Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực

Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực
Chương 15: Ngoại truyện Hương hoa sơn chi, tình yêu lặng thầm 2



Thậm chí, cậu đã đủ “nhỏ bé”, vậy mà lại luôn chọn thích những người không thể nào thuộc về mình. Để tránh làm phiền cuộc sống của người khác, trong đời thực, cậu luôn cố gắng hết sức che giấu xu hướng của mình. Dù thích ai, cậu cũng không bao giờ công khai, không nói ra, không tranh giành, không đòi hỏi. Đối với cậu, chỉ cần được lặng lẽ thích thôi cũng đã đủ.

Cậu thậm chí có phần đồng cảm với Âu Dương Hạo, vì sao lại vô tình gặp phải một người đồng tính như cậu. Rõ ràng Âu Dương Hạo chẳng biết gì, nhưng cậu lại không thể ngừng được.

Dù sao, Trâu Miểu nghĩ, mấy năm nay cậu che giấu cũng khá tốt, kiểm soát bản thân cũng không tệ. Thật sự, chỉ là thích mà thôi. Cậu biết mình là người tình nguyện đứng ở một bên, chưa từng đòi hỏi bất kỳ điều gì từ đối phương. Chắc sẽ không đến mức làm phiền đến ai… chắc là vậy. Cậu chỉ có thể hy vọng như thế.

Thời đại học, khi mang đồ giặt sạch ra ban công phơi, ánh mắt Trâu Miểu đôi khi lướt qua lan can, vô tình nhìn thấy Âu Dương Hạo mặt mày rạng rỡ chạy từ cổng ký túc xá ra gặp người yêu. Trâu Miểu thường ngây người rất lâu. Nói không ghen tị, không rung động là không thể, nhưng cậu luôn hiểu rõ cảnh tượng đó mãi mãi không thuộc về mình.

Cậu không dám ảo tưởng mình là người yêu của Âu Dương Hạo, vì như thế chẳng khác nào không tôn trọng Âu Dương Hạo. Rất nhanh, cậu áp nỗi lòng xuống đáy tim, lặng lẽ phơi quần áo, sau đó thu về, xếp lại trong tủ. Rồi cậu mở máy tính, tiếp tục những công việc dang dở, như thể chưa từng có gì xảy ra.

Khi Âu Dương Hạo chưa có người yêu, Trâu Miểu thường giúp Âu Dương Hạo tìm tài liệu, nhưng ban đầu thường sai sót. Dù sao, cậu cũng không nhìn Âu Dương Hạo bằng ánh mắt của một người đàn ông bình thường dành cho một người đàn ông khác, nên chắc chắn sẽ có cảm giác không chính xác. Tuy nhiên, nhờ những phản hồi liên tục từ Âu Dương Hạo, Trâu Miểu dần hiểu rõ sở thích của Âu Dương Hạo và từ đó không còn mắc sai lầm nữa.

Có lần, sau khi gửi tài liệu cho Âu Dương Hạo, Trâu Miểu ngẩng đầu nhìn vào gương. Cậu chợt nhận ra rằng ngay cả giới tính của mình cũng chẳng tương thích với người ta. Cậu cảm thấy hổ thẹn vì những ảo tưởng vượt giới hạn, rồi vội vã quay lại với công việc, không dám nhìn gương mỗi lần gửi tài liệu nữa.

Những chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần, nhưng cuối cùng, Trâu Miểu vẫn luôn yên ổn quay về với cuộc sống của chính mình.

Việc sống chung dưới một mái nhà với người mình thích nhưng không bao giờ có khả năng ở bên thực sự là một loại thống khổ. Thế nhưng, Trâu Miểu vẫn cố gắng chịu đựng và giấu kín cảm xúc.

Chỉ là, tình trạng này kéo dài quá lâu, đến mức có những lúc cậu không thể kiểm soát nổi. Sau khi tốt nghiệp, Âu Dương Hạo đặc biệt yêu thích chiếc giường của Trâu Miểu. Vì cả hai vẫn còn độc thân, Âu Dương Hạo thường viện cớ để ngủ chung. Đỉnh điểm là những lần anh tắm rửa xong, chỉ mặc độc một chiếc quần cộc rồi leo lên giường ngủ.

Trâu Miểu đã phản kháng, nhưng không đấu lại nổi. Dù là cãi nhau hay dùng sức, cậu đều thua trước Âu Dương Hạo.

Trâu Miểu nghĩ, có lẽ Âu Dương Hạo không hề biết rằng miệng lưỡi của anh thực ra rất sắc bén. Chỉ cần anh muốn, trắng cũng có thể nói thành đen. Chỉ là khi làm sai điều gì, anh lại không dám cãi một lời, cúi đầu im lặng nghe mắng. Những lúc khác, nhìn bề ngoài có vẻ Trâu Miểu là người thắng thế, nhưng thực tế, người thắng luôn là Âu Dương Hạo. Anh cứ nghĩ mình luôn chịu thiệt, nhưng trên thực tế, Trâu Miểu chỉ thắng về khí thế, còn trái tim thì đã thua hoàn toàn.

Trâu Miểu bất lực, chỉ có thể để mọi chuyện diễn ra theo ý đối phương. Thậm chí, ngay cả khi cậu chưa kịp mua thêm chăn, Âu Dương Hạo đã ngang nhiên chia sẻ chăn với cậu, chẳng chút ngại ngần.

Khi ngủ, bên cạnh truyền đến hơi ấm từ cơ thể người khác cùng nhịp thở đều đặn, đó thực sự là một áp lực gần như đáng sợ.

Trâu Miểu vì thế rất khó ngủ, thực sự rất khó. Cậu cũng không thể không lén lút ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của Âu Dương Hạo sau khi anh đã chìm vào giấc ngủ. Sự thôi thúc này cứ trỗi dậy trong lòng, nhưng mỗi khi Âu Dương Hạo khẽ cựa mình hay lẩm bẩm điều gì đó, Trâu Miểu lại vội xoay người, mang theo chút áy náy, cố gắng ép mình vào giấc ngủ.

Là một người đàn ông bình thường với tất cả các chức năng tự nhiên, việc có những phản ứng sinh lý là điều không thể tránh khỏi. Nhưng đúng như Trâu Miểu từng nói, cậu đã học cách b*p ch*t h*m m**n ngay khi nó vừa nhen nhóm. Tuy nhiên, nếu nhìn thẳng vào sự thật, phản ứng này vốn là bản năng không thể kháng cự, và việc kiềm chế nó đã là một nỗ lực rất lớn. Dẫu vậy, cái cảm giác vượt quá giới hạn kia vẫn khiến Trâu Miểu day dứt. Cậu ghê tởm chính mình, ghê tởm cái sự thấp hèn này, bởi cậu đã lén tưởng tượng những điều đen tối về một người hoàn toàn vô tội.

Hiện giờ, cậu đã có thể ngủ rồi. Sau nhiều lần cố gắng kiềm chế, những phản ứng sinh lý gần như đã trở nên tê liệt. Nhưng thỉnh thoảng, cậu vẫn không ngăn được mình mà liếc nhìn Âu Dương Hạo.

Thật khó kiểm soát, thực sự rất khó.

Cái cảm giác tội lỗi khi lén nhìn anh ấy luôn khiến Trâu Miểu thêm chán ghét bản thân vì không thể khống chế được cảm xúc. Nhưng cậu lại không dừng lại được. Đôi lúc, cậu nghĩ, nếu như mình có thể kìm nén, nếu cậu là trai thẳng, có lẽ mọi chuyện đã không trở nên vặn vẹo như thế này.

Âu Dương Hạo xem cậu là bạn, một người bạn chân thành đến vậy. Sao cậu lại có thể tệ hại đến mức này?

Cậu muốn trân trọng người này. So với trước kia, mối quan hệ mà Âu Dương Hạo dành cho cậu đã đủ tốt. Anh là một người thật thà đến mức chỉ cần nhìn qua là hiểu được suy nghĩ trong lòng. Anh luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè mà không chút do dự, cực kỳ trọng nghĩa, khiến người khác không phải lo lắng bị phản bội khi đặt niềm tin vào anh.

Âu Dương Hạo từ trong cốt cách đã hoàn toàn khác với người kia…

Đó là điều duy nhất khiến lần này không giống lần trước.

Âu Dương Hạo sẽ không dùng vẻ ngoài rạng rỡ, thoải mái và thanh tao để cố tình tiếp cận, buông lời ngon ngọt dụ dỗ hay chạm vào một cách mập mờ để kéo mối quan hệ đến mức ái muội. Anh càng không lợi dụng danh nghĩa học hành để giữ mối quan hệ ở trạng thái mơ hồ, nhằm tận dụng và hưởng thụ sự chân thành, hy sinh của cậu.

Và anh cũng không giống người kia — người đã nhân lúc cậu không tham gia buổi tụ tập hát karaoke vì cảm thấy không thoải mái, lén lút ra khỏi phòng, vào một con hẻm sâu, châm điếu thuốc mà trước đó cậu còn không biết hắn biết hút. Người ấy đã đứng giữa đám bạn mà cậu chưa từng nghe nhắc đến, cười cợt, bàn tán: “Phòng có cấm hút đâu, mày chạy ra đây làm gì? c** q**n đánh rắm chắc?”

“Haha, phòng toàn con gái, ra ngoài hút thuốc là 'phép lịch sự của quý ông,' hiểu không?”

“Haha, kỹ năng tốt đấy, xem ra mày khá biết cách chăm sóc người khác. Bảo sao mày tán gái giỏi như vậy, đúng là chuyên gia.”

“Không thì mày nghĩ sao? Mấy chiến tích đó đâu tự dưng mà có? Haha! Mà này, mày thấy cô trước đó thế nào?”

“À... cũng được, không phải kiểu của tao, khá chán.”

“Chậc chậc, đúng là khoe mẽ, ghê gớm thật đấy.”

“Haha, dù sao họ thích tao, ‘anh tình em nguyện,’ có gì sai?”

“Eo ôi, đúng là đồ tra nam, thật sự là tra.”

“Thế còn người kia thì sao? Mày tính làm gì?”

“Ai cơ?”

“Lại còn giả vờ? Là cái người đồng tính ấy.”

“À, cậu ta à.”

“Dễ thôi. Đến lúc đó tao sẽ dụ cậu ta điền nguyện vọng theo tao, bảo là đi thành phố X, sau đó tao điền trường ở thành phố Y. Đến lúc cậu ta muốn nói chuyện với tao, tao sẽ nói thật rằng tao không có ý gì cả. Tao đâu muốn bị hiểu lầm là đồng tính. Thành phố Y nhiều gái đẹp thế, bị hiểu lầm chẳng phải lãng phí quãng đời đại học sao?”

“Haha, tao thề, trên người mày bao nhiêu đồ hiệu đều là tiền sinh hoạt của người ta tích góp từng tháng, mày không thấy cắn rứt lương tâm à?”

“Haha, cậu ta cam tâm tình nguyện mà, cắn rứt gì chứ? Dù sao, khi cậu ta phát hiện cũng không làm gì được. Cậu ta không có bạn bè, biết kể với ai? Có kể cũng chẳng ai tin. Tao thậm chí không cần làm gì vượt quá giới hạn với cậu ta, cứ vậy là ổn rồi. Nếu không phải thế, tao còn lâu mới dây vào. Tốn công vô ích, lại còn phải thân mật với đàn ông, ghê chết đi được. Tao là trai thẳng, tuyệt đối không dính vào mấy thứ b**n th** như đồng tính đâu. Nói gì thì nói, tao cũng cho cậu ta nhiều thứ lắm rồi, đủ nể tình. Thi đại học xong mới bỏ, chẳng phải để không ảnh hưởng đến cậu ta hay sao? Chứ thật ra tao đã thấy phiền khi dây dưa với một thằng con trai từ lâu rồi.”

“Haha, mẹ nó, mày đúng là người tra nhất mà tao từng gặp. Làm được đến thế, tao cũng ghen tị thật đấy.”

“Haha, mày muốn thì thử đi. Thật lòng mà nói, đàn ông dễ dỗ hơn phụ nữ nhiều. Một khi yêu vào, đầu óc còn ngốc hơn cả phụ nữ. Tâm trạng thì dễ thao túng, chẳng cần làm gì cũng hầu hạ mày như ông hoàng. Tốn ít chi phí, không phải hao tâm tổn sức như với phụ nữ, tiện nghi biết bao…”

Ngày hôm đó, Trâu Miểu đứng ở đầu ngõ, nghe trọn vẹn từng câu từng chữ của cuộc trò chuyện. Tiếng cười của người kia và bạn bè vang vọng trong tai cậu, mỗi câu nói đều khắc sâu vào ký ức.

Cậu cứ thế đứng đó, rồi lặng lẽ rời đi. Cảm giác lạnh lẽo, bất lực, như cả sinh mệnh đều tan biến, cậu vẫn nhớ rõ từng chút.

Hôm ấy, lẽ ra cậu nên ở nhà nghỉ ngơi, không biết gì cả. Nhưng chỉ vì dự báo thời tiết nói sẽ mưa vào buổi tối, cậu đã vội chạy đến để mang ô cho người kia. Không ngờ, vừa xuống xe, cậu đã thấy người ấy ngậm điếu thuốc bước ra từ cửa lớn của KTV. Người kia trước giờ chưa từng để lộ rằng mình biết hút thuốc. Làn khói lượn lờ khiến cậu dấy lên một sự nghi ngờ.

Cậu im lặng đi theo, đứng ở đầu ngõ và nghe toàn bộ cuộc trò chuyện.

Sau đó, cậu không làm gì cả, chỉ yên lặng rời đi.

Cậu nghĩ, đúng là người kia rất cao tay, hoàn toàn đoán trúng. Cậu đã thực sự lên kế hoạch sau kỳ thi đại học sẽ chính thức nói rõ với hắn, xác nhận mối quan hệ. Cậu từng nghĩ rằng, dù không thể công khai thân phận của mình với cả thế giới, chỉ cần đối phương yêu cậu, thì cậu cũng sẽ có cơ hội và hy vọng được ở bên người ấy lâu dài.
 
Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực
Chương 16: Ngoại truyện Hương hoa sơn chi, tình yêu lặng thầm 3



Không ngờ rằng người kia lại tệ đến mức không thể tưởng tượng, không chỉ với nam mà ngay cả với nữ cũng vậy.

Nhưng tại sao hắn lại có thể tệ hại như thế? Đến giờ, Trâu Miểu vẫn không thể nghĩ thông được. Rõ ràng, người kia trông đẹp trai, khí chất sáng sủa, nụ cười trên gương mặt thì sạch sẽ, thoải mái và dễ mến.

Thậm chí, cho đến tận bây giờ, Trâu Miểu vẫn không thể quên được khoảnh khắc lúc mới vào cấp ba, khi người kia được xếp ngồi phía trước cậu. Lúc hắn quay lại, mỉm cười chào hỏi, cái khoảnh khắc ấy đã khiến cuộc sống vốn u ám của Trâu Miểu bừng sáng. Lần đầu tiên, cậu hiểu thế nào là cảm giác “tim đập thình thịch.”

Ngày hôm đó, trên đường đạp xe về nhà, Trâu Miểu đã hồi tưởng lại cuộc trò chuyện ấy không biết bao nhiêu lần. Đến tận khi về đến nhà, mở cửa bước vào, cậu vẫn còn chút mơ hồ, trái tim lạnh ngắt, cảm giác như mình đã mất hết sức sống, cảm xúc thì trống rỗng, bình lặng đến mức đáng sợ.

Bố cậu thấy vậy còn hỏi cậu tối muộn thế này đi đâu. Cậu chỉ trả lời qua loa rằng ra cửa hàng tiện lợi gần nhà mua chút đồ ăn, rồi về phòng, khóa cửa lại.

Toàn bộ quá trình đó, Trâu Miểu đều rất bình tĩnh.

Nhưng ngay khi cánh cửa phòng vừa khóa lại, cậu ngồi sụp xuống đất, nước mắt tuôn trào như vỡ đê.

Nỗi chán ghét dành cho người kia dâng lên như cơn lũ. Thậm chí, Trâu Miểu còn muốn ói, nhưng cuối cùng chỉ biết ngồi đó, nghẹn ngào trong im lặng. Cậu càng hận chính mình hơn. Tại sao lại ngốc nghếch đến thế, cái gì cũng không biết, còn bất chấp tất cả mà đối xử tốt với người kia? Tại sao lại mơ mộng hão huyền, nghĩ rằng một kẻ tầm thường như mình có thể có được một người yêu thương vô điều kiện và sẵn sàng ở bên mình mãi mãi? Tại sao…

Tại sao cậu lại sinh ra với cái vận mệnh không thể thay đổi, sinh ra đã thích người cùng giới? Một vận mệnh khiến cậu chịu đủ cay đắng mà vẫn không thể nào có được điều mình mong muốn. Một vận mệnh khiến cậu không dám đấu tranh, không thể công khai, không thể sống thật với bản thân.

Trâu Miểu không thể để người nhà phát hiện, nên ngay cả khóc thút thít để phát tiết cũng phải kìm nén. Đến mức không biết làm sao, hận đến mức chỉ có thể cắn chặt cánh tay của chính mình.

Đây là lần đầu tiên cậu trải qua "bữa tiệc thất tình," và nó cũng không khác gì nhiều so với hiện tại.

Sau buổi tiệc thất tình, Trâu Miểu đã chọn học đại học ở thành phố X, đúng theo nguyện vọng của người kia. Từ đó, liên lạc giữa hai người dần dần phai nhạt. Không lâu sau, người kia hoàn toàn cắt đứt với cậu. Đến tận bây giờ, ngoài những tin nhắn chúc mừng vào dịp lễ, cậu và người kia hoàn toàn không còn liên hệ. Chỉ đôi khi, cậu vô tình nhìn thấy trên mạng xã hội những tin tức ân ái của hắn và bạn gái hiện tại, một cặp đôi hoàn hảo.

“Thật kinh tởm, thật đáng ghét, đúng là loại người tồi tệ,” Trâu Miểu thường nghĩ như vậy khi lướt qua những bài đăng đó, nhưng đến cả việc chặn tài khoản của đối phương, cậu cũng lười làm. “Tốt nhất là sớm xuống địa ngục đi,” cậu cay nghiệt chửi thầm trong lòng.

Ngoài việc thỉnh thoảng bị những ký ức ấy làm phiền, cậu đã cố gắng để không còn bất kỳ liên hệ nào với mối tình trước. Cậu chỉ muốn thời gian làm mọi thứ dần mờ nhạt, đến mức xóa sạch cả tài khoản mạng xã hội cũng không vấn đề gì, cắt đứt hoàn toàn.

Mối tình ấy kéo dài ba năm, ít hơn mối tình hiện tại một chút, nhưng kết cục vẫn giống nhau. Nếu phải dùng từ để miêu tả những lần yêu đương của cậu, thì “tốn công vô ích” và “không đi đến đâu” là hai từ phù hợp nhất. Từ nguyên nhân, quá trình đến kết quả, mọi thứ đều giống nhau đến mức khiến cậu không thể nào quên được.

Ban đầu, nhờ có Âu Dương Hạo — một người tốt — cậu đã phần nào chôn vùi được quá khứ đáng sợ ấy. Nhưng giờ đây, mọi chuyện lại như tái hiện, khiến Trâu Miểu không thể thoát khỏi những ký ức đau lòng.

Trâu Miểu thừa nhận rằng cậu là một kẻ lụy tình, không cách nào kiểm soát bản thân khi đối xử tốt với người mình thích. Cậu tha thứ cho đối phương những lỗi lầm nhỏ nhanh hơn bất kỳ ai khác. Thậm chí, không chỉ lụy tình, cậu còn là kiểu người ngây thơ đến mức chỉ muốn được gần gũi với người mình thích. Một khi đã quyết tâm yêu ai, cậu liền tự mặc định đó là người duy nhất trong đời, không hề nghĩ đến ai khác. Trong cái xã hội mà ba tháng yêu nhau đã được gọi là "đám cưới vàng," sự ngây thơ của cậu quả thực ngớ ngẩn đến mức như lạc vào sương khói mơ hồ.

Nếu không phải vì tính cách này, cậu đã không giống như một kẻ ngốc, hết lần này đến lần khác bị người ta xoay vòng trong lòng bàn tay, và khi gặp tình huống tương tự, vẫn tiếp tục lao vào.

Vì Âu Dương Hạo, sau khi tốt nghiệp, Trâu Miểu quyết định ở lại thành phố X. Ngoài việc có thể gặp Âu Dương Hạo thường xuyên hơn, lý do chính vẫn là vì cậu lo lắng cho anh. Âu Dương Hạo là kiểu người làm mọi việc tùy hứng, không chịu trưởng thành. Nếu để anh một mình ở thành phố X làm việc, không biết rồi sẽ bê tha đến mức nào, thậm chí có thể bỏ bữa. Trâu Miểu không yên tâm, nên ở lại. Dù sao, cậu cũng làm nghề tự do, ở đâu cũng được. Trụ sở của nền tảng livestream mà cậu làm việc cũng đặt ở thành phố X, nên xét về phát triển cá nhân cũng không tệ. Chỉ là cậu vẫn chưa quen nổi mùa hè ẩm nóng ở đây; mỗi khi đến mùa hè, cậu đều dễ bị dị ứng hơn so với ở quê.

Thực tế đã chứng minh rằng quyết định của cậu là đúng. Âu Dương Hạo đúng là người không biết tự lo cho bản thân. Cậu đã không biết bao nhiêu lần nhắc nhở anh, nhưng anh vẫn không sửa được. Nếu không có cậu, Âu Dương Hạo chắc chỉ biết lang thang ngủ bờ ngủ bụi, hoặc cùng lắm là phải cuốn gói về quê.

Với tính cách như vậy, nếu đổi là người khác, có lẽ đã sớm bỏ mặc Âu Dương Hạo. Nhưng Trâu Miểu thì không. Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối đáng thương của anh, cậu lại không nỡ thực sự “vứt bỏ.”

Cậu biết Âu Dương Hạo có năng lực thật sự, học rất nhanh, làm việc cũng hiệu quả. Nhưng vấn đề là anh chẳng thích làm việc. Nếu nghiêm túc, chắc chắn mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Vì vậy, Trâu Miểu cứ hết lần này đến lần khác khuyên nhủ, chăm sóc, dọn dẹp những rắc rối mà Âu Dương Hạo gây ra.

Cậu không mong đợi bất kỳ sự đáp trả nào. Đối với cậu, chỉ cần có thể ở bên cạnh Âu Dương Hạo với tư cách là một người bạn thân cũng đã là "hồi đáp" đủ rồi. Trong mắt Trâu Miểu, Âu Dương Hạo ít nhất vẫn là một người đáng để cậu dốc lòng yêu thương. Vậy là đủ.

Một sự hy sinh đơn phương đáng sợ.

Trâu Miểu tự nghĩ, nếu có một giải thưởng toàn cầu dành cho "lụy tình," cậu chắc chắn sẽ đoạt giải.

Nhưng từ đầu, cậu vốn không muốn để bản thân rơi vào tình cảnh nực cười này. Sau mối tình đầu đầy thất bại, cậu đã tự hứa rằng lên đại học sẽ không lặp lại sai lầm, nhất định đặt trọng tâm vào phát triển bản thân, không trông mong vào bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào.

Nhưng đúng là trời không chiều lòng người. Vừa vào đại học, cậu đã gặp phải Âu Dương Hạo, người như "kỳ đà cản mũi," phá tan mọi quyết tâm và kế hoạch của cậu, khiến cậu hoàn toàn tuyệt vọng với bản thân mình. Cậu cảm thấy mình đúng là vô dụng.

Tuy nhiên, từ những bài học trong quá khứ, cậu đã hiểu rằng, với một người như cậu – một kẻ phải che giấu bản thân vì là GAY – yêu thầm có lẽ là cách tốt nhất.

Bất kể phải cẩn thận xác định xu hướng của đối phương, chịu đựng sự thất bại sau khi tỏ tình, hay thậm chí chấp nhận sự chán ghét hoặc chia tay sau khi hẹn hò, rất nhiều rủi ro của tình yêu đều không cần phải đối mặt. Chỉ cần đối phương là người tốt và không có ý định cắt đứt liên lạc với mình, Trâu Miểu cảm thấy rằng mình vẫn có thể thích người đó cả đời mà không cần bất kỳ sự ràng buộc nào. Đổi cách nghĩ, điều này cũng giống như "bên nhau lâu dài" rồi, thật tốt làm sao.

Nhưng nếu lỡ đối phương phát hiện ra thì sao? Chẳng phải lúc đó mọi thứ sẽ như nước đổ khó hốt?

Đúng vậy, Trâu Miểu hiểu rõ điều này. Vì thế, cậu quyết tâm phải loại bỏ ngay cả khả năng "nếu" xảy ra. Ngoại trừ bản thân, không ai được phép biết bí mật này.

Khi đã nghĩ thông suốt và áp dụng lý lẽ đó với chính mình, Trâu Miểu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, như thể đã hoàn thành việc "phân loại rác thải" cho những cảm xúc dư thừa của mình, tìm được một chỗ để cất giấu chúng. Nhờ vậy, cậu có thể tập trung vào việc học tập và làm việc.

Thực ra, việc này cũng mang lại một lợi ích nhỏ. Dù sao thì trong mọi lĩnh vực khác, Trâu Miểu không bị cảm xúc lụy tình làm ảnh hưởng, đặc biệt là việc học. Thành tích của cậu luôn rất tốt, và cậu cũng có thể lập kế hoạch rõ ràng cho tương lai. Trong những kế hoạch đó, trường Đại học X vốn đã là nguyện vọng đầu tiên của cậu, nên việc đến thành phố X học tập không khiến cậu cảm thấy hối tiếc.
 
Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực
Chương 17: Ngoại truyện Hương hoa sơn chi, tình yêu lặng thầm 4



Tâm thái này của cậu chịu ảnh hưởng rất lớn từ gia đình và hoàn cảnh sống. Bố cậu, một người đàn ông truyền thống và bảo thủ, đặt kỳ vọng cực cao lên con cái, đặc biệt là con trai. Trâu Miểu, với tư cách là con cả, từ nhỏ đã phải chịu sự giáo dục nghiêm khắc hơn cả. Bố luôn dạy cậu rằng phải trở thành một tấm gương sáng cho các em, phải học thật giỏi, phải là một người đàn ông mạnh mẽ, hiểu phép tắc, cứng cỏi…

Những lời dạy bảo kéo dài suốt thời gian dài khiến Trâu Miểu dần quên mất mình thật sự là ai. Rõ ràng, tính cách bẩm sinh của cậu không hề phù hợp với những đạo lý đó, kể cả sở thích chơi game của cậu.

Từ nhỏ, Trâu Miểu rất thích chơi game, coi đó như một cách để thư giãn sau những giờ học tập căng thẳng. Nhưng bố cậu không đồng tình. Mỗi lần thấy cậu chơi game, bố lại quở trách, cho rằng đó là hành vi lười biếng, không có tương lai. Khi còn ở tuổi dậy thì, Trâu Miểu không phản kháng, chỉ lặng lẽ chịu đựng, giống như cách cậu giấu kín xu hướng của mình. Bố bảo không chơi thì cậu không chơi. Cho đến khi vào đại học, có được chiếc máy tính của riêng mình, cậu mới nhận ra điều mình thực sự muốn làm – trở thành một streamer game chuyên nghiệp.

Khi bố phát hiện ra, ông nổi trận lôi đình, mắng rằng cậu đã 20 tuổi rồi mà vẫn còn chơi game, thật không ra gì. Ông còn lo lắng các em của Trâu Miểu sẽ nhìn vào mà học theo.

Dù biết công việc này không phù hợp với những giá trị gia đình truyền thống, Trâu Miểu vẫn kiên định với lựa chọn của mình. Cậu hiểu rằng không thể thuyết phục bố chấp nhận công việc này, nên cũng không cố gắng giải thích. Cậu chỉ im lặng phát triển sự nghiệp của mình.

Trâu Miểu rất giỏi trong việc im lặng và nỗ lực hết mình để đạt được mục tiêu.

Khi thu nhập từ công việc livestream đạt đến một mức đáng kể, Trâu Miểu cuối cùng cũng có thể đặt bảng sao kê tài khoản trước mặt bố, buộc ông không thể tìm lý do phản đối.

Nhưng việc bố không phản đối không có nghĩa là ông không có ý kiến. Mỗi lần Trâu Miểu về nhà, bố cậu đều tiếc nuối mà nói: “Con học tài chính ở Đại học X – một ngôi trường danh giá – vậy mà lại đi làm streamer game. Đúng là học hành phí công, làm bố chẳng biết phải giới thiệu con thế nào với họ hàng. Nếu con tìm được một công việc ổn định, thì tốt biết bao.”

Trâu Miểu hiểu rằng, trong mắt bố, công việc hiện tại của cậu vẫn là một thứ không đứng đắn, không đáng tự hào.

Cậu lớn lên trong một môi trường như vậy, nơi mà ngay cả việc chơi game cũng không được xem là bình thường, huống chi là xu hướng giới tính khác biệt của mình. Vì thế, dù phát hiện bản thân không bị thu hút bởi người khác giới từ sớm, trong những năm tháng hormone bùng nổ của tuổi dậy thì, cậu cũng chỉ biết im lặng và dồn sức vào việc học. Thậm chí, việc khắc khổ học tập còn trở thành cách để cậu cố gắng đàn áp những cảm xúc mà bản thân cho là bất thường.

Nhưng điều bất thường ấy vốn dĩ đã ăn sâu trong con người cậu, làm sao có thể triệt tiêu hoàn toàn? Ngay cả khi tự thôi miên bản thân, cậu cũng chỉ nhận về sự thất bại. Cậu biết, điều này là bẩm sinh, không thể thay đổi.

Sự thất bại lặp đi lặp lại trong việc tự thôi miên khiến Trâu Miểu dần sinh ra cảm giác xa cách với thế giới. Cậu luôn nghĩ mình không thuộc về nơi này, rằng mình là một người khác biệt. Những ý nghĩ ấy cứ quẩn quanh, khiến cậu không ngừng tự hỏi: Nếu người khác, đặc biệt là gia đình, phát hiện ra xu hướng giới tính của mình thì sao? Kết luận luôn là: Cuộc đời cậu sẽ chấm dứt.

Chính vì thế, cậu trở nên khép kín và e dè, khó khăn trong giao tiếp với mọi người. Tuổi dậy thì của cậu gần như không có bạn bè. Ngoài thế giới mạng, cậu chưa bao giờ gặp gỡ hay kết nối với những người đồng cảnh ngộ.

Trước khi biết sự thật rằng mình bị người kia đùa cợt, sự xuất hiện của hắn tựa như một tia nắng ấm ngắn ngủi trong cuộc đời Trâu Miểu, mang đến cho cậu chút hơi ấm. Dù cậu không biết người kia làm cách nào nhận ra mình là người đồng tính, nhưng cậu đoán rằng có lẽ vì hắn là một "tay chơi tình trường" dày dạn kinh nghiệm, hiểu biết rộng rãi mà thôi.

Hiện tại, Trâu Miểu đã có bạn bè và những người đồng cảnh ngộ, nhưng tất cả chỉ bắt đầu từ khi cậu vào đại học. Dù vậy, để bảo vệ bản thân khỏi tổn thương và vượt qua những trở ngại từ hoàn cảnh lẫn tâm lý, việc cậu thích nam vẫn là một bí mật không thể tiết lộ với bất kỳ ai.

Cậu hiểu rất rõ rằng, trong cuộc đời này, sẽ chỉ có một mình cậu tự tham dự "buổi tiệc thất tình" của mình mà thôi.

Dẫu vậy, bản năng ngây thơ của cậu vẫn không thay đổi. Trong những cảm xúc không thể kiềm chế, cậu luôn vô thức mơ mộng về một mối quan hệ lâu dài, dù cậu biết rõ điều đó là không thể.

Sự mâu thuẫn giữa hiện thực và bản năng luôn khiến cổ họng cậu nghẹn đắng.

Cậu căm ghét bản thân vì những cảm xúc này, vì không thể trở thành một người bình thường, vì dù bao nhiêu năm trôi qua, cậu vẫn như vậy. Cậu ghét chính mình vì cứ thích những người có kiểu cách giống nhau, và vì không thể thay đổi.

Trâu Miểu từng ngưỡng mộ bạn cùng phòng La Gia Chú vì sự dũng cảm. Sự thản nhiên, kiên định của La Gia Chú giống như dải ngân hà lấp lánh – một thứ mà Trâu Miểu không dám mơ tới. Cậu càng hâm mộ hơn khi người yêu của La Gia Chú cũng yêu hắn bằng tất cả sự chân thành.

Liệu trên đời này thực sự tồn tại điều kỳ diệu như thế không? Trâu Miểu đã tự hỏi vô số lần, mang theo sự ngưỡng mộ xen lẫn chút ghen tị.

Nhưng người khác không giống cậu. Hoàn cảnh của cậu không cho phép cậu can đảm như vậy. Cậu cũng không sở hữu vẻ ngoài xuất sắc đến mức khiến người khác bỏ qua định kiến về giới tính để yêu mình. Thậm chí, những người cậu thích luôn là trai thẳng, không có lấy một chút cơ hội.

Xuất phát từ sự đồng cảm của những người thuộc nhóm thiểu số, Trâu Miểu từng lên tiếng bảo vệ La Gia Chú khi hắn gặp khó khăn. Nhưng bản thân cậu, chỉ có thể tiếp tục im lặng và làm những việc của mình, chấp nhận nỗi cô đơn kéo dài mãi mãi.

Trong mối quan hệ kéo dài sáu năm này, Trâu Miểu đã nhiều lần chứng kiến người mình thích chạy về phía vòng tay của người khác. Thực tế luôn khó chịu hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Những cảm xúc chất chồng qua nhiều năm khiến cậu đôi lúc không thể chịu đựng nổi. Cậu thật sự ghen tị. Nhưng là một kẻ mù quáng trong tình yêu, cậu không thể buông bỏ. Trừ khi chính Âu Dương Hạo hoàn toàn cắt đứt với cậu, nếu không, cậu vẫn sẽ tiếp tục tự tìm mọi lý do để an ủi bản thân, cố chấp đuổi theo.

Ngay cả chính cậu cũng cảm thấy bản thân thật mù quáng.

Nhưng điều nực cười là, dù nhận thức rõ điều đó, dù lý trí bảo cậu phải dừng lại, Trâu Miểu vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Khi Âu Dương Hạo cuối cùng bực bội mà buông lời sắc bén, yêu cầu cậu tránh xa, Trâu Miểu đã không nhịn được mà tức giận. Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy. Có thể vì cậu tức giận trước sự vô tình của Âu Dương Hạo, hoặc có lẽ cậu đã đổ hết sự tự căm ghét bản thân lên anh.

Rõ ràng, những lời Âu Dương Hạo nói không sai. Tất cả đều là do cậu tự chuốc lấy, đúng không? Vậy tại sao cậu lại tức giận? Chẳng phải chính cậu cũng mong Âu Dương Hạo tránh xa mình hơn sao?

Cuối cùng, mọi chuyện còn khiến Âu Dương Hạo bị tổn thương. Nghĩ đến đây, Trâu Miểu càng hận bản thân hơn. Cậu không thể hiểu nổi vì sao mình lại trở nên bướng bỉnh và tệ hại đến vậy.

Nhưng cậu không thể giải thích với Âu Dương Hạo. Sáu năm qua, mọi hành động của cậu đã pha trộn quá nhiều tình cảm, không cách nào tìm được một lý do sạch sẽ để giải bày. Cậu chỉ có thể chấp nhận số phận. Kết cục của mối quan hệ này có lẽ sẽ để lại một Âu Dương Hạo ghét bỏ cậu.

Âu Dương Hạo lần đầu tiên buông tay, sau khi bắt gặp cậu, chỉ đứng dưới lầu một lúc rồi rời đi.

Trâu Miểu đứng bên cửa sổ, nhìn thấy hết nhưng không nghĩ gì thêm. Cậu chỉ cảm thấy, sau từng ấy thời gian, với sự kiên nhẫn và nghị lực của Âu Dương Hạo, sớm muộn gì anh cũng sẽ từ bỏ thôi.

Cũng tốt. Cuối cùng, mọi thứ từ phía Âu Dương Hạo đã thực sự chấm dứt.

Còn về phần cậu? Trâu Miểu chẳng bận tâm. Với kiểu mù quáng trong tình yêu của mình, cho dù lần này thất bại, cậu cũng không biết liệu mình có thể kiềm chế bản thân để không tiếp tục thích một người không nên thích nữa. Cậu đã không còn ý định chống lại thứ tình cảm tệ hại này. Cứ để nó tồn tại, cậu nghĩ, và lặng lẽ chấp nhận. Ít nhất như vậy còn thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng không ngờ, ai có thể tưởng tượng được, Âu Dương Hạo lại quay trở về?
 
Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực
Chương 18: Ngoại truyện Hương hoa sơn chi, tình yêu lặng thầm 5



Lần thứ hai nhìn thấy Âu Dương Hạo, Trâu Miểu thực sự hoảng loạn, gần như không giữ được bình tĩnh.

Sự xuất hiện bất ngờ của Âu Dương Hạo khiến cậu sợ hãi. Trong khoảnh khắc ấy, Trâu Miểu suýt chút nữa để lộ cảm xúc thật của mình, không kịp che giấu.

Trâu Miểu vừa thu dọn xong một đống đồ cũ không cần thiết, định mang đi vứt. Nhưng khi vừa bước ra cửa, cậu lại bắt gặp Âu Dương Hạo. Rõ ràng cậu đã thấy anh rời đi trước đó, đúng không? Vậy tại sao giờ đây anh lại xuất hiện, thậm chí còn nói muốn hòa giải?

Tại sao chứ? Cậu chỉ là một người bình thường, kiểu người mà ở đâu cũng có thể gặp. Còn Âu Dương Hạo, với sức hút và nhân duyên tốt như thế, liệu có cần phải nghiêm túc với cậu đến vậy không?

Trâu Miểu không tin rằng người mà Âu Dương Hạo thật sự cần chính là "Trâu Miểu".

Âu Dương Hạo vốn là người thích gần gũi, rất sợ cảm giác cô đơn. Vì thế, anh thích kết bạn và đặc biệt ỷ lại vào những người biết chăm sóc mình. Nếu không có ai bầu bạn, anh khó lòng chịu nổi quá vài ngày, chắc chắn sẽ kêu ca rằng mình buồn chán.

Sáu năm ở bên cạnh Âu Dương Hạo đã giúp Trâu Miểu hiểu rõ tính cách của anh như lòng bàn tay. Từ lần đầu gặp gỡ đến nay, rất nhiều việc Âu Dương Hạo làm đều xuất phát từ cảm hứng nhất thời, thậm chí đôi khi hành động bốc đồng mà không suy nghĩ đến hậu quả hay có lý do đặc biệt nào.

Tuy nhiên, Âu Dương Hạo vẫn là người có tài. Một tính cách như vậy mà có thể thi đậu vào trường đại học X danh tiếng thì đủ thấy anh thông minh đến mức nào. Sự lanh lợi và tốc độ tiếp thu của anh khiến người khác không khỏi ghen tị.

Vậy nên, Trâu Miểu nghĩ, lý do Âu Dương Hạo muốn hòa giải lần này có lẽ chỉ đơn giản vì anh không chịu nổi sự cô đơn. Nếu nói đến tình cảm, thì nhiều khả năng đó chỉ là một dạng thói quen ỷ lại.

Nhưng kiểu tình cảm như vậy, nếu đổi sang một người khác có thể đáp ứng nhu cầu của Âu Dương Hạo, thì cũng không có gì khác biệt. Trâu Miểu hiểu rõ rằng sự chăm sóc của cậu không phải là duy nhất. Những điều cậu làm, ai cũng có thể làm được. Một khi cảm giác cô đơn của Âu Dương Hạo qua đi, hoặc khi anh gặp được một người bạn mới, mọi chuyện rồi sẽ lại trở về như cũ.

Cũng giống như trước đây, khi Âu Dương Hạo chia tay ai đó và tìm đến cậu để vượt qua nỗi buồn. Chỉ cần có người lắng nghe và đồng hành, Âu Dương Hạo sẽ nhanh chóng ổn định lại.

Nhưng lý do thật sự khiến Âu Dương Hạo muốn hòa giải, đối với Trâu Miểu mà nói, đã không còn quan trọng. Dù Âu Dương Hạo muốn gì, cậu đều có thể đáp ứng. Điều duy nhất Trâu Miểu mong muốn chỉ là một kết thúc rõ ràng, một sự chia tay dứt khoát.

Tuy nhiên, Âu Dương Hạo lại là kiểu người dễ gây bất ngờ. Trong lúc hai người đang căng thẳng, Âu Dương Hạo đột nhiên than đói, phá tan mọi suy nghĩ trong đầu Trâu Miểu. Bức tường phòng thủ kiên cố của cậu lập tức sụp đổ, để Âu Dương Hạo có cơ hội trưng ra vẻ mặt đáng thương, yếu ớt mà cầu xin.

Sự yếu lòng của Trâu Miểu ngay lúc đó bị kích hoạt. Trong chớp mắt, cậu mềm lòng, để Âu Dương Hạo bước vào nhà một lần nữa.

Không ngoài dự đoán, cậu lại tiếp tục bị dây dưa bởi sự bám riết của Âu Dương Hạo.

“Haizz...”

Trâu Miểu thở dài bất lực khi đưa lưng về phía Âu Dương Hạo. Sau khi cho anh một ít đồ ăn, cậu thậm chí không dám quay lại nhìn đối phương. Cậu sợ rằng, nếu nhìn thấy ánh mắt đầy uất ức và chiếc mũi đỏ ửng của Âu Dương Hạo thêm một lần nữa, cậu sẽ không có cách nào từ chối.

Cậu chỉ muốn thu dọn mọi thứ, rời đi, kết thúc tất cả.

Vì vậy, cậu không định tranh cãi thêm. Sáu năm qua, mỗi lần hai người cãi nhau, Âu Dương Hạo luôn là người bị mắng, nhưng kẻ chịu thua cuối cùng vẫn là Trâu Miểu. Cậu mềm lòng, rồi lại tha thứ.

Nhưng ai mà ngờ được, lần này Âu Dương Hạo lại nói: “Tôi thích em.”

Ai mà đoán được chứ…

Khoảnh khắc đó, Trâu Miểu sững sờ. Với một người đồng tính, được nghe câu “Tôi thích em” từ người mình thích thật sự là một cú sốc. Trong chớp mắt, đầu óc cậu ngập tràn những suy nghĩ hỗn loạn: nghi ngờ, sợ hãi... Tất cả khiến cậu cảm thấy như máu trong người đang dần lạnh đi.

Nhưng khi tỉnh táo lại, cậu chỉ cảm thấy đau lòng đến mức trái tim như muốn vỡ vụn.

Âu Dương Hạo, vì muốn đạt được mục đích, chuyện gì cũng dám nói, không cần suy nghĩ. Kiểu bốc đồng này, Trâu Miểu đã quá quen thuộc. Cậu biết, những lời này cũng chỉ là sự đùa cợt bâng quơ mà thôi.

Cậu biết rõ điều đó.

Nhưng lần này, sự tổn thương trong lòng cậu lớn hơn nhiều. Vì đây là lần đầu tiên trong đời có người thực sự đề cập đến vấn đề tình cảm mà cậu luôn mơ mộng nhưng không dám hy vọng.

Âu Dương Hạo không biết rằng Trâu Miểu đã thầm yêu anh suốt sáu năm, và ngay tại khoảnh khắc ấy, cậu vẫn còn yêu. Chính vì không biết, nên Âu Dương Hạo mới có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy – những lời mà với Trâu Miểu, là một cú đánh trí mạng.

Những lời ấy khiến cậu nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng tình cảm của mình hèn mọn và rẻ rúng đến mức nào. Chúng như đâm sâu vào tận cốt tủy, khiến cậu cảm thấy xấu hổ, cay đắng và không thể kiềm chế được cảm xúc của chính mình.

Thật ra, Trâu Miểu vẫn luôn không hiểu, tại sao trên thế giới này, con người như cậu lại bị coi là sai trái. Cậu chỉ muốn sống trọn đời với người mình yêu, dù đó chỉ là yêu thầm mà thôi.

Cậu không tin những lời Âu Dương Hạo nói. Làm sao Âu Dương Hạo có thể thích cậu được? Rõ ràng anh không hề có chút hứng thú nào với đàn ông.

Nhưng dù biết rõ điều đó, cậu cũng không thể làm gì ngoài việc phản bác một cách máy móc. Cậu có thể làm gì đây? Đánh một người hồ đồ mà cậu thích sao? Điều đó là không thể. Cậu không có sở thích ấy, và cú đấm hôm qua đã khiến cậu áy náy đến mức không chịu nổi. Suốt đời này, cậu chưa bao giờ hành động bốc đồng như vậy. Có lẽ sáu năm dồn nén đã khiến cậu không chịu nổi, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cậu chỉ mong Âu Dương Hạo mau từ bỏ. Cậu đã kiệt quệ rồi, không còn đủ sức để tiếp tục day dưa với Âu Dương Hạo nữa. Nhưng Âu Dương Hạo lại cố chấp không ai sánh bằng, như thể quyết tâm ép cậu phải bộc lộ mọi cảm xúc đã bị đè nén. Bất kể Trâu Miểu nói gì, Âu Dương Hạo đều phản bác. Hơn nữa, những lời của Âu Dương Hạo sắc bén đến mức không thể chống đỡ, từng câu từng chữ như những cú đấm mạnh mẽ đánh vào trái tim vốn đã vụn vỡ của Trâu Miểu, đau đớn không chịu nổi.

Cậu nghĩ, quả nhiên, cậu không nên là một người đồng tính. Cảm giác này thật đáng sợ, còn kinh khủng hơn cả việc yêu thầm. Việc để người mình yêu phát hiện ra tình cảm đáng khinh bỉ này, rồi phải cố biện minh rằng mình không hề thích đối phương, tất cả đều đáng sợ hơn bất cứ điều gì. Những điều đó như những con quỷ dữ bám lấy tâm hồn cậu, gặm nhấm từng chút máu thịt, không ngừng hành hạ.

Cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa. Cậu mặc kệ tất cả. Nếu Âu Dương Hạo muốn biết, thì để anh biết đi. Không có gì đáng sợ hơn nỗi đau hiện tại.

Đây là lần đầu tiên cậu come out, nhưng cảm giác thật tệ hại. Cậu thậm chí không hiểu tại sao Âu Dương Hạo lại cố chấp bắt cậu phải thừa nhận xu hướng và tình cảm của mình. Bao năm qua, cậu đã giữ khoảng cách rất tốt, không hề thiếu nợ Âu Dương Hạo điều gì. Nếu chỉ vì cú đấm hôm trước, thì Âu Dương Hạo muốn bồi thường thế nào, cậu cũng chấp nhận. Nhưng Âu Dương Hạo lại không cần gì cả, không cần cậu chăm sóc, không cần tiền, chỉ đòi cậu phải thừa nhận rằng mình thích anh, rằng mình thích đàn ông.

Tại sao chứ? Tại sao thứ cảm tình đê tiện, hèn mọn của cậu lại trở thành điều Âu Dương Hạo cần? Tại sao Âu Dương Hạo lại phải tự làm khó chính mình? Trâu Miểu không hiểu. Đối với một trai thẳng, chuyện này chẳng phải rất ghê tởm sao?

Những ký ức cũ ùa về như một cơn ác mộng. Hình ảnh ngày đứng trong con ngõ, nghe những lời khinh miệt, chế nhạo, lợi dụng… lại hiện lên trong đầu cậu. Có lẽ Âu Dương Hạo không phục việc luôn bị cậu áp chế về mặt khí thế, giờ biết cậu là người đồng tính, còn âm thầm yêu mình suốt bao năm, lại dám ra tay với mình, làm sao anh không tức giận được?

Rất nhanh sau đó, Trâu Miểu lại nghĩ thông. Đúng vậy, có thể trách ai được đây? Chỉ có thể trách chính cậu là loại người này. Còn cách nào khác? Nếu Âu Dương Hạo muốn xả giận, thì cứ để anh làm đi. Cậu chỉ muốn bỏ chạy, về nhà ở ẩn một thời gian, tìm một nơi khác để sống.

Đợi mọi chuyện ổn thỏa, cậu sẽ quay lại để hoàn tất thủ tục trả nhà, sau đó dọn đến nơi ở mới, tiếp tục cuộc sống của riêng mình.

Kế hoạch của cậu luôn rất logic và rõ ràng, ít khi lạc lối, nhưng lần này cậu thật sự sắp phát điên. Cậu không hiểu, liệu yêu thầm có phải là một điều quá xa xỉ đối với mình hay không?

Khi cậu đưa ra điều kiện để giúp Âu Dương Hạo xả giận, với hy vọng rằng làm vậy có thể khiến anh buông tha cho mình, Âu Dương Hạo lại không chấp nhận. Trâu Miểu cảm thấy mệt mỏi, thực sự không còn sức để giằng co thêm với Âu Dương Hạo.

Cậu nghĩ, Âu Dương Hạo muốn nói gì thì cứ để vậy đi. Đợi một lúc, có lẽ anh cũng sẽ mệt mỏi mà dừng lại, rồi rời đi. Khi đó, cậu có thể tiếp tục yên tĩnh thu dọn đồ đạc, sau đó rời khỏi nơi này mãi mãi.

Nhưng khi cậu đã dần tuyệt vọng, tưởng chừng trái tim mình đã chết, thì Âu Dương Hạo lại có thể tìm mọi cách để làm nó sống lại, ép cậu phải bùng nổ cảm xúc. Cậu thật không hiểu nổi, Âu Dương Hạo lấy đâu ra sự tự tin để nói ra những lời mà ngay cả một người đàn ông bình thường cũng không thể chịu đựng nổi.

Và lần này, cậu thật sự lật thuyền. Âu Dương Hạo lao đến, bất ngờ hôn cậu.

Đôi môi chạm vào nhau, mềm mại và ấm áp, không mãnh liệt, nhưng nhiệt độ cơ thể của người mà cậu thích lại nóng rực, như thiêu đốt.

Nụ hôn ấy tựa như một cơn bão lớn cuốn phăng con thuyền nhỏ bé của cậu, nhấn chìm tất cả trong chớp mắt.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Trâu Miểu hoàn toàn trống rỗng. Từ trước đến nay, cậu chưa từng hôn ai, dù đã thích hai người trước đó, ngay cả việc nắm tay cũng chưa từng. Cậu không ngờ rằng lần đầu tiên hôn môi lại là với người này, và theo cách này. Cậu sững sờ vài giây mới hoàn hồn, sợ hãi đến mức vội vàng đẩy Âu Dương Hạo ra. Nhưng cậu không đẩy nổi, ngược lại còn bị Âu Dương Hạo hôn lần thứ hai.

Nụ hôn càng kéo dài, hơi thở càng trở nên gấp gáp và nóng bỏng. Cậu sợ đến mức như mất hồn, không biết bao lâu sau mới tỉnh táo lại, nhận ra Âu Dương Hạo đã nắm lấy tay mình, luồn vào trong chiếc áo khoác.
 
Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực
Chương 19: Ngoại truyện Hương hoa sơn chi, tình yêu lặng thầm 6



Trâu Miểu biết rõ cơ thể của Âu Dương Hạo có bao nhiêu quyến rũ, từng đường nét cơ bắp hiện rõ khi anh chỉ mặc quần đùi leo lên giường. Nhưng khi thực sự chạm vào, cảm giác lại không như cậu tưởng tượng. Thay vì k*ch th*ch, sự gần gũi ấy lại khơi dậy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong cậu, làm cậu cứng đờ.

Với khả năng tự kiềm chế được rèn luyện bao năm, Trâu Miểu nhanh chóng đè nén phản ứng bản năng đang bùng nổ trong cơ thể. Nhưng cảm giác ghê tởm chính mình lại trỗi dậy, dội ngược về như muốn nhấn chìm cậu.

Cậu ghê sợ ý nghĩ rằng mình có thể có phản ứng, và càng sợ hơn nếu Âu Dương Hạo phát hiện ra điều đó…

Nhìn vào đôi mắt của Âu Dương Hạo, Trâu Miểu thấy một thần thái mà cậu chưa từng bắt gặp trước đây – một sự nghiêm túc không thể nghi ngờ, mang theo sức hấp dẫn như muốn nhấn chìm người đối diện. Cuối cùng, cậu cũng ý thức được rằng, có lẽ lần này, cậu không thể không tin.

Âu Dương Hạo lần này thật sự rất nghiêm túc. Từ việc cầu hòa đến lời thổ lộ vừa rồi, tất cả đều chân thật đến mức không thể giả vờ.

Nhưng tại sao? Vì sao Âu Dương Hạo lại thích cậu? Trâu Miểu không hiểu, không thể tin được, lại càng không thể chấp nhận. Điều này hoàn toàn sai lầm. Âu Dương Hạo thích cậu là sai, mà cậu cũng sai.

Âu Dương Hạo thật sự quá bất chấp. Trên thế giới này, có rất nhiều thứ đáng để bất chấp theo đuổi – như lý tưởng hay những mục tiêu trong cuộc sống. Nhưng anh lại chọn điều này.

Tình cảm giữa hai người đàn ông luôn là chủ đề nhạy cảm trong xã hội. Âu Dương Hạo có quyền lựa chọn, anh lẽ ra không nên "ngu ngốc" như vậy. Thay vì chọn một con đường thẳng tắp và sáng sủa, anh lại cố chấp đi vào con đường chật hẹp đầy gai góc.

Nhưng lý lẽ của Âu Dương Hạo lại khiến Trâu Miểu không thể phản bác. Nếu anh thực sự thích cậu, nhưng lại chọn ở bên một người khác, thậm chí là một cô gái, chẳng phải điều đó sẽ còn đáng ghét hơn sao? Khi ấy, họ sẽ trở thành những kẻ tồi tệ, và người vô tội kia sẽ chỉ là nạn nhân.

Phải làm sao đây?

Trâu Miểu không biết tại sao mọi thứ lại thay đổi chỉ sau một đêm. Cậu không muốn làm tổn thương bất kỳ ai.

Âu Dương Hạo nói rằng anh sẽ không hối hận, nhưng liệu thật sự không hối hận sao? Chính Trâu Miểu – một người sinh ra đã là đồng tính, còn không thể chấp nhận bản thân mình, thì làm sao Âu Dương Hạo có thể đột nhiên thay đổi? Đây là chuyện ảnh hưởng đến cả đời. Chẳng lẽ Âu Dương Hạo không sợ hãi rằng nếu ở bên cậu, rồi sẽ không thể quay đầu lại sao?

Cậu có rất nhiều lo lắng và bất an. Trâu Miểu chưa từng nghĩ rằng Âu Dương Hạo sẽ có tình cảm với mình. Nhưng sau cuộc cãi vã kịch liệt, dù vẫn còn nghi ngờ, cậu không thể phủ nhận sự kiên trì của Âu Dương Hạo – một sự kiên trì mà cậu chưa từng thấy trước đây. Điều đó khiến cậu buộc phải đối mặt với khả năng rằng “Âu Dương Hạo thích mình” có thể là sự thật.

Cậu không thể không chấp nhận rằng Âu Dương Hạo thực sự không ngại ngần khi tiếp xúc thân mật với mình. Thậm chí, sau mỗi lần gần gũi, tâm trạng của Âu Dương Hạo dường như càng tốt hơn. Lúc này, anh đang vui vẻ ngồi ăn cơm, còn Trâu Miểu thì đứng bên cạnh dọn dẹp, từng chút một sắp xếp mọi thứ về chỗ cũ.

Bề ngoài cậu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng không yên, cả người đều không thoải mái. Cậu vừa sợ hãi, vừa thấp thỏm, lại mang theo một chút xấu hổ.

Lần đầu tiên được hôn bởi người mình thích, mà lại hôn nhiều lần và kéo dài như vậy. Trâu Miểu không giống Âu Dương Hạo, cậu không thể ngay lập tức chấp nhận những thay đổi này.

Sau một lúc thu dọn, cậu cảm thấy mệt mỏi. Cậu duỗi người một chút, uống ngụm nước, rồi ngồi xuống sofa để nghỉ ngơi.

Chiếc sofa trong căn hộ này được thiết kế rất thoải mái, vừa ngồi xuống đã thấy cơ thể được thả lỏng. Trâu Miểu vốn không ngủ đủ giấc đêm qua, cộng thêm thần kinh luôn căng thẳng, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến. Cậu nhắm mắt lại, định dưỡng thần một lát.

Bỗng, tiếng bước chân vang lên bên cạnh, làm mặt ghế sofa lún xuống. Trâu Miểu giật mình mở mắt, đối diện với gương mặt của Âu Dương Hạo – một gương mặt mang theo nét ám muội rõ ràng.

“Trâu Miểu...”

Âu Dương Hạo gọi tên cậu bằng một giọng ngọt ngào, nhẹ nhàng đến lạ. Cánh tay anh từ từ luồn qua dưới cánh tay Trâu Miểu, vòng lại ôm lấy cậu. Sau đó, Âu Dương Hạo tựa đầu vào cổ Trâu Miểu như một chú chó con làm nũng, còn biết cách kêu gọi sự chú ý của chủ nhân.

Trâu Miểu vốn đã bối rối và rối loạn, lòng đầy ngại ngùng. Nhưng hành động của Âu Dương Hạo khiến cậu không tự chủ được mà cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được phải lên tiếng hỏi: “Em nói này... Có phải anh thích nghi quá nhanh rồi không? Thật sự không cảm thấy khó chịu chút nào sao?”

Rõ ràng ngày hôm qua, cả hai vẫn chỉ là những người anh em tốt, chẳng có gì đặc biệt xảy ra. Thậm chí, thân hình Âu Dương Hạo còn lớn hơn cậu một vòng. Giờ lại làm ra những chuyện như thế này, thật sự kỳ quái. Cứ như thể, Âu Dương Hạo rất yêu, rất yêu cậu vậy.

Nghe câu hỏi, Âu Dương Hạo ngẩng lên, đôi mắt sáng rực nhìn Trâu Miểu, buột miệng: “Hả?”

Không biết có phải hiểu sai ý hay không, ánh mắt anh bỗng trở nên đầy dè dặt. Anh rụt tay lại, ngập ngừng hỏi: “Em không thích như vậy sao?”

Trâu Miểu giật mình, bị không khí ảnh hưởng mà cảm thấy có chút không ổn. Đột nhiên, cậu thấy khó chịu, quay ánh mắt đi nơi khác. Âu Dương Hạo luôn dễ dàng làm loạn tâm trạng của cậu, đến mức khiến cậu bực bội một cách khó hiểu: “... Không phải ý đó, chỉ hỏi thôi, không phải là không thích.”

Vừa nghe câu nói xong, Âu Dương Hạo lập tức nhoẻn miệng cười, lại vòng tay ôm chặt lấy cậu, cười vui vẻ đáp: “Không nhanh đâu! Anh nghĩ rồi, anh thật ra đã nghĩ đến rất nhiều lần cảnh hai ta gần gũi. Ngay cả... chuyện kia, anh cũng không cảm thấy chán ghét. Chỉ là trước giờ thần kinh anh hơi thô, không nghĩ nhiều theo hướng đó. Ha ha, kỳ thật anh thích em từ lâu rồi.”

Nói xong, Âu Dương Hạo còn tựa vào người Trâu Miểu một cách thỏa mãn, khiến cơ thể săn chắc của anh tiếp xúc sát với cậu. Điều này làm Trâu Miểu cảm thấy vô cùng khó xử, cả người như bị bao phủ bởi một cảm giác hoang mang, nhưng cậu không rút tay ra.

Thật ra, Trâu Miểu hiểu rõ vì sao Âu Dương Hạo lại hấp dẫn đến vậy, dù những hành động của anh đôi khi chẳng đáng tin. Sự chân thành, đơn thuần và thẳng thắn của Âu Dương Hạo chính là nguyên nhân. Những đặc điểm đó như được tăng cường tối đa, cộng thêm ngoại hình điển trai, dáng người đẹp, khiến người đối diện không thể chống cự được.

Dù hơi ngốc nghếch, nhưng chính điều đó lại làm nổi bật sự tự nhiên và đáng yêu của anh, khiến người ta hiểu rằng anh không hề giả tạo. Sau khi quen thân, những yêu cầu tưởng chừng như vô lý của anh cũng dần trở nên không thể từ chối.

Từ ngày quen biết Âu Dương Hạo, Trâu Miểu đã chứng kiến không ít lần anh “dựa vào sự hồn nhiên” của mình để áp đảo người khác.

Nhưng khi Trâu Miểu còn đang mải suy nghĩ, Âu Dương Hạo đột ngột buông cậu ra, ngồi thẳng người dậy, đổi tư thế khác. Ánh mắt anh bỗng trở nên sâu thẳm, như muốn nhìn xuyên thấu tâm trí Trâu Miểu. Anh vươn tay ôm lấy eo Trâu Miểu, kéo cậu vào tư thế đối mặt.

Trâu Miểu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Âu Dương Hạo đã cúi xuống, hôn lên môi cậu. Những nụ hôn nhẹ nhàng, liên tục, từ môi đến gò má, như muốn truyền tải một tình yêu nặng trĩu.

Sau đó, Âu Dương Hạo ôm chặt Trâu Miểu, nhìn vào mắt cậu và nói: “Nói thật, anh... anh chỉ chịu được nam là em thôi. Tuy rằng bây giờ xem như anh đã mở cửa tủ, nhưng mà...”

Âu Dương Hạo nói đến đây, biểu cảm bỗng trở nên hơi ngượng ngùng, như có chút do dự, ánh mắt chợt phiêu lãng: “Thật ra... anh vẫn chưa chuẩn bị tốt. Anh cũng không biết, sau khi bước ra ngoài, thế giới này sẽ nhìn nhận thế nào. Anh nghĩ người khác khác thì anh không chịu được... cũng không tính là thực sự chấp nhận đồng tính. Cho nên... chỉ có em.”

Nghe vậy, Trâu Miểu tức đến mức trợn trắng mắt. Chỉ cần nghe là biết Âu Dương Hạo đang lo sợ điều gì.

Cậu mắng: “Chưa chuẩn bị tốt mà còn dám làm chuyện này? Chuyện như vậy có thể tùy tiện được sao? Anh đúng là chẳng thèm nghĩ đến hậu quả, còn dám nói rằng đã nghĩ kỹ. Anh nghĩ đến cái gì? Nói, anh còn dám mạnh miệng!”

Chắc chắn Âu Dương Hạo biết sẽ bị cậu mắng, nên mới lộ vẻ ngượng ngùng như vậy.

Nhưng Âu Dương Hạo vẫn cứng đầu: “Đương nhiên là vì so với việc mất em, mọi hậu quả khác đều không quan trọng!”

Lời lẽ của anh đầy chính đáng, thậm chí còn mang theo chút ủy khuất, lẩm bẩm: “… Em mắng anh cũng được, bắt anh đối mặt với hậu quả gì cũng được. Nhưng nếu em bỏ chạy, anh còn suy nghĩ được cái gì nữa đây?”

Trâu Miểu ngẩn người.

Cậu nghẹn lời, ánh mắt không tự chủ mà hướng xuống đất, rồi nhích sát hơn vào tựa lưng của sofa: “Em... Đối với anh mà nói, em quan trọng đến vậy sao?”

Cậu chưa từng nghĩ rằng bản thân lại có vị trí như thế trong lòng Âu Dương Hạo.

"Quan trọng chứ," Âu Dương Hạo trả lời dứt khoát, như thể điều này là lẽ tất nhiên: “Chỉ cần nghĩ đến việc không có em, trong lòng anh đã khó chịu đến phát điên.”

“A...”

“Vì sao?”

Trâu Miểu không hiểu được vì sao bản thân lại đáng để Âu Dương Hạo coi trọng như vậy. Không nhịn được, cậu hỏi lại.

"Vì sao ư..." Biểu cảm của Âu Dương Hạo có chút kinh ngạc, giống như câu trả lời này quá rõ ràng, chẳng cần phải hỏi: “Đương nhiên là vì anh thích em.”

Nghe vậy, Trâu Miểu thoáng ngẩn người, một chút mơ hồ hiện lên trong mắt.

Ngay cả trong suy nghĩ của chính mình, cậu cũng chẳng phải người đặc biệt gì.

Cậu không đẹp trai, không cá tính, càng không có sức hút giống như Âu Dương Hạo. Nếu ném cậu vào đám đông, có lẽ chẳng ai để ý đến. Thậm chí, nếu dùng cách nào đó để tìm ra người "cùng loại" như cậu, thì cậu cũng sẽ bị nhấn chìm trong biển người giống nhau.

Nói trắng ra, vấn đề không phải là Trâu Miểu không tin rằng Âu Dương Hạo thích mình, mà là cậu không tin bản thân mình có đủ lý do để được thích. Cậu không tin mình có sức hút khiến ai đó để tâm. Có lẽ, dù đối phương là ai, cậu cũng sẽ không tin họ yêu mình, bởi vì cậu không tin chính mình.

Và cũng chính vì sự tự ti này, cậu đã vô tình bỏ qua một câu hỏi quan trọng.

Trâu Miểu gõ nhẹ các ngón tay, đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Cậu mấp máy môi, do dự rồi lên tiếng: “Hình như... em vẫn chưa từng hỏi anh, vì sao anh lại thích em.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back