Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 340


Ai ngờ, mới được mấy ngày, đã có người tìm đến tận cửa?

Cố Tâm Nguyệt biết hắn lo lắng, vội vàng ngăn lại: "Yên tâm, ta sẽ không suy nghĩ lung tung, bây giờ chúng ta đã là người một nhà, bất kể vì lý do gì mà đắc tội với hắn, hậu quả thế nào, ta cũng sẽ cùng ngươi đối mặt."

Nàng còn chưa nói hết lời, Tống Dập đã trực tiếp ôm người đứng đối diện vào lòng, ôm chặt lấy nàng.

Cố Tâm Nguyệt vòng tay lên lưng hắn, dịu dàng đáp lại.

Đồng thời trong long nàng cũng thầm nhớ lại cốt truyện của nguyên tác...

Trong nguyên tác, ban đầu có nói, lúc Tống Dập tham gia kỳ thi viện cuối cùng của kỳ thi đồng sinh tại phủ Thanh Châu, hắn bỗng nhiên bị người ta tính kế, bất đắc dĩ phải cưới một nữ tử về nhà.

Nhưng trong sách không miêu tả nhiều về cuộc hôn nhân này, thời gian bỗng nhiên nhảy đến lúc thê tử hắn khó sinh, hai hài tử ra đời.

Nếu theo như Tống Dập vừa nói, thê tử trước của hắn là đích nữ của đại nhân phủ Thanh Châu.

Một đích nữ đường đường chính chính vậy mà lại bị người ta bày mưu tính kế gả đến thôn Lê Hoa nghèo nàn hẻo lánh, mà đệ đệ của nàng ta cũng vô tình bị đưa đến biên quan tòng quân. Nhìn thế nào cũng thấy phủ của vị tri phủ này có vấn đề lớn.

Đang lúc hai người ôm nhau đứng một lúc thì bỗng nhiên từ tiền viện truyên đến giọng nói quen thuộc của một nam nhân.

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu khỏi n.g.ự.c Tống Dập, nghi ngờ hỏi: "Tại sao ta lại nghe thấy giọng của đồng học ngươi thế?"

Tống Dập cũng ngơ ngác: "Hình như là hắn thật."

Hai người vội vàng ra khỏi phòng vào tiền viện, phát hiện Lý Văn Tài đang được Cố Tam Thanh dẫn vào, vẻ mặt vội vã. Tống Dập vội vàng mời người vào tiền sảnh, Cố Tâm Nguyệt thì vào bếp, một lát sau đã bưng trà nước vào.

Vừa vào cửa, nàng đã nghe Lý Văn Tài đang giải thích với Tống Dập: "Ta cũng là lúc tan học mới nghe nói tiệm nhà ngươi bị người ta đập phá, ta liền đi dò la một chút, sáng nay có người đến muộn, vừa vào thư viện đã thấy Hoàng quản sự của công xá lén lút kéo tùy tùng của Ngô Phi Vũ nói chuyện, ta thấy chuyện này có lẽ có liên quan đến việc tiệm nhà ngươi bị đập phá."

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt nhìn nhau, nghi ngờ hỏi: "Ý ngươi là, bọn họ cho rằng tiệm lẩu cay của chúng ta cướp mất việc làm ăn của công xá à?”

"Rất có thể." Lý Văn Tài uống một ngụm trà lớn, tiếp tục giải thích: "Hai người không biết đâu, công xá này chính là sản nghiệp của nhà họ Ngô, tiệm lẩu cay của hai người cướp mất không ít mối làm ăn của công xá, dạo này chúng ta lại ăn cơm hai người đưa đến trong thư viện, khiến mọi người đều phàn nàn công xá, còn nghe nói ngay cả Khương phu tử cũng không ăn cơm công xá nữa, hai người cứ ngẫm mà xem."

"Thì ra là vậy." Tống Dập từ từ thở ra một hơi, trâm giọng nói.

Cố Tâm Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng vốn còn tưởng là vì mối thù cũ ba năm trước, không ngờ chỉ là vì chặn mất đường làm ăn của người ta.

Chỉ cần không liên quan đến hai hài tử là được.

Lý Văn Tài thấy sắc mặt hai người bình thản, không khỏi sốt ruột thay bọn họ: “Tại sao hai người còn bình tĩnh như thế hả? Đó chính là tiểu bá vương của phủ Thanh Châu đấy, chọc vào hắn, hai người còn có ngày lành à?”"

Tống Dập gật đầu với hắn: "Cảm ơn ngươi đã đến báo, chuyện này chúng ta sẽ cẩn thận, từ ngày mai chúng ta sẽ không ăn cơm ở thư viện nữa."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 341


Nghe nói không thể đưa cơm nữa, Lý Văn Tài không khỏi có chút thất vọng: "Được rồi, chúng ta cứ tránh gió trước đã, vậy trưa nay chúng ta vẫn đến tiệm ăn nhé, lỡ có ai đến gây sự, chúng ta ở đó cũng đông người hơn.”

"Ừ, đa ta." Tống Dập chắp tay nói.

Sau khi tiễn Lý Văn Tài đi, hai phu thê đều trâm ngâm một lúc.

Cố Tâm Nguyệt mới lên tiếng hỏi: "Vậy là bọn họ không muốn chúng ta đưa cơm nữa, vậy lát nữa ngươi hãy đến chỗ Khương phu tử nói một tiếng, từ ngày mai chúng ta không đưa cơm nữa, chỉ là tiệm lẩu cay này thì phải làm sao?"

"Được, sáng mai ta sẽ đến nhà Khương phu tử đánh tiếng trước, còn tiệm lẩu cay, ngày mai nghỉ một ngày, tiệm bị phá như vậy, cũng phải mất thời gian dọn dẹp." Tống Dập nói: "Còn về sau, chuyện này có lẽ phải nhờ Tân công tử giúp đỡ, dù sao ở phủ Thanh Châu này, người có thể chống lại nhà họ Ngô e rằng chỉ có nhà họ Tần."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, nếu không được thì chuyển nhượng tiệm này cho Tần công tử vậy, dù sao cũng không thể để nơi này rơi vào tay người khác, hắn không cho chúng ta thoải mái, cũng đừng hòng lấy được dễ dàng."

Hai người bàn bạc xong, lại đi an ủi cả nhà một lượt.

Đêm đó, cả nhà đều ngủ không yên giấc.

Sáng hôm sau, Tống Dập mang theo đồ ăn sáng do Cố Tâm Nguyệt làm đến nhà họ Khương.

Khương phu tử nghe tin tiệm bị đập phá, ông ta không khỏi đau lòng, mắng một trận từ trên xuống dưới nhà họ Ngô.

Sau khi mắng xong, ông ta bình tĩnh lại, lại bắt đầu khuyên bảo Tống Dập.

"Đại trượng phu, có thể co cũng có thể duỗi."

"Nhịn một khắc, sóng yên biển lặng, huống chi bây giờ các ngươi đã có gia đình, ở phủ Thanh Châu này chưa có cơ sở vững chắc, mười năm đèn sách không ai hỏi, một bước thành danh thiên hạ hay, chờ sau này ngươi thành đại sự, mới có thể bảo vệ tốt cho gia đình."

Tống Dập chắp tay: "Vâng, phu tử yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này."

Ăn sáng xong, Tống Dập vẫn đến thư viện như thường lệ, không có gì khác thường.

Còn người nhà họ Cố, sau một đêm trằn trọc, mọi người cũng đã suy nghĩ thông suốt, chân đất không sợ đi giày.

Bọn họ vốn là chạy nạn đến đây, một đường đi đến đây, sợ ai chứ?

Trời không tuyệt đường người, so với ở nhà lo lắng cái này lo lắng cái kia, không bằng bọn họ đến tiệm dọn dẹp đồ đạc.

Cho dù không bán lẩu cay nữa thì chuyển nhượng tiệm cũng phải dọn dẹp sạch sẽ.

Thế là, sau khi ăn sáng xong, người nhà họ Cố cũng kéo nhau đến tiệm.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ trong tiệm, Cố lão đầu và Cố Đại Sơn lại sửa sang lại bàn ghế bị đập hỏng. ...

Nhà họ Ngô.

Ngô Phi Vũ nghe nói tiệm của nhà người ngoại thành kia bị đập, bọn họ không những không khóc lóc om sòm, còn chủ động nghỉ bán, thậm chí bên thư viện cũng không đưa cơm nữa.

Hắn không khỏi cảm thấy có chút nhạt nhẽo.

Không phải nói cả nhà rất lợi hại à? Vậy mà cũng chỉ đến thế thôi à?

Trần Khai đứng bên cạnh cẩn thận hỏi: "Đại thiếu gia, sáng mai chúng ta vẫn đến thư viện chứ? Lão gia lại sai người đến hỏi rồi."

"Không đi, thư viện chán lắm, còn không bằng thời gian ta ở biên quan." Ngô Phi Vũ nhíu mày, sau đó nói: "Ngày mai đi theo ta đến sòng bạc chơi. ˆ

"Cái này thì..." Trần Khai khó xử: "Nhưng lão gia đã dặn dò, sau này...”

"Thôi thôi, nói nhiều quá, lần trước không phải ngươi đã gặp Tân Tranh ở phủ nha rồi à, nếu hắn cũng đã về, ngày mai đi tìm hắn uống rượu."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 342


Chờ đến khi Tống Dập tan học, còn chưa kịp đi tìm Tần Tranh, vừa về đến nhà, hắn đã thấy Tần Tranh đã đến nhà.

Cố Tâm Nguyệt đã kể lại đầu đuôi sự việc cho Tân Tranh nghe.

Thấy Tống Dập về, nàng liền đứng dậy nói: "A Dập, Tần công tử đã biết chuyện tiệm bị đập, hôm nay hắn cố ý đến đây bàn bạc với chúng ta, vừa lúc ngươi về, ta đi chuẩn bị bữa tối."

Sau đó nàng lại quay sang Tân Tranh nói: "Tối nay ở lại ăn cơm nhé."

"Vậy thì tốt quá." Tần Tranh cười đáp.

Chờ đến khi Cố Tâm Nguyệt và người nhà họ Cố rời đi, tiền sảnh chỉ còn lại Tần Tranh và Tống Dập.

Tân Tranh thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn Tống Dập: "Ta đã ngầm tìm hiểu, hai năm trước, Ngô Phi Vũ mới từ biên quan trở về, hắn không biết ngươi ở trong thành, càng không biết trước đây A Nguyệt còn để lại hai hài tử."

"Hắn đều không quen biết ngươi và hài tử nên không có vấn đề gì, chỉ có Cố nương tử, ngươi đừng để Ngô Phi Vũ nhìn thấy nàng, lỡ như hắn nhận ra..."

Nói được một nửa, Tần Tranh thấy Tống Dập khẽ gật đầu, hắn mới nói tiếp: "Chuyện năm đó, sau này ta cũng đã phái người đi điều tra năm đó các ngươi xảy ra chuyện có lẽ có liên quan đến kế mẫu của A Nguyệt, hơn nữa năm đó, Phi Vũ cũng bị đưa đến biên quan sớm hơn, càng có nhiều nghỉ vấn."

"Hai năm trước, Phi Vũ trở về phủ Thanh Châu, nghe tin A Nguyệt xảy ra chuyện, hắn đã nổi trận lôi đình, lúc đó hắn muốn đến thôn Lê Hoa tìm nàng ấy nhưng bị Lâm Thị ngăn lại, còn bị Ngô đại nhân cấm túc ở nhà."

"Sau đó, hắn liền trở nên bất kham, ngang ngược, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, giờ đây ngay cả Ngô đại nhân cũng đau đầu với hắn..." Trên mặt Tân Tranh lộ vẻ tiếc nuối.

Hắn không khỏi nhớ lại hồi nhỏ, lúc đó Phi Vũ rất nghe lời A Nguyệt, từ sau khi mẫu thân của bọn họ mất, mỗi lần ra ngoài, hắn đầu bám chặt sau lưng A Nguyệt.

Lúc đó, mọi người còn trêu hắn là con sâu đo.

Ai mà ngờ mới qua bao nhiêu năm...

Hai người nhỏ giọng trò chuyện một lúc, Cố Tâm Nguyệt bên kia đã gọi hai người ra ăn tối.

Hai người mới di chuyển đến phòng ăn.

Ban đầu, Cố Tâm Nguyệt và Tần Tranh đề nghị, nếu không mở được tiệm thì sẽ chuyển nhượng cho Tần Tranh. Nhưng ai ngờ Tân Tranh đã có tính toán riêng, hắn nói rằng Ngô đại công tử và hắn từ nhỏ đã có quan hệ tốt.

Chuyện này do hắn đứng ra hòa giải, hắn nói rằng tiệm này này có tiền đầu tư của hắn, đối phương chắc chắn sẽ nể mặt hắn.

Như vậy, việc kinh doanh lẩu sẽ có thể tiếp tục.

Người nhà họ Cố nghe xong, đúng là đường cùng thì lại thấy lối thoát. Bọn họ ngay lập tức nhìn thấy hy vọng.

Vì vậy, bữa cơm này, nói là cả nhà cùng nhau khao Tân Tranh, cũng không hề quá lời. Bọn họ không chỉ làm món lẩu mà hắn vẫn luôn nhớ mãi, còn đặc biệt làm thêm mấy con gà luộc, lúc này đang hầm trong nồi, lát nữa hắn đi thì mang theo là vừa.

Sau khi ăn uống no say, Tân Tranh xách theo mấy con gà luộc nặng trịch về nhà.

Sáng hôm sau, hắn liền phái người đi đưa thiệp mời, hẹn mọi người trưa nay đến tửu lâu uống rượu.

Vừa khéo Ngô Phi Vũ cũng có ý định này, quả là vừa vặn, cả hai liền đúng giờ cơm đến Đa Vị Lâu.

Nhiều năm không gặp, hai người vẫn rất thân thiết.

Chờ đến khi rượu và thức ăn đã đầy đủ, hai người nâng ly chúc tụng một hồi, Tần Tranh mới từ từ nói ra.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 343


"Phi Vũ, ta từ kinh thành quay về đã mấy tháng, hôm nay mới có thời gian rảnh mời ngươi đến, là lỗi của ta, Tân ca tự phạt một chén." Tần Tranh vẻ mặt áy náy nói.

Ngô Phi Vũ nhướng mày: "Tần ca hôm nay mời ta tới đây, không chỉ vì chuyện này chứ, với mối quan hệ từ nhỏ đến lớn của chúng ta, cần gì phải che đậy như vậy?"

Tần Tranh bất đắc dĩ cười một tiếng: "Cái tên tiểu quỷ này, đúng là tỉnh ranh, không ngờ chớp mắt đã lớn thế này, thật ra hôm nay ta mời ngươi đến, đúng là có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."

Thấy hắn không nói gì, Tân Tranh liên tiếp tục nói: "Là thế này, nghe nói trước đó ngươi phái người đi đập một tiệm lẩu, vừa khéo tiệm đó là của một bằng hữu ta mở, ta cũng góp tiền vào chờ lấy cổ tức, cho nên ta đến hỏi ngươi, có phải có hiểu lầm gì không?"

Vẻ mặt Ngô Phi Vũ tỏ vẻ không sao cả, hắn nhún vai: "Không có hiểu lầm gì, nếu nói là ngươi che chở, vậy thì càng không có hiểu lầm."

Tần Tranh bất đắc dĩ cười, chắp tay nói: "Nếu đã vậy, vậy thì đa tạ ngươi nể mặt ta."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Ngô Phi Vũ bỗng nhiên có hứng thú, cười nói: "Tân ca, ngươi có người trong lòng rồi à?" Tần Tranh sửng sốt, lập tức phủ nhận: "Không có, đến giờ vẫn cô đơn lẻ bóng."

"Đừng ngại, có người nhìn thấy ngươi đến phòng hộ tịch của nha môn, có phải giúp nhà kia làm hộ tịch không?” Ngô Phi Vũ truy hỏi.

Tần Tranh thấy hắn trẻ con như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Thật sự không có, thật sự chỉ là bạn bè thôi."

"Vậy ngươi không thích tỷ tỷ ta đấy chứ?" Ngô Phi Vũ thăm dò hỏi.

"Sao có thể? Nếu ta thích nàng ấy, lúc trước đã không bỏ trốn, ta không bỏ trốn, nàng ấy cũng không đến nỗi..." Nói được một nửa, Tần Tranh bỗng nhiên cảm thấy hơi choáng váng. Nghe vậy, Ngô Phi Vũ nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, một lúc sau, hắn mới lầm bẩm hỏi: "Bọn họ đều nói nàng ấy tự chuốc lấy, tự sa ngã, ngươi thấy có đúng không?"

Tần Tranh cũng uống cạn, khóe miệng mang theo nụ cười khổ: "Ta không tin, ngươi còn nhỏ, lòng người trên thế gian này phức tạp hơn ngươi thấy nhiều, những gì ngươi thấy chưa chắc đã là thật, huống chỉ chỉ là nghe nói?"

"Thì sao chứ? Dù sao người c.h.ế.t cũng không thể sống lại? Ta làm sao biết được?" Ngô Phi Vũ phản bác.

Tần Tranh nhất thời không biết trả lời thế nào, liền chuyển sang nói: "Trước khi tỷ tỷ ngươi mất, ta đã gặp nàng ấy ở trấn đó, nàng ấy sống rất tốt, chỉ là sau đó c.h.ế.t vì tai nạn, lúc đó ta tình cờ ở trong trấn."

"Cho nên, ngươi không cần phải tức giận với bất kỳ ai, càng không cần phải tự làm khổ mình."

Ngô Phi Vũ cười khổ một tiếng, rồi cười nói: "Gà luộc của ngươi rất ngon, đồ ăn cũng tươi, so với lúc ta mới về thì ngon hơn nhiều."

"Ừ, ta mua khá nhiều đồ tươi bên ngoài, nếu ngươi thích, lát nữa ta sẽ bảo người mang đến phủ."

"Vậy ta không khách sáo.”"...

Một trận sóng gió đã qua.

Tiệm lẩu của nhà họ Cố lại tiếp tục làm ăn.

Hơn nữa thời gian này đã vào đông, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, tiệm càng làm ăn phát đạt.

Trước đó có một số thực khách cũ còn lo lắng nhà bọn họ đắc tội với nhà họ Ngô, chắc chắn sẽ không mở được nữa, vốn còn có chút tiếc nuối vì sau này không được ăn nữa. Có người thậm chí còn động lòng muốn bắt chước nhưng vừa dò hỏi, cả phủ thành lại không mua được nhiều rau như vậy.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 344


Bây giờ thấy nhà họ Cố không những mở lại mà còn làm ăn phát đạt như vậy, mọi người càng không cần phải nghĩ nữa.

Ngay vào ngày nghỉ thứ hai sau khi mọi chuyện được giải quyết, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập cuối cùng cũng lên xe ngựa của Tần Tranh, lên đường ra ngoại thành xem trang trại đã nghĩ đến từ lâu.

Vừa lên xe ngựa, Cố Tâm Nguyệt không khỏi cảm thán: "Chậc chậc, có tiền đúng là khác, bên trong xe ngựa này ấm áp và thoải mái quá."

Vừa nói, Cố Tâm Nguyệt vừa không nhịn được mà quan sát kỹ càng. Ngồi đối diện, Tân Tranh cười nói: "Các người đến phủ Thanh Châu đã kiếm được không ít bạc, sao còn ra vẻ chưa từng thấy thế giới vậy, nếu thích thì mua một chiếc là được."

Cố Tâm Nguyệt cười đùa: "Nghèo chứ sao, nghĩ đến việc sắp mua trang trại, còn không nghèo à?”

"Thật ra giá trang trại bây giờ không đắt lắm, ví dụ như trang trại đầu tiên chúng ta sắp đến, chỉ cần 800 lượng." Tần Tranh giới thiệu: "Hơn nữa, trang trại này hầu như không bị lưu dân phá hoại, khi cày ruộng mùa thu đã gieo lại rồi, đều được coi là ruộng tốt hạng nhất, bên trong còn có một số hộ nông dân, các người có thể xem thử, nếu thấy phù hợp thì mua luôn."

Cố Tâm Nguyệt thầm nhẩm trong lòng, chỉ 800 lượng.

Sau đó, nàng ngại ngùng hỏi: "Vậy trang trại thứ hai thì sao?”

"Trang trại thứ hai thì ta không khuyên các người đi, lần trước ta đã phái người đi xem một lần, người được ta phái ra quay về nói với ta rằng nơi đó hơi hẻo lánh, tuy dựa vào núi gân nước, diện tích cũng đủ lớn nhưng từ sau khi xảy ra nạn đói thì đã bị bỏ hoang, đến nay vẫn chưa có ai quản lý, chỉ có mấy người các người thì đừng đi gây chuyện. ˆ

Cố Tâm Nguyệt nghe xong, không hiểu sao lại có chút động lòng, bèn hỏi tiếp: "Trang trại này cân bao nhiêu lượng bạc?”

Tân Tranh khinh thường nói: "Ta không phải ngươi môi giới của các người, còn giúp các người hỏi han tỈ mỉ như vậy à? Một lát nữa ra ngoại thành sẽ có người nói rõ với các người."

Dừng lại một chút, hắn lại bất lực nói: "Trang trại này cần 500 lượng."

Nghe vậy, ánh mắt Cố Tâm Nguyệt sáng lên, nhìn Tống Dập, thấy hắn cũng gật đầu.

Nàng liền nói với Tân Tranh: "Không cân nhắc trang trại đầu tiên nữa, chúng ta trực tiếp đến trang trại thứ hai đi?”

"Cái gì? Các người không phải vì giá tiền đấy chứ?" Tân Tranh bất lực nói: "Chỉ đắt hơn 300 lượng mà thôi, nếu các người không đủ bạc thì..."

"Không không không, chúng ta mang đủ bạc rồi." Cố Tâm Nguyệt vội vàng giải thích: "Chủ yếu là chúng ta muốn tìm một nơi dựa vào núi gần nước."

Thực sự không phải vì nghèo.

Thấy hai người đều kiên quyết, Tần Tranh đành nói với A Tùng đang đánh xe phía trước: "Đi thẳng đến trang trại thứ hai đi."

Ra khỏi Đông môn, đi khoảng nửa giờ.

Xe ngựa dừng lại, A Tùng vén rèm nói: "Tam thiếu gia, đến nơi rồi." Ba người lần lượt xuống xe ngựa.

Quản gia của chủ trang trại cũ đã chờ sẵn ở ven đường, thấy mấy người đến sớm như vậy, hắn vui vẻ dẫn đoàn người vào trong, vừa đi vừa giới thiệu.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập vừa đi vừa xem, đúng như Tần Tranh giới thiệu, nơi này thực sự có hơi lộn xộn, mấy tháng không quản lý, cỏ dại đã mọc um tùm trên ruộng. Chưa kể đến vùng đất này toàn là đồi núi.

Nhưng nơi này đúng là dựa vào núi gần nước, diện tích đủ lớn!

Hơn nữa, con sông này chính là đoạn mà mỗi lần vào núi, bọn họ đều phải đi qua.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 345


Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập không khỏi thầm vui mừng.

Nơi này rộng rãi và thoáng đãng, đúng là không còn gì để trồng trọt, cũng chẳng có gì để xem nữa.

Cố Tâm Nguyệt cố tình tỏ ra thất vọng.

Quản gia của chủ nhà cũ đi theo bên cạnh không khỏi sốt ruột, trang trại này vốn đã bị bỏ hoang, nếu không bán được nữa thì biết đến bao giờ hắn mới có thể đến kinh thành tìm chủ nhân đây?

Vì vậy, hắn vội vàng nói với ba người: "Các vị công tử và phu nhân, đừng thấy trang trại của chúng ta bây giờ hoang tàn, nhưng trước đây khi còn tốt, nơi này vẫn rất khí thế, không chỉ dựa vào núi gần nước, các ngươi hãy xem đi, những dãy nhà này vẫn còn mới, nếu muốn ở thì chỉ cân dọn dẹp đơn giản là có thể ở được."

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau nhàn nhạt, sau đó đi theo quản gia vào xem nhà.

Mặc dù nơi này không còn mấy đồ đạc nhưng mỗi phòng ngủ đều có lò sưởi ấm áp.

Chờ đến khi những người trên núi chuyển đến, mùa đông này, mọi người sẽ không phải chịu khổ trong hang núi nữa.

Cố Tâm Nguyệt âm thầm tính toán, ngoài sắp xếp phòng ngủ cho mọi người, nơi này vẫn còn thừa ra không ít phòng.

Đặc biệt là những ngôi nhà hơi cũ nát kia, Cố Tâm Nguyệt không khỏi nảy ra một kế hoạch.

Nếu có thể cải tạo những ngôi nhà đó thành nhà kính, mùa đồng chuyển một số loại rau vào trong trồng cũng rất hay

Tuy nhiên, trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là mua được trang trại này với giá thấp nhất.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đi một vòng, hai người bàn bạc, sau đó mới đi tìm Tần Tranh và quản gia.

Tống Dập vừa mở miệng đã nói: "Trang trại này đúng là có hơi hoang tàn nhưng chúng ta không có nhiều bạc, cũng không có nhiều lựa chọn, nếu giá cả có thể giảm thêm một chút, chúng ta sẽ quyết định mua."

Quản gia nghe vậy thì có vẻ vui mừng, đôi mắt đục ngầu bỗng sáng lên: "Tất nhiên, tất nhiên, các ngươi là bằng hữu của Tần công tử, giá cả đương nhiên phải giảm một chút, không biết 400 lượng bạc thì thế nào?”

Nói xong, quản gia còn liếc nhìn Tần Tranh đầy lo lắng.

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đều sững sờ.

Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ nhìn hai người, chẳng lẽ lúc nãy nhân lúc hai người không có mặt, Tần Tranh đã lén gây áp lực với hắn à?

Tống Dập bước lên: "Tân huynh, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện."

Ba người đi xa hơn một chút, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được hỏi trước: "Tân huynh, giá cả này là sao?"

Tống Dập cũng bổ sung ở bên cạnh: "Ta và A Nguyệt đã để mắt đến trang trại này, nếu giá rễ hơn một chút thì tốt, chỉ là - Tân huynh đừng lén trợ cấp cho chúng ta nữa."

Tần Tranh bị bắt quả tang, không khỏi có chút ngượng ngùng: "Không có, không có, chỉ là ta thấy hai người có hứng thú mua nên ta đã thương lượng với quản gia, bán cho hai người với giá rẻ hơn, còn chủ nhân của bọn họ, cũng coi như là cố nhân của ta trước đây, chút thể diện này bọn họ vẫn phải cho, hơn nữa, thứ đồ bỏ đi như vậy, chỉ có hai người mới chịu mua, 400 lượng bạc là đủ rồi!"

"Được rồi, ngươi đã nói vậy, chúng ta sẽ mua với giá 400 lượng bạc, 100 lượng bạc này cũng là nể mặt Tần công tử, sau này khi trang trại của chúng ta dọn dẹp xong, chúng ta sẽ giảm giá 20% cho ngươi tất cả các loại rau củ quả." Cố Tâm Nguyệt nói một cách sảng khoái.

"Thật à? Vậy thì ta phải mong chờ trang trại của hai người hoàn thành, đến lúc đó ta sẽ đến tham quan, xem thử những bảo bối của hai người trông như thế nào." Tần Tranh cười ha hả.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 346


Giấy tờ sở hữu trang trại nhanh chóng được làm xong, cuối cùng cũng giải quyết được một nỗi lo của mọi người.

Những ngôi nhà trên núi vốn được xây dựng đơn giản, vì điều kiện thiếu thốn, nếu làm lò sưởi ấm áp cho từng phòng thì không khả thi.

Mọi người đều lo lắng không biết làm thế nào để nhiều người như vậy có thể vượt qua mùa đông trong hang núi?

Trước đây, bọn họ không có cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng trong hang động. Nhưng giờ cuộc sống đã tốt hơn, người nhà họ Cố đều ở trong những ngôi nhà đẹp như vậy trong phủ thành, sao còn đành lòng để bọn họ chịu khổ.

Đặc biệt là Tống Thanh Hoan, nghe nói đã mua được trang trại, cha mình sắp được chuyển ra khỏi thành, này ấy cũng vui mừng đến phát khóc.

Cố Nhị Dũng thấy nàng ấy vui mừng như vậy, hắn không khỏi xúc động, vội vàng nói: "Nhân lúc sông chưa đóng băng, ngày mai ta sẽ đi lên núi một chuyến, để mọi người nhanh chóng chuyển ra ngoài."

"Muội cũng đi cùng huynh, trên đường có người giúp đỡ." Tống Thanh Hoan vội vàng đáp. "Không cần đâu, ta đi còn có thể dẫn thêm người về, trời lạnh quá, trên sông đóng băng hết rồi." Cố Nhị Dũng vội vàng khuyên can.

Cố Tâm Nguyệt cũng đồng ý: "Muội muội, muội đừng ởi nữa, nhị ca vê báo tin một tiếng là mọi người chuyển nhà ngay thôi, nếu chờ thêm nữa, tuyết rơi thì phiền phức lắm."

Sau đó nàng lại quay sang nói với Cố Nhị Dũng: "Ca ca quay về thì nói với mọi người, những thứ vô dụng không đáng tiền thì đừng mang theo, đến trang trại rồi chúng ta sẽ mua sắm thêm cũng được."

"Được, ta biết rồi."

"Vậy ngày mai ta và lão đại sẽ đến trang trại một chuyến, giúp mọi người dọn dẹp sơ qua." Cố lão đầu cũng vội vàng đáp.

"Cha, đại ca, trang trại xa lắm, chúng ta cứ thuê xe ngựa mãi cũng không phải cách, hay là ngày mai các ngươi tiện đường mua một chiếc xe ngựa ở Đông Thị rồi đi luôn." Cố Tâm Nguyệt đề nghị.

"Xe ngựa à? Chúng ta vừa tiêu nhiều tiền mua trang trại như vậy, lấy đâu ra tiền mua xe ngựa nữa?" Hứa Thị không đồng ý nói: "Sắp tới trang trại sửa sang lại cũng tốn tiền, Tâm Nguyệt, con phải biết tiết kiệm.”

Cố Tâm Nguyệt lè lưỡi, cười nói: "Biết rồi mà mẫu thân, con biết chừng mực, tiên mua xe ngựa có sẵn, hơn nữa nhà mình cũng cần một chiếc xe, sau này phải thường xuyên đi lại giữa phủ thành và trang trại!"

Cố Tam Thanh nghe xong cũng đồng ý: "Nên mua thật, sau này ta và nhị ca đi giao hàng cũng tiện hơn!"

Hứa Thị trừng mắt nhìn hắn, lúc này bà mới miễn cưỡng đồng ý: "Vậy thì mua một chiếc xe la đi, ta nghe người ta nói la dễ nuôi, lại chở được nhiều hàng, thân phận của chúng ta hiện tại cũng không cần xe ngựa để làm ra vẻ."

Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến lần trước ngồi trên xe ngựa của Tân Tranh, ấm áp và tỉnh xảo biết bao-

Nàng lại nghĩ đến số tiên vất vả mới tích cóp được, mua xong trang trại, đúng là một bước về không.

Cuối cùng, nàng vẫn phải thỏa hiệp: "Được, vậy thì mua một chiếc xe la trước.”

Nói rồi, nàng lấy tiên đưa cho đại ca: "Xem cân mua thêm gì thì các ngươi cứ mua, còn những thứ nhỏ nhặt thì chờ Tống Dập nghỉ phép, ta sẽ đi mua với hắn rồi mang đến."

"Được."

Sáng sớm hôm sau.

Cố lão đầu liền dẫn Cố Đại Sơn đến Đông Thị, Cố Nhị Dũng cũng theo sát phía sau.

Vì Cố Nhị Dũng đã lên núi, trong tiệm thiếu người, Hứa Thị liền dẫn Tống Thanh Hoan và Cố Tam Thanh đến tiệm sớm để chuẩn bị.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 347


Còn Cố Tâm Nguyệt thì sắp xếp cho hai hài tử xong, giao cho Trương Thị, sau đó mới chuẩn bị đến tiệm giúp đỡ. ...

Phía bắc phủ thành.

Trân Khai đang đánh xe ngựa, hết sức chạy về phía thư viện Thanh Giang ở Nam thành.

Hôm qua lão gia đã nói, hôm nay nếu đại thiếu gia lại trốn học, về nhà sẽ phải chịu 30 roi trước.

Vì vậy sáng sớm hôm nay, hắn đã hết lời khuyên nhủ, vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng thuyết phục được đại thiếu gia lên xe ngựa. Thời gian còn lại không nhiều, vừa lên xe, hắn đã đánh xe chạy hết tốc lực.

May mà là buổi sáng, người đi đường không nhiều, đường sá cũng thông thoáng.

Vừa đến Nam thành, đại thiếu gia vẫn luôn ngồi trong xe ngựa không làm gì bỗng nhiên hét lên: "Dừng lại... "

Trần Khai không hiểu tại sao, vội vàng dừng xe.

Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, hắn đã thấy đại thiếu gia nhảy xuống xe, vội vàng chạy sang một bên.

Trần Khai ngơ ngác đứng tại chỗ, đây là tình huống gì?

Vất vả lắm mới đến cổng thư viện, người lại nhảy xuống xe chạy mất?

Bên kia Ngô Phi Vũ vừa nhảy xuống xe ngựa, hắn liền lập tức chạy về phía bóng dáng quen thuộc mà hắn vừa nhìn thấy.

Mặc dù vừa rồi chỉ thoáng nhìn trên xe ngựa, nhưng hắn đã nhìn rõ người mà hắn ngày đêm mong nhớ.

Vì vậy, hắn không chút do dự nhảy xuống xe ngựa, chạy thẳng đến đó.

Rõ rang hắn đã đuổi kịp đến trước mắt, ai ngờ vừa rễ vào một con hẻm, người đã biến mất.

Ngô Phi Vũ ngơ ngác nhìn con hẻm trống trải, không khỏi cười khổ, có lẽ hắn đã bị ảo giác.

Hắn không cam lòng nhìn một lúc lâu, sau đó mới quay người rời đi.

Hắn thất hồn lạc phách lên lại xe ngựa, Trần Khai thấy hắn không vui, cũng không dám thúc giục, liền nói: "Thư viện đã đánh chuông rồi, đại thiếu gia ngồi vững, ta phải tăng tốc độ."

Ngô Phi Vũ khịt mũi một tiếng, rồi nói: "Đã trễ rồi, thôi thì đừng đi nữa.”

Sau đó hắn nhìn xung quanh, lên tiếng hỏi: "Ta nhớ tiệm ăn lần trước chúng ta đập phá nằm ở trên phố này phải không, chúng ta đến đó xem thử."

Trần Khai rùng mình, nghĩ đến lần trước hắn nghe lời Hoàng quản sự, còn dẫn người đi đập tiệm của bằng hữu Tần công tử, không khỏi vô cùng hối hận.

Lúc này nghe đại thiếu gia lại muốn đến đó, hắn không khỏi dò hỏi: "Đại thiếu gia, tiệm này không phải của bằng hữu Tần công tử à? Lần trước ngươi đã hứa với hắn sẽ không đến gây chuyện nữa, mới mấy ngày mà chúng ta đến đó có phải không ổn không?"

Ngô Phi Vũ vén rèm, đá một cước vào m.ô.n.g hẳn: "Ai nói ta đến gây chuyện? Cho dù đập tiệm thì có cần ta đích thân ra tay không?"

Trần Khai ngơ ngác: "Vậy chúng ta đến đó để làm gì?"

"Hừ, lần trước Tần đại ca đối với tiệm này vừa che giấu vừa bảo vệ cẩn thận, không chịu nói nhiều, ta thấy bên trong nhất định có vấn đề, chúng ta đến đó xem thử, xem hắn có giấu nữ nhân bên trong không, nhìn là biết ngay." Nói xong, Ngô Phi Vũ không khỏi mong chờ. ...

Bên kia Cố Tâm Nguyệt vừa ra khỏi cửa, chưa đi được bao lâu, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng lại ở phía trước không xa.

Gần đây Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn mong muốn mua một chiếc xe ngựa, không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.

Nhìn kỹ mới thấy, trên xe ngựa của đối phương có viết chữ Ngô to đùng. Nghĩ đến lần trước Tần Tranh và Tống Dập nhắc đến Ngô đại công tử, nàng ngay lập tức thâm kêu không hay, đúng là oan gia ngõ hẹp.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 348


Gái ngoan không đấu với kẻ ác. Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy vào một con hẻm, sau đó lập tức chui vào không gian.

Chờ một lúc lâu, nghe thấy bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, nàng mới ởi ra.

Nàng lại vội vàng đi một con đường nhỏ, nhanh chóng trở về tiệm.

Đến tiệm, thấy bên ngoài không có xe ngựa, nàng mới yên tâm.

Có lẽ người ta chỉ đi ngang qua thư viện, vì lần trước Tần Tranh đã nói hắn sẽ không đến gây chuyện nữa, có lẽ sẽ không sao. Nghĩ đến đây, Cố Tâm Nguyệt mới yên tâm chuẩn bị mở cửa buôn bán

Vào thời điểm này, trong tiệm vẫn chưa có khách vào, dù sao thì cũng còn sớm. Vì vậy mọi người đều đang giúp đỡ trong bếp.

Lúc mọi người đang bận rộn, bỗng nhiên có tiếng người từ đại sảnh bên ngoài truyền đến.

Cố Tâm Nguyệt lập tức gọi Cố Tam Thanh ra xem, một lúc sau, phát hiện Cố Tam Thanh không biết đã chạy đi đâu mất.

Nàng mới tháo tạp dề, đi ra phía trước.

Vừa ra ngoài, nàng đã thấy một hài tử trông giống tiểu tư bước vào, cung kính hỏi: "Xin hỏi nương tử, bây giờ có đồ ăn gì không?"

Cố Tâm Nguyệt lễ phép đáp: "Đáy nồi vẫn đang hầm, nếu ăn ngay thì e rằng phải chờ một lúc."

Trân Khai nghe vậy, định quay lại bên đường để xin chỉ thị của đại thiếu gia. Nhưng vừa quay đầu lại, hắn đã thấy đại thiếu gia đi tới.

"Không sao, chúng ta chờ."

Ngô Phi Vũ vừa mở miệng, giọng nói đã mang theo một chút run rẩy khó nhận ra: "Không sao, chúng ta chờ.”

Cố Tâm Nguyệt sửng sốt, thấy đối phương cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, tính theo tuổi tác thì hẳn còn nhỏ hơn mình. Hơn nữa, trên người hắn còn mặc đồng phục của thư viện Thanh Giang, nàng không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.

Theo lẽ thường, giờ này đáng lễ các học sinh đã phải đi học rồi.

Chẳng lẽ thiếu niên này trốn học? Sáng sớm trốn học đi ăn lẩu cay?

Thật kỳ lạ.

Nhưng đã mở cửa kinh doanh thì màng cũng không có lập trường giáo dục người khác, Cố Tâm Nguyệt liền cười lịch sự: "Được thôi, vậy mời hai người chờ một lát, một lát nữa sẽ có thể gọi món."

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt quay người vào bếp tiếp tục chuẩn bị.

Thấy nụ cười nhàn nhạt xa cách của nàng, rõ ràng là không nhận ra mình, Ngô Phi Vũ không khỏi thất vọng, buột miệng nói: "Tỷ, tỷ không nhận ra ta à? Ta là A Vũ mà.”

Cố Tâm Nguyệt quay người lại, nghi ngờ nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn lấp lánh nước mắt, nàng không khỏi dịu giọng nói: "Ta không có đệ đệ."

Nghe vậy, Ngô Phi Vũ không khỏi đỏ hoe mắt.

Cố Tâm Nguyệt kìm nén sự xúc động muốn bước lên an ủi, thấy hắn như mất hồn, người không biết còn tưởng nàng bắt nạt hắn.

Sau đó, nàng thấy người hầu của hắn ở phía sau liên tục vẫy tay với mình.

Trong đầu Cố Tâm Nguyệt chợt lóe lên một tia sáng, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Một thiếu niên đẹp trai như vậy mà lại là một kẻ ngốc?

Thảo nào hắn ra ngoài còn phải có người đi theo trồng chừng!

Thảo nào hắn mặc đồng phục học sinh mà không đến thư viện học!

Thảo nào hẳn lại đến ăn lẩu cay sớm như vậy!

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Cố Tâm Nguyệt liền lấy thái độ thường ngày đối xử với Hoài Cẩn và Tử Du, nụ cười trên mặt cũng dịu dàng hơn: "Tiểu đệ, ngươi nên đến thư viện học rồi, chờ ngươi tan học, ta sẽ mời ngươi đến ăn lẩu cay nhé?" Cố Tâm Nguyệt thầm nghĩ trước tiên phải dỗ hắn đi đã, lỡ một lúc nữa hắn lại làm loạn trong tiệm thì không hay.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 349


Nhưng ai ngờ Ngô Phi Vũ vừa nghe xong, trong mắt hắn lập tức lóe lên tỉa sáng, vội vàng gật đầu nói: "Được, tỷ tỷ, ta đi đến thư viện ngay bây giờ, buổi trưa tỷ nhất định phải chờ ta ở đây nhé, tan học ta sẽ đến ngay."

Cố Tâm Nguyệt vội vàng cười gật đầu: "Được thôi."

Chờ đến khi thiếu niên vừa đi vừa ngoái đầu lại, cười ngây ngô đi mất, Cố Tâm Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Tam Thanh vừa đi vệ sinh về, thấy Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm liền vội hỏi: "Sao vậy?" Cố Tâm Nguyệt cười lắc đầu: "Không sao, vừa rồi có một thiếu gia trông có vẻ gia thế rất tốt đến tiệm, nhưng tiếc là đầu óc không được tốt lắm, sáng sớm đã chạy đến đòi ăn lẩu cay, còn túm lấy ta gọi là tỷ tỷ, ta không đồng ý, hắn còn suýt khóc, ta vội vàng dỗ hắn đi."

Cố Tam Thanh nghe vậy, cau mày: "Rừng to thì đủ loại chim, phủ thành này cũng nhiều loại người, sau này chúng ta mở cửa kinh doanh vẫn nên cẩn thận thì hơn."

"Ừm, ca bày hết các món ăn ở phía trước đi, muội vào bếp phụ." Cố Tâm Nguyệt cười nói, quay người vào bếp.

Chờ đến khi dọn dẹp xong xuôi, thực khách đã lục tục đến tiệm.

Bình thường khi Cố Nhị Dũng ở đây, hắn làm việc rất nhanh nhẹn.

Hôm nay hắn không có ở đây, mọi người đều cảm thấy hơi vất vả.

Cố Tâm Nguyệt cũng ở trong bếp phụ nhúng đồ ăn, tuy là mùa đông nhưng nàng đã bận đến nỗi mồ hôi đầy đầu.

Chờ đến khi tiếng chuông tan học của thư viện Thanh Giang vang lên, mọi người càng vội vàng tăng tốc độ trên tay.

Sau khi Ngô Phi Vũ rời khỏi tiệm vào buổi sáng, hắn liền chạy một mạch đến thư viện.

Mặc dù đã muộn rất nhiều nhưng phu tử thấy hắn hiếm khi đến lớp nên cũng không nói gì.

Cả buổi sáng, Ngô Phi Vũ đều trong trạng thái phấn khích và mong chờ.

Đến khi tiếng chuông tan học vang lên, hắn là người đầu tiên xông ra khỏi thư viện. Đằng sau còn có Trân Khai bám theo.

Một chủ một tớ nhanh chân đi đến cửa tiệm, lúc này đã có không ít thực khách xếp hàng.

Ngô Phi Vũ cau mày, vẫy tay với Trân Khai: "Ngươi đi xếp hàng trước, ta đi tìm tỷ tỷ."

Trần Khai không thể tin được nhìn hắn, bình thường đại thiếu gia ra ngoài ăn cơm tiệm nào phải xếp hàng? Nhưng đại thiếu gia hôm nay không thể so sánh với ngày thường, hôm nay hắn làm bất cứ chuyện gì cũng đều có thể thông cảm được.

Phục vụ bên cạnh Ngô Phi Vũ nhiều năm, sáng nay khi gặp Cố Tâm Nguyệt, hắn cũng giật mình.

Nhưng nhìn phản ứng của đối phương, hẳn lập tức hiểu ra, đại thiếu gia chắc chắn đã nhận nhầm người.

Nhưng hai năm nay, cái c.h.ế.t của đại tiểu thư đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng đại thiếu gia.

Vì hắn cho rằng cô nương trong tiệm này là tỷ tỷ mình, vậy thì hắn là người hầu cũng tạm thời cho là vậy đi, dù sao chỉ cần đại thiếu gia chịu khó đến thư viện là được. Vì vậy, Trần Khai chỉ ngẩn người một lát, sau đó ngoan ngoãn chạy đến cuối hàng bắt đầu xếp hàng.

Còn Ngô Phi Vũ thì bước vào tiệm, đi một vòng trong tiệm, không thấy bóng dáng mình muốn gặp, hắn không khỏi chùng lòng, một dự cảm không lành dâng lên.

Hắn không khỏi hét lên: "Tỷ, tỷ ƠI....

Cố Tâm Nguyệt đang bận nhúng đồ ăn trong bếp, nghe thấy có người gọi nàng, nàng không khỏi nhớ đến cảnh tượng sáng nay. Chẳng lẽ thiếu niên kia lại đến thật à?

Nàng vội vàng giao việc trên tay cho Tống Thanh Hoan, tự mình lau tay đi ra.
 
Back
Top Bottom