Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 440


Mặc dù không đích thân nghe thấy nhưng vừa rồi khi tùy tùng đến bẩm báo đã kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc cho ông ta.

Lúc này thấy Lâm Thị và chất nữ bà ta tụ tập ở hậu viện la hét âm ï, ông ta không khỏi tức giận.

"Lâm Thị, đây chính là mối hôn sự tốt mà nàng nói muốn mai mối cho Phi Vũ à? Cửa nhà Ngô phủ chúng ta nhỏ bé, không chứa nổi tiểu thư quý tộc trong nhà mẫu thân đẻ của nàng, nàng đã mời người đến từ đâu thì lập tức đưa vê đóI"

Sau khi tiễn Lâm Phương Phương đi, mấy hôm nay Lâm Thị vẫn luôn ở trong viện của mình, không dám nghĩ đến chuyện thay Ngô Phi Vũ tìm mối hôn sự nữa.

Nhưng thấy hôm đó lão gia phát cáu một trận mà vẫn không đến làm khó mình, bà ta cũng dần dần yên tâm.

Nghĩ đến chuyện hôn sự của Phi Vũ đã không có cách nào, không biết đến lúc nào hẳn sẽ đến đòi lại của hồi môn, Lâm Thị cũng không dám ở lại nhà này lâu.

Vừa rồi bà ta bận rộn chuyện hôn sự, chưa kịp đến Tân phủ, với tình hình hiện tại, Lâm Thị liền dự định sẽ cùng Ngô Hàm Tuyết đến Tần phủ nhiều hơn.

Một thời gian sau, trong thành lại bắt đầu rộ lên tin đồn. Có người nói nhà họ Ngô và nhà họ Tần đã đính hôn, lại có người nói nhà họ Tần không đồng ý, chỉ là mẫu tử nhà họ Ngô tự nguyện một phía.

Bị tin đồn ảnh hưởng, ngay cả trên mặt Tần mẫu cũng có chút không chịu nổi, mỗi lần thấy mẫu tử bọn họ đến cửa, bà ta đều không khỏi đau đầu.

Hôm nay, Tần Tranh đang dùng bữa sáng trong viện của mình, Tần mẫu liền bàn bạc: "Tranh nhỉ, hay là hôm nay con cũng đừng ra ngoài bận rộn nữa, cứ ở trong phủ chờ mẫu tử nhà họ Ngô đến rồi gặp một lần đi, nếu không gặp được con, không biết bọn họ còn phải chạy bao nhiêu chuyến nữa, con xem bên ngoài đồn thổi thành ra sao rồi kìa?"

Mặc dù Tân Tranh không đành lòng để mẫu thân chịu khổ nhưng hắn thực sự không muốn gặp mẫu tử họ, liền từ chối: "Mẫu thân, nàng ta là một cô nương chưa xuất giá, ngày nào cũng chạy đến phủ chúng ta, nàng ta không sợ lời đồn, chúng ta sợ nàng ta làm gì?”

"Nếu mẫu thân thực sự không chịu nổi, không bằng trực tiếp từ chối luôn đi, để bọn họ trực tiếp từ bỏ ý định này."

"Con là con cháu, ở lại không tránh khỏi sẽ mắc mưu của Ngô phu nhân.”

Tần mẫu hiển nhiên không muốn xé rách mặt với đối phương, nhưng nghĩ kỹ lại, Tần Tranh quả thực cũng không thích hợp ở lại nhà.

Hơn nữa, Tần Tranh ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, không ít người trong thành đều nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, Tần mẫu liền khoát tay: "Được rồi, vậy con đi sớm về sớm."

Nói đến Ngô Hàm Tuyết và Lâm Thị mấy lần đến cửa đều không gặp được Tần Tranh, bọn họ đương nhiên hiểu được là hắn đang trốn tránh mình.

Đã không gặp được khi đến cửa, không bằng phái người đi theo hắn xem sao.

Vì vậy, hôm nay Tần Tranh vừa ra khỏi cửa, liền bị tiểu tư do Ngô Hàm Tuyết sắp xếp theo dõi.

Không quá hai ngày, Ngô Hàm Tuyết đã biết Tần Tranh mỗi ngày đều đến quán lẩu đối diện thư viện ngồi một lúc, ăn hai chén chè đá.

Nghĩ đến việc quán này chính là do nhà đó mở, Ngô Hàm Tuyết không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Tại sao chỗ nào cũng đến lượt nhà đó vậy?

Nàng ta còn chưa rảnh để tính sổ với bọn họ, bọn họ đã tự động đưa đến tận cửa rồi à?

Vì vậy, chiêu hôm đó, Ngô Hàm Tuyết liền dẫn theo nha hoàn đến bên cầu.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 441


Xe ngựa vừa dừng lại, tiểu tư theo dõi liền đến bên cửa sổ: "Tiểu thư, Tần công tử vừa mới đi vào."

Ngô Hàm Tuyết hừ lạnh một tiếng, sau đó xuống xe ngựa.

Thấy quán mở ngay giữa phố xá, bên ngoài cũng bình thường, nàng ta không khỏi nhíu mày.

Cho đến khi nhìn thấy Tần Tranh ngồi ngay giữa quán, lúc này nàng ta mới nở nụ cười đi tới: "Tần đại ca, sao huynh cũng ở đây? Thật khéo quá."

Tân Tranh đang thoải mái ăn chè đá trong chén, lúc này nghe thấy giọng nói của Ngô Hàm Tuyết, hắn bỗng thấy không ổn, toàn thân nổi da gà, khẽ ngẩng đầu lên nói: "Ồ, Ngô tiểu thư cũng đến ăn chè đá à? Vừa khéo ta cũng mới ăn xong, nhường chỗ này cho ngươi vậy!"

Ngô Hàm Tuyết nghe xong, miệng không khỏi chu lên ra vẻ tủi thân: "Tần đại ca, thật ra là ta thấy xe ngựa của huynh nên cố ý đến tìm huynh, ta có chuyện muốn hỏi huynh..."

Tân Tranh vốn định đứng dậy bỏ đi ngay, nhưng nghĩ đến Cố Tâm Nguyệt lúc này đang ở trong bếp, hắn liền vội vàng đi sang nói một tiếng. Hắn định bảo nàng nhất định đừng ra ngoài, lỡ như bị Ngô Hàm Tuyết nhìn thấy, còn không biết nàng ta sẽ gây ra chuyện gì. Ai ngờ hắn vừa mới đứng dậy, liên thấy một bóng dáng thanh tú từ trong bếp đi ra, trong lòng hắn thầm kêu không ổn.

Mà lúc này Ngô Hàm Tuyết cũng nhìn thấy bóng dáng Cố Tâm Nguyệt.

Tân Tranh muốn ngăn cản cũng đã không kịp, chỉ đành thử dò hỏi: "Quán này nhỏ, hay là ta đưa ngươi đến Đa Vị Lâu ăn nhé."

Nếu như bình thường nghe được lời này, Ngô Hàm Tuyết chắc chắn sẽ vui mừng nhảy cẵng lên, nhưng lúc này, suy nghĩ của nàng ta đã hoàn toàn không ở đây, thậm chí còn không nghe lọt cả lời Tần Tranh nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ thấy hai mắt Ngô Hàm Tuyết nhìn chằm chằm vào Cố Tâm Nguyệt đi từ trong bếp ra, nàng ta âm thầm nắm chặt tay, hỏi người đối diện: "Ngươi là ai?"

Cố Tâm Nguyệt nghe tiếng nhìn lại, thấy nàng ta mặc dù tuổi còn trẻ nhưng toàn thân sang trọng, hơn nữa còn đứng bên cạnh Tần Tranh. Nàng vô thức nhớ đến lời đồn trong thành, chẳng lẽ đây chính là nhị tiểu thư của Ngô phủ? Chẳng lẽ nàng ta cũng nhận lầm mình?

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu, mỉm cười nhàn nhạt với nàng ta: "Ta là chưởng quây của quán này, mọi người gọi ta là Cố nương tử."

"Ngươi họ Cố?" Ngô Hàm Tuyết không thể tin nổi hỏi. Tân Tranh ở bên cạnh cũng vội vàng giúp đỡ nói: "Đúng vậy, vị này là Cố nương tử từ nơi khác đến, đã mở quán ở thành Thanh Châu hơn một năm rồi, không ít người trong thành này đều biết nàng ấy."

Mặc dù đã đích thân nghe xác nhận, Ngô Hàm Tuyết vẫn không dám tin.

Nàng ta nghĩ ngợi một chút, chẳng lẽ đây chính là phu nhân mà Tống Dập cưới sau này à? Tại sao trên đời lại có người giống nhau đến vậy? Hơn nữa còn để Tống Dập tìm thấy?

Nếu như nói chỉ là dung mạo giống nhau thì cũng thôi đi, ngay cả khí chất khắp người cũng giống hệt nhau, hơn nữa loại cảm giác có thể khiến nàng ta tức giận trong nháy mắt này cũng giống hệt nhau.

Trong lòng Ngô Hàm Tuyết có quá nhiều nghi ngờ, nàng ta cũng không còn tâm trạng để làm thân với Tần Tranh nữa, vội vàng cáo từ rồi trở về Ngô phủ.

Mới đến viện của Lâm Thị, Ngô Hàm Tuyết đã không kịp chờ kể lại những gì mình vừa nhìn thấy và nghe thấy cho mẫu thân. Lâm Thị nghe xong, bà ta đặt chén trà trong tay xuống, ôn tôn khuyên nhủ: "Có phải con nhận nhầm người rồi không, người c.h.ế.t không thể sống lại, năm đó chuyện nàng ta qua đời đã được xác định vô cùng chính xác, chẳng lẽ con nghỉ ngờ nàng ta chưa c.h.ế.t à?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 442


Ngô Hàm Tuyết cũng không nói rõ được, chỉ biết lắc đầu: "Không, không phải nàng ta nhưng lại là nàng ta, mẫu thân, người không hiểu ý của con, mặc dù cơ thể nàng ta đã thay đổi nhưng người thì vẫn là người đó.”

Lâm Thị nghe nàng ta giải thích ngắt quãng, sớm đã chẳng hiểu gì.

Cái gì mà không phải nàng ta, lại là nàng ta? Bà ta chỉ cho rằng dạo này nàng ta bị Tân Tranh tránh mặt làm cho tức giận đến choáng váng, cho nên lúc này thấy bên cạnh Tần Tranh xuất hiện nữ nhân, nhất thời nhận nhầm. Lâm Thị liền an ủi: "Được rồi, Tuyết Nhi, nếu nàng ta là thê tử của Tống Dập thì mặc kệ nàng ta là ai, chỉ cân không có ý đồ với Tân Tranh là được!"

"Không!" Ngô Hàm Tuyết khẽ gầm lên phản bác : "Người tên là Cố nương tử gì đó cũng giống như ả tiện nhân kia, thấy Tân đại ca là vội vàng bám lấy, con thấy Tân đại ca cũng tám phần đã bị ả ta câu mất hồn rồi!"

Thấy nàng ta vô cùng kích động, lúc này Lâm Thị cũng không dám khuyên nhủ, lại sợ để cho hạ nhân bên ngoài xem trò cười, bà ta liền nhỏ giọng dỗ dành: "Được rồi, mẫu thân biết rồi, ta sẽ sai người đi điều tra, xem xem rốt cuộc nàng ta có lai lịch thế nào."

Ngô Hàm Tuyết nghe bà ta đề nghị như vậy, mới từ từ bình tĩnh lại, nghiến răng nói: "Được, mẫu thân cứ đi tìm người điều tra đo. nhưng bất kể nàng ta có phải người đó hay không, con đều không thể tha cho nàng ta, hay là chúng ta nhân kỳ thi Hương lần này mà ra tay?”

Chớp mắt đã đến tháng tám.

Ba năm thi một lần, mỗi lần thi ba trường, mỗi trường thi ba ngày hai đêm, kỳ thi Hương cũng đã sắp đến.

Trường thi thứ nhất được định vào ngày mùng 9 tháng 8, trường thi thứ hai tiếp theo là ngày 12 tháng 8, trường thi cuối cùng là ngày rằm tháng 8.

Các loại giấy mực bút nghiên, đồ ăn thức uống giải khát cần mang theo khi thi, Cố Tâm Nguyệt đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng dù vậy, cả nhà vẫn cảm thấy bất an.

Lần trước, nhị tiểu thư Ngô phủ đến tiệm tìm Tần Tranh, ánh mắt nàng ta nhìn Cố Tâm Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Cứ tưởng rằng sau khi về, nàng ta nhất định sẽ tìm cơ hội đến gây khó dễ, nào ngờ từ lần gặp gỡ trước đó đến giờ, nàng ta vẫn không có động tĩnh gì.

Càng bình lặng, Cố Tâm Nguyệt càng cảm thấy bất an, giống như sự bình lặng trước cơn bão vậy.

Hiện tại, chuyện quan trọng nhất của cả nhà chính là kỳ thi Hương của Tống Dập, nàng sợ rằng bọn họ sẽ nhẫn nhịn chờ đến lúc này để phá hoại.

Vì vậy, sáng ngày mùng 9 tháng 8, cả nhà đều tê tựu ở nhà, không đến tiệm, hàng hóa cũng đã giao hết từ hôm trước.

Lúc Tống Dập ăn sáng xong, chuẩn bị đến trường thi thì thấy cả nhà đều đứng thành một hàng, trên tay còn câm những thứ mà hắn cần mang theo.

Tống Dập khó hiểu hỏi Cố Tâm Nguyệt: “Các ngươi làm gì vậy?”

"Ta nghĩ rồi, mặc dù đường đến trường thi không xa nhưng lỡ như trên đường có kẻ nào đó có ý đồ xấu thì sao, hay là chúng ta đưa ngươi đi vậy."

Những người còn lại cũng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đông người sẽ cỗ vũ cho ngươi, lỡ như trên đường gặp kẻ xấu còn có thể giúp ngươi thêm can đảm."

Tống Dập cười bất lực: "Không sao đâu, chỉ vài bước chân mà thôi, nhạc phụ nhạc mẫu tuổi đã cao, hay là ở nhà đi."

Cố Tâm Nguyệt nhìn đội ngũ hiện tại, quả thực đông đúc có phần khoa trương, nàng bèn đề nghị: "Hay là để ta và ba ca ca đi cùng, còn mấy hài tử thì ở nhà đừng đi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 443


Lỡ như trên đường thực sự xảy ra chuyện gì, có hài tử đi theo cũng không an toàn.

Tống Dập thấy nàng nghiêm mặt, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, vậy chúng ta xuất phát sớm một chút.”

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đi trước, theo sau là ba ca ca, năm người cùng nhau đi đến trường thi.

Thấy sắp đến nơi, Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ rằng có lẽ mình vẫn quá nhạy cảm, suốt dọc đường nàng đều nơm nớp lo sợ, khiến ba ca ca cũng phải đi theo quan sát trái phải, may mà suốt chặng đường đều không có động tĩnh gì.

Nàng vừa nghĩ như vậy thì bỗng nhiên có mấy tên côn đồ xông ra từ trong một con hẻm nhỏ bên cạnh.

Tim Cố Tâm Nguyệt hãng một nhịp, nàng vội kéo Tống Dập lại, còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã bị Tống Dập kéo ra sau lưng: "Đừng sợ."

Ba ca ca vốn đi phía sau, lúc này bọn họ cũng nhanh chân vượt lên phía trước.

Bọn họ chỉ cần đi qua con hẻm nhỏ này là đến trường thi, không ngờ lại có người mai phục ở con hẻm vắng vẻ này!

Cố Tâm Nguyệt thấy đối phương có khoảng 5,6 người, người nào cũng cầm gậy trong tay, nàng lập tức cảm thấy không ổn.

Nàng bèn khoanh tay đưa ra sau lưng, lén lút lấy một nắm đao từ trong không gian ra, đưa cho Tống Dập và ba ca ca.

Mấy người nhận đao trong tay đều khựng lại, sau đó thấy sau lưng Cố Tâm Nguyệt không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một cái túi, liên biết đây là thứ nàng biến ra.

Bọn họ bèn cười nhận lấy.

Cố Nhị Dũng vẫy tay với Tống Dập: "Tống Dập, ngươi dẫn muội muội đứng ở phía sau, lát nữa ngươi còn phải đi thi, không cần ngươi ra tay, chỉ cần bảo vệ Tâm Nguyệt là được.” Chỉ mấy tên lưu manh gây yếu trước mặt này, còn chưa cần hắn để vào mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ban đầu hắn còn hối hận vì không mang theo vũ khí, thấy thấy gậy thô trong tay đối phương, hắn còn nghĩ chỉ e rằng mình phải chịu thiệt.

Sau đó lại bỗng nhiên có thêm đao, lần này hắn càng không cần lo lắng nữa!

Hắn bước một bước nhanh chóng xông lên phía trước, mấy tên lưu manh đối diện bị khí thế của hắn dọa cho liên tục lùi lại mấy bước.

Ban đầu khi nhận đơn làm ăn này, đối phương còn nói chỉ cần dạy dỗ một thư sinh yếu đuối không có sức trói gà.

Ai ngờ đối phương lại còn mang theo ba tên đao phủ? Lúc nãy khi mấy người vào ngõ đều là tay không, mấy thanh đao lớn bỗng nhiên xuất hiện này là từ đâu ra?

Tên lưu manh cầm đầu nhìn cái túi sau lưng Cố Tâm Nguyệt, âm thầm nghiến răng, lầm bẩm: "Được lắm, không ngờ bọn họ cũng có chuẩn bị mà đến, hôm nay ta chúng ta không có lời rồi, không làm đơn làm ăn này nữa."

Sau đó hắn liền nhổm chân chạy, mấy người còn lại thấy đại ca chạy rồi, đương nhiên cũng chạy theo.

Ba ca ca cười ha hả: "Không ngờ thật sự có người chặn đường chúng ta, may nhờ có đao Tâm Nguyệt đưa chol”

Cố Tâm Nguyệt vội vàng cất đao vào lại trong túi, thấy xung quanh không có ai, nàng lại cất vào trong không gian.

Mấy người lúc này mới lên đường trở lại.

Đi qua con hẻm này, mấy người cũng nhanh chóng đến trước cửa trường thi.

Đã có không ít thí sinh đang xếp hàng, sau khi đăng ký ở cửa thì lần lượt vào trường thi.

Mấy người liên bước lên xếp hàng, đến lượt Tống Dập, người phụ trách đăng ký nhìn tên hắn, lại ngẩng đầu đánh giá hắn một cái, mở miệng nói: "Ngươi không thể vào.”

"Tại sao?" Cố Tâm Nguyệt lập tức hỏi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 444


"Dựa vào đâu mà không cho hắn vào?" Cố Nhị Dũng cũng lớn tiếng chất vấn.

"Không tại sao cả, chỉ là chúng ta không thể thả người này vào." Người đó lười biếng đáp lại một câu.

Cố Nhị Dũng tức giận túm lấy cổ áo đối phương, Tống Dập vội vàng đưa tay ngăn cản: "Đừng động thủ trước."

Sau đó, hắn lạnh lùng hỏi người đó: "Ta là tân học sinh của thư viện Thanh Giang năm nay, cũng là học trò của Khương lão phu tử, mọi thủ tục ta đều mang đủ, tại sao ta không được vào?” Đối phương thấy khí chất của Tống Dập phi phàm, thái độ cũng tương đối bình tĩnh, liên thở dài nói: "Không phải ta muốn làm khó ngươi, ngươi thấy hai người ở cửa kia không? Cho dù ta thả ngươi vào, ngươi cũng không vào được cánh cửa đó, đừng lãng phí thời gian của ta nữa, về sớm đi!"

Cố Nhị Dũng nhìn thấy hai người giữ cửa kia, đều vênh váo tự đắc nhìn Tống Dập, sợ người ta không biết bọn họ định chặn người vậy.

Cố Nhị Dũng càng tức giận không chỗ phát tiết, hắn nhanh chóng bước lên, chuẩn bị xông vào trước.

Bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, hắn quay đầu nhìn lại, liên thấy Ngô Phi Vũ vừa xuống xe ngựa, đang đi về phía cửa.

"Đây là đang ầm ïĩ chuyện gì thế?" Ngô Phi Vũ nghiêm giọng chất vấn.

Hai gã sai vặt trông coi hốt hoảng chạy đến giải thích: "Đại thiếu gia, kẻ này nhân phẩm không tốt, đức hạnh kém, chúng ta phụng mệnh lão gia tới đuổi hắn đi, hôm nay hắn không thể vào, đại thiếu gia vẫn là đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, lát nữa sắp thi rồi, ngươi nhanh chóng vào trong đi."

Ban đầu, hai người nghe nói Ngô đại thiếu gia hôm nay sẽ không tham gia thi. Không ngờ hắn lại đến, may mà hai người phản ứng nhanh, lập tức bịa ra một lý do, định qua loa cho xong chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ai ngờ bọn họ lời vừa dứt, liền nghe thấy trên xe ngựa truyền đến giọng nói tức giận: "Ban ngày ban mặt, vậy mà lại dám ở cửa trường thi lớn tiếng nói bậy, còn muốn mượn tay ta, các ngươi xem ta là ai?"

Lời vừa dứt, hai tên lính canh ở cửa mới nhìn rõ người ngồi trong xe ngựa là ai, bọn họ nhất thời sợ đến vỡ mật, không tự chủ được quỳ phịch xuống đất.

"Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng! Đại thiếu gia tha mạng!"

Sắc mặt Ngô Vĩnh Xương đã sớm rất khó coi, nhưng lúc này cửa trường thi đã có không ít học tử vây quanh, ông ta cũng chỉ đành tạm thời đè nén lửa giận trong lòng, ra lệnh cho thị vệ bên cạnh: "Áp giải hai tên lính canh này đến huyện nha cho taÏl"

Ngô Vĩnh Xương đã dẫn người đi. Cố Tâm Nguyệt và ba ca ca vội vàng vây quanh: "Phi Vũ, tại sao ngươi lại đến đây? Lần trước chẳng phải ngươi còn nói không muốn tham gia thi cử à?"

Ngô Phi Vũ gãi đầu cười nói: "Thử xem sao, biết đâu mèo mù vớ được cá rán thì sao."

Cố Tâm Nguyệt chỉ cần nhìn liền biết hắn không nói thật, nếu chỉ vì tham gia thi cử, tại sao hắn lại còn dẫn theo Ngô đại nhân đến đây? Như vậy ngược lại giống như cố ý đến cứu nguy cho Tống Dập. Thấy hắn không muốn nói, Cố Tâm Nguyệt cũng chỉ đành thôi: "Được rồi, hai người mau vào đi, lát nữa sắp bắt đầu thi rồi!"

Ngô Phi Vũ dẫn theo Tống Dập cùng nhau đăng ký xong, liền hỏi người phụ trách đăng ký: "Bây giờ có thể cho chúng ta vào không?"

"Tất nhiên, tất nhiên, mời vào, mời vào.”

Tống Dập chắp tay với ba ca ca: "Hôm nay đa tạ ba ca ca, mấy ngày nay bên ngoài không yên ổn, các ca ca sớm đưa Tâm Nguyệt về đi, hành sự cũng cẩn thận hơn, ba ngày sau ta thi xong sẽ tự về nhà."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 445


"Được rồi, chúng ta biết rồi, mau vào đi, ba ngày sau chúng ta vẫn ở cửa này chờ ngươi."

Cố Tâm Nguyệt cũng cổ vũ hẳn: "Yên tâm đi, mau vào đi."

Khi hai sự cố bất ngờ này được giải quyết, tiếp theo, kỳ thi đầu tiên và thứ hai đều diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến.

Lần trước hai người phạm tội đó bị Ngô Vĩnh Xương bắt đi đều không còn tin tức gì nữa, người nhà họ Cố tuy trong lòng lẩm bẩm nhưng nghĩ đến chuyện đó chắc cũng không thoát khỏi liên quan đến hai mẫu tử nhà họ Ngộ, có lẽ chuyện đã bị đè xuống. Việc cấp bách bây giờ vẫn là để Tống Dập kết thúc ba kỳ thi trước đã, còn chuyện kia, sau này tính sau.

Chớp mắt đã đến ngày rằm tháng 8, hôm qua ba ca ca đã đón Tống Dập thi xong kỳ thi thứ hai về, để hắn tắm nước nóng thay quần áo sạch sẽ, lại bồi bổ một bữa tử tế.

Mỗi kỳ thi, các sĩ tử chỉ có thể ở trong một nơi chật hẹp, ở một mạch ba ngày hai đêm.

May mà bây giờ, cơ thể Tống Dập đã được điều dưỡng tốt hơn, nếu như là lúc Cố Tâm Nguyệt mới xuyên không đến, e rằng hắn chắc chắn không chịu nổi.

Nghĩ đến ba ngày hai đêm tiếp theo, sáng sớm Cố Tâm Nguyệt đã cố ý chuẩn bị một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn, còn cố ý chuẩn bị không ít lương khô thịt khô để hắn mang theo.

Ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt vốn định cùng đi tiễn hắn, ai ngờ Tống Dập kiên quyết không cho: "Nàng bận rộn cả buổi sáng rồi, bây giờ đến nước cũng chưa kịp uống, ở nhà không cần tiễn ta."

Cố Nhị Dũng cũng lên tiếng: "Đúng vậy, muội muội, ta và lão tam đi tiễn là được rồi, ta thấy những người đó cũng không dám đến gây chuyện nữa đâu, yên tâm đi."

Cố Tâm Nguyệt đành gật đầu: "Cũng được, hôm nay là rằm tháng 8, ta định lát nữa sẽ bảo cha và đại ca đến trang trại, tặng chút quà cho người trong trang trại, tiện thể đón cha chồng và Ngọc Nương đến đây cùng đón một cái tết đơn giản, chờ ngày kia ngươi thi xong, chúng ta sẽ cùng nhau bù lại tết Trung thu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Dập cười nói: "Được, chờ ta về."

"Ừm." Mọi người đều ở đây, Cố Tâm Nguyệt cũng không tiện nói gì sến súa, hai phu thể chỉ lặng lẽ nhìn nhau.

Sau đó, tiễn Tống Dập đi.

Sau khi ba người ra khỏi cửa, Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cũng bắt đầu đánh xe ngựa đến trang trại ngoại thành.

Hứa Thị dẫn theo Tống Thanh Hoan, cùng Tiểu Vũ và Tiểu Lục đến cửa hàng, định lát nữa chờ Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh về thì tiếp tục buôn bán.

Cố đại tẩu vừa cho Tiểu Thất ăn sáng xong, liền dọn dẹp sơ qua nhà bếp, sau đó lại đến hậu viện dọn dẹp phòng ốc.

Cố Tâm Nguyệt thấy chỉ còn một mình mình, liền tăng tốc độ ăn sáng: "Hoài Cẩn, Tử Du, hai con chơi trong sân một lát, đừng chạy lung tung, lát nữa ta ăn sáng xong sẽ làm bánh trung thu, chờ tối đón tết vừa ngắm trăng vừa ăn bánh trung thu.”

Hoài Cẩn nghĩ đến việc cha phải hai ngày nữa mới vê, liền đề nghị: "Có thể để bánh trung thu đến tối ngày kia rồi ăn được không?"

Cố Tâm Nguyệt biết cô bé đang nghĩ đến Tống Dập, liền cười nói: "Không sao đâu, ta làm nhiều một chút, tối nay ăn, ngày kia cũng có thể ăn."

Tử Du nghe nói có bánh trung thu ăn, vui vẻ cười nói: "Được, mẫu thân, con muốn cùng ca ca đến tiền viện luyện chữ, không làm phiền mẫu thân làm bánh trung thu nữa."

"Được, có việc gì thì gọi ta."

Sau khi Cố Tâm Nguyệt làm xong nồi nhân bánh trung thu đầu tiên, gói vỏ, ép khuôn, rồi cho vào lò nướng. Lúc này, nàng mới có thời gian đi tìm hai hài tử.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 446


Nàng gọi hai tiếng về phía tiền viện, thấy không có ai trả lời. Nàng không khỏi thắc mắc, liền nhanh chân đi đến tiền viện, đến thư phòng của mấy hài tử xem nhưng cũng không thấy bóng dáng hai hài tử đâu.

Nàng lại nhìn thấy cửa chính khóa chặt, nghĩ chúng không thể ra ngoài được, hơn nữa hai hài tử cũng không thể không nói một tiếng mà chạy ra ngoài.

Nhưng hài tử có thể đi đâu được chứ? Cố Tâm Nguyệt không dám nghĩ nhiều, nàng vội vàng lật tung cả tiền viện hậu viện lên, Trương Thị cũng đi theo tìm.

Tìm khắp nơi không thấy, trong lòng Cố Tâm Nguyệt như rơi xuống hầm băng, càng lúc càng lạnh.

Trương Thị vội vàng an ủi nàng: "Đừng lo lắng, hay là ra ngoài tìm thử xem, lỡ đâu hài tử nghịch ngợm trèo tường thì sao."

Mặc dù hai người đều không tin có khả năng này, nhưng Cố Tâm Nguyệt vẫn không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng nào, liền nói với Trương Thị: "Đại tẩu, tẩu ở lại trong viện, lát nữa nhị ca tam ca về, tẩu nói với họ một tiếng, bây giờ ta đến cửa hàng xem trước."

"Được, muội đi chậm thôi, đừng lo lắng." Trương Thị nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Tâm Nguyệt, cũng không khỏi run rẩy theo.

Cố Tâm Nguyệt nói xong, liền bắt đầu chạy ra khỏi cửa.

Vừa mới ra khỏi cửa, chưa chạy được bao lâu, nàng bỗng nhiên bị hai người trông giống tiểu tư chặn lại: "Cố nương tử, có phải ngươi đang tìm hài tử không?”

Cố Tâm Nguyệt lập tức dừng lại: "Các ngươi có nhìn thấy hai hài tử không? Một nhi tử một nhi nữ, cao khoảng thế này."

Hai người kia nghe xong lời mô tả của Cố Tâm Nguyệt, trên mặt hiện lên nụ cười kỳ lạ: “Đúng vậy, không chỉ nhìn thấy, còn biết chúng ở đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt thấy hai người này không có ý tốt, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, giọng điệu nàng cũng lạnh lùng theo: "Là các ngươi giấu hai hài tử đi à? Các ngươi muốn làm gì?"

"Không làm gì cả, chỉ cần Cố nương tử ngoan ngoãn đi theo chúng ta, sẽ có thể gặp được hai hài tử, nếu dẫn thêm người khác đến, cẩn thận cả đời này cũng không gặp được hai hài tử."

Bây giờ Cố Tâm Nguyệt không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng gặp được hai hài tử.

Không biết người đứng sau có phải như nàng đoán hay không, lại tốn công tốn sức như vậy trèo tường bắt cóc rồi lại lặng lẽ không một tiếng động mang hai hài tử đi, đã vậy còn sắp xếp người ở đây chờ nàng. Rõ ràng người nọ nhắm vào nàng mà đến.

Rõ ràng biết phía trước có nguy hiểm, Cố Tâm Nguyệt vẫn không hề lùi bước: "Được, ta đi theo các ngươi."

Cố Tâm Nguyệt một mình lên xe ngựa, vừa lén lút rải bột mì xuống đường theo khe bánh xe, vừa âm thâm nghĩ cách đối phó sau này.

Có lẽ lần này ngươi đến bắt cóc hai hài tử chính là nhị tiểu thư Ngô phủ?

Lần trước nàng ta hãm hại Tống Dập không thành, không ngờ lần này nàng ta lại giở trò độc ác với hai hài tử, giờ lại muốn đưa nàng vào tròng? Rốt cuộc trong hồ lô của nàng ta có bán thuốc gì?

Có vẻ như không chỉ đơn giản là tranh giành gia sản.

Cố Tâm Nguyệt hít một hơi thật sâu, nàng tạm thời không quản được nhiều như vậy, trước tiên nàng phải gặp hai hài tử rồi nói sau, có không gian trong tay, lại có vũ khí, đến lúc đó nàng có thể tùy cơ ứng biến.

Nếu không trốn thoát được cũng không đánh lại được thì nàng sẽ dùng không gian để bảo vệ mạng sống vậy.

Xe ngựa đi được khoảng nửa canh giờ thì dừng lại.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 447


Cố Tâm Nguyệt lau sạch vết bột mì trên tay, vừa xuống xe ngựa thì phát hiện đã đến một bên hồ.

Hai tên tiểu tư tìm một chiếc thuyền nhỏ bên hồ, rồi hô to với Cố Tâm Nguyệt: "Hài tử của ngươi ở trên thuyền lớn giữa hồ, nếu muốn cứu hài tử thì ngoan ngoãn đi theo chúng ta lên thuyên."

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ tiếc là giữa hồ quá xa, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng một chiếc thuyền lớn mà thôi.

Bây giờ nàng cũng chỉ còn cách đi theo bọn họ lên thuyền, không bao lâu sau, thuyền nhỏ đã chèo đến giữa hồ. Cố Tâm Nguyệt vội nhảy lên thuyền lớn, vội vàng đi tìm hai hài tử, nhưng nàng tìm khắp một vòng cũng không thấy bóng dáng của chúng.

Trên toàn bộ con thuyền chỉ có một mình Ngô Hàm Tuyết ung dung ngồi bên bàn uống trà, bên cạnh còn có nha hoàn thân cận của nàng ta đi cùng.

Thấy xung quanh không có ai, cũng không có chỗ ẩn núp của hai hài tử, Cố Tâm Nguyệt lạnh lùng chất vấn nàng ta: "Hai hài tử đâu?"

Ngô Hàm Tuyết đặt tách trà xuống, cười lạnh nói: "Tỷ tỷ tốt của ta, tại sao lại vội vàng tìm hai hài tử như vậy, này, ngươi xem, hai hài tử đang ở bên kia hồ, chỉ cân ngươi ngoan ngoãn ở lại với ta một lát, ta sẽ để mẫu tử các ngươi đoàn tụ."

Cố Tâm Nguyệt nhìn về phía bên kia hồ, quả nhiên thấy có một chiếc xe ngựa dừng bên đường, nàng liền hừ lạnh nói: "Hai hài tử đều là ngoại tôn ruột của Ngô đại nhân, ta nghĩ ngươi cũng không dám ra tay với chúng ngay bây giờ, mục đích của ngươi không phải là bọn trẻ, mà là ta, nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

"Xem ra ngươi cũng khá hiểu chuyện." Ngô Hàm Tuyết cười lạnh nói: "Có biết tại sao ta lại gọi ngươi đến đây không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt nhìn vẻ căm hận đến tận xương tủy của nàng ta đối với mình, nhàn nhạt nói: “Có lẽ Ngô tiểu thư quá rảnh rỗi, chỉ là một người có vài phần giống nhau về ngoại hình, cũng đáng để ngươi phải làm lớn chuyện như vậy à?"

Ngô Hàm Tuyết thấy vẻ mặt bình thản của nàng, nàng ta tức giận đập bàn đứng dậy: "Đừng giả vờ nữa, ở đây không có người khác, ta đã sớm nhận ra ngươi rồi, đừng tưởng rằng đổi một thân xác khác là ta không nhận ra ngươi."

Sau đó nàng ta lại hừ lạnh nói: "Sao nào? Chẳng lẽ ngươi thật sự không nhớ? Hay là cố tình giả vờ không quen biết? Muốn thay đổi diện mạo để bắt đầu lại từ đầu à?"

Cố Tâm Nguyệt bị lời nói kỳ lạ của nàng ta làm cho hết nói nên lời, trên đời này lại có người tin vào chuyện như vậy à? Nàng chỉ thấy đầu óc nàng ta không được bình thường, cũng không muốn dây dưa nhiều với nàng ta: "Được, nếu ta chính là người mà ngươi nói, vậy thì tại sao ngươi nhất định phải gọi ta đến đây? Dù sao thì nàng ấy cũng là kế tỷ của ngươi, cho dù trước kia các ngươi ở trong phủ không hòa thuận nhưng giờ nàng ấy đã mất rồi, tại sao ngươi vẫn không buông tha?”

"Xem đi, cuối cùng ngươi cũng đã thừa nhận rồi!" Ngô Hàm Tuyết chế nhạo nói.

Cố Tâm Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: "Tỷ muội à, ta đang nói là nếu như, trước tiên ngươi hãy nói xem tại sao ngươi lại hận nàng ấy như vậy?"

Ta sẽ cân nhắc xem có nên nhận hay không.

Ngô Hàm Tuyết nghe xong, càng tức giận hơn: "Tại sao ư? Bởi vì ngươi đã cướp mất Tân đại ca của tal"

"Tân đại ca? Tần Tranh? Mối quan hệ của hai người là..." Cố Tâm Nguyệt ngơ ngác: “Cho dù hai người đã đính hôn thì liên quan gì đến một phụ nhân đã có phu quân như ta?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 448


"Được thôi, cứ coi như ngươi mất trí nhớ không nhớ, vậy để ta kể cho ngươi nghe, để ngươi cho dù có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t một cách minh bạch.”

"Từ nhỏ ta đã thích Tần đại ca, nhưng người từ nhỏ đã có hôn ước với chàng lại là ngươi!”

"Rõ ràng Tân đại ca không hề động lòng với ngươi, vậy mà ngươi vẫn ngày ngày đeo bám chàng!"

"Chỉ vì từ nhỏ ngươi đã là đích nữ nên mới có số mệnh tốt như vậy!"

“Tại sao, rõ ràng ta mới là người thích Tần đại ca hơn, tại sao người được gả cho chàng lại là ngươi?" "Hừ, hôm nay ngươi đã sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, năm đó, chính ta và mẫu thân đã sắp xếp, mới gài bẫy ngươi gả cho tên nhà quê đó!" "Muốn trách thì trách hắn xui xẻo, đêm hôm đó, rõ ràng chúng ta đã sắp xếp một tên đồ tể đến, nhưng ai ngờ Tống Dập lại tình cờ đi ngang qua thuyền của ngươi, còn xuống nước cứu ngươi." "Ngươi nói đây không phải là duyên nợ thì là gì, như vậy cũng tốt, Tống Dập chỉ là một thư sinh nghèo kiết xác, thậm chí còn không có cơ hội thi đỗ tú tài, lại còn phải cưới một tiểu thư không thể gánh vác, không biết đỡ đần như ngươi, hắn đưa ngươi về thôn quê nghèo nàn hẻo lánh đó, như vậy cũng coi như hoàn toàn tránh xa Tần đại ca."

"Mấy năm trước, nghe nói ngươi khó sinh mà chết, ta mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ta cũng đến tuổi cập kê, đang định tỏ bày tâm ý với Tần đại ca, ai ngờ ngươi lại đổi một thân xác khác quay về, lại bắt đầu đeo bám Tần đại ca không buông!”

"Tần đại ca cũng không biết tại sao lại trúng kế của ngươi, rõ ràng trước kia chàng không thích ngươi, tại sao bây giờ lại ngày ngày chạy đến chỗ ngươi?"

"Ngươi nói xem, chắc chắn là ngươi đã học được tà thuật gì đó, mới mê hoặc được Tần đại ca đến thần hồn điên đảo!"

Cố Tâm Nguyệt tỏ vẻ mình nhất thời không tiêu hóa được.

Chỉ thấy Ngô Hàm Tuyết và nha hoàn đưa tay lấy bùa chú và m.á.u gà ra, lập tức định hắt lên người Cố Tâm Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt vội vàng né tránh, mắng to: "Ngươi bị bệnh à? Không đi viết truyện thì thật đáng tiếc!"

Yêu ma quỷ quái gì chứ, lộn xộn hết cả lên!

Nàng chỉ là xuyên sách thôi mà? Mặc dù xuyên sách cũng không phải chuyện gì khoa học.

Nhưng lý do mượn xác hoàn hồn mà nàng ta bịa ra còn m.á.u chó hơn chứ? Ngô Hàm Tuyết thấy nha hoàn không hắt được m.á.u gà lên người nàng, nàng ta tức giận trực tiếp xông lên: "Ta cho ngươi hồn phi phách tán, ai bảo ngươi quay về tranh giành với tat”

"Chết đi!"

Ngô Hàm Tuyết vừa hét vừa dùng hết sức đẩy Cố Tâm Nguyệt xuống hồ.

Ai ngờ Cố Tâm Nguyệt xoay người một cái, vừa khéo tránh được, ngược lại Ngô Hàm Tuyết loạng choạng một cái rồi ngã thẳng xuống nước.

Đang lúc Cố Tâm Nguyệt vỗ n.g.ự.c tỏ vẻ sợ hãi thì bỗng nhiên bị người đẩy một cái từ phía sau. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Khoảnh khắc Cố Tâm Nguyệt rơi xuống nước, bỗng nhiên nàng nhìn thấy xa xa có mấy chiếc thuyền nhỏ đang nhanh chóng tiến đến, chẳng lẽ là mấy ca ca lần theo dấu vết bột mì tìm đến à? Một lúc sau, nàng mới nhớ ra mình đã quên mất việc trốn vào không gian, nhưng thôi cũng được, dù sao nàng cũng biết bơi.

Nhưng khi hoàn toàn chìm xuống nước, nàng mới phản ứng lại, thì ra cơ thể này lại có nỗi sợ hãi bẩm sinh với nước sâu, có lẽ là di chứng từ hai lần rơi xuống nước trước đó?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 449


Thôi, cứ để mặc vậy đi.

Dù sao trước kia khi xuyên không, nàng cũng là rơi xuống nước mới xuyên qua.

Biết đâu, lần này cũng có thể đưa nàng trở về thì sao.

Chỉ là, đáng tiếc... ...

Cố Tâm Nguyệt nhớ lại mình đã từng mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.

Vào một đêm trăng đen gió mát, linh hồn của nàng bỗng nhiên xuyên vào thân xác của một cô nương tên là Ngô Thu Nguyệt.

Vừa tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt đã phát hiện bản thân đang nằm trên một con thuyền, bốn bề tối đen như mực, chỉ có ánh đèn le lói từ mạn thuyền hắt ra thứ ánh sáng yếu ớt.

Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy thời tiết vô cùng oi bức, cả người nóng ran, nhớp nháp, cực kỳ khó chịu.

Nàng sờ vào nước hồ mát lạnh, nàng vốn dĩ biết bơi, liền nảy ra ý định xuống hồ tắm cho thỏa thích.

Ai ngờ nàng vừa mới ngâm mình trong dòng nước mát lạnh một lúc, liên thấy bờ đối diện có người nhảy ùm xuống, liều mạng bơi về phía nàng.

Đến khi lại gần, nam nhân kia trực tiếp vác nàng lên thuyền, miệng không ngừng gọi nàng tỉnh lại. Cố Tâm Nguyệt mơ màng mở mắt nhìn nam nhân xa lạ trước mặt.

Chỉ thấy hắn có vẻ ngoài rất tuấn tú, chỉ là đầu óc có vẻ không được bình thường cho lắm.

Rõ ràng nàng chỉ là mới xuyên qua nên đầu óc còn chưa tỉnh táo, hắn dùng con mắt nào mà nhìn ra nàng bất tỉnh chứ? Rõ ràng là nàng xuống hồ tắm một lát, tại sao hẳn lại tưởng nàng bị rơi xuống nước?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng vốn định lý luận với hắn cho rõ ràng, nhưng khi vừa nhìn thấy dung mạo tuấn lãng ấy, nàng liên không khỏi nuốt nước miếng một cái. Lúc này, lý trí của Cố Tâm Nguyệt đã không còn, nàng liền vươn tay, kéo người đối diện lại.

Nam nhân kia dường như cũng có chút men say, giãy giụa một hồi, hai người liền ngã xuống.

Thời gian trôi qua bao lâu không rõ, chỉ thấy màn đêm buông xuống ngày càng sâu.

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ trên bờ truyền đến tiếng bước chân, không bao lâu, liền thấy một đám người câm đuốc đi tới.

Đến lúc này, Cố Tâm Nguyệt đã tỉnh táo lại mới hiểu được, nguyên chủ đây là đã bị người ta gài bẫy.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và khó hiểu của đám người khi nhìn thấy Tống Dập, có lẽ hắn cũng là kẻ xui xẻo bị người ta lôi ra làm thuốc giải.

Trên đường hai người bị đám người đưa về.

Cố Tâm Nguyệt lúc này mới từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được, nguyên chủ tên là Ngô Thu Nguyệt, là đại tiểu thư của tri phủ thành Thanh Châu, mẫu thân đã qua đời, chỉ còn một đệ đệ duy nhất cũng bị lừa đưa đi biên ải.

Mà người quản lý trong phủ chính là Lâm Thị, leo lên từ thân phận thiếp thất, bà ta có một nhỉ tử và một nhi nữ, tên là Ngô Hàm Tuyết và Ngô Phi Hào.

Lần này, nguyên chủ xảy ra chuyện này, 80-90% có liên quan đến mẫu tử bọn họ.

Đợi đến khi nàng bị đưa về phủ, Lâm Thị đã sớm đem chuyện hôm nay bẩm báo cho Ngô tri phủ nghe.

Ngô tri phủ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói muốn đánh c.h.ế.t nữ nhi làm mất mặt này.

Cộng thêm Lâm Thị và Ngô Hàm Tuyết ở một bên thêm dầu vào lửa, cuối cùng màn kịch này kết thúc bằng việc Cố Tâm Nguyệt chủ động xin gả cho Tống Dập.

Một là, nàng vừa mới xuyên qua, nếu tiếp tục ở lại phủ, e rằng không bao lâu nữa sẽ bị người ta vạch trần.

Hai là, đã có kế mẫu thì ắt sẽ có cha dượng, trong phủ này từ trên xuống dưới đều không còn chỗ cho nàng dung thân, nhất là khi nhìn thấy Ngô tri phủ đối xử với nữ nhỉ ruột của mình mà còn tàn nhẫn như vậy, càng khiến nàng cảm thấy lạnh lòng, chỉ muốn rời đi.
 
Back
Top Bottom