Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 480


Thêm nữa, cuộc sống người dân trong kinh thành không eo hẹp như những nơi khác, rảnh rỗi đều thích ăn chút món ngon mới lạ, thế là lẩu dê nhà họ Cố đương nhiên trở thành đề tài bàn tán của thực khách.

Chẳng những dân thường, mà ngay cả những công tử, tiểu thư nhà giàu nghe nói có quán ăn như vậy cũng đều muốn thử một lần cho biết.

Bởi vậy, mặc dù ba ngày sau, lượng khách ở đại sảnh có ít đi đôi chút, nhưng mà phòng riêng trên lầu vẫn rất đông khách đặt trước.

Thậm chí có khi phải chờ đến 3,4 ngày mới có thể đặt được một phòng.

Hứa Thị thấy tình hình như vậy, không chờ Cố Tâm Nguyệt lên tiếng, đã chủ động đề nghị đến nha hành tìm người.

Cố Tâm Nguyệt cùng đi một chuyến, lúc về đã dẫn theo năm tiểu nhị, hai phụ nhân phụ trách rửa rau rửa chén, còn có một đầu bếp phụ trách sơ chế.

Sau một phen huấn luyện đơn giản, những người này đã nhanh chóng bắt tay vào việc.

Cố Tâm Nguyệt vốn chọn toàn những người tháo vát nhanh nhẹn, tiểu nhị lại là người địa phương lanh lợi, hiểu rõ quy tắc ở kinh thành hơn bọn họ, tiếp đón phục vụ khách cũng chuyên nghiệp hơn, thế nên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, quán ăn đã đâu vào đấy hơn trước rất nhiều.

Mọi người cũng đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thong thả hơn một chút.

Cố Tâm Nguyệt nhân tiện dạy luôn cách ghi chép sổ sách cho tam ca, còn bản thân nàng biến thành bà chủ rảnh rỗi, thi thoảng có thể về nhà làm chút đồ ăn ngon cho ba cha con bồi bổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đúng lúc việc buôn bán của tiệm lẩu đang diễn ra vô cùng thuận lợi, mọi người ngày nào cũng vui vẻ đếm tiền đến mềm cả tay, thì hôm nay trong tiệm bỗng nhiên xảy ra chút chuyện. Đang là giờ ăn trưa, đại sảnh đầy ắp thực khách, mọi người đều đang vui vẻ thưởng thức món lẩu. Bỗng nhiên có một nam nhân trung niên bỗng nhiên ngã xuống đất, ôm bụng kêu la thảm thiết: "Đau bụng quá, đau bụng quá, đồ ăn có độc!...”

Cố Tam Thanh vội vàng buông quyển sổ sách trong tay ra, chạy tới xem xét tình hình.

Cố Đại Sơn và Cố Nhị Dũng cũng vội vàng đỡ người nọ dậy, nhưng mà người nọ không chịu dậy, còn lớn tiếng mắng: "Các ngươi là cửa hàng gì thế, toàn là rau dưa gì đâu, chưa từng thấy bao giờ, chẳng lẽ các ngươi vì muốn tiết kiệm tiền mà lên núi hái rau dại có độc về bán cho khách àI”

Thực khách xung quanh nghe vậy, động tác gắp thức ăn trên tay không khỏi khựng lại, chẳng lẽ những món ăn lạ lẫm này thật sự là rau dại, mà còn có độc? Nếu không thì tại sao người này lại đau đớn như vậy?

Nhìn thấy người nằm dưới đất ôm bụng kêu gào thảm thiết, những thực khách khác cũng không dám động đũa nữa: "Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải chúng ta đều trúng độc rồi à, thôi thôi, trả lại đồ ăn cho bọn họ"

Thấy gã kia miệng mồm chẳng ra một câu tử tế nào, vừa kêu la vừa chửi bới ầm ï, Cố Nhị Dũng liền muốn động thủ. Tống Thanh Hoan thấy tình hình sắp nguy, vội vàng kéo người lại.

Cố Tâm Nguyệt và Ngọc Nương cũng hấp tấp chạy đến: "Có chuyện gì vậy?”

Cố Tam Thanh liền thuật lại chuyện vừa mới xảy ra.

Cố Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn người nằm dưới đất, chỉ cảm thấy hắn là giả vờ đau bụng, thật ra là đang muốn kiếm chuyện.

Nàng nhíu mày, nói với người nọ: "Ngươi hãy kiên nhẫn một chút, vị này là đại phu của quán chúng ta, để nàng ấy xem bệnh tình của ngươi thế nào, rồi hãy nói tiếp."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 481


Nói rồi, Ngọc Nương đưa tay ra muốn bắt mạch.

Tên kia thấy mình sắp bị vạch trần, liền lớn tiếng mắng: "Các ngươi đều là một giuộc, ai biết các ngươi có hợp tác lừa gạt ta hay không, ta muốn đi báo quan."

Thấy hắn giãy giụa không chịu để Ngọc Nương xem mạch, Cố Nhị Dũng càng ra sức, giữ chặt hắn không thể động đậy.

Ngọc Nương thừa cơ bắt mạch cho hắn, cười lạnh một tiếng, nói với mọi người: "Hừ, ta thấy ngươi rõ ràng là giả vờ, một chút dấu hiệu trúng độc cũng không có, thế nào, muốn đến đây lừa tiền à?" "Phì, ta đã bảo các ngươi là một lũ, hợp sức lại bắt nạt người, nếu ta không ăn phải thứ gì, tại sao tự dưng lại đau bụng đến thế? Huống chi ngươi chỉ là một nữ nhân, giả vờ cái gì là biết y thuật, ta thấy chính là đang lừa gạt tal Ta muốn đi báo quan, kiện các ngươi đến đóng cửa tiệm mới thôi."

Lúc này, trên lầu có một nam tử đang ăn lẩu một mình, mấy ngày hôm nay, hắn bận tối mắt tối mũi ở Thái Y Viện, hôm nay khó khăn lắm mới xin được một ngày nghỉ, muốn ra ngoài một mình uống vài chén, không ngờ đang ăn ngon thì nghe thấy dưới lầu ồn ào không ngớt.

Hắn không nhịn được nghe thêm vài câu, thấy Ngọc Nương chỉ bắt mạch qua loa đã kết luận người nọ không có dấu hiệu trúng độc, ánh mắt hắn không khỏi hiện lên vẻ hứng thú.

Hắn liền đứng dậy đi xuống lầu, chen vào đám đồng: "Ta cũng là đại phu, không bằng để ta xem bệnh cho ngươi."

Tên vô lại thấy nam tử trước mặt có khí chất trầm ổn, toàn thân tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt, nhỡ đâu bị đối phương phát hiện ra hắn giả bệnh thì phiền phức. Rõ ràng hắn chỉ muốn đến kiếm chút bạc, tại sao lại khó khăn thế này? "Không được, không được, các ngươi đều là một bọn, ta không tin, mau đưa 50 lượng bạc đến đây, ta tự mình đến y quán xem!" Nam tử lúc này mồ hôi đã túa ra đầy đầu, vẻ mặt càng thêm phần chân thật.

Các thực khách thấy thế, bàn tán xôn xao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Người này rõ ràng là đang ăn cơm trong phòng riêng trên lầu, tại sao lại biến thành đồng bọn với bọn họ được?”

"Đúng vậy, nói không chừng người này đến đây để lừa gạt tiền."

"Cũng không thể nói trước được, hay là chúng ta đừng ăn nữa, cẩn thận thuyền vạn năm! Nếu thật sự có vấn đề, sau này chúng ta sẽ không đến quán này nữa."

Cố Nhị Dũng thấy người nọ rõ ràng đang chột dạ, tay lại càng thêm dùng sức, nắm chặt hắn không thể nào nhúc nhích.

VỊ đại phu kia đưa tay ra, nhẹ nhàng một cái, liền cười nhạo: "Quả nhiên là giả vờ."

Tên kia vừa nghe, lập tức lăn lộn trên đất kêu la: "Ta đã nói các ngươi là một lũ, lũ quỷ độc ác, ta..."

Cố Tâm Nguyệt thấy người này làm âm ï đã ảnh hưởng đến các thực khách khác, phải mau chóng đuổi hẳn đi mới được.

Nghĩ vậy, Cố Tâm Nguyệt liền nháy mắt với Ngọc Nương: "Ngọc Nương tỷ tỷ, ngươi không phải có giải độc hoàn thượng hạng à? Hay là lấy ra cho vị khách nhân này uống, cũng để cho hắn đỡ khó chịu, sau đó chúng ta mang hết thức ăn trên bàn của hắn đến nha môn, để quan phủ kiểm tra xem có độc hay không. "

Ngọc Nương thấy nàng nháy mắt tỉnh ranh, trong lòng nàng ấy hiểu ý, ngập ngừng nói: "Giải độc hoàn của ta có thể lấy độc trị độc, giải được trăm loại độc, nhưng có một tác dụng phụ đáng sợ, nếu không trúng độc, uống vào ngược lại sẽ tổn hại cơ thể."

Cố Tâm Nguyệt vội vàng gật đầu: "Nhanh lấy ra đi, vị khách nhân này rõ ràng đã trúng độc, vừa khéo đúng bệnh, sẽ không tổn hại cơ thể đâu."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 482


Ngọc Nương liền lấy một lọ thuốc từ trong người ra, rồi lấy ra một viên thuốc màu đen đưa cho Cố Nhị Dũng.

Cố Nhị Dũng đưa tay ra muốn đút cho hắn ăn, nào ngờ người nọ lại cắn chặt răng: "Ưm ưm ưm... Ta không ăn, các ngươi muốn độc c.h.ế.t ta.”

"Giải độc hoàn này của ta được làm từ rất nhiều loại dược liệu quý giá, đáng giá những mấy lượng bạc đấy." Ngọc Nương xót của nói.

Vị đại phu nãy giờ vẫn luôn đứng một bên xem kịch hay, nhịn không được nhếch mép, hắn cầm lấy viên thuốc đặt dưới mũi ngửi thử: "Quả nhiên là thuốc tốt, vừa khéo có thể lấy độc trị độc, giải độc cho ngươi."

Những thực khách còn lại cũng nhao nhao khuyên nhủ: "Nhiều người như vậy, người ta làm sao có thể giữa ban ngày ban mặt cho ngươi uống thuốc độc, người ta nhất định là thấy ngươi khó chịu quá, muốn giúp ngươi giải độc trước đấy."

"Đúng vậy, nếu thật sự trúng độc thì mau ăn đi, kẻo lỡ mất mạng sống."

"Ta thấy, người này tám phần là giả vờ, e là hắn vốn không bị trúng độc, ngược lại giờ thì sắp trúng độc rồi!"

Nam nhân kia nghe thấy mọi người đều đồng loạt chỉ trích hắn, biết hôm nay mình là trốn không thoát kiếp nạn này rồi.

Muốn vào ngục, hay là muốn uống thuốc độc.

Hắn nhanh chóng suy nghĩ, sau đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Xin đại gia rủ lòng thương, chưởng quây rủ lòng thương, ta thật sự là bị người xúi giục tới giả bệnh, ta cũng là bị người bức bách, may mắn là không gây ra tổn thất gì cho chưởng quây, xin chưởng quây tha cho ta một con đường sống."

Cố Tâm Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Ồ? Ngươi là bị ai sai khiến tới đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người nọ nghe vậy liền biết có hi vọng, hắn đảo mắt một cái, dập đầu nói: "Chính là Đa Vị Lâu cách đây không xa, chưởng quầy của bọn họ nghe nói việc kinh doanh của cửa tiệm mới khai trương của mọi người rất tốt, liên ghen ghét, bảo ta tới đây gây chuyện, nếu ta không chịu, bọn họ sẽ làm hại ta, ta cũng là cùng đường bí lối, oan có đầu nợ có chủ, xin chưởng quầy hãy đi tìm bọn họ!”

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt vốn dĩ đã diễn xong một màn kịch lớn về cạnh tranh thương mại bất chính, không ngờ nghe xong lời hắn nói, trong một giây nàng liền sụp đổ.

Cố Nhị Dũng nghe xong cũng ha ha cười lớn.

Người nọ khó hiểu nhìn đối phương, điều này có gì đáng cười? Hắn còn chưa kịp hiểu ra, liền nghe thấy tiếng cười lớn truyền đến từ ngoài cửa: "Ta nghe nói có người muốn đổ oan cho ta? May mà ta tới kịp, nếu không thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội."

"Cái nồi này, Đa Vị Lâu chúng ta không cống đâu, ta ngày nào cũng tới đây ăn lẩu, ta chưa từng bị trúng độc." Tần Tranh nói xong, liền đi vào trong tiệm, khóe miệng cũng mang theo ý cười châm chọc.

Không ít thực khách đều nhận ra đây là đông gia của Đa Vị Lâu, nhịn không được cùng nhau cười ô lên.

Vì đông gia của Đa Vị Lâu đã nói đồ ăn ở tiệm này không có vấn đề, như vậy bọn họ càng có thể yên tâm ăn uống. Thực khách một bên cười nói, một bên xem náo nhiệt, còn một bên không ngừng nhúng rau vào nồi, thật sự náo nhiệt!

Chưa chờ người nọ biện minh, Tần Tranh liền lên tiếng: "A Tùng, áp giải người này đến Kinh Triệu Phủ!"

"Dại"

Thấy người gây rối đã đi rồi, thực khách cuối cùng cũng yên tâm tiếp tục ăn lẩu.

Cố Tâm Nguyệt biết lần này Tân Tranh ra mặt giúp đỡ mình, cũng là muốn làm cho người khác xem.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 483


Người một nhà nàng vốn vừa mới đến kinh thành, không ít người âm thầm theo dõi, nếu dễ bắt nạt, vê sau không chừng bọn họ còn có động tác khác.

Màn kịch này hôm nay, vừa khéo cũng có thể cảnh cáo những kẻ có ý đồ xấu.

Nghĩ vậy, Cố Tâm Nguyệt cũng coi như yên tâm phần nào, cười nói với Tần Tranh: "Tần đại ca, hôm nay đa tạ ngươi đã ra mặt, mời ngươi lên lầu dùng bữa, hôm nay muốn ăn gì cứ việc gọi, miễn phí!"

Sau đó, nàng nhìn sang vị đại phu đang đứng một bên, thấy tuổi tác hắn cũng gần bằng cha chồng mình, nhưng rõ ràng được chăm sóc tốt hơn, thoạt nhìn còn trẻ hơn.

Nàng nhất thời nhớ tới chuyện lúc nãy, hắn đã ra mặt nói giúp, cũng cảm kích nói: "Một lát nữa, đưa thêm mấy phần thịt dê cho vị đại phu này, đa tạ ngươi đã ra tay tương trợ, hôm nay cũng miễn phí."

Chỉ thấy vị đại phu kia chắp tay nói: "Vậy Giang mỗ xin nhận, không biết có thể mời vị phu nhân hiểu y thuật vừa nãy lên lầu hàn huyên một chút không?”

Cố Tâm Nguyệt khẽ nhíu mày, chẳng lẽ người này đã nhất kiến chung tình với Ngọc Nương rồi à? Ngọc Nương cũng là người từng trải, thấy ánh mắt đối phương nhìn mình sáng rực, sao có thể không nhìn ra hắn có ý gì.

Trong lòng nàng ta không khỏi dâng lên sự tức giận: "Chẳng lẽ Giang đại phu cảm thấy chỉ miễn phí thôi chưa đủ, còn muốn ta đi cùng? Xin lỗi, chúng ta đây là tiệm ăn uống đàng hoàng!"

Nghe Ngọc Nương nói như Vậy, Giang đại phu vội vàng giải thích: "Tại hạ chỉ là thấy y thuật của phu nhân thật cao siêu, trùng hợp là tại hạ cũng hiểu biết chút ít, nên muốn cùng nhau đàm đạo, nào dám có ý gì khác."

Thấy hắn giải thích như vậy, sắc mặt Ngọc Nương mới hơi hòa hoãn, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Xin lỗi, trong tiệm bận lắm, không rảnh!"

Giang đại phu bị xem như kẻ có ý đồ xấu, bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu: "Nếu đã vậy, tại hạ không quấy rây nữa, chờ vài hôm nữa rảnh rỗi lại ghé qual”"

Chờ người đi rồi, Cố Tâm Nguyệt chớp đôi mắt hạnh nhân, nhỏ giọng cười nói với Ngọc Nương: "Ta thấy, ánh mắt của vị Giang đại phu kia nhìn ngươi như muốn dán chặt vào ngươi rồi kìa, còn nói dối là muốn đàm đạo y thuật với ngươi, ha ha ha, ta thấy hắn rõ ràng là đã có ý với ngươi, tại sao ngươi không thử tìm hiểu xem, trông điều kiện của hắn có vẻ cũng rất tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngọc Nương đưa tay điểm nhẹ lên trán Cố Tâm Nguyệt: "Ngươi đó, cứ thích trêu chọc ta, ta đã lớn tuổi rồi, không còn suy nghĩ đó."

"Nào có, Ngọc Nương tỷ, ngươi chỉ mới ba mươi mấy tuổi, vẫn còn xuân sắc lắm, nếu gặp được người thích hợp thì ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ."

Ngọc Nương trừng mắt liếc nàng một cái, rồi chạy thẳng vào bếp.

Thực khách lần lượt đi vào tiệm.

Cố Tam Thanh đang cúi đầu tính toán sổ sách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động từ phía cửa truyền đến, nghe kỹ thì thấy người đến có chút quen thuộc.

Vừa định ngẩng đầu lên tiếp đón, nhưng khi nhìn rõ gương mặt của người vừa đến, nụ cười trên môi hắn bỗng chốc tắt ngúm.

"Là ngươi?”

"Là ngươi?"

Hai người đồng thanh thốt lên, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

"Hừ, thật xui xẻol Đi ăn cơm mà cũng gặp phải ngươi!"

"Hừ, nếu thấy xui xẻo thì đi chỗ khác mà ăn."

"Này, ngươi tưởng ta muốn đến đây chắc? Nếu biết ngươi là kẻ thô lỗ như vậy, ta nhất định sẽ không đến!"

"Ta cũng chưa từng thấy nữ nhân nào ngang ngược, vô lý như vậy, đi thong thả, không tiễn!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 484


Nghe đối phương trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, lại nhìn những người xung quanh đang xem kịch vui, Từ Uyển Ngưng tức giận hất tay áo bỏ đi.

Nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, Cố Tâm Nguyệt còn tưởng lại có kẻ gây rối.

Nàng vội vàng đi tới, nhìn bóng dáng nữ nhân trẻ tuổi đang hùng hổ bỏ đi, liền nghi ngờ hỏi Cố Tam Thanh: “Tam ca, chuyện gì vậy?”

"Đừng nhắc nữa, chính là vị tiểu thư nhà giàu ngang ngược mà chúng ta gặp trên đường hôm trước đó, lúc ấy vì tranh đường, ta và nàng ta cãi nhau vài câu, ai ngờ kinh thành lớn như vậy, nàng ta lại chạy đến quán chúng ta ăn cơm?"

"Ồ, không ngờ hai người lại có duyên như vậy!" Cố Tâm Nguyệt trêu chọc.

Cố Tam Thanh lườm nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Gọi là oan gia ngõ hẹp thì đúng hơn!”

Bên kia, sau khi Từ Uyển Ngưng rời khỏi quán, nàng ta càng nghĩ càng tức.

Nàng ta nghe nói ở đường Nam Đại mới khai trương một quán lẩu rất ngon, hôm nay đặc biệt hẹn tỷ muội đi dạo phố rồi đến đó dùng bữa, ai ngờ lại bị cho leo cây.

Nghĩ đến gian phòng đã đặt trước, nàng ta quyết định một mình đi cùng nha hoàn đến đó ăn thử.

Không ngờ lại gặp phải tên nam nhân thô lỗ kial

Làm ăn buôn bán mà không nhưng không tươi cười với khách, hắn lại còn dám cứng họng với nàng ta.

Từ Uyển Ngưng càng nghĩ càng tức, cũng không muốn ăn uống gì nữa, lập tức lên xe ngựa về phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa về đến phủ, Từ Uyển Ngưng muốn tìm người giãi bày tâm sự, bèn đi thẳng đến viện của cô cô.

Từ phu nhân vừa dùng xong bữa trưa, đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy Uyển Ngưng tức giận chạy vào, bà vội vàng lấy khăn che mặt lại.

"Sao vậy? Hôm nay không phải con hẹn với tỷ muội đi dạo phố à? Sao mới đi một lát đã về rồi?"

Từ Uyển Ngưng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bực bội nói: "Cô cô, đừng nhắc nữa, thật là tức c.h.ế.t con mà, đám tỷ muội kia lại dám cho con leo cây, con phải một mình đến quán lẩu mới khai trương kia ăn cơm."

"Ai ngờ đầu quán ấy lại là của tên thô lỗ kia mở, con và hẳn nói hai câu liền bất đồng, cãi nhau một trận, hắn dám bảo con không muốn ăn thì đi đi, con bèn quay về!"

Từ Thị nghe mà đầu óc choáng váng: "Cái tên thô lỗ mà con nói là ai vậy?" Từ Uyển Ngưng hừ lạnh một tiếng: "Hừ, chính là hôm nọ, con và cô cô lên núi thắp hương, lúc xuống núi xe ngựa bị chặn lại gặp phải người nhà đó vào kinh, lúc ấy con bảo bọn họ nhường đường, tên thô lỗ ấy không chịu, còn cùng con cãi nhau mấy câu!"

Từ Thị hồi tưởng lại, liền hiểu rỡ, không khỏi cười nói: "Thì ra là nhà kia, nói như vậy, quán lẩu mới lạ kia là do nhà bọn họ mở."

"Đúng vậy."

"Chẳng qua ta thấy người nhà đó đều là người thiện tâm, hôm ấy vị nương tử kia còn cho ta một hũ cao lê thu, ta về nhà ăn mấy lần, chứng ho khan đã đỡ hơn nhiều rồi, ta xem chừng nam tử kia cũng không phải là cố ý làm khó con, nói không chừng là vì chuyện hôm ấy mà giận dỗi, con nói hai câu dễ nghe, người ta còn không cho vào ăn à?”

"Hừ, bảo con nói lời dễ nghe với tên thô lỗ kia, không thể nào!" Từ Uyển Ngưng cau mày nói.

Từ Thị thấy thế, cũng không khuyên nữa.

Cô cháu gái này cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá ương bướng, bảo nàng ta cúi đầu nhận sai còn khó hơn lên trời.

Ban đầu lúc, lúc mới hồi phủ, bà cũng bị dọa cho giật mình, sau này tiếp xúc bà mới phát hiện, thật ra nàng ta chỉ là giấy rách, bề ngoài nhìn kiêu ngạo, cái miệng nhỏ nhắn lanh lợi, thật ra lại rất biết thương người.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 485


Thấy bà cả ngày u uất, lấy lệ rửa mặt, nàng ta liên thường xuyên đến bên cạnh bầu bạn, nói chuyện phiếm chọc cho bà vui.

Từ Thị ít khi ra khỏi cửa, thế nhưng chuyện kinh thành cũng biết không ít, điêu này cũng đều nhờ vào công lao của nàng ta.

Chuyện là hôm nọ, lễ Trung Nguyên, thấy tâm trạng của bà càng thêm sa sút, nàng ta liền kéo bà ra ngoài thắp hương giải sầu.

Từ Thị thấy nàng ta đã bớt giận, liên dịu dàng an ủi: "Không muốn đi thì thôi, cùng lắm là không ăn quán đó nữa, kinh thành này có nhiều món ngon như vậy, đổi quán khác ăn, đừng tự làm mình tức giận, cơ thể mới là quan trọng."

"Con không cần, hắn không cho con ăn, con càng muốn ăn." Từ Uyển Ngưng hình như đã nghĩ ra cách hay, ánh mắt bỗng sáng lên, cười nói với Từ Thị: "Cô cô, con có cách rồi, có thể đi ăn, hay là người đi với con?”

Từ Thị thấy nàng ta đã nguôi giận, cũng thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: "Ta không đi đâu, bệnh tình của ta không tiện ra ngoài ăn uống, con cũng không phải là không biết."

Từ Uyển Ngưng thấy đáy mắt cô cô hiện lên vẻ thất vọng, chợt nhớ tới phụ thân vẫn luôn không vui khi để cô cô ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng phải có người đi theo.

Nàng ta không khỏi cảm thấy áy náy: "Cô cô, người cũng đừng buồn nữa, chờ người khỏe hơn một chút, con lại đi cùng người, không phải người nói cao lê thu kia có hiệu quả à? Lần tới con đi ăn lẩu, tiện thể đến Hồi Xuân Đường mua thêm mấy hũ cho người!"

"Được rồi, Uyển Ngưng có lòng, con vẫn nên rủ tiểu muội muội nhà nào đó cùng đi, để còn có người chăm sóc." Từ Thị kiên trì nói.

"Cũng được, lần trước dám cho con leo cây, lần này con phải vặt lông nàng ta một trận mới được, hừ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quán lẩu dê nhúng của Cố gia. Lần tranh cãi trước đó qua đi, chẳng những không ảnh hưởng đến việc buôn bán của quán, trái lại còn nhờ danh tiếng của vị đông gia Đa Vị Lâu kia mà được quảng cáo miễn phí một phen.

Về sau ai còn muốn bôi nhọ quán, e là sẽ càng khó khăn.

Thêm vào đó, chuyện trong tiệm có một vị phụ nhân biết y thuật cũng truyền ra ngoài, thế nên những người đến quán ăn, nếu có ai hơi khó chịu, cũng sẽ nhờ Ngọc Nương xem giúp.

Cứ thế, việc buôn bán của quán ngày càng phát đạt.

Hôm nay, Từ Uyển Ngưng đặc biệt ăn mặc chỉnh tê, lại đến quán lẩu. Vừa xuống xe ngựa, từ xa, nàng ta đã thấy muội muội đang đứng chờ ở cửa, nàng ra vênh mặt hất hàm ởi tới: "Hôm nay còn ngoan ngoãn đấy, không cho ta leo cây, đừng tưởng thế là ta tha thứ cho ngươi, hôm nay phải để ta vặt lông ngươi một trận mới được."

Thư Hạ Yên nài nỉ: "Tỷ tỷ tốt của ta ơi, lần trước ta thật sự có việc đột xuất nên không đến được, hôm nay ta mời, tỷ muốn ăn gì cứ gọi có được không?"

"Coi như ngươi thức thời, thế mới phải chứ." Gương mặt thanh tú của Từ Uyển Ngưng sau lớp mạng che mặt nở nụ cười.

Thấy Từ Uyển Ngưng trang bị kỹ càng từ đầu đến chân, Thư Hạ Yên nhíu mày: "Ngày thường tỷ ra ngoài còn ít à? Tại sao hôm nay lại che che giấu giấu thế này? Đúng là nhỏ mọn!"

Từ Uyển Ngưng liếc nàng ta một cái: "Ngươi không hiểu đâu, ta ăn mặc thế này là có lý do, lát nữa ăn cơm rồi ta nói cho nghe, giờ mau vào thôi. "

"Được."

Hai cô nương và hai nha hoàn đi thẳng vào trong, vừa bước vào, Cố Tam Thanh - ông chủ quán cũng niềm nở chào hỏi, xác nhận việc đặt trước, sau đó sai tiểu nhị dẫn bọn họ lên nhã gian.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 486


Qua lớp mạng che mặt, Từ Uyển Ngưng vẫn luôn lén lút nhìn Cố Tam Thanh, thấy hắn từ đầu đến cuối đều không hề nghi ngờ, trong lòng nàng ta vui như hoa nở.

Không phải là không muốn để ta ăn à? Ta đây nhất định phải đến ăn cho bằng được.

Hai người vào phòng riêng, gọi tiểu nhị mang thức ăn lên, Từ Uyển Ngưng liền tháo mạng che mặt, đắc ý kể với Thư Hạ Yên.

Nghe xong, Thư Hạ Yên bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Việc này không giống tính ngươi chút nào, chẳng lẽ ngươi sợ hắn à? Nhưng mà lúc nãy ta thấy vị chưởng quầy kia cao ráo tuấn tú, mặt mày sáng sủa, hay là ngươi nhìn trúng hắn rồi, nên mới nhân cơ hội đến đây ăn cơm?"

"Nói bậy, ta mới không coi trọng hắn, trông đẹp trai thì có ích gì? Đồ l* m*ng! Chút phong độ cũng không có!" Từ Uyển Ngưng hừ lạnh.

"Cũng phải, ngươi xinh đẹp như vậy, hắn lại không biết nhường nhịn, nam nhân không biết thương hoa tiếc ngọc thì không cần." Thư Hạ Yên tán đồng.

Hai người đang trò chuyện, tiểu nhị đã bưng nồi lẩu và các món ăn đã gọi lên.

Các nha hoàn đứng bên cạnh giúp pha nước chấm, hai cô nương đã sớm không nhịn được nữa, bắt đầu gắp thịt dê ăn.

"“Ưm ưm ưm, ngon quát”

"Cay nồng, đã ghiền, không uổng công ta vất vả đến đây ăn."

"Hai ngươi đừng chỉ lo nhúng thức ăn, mau ngồi xuống cùng ăn đi, ta nghe nói ăn lẩu phải đông người mới vui."

Hai nha hoàn còn muốn từ chối, Thư Hạ Yên cũng gật đầu: "Dù sao ở đây cũng không có ai khác, hai ngươi cứ ngồi xuống ăn cùng đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai nha hoàn nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy sự cảm động.

Ai nói cô nương nhà mình là người ngang ngược nhất kinh thành chứ? Rõ ràng là người thiện lương nhất!

Bốn người hì hục ăn gân một canh giờ, cuối cùng cũng quét sạch sẽ đồ ăn trên bàn.

Từ Uyển Ngưng xoa bụng, thỏa mãn tựa lưng vào ghế, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng bên cạnh.

Lắng tai nghe một lúc, Từ Uyển Ngưng nhướng mày, trong lòng mừng rỡ, trong tiệm lẩu này lại có nữ đại phu chuyên trị các bệnh kỳ lạ à?

Từ Uyển Ngưng chẳng kịp đội nón che mặt, lập tức xông ra ngoài.

Chỉ thấy từ nhã gian bên cạnh có hai phụ nhân bước ra, một người nói với người kia: "Ta chỉ xem qua cho ngươi một chút thôi, người cứ theo đơn thuốc của ta mà uống thử xem, dù sao cũng không có hại gì, nếu không khỏi, người vẫn nên đến y quán khám, ta nghe nói đại phu ở Hồi Xuân Đường đều là người y thuật cao minh, ta đây chỉ là mách cho người một phương thuốc dân gian mà thôi."

Vị phu nhân kia vội vàng gật đầu: "Ta hiểu, nhưng mà Hồi Xuân Đường toàn là nam đại phu, bệnh của ta thật sự không tiện đi xem, hơn nữa bọn ta đều tin tưởng y thuật của Ngọc Nương, nghe nói trước đây có mấy người ở y quán chữa không khỏi, đều đã được người chữa khỏi."

Ngọc Nương ngượng ngùng cười, vốn nghĩ là người trong nghề với nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là nàng ấy sẽ bị người của y quán ghi hận mất.

Nàng ấy đang nghĩ sau này phải từ chối những người đến tìm mình khám bệnh như thế nào, thì khóe mắt bỗng liếc thấy một nữ tử bên cạnh lao về phía mình.

Ngọc Nương còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã buông tay ra, áy náy nói: "Thật ngại quá, vừa rồi ta quá vui mừng, nghe nói phu nhân y thuật cao siêu, ngươi có thể xem bệnh cho cô cô của ta được không?”

Ngọc Nương nghiêng đầu nhìn, liền thấy trước mắt chính là nữ tử mà mình đã gặp ở chân núi hôm trước.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 487


Nàng ấy nhíu mày, nữ tử này mấy hôm trước còn muốn đến ăn lẩu, kết quả ở dưới lầu đã cãi nhau với Tam Thanh một trận.

Sao nàng ta lại đến ăn nữa vậy? Nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt người đối diện, Ngọc Nương cũng không tiện từ chối ngay, bèn hỏi: "Bệnh tình của cô cô nhà ngươi là gì vậy? Nhìn y phục ngươi, tại sao không tìm đại phu giỏi nào đó cho cô cô xem thử?"

Từ Uyển Ngưng nhíu mày, kéo Ngọc Nương vào trong phòng riêng, sau đó mới giải thích: "Thật không dám giấu, cô cô nhà ta mắc bệnh lao phổi không chữa được, trước đây cũng từng nhờ người của Thái Y Viện xem thử nhưng vô phương cứu chữa, chỉ có thể kéo dài thời gian như vậy."

Ánh mắt Ngọc Nương hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó gật đầu, lần trước gặp ở chân núi, quả thật nàng ấy có chút nghỉ ngờ vị phu nhân kia mắc bệnh lao phổi.

Căn bệnh này quả thật là bệnh nan y.

Vậy nên, Ngọc Nương liền áy náy nói: "Nếu là lao phổi thì ta đây cũng không có cách nào, bệnh này chỉ có thể từ từ điều dưỡng mà thôi. ˆ

Nghe vậy, ánh mắt Từ Uyển Ngưng vốn sáng lên lại tối sầm. Tuy nàng ta đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bỗng nhiên vẫn có chút khó chịu.

Mang theo vài phần không cam lòng, Từ Uyển Ngưng nắm lấy tay Ngọc Nương cầu xin: "Vẫn mong phu nhân đi cùng ta đi xem thử, lỡ như các đại phu khác chẩn đoán nhầm thì sao, thật ra bệnh tình của cô cô ta lúc khỏi lúc không, chủ yếu là do u uất thành bệnh, cầu xin người, đi xem thử một chút đi, nếu có thể chữa khỏi, Uyển Ngưng nguyện hậu tạ.”

Ngọc Nương vốn dĩ có ấn tượng không tốt về cô nương trước mắt, lần trước ở chân núi, cảnh đối phương cãi nhau với Cố Tam Thanh, vẫn còn in hẳn trong tâm trí nàng ta.

Sao mới chớp mắt, đối phương đã thay cô cô cầu xin nàng ta?

Nhìn dáng vẻ chân thành của nàng ta, đâu còn vẻ ngang ngược lúc đó.

Ngọc Nương mềm lòng, chủ yếu là không nỡ từ chối nữ tử xinh đẹp như vậy, liền đồng ý: "Được rồi, dù sao ngày mai ta cũng rảnh rỗi, sẽ cùng ngươi đi một chuyến, chẳng qua ta nói trước, nếu là bệnh lao phổi, ta thật sự cũng bó tay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Được." Thấy nàng ta đồng ý, Từ Uyển Ngưng cười nói, đôi mắt sáng long lanh: “Vậy ngày mai ta cho xe ngựa đến đón."

"Không cần, cho ta biết phủ đệ của ngươi, ngày mai giờ Ty, sẽ có người cùng ta đến đó."

"Được, ta là người của phủ Vũ An Hầu, vậy ngày mai giờ Ty ta sẽ dẫn theo nha hoàn ở cửa chờ ngươi."

"Được."

Nói chuyện với Ngọc Nương xong, Từ Uyển Ngưng vui vẻ xuống lâu, nghĩ đến việc phải nhanh chóng quay về nói với cô cô tin tốt này.

Ai ngờ nàng ta vui quá hóa ngốc, quên mất việc phải đeo mạng che mặt, sau đó nàng ta vui về đi xuống lầu.

Thấy chưởng quỹ đang cúi đầu tính tiền cho thực khách khác, nàng ta vội vàng che mặt, bước nhanh qua đó.

Bên này Cố Tam Thanh đang bận rộn gẩy bàn tính, khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng hình xinh đẹp, bước nhanh ra khỏi cửa.

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng lưng.

Cố Tam Thanh nhíu mày, luôn cảm thấy bóng lưng này quen quen.

Nhưng thấy nha hoàn đi cùng nàng ta đã đến trả tiên, biết được nàng ta không phải là quyt nợ, hắn liên không để ý nữa.

Từ Uyển Ngưng vội vàng chạy lên xe ngựa, trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

Vừa rồi suýt chút nữa nàng ta đã bị hắn nhìn thấy.

Thư Hạ Yên ra ngoài sau một bước, thấy dáng vẻ chột dạ của nàng ta, không khỏi trêu chọc: "Đại tiểu thư Hầu phủ nhà chúng ta, từ khi nào lại nhát gan như vậy? Tỷ chạy nhanh như vậy chẳng lẽ là sợ hắn ăn thịt tỷ à!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 488


Nghe vậy, Từ Uyển Ngưng không vui, nhưng sau đó nàng ta lại suy nghĩ, đúng vậy.

Nàng ta đến đây là để tiêu bạc, dựa vào cái gì phải sợ hẳn!

Huống chi đã ăn vào bụng rồi, chẳng lẽ nàng ta còn phải móc ra trả lại cho hắn hay sao? Nghĩ đến đây, Từ Uyển Ngưng không khỏi thầm hối hận, nghĩ lần sau đến đây nhất định phải ngẩng cao đầu!...

Buổi tối, Ngọc Nương nói với mọi người về việc ngày mai sẽ đến Hầu phủ xem bệnh.

Mọi người đều không đồng ý, Cố Tam Thanh càng thêm phản đối, nghiến răng nghiến lợi: "Ta còn tưởng hôm nay mình hoa mắt, không ngờ thật sự là nàng ta, loại nhà giàu có này, chúng ta tốt nhất đừng nên dây vào, lỡ như chữa không khỏi, xảy ra chuyện gì, chẳng phải là tai họa ập đến à?"

Tống Chính Quang cũng gật đầu nói: "Quả thật là vậy, hay là để khi khác rồi đi!"

Ngọc Nương bất đắc dĩ nói: "Thực ra ta thấy cô nương ấy chưa hẳn đã là người xấu, hôm nay ta có trò chuyện với nàng ta vài câu, nàng ta nghe ta không đồng ý thì suýt nữa bật khóc, lúc ấy, nàng ta chỉ là lo lắng cho bệnh tình cho cô cô nên mới như vậy, ta thấy nàng ta cũng là người hiếu thuận."

Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến người phụ nhân trong xe ngựa hôm trước, trong lòng dâng lên một dự cảm mơ hồ không sao nói rõ, bèn lên tiếng: "Nếu như Ngọc Nương đã nhận lời người ta rồi, chúng ta lại thất hứa, lỡ người ta tức giận chẳng phải là đắc tội người ta hơn hay sao? Hay là đến xem thử, dù sao cô nương ấy cũng nói rồi, nếu không xem được thì cũng sẽ không làm khó chúng ta.

Ngọc Nương tán đồng nói: "Cũng phải."

Tống Chính Quang thấy nàng ta nhất quyết muốn đi, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Vậy được, ngày mai ta đi cùng người." "Được."

Ngày hôm sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dùng bữa sáng xong, Tống Chính Quang liền đánh xe ngựa đưa Ngọc Nương đến Hầu phủ.

Xe ngựa dừng trước cửa, Tống Chính Quang nhìn cánh cửa son đỏ của Hầu phủ, mi tâm giật giật: "Hay là để ta đi cùng người vào trong, lỡ có chuyện gì cũng có người ứng phó."

Ngọc Nương cười khổ nói: "Thật sự không cần đâu, Hầu phủ cũng không phải nơi ăn thịt người, ta chỉ là đến xem bệnh mà thôi, hơn nữa ngươi là nam nhân, ởi theo ta vào trong không thích hợp, ta là đến hậu viện xem bệnh cho phu nhân nhà người ta." Nghe vậy, Tống Chính Quang cũng biết mình lỡ lời, có chút ngượng ngùng nói: "Vậy được, ta ở ven đường chờ người, người ởđi sớm về sớm."

"Được."

Ngọc Nương vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy Từ Uyển Ngưng đứng ở cửa.

Cô nương này, đến cũng thật sớm.

Từ Uyển Ngưng nhìn thấy Ngọc Nương xuống xe ngựa, vội vàng dẫn nha hoàn đi tới: "Ngọc Nương, ngươi đến rồi, mau theo ta vào trong.”

Tống Chính Quang vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cổng Hầu phủ, chờ khoảng nửa canh giờ.

Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Ngọc Nương đi ra, ông ta vội vàng đánh xe ngựa lại gần.

Ngọc Nương vừa lên xe ngựa, hai người liền đi thẳng về cửa hàng.

Cố Tâm Nguyệt vừa thấy người vê, vội vàng đưa nước: "Thế nào? Đã xem ra bệnh gì chưa?”

Ngọc Nương bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng là bệnh lao phổi, đã vài năm rồi, lúc khỏi lúc tái phát, quả thật không chữa được."

"Không xem được thì thôi vậy, ngươi cũng đã cố gắng hết sức rồi, đúng rồi, bọn họ không làm khó ngươi chứ?" Cố Tâm Nguyệt tiếp tục hỏi. Ngọc Nương lắc đầu, có chút chán nản: "Không có, cô nương ấy và cô cô của nàng ta đều rất hiểu chuyện, đặc biệt là vị phu nhân kia, thật sự là một người đáng thương, chỉ tiếc..."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 489


"Đó là tiểu thư Hầu phủ, cơm ngon áo đẹp, tại sao lại là người đáng thương được?" Hứa Thị ở bên cạnh nhịn không được tám chuyện.

Lần trước gặp mặt, Hứa Thị vẫn còn nhớ rõ vị phu nhân kia, vốn dĩ còn cảm thấy bà là một người bệnh tật đáng tiếc, không ngờ lại là người của Hầu phủ, chắc hẳn cũng đã hưởng phúc cả đời rồi, cũng không còn thấy đáng thương nữa.

Ngọc Nương thở dài, tiếp tục nói: "Ta thấy bà ấy dường như có tâm sự, nên mới trò chuyện với bà ấy thêm vài câu, không ngờ bà ấy cũng thẳng thắn, có lẽ thấy ta là người ngoài lại trạc tuổi nhau, nên đã tâm sự với ta vài lời."

"Vị phu nhân này lúc trẻ gả đến nơi xa, sau này không biết vì lý do gì mà lại được hầu gia, cũng chính là ca ca ruột của bà ấy tìm về, nghe nói mấy năm nay bà ấy vẫn luôn ở trong phủ, không được ra ngoài, đáng thương cho bà ấy còn có một nhi tử và một nhi nữ vẫn còn ở cách xa ngàn dặm."

"Chẳng lẽ là bị giam lỏng?" Hứa Thị ngạc nhiên hô lên.

Cố Tâm Nguyệt cũng khựng lại trong lòng, tình tiết này, sao càng nghe càng quen tai nhỉ? Chẳng lẽ là...

Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhưng chuyện này hiện tại vẫn chưa thể nói chắc được, nàng bèn tạm thời đè nén suy nghĩ xuống.

Nàng nói với Ngọc Nương: "Quả thật đáng thương, vậy Ngọc Nương, ngươi có định tiếp tục chữa trị cho bà ấy không? Cho dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng giảm bớt đau đớn cũng tốt."

"Ừ, ta cũng nghĩ vậy, ta đã kê cho bà ấy một thang thuốc thanh phế hóa đàm, ta muốn mấy hôm nữa đến phủ xem thử có hiệu quả hay không." Ngọc Nương đáp.

"Ngọc Nương tỷ, hay là lần sau ta đi với ngươi xem sao, có ta ở đó cũng có người để ý, tiện thể ta cũng mang thêm mấy hũ cao lê thu theo." Cố Tâm Nguyệt đề nghị.

Ngọc Nương tưởng nàng lo cho mình, cũng không nghĩ nhiều, bèn đồng ý: "Để lúc đó xem, nếu ngươi rảnh rỗi, cùng đi trò chuyện với phu nhân một chút cũng tốt."...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Qua hai ngày, đến ngày Ngọc Nương và Hầu phủ ước định.

Cố Tâm Nguyệt cố ý làm xong mọi việc trước, dành thời gian cùng Ngọc Nương đi Hầu phủ.

Hai người đi theo nha hoàn một mạch đến hậu viện của phu nhân, vào phòng.

Cố Tâm Nguyệt đưa mắt nhìn quanh, thấy vị phu nhân hôm đó gặp đang nằm nghiêng trên trường kỷ, nàng đang định bước lên phía trước, lại bị Ngọc Nương ngăn cản.

Ngọc Nương nhỏ giọng nói: "Tâm Nguyệt muội muội, ngươi ngồi xa một chút là được rồi, mặc dù mấy ngày nay bà ấy không ho không lây, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Cố Tâm Nguyệt gật đầu, ngồi xuống ở đẳng xa, lại nhịn không được tò mò ngẩng đầu nhìn về phía trường kỷ, chỉ là bà đeo khăn che mặt nên vẫn nhìn không rõ.

Vị phu nhân kia dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò của Cố Tâm Nguyệt, cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau.

Chỉ thấy vị phu nhân kia run run khóe môi, mấp máy hồi lâu: "Vị này là?”

Cố Tâm Nguyệt đứng dậy một cách hào phóng, mỉm cười: "Phu nhân, ta là Cố Tâm Nguyệt, phu nhân gọi ta là Cố nương tử là được."

Trong mắt Từ Thị lóe lên vẻ khó tin, giọng nói cũng mang theo sự run rẩy: "Là ngươi đã tặng ta cao lê thu hôm đó à? Nghe nói ngươi theo lang quân lên kinh ứng thí, lang quân của ngươi họ Tống?"

Ánh mắt Từ Thị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, trong lòng thầm kinh ngạc.

Khuôn mặt này rõ ràng có 80-90% giống với Thu Nguyệt, chỉ là thêm vài phần thành thục mà thôi.
 
Back
Top Bottom