Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 470


Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Được, vậy thì khiêng lên xe trước đã."

Lát nữa, nàng lại nghĩ cách cất vào không gian là được.

Sau đó, nàng lại quay đầu dặn dò Ngô Phi Vũ: "Bây giờ chúng ta đều đã đi rồi, một mình ngươi còn phải quản lý nhiều trang trại, cửa hàng như vậy, mọi việc đều phải suy nghĩ chu toàn, không thể hành sự theo cảm tính nữa, đặc biệt là Ngô đại nhân bên kia, mấy hôm trước ta dẫn hai hài tử đến thăm ông ấy, thấy ông ấy dường như già đi rất nhiều."

"Ngươi bận xong việc thì về nhà thăm ông ấy nhiều một chút, còn bản thân cũng phải ăn cơm cho đàng hoàng đúng giờ, cơ thể khỏe mạnh mới là vốn liếng lớn nhất..".

Cố Tâm Nguyệt nói xong, thì ngại ngùng cười.

Sao nàng cũng trở nên dài dòng như vậy.

Lại nhìn Ngô Phi Vũ, chỉ thấy hốc mắt hắn đỏ ửng: "Ta biết rồi tỷ tỷ, tỷ yên tâm, sang năm đợi bên này của ta bận rộn xong, ta nhất định sẽ đến kinh thành tìm các ngươi."

"Được, vậy chúng ta gặp lại ở kinh thành." Cố Tâm Nguyệt cũng cười nói.

Tiếng gọi tỷ tỷ này khiến Ngô Phi Vũ không kìm được xúc động, chỉ thấy hắn vội vàng xoay người, để lại cho Cố Tâm Nguyệt một bóng lưng tiêu sái, sau đó phất tay nói: "Hẹn gặp lại, đi đường bình anl”.

Chờ những nam nhân khuân đồ lên xe xong, Cố Tâm Nguyệt lại cất thêm không ít đồ vào không gian.

Sau khi xe ngựa đã thu xếp xong xuôi, mọi người mới đánh xe ngựa chậm rãi đi về phía ngoại thành.

Hai người Cố Tam Thanh và Tống Dập đánh xe ngựa đầu tiên, trong xe là Cố Tâm Nguyệt và hai hài tử.

Cố Nhị Dũng và Cố Đại Sơn vội vàng lên chiếc xe ngựa thứ hai, bên trong là Tống Thanh Hoan, Trương Thị và ba hài tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Chính Quang và Cố lão đầu cùng ngồi trên chiếc xe ngựa thứ ba, bên trong là Hứa Thị và Ngọc Nương.

Bởi vì người quen trong thành Thanh Châu đa phần đều đã biết tin từ trước, lúc trước Tần Tranh và Vương chưởng quầy của thư viện Học Hải cũng đã tự mình đến từ biệt, cho nên giờ khắc xuất phát, bọn họ đặc biệt không nói cho người khác biết, chính là sợ bọn họ đến tiễn biệt.

Ba chiếc xe ngựa hùng dũng xuất phát, không lâu sau liền đến cửa thành.

Vừa ra khỏi cửa thành, mọi người đều không khỏi thổn thức.

Nghĩ đến lúc trước, bọn họ phải khó khăn lắm mới từ trong núi sâu vào được cửa thành này, an cư lạc nghiệp trong thành, giờ đây mọi người lại phải đi kinh thành, ai có thể ngờ tới.

Đang lúc mọi người cảm thán, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đợi ở ngoài cửa thành, vô cùng quen thuộc.

Tống Dập đi đầu tiên bèn ghìm cương ngựa dừng xe, những chiếc xe ngựa phía sau cũng lần lượt dừng lại.

Người trong xe ngựa kia hình như đã đợi đã lâu, hắn vội vàng xuống xe bước đến: "Tống huynh, nghe nói hôm nay ngươi lên kinh, chúng ta cùng đi có được không?”".

Cố Tâm Nguyệt nghe được giọng nói quen thuộc, vội vàng vén rèm lên: "Ơ, Tần đại ca, tại sao ngươi cũng đi kinh thành?”

Tân Tranh cười chỉ vào lá cờ vàng trên xe ngựa: "Này, không phải là nhìn trúng lá cờ vàng của các ngươi à? Đi theo các ngươi, chúng ta trên đường cũng có thể dính chút may mắn."

Tống Dập chắp tay cười nói: "Nói gì vậy, Tần huynh quen thuộc với đường đến kinh thành, chúng ta có thể đi cùng ngươi, cũng có thể bớt đi không ít phiền phức, đương nhiên là cầu còn không được."

Hai nam nhân bên này vui vẻ hòa thuận.

Cố Tâm Nguyệt lại đang băn khoăn, trước đó, lúc nàng nói sau năm mới mới lên kinh, Tần đại ca quả thực có nói đến lúc đó muốn mọi người cùng nhau lên đường.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 471


Lần này, nhà nàng xảy ra việc đột ngột, phải lên kinh trước, vì sao Tần đại ca cũng bỗng nhiên muốn lên kinh, ngay cả Tết cũng không đợi? Tân Tranh và Tống Dập nói lời hữu hảo xong, xe ngựa của chính mình liền đi đầu dẫn đường.

Đoàn người lên kinh hùng dũng lại bắt đầu xuất phát.

Bởi vì có người quen cũ Tần Tranh dẫn đường, thêm vào đó quan phủ đã cấp hỏa bài cho Tống Dập, trên đường có thể vào ở trạm dịch của quan phủ, hơn nữa có lá cờ vàng này, một đường đều được phép thông quan vô điều kiện, đoạn đường này thuận lợi. ngoài dự đoán

Thấm thoát đã nửa tháng sắp trôi qua, vào một buổi sáng nọ, đoàn người lên kinh râm rộ cuối cùng cũng đã đến kinh thành.

Trời vừa sáng, mọi người sớm đã rửa mặt chải đầu xong lúc ở trạm dịch, vừa ăn sáng no nê, mọi người liền bắt đầu lên đường, tranh thủ có thể sớm vào thành, dù sao kinh thành lớn, sau khi vào thành, cả nhà còn phải tốn chút thời gian tìm chỗ an cư.

Ai ngờ xe ngựa mới đi được hơn một canh giờ, con đường phía trước bỗng nhiên trở nên tắc nghẽn.

Xe ngựa lại chậm rãi đi thêm một hồi, cuối cùng bị kẹt cứng trên đường.

Các nam nhân vội vàng xuống xe đi phía trước dò la tình hình.

Hứa Thị và Ngọc Nương cũng vội vàng chạy đến xe ngựa của Cố Tâm Nguyệt, cuống cuồng hỏi han: "Hai hài tử không sao chứ? Sáng sớm đã dậy, mới ăn no lại phải vội vàng lên đường, xe ngựa chắc là xóc nảy khó chịu lắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Thị đưa tới mấy lát gừng vừa cắt: "Một lát nữa nếu như say xe, ngậm cái này vào trong miệng.”

Cố Tâm Nguyệt nhìn hai hài tử vừa rồi còn có chút buồn ngủ, lúc này đều tò mò nhìn ra ngoài từ cửa sở, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra là không sao rồi, kiên trì thêm một chút nữa, là có thể vào thành rồi."

Khi cửa sổ được vén lên, Hứa Thị cũng thò đầu ra nhìn tình hình bên ngoài, không khỏi tấm tắc,"Kinh thành này quả nhiên đều là nhà giàu sang, con nhìn xem, còn chưa đến cửa thành, đã có nhiều xe ngựa bị kẹt cứng trên đường như vậy rồi, con lại nhìn những chiếc xe ngựa này xem, thật là nguy nga lộng lẫy."

Cố Tâm Nguyệt thuận theo hướng ngón tay của Hứa Thị, chỉ thấy một chiếc xe ngựa sang trọng đang dừng ở ven đường phía sau xe của mình.

Một vị phu nhân ước chừng hơn 40 tuổi, đầu đội mão che mặt, một tay dùng khăn che miệng mũi, mặc dù y phục màu sắc nhã nhặn nhưng toàn thân toát ra vẻ bất phàm.

Bên cạnh có hai nha hoàn dìu đỡ, cẩn thận từng li từng tí một dìu người lên xe ngựa.

Hứa Thị nhìn thấy, lại nhịn không được cảm thán: "Phụ nhân ở kinh thành này thật là có số hưởng, ra khỏi cửa còn có hai nha hoàn dìu đỡ, lại nhìn bộ y phục của bà ta xem..."

Thấy vậy, Ngọc Nương nhịn không được trêu chọc: "Đừng có mà ngưỡng mộ người ta xuất thân tốt, ta thấy tiểu thư kia tuổi còn nhỏ hơn ta 2-3 tuổi, nhưng cơ thể lại chẳng bằng ta, mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng cũng nhìn ra được vài phần bệnh tật." Nghe Ngọc Nương phân tích như vậy, Hứa Thị bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì đó: "Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy đã gặp phụ nhân này ở đâu rồi?"

Nghe vậy, Ngọc Nương không khỏi trêu chọc: "Hứa tỷ, sao thế? Ngươi đã từng tới đây à?”

Hứa Thị lườm nàng ta một cái: "Ngươi đừng có mà chọc ghẹo ta, ta sống đến ngần này tuổi, đây là lần đầu tiên đi xa nhà."

Nói rồi, bà lại không nhịn được nhìn về phía cỗ xe ngựa kia, trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu, rồi lại lẩm bẩm: "Chắc là ta ngồi xe lâu quá hoa mắt rồi, sao có thể là người quen được."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 472


Tống Chính Quang và Tống Dập đi phía trước dò đường vẫn chưa quay lại, mấy nữ nhân liền tiếp tục ở lại trong xe ngựa xem náo nhiệt.

Chỉ thấy vị phu nhân kia vừa mới lên xe ngựa, phía sau liền có một cô nương trẻ tuổi khoảng 16-17 tuổi, mặc bộ váy mỏng màu vàng thêu hoa văn mây ngũ sắc, búi tóc cao cài trâm bướm ngọc trai lắc lư theo từng cử động, trông rất đẹp mắt.

Đám người Cố Tâm Nguyệt xem đến thích thú.

Chỉ thấy nữ tử kia lên cỗ xe ngựa phía sau, sau đó căn dặn gia đinh dọn đường. "Xe ngựa phía trước tránh ra, để chúng ta ởi trước."

Xe ngựa của đám người Cố Tâm Nguyệt bị yêu câu dạt sang một bên, Cố Tam Thanh đứng phía trước nghe vậy liền cười lạnh: "Dựa vào cái gì chứ? Chúng ta đã chờ ở phía trước nửa ngày rồi, sao có thể nhường đường cho các ngươi được?"

Thấy Cố Tam Thanh không chịu nhường đường, nữ tử kia vén rèm xe lên, mắng: "Đám người không có mắt kia, chúng ta đang vội vào thành, nếu chậm trễ, các ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?"

Ba người đang say sưa ngắm nhìn y phục trang sức: "Ồ, nhìn thì giống tiểu thư nhà giàu sang, tại sao vừa mở miệng đã nói khó nghe như vậy?”

Nam nhân nhà họ Cố định bước lên lý luận, liên nghe thấy từ trong xe ngựa của phu nhân kia truyền đến tiếng ho khan, ngay sau đó là giọng nói yếu ớt mà nghiêm khắc: "Không được vô lễ, phía trước đều đang tắc đường, chúng ta cũng không cần phải vội vàng nhất thời."

Bị quở trách, nữ tử kia hừ lạnh một tiếng: "xoạt" một tiếng đóng rèm xe lại.

Vị phu nhân trong xe ngựa phía trước giống như đã nhịn rất lâu, bắt đầu ho dữ dội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngọc Nương là người trong nghề y, nghe vậy, nàng ta liền cảm thấy rất khó chịu, liền vén rèm xe lên, hô lên về phía trước: "Phu nhân bị cảm lạnh à?"

Nàng ta vừa dứt lời, tiếng ho khan bên kia dường như nhỏ hơn một chút.

Một lúc sau, một nha hoàn đeo khăn che mặt màu trắng từ trên xe ngựa bước xuống, áy náy nói với Ngọc Nương: “Thật ngại quá, bệnh ho của phu nhân nhà ta tái phát, quấy râầy mọi người rồi."

"Không sao, ngươi có mang theo thuốc không? Nếu không có thì cho phu nhân uống chút nước ấm trước, ho như vậy e là ho ra cả phổi mất." Ngọc Nương lên tiếng.

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ, lấy ra một bình cao lê thu từ bên cạnh đưa qua: "Ta có một bình cao lê thu, nếu ngươi không chê, có thể pha với nước ấm cho phu nhân uống một chén, cũng có thể tạm thời giảm bớt họ."

Nha hoàn kia dường như không ngờ đối phương lại chủ động giúp đỡ, nàng ta ngẩn người một lúc, sau đó nghe thấy tiếng ho của phu nhân ngày càng nghiêm trọng, liền vội vàng nhận lấy: "Vậy ta xin đa tạ phu nhân.”

Nói xong, nàng ta liền vội vàng chạy về.

Một lát sau, chỉ nghe thấy tiếng ho của phu nhân kia càng ngày càng nhỏ, âm thanh cũng không còn chói tai như lúc nãy nữa.

Lại qua một hồi, nha hoàn kia lại vui mừng chạy tới, cách một đoạn cúi đầu cảm tạ Cố Tâm Nguyệt: "Đa tạ bình cao lê thu của vị phu nhân này, phu nhân nhà ta đã dễ chịu hơn nhiều rồi, chỉ là phu nhân nhà ta bị bệnh, không tiện đích thân đến cảm tạ, đặc biệt sai ta tới hỏi, không biết bình cao lê thu này giá bao nhiêu bạc, phu nhân nhà ta muốn mua."

Cố Tâm Nguyệt cười sảng khoái nói: “Gặp gỡ chính là duyên phận, bình cao lê thu này là nhà ta tự tay nấu, không cân bạc đâu, tặng cho các ngươi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 473


Nha hoàn thấy Cố Tâm Nguyệt không giống như giả vờ, thấy dáng vẻ nàng quả thực không có vấn đề gì, bèn lại mở miệng nói: "Vị phu nhân này có thể để lại danh tính được không, sau này đến kinh thành, chúng ta cũng dễ dàng đến cửa tạ ơn."

"Tướng công nhà ta họ Tống, chẳng qua thật sự không cần tạ ơn, nếu các ngươi cảm thấy cao lê thu này dùng tốt, có thể đến Hồi Xuân Đường hỏi thử, bên đó có lẽ cũng có bán, cũng cùng một phương thuốc do chúng ta làm ra." Cố Tâm Nguyệt lại uyển chuyển từ chối.

Nha hoàn thấy Cố Tâm Nguyệt nói như vậy, chỉ đành lại nói một câu cảm tạ, rồi xoay người trở về xe ngựa hồi bẩm.

Thấy người đi rồi, Ngọc Nương mới lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ta thấy vị phu nhân kia tuy là người hiểu biết lễ nghĩa, chỉ tiếc là bệnh của bà ấy không phải bệnh mà cao lê thu có thể chữa khỏi, ta nghe bà ấy ho khan, ngược lại giống như là lao phổi?"

"Lao phổi?" Cố Tâm Nguyệt ngạc nhiên hô lên, đó chẳng phải là cùng một bệnh với Lâm muội muội à? Nếu nghiêm trọng thì còn ho ra máu.

Chẳng trách vị phu nhân kia toàn thân đều được màn che kín mít, lại luôn dùng khăn che miệng mũi, đại khái bà cũng biết đây là bệnh truyền nhiễm.

Tuy rằng tính truyền nhiễm cũng không cao, nhưng lỡ như nhiễm phải, ở thời đại không có kháng sinh này chính là bệnh nan y.

Một người tốt như vậy, thật đáng tiếc.

Mặc dù trong không gian của Cố Tâm Nguyệt có mấy loại kháng sinh, nhưng chỉ là gặp mặt một lần, nàng không cần thiết vì một người xa lạ mà mạo hiểm.

Lúc này, Tống Chính Quang và Tống Dập từ phía trước đã trở lại, Cố Tâm Nguyệt bèn vứt hoàn toàn toàn bộ chuyện này ra sau đầu.

Nàng vươn đầu ra hỏi: "Phía trước vẫn còn tắc nghẽn à?"

Tống Dập gật đầu nói: "Ừm, hôm nay là 15 tháng 10, tiết Hạ Nguyên, không ít người đi lên núi tế tổ, bái Phật thắp hương, cho nên xe cộ mới nhiều hơn một chút, chẳng qua lúc này phía trước đã nghĩ được cách khơi thông rồi, chúng ta cũng mau chóng đi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói xong, mấy người liền nhanh chóng trở về vị trí của mình, lên xe rồi vội vàng thừa dịp khe hở phía trước tản ra rời đi.

Lúc mấy chiếc xe ngựa đều rời đi, xe ngựa của vị phu nhân kia cũng theo sát phía sau lên đường lớn.

Bên trong khoang xe tỉnh xảo.

Từ Thị uống một chén nước cao lê thu ấm áp, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Bỗng nhiên bà nghe được bên ngoài xe truyền đến tiếng nam nhân, giọng nói kia vô cùng quen thuộc, gần như giống hệt với giọng nói mà bà ngày đêm nhung nhớ.

Bà bèn vội vàng vén rèm lên nhìn ra ngoài, chỉ tiếc, bà cũng không nhìn thấy người nào, chỉ nhìn thấy mấy chiếc xe ngựA Yênh chóng rời đi.

Từ Thị thất vọng thu hồi tầm mắt, hỏi nha hoàn: "Vị nương tử tặng đồ cho chúng ta vừa rồi có nói là người nhà ai ở kinh thành không?”

Nha hoàn thành thật đáp: "Nói là Tống gia, chẳng qua nhìn dáng vẻ của bọn họ, có lẽ là từ ngoại tỉnh đến kinh ứng thí, trên xe ngựa còn cắm cờ xí màu vàng của sĩ tử nữa."

Nghe vậy, đồng tử vốn dĩ ảm đạm của Từ Thị không khỏi lóe lên một tỉa sáng, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tống gia? Không biết A Dập nhà ta có thi đậu hay không... ˆ

Vừa nghĩ đến đây, Từ Thị lại nhịn không được ho khan một trận. ...

Đường lớn thông suốt, xe ngựa bắt đầu phi nhanh trên con đường ngoài thành.

Phải nói rằng, con đường kinh thành này quả nhiên được tu sửa rất tốt, cho dù phi nhanh cũng không cảm thấy xóc nảy.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 474


Cuối cùng, trước lúc hoàng hôn, mọi người cũng đã vào thành.

Sợ người Cố gia lần đầu tiên đến không tìm được đường, Tần Tranh còn cố ý đưa mọi người đến tận cửa nhà, lúc này mới chuẩn bị trở vê.

Đám người Tống Dập xuống xe, liền giữ hắn lại nói: "Tần huynh vất vả cả chặng đường, không bằng xuống đây uống chén trà nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi."

"Không cần, giữa chúng ta không cần khách sáo, trời cũng không còn sớm, các ngươi còn phải sớm thu dọn nghỉ ngơi, chờ thêm hai ngày nữa an ổn rồi ta lại đến." Nói xong, hắn liền mang theo người của mình rời đi.

Lần này người Cố gia đến vội vàng, quản gia phụ trách trông nom nhà cửa nhận được thư, chỉ kịp phái người quét dọn qua loa một chút.

Mấy huynh đệ đánh xe ngựa vào ở sân sau, còn chưa kịp thu dọn, mọi người đã nôn nóng bắt đầu tham quan nhà cửa.

Vừa rồi đến cửa, mọi người phát hiện ra mặc dù tòa nhà này nằm trong con hẻm vắng vẻ, nhưng hai con phố bên ngoài chính là khu náo nhiệt, cũng không tính là hẻo lánh.

Cũng như phủ đệ ở phủ Thanh Châu, nơi này cũng là một khu nhà hai gian hai mái, chỉ là diện tích rộng rãi hơn nhiều, phòng ốc cũng nhiều hơn không ít.

Mọi người đi một vòng, chỉ cảm thấy phủ đệ ở kinh thành này quả nhiên khác biệt, tuy Tống Dập đã chọn một nơi giản dị nhất, nhưng không ngờ lại khang trang đến vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tham quan xong, mọi người cũng không kịp nghỉ ngơi, vội vàng dọn đồ từ trên xe ngựa xuống, bắt đầu thu dọn.

Cũng may phòng ốc đều được dọn dẹp sạch sẽ, giường chiếu đồ đạc đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Mọi người qua loa ấn chút cơm tối, rôi ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi sớm. ... Liên tiếp mấy ngày, dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, phủ đệ đã được bài trí đổi mới hoàn toàn, ngôi nhà vốn lạnh lẽo nay đã tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Cuối cùng, mọi người cũng có thể nhàn rỗi thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ chưa kịp nghỉ ngơi hai ngày, mọi người đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Tối hôm đó, Hứa Thị liền chủ động đề nghị: "Ta thấy phủ đệ của chúng ta cũng đã thu xếp ổn thỏa, cuộc sống cũng đã đi vào ổn định, chỉ là những ngày sau này phải bàn bạc kỹ càng mới được?”

Cố Nhị Dũng cũng lên tiếng: "Mẫu thân nói đúng, chúng ta đều là đến để đồng hành cùng muội phu tham gia khoa cử, bây giờ chỉ có muội phu là bận rộn chuẩn bị cho khoa cử, nhưng chúng ta cũng không thể ngồi yên được? Sau này còn có nhiều người như vậy phải ăn cơm nữa.”

Cố Tam Thanh ngẩng đầu đề nghị: "Không phải muội muội có được một gian hàng ở ngay gần đây à? Hay là chúng ta vẫn học theo muội muội bán xiên cay đi, dù sao tìm Tiểu Lục cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, kinh thành rộng lớn như vậy, hai ngày nay chúng ta ra ngoài dò la tin tức cũng giống như ruồi mất đầu."

"Ta đồng ý, việc bán xiên cay rất đơn giản." Những người khác nhao nhao phụ họa. Cố Tâm Nguyệt vốn định mấy ngày nữa sẽ bàn bạc với mọi người, thấy mọi người đều đã nóng lòng muốn thử, nàng liên buông đũa xuống, nghiêm túc bàn bạc với mọi người: "Hai ngày trước, ta và Tống Dập đã đi xem qua gian hàng kia rồi, vị trí cũng rất tốt, cách khu náo nhiệt hai con phố, chúng ta ở kinh thành không quen biết ai, bây giờ muốn mưu sinh, nên mở quán bán đồ ăn vẫn tốt hơn, chẳng qua lần này ta không định bán xiên cay nữa?"

"Vậy bán đồ ăn gì?" Hứa Thị vội vàng hỏi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 475


"Bán lẩu."

"Lẩu?"

"Chính là món chúng ta đã ăn ở nhà đó à? Việc buôn bán này chúng ta chưa từng làm, có thành công hay không?"

"Chắc là không thành vấn đề, gian hàng đó có hai tầng rất rộng, bán xiên cay thì hơi đáng tiếc, hơn nữa không phải chúng ta muốn dò la tin tức của Tiểu Lục à? Người đến ăn lẩu có lẽ sẽ nhiều hơn, thời gian ở lại cũng lâu hơn, đến lúc đó dò la tin tức cũng thuận tiện hơn.”

Nghe vậy, những người khác đều trầm ngâm suy nghĩ một hồi. Nghĩ đến món lẩu mà Cố Tâm Nguyệt đã làm ở nhà, nếu thực khách có thể đến quán, quây quần bên một bàn cùng nhau nhúng lẩu. Hình như đúng là tốt hơn bán xiên cay rất nhiều? Vậy bọn họ còn chờ gì nữa? Làm thôi.

"Được, vậy Tâm Nguyệt, muội nói xem, cần chúng ta làm gì?"

"Đúng vậy, Tâm Nguyệt, muội phân công cho mỗi người chúng ta một việc, muốn làm gì, cứ việc nói."

"Được, không cần gấp, ngày mai chúng ta đến xem gian hàng trước đã "HH

Ngày hôm sau. Cả đoàn người nhà họ Cố hùng hổ đi về phía cửa hàng.

Mấy ngày nay, mọi người đều bận rộn dọn dẹp, chỉ có Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập là tranh thủ ghé sang xem qua một chút.

Vốn dĩ cửa hàng này cũng là bán đồ ăn, vì Cố Tâm Nguyệt và mọi người muốn đến sớm hơn nên Ngô Phi Vũ vội vàng cho chưởng quầy đóng cửa hàng ngay trong đêm từ trước, đồng thời phái người dọn dẹp trước.

Vì vậy, lần đầu tiên Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đến, chưởng quầy giao cho Cố Tâm Nguyệt chính là một gian hàng trống không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người túm tụm đi một vòng quanh cửa hàng, Cố Tâm Nguyệt vừa đi vừa bàn bạc ý tưởng của mình với mọi người: "Cửa hàng này có hai tầng, chi bằng dùng tầng dưới làm đại sảnh, kê vài chiếc bàn, tầng trên dùng làm phòng riêng."

Làm như vậy, coi như đơn giản, không cần phải tốn nhiều công sức.

Chỉ là tất cả bàn ghế đều phải đặt làm lại, ở giữa phải có thêm một chỗ lõm xuống để tiện đặt lò than.

Bộ đồ nồi niêu cũng phải đặt người ta đúc toàn bộ thành nồi lẩu bằng đồng.

Cố Tâm Nguyệt chỉ mới nói sơ qua với mọi người một chút, Tống Dập đã lập tức vẽ ra thứ nàng muốn, những việc còn lại cũng không cần Cố Tâm Nguyệt dặn dò, mỗi người một việc nhanh chóng tiếp nhận.

Ban ngày, ngoại trừ Cố lão đầu và Hứa Thị ở nhà chăm sóc ba hài tử, những người còn lại đều phải đến cửa hàng phụ giúp.

Tống Dập là một ngoại lệ, bởi vì đầu năm sau phải tham gia kỳ thi khoa cử nên hắn cũng bị ép buộc ở lại nhà.

Nhưng ngày qua ngày, Tống Dập cũng bắt đầu ngồi không yên, nhất quyết muốn đến cửa hàng giúp đỡ.

Cố Tâm Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải sắp xếp cho hắn công việc viết biển hiệu và lên thực đơn.

Lo xong những việc này, Cố Tâm Nguyệt bắt đầu bắt tay vào việc ninh nước dùng, phương pháp cũng gần giống như làm xiên cay.

Chỉ là nàng dự định chủ yếu bán lẩu dê hầm, người kinh thành thích ăn thịt dê, cộng thêm mùa đông thời tiết lạnh lẽo, thời điểm này bắt đầu bán lẩu dê hầm là thích hợp nhất.

Ngoài món lẩu dê hầm đặc trưng, còn lại có xiên cay thông thường, lẩu cà chua, lẩu nấm và lẩu canh xương.

Sau khi xác định xong nước dùng, tiếp đến là nguyên liệu.

Người Cố gia đã quen xử lý món xiên cay, rất nhanh mọi người đã làm ra được các món mặn như cá viên, trứng hấp, chả tôm, lòng vịt, thịt heo chiên giòn... Lại có đủ loại nấm, tiết vịt, miến, khoai tây, các loại đậu phụ và rau củ quả...
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 476


Gia vị vẫn giống như xiên cay, sử dụng hình thức tự phục vụ miễn phí, dùng bấy nhiêu lấy bao nhiêu.

Hành gừng tỏi, nước tương dầu mè giấm, tương ớt và sa tế đều có thể tự mình pha chế.

Ngoài ra, bọn họ lại làm thêm mì sợi và bánh chẻo... làm món chính.

Thức uống cũng là nước mơ chua và rượu nếp do mọi người tự tay làm.

Vốn dĩ trong không gian của Cố Tâm Nguyệt đã tích trữ lượng lớn nguyên liệu, cộng thêm Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh ra ngoài thị trường một vòng, cũng tìm được vài cửa hàng tốt để hợp tác, ngược lại không cần phải lo lắng.

Mấu chốt chính là thịt dê khiến Cố Tâm Nguyệt khó xử.

Trước kia ở phủ Thanh Châu, người thích ăn thịt dê không nhiều, trang trại cũng không nuôi nhiều dê, đương nhiên cũng không có nhiều hàng dự trữ.

Huống chi nếu muốn lấy món thịt dê làm chủ đạo, vậy lượng tiêu thụ mỗi ngày có thể dự đoán được.

Thấy Cố Tâm Nguyệt phiền não, Cố Tam Thanh vội vàng nhắc nhở: "Hay là đi tìm Tần đại ca, huynh ấy mở quán rượu ở kinh thành, có lẽ có chút manh mối."

Nghe vậy, hai mắt Cố Tâm Nguyệt không khỏi sáng lên: "Đúng rồi, tại sao muội không nghĩ ra nhỉ? Đi, bây giờ chúng ta đi tìm Tần đại ca."

Tính cách Cố Tam Thanh: linh hoạt, đầu óc cũng nhạy bén, là một người có tài làm ấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần này mở quán lẩu, hắn cũng đã giúp Cố Tâm Nguyệt không ít việc.

Vì vậy Cố Tâm Nguyệt liền suy nghĩ sau này chưởng quây của quán lẩu này nhất định phải là hắn, bèn việc gì cũng để hắn tham gia và thương lượng, chuyện đi tìm Tần Tranh bàn bạc hợp tác đương nhiên cũng không thể thiếu hắn.

Tuy mới đến kinh thành chưa được mấy ngày, nhưng Cố Tam Thanh đã nắm rõ các khu phố gần đó, cũng rất quen thuộc với đường đi đến Túy Hương Lâu.

Hai người ngôi xe ngựa, rất nhanh đã đến Túy Hương Lâu, lúc này vẫn chưa đến giờ cơm, Tần Tranh đang bàn giao công việc với chưởng quây.

Nghe nói Cố Tâm Nguyệt đến, hắn liền vội vàng ra đón: "Tại sao hai người lại đến đây? Mấy ngày nay ta mới về, có nhiều việc bận rộn không dứt ra được, vốn định ngày mai sẽ đến thăm hai người, không ngờ hôm nay hai người lại đến trước."

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Tần đại ca, lần này chúng ta đến cũng là có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ."

"Ồ? Vậy thì lên lầu từ từ nói." Tần Tranh dặn dò tiểu nhị pha trà, rồi dẫn hai người lên lầu.

Vừa ngồi xuống, Cố Tâm Nguyệt liền nói ý định muốn mở quán lầu của mình với Tần Tranh.

Nghe xong, Tân Tranh không khỏi thán phục: "Ban đầu ta còn nghĩ, hai người đến kinh thành nhất định phải đợi thêm một thời gian, chờ nắm rõ tình hình ở đây rồi mới mở cửa hàng, không ngờ nhanh như vậy đã bắt đầu chuẩn bị rồi à?"

Cố Tâm Nguyệt cười lớn nói: "Đúng vậy, thời tiết đã vào đông, sắp tới sẽ càng ngày càng lạnh, mở quán lẩu nên sớm chứ không nên muộn. Tần đại ca, lúc trước không phải ngươi nói muốn hợp tác với chúng ta mở quán lẩu à? Bây giờ chúng ta muốn tìm một nguồn cung cấp thịt dê, không biết ngươi có nguồn hàng nào thích hợp không? Hay là chúng ta cùng hợp tác?"

Tần Tranh nghe lời ấy, trong lòng có chút d.a.o động, thế nhưng suy đi tính lại, hắn vẫn từ chối: "Việc kinh doanh quán lẩu quả thực rất tốt, chỉ là các ngươi đã có nhiều người như vậy rồi, thật sự không cần ta gia nhập, hơn nữa nếu các ngươi muốn có được nguồn thịt dê này cũng đơn giản, ta trực tiếp giới thiệu cho các ngươi là được, nếu ta dựa vào việc này mà gia nhập, vậy chẳng phải là ta đã chiếm hơi của các ngươi àI"”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 477


"Không thể nói là chiếm hời, có tiền thì mọi người cùng kiếm thôi, Tần đại ca, người thật sự không cân nhắc à?" Cố Tâm Nguyệt chớp đôi mắt hạnh, cười hỏi.

Tân Tranh đấu tranh trong giây lát, kiên định nói: "Không được, vẫn nên để gia đình các ngươi cùng nhau làm ăn, ta tin tưởng các ngươi, với tay nghề và kinh nghiệm bán xiên cay của các ngươi, tiệm lẩu này nhất định có thể khuấy đảo kinh thành”.

"Vậy cũng được, nếu Tần đại ca không muốn nhập bọn, vậy chúng ta sẽ tự mình làm vậy," Cố Tâm Nguyệt gật đầu mỉm cười: "Vậy ta sẽ nghiên cứu một công thức món ăn mới tặng cho Tần đại ca, coi như đáp lễ".

Tần Tranh bằng lòng giúp đỡ miễn phí, giới thiệu nguồn thịt dê quan trọng như vậy cho nàng. ân tình này, nàng đương nhiên là phải báo đáp.

Cố Tâm Nguyệt âm thầm lật giở thực đơn của Túy Hương Lâu, suy nghĩ xem nên làm món gì mới.

Tần Tranh thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng, cũng có chút không nhịn được hưng phấn: "Thật sự tặng không ta công thức món ăn à? Vậy ta kiếm lời to rồi!"

"Đương nhiên là thật rôi! Trước đây, lúc Tần đại ca đến nhà ta chẳng phải đã từng ăn thịt kho của chúng ta à?" Cố Tâm Nguyệt nháy đôi mắt to linh hoạt.

"Đương nhiên có ấn tượng! Thật không dám giấu giếm, thật ra ta sớm đã muốn hỏi ngươi công thức làm thịt kho kia, ta còn tưởng rằng nhà các ngươi sẽ làm ăn buôn bán thịt kho, nên không tiện hỏi." Tần Tranh có chút ngại ngùng nói.

"Vậy để ta truyền lại phương pháp làm thịt kho này cho đầu bếp nhà ngươi, vậy thì như thế nào? Đảm bảo bọn họ vừa học là sẽ biết làm ngay”.

“Thật vậy à?”

"Ừ, chỉ cần dùng gói gia vị kho của Cố gia chúng ta, sau đó làm theo phương pháp ta dạy, đảm bảo thịt kho làm ra hương thơm bay xa mấy dặm, không chỉ có thể kho các loại thịt heo, thịt gà, nội tạng, mà rau củ cũng có thể kho được".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy ta vẫn là phải mua gói gia vị kho của Cố gia các ngươi à?"

"Đương nhiên rồi, ta dự định đặc biệt làm ra một loại gói gia vị kho dành riêng cho Túy Hương Lâu các ngươi, chỉ cung cấp cho các ngươi, những nơi khác đều không mua được đâu!”.

Tần Tranh: ...

Tân Tranh nhịn không được co rút khóe miệng, nhưng vừa nghĩ đến hương vị thịt kho kia, hắn lại nhịn không được mà mong chờ gói gia vị của Cố Tâm Nguyệt.

Hắn liền thúc giục nói: "Vậy gói gia vị này sớm nhất khi nào có thể chuẩn bị xong?".

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đã đồng ý, vội vàng gật đầu nói: "Ta có sẵn gói gia vị trên xe ngựa, bây giờ ta sẽ đi lấy, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay ta sẽ dạy cho đầu bếp nhà các ngươi phương pháp làm thịt kho này, sau này khi tiệm lẩu chúng ta khai trương, e rằng ta không có thời gian đến đây".

Tân Tranh: "Đây chính là thứ mà ngươi nói, đặc biệt làm riêng cho Túy Hương Lâu nhà ta à?”

Có sẵn? Cố Tâm Nguyệt vội vàng đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa cười nói: "Đừng để ý chỉ tiết nhỏ, ta đi lấy đây." Chờ đến khi gói gia vị được lấy đến, Cố Tâm Nguyệt lại chỉ bảo cách làm thịt kho một cách rất tỉ mỉ, thậm chí cả cách sơ chế, nàng cũng dạy cho đầu bếp.

Tần Tranh thấy nàng không giấu diếm chút gì, trong lòng dâng lên sự cảm động, nhất thời quên mất chuyện quan trọng nhất là gói gia vị kia, hắn vẫn phải bỏ tiền ra mua.

Trước khi rời khỏi Túy Hương Lâu, Tần Tranh liền hẹn Cố Tam Thanh ngày mai cùng nhau đi mua thịt dê.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 478


Chuyện quan trọng nhất đã giải quyết xong, những việc còn lại đương nhiên đều nước chảy thành sông. ...

Chớp mắt đã đến ngày khai trương.

Mùa đông ở kinh thành, sắc trời u ám, từ sáng sớm đã bắt đầu có tuyết nhỏ, trời càng lúc càng thêm lạnh lẽo.

Thế nhưng trong tiệm lẩu dê của Cố gia, hơi nóng bốc lên nghi ngút, khắp nơi tràn ngập hơi ấm.

Giờ Ty vừa điểm, tiếng pháo nổ rộn ràng vang lên.

Trước cửa tiệm lẩu đã có không ít người vây quanh, mùi thuốc nổ vừa tan, mùi thơm trong tiệm càng thêm nồng đậm, cứ thế chui thẳng vào khoang mũi thực khách đứng ở cửa.

Tiếp đó, càng ngày càng nhiều người qua đường bị mùi thơm hấp dẫn, nhìn thấy trước cửa đã có người, mọi người liền tò mò hỏi: "Ở đây bán món gì vậy?"

Những người còn lại lắc đầu: "Ta không biết, nhìn là biết quán ăn mới mở, mà chẳng biết bên trong bán món gì, rõ ràng ta mới án sáng, nhưng khi ngửi thấy mùi hương này bụng ta lại réo lên rồi."

Cố Tâm Nguyệt tính đến thân phận của Tống Dập sau này nên nàng không tiện lộ diện nhiều, bèn giao lại quán ăn này cho Cố Tam Thanh.

Cố Tam Thanh cũng đã sớm có chuẩn bị, thấy mọi người tò mò không kìm được, liền cười giải thích.

"Chư vị khách quan, quán chúng ta hôm nay khai trương, bán món lẩu đầu tiên ở kinh thành này!"

"Lầu, lẩu là cái gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đó là thứ gì? Ta chưa từng nghe tới món ăn nào như vậy ở kinh thành?"

“Ta nghe người ta nói, mùa đông, trong cung thích ăn nồi ấm, có phải loại nồi đó không?"

"Không hoàn toàn giống, lẩu của chúng ta là tự sáng tạo, riêng nước lẩu đã có rất nhiều lựa chọn, món đầu tiên này chính là nước lẩu đặc trưng của quán chúng ta - lẩu dê hầm, hương vị cay nồng, không chỉ ăn được thịt mà còn có thể ăn thêm các món khác, mùa đông này mà quây quần bên nồi lẩu ăn một bữa, đảm bảo cả người ấm áp!"

Cố Tam Thanh lấy thực đơn đã chuẩn bị từ trước ra, giải thích thêm cho mọi người.

"Khai trương ba ngày đầu, tất cả các loại nước lẩu đều được giảm giá một nửa! Ai đến trước được trước, bán hết trong ngày! Vì vậy, mọi người cứ gọi một nồi dê hầm để thử, nếu thích có thể gọi thêm món nhúng!”

Mọi người ban đầu nghe đều hoang mang, chưa hiểu rõ cách ăn cụ thể ra sao.

Nhưng nghe nói ba ngày đầu khai trương, nước lẩu được giảm giá một nửa, mọi người liền vội vàng vào quán, sợ bỏ lỡ mất cơ hội tốt này.

Nồi lẩu dê hầm trong quán đã được ninh từ sớm, chỉ chờ thực khách gọi món là bưng lên ngay.

Không ít người ăn xong dê hầm trong nồi vẫn còn thòm thèm, nghe nói có thể gọi thêm đồ nhúng, liền gọi thêm.

Ban đầu, mọi người còn tưởng rằng dê hầm trong nồi lẩu đã là mỹ vị rồi, không ngờ những lát thịt dê mỏng nhúng vào lại càng khiến người ta dừng không được. Có thực khách chê thịt dê đắt, bèn nhìn sang những món rau củ rẻ tiền, do mới ăn lần đầu, mọi người cũng không biết món nào ngon, bèn gọi bừa một ít.

Không ngờ đậu phụ cũng có thể chế biến thành nhiều kiểu như vậy, nào là đậu hoa, váng đậu, đậu hũ ky rồi cả đậu hũ ky chiên giòn, hương vị đều có sự đặc sắc riêng.

Ngay cả rau xanh cũng tươi ngon hơn ở các tửu lâu lớn bên ngoài, có loại rau mà ngay cả kinh thành cũng chưa từng thấy, mọi người không khỏi tấm tắc khen ngợi quán lẩu này.

Nhìn sảnh dưới ngày càng đông, những thực khách đang đứng ngoài trời trong cơn gió tuyết, nhìn thấy bên trong sảnh ấm áp, không khỏi bước vào trong.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 479


Quán lẩu mở cửa đến tối mịt, ban đầu mọi người dự tính nguyên liệu cho món lẩu sẽ được dùng trong ba ngày, không ngờ chỉ trong một ngày đã hết sạch.

Cố Tâm Nguyệt thấy mọi người đều lộ vẻ mệt mỏi, bèn xua tay nói: "Tam ca, hôm nay đến đây thôi, nước lẩu và món ăn đều hết rồi, ai chưa ăn được thì ngày mai đến nhé."

Có người đã xếp hàng nửa ngày, thấy quán đóng cửa, đều không đồng ý.

Cố Tam Thanh đành phải để mọi người đặt trước, đến vào ngày mai, xuất trình giấy hẹn trước sẽ được tặng miễn phí một món ăn, mọi người mới hài lòng ra về.

Suốt ba ngày liền, quán lẩu lúc nào cũng trong tình trạng đông nghịt khách.

Mỗi ngày, sau khi đóng cửa, quán phải chuẩn bị nguyên liệu và nước lẩu cho ngày hôm sau, như vậy mọi người đều phải bận rộn đến tận đêm khuya.

Cuối cùng Cố Tâm Nguyệt không chịu nổi nữa, nhân lúc ba ngày khai trương kết thúc, nàng bèn bàn bạc với mọi người: "Chúng ta vẫn nên tuyển người sớm đi, quán ăn chỉ dựa vào chúng ta làm việc thì mệt quá, cứ tiếp tục thế này không phải là cách, sẽ kiệt sức mất."

Tống Dập đã sớm muốn đề nghị như vậy, nhất là khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Cố Tâm Nguyệt mấy ngày nay: "Tâm Nguyệt nói đúng, sức khỏe là quan trọng nhất, huống chi sau này sớm muộn gì cũng phải tuyển người, chi bằng tuyển sớm còn làm quen được.”

Mấy ngày nay Hứa Thị cũng mệt muốn chết, lúc thì giúp dọn dẹp chén đĩa, lúc thì phải rửa rau, cảm giác như muốn gãy tới nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng mà vừa nghĩ đến trong nhà có nhiều người như vậy, còn phải bỏ bạc ra ngoài thuê người khác làm, trong lòng Hứa Thị có chút tiếc tiền.

“Tâm Nguyệt à, chúng ta vừa mới khai trương, hay là đừng nên phung phí quá, huống chi chúng ta nhiều người như vậy, chia ra làm là được rồi, vất vả thì vất vả một chút, lỡ như người ngoài học được hết bí quyết của quán, chẳng phải là mất nhiều hơn được à?"

Cố Tâm Nguyệt thấy Hứa Thị vừa nói vừa xoa thắt lưng, có chút không đồng ý đáp: "Mẫu thân, chúng ta cứ việc tìm vài người chạy bàn với rửa rau, rửa chén, sơ chế thôi, còn lại, việc nấu nước lẩu vẫn là người trong nhà mình làm, sẽ không có chuyện gì đâu.”

"Huống chỉ người với cha, còn có cha chồng, tuổi tác đều đã cao, vốn dĩ con đưa mọi người đến kinh thành là để hưởng phúc, sao nỡ để mọi người chịu khổ với con được?"

"Hơn nữa, đại ca, nhị ca phụ trách mua đồ, đại tẩu cũng phải quán xuyến việc nhà, sau này còn phải đi dò hỏi tin tức của Tiểu Lục nữa, sau này chúng ta còn phải làm những việc khác, không thể để nhiều người như vậy đều vùi đầu ở trong tiệm được."

Mọi người nghe vậy cũng gật đầu theo, Hứa Thị mấp máy môi, vẫn là nhịn không được: "Mấy ngày nay, chúng ta buôn bán tốt có lẽ là do mới khai trương, nước lẩu lại rẻ nên mọi người mới đến ăn, sau này biết đâu lại chẳng đông khách như vậy nữa, hay là chúng ta cứ chờ thêm xem sao?”

Cố Tâm Nguyệt cảm thấy nếu nàng còn không đồng ý nữa, chỉ e là đêm nay Hứa Thị sẽ không ngủ được mất, liền mỉm cười: "Vâng, vậy nghe lời mẫu thân, chờ thêm hai ngày nữa xem tình hình buôn bán thế nào rồi quyết định."

Kinh thành tuy rộng lớn, nhưng tin tức trên phố Nam Đại có một quán lẩu dê đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Không ít người sau khi ăn xong đều về nhà ca tụng với hàng xóm láng giềng.

Kinh thành tuy mỹ thực nhiều vô kể, nhưng mà đồ ăn mới lạ như vậy quả thật là lần đầu tiên xuất hiện.
 
Back
Top Bottom