Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 450


Ba là, mặc dù Tống Dập chỉ là một thư sinh nghèo khổ, nhưng dung mạo đường hoàng, nhìn cũng là người đáng để phó thác.

Sau khi suy nghĩ vội vàng một hồi, Cố Tâm Nguyệt liền hạ quyết tâm, đoạn tuyệt quan hệ với Ngô gia, chuẩn bị theo Tống Dập về thôn Lê Hoa.

Lúc hai người vừa mới về đến thôn Lê Hoa, mẫu thân của Tống Dập và thôn dân cùng nhau nghênh đón Tống Dập trở về, bởi vì tài hoa của hắn ở địa phương rất có tiếng tăm, mọi người đều tin chắc lần thi Hương này, hắn nhất định có thể thi đậu tú tài trở vê. Cho nên mọi người có vẻ rất ân cần, bước lên hỏi han ân cần, hỏi hắn có nắm chắc sẽ thi đậu hay không.

Đợi đến lúc Tống Dập bất đắc dĩ lắc đầu nói hắn bởi vì uống say nên đã bỏ lỡ kỳ thi cuối cùng, mọi người đều bắt đầu chê cười hắn.

Đến khi nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt đi theo Tống Dập trở về, mọi người càng cười nhạo hắn đây là cưới một cô nãi nãi về nhà.

Nhìn thì có vẻ là khuê nữ nhà giàu có, nhưng trên người lại không có lấy một món trang sức, càng không cần phải nói đến của hồi môn.

Người ta da thịt mềm mại như vậy, da thịt nõn nà, cưới về chẳng phải sẽ cung phụng như tổ tông hay sao? Tống Dập chỉ mỉm cười, liên cùng Cố Tâm Nguyệt theo sau Tống mẫu và muội muội cùng nhau về nhà.

Mặc dù thôn dân đều xem như trò cười, nhưng hai người Tống mẫu và Tống Thanh Hoan thật sự xem nàng như người nhà mà đối đãi.

Bọn họ không chỉ gom góp tiền bạc cho hai người làm một hôn lễ đơn giản, còn đặc biệt may cho nàng y phục mới và giày mới.

Cố Tâm Nguyệt biết điều kiện nhà Tống Dập không tốt, mẫu tử hai người họ ngày đêm làm việc thêu thùa, chính là vì gom góp bạc cho Tống Dập đi thi. Mặc dù, mỗi ngày sau khi tan học, Tống Dập đều tranh thủ thời gian rảnh rỗi sao chép sách, nhưng những điều này đều còn lâu không đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho nên lúc Cố Tâm Nguyệt nhận những thứ này, trong lòng nàng vô cùng cảm động.

Khi ấy nàng còn chưa biết nấu nướng, việc nhà cũng làm không được tốt lắm, ở thời hiện đại quen sống hoang phí, lại càng không biết chi tiêu dè sẻn. Cách duy nhất để kiếm bạc, chính là đến trấn trên bán sách dạy nấu ăn.

Tống Dập thi trượt nhưng vẫn không hề từ bỏ, hắn vẫn tiếp tục ở lại thư viện trên trấn học hành, mỗi tối đều ngủ lại thư viện, cho đến ngày nghỉ mới trở về thôn.

Cộng thêm chuyện lần trước, Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn cảm thấy áy náy với hắn.

Thời gian hai người ở chung vốn dĩ không nhiều, vẫn luôn không có nhiều giao tiếp, nhiều nhất chỉ có thể coi là tương kính như tân.

Ban đầu Cố Tâm Nguyệt nghĩ chờ nàng kinh doanh kiếm đủ bạc, trả hết ân tình, nàng sẽ tự mình rời đi.

Ai ngờ mới qua hai tháng, nàng liên phát hiện mình có thai.

Ngay lúc Cố Tâm Nguyệt còn đang ngạc nhiên với tỉ lệ chính xác của đêm hôm đó, thì Tống Dập sau khi biết tin cũng vội vàng từ trấn trên chạy về. Từ đó về sau, giữa hai người dường như có sợi dây liên kết, dưới sự quyên tâm của Tống Dập, quan hệ của hai người cũng dần dần thân mật.

Nhưng ai ngờ, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.

Lúc Cố Tâm Nguyệt mang thai đã cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề, ai ngờ cuối cùng nàng lại khó sinh.

Khi ấy, Tống Dập đang bị tuyết lớn vây khốn ở trấn trên.

Tống mẫu để Tống Thanh Hoan đến trấn trên tìm Tống Dập, còn bà thì chuẩn bị chạy đến thôn bên cạnh mời bà đỡ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 451


Ai ngờ bà vừa đi liền không trở về nữa.

Trong lúc thời điểm nguy nan của Cố Tâm Nguyệt, là Hứa Thị cùng với đại nhi tử của bà ở cùng thôn nghe thấy động tĩnh liền chạy đến giúp nàng sinh con, hai hài tử cuối cùng cũng được sinh ra.

Trước khi đi, Cố Tâm Nguyệt chỉ kịp nhìn thoáng qua hai hài tử sơ sinh nằm trong lòng Hứa Thị, rồi ngậm ngùi nhắm mắt. ...

Đại khái là kí ức khi ấy quá mức đau đớn, khi Cố Tâm Nguyệt hoàn hồn thì phát hiện bản thân đầy mặt là nước mắt. Trước kia, nàng luôn cho rằng những người khác đều nhận sai.

Không ngờ, vậy mà thật sự là nàng.

Hoài Cẩn và Tử Du vậy mà thật sự là hài tử của nàng à? Vậy mà khi nàng xuyên không đến, hoàn toàn không nhận ra chúng.

Ngày hôm đó, sau khi nàng rơi xuống nước, cũng không biết có phải hai ca ca đã cứu nàng lên hay không? Nếu là vậy, vậy bây giờ, hai hài tử cũng đã được cứu rồi à?

Vừa nghĩ đến hai hài tử, lúc này Cố Tâm Nguyệt mới gắng gượng muốn tỉnh lại từ trong cơn mê.

Cố Tâm Nguyệt cắn chặt răng mới có thể nâng mí mắt nặng trĩu lên, vừa mở mắt ra, nàng liền nhìn thấy Hoài Cẩn và Tử Du.

Hai hài tử đang khẩn trương nằm úp bên cạnh nàng, hai mắt không chớp nhìn nàng chằm chằm.

Lúc này thấy nàng tỉnh lại, hai hài tử đều dùng ánh mắt khó tin nhìn nàng.

"Mẫu thân, người tỉnh rồi? Thật tốt quá, con đi báo cho cữu cữu đây!" Tử Du vui mừng khôn xiết, lập tức xuống giường chạy ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn lại Hoài Cẩn thấy nàng nhìn mình với đôi mắt đỏ hoe, không khỏi lo lắng gọi: "Mẫu thân, người có chỗ nào không thoải mái?"

Tiếng "mẫu thân" này của Hoài Cẩn, khiến nước mắt Cố Tâm Nguyệt cố nén bấy lâu rốt cuộc cũng tuôn rơi, không khỏi bật khóc thành tiếng.

Từ khi nàng xuyên không đến, mặc dù Hoài Cẩn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng đối với nàng vẫn luôn có chút dè dặt.

Cho dù sau này cậu bé không còn đề phòng nàng nữa, nhưng rất ít khi dám gọi một tiếng mẫu thân trước mặt nàng.

Mặc dù nàng luôn tỏ ra không bận tâm, nhưng trong lòng sao có thể không bận tâm chút nào chứ?

Giờ đây biết được Hoài Cẩn chính là nhi tử ruột của mình, nghe tiếng mẫu thân này, nàng càng thêm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không kìm được nữa mà òa khóc.

Hoài Cẩn thấy nàng khóc đau lòng như vậy, còn tưởng rằng nàng bị thương ở đâu, vội vàng bò lại gần.

Cậu bé vừa dùng bàn tay nhỏ bé kéo Cố Tâm Nguyệt, vừa dè dặt hỏi: "Mẫu thân, người sao vậy?"

Cố Tâm Nguyệt cố gắng ngồi dậy, vừa lắc đầu vừa ôm Hoài Cẩn vào lòng, vùi mặt vào bờ vai nhỏ bé của cậu bé, mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Chẳng mấy chốc, Tử Du cũng chạy tới.

Thấy mẫu thân đang ôm ca ca khóc nức nở, cô bé cũng vội vàng chạy tới, từ phía sau ôm lấy Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân, người không sao chứ? Con và ca ca đều không sao, là cữu cữu đã dẫn người đến cứu chúng con vê, người đừng lo lắng nữa."

Cố Tâm Nguyệt đưa tay phải ra, ôm lấy cả Tử Du vào lòng, nức nở một hồi lâu mới ngừng khóc.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hai hài tử, an ủi: "Mẫu thân không sao, chỉ là mẫu thân cứ nghĩ không bao giờ được gặp lại hai con nữa, không ngờ ba mẫu tử chúng ta lại có thể gặp lại nhau, thật tốt quá."

Nghe thấy mẫu thân không sao, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của Hoài Cẩn và Tử Du cuối cùng cũng dịu lại. Cố Tâm Nguyệt nín khóc, lúc này nàng mới cẩn thận quan sát hai hài tử trong lòng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 452


Mặc dù mới chỉ hai ngày không gặp, nhưng Cố Tâm Nguyệt lại có cảm giác như đã trải qua mấy năm dài đằng đẳng.

Vừa nghĩ đến lúc hai hài tử chào đời, nàng đã quay về hiện đại. Hai hài tử từ nhỏ đã được Tống Dập nuôi nấng, còn phải chịu đựng sự hành hạ của Lưu Thị, sống lay lắt dưới sự kìm kẹp của nàng ta.

Trong nguyên tác, hai hài tử đã bị Lưu Thị...

Nghĩ đến những cay đẳng, tủi nhục mà hai hài tử đã phải chịu đựng từ nhỏ, Cố Tâm Nguyệt lại hối hận trăm bề, tại sao nàng lại không đến sớm hơn? Tại sao sau này, nàng lại không thể nhận ra hai hài tử ngay từ đầu? Mọi người trong nhà họ Cố ban đầu nghe Tử Du nói Cố Tâm Nguyệt đã tỉnh, liền vội vàng chạy đến.

Vừa vào cửa, mọi chuyện đã nghe thấy tiếng Cố Tâm Nguyệt đang ôm Hoài Cẩn khóc nức nở.

Mấy người đứng ở cửa cũng không kìm được mà rơi lệ, là do bọn họ không chăm sóc Tâm Nguyệt tốt, mới khiến nàng phải chịu uất ức mà khóc đến thế.

Đợi đến khi tiếng khóc trong phòng lắng xuống, mọi người mới trấn tĩnh lại được, lau nước mắt rồi đi vào.

Hứa Thị vội vàng chạy đến ôm lấy Cố Tâm Nguyệt, Trương Thị từ phía sau lấy chăn gối để nàng dựa cho thoải mái.

Hai người là người xông xáo nhất, lại một phen lo lắng chạy đôn chạy đáo, Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy mẫu thân và đại tẩu, không khỏi nhớ đến trong giấc mơ, lúc nàng khó sinh, chính là hai người này đã ở bên cạnh, giúp nàng sinh hạ hai hài tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng không khỏi cảm thán, thì ra có những người gặp gỡ đều là duyên phận từ kiếp trước, Cố Tâm Nguyệt vội vàng đưa tay ngăn hai người lại: "Mẫu thân, đại tẩu, đừng bận tâm nữa, con không sao rồi."

Hứa Thị kìm nén nước mắt: "Cơ thể con vốn đã yếu ớt, giờ lại bị rơi xuống nước một lần nữa, con nói xem, con bé này sao cứ động tí là dính đến nước thế, may mà lần này có Ngọc Nương ở đây, hôm qua lúc vê, nàng ấy đã cho con ngâm thuốc tắm rồi uống thuốc, lần này con phải nằm nghỉ cho khỏe."

Nhắc đến Ngọc Nương, Hứa Thị vội vàng nói: "Ngọc Nương, ngươi xem lại cho Tâm Nguyệt một chút đi, nó vừa mới tỉnh lại, xem thử có bị di chứng gì không."

Ngọc Nương nghe vậy liên bước tới, xem xét một lượt rồi thở phào nhẹ nhõm: "Không sao rồi, chỉ là bị hoảng sợ, lại rơi xuống nước, may mà bây giờ trời chưa lạnh lắm, nếu không yên tâm thì ngâm thêm hai lần thuốc tắm nữa." "Vậy thì tốt rồi, Tâm Nguyệt chắc cũng đói rồi, trong nồi còn cháo ấm, ta đi xem sao." Hứa Thị nói xong, liền cùng Trương Thị đi về phía bếp.

Ngọc Nương cũng đi ra ngoài chuẩn bị thang thuốc tắm.

Còn lại ba người ca ca cúi đầu đứng thành một hàng, ai nấy đều ủ rũ.

Thấy vậy, Cố Tâm Nguyệt bèn hỏi: "Các ca ca làm sao vậy?”

Cố Nhị Dũng khẽ thở dài: "Lần này là ta sơ suất quá, cứ nghĩ rằng tên ác nhân kia sẽ giở trò với Tống Dập, nào ngờ đối phương lại ra tay độc ác với muội muội, khiến muội phải..." Cố Tam Thanh cũng nghiến răng: "Phải, nếu huynh đệ ta về sớm một chút, nhất định sẽ không để cho tên ác nhân kia đạt được mục đích."

Cố Tâm Nguyệt lắc đầu an ủi: "Chuyện này không trách ca, bọn họ lần này nhắm vào muội, có phòng bị cũng vô dụng, may mà hai hài tử không sao."

Cố Đại Sơn tức giận nói: "Bọn người Ngô gia kia thật quá đáng, ta thấy gia sản gì đó có cũng được không có cũng chẳng sao, chúng ta từ từ kiếm là được, chỉ là muội và tiểu thư Ngô phủ không thù không oán, tại sao ả lại nhằm vào muội, còn cố ý hẹn muội ra giữa hồ?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 453


Nàng không muốn nói ra chuyện bản thân xuyên không đến đây, lỡ như bọn họ biết được nàng không phải là Cố Tâm Nguyệt thật, thì sẽ đau lòng đến nhường nào? Bây giờ ngay cả nàng cũng không phân biệt rỡ, rốt cuộc là hồn phách của Cố Tâm Nguyệt trở vê? Hay là nàng đã chiếm lấy thân xác của nàng ấy?

Nàng bèn giải thích: "Chắc là ả ta coi ta là tình địch trong tưởng tượng, muốn bắt ta để uy h.i.ế.p Tống Dập."

Ba ca ca nghe xong liền siết chặt nắm đấm: "May mà ta và Tam Thanh men theo dấu vết muội để lại, một đường tìm đến bờ hồ, ai ngờ vừa lên thuyền, đã thấy muội rơi xuống nước, huynh đệ ta vội vàng nhảy xuống vớt muội lên, may mà còn kịp thời, lúc đó trong nước còn có một nữ tử, chắc là ả nữ nhân độc ác kia?"

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy liền biết quả thực là hai ca ca đã cứu mình, liên yên tâm, sau đó nàng như nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Vậy nhị tiểu thư cũng được ca ca cứu lên à?”

"Ai thèm cứu ả ta? Ả ta hại muội thê thảm như vậy, huynh đệ ta không đạp thêm cho ả mấy cái đã là may mắn lắm rồi." Cố Tam Thanh tức giận nói.

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt liền yên lòng. Mọi chuyện đều là ả ta tự chuốc lấy, lỡ như cứu ả ta, Tam ca nói không chừng còn chuốc lấy phiền toái.

Cố Tam Thanh thấy nàng thở phào nhẹ nhõm, liền nói tiếp: "Chẳng qua lúc đó Ngô phủ cũng có gia định ở ven bờ, sau đó có hai người nhảy xuống cứu ả ta lên, nhưng nhị tiểu thư có lẽ đã bị dọa sợ, ba người ở trong nước giãy giụa một hồi lâu, lúc lên bờ đã ngất xỉu, y phục bị xé rách không ít, lúc đó trên bờ có không ít người vây xem."

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Cố Tâm Nguyệt không khỏi chép miệng: "Nhị tiểu thư kia một lòng muốn gả cho Tần Tranh, bây giờ tự chuốc lấy kết cục như vậy, cũng coi như là đáng đời, chỉ tiếc là muội không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng hả hê đó."

Cố Tam Thanh suýt chút nữa thì bị nàng chọc cười: "Lúc đó muội còn đang hôn mê bất tỉnh, còn muốn xem náo nhiệt? Thật là, huynh đệ ta đưa muội lên bờ cũng không dám chậm trễ, vội vàng đánh xe về nhà, lần này thật sự là nhờ có Ngọc Nương. "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Được rồi được rôi, thực ra muội không sao, chắc là sợ nước quá nên mới ngất xỉu, ca đừng lo lắng nữa, ra ngoài làm việc đi."

"Vậy được, muội muội, muội nghỉ ngơi thêm chút nữa, bồi bổ thân thể cho tốt, nếu không ngày mai Tống Dập trở về nhìn thấy sắc mặt của muội, chắc sẽ bị muội dọa c.h.ế.t khiếp."

Đến lúc này, Cố Tâm Nguyệt mới bỗng nhiên nhớ tới Tống Dập.

Nàng không khỏi ngẩn người, ngày mai chờ hắn trở về, nàng nên đối mặt với hắn như thế nào?

Ban đầu khi xuyên không đến đây, nàng cứ nghĩ chỉ là vì muốn báo đáp ân tình hai lần cứu nàng khỏi c.h.ế.t đuối của hắn.

Không ngờ, bọn họ lại có một đoạn nghiệt duyên như vậy? Hơn nữa còn có hai hài tử.

Nghĩ đến kiếp trước, quan hệ của hai người không được thân thiết lắm, nhất là lúc đầu hai người còn có chút gượng gạo, Cố Tâm Nguyệt không khỏi cảm thấy lạnh lòng.

Huống chỉ lúc đầu nàng cũng coi như là hại hắn, khiến hắn bỏ lỡ kỳ thi, mất đi mẫu thân, còn suýt chút nữa mất đi muội muội, liền càng thêm áy náy.

Chờ hắn trở về, nàng có thể giả vờ như không biết gì à?

Nếu như nàng không nói, mang theo những bí mật này, hai người còn có thể tiếp tục bên nhau à?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 454


Đang lúc Cố Tâm Nguyệt nhíu mày suy nghĩ những điều này, Tống Thanh Hoan đã cho hai hài tử ra ngoài chơi, còn mình thì đi vào.

Sau khi đến bên giường Cố Tâm Nguyệt, nàng ấy liền ngồi xuống, thấy vẻ mặt nàng đầy rấy lo lắng, nàng ấy liền lo lắng hỏi: "Tẩu tẩu, tấu không sao chứ? Chuyện Ngô phủ tẩu đừng lo lắng, lúc tẩu hôn mê, Tần Tranh cũng dẫn đại phu đến xem cho tẩu rồi, hắn nói, Ngô phủ hiện tại cũng đang rối loạn."

"Nhị tiểu thư Ngô phủ bị té xuống nước, mấy tên gia đinh vội vàng bế nàng ta lên, chuyện này ở thành Thanh Châu cũng bị đồn thổi sôi sục, hai ngày nay Ngô phủ đang nghĩ cách ém nhẹm.”

"Tần đại ca bảo chúng ta yên tâm, chờ ngày mai đại ca và Ngô đại thiếu gia thi xong trở về, mọi người lại thương lượng, dù sao mấy ngày nay mọi người đều ở nhà, có Tần đại ca chống lưng, chắc nàng ta cũng không dám đến gây sự, bằng không mọi người cá c.h.ế.t lưới rách, còn có chúng ta."

"Huống chi chuyện Hoài Cẩn và Tử Du bị bọn họ bắt cóc đã bị không ít người nhìn thấy, hai hài tử lại là ngoại tôn ruột của tri phủ đại nhân, chắc hẳn đại nhân cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."”

Cố Tâm Nguyệt khẽ lắc đầu: "Không phải, ta không lo chuyện này."

"Vậy tấu đây là đang..." Tống Thanh Hoan hình như nghĩ tới điều gì không nhịn được cười khúc khích: "Chẳng lẽ tẩu đang nghĩ đến đại ca à? Đại ca ngày mai thi xong là về rồi."

Cố Tâm Nguyệt liếc nàng ấy một cái, bỗng nhiên lại nhớ tới kiếp trước, lúc nàng mới đến Cố gia, Thanh Hoan khi đó chỉ là một tiểu cô nương 13,14 tuổi, vì muốn thêu y phục thêu giày cho nàng, hai tay nàng ấy đều bị kim đ.â.m thành cái rổ, còn lén lút giấu nàng không cho nàng biết.

Nghĩ đến đây, Cố Tâm Nguyệt lại không khỏi đỏ hoe khóe mắt.

Tống Thanh Hoan thấy vậy, cũng không khỏi luống cuống tay chân: "Tẩu tẩu, có phải muội nói gì sai rồi không? Tẩu đừng giận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt phá lệ cười nói: "A Hoan ngọc, sao ta lại giận muội chứ, ta chỉ là không ngờ tới còn có thể gặp lại muội."

Tống Thanh Hoan ngẩn người, qua một lúc lâu, nàng ấy mới hoàn hồn,"Tẩu... tẩu tẩu, tẩu nhớ lại rồi à?"

Bởi vì chỉ có tẩu tẩu lúc trước mới thỉnh thoảng gọi nàng ấy như vậy.

Hơn nữa lần này nàng tỉnh lại, nàng ấy rõ ràng cảm thấy cả người nàng đều không giống trước kia.

Trong lòng Tống Thanh Hoan đang hồi hộp.

Cố Tâm Nguyệt bên kia đã hoàn toàn ngây người, vội vàng xác nhận: "Muội biết hết rồi à?"

Tống Thanh Hoan đỏ bừng mặt, vặn vẹo hai tay, ấp úng nói,"Tẩu tấu, muội, muội cũng chỉ là đoán."

Cố Tâm Nguyệt vừa nhìn phản ứng của nàng ấy, liền hiểu ra, sau đó nàng lại hỏi: "Vậy huynh trưởng của muội có biết không?"

Tống Thanh Hoan lo lắng Cố Tâm Nguyệt lúc này đang tức giận, càng không dám thay Tống Dập giấu diếm điều gì, nàng ấy liền cúi đầu nói: "Tẩu tẩu, huynh ấy cũng là có nỗi khổ tâm, huynh ấy cảm thấy trước kia đối với tẩu không tốt, sợ tấu biết được sẽ giận huynh ấy, lại sợ tẩu biết được sẽ đau lòng, cho nên mới..."

Cố Tâm Nguyệt thấy Tống Thanh Hoan đã bị dọa sợ, liền vội vàng cười an ủi: "Thanh Hoan đừng sợ, ta không giận huynh trưởng của muội, chuyện này muội trước hết đừng nói cho ngươi ấy biết, chờ ngươi ấy thi xong trở về, ta sẽ tự mình nói với ngươi ấy."

Tống Thanh Hoan chột dạ liếc nhìn Cố Tâm Nguyệt, thấy nàng mặc dù trên miệng mang theo ý cười, nhưng trong ánh mắt đã có chút bốc hỏa, nhắc tới huynh trưởng nàng ấy cũng có vài phần nghiến răng nghiến lợi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 455


Nàng ấy nhịn không được âm thầm lo lắng thay ca ca.

"Tẩu tẩu, muội biết rồi, muội sẽ không nói cho huynh ấy đâu."...

Cố Tâm Nguyệt bị người nhà kiên trì đốc thúc, đành phải ở trên giường nằm thêm một ngày.

Đến ngày thứ hai, nàng thực sự nằm không được nữa, liền sớm xuống giường rửa mặt.

Sau khi sửa soạn đơn giản một chút, Cố Tâm Nguyệt nhìn bản thân trong gương, chỉ cảm thấy y thuật của Ngọc Nương quả nhiên có chút bản lĩnh, nàng nghỉ ngơi hai ngày, không chỉ cơ thể hoàn toàn khôi phục, ngay cả khí sắc cũng hồng nhuận hơn vài phần so với trước kia.

Cố Tâm Nguyệt vẽ sơ lông mày, liền chuẩn bị đi nhà bếp.

Bánh trung thu lần trước bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tất cả đều bị nướng cháy, nghĩ đến trước đó, nàng đã đồng ý hai hài tử, hôm nay chờ Tống Dập trở về sẽ bù lại tết Trung thu cho tốt, nàng liên nghĩ tới chuyện làm thêm một ít bánh nữa.

Cả nhà trên dưới đều lo lắng cho Cố Tâm Nguyệt, không ai còn tâm trạng ăn tết.

Vì để cho mọi người yên tâm, Cố Tâm Nguyệt càng hạ quyết tâm, hôm nay nàng sẽ chuẩn bị một bàn tiệc lớn, vừa an ủi mọi người, vừa để mọi người yên tâm.

Còn về món nợ giữa nàng và Tống Dập, đương nhiên là phải đóng cửa lại từ từ tính, không thể để mọi người lo lắng theo.

Hứa Thị thấy Cố Tâm Nguyệt dậy sớm như vậy, đã chạy ra nhà bếp, bà không khỏi nhíu mày: "Tâm Nguyệt, tại sao lại dậy sớm vậy? Không nằm thêm một lát à?"

Cố Tâm Nguyệt cười lắc đầu,"Mẫu thân, người xem, con đã khỏe hẳn rồi, sắc mặt con bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Để con đi nướng ít bánh trung thu, tối nay chờ Tống lang về, chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Thị đang nhào bột, bà ngẩng đầu nhìn Cố Tâm Nguyệt, thấy sắc mặt nàng hồng hào khỏe mạnh, bà mới yên tâm gật đầu: "Ừ, con muốn làm gì thì cứ bảo với ta, đừng để mệt."

Tống Thanh Hoan cũng đang ở bên cạnh phụ giúp, nghe Cố Tâm Nguyệt nói muốn đợi ca ca về nhà cùng nhau ăn mừng, nàng ấy thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra tẩu tẩu đã nguôi giận với ca ca rồi: "Tẩu tẩu, tẩu cần muội làm gì cứ sai bảo."

"Được, một lát nữa chúng ta cùng làm.”

Buổi sáng, Cố Tâm Nguyệt nướng rất nhiều bánh trung thu, có nhân đậu đỏ, nhân thịt tươi, nhân trứng muối. Đến chiều, nàng bắt tay vào chuẩn bị cơm tối.

Tống Chính Quang và Ngọc Nương lần này đã mang từ trang trại về rất nhiều gà, vịt, cá, heo, dê tươi sống, Cố Tâm Nguyệt chọn một miếng sườn dê, hầm với củ cải đỏ thành một nồi thịt dê hầm.

Nàng còn chuẩn bị làm thêm chân giò hầm nước tương, thịt kho tàu, thịt luộc để mấy nam nhân trong nhà ăn lai rai.

Một lát nữa, nàng sẽ làm thêm hai con vịt quay, chè trôi nước đường phèn và thịt kho tàu chua ngọt.

Nàng cũng làm thêm một ít rau tươi nữa, chừng này là đủ cho nhiều người ăn rồi. Sau khi nàng chuẩn bị xong xuôi, nhìn trời cũng đã không còn sớm nữa, Cố Nhị Dũng chạy vào bếp, hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Muội muội, ta và Tam Thanh đi đón Tống Dập về, muội có muốn đi cùng không?"

Cố Tâm Nguyệt đang bận rộn chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, nàng ngẩng đầu cười với nhị ca: "Muội không đi đâu, nhị ca và tam ca cứ đi đón Tống lang về, cũng như nhau mà.”

Cố Nhị Dũng ngơ ngác gãi đầu.

Với tình cảm của hai người, muội muội nhất định là không yên tâm, muốn tự mình đi đón Tống Dập về.

Huống chi nàng vừa mới chịu uất ức lớn như vậy, chẳng phải đang mong nhớ muốn gặp hắn lắm à?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 456


Tại sao muội muội lại có vẻ như không muốn gặp hắn vậy nhỉ? Ban đầu hắn còn nghĩ nếu muội muội muốn đi, hắn sẽ khuyên nàng đừng đi, bây giờ xem ra hắn không cần phải tốn nước bọt nữa.

Vậy là hắn dẫn theo tam đệ đi thẳng đến trường thi.

Trước cổng trường thi, rất nhiều sĩ tử vừa thi xong đang lục tục bước ra.

Ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi, suy cho cùng, trải qua chín ngày bảy đêm, lại còn phải căng não làm bài thị, quả thật không dễ dàng gì.

Hai người rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng Tống Dập trong đám người, chỉ thấy hắn gầy đi trông thấy, vẻ mặt hơi mệt mỏi, nhưng tỉnh thần nhìn chung vẫn ổn.

Tống Dập vừa thi xong, liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo dòng người đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, hắn đã nhìn thấy Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đang đứng đợi.

Sau đó, hắn lại không nhịn được đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy người mà mình muốn gặp.

Hắn mới sải bước về phía Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh.

Vừa đến gần, hắn liền hỏi dồn dập: “Nhị ca, tam ca, Tâm Nguyệt và hài tử ở nhà có khỏe không?"

Hai ngày nay, mặc dù người ở trường thi, nhưng trong lòng hắn luôn thấp thỏm bất an.

Hắn chỉ hận không thể lập tức mọc cánh bay vê nhà xem thử.

Vẻ mặt Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nghĩ đến chuyện mà mọi người vừa mới bàn bạc, chuyện của muội muội trước tiên không nói cho Tống Dập biết, chờ hắn về nhà ăn một bữa cơm ngon, ngủ một giấc thật ngon đã rồi tính sau.

Nếu không, lỡ như hắn biết được, e rằng sẽ ăn không nổi mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế là hai người liếc nhìn nhau, đồng thanh đáp: "Không sao, mọi người đều ở nhà cả, bây giờ muội muội đang chuẩn bị cơm tối, nói là đợi ngươi về để ăn mừng."

"Đúng đó, muội phu, chúng ta mau về thôi, mọi người ở nhà chắc đang đợi đấy!"

Nghe hai người nói vậy, Tống Dập mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đáp: "Được, chúng ta về thôi."

Ba người vừa về đến nhà, mọi người liên vây quanh hỏi han.

Hai hài tử là người vui mừng nhất, nhào tới ôm chầm lấy Tống Dập.

Cố lão đầu đón lấy đồ trên người Tống Dập, ân cần hỏi han: "Kì thi vừa rồi thế nào rồi?"

"Cũng tạm ổn." Tống Dập mỉm cười đáp, ánh mắt không kìm được lại liếc nhìn vào trong sân.

Cố lão đầu lại cảm thán: "Thi cử thật là vất vả, nhìn Tống Dập gây cả đi một vòng rồi kìa."

Tống Dập an ủi: "Không sao đâu, ăn thêm vài bữa là lại đây đặn ngay.

Ngọc Nương cười đùa: “Đúng vậy, người trẻ tuổi mà, sức khỏe tốt lắm, nhịn đói mấy bữa cũng chẳng hề hấn gì, lát nữa ăn nhiều cơm Ngọc Nương nấu là lại đầy đặn ngay.”

Nghe nhắc đến Cố Tâm Nguyệt, Tống Dập vội vàng nhân cơ hội lên tiếng: "Khụ, chắc giờ này Tâm Nguyệt vẫn còn bận bịu dưới bếp, ta xuống xem nàng ấy một chút." Mọi người thấy dáng vẻ vội vàng của hắn, đều không nhịn được mà tủm tỉm cười.

Tống Dập sải bước đến phòng bếp, nhưng vừa đến cửa, hắn bỗng dừng lại.

Tống Dập khẽ ho một tiếng, như đang muốn báo hiệu cho người bên trong: "A Nguyệt, ta về rồi đây."

Cố Tâm Nguyệt đang bận rộn, nghe thấy tiếng gọi, nàng liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài, mỉm cười nhạt: "Ngươi về rồi đấy à? Chờ một lát nữa cơm canh sẽ xong ngay."

Chỉ là một câu nói hết sức bình thường, nhưng Tống Dập lại cảm nhận rõ ràng sự xa cách và lạnh nhạt trong lời nói của nàng. Hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng.

Trong suốt chín ngày bảy đêm ở trong căn phòng chật hẹp nơi trường thi, điều duy nhất giúp hắn có thể kiên trì chính là A Nguyệt và hai hài tử.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 457


Hắn cứ ngỡ rằng khi mình trở về, nàng sẽ vui mừng khôn xiết mà vây quanh hỏi han hắn đủ điều.

Không ngờ, thứ mà hắn nhận được chỉ là một câu nói hờ hững như vậy.

Trong lòng hắn dâng lên một nỗi tủi thân khó tả: "Không cần vội, ta chưa đói. "

Thấy nàng không có ý định tiếp lời, hắn cũng không biết nên đi hay nên ở lại, bèn cứ thế đứng bần thần trước cửa bếp một hồi lâu.

Hoài Cẩn từ phía sau đi tới, cậu bé lặng lẽ quan sát, đến trước mặt Tống Dập, lớn tiếng nói: "Cha, cha gầy đi nhiều quá, mấy hôm nay cha không được ăn uống đầy đủ à?"

Tống Dập nhìn Hoài Cẩn với ánh mắt tán thưởng, cười hỏi: "Có à?"

"Gầy thật mà, cha không tin thì hỏi mẫu thân đi." Hoài Cẩn tiếp tục nói.

Tống Dập nhìn Cố Tâm Nguyệt với ánh mắt đầy mong đợi, như đang chờ nàng lên tiếng.

Tay Cố Tâm Nguyệt vẫn không ngừng làm việc, nàng chỉ ngẩng đầu lên nhìn hẳn một cái rồi cười nói: "Hoài Cẩn tỉnh mắt thật, đúng là gầy đi rồi. Tối nay ăn nhiều một chút để bồi bổ nhé."

Tống Dập: "..."

Chẳng mấy chốc, trời đã sẩm tối, mâm cơm nhà họ Cố cũng đã được dọn ra đầy ắp.

Cố Tâm Nguyệt bưng thêm mấy chiếc bánh trung thu ra, để khỏi phải đi đi lại lại.

Mấy hài tử nhìn những chiếc bánh trung thu vàng ươm, nhớ đến hương vị thơm ngon lúc trưa, lại không khỏi thèm thuồng.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, lắc đầu cười nói: "Để đây đã, lát nữa ăn cơm xong, ra sân ngắm trăng, mỗi người lại ăn một cái. Còn bây giờ thì lo mà ăn cơm cho ta."

Hoài Cẩn và Tử Du ngoan ngoãn ngôi vào bàn ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bữa cơm tối chính thức bắt đầu, mọi người đều không hẹn mà cùng động đũa.

Mặc dù mọi người trên bàn ăn vẫn nói cười như thường lệ, nhưng dường như có điều gì đó không đúng.

Tống Dập cảm giác như mọi người đều đang giấu giếm hắn chuyện gì đó.

Ngay cả Hoài Cẩn và Tử Du cũng không dám nhìn hắn nhiều.

Tống Dập đành gác lại những suy nghĩ trong lòng, định bụng lát nữa về phòng sẽ hỏi, rồi cũng bắt đầu động đũa.

Mọi người vừa mới ăn được hai miếng, thì từ sân trước đã vang lên tiếng mở cửa đầy gấp gáp.

Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục chạy ra mở cửa, nhìn thấy là Ngô Phi Vũ, vội vàng cho hắn vào.

Vừa bước vào sân, Ngô Phi Vũ đã vội vàng chạy thẳng đến phòng ăn.

Hẳn lao đến trước mặt Cố Tâm Nguyệt, kéo nàng dậy, quan sát từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ không bị thương chứ?"

Tống Dập cảm giác như tim mình như ngừng đập, hắn định lên tiếng hỏi thì đã nghe thấy Ngô Phi Vũ bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Ta thi xong liên vê phủ ngay, vừa gặp Trần quản gia đã nghe nói chuyện xảy ra với tỷ, thật không ngờ Ngô Hàm Tuyết lại to gan đến vậy, dám thừa dịp ta và tỷ phu đi thi, bắt cóc tỷ và hai hài tử! Còn đẩy tỷ xuống nước!" "Ta nghe xong tức giận muốn trói ả ta lại cho tỷ trút giận, không ngờ ả ta lại khóc lóc om sòm muốn treo cổ ở trong viện, ta tức giận bèn đi tìm cha, để người xử lý công bằng."

"Tỷ yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho tỷ! Nếu cha không nỡ, vậy thì ta sẽ tự mình ra tay, tuyệt đối không tha cho ả!"

Bên cạnh, Tống Dập nghe không sót một chữ nào lời Ngô Phi Vũ nói.

Sắc mặt hắn từ lâu đã tối sầm lại, hắn buông nắm tay đỏ bừng ra, kéo Cố Tâm Nguyệt đi, đưa nàng về phòng hai người.

Ngô Phi Vũ chỉ vào bóng lưng hai người rời đi, gọi lớn: "Ê ê ê, tỷ phu, ngươi muốn đưa tỷ tỷ đi đâu?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 458


Sau đó, nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, lúc này hắn mới chậm chạp nhận ra, gãi đầu xấu hổ nói: "Tỷ phu ta vừa mới trở về, chắc hẳn còn chưa biết chuyện này phải không?”

Cố Tam Thanh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Không phải là thấy Tống Dập mệt mỏi, định để hắn ăn cơm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi nói à, ai ngờ ngươi lại đến."

Ngô Phi Vũ ngượng ngùng cười hì hì: "Ta cũng là vừa về nhà nghe được chuyện này, lo lắng nên lập tức chạy đến đây, không thể trách ta, không thể trách ta được, ta đây cũng là quyên tâm sẽ loạn." Sau đó hẳn lại xác nhận với Ngọc Nương: "Ngọc Nương, người chắc chắn tỷ tỷ ta không sao chứ?"

Ngọc Nương nhướn mày trêu chọc: "Thật sự không sao rồi."

Ngô Phi Vũ cười nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, thức ăn sắp nguội rồi, vậy chúng ta ăn cơm trước nhé?”

Tống Dập kéo Cố Tâm Nguyệt, nhanh chóng trở về phòng.

Vừa đóng cửa lại, hắn lập tức vén tay áo của Cố Tâm Nguyệt lên, Cố Tâm Nguyệt trừng lớn mắt: "Ngươi làm gì vậy?”

Tống Dập kiểm tra một lượt, thấy tay chân nàng không có vết thương, liền vội vàng hỏi: "Nàng bị thương chỗ nào?"

Cố Tâm Nguyệt thiếu chút nữa bị dáng vẻ hoảng hốt của hắn chọc cười, mím môi nói: "Không sao, chỉ là bị rơi xuống nước, nhiễm chút lạnh, nằm hai ngày là khỏi hẳn rồi."

"Vậy sao nàng xảy ra chuyện mà không nói cho ta biết?"

"Ngươi đang ở trường thi, cũng không ra được, hơn nữa ta cũng không sao, ngươi có trở về cũng vô ích."

"Vậy tại sao vừa rồi, lúc ta trở về nàng lại không nói, nếu không phải Phi Vũ đến, các ngươi định giấu ta đến bao giờ? Trước đây chúng ta đã nói rõ ràng rồi, có chuyện gì nhất định phải nói cho đối phương biết ngay, nàng giấu ta như vậy, có biết ta..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hừ." Cố Tâm Nguyệt cười lạnh cắt ngang: "Nói đến chuyện giấu giếm, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi có chuyện gì giấu ta à?"

Tống Dập bị hỏi đến mức ngây người ra.

Rõ ràng hắn đang nói nàng cố ý giấu giếm không nói, tại sao lại nói đến hắn? Cố Tâm Nguyệt thấy vẻ mặt hắn ngơ ngác, bèn nhắc nhở: "Lần rơi xuống nước này, ta có một giấc mơ, nhớ lại một số chuyện cũ năm xưa, ngươi có muốn suy nghĩ cho kỹ hay không, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội nữa, biết đâu nếu ngươi tự mình thú nhận, ta còn có thể tha thứ cho ngươi một lần." Trong lòng Tống Dập giật thót.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Tâm Nguyệt, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, hắn vội vàng đỡ nàng ngồi xuống bên giường.

Còn hắn thì ngồi xổm dưới chân nàng, nắm lấy bắp chân nàng, như sợ nàng sẽ chạy mất.

Cố Tâm Nguyệt vừa định vùng vẫy, liền nghe thấy Tống Dập thấp giọng nói: "Nương tử, ta sai rồi."

Lời nói ra khỏi miệng trở nên mềm nhữn, tay hắn lại nắm chặt không buông, rõ ràng là chột dạ, sợ nàng chạy mất.

Cố Tâm Nguyệt thấy mình không đứng dậy được, bèn hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi nói xem, sai ở đâu?”

Tống Dập ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, trong mắt tràn đầy thâm tình: "Thực ra ta sớm đã nhận ra nàng rồi, ta không nên giấu nàng."

"Ngươi nhận ra ta từ khi nào?" Cố Tâm Nguyệt không nhịn được tò mò hỏi.

"Vài ngày đầu tiên khi nàng mới gả cho ta, ta đã nhận ra rồi, chỉ là không dám chắc chắn, sau đó dần dần, ta phát hiện ra nàng càng ngày càng có nhiều điểm quen thuộc, ta mới dần dần chắc chắn." Tống Dập vừa nhìn chằm chằm vào sự thay đổi nhỏ trên mặt nàng, vừa thành thật khai báo.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 459


"Nếu ngươi đã quyết định rồi, tại sao lại nỡ giấu diếm ta?" Cố Tâm Nguyệt bấm nhẹ vào tay hắn, dịu dàng hỏi.

"Ta... ta sợ nàng không tin, nên mới không dám nói, sau lại sợ nàng tin rồi sẽ rời xa ta."

"Ngươi xem ta là người không hiểu chuyện à? Nếu ngươi chịu nói với ta, tại sao ta phải rời đi?"

Tống Dập thở dài bất lực, áy náy nói: "Kiếp trước khi nàng đến, ta đã không tốt với nàng, nếu lúc đó ta ở nhà, có lẽ nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện, ta nợ nàng... quá nhiều."

Cố Tâm Nguyệt nhớ tới kiếp trước liền chột dạ, lẩm bẩm: "Lúc đó, ngươi nào biết ta sẽ sinh non, đâu liên quan gì đến ngươi, nói đi cũng phải nói lại, ngươi vốn không nợ ta, ngược lại là ta nợ ngươi, kiếp trước là ta bị người ta ám toán làm liên lụy ngươi, khiến ngươi chịu nhiều khổ sở, kiếp này coi như ta trả nợ, xem như chúng ta đã huề nhau.”

Nghe Cố Tâm Nguyệt nói một hơi nhiều như vậy, Tống Dập không khỏi giật mình: "Phu nhân, nàng muốn làm gì? Nàng đừng nói như vậy..."

Cố Tâm Nguyệt không ngờ Tống Dập phản ứng lớn như vậy, nàng định đứng dậy, lại không nhúc nhích được. Chỉ thấy hắn hai tay run run, ôm chặt lấy chân nàng: "Phu nhân, ta sai rồi."

Cố Tâm Nguyệt sờ mũi, thấy hắn cả người mệt mỏi, gây đến mức sờ vào thấy xương, nàng cũng không nỡ lòng nào tiếp tục đôi co với hắn nữa.

Nàng liền đẩy hắn: "Ta đói rồi, ngươi không đói à? Không ởi ăn cơm, người trong phủ sẽ lo đấy, chắc mọi người đều đang đợi chúng ta."

Tống Dập nghe giọng điệu của nàng cuối cùng cũng mềm mỏng, không khỏi mừng rỡ trong lòng, cười nói: “Ta cũng đói, nàng xem ta gầy đi nhiều rồi, nàng sờ thử xem."

Cố Tâm Nguyệt liếc hắn một cái, thuận thế nhéo lên cánh tay hẳn: "Ai thèm sờ ngươi, ta chỉ sợ mọi người lo lắng, không có nghĩa là tha thứ cho ngươi đâu, tối nay chúng ta tâm sự tiếp."

"Được, phu nhân muốn tính số thế nào, ta đều nghe theo nàng."

Nói xong, hắn liền vui vẻ dắt Cố Tâm Nguyệt ởi ra ngoài.

Cố Tâm Nguyệt giãy giụa mấy cái không được, đành phải bỏ cuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người vừa đến sảnh trước, liên thấy mọi người đang dùng cơm vui vẻ. Đặc biệt là Ngô Phi Vũ, người gây ra tội lỗi tày trời lại ăn uống vui về nhất. Tống Dập không nhịn được ghé vào tai Cố Tâm Nguyệt thấp giọng cười nói: "Phu nhân, đây là lo lắng mà nàng nói à?"

Mọi người thấy nụ cười trên mặt Tống Dập, liền biết hắn không còn giận nữa, vội vàng mời hắn ngồi xuống dùng cơm.

Chỉ là tại sao Tâm Nguyệt lại có vẻ không vui? Lúc nãy rõ ràng là Tống Dập tức giận hơn mà.

Tống Thanh Hoan nhìn ca ca đang ân cần gắp thức ăn cho tẩu tẩu, liền lập tức hiểu ra.

Xem ra ca ca và tẩu tẩu đã nói chuyện rõ ràng rồi, như vậy cũng tốt, nàng ấy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm....

Ngày hôm sau.

Tống Dập trực tiếp viết đơn kiện Ngô Hàm Tuyết lên nha môn.

Tân Tranh và Ngô Phi Vũ cũng theo sát phía sau, đích thân đến để ủng hộ hắn.

Trong phút chốc, thành Thanh Châu dậy sóng.

Mọi người đều lên án Lâm Thị và nhị tiểu thư nhà họ Ngô độc ác, một tay che trời.

Trước đây, Lâm Thị đã nhân lúc bản thân quản gia để lấy đi tài sản mà Tô phu nhân để lại cho hai hài tử còn nhỏ.

Nay, bà ta lại sai người đi cướp của Tống Dập, cản trở hắn tham gia kỳ thi thu, bắt cóc hai hài tử của tỷ tỷ Ngô Phi Vũ.

Ngay cả người kế mẫu không liên quan của hai hài tử cũng bị bà ta bắt cóc và đẩy xuống sông.
 
Back
Top Bottom