Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 376


Tô Mộc không trả lời tôi, chỉ nhìn tôi cười như cũ. Cười hồi lâu bỗng nhiên anh ấy xoay người đi, chỉ để lại cho tôi bốn chữ: Em quay về đi!

“Tô Mộc! Anh đừng đi, không phải em đang nhớ Đường Dũng, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, đừng vứt bỏ em…” Tôi luống cuống, gọi Tô Mộc thật to, nhưng cho dù tôi gọi thế nào thì Tô Mộc cũng không quay lại, ngược lại càng ngày càng xa tôi…

“Ông đây đã nói, chỉ cần ông ở đây thì không ai được làm tổn thương Dương Dương của ta, kể cả thiên sư Chung Quỳ nhà ngươi cũng không được!”

Bỗng nhiên một tiếng nói kiên định lọt vào tai tôi, là tiếng của Đường Dũng!

Trong miệng anh ta thật giống như đang đầy máu nhưng trên mặt đầy máu vẫn mỉm cười.

Tinh thần tôi chợt phục hồi lại, tôi vẫn chưa bị Chung Quỳ cắn nuốt hết, hơn nữa tôi lại thấy Đường Dũng cùng Chung Quỳ đang vật nhau, toàn thân Đường Dũng đầy máu, trong mắt đầy vẻ cuồng lộ!

“Thiên sư khắc quỷ nhưng ông đây là người! Hơn nữa còn là Long Phù đại danh đỉnh đỉnh đỉnh của Thái Lan! Muốn nếm thử một chút uy lực của Long Phù không? Ông đây sẽ cho ngươi ân huệ này trước khi chết!” Đường Dũng điên cuồng nói.

Nói xong anh ta há miệng cắn một cái vào cổ Chung Quỳ, xé xuống một mảng thịt lớn.

Chung Quỳ bị đau liền kêu lên một tiếng, tích khí trong nháy mắt bay ra bọc hai hai người lại.

Tôi muốn bảo Đường Dũng chạy mau, uy lực tích khí kia ngay cả tôi cũng không đỡ nổi huống chi anh ta chỉ là người phàm!

Nhưng tôi vẫn không phát được ra âm thanh, Đường Dũng cũng căn bản không nghe lọt tai bất kỳ điều gì, sau khi cắn Chung Quỳ hai tay anh ta nhanh chóng ghép lại với nhau, miệng tiếp tục lẩm bẩm nguyền rủa, điểm lên người Chung Quỳ.

Cũng không biết anh ta làm gì, lúc điểm lên người Chung Quỳ thì tay anh ta lại có thể hòa tan tích khí khiến người Chung Quỳ bị thủng một lỗ to.

Chung Quỳ ngẩn người, trên mặt đầy vẻ không dám tin nhưng hắn phát hiện quá muộn, không đợi Chung Quỳ phản kháng Đường Dũng đã phun ra một búng máu tươi từ trong miệng ra, búng máu kia nhiều như nước rửa mặt vậy, dường như đã đem toàn bộ máu trong cơ thể anh ta phun ra.

Uỳnh! Một tiếng vang thật lớn.

Máu tươi vừa tắm lên người Chung Quỳ thì thân thể hắn đột nhiên phồng lớn, phát ra một tiếng nổ đinh tai!

Toàn thân tích khí đen ngòm của hắn trong nháy mắt hóa thành sương dày đặc phân tán trong không khí.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 376-2


“Đường Dũng!” Chung Quỳ vừa nổ, người tôi đột nhiên buông lỏng một chút giống như ý thức được khôi phục vậy, nói chuyện cũng đã phát ra tiếng.

“Dương Dương!” Nghe tôi gọi, Đường Dũng quơ quơ tay, yếu ớt gọi tôi.

Anh ta cực kỳ chật vật, toàn thân đầy máu tươi, trên người đã có không biết bao nhiêu vết thương nhưng anh ta vẫn rất vui vẻ cười với tôi lộ ra hàm răng đầy máu, hỏi tôi: “Vừa rồi thấy anh có đẹp trai không? Có xứng làm nam thần của em không?”

Vừa nói chuyện, người anh ta ứa máu ra ngoài giống như toàn thân đếm không hết lỗ máu vậy.

Tôi sợ hãi khiến bối rối, vừa khóc lóc vừa lấy tay bịt lại các lỗ máu trên người anh ta, nói anh ta đừng nói chuyện, tôi sẽ đưa anh ta đi bệnh viện!

“Không cần, nam thần của em không cần phải đi bệnh viện. Em chỉ cần nói cho anh, vừa rồi anh có đẹp trai không, em có yêu anh không?” Ý thức Đường Dũng đã có chút mơ hồ, anh ta lắc đầu, mắt vẫn nhìn tôi chăm chú, chờ câu trả lời của tôi.

“Đẹp trai! Không có ai đẹp trai hơn anh, tôi đã sớm yêu anh!” Tôi khóc lóc nói. Vừa khóc tôi vừa đỡ anh ta lên, muốn mang anh ta đi bệnh viện nhưng đây là nơi nông trang hoang vu, tất cả mọi người đều chết, căn bản không còn chiếc xe nào để đưa chúng tôi đi bệnh viện.

Tôi tuyệt vọng vô cùng, Đường Dũng ngược lại rất thản nhiên, anh ta bảo tôi đừng để ý, anh ta mệt muốn nghỉ ngơi một chút. Vừa nói anh ta chỉ chỉ tới hôn trường đã bố trí xong cách đó không xa, bảo tôi đỡ anh ta qua đó, nói: “Đi qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi. Đây là hôn lễ chỉ có hai chúng ta, mặc dù anh không cách nào làm chú rể nhưng anh có thể vì em làm một chuyện cuối cùng.”

“Anh đừng nói chuyện… Anh nói sẽ bị chảy máu, tiếp tục như vậy anh sẽ chết!” Hai tay tôi nâng mặt Đường Dũng, khóc nức nở, liều mạng ngăn anh ta đừng nói.

Nhưng anh ta căn bản không nghe tôi, vẫn tự mình nói như cũ: “Anh đem chú rể trả lại cho em, kiếp trước cũng được, kiếp này cũng tốt, anh chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc, mọi cái khác đều không quan trọng… Khụ… ông đây là anh hùng, sao lại chảy nước mắt…”

Đường Dũng có chút hối hận giống như rơi nước mắt thật quá mất mặt vậy, nhưng anh ta cũng giống như tôi, cũng không ngừng lại được. Nước mắt anh ta chảy ra đỏ tươi, mặt đầy tham luyến nhìn tôi không thôi giống như tôi chính là người duy nhất anh ta không bỏ được trên cõi đời này.

Trái tim tôi quặn thắt, khóc thở không ra hơi nhưng chỉ có thể nhìn máu cứ ộc ra mà không thể làm gì.

Mắt Đường Dũng đang chảy nước mắt nhưng khóe miệng vẫn cong lên mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại, không còn hô hấp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 376-3


“Đường Dũng!” Thân thể anh ta rơi trong lòng tôi, từ từ trở nên lạnh. Ưu tư tôi kìm nén rất lâu rốt cuộc đã hoàn toàn tan vỡ, gào khóc ôm anh ta dậy.

Bỗng một luồng sáng trắng như tuyết trong suốt chậm rãi từ thi thể Đường Dũng lơ lửng đi ra, vây quanh tôi một vòng, bay tới lau đi nước mắt trên mặt tôi.

Đây là hồn phách Đường Dũng? Tại sao anh ta không đổi thành quỷ mà lại biến thành ánh sáng?

Nước mắt tôi rơi xuống như mưa, thống khổ nhìn ánh sáng kia lau.

Sau khi nó lau sạch nước mắt tôi liền bay thẳng về nơi Chung Quỳ vừa phát nổ.

Tôi bật đứng lên đuổi theo ánh sáng kia, anh ta định làm gì? Cũng đã chết, chẳng lẽ ngay cả cơ hội cầu phúc cho anh ta thì Đường Dũng cũng không để lại cho tôi?

Nơi Chung Quỳ phát nổ vẫn tràn ngập một đoàn tích khí màu đen vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, ánh sáng bay tới phía trên tích khí kia, lượn bên trên hai vòng, hơi ngập ngừng một chút sau đó vào một tiếng, bất chợt lao vào.

Tôi hét lên chói tai, lúc này Đường Dũng là trạng thái hồn phách, bay vào trong đám tích khí đơn giản là tự tìm đường chết!

Anh ta đây là muốn hồn phi phách tán hay sao?!

Tôi vội vàng phát điên, cũng không để ý trạng thái linh hồn của mình lúc này mà lao theo vào trong đám tích khí.

Tích khí đen ngòm ép khiến tôi nặng trĩu giống như có trăm ngàn con dao đang chia nhỏ thân thể tôi vậy.

Đau.

Nhưng lòng càng đau hơn!

Tôi nhắm mắt đi vào trong, muốn nhân lúc luồng sáng Đường Dũng kia chưa bị phân giải sạch sẽ cứu anh ta ra trước.

Nhưng khi đi tới giữa đám tích khí tôi lại thấy một thân ảnh khiến tôi bừng tỉnh.

Thân ảnh kia lảo đảo đứng lên nhìn về phía tôi.

Là Tô Mộc!

Không đúng, là Chung Quỳ!

Đó là mặt Tô Mộc nhưng lại ở giữa đám tích khí, Chung Quỳ sống lại?!

“Dương Dương!” Người kia khẽ gọi tên tôi, giọng dịu dàng còn mang theo một chút mê mang.

Tôi nhất thời sửng sốt một chút, không dám tin nhìn người đó: “Anh là… Chung Quỳ hay là Tô Mộc?”

“Anh là người yêu em.” Tô Mộc mở miệng nói.

Nói song chính anh ấy cũng sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày một cái, bước nhanh chạy tới nắm lấy tay của tôi, đem tôi ra khỏi đám tích khí, nói: “Bây giờ em ở trạng thái linh hồn sao có thể vào trong tích khi? Còn có, tại sao anh lại đi ra? Chung Quỳ đâu?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 377


Anh ấy là Tô Mộc!

Hơn nữa không biết chút gì về những chuyện vừa mới phát sinh cả!

Tôi liền nhào vào Tô Mộc, chui vào trong ngực anh ấy khóc lớn than vãn, nói: “Tô Mộc, Đường Dũng chết rồi! Đường Dũng của em chết rồi! Sẽ không còn ai đối xử tốt với em như anh ấy…”

Đáy mắt Tô Mộc hiện tia đau lòng, cũng nhìn thi thể Đường Dũng cách đó không xa, trong thoáng chốc đã hiểu ra tất cả, ôm chặt tôi nói: “Hóa ra là như vậy. Muốn khóc cứ khóc đi Dương Dương, khóc qua lần này anh không hy vọng em sẽ phải đau khổ nữa, cậu ấy cũng không hy vọng. Nếu không phải là cậu ấy thì anh không thể nào đi ra được, từ nay về sau anh sẽ thay cậu ấy vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ em, sẽ không để em chịu ấm ức dù chỉ một chút.”

“Nhưng Đường Dũng…” Tôi khóc đến tắt thở, trong lòng đau thắt đến mức không cách nào hô hấp. Đều do tôi chỉ nhắm mắt yêu Tô Mộc mà không để ý tới Đường Dũng bên cạnh mới khiến anh ấy vì tôi mà hi sinh tất cả, tình nguyện chết cũng phải chu toàn cho tôi.

Anh ấy có thể không cần chết, chỉ cần tôi chết thì Chung Quỳ sẽ bỏ qua cho anh ấy. Anh ấy có thể quên tôi đi, lần nữa quay lại cuộc sống tiêu sái của Long Phù Thái Lan, mỗi ngày uống rượu đi cưa gái, đây mới là cuộc sống anh ấy nên có…

“Dương Dương, không nên phụ tâm nguyện của Đường Dũng. Cậu ấy làm hết thảy những chuyện này không phải là để cho em áy náy tự trách mình, cậu ấy hy vọng em sẽ vui vẻ, anh cũng hy vọng em sẽ vui vẻ. Bây giờ cậu ấy cũng không biết mất mà chẳng qua cùng anh hòa làm một thể, là cậu ấy dùng hồn phách của mình sửa phần không trọn vẹn của linh hồn anh. Mặc dù anh không phải là Đường Dũng nhưng tình yêu của cậu ấy dành cho em vẫn còn, tâm cảnh của cậu anh ấy vẫn có thể cảm nhận được, bây giờ cậu ấy rất thỏa mãn vì anh có thể dùng gấp đôi tình yêu để yêu em.” Tô Mộc ôm tôi chặt hơn, cúi đầu hôn tóc tôi, lẩm bẩm nói.

“Phải, em không khóc, em sẽ thỏa mãn tâm nguyện của anh ấy, không để cho anh ấy thất vọng.” Tôi gật đầu một cái, mặc dù không kiềm chế được nước mắt rơi nhưng Tô Mộc nói đúng, Đường Dũng vẫn ở đó, cùng Tô Mộc hòa làm một thể, tôi không muốn để Đường Dũng nhìn tôi khóc khổ sở.

Một hồi lâu nín lại, tôi cưỡng ép đè nước mắt vào trong, quay qua Tô Mộc cố gắng mỉm cười: “Em cười đẹp không?”

“Đẹp, Dương Dương của anh ở trong mắt anh vẫn luôn là đẹp nhất.” Tô Mộc nói.

Trong thoáng chốc tôi dường như nghe được cả âm thanh của Tô Mộc cùng Đường Dũng.

Tôi sửng sốt một chút, trong lòng cuối cùng cũng thư thái một ít.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi buông Tô Mộc ra rồi đi tới thi thể của Đường Dũng, muốn chuẩn bị một chút rồi an táng cho anh ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 377-2


Nhưng khi tôi đi tới mới phát hiện tay Đường Dũng siết chặt như đang nắm thứ gì bên trong. Là một tờ giấy.

Tôi cẩn thận lấy tờ giấy ra, phía trên viết chi chít chữ, là bút tích đặc biệt của Đường Dũng.

Đây là di thư.

Trên đó viết:

Dương Dương!

Em có thể thấy tờ giấy này chứng tỏ cuối cùng chết là anh.

Là anh tự nguyện liều chết, trước khi tới New Zealand anh đã biết có thể sẽ phát sinh kết cục này.

Trước khi lão quỷ mang em rời đi đã từng đi tìm anh nói về ràng buộc giữa anh ta và Chung Quỳ. Anh ta không bỏ được em cũng không cam lòng tác thành cho Chung Quỳ cho nên anh ta mang em đi ra khỏi đất nước, muốn dùng hồn phách của chính mình để dụ Chung Quỳ đi ra.

Anh ta ép anh thề nửa đời sau phải một lòng một ý với em, chỉ chung thủy với một mình em, bảo anh ở bên chăm sóc em đến khi đầu bạc con cháu thành đoàn.

Anh ta nói đó là tâm nguyện của anh ta, cũng là hy vọng của anh ta.

Anh ta không cho được em hạnh phúc em muốn cho nên chỉ có thể toàn lực an bài hôn lễ giữa anh và em, ha ha, hôn lễ của chúng ta.

Nhưng là, ông đây tự thấy không có ai yêu em hơn anh, anh ta hy sinh như vậy chẳng lẽ ông đây lại phải thua?

Làm như vậy em sẽ đằm chìm trong hoài niệm với anh ta, sẽ luôn có một phần tình yêu dành cho anh ta, ông đây lại không ngốc, hừ hừ.

Cho nên anh đã tự quyết định, chỉ đáp ứng một nửa thỉnh cầu của anh ta, anh ta sẽ là người chăm sóc em đến khi đầu bạc còn anh và em sẽ có con cháu thành đoàn. Trước khi anh tới New Zealand đã uống thuốc đặc biệt, thi thể sẽ chết giả ba giờ, chỉ cần Tô Mộc mang hồn phách của anh tiến vào trong thân thể anh khi chết giả là anh ta có thể dựa vào cơ thể anh để sống lại, biến thành một người sống thật sự, hoàn thành cho ước vọng của anh ta.

Nói cho lão quỷ, ông đây hy sinh lớn như vậy không phải là vì hắn, để cho hắn nhớ đây là hắn nợ ông đây!

Bảo hắn phải đối xử với em tốt để trả nợ, nếu như sau này hắn dám đối xử với em không tốt, Dương Dương, em chỉ cần nhắc tên anh trong lòng thôi là anh sẽ bóp nghẹt tim hắn cho hắn xem!

Được rồi, thời gian không nhiều lắm, anh đã chuẩn bị xong, bảo lão quỷ hãy mau nhập vào đi, để lỡ nữa thì ông đây thật sự sẽ chết.

Đường Dũng.

Ở cuối di thư anh ấy còn tự vẽ một bức tranh xiên xẹo xấu xí vô cùng.

***

Một năm sau!

Bệnh viện phụ sản thành phố Giang Minh.

Hai tiếng trẻ sơ sinh khóc phá vỡ sự yên tĩnh của hành lang, Tô Mộc cứ một chút lại đứng lên, sốt ruột tới tới lui lui ở cửa.

Tôi gần như ngất xỉu được bác sĩ cùng y tá đẩy ra khỏi phòng sinh.

“Chúc mừng ngài, Tô tiên sinh, ngài đã làm cha, hơn nữa còn là song sinh, thật có phúc a!” Bác sĩ hưng phấn nắm tay Tô Mộc nói.

Tô Mộc cũng kích động mắt đã ươn ướt, anh ấy luôn trầm ổn lúc này lại cũng rơi lệ.

Có điều khi y tá đem hai đứa con gái đưa tới trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng không để ý, vội vã vọt tới trước mặt tôi, ôm lấy tôi còn đang mê mang, đau lòng hôn lên má tôi: “Dương Dương, em thế nào? Chịu khổ rồi, sau này chúng ta không sinh nữa!”

Y tá ôm đứa trẻ ở phía sau mặt đầy lúng túng, hâm mộ nói với tôi: “Lộc Dương, cô quả thật có phúc, đẻ song sinh mẹ tròn con vuông lại còn có được một người chồng đẹp trai yêu thương như vậy. Tôi ở đây nhiều năm mới thấy cậu ấy là người đầu tiên không ôm mà chạy tới ôm vợ trước.”

“Tô Mộc, được rồi, anh đặt tên cho con chúng ta đi.” Trong lòng tôi rất ấm áp, rất ngọt ngào. Hơn một năm qua Tô Mộc chiếm cứ thân thể của Đường Dũng, gương mặt cùng dáng dấp cũng càng ngày càng giống Tô mộc hơn, một năm mặt Tô Mộc dường như đã khôi phục lại hình dáng, có điều màu da thì…

Nhưng làn da lúa mì của Đường Dũng kết hợp với thân thể cường tráng ngũ quan tinh xảo của Tô Mộc lại càng toát lên vẻ nam tính đầy mị lực.

Anh ấy quả thật rất tuấn tú, anh ấy vẫn luôn đẹp trai như vậy, nhưng thể hiện tình yêu trước mặt nhiều người như vậy khiến tôi thật xấu hổ.

“Đặt tên? Lúc trước anh đã nghĩ rồi, con gái đặt là Đường Tư*, con trai liền đặt là Đường Niệm*, bây giờ có hai đứa chính là Đường Tư Niệm, ha ha.” Tô Mộc cười nói. (Cả Tư, Niệm đều có nghĩa là nhớ thương)

Tôi sửng sốt một chút, không riêng gì tôi mà ngay cả bác sĩ cùng y tá cũng nhìn nhau không hiểu, hỏi: “Đứa trẻ họ Đường? Ngài cùng mẹ đứa trẻ đều không họ Đường, tại sao đứa trẻ lại họ Đường?”

“Vì kỷ niệm người anh em tốt của ta, làm sao, đứa trẻ cùng họ cha nuôi không được sao?” Tô Mộc nói.

“Được… Được…” Bác sĩ bị nghẹn không nói ra lời, vẫn là lần đầu tiên thấy loại chuyện này. Có điều ba mẹ đứa trẻ đã nói vậy thì ông ta cũng không còn cách nào khác, dựa theo lời Tô Mộc lấy Đường Tư, Đường Niệm ghi giấy khai sinh cho hai đứa trẻ.

Đường Dũng, anh thấy được không, con cháu thành đoàn, tôi cùng Tô Mộc ở tới khi đầu bạc cũng sẽ thực hiện…

- Hoàn-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom