Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 300


Phía sau là giá của từng loại gia VỊ.

Chỉ là giá cả này có vẻ hơi không đúng.

Tần Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Giá cả này có phải nhầm rồi không?”

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, không nhịn được cười nói: "Ngươi không nhìn nhầm đâu, chúng ta là mối quan hệ cung cấp lâu dài, giá cả này đương nhiên phải công bằng, hơn nữa nói thật, trước đây các ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, xét vê tình về lý, chúng ta đương nhiên phải cân nhắc đến." Tần Tranh có chút hối hận vì suy nghĩ vừa rồi, hắn vội vàng xua tay nói: "Không được, các ngươi phải nuôi một gia đình lớn như vậy, chỉ tiêu trong thành lại lớn, thế này nhé, ta sẽ tăng thêm hai phần với mức giá các ngươi đưa ra, sau này cuộc sống tốt hơn, làm ăn phát đạt, ta sẽ tăng giá cho các ngươi!"

Thấy hắn không giống như đang nói đùa, Cố Tâm Nguyệt thấy mình cũng không cần phải so đo với hắn chuyện tiền bạc, nàng đành cười đáp: "Được, cứ theo lời ngươi nói mà làm, nhưng chúng ta còn có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."

"Ngươi nói đi." Tần Tranh vội vàng hỏi. Cố Tâm Nguyệt gật đầu, nói: "Là thế này, để đảm bảo nguồn cung dồi dào, chúng ta muốn mua thêm một mảnh trang trại ở ngoại thành, để sang năm có thể cho ra thêm nhiều sản phẩm mới, không biết Tần công tử có quen biết trang trại nào có thể giúp giới thiệu không?"

"Chuyện này nói đơn giản thì cũng đơn giản." Tần Tranh đáp: "Vài tháng nay, nội thành vẫn luôn đóng cửa, chịu ảnh hưởng của thiên tai không lớn lắm, nhưng ta nghe nói các trang trại ngoại thành đều bị thiệt hại nặng nề, nhà cửa, hoa màu đều bị dân lưu vong phá hủy, giờ muốn xây dựng lại e rằng phải mất một thời gian, hơn nữa nông dân trong trang trại đều đã đi chạy nạn, lúc này ra tay, lựa chọn nhiều, giá cả cũng hợp lý!"

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, hai người nhìn nhau, nét mặt lộ vẻ vui mừng.

Bọn họ vốn còn lo lắng tiền trong túi không đủ.

"Nhưng các ngươi có chắc chắn muốn mua trang trại ở ngoại thành không? Đến lúc đó tìm nông dân có thể sẽ là một chuyện phiền phức, nông dân ngoại thành đều đi gần hết rồi, những người ở lại đa phần là hộ khẩu tạm trú, thân phận lai lịch có chút phiền phức." Tần Tranh nhắc nhở.

"Không sao, cứ mua trang trại trước, chuyện nông dân đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách." Tống Dập trả lời. "Được, nếu vậy, ta sẽ để A Tùng giúp các ngươi đi dò la một chút, có chỗ nào thích hợp sẽ nói với các ngươi." Tân Tranh sảng khoái đồng ý: "Nhưng có một điều, tình hình hiện tại có chút phức tạp, ta khuyên các ngươi nên đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến khi tình hình ngoại thành ổn định hơn một chút."

"Không vấn đề gì, chúng ta chỉ cần hoàn thành trước khi mùa xuân sang năm là được, cảm ơn, cảm ơn!”...

Sau khi ký xong hợp đồng cung cấp sản phẩm phụ với Đa Vị Lâu, tiếp theo, Cố Tâm Nguyệt bận rộn chuyện chuẩn bị bắt đầu cung cấp hàng. Bột tăng vị nhà họ Cố đã làm trước đó, bây giờ chỉ cần tiếp tục làm ở sân sau là được.

Không ít gia vị còn lại đã được Cố Tâm Nguyệt cho vào không gian, cũng có thể đóng hộp trực tiếp.

Hiện tại, những thứ cấp thiết hơn là dầu mè, nước tương và tương đậu nành trên núi, cùng với miến.

Nếu muốn cung cấp số lượng lớn, vẫn cần phải đợi thêm một thời gian nữa.

Vì vậy, những ngày này, Cố Tâm Nguyệt cũng thường đi theo nhị ca và tam ca về núi.

Ngay khi mọi người đều toàn tâm toàn ý bận rộn với cuộc sống mới, bụng của Trương Thị cuối cùng cũng chuyển dạ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 301


Sáng hôm đó, mọi người đang ăn sáng, Trương Thị bỗng nhiên không cầm chắc bát cháo ngọt, làm rơi xuống đất.

"Ái chà!"

Cùng với tiếng kêu đau cố nhịn của Trương Thị, mọi người vội vàng đứng dậy đỡ nàng ấy.

"Nhanh nhanhl Đại Sơn, bế nương tử con vào giường trong nhà nằm đi, chắc là sắp sinh rồi!" Hứa Thị sợ hãi hô lên.

Cố Đại Sơn ngẩn người, vội vàng chạy tới, mấy người luống cuống tay chân cùng nhau đỡ nàng ấy vào nhà. Trương Thị vừa nằm xuống, Hứa Thị liền lau mồ hôi trên trán: "Đại Sơn, con mau đi mời bà đỡ đi!"

Lúc này Cố Đại Sơn như thể chưa kịp phản ứng, hắn lo lắng nhìn Trương Thị trên giường, vội vàng muốn ra ngoài.

"Thôi, để nhị ca và tam ca đi đi, bọn họ chạy nhanh hơn! Đại ca lúc này đã luống cuống rồi!" Cố Tâm Nguyệt vội vàng đuổi theo hét lớn.

"Được! Được!" Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đang đứng đợi trong sân, nghe thấy tiếng động, bọn họ vội vàng chạy ra ngoài.

Thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, Tống Dập đứng ở góc sân cũng không khỏi có chút căng thẳng, lặng lẽ nắm tay hai hài tử. Hắn không tự chủ được mà nhớ lại cảnh Hoài Cẩn và Tử Du ra đời trước đây.

Cố Tâm Nguyệt thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, vội vàng gọi hắn: "Tống Dập, ngươi nên đi tìm Khương phu tử đi! Đúng rồi, ngươi nói với sư nương một tiếng, trưa nay ta không qua được. "

Sau đó, thấy mấy hài tử cũng bị tình hình căng thẳng làm cho sợ hãi, sợ lát nữa cảnh tượng sẽ không ổn, nàng lại hét về phía Tiểu Vũ và Tiểu Lục: "Hai đứa dẫn Hoài Cẩn và Tử Du ra sân trước chơi đi, đừng chạy lung tung."

Hứa Thị đang dỗ dành Trương Thị trong nhà cũng chạy ra: "Đúng đúng, mấy nam nhân các ngươi mau ra sân trước đi, đừng ở đây cản trở."

Cuối cùng, sau bao nhiêu năm chờ đợi, bà lại một lần nữa được làm bà nội.

Hứa Thị lo lắng đến toát mồ hôi, nhất là cái thai này của Trương Thị lại không dễ dàng gì.

Vừa gặp tuyết rơi, lại thêm chạy nạn, vượt núi băng rừng, mấy tháng trước, nàng ấy đã chịu nhiều khổ sở như vậy, không biết có ảnh hưởng gì xấu đến hài tử này không?

Thấy Hứa Thị lo lắng đến mức cứ xoa tay, Cố Tâm Nguyệt nắm lấy tay bà: "Mẫu thân, bình tĩnh nào, trước đây chúng ta đã tập dượt nồi, không sao đâu, đừng lo lắng." "Ừ." Hứa Thị như nuốt phải một viên thuốc an thần, thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, con và Thanh Hoan ra bếp đun nước, mẫu thân vào trong với tấu tử con."

"Vâng ạl"

Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan cũng không có kinh nghiệm sinh nở, Trương Thị cũng không giúp được gì.

Sau khi đuổi hết nam nhân và hài tử đi, hai người vội vàng chạy vào bếp.

"Thanh Hoan, muội đun một nồi nước nóng to để dùng, ta sẽ nấu canh gà, luộc mì, lát nữa tẩu tử không còn sức thì vẫn có thể ăn được!" Trong lòng Cố Tâm Nguyệt hoảng hốt nhưng nàng vẫn bình tính nói chuyện với Thanh Hoan.

Mặc dù nàng chưa từng sinh con nhưng trên tivi đều chiếu như vậy.

Bước đầu tiên là đun nước nóng, càng nhiều càng tốt.

Sau đó là nấu đồ ăn cho sản phụ.

Thanh Hoan nghe thấy tiếng động ở sân sau, tay cũng nhanh hơn, không lâu sau, lửa đã cháy bùng bùng.

Canh gà chưa nấu xong, sân trước đã có tiếng động.

Cố Tâm Nguyệt ra ngoài xem, là sư nương dẫn theo bà v.ú trong nhà cũng chạy tới.

Vừa nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt, bà liên vội vàng hỏi: "Đun nước nóng chưa? Lúc nãy nghe Tống Dập nói, ta mới biết tẩu tử ngươi sắp sinh, ta vội vàng chạy tới xem, ta mang theo ít đường đỏ, ngươi đun sôi rồi đánh hai quả trứng gà, mang vào cho tẩu tử ngươi ăn trước, sinh con không nhanh như vậy, phải tích đủ sức trước.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 302


Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan nghe mà chẳng hiểu gì, vội vàng phản ứng lại: "Đúng đúng, chúng ta quên mất chuyện này, may mà sư nương tới, nếu không hai ngươi chúng ta không có kinh nghiệm, không biết phải luống cuống đến bao giờ."

Có sư nương và bà v.ú giúp đỡ, Cố Tâm Nguyệt vội vàng nấu một bát trứng gà đường đỏ rồi mang vào để Hứa Thị giúp đỡ đút cho tẩu tử ăn.

Nàng ấy vừa miễn cưỡng ăn hết một bát, Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh cũng mời bà đỡ tới.

Bà đỡ trước đây là do Khương phu nhân giới thiệu, sợ có chuyện gì xảy ra, bọn họ còn đặc biệt đặt trước hai nhà.

Bà đỡ vừa vào nhà, những người khác đều bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại bà v.ú nhà họ Khương ở lại trong nhà giúp đỡ.

Không vì lý do gì khác, chủ yếu là vì Hứa Thị đã quá lâu không trải qua cảnh sinh con, cảm xúc cũng có chút kích động, ở trong nhà lại ảnh hưởng đến cảm xúc của Trương Thị.

Hứa Thị nhanh chóng bị đuổi ra ngoài.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn càng thêm lo lắng!

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh mặc dù cũng chưa từng làm cha nhưng cả hai cũng sợ đến mức mặt mày tái mét, khiến cho mấy hài tử ở sân trước cũng luôn căng thẳng.

Ngay cả Tống Dập hôm nay cũng về nhà sớm.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, trời ạ, giờ thì cả nhà đều có mặt đông đủ!

Những buổi tập dượt trước đây đều vô íchI

Đến lúc này, mọi người vẫn cứ luống cuống như trước.

Cố Tâm Nguyệt nhìn mọi người hỗn loạn, nàng cũng mặc kệ, chui vào bếp định nấu trước một bát mì, để dành dùng sau.

Ai ngờ nàng còn chưa kịp mở nắp nồi, đã nghe thấy từ sân sau vọng lại tiếng khóc to.

Nghe thấy tiếng này, Cố Tâm Nguyệt kích động buông bát mì trên tay, cùng Tống Thanh Hoan chạy ra khỏi bếp.

Mọi người nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều không giấu được niềm vui mừng:

"Sinh rồi à?"

"Nhanh thế?"

"Đúng vậy, ta còn chưa nấu mì xong."

"Ta sắp làm cha rồi!"

"Tẩu tử oách thật!"

Mọi người cười ầm lên, Cố Đại Sơn từ sáng đến giờ vẫn còn mơ màng, lập tức tỉnh táo lại, chạy ra sân sau rồi đi vào phòng đông.

Hứa Thị cũng theo sát phía sau.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan cũng theo vào nhà.

Vào đến nhà, Cố Tâm Nguyệt đã thấy Trương Thị đang nằm trên giường, thấy má nàng ấy hồng hào, sắc mặt cũng khá tốt.

Đại ca vừa vào cửa đã đứng bên giường, lo lắng nhìn Trương Thị.

Thấy mọi người vào, Trương Thị vui mừng nói: "Làm mọi người lo lắng rồi, giờ ta khỏe lắm."

Bà đỡ cũng đưa hài tử mới bọc xong cho Hứa Thị: “Chúc mừng, chúc mừng, là một nữ nhi”

"Thật sự là nữ nhi à? Tốt quái Nhà họ Cố chúng ta cuối cùng cũng lại sinh được một nữ nhi rồi!" Hứa Thị xúc động đón lấy hài tử.

Bà chưa kịp bế được hai cái, đã bị Cố Đại Sơn giật mất: "Mẫu thân, để con cũng xem nữ nhi của con!"

Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan cũng theo sau xem nữ nhi mới sinh, nghĩ đến Trương Thị đang nằm trên giường, nàng vội vàng nói: "Mẫu thân, mẫu thân ở đây, con đi nấu bát mì mang đến cho tấu tử ăn trước hai miếng."

Thấy Cố Tâm Nguyệt đi ra, Tiểu Vũ và Tiểu Lục đang đợi ở sân trước vội vàng hỏi: "Mẫu thân con sinh rồi ạ? Là muội muội hay đệ đệ vậy?"

"Là muội muội!" Cố Tâm Nguyệt cười nói. "Tuyệt quá!" Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục nhìn nhau cười nói.

Tử Du cũng vỗ tay nói: "Tốt quá, cuối cùng con cũng có muội muội chơi cùng rồi!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 303


Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh nhìn nhau: "Giờ thì mẫu thân chúng ta cũng mãn nguyện rồi, bà ấy ngày nào cũng mong có cháu gái, ngày nào cũng nhìn mấy đứa con trai chúng ta nhàm chán!”

"Ha ha hail"”

Tống Dập vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh mọi người, lúc này vẻ căng thẳng trên mặt hắn cũng dịu đi.

Nhìn thế này thì sinh con cũng không phải đều đáng sợ như vậy.

Đặc biệt là nhìn thấy sự phấn khích và vui mừng thực sự trên khuôn mặt Cố Tâm Nguyệt bên cạnh, Tống Dập chỉ cảm thấy bóng đen trước đây trong lòng dường như đã nhạt đi.

Trong lòng hắn dường như có một chỗ nào đó đang được chữa lành.

Buổi tối.

Cố Tâm Nguyệt bận rộn cả ngày, trước khi đi ngủ nàng vẫn thoải mái tắm rửa sạch sẽ.

Lúc nàng đang lau tóc, Tống Dập canh ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng nàng tắm xong liền đi tới, thuận tay cầm lấy khăn khô trên tay nàng, động tác nhẹ nhàng giúp nàng lau tóc ướt.

Cố Tâm Nguyệt nhắm mắt lại đang tận hưởng sự thoải mái trên da đầu, bỗng nghe thấy giọng nói trầm ấm dễ nghe của nam nhân trên đỉnh đầu: "A Nguyệt, hôm nay phu tử nói, hai ngày nữa học viện sẽ nhập học, đến lúc đó buổi trưa ta không thể về được."

"Ồ? Cuối cùng cũng có thể nhập học rồi, đó là chuyện tốt mài" Cố Tâm Nguyệt tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, tùy ý hỏi: "Nhưng học viện không cung cấp chỗ ở à? Tại sao ta nhớ các học trò đều ở trong thư viện, chỉ khi nghỉ ngơi mới được về nhà?"

Nàng vừa dứt lời, bàn tay của nam nhân trên đỉnh đầu nàng rõ ràng khựng lại, một lúc sau, Tống Dập mới nhẹ giọng hỏi: "A Nguyệt không muốn ta về nhà mỗi ngày à?"

"Không không, không phải vậy, ta chỉ tò mò nên hỏi vậy thôi." Cố Tâm Nguyệt nhận ra sự chán nản của hắn, nàng vội vàng tìm cách bù đắp.

Thấy nàng nói vậy, động tác trên tay Tống Dập lại tiếp tục nhẹ nhàng: "Học viện có chỗ ở, nhưng ta thấy chúng ta ở gần, mỗi ngày tan học về nhà cũng rất tiện nên đã xin phu tử cho đi về."

Như để xác nhận, Tống Dập lại tiếp tục hỏi: "A Nguyệt, nàng thấy ta ở thư viện tốt hơn hay đi học tốt hơn?”

Vừa hỏi xong, động tác trên tay Tống Dập cũng dừng lại, dường như đang nín thở chờ câu trả lời của nàng.

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: "Đi học thì tốt hơn nhưng chắc cũng sắp thi cử rồi đúng không? Ban ngày trong nhà đồng người, ngươi ở nhà có ảnh hưởng đến việc học không? Hơn nữa buổi tối ngươi còn phải dành thời gian ở bên ta, cũng không thể học hành tử tế được..."

Lời nói trong miệng Cố Tâm Nguyệt còn chưa nói hết, cơ thể nàng bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung.

Giây tiếp theo, nàng thấy Tống Dập bế ngang nàng đi về phía giường.

Cố Tâm Nguyệt giật mình vì hành động đột ngột của hắn, vội vàng duỗi hai tay ra ôm lấy cổ hắn.

Nàng tưởng hắn tức giận, muốn đòi hỏi gì đó. Nghĩ đến việc vừa rồi mình nói chuyện có phần vô tình, cộng thêm thời gian gần đây bận rộn dọn nhà làm ăn, nàng cũng có phần lạnh nhạt với hắn, nàng liền chột dạ chủ động ôm chặt lấy cổ hắn, ngượng ngùng vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, chờ đợi động tác tiếp theo của hắn.

Chỉ thấy hắn sải bước đi về phía giường, nhanh chóng đặt nàng lên giường, rồi lại quay người đi ra ngoài.

Cố Tâm Nguyệt lập tức ngây người.

Chỉ thế thôi à? Làm sao vậy?

Chủ động chạy đến ôm cũng không cần à?

Cố Tâm Nguyệt hốt hoảng đứng một mình một hồi, lại nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 304


Cố Tâm Nguyệt vội vàng kéo chăn lên, trùm kín mình từ đầu đến chân.

Vừa rồi nàng thật sự quá mất mặt, không giả vờ ngủ thì không thể cứu vẫn được cục diện mất mặt đóI

Ngay khi Cố Tâm Nguyệt cố gắng điều chỉnh hơi thở về chế độ ngủ thì cùng với tiếng c** q**n áo sột soạt, chăn trên đầu nàng bỗng nhiên bị vén lên.

Chớp mắt, thân hình quen thuộc đã đè xuống.

Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân mình lập tức chìm trong mùi xà phòng nhàn nhạt và sảng khoái, làn da sau tai cũng trở nên khác thường vì hơi thở phả xuống.

Cố Tâm Nguyệt nuốt nước bọt, hai tay ôm chặt lấy mình làm tư thế phòng thủ.

Nàng giả vờ bình tĩnh hỏi: "Nửa đêm không ngủ, còn cởi hết quần áo, muốn làm gì?"

Rõ ràng nàng muốn tỏ ra lạnh lùng một chút, để lấy lại chút thể diện cho mình, ai ngờ nói ra lời lại không tự chủ được mà mang theo vài phần mềm mại.

Nửa đêm, Cố Tâm Nguyệt tức giận vì phản ứng yếu đuối của mình mà muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Lưỡi vừa thè ra, lập tức bị nam nhân ở trên ngậm lấy.

Tiếp theo, những nụ hôn dày đặc rơi xuống.

Có lẽ vì mang theo chút tức giận, lân này Tống Dập trở nên đặc biệt thô lỗ, hoàn toàn khác với sự nhẹ nhàng thường ngày. Cho đến khi cổ tay Cố Tâm Nguyệt bị nắm đến đau kêu lên, Tống Dập mới dần chậm lại.

Bàn tay to nắm lấy eo thon của nàng, trực tiếp kéo người lên.

Mang theo chút thương xót, hắn dịu dàng giúp nàng gạt đi mái tóc ướt đẫm bên tai, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng.

Hắn nhẹ nhàng dỗ dành: "A Nguyệt, sau này mỗi tối ta đều về với nàng có được không?”

Cố Tâm Nguyệt vừa định mở miệng, ai ngờ nàng vừa lên tiếng, giọng nói đã hóa thành nước.

Nàng chỉ đành cắn chặt răng, trừng mắt nhìn hắn.

Tống Dập không hề lay động, kiên nhẫn dỗ dành: "A Nguyệt, hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa?"

Cố Tâm Nguyệt đang mơ màng, như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn, nàng đã sớm không phân biệt được đông tây nam bắc, càng không nghe rõ hắn đang nói 8ì.

Nàng chỉ cố gắng giữ vững chút lý trí cuối cùng của mình nên mơ hồ ừ một tiếng.

Tống Dập lúc này mới hài lòng buông nàng ra, đứng dậy mặc quần áo rồi bưng nước nóng vào.

Hắn cẩn thận giúp nàng lau rửa sạch sẽ, sau đó mới ôm người trong lòng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt mở mắt ra, người bên cạnh vẫn còn.

Nàng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, giả vờ bình tĩnh thoát khỏi vòng tay hắn, cố nặn ra một nụ cười: "Còn không dậy à?”

Tống Dập nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của nàng, biết nàng đang ngượng nên nhẹ giọng nói: "Hôm nay không cần qua đó, phu tử bảo ở nhà dọn dẹp sơ trước, ngày mai trực tiếp đến học đường."

"Ồ," Cố Tâm Nguyệt quay người, có chút ngượng ngùng nhanh chóng mặc quần áo.

Nàng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, Tống Dập này thực sự học hư rồi!

Trước kia hắn là một thiếu niên ngây thơ biết baol

Bây giờ trong chớp mắt, hắn đã biến thành một nam nhân —- phúc hắc lại còn giả vờ ngây thơ!

Nàng chỉ vì nghĩ cho hắn mà khuyên hắn ở lại trường thôi, vậy mà...

Thôi thôi, dù sao nếu hắn muốn về thì cứ về đi! Nàng còn có thêm một người làm việc.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng mặc quần áo chỉnh tê, lúc nàng quay đầu lại nhìn, Tống Dập vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô hại, thâm tình nhìn nàng!

"Nhìn gì mà nhìn! Còn không mau dậy mặc quần áol Ngày mai phải nhập học rồi, lát nữa còn phải ra phố chuẩn bị giấy mực bút nghiên mang theo chứ!" Cố Tâm Nguyệt giả vờ tức giận nói.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 305


"Ừ, lát nữa nàng đi cùng ta." Tống Dập ngoan ngoãn đứng dậy, vươn tay lấy một bộ quần áo mặc vào người.

Cố Tâm Nguyệt: ...

Bữa sáng hôm nay do Hứa Thị và Tống Thanh Hoan làm.

Nhà có hỷ sự, trên mặt ai nấy đều tràn ngập nụ cười.

Đương nhiên cũng không ai để ý đến vẻ mặt không tự nhiên của Cố Tâm Nguyệt.

May mà Tống Dập này, bất kể sau cánh cửa đóng kín sẽ biến thành thế nào, ra khỏi cửa thì hắn vẫn là khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm.

Đối nhân xử thế cũng nho nhã như thường.

Cố Tâm Nguyệt cũng dần bình tính lại.

Sau khi ăn sáng xong, Tống Dập liên dặn dò mọi người về việc ngày mai hắn sẽ đến thư viện, tiện thể nói rằng hắn sẽ dẫn Tâm Nguyệt ra phố mua một số thứ để chuẩn bị.

Mọi người nghe nói Tống Dập có thể vào thư viện, vẻ mặt vui mừng càng thêm đậm nét.

Dù sao thì từ khi chuyển vào thành, mọi người đều biết thư viện Thanh Giang ở phủ Thanh Châu là nơi như thế nào.

"Vậy thì tốt quá, nhân lúc hôm nay rảnh rỗi, con dẫn Tâm Nguyệt đi mua thêm đồ!" Cố lão đầu cười sảng khoái nói.

Hứa Thị cũng lên tiếng: "Tâm Nguyệt à, ngoài giấy mực bút nghiên, quần áo giày dép cũng phải chuẩn bị thêm mấy bộ mới, phu quân con sắp vào học rồi, mọi mặt đều phải chú ý hơn."

Cố Tâm Nguyệt nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng: "Vâng, con biết rồi, trước đó còn có hai bộ quần áo mới nhưng con làm xấu quá, lát nữa đi hiệu may xem, nếu có bộ nào phù hợp thì mua thêm hai bộ đẹp để dự phòng."

Hoài Cẩn ở bên cạnh thấy vậy, nhỏ giọng hỏi: "Con và Tử Du có thể đi cùng không?" Cố Tâm Nguyệt nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Hoài Cẩn, nghĩ đến việc bọn họ đến đây đã lâu, nàng chỉ lo kiếm tiền, vẫn chưa dẫn bọn trẻ đi dạo quanh thành Thanh Châu.

Nàng bèn cười nói: "Tất nhiên là được rồi, hai đứa mau ăn hết cháo trong chén đi, lát nữa chúng ta cùng đi."

Cố Tiểu Võ nghe vậy, vội vàng ăn hết cháo trong chén: "Cô cô, dẫn ta đi cùng nữa nhé, ta cũng nhịn lâu lắm rồi, muốn ra ngoài xem thử!"

Sau đó hắn lại quay sang nhìn Cố Tiểu Lục: "Tiểu Lục cũng đi cùng chúng ta nhé."

Cố Tiểu Lục do dự một lát, bĩu môi nói: "Thôi bỏ đi, ta ở nhà." Cố Nhị Dũng thấy hắn có vẻ lo lắng, nhớ lại lúc cứu hắn, manh mối vẫn còn ở gần phủ Thanh Châu, bèn vẫy tay nói: "Tiểu Võ, hôm nay ngươi cũng đừng ởi đâu, ở nhà chăm sóc mẫu thân và muội muội, lần sau nếu ngươi muốn ra ngoài, ta và tam cữu cữu sẽ dẫn các ngươi đi chơi cùng!"

Cố Tiểu Võ thấy vậy, đành gật đầu: "Được, một lời đã định!"

Bốn người trong gia đình dọn dẹp sơ lược một chút rồi ra khỏi nhà.

Đâu tiên, mọi người đến Học Hải Thư Viện, Cố Tâm Nguyệt định mua một ít giấy mực bút nghiên tốt trước.

Dù sao thì ở thư viện, xung quanh đều là những đồng học có hoàn cảnh gia đình khá giả. Người khác có gì thì Tống Dập cũng không thể kém hơn người khác.

Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy mình có tâm lý của một mẫu thân già, nàng vừa định tự chế giễu mình thì nghe thấy tiếng chói tai từ ngoài cửa truyền đến.

"Ồ, đây không phải là Tống Dập đại tài tử của chúng ta à? Không ngờ lại có thể gặp ngươi ở trong phủ thành, tại sao các ngươi không đi theo những người dân đó đi về phương Nam?”

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên cạnh Tống Dập không biết từ lúc nào đã có hai nam tử trông giống như thư sinh, một cao một thấp.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 306


Nhìn kỹ lại, liên tưởng đến lời chế giễu vừa nãy, lúc này nàng mới phản ứng lại.

Không phải là hai đồng học cũ của Tống Dập mà nàng đã gặp ở trấn Thanh Thủy à?

Tại sao bọn họ cũng đến phủ Thanh Châu?

Nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ, có lẽ là điều kiện gia đình không tệ, cho nên lúc chạy nạn, bọn họ đã trực tiếp tìm đường vào phủ Thanh Châu.

Chưa đợi Cố Tâm Nguyệt mở miệng, một nam tử thấp bé khác cũng lên tiếng: "Chậc, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Người ta thanh cao như vậy, biết đâu lại ở ngoài thành, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu thì saol”

"Ha ha, thế thì đúng là không chắc, ngươi tưởng ai cũng giống ngươi, ở trấn Thanh Thủy không ở được, đến phủ Thanh Châu là có nhà chờ sẵn à! Nhưng ta nghe nói đầu xuân năm sau sẽ tổ chức lại kỳ thi viện, không biết Tống Dập ngươi có định tham gia không?”

Cố Tâm Nguyệt vừa định bước lên lý luận, Tống Dập đã vươn tay nắm lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.

Hắn nhẹ giọng nói: "Không cần chấp nhặt với bọn họ."

Nam tử thấp bé nghe vậy, lập tức nổi giận: "Hừ, đúng là thanh caol Cơm còn không đủ ăn, còn đến hiệu sách, tham gia kỳ thi viện? Nằm mơ giữa ban ngày à, còn tưởng đây là trấn Thanh Thủy hay sao? Đây là phủ Thanh Châu! Không có người tiến cử thì thi thố cái gì? Không giống như chúng ta, chỉ cân chờ cửa thư viện Thanh Giang mở ra là có thể vào học."

Cố Tâm Nguyệt thấy Tống Dập không chịu để nàng ra mặt, nàng cũng lười đôi co với loại người này.

Dù sao thì sự xuất sắc của Tống Dập là sự thật, không cân chứng minh, cũng không cần loại rác rưởi này tâng bốc!

Nàng bèn kéo hai hài tử, nói với Tống Dập: "Thôi, ở đây nhiều ruồi muỗi quá, lát nữa chúng ta quay lại!"

Tống Dập ừ một tiếng, kéo nàng định ra ngoài.

Vẫn chưa đi đến cửa, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đi xuống cầu thang.

Vương chưởng quây còn chưa xuống đến tầng cuối cùng, đã vội vàng gọi: "Tống công tử, Cố nương tử, xin dừng bước."

Sau đó hắn vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, vừa nãy ta ở trên lầu bận đối chiếu sổ sách, vừa mới nghe nói các vị đến cửa hàng, vất vả đến đây một chuyến, tại sao không ở lại thêm một lúc rồi mới đi?"

Tống Dập chắp tay nói: "Không sao, lúc nãy đông người, chúng ta sẽ quay lại sau.”

Vương chưởng quầy vội vàng kéo Tống Dập lại, nhiệt tình nói: "Ngươi chờ một chút, hôm qua ta nghe Khương phu tử nói ngươi đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh, ngày mai thư viện Thanh Giang sẽ mở cửa trở lại, ta sẽ nhanh chóng chọn cho ngươi một bộ văn phòng tứ bảo."

Nói xong, Vương chưởng quầy vội vàng lấy một bộ văn phòng tứ bảo mới tỉnh từ sau quầy ra, cẩn thận đưa tới: "Một chút tâm ý, Tống công tử ngàn vạn lần đừng từ chối tấm lòng của lão phu!"

Thấy hắn khách sáo như vậy, Tống Dập liền nhận lấy, chắp tay nói: "Cảm ơn!" Hai đồng học một cao một thấp vẫn luôn ở bên cạnh nghe thấy vậy, lúc này, sắc mặt của bọn họ đã không thể dùng từ đặc sắc để hình dung.

Chỉ thấy hai người nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm sao để rời đi cho phải phép.

Cố Tâm Nguyệt giả vờ không biết gì hỏi: "Vương chưởng quây, ngày mai thư viện Thanh Giang khai giảng là thời gian thống nhất à? Tại sao vừa nãy có hai người tự xưng là học sinh của thư viện Thanh Giang nhưng lại không biết chuyện ngày mai khai giảng nhỉ?"

"Đương nhiên là cùng một ngày, các ngươi à, tám phần là gặp phải kê lừa đảo rồi, thời buổi này đạo đức suy đồi, lòng người không còn như xưal Đừng để những kẻ giả danh là người đọc sách lừa gạt!" Vương chưởng quây cảm thán nói.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 307


Nghe vậy, hai người vội vàng đặt sách trên tay xuống, xám xịt chạy ra ngoài.

Thấy vậy, Cố Tâm Nguyệt dẫn theo hai hài tử, ba người không nhịn được cùng cười thành tiếng.

Có bộ giấy mực bút nghiên Vương chưởng quầy tặng, Cố Tâm Nguyệt vẫn quyết định mua thêm một bộ tốt để dự trữ.

Đặc biệt là vừa rồi, nàng bị hai nam nhân kia làm cho buồn nôn, không tiêu chút bạc nào thì thấy không thoải mái.

Đặc biệt là nghĩ đến trong số những người đọc sách lại có loại bại hoại như vậy. Nếu Tống Dập vào thư viện Thanh Giang mà gặp phải loại người như vậy thì sao? Dù sao nàng cũng không thể để phu quân mình chịu ấm ức được.

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt vung tay một cái, không chỉ lấy một bộ văn phòng tứ bảo, mà còn tiếp tục mua sắm cho đám hài tử.

Ra khỏi cửa, nàng lại kéo thẳng người vào tiệm may.

Nàng dựa vào vóc dáng của Tống Dập mà chọn hai bộ trường sam để hắn vào thử.

Tống Dập vốn không để ý đến những thứ này, nhưng thấy Cố Tâm Nguyệt và hai hài tử đều vô cùng mong đợi, hắn đành phải cắn răng đi vào. Cố Tâm Nguyệt vốn không thấy tay nghề may vá của mình kém đến mức nào, nhưng đến khi Tống Dập mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng mới tỉnh bước ra, nàng theo bản năng đưa tay sờ khóe miệng mình.

Áo trắng tung bay như chim hồng, quân tử khiêm nhường như cây ngọc đứng trước gió Ï

Trong đầu Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên hiện lên một câu nói như vậy.

Tại sao nam nhân của nàng lại có thể đẹp đến mức nghịch thiên như vậy chứ?

Thấy Cố Tâm Nguyệt ngây người nhìn mình một lúc lâu, Tống Dập bước lên, cười khẽ nói: "Nương tử, nàng có hài lòng không?” Cố Tâm Nguyệt hoàn hồn, giả vờ nghiêm túc nhìn quần áo một lượt, gật đầu nói: "Đều rất đẹp, chỉ là phần dưới hơi ngắn một chút."

Người quản lý ở bên cạnh thấy Vậy, vội vàng phụ họa: "Là do vóc dáng của phu quân ngươi quá cao, bình thường chúng ta đều làm theo chiều cao của người bình thường, nếu hai người để ý, ta có thể sắp xếp người đến đo lại số đo để may lại, giá cả vẫn như cũ."

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, sảng khoái gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền ngươi giúp chúng ta may gấp hai bộ. "

"Được thôi! Ta sẽ ra phía sau gọi thợ may đến đo số đo cho hai người." Nói xong, người quản lý vội vàng đi ra phía sau.

Tống Dập ở bên cạnh thấy nàng mua sắm thoải mái như vậy, do dự một chút: ”“A Nguyệt, hay là thôi đi, trong nhà còn rất nhiều quần áo, hai bộ trường bào trước đây nàng làm ta còn chưa mặc, hơn nữa, thư viện Thanh Giang sẽ phát đồng phục, không cần lãng phí như vậy."

Sau khi nhìn thấy đồ đẹp, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy những thứ mình làm trước đây đều không thể nhìn nổi, nàng vội vàng xua tay cười nói: "Vẫn nên mua hai bộ đi, cho dù vào thư viện không mặc, sau này để lại cho ta xem cũng được."

Tống Dập vừa nghe, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên. Hoài Cẩn và Tử Du ở bên cạnh cũng không nhịn được mà che miệng cười.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, hài lòng cong môi, cuối cùng cũng gỡ lại được một ván.

Sau khi đo số đo xong, nàng liên đưa tiền đặt cọc, sau đó cả nhà ra khỏi tiệm may, lại đi ra phố.

Hai bên đường rất náo nhiệt, có rất nhiều quầy bán đồ ăn bày san sát nhau.

Cố Tâm Nguyệt vừa đi vừa xem, tuy rằng náo nhiệt nhưng nàng cũng không thấy có gì muốn ăn.

Vì vậy, nàng tùy tiện mua một ít bánh ngọt, cả nhà vừa đi vừa ăn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 308


Nàng lại mua cho hai hài tử hai xiên kẹo kéo, lại gói thêm hai xiên nữa để mang về cho Tiểu Vũ và Tiểu Lục.

Thấy đã đi gần hết phía nam phủ thành, Cố Tâm Nguyệt vẫn còn chưa thỏa mãn, bèn hỏi: "A Dập, hay là chúng ta đến cổng thư viện Thanh Giang xem thử? Ta cũng tiện thể nhận mặt, sau này biết đâu lại phải đến tìm ngươi."

"Ừ." Tống Dập nhẹ nhàng gật đầu: "Đi hết con đường này là đến thư viện Thanh Giang.”

Quả nhiên, cả nhà lại đi một lúc nữa thì đến một cây cầu vòm. Tống Dập kéo ba người lên cầu, bên kia cầu cây cối xanh um, sau những cây thông và cây bách là một thư viện không nhỏ, trên biển hiệu có đề dòng chữ rồng bay phượng múa thư viện Thanh Giang.

Cố Tâm Nguyệt rất hâm mộ, nàng quan sát xung quanh rồi cảm thán: "Thư viện Thanh Giang ở bên kia sông thật uy nghiêm, không ngờ bên này cầu lại có nhiều quầy hàng náo nhiệt như vậy, chỉ cách nhau một cây câu mà là hai thế giới hoàn toàn khác nhau."

Tống Dập cười lắc đầu nói: "Mặc dù trong học viện có bếp ăn công cộng, nhưng cũng có người tranh thủ giờ nghỉ trưa ra ngoài mua đồ ăn tươi, nên trước cổng không thiếu người bán hàng."

"Thảo nào, ta còn tưởng người đọc sách không chú trọng đến đồ ăn, thì ra cũng thèm ăn uống, vậy thì đồ ăn ở bếp ăn công cộng chắc cũng không ngon lắm, hay là từ mai ta sẽ đến đưa cơm trưa cho ngươi nhé?" Cố Tâm Nguyệt vừa quan sát đồ ăn ở các quầy hàng trước cổng vừa đề nghị với Tống Dập.

"Không cần đâu, như vậy quá phiền phức, ta ăn tạm ở thư viện là được." Tống Dập từ chối.

"Không phiền, dù sao cũng làm như bình thường, đến lúc đó bảo Tiểu Võ và Tiểu Lục chạy một chuyến là được, rất nhanh!" Cố Tâm Nguyệt kiên trì nói.

Tống Dập vốn tưởng nàng muốn đến đưa, ban đầu hắn còn hơi lo nàng sẽ quá mệt. Bây giờ nghe nói là Cố Tiểu Võ và Tiểu Lục đến đưa, ngược lại hắn lại có chút hụt hãng.

"Được rồi!"

Cố Tâm Nguyệt không để ý đến vẻ hụt hãng trên mặt hắn, nàng đảo mắt một vòng rồi hỏi Tống Dập: "A Dập, ngươi thấy nếu ta đến đây mở quây bán đồ ăn thì thế nào?”

"Bán đồ ăn?" Tống Dập khó hiểu hỏi.

"Ừ, bây giờ chúng ta không thiếu nguyên liệu và gia vị, ngoài việc bán cho Tần phủ và Đa Vị Lâu ra, chúng ta cũng không tiện bán cho người khác, nhưng nếu chúng ta tự mở một quầy bán đồ ăn, làm một số món ăn nhẹ thì cũng không xung đột chứ?" Cố Tâm Nguyệt càng nói càng thấy khả thi.

"Được thì được nhưng mở quây bán đồ ăn rất vất vả, nàng xem những người này ởi, thức khuya dậy sớm, dầm mưa dãi nắng, ta không muốn nàng vất vả như vậy." Tống Dập khuyên nhủ.

"Làm ăn kinh doanh thì có ai mà không vất vả? Nếu không được thì chúng ta thuê một cửa hàng?" Nói rồi, Cố Tâm Nguyệt kéo mọi người đến con phố dưới chân cầu.

Mặc dù có nhiều quầy hàng rong trên phố nhưng có tới mấy cửa hàng trên phố vẫn đang để trống.

Có lẽ là vì thư viện Thanh Giang đã đóng cửa mấy tháng, các cửa hàng trước đây không trụ được nên đã đóng cửa.

Mặc dù thư viện Thanh Giang sắp mở cửa trở lại nhưng chỉ phí thuê cửa hàng vẫn ở đó, ước tính vẫn có rất nhiều người muốn mở quầy hàng.

Cố Tâm Nguyệt thấy đây là thời cơ tốt. Nói là làm, thay vì ở đây thuyết phục Tống Dập, chỉ bằng nàng về nhà làm trước những món ăn muốn làm.

Dùng thực lực để chinh phục mọi người.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 309


Ngay khi về đến nhà, Cố Tâm Nguyệt đã chui vào bếp.

Bán đồ ăn vặt trước cổng thư viện, phản ứng đầu tiên của Cố Tâm Nguyệt là làm lẩu.

Rau trên núi nhiều, nếu bán đồ xào thì có lẽ thời gian và giá cả sẽ không phù hợp lắm.

Nhưng nếu làm lẩu, món này không chỉ mới lạ mà còn có thể dùng được cả rau và miến trên núi, ăn lúc nào thì nhúng lúc đó, vừA Yênh vừa ngon.

Nước lẩu cũng giống như nước lẩu trước đây.

Cố Tâm Nguyệt định thử làm một ít trước, nàng bèn lấy một ít dầu ăn từ không gian ra đun nóng, cho hành, gừng, ớt khô vào phi thơm, sau đó cho đường phèn vào đun chảy thành màu cánh gián.

Sau đó nàng cho tương đậu và tương ớt vào khử, cuối cùng cho thêm hoa tiêu, đại hồi và các gia vị khác, rồi cho thêm nước vào và đun nhỏ lửa.

Vì mấy hài tử không ăn được cay nên nàng lại chuẩn bị thêm một phần nước sốt cà chua.

Nước sốt cà chua rất đơn giản, chỉ cần cắt nhỏ cà chua và đun thành nước sốt, sau đó cho thêm gia vị và nấu thành súp là xong.

Còn về đồ nhúng, nhà hiện có sẵn cải thảo, rau mùi, rau bina, khoai tây, miến. Nàng bèn ngâm thêm một ít măng khô, nấm hương và mộc nhĩ.

Sau đó nàng lại làm thêm một ít cá viên và hoành thánh.

Hôm nay chỉ thử làm một ít cho mọi người ăn nên nàng chỉ chuẩn bị những thứ này.

Người nhà họ Cố vốn đã ăn trưa xong, lúc này bọn họ đang ở trong sân vừa làm việc vừa ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp truyền ra.

"Nhị ca, muội muội lại đang bày vẽ món gì ngon thế? Ta ngửi thấy mùi thơm quá." Cố Tam Thanh cố sức hít hà.

"Ta thấy mùi này hơi giống lẩu ăn vào dịp Tết năm ngoái nhỉ?!" Cố Nhị Dũng đáp lời.

"Tiểu cô thực sự đang làm lẩu cho chúng ta à? Đã lâu rồi không được ăn lẩu, nhớ quá!" Cố Tiểu Võ cười khúc khích.

Cố Tiểu Lục đứng bên cạnh ngơ ngác: "Lẩu? Là cái gì vậy? Nhưng sao ta lại ngửi thấy mùi cà chua, chua chua ấy!"

Ngay khi mọi người đang đoán già đoán non, Cố Tâm Nguyệt đã nhanh chân bưng một chậu đồ ăn ra trước rồi đặt thẳng lên chiếc bàn bên ngoài.

Tống Thanh Hoan cũng nhanh chóng giúp nàng bưng một chậu nữa, rồi lấy thêm bát đũa. "Tâm Nguyệt, mấy đứa chưa ăn ở ngoài à? Đây là món gì thế, tại sao hai chậu đều đỏ thế này." Hứa Thị ngửi thấy mùi từ bên ngoài, vừa vận ổi từ sân sau tới.

"Mẫu thân, con làm món mới này, mọi người ăn thử xem rồi cho con ý kiến nhé!" Cố Tâm Nguyệt vừa nói vừa tiện tay cầm một cái chén nhỏ chia cho mọi người.

"Mấy đứa nhỏ không ăn cay được, ăn nồi cà chua này, còn những ai ăn cay được thì ăn nồi cay." Cố Tâm Nguyệt vừa nói vừa gắp một miếng khoai tây từ nồi cay ra ăn thử.

Tiếp đó, mọi người cũng bắt đầu cầm đũa.

Cố Tam Thanh vừa nãy còn ngơ ngác, vừa ăn một miếng, hắn đã vội kêu lên: “Cay quá! Nóng quát Đã quát"

Tiếp đó hắn lại vội gắp miếng thứ hai: "Đây là gì thế? Thơm quát"

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Tam ca, vừa nãy ngươi đã đặt tên rồi, gọi là Ma Lạt Nẵng!”

"Ma Lạt Năng?" Cố Nhị Dũng cười nói: "Đúng là rất hợp, mùi vị giống hệt lẩu mà chúng ta ăn trước đây nhưng ăn thế này tiện hơn nhiều! Ngâm xong mùi vị cũng đậm đà hơn.”

Cố Tiểu Võ thấy mấy người bị cay đến hít hà, vội gắp một miếng từ nồi cà chua, cắn một miếng: "Cái này không cay, vị chua chua, ăn ngon lắm."
 
Back
Top Bottom