Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 290


Vừa đẩy cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một bức bình phong tỉnh xảo.

Tiếp đến là một khoảng sân trước rộng rãi, mặc dù cỏ mọc um tùm vì không có người quét dọn nhưng vẫn có thể thấy được sự tao nhã và tỉnh tế của thời cổ đại.

Giữa sân là một con đường lát đá xanh xám dẫn đến đại sảnh, hai bên đồng tây có hai dãy phòng, bên cạnh phòng ăn ở góc tây nam là nhà bếp.

Đi tiếp về phía sau, qua cửa hoa, đi qua hành lang chép sách, sẽ đến hậu viện. Hậu viện rõ ràng lớn hơn tiền viện rất nhiều, ngoài chính phòng, hai bên còn có sương phòng đồng tây.

Cố Tâm Nguyệt đi một vòng, bỗng nhiên cảm thấy rất hài lòng.

Mặc dù mức độ xa hoa của căn nhà này không bằng căn nhà mà trước đó nàng nhìn thấy ở Tây Thị nhưng đã hoàn toàn vượt quá mong đợi của nàng.

Mặc dù nhìn từ bên ngoài, trông căn nhà này không bắt mắt lắm nhưng bên trong lại có cảm giác không lộ liễu.

Diện tích đủ lớn, nhà cửa đủ nhiều, quan trọng nhất là vị trí địa lý cực kỳ tốt. Gần nhà và thư viện của Khương phu tử thì gần khỏi phải nói, hiệu sách của Vương chưởng quầy cũng ở gần đó, sau này ra vào cửa Đông cũng rất thuận tiện.

Vẻ mặt Cố Tâm Nguyệt hớn hở, nàng vội vàng hỏi Tống Dập: "Căn nhà tốt như vậy, ngươi tìm ở đâu ra thế?"

"Căn nhà này là của Khương phu tử, từ năm ông ấy về phủ Thanh Châu thì được ban thưởng, chỉ là ông ấy chê chỗ này quá rộng, ở không tiện nên vẫn để trống, lần này nghe nói chúng ta đã định cư, đang tìm nhà, ông ấy liền đứng ra đưa chìa khóa cho ta." Tống Dập mở lời giải thích.

"Thảo nào, căn nhà này tuy nhìn từ bên ngoài có vẻ khiêm tốn nhưng cách bố trí bên trong không hề tệ, nhưng chỗ này rộng như vậy, giá chắc chắn không rẻ nhỉ?" Cố Tâm Nguyệt có chút đau lòng vì tiền.

Nàng vất vả lắm mới kinh doanh được chút tiền, nhưng dù sao cũng ở phủ thành, một căn nhà lớn như vậy, mua đứt luôn chắc sẽ hơi khó khăn.

Nếu dốc hết tiên mua thì sau này biết bao nhiêu người phải dựa vào đầu mà ăn?

Nếu bỏ lỡ, sau này e rằng không thể tìm được căn nhà nào ưng ý như vậy nữa.

Thấy Cố Tâm Nguyệt nhíu mày như sắp khóc, Tống Dập không nhịn được cười nói: "Không cần lo lắng vê tiền, ta đã nói chuyện với Khương phu tử rồi, chúng ta sẽ tạm thời thuê căn nhà này. "

"Thuê ư? Căn nhà tốt như vậy, Khương phu tử chịu cho chúng ta thuê à?" Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ hỏi.

"Ừm, căn nhà này vốn dĩ là nhà mới nhưng vẫn để trống, sư nương nói là không có thời gian dọn dẹp, nếu để hoang còn không bằng cho chúng ta ở, phu tử và sư nương vẫn luôn kiên quyết không chịu nhận tiên thuê." Tống Dập giải thích: "Hơn nữa chúng ta mới chuyển vào thành, không thích hợp mua nhà ngay, vẫn nên từ từ tính toán thì hơn.” "Ừm, vậy nhất định phải trả tiền thuê, hơn nữa chúng ta sẽ trả theo giá thị trường, tuyệt đối không được chiếm lợi của bọn họ." Cố Tâm Nguyệt đáp lại: "Tiền thuê lát nữa ta sẽ chuẩn bị, chúng ta lát nữa sẽ mang qua."

"Chuyện tiên thuê nàng không cần lo, ta đã nói chuyện với phu tử rồi, mấy ngày nay ta lại vẽ thêm hai cuốn tranh, sau này ta sẽ trả tiền thuê nhà.”

"Ngươi lại vẽ thêm tranh mới à? Nhưng dạo này bận quá, ta vẫn chưa sắp xếp thời gian để kể ngươi nghe cốt truyện mới." Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ hỏi.

"Không cân đâu." Khóe miệng Tống Dập hơi cong lên, nhẹ nhàng cười nói: "Ta đã tự mình suy nghĩ gần xong cốt truyện tiếp theo rồi, dạo này nàng đã rất mệt mỏi, sau này không cân phải vất vả giúp ta sắp xếp nữa, đợi chuyển nhà xong nàng cũng không cần phải chạy đôn chạy đáo nữa, có thể nghỉ ngơi đàng hoàng vài ngày. "
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 291


Cố Tâm Nguyệt nghe xong, không khỏi hơi ngạc nhiên, không ngờ hắn lại âm thầm tự làm hết tất cả mọi chuyện.

"Nhưng mà ngươi cũng chạy đi chạy lại cả ngày, còn phải học tập, đâu có thời gian làm mấy chuyện này, ngươi cũng phải chú ý sức khỏe, lỡ mệt mỏi thì..." Cố Tâm Nguyệt không nhịn được lải nhải.

Lời còn chưa nói hết, miệng của nàng đã bị Tống Dập đưa tay che lại: "Người vất vả nhất suốt chặng đường này là nàng, nàng thật sự không cần lo cho ta, nếu nàng cứ lo cho sức khỏe của ta như vậy, sẽ khiến ta không khỏi tự nghi ngờ bản thân mình."

"Khu..." Cố Tâm Nguyệt lập tức dừng lại: "Được rồi, vậy đã xem nhà xong rồi, vậy chúng ta về sớm một chút, ngày mai chuyển một ít đồ qua trước, dọn dẹp sơ qua đã."

"Được."...

Ngày hôm sau, mọi người đều ở lại trên núi, bận rộn dọn dẹp đồ đạc.

Ngoài đồ dùng cá nhân, phần lớn những thứ cần mang đi đều được Cố Tâm Nguyệt cất vào trong không gian. Còn những đồ ăn thức uống khác, những thứ có thể để lại cho hậu sơn thì nàng đều để lại.

Dù sao, sau khi vào thành, mua sắm lại cũng tiện. Tối hôm đó, trên núi hiếm hoi lại được đốt lửa trại, mọi người lại một lần nữa ăn đồ nướng.

Sau khi ăn uống no say, mọi người bắt đầu bàn bạc về kế hoạch sau này.

Việc gieo hạt mùa thu đã kết thúc, tiếp theo là bón phân, làm cỏ, những công việc đồng áng này bình thường đều do người trên núi lo liệu.

Khoai tây phải đến đầu mùa đông mới thu hoạch được, còn lúa mì thì phải đợi đến năm sau.

Còn những loại rau đã trồng, loại nhanh nhất cũng phải đợi thêm một tháng nữa, sau đó Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh sẽ thường xuyên lên hái rồi tiếp tục mang ra phủ thành bán.

Còn những loại rau quả và lương thực thu hoạch được từ mùa thu trước, ngoài phần để lại cho người trên núi ăn thì phần lớn đều được Cố Tâm Nguyệt cất vào trong không gian.

Còn một số ít để làm màu thì sau này nàng sẽ từ từ chuyển đi.

Trước đó, nàng đã dạy mọi người cách làm miến, tương đậu và nước tương, Ngọc Nương cũng chủ động nhận làm, sau này Cố Tâm Nguyệt thỉnh thoảng về thăm là được.

Còn việc nuôi gà, vịt, thỏ, việc nuôi bò, cho dê ăn vẫn luôn do bốn hài tử phụ trách đương nhiên cũng được giao cho người trên núi. Cố lão đầu và Tống Chính Quang vừa lải nhải kể lể những chuyện vụn vặt này, vừa áy náy nói: “Lão đệ, ta nói này, chúng ta kéo nhau vào thành như vậy, để lại nhiều việc vặt vãnh như thế cho các ngươi, thật sự ngại quát”

"Cố huynh, ngươi nói vậy là ta không vui rồi, những thứ này vốn dĩ là do ngươi và tẩu tẩu cho, bây giờ lại để lại nhiều thứ như vậy cho chúng ta, còn có nhiều lương thực, rau quả ăn không hết, cuộc sống của chúng ta trên núi cũng rất tốt, ngược lại là ngươi và tẩu tẩu, một khi đã vào thành, cuộc sống e rằng sẽ không được thoải mái như vậy nữa, vạn sự khởi đầu nan, các ngươi ra ngoài nhất định phải cẩn thận!" Tống Chính Quang an ủi. Sau đó, ông ta lại quay sang nói với Tống Dập: "Lần này mọi người vào thành phần lớn cũng là vì con, sau này con nhất định phải chăm sóc tốt cho mọi người, đừng phụ lòng của nhạc phụ, nhạc mẫu và mấy ca ca đối với con, đặc biệt là Tâm Nguyệt và Thanh Hoan, tất cả đều phải giao hết cho con."

"Cha yên tâm." Tống Dập trâm giọng nói.

Đêm đó, mọi người đều ở lại rất muộn mới về ngủ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 292


Ngày hôm sau, thời khắc chia tay cuối cùng cũng đến.

Những chiếc bè tre trên sông được xếp thành một hàng, hành lý cũng đã chất lên, sau khi mọi người ngồi ổn định, mọi người liền bắt đầu vẫy tay tạm biệt.

Tống Thanh Hoan vừa mới tìm lại được cha ruột, mới ở bên nhau được mấy tháng lại phải xa nhau. Nàng ấy nhất thời không kìm được, liền rơi nước mắt.

Nàng ấy vừa rơi nước mắt, cũng khiến những nữ nhân khác rơi nước mắt theo.

Đặc biệt là Hứa Thị, ở trên núi mấy tháng nay, bà đã sớm có tình cảm sâu đậm với Ngọc Nương và những người khác.

Thấy mọi người đều có chút xúc động, Tống Chính Quang vội vẫy tay: "Được rồi, sau này còn nhiều thời gian, rất nhanh sẽ gặp lại, mọi người mau đi đi!”

Những người trên bờ càng lúc càng nhỏ.

Cố Tâm Nguyệt cũng không khỏi thở dài, đã tròn một năm kể từ khi nàng xuyên không đến đây. Nàng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, đầu tiên là xuyên không đến hai gian nhà tranh của nhà họ Tống, lúc đó nấu cháo cũng phải dùng bếp lò bằng đất nung.

Sau đó bọn họ được chia gia sản, có được một cái sân riêng, tuy diện tích không lớn nhưng dù sao cả nhà cũng có một nơi trú ngụ. Với sự giúp đỡ của nhà ngoại, cuộc sống của bọn họ cũng ngày càng tốt hơn.

Cả nhà vất vả lắm mới ổn định được, lại bắt đầu chạy nạn.

Lúc đầu vào núi, mọi người cũng chẳng có gì, đều phải tự tay khai hoang dựng nhà. Giờ đây cuộc sống trên núi đã ổn định, cả nhà lại phải theo bọn họ vào thành.

Sau này đến phủ Thanh Châu, không biết cuộc sống của mọi người sẽ ra sao?

Dù sao thì nàng cũng chỉ là một người dân thường thấp kém, mới đến đây, muốn lập nghiệp ở phủ thành, há có thể là chuyện dễ gì? Trong lúc suy tư, giọng nói trong trẻo của Tử Du bỗng nhiên vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân ơi, phủ Thanh Châu có vui không?”

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, cúi đầu mỉm cười với cô bé, vuốt mái tóc mềm mại của cô bé: "Ừ, phủ Thanh Châu rất lớn, cũng rất vui, lát nữa đến nơi, Tử Du sẽ biết thôi."

"Tốt quái Sau khi chuyển nhà mới, mẫu thân không phải vất vả chạy ởi chạy lại nữa."

Cố Tâm Nguyệt dịu dàng mỉm cười với cô bé: “Đúng vậy, sau khi chuyển nhà, mẫu thân sẽ rảnh rỗi, lúc đó sẽ nấu đồ ngon cho con mỗi ngày.

"Được!" Mọi người nghe thấy tiếng reo hò của Tử Du đều không khỏi bật cười.

Ban đầu mọi người còn hơi lo lắng, đến phủ thành, ai nấy đều giống như người nhà quê vào thành, mơ hồ chẳng biết gì.

Hơn nữa Trương Thị đã sắp sinh, bây giờ vào thành đúng là có hơi lộn xôn.

Lúc này, thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt đám hài tử, mọi người cũng không khỏi gạt bỏ nỗi lo lắng ra sau đầu.

"Mặc dù chúng ta chuyển nhà vào thành, cuộc sống xa lạ nhưng may mắn là cả nhà vẫn ở bên nhau, chỉ cần chúng ta chung sức, cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt hơn!" "Đó là điều đương nhiên! Chúng ta đã từng vào tận trong rừng sâu để vượt qua nạn đói!"

Mọi người vừa nói chuyện vừa mơ về tương lai.

Thời gian trên đường trôi qua rất nhanh, đúng lúc mọi người còn đang nói chuyện rôm rả thì chiếc bè tre đã đến ngoại thành.

Đến một nơi khuất, Cố Nhị Dũng lên bờ dò xét tình hình xung quanh trước. Thấy xung quanh không có ai, hắn liền vội vàng kéo mọi người lên bờ.

Cố Tâm Nguyệt cũng nhanh chóng lấy ra hai chiếc xe đẩy, tùy ý chất một ít chăn màn quần áo cũ, mọi người đẩy xe đẩy đi về phía cổng thành.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 293


Từ lần trước được Tần Tranh cứu ở ngoài cổng thành, bây giờ mấy tên lính canh cổng thành thấy người nhà họ Cố đều rất khách sáo và nhiệt tình.

Thấy mọi người đều cầm giấy chứng nhận mới phát, đương nhiên cả nhà đều thuận lợi được cho vào thành.

Vào cổng thành, Cố Tiểu Lục lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, theo mọi người đi về phía nam.

Trên đường đi, không chỉ mấy hài tử tò mò, những người khác chưa vào thành cũng tò mò nhìn trái nhìn phải. Cố Tam Thanh đóng vai hướng dẫn viên, vừa đi vừa giải thích vị trí trong thành cho mọi người.

Thấy trời đã xế chiêu, mọi người mới tăng tốc, đến trước cổng nhà.

Vừa vào cửa, mọi người bắt đầu liên tục xuýt xoa khen ngợi, nói không ngờ lại được ở một ngôi nhà đẹp như Vậy.

Cố Tâm Nguyệt thì bận rộn giúp mọi người phân chia phòng ốc.

Sân trước không lớn, chủ yếu là nơi tiếp khách, nấu cơm và ăn cơm. Những căn phòng còn lại, được chia cho Cố Nhị Dũng, Cố Tam Thanh, Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục ở.

Đến sân sau, Cố Tâm Nguyệt định sắp xếp cho cha và mẫu thân ở chính phòng, còn nàng, Tống Dập và Thanh Hoan ở phòng Tây, đại cả và đại tẩu ở phòng Đông.

Cố lão đầu nghe xong liên tục xua tay: "Hai căn phòng ở chính phòng này lớn như vậy, ta và mẫu thân con tuổi đã cao rồi, ở sao cho hết, con và Tống Dập còn trẻ, lại phải dùng thư phòng, thôi thì hai đứa ở chính phòng, ta và mẫu thân con ở phòng Tây."

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt cùng lắc đầu nói: "Nhạc phụ, con và Tâm Nguyệt đã bàn bạc rồi, nhạc phụ và nhạc mẫu là bậc trưởng bối, đương nhiên phải ở chính phòng."

"Chúng ta là người nhà quê, không thích những lễ nghi rườm rà này, hai đứa cứ ở đi." Hứa Thị cũng kiên quyết nói.

Tống Thanh Hoan thấy vậy, liền hòa giải: "Hay là thế này, Cố thúc, Cố di, hai người vẫn ở chính phòng, nếu hai người thấy rộng quá, thì một phòng nữa sẽ do ta và hai hài tử ở, Tây phòng nhỏ, một phòng cho ca ca và tẩu tẩu ở, một phòng làm thư phòng cho ca ca, vừa đẹp!"

Nghe Tống Thanh Hoan nói vậy, Hứa Thị mới đồng ý, đặc biệt là như vậy, Tống Dập và Tâm Nguyệt cũng có một căn phòng riêng, Hứa Thị liền gật đầu hài lòng."Như vậy cũng tốt, vừa hay con cũng dẫn theo hai hài tử, ở đây sẽ đông vui hơn, căn phòng này đủ rộng."

Cứ như vậy mà phân chia phòng ốc xong xuôi. Sau đó, mọi người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.

Ngoài sân phải nhổ cỏ, quét dọn, trong nhà cũng phải lau chùi bụi bặm ở mọi ngóc ngách.

Quân áo, chăn màn mang theo đều phải sắp xếp lại.

Nhưng may là đồ đạc đều đầy đủ.

Mãi đến hoàng hôn, mọi người mới tạm coi như dọn dẹp xong xuôi, có thể ở được.

Cố Tâm Nguyệt vặn cổ tay, hô lên: "Cha, mẫu thân, hôm nay cứ dọn đến đây trước, có thể ngủ là được, đồ đạc còn lại để ngày mai rồi dọn tiếp, hai người nghỉ ngơi trước, con ra sân trước nấu cơm."

Hứa Thị từ trong nhà đi ra: "Tâm Nguyệt, con cũng mệt cả ngày rồi, tối nay đừng nấu nữa, chúng ta ăn tạm chút lương khô là được.”

Tống Thanh Hoan cũng đi ra: "Đúng vậy, tẩu tử, đừng bận rộn nữa, muội ra bếp đun nước."

"Không sao, tối nay nấu tạm bát mì là được." Cố Tâm Nguyệt nói xong, liền cùng Tống Thanh Hoan ra bếp.

Mới vừa nãy, Cố Nhị Dũng và những người khác nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của mình, chủ yếu là cũng không có gì nhiều để sắp xếp.

Mấy người liền tranh thủ dọn dẹp phòng bếp. Lúc này đun bếp đã không thành vấn đề.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 294


Củi đều có sẵn trong không gian, Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, liên lấy một miếng thịt tươi ra, thái thành sợi nhỏ, dầu thì cho vào chảo chiên nóng, sau đó nàng đổ thêm nước sôi, định nấu một nồi mì xào.

Sau khi mì chín, nàng đập thêm vài quả trứng, cho thêm chút rau xanh, là xong.

Ăn xong mì, mọi người đều mệt lả, lần lượt trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cố Tâm Nguyệt cũng trở về phòng, nhìn một lượt, Tống Dập không có trong phòng, nàng lại sang thư phòng bên cạnh xem, cũng không thấy người đâu. Lúc nàng đang thắc mắc thì thấy Tống Dập xách theo thùng nước nóng đi vào.

"A Nguyệt, nàng sắp xếp một chút đi, lát nữa có thể tắm."

Thấy nước nóng đã chuẩn bị sẵn trong phòng, Cố Tâm Nguyệt mới phát hiện thì ra hắn đã đi đun nước nóng giúp mình.

Quả thật, hôm nay cả ngày vừa mệt vừa bẩn, nếu nàng cứ để thế mà đi ngủ, nàng chắc chắn sẽ không ngủ được.

Ban đầu nàng định tùy tiện lấy chút nước nóng để rửa qua loa, không ngờ Tống Dập lại nhanh hơn nàng một bước chuẩn bị nước nóng trước. Sau khi Tống Dập đổ đầy nước nóng, hắn lại lấy thêm chút nước lạnh để sang một bên, rồi lặng lẽ đi ra khỏi thư phòng bên cạnh.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, không khỏi cười khẩy một tiếng, nàng lấy một số thứ từ không gian ra, rồi cởi bỏ quần áo, chuẩn bị ngâm mình tắm rửa sạch sẽ.

Đêm đó, mọi người đều ngủ rất ngon.

Ban đầu ai nấy đều cho răng vừa đổi sang một môi trường mới sẽ không quen. Nhưng mọi người hoàn toàn đánh giá thấp khả năng thích nghi của mình, không chỉ người lớn mà mấy hài tử cũng ngủ rất say.

Ngủ một mạch đến sáng. Sau khi mọi người rửa mặt xong, Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đã làm xong bữa sáng.

Sau khi ăn sáng xong, Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh thong thả đóng gói hàng hóa cần giao, không vội không chậm đi về phía Tân phủ.

Tống Dập thì dọn dẹp đơn giản rồi đến nhà Khương phu tử.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng đóng gói một nồi bánh bao hấp mới ra lò, cho vào hộp thức ăn rồi đưa cho Tống Dập: "A Dập, ngươi mang cho phu tử và sư nương ăn thử, ngươi cứ nói với bọn họ, trưa không cần nấu cơm, đến lúc đó ta sẽ mang cơm đến trước."

"Ừ." Tống Dập thấy vẻ mặt đắc ý của nàng, không khỏi lắc đầu cười. Ha ha, ở gần nhà là tốt.

Thời gian quá thoải mái, không cần phải thức khuya dậy sớm để đi đường nữal

Ăn sáng xong, những người còn lại cũng không rảnh rỗi. Mọi người ở trên núi quen làm nông, bỗng nhiên không có đất để trồng, ai nấy đều thực sự cảm thấy rất khó chịu.

Mọi người liền bắt đầu dọn dẹp trong sân.

Hứa Thị và Tống Thanh Hoan lấy hết quần áo chăn màn của mọi người ra, mang ra sân sau giặt giữ phơi khô.

Bụng Trương Thị đã rất lớn, Cố Đại Sơn để nàng ấy ngồi nghỉ trong sân nhưng nàng ấy cũng không rảnh rỗi, một lát sau, trên tay nàng ấy lại bắt đầu làm giày dép, quần áo nhỏ cho hài tử.

Cố lão đầu thì đi kiểm tra từng chiếc bàn ghế, thấy chỗ nào không chắc chắn thì sửa sang lại.

Cố Đại Sơn dứt khoát cuốc đất ở khoảng đất trống phía sau sân: "Muội muội, ta thấy để đất này trống không cũng chẳng có tác dụng gì, ta cuốc đất lên phơi nắng trước, muội xem có muốn trồng rau không."

"Trông rau gì chứ? Cha, đây là phủ thành, trông rau trong sân không thích hợp lắm đâu, hay là trồng hoa cỏ đi." Cố Tiểu Võ bñu môi nói.

Cố Tiểu Lục cũng phụ họa: "Đúng vậy, sau này nếu đồng học của cô phụ đến chơi, trồng rau thế này thì mất hết phẩm vị."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 295


Hứa Thị đang vỗ chăn ở đẳng xa, nghe thấy động tĩnh bên này, bà không nhịn được quát lên: "Một cái sân to như vậy mà không trồng rau thì thật đáng tiếc? Không trồng rau thì mấy đứa định ăn gì? Xem mấy đứa khỉ nhỏ này kìa."

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, nhún vai với hai hài tử, cười nói: "Dù sao thì hai đứa cũng ở nhà trước, đến lúc đó dù có khách đến cũng không sao..."

Cố Tâm Nguyệt chỉ vào khoảng đất trống trong sân, nói: "Hai ngày nữa bảo nhị ca và tam ca đào ít cây con từ trên núi về, chúng ta để một mảnh đất này trồng rau, đến lúc đó dựng một giàn che nắng ở đây, trồng hai cây nho, rồi đặt một cái bàn, mấy cái ghế, sau này mùa hè, chúng ta sẽ ra đây hóng mát."

"Bốn phía xung quanh, chúng ta sẽ trồng mấy cây ăn quả, sau này ăn hoa quả sẽ tiện hơn, còn cái hồ ngắm cảnh này, chúng ta nuôi cá, rồi trồng thêm hoa sen, củ năng, đến mùa hè không chỉ có thể ngắm hoa sen, mà còn có thể ăn củ sen, củ năng."

"Còn góc này, diện tích khá lớn, ta muốn dựng một nhà kính, như vậy mùa đông chúng ta có thể ăn dâu tây, dưa chuột và cà chua tươi!"

Cố Tâm Nguyệt đi đi lại lại trong sân như vậy một vòng, mọi người dường như đều thấy được cảnh tượng tràn đầy sức sống trong sân.

Ngay cả Tiểu Vũ và Tiểu Lục cũng ngây người tại chỗ.

Nghe nàng nói vậy, sân sau còn thú vị hơn sân trước nhiều.

Đặc biệt là khi nghĩ đến dâu tây, dưa chuột và cà chua tươi, bọn chúng càng không nhịn được giơ cả hai tay tán thành.

"Cô cô, ta thấy ý kiến của cô cô rất hay, cứ theo như cô cô nói, chúng ta khi nào sẽ bắt đầu làm?" Cố Tiểu Võ có chút nóng lòng nói.

"Dù sao thì đây cũng là sân của người khác, dựng nhà kính động tính khá lớn, đợi hai ngày nữa dọn dẹp nhà cửa xong, ta định mời phu tử và sư nương của Tống Dập đến, đến lúc đó cũng xin ý kiến của bọn họ, mọi người thấy sao?" Cố Tâm Nguyệt đề nghị.

"Được!"

Sau khi thương lượng xong, mọi người lại bắt đầu bận rộn.

Ngay cả mấy hài tử cũng tham gia cùng Cố Đại Sơn, giúp nhặt cỏ dại, quét lá rụng trong sân.

Chỉ vài ngày sau, sân đã hoàn toàn đổi mới.

Khoảng sân trước đây còn tiêu điều, giờ đã tràn đầy sức sống, nếu không phải lá trên cây đã vàng, người đến nhìn vào chắc còn tưởng là mùa hè!

Nhà cửa đã dọn dẹp xong, chớp mắt đã đến ngày đãi tiệc.

Sáng sớm, người nhà họ Cố từ trên xuống dưới đều bận rộn. Bọn họ sống trên núi lâu ngày, đã lâu không mời khách, đặc biệt là những người đến, một người là ân nhân giúp mọi người định cư, hai người còn lại là ân sư và sư nương của Tống Dập. Tất nhiên mọi người đều phải cực kỳ coi trọng.

Ngay cả Cố Tâm Nguyệt cũng không khỏi coi trọng, không vì gì khác, chỉ vì những món ăn nàng vất vả làm ra lần này, thế nào cũng phải trổ tài cho kim chủ hiện tại và tương lai ăn thử!

Chỉ cần Tần tam thiếu gia này thích món nào thì giá trị của nó cũng sẽ tăng vọt. Nói trắng ra, sau này trên núi trồng nhiều thêm loại nào, bớt đi loại nào, đều phải trông đợi vào ngày hôm nay.

Chưa đến gần trưa, Khương phu tử và Khương phu nhân ở gần đó đã quen đường quen lối đi đến.

Mọi người nhiệt tình bước lên chào hỏi.

Khương phu nhân cũng lễ phép chào hỏi từng người một.

Khương phu tử ởđi đi lại lại trong sân giống như đang thẩm định, Tống Dập đành phải đi theo dẫn ông ta đi xem khắp nơi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 296


Đi đến cửa thông ra sân sau, Tống Dập đưa tay mời: "Khương phu tử, hay là đến sân sau xem thử? A Nguyệt định xây một nhà kính ở sân sau, nhân lúc phu tử và sư nương đến, muốn hỏi ý kiến của hai người."

Khương phu tử trừng mắt, vuốt râu: “Sân sau là nơi mà người đọc sách có thể tùy tiện vào à, như vậy còn ra thể thống gì!"

Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh nhịn cười: "Khương phu tử, ở đây không có người ngoài, cũng không có cô nương chưa xuất giá, hơn nữa người thôn quê chúng ta không câu nệ những điều này." Khương phu nhân ở bên cạnh thấy vậy, nắm tay Cố Tâm Nguyệt: "Đi, A Nguyệt, ngươi dẫn ta vào xem thử, chúng ta không chấp nhặt với lão già cổ hủ này."

Hai nữ nhân nắm tay nhau vui vẻ vào sân sau.

Cố Tâm Nguyệt nói kế hoạch của mình cho Khương phu nhân, bà liên tục phát ra tiếng ngạc nhiên.

"Tâm Nguyệt, ngươi chăm sóc khoảng sân này thật tốt! Có một phong cách riêng, ngươi yên tâm, chúng ta đã để các ngươi sống trong căn nhà này, các ngươi cứ yên tâm sửa sang, muốn cải tạo thế nào thì cải tạo!" Khương phu nhân cười ha ha đáp lại.

Khương phu tử đứng ngoài cửa thấy mọi người trong sân nói chuyện vui vẻ, đặc biệt là thê tử nhà ông ta, trông bà có vẻ chưa từng thấy thế giới, nhìn chỗ nào cũng thấy ngạc nhiên, ông ta cũng không nhịn được thò đầu vào nhìn, Tống Dập ở bên cạnh thấy vậy, lại mời: "Phu tử, hay là vào xem thử đi? Thật sự không sao đâu."

"Khu, được rồi, vậy thì vào xem thử, ta chủ yếu muốn xem các ngươi đã phá nát cái sân của chúng ta thành ra sao." Khương phu tử nói xong liên sải bước đi vào.

Cố Tâm Nguyệt vừa nói chuyện với Khương phu nhan xong, thấy Khương phu tử cũng đi vào, nàng liên ra hiệu cho Tống Dập giới thiệu giúp, còn nàng thì chuẩn bị quay về bếp lo liệu.

Sau khi dẫn hai người đi dạo một vòng ở sân sau, cửa trước lại có tiếng động.

Tống Dập vội vàng ra đón, lần này người đến chính là Tần Tranh và A Tùng.

Vẫn là rất nhiều đồ đạc lớn nhỏ được chuyển xuống từ xe ngựa.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Tống Dập vội vàng mời mọi người vào ngồi ở tiền sảnh.

Cố Tâm Nguyệt pha một ấm trà, tự mình bưng lên: "Vừa mới chuyển nhà, còn chưa kịp chuẩn bị trà, đây là hoa cúc dại và kim ngân hoa chúng ta hái trên núi trước đây, mật ong cũng là mật ong trên núi, mọi người thử xem có uống được không?”

Tân Tranh cười cầm tách trà trước mặt lên, nhấp một ngụm, ánh mắt hắn sáng lên, khen ngợi: "Rất ngon, mấy ngày nay vừa hay có chút nóng trong người, ta phải uống nhiều một chút."

"Được, lát nữa đi thì mang theo một ít, mang về từ từ uống." Cố Tâm Nguyệt cười nói.

Khương phu nhân cũng khen: "Thật sự có hương vị riêng, ta thấy ngon hơn nhiều so với mấy loại trà linh tỉnh mà đám nam nhân các ngươi vẫn uống."

"Nữ nhân nông cạn, biết cái gì?" Khương phu tử ở bên cạnh giả vờ tức giận, sau đó cũng uống thử một ngụm: “Cũng tạm được nhưng dạo này trời khô hanh, ta cũng hơi nóng trong ngươi..."

"Được rồi, lát nữa đi thì để sư nương cũng mang về một ít nhé!" Cố Tâm Nguyệt cười chế nhạo.

Sau khi pha trà xong, Cố Tâm Nguyệt lại quay về bếp.

Nàng cắt hai đĩa dưa hấu để Tiểu Vũ và Tiểu Lục bưng ra ngoài.

Hai hài tử này hôm nay phụ trách bưng đĩa cũng không tệ.

Tiếp theo, chính là lúc Cố Tâm Nguyệt bắt đầu tung chiêu lớn...

Để làm nổi bật món ớt khô, tương ớt và tương đậu do Cố Tâm Nguyệt tự làm, nàng đã đặc biệt chọn một số món Tứ Xuyên...
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 297


Thịt bò luộc, đậu phụ Ma Bà và thỏ cay.

Hai món đầu Cố Tâm Nguyệt đều đã từng ăn ở tửu lâu của Tần Tranh, nhưng bây giờ, sau khi nàng cải tiến và thêm các loại gia vị vào, hương vị đương nhiên ngon hơn rất nhiều.

Nàng còn nấu thêm hai món chua ngọt là thịt anh đào và cá quả sóc!

Hai món này hiện nay cũng là những món ăn bán chạy trong tửu lâu, trước đây Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn tiếc vì không có tương cà chua, nên khi ăn vào, vị chua ngọt vẫn luôn không đúng, bây giờ có tương cà chua mới làm, hương vị đương nhiên không cần phải nói.

Món miến khoai lang nàng mới làm cũng là món chính, nàng làm một đĩa kiến leo cây, thêm tương đậu và nước tương để nêm, chậc!

Vì chú trọng đến khẩu vị của phu thê Khương phu tử, Cố Tâm Nguyệt tiếp tục làm một đĩa địa tam tiên, đậu phụ trộn trứng bắc thảo, bí ngô hấp mật ong và lá bí ngô xào tỏi |

Cuối cùng, nàng nấu thêm một chén canh trứng cà chua, rắc hành lá và dầu mè lên.

Mười món ăn, mỗi món nàng đều làm hai phân.

Vừa hay đông người không ngồi hết, nên nàng sắp thành hai bàn.

Ở đây, Khương phu nhân chỉ thân thiết với Cố Tâm Nguyệt nên có hơi gò bó, Cố Tâm Nguyệt liền ngồi cạnh bà.

Các món ăn nóng hổi được bày hết lên bàn, Tần Tranh có chút không kìm được, đặc biệt là màu sắc của mỗi món ăn đều rất đẹp, khiến người ta không nhịn được muốn ăn thử ngay.

Hắn còn chưa kịp động đũa, Cố Tâm Nguyệt liền vỗ trán: "Suýt nữa thì quên mất món chính."

Nói xong, nàng vội vàng nhờ nhị ca cùng nhau khiêng một vò rượu từ hâm lên.

"Đây là nho lần trước hái ở nhà phu tử, ta thử ngâm thành rượu nho, giờ chắc đã uống được rồi!"

Vò rượu được mở ra, một mùi thơm nồng nàn của trái cây hòa quyện với mùi rượu tỏa ra.

"Đây là rượu nho à?" Tần Tranh thường xuyên đi xa, đi khắp nơi, đương nhiên hắn đã từng uống thử rượu nho từ Tây Vực, ánh mắt hắn không khỏi sáng lên: "Không ngờ cũng có thể uống được rượu ngon của Tây Vực ở đây!"

Ngoài mấy hài tử không được rót ra, Cố Tâm Nguyệt rót cho mỗi người còn lại một chén.

Tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Đũa vừa động, Tân Tranh đã vội vàng gắp một miếng thịt bò luộc, vừa nhìn thấy đầy một chén màu đỏ như vậy, hẳn đã tò mò không chịu được từ lâu!

Ăn thử một miếng, tươi ngon cay nồng!

Hắn lại không nhịn được ăn thử một miếng thỏ cay và đậu phụ Ma Bà có màu sắc tương tự, lưỡi đã hơi không chịu nổi, hắn liền vội vàng uống một ngụm lớn trà hoa cúc.

"Cố nương tử, mấy chén đỏ đỏ cay cay này là gì vậy?" Tân Tranh thắc mắc.

Mặc dù hắn nhận ra mấy món ăn này nhưng hương vị lại hoàn toàn khác.

Không chỉ cay nồng đủ vị, mà mùi thơm cũng rất nồng!

"Đây là tương đậu ta đã nói với ngươi trước đó, bên trong có thêm ớt, đều là do chúng ta tự trồng ở ngoại thành.”

Tân Tranh gật đầu nhớ kỹ, tương đậu và ớt.

Hai thứ này, hắn nhất định phải có

Khi hắn đang đắm chìm trong hai món này không thể tự thoát ra được, A Tùng bị kéo lên bàn cũng ngạc nhiên hô lên: "Tam thiếu gia, ngươi mau ăn thử con cá này đi."

Tần Tranh nghe vậy, vội gắp một đũa cá sóc.

Một lúc sau: “Con cá này hoàn toàn khác với ở tửu lâu của chúng ta, ngươi đã thêm...”

"Đúng vậy, đây là nước sốt chua ngọt do ta tự pha chế, không chỉ có thể làm cá sóc mà còn có thể làm thịt lợn sốt anh đào." Cố Tâm Nguyệt cười giới thiệu.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 298


Tân Tranh kích động gật đầu, nước sốt chua ngọt này, hôm nay hắn cũng phải lấy cho bằng được.

Ăn thử hết một lượt, Tần Tranh nhìn thấy một đĩa sợi nhỏ, hắn ăn thử một miếng, mãi mà không nghiên cứu ra được món này được làm từ thứ gì.

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Món này là miến, cũng là do nhà chúng ta tự làm, vừa ngon vừa no, không chỉ có thể nấu canh, mà còn có thể trộn, nấu súp!"

Hắn nhìn Khương phu tử ngồi bên cạnh không nói không rằng, liên lặng lẽ gật đầu, miến này, hôm nay hắn cũng phải lấy bằng được! Nhìn thấy vẻ chưa từng thấy thế giới của Tần Tranh, không chỉ Khương phu tử ngồi cùng bàn lắc đầu, mà ngay cả bốn hài tử ở bàn bên cạnh cũng thâm nghĩ, những món ăn này ngày nào bọn chúng cũng án, có thật sự khoa trương như vậy hay không?

Không khí đang rất náo nhiệt, Khương phu nhân thấy Tần Tranh bị lão già nhà mình làm cho có chút ngượng ngùng, vội vàng làm nóng không khí: “Nữ nhi Tâm Nguyệt này, tay nghề thực sự không thể chê vào đâu được, ta ăn thử mấy món chay này cũng rất ngon."

Tần Tranh nghe vậy, ánh mắt sáng lên.

Vừa rồi, hắn chỉ lo ăn thử những món nhiều dầu mỡ, ngược lại đã bỏ qua mấy món chay này.

Những món chay trông có vẻ không bắt mắt này, tại sao lại ngon đến vậy.

Tân Tranh ăn thử từng món, rơi vào nghỉ ngờ sâu sắc.

Tại sao những món ăn này, đừng nói là hắn chưa từng ăn, ngay cả tên cũng có món không gọi được. Nghĩ đến bí mật trên người Cố Tâm Nguyệt, hắn cũng không tiện hỏi trước mặt mọi người.

Hắn chỉ đành lặng lẽ thở dài trong lòng, cầm lấy rượu nho bên cạnh, uống một ngụm lớn.

Lạ thật, ngay cả rượu nho tự ủ này cũng ngon như vậy! Hắn ăn uống bao nhiêu năm nay, quả thực đã phí phạm!

So với sự hối hận của Tần Tranh, Khương phu tử ở bên cạnh cũng không ăn ít.

Các món chay rất hợp khẩu vị của ông ta.

Ngay cả món thịt lợn sốt anh đào và cá sóc chua ngọt mà ngày thường ông ta ít ăn, ông ta cũng ăn không ít.

Mặc dù ông ta không muốn thừa nhận, nhưng hương vị của những món ăn này thực sự ngon hơn nhiều so với những món được bán ở tửu lâu bên ngoài.

Ngay cả khi trước đây ông ta ở kinh thành, những bữa tiệc cung đình mà ông ta ăn cũng không thể sánh được với món này.

Sau khi ăn no uống đủ, Khương phu tử lau miệng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Nương tử Tống Dập, tại sao ta thấy cùng một món ăn, ngươi tự nấu lại ngon hơn ở nhà chúng ta nhỉ?"

Nghe vậy, Khương phu nhân trừng mắt nhìn ông ta, ý cảnh cáo rất rõ ràng.

Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh cười giải thích: "Phu tử, sư nương, nhà các ngươi dùng mỡ động vật, nhà chúng ta dùng mỡ thực vật, đây cũng là do chúng ta vừa mới ép xong, lát nữa ta bảo A Dập mang một ít qua, hai người ăn thanh đạm, dùng mỡ thực vật sẽ thích hợp hơn, cũng tốt cho sức khỏe."

Khương phu nhân liên tục xua tay: "Không được, sao có thể đến ăn rồi còn mang theo cả túi lớn túi nhỏ về chứ, không được không được."

Nghe vậy, Hứa Thị vội vàng bước tới: "Khương phu nhân, bà đừng khách sáo nữa, thời gian này A Dập và Tâm Nguyệt ở nhà bà cũng được bà chăm sóc nhiều, giờ lại cho chúng ta thuê căn nhà tốt như vậy, chúng ta còn chưa kịp cảm ơn, chút đồ ăn thì có là gì! Ta đi lấy giúp bà ngay, tiện thể lấy thêm ít dầu mè!"

Hứa Thị nói xong, không đợi Khương phu nhân kịp phản ứng, bà đã nhanh nhẹn chạy ra sân sau.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 299


Thấy vậy, Khương phu nhân đành phải nhận lời: "Cảm ơn, cảm ơnl Dầu mè này cũng là do các ngươi tự ép à?”

Cố Tâm Nguyệt mỉm cười nhàn nhạt, giải thích: "Đúng vậy."

Tân Tranh ở bên cạnh cũng ngạc nhiên hô lên: "Thảo nào, lúc nãy ta còn nghĩ, tại sao các ngươi có thể mua dầu mè để ăn được chứ? Thứ đó ở kinh thành bán đắt lắm, vấn đề là hương vị cũng không thơm bằng của các ngươi!"

Cố Tâm Nguyệt lắc đầu cười nói: "Cảm ơn Tần công tử khen ngợi, lát nữa cũng lấy một ít cho Tần công tử mang về." Tân Tranh có chút ngượng ngùng xoa trán, hắn thực sự không có ý đó.

Nhưng nàng đã mở lời, không lẽ hắn lại từ chối?

Một bữa cơm ăn uống vui vẻ.

Lúc ra về, bọn họ lại mang theo không ít đồ đạc.

Tân Tranh chậm chân hơn một chút, hắn chắp tay về phía phu thê Cố Tâm Nguyệt: "Hôm nay đã làm phiền nhiều, hai ngày nữa ta sẽ mời các ngươi đến tửu lâu, cũng ở phía nam thành, lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về chuyện hợp tác. "...

Hai ngày sau, nhân lúc Tống Dập rảnh rỗi, phu thê bọn họ đích thân đến Đa Vị Lâu của Tần Tranh. Tần Tranh đã ở trên lầu chờ đợi từ trước, sau lần ăn cơm ở phủ đệ lần trước, Tân Tranh đã sớm thuộc lòng các loại nước sốt mà Cố Tâm Nguyệt làm.

Nhưng nghĩ đến giá cả, hắn không khỏi có chút bất cần, dáng vẻ mặc người ta muốn làm gì thì làm.

Bởi vì những loại nước sốt tươi mới này làm ra, giá trị rất khó ước tính.

Còn về việc bán bao nhiêu, giá cả chẳng phải do Cố nương tử tùy ý đưa ra à?

Nghĩ đến đây, Tần Tranh thăm dò mở lời đề nghị: "Tống công tử, Cố nương tử, đồ các ngươi làm ra hương vị thế nào thì không cần phải nói nhiều nữa, điều ta muốn nói là - các ngươi có muốn cân nhắc góp vốn vào Đa Vị Lâu của ta không?”

"Góp vốn?" Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, chính là các ngươi cung cấp những loại nước sốt này cho Đa Vị Lâu, đến lúc đó toàn bộ lợi nhuận của Đa Vị Lâu, chúng ta sẽ chia cho các ngươi hai phần lợi nhuận, các ngươi thấy thế nào? Các ngươi đừng coi thường hai phần lợi nhuận này, Đa VỊ Lâu hiện nay đã mở đến kinh thành rồi, sau này còn sẽ mở thêm nhiều chỉ nhánh nữa." Tân Tranh tự tin nói.

"Khụ, cảm ơn ý tốt của Tần công tử." Cố Tâm Nguyệt dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta vẫn nên niêm yết giá rõ ràng, chúng ta bán gia vị cho ngươi, còn lợi nhuận của Đa Vị Lâu thế nào, đều là của ngươi, hơn nữa có một điều, những loại gia vị này tạm thời chúng ta cũng chỉ cung cấp cho một mình Đa Vị Lâu, ngươi cứ yên tâm.”

Dù sao thì bọn họ cũng chỉ kiếm tiền từ việc bán gia vị, nói chuyện ăn chia quá phức tạp, vẫn nên phân chia rõ ràng thì hơn.

Tống Dập ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý với nàng.

"Nhưng mà - giá cả này..." Tần Tranh khó xử nói, trong thương trường như chiến trường, nếu là hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ nhân cơ hội này bán giá cao.

Chỉ là nếu giá quá cao, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận của Đa Vị Lâu.

Nghe hắn hỏi giá, Cố Tâm Nguyệt vội vàng lấy ra một bảng giá đưa cho hắn: "Tần công tử, đây là bảng giá và các loại gia vị mà chúng ta tạm thời định cung cấp, mời ngươi xem thử."

Tần Tranh nhận lấy, nhanh chóng xem qua một lượt.

Chỉ thấy trên đó ghi rõ ràng...

Bột nêm, ớt khô, tương ớt, tương cà, dâu mè, nước tương, tương đậu và miến.
 
Back
Top Bottom