Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 310


Tống Dập thấy mọi người đều ăn, liền tò mò gắp một miếng hoành thánh từ nồi cay, ánh mắt hắn không khỏi sáng lên.

Hắn đã từng ăn hoành thánh, trước đây Cố Tâm Nguyệt chủ yếu dùng để nấu súp, nhưng giờ cho vào nồi cay này, mùi vị lại ngon hơn rất nhiều!

Sau đó hắn liền hỏi: "Đây chính là món ăn mà lúc nãy ở trên đường nàng nói muốn bán à?"

"Cái gì? Con muốn bán đồ ăn?" Cố lão đầu vội hỏi.

Cố Tâm Nguyệt gật đầu, mở lời: "Đúng vậy, mọi người thấy món ăn này thế nào? Vừa nãy con và Tống Dập đến cổng thư viện Thanh Giang, vừa vặn thấy rất nhiều người bày sạp bán đồ ăn, bên đường cũng có không ít cửa hàng trống, con nghĩ chúng ta có thể mở một quán ăn nhỏ, bán món Ma Lạt Nẵng này!”

"Món ăn này mới lạ thì mới lạ thật, mùi vị cũng ngon không chê vào đâu được, nhưng chúng ta chưa từng mở cửa hàng bán đồ ăn, không biết việc kinh doanh này có thành công không nhỉ?" Hứa Thị có chút lo lắng nói.

Cố Tâm Nguyệt cười, trong lòng nghĩ rằng không cần phải kiểm chứng.

Ma Lạt Năng ở hiện đại rất được ưa chuộng và không bao giờ lỗi thời, đồ ăn ngon thì đương nhiên sẽ có thị trường.

Ngay cả khi đưa vào thời đại này, nàng chỉ cần cải tiến một chút thì cũng không thành vấn đề.

"Mẫu thân, dù sao thì cũng cứ thử xem sao, những loại rau củ và miến này đều là của nhà mình, nước sốt cũng là do nhà mình làm, dù sao thì ngoài nhà họ Tần ra, hiện tại chúng ta cũng không có chỗ nào khác để bán, chi bằng làm đồ ăn rồi tự mở một cửa hàng."

"Hơn nữa, con chỉ thử nghiệm trước thôi, sau này có thể điều chỉnh lại nước dùng, giảm độ cay, ngoài nước cà chua, còn có thể làm nước dùng xương, nước nấm, những loại nước dùng này thực ra không tốn tiền, chỉ cần mỗi ngày cho thêm gia vị vào đun sôi là được.”

Thấy Cố Tâm Nguyệt đã cân nhắc kỹ lưỡng như vậy, những người khác nhất thời không tìm ra vấn đề 8ì.

"Được rồi, nếu Tâm Nguyệt đã muốn làm, chúng ta đều ủng hộ muội, cần làm gì thì muội cứ nói thẳng." Cố Đại Sơn lên tiếng.

"Ngày mai Tống Dập phải vào thư viện rồi, nhị ca, tam ca, hai người đi cùng muội đến nha hành xem thử, hỏi thăm chuyện thuê cửa hàng nhé."

"Được!" "Cha, đại ca, trước đây chúng ta đã mang rất nhiều tre từ trên núi xuống, đều cất ở chỗ con, lát nữa con sẽ lấy ra, hai người giúp con gọt thành que dài, mài nhẫn đừng để đ.â.m vào tay là được!"

"Không thành vấn đề, có phải cũng giống như que nướng thịt trước đây không?”

"Vâng, đúng là loại đó.”

“Thanh Hoan muội muội, lát nữa muội lấy hết số rau khô cần dùng ra, giúp ta rửa sạch rồi ngâm trước một ít."

"Vâng, tẩu tử."

Hứa Thị nghe từng việc được sắp xếp, trong lòng cũng hơi yên tâm: "Tâm Nguyệt, có gì cần mẫu thân làm không?”

"Mẫu thân, dạo này mẫu thân phải chăm sóc đại tỷ ở cữ, những việc khác không cần mẫu thân làm đâu.”

"Được."

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng xong, trong lòng Cố Tâm Nguyệt vẫn nghĩ đến chuyện tìm cửa hàng, nàng liền để Tống Dập một mình đến thư viện.

Bản thân nàng thì dẫn theo nhị ca và tam ca đi thẳng đến nha hành, nhờ có kinh nghiệm giao dịch trước đó, lần này Cố Tâm Nguyệt đã rất quen thuộc.

Vừa nghe Cố Tâm Nguyệt muốn thuê cửa hàng trước thư viện Thanh Giang, người môi giới trực tiếp lấy một chùm chìa khóa cười nói: "Ngươi tìm đúng chỗ rồi đấy, chìa khóa của những cửa hàng trống này đều ở chỗ ta, ta sẽ dẫn các ngươi đi xem ngay."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 311


Để tiện đưa khách đi xem nhà, nha hành đều tự trang bị xe ngựa, chỉ một lát sau, mọi người đã đến thư viện Thanh Giang.

Có lẽ vì hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng nên những người bán đồ ăn ở phía bên kia cầu đông đúc hơn hôm qua.

Chưa đến giờ ăn, bọn họ đã bắt đầu chiên, rán, nấu, nướng.

Ngửi thấy mùi thơm nức mũi, người môi giới lần lượt dẫn Cố Tâm Nguyệt và hai người kia đi xem.

Xem hết một lượt, Cố Tâm Nguyệt thấy mấy cửa hàng cũng na ná nhau, trước đây đó vốn là cửa hàng bán đồ ăn, cách bài trí cũng na ná nhau.

Mức tiền thuê cũng đều khoảng 1 đến 2 lạng bạc một tháng.

Cố Tâm Nguyệt đứng trong một cửa hàng đối diện với thư viện Thanh Giang, hỏi người môi giới: "Nếu chúng ta thuê, chúng ta có thể trang trí lại bên trong không?"

Vì là bán Ma Lạt Năng nên cấu trúc ban đầu của ngôi nhà này không còn phù hợp nữa.

Trước tiên bọn họ phải phá bỏ nhà bếp, cũng không cần diện tích lớn như vậy. Phần từ cửa ra vào đến bếp phải vạch ra một chỗ để đựng các xiên đồ ăn, làm khu tự chọn. Ngoài chỗ ngồi cho khách, còn phải kê một cái bàn để làm khu gia VỊ.

Cố Tâm Nguyệt vừa quan sát xung quanh, vừA Yênh chóng suy nghĩ xem nên cải tạo như thế nào.

Người môi giới lộ vẻ khó xử: "Nơi này vốn là để bán đồ ăn, nếu ngươi cải tạo không nhiều thì không sao, nếu muốn lật tung lên làm lại từ đầu thì chắc chắn phải hỏi ý chủ nhà, nhưng hiện tại chủ nhà không có trong thành, nhất thời không thể trả lời được, nếu ngươi thực sự muốn cải tạo nhiều lớn, chỉ bằng mua luôn đi!”

"Mua à?" Cố Tâm Nguyệt lẩm bẩm trong lòng, cũng không phải không được.

Nói thật, lỡ như nàng mất công mất sức cải tạo lại nơi này, chẳng may chủ nhà không cho thuê thì phải làm sao?

Đặc biệt là, lỡ như sau này nàng làm ăn phát đạt thì cửa hàng thuê chắc chắn sẽ bị người ta bắt nạt.

Cố Tâm Nguyệt không muốn bộc lộ hết suy nghĩ của mình nên tỏ vẻ khó xử: "Mua cửa hàng cũng không phải không được, chỉ là ta hiện giờ có hơi eo hẹp, không biết nếu mua thì phải trả bao nhiêu tiền?"

Người môi giới nghe thấy có hy vọng, lập tức phấn chấn hẳn lên.

Trước đó, khi chủ nhà giao chìa khóa cho bà ta, đã dặn dò bà ta. Gia đình đó đã đi nơi khác, đương nhiên là mong bán được sớm để thoát khỏi. Hơn nữa, đối với công việc ở nha hành của bà ta, tiền hoa hồng bán cửa hàng đương nhiên cao hơn nhiều so với tiên thuê cửa hàng.

Thấy Cố Tâm Nguyệt khó xử, người môi giới liền cười khuyên nhủ: "Bây giờ mua cửa hàng này rất hời, đúng là thời điểm tốt, nếu như trước đây, một vị trí tốt như vậy, ít nhất cũng phải 120 lượng, bây giờ thời cuộc không tốt, chủ nhà dặn ta bán không được thấp hơn 100 lượng, ngươi thấy thế nào?"

Cố Tâm Nguyệt nhíu mày: "100 lượng? Đắt thế?"

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đi bên cạnh cũng nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Sáng nay không phải muội muội nói đến thuê cửa hàng à?

Nói chuyện thế nào mà lại thành mua cửa hàng rồi?

Hơn nữa còn tới tận 100 lượng? Một số tiền lớn như vậy mà không cần bàn bạc với muội phu à?

Nhưng nghĩ đến việc muội muội thường có chủ ý nên bọn họ đều im lặng không nói gì.

"Đắt? Không đắt đâu, cô nương, ngươi xem bên ngoài náo nhiệt thế nào, hôm nay thư viện Thanh Giang vừa mới mở cửa, ngày mai giá của cửa hàng này sẽ tăng vọt, chỉ là bây giờ chủ nhà vẫn chưa nhận được tin, sau khi hẳn biết được, e rằng sẽ trách ta bán rễ mất." Người môi giới khoa trương nói.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 312


"Còn tăng nữa à?" Cố Tâm Nguyệt không đồng ý: "Môi giới, ngươi nghĩ đi, tại sao thư viện Thanh Giang đã mở cửa, trước cửa có nhiều người bày sạp như vậy, mà sao lại có ít cửa hang được mở lại thế?"

"Mặc dù tình hình chắc chắn sẽ tốt hơn trước nhưng thời buổi này, ai lại muốn bỏ ra 100 lượng để mua cửa hàng về kinh doanh chứ? Chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ lỗ vốn, chỉ bằng bày sạp bên ngoài bán cho yên tâm, tuy vất vả hơn nhưng đầu tư ít, lợi nhuận cao!"

"Hơn nữa, bây giờ lương thực khan hiếm như vậy, giá cả lại cao, có mấy người muốn mua một cửa hàng lớn như vậy để mua đồ ăn?"

Nghe vậy, sắc mặt ngươi môi giới cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười: "Vậy Cố cô nương, ngươi nói nên bán bao nhiêu tiền? Dù sao cũng phải đưa ra một mức giá, ta cũng dễ thương lượng với chủ nhà chứ?"

"80 lượng, ta cũng trả giá không nhiều, cho dù ngươi tự quyết định cũng dư dải" Cố Tâm Nguyệt ra hiệu, thành khẩn nói."Nếu được, chúng ta có thể chốt luôn hôm nay.”

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh không giỏi trả giá đứng bên cạnh giật mình, muội muội trả giá một lần tận 20 lượng? Thế là bọn họ vội vàng đứng sau lửng nàng, phòng trường hợp người môi giới tức giận muốn đánh người, bọn họ cũng có thể bảo vệ muội muội.

Nụ cười trên mặt người môi giới dần đông cứng lại, sau đó bà ta suy nghĩ một lúc, nghiến răng cười nói: "Cố cô nương, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, 85 lượng, hôm nay cửa hàng này là của ngươi, hôm nay ta sẽ thay chủ nhà quyết định, không cần phải đi đi lại lại xin chỉ thị nữa, ngươi thấy có được không? Nếu không được nữa thì ta thực sự không còn cách nào, người hãy tìm chỗ khác đi."

Cố Tâm Nguyệt nhìn sắc mặt bà ta, biết đã đến giới hạn. Thế là nàng đấu tranh tư tưởng một lát rồi gật đầu nói: "Được, 85 lượng, chúng ta mua.”

Thấy vậy, Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi 100 lượng, bọn họ còn thấy khó tin, giờ 85 lượng dường như chẳng là gì

Ngươi môi giới như thể sợ Cố Tâm Nguyệt đổi ý, sau khi nhận tiền đặt cọc xong, bà ta lại đích thân đến phủ nha một chuyến, chưa đầy một canh giờ đã mang sổ đỏ của cửa hàng đến, đích thân giao tận tay Cố Tâm Nguyệt.

Thời gian này, Cố Tâm Nguyệt ít nhiều gì cũng đi theo Tống Dập học được một vài chữ phồn thể, nàng xem kỹ lại, thấy không có vấn đề gì, liền trả nốt số tiền còn lại.

Từ đó, Cố Tâm Nguyệt cũng đã mua được cửa hàng đầu tiên trong đời.

Vừa rồi nhân lúc người môi giới đi làm thủ tục, Cố Tâm Nguyệt đã kéo các ca ca tới dọn dẹp sơ qua cửa hàng.

Lúc này, đã nhận được số đỏ, ba người liên quay về trước.

Về đến nhà, mọi người nghe nói ba người đi một chuyến, đã bỏ ra 85 lượng để mua một cửa hàng, ai nấy đều như bị dọa sợ.

Đặc biệt là Hứa Thị, bà không dễ dàng gì mới chấp nhận được việc thuê cửa hàng để kinh doanh, giờ bỗng nhiên đổi thành mua cửa hàng, mọi chuyện lại rối tung lên.

"Không phải đã nói trước là thử xem sao à? Lỡ không được, chẳng may cửa hàng làm ăn thất bại thì phải làm sao!"

Cố Tâm Nguyệt đành an ủi: "Mẫu thân, ngày mai con dẫn mẫu thân đến xem là biết ngay, cửa hàng của chúng ta nằm ở vị trí rất tốt, đối diện với học viện Thanh Giang, làm ăn sẽ rất khá, cho dù làm bán thứ này không được thì có thể làm cái khác, cho dù chúng ta không làm thì sau này bán đi cũng không lỗ."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 313


Hứa Thị nghe nàng nói vậy, mới bình tĩnh lại đôi chút: "Được rồi, đã mua rồi thì nói gì cũng vô ích, sáng mai, con dẫn theo cha và ba ca ca tới giúp, nhanh chóng dọn dẹp cửa hàng, sớm ngày mở cửa."

Lúc này, Cố Tâm Nguyệt mới coi như thoát được một kiếp nạn, nàng vội vàng đáp: "Vâng, được!"

Một lúc sau, Tống Dập cũng vội vã đạp hoàng hôn từ thư viện trở về nhà.

Thấy Cố Tâm Nguyệt bình an vô sự đứng trong sân cười nói chuyện với mọi người, trái tim vẫn luôn lơ lửng của hắn mới buông xuống. Cố Tâm Nguyệt liền kể lại chuyện mua cửa hàng hôm nay cho hẳn, thấy tâm trạng hắn có vẻ hơi buồn, nàng liền hỏi: "Sao vậy? Có phải ngươi thấy ta không bàn trước chuyện này với ngươi nên ngươi mới không vui không? Chủ yếu là hôm nay ta vừa vặn thấy một cửa hàng có vị trí rất thích hợp, ngay dưới chân cầu, lúc đó ngươi tan học qua cầu là thấy ngay, hơn nữa...”

Tống Dập vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Sao lại như thế được? Nàng làm rất đúng, nhìn xa trông rộng, chắc chắn mua cửa hàng sẽ tiết kiệm hơn, chỉ là như vậy, sau này nàng lại bận rộn... ˆ

Một khi bận rộn, bản thân hắn sẽ hoàn toàn bị bỏ quên.

Cũng giống như sáng nay, vốn tưởng ngày đầu nhập học, Cố Tâm Nguyệt sẽ háo hức đi cùng hắn. Kết quả nàng đúng là rất háo hức, háo hức đi tìm cửa hàng.

Đến trưa, rõ ràng nàng đã nói sẽ đến đưa cơm trưa cho hẳn, kết quả hắn đã đợi rất lâu, cũng không thấy bóng dáng nàng.

Nhưng mà...

Nàng đã hy sinh quá nhiều cho gia đình này, bận rộn trong ngoài như vậy, mà hắn lại chẳng giúp được gì, còn phải...

Vì vậy, hắn vội vàng lắc đầu thật mạnh, muốn rũ bỏ suy nghĩ vừa nảy ra. Sau đó hắn lại thầm mắng mình một câu.

Cố Tâm Nguyệt mơ hồ đoán được lý do hắn buồn, nàng cười tươi trèo lên cổ hắn, khẽ nói bên tai hắn: "Xin lỗi, trưa nay bận quá, ta vốn đã nói sẽ mang cơm cho ngươi, kết quả bận quá nên quên mất."Tống Dập đã chuẩn bị kiểm điểm sâu sắc vội vàng lắc đầu, hối hận nói: “Là ta nghĩ sai, không ngờ hôm nay nàng bận như vậy ở bên ngoài, chỉ là ta... ngày đầu nhập học có chút không quen."

Cố Tâm Nguyệt phì cười: "Chờ cửa hàng sửa xong, trưa nào ngươi cũng có thể ra ngoài gặp ta."

"Ừ." Tống Dập bị vạch trần tâm tư, có chút ngượng ngùng gật đầu....

Liên tiếp mấy ngày, ngoài Hứa Thị phải ở lại chăm sóc Trương Thị ở cữ ra, những người khác, từ sáng sớm đều đã đến cửa hàng giúp đỡ.

Bọn họ căn cứ theo cách bố trí mà Cố Tâm Nguyệt đã nghĩ ta, làm lại phòng bếp, sắp xếp lại bàn ghế, làm quây chọn đồ ăn và khu vực gia VỊ.

Còn Tống Dập, hắn cũng vừa tan học liên trực tiếp đến cửa hàng giúp đỡ.

Cửa hàng vừa dọn xong, Cố Tâm Nguyệt lập tức đặt mấy cái nồi lớn mới đặt làm lên bếp.

Theo kế hoạch trước đó, nàng làm một nồi nấu lẩu thập cẩm, một nồi nấu súp cà chua, một nồi nước dùng xương lớn, một nồi còn lại là súp nấm.

Bếp là kiểu nửa mở nên bốn cái nồi lớn vừa sôi lên, đủ loại mùi thơm lập tức bay ra ngoài.

Chưa đến giờ nghỉ trưa của thư viện, trước cửa hàng đã có không ít thực khách chen chúc ở bên ngoài.

Người nhà họ Cố đang bận rộn chuẩn bị khai trương trong cửa hàng, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên ngoài...

"Cố nương tử, các ngươi đang làm món ngon gì thế? Hôm nay ta vốn định đến thăm, không ngờ các ngươi đều không ở nhà, hỏi thăm mới biết các ngươi mở một cửa hàng đồ ăn vặt ở đây, ta không có ý gì đâu nhưng tại sao các ngươi không mời chúng ta đến ủng hộ." Tân Tranh cười nói.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 314


Cố Tâm Nguyệt vội vàng đi từ trong bếp ra: "Chỉ bán một ít đồ ăn vặt mà thôi, sao dám làm phiền ngươi đến ủng hộ chứ, dù sao nếu ngươi đã đến thì cũng không tiện đi tay không đến chứ."

Nghe vậy, Tân Tranh ngượng ngùng: "Hôm nay đến vội vàng, đúng là không chuẩn bị gì, đi hai tay không, lần sau sẽ bù đắp!"

"Đùa thôi, ngươi và A Tùng đến ủng hộ đã là tốt lắm rồi, mau ngồi xuống đi, lát nữa ăn thử món lẩu thập cẩm của chúng ta trước đã!" Cố Tâm Nguyệt vội vàng mời hai người ngồi xuống.

"Đây là... lẩu thập cẩm à?" Tần Tranh quan sát một vòng, tò mò hỏi.

Không ít thực khách lúc này đang vây quanh bên ngoài, ngóng cổ tò mò nhìn vào bên trong, Cố Tâm Nguyệt thuận thế lấy Tần Tranh ra làm mẫu, giới thiệu: "Đúng vậy, chúng ta bán lẩu thập cẩm, đây là khu chọn đồ ăn của chúng ta."

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt tiện tay cầm lấy một chiếc giỏ tre nhỏ tỉnh xảo ở bên cạnh, chỉ vào từng loại nguyên liệu: "Rau ở đây một xiên là 1 văn tiền, có bí ngô, củ cải, củ sen, mộc nhĩ, nấm, măng khô, cải thảo và rau mùi.”

"Còn mấy loại này là đồ ăn mới chúng ta nhập từ Tây Vực, có rau bina, xà lách và khoai tây, là độc nhất vô nhị ở phủ Thanh Châu, bây giờ cũng chỉ bán 1 văn tiền một xiên."

"Còn những loại đậu phụ, đậu phụ rán và tiết vịt này cũng là 1 văn tiền một xiên."

"Ngoài ra, đây là thịt viên, hoành thánh và cá viên do chúng ta chế biến độc quyền, giá 2 văn tiền một xiên.”

"Những món chính này cũng là bánh mì và miến do chúng ta chế biến độc quyền, một bó lớn như vậy cũng chỉ mất 2 văn tiền."

Tần Tranh thấy giọng nàng to rỡ, phát âm rõ ràng, biết nàng đang lấy mình làm mẫu. Vì vậy, hắn cũng rất phối hợp chọn mỗi loại một vài xiên, cười nói: "Cố nương tử, những món ăn này của ngươi vừa tươi vừa lạ, nhiều món ta thực sự chỉ thấy ở kinh thành và Tây Vực nhưng ngươi lại bán rẻ như vậy, kiếm được tiền mới là lạ!"

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt thầm khen hắn, nàng bảo hắn phối hợp chứ không bảo hắn vượt trội l

Giá của những món ăn này nhìn chung cũng không đắt.

Thực ra số lượng của mỗi xiên không nhiều, ví dụ như món rau xanh này, giá ngoài chợ hiện nay chỉ 8 văn tiền/cân, nhưng một cân có thể xiên được rất nhiều xiên, tính ra thì một xiên còn lâu mới đến 1 văn tiền.

Chỉ là nhìn thấy nhiều loại rau như vậy, tất cả chỉ 1 văn tiền một xiên, lại có nhiều lựa chọn như vậy, khiến mọi người có cảm giác chúng thực sự rất rẻ.

Nhưng thực ra thì, một khi đã chọn, món này cũng muốn, món kia cũng muốn, đến cuối cùng, một chén lẩu thập cẩm ít thì cũng phải mười mấy văn tiền, nhiều thì có thể lên đến 30-40 văn tiền.

Tuy nhiên, những thực khách bên ngoài lại thấy Tân Tranh nói rất có lý, một dãy rau xanh mơn mởn như vậy, đều chỉ 1 văn tiền/ xiên à?

Hầu hết các món ăn, bọn họ thậm chí còn chưa từng nghe đến, coi như là mở mang tầm mắt cũng đáng.

Vì vậy, không ít người sau khi nghe Cố Tâm Nguyệt báo giá, liền lần lượt đi tới lấy giỏ tre xếp hàng.

Sau khi chọn xong đồ ăn, Cố Tâm Nguyệt liền dẫn mọi người đến "quầy thu ngân", Cố Tam Thanh nhanh chóng đếm số xiên, thu tiền đồng, hỏi rõ hương vị nước dùng, rồi phát một thể gỗ cho thực khách.

Tần Tranh nhìn thẻ gỗ trên tay, nghi ngờ hỏi: "Đây là gì?"

"Để tránh nhầm lẫn, khi đồ ăn của chúng ta vào bếp, chúng ta sẽ thêm thẻ gỗ có số thứ tự này, đồng thời cũng phát một thẻ gỗ giống hệt cho khách hàng, đến lúc đó sẽ dựa vào số thứ tự trên thẻ gỗ để phục vụ đồ ăn, như vậy sẽ không bị nhầm lẫn." Cố Tâm Nguyệt giải thích.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 315


"Cách này rất hay!" Những thực khách còn lại cũng gật đầu.

Mặc dù đồ ăn vẫn chưa được ăn nhưng bọn họ thực sự đã mở mang tầm mắt không ít.

Nhận được thẻ gỗ, mọi người đến khu vực gia vị gần đó, học sinh ngoan Tần Tranh lại bắt đầu hỏi: "Đây là gì?"

"Đây là khu vực gia vị, bên trong có dầu ớt đặc biệt, tỏi băm, nước tương và giấm đen, còn có hành lá và rau mùi, ngoài ra còn có nước sốt mè đặc biệt của chúng ta, miễn là không lãng phí, những thứ này đều miễn phí, mọi người hãy lấy vừa đủ." Tần Tranh đứng trước quầy gia vị, do dự một lúc, chọn mỗi loại một ít: "Hôm nay thử loại này trước, lần sau đến sẽ thử cách pha chế khác."

Sau khi Tần Tranh ngồi vào chỗ của mình, những người khác mới dám lần lượt bước lên, lựa chọn gia vị của mình.

Lúc này Cố Đại Sơn và Cố Nhị Dũng đều đang hăng hái bận rộn trong bếp để nhúng đồ ăn, Tống Thanh Hoan cũng đang ở bên cạnh giúp đỡ.

Không bao lâu sau, từng chén lẩu thập cẩm vừa mới làm xong được mang ra.

Khi gọi đến số thứ tự, thực khách nhìn thể gỗ trên tay, trả lời một tiếng, lập tức có người theo tiếng mà mang đồ ăn đến.

Tần Tranh được nhận suất lẩu thập cẩm đầu tiên của ngày khai trương.

Chỉ là hắn chọn quá nhiều, phải dùng chiếc chén lớn nhất của quán mới miễn cưỡng đựng vừa.

Vừa mang lên, hắn đã không nhịn được mà ăn thử ngay, cảm giác quả nhiên là...

Cay! Nồng! Nóng!

A Tùng ở bên cạnh cũng chọn một chén nước dùng cà chua theo sự kiên trì của Cố Tâm Nguyệt, Tân Tranh vẫy tay bảo hắn ngồi xuống đối diện: "Đến đây mà không tuân thủ quy tắc, để ta ăn thử xem chén của ngươi thế nào." Rõ ràng đã là cuối thu nhưng trong quán lại ấm áp vô cùng.

Tất cả mọi người đều ăn uống nhiệt tình, đôi đũa trên tay không ngừng nghỉ.

Đợi đến khi những thực khách đến ăn thử đầu tiên dùng xong bữa, Cố Tiểu Võ và Cố lão đầu nhanh chóng thu dọn bát, lau sạch bàn.

Ngay lập tức đón tiếp đợt khách tiếp theo.

Ngay lúc này, học sinh của thư viện Thanh Giang cũng tan học.

Tống Dập biết hôm nay là ngày đầu tiên khai trương cửa hàng của nhà mình, trong lòng hắn luôn lo lắng về tình hình cửa hàng. Vừa tan học, hắn liền vội vàng chạy đến.

Ngay cả người đồng học vừa muốn rủ hắn đi ăn ở bếp ăn công cộng cũng thấy khó hiểu.

Người mới đến từ nơi khác này cả ngày đều không thay đổi đi ăn ở bếp ăn công cộng, chưa bao giờ vì thỏa mãn cơn thèm ăn mà ra ngoài ăn, tại sao hôm nay hẳn lại chạy nhanh như vậy?

Tống Dập chạy một mạch ra khỏi cổng, chỉ vài bước, hắn đã đến cửa hàng.

Thấy Cố Tâm Nguyệt đang bận rộn giới thiệu cách ăn cho thực khách, giọng nói thậm chí còn hơi khàn, hắn liền vội vàng rót một bát nước, đưa cho nàng: "Nàng nghỉ một lát đi, để ta giúp nàng."

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đến, vội vàng kéo hắn vào phía sau bếp: "A Dập, trưa nay ngươi có thể đến ăn cơm nhưng đừng động tay giúp đỡ, cũng đừng để người khác biết ngươi là phu quân của ta, dù sao ngươi cũng là người đọc sách, lỡ như để đồng học nhìn thấy, sẽ không tốt cho ngươi."

Thời buổi này, sĩ nông công thương, người đọc sách có địa vị cao nhất, đều không thèm giao du với những người làm nghề buôn bán nhỏ như bọn họ.

Đặc biệt, học sinh học ở thư viện Thanh Giang đều không có mấy người có hoàn cảnh gia đình khó khăn, lỡ như bị đồng học nhìn thấy hắn làm những việc này, lúc trở về thư viện, bọn họ sẽ chế giễu hắn cũng không chừng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 316


Nghe nàng nói vậy, khuôn mặt vốn còn chút ý cười của Tống Dập lập tức lạnh xuống.

"Nhưng nàng vốn là nương tử của ta, đây là sự thật không cần che giấu."

Nói xong, Tống Dập liên ấn nàng ngồi xuống chiếc ghế đấu bên cạnh, còn hắn thì quay người đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Tống Dập quay người bước ra ngoài, Cố Tâm Nguyệt không khỏi ngẩn người.

Thường ngày, nàng chỉ thấy Tống Dập dịu dàng nho nhã, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nổi giận với mình.

Đặc biệt là giọng điệu vừa rồi của hắn còn pha lẫn sự tức giận, vẻ mặt lạnh lùng.

Cố Tâm Nguyệt tự hỏi, chẳng lẽ nàng đã làm sai à?

Nàng thực sự chỉ là không muốn Tống Dập bị đồng học chế giễu mà thôi, mặc dù cách làm của nàng có hơi cực đoan nhưng đó chẳng phải là bản tính con người à?

Tống Thanh Hoan đứng bên cạnh nhìn rõ mồn một, nàng ấy vội vàng bước tới an ủi: "Tẩu tử đừng chấp nhặt với ca ca, huynh ấy có ý tốt, chỉ là nghe nói không thể để người khác biết quan hệ của hai người, huynh ấy nhất thời nóng nảy, dù sao trong lòng huynh ấy, không ai quan trọng hơn tẩu tử."

Lúc này Cố Tâm Nguyệt đã bình tĩnh lại, thấy Tống Thanh Hoan lo lắng nhìn mình, ngược lại còn cười an ủi nàng ấy: "Muội biết mà, ta không giận, chỉ là ta chưa từng nhìn thấy ca ca muội nổi giận, thấy lạ thôi."

Sau đó nàng lại đứng dậy: “Được rồi, muội đi hỗ trợ làm việc đi, ta cũng vào bếp nấu chút đồ ăn, lát nữa ăn cơm.”

Nói rồi, Cố Tâm Nguyệt liếc mắt ra ngoài, liền thấy Tống Dập đang giúp Cố Tam Thanh đếm que tính và thu tiền đồng, nàng vẫn thấy hơi kỳ lạ.

Nàng dứt khoát không quan tâm tới hắn nữa, quay người vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Nàng lấy nước vo gạo, trước tiên nấu một nồi cơm nhỏ.

Sau đó, nàng dùng nguyên liệu có sẵn xào một đĩa thịt xào ớt, một đĩa khoai tây thái sợi, canh cá viên rau bina.

Nàng nấu rất nhanh.

Sau khi xào xong, Cố Tâm Nguyệt dùng hộp đựng thức ăn giữ nhiệt, rồi gọi Tống Thanh Hoan vào: "Lát nữa cơm chín, muội gọi ca ca muội vào ăn trước, ăn xong hắn còn phải về học, ta tranh thủ lúc rảnh về nhà thăm hai hài tử."

Tống Thanh Hoan thấy sắc mặt nàng bình thản, liền đáp: "Vâng."

Sau khi dặn dò xong, Cố Tâm Nguyệt liền đi thẳng ra khỏi cửa sau.

Trong nhà chỉ còn Hứa Thị chăm sóc Trương Thị ở cữ, Cố Tiểu Lục ở nhà trông Hoài Cẩn và Tử Du.

Mặc dù sáng nay, nàng đã để sẵn thức ăn trong nồi nhưng nàng vẫn hơi lo, sợ bọn họ ăn không ngon.

Đây là một lý do.

Ngoài ra, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy bầu không khí giữa nàng và Tống Dập vừa rồi có chút ngượng ngùng, nhất thời không biết đối mặt với hắn như thế nào.

Mặc dù hiểu là hiểu nhưng dù sao cũng bị hắt hủi, trong lòng nàng không khỏi khó chịu.

Nàng càng không muốn chủ động nhượng bộ.

Thế là nàng dứt khoát tránh mặt trước, về nhà thăm hai hài tử.

Bên kia Cố Tâm Nguyệt vừa đi, khách trong tiệm cũng dần thưa thớt.

Dù sao cũng đã quá giờ cơm, thêm vào đó là ngày đầu khai trương, nhiều người còn chưa biết ở đây có một cửa hàng mới.

Bên Tống Dập, hắn vừa giúp đếm nốt mấy phần que tính cuối cùng, vừa không nhịn được nhìn về phía bếp.

Ánh mắt hắn tìm kiếm hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng Cố Tâm Nguyệt đâu.

Hắn đưa cái rổ tre trong tay cho Cố Tam Thanh, rồi vội vàng vào trong tìm nàng.

Tống Thanh Hoan thấy hắn đi vào, mới nhớ đến lời dặn của tẩu tử vừa nãy, nàng ấy vội kéo Tống Dập vào bếp: "Ca ca, ca đừng làm việc nữa, ăn trưa trước đi, lát về thư viện muộn mất."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 317


Sau khi Tống Dập ngồi xuống bên chiếc bàn ăn nhỏ, nàng ấy vội lấy hộp thức ăn tẩu tử chuẩn bị ra.

Nàng ấy bưng hai món ăn và một món canh vào, lại múc thêm một chén cơm.

Thấy hắn vẫn còn nhìn quanh, Tống Thanh Hoan không nhịn được trêu: "Đừng tìm nữa, tẩu tử về rồi."

"Ồ." Ánh mắt Tống Dập lập tức tối sầm lại: "Tẩu tử muội nói về có việc à?"

"Vâng, tấu ấy nói về thăm hai hài tử, chắc lo chúng không được ăn uống tử tế, ca ca à, tẩu tử đối với Hoài Cẩn và Tử Du thực sự tốt không gì sánh được." Tống Thanh Hoan cảm thán.

"Ừ." Tống Dập đáp một tiếng, tiện tay bưng chén cơm, bắt đầu ăn.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hoan: "Sao muội không ngồi xuống ăn cùng?"

"Bọn muội chờ lát nữa sẽ ăn lẩu, tấu tử nói, bọn muội muốn ăn gì cứ lấy, bọn muội vẫn chưa ăn đủi." Tống Thanh Hoan cười nói.

Sau đó nàng ấy lại nhắc nhở: "Ca, ca không nhận ra à? Cơm và hai món ăn một món canh này đều là tẩu tử làm riêng cho ca, ca vừa rồi hung dữ với tấu ấy như vậy, tấu ấy còn tâm trạng nấu riêng cho ca, chắc chắn tẩu tử sợ ca học hành mệt mỏi nên cố tình nấu cho ca ăn nhiều hơn."

Nghe Tống Thanh Hoan nói vậy, Tống Dập mới để ý, những gì hắn ăn đều là cơm tẻ được nấu riêng, có cả thức ăn và canh, có cá, có thịt, có rau.

Còn có món thịt xào ớt hẳn thích ăn nhất.

Ánh mắt hắn không tự chủ hiện lên vẻ hối hận, hắn khẽ hỏi Thanh Hoan: "Tẩu tử muội có giận không?”

Tống Thanh Hoan thấy hắn căng thẳng, không nhịn được trêu: "Giận hay không thì muội không biết, nhưng lúc tẩu tử đi thì sắc mặt không được tốt lắm, bình thường tấu ấy lúc nào cũng cười cười nói nói, lúc nãy đi mà trên mặt không có lấy một nụ cười, như vậy có tính là giận không?”

Tống Dập ừ một tiếng, tỏ ý mình đã biết.

Sau đó hắn lại hỏi: "Lúc nãy khi muội nói chuyện với tẩu tử, giọng điệu của nàng ấy có phải không được tốt không?"

Tống Thanh Hoan thấy hắn như bị một đám mây đen bao phủ, mới không nhịn được dịu giọng: “Có hơi vội vàng một chút, nhưng tẩu tử không phải người không hiểu lý lẽ, chắc chắn có thể hiểu cho ca ca, nếu không thì sẽ không làm nhiều đồ ăn ngon cho ca như vậy, nhưng sau này ca ca nhất định không được nói chuyện với tẩu tử như vậy nữa, nếu không thì đến lúc đó cả nhà không có ai đứng về phía ca đâu.”

"Ừ." Tống Dập gật đầu, lúc này mới cúi đầu ăn.

Ăn xong, Tống Dập lại đứng dậy giúp dọn chén đũa ở phía trước, để những người khác ăn trưa trước.

Sau khi mọi người ăn xong, Tống Dập đi đi lại lại trước cửa sau cửa trước, ngóng trông mãi mà không thấy bóng dáng muốn gặp.

Lúc này hắn mới có chút thất vọng trở về thư viện Thanh Giang bên kia cầu.

Đến chiều tan học, hắn lập tức bước nhanh ra khỏi cổng. Vừa lên cầu, hắn lập tức bắt gặp bóng dáng quen thuộc bên cầu, lúc này nàng đang đứng dưới cầu cười nói trò chuyện với bà lão bán đồ ăn.

Tống Dập vội vàng bước nhanh tới, nghiêm chỉnh nói: "Nương tử, ta tan học về rồi."

Cố Tâm Nguyệt giật mình vì giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên, nàng vừa quay đầu lại đã thấy Tống Dập đang ngoan ngoãn nhìn nàng.

Có người ở bên cạnh, Cố Tâm Nguyệt đành cười nói: "Ồ, ngươi về rồi."

Bà lão bên cạnh thấy vậy, vội vàng ngạc nhiên thốt lên: "Thảo nào, ta thấy cô nương xinh đẹp lại còn trẻ, tại sao lại chải đầu kiểu phu nhân, thì ra cô nương đã thành thân rồi, đây là phu quân của cô nương à? Trông thật tuấn tú, lại còn là một thư sinh nữa chứ!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 318


Tống Dập ở bên cạnh cung kính đáp: "Tại hạ chính là phu quân của A Nguyệt, đang theo học ở thư viện bên kia."

"Học hành tốt! Học hành tốt! Cái thư viện Thanh Giang bên kia không phải dạng vừa đâu, cô nương đúng là có phúc khí!" Bà lão hơi điếc nên hét lớn.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng xấu hổ muốn che mặt, thấy những người bán hàng rong khác bên cạnh cũng tò mò nhìn sang, nàng vội kéo Tống Dập về cửa hàng.

Vừa vào cửa, nàng thuận thế buông tay hắn ra. Nàng nhanh chân đi về phía bếp sau, Tống Dập cũng đi theo sát, nhỏ giọng nói bên cạnh: “A Nguyệt, trưa nay sao nàng về lâu thế? Ta chờ nàng mãi mà không thấy nàng vê, nàng có ăn trưa tử tế không?"

Cố Tâm Nguyệt đang buồn bực, bỗng nhiên quay người lại. Thấy hắn dùng vẻ mặt đáng thương nhìn mình, nàng lập tức phá vỡ phòng tuyến nhưng vẫn cố nhịn cười nói: "Ăn rồi."

Thấy nàng nhịn cười, Tống Dập thở phào nhẹ nhõm, vội kéo nàng vào phòng sau: ”A Nguyệt, trưa nay là thái độ của ta không đúng, nói lời không hay, ta hối hận cả buổi chiều rồi, nếu nàng vẫn còn giận thì cứ đánh ta hai cái cho hả giận, đừng lạnh nhạt với ta, có được không?”

Cố Tâm Nguyệt thấy vẻ mặt hắn cẩn thận, không hiểu sao nàng lại mềm lòng: "Được rồi, thực ra ta cũng có phần không đúng, chỉ nghĩ muốn tốt cho ngươi, mà không hỏi ý kiến ngươi trước."

"Không, ta biết nàng là vì muốn tốt cho ta, nhưng lý do ta muốn vào học là để cho nàng và gia đình có cuộc sống tốt hơn, có tiền đồ để bảo vệ các nàng, không phải để kết bạn, cũng không phải để người khác coi trọng.”

"Nàng vất vả mở cửa hàng, kiếm tiền cũng là vì muốn sớm mua được trang trại ở ngoại thành, để cha ta sớm dọn ra khỏi núi chứ gì nữa? Nàng còn làm được như vậy, ta có gì mà phải ngại?"

"Ta không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, ta chỉ quan tâm đến nàng."

Cửa hàng đang bận rộn, bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào, Cố Tâm Nguyệt vội che miệng hắn, ra hiệu hắn đừng nói nữa: "Biết rồi, có gì tối về nói tiếp, bây giờ... ừm, không tiện lắm."

Tống Dập lấy tay nàng đang che miệng mình xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, sau đó mới luyến tiếc buông ra: "Ta ra ngoài giúp việc trước. ˆ

Cứ tưởng đến tối, xung quanh không có học trò, việc kinh doanh sẽ lắng xuống. Không ngờ chỉ mới nửa ngày, chuyện thư viện Thanh Giang mở một cửa hàng lẩu ở đối diện đã truyền khắp Nam thành.

Mọi người đều nói rằng các loại rau ở đó rất phong phú, trong phủ thành vừa mới xảy ra nạn đói vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như thế này, chuyện này hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, đồ ăn ở đó cũng được chế biến tươi ngon, nước dùng phong phú, cách ăn cũng rất cầu kỳ.

Khách hàng đi đến đó gọi một chén, vừa có thể ăn rau, vừa có thể uống nước dùng, nếu sợ không no còn có thể gọi thêm bánh mì và miến.

Những người đã ăn đều lấy đó làm chủ đề bàn tán, rôm rả kể cho những người xung quanh.

Vì vậy, không ít người đã tìm đến đây để ăn thử đồ ăn mới.

Trước đây, mọi người trên phố này đều dọn hàng trước khi trời tối, vì ở đây mọi người đều đi ngủ sớm, buổi tối cũng không có hoạt động giải trí gì.

Bây giờ có cửa hàng nhỏ này, các cửa hàng xung quanh cũng theo đó mà chờ đến khi trời tối.

Mãi đến khi trời tối hẳn, phố xá càng lúc càng yên tĩnh, cả nhà mới dọn đẹp sơ sài rồi vê nhà.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 319


Ngày khai trương đầu tiên, Cố Tâm Nguyệt cũng không ngờ rằng việc kinh doanh lại tấp nập như vậy.

Nhưng may là các món ăn cần dùng đều đã được ngâm, rửa sạch và xiên sẵn từ mấy ngày trước, chỉ cần cho vào thùng gỗ lớn rồi để trong không gian là được.

Giống như tủ lạnh lớn, dùng hết thì lấy ra bổ sung thêm là được.

Nhân lúc ăn tối, cả nhà bắt đầu tính toán sổ sách.

Việc thu tiền vẫn luôn do Cố Tam Thanh quản lý, chỉ thấy hắn lấy một túi tiền lớn kêu leng keng ra, đổ ụp xuống bàn trống.

Tiếng tiền rơi xuống nghe rất vui tai.

Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục cũng háo hức vây quanh, giúp đếm tiền.

Đếm một lúc lâu, mọi người mới thống nhất rồi báo số: "4380 văn!"

“Trời ạ! Mới một ngày mà đã bán được hơn 4 lượng bạc?” Hứa Thị ngạc nhiên thốt lên.

"Có phải đếm nhầm không? Một xiên tre mới có 1-2 văn, tại sao chúng ta có thể bán được nhiều như vậy?" Cố lão đầu cũng không tin nổi.

Cố Tam Thanh ở bên cạnh cười nói: "Cha, mẫu thân, có gì mà khó tin chứ? Đừng thấy một xiên chỉ có 1 văn nhưng khách đến gọi món, chọn món này chọn món kia, một phân ít nhất cũng phải 15 văn, một chén 20-30 văn là chuyện bình thường!"

"Vậy thì một ngày chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?" Tống Thanh Hoan nhìn thấy nhiều tiên đồng như vậy, ánh mắt nàng ấy không khỏi sáng lên, cảm thấy kiếm tiền thật dễ dàng.

"Ta cũng không tính toán kỹ lưỡng xem đã lấy ra bao nhiêu nguyên liệu, nhưng dù sao thì lợi nhuận cũng phải hơn một nửa." Cố Tâm Nguyệt nhớ lại rồi ước tính sơ bộ.

"Ít nhất cũng vậy, dù sao thì rau cũng là nhà mình trồng, thịt cũng là thịt nhà mình." Cố Nhị Dũng phụ họa.

"Nhưng mà, mẫu thân sợ các con bận không xuể, vừa phải lo cửa hàng, vừa phải cung cấp hàng cho Tần phủ và Đa Vị Lâu!" Hứa Thị có chút lo lắng nói, mấy ngày nay bà đều ở nhà chăm sóc Trương Thị, nghe mọi người nói bận rộn như vậy, mà bà lại không thể đến cửa hàng giúp nên có chút sốt ruột.

"Bà đừng lo lắng nữa, chăm sóc tốt cho đại tức phụ là được, trong cửa hàng có mấy hài tử là đủ rồi, ta thấy chỉ có hai bữa cơm là bận một chút thôi." Cố lão đầu an ủi.

Cố Nhị Dũng cũng gật đầu đồng ý: "Sáng mai con và Cố Tam Thanh sẽ đi giao hàng sớm cho Đa Vị Lâu và Tần phủ, như vậy cũng có thể về sớm để giúp đỡ chuyện trong cửa hàng."

"Các con không cần vội, cứ từ từ mà làm, một mình ta cũng có thể lo được chuyện trong bếp một lúc, dù sao thì trước trưa chỉ cần nấu nước dùng là được." Cố Đại Sơn lên tiếng.

"Số đồ đã xiên hôm trước vẫn đủ dùng cho ngày mai, sáng mai chúng ta dậy sớm chuẩn bị thêm một ít đồ, buổi chiều tranh thủ làm thêm bột tăng vị là kịp." Cố Tâm Nguyệt cũng lên tiếng: "Bây giờ nước sốt và rau chúng ta có trong tay vẫn có thể dùng được một thời gian, chờ đến khi rau tươi trên núi được hái xuống, chúng ta có thể phải đi lên núi thường xuyên hơn, đến lúc đó con cũng sẽ đi theo, có thể mang nhiều vê một lần."

Tống Dập ở bên cạnh nghe vậy, vội vàng phụ họa: "Chờ đến khi ta nghỉ, ta cũng đi cùng nàng."

"Được."...

Liên tiếp mấy ngày, việc kinh doanh trong cửa hàng dần đi vào ổn định, mọi người cũng ngày càng thành thạo hơn.

Việc kinh doanh đồ nhúng cay ngày càng tấp nập!

Món này đặc biệt được các học tử yêu thích, không ít người đi học vừa nghỉ trưa liền lập tức chạy ra gọi một chén.
 
Back
Top Bottom