Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 460


Mặc dù nhà họ Cố đến phủ Thanh Châu chưa lâu, nhưng cũng kết giao được không ít người tốt.

Không ít người đã đứng ra làm chứng, từng chuyện một đều có người tận mắt chứng kiến.

Thấy dân chúng phẫn nộ, Ngô Vĩnh Xương không dám coi thường, vừa trở về phủ, ông ta liền tức giận sai người lôi Lâm Thị ra.

Lâm Thị đã sớm có chuẩn bị, bà ta khóc đến sưng cả mắt, thảm thiết quỳ xuống trước mặt Ngô Vĩnh Xương: "Lão gia, mặc dù Cố nương tử bị rơi xuống nước, nhưng nghe nói đã không sao rồi, ngược lại là Tuyết Nhi, từ sau khi bị nàng ta kéo xuống nước, không chỉ thanh danh bị hủy hoại, bây giờ còn trở nên ngớ ngẩn, mấy ngày nay cứ khóc lóc ở trong viện, không chịu ăn cơm, nhất mực muốn chết, chẳng lẽ thật sự để nó c.h.ế.t à?"

"Hừ, ta thấy chi bằng c.h.ế.t quách cho xong! Ngươi ra ngoài mà nghe xem người ta đồn đại thế nào, lần này ta không giúp các ngươi được!” Ngô Vĩnh Xương đập bàn nói.

"Cho dù lão gia không màng sống c.h.ế.t của nó, thì cũng phải vì tiên đồ của Phi Hào mà suy nghĩ, nó còn nhỏ như vậy, nếu ta và Tuyết Nhi có mệnh hệ gì, sau này nó biết sống sao đây?”

Ngô Vĩnh Xương thấy bà ta khóc lóc thảm thiết, bỗng dưng thấy phiền não.

Ông ta lại nặng nề đập bàn, quát lớn: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, chuyện năm xưa của Nguyệt Nhị, có phải do ngươi làm hay không?"

Lâm Thị bị ông ta quát, bà ta vội vàng nín khóc, trong lòng bỗng chốc run lên.

Chuyện năm xưa đã qua lâu như vậy, tại sao đến lúc này ông ta lại nhắc lại? Chẳng lẽ ông ta nghe được lời đồn đại nào đó à?

Nghĩ đến chuyện đó đã xử lý sạch sẽ, bà ta liền cứng rắn nói: "Lão gia minh giám, chuyện năm đó là Nguyệt Nhi bị tên tiểu bạch kiểm kia lừa, thật sự không liên quan đến thiếp, nếu lão gia không tin, cứ sai người đi điều tra."

Ngô Vĩnh Xương thấy bà ta thản nhiên, trong lòng lại rối bời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chuyện này tạm thời bị đè xuống.

Ngô Phi Vũ thấy cha mình cứ lần lữa mãi, lại đi tìm ông ta vài lần, nhưng hai cha con mỗi lần đều cãi nhau một trận.

Hôm nay, Ngô Phi Vũ đang ở nhà họ Cố bàn bạc kế hoạch tiếp theo với mọi người.

Cố Tâm Nguyệt thấy mấy ngày nay, hắn đều mặt mày uể oải, vì chuyện này mà luôn phải chạy vạy lo liệu với phụ thân.

Trong lòng nàng không khỏi xót xa, mặc dù nàng không phải tỷ tỷ ruột của hắn, nhưng dù sao cũng mượn thân xác tỷ tỷ hắn sống hơn một năm nay. Huống chi nàng còn khôi phục lại ký ức của Ngô Thu Nguyệt trước kia, nên bất giác coi hắn như đệ đệ ruột thịt.

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một lát, liên đứng dậy nói: "Phi Vũ, dù sao đó cũng là phụ thân của ngươi, ngươi đừng nên cứng rắn đối đầu với ông ta nữa, chi bằng để ta đi nói chuyện với ông ta một chút."

Nàng vừa dứt lời, mọi người đều lắc đầu không đồng ý.

Tống Dập càng không muốn để nàng đi đối mặt, nhất là khi nàng đã khôi phục lại ký ức.

Nếu bị Ngô Vĩnh Xương từ chối thẳng thừng, chẳng phải nàng lại càng thêm đau lòng à?

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Dù sao ta cũng là người trong cuộc, tự mình đi nói chẳng phải có sức thuyết phục hơn à? Không được thì ta lại về."

Tống Dập hết cách, đành phải kiên trì đi cùng nàng.

Ngày hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt đi cùng Tống Dập và Ngô Phi Vũ trực tiếp đến phủ nha.

Lúc này Ngô Vĩnh Xương đang đau đầu vì chuyện này, nghe nói Cố Tâm Nguyệt muốn gặp mình, mặc dù biết nàng đến vì chuyện gì, nhưng ông ta vẫn cho người dẫn nàng vào.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 461


Thấy nàng đi một mình, bên cạnh không dẫn theo hai hài tử, trong long ông ta không khỏi có chút thất vọng.

Ông ta liền vội vàng hỏi: "Hai hài tử có khỏe không?”

Lúc này Cố Tâm Nguyệt đã có ký ức trước kia, gặp lại Ngô Vĩnh Xương, trong lòng nàng lại dâng lên muôn vàn cảm xúc, hoàn toàn không còn cảm giác đứng ngoài như trước nữa.

Hành lễ xong, nàng ngẩng đầu lên đáp: "Bẩm đại nhân, hai hài tử đều ở nhà, vì lần trước bị bắt cóc nên chúng có chút sợ hãi, hiện tại không dám ra ngoài, cho nên hôm nay, ta mới không mang theo chúng đến gặp đại nhân."

Nghe vậy, trên mặt Ngô Vĩnh Xương không khỏi lộ ra vẻ xót xa, lẩm bẩm: "Bị dọa sợ à? Có nghiêm trọng không? Chốc nữa ta cho đại phu trong phủ đến xem thử."

Cố Tâm Nguyệt mỉm cười: "Không cần đâu, ta đã cho đại phu đến xem rồi, chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng là được.”

Cùng lúc đó, Hoài Cẩn và Tử Du đang ở hậu viện đuổi theo bướm, chạy đến toát mồ hôi.

Ngô đại nhân nhớ đến chuyện nàng từng rơi xuống nước, ông ta vốn muốn quyên tâm một chút, nhưng thấy vẻ xa cách trên mặt nàng, liên đành gạt bỏ ý định, hỏi: "Hôm nay Cố nương tử đến đây là vì chuyện gì?”

Cố Tâm Nguyệt dừng lại một chút, nói thẳng: "Hôm nay ta đến đây là muốn cầu xin đại nhân làm chủ cho ta."

Ngô Vĩnh Xương nghe vậy, trong lòng liền hiểu rõ, trên mặt thoáng qua vẻ không vui: "Ngươi đến đây là vì chuyện mấy ngày trước à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, mỉm cười nhạt: "Không biết đại nhân nói là chuyện Tống Dập bị chặn đường thi cử, hay là chuyện hai hài tử bị bắt cóc, hay là chuyện ta bị Ngô nhị tiểu thư và nha hoàn đẩy xuống nước?"

Thấy sắc mặt ông ta đỏ bừng, Cố Tâm Nguyệt khẽ cười: "Những việc này đều có nhân chứng vật chứng, chắc hẳn Ngô đại nhân đều đã rõ, vậy nên ta cũng không cần phải nói nhiều."

"Hôm nay ta đến đây không phải vì những chuyện này, mà là muốn đòi lại công bằng cho sinh mẫu của hai hài tử." Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu, nói năng thẳng thắn.

Nghe vậy, Ngô Vĩnh Xương bất giác sững người.

Nhìn kỹ lại, thấy nàng hôm nay ăn mặc khác hẳn ngày thường, thoạt nhìn, tại sao lại khiến ông ta mơ hồ thấy được bóng dáng khuê nữ của mình? Huống chỉ nàng còn nói là đến vì Thu Nguyệt. Rốt cuộc đây là ảo giác của chính ông ta, hay trên đời này thực sự có chuyện ma quỷ?

Thấy ông ta ngẩn người, Cố Tâm Nguyệt bèn nói tiếp: "Chuyện là thế này, lần trước Ngô tiểu thư sai người đưa ta lên thuyền, từng vì dung mạo của ta mà trách mắng ta một trận, hình như là nhận nhầm ta thành đại tiểu thư, ta trăm cay nghìn đắng giải thích thế nào cũng không được, lúc này mới chọc giận nhị tiểu thư."

"Không chỉ vậy, có lẽ là thấy ta khó giữ được mạng sống, nhị tiểu thư mới nói ra nguyên nhân thật sự về việc xảy ra với đại tiểu thư năm xưa, chỉ là lúc đó những lời này thật sự khó mở lời, đến giờ ta vẫn không dám tin.”

"Những lời này vốn không nên do ta nói ra, huống chỉ đại tiểu thư đã qua đời nhiều năm như vậy, thật sự không dám nhắc lại chuyện cũ khiến đại nhân không vui, nhưng sau khi tỉnh lại, ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này rất lớn, thật sự không dám giấu giếm thêm nữa.”

"Nếu đại nhân cảm thấy cân thiết, chỉ bằng phái người điều tra nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư năm đó, cùng với nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư, chắc chắn có thể trả lại công bằng cho sinh mẫu của Hoài Cẩn và Tử Du."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 462


Ngô Vĩnh Xương nhất thời trầm tư.

Mặc dù Cố Tâm Nguyệt không nói hết mọi chuyện, nhưng lời nói ra đã rất rõ ràng.

Có lẽ Hàm Tuyết cũng nghĩ rằng nàng chắc chắn không thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nên trước khi đẩy nàng xuống nước, nàng ta mới nói lời ác độc, nói ra sự thật.

Thấy ánh mắt ông ta lóe lên vẻ né tránh, Cố Tâm Nguyệt biết ông ta đã hiểu ý trong lời nói của nàng. Nàng bèn cười nói, Chuyện hôm nay, nếu đại nhân không tin, cứ coi như là ta nhiều lời, xin đại nhân nể mặt ta cũng là vì hai hài tử, hãy tha thứ cho sự l* m*ng của ta."

"Dù sao thì hai hài tử cũng sẽ có ngày trưởng thành, nhỡ đâu sau này để chúng biết được sự thật, e là chúng sẽ khó mà chấp nhận nổi." Nụ cười trên mặt Cố Tâm Nguyệt dần lạnh đi.

Nhắc đến hai hài tử, dường như đã chạm vào điểm yếu của Ngô đại nhân.

Chỉ thấy ông ta lộ ra vẻ mặt đau khổ, hốc mắt hình như còn đỏ lên.

Ông ta lẩm bẩm với khoảng không, "Chuyện này ta biết rồi, nhất định sẽ không để hai hài tử chịu uất ức, cũng sẽ không để Thu Nguyệt ở dưới kia trách móc ta."

Cố Tâm Nguyệt thấy ông ta dường như đã hạ quyết tâm, bèn mỉm cười gật đầu: "Nếu thật sự như vậy, vậy thì đa tạ Ngô đại nhân, đúng rồi, gần đây trang trại của chúng ta đang thu hoạch lúa, nghe người của chúng ta nói, sản lượng lúa trồng trên ruộng bậc thang năm nay lại cao hơn hẳn mọi năm, không biết là do nguyên nhân gì, bông lúa nào cũng trĩu hạt, nếu Ngô đại nhân không chê, để ta bảo người xay xát xong rồi mang lên cho đại nhân dùng thử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngô Vĩnh Xương nghe vậy, ánh mắt vốn ảm đạm bỗng lóe lên tỉa sáng, nhất là khi nghe Cố Tâm Nguyệt nói lúa tru hạt, ông ta càng lộỘ vẻ vui mừng, vội vàng nói,"Không cần xay xát, thật không giấu gì, mấy ngày nay ta cũng luôn bận rộn thị sát mùa thu, mặc dù thu hoạch năm nay không gặp thiên tai, nhưng sau khi hạn hán lâu ngày như vậy, giống tốt rất khó tìm, nếu lúa của Cố nương tử thật sự như lời ngươi nói, tru hạt như vậy, không biết có thể bán cho phủ nha một ít, để sang năm gieo trông?"

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt biết lời mình nói đã có tác dụng.

Nàng bèn cười đáp: "Ngô đại nhân không cần phải mua, Ngô đại công tử đã nói trước với ta rồi, ta cũng đã đồng ý với hắn, chờ sau này khi hắn đến trang trại, đến lúc đó ta sẽ tặng giống tốt cho hắn, chỉ là..."

Nghe vậy, Ngô Vĩnh Xương tại sao lại không biết nàng đang băn khoăn điều gì, ông ta bèn cười nói: "Được, được, Phi Vũ từ nhỏ đã quấn quýt tỷ tỷ nó, giờ ta thấy nó cũng coi ngươi như tỷ tỷ mà đối đãi, cũng rất ỷ lại vào ngươi, có lẽ đây chính là duyên phận của hai người, sau này Phi Vũ lại phải làm phiền ngươi rồi. "

Cố Tâm Nguyệt mỉm cười đồng ý, liên lui ra ngoài.

Không bao lâu sau, trong thành Thanh Châu lại truyền đến tin tức chấn động hơn.

Nghe nói, mẫu nữ Lâm Thị và Ngô Hàm Tuyết bị Ngô tri phủ đưa đến am ni cô trên đỉnh Bắc Thanh Phong ngoại thành. Chỉ giữ lại một mình Ngô Phi Hào ở lại phủ. Cố gia vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Ngô Phi Vũ đến báo tin VUI.

Trước khi Lâm Thị rời đi, theo như của hồi môn trên danh sách của Tô thị năm xưa lúc xuất giá, tất cả các cửa tiệm, trang trại, nhà cửa ... đều được trả lại cho chủ cũ.

Lần này Ngô Phi Vũ đến, chính là muốn đưa cho Cố Tâm Nguyệt xem.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 463


"Tỷ tỷ, tỷ xem này, đây là sản nghiệp mà mẫu thân... khụ, ngoại tổ mẫu của Hoài Cẩn và Tử Du để lại, lần trước ta đã nói rồi, chờ lấy lại được sẽ giao hết cho tỷ quản lý." Ngô Phi Vũ vừa nói vừa đưa danh sách qua cho Cố Tâm Nguyệt xem.

Người Cố gia từ trên xuống dưới đều cảm thấy vui mừng cho Ngô Phi Vũ.

Cố Tâm Nguyệt mỉm cười nhận lấy danh sách, nàng xem qua một lượt rồi trả lại cho hẳn: "Phi Vũ, những thứ này đều là mẫu thân ngươi để lại, ngươi giữ lấy mà quản lý cho tốt đi, Hoài Cẩn và Tử Du còn nhỏ, tạm thời không cân những thứ này."

Lần trước trở về, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đã thương lượng, cũng thẳng thắn nói rõ nàng không phải là Ngô Thu Nguyệt.

Nàng đã không phải là nữ nhi của người ta, sao có thể nhận sản nghiệp mà mẫu thân người ta để lại được? Tống Dập cũng tiếp lời: "Đúng vậy, Hoài Cẩn và Tử Du còn nhỏ, sau này chúng ta sẽ từ từ kiếm tiền, những thứ này ngươi cứ giữ lấy đi."

Thấy bọn họ không cân, trong mắt Ngô Phi Vũ tràn đầy vẻ thất vọng không thể che giấu, thực ra những thứ này đối với hắn mà nói chỉ là vật ngoài thân. Bởi vì gặp được tỷ tỷ và hai hài tử, hắn mới có động lực để giành lấy những thứ này.

Hắn vất vả lắm mới lấy lại được, kết quả tỷ tỷ lại không muốn nhận?

Nhưng nhìn thấy vẻ kiên định của nàng, Ngô Phi Vũ biết rõ không thể miễn cưỡng, bèn nhân nhượng cầu xin: "Tỷ tỷ, những thứ này có thể lấy lại được phần lớn là nhờ công lao của tỷ tỷ, nếu không phải lần trước tỷ đi tìm phụ thân, lại đồng ý chuyện lúa giống với người, người sao có thể dễ dàng trả lại cho chúng ta? Sao có thể hạ quyết tâm trừng phạt mẫu nữ kia được?"

"Tỷ không cần, vậy Hoài Cẩn và Tử Du thì sao? Chỉ là chút vật ngoài thân, sao lại không thể nhận? Chẳng lẽ tỷ còn xem ta là người ngoài à?” Ngô Phi Vũ đau lòng nói.

"Thôi vậy, nếu tỷ không muốn nhận hết, vậy ít nhất cũng phải lấy mấy căn nhà và cửa tiệm ở kinh thành đi, ta đã nghe Tần ca nói rồi, sang năm các ngươi sẽ chuyển đến kinh thành, đến lúc đó cũng phải có chỗ ở chứ, chẳng lẽ còn muốn hai hài tử theo các ngươi nay đây mai đó à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phu thê hai người nhìn nhau.

Cố Tâm Nguyệt sờ mũi, nhỏ giọng nói với Tống Dập: "Hay là chúng ta chọn một căn nhà ở kinh thành?"

Tống Dập khẽ ho một tiếng, gật đầu nói: "Vậy thì chọn một căn, không cần quá lớn, đủ ở là được." Ngô Phi Vũ thấy hai người cuối cùng cũng đồng ý, bèn vội vàng tìm kiếm, nhà ở kinh thành tổng cộng có ba căn, Ngô Phi Vũ đưa hết khế đất qua.

"Tùy ý chọn đi, không đúng, cứ lấy hết đi."

Phu thê hai người vừa nhìn, sao căn nào cũng lớn hơn căn nào? Căn nào cũng xa hoa hơn căn nào?

Muốn chọn một căn bình thường cũng không có.

Hai người xem một hồi, Tống Dập liên quyết định: "Lấy căn này đi, tương đối yên tĩnh."

Cố Tâm Nguyệt nhìn qua, nàng không hiểu lắm, chỉ đành phụ họa theo: "Ừm, nghe theo phu quân đi."

Ngô Phi Vũ thấy hai người chỉ muốn căn nhà bình thường nhất, bèn chọn thêm một cửa tiệm trên phố buôn bán gần đó, ném qua: "Cửa tiệm này ở ngay gần đây, sau này có thể tùy tiện bán chút đồ, cũng đỡ phải phiền tỷ tự mình đi mua."

Giọng điệu đó của hắn, cứ như đang thảo luận xem tối nay ăn gì vậy.

Cố Tâm Nguyệt thâm cảm thán: "Quả nhiên là đại gia mà."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 464


Có họ hàng với đại gia đúng là rất tốt.

Thôi được rồi, hắn đã cố ý muốn cho, vậy thì nàng nhận lấy là được, nếu không với tính cách của Phi Vũ, chắc chắn hắn sẽ không chịu bỏ qua.

Cùng lắm thì, đến lúc đó nàng sẽ bao hết số hạt giống trong trang trại của Phi Vũ là được.

Bởi vậy, Cố Tâm Nguyệt liền yên tâm nhận lấy, nàng vội vàng giữ Ngô Phi Vũ lại dùng bữa tối, lại cẩn thận làm thật nhiều món mà hắn thích ăn.

Đến cuối cùng, Ngô Phi Vũ phải nhờ Trần Khai dìu mới về được nhà. ...

Hương hoa quế thoang thoảng, thoắt cái đã đến ngày dán bảng.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này, người Cố gia trên dưới đều đếm từng ngày chờ đợi.

Sáng sớm tỉnh mơ, mọi người đã vội vàng ăn sáng.

Cả đám người hùng hổ kéo nhau đi xem bảng.

Đi chưa đến cổng trường thi, đã thấy phía trước có rất đông người tụ tập, người phụ trách dán bảng vừa rời đi, người phía trước đã chen chúc xô tới.

"Đừng chen, để ta xem trước."

"Chen cái gì mà chen, nói cứ như ngươi thi đậu vậy. ˆ

Người Cố gia thấy dòng người phía trước, không khỏi lùi về sau mấy bước, sau đó nhìn Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục.

Hai đứa lập tức hiểu ý, như con lươn chui vào trong.

Chẳng mấy chốc, giọng nói của hai đứa đã truyền ra từ bên trong,"Tiểu Lục, ngươi mau nhảy lên xem thử, vị trí đầu bảng này sao ta nhìn giống tên của cô phụ vậy?"

Tiểu Lục quả nhiên nhảy dựng lên: "Không sai, cô phụ đậu rồi!"

"Hay quá!”

Hai người vui mừng nhảy nhót trước đám đông, những người khác đang lo lắng tìm kiếm tên mình, thấy hai người ở đây làm ồn, một người không khỏi quát lớn: "Hai tên nhóc con các ngươi, chạy đến đây náo nhiệt cái gì, chẳng lẽ các ngươi cũng ởi thi à? Trên đó có tên ngươi à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những người khác cũng phụ họa: "Hai tên nhóc, ở đây quậy phá, mau ra ngoài, đừng làm phiền chúng ta xem bảng."

Cố Tiểu Võ không phục nói: "Ta giúp cô phụ của ta xem, tại sao lại không được?”

Người nọ nghe vậy, bèn mỉa mai: "Ngươi biết chữ à? Mới nhìn một cái đã biết thi đậu, nào, ngươi chỉ cho ta xem, là người nào?”

Cố Tiểu Lục hừ lạnh: "Tên cô phụ nhà ta ở vị trí đầu tiên, chúng ta tìm từ trên xuống dưới, đương nhiên là nhìn thấy ngay, thế nào, ngươi tìm lâu như vậy còn chưa tìm thấy à?"

"Cái gì, vị trí đầu tiên? Cô phụ nhà ngươi tên gì?”

"Tống Dập."

"Chẳng lẽ là bịa đại, Tống Dập thật sự là cô phụ nhà ngươi, đó chính là giải Nguyên năm nay đấy."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Tống Dập nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, vội vàng chen vào đám đông.

Vừa hay nghe thấy Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục đang cãi nhau để bảo vệ mình, Tống Dập vội vàng bước tới: "Ta chính là cô phụ của chúng, Tống Dập."

Những người khác nghe vậy, vội vàng nhường đường cho hắn.

Vẫn có người nghỉ ngờ nói: "Ngươi thật sự là Tống Dập? Người đứng đầu bảng lần này?"

Tống Dập khẽ nhếch môi, cười nhạt: “Chính là tại hạ.”

Lúc này, đám đông bỗng tách ra một con đường.

Chỉ thấy hai vị lão giả thong thả bước tới, đi đến trước bảng vàng mới dừng lại.

Khổng lão phu tử liếc nhìn bảng vàng, chỉ tay vào một người khác cười nói: "Hay cho lão Khương, thảo nào cứ muốn đánh cược với ta, thì ra đã chắc chắn học trò của ngươi sẽ đỗ đầu!"

Khương phu tử vuốt râu, cười hài lòng: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, Tống Dập, còn không mau đến bái kiến Khổng lão phu tử."

Trong số những học trò, có người mặc dù không quen biết Tống Dập, nhưng đều rất quen thuộc với Khương phu tử và Khổng lão phu tử.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 465


Nghe hai người nói vậy, mọi người đương nhiên sẽ không nghi ngờ gì nữa.

Nhất là mấy người lúc nãy còn có ý kiến với Tống Dập, lúc này đều có chút xấu hổ.

Bọn họ chắp tay về phía Tống Dập: "Thì ra đúng là Tống tú tài, vừa rồi thật có lỗi!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Đây chính là nhân tài của thành Thanh Châu chúng ta, giải Nguyên đứng đầu bảng đấy!"

Xét cho cùng, thành Thanh Châu rộng lớn như vậy, người thi đậu tú tài đã rất ít, huống chi là người bỗng nhiên đỗ đầu bảng như vậy.

Sau này lên kinh thi Hội, nói không chừng, hắn thi đỗ trạng nguyên cũng là điều có khả năng, đương nhiên càng không thể đắc tội.

Thấy những người vừa rồi còn có chút căng thẳng, lúc này ai nấy đều tươi cười, chắp tay chúc mừng Tống Dập.

Trong lòng người Cố gia không khỏi có chút thốn thức, những kẻ đọc sách này trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Tống Dập đứng giữa đám đông nhưng không vì những lời tán dương của mọi người mà mừng rỡ, gương mặt vẫn như trước, mang theo ý cười nhàn nhạt, khẽ gật đầu chào với mọi người.

Tống Dập thi đậu cử nhân, lại còn đỗ đầu giải nguyên, Cố gia không khỏi phải ăn mừng một phen.

May mà Cố Tâm Nguyệt vốn đã chuẩn bị không ít nguyên liệu, lúc này thấy Khương phu tử và Khổng lão phu tử đều ở đây, nàng bèn quyết định hôm nay sẽ mở tiệc mừng.

Khương phu tử vẫn luôn là ân sư của Tống Dập, từ khi bọn họ vào thành đã luôn giúp đỡ hắn rất nhiều.

Còn Khổng lão phu tử không chỉ là phu tử của Tiểu Võ và Tiểu Lục, hiện giờ cũng đã bắt đầu dạy vỡ lòng cho Hoài Cẩn và Tử Du. Bữa cơm này, coi như là tiệc tạ ơn ân sư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Chính Quang và Ngọc Nương sáng sớm cũng đã vào thành, lúc mọi người trở về Cố gia, liên thấy bọn họ đã tới.

Hoài Cẩn và Tử Du vội vàng chạy lên báo tin vui cho gia gia.

Tống Chính Quang đương nhiên là vui đến mức khóe miệng sắp kéo tới mang tai.

Tống Dập này, từ nhỏ đã thông minh, giống mẫu thân hắn.

Người đông làm việc nhanh, có mọi người giúp đỡ, bữa tiệc này đến giữa trưa đã bắt đầu được dọn ra. Ăn xong tiệc tạ ơn ân sư, Cố Tâm Nguyệt lại chuẩn bị không ít đồ trên núi và các loại rượu trái cây vừa mới ủ, để Tống Dập và Tiểu Võ, Tiểu Lục đích thân đưa hai vị phu tử trở về.

Sau khi ăn mừng xong, Cố gia bắt đầu thương lượng việc chuẩn bị vào kinh tham gia kỳ thi.

Kỳ thi tiếp theo chính là kỳ thi xuân, được ấn định vào tháng 2 năm sau.

Khởi hành từ thành Thanh Châu, nửa tháng là đủ thời gian.

Hiện tại, bọn họ lại có nhà cửa và cửa hàng ở kinh thành, cho nên cũng không cần phải đi quá sớm.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập bàn bạc, hai người bèn quyết định đợi qua năm mới khởi hành.

Hoài Cẩn và Tử Du tuổi còn nhỏ, Hứa Thị vốn bàn với Cố Tâm Nguyệt để hai hài tử ở lại phủ Thanh Châu, bà sẽ giúp chăm sóc hai đứa.

Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Cố Tâm Nguyệt đã sớm như chim sợ cành cong. Thêm nữa, nàng mất bao công sức mới nhận được hài tử, lại càng không nỡ xa hai hài tử lấy một khắc.

Tống Thanh Hoan thấy thế, bèn đề nghị muốn cùng đi, đến lúc đó trên đường có người chăm sóc, đến kinh thành, nàng ấy còn có thể giúp tẩu tẩu chăm sóc hai hài tử.

Cố Nhị Dũng đương nhiên không có gì phản đối, có hắn ở đó, trên đường gặp phải nguy hiểm hoặc đánh xe đều không thành vấn đề.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 466


Thấy đoàn người vào kinh ngày càng đông, Cố Tâm Nguyệt vội vàng ngăn lại "Một nhà bốn người chúng ta, thêm nhị ca và Thanh Hoan là đủ rồi, đợi mấy người chúng ta đến kinh thành an cư trước, sau khi Tống Dập thi xong ổn định lại, đến lúc đó chúng ta lại đón mọi người đến kinh thành."

"Đúng đúng, không vội, sau khi Tống Dập thi đậu, yên ôn ở lại kinh thành, chúng ta sẽ tới sau, nếu không cả nhà đều qua đó, nhỡ phải trở vê không phải càng phí công à?" Hứa Thị nhận ra mình nói có vẻ quá thẳng thắn, bà liền vội vàng giải thích,"Tống Dập, ta không phải là nói con không thi đậu, hiện tại con có thể thi đậu cử nhân đã là rất giỏi rồi."

Tống Dập cười lắc đầu: "Nhạc mẫu yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ cố gắng hết sức, đến lúc đó lại đón nhạc phụ và nhạc mẫu lên kinh thành an cư lập nghiệp."

Cố Tâm Nguyệt chợt mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng nàng chợt ngậm miệng lại.

Nàng cũng không thể nói trước Tống Dập nhất định sẽ thi đậu, nhất định sẽ ở lại kinh thành chứ.

Bọn họ vẫn nhiều thời gian, nhiều nhất là xa nhau vài tháng, đợi xuân sang năm hắn báo danh, có thể bắt tay vào việc chuẩn bị đón mọi người qua đây. Sau khi quyết định xong những ai sẽ đi trước, trên dưới Cố gia bắt đầu chuẩn bị những thứ cần dùng để vào kinh.

Mặc dù thời gian còn dài, nhưng có một số thứ vẫn nên chuẩn bị trước.

Đúng lúc Cố Tâm Nguyệt bắt đầu suy nghĩ xem nên mang theo những thứ gì lên đường, thì trong nhà bỗng xảy ra một chuyện lớn.

Hôm đó.

Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục như thường lệ đến nhà Khổng lão phu tử học bài. Đến tối, trời đã sẩm tối, vẫn không thấy hai đứa trở về.

Mọi người vội vàng gọi Cố Tam Thanh đi xem tình hình, hắn vừa mới đi tới cửa, liền thấy Cố Tiểu Võ toàn thân đẫm mồ hôi, hoảng hốt chạy vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa gặp Cố Tam Thanh, Cố Tiểu Võ liền nhịn không được òa khóc: "Tam thúc, Tiểu Lục bị người ta bắt đi rồi!"

Mọi người nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy lại.

"Chuyện gì vậy? Tiểu Lục không về với ngươi à?"

"Sao nó có thể bị người ta bắt đi được?"

Mọi người ngươi một lời ta một câu, Tống Dập vội vàng kéo Cố Tiểu Võ lại: "Ngươi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe."

Cố Tiểu Võ nín khóc, vội vàng nói: "Ta và Tiểu Lục cùng nhau từ nhà tiên sinh trở về, vừa đi qua hai con hẻm, bỗng nhiên bên đường có một chiếc xe ngựa đi tới, ta và Tiểu Lục vội vàng tránh đường, ai ngờ xe ngựa đi qua chúng ta, bỗng nhiên có hai tên áo đen từ bên trong bay ra, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp khiêng Tiểu Lục lên xe ngựa phóng đi."

"Có nhìn thấy xe ngựa chạy về hướng nào không?”

"Lúc đó trên đường không có ai, ta sợ muốn chết, thấy xe ngựa chạy vê hướng đông, ta liên vội vàng chạy về."

Cố Nhị Dũng nghe xong, không khỏi nắm chặt hai tay: "Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh chóng đến thành đông tìm xem sao?”

Cố Tam Thanh cũng đi theo ra ngoài: "Đi, ta đi với ngươi đến thành đông, những người khác tìm kiếm ở phụ cận xem sao."

Tống Dập thấy hai người sắp đi, liên vội vàng ngăn cản: "Đừng nóng vội, đối phương chắc chắn là có chuẩn bị mà đến, hiện tại tìm khắp thành cũng vô dụng, Nhị ca, Tam ca, trước tiên, hai người đi tìm người canh giữ cửa thành đông và cửa thành nam, xem xe cộ qua lại có gì khả nghi không, mang theo ít bạc nhờ bọn họ cẩn thận kiểm tra."

"Bây giờ, ta sẽ đến nha môn báo án, để quan phủ phái người cùng tìm kiếm."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 467


"Cha và đại ca, hai người đi tìm Phi Vũ và Tần huynh, bọn họ có người, có thể giúp chúng ta tìm kiếm trước."

"A Nguyệt, nàng ở nhà trông hài tử, khóa cửa lại đừng ra ngoài, ta lo lắng sẽ có nguy hiểm."

"Được, cứ làm theo lời Tống Dập nói."

"Người yên tâm.”

Cố Tâm Nguyệt vội vàng đồng ý, hiện tại chạy ra ngoài quả thực giống như ruồi mất đầu, huống chỉ trong nhà còn có hài tử và lão nhân.

Chờ mãi đến tận khuya, đám nam nhân nhà họ Cố mới lần lượt trở về.

Cố Tâm Nguyệt và mọi người hoàn toàn không có tâm trạng ngủ, sau khi dỗ dành Hoài Cẩn và Tử Du ngủ xong, nàng liền ra sân trước chờ đợi.

Lúc mọi người trở về, Cố Tâm Nguyệt vội vàng bước lên hỏi: "Thế nào rồi? Tìm được chưa?"

Các nam nhân lắc đầu, Tống Dập mím môi, lắc đầu: "Nha môn cũng phái người nghiêm ngặt kiểm tra cửa thành, Tần gia và Phi Vũ đều phái hai đội nhân mã đi tìm, nhưng đều không có tin tức, e rằng khó khăn rồi."

Trương Thị nghe xong, liền sốt ruột muốn đi ra ngoài: "Ta lại đi tìm, thành Thanh Châu chỉ lớn như vậy, ta không tin là không tìm được. `

Sống chung hơn một năm nay, Trương Thị sớm đã coi Tiểu Lục như con ruột của mình.

Nàng ấy không thể để Tiểu Lục gọi một tiếng mẫu thân một cách uống phí được.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng bước lên ngăn cản: "Tẩu tử, đừng nóng vội, hiện tại trời tối như vậy, tẩu đi ra ngoài cũng không tìm được đâu, lại còn nguy hiểm nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trương Thị bị ngăn lại, không nhịn được mà che mặt khóc nức nở.

Cố Tâm Nguyệt tiếp tục an ủi: "Chúng ta bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, lai lịch của Tiểu Lục vốn dĩ là một bí ẩn, lần này e rằng có liên quan đến lai lịch của hắn."

"Muội nghi ngờ là người đến từ kinh thành à? Chắc chắn không phải bọn buôn người?"

"Tiểu Lục đã 12,13 tuổi rồi, không thể là bọn buôn người được, hơn nữa đối phương có võ công cao cường, chắc chắn là đến tìm hắn, chỉ là không biết rốt cuộc là người nào... ˆ

Cố Tâm Nguyệt vốn định nói không biết là kẻ thù hay là người thân.

Nhưng mà vừa nghĩ lại, ban ngày ban mặt mặc đồ đen đến cướp người thì sao có thể là người thân được? Chỉ là loại lời này sao nàng có thể nói ra khỏi miệng, cho dù mọi người đều biết lần này Tiểu Lục e rằng dữ nhiều lành ít, nhưng vẫn còn ôm một tia hy vọng.

Biết đâu những người đó chính là cao thủ do người nhà hắn phái đến tìm hắn, chỉ là thân phận của Tiểu Lục đặc biệt, không thích hợp nói rõ với bọn họ mà thôi.

Tống Dập gật đầu: "Mọi người nghỉ ngơi trước đi, sáng mai ta sẽ đi tìm Tần Tranh, xem hẳn có thể phái người đi dọc đường đến kinh thành dò hỏi tin tức hay không, hắn thường xuyên có thương đội đến kinh thành, có lẽ sẽ quen thuộc với đường đi hơn nha môn.” Nghe xong, mọi người đành quay về nghỉ ngơi, nhưng nào ai có tâm trạng ngủ ngon được.

Cả nhà họ Cố hai ngày liền, gân như chẳng ai chợp mắt.

Đúng lúc này, người Tần Tranh phái đi thăm dò rốt cuộc cũng mang tin tức về.

"Người được phái đi dọc đường vê phía kinh thành dò la đã về, nói là cách nơi này hơn trắm dặm có một tửu quán, bởi vì trước không có thôn, sau không có tiệm, cho nên bọn chúng chắc chắn sẽ thay đồ vào đó nghỉ ngơi một đêm, tiểu nhị vô tình nghe được mấy người nói, mấy kẻ kia một đường không nghỉ ngơi, muốn nhanh chóng về kinh thành phục mệnh, không thể ở lâu.”

Tống Dập thở phào nhẹ nhõm: "Quả nhiên là đi kinh thành, đa tạ Tần huynh tương trợ."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 468


Tần Tranh vội vàng xua tay: "Nào có, chỉ là giúp ngươi dò la tin tức mà thôi, những việc khác ta cũng không làm được, không biết hai người có dự định gì?"

Tống Dập trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Chúng ta bây giờ liên khởi hành đi kinh thành, đi sớm một chút, trước tiên cứ ở lại kinh thành rồi tính tiếp."

Cố Tâm Nguyệt cũng gật đầu đồng ý: "Được, ta sắp xếp một chút, khoảng 3-5 ngày nữa, chúng ta có thể khởi hành."

Nghe vậy, Cố Tiểu Võ kích động nhảy dựng lên: "Cô cô, cô phụ, ta cũng muốn đi cùng hai người tìm đệ đệ Cố Tiểu Lục."

Cố Đại Sơn và Trương Thị nhìn nhau, thỉnh cầu: "Phải đó, người đông lực lượng lớn, chúng ta cũng muốn đi theo cùng vào kinh tìm kiếm, bằng không cứ ở nhà, trong lòng thấp thỏm không yên."

Cố Tam Thanh cũng mở miệng: "Ta cũng đi, trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau, đến kinh thành ta cũng có thể đi dò la tin tức."

Cố lão đầu nhìn Hứa Thị, hai người già cũng mở miệng: "Mặc dù rằng chúng ta đi theo có lẽ không giúp được gì, ngược lại còn thêm phiền, nhưng mà tất cả các con đều đi, chúng ta ở đây cũng không yên lòng."

Cố Tâm Nguyệt biết hai người già nhất định cũng sốt ruột, bèn an ủi: "Nếu mọi người đều muốn đi, sao con có thể để mọi người ở lại, huống chỉ cha và mẫu thân có thể giúp chúng con trông nom hài tử, sao lại thêm phiên được?"

Hai người già thấy Cố Tâm Nguyệt đồng ý, liên thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Chính Quang và Ngọc Nương mấy ngày nay cũng ở lại trong thành giúp đỡ, lúc này thấy người Cố gia đều muốn đi kinh thành, bọn họ cũng lập tức động tâm.

Tống Chính Quang nói với mọi người: "Hay là ta cũng đi theo các ngươi đến kinh thành, ta biết võ công, trên đường nếu gặp nguy hiểm còn có thể ra tay, đến kinh thành cũng dễ dàng hơn trong việc dò la tin tức.”

Ngọc Nương cũng gật đầu: "Phải đó, nếu các ngươi đều đi, ta cũng theo các ngươi cùng đi, ta biết y thuật, nhỡ đâu các ngươi có đau đầu cảm sốt, có ta cũng tiện hơn không phải à?"

Thấy hai người đều muốn đi theo, ánh mắt Cố Tâm Nguyệt không khỏi sáng lên.

"Cha chồng và Ngọc Nương cùng chúng con đến kinh thành, đương nhiên là tốt nhất, hơn nữa cha và chúng con mới gặp lại, lẽ ra nên ở bên cạnh phụng dưỡng, chỉ là trong trang trại có người nào đáng tin cậy quản lý không?" "Ừm, ta vừa rồi đã suy nghĩ, sơn trại có thể giao cho A Đức quản lý, khoảng thời gian này ta ở thành Thanh Châu, hắn làm rất tốt, mọi việc trong trang trại đều đâu vào đấy cả."

"Được, đã như vậy, vậy ngày mai ta sẽ quay về với cha, chuyện trong trang trại sẽ bàn giao rõ ràng với bọn họ, sau đó chúng ta sẽ khởi hành đi kinh thành." Cố Tâm Nguyệt gật đầu.

Bàn bạc xong, trên dưới Cố gia bắt đầu chuẩn bị cho việc vào kinh. Mua xe ngựa, thu dọn đồ đạc.

Vì đường xá xa xôi, cho nên mọi người chỉ mang theo một ít đồ dùng và đồ ăn cần thiết trên đường. Những vật dụng linh tỉnh còn lại đều được Cố Tâm Nguyệt cất vào trong không gian.

Cố Tâm Nguyệt và các ca ca lại đi một chuyến đến trang trại, sau khi cẩn thận dặn dò mọi người về các việc giao hàng vào thành sau này, nàng liền mang đồ đạc chuẩn bị ở trang trại về thành, vừa vê đến thành, Cố Tâm Nguyệt lại đem các loại lương thực và vật tư mang về từ trang trại cất hết vào không gian.

Cộng thêm trước đây, mỗi lần chở các loại thực phẩm phụ từ trang trại vào thành, lương thực, rau quả và cá thịt đều được cất giữ không ít trong không gian của Cố Tâm Nguyệt.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 469


Lúc này, vật tư trong không gian của Cố Tâm Nguyệt đã không thể dùng từ "nhiều" để hình dung.

Có những thứ này, Cố Tâm Nguyệt lại thêm mấy phần tự tin, cho dù là đại gia đình như vậy vào kinh thành, cũng không cần phải lo lắng cuộc sống.

Sau khi mọi việc đã đâu vào đấy, Tống Dập liên cùng Cố Tâm Nguyệt đến chỗ Khương lão phu tử một chuyến.

Sau khi nói rõ nguyên do, nàng liên trả lại chìa khóa căn nhà cho sư mẫu.

Sư mẫu tiếc nuối nhận lấy chìa khóa: "Ban đầu ta còn tưởng gia đình các ngươi sẽ sống ở đây, chúng ta còn có người bâu bạn, nào ngờ các người đều đột ngột phải vào kinh thành, vậy sau này là không định quay về nữa à?"

So với sự lưu luyến của sư mẫu, Khương phu tử lại có phần lý trí hơn: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, huống chi Tống Dập hiện tại không còn sớm, sang năm là phải lên kinh ứng thí, học trò của ta sau này là người làm việc lớn, sao có thể ở lại nơi nhỏ bé này chứ?"

Giọng điệu ấy của ông ta có chút tự hào.

Sư mẫu ban đầu còn có chút buồn bã, nghe ông ta nói vậy, bà cũng coi như hiểu được, vội vàng nói: "Cho dù là đến kinh thành, sau này có thời gian cũng nhớ thường xuyên về thăm, còn căn nhà này, chúng ta tạm thời không dùng đến, cứ để ở đây, nhỡ đâu nếu các ngươi muốn quay về, thì cứ quay về ở."

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập vô cùng cảm động, không khỏi có chút bùi ngùi.

Khương phu tử xua tay nói: "Thôi được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi mau chóng lên đường đi, đi đường cẩn thận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người đứng dậy cáo biệt phu tử và sư mẫu.

Vừa về đến nhà, bọn họ liền thấy Ngô Phi Vũ lại mang theo rất nhiều đồ tới.

Cố Tâm Nguyệt nhíu mày,"Phi Vũ, ngươi đây là? Không phải hôm trước đã đưa đến rất nhiều thứ rồi à? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn cùng chúng ta vào kinh?”.

Ngô Phi Vũ bất đắc dĩ cười khổ: "Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng mà trên dưới Ngô phủ hiện giờ còn bao nhiêu việc, ta đi rồi thì làm sao bây giờ? Đừng quên trong tay ta còn rất nhiều cơ nghiệp mới tiếp quản, hiện tại nhất thời, ta thật sự không thể rời đi được, nếu không ta nhất định sẽ đi cùng các ngươi vào kinh."

"Vậy những thứ này của ngươi là?" Cố Tâm Nguyệt chỉ vào đống đồ mà người hầu đang khuân vào nhà, khó hiểu hỏi.

Xét cho cùng, lần trước nàng dẫn hai hài tử đến Ngô phủ từ biệt Ngô đại nhân, Ngô đại nhân đã cho người chuẩn bị rất nhiều thứ.

Sau đó, ngày hôm sau Ngô Phi Vũ cũng đưa tới rất nhiều, sao bây giờ hắn lại còn đưa nữa? "À, ta về nhà dọn dẹp một chút, cảm thấy những thứ lần trước mang đến còn lâu mới đủ, các ngươi nhiều người như vậy, đường xá lại xa xôi, ta bèn mua thêm nhiều loại bánh trái mà tỷ tỷ và các hài tử thích ăn, các ngươi đi đường có thể ăn, còn có những thứ như vải vóc dược liệu này, các ngươi đến kinh thành mua lại đắt đỏ, chỉ bằng mang theo nhiều một chút, còn có những món trang sức này, là do mẫu thân trước kia để lại, ta thấy tỷ cứ mang theo hết đi." Ngô Phi Vũ tỉ mỉ báo cáo.

Cố Tâm Nguyệt nhìn đến mức hai mắt trợn tròn,"Nhiều thứ như vậy? Ta..."

"Tỷ tỷ, tỷ cứ nhận lấy đi, các ngươi bỗng nhiên đều phải đi, trong lòng ta cứ thấp thỏm không yên, tỷ nhận lấy đi, như vậy ta cũng yên tâm hơn một chút.". Ngô Phi Vũ tha thiết nói.

Tống Dập thấy vậy, liền nói với Cố Tâm Nguyệt nói: "Đây là tấm lòng của Phi Vũ, chúng ta nhận cho hắn vui lòng."
 
Back
Top Bottom