp từ tích khí của Chung Quỳ, ông ta căn bản không nhúc nhích được, nói được một câu đầy đủ đã rất khó khăn.

Chớp mắt một cái tôi đã bị Chung Quỳ lôi trở lại sân cỏ trong nông trường.

Những người chuẩn bị cho hôn trường dường như không bị vụ nổ kia ảnh hưởng, dường như cũng không biết nơi này có chuyện xảy ra, chuyên tâm trang trí cho hôn lễ cũng đã kết thúc công việc.

Toàn hộ hôn trường đã chuẩn bị xong xuôi, màu chủ đạo là màu trắng xanh tôi thích nhất, toàn bộ hôn trường trang trí bằng rất nhiều hoa tươi, cực kỳ lãng mạn.

Chỉ là cảnh quá đẹp như vậy trong con mắt của Chung Quỳ lại càng khó chịu.

“Nghiệt chướng, còn chưa chịu ra.” Thả tôi xuống sân cỏ, ánh mắt Chung Quỳ hướng về một ngôi nhà gỗ nhỏ lạnh lùng nói.

Theo sau tiếng của Chung Quỳ, vừa rồi các người làm còn đang đi đi lại lại nhất thời dừng lại, tất cả đều bị định trụ*. (*cái từ ‘định trụ’ này mình không tìm được từ thay thế, có lẽ ai cũng hiểu nghĩa nó hen)

Cả thế giới dường như chỉ còn lại ba người chúng tôi vậy.

Không nên ra ngoài!

Tim tôi đập thình thịch, trong lòng hướng về phía Tô Mộc kêu gào. Với trạng thái của Chung Quỳ bây giờ nếu như Tô Mộc dám ra đây hẳn phải chết không cần nghi ngờ!

Đáng tiếc Tô Mộc không phải Giao tiên, giữa tôi và anh ấy cho tới bây giờ chưa từng có thần giao cách cảm.

Cửa nhà gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt giòn dã, từ từ mở ra.

Trái tim tôi thắt lại, xong rồi!

Tô Mộc cuối cùng vẫn đi ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 373


Ánh mắt anh ấy quét thoáng qua tôi một cái, không hề dừng lại, rồi dừng ở trên người Chung Quỳ, cười thảm một tiếng, nói: “Giờ khắc này vẫn phải tới.”

“Nếu biết trốn không thoát thì đừng nên giãy giụa vô ích. Ngươi cho là mang cô ta chạy tới phương Tây thì ta sẽ không có biện pháp nào sao?” Lông mày Chung Quỳ nhướng lên một cái, cười lạnh nói.

“Là ta mộng tưởng hão huyền.” Tô Mộc nhỏ giọng nói. Giọng nói của anh ấy lúc này không còn chút kháng cự nào, chậm rãi hướng về phía Chung Quỳ quỳ xuống, nói: “Ta cho rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó, ở bên cạnh bảo vệ Dương Dương thật tốt, đánh thức trí nhớ của cô ấy thì nhiệm vụ của ta liền hoàn thành.”

“Ta cho rằng, tình cảm của ta với Lộc Dương chẳng qua chỉ là kế thừa từ hồn phách của ngươi, chỉ cần ta yêu người khác thì tình yêu đối với Lộc Dương sẽ phai nhạt.”

“Ta cho rằng, trải qua mười kiếp rèn luyện, một luồng thần phách cũng có thể trở thành linh hồn độc lập, dù là biến thành một người bình thường không có gì lạ cũng được.”

“Nhưng thế sự vô thường. Dù ngươi đem tinh phách của Lâm Yến Nhi cắm rễ trong thân thể ta, đem tính mạng của chúng ta ràng buộc với nhau thì ta vẫn động tâm với Lộc Dương. Cho dù đời này cô ấy xấu xí, lại lười, lại ngu ngốc hay thế nào đi nữa ta cũng chỉ muốn ở chung một chỗ với cô ấy, dù chỉ có thể ở bên cạnh cô ấy ba hay năm năm ta cũng sẽ tìm kiếm.”

Tô Mộc nói.

Lúc nói tới chỗ này ánh mắt anh ấy nhìn về phía tôi, sự sợ hãi Chung Quỳ trong đáy mắt từ từ tản đi đồng thời hiện lên ánh vui mừng, thật giống như có thể nhìn thấy tôi thì mọi thứ này cũng đều đáng giá. Anh ấy sớm biết sẽ là kết quả này nhưng lại chưa bao giờ hối hận.

Nhìn Tô Mộc lúc này trái tim tôi đau đớn muốn nổ tung!

Tại sao?

Tại sao Quỳ ca ca lại xuất hiện đúng lúc tôi sắp làm đám cưới, ngăn cản hạnh phúc của tôi?

Rốt cuộc hắn là người nào, cùng Tô Mộc có quan hệ thế nào?!

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu hơn, thật giống như không thể hít thở.

Yêu lực bốn phía như có như không bị tích khí đè nén rúc vào một chỗ, mơ hồ đong đưa trong thượng đan điền của tôi.

“Quỳ ca ca, là huynh đem hồn phách Lâm Yến Nhi cùng hồn phách Tô Mộc ràng buộc với nhau? Vậy chủ nhân của Lâm Yến Nhi cũng chính là huynh?” Người tôi khẽ run lên, hỏi Chung Quỳ.

Mặc dù Chung Quỳ nói sự tồn tại của tôi chỉ là vì để làm sống lại Lộc Dương trong lòng hắn, nhưng nếu hắn chính là chủ nhân của Lâm Yến Nhi thì họa diệt môn của Tô gia năm đó không phải là do chính tổ tiên Tô gia là hắn bày kế sao?

Còn có tiếp sau đó, Tô Mộc bị buộc phải cho tôi ăn hoa bỉ ngạn để khôi phục trí nhớ kiếp trước của tôi.

Những chuyện này đều là Chung Quỳ sớm đã sắp xếp, chỉ là vì để sau khi tôi khôi phục trí nhớ kiếp trước sẽ dung hợp vào trong yêu thân này, biến thành thần Lộc Dương một cách hoàn chỉnh!

Tất cả đều là một ván cờ, từ khi tôi vừa sinh ra thì số mệnh của tôi đã bị Chung Quỳ từng bước sắp xếp xong xuôi.

Vậy Tô Mộc là gì?

Cũng chỉ là một quân cờ bên cạnh tôi trong tay Chung Quỳ? Chỉ là quân cờ này lại thành tinh, có tư duy của mình, thoát khỏi tay hắn, cho nên Chung Quỳ cho dù phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải tiêu diệt hai chúng tôi?

Nghĩ tới đây lửa giận trong lòng tôi không nhịn được phun trào, dựa vào cái gì mà số mệnh của tôi bị người khác nắm trong tay?

Bởi vì hắn là thần sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 373-2


A ha, bây giờ tôi cũng là thần.

Trong mắt tôi bất giác xuất hiện tia ác ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Quỳ, yên lặng như núi lửa trước khi bùng nổ vậy.

Cho dù hắn tính toán điều gì thì hắn cũng muốn làm thương tổn Tô Mộc của tôi. Tôi! Không! Cho! Phép!

“Không sai, Lâm Yến Nhi chẳng qua chỉ là một lệ quỷ ta tiện tay bắt được mà thôi. Ngay cả Tô Mộc cũng là một luồng phách được tách ra từ trên người ta, không có ta thì hắn chẳng phải là gì cả! Tô Mộc nghiệt chướng có một câu nói rất đúng, ngươi quả thật quá ngu ngốc, tu luyện thế nào cũng như bùn nát không đỡ nổi tường. Chỉ một Lâm Yến Nhi mà có thể mấy lần đem đẩy ngươi vào tuyệt cảnh, nếu là Dương Dương của ta thì chỉ nháy mắt một cái Lâm Yến Nhi đã biến mất trong trời đất, sao còn phải chật vật như này…”

Chung Quỳ vừa nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt của tôi, trong mắt lộ vẻ khổ sở.

Nói xong hắn không chút nào do dự nữa, tay đưa về phía cổ tôi.

Thân thể tôi trong nháy mắt mất đi khống chế, trực tiếp bay về phía hắn, cổ tôi chủ động lọt vào trong tay hắn.

‘Rắc’ một tiếng vang nhỏ, tôi nghe tiếng xương bị bóp vỡ.

Một trận đau đớn từ cổ họng tôi truyền ra, mùi máu tanh xộc lên mũi tôi.

“Không được!” Tô Mộc hét lên một tiếng, người thật nhanh xông về phía tôi, muốn cứu tôi ra khỏi tay của Chung Quỳ.

Nhưng anh ấy là quỷ, Chung Quỳ là hồn tích, quan hệ giữa bọn họ trời sinh đã không ngang hàng, không thấy Chung Quỳ làm động tác gì nhưng Tô Mộc đã nằm bẹp xuống đất, trên người giống như có chùy vạn cân đè lên người vậy, chớp mắt hai chân đã bị vùi vào trong đất không rút ra được.

“Phản bội ngươi là ta! Yêu cô ấy cũng là ta! Từ đầu chí cuối đều là ta chủ động dẫn dắt cô ấy, cô ấy không biết gì cả, ngươi muốn xả giận hãy xả lên người ta!” Tô Mộc hét lên.

Vừa nói lượng âm khí ít ỏi trên người anh ấy vừa được điều động toàn bộ, tạo thành một con lốc xung quanh anh ấy.

Anh ấy không phải muốn liều mạng cùng Chung Quỳ chứ?!

Tôi vội vàng chỉ biết lắc đầu với Tô Mộc, muốn gọi anh ấy, bảo anh ấy cách Chung Quỳ xa một chút, nhưng cổ họng tôi bị Chung Quỳ bóp chặt, nửa từ cũng không nói được.

“Lên người ngươi? Ngươi là một phách của ta, ngươi mất mạng thì ta cũng bị thương nặng, ngươi nghĩ ta ngu như vậy sao? Nếu ngươi yêu đồ giả này ta sẽ khiến ngươi trơ mắt nhìn cô ta chết trong tay ta. Ngươi không thể làm gì, ta muốn ngươi cũng phải nếm trải cảm giác tận mắt nhìn người mình yêu chết đi là như thế nào!”

Nói xong chiếc quạt động trong tay Chung Quỳ đập lên trán tôi.

Tôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cảm giác trời đất quay cuồng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 373-3


Sau lưng còn có tiếng Tô Mộc hét lên tê tâm liệt phế: “Dương Dương…”

“Ngươi không xứng ở trong thân thể Lộc Dương của ta. Nhìn chính linh hồn của ngươi xem, linh hồn ngươi xấu xí không chịu nổi, ngay cả thần lực của Lộc Dương cũng không lấy được. Ngươi chỉ là đồ phế vật, thật lãng phí khi để nó trong tay ngươi!” Ngay khi đầu óc tôi đang choáng váng thì đột nhiên có âm thanh xuất hiện bên cạnh tai tôi.

Tôi cả kinh trong lòng, lúc này mới phát hiện tôi còn chưa chết, chẳng qua hồn phách bị Chung Quỳ kéo ra khỏi thân thể. Tô Mộc ở bên đã gần tan vỡ, âm khí xung quanh anh ấy đang xoay tròn càng lúc càng nhanh, đến khi nhanh hết sức có thể Tô Mộc đột nhiên giống như lò xo từ dưới đất bay ra ngoài, bắn về phía sau tôi và Chung Quỳ!

“Tô Mộc! Đừng tới đây!” Tôi căng thẳng trong lòng, hét lên.

Nhưng tôi nói đã muộn, Tô Mộc xen lẫn trong âm khí xông về phía chúng tôi. Lúc này tôi mới thấy rõ tại sao Tô Mộc đột nhiên có thể thoát ra được vùng đất khống chế, hai chân anh ấy vẫn bị kẹt trong đất bị Tô Mộc tự chặt đứt!

Nước mắt tôi không kìm nén được nữa, òa một tiếng khóc lên.

Cùng lúc đó, yêu khí bị nén lại trong cơ thể kia giống như mãnh thú xổng chuồng, luồng yêu khí xanh đen điên cuồng lao ra khỏi cơ thể bay về bốn phía xunh quanh.

Ầm! Ầm! Ầm!... Số lớn yêu khí bị nén lại bất chợt phun ra nổ lớn thành tràng kinh thiên động địa.

Trong nháy mắt cây cối nhà cửa xung quanh nông trường bị đánh bát chỉ còn một mảng nám đen, những người làm khi trước bị Chung Quỳ định trụ cũng không thấy bóng dáng, có lẽ đã bị yêu khí nổ lớn biến thành cát bụi.

Tôi đã mù quáng giết nhiều người như vậy, nếu ai dám đả thương Tô Mộc thì người đó chính là kẻ địch của tôi!

Tôi đưa mắt quét một vòng quanh đám phế tích, hôn trường được bố trí tuyệt đẹp tỉ mỉ cũng biến thành một mảnh nám đen.

Trái tim tôi rỉ máu, sự tuyệt vọng tràn ngập toàn thân tôi. Nếu như Chung Quỳ nhất định phải ép tôi cùng Tô Mộc tách ra thì coi như tôi có mất mạng sống này cũng phải kéo hắn chôn theo tôi!

“Lộc Dương, em đã quay lại?” Trong đám phế tích bay đến một âm thanh lộ rõ vẻ vui mừng, một bóng người trắng như tuyết xuất hiện trước mặt tôi, ánh mắt kinh ngạc vui mừng nhìn tôi.

Là Chung Quỳ.

Hắn không nghĩ tới tôi đột nhiên bộc phát ra thần lực mãnh liệt như vậy nên cho rằng Lộc Dương kiếp trước đã thức tỉnh.

“Quỳ ca ca!” Tôi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, cong miệng cười với hắn đầy rạng rỡ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 374


“Thật là… muội?” Chung Quỳ thấy nụ cười của tôi liền ngây ngẩn, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ cùng không dám tin, ánh mắt nhìn tôi có chút mê ly giống như thấy thiên thần vậy.

“Muội vẫn luôn là muội, chưa bao giờ thay đổi.” Mặt tôi cười rạng rỡ như hoa anh túc.

Biểu tình trên mặt Chung Quỳ hơi ngừng một lát giống như phát giác ra điều gì, chỉ là hắn còn chưa kịp nghi ngờ và hỏi thì tôi đã đưa tay bóp vào cổ hắn, giống như vừa rồi hắn bóp tôi vậy, lạnh lùng nói: “Chỉ có điều cho tới bây giờ ta đều là Lộc Dương của Tô Mộc, không có bất cứ quan hệ gì với Chung Quỳ ngươi!”

Nói xong tôi dùng sức, đem yêu khí bọc lấy hắn lại.

Tôi biết hắn là thần, muốn giết hắn không hề dễ dàng. Nhưng bây giờ tôi cũng là thần, hơn nữa còn là thần đang nổi giận!

Con giận trong lòng tôi càng ngày càng tăng, hóa ra hắn phí hết tâm tư muốn làm sống lại mộc Lộc Dương ác ma, hắn đã làm được.

Mặt Chung Quỳ rốt cuộc xuất hiện vẻ hoảng sợ, hắn nhìn tôi không dám tin, trong mắt đều hiện lên vẻ không tưởng tượng nổi.

Khí lực trên tay tôi càng ngày càng lớn, vì để cho Chung Quỳ cảm giác được đau nên tôi điên cuồng đem yêu khí từ trong đan điền tập trung đi ra, bọc lại tích khí trên người Chung Quỳ.

Lượng yêu khí lớn nhanh chóng rời khỏi thân thể tôi, hồn phách tôi trở nên càng ngày càng trong suốt giống như bị thương tổn không nhỏ.

Cũng phải, tôi có thể thành thần đều dựa vào yêu khí của kiếp trước, nếu như không có yêu khí này trong cơ thể thì tôi ngay cả là ác quỷ cũng không bằng được.

Có điều như vậy thì đã sao? Nếu như Tô Mộc chết chỉ còn lại một mình tôi thì còn sống có ý nghĩa gì? Cho dù tôi là thần, có năm tháng dài vô tận thì cũng chỉ bị gồng xích bởi thời gian mà thôi, càng thêm thống khổ.

Chung Quỳ bay tới phương Tây đã sớm kiệt sức, tích khí không còn lợi hại như trước kia, không biết qua bao lâu tích khí trên người Chung Quỳ rốt cuộc đều bị yêu khí bọc lại.

“Hóa ra không có tích khí thì ngươi cũng chỉ là một con quỷ thông thường mà thôi, không có gì đặc biệt.” Tôi cười lạnh nhìn Chung Quỳ nói.

Sự kinh hoảng trong mắt hắn hiện lên nhiều hơn, nhìn hồn phách tôi nói: “Ngươi lại kéo yêu khí đi ra ngoài thì chính ngươi cũng sẽ hồn phi phách tán. Ngươi vốn chỉ là một tàn hồn của Lộc Dương, là ta đã dùng máu tươi của mình bồi bổ ngươi mười kiếp thì ngươi mới có hồn phách hoàn chỉnh như bây giờ. Ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?”

“Báo đáp? Là ta cầu xin ngươi bồi bổ cho ta sao?” Tôi cười lạnh một tiếng, đối với Chung Quỳ không có chút thương hại nào.

Không chỉ đối với hắn, tôi đối với chính mình cũng không có chút thương hại nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 374-2


Việc đã đến nước này, Tô Mộc bị thương nặng, tôi chỉ còn một luồng tàn hồn thì còn ở lại dương gian làm gì.

“Thiên sư Chung Quỳ đại danh đỉnh đỉnh đỉnh, ha ha, từ xưa tới nay đều nói ngươi tàn khốc vô tình, nhưng ngươi vì ham muốn của mình mà tạo ra ta. Nếu như ngươi cảm thấy trước kia gặp ta là sai lầm vậy thì hôm nay ta sẽ kết thúc sai lầm này, cũng kết thúc ân ân oán oán kiếp trước. Lần này là lần cuối cùng, ta không hy vọng có một kiếp sau lại có một cô gái tên là Lộc Dương thua ở trong tay ngươi.”

Nói xong câu cuối tôi liền phun ra đoàn yêu khí màu xanh lá cây cuối cùng vây khốn Chung Quỳ.

Lúc này tôi đã hoàn toàn trong suốt giống như linh hồn vừa mới chết, bồng bềnh không chỗ nương tựa.

Chung Quỳ cũng không hơn gì tôi, hắn không có tích khí bảo vệ liền bị yêu khí trói chặt lấy.

Tôi nhận ra tôi đã cố hết sức, không có yêu khí trong thân thể thì muốn điều khiển yêu khí đang trói Chung Quỳ cũng cực kỳ khó khăn. Cũng may yêu khí kia còn có chút ý thức, sau khi cảm ứng được với tôi liền tự động dựa theo suy nghĩ của tôi đè ép Chung Quỳ.

Mặt Chung Quỳ bắt đầu biến dạng trở nên xấu xí không chịu nổi, hồn phách hắn phát ra tiếng vang giống như đồ gốm đang bị nghiền nát.

“Ngươi không giết được ta, ta đã là hồn tích. Ngược lại Tô Mộc thì… ha ha, hắn là một phần của ta, ta chết đi thì hắn cũng không thể một mình sống. Nếu ngươi muốn kết thúc vậy thì cũng nhau hồn phi phách tán đi!” Chung Quỳ đang yên lặng đột nhiên ha ha cười lớn.

Nghe được cái tên Tô Mộc ngón tay tôi không khỏi tự giác dừng một chút. Anh ấy còn chưa chết? Hồn phách anh ấy cùng hồn phách Chung Quỳ ràng buộc lẫn nhau?

Trái tim vốn sớm tuyệt vọng như tro tàn bỗng nhiên lại hồi sinh, nếu như tôi hiểu không sai thì Tô Mộc quả thật từng nói anh ấy cùng Chung Quỳ không tách rời được với nhau, tức là chỉ cần Chung Quỳ không chết thì Tô Mộc cũng sẽ không chết?

Nhưng vừa rồi Tô Mộc mới lao về phía Chung Quỳ, âm khí toàn thân rõ ràng đã tan hết, hồn phách cũng biến mất vô ảnh vô tung. Anh ấy vẫn tồn tại sao?

“A ha, ngươi rốt cuộc không phải cô ấy. Năm đó cô ấy vì giết chết Yêu Thần mà từ bỏ cả hồn phách lẫn tu vi của mình, đối với ta cũng chẳng ngó ngàng gì tới. Vậy mà ngươi chỉ cần nghe thấy cái tên Tô Mộc liền mềm lòng, ha ha, định trước không thành được việc lớn.” Chung Quỳ cười khổ nói.

Hắn thừa lúc tôi ngẩn ra đã tránh thoát đoàn yêu khí của tôi, miệng thở dốc đang nhìn tôi.

Sắc mặt tôi trầm xuống, mắt lạnh nhìn hắn: “Tô Mộc ở đâu?”

“Có quan trọng không? Dù sao ngươi cũng phải cùng ta lấy mạng đổi mạng còn quản tới hắn làm gì. Chỉ đáng tiếc, ngươi thương hắn như vậy nhưng hắn cũng vĩnh viễn không thấy được. Ha ha.” Chung Quỳ thở dốc từng ngụm, người tỉnh lại được một ít mặt liền cười gằn, nói.

Tất cả yêu khí vừa rồi của tôi dùng để vây khốn hắn giờ đã tan hết, bây giờ chỉ còn một bóng hình trong suốt run lẩy bẩy, tình thế giữa chúng tôi lập tức đảo ngược.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 374-3


Cũng may Chung Quỳ cũng bị tiêu hao không nhẹ, hắn từng bước từng bước đi về phía tôi, ngón tay dài giữ lấy cằm tôi, cưỡng ép tôi nhìn hắn, giọng đầy căm hận: “Nuôi muội mười kiếp mới gom đủ hồn phách thành công, cứ như vậy biến mất mà muội chấp nhận được sao? Tại sao lại vì đồ nghiệt chướng đó? Rốt cuộc hắn có chỗ nào tốt để cho muội là thần mà từ bỏ như vậy. Huynh cho muội thêm một cơ hội, nếu như muội ở bên cạnh huynh thì ta sẽ giữ cái mạng này cho muội.”

“Ta không phải là Lộc Dương của ngươi.” Tôi cắn răng nói.

Yêu khí toàn thân tan hết, tôi chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng, lạnh thấu xương.

Loại cảm giác này rất khó chịu khiến tôi không tự chủ được muốn tìm một chỗ ấm áp.

Vô tình trên người Chung Quỳ lại tản mát ra một luồng nhiệt, giống như là hắn biết cảm giác bây giờ của tôi vậy, một cổ ấm áp bao lấy quanh tôi, thúc giục tôi nhào vào trong ngực hắn.

Nếu như tôi nhào vào trong ngực hắn thì tôi có thể tiếp tục sống sót, hơn nữa sẽ trở nên rất thoải mái.

Nhưng còn Tô Mộc…

Cái tên này giống như dao đâm vào tim tôi, dù là lạnh buốt, dù là tan xương nát thịt thì tôi cũng không muốn phản bội.

“Muội đã quen gương mặt đó? A ha, gương mặt đó vốn chính là của huynh, huynh có thể thu hồi lại, thậm chí huynh cũng có thể đổi tên thành Tô Mộc, sau này huynh chính là Tô Mộc, muội chính là Lộc Dương của huynh. Chúng ta thỏa thuận, huynh không cần Lộc Dương kiếp trước quay lại, muội cũng sẽ như thế.” Chung Quỳ cười khổ nói.

Vừa nói hắn vừa hung hăng lắc đầu thật giống như cúi đầu trước số mệnh vậy.

Chờ đến khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt đã không còn là gương mặt của Chung Quỳ nữa mà là gương mặt tôi quen thuộc, yêu đến ghi lòng tạc dạ.

“Tô Mộc.” Thấy gương mặt này nước mắt tôi không tự chủ được ứa ra, trái tim đau đớn như đang rỉ máu.

Thấy tôi không cự tuyệt, miệng Chung Quỳ cong lên cười sung sướng, cúi đầu hôn tôi.

Tôi cười thảm một tiếng, có lẽ giữa tôi cùng Tô Mộc thật sự là sai lầm, từ giây phút biết Tô Mộc tôi liền rơi vào vạn kiếp bất phục.

Tôi nhắm mắt lại, khi đầu lưỡi Chung Quỳ đưa vào tôi liền khép chặt răng lại.

Dương khí người sống tập trung dưới lưỡi, âm khí người chết cũng tập trung dưới lưỡi, nếu như tôi đoán không lầm thì tích khí của hồn tích cũng sẽ tập trung ở dưới lưỡi.

Tôi nghiến răng, ‘Tô Mộc’ trước mặt bỗng nhiên hét lên một tiếng giống như không chịu nổi đau đớn.

Tôi cười thảm ở cho tròng, hắn càng giãy dụa tôi lại càng nghiến cặt, phòng hắn chạy thoát tôi còn đưa tay hay giữ chặt eo hắn, kéo hắn lại sát người tôi.

“Im miệng! Buông Dương Dương của ta ra!” Ngay khi tôi định đem toàn lực muốn cùng Chung Quỳ lấy mạng đổi mạng thì phía sau lưng tôi đột nhiên truyền tới âm thanh giận dữ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 375


Đường Dũng?!

Toàn thân tôi run nên, thế nào cũng không ngờ được vào lúc này Đường Dũng sẽ xuất hiện.

Anh ta thấy ‘Tô Mộc’ với tôi đang ôm nhau còn tưởng rằng ‘Tô Mộc’ cưỡng hôn tôi, lửa giận bừng bừng xông về phía Chung Quỳ, đem lôi Chung Quỳ ra, sau đó không nói gì thêm mà bắt đầu hướng về phía Chung Quỳ, đồng thời còn móc ra một khối phật bài ánh vàng rực rỡ ném về phía Chung Quỳ.

“A ha, con sóc nhỏ, ngươi cũng quá coi thường ta. Cho dù bây giờ ta bị thương nặng thì ngươi cho rằng một thứ phế vật này trong tay ngươi có thể đánh lại ta?” Chung Quỳ bị tôi cắn đã ộc máu tươi, mặt đầy dữ tợn trợn mắt nhìn Đường Dũng nói.

Hắn đứng ở trước mặt Đường Dũng, không né cũng không đánh trả, tùy ý cho Đường Dũng niệm chú và dùng phật bài nện ở trên người hắn, nhưng chỉ giống như con muỗi bay trên người hắn vậy, đối với hắn không có bất kỳ tác dụng gì.

Quan trọng hơn chính là, theo sự công kích của Đường Dũng đối với hắn, bóng người hắn vốn đã mờ đi lại bỗng ngưng tụ trở lại, nhìn qua so với vừa rồi rắn chắc hơn không ít.

Hắn đang hấp thu dương khí của Đường Dũng!

Tôi thấy không ổn, muốn kêu Đường Dũng mau quay lại, nhưng khi há miệng ra tôi mới phát hiện giọng tôi lại không phát ra âm thanh được.

Hơn nữa bởi vì vừa rồi tôi đã cắn Chung Quỳ, người hấp thu không ít tích khí, bây giờ trạng thái hồn phách gần như là trong suốt, tay chân đều mập một vòng giống như sưng vù.

Hồn phách sưng vù, Tô Mộc từng nói đây là điềm báo trước hồn phi phách tán, cuối cùng tôi không chống đỡ nổi nữa rồi.

Trong lòng tôi đau như dao cắt, tôi chết cũng được đi, nhưng Đường Dũng tại sao lại còn muốn đi tìm cái chết?!

Tôi đứng ở sau lưng anh ta nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không làm được, ngay cả nhắc nhở anh ta một chút cũng không được.

Đường Dũng lúc này cũng phát hiện không đúng, sửng sốt một chút, cau mày nói: “Ngươi không phải Tô Mộc?”

“A ha, có phải không?” Chung Quỳ cười nói.

Hắn vừa cười nhạt vừa đi về phía Đường Dũng, vẫn là gương mặt đẹp trai của Tô Mộc nhưng biểu tình lúc này lại hoàn toàn khác Tô Mộc.

“Tô Mộc vốn với ta là một thể, là một người, bây giờ sứ mạng của hắn kết thúc thì cũng không còn cần thiết tồn tại nữa. Ngược lại ngươi…”

“Thật ra ta đã dự tính, ban đầu Lộc Dương tiện tay cứu ngươi một mạng, ngươi vì báo ân mà đã đi theo cô ấy mười kiếp, bây giờ Lộc Dương phải trở về bên cạnh ta, nể sự trung thành của ngươi hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Mau cút nhanh đi!”

Lúc này bóng người Chung Quỳ đã ngưng tụ như người bình thường, tích khí trên người cũng bắt đầu từ từ khôi phục.

Nhận ra được tích khí, Đường Dũng cả kinh, trong nháy mắt di chuyển tới trước mặt tôi, muốn đem ngăn cách tôi khỏi tích khí kia.

Nhưng anh ta đã bị Chung Quỳ hấp thu không ít dương khí, tinh thần đã bị kém đi rất nhiều, anh ta còn chưa kịp làm gì thì Chung Quỳ đã vung tay lên, thân thể Đường Dũng bị đánh bay ra ngoài, nằm bẹp xuống đất không có động tĩnh gì.

Trong chớp mắt ngay cả Đường Dũng cũng quanh quẩn ở ranh giới cái chết, lòng tôi bi thương vô cùng, hận vừa rồi không thể kéo Chung Quỳ cùng nhau xuống địa ngục.

“Lộc Dương, mặc dù ngươi không phải là cô ấy nhưng ít nhiều có chút trí nhớ của cô ấy, còn nhớ con sóc nhỏ khi trước cô ấy cứu khỏi miệng Giao tiên không? Chính là tiểu tử kia. Chỉ cần hôm nay ngươi đi với ta thì ta sẽ tha mạng cho hắn, hơn nữa còn bỏ tên hắn khỏi sổ sinh tử, để hắn làm thần tiên trường sinh bất lão.”

“Hắn tu mười kiếp không phải là vì kết quả này sao, chỉ cần ngươi lựa chọn ở cùng ta, ngươi không bị hồn phi phách tán mà hắn cũng đạt thành tâm nguyện. Sống hay chết đều do quyết định của ngươi, đừng thử sự nhẫn nại của ta, cũng đừng có ý niệm lấy mạng đổi mạng với ta nữa, ngươi đã không còn vốn liếng…” Chung Quỳ nói.

Ánh mắt hắn sắc như dao, quát vào mặt tôi, chờ tôi trả lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 375-2


Tôi chỉ cảm thấy một trận lạnh như băng, hồn phách tôi ngày càng trương lên, cũng càng ngày càng phân tán.

Đã là ở bên bờ thời khắc bị hồn phi phách tán.

Tô Mộc không có ở đây, mặc dù anh ấy không bị hồn phi phách tán nhưng chỉ cần có Chung Quỳ ở đây thì Tô Mộc cũng chạy không thoát được. Chúng tôi đã hoàn toàn bị đánh bại,

Tôi nửa có nửa không muốn cầu xin hắn, sống chết của tôi không là vấn đề, nhưng còn Đường Dũng…

Tôi đưa mắt nhìn tới người Đường Dũng, hồi tưởng lại từng ly từng tí một từ khi biết anh ta tới nay, trong lòng tôi cũng rất ấm áp.

Hóa ra kiếp trước anh ta chính là con sóc nhỏ trên cây kia, chẳng trách anh ta lần đầu tiên thấy tôi đã đối với tôi rất tốt, thậm chí còn từ bỏ cả thói trăng hoa kia chỉ vì tôi, luôn hi sinh mọi thứ cho tôi mà không cần tôi báo đáp.

Dù tôi yêu Tô Mộc muốn chết, anh ta cũng ghen tị muốn chết nhưng vẫn vì tôi mà hi sinh hết thảy.

Anh ta vì tôi làm quá nhiều, tôi có thể chết nhưng anh ta thì không thể.

Nghĩ đến đây tôi cười nhạt một tiếng, thu hồi lại ánh mắt từ trên người Đường Dũng chuyển qua nhìn vào mặt Chung Quỳ, lạnh nhạt nói: “Việc đến nước này ta còn lựa chọn khác sao? Được, ta đi với ngươi, từ đây muốn giết hay muốn làm gì tùy ngươi, chỉ cần ngươi chắc chắn sẽ bỏ qua cho anh ta.”

“Tất nhiên!” Chung Quỳ cười lạnh một tiếng, không cho tôi cơ hội đổi ý liền vươn tay về phía tôi, hồn phách tôi bay về phía hắn nhẹ bẫng.

“Hôn huynh.” Đến bên người hắn, Chung Quỳ ôm lấy eo tôi, ra lệnh: “Đem hồn phách muội giao cho huynh, từ nay về sau dù muội chỉ là một cái xác biết đi cũng phải luôn ở bên cạnh huynh.”

Tôi nhìn thật sâu vào gương mặt Tô Mộc trên mắt hắn, lại quay qua nhìn Đường Dũng đang hôn mê bất tỉnh cách đó không xa, không nói gì, nhắm mắt chủ động tiến tới.

Môi của hắn thật lạnh, rất cứng rắn, tôi vừa chạm vào liền thấy choáng váng giống như tất cả ý thức bị kéo đi, một mùi tanh hôi tràn vào miệng tôi.

Hắn đem tích khí truyền vào cho tôi, muốn biến tôi thành một phần của hắn.

Tôi chán ghét trong lòng, nhưng là vì Đường Dũng nên tôi không còn lựa chọn nào khác. Ít nhất ở kết cục này cũng rất tốt, Tô Mộc cùng tôi hòa vào thành một phần của Chung Quỳ, cũng coi như được ở bên nhau theo một cách khác.

Tôi không có bất kỳ chống cự, ý thức càng ngày càng mơ hồ. Trong cơn hoảng hốt tôi thấy Tô Mộc đang ngoắc tôi, anh ấy cười hết sức đẹp trai, mặt đầy cưng chiều nhìn tôi, nói: “Dương Dương, có thể yêu em lâu như vậy, kết cục này anh không hối hận.”

“Em cũng vậy.” Trong lòng tôi đau xót, muốn rơi lệ nhưng không biết sẽ chảy về đâu, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng bay về phía anh ấy, muốn ném tôi vào trong lòng anh ấy.

Nhưng không biết là tại sao, rõ ràng anh ấy đứng trước mặt tôi nhưng tôi bay rất lâu cũng không đến gần được, thật giống như giữa chúng tôi còn cách một con sông rộng không nhìn thấy, cho dù tôi cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể tới bên cạnh anh ấy!

Trong thoáng chốc tôi sinh ra một tia ảo giác, giống như có người nói chuyện từ nơi xa xôi vọng đến.

Giọng nói kia rất giống Đường Dũng, nhưng không phải Đường Dũng đã không còn tỉnh táo sao?

Hay là trong lòng tôi còn nghĩ tới anh ta cho nên huyễn thính?

Tôi sửng sốt một chút, hỏi Tô Mộc có nghe thấy có người nói chuyện, có phải là Đường Dũng đang nói chuyện hay không?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom