Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 140: Gặp Lại Ngạo Thiên, Chị Là Chị Đường Đường Của Em Đây!



Cảm thấy bóng dáng kia sắp nhào lên người mình, Chân Lục Trà bắt đầu giải phóng dị năng của mình.

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói từ xa vang lên: "Đợi một chút."

Chân Lục Trà theo bản năng dừng lại một chút, chính một chút này, bóng đen kia đã hoàn toàn nhào lên người cô.

Trong nháy mắt, khi trọng lượng đè lên người cô, Chân Lục Trà cảm thấy hành trình xuyên không của mình sắp kết thúc rồi.

Cô nhắm chặt mắt lại, nhưng cơn đau như tưởng tượng không ập đến, mà trên mặt lại có cảm giác ấm áp kèm theo ẩm ướt.

?

Chân Lục Trà mở mắt ra.

Chỉ thấy trước mặt là một khuôn mặt hổ phóng đại, lông trắng như bạc, mắt xanh biếc, đang thè lưỡi l.i.ế.m cô.

Chuyện gì thế này?

"Ngạo Thiên!!!! Sao mày lại nhào vào người ta!!!"

Có một người phụ nữ hét lớn sau lưng con hổ.

Nhưng điều đầu tiên Chân Lục Trà chú ý đến là tên của con hổ này.

Ngạo Thiên, cái tên này thật thú vị, người đặt tên chắc chắn là một thiên tài.

Người phụ nữ hét lớn chính là Đường Nguyệt.

Lần này cả đội của họ cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng vừa rồi không biết tại sao, Ngạo Thiên đang đi đột nhiên bắt đầu hít mũi liên tục, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Sau đó nó chạy đến, nhào vào một cô gái.

Đường Nguyệt vội vàng chạy đến.

Thấy Ngạo Thiên chỉ nhào lên người cô gái chứ không cắn người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngạo Thiên! Còn không mau xuống khỏi người ta!"

Đường Nguyệt hét lên với Ngạo Thiên vẫn đang dán vào mặt cô gái l.i.ế.m loạn.

Nhưng Ngạo Thiên không những không đứng dậy, mà còn hăng hái l.i.ế.m mặt Chân Lục Trà hơn.

Chân Lục Trà cảm nhận được nước bọt dính đầy trên mặt mình, có chút dở khóc dở cười: "Mèo lớn, tôi biết bạn rất nhiệt tình, nhưng cũng không thể dùng nước bọt rửa mặt cho tôi chứ."

Giọng nói của cô vừa dứt, Ngạo Thiên bị cô gọi là 'mèo lớn' liền dừng lại động tác của mình, sau đó nhìn cô với ánh mắt vô tội.

Đôi mắt to tròn, long lanh màu xanh biếc kia nhìn chằm chằm vào Chân Lục Trà, đến mức cô bắt đầu nghi ngờ—liệu không cho nó l.i.ế.m mình có phải là lỗi của cô không?

Sau khi Ngạo Thiên đứng dậy, Đường Nguyệt mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đang nằm trên đất.

Khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Đôi mắt ấy, dung mạo ấy vẫn còn khắc sâu trong lòng Đường Nguyệt suốt những năm qua.

Trà Trà……

Hốc mắt Đường Nguyệt lập tức đỏ lên, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin. Bước chân cô tiến về phía Chân Lục Trà có chút cẩn thận, như thể chỉ cần cử động mạnh một chút, tất cả sẽ hoá thành một ảo giác hoang đường.

Lúc này, Chân Lục Trà vẫn đang ngồi dưới đất, chưa kịp đứng dậy thì đã thấy cô gái trước mặt nhìn chằm chằm mình, đôi mắt không chỉ đỏ hoe mà còn ngân ngấn nước, tựa như chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt sẽ tràn ra.

Cô hơi ngớ người, lên tiếng: "Cái đó... Cô làm sao vậy?"

Lời vừa dứt, Đường Nguyệt đã nhào đến ôm chặt lấy cô.

Chân Lục Trà nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi nghe những lời tiếp theo của Đường Nguyệt, cô mới dần nhận ra—cô gái này, cũng giống như Tạ Lam Án, đều nhận nhầm người.

Đường Nguyệt khóc lóc tựa vào vai Chân Lục Trà.

"Trà Trà, có phải là em không? Có phải là em không?"

Chân Lục Trà nghe tiếng nức nở nghẹn ngào của Đường Nguyệt, nhất thời có chút không đành lòng nói cho đối phương biết mình và người trong ký ức của cô ấy không phải là một người.

Cho đến khi tiếng nức nở nhỏ dần, Chân Lục Trà mới lên tiếng.

"Chị đẹp à, có phải chị nhận nhầm người rồi không, hình như tôi không phải là người mà chị nói."

Đường Nguyệt đang tựa vào vai cô đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhìn chằm chằm cô thật kỹ một lần nữa, như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí.

"Chị sẽ không nhận nhầm, em chính là Chân Lục Trà!"

Chân Lục Trà có chút phiền não gãi đầu, cau mày đến mức sắp nhăn lại.

"Tôi đúng là tên Chân Lục Trà, nhưng, aiya, dù sao tôi cũng không phải là người mà chị nói, tôi còn không quen biết chị!"

Đường Nguyệt nghi ngờ, nhìn đôi mắt trong veo của cô không giống như đang nói dối: "Chị là Đường Nguyệt đây, em thật sự không nhớ sao?"

Chân Lục Trà lắc đầu, cô rất chắc chắn trong ký ức của mình không có người này.

Nhất thời Đường Nguyệt không biết phải làm thế nào để chứng minh quá khứ giữa họ, và những ký ức quý giá đó.

Ngạo Thiên to lớn ngồi xổm bên cạnh hai người đang nhìn nhau, nhìn họ vui vẻ vẫy đuôi.

Nó muốn sáp lại gần Chân Lục Trà l.i.ế.m cô, bị Chân Lục Trà phát hiện liền đẩy mạnh cái đầu to lớn của nó ra.

"Sao mày lại bám người thế? Mày là hổ chứ không phải mèo." Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ động tác của nó, không nhịn được nói.

Ngạo Thiên đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của cô.

Chỉ có Đường Nguyệt trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn một người một hổ tương tác ngây ngô, trong lòng mới có chút an ủi.

Không có ký ức cũng không sao, chỉ cần Chân Lục Trà vẫn là Chân Lục Trà trước đây.

Đúng vậy, nhìn người trước mắt, Đường Nguyệt vô cùng tin tưởng đối phương chính là người trong ký ức của mình, không có một chút khác biệt nào, ngay cả nụ cười cũng giống nhau. Cảm giác ấm áp mà đối phương mang lại cho mình cũng không khác gì trước đây.

Là Chân Lục Trà sẽ trốn sau lưng mình, giả vờ sợ hãi nhưng thực tế không hề sợ hãi chút nào.

Chân Lục Trà và 'mèo lớn' đùa giỡn một lúc, nghĩ đến mình còn đang làm nhiệm vụ, cô chuẩn bị tạm biệt Đường Nguyệt.

"Cái đó, đồng đội của tôi còn đang đợi tôi ở bên kia, tôi đi trước đây."

Đường Nguyệt dù rất muốn Chân Lục Trà đi cùng, nhưng Chân Lục Trà bây giờ vẫn còn rất xa lạ với cô, bảo cô đi cùng mình đương nhiên là không thể.

Đường Nguyệt chỉ có thể thăm dò hỏi: "Đợi một chút, gặp nhau là có duyên, chúng ta kết bạn đi. Giới thiệu lại một chút, tôi là Đường Nguyệt của chiến đội Ảnh Tức."

Nhìn Đường Nguyệt đưa tay về phía mình, Chân Lục Trà cũng không thể cứ thế mà đi, nhưng nói thật, theo cảm giác, cô rất thích chị gái này.

Chân Lục Trà cười bắt tay Đường Nguyệt: "Tôi tên Chân Lục Trà, rất vui được làm quen với chị."

Nhìn dáng vẻ cười híp mắt của cô, Đường Nguyệt chỉ cảm thấy như trở về trước kia. Đội trưởng biết Trà Trà còn sống, chắc chắn sẽ rất vui.

Chỉ là không biết tại sao, Trà Trà bốn năm sau mới xuất hiện, hơn nữa còn không nhớ cô……

Ngay lúc này, máy liên lạc đeo bên hông Chân Lục Trà đột nhiên nhấp nháy đèn đỏ, cô vội vàng rút máy liên lạc ra, vừa mở nút nghe, giọng nói của Nam Sương liền truyền ra từ bên trong.

"Trà Trà, tôi tìm thấy tấm pin năng lượng mặt trời rồi, nhưng ở đây không chỉ có một con zombie cấp A, số lượng cũng không xác định."

Không chỉ có cấp A?!

Chân Lục Trà nghe xong cũng lập tức lo lắng: "Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Tình hình thế nào?"

Giọng nói của Nam Sương trong máy liên lạc không có cảm giác lo lắng, ngược lại còn bảo Chân Lục Trà đừng vội: "Tôi ở đây vẫn ổn, mấy con zombie kia vẫn chưa phát hiện ra tôi. Bây giờ vị trí của tôi ở hướng Đông Nam, đi thẳng theo con đường rồi rẽ phải vào một nhà kho. Cậu đến đây cẩn thận một chút, cố gắng đừng để bị phát hiện."

Mặc dù Nam Sương bảo cô đừng lo lắng, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng không thôi.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 141: Ngạo Thiên Uy Vũ



Chân Lục Trà vội vàng nói: "Được, tôi đến ngay đây. Sương Sương cậu mau rời khỏi đó, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không được thì chúng ta từ bỏ nhiệm vụ này."

Vốn dĩ một con zombie cấp A đối với hai người mà nói nguy hiểm không lớn, nhưng nếu không chỉ có con zombie cấp A kia, thì độ rủi ro của nhiệm vụ này sẽ lớn hơn nhiều so với dự tính của họ.

So với thù lao, mạng sống đương nhiên quan trọng hơn.

Chân Lục Trà cúp máy liên lạc xong liền muốn chạy qua đó.

Thời gian cấp bách, Đường Nguyệt nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, lại nghe thấy cô gái kia gặp nguy hiểm, liền quyết đoán nói với Chân Lục Trà: "Trà Trà, em cưỡi Ngạo Thiên đi tìm đồng đội của em trước đi, chị đi tìm người đến giúp."

Đường Nguyệt lần này không phải một mình ra ngoài làm nhiệm vụ, mà là cả đội Ảnh Tức cùng nhau xuất phát.

Nói ra thì cũng đã lâu rồi họ không cùng nhau làm nhiệm vụ.

Chân Lục Trà nghe cô nói vậy, nhìn Ngạo Thiên đang nhìn mình chằm chằm, thè lưỡi thở hổn hển bên cạnh.

"Nó…… đồng ý cho tôi cưỡi sao?"

Đường Nguyệt cười nói: "Sao lại không đồng ý, em không thấy nếu không phải chị ngăn cản, thì Ngạo Thiên đã hận không thể dán lên người em rồi sao."

Chân Lục Trà nhìn đôi mắt to tròn long lanh màu xanh biếc của Ngạo Thiên, không nhịn được đưa tay vu.ốt ve đầu nó.

Sau đó, cô quay đầu nói với Đường Nguyệt: "Cảm ơn chị,…… Chị Đường Đường."

Không biết tại sao, cách gọi 'Chị Đường Đường' này lại thốt ra như vậy, Chân Lục Trà nói xong vẫn còn có chút chưa kịp phản ứng.

.

Chân Lục Trà cưỡi trên lưng Ngạo Thiên, cảnh vật hai bên nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Vừa cảm thán tốc độ của nó, vừa kinh ngạc khi nó có thể hiểu được lời mình nói. Bảo chạy về hướng nào liền chạy về hướng đó, bộ dnags ngoan ngoãn nghe lời cực kỳ.

Tay Chân Lục Trà đặt trên bộ lông mềm mại của Ngạo Thiên, cô thậm chí còn muốn vùi mặt vào tấm lưng lông xù của Ngạo Thiên.

Nhưng không lâu sau, Ngạo Thiên đã đưa Chân Lục Trà đến nhà kho bên kia.

Bên ngoài nhà kho, Nam Sương đang đợi Chân Lục Trà, đột nhiên nhìn thấy từ xa có một cục lông xù đang bay nhanh về phía mình.

??? Cái gì vậy?

Nam Sương đang nheo mắt nhìn kỹ, thì cục lông xù kia đã đến trước mặt cô. Ngay sau đó, Chân Lục Trà nhảy xuống từ trong đống lông đó.

Chân Lục Trà chạy đến trước mặt Nam Sương, nhìn kỹ toàn thân dối phương, không phát hiện ra vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô vừa định lên tiếng thì phát hiện ánh mắt trợn to của Nam Sương đang nhìn chằm chằm Ngạo Thiên sau lưng mình.

Nam Sương chỉ vào con hổ cao gấp đôi mình: "Trà Trà, cậu lừa ðâu ðược con thú cưỡi này vậy……"

Chân Lục Trà đỡ trán, bất đắc dĩ kể lại tình huống mình vừa gặp Đường Nguyệt từ đầu đến cuối.

Nam Sương nghe xong đã hiểu, xem ra lại có người "nhận nhầm" Trà Trà rồi.

Nhưng con hổ biến dị tên 'Ngạo Thiên' này thật sự khiến Nam Sương kinh ngạc. Có trời mới biết khi con hổ này xuất hiện trước mặt cô, khẩu s.ú.n.g trong tay cô đã lên đạn xong, ngón tay cũng đã đặt lên cò súng.

Cũng không trách Nam Sương căng thẳng như vậy, những năm qua trong thời mạt thế, phần lớn thú biến dị gặp phải đều hung ác, loại thú hiền lành đến mức có thể làm thú cưỡi cho người thật sự không nhiều.

Thật ra không chỉ là không nhiều, mà đây chính là có một không hai!

Nam Sương nhìn Ngạo Thiên, Ngạo Thiên cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm người có vẻ rất quen thuộc với chủ nhân của mình.

Trong đôi mắt xanh thẳm như đại dương của nó, hoàn toàn không có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như khi đối diện với Chân Lục Trà. Lúc này, ánh mắt nó nhìn Nam Sương tràn đầy đề phòng và cảnh giác, thậm chí còn nhe răng ra uy h.i.ế.p Nam Sương.

Chân Lục Trà quay đầu liếc nhìn, thấy Ngạo Thiên đang nhe răng với Nam Sương, cô liền giơ tay kiễng chân vỗ nhẹ hai cái lên đầu Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên nhận được sự vu.ốt ve quen thuộc, nó lập tức thu lại hàm răng đang nhe ra, cái đầu to lớn nghiêng dán lên mặt Chân Lục Trà cọ cọ, trong cổ họng còn phát ra tiếng gừ gừ thoải mái.

Một màn này tràn ngập sự thân mật khó tả, Nam Sương nhìn một người một hổ tương tác lại cảm thấy có chút ấm áp.

Thú biến dị cũng có thể đáng yêu như vậy sao?

Không đúng không đúng, Nam Sương vội vàng lắc đầu.

Nghĩ gì vậy! Cô lại cảm thấy con thú biến dị này đáng yêu!

Rất lâu trước đây, Nam Sương đã biết thú biến dị tuyệt đối không phải loại hiền lành.

Cô từng tận mắt chứng kiến một đội người bị một con thú biến dị cấp cao tàn sát ngay trước mặt mình. Cảnh tượng đó khắc sâu vào ký ức, đến mức suốt một thời gian dài, mỗi giấc mơ của cô đều tràn ngập mùi m.á.u tanh và sợ hãi.

Con thú biến dị này tuyệt đối là dựa vào ngoại hình để mê hoặc đối thủ, chắc chắn là như vậy! Cô sẽ không bị vẻ ngoài vô hại của nó đánh lừa, không ai có thể lay chuyển sự đề phòng trong lòng cô!

Nam Sương nghĩ như vậy, dời ánh mắt khỏi người Ngạo Thiên. Mà Ngạo Thiên thì hừ hừ vài tiếng, cái mũi lại cọ cọ vào người Chân Lục Trà đầy thân thiết.

Chân Lục Trà: ...Hai đứa này sao mới lần đầu gặp mặt đã nhìn nhau không vừa mắt rồi?

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, Chân Lục Trà hỏi Nam Sương: “Sương Sương, tình hình bên trong như thế nào rồi?”

Nam Sương nhíu mày: “Bên trong không chỉ có mấy con zombie cấp A, hình như còn có một con ít nhất là cấp S.”

“Ít nhất cấp S?” Chân Lục Trà cũng không khỏi nhíu chặt đôi mày thanh tú.

Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành đơn giản, không ngờ vừa lên đã gặp phải ‘kinh hỉ’ lớn như vậy.

Người phát ra nhiệm vụ này chắc chắn biết rõ tình hình ở đây, cũng chẳng trách dù thù lao hậu hĩnh đến đâu vẫn không ai dám nhận. Hóa ra lại muốn lừa mấy người không biết gì như các cô đến đây chịu chết.

Nam Sương đương nhiên cũng nhận ra mình bị lừa, sắc mặt cứng đờ, nghiến răng nói: “Dám giở trò với tôi? Đợi về nhất định phải lột da hắn ra!”

Chân Lục Trà gật đầu: “Thêm tôi nữa.”

Nếu không phải Nam Sương đủ cẩn thận, bây giờ sợ là ngay cả xác cũng bị đám zombie bên trong gặm sạch rồi.

Nhưng mà, cái kho hàng này rõ ràng chẳng có gì quan trọng, chỉ có mấy tấm pin năng lượng mặt trời, vậy tại sao lại có nhiều zombie cao cấp canh giữ đến vậy?

Chân Lục Trà cảm thấy tò mò, nhưng cô cũng hiểu rõ rằng sự tò mò có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người. Vì vậy, cô quay sang nói với Nam Sương:

“Hay là chúng ta về đi? Cũng không thiếu gì nhiệm vụ, đợi về rồi tìm cái nào phù hợp với chúng ta hơn.”

Nam Sương gật đầu đồng ý với đề nghị của cô.

Hai người vốn định lặng lẽ rút lui khỏi nơi này, nhưng ngay lúc Chân Lục Trà định gọi Ngạo Thiên, cô mới phát hiện con hổ lớn luôn bám theo mình bỗng dưng biến mất.

Ngay sau đó, từ trong kho hàng vang lên một tiếng hổ gầm đầy uy lực.

Chân Lục Trà và Nam Sương nhìn nhau, sững sờ.

Chết dở, đứa nhỏ xui xẻo này vừa lên đã gây chuyện cho các cô rồi.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hai người vẫn lập tức lao vào, nhưng cảnh tượng bên trong khiến hai người không khỏi kinh ngạc.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 142: Gặp Lại Người Xưa: Triệu Ngô



Chỉ thấy Ngạo Thiên miệng ngoạm chặt một con zombie, dưới móng vuốt còn đè thêm một con khác. Chẳng mấy chốc, răng nanh sắc bén và móng vuốt cứng như thép của nó đã xé nát đầu cả hai con zombie cấp A.

Máu tươi b.ắ.n tung tóe lên bộ lông trắng bạc của Ngạo Thiên, nhuộm đỏ từng sợi lông óng ánh.

Chân Lục Trà và Nam Sương nhìn cảnh tượng này mà kinh hãi. Đây chính là zombie cấp A đó! Vậy mà trong tay Ngạo Thiên, chúng chẳng khác nào những cây cải trắng vô tri, mặc sức để nó giày xéo.

Hai người không khỏi bắt đầu hoài nghi sâu sắc về thực lực của chính mình.

Đúng lúc này, lại có mấy con zombie cấp A ùn ùn kéo đến chỗ Ngạo Thiên. Thấy vậy các cô cũng không kịp kinh ngạc nữa, vội vàng chạy tới chi viện.

Chân Lục Trà lấy ra cây búa màu hồng của mình, lao lên đập liên hồi, tốc độ của cô quá nhanh, nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh giữa mấy con zombie.

Mấy con zombie cấp A yếu hơn bị cô đập cho nằm rạp dưới đất, không thể bò dậy nổi. Nam Sương nhân cơ hội nổ súng, phát nào cũng chuẩn xác b.ắ.n nổ đầu, m.á.u tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ cả bức tường.

“Hây, cũng khá dễ đối phó.” Chân Lục Trà nhìn đám zombie đã bị giải quyết gần hết, cười nói.

Thế nhưng còn chưa kịp vui mừng, từ sâu trong bóng tối của kho hàng, đột nhiên lóe lên một bóng người.

Ngay sau đó, Chân Lục Trà liền nhìn thấy xung quanh mình bốc lên từng đoàn lửa lớn. Dù ngọn lửa đó không không trực tiếp chạm vào người Chân Lục Trà, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng bỏng rát. Trán cô rịn mồ hôi, làn da như sắp bị nướng cháy.

Là một vị khách không mời mà đến rất mạnh, ít nhất là cấp S.

Mạnh đến mức ngay cả bóng dáng ẩn trong bóng tối cũng khiến Chân Lục Trà kiêng dè, cô lập tức điều động dị năng hệ Băng của mình.

Cùng lúc Chân Lục Trà điều động dị năng, bóng người trong bóng tối cũng giơ tay lên, điều khiển ngọn lửa lao thẳng về phía cô.

Ngay khi lửa áp sát, một tấm khiên băng dày do Chân Lục Trà ngưng tụ từ dị năng lập tức xuất hiện trước mặt, bảo vệ cô chặt chẽ, chặn đứng luồng tấn công rực cháy của ngọn lửa.

Nam Sương: “Trà Trà!”

Ánh lửa và tấm khiên băng va chạm lập tức tạo ra một đợt sương trắng dày đặc, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của Nam Sương, khiến cô không nhìn thấy được tình hình bên trong.

Không chút do dự, Nam Sương nhanh chóng lấy khẩu s.ú.n.g máy nhỏ đeo sau lưng ra, nhắm thẳng vào bóng đen kia b.ắ.n liên hồi.

Trong nháy mắt, hàng chục viên đạn phát sáng màu lam phóng vun vút về phía con zombie cấp S đang ẩn nấp trong bóng tối.

Những viên đạn đặc biệt này được chế tạo từ tinh hạch, sát thương mạnh hơn gấp mấy chục lần so với đạn thông thường. Hơn nữa, vết thương do chúng gây ra sẽ không dễ dàng hồi phục, thậm chí có thể khiến zombie bị thương nặng mà mất đi khả năng tái sinh.

Những viên đạn lao đi với tốc độ cực nhanh nhưng lại hoàn toàn trượt mục tiêu, chỉ để lại những lỗ đạn chi chít trên bức tường phía sau. Nam Sương thấy đòn tấn công của mình đều trượt, ngay cả da của con zombie kia cũng không sượt qua.

Trong lòng cô thầm kêu không ổn - con zombie này nhanh đến mức ngay cả vết xước cũng không bị trúng, lần này đá phải thiết bản rồi.

Đúng lúc này, Ngạo Thiên bất ngờ lao về phía zombie, móng vuốt sắc bén xé gió nhắm thẳng vào bóng đen trong góc tối. Bóng dáng zombie ẩn trong bóng tối di chuyển, rốt cuộc cũng lộ diện từ sâu trong kho hàng.

Nam Sương nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, bàn tay đang siết chặt cò s.ú.n.g của cô khựng lại giữa không trung, cả người cứng đờ như bị sét đánh. Đôi mắt cô mở to, không chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia với vẻ không thể tin nổi.

Sao lại là anh ta? Sao có thể là anh ta chứ?

Dù gương mặt có phần thối rữa vì đã biến thành zombie, Nam Sương vẫn nhận ra anh ta ngay lập tức.

Người đã phản bội cô.

Triệu Ngô.

Hắn xuất hiện gần căn cứ Hoàng Hôn không khiến Nam Sương bất ngờ, nhưng dù đã tưởng tượng ra vô số lần cảnh tượng gặp lại, cô cũng chưa từng nghĩ nó sẽ diễn ra theo cách này.

Anh ta lại biến thành zombie.

Mấy giây thất thần đã tạo cơ hội cho Triệu Ngô – lúc này đã trở thành zombie – nắm bắt sơ hở. Chỉ trong chớp mắt, nó đã lao đến trước mặt Nam Sương, hung hãn bóp chặt cổ cô.

Chân Lục Trà vừa thoát khỏi ngọn lửa liền nhìn thấy Nam Sương bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Không chần chừ, cô lập tức kích hoạt dị năng, băng lạnh nhanh chóng lan lên cánh tay Triệu Ngô. Ngay sau đó, Chân Lục Trà giơ búa bay lên đập mạnh vào cánh tay của đối phương.

Nửa cánh tay Triệu Ngô lẫn với băng vụn rơi xuống đất, Nam Sương sắc mặt tái nhợt, ngã xuống theo.

Thế nhưng, Triệu Ngô dường như không hề để ý đến vết thương nhỏ này. Cánh tay bị đứt rất nhanh mọc lại ngay tại chỗ. Đôi mắt đỏ như m.á.u dần khóa chặt vào Chân Lục Trà, bóng dáng cô phản chiếu rõ ràng trong con ngươi vô hồn của nó.

Triệu Ngô đột nhiên vung cánh tay ngưng tụ dị năng về phía Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà đưa cây búa phủ đầy băng chắn ngang trước người, chống đỡ cánh tay đang vung tới của nó, “Ngạo Thiên! Mau mang Nam Sương ra ngoài!”

Nghe thấy lời cô, Ngạo Thiên lập tức lao tới, cắn lấy quần áo Nam Sương rồi nhẹ nhàng đặt cô lên lưng mình. Trước khi rời đi, nó còn quay đầu nhìn Chân Lục Trà, đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ lo lắng.

Chân Lục Trà ở phía xa đương nhiên cũng nhận ra sự do dự của con hổ “nhỏ” này, bèn bật cười trấn an:

“Đừng lo, tôi ứng phó được. Mau đưa Sương Sương ra ngoài đi.”

Ngạo Thiên nghe vậy mới nhanh chóng cõng Nam Sương rời khỏi kho hàng.

Chân Lục Trà thấy hai người họ đã an toàn rời đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt cô lại rơi xuống con zombie cấp S trước mặt.

Dáng vẻ của nó lờ mờ có thể nhận ra dáng vẻ khi còn là người, không thối rữa đến mức nghiêm trọng, nhưng điều kỳ lạ nhất chính là đôi mắt.

Khác hẳn với vẻ đờ đẫn hay hung tàn vô thức thường thấy ở zombie bình thường hay zombie cấp S, đôi mắt đỏ ngầu kia lại ánh lên một tia suy tính đầy nguy hiểm— đôi mắt của con zombie này rõ ràng đang đánh giá người khác.

Nó đang quan sát cô.

Rút ra kết luận này, toàn thân Chân Lục Trà không khỏi lạnh toát.

Rốt cuộc đây là thứ gì?

Cô siết chặt cây búa màu hồng trong tay, đồng thời điều động dị năng trong cơ thể.

Ra tay trước chiếm tiên cơ, ra tay sau gặp họa.

Phòng ngự tốt nhất chính là tấn công!

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng lao tới, nhảy lên vung búa giáng thẳng xuống con zombie kia. Dị năng hệ Băng bao phủ quanh cây búa, khí lạnh cuồn cuộn quấn quanh, khiến không khí xung quanh như đóng băng.

Một đòn này đánh cho Triệu Ngô trở tay không kịp, bị ép lui mấy bước.

Khoảng thời gian này, dị năng của Chân Lục Trà tiến bộ vượt bậc đến mức ngay cả Nam Sương cũng kinh ngạc. Hơn nữa, sức sát thương của hệ băng cũng vô cùng đáng gờm, khiến cô có thể áp chế được zombie cấp S trong thời gian ngắn.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 143: Chân Lục Trà! Cô Nhất Định Phải Chết!



Nhưng khi cô định tiếp tục tấn công, Triệu Ngô đột ngột vung tay, một đoàn lửa bùng lên lao thẳng về phía mặt cô.

Chân Lục Trà vội vàng ngưng tụ tấm khiên băng trước mặt để chống đỡ.

Nhiệt độ nóng rực chạm vào lớp băng lạnh, khiến hơi nước bốc lên mịt mù. Nhưng khi cô thu lại tấm khiên băng, nhìn lại thì— Con zombie kia đã chạy mất dạng?!

Không chịu nổi một đòn như vậy sao?

Chân Lục Trà nhìn kho hàng trống rỗng, trong lòng còn đang suy nghĩ, nhưng tiếng bước chân ồn ào bên ngoài đã nhanh chóng kéo cô trở lại thực tại.

Không ngờ con zombie này lại hiểu được nguyên tắc "Người đông thế mạnh."

Chân Lục Trà quay đầu nhìn về phía nhóm người đang chạy tới kho hàng. Trong số đó, có mấy gương mặt quen thuộc, mà người chạy đầu tiên không ai khác chính là Tạ Lam Án—người mấy ngày nay vẫn đều đặn mang cơm cho cô.

Không ngờ anh ta cũng đến đây làm nhiệm vụ.

Chân Lục Trà nhìn Tạ Lam Án đang chạy tới, vừa định mở miệng chào hỏi. Nhưng chưa kịp nói gì, Tạ Lam Án đã ôm chầm lấy cô, hơi thở dồn dập, ánh mắt đầy lo lắng.

Anh nhanh chóng buông cô ra, cẩn thận quan sát từ đầu đến chân, xác nhận Chân Lục Trà không có vết thương nào. Lúc này trái tim căng thẳng mới dần thả lỏng.

Nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, anh lại hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Chân Lục Trà nhìn anh lắc đầu: “Không có…”

Nghe thấy câu trả lời của Chân Lục Trà, ánh mắt Tạ Lam Án vẫn dán chặt trên người cô, không hề chớp mắt. Hai tay vô thức nắm lấy tay cô, siết chặt như muốn xác nhận cô vẫn đang đứng ở đây, an toàn trước mặt mình.

Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay anh, Chân Lục Trà lúc này mới giật mình, vội vàng rụt tay lại.

Sự mềm mại trong tay đột ngột biến mất, lòng Tạ Lam Án dâng lên một chút mất mát. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô đỏ bừng lên, ánh mắt lấp lánh né tránh, cảm giác hụt hẫng trong lòng anh lập tức bị lấp đầy bằng một niềm vui khó tả.

Sự tương tác của hai người đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của những người xung quanh. Nhưng kinh ngạc nhất phải kể đến Hứa Đồng và chú Viên.

Hứa Đồng nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc trước mặt, cảm giác như mình đang mơ.

Anh hoài nghi, dùng sức dụi mắt liên tục, dụi tới dụi lui, dụi đến mức đỏ cả lên. Nếu không phải Hàn Diễm kịp thời kéo tay anh ta lại, e rằng anh ta có thể dụi đến mù mắt.

“Hàn Diễm à, có phải tinh thần tôi xuất hiện ảo giác rồi không, kia… kia phía trước… là chị Chân của tôi??”

Hàn Diễm nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của anh ta, giống hệt dáng vẻ thảm hại của mình mấy ngày trước khi gặp Chân Lục Trà: “Thôi đi, cằm sắp rơi xuống đất rồi, đó chính là Tiểu Lục.”

Câu trả lời này như giáng cho Hứa Đồng một gậy, đánh cho anh ta không tìm thấy phương hướng: “Thật sự là chị Chân của tôi?”

Hứa Đồng hai mắt đỏ hoe, vội vàng chạy về phía Chân Lục Trà.

So với Hứa Đồng, chú Viên bình tĩnh hơn nhiều, nhưng bàn tay hơi run rẩy của ông vẫn bộc lộ tâm trạng lúc này của ông: “Tiểu Hàn à, hoá ra chuyện cậu nói hôm đó lại là thật.”

Hàn Diễm gãi gãi sau đầu, nhớ lại hôm đó mình đã nói mà chẳng ai tin, đúng là đáng buồn hết sức. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ—dù sao bốn năm trước, Tiểu Lục đã biến mất ngay trước mắt họ, giờ lại sống sờ sờ xuất hiện ở đây.

Nếu đổi lại là anh, có người chạy đến nói với anh rằng Chân Lục Trà còn sống, có lẽ anh cũng sẽ cho rằng người đó đang nói nhảm. Không chừng còn tức giận đến mức cho người kia một trận.

Nhưng mà……

Hàn Diễm nhìn về phía Tạ Lam Án.

Bộ dạng của lão đại không giống như hôm nay mới biết Tiểu Lục đã trở về, Hàn Diễm lại nghĩ tới dáng vẻ mấy ngày trước của ai đó xách hộp cơm ra ngoài. Anh lúc này mới phản ứng lại.

Chết tiệt! Hoá ra lão đại đã biết từ lâu rồi! Còn không nói cho họ biết! Còn lén mang cơm cho Chân Lục Trà nữa!

Bên kia Hứa Đồng đã chạy tới kéo Chân Lục Trà, bắt đầu khóc lóc om sòm: “Chị Chân à!! Sao chị mới về!!! Chị có biết mấy năm nay chúng em sống thế nào không!!! Hu hu hu hu hu hu em nhớ chị quá đi mất!!!”

Chân Lục Trà nhìn người đang ôm mình khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, đầu óc mờ mịt, thậm chí còn muốn hỏi một câu: "Đại ca, anh là ai vậy?"

Nhưng nhìn dáng vẻ khóc quá thảm thiết của đối phương, cô lại không nỡ mở miệng cắt ngang.

Trong khi đó, Tạ Lam Án đứng bên cạnh, sắc mặt đen như đáy nồi, nhìn Hứa Đồng chen vào giữa mình và Chân Lục Trà, ánh mắt đầy nguy hiểm.

.

“Sao có thể như vậy!!! Không thể nào!! Đây tuyệt đối không phải là thật!!”

Cố Nhu Nhu gào thét chói tai, "Số 0" trong không gian nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta, trong lòng không khỏi hoài nghi—lúc đầu tìm đến ký chủ này có phải là một quyết định đúng đắn hay không.

Âm thanh lạnh lẽo như máy móc của "Số 0" vang vọng trong không gian: “Là thật. Người đó chính là Chân Lục Trà.”

Cố Nhu Nhu nhìn hình ảnh ký ức lấy ra từ đầu Triệu Ngô, gương mặt quen thuộc đến mức dù hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.

“Cô ta rõ ràng đã c.h.ế.t rồi! Bốn năm trước chẳng phải đã bị Đình Lệ lây nhiễm thành zombie rồi sao?!”

Lần này, "Số 0" im lặng, không trả lời cô nữa, hiển nhiên nó cũng không biết tại sao Chân Lục Trà lại sống lại.

Nhưng Cố Nhu Nhu không chịu buông tha, miệng không ngừng lẩm bẩm, thần sắc hoảng loạn.

Dáng vẻ bây giờ của cô ta hoàn toàn không còn chút tự tin nào như lúc đứng trước mặt Đình Chấn.

“Tôi muốn g.i.ế.c cô ta! Tôi nhất định phải g.i.ế.c cô ta! Chân Lục Trà có thể c.h.ế.t một lần, thì cũng có thể c.h.ế.t lần thứ hai!”

Giọng nói chói tai của Cố Nhu Nhu như lưỡi d.a.o nhỏ giọt m.á.u tanh hôi, chứa đầy hận ý và điên cuồng.

"Số 0" nghe cô ta gào thét, giọng điệu vẫn thản nhiên, không chút d.a.o động:

“Tôi không quan tâm cô có muốn g.i.ế.c cô ta hay không. Nhưng nhiệm vụ chính của chúng ta, tốt nhất cô đừng quên.”

Như thể nhớ lại những gì "Số 0" đã cho mình xem trước đó—một thế giới cấp cao với quyền lực và sức mạnh vô tận—trong ánh mắt hung ác của Cố Nhu Nhu, lại càng thêm một tia điên cuồng.

“Tôi đương nhiên sẽ không quên.”

—————————————

Nhiệm vụ đầu tiên của Chân Lục Trà và Nam Sương coi như thất bại hoàn toàn.

Nhưng không biết vì sao, từ sau khi bị con zombie kia tấn công, Nam Sương luôn mang dáng vẻ ủ rũ, mất tinh thần.

Chân Lục Trà nhìn cô, trong lòng dâng lên lo lắng. Có phải cô ấy đã bị thương rồi không: “Sương Sương, cậu sao vậy? Bị thương ở đâu rồi sao?”

Nhưng Nam Sương chỉ ngồi đó, ánh mắt lơ đãng, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghe thấy lời Chân Lục Trà. Cô đang chìm sâu trong ký ức về Triệu Ngô—về quá khứ mà cô từng trân trọng nhất.

Hai người họ quen nhau từ nhỏ. Từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, cho đến tận đại học, họ đều luôn ở cùng nhau.

Lúc học cấp ba, cả hai đã hẹn cùng vào một trường đại học, vì thế họ ngày đêm nỗ lực phấn đấu. Và rồi như ước định đã hứa, họ thực sự cùng nhau bước vào cánh cổng đại học ấy.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 144: Lấy Lại Kí Ức



Trong ước định đó, thật ra còn có một điều khoản bổ sung.

“Nếu vào cùng một trường đại học, chúng ta ở bên nhau nhé.”

Đây là lời Triệu Ngô đã nói, và trong đêm hè mát mẻ ấy, Nam Sương cũng đỏ mặt gật đầu đồng ý với anh.

Họ đã ở bên nhau như ý nguyện.

Suốt bốn năm đại học, hai người như hình với bóng, kề cận không rời. Thậm chí, họ còn hẹn nhau sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.

Nhưng tất cả những điều tốt đẹp đó… đều bị cái mạt thế c.h.ế.t tiệt này chấm dứt. Gia đình họ—người thì biến thành zombie, kẻ thì bị zombie ăn thịt—chỉ còn lại hai người nương tựa vào nhau mà sống.

Nhưng dù có phải sống trong cái mạt thế đầy rẫy cảnh g.i.ế.c chóc và tuyệt vọng này, Nam Sương vẫn luôn tin rằng, chỉ cần có Triệu Ngô bên cạnh thì vẫn còn có hy vọng. Chỉ cần hai người họ luôn ở bên nhau…

Nam Sương rũ mắt, hồi tưởng lại sự phản bội của Triệu Ngô. Trong lòng có hận, nhưng nhiều hơn là đau khổ và nghi hoặc.

Triệu Ngô phản bội cô vì một người phụ nữ tên Cố Nhu Nhu. Nhưng nếu vậy… tại sao bây giờ anh ta lại biến thành zombie?

Rõ ràng dị năng của Triệu Ngô rất mạnh, sao anh ta có thể bị lây nhiễm được?

Nỗi chua xót trong lòng dâng trào, đọng lại thành giọt nước mắt lặng lẽ nơi khóe mi.

Chân Lục Trà thấy Nam Sương khóc, nhất thời luống cuống. Tuy rằng hai người quen biết không lâu, nhưng cô cũng biết với tính cách của Nam Sương sẽ không dễ dàng rơi lệ.

"Sương Sương, sao vậy? Có phải chỗ nào đau không?"

Cô không biết Nam Sương khóc vì cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ của Nam Sương, trong lòng Chân Lục Trà cũng không hề dễ chịu.

Cô tiến lên, ôm chặt lấy Nam Sương.

Cái ôm ấm áp này khiến Nam Sương nhớ lại khoảng thời gian trước đây, khi cô còn ở bên Triệu Ngô. Trước kia, cô cũng từng ôm lấy và an ủi đối phương như vậy…

Nam Sương không nhịn được khóc thành tiếng, nước mắt chảy dài không dứt, giống như cuối cùng cũng tìm được một nơi trú ẩn nhỏ bé giữa thế giới đầy rẫy khổ đau này.

Cô không nhịn được nữa, cứ thế mà đem tâm sự thổ lộ với Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà kiên nhẫn lắng nghe, không ngắt lời, không thúc giục, chỉ lặng lẽ để cô ấy nói ra hết nỗi lòng. Cho đến khi câu chuyện dần khép lại, cơ thể suy yếu và tinh thần mệt mỏi của Nam Sương cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà thiếp đi trong vòng tay cô.

Nghe xong toàn bộ sự việc, Chân Lục Trà rất đau lòng. Nhưng đồng thời, trong cô cũng dấy lên sự hoài nghi.

Ví dụ như, Cố Nhu Nhu trong miệng Nam Sương là ai?, lại ví dụ như tình cảm mười mấy năm của Nam Sương và Triệu Ngô, ngay cả mạt thế cũng không thể chia cắt, sao có thể chỉ vì một người phụ nữ khác mà trong một đêm liền thay đổi. Trong chuyện này rõ ràng có vấn đề.

Có lẽ Nam Sương là người trong cuộc nên u mê, nhưng Triệu Ngô đã biến thành zombie, đáp án của tất cả vấn đề e rằng chỉ có người phụ nữ tên Cố Nhu Nhu kia mới mới có thể giải đáp.

Chân Lục Trà nhẹ nhàng đặt Nam Sương đang ngủ say nằm cho ngay ngắn lại, rồi mới trở về phòng mình.

Có lẽ vì hôm nay đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cô cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, Chân Lục Trà lại nghe thấy âm thanh xì xì như tiếng dòng điện kia, âm thanh phiền toái quanh quẩn trong đầu cô.

【Hệ thống trà xanh đang khởi động lại… xì xì… Nhiệm vụ giải cứu thế giới nhỏ đang khởi động lại… Mã số 1001… Truyền ký ức… 1%… 2%…】

Trong đầu Chân Lục Trà rối loạn, giống như có vô số sợi dây quấn thành một đoàn đang không ngừng xoay chuyển nhảy nhót trong đầu, một số ký ức "xa lạ" ùn ùn kéo đến.

"Đây là những thành viên khác trong đội của chúng ta, Hứa Đồng, chú Viên, còn có đội trưởng Tạ Lam Án."

"Chị Đường Đường, em sợ quá ~Huhuhu~"

"Còn cổ vịt không, muốn ăn."

"Tôi nguyện làm đao của em."

"Có thể nắm tay em không? Tay tôi hơi lạnh."

"Em nói đúng, tôi quả thật bị em mê hoặc rồi."

"Tôi mua một căn nhà rất đẹp ở trong căn cứ, sân rất rộng, bên trong trồng đầy hoa, em nhất định sẽ thích, tôi đưa em về, được không?"

"Đừng rời xa tôi, cầu xin em đấy, Chân Lục Trà, đừng rời xa tôi."







So với Chân Lục Trà và Nam Sương đang ngủ say, biệt thự nơi chiến đội Ảnh Tức trú ngụ lúc này lại giống như nổ tung trong nước sôi.

Hứa Đồng trừng mắt nhìn Tạ Lam Án, giọng đầy oán trách:

“Lão đại, anh đã sớm biết chị Chân trở lại, sao không nói với bọn em?”

Hàn Diễm cũng phụ họa theo ngay lập tức:

“Đúng vậy đúng vậy! Em còn sợ anh đau lòng nên chưa dám nói, kết quả là anh đã biết từ lâu rồi!”

Hai người cậu một câu tôi một câu, giống như con vịt kêu quạc quạc, Tạ Lam Án bị ồn ào đến đau đầu, mày nhíu chặt gần như sắp xoắn thành một cục.

Anh đưa tay ấn lên mi tâm, tâm trí không khỏi nhớ lại khoảnh khắc Chân Lục Trà đối diện với mình bằng ánh mắt xa lạ. Trong lòng anh lại dâng lên một trận bất lực: "Cô ấy cái gì cũng không nhớ rõ."

Những chuyện trước kia, làm sao anh có thể mở miệng đây?

Tạ Lam Án rất muốn kể lại tất cả cho cô nghe, rất muốn nói với cô rằng cô quan trọng với anh như thế nào…

Nhưng, anh sợ…

Đúng vậy, Tạ Lam Án từ trước đến nay chưa từng sợ bất cứ thứ gì, vậy mà lại trở nên rụt rè khi đứng trước mặt Chân Lục Trà, như thể đang cẩn thận đối đãi với một cành bồ công anh mong manh.

Tạ Lam Án sợ rằng, chỉ cần anh thở mạnh một chút thôi cũng sẽ thổi bay đối phương, cô theo cơn gió mà biến mất mãi mãi, không để lại một chút dấu vết nào.

Tạ Lam Án biết rằng cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, nhưng…

Anh không thể quên được ngày hôm đó.

Dù là trong cơn mộng mị giữa đêm khuya hay những khoảnh khắc trống rỗng bất chợt trong ngày, hình ảnh cô không còn hơi thở lặng lẽ nằm trong lòng anh vẫn luôn ám ảnh Tạ Lam Án từng phút từng giây.

Bàn tay cầm d.a.o đ.â.m vào sau gáy cô năm đó dường như luôn dính đầy m.á.u tươi.

.

Giữa trưa, ánh nắng chói chang hắt qua khung cửa sổ, nhưng Chân Lục Trà vẫn còn nằm trên giường.

Gương mặt cô lộ rõ vẻ đau khổ, đôi mày nhíu chặt, thỉnh thoảng còn nức nở thành tiếng. Những giọt nước mắt to tròn lặng lẽ lăn dài, thấm ướt gối.

Nhưng cô vẫn nhắm chặt hai mắt, như thể đang chìm sâu trong một cơn ác mộng không thể thoát ra.

【Truyền ký ức… 99%… 100% truyền ký ức thành công】

【Nhiệm vụ giải cứu thế giới nhỏ khởi động】

Âm thanh này giống như vang lên trực tiếp trong đầu Chân Lục Trà, sau khi âm thanh biến mất, cô cũng mở hai mắt.

Đôi mắt vừa mới khóc xong giống như bị phủ lên một tầng sương mù, trong trẻo mang theo chút mờ mịt.

Chân Lục Trà cảm thấy đầu óc rối bời, những ký ức đột ngột ùa về khiến cô không phân biệt được hôm nay là ngày nào, bây giờ đang là hiện tại hay quá khứ. Mọi thứ như một giấc mộng dài, lại giống như bản thân đang một lần nữa trải qua tất cả.

Nhưng lúc này, trong đầu Chân Lục Trà nhớ rõ nhất chính là những lời cuối cùng Tạ Lam Án nói với cô, cùng với tiếng khóc nghẹn ngào mà anh đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể ngăn lại.

Nghĩ Nghĩ đến đây, cô có chút khẩn cấp muốn gặp anh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back