Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cho Ta Nhuộm Sắc - Tinh Chi Tạp Vũ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cho Ta Nhuộm Sắc - Tinh Chi Tạp Vũ
Chương 60: Nhìn em


Buổi tối khi talk của Trương Cảnh Sơ kết thúc, Thủy Vân nói chuyện video với anh qua skype. Sau khi tới Mỹ cô mới bắt đầu quen dùng phần mềm video này, độ nét và tính ổn định đều cao hơn wechat.

Sau khi kết nối video, cô thấy đuôi tóc Trương Cảnh Sơ còn hơi ẩm, quấn một chiếc áo tắm dài rộng rãi màu trắng, nằm nghiêng trên gối của khách sạn, dáng vẻ tùy ý hơn thường ngày, thoạt nhìn quyến rũ đến lạ.

Anh chọn ra những điểm nổi bật nhất ở New Orleans mà hai ngày qua mình thấy để kể cho bạn gái. Anh nói anh đi dạo khu phố cổ nói tiếng pháp ở New Orleans, ở đó có những kiến trúc đặc sắc nhất thành phố. Có điều nói là khu tiếng Pháp, nhưng kiến trúc ở đó đa số đều theo phong cách Tây Ban Nha, chỉ có một số ngôi nhà gỗ nông thôn kiểu Pháp nằm rải rác trên đường. Đường phố ở đó rất bé, nhà nào nhà nấy cũng san sát nhau như sủi cảo, trên ban công nhỏ còn có lan can sắt trạm trổ hoa văn đa dạng. Trên đường còn có thể thường xuyên nhìn thấy phong cách trang trí vintage hoành tráng mà hấp dẫn.

Thủy Vân vẫn nhớ rõ món cánh nướng New Orleans nổi danh, Trương Cảnh Sơ cũng hỏi giúp cô.

Nói tới đây, anh cười trêu chọc: “Lúc anh ăn cơm ở nhà ăn dưới lầu khách sạn đã hỏi phục vụ ở đó, em đoán xem anh ta nói gì?”

Thủy Vân nhướng mày ý bảo anh nói tiếp.

“Anh ta nói, thưa ngài, hôm nay ngài là người Châu Á thứ bảy hỏi tôi về vấn đề này, tôi rất tò mò ở chỗ các anh có truyền thuyết kỳ quái gì về New Orleans sao?”

“Ha ha ha ha ha ha ha…” Hao người đồng loạt bật cười.

Hầu hết những người trong khách sạn đó đều là người tới tham gia cuộc họp lần này, trong số những người đang học CS và ứng dụng toán học, có khá nhiều người Trung Quốc. Rõ ràng, hầu hết người trung Quốc đều khó mà tránh khỏi việc ấn tượng sâu sắc New Orleans tương đương với New Orleans.

Trương Cảnh Sơ nói, tuy New Orleans không hề có cánh nướng New Orleans, nhưng có những món ăn cực kỳ đặc sắc khác, ví dụ như Crawfish Etouffee, đại khái giống với cơm rưới tôm hùm đất của Trung Quốc...

Giới thiệu xong cảnh vật của New Orleans, ánh mắt Thủy Vân bất giác chuyển tới xương quai xanh xinh đẹp lộ ra trong chiếc áo dài tắm, cùng với cơ bụng lấp ló có thể loáng thoáng thấy được, liếm đôi môi khô khốc nói: “Anh, em nhớ anh…”

Trương Cảnh Sơ hôn một cái lên cô gái bên kia màn hình: “Anh cũng nhớ em.”

Thủy Vân cởi hai cúc áo trên cổ áo ngủ ra, lộ ra một đôi gò tròn trịa lấp ló như ẩn như hiện, quyến rũ nói với màn hình: “Anh, chỗ này của em cũng nhớ anh…”

Trương Cảnh Sơ đỏ mặt, ánh mắt lại không dời đi. Ánh đèn mờ nhạt trong video chiếu lên nhũ hoa, tạo lên sắc thái sáng tối đan xen.

Mấy ngày nay, họ đều bận rộn với công việc của riêng mình, đã một thời gian không làm. Người đàn ông vừa mới được khai trai đương nhiên khó tránh khỏi biết mùi, anh cũng có chút muốn.

“Vân Vân, cho anh xem nơi đó được không?”

“Được chứ.” Cô gái hào phóng cởi hết quần áo, bên trong không còn gì. Núm vú run rẩy trong không khí giống như một trái anh đào thơm ngon.

Thủy Vân tự mình xoa nắn vài cái cho anh xem, bàn tay nhỏ của cô không cầm nổi một đôi.

Trương Cảnh Sơ không khỏi bắt đầu tưởng tượng nếu như chính tay mình nắm vào...

Anh cứng rồi.

Sự thay đổi biểu cảm của anh đương nhiên không tránh nổi ánh mắt Thủy Vân. Cô vươn đầu lưỡi, liếm láp, mút mát ngón tay chính mình, làm ra động tác ám chỉ nào đó.

Trương Cảnh Sơ nhớ tới đầu lưỡi nhỏ bé mà linh hoạt của cô quấn lấy nơi đó của mình, bàn tay cầm lòng không đậu muốn duỗi xuống, nắm lấy dương v*t sớm đã trướng tới phát đau.

“Anh, em muốn nhìn anh bắn ra…” Thủy Vân làm nũng, cô thật sự quá thích vẻ mặt khi xuất tinh của Trương Cảnh Sơ.

“Ô… thật sự muốn xem sao…” Trương Cảnh Sơ có chút xấu hổ, chuyện này quả thật giống như là đang thưởng thức màn trình diễn khiêu gợi của anh.

“Cho em đi… Cho em đi mà…” Thủy Vân tiếp tục năn nỉ anh.

Lúc này Trương Cảnh Sơ mới thỏa hiệp trước sự tấn công của cô, như cô mong muốn, bàn tay to luồn vào áo dài tắm, cởi quần lót ra, nắm lấy dương v*t của mình bắt đầu xoa nắn, lỗ nhỏ khẽ phun ra một chút.

Tinh d*ch ướt át dính dấp.

Ở trong video, Thủy Vân lại chỉ có thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh. Đôi mắt ngây thơ của anh và lông mày hơi nheo lại, vừa gợi cảm cũng là vừa cực độ tao nhã, không hề có cảm giác xâm lược.

Lúc anh tự tuốt, Thủy Vân cũng nhào nắn bầu vú của mình cho anh xem, vừa xoa vừa khiêu khích: “Anh ơi cắm vào...A... Quá lớn... quá đầy...”

Trương Cảnh Sơ tưởng tượng bản thân đang cắm trong tiểu huyệt ướt át nóng bỏng kia, tay càng tuốt nhanh hơn, thân thể đã lâu không làm tình mẫn cảm vô cùng, khoái cảm ập tới mãnh liệt, như những cơn sóng không ngừng đánh vào thần kinh.

Cuối cùng, Thủy Vân dứt khoát cởi quần lót, đưa hoa huy*t đã ướt đẫm cho anh xem. Lấp ló bên dưới âm mao thưa thớt như bụi cỏ thơm kia là nơi dẫn anh đến miền cực lạc.

“Ưm... A... A...” Tay Trương Cảnh Sơ càng thêm mạnh mẽ, không thể kiềm chế phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái đến tận cùng, sau đó toàn thân run rẩy phun tinh d*ch lên màn hình. Sau một lúc bình tĩnh lại anh mới nhanh chóng tìm giấy lau đi, nhưng còn chưa kịp rút khăn giấy thì đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Trương Cảnh Sơ hoảng hốt nhanh chóng kéo áo tắm dài bọc người mình lại, khép máy tính dính đầy tinh d*ch xuống… Xem ra tối nay anh còn phải đối mặt với vấn đề rửa sạch máy tính nữa.

Thì ra là Lab Colins, nói nếu anh chưa ngủ thì ông chủ kêu anh xuống quán bar dưới lầu uống một ly, bọn họ đang nói chuyện với mấy giáo sư của trường học khác.

“I’ll be there in a minute.” Sau khi nói với cô một tiếng xin lỗi, anh liền vội vàng thay quần áo.

Nhìn thấy cô cười trộm, anh bỗng cảm thấy hơi xấu hổ lẫn buồn bực.

Thủy Vân nói: “Anh, chúng ta giống như đang yêu đương vụng trộm ghê á. Nhìn xem cái máy tính của anh đáng thương chưa kìa.”

Trương Cảnh Sơ thay vest, lấy mắt kính gọng vàng đeo lên là đã lập tức trở lại bộ dạng tinh anh cấm dục.

“Về tính sổ với em sau.” Anh thẹn quá hóa giận bỏ lại một câu sau đó bỏ đi mất.

Còn Thủy Vân thì lại đang bắt đầu đong đưa, ảo tưởng anh mang kính làm mình.
 
Chương 61: Thật ra anh không mang kính cũng có thể rất giỏi (H)


Sau khi Trương Cảnh Sở trở lại New York quả nhiên tìm cô nghiêm túc tính sổ. Mệt mỏi về đến nhà chưa kịp cởi áo khoác đã ấn bạn gái mình lên tường hôn.

Anh cao hơn cô nhiều nên lúc cúi xuống có cảm giác rất áp bách, nhưng anh hôn không kịch liệt, cũng không cầm tay cô, chỉ để cô ôm eo anh rồi trút xuống cơn mưa nụ hôn ngọt ngào. Anh quyến luyến hôn mi mắt khẽ nhắm, cánh mũi tinh xảo, cuối cùng mới ngậm lấy, liếm mút đôi môi thơm mùi trái cây của cô - có vẻ cô vừa mới ăn cam, có hương vị chua chua ngọt ngọt thanh mát. Sau khi Trương Cảnh Sơ liếm láp sạch sẽ từng giọt nước bọt của cô thì mới buông ra cho cô thở dốc.

Lâu ngày xa nhau thắng cả đêm tân hôn, mọi thứ diễn ra tự nhiên mây trôi nước chảy.

Hai người ngã xuống giường, cởi bỏ quần áo vướng víu, lúc Trương Cảnh Sơ đang định cởi kính xuống thì bị Thủy Vân cản lại.

“Anh ơi, anh có thể đeo kính làm tình với em không?”

Trương Cảnh Sơ khó hiểu, hỏi: “Mang kính hay không khác nhau sao?”

“Thì… Mang kính nhìn rất cấm dục, rất mạnh mẽ, giống như một người khác vậy…” Thủy Vân không biết giải thích chữ “A” này như thế nào, dù sao thì bình thường Trương Cảnh Sơ đâu có xem mấy thứ linh tinh kia đâu.

Trương Cảnh Sơ dường như đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc thì bỗng dưng cười cười, vào lúc này anh mới giống một thanh niên bình thường.

Anh nói: “Thật ra không đeo kính anh cũng có thể rất giỏi, nhưng nếu em đã thích thì…”

Anh không nói tiếp nhưng lại dùng hành động để chứng minh. Anh cúi xuống dùng răng day nhẹ, gậm cắn đầu v* no tròn của cô, mắt kính lạnh lẽo cọ qua vú tạo nên một loại khoái cảm kì lạ.

Sau đó thậm chí anh còn cúi xuống dùng gọng kính trêu đùa â/m đ/ế nhỏ xinh của cô, khiến cô cảm thấy càng thêm nhạy cảm, càng chảy nhiều nước hơn. Sau khi xác định cô đã có thể tiếp nhận thì anh không hề do dự cắm vào, không cho cô thời gian thích ứng đã vội vàng ra vào.

“A…” Thủy Vân rên rỉ, hoa huy*t đã lâu không được đi vào có hơi chưa thích ứng được.

Cô nhìn Trương Cảnh Sơ, thấu kính làm từ chất vô cơ lóe lên ánh sáng, đôi mắt anh xuyên qua thấu kính chăm chú nhìn vào huyệt của cô giống như đang tiến hành một cuộc nghiên cứu rất nghiêm túc vậy.

Miệng huyệt nho nhỏ ngậm lấy thứ to lớn của anh khiến nơi đó căng thành một tầng da mỏng, giống như cái bao cố gắng cắn mút dương v*t đang không ngừng thọc vào rút ra.

Cô cảm thấy rất mắc cỡ, nhưng mà cũng rất thích như vậy.

Trương Cảnh Sơ đâm tới sảng khoái, dứt khoát ôm đùi cô khoác lên vai tiếp tục mạnh mẽ dập vào. Thân thể phụ nữ mềm mại bị anh gấp đến không nhìn ra hình dạng, côn th*t bị động thịt cắm đến phát ra tiếng nước xì xì.

“Đừng mà… Hưm ư…” Khoái cảm đến quá nhanh khiến cô không chịu nổi lên tiếng xin tha. Nhưng Trương Cảnh Sơ lại không muốn tha cho cô, còn chưa tính sổ xong mà. Bắt đầu ra vào có tiết tấu, sau đó đỉnh mạnh vào điểm G vài cái, lập tức đưa cô lên đỉnh, nhưng anh lại nhịn xuống không bắn, tiếp tục nhanh chóng rút ra đâm vào động thịt đang co rút mãnh liệt.

Giọng cô đã khàn không nói nên lời chỉ có thể yếu ớt rên rỉ, ngón chân cuộn lại lên đỉnh. Lúc này Trương Cảnh Sơ mới thỏa mãn “nộp thuế” cho cô. Tinh hoàn anh co rút ép chặt vào âm đ*o xả tinh, bắn vào không thừa một giọt, gò má ửng hồng, mắt kính cũng không che giấu nổi xuân tình trên gương mặt anh.

Trương Cảnh Sơ ôm Vân Thủy đã xụi lơ thành một vũng nước nằm trên giường, hai người ôm nhau thở hổn hển, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn và một chút đắc ý đáng yêu.

Thủy Vân đã không nói nổi nữa mà anh vẫn cứ muốn hỏi: “Anh có giỏi không nào? Có vắt khô em không?”

Sau khi ép buộc cô gật đầu anh mới dịu dàng hôn môi cô, hỏi cô tối có được không, lần tới không đeo kính để làm đối chiếu thực nghiệm.

Thủy Vân dở khóc dở cười, đúng là không nên trêu chọc thanh niên trẻ mà. Những năm gần đây mỗi ngày ngoài trừ đi học học và tham gia các hoạt động thì cô đều chỉ ở trong kí túc xá không đi đâu cả. Còn Trương Cảnh Sơ thì một tuần vẫn kiên trì đến phòng tập thể hình bốn lần, thể lực của hai người chênh lệch nhau quá xa rồi.

Tối đó Thủy Vân đương nhiên lại bị Trương Cảnh Sơ đè xuống làm tình, sau một trận mây mưa ướt át thì cô không thể không thừa nhận, lúc Trương Cảnh Sơ không mang mắt kính cũng có thể rất mạnh mẽ. Cô bị anh làm đến mơ hồ đồng ý rất nhiều chuyện, ví như sau này cùng anh đến phòng tập thể hình tăng cường thể lực.
 
Chương 62: Cô nhớ nhà rồi


Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát Thuỷ Vân đã sống ở New Jersey hơn một năm rồi. Khoảng thời gian này, trừ việc suốt ngày suốt đêm nghiên cứu khoa học ra, cũng có một số chuyện xen kẽ. Ví dụ như, Thẩm Văn Tĩnh có được đề nghị chính thức từ công ty, bạn trai cô ấy, à không, bây giờ chắc là ông xã rồi, cũng dọn đến bên này. Chẳng qua là vì hợp đồng thuê nhà của cô ấy và chủ nhà vẫn chưa kết thúc, cho nên cô vẫn sống trong biệt thự, nhưng thỉnh thoảng lại chạy đến chỗ của chồng mình. Chồng cô ấy là một trai kỹ thuật trông có vẻ thành thật và hiền như bụt, ngày thường mặc áo ca rô quần jeans. Theo Thẩm Văn Tĩnh nói anh ấy có mười chiếc áo sơ mi kẻ sọc giống hệt nhau. Họ rất khác nhau nhưng lại yêu nhau như vậy, anh ấy hoàn mỹ, bao dung sự hồn nhiên và linh hoạt của cô ấy.

Trần Huy Vũ vẫn độc thân, và còn ăn hai phần ‘cơm tró’. Nhưng cũng may cuối cùng cậu ấy cũng được phát giấy, coi như tình trường không được như ý nhưng lại đắc ý trên đường học vấn.

Tháng sáu năm nay, Thẩm Văn Tĩnh và chồng cô ấy tổ chức một đám cưới nhỏ ở vườn hoa phía sau căn biệt thự, chỉ có mười mấy hai mươi người bạn tham gia. Cô ấy mặc váy cưới trắng, ngày thường có già dặn cởi mở thì giờ cũng có vài phần thẹn thùng. Cô ấy cố ý ném bó hoa về phía Thuỷ Vân, bó hoa hồng sặc sỡ rơi thẳng vào trước ngực cô.

Sau trận hoan ái đêm đó, Trương Cảnh Sơ thủ thỉ bên tai cô: “Kỳ nghỉ hè sang năm, chúng ta cùng tới thăm chú và dì một chút được không?”

Cô đã trưởng thành từ lâu, nhưng giây phút đó, đột nhiên lại có cảm ngộ mới về nhân sinh. Đời người dài dằng dặc, không những tách biệt ở độ tuổi mười tám này. Sau mười tám tuổi, tuổi tác vẫn tăng trưởng, họ cũng không ngừng gánh vác trách nhiệm mới.

Sau tình yêu là hôn nhân, hôn nhân lại mang đến trách nhiệm mới. Nếu họ có con cái thì lại gánh vác và trải qua mọi thứ tương tự. Có thể cùng Trương Cảnh Sơ hoàn thành mọi chuyện, chắc cô cũng không có gì hối tiếc nữa.

Trong kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh năm 2019, cô đang chuẩn bị nộp hồ sơ Tiến sĩ, nhưng ngày hai mươi lăm tháng mười hai hôm đó, cô vẫn dành thời gian đến Broadway xem kịch cùng Trương Cảnh Sơ, chẳng qua lần này không phải là ‘Bóng ma trong nhà hát’.

Lúc khai giảng lại, cô nhận được thông báo phỏng vấn từ Đại học New York, Đại học Rutgers, Đại học Cornell và Đại học Stony Brook, tất cả đều ở Greater New York. Bước vào phỏng vấn, đơn xin coi như đã thành công một nửa.

Ở nước Mỹ, phỏng vấn Tiến sĩ tâm lý học là môn hành người nhất trong tất cả các môn học. Cuộc phỏng vấn của từng trường kéo dài từ một ngày rưỡi đến hai ngày. Yêu cầu ứng viên phỏng vấn riêng từng người với mười giáo sư trong Uỷ ban trong nửa giờ, còn phải gặp mặt nói chuyện với các thành viên khác của mục tiêu thí nghiệm, tham gia tuyên truyền giảng giải tọa đàm…

Những câu hỏi được hỏi trong cuộc phỏng vấn cũng vô cùng kỳ quặc. Ngoài những câu hỏi cơ bản liên quan nghiên cứu, thậm chí còn có một giáo sư hỏi cô, nếu năm nay trường cô không nộp đơn thì phải làm sao. Còn có chuyện giữa các giáo sư soi mói nghiên cứu của đối phương không đáng tin cậy.

Mười giáo sư, cô không thể có hứng thú với tất cả các hướng nghiên cứu của họ. Đối với một số nghiên cứu cô không hứng thú, cũng phải duy trì nụ cười và gật đầu nói ‘tuyệt, thú vị lắm’…

Gặp một vòng xong, Thuỷ Vân đã hoa mắt chóng mặt, nằm trên giường hai ngày, không muốn nhúc nhích gì cả. Thậm chí cô còn nghĩ đến yêu ai đó ‘mang đề nghị đến cho tôi đi, bà đây thật sự không muốn chiến thêm năm nữa đâu’.

May mà kết quả là tốt, ngoài trường Ivy League Cornell cao lãnh cho cô vào danh sách chờ, ba trường khác mà cô phỏng vấn đều cấp cho cô toàn bộ đề, bao gồm miễn giảm học phí và chi phí sinh hoạt. Cô không hề hồi hộp mà chọn Đại học New York, nhưng không theo Maria nữa. Maria năm nay không tài trợ nên không tuyển sinh được nhưng đã giới thiệu cô cho một giáo sư khác tên là Jane.

Sau khi hợp đồng thuê biệt thự kết thúc, cô và Trương Cảnh Sơ cùng dọn đến một căn hộ nhỏ. Sau khi thu xếp xong thì đã đến kỳ nghỉ hè, hai người cùng bắt chuyến bay về thành phố B. Đây là lần đầu tiên cô về nước kể từ khi tốt nghiệp Đại học chính quy cách đây hai năm.

Cô nhìn thấy đám mây lớn bên ngoài cửa sổ máy bay, đột nhiên cảm thấy cô nhớ nhà rồi…
 
Chương 63: Hết thảy hạnh phúc ở New York (Phiên ngoại)


Cô thích bầu không khí tốt đẹp cùng với hoàn cảnh môi trường tươi mát của New Jersey. Nhưng cô cũng nhớ nhung hết thảy mọi thứ của thành phố B. Đường phố phồn hoa, nơi đâu cũng có thể tùy ý trông thấy các sạp hàng rong, ban đêm rất nhộn nhịp cho đến tận rạng sáng, thậm chí là giao thông tắc nghẽn cùng với hơi thở đầy bụi bặm.

Thủy Vân nghĩ, đã lâu lắm rồi cô chưa trở lại Nhất Trung. Cô hỏi Trương Cảnh Sơ xem nơi đó có gì thay đổi so với ban đầu hay không.

Trương Cảnh Sơ kể lại những thay đổi từng chút một của trường học trong những năm gần đây một cách tỉ mỉ cho cô nghe.

Từ sau khi họ tốt nghiệp, trường đã xây dựng thêm bể bơi thu phí rất rẻ, học sinh và giáo viên chỉ trả năm tệ một lần, còn những người khác là hai mươi tệ một lần. Có một lần anh trở về trường học, nhìn thấy một nhóm cậu bé vừa mới kết thúc tiết học bơi lội đang dùng khăn lau mái tóc ướt nhẹp. Cũng có người mặc kệ tùy tiện hất vài cài, những giọt nước bắn lên người cậu bé bên cạnh. Sau đó hai người họ cười đùa chạy mất như thể những chú nai con uyển chuyển nhẹ nhàng. Gần chỗ cổng trường lại xây thêm một tòa nhà, người đang lên lớp bên trong đó đều là những đứa trẻ của lớp thiếu niên mà trường học vừa mới thành lập. Ai trong số họ đều như hạt đậu nhỏ, dáng vẻ chừng mười tuổi gì đó. Trong phòng máy dạy môn máy tính cũng có mấy phòng thực nghiệm CS, không gian nhỏ trên tầng thượng của tòa nhà thí nghiệm đã thuộc về một cậu thiếu niên khác từ lâu.

Tất cả mọi người đều dần già đi, nhưng có những người mãi mãi dừng lại ở độ tuổi thiếu niên.

Thủy Vân than rằng Trương Cảnh Sơ lại biết được nhiều như vậy, giống như thể chưa từng rời khỏi Nhất Trung. Điều cô không biết chính là, sau khi tốt nghiệp Trương Cảnh Sơ sẽ thường xuyên quay trở lại đây, dạo quanh những nơi mà thọ từng thân mật. Anh không hề đi đến những nơi khác, bởi vì họ đã không thể cùng nhau tạo nên những ký ức mới được nữa.

Sau khi dùng bữa trên máy bay xong, đèn trong khoang trở nên tối hơn, nhắc nhở hành khách nên ngủ vì sai lệch thời gian. Thủy Vân cố gắng dựa đầu vào ô cửa sổ cùng với ghế dựa, hoặc chống lên màn hình nhỏ ở phía trước. Không gian trong khoang phổ thông quá nhỏ hẹp, làm thế nào cũng không ngủ nổi. Trương Cảnh Sơ dứt khoát nhấc thanh chắn trên ghế ở giữa hai người lên, để cô dựa vào anh. Thủy Vân mơ màng tìm một tư thế dễ chịu nhất, cọ xát hai cái lên lồng ngực anh rồi tiến vào mộng đẹp.

Trương Cảnh Sơ ngửi mùi hương của cô rồi cũng nhắm mắt lại. Rất nhiều chuyện trước kia chợt ùa về trong đầu.

Anh của năm mười bảy tuổi kia khao khát có một ngày cùng cô học đại học P. Họ sẽ ngồi ven hồ không tên, ngắm nhìn vịt trời có đôi có cặp trong hồ, còn có hàng liễu xanh biếc rũ bóng bên hồ, mà anh sẽ đuổi mỗi một con côn trùng nhỏ có ý định đậu trên người cô cho cô. Họ sẽ đi dạo qua những mái lầu đỏ thẫm mang hương vị cổ xưa trong trời đông tuyết bay, y như rất nhiều nhà hiền triết của dòng lịch sử. Họ sẽ cùng nhau nằm trên thảm cỏ yên tĩnh, ngắm bầu trời đầy sao. Nhắc tới sao trời, với tình trạng bầu không khí như vậy của thành phố B, cũng chỉ có thể tìm kiếm được mấy vì sao ảm đạm mà thôi.

Nhưng tất cả những điều này đều không thành hiện thực, anh cũng chỉ có thể một mình đến những nơi này, một mình thưởng thức phong cảnh đó. Lúc ấy anh cũng không dám ôm hy vọng xa vời rằng sẽ có điều kỳ tích xảy ra.

Nhưng New York cũng tốt. Hết thảy hạnh phúc đều ở New York.

Cũng giống như trong một bộ phim điện ảnh của đạo diễn Woody Allen, nam chính có mái tóc xoăn màu nâu ngồi đánh đàn dương cầm trong ngày mưa, tùy ý ngâm một bài thơ.

Bên ngoài lất phất mưa phùn, cả bầu trời xám xịt.

Toàn bộ thành phố New York bị bao phủ bởi màn sương mù.

Cặp tình nhân hẹn gặp nhau lúc sáu giờ.

Tiếng chuông cùng dòng người chen chúc trên quảng trường Thời Đại, công viên Trung Ương nằm ở vị trí giữa hồ và đường cây của Bethesda Fountain, chú thiên nghe tung tăng bơi lội cùng với hải bảo nhỏ đang uốn éo tạo dáng, những rạp hát huy hoàng rực rỡ ánh vàng trên Broadway kia, còn có mỗi cuối tuần tuyến tàu điện ngầm path sẽ ngang qua Hoboken nơi mà họ vừa yêu lại vừa hận.

Người yêu rời xa quê hương tới nơi đất khách, những trận tuyết lớn khiến người ta từng bước khó đi, bỏ lỡ chuyến bay cùng vở nhạc kịch The Phantom of Opera, những điều bất ngờ và khổ cực trong cuộc sống, gửi gắm nỗi nhớ nhung nơi xa vắng bóng người...

Hết thảy hạnh phúc đều thuộc về anh.

Nhưng chỉ cần có thể gặp lại cô một lần nữa, những điều này đều không nghĩa lý gì.

Một giấc này của cô thật sự ngủ rất say, có lẽ là vì hai người dựa sát vào nhau, cho nên đều cảm thấy yên lòng. Lúc Trương Cảnh Sơ mở mắt ra, đèn trong khoang đã được bật sáng lại lần nữa, tiếp viên hàng không đang lần lượt phân phát bữa sáng cho từng hàng ghế, có cháo trắng và trứng cuộn. Anh chọc cô bạn gái trong lòng mình, hỏi cô có muốn dậy dùng bữa sáng hay không.

Thủy Vân mơ màng nói không thích ăn cơm trên máy bay, muốn để bụng trở về ăn cua mẹ mua.

Trương Cảnh Sơ điểm màn hình sáng lên, mở ra bản đồ hàng không. Cách thành phố B vẫn còn cần phải bay hai giờ đồng hồ nữa.

Anh phủ bàn tay to của mình lên che mắt của Thủy Vân, che sáng cho cô. Tay còn lại vỗ lưng cô, dỗ cô ngủ tiếp. Cô nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ trong lòng anh.

Thủy Vân thật sự rất dễ ngủ, giống như chú heo nhỏ vậy. Trương Cảnh Sơ cong khóe môi, dưới ánh đèn mờ ảo trong không gian nhỏ hẹp, quan sát khuôn mặt đang say ngủ của cô. Ánh mắt anh chợt ngưng trệ, tầm mắt dừng trên đôi môi của cô. Hình như cô còn tô son, trên miệng vẫn còn lưu lại một chút vết tích, màu sắc có lẽ giống với bánh đậu, trà sữa gì đó. Anh ngắm nhìn hồi lâu, cố gắng đoán ra rốt cuộc đây là màu sắc gì, cuối cùng bắt buộc phải thừa nhận rằng mình không rành việc này.

Anh vươn một ngón tay ra, chậm rãi tới gần màu sắc kia, lấy ngón tay khẽ lau, lập tức trên đó cũng lây dính màu sắc cùng hơi thở của cô.

Có thể là bắt đầu từ lúc đó, cậu thiếu niên tái nhợt và kinh hoàng kia đã hiểu rõ, anh đã bị cô nhuộm sắc từ lâu, dù có dùng bao nhiêu nước lạnh cũng không có cách nào tẩy trôi, chẳng qua anh không dám thừa nhận.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top