Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 280


Còn về tỷ lệ ra dầu cao hay thấp, đó không phải là điều cần cân nhắc trước mắt.

Ăn phải ăn từng miếng một, trước tiên cứ ép dầu ra đã.

"Được, làm theo cách của A Đức đi." Cố Tâm Nguyệt gật đầu.

"Được, chúng ta có cối đá ở sau núi, lát nữa mọi người đi kéo về." Tống Chính Quang cũng gật đầu. ...

Trong lúc mọi người trên núi đang hối hả làm các sản phẩm nông nghiệp thì trong phủ Thanh Châu ở phủ thành Tần phủ cũng náo nhiệt không kém.

Ba ngày trước, Tần Tranh vừa từ kinh thành trở về phủ Thanh Châu trong dáng vẻ phong trần mệt mỏi, hắn chỉ nghỉ ngơi một chút rồi lại ra khỏi thành, mấy ngày nay hắn vẫn luôn chạy khắp nơi.

Sáng nay, hắn vừa định ra ngoài thì bị người của Tần mẫu bắt gặp, trực tiếp sai người lôi đi.

Cách đây vài ngày, nhận được thư Tần Tranh báo về, Tân mẫu vừa lo lắng vừa mong ngóng.

Giờ hài tử đã ở trước mặt, Tần mẫu lại không nhịn được bắt đầu lải nhải: "Con xem con này, không dễ dàng gì mới về được một chuyến, tại sao lại chạy lung tung khắp nơi như vậy? Ngày nào cũng không thấy mặt đâu, bên ngoài bây giờ vẫn chưa yên ổn đâu! Con..." Vẻ mặt Tần Tranh ẩn chứa cầu xin, hắn cười nói: "Mẫu thân à, mấy ngày nay con có việc chính sự, chờ mấy ngày nữa, sau khi làm xong việc, con nhất định sẽ về ở cùng mẫu thân."

"Bên ngoài loạn thành thế này, còn có việc chính sự gì?" Tần mẫu không đồng ý nói.

"Dạo này con đang tìm người." Tân Tranh đành phải nói thật.

"Tìm người?" Tần mẫu nghỉ ngờ: "Ai? Chẳng lẽ con để mắt đến cô nương nhà nào rồi à?"

"Không, không, không, chỉ là vài người bạn mà thôi." Tần Tranh lắc đầu như trống bỏi.

"Được rồi, con không muốn mẫu thân hỏi chuyện của con, mẫu thân có thể không quan tâm nhưng bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, con ăn sáng rồi hãy đi thì có kịp không?" Tần mẫu giả vờ tức giận.

"Được, sáng nay con sẽ ăn bữa sáng trong phòng mẫu thân." Tần Tranh cười tươi ngồi xuống.

Tần mẫu thấy hài tử cuối cùng cũng chịu ngồi ăn một bữa cơm đàng hoàng, vội sai nha hoàn dọn thức ăn lên.

Các loại bánh điểm tâm tỉnh xảo đã chuẩn bị sẵn, các món ăn kèm đa dạng, thậm chí cháo cũng có cả vị ngọt và vị mặn.

Tân Tranh nhìn một lượt cả bàn đầy thức ăn, ánh mắt hắn dừng lại ở một bát cháo tỏa mùi thơm nồng, vô thức ăn thử một miếng, ánh mắt sáng lên: "Mẫu thân, đây là trứng bắc thảo à?"

"Đúng vậy, đây là cách làm mới chúng ta mới học được gần đây, gọi là cháo trứng bắc thảo thịt nạc, thế nào? Thơm lắm phải không?"

"Ừm, ngon nhưng trứng bắc thảo này... trước đây con mang về không phải đã ăn hết rồi à?" Tân Tranh lại ăn thêm một ngụm, tiện miệng hỏi.

"Ừm, cái con mang về trước đây đã ăn hết rồi, cái này là mấy ngày trước phủ mới mua về." Tần mẫu cũng múc một chén cháo trứng bắc thảo thịt nạc, ăn xuống.

Nghe vậy, động tác múc cháo của Tân Tranh khựng lại, không ngờ ở phủ Thanh Châu này cũng có người biết làm trứng bắc thảo.

Chẳng lẽ...

Một linh cảm khó hiểu ập đến, Tân Tranh không khỏi kích động: "Mẫu thân, trứng bắc thảo này mua ở đâu vậy?"

Nói xong, không đợi Tần mẫu trả lời, Tân Tranh vội đứng dậy: "Con tự đi hỏi nhà bếp."

"Ngồi xuống." Tần mẫu vội vàng hét lên: "Xem con hấp tấp kìa, chỉ là một quả trứng bắc thảo mà thôi, có đáng không? Đi, gọi quản sự phụ trách mua sắm của nhà bếp đến hỏi."

Một lát sau, quản sự nhà bếp chạy đến.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 281


Kể từ khi nhà họ Cố bắt đầu gửi trái cây và rau quả đến, những ngày này, thức ăn trong bếp ngày càng phong phú.

Hắn cũng được thưởng không ít tiền.

Vừa rồi nha hoàn trong phòng phu nhân vội vã chạy đến gọi hắn đi, hắn còn tưởng là đồ ăn có vấn đề gì. Thế là hắn vội vàng chạy đến.

Ai ngờ, hắn vừa vào cửa, đã bị Tần tam thiếu kéo lại hỏi thẳng: "Ngươi nói rõ ràng cho ta biết, trứng bắc thảo này từ đâu mà có?"

Quản sự thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, lập tức quỳ xuống, nói với vẻ áy náy: "Thưa tam thiếu gia, trứng bắc thảo này là do một gia đình họ Cố ở ngoại thành gửi đến, mấy ngày trước bọn họ trồng được khá nhiều dưa và rau, chúng ta thấy lạ và mới mẻ nên để bọn họ giao rau đến tận cửa, trứng bắc thảo này cũng do nhà bọn họ làm, cách làm cũng là công thức bọn họ đưa, ta thấy cả nhà bọn họ đều rất thật thà, chắc không có vấn đề gì đâu..."

Nghe vậy, Tân Tranh cười lớn: "Không sao, ngươi làm tốt lắm, lát nữa xuống lĩnh thưởng."

Sau đó hắn lại quay sang Tần mẫu: "Mẫu thân, con no rồi, giờ con đi tìm người đã..."

"Vội cái gì mà vội? Mới ăn có nửa bát cháo thôi mà, thích thì ăn thêm đi, tại sao lại hấp tấp thế..." Tần mẫu càng lúc càng không hiểu nổi đứa con trai trước mặt này, lúc thì vội vã gọi người ta đến hỏi chuyện. Hỏi xong rồi, hắn lại tiếp tục vội vã đi tìm người.

Hỏi cho vui à?

Quản sự vẫn quỳ gối vội vàng lau mồ hôi trên trán, đứng dậy.

Hắn không ngờ không những không xảy ra chuyện gì, ngược lại còn được thưởng một cách khó hiểu, hắn không nhịn được khen ngợi người Cố gia: "Thưa phu nhân, thưa thiếu gia, nhà giao rau này hai ngày đến một lần, lát nữa bọn họ cũng sắp đến rồi, nghe nói gần đây bọn họ tự làm rất nhiều đồ ăn mới lạ, nếu phu nhân và thiếu gia có hứng thú, lát nữa ta sẽ đưa người đến hỏi chuyện."

Tân Tranh nghe vậy, đôi chân vừa chuẩn bị bước ra khỏi phòng lại tự động quay trở lại.

Hắn mỉm cười ngồi xuống: "Mẫu thân, con vẫn nên ở lại ăn cùng mẫu thân rồi đi."

Nói xong, hắn lại tự mình đứng dậy múc cho mình một chén cháo trứng bắc thảo thịt nạc.

Ăn sáng xong, Tần Tranh lại ngoan ngoãn ngồi xuống trò chuyện.

Trong lòng hắn vừa lẩm bẩm, vừa tưởng tượng đến về mặt ngạc nhiên của Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập khi gặp hắn. Hắn không khỏi cảm thấy mong chờ.

Nhưng những người này thật sự là, đã đến phủ Thanh Châu, đến phủ của hắn rồi, vậy mà lại không hỏi thăm hắn một tiếng.

Dù sao trước đây hai bên cũng đã từng hợp tác, tại sao bọn họ lại không coi hắn ra gì như vậy?

Lúc ở kinh thành, khi nghe nói phủ Thanh Châu bị nạn đói, hắn đã lập tức phái người về tìm bọn họ. Chỉ tiếc là khi người của hắn đến thôn Lê Hoa, thôn Lê Hoa đã sớm không còn một bóng người. Hắn đành phải phái người đi tìm ở phương Nam.

Tìm lâu như vậy mà vẫn không có tin tức, trong lòng hắn không yên, hắn lại như bị ma xui quỷ khiến chạy từ kinh thành về.

Nhưng nói sao thì nói, người Cố gia vẫn chưa đến, Tần Tranh ngóng cổ ra ngoài nhìn, vẫn không có động tính gì.

Tần mẫu thấy vậy, không kiên nhẫn vẫy tay với hắn: "Được rồi, cơm cũng đã ăn rồi, con bận thì đi trước đi."

Tân Tranh nghe vậy, đành phải đứng dậy cáo từ.

Không bao lâu sau, hắn lại tìm được quản sự nhà bếp lúc nãy: "Ngươi có biết nhà giao rau đó vào thành từ hướng nào không?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 282


Lần trước hình như nghe bọn họ nói là từ phía đông đến, chắc là vào thành từ cửa Đông nhưng cũng lạ, ngày thường, bọn họ đã đến từ lâu rồi, hôm nay không hiểu tại sao lại chậm trễ đến tận bây giờ." Quản sự cung kính trả lời.

Tân Tranh nghe xong, vội vàng ra lệnh cho A Tùng đánh xe ngựa, hai người liền chạy thẳng đến cửa Đông. ...

Bên kia, Cố Tâm Nguyệt và ba người còn lại đã dậy từ sáng sớm, vội vã đến ngoại thành. Sau khi đóng gói xong hoa quả rau củ cần giao hôm nay lên xe đẩy, bốn người vẫn như mọi khi đẩy xe vào thành. Ai ngờ vừa mới đi đến cổng thành, bọn họ bỗng nhiên gặp một nhóm người, vây chặt bốn người họ lại.

Cố Nhị Dũng nhận ra người cầm đầu chính là tên mặt sẹo đã đến Tây Thị gây sự mấy hôm trước, sau khi đi còn buông lời đe dọa. Bốn người không khỏi nhìn nhau, bọn họ đây là đến để trả thù. Đối phương thậm chí còn chặn bọn họ lại ngay tại cổng thành.

Mà những người lính canh ở cổng thành, trước đây gặp bọn họ còn nhiệt tình cười nói, hôm nay lại như mù hết cả. Ai nấy đều lựa chọn làm ngơ.

Thấy bốn người không hề sợ hãi, tên mặt sẹo không khỏi châm ngòi: "Trốn à, tại sao các ngươi không tiếp tục trốn nữa? Không ngờ chứ gì, vẫn bị chúng ta bắt được!"

Tống Dập kéo Cố Tâm Nguyệt ra sau mình, đứng ra: "Chúng ta chỉ vào thành giao hàng thôi, chứ không bày hàng ở chợ, thế nào? Các ngươi cũng muốn quản chuyện này à?"

"Tất nhiên, chỉ cần các ngươi đi qua cánh cổng này, bất kể bán thứ gì trong thành này đều phải do ta quản!" Tên mặt sẹo nghiến răng nói.

"Phil Thứ vô liêm sỉ, ngươi quản được à?" Cố Nhị Dũng không nhịn được nắm chặt tay, hung dữ nói: "Hỏi thử xem nắm đ.ấ.m của tiểu gia có đồng ý không đã." Cố Tâm Nguyệt thấy sau lưng tên mặt sẹo còn có không ít người, hơn nữa trong tay ai cũng cầm vũ khí. Nếu đánh nhau, chỉ sợ bọn họ không đánh lại được. Thế là nàng liếc mắt ra hiệu với Cố Tam Thanh bên cạnh, hai người nhanh chóng thì thầm vài câu.

Cố Tam Thanh vội kéo nhị ca đang định ra tay lại, hét về phía đám người của tên mặt sẹo: "Rau của chúng ta là nhà quyền quý trong thành đặt trước, đã nói là sáng nay nhất định phải giao đến, nếu những thứ rau này có vấn đề øì, các ngươi có gánh nổi không?"

"ỒI Nhà quyền quý nào trong thành vậy? Nói ra cho huynh đệ chúng ta biết với, để huynh đệ chúng ta biết mở mang tầm mắt nào..." Tên mặt sẹo dẫn đầu đám người cười ồ lên.

Vừa dứt lời, sau lưng liên truyền đến một giọng nói ngông cuồng khiêu khích: "Rau là nhà họ Tần ta đặt, các ngươi định thế nào đây..."

Bốn người nhìn xuyên qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở một nam nhân mặc áo trắng phiêu phiêu.

Người này không phải là... tam thiếu gia nhà họ Tần, Tân Tranh à?

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.

Trước đây khi đến phủ Thanh Châu, bọn họ đúng là đã nghĩ đến người này, còn tưởng hắn vẫn ở lại kinh thành, ai ngờ hôm nay lại có thể gặp hắn ở đây!

Thật sự là ngoài ý muốn.

So với sự ngạc nhiên đơn thuần của hai người, thì Tân Tranh bên kia lại kích động hơn nhiều, hắn âm thầm đè nén sự vui mừng trong lòng, chậm rãi bước đến trước mặt hai người: “Đã lâu không gặp!”

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt cũng đồng thanh đáp: "Đã lâu không gắp!”

Tên mặt sẹo thấy mấy người này đúng là đến giao rau cho nhà quyền quý trong thành, hơn nữa lại là nhà họ Tân, một trong những gia tộc lớn nhất nhì phủ Thanh Châu. Đó là gia tộc mà ngay cả tri phủ Thanh Châu cũng phải nể mặt. Tại sao bọn họ lại xui xêo như vậy chứ!
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 283


Hơn nữa, bọn họ lại còn đụng phải tam thiếu gia nổi tiếng chơi bời, càng kinh khủng hơn là tam thiếu gia nhà họ Tân còn tỏ ra rất quen thuộc với những người này.

Lúc này nếu bọn họ giải thích chỉ là đùa thôi thì còn kịp không?

Nhìn tên mặt sẹo và đám người kia xếp hàng ngay ngắn, trông như một lũ chim cút, vài người lính canh ở cổng thành cũng run rẩy đi đến, bọn họ cúi đầu khom lưng, tỏ ý là vừa rồi không để ý đến tình hình bên ngoài.

Tân Tranh nghiến răng, cười nói: "Cút! Chờ lát nữa ta sẽ từ từ tính số với các ngươi!" Hai nhóm người lập tức lăn lộn bò trườn chạy mất.

Chỉ còn lại bốn người nhìn nhau.

Cố Tâm Nguyệt hẳng giọng, xã giao: "Vừa rồi cảm ơn Tần công tử đã ra tay cứu giúp! Không ngờ công tử vẫn còn ở lại phủ Thanh Châu, lại còn tình cờ gặp ở cổng thành, giúp chúng ta một việc lớn, thật sự là vô cùng cảm kích."

Tần Tranh mỉm cười nhàn nhạt, mở lời: "Thật sự rất tình cờ, chúng ta vừa định ra khỏi thành, chỉ là tình cờ đi ngang qua, chỉ là tiện tay mà thôi.

A Tùng ở bên cạnh âm thầm trợn mắt.

Không biết là ai sáng sớm đã muốn ra khỏi thành tìm người.

Không biết là ai sáng sớm đã đợi người ở phủ nửa ngày.

Không biết là ai vừa nghe nói có thể bọn họ đã gặp chuyện trên đường, liên vội vàng chạy đến tìm người.

Chuyện nào trong số này trông có vẻ tình cờ?

Tống Dập nghe hắn nói vậy, liền chắp tay nói: "Nếu Tần công tử đã có việc ra khỏi thành, chúng ta không làm phiền nữa, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”

Nói xong hắn liền kéo Cố Tâm Nguyệt và những người khác đi vào cổng thành. "Này! Các ngươi chờ một chút." Tân Tranh dừng lại, sờ mũi nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì gấp, đã có duyên gặp nhau ở đây, hay là cùng đến trà lâu ngồi uống chén trà từ từ nói chuyện."

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đã đưa thức ăn đến trễ, nếu còn đợi nữa thì thức ăn sẽ hỏng nên bọn họ đi đến Tần phủ trước để đưa thúc án.

Cố Tâm Nguyệt thấy Tần Tranh nhiệt tình mời như vậy, không khỏi nghĩ đến hắn chính là đại kim chủ đầu tiên của nàng! Hơn nữa hiện tại việc làm ăn của Tân phủ cũng là của nhà bọn họ. Nàng đương nhiên phải đối xử với hắn theo tiêu chuẩn VVWVIPI "A Dập, hay là chúng ta đến gặp phu tử trước rồi hãy cùng đến trà lâu." Cố Tâm Nguyệt nói với Tống Dập.

"Ừ." Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt có ý muốn đi, cũng không tiện từ chối.

Huống chi vừa rồi Tân công tử còn ra tay cứu giúp bọn họ.

Vì vậy, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt lên xe ngựa của Tân Tranh, mọi người định đi vòng từ phía nam phủ thành đi ngang qua nhà Khương phu tử để nói một tiếng. Sau đó tìm một trà lâu yên tĩnh gần đó.

Vừa ngồi xuống, Tân Tranh đã hỏi: "Nghe quản gia nhà bếp nói, các ngươi đã đưa đồ ăn đến Tần phủ một tháng nay, tại sao lại không đến tìm ta?"

Tống Dập giải thích: "Việc đưa đồ ăn đến Tần phủ vẫn luôn do hai ca ca phụ trách, ta và A Nguyệt còn có việc khác ở trong thành nên chưa từng đến Tân phủ, cũng không biết Tân công tử đã trở vê từ kinh thành!"

Sau đó hắn lại chủ động hỏi: "Đúng rồi, trước đây không phải Tân công tử đã nói sẽ ở lại kinh thành phát triển à? Tại sao lại trở về phủ Thanh Châu?"

Tân Tranh sửng sốt khi bị hỏi, sau đó trả lời: "Từ sau Tết, ta vẫn luôn ở lại kinh thành, lần này ta trở về chỉ là để thăm mẫu thân, dù sao mấy tháng nay phủ Thanh Châu đã đóng cửa thành, ta lo lắng tình hình trong nhà.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 284


A Tùng đứng canh ngoài cửa nghe vậy, lại không nhịn được thầm than thở trong lòng.

Rõ ràng mấy tháng nay, hắn đều bận rộn đi tìm bọn họ.

Rõ ràng lần này hắn trở về cũng là bởi vì không cam lòng, muốn đích thân trở về tìm người.

Sao lại trở thành vê thăm người thân?

Trước đây tại sao hắn lại không phát hiện ra Tân tam thiếu lại là người hiếu thuận như vậy?

"Đúng rồi, không nói đến ta nữa, tại sao các ngươi lại đến phủ Thanh Châu? Ta còn tưởng các ngươi theo dân tị nạn đi về phương Nam rồi chứ." Tần Tranh chuyển chủ đề.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, rôi nói: "Trước đây đúng là chúng ta có dự định đi về phương Nam nhưng vì đám hài tử còn quá nhỏ, thêm vào đó trong nhà có người không khỏe nên chúng ta tạm thời ở lại ngoại thành."

Còn ở đâu thì nàng không nói.

"Ồ? Giờ đám hài tử vẫn khỏe chứ? Các ngươi thường xuyên phải vào thành, tại sao không dọn hẳn vào đây, với tay nghề của Cố nương tử, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn ở ngoại thành."

"Chúng ta cũng có ý định đó, chỉ là trong nhà đông người, chuyện hộ khẩu nhất thời không giải quyết được, e rằng còn phải đợi thêm một thời gian nữa." Cố Tâm Nguyệt trả lời thẳng thắn.

"Ồ?" Tần Tranh dường như không nghĩ đến điều này, hắn suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Chuyện hộ khẩu để ta nghĩ cách, ngoại thành quá loạn, các ngươi vẫn nên sớm dọn vào thành thì hơn.”

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt lại nhìn nhau, nghĩ đến việc Vương chưởng quây bên kia đã nhờ người nghĩ cách, Tống Dập liền nói: "Cảm ơn, nhưng chuyện hộ khẩu không làm phiền Tần công tử nữa, chúng ta đông người, e rằng sẽ quá phiền phức!”

Tần Tranh bất đắc dĩ xua tay: "Các ngươi không cân phải có gánh nặng, có thể chuyện này đối với các ngươi là chuyện lớn nhưng đối với ta chỉ là chuyện tiện tay, không đáng nhắc đến, thay vì mang gánh nặng trong lòng, chi bằng các ngươi cứ nghĩ xem, sau này sẽ hợp tác với ta như thế nào khi tiếp tục sống ở phủ Thanh Châu?"

"Hợp tác? Tân công tử không phải về để thăm người thân à, sau này người không định trở về kinh thành nữa à?" Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ hỏi.

"À, là thế này..." Tần Tranh ấp úng nói: "Đúng vậy, lần này trở vê, ta thấy mình vẫn thích hợp ở lại phủ Thanh Châu hơn, chuyện ở kinh thành ta đã giao cho người chuyên môn xử lý, tạm thời không cần qua đó."

Hai phu thê đều ngơ ngác.

A Tùng ở ngoài cửa cũng ngước mắt nhìn trời.

Chuyện ở kinh thành hắn còn chưa kịp dặn dò gì.

"Được, xin hỏi Tân công tử, ngươi muốn hợp tác thế nào?" Tâm Nguyệt hỏi.

"Không vội, lần sau các ngươi tới, ta sẽ dẫn các ngươi đi xem tửu lâu của ta, dạo trước vì phủ Thanh Châu đóng cửa thành, việc cung cấp hàng cho tửu lâu trở thành vấn đề lớn nhất, việc làm ăn cũng trở nên khó khăn, bây giờ tình hình vừa mới chuyển biến tốt, ta nghĩ không biết Cố nương tử có thể tiếp tục cung cấp hàng cho tửu lâu của chúng ta không? Còn cung cấp cái gì thì phải xem các ngươi, giá cả đều có thể thương lượng." Tần Tranh bình tĩnh nói.

Nghĩ đến lần trước khi rời khỏi trấn Thanh Thủy, những món ăn từng được ăn ở nhà Cố Tâm Nguyệt, còn có những "đặc sản" mang về, Tần Tranh hoàn toàn không lo bọn họ không có đồ, ngược lại hắn còn sợ bọn họ giấu giếm.

"Được, chúng ta có thể tiếp tục cung cấp loại bột tạo hương trước đây."

"Ngoài ra gần đây chúng ta đang làm một số loại tương đậu và tương chua ngọt."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 285


"Còn nữa, một tháng nay, chúng ta cung cấp hoa quả rau củ cho Tần phủ, nếu Tần công tử có hứng thú, chúng ta cũng có thể cung cấp cho tửu lâu, dù chúng ta có dọn vào thành cũng không ảnh hưởng đến việc cung cấp."

Cố Tâm Nguyệt ném đá dò đường nói vài điều.

Còn lại, ngày sau còn dài.

"Được, có câu này của Cố nương tử, ta cũng yên tâm rồi! Cho ta một ngày, trưa ngày kia ta sẽ qua, đợi các ngươi ở trước nhà lão sư mà các ngươi đã đến lúc nãy."

"Được." Sau khi mọi người chào tạm biệt, Tần Tranh vội vàng trở về phủ, đến giờ ăn tối, hắn lại tích cực chạy đến phòng ăn của Tần phụ và Tân mẫu.

Tần mẫu thấy sáng nay hắn vừa mới đến, tối lại đến, trong lòng bà thầm nghĩ chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây à?

"A Tranh, con bận xong việc rồi à?" Tần mẫu khó hiểu hỏi.

"Vâng, phụ thân đại nhân có ở đó không? Hài nhi có chuyện muốn tìm phụ thân thương lượng, còn phải làm phiền mẫu thân giúp đỡ hòa giải một chút..." Nói xong, Tần Tranh lại cười hề hề giúp bà xoa bóp lưng.

"Hừ, chuyện của con, trông cũng không nhỏ, đã xoa bóp lưng rồi, con nói trước đi, ta cân nhắc xem sao..." Tần mẫu uống một ngụm trà, mở miệng nói.

Tần Tranh giải thích đơn giản.

"Ồ? Chỉ là giúp một nhà kia ổn định ở phủ Thanh Châu thôi à? Nhưng rốt cuộc bọn họ là người nào, tại sao lại đáng để con làm lớn chuyện như vậy?" Tần mẫu khó hiểu hỏi.

"Nhà đó chính là nhà trước đây ở trấn Thanh Thủy đã giúp con, bọn họ bán công thức làm hạt dễ rang đường và cao lê thu cho con, còn mấy món đặc sắc của tửu lâu nhà ta cũng là do nhà bọn họ nghĩ ra, gần đây người đưa đồ ăn đến phủ chúng ta cũng là nhà bọn họ, đồ ăn nhà bọn họ làm thế nào chắc mẫu thân cũng rõ rồi chứ?" Tần Tranh mở miệng giải thích.

"Ồ, nói như vậy, bọn họ đúng là có chút bản lĩnh, lại có duyên với nhà họ Tân chúng ta, mặc dù chuyện này nói lớn cũng không lớn, nhưng phụ thân con trước giờ vẫn luôn công bằng, để ông ấy mở lời không dễ dàng như vậy." Tần mẫu cố ý làm khó.

"Mẫu thân, chuyện này chẳng phải chỉ cần một câu của người thôi à, nếu sau này có cần đến con, con cũng không màng khó khăn..." Tần Tranh nhẹ giọng nịnh nọt.

"Con đã định tạm thời không về kinh thành, vậy chuyện thành thân cũng nên cân nhắc lại, chuyện xem mắt người ta..." Tân mẫu nói chưa hết câu, Tần Tranh nghe vậy, bất đắc dĩ cười khổ: "Được, con đồng ý có thể xem mắt trước, nhưng có một điều, con tuyệt đối sẽ không cân nhắc nhà họ Ngô..."

"Vì sao vậy?" Tần mẫu không hiểu.

Dù sao trước kia Tần Tranh hoàn toàn không muốn nghĩ đến chuyện nam nữ, mà bây giờ cuối cùng hắn cũng đã nghĩ thông, thế mà lại đồng ý đi xem mắt trước.

Nhưng tại sao hắn lại không muốn cân nhắc đến nữ nhi nhà họ Ngô?

"Ngô Tri phủ giờ chỉ còn một nữ nhi, xét về gia thế, phủ Thanh Châu không ai thích hợp với con hơn nàng ấy. ." Tân mẫu khuyên nhủ."Trước kia con và đại nữ nhi nhà họ Ngô là Ngô Thu Nguyệt vốn đã có hôn ước, hai người lại là thanh mai trúc mã, nhưng con không muốn thành thân sớm nên đã hủy hôn, giờ nữ nhi đáng thương Thu Nguyệt cũng không còn nữa, hôn sự này lẽ ra phải cân nhắc đến tiểu nữ nhi nhà họ Ngô trước, con nói có đúng không?”

Tần Tranh cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Trước kia con bỏ trốn đúng là do con không phải, không phải là con có ý kiến gì với Thu Nguyệt, chỉ tại lúc đó con quá nóng nảy, không hiểu chuyện, mẫu thân đừng nhắc lại nữa, còn về tiểu nữ nhi nhà họ Ngô kia... con thật sự thấy không hợp, con thà cô độc cả đời cũng không muốn cân nhắc tới nàng ấy."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 286


Tần mẫu thấy thái độ của hắn nghiêm túc và kiên quyết như vậy, biết rằng hắn đã nhượng bộ rất nhiều rồi, nếu bà tiếp tục nói nữa, e rằng ngay cả chuyện đi xem mắt hắn cũng sẽ hủy bỏ.

Bà bèn đành bất đắc dĩ đồng ý. ...

Bên kia Cố Tâm Nguyệt và ba người trở về núi. Nhân lúc ăn tối, nàng trực tiếp nói chuyện định cư với mọi người.

Dù sao Tần Tranh cũng đã chắc chắn như vậy, có lẽ chuyện này sẽ không có gì trục trặc.

Nói sớm ra, mọi người cũng chuẩn bị sớm. Nghe vậy, mọi người đều im lặng một lúc.

Dù sao thì tin tức này cũng quá đột ngột, bọn họ vốn tưởng rằng năm nay nhất định phải ở lại núi ăn Tết.

Mới hôm trước, mọi người còn bàn nhau xem nên chuẩn bị những gì, không ngờ giờ lại có chuyển biến, có thể trực tiếp đến kinh thành?

"Thật hay giả vậy? Bằng hữu của các ngươi chắc chắn không có vấn đề gì chứ? Vậy chúng ta có nên đi không? Dù sao ta cũng đã quen ở trên núi rồi, vậy mà lại có chút không nỡ? Hơn nữa sau này chúng ta thật sự không về thôn Lê Hoa nữa à?" Hứa Thị lẩm bẩm. "Cơ hội tốt như vậy, nếu thật sự có thể vào thành, chắc chắn phải đi! Trước kia chúng ta ở lại trên núi vốn chỉ là tạm thời, sao có thể ở đây mãi được." Cố Nhị Dũng không đồng ý nói.

Cố Tam Thanh cũng lên tiếng: "Mẫu thân, bây giờ chúng ta làm ăn buôn bán, thoải mái hơn nhiều so với ở thôn Lê Hoa trước kia, hơn nữa sau này muội muội và muội phu đều ở lại trong thành, trong thời loạn thế này, một nhà chúng ta không nên chia cắt!"

Hôm nay Tống Chính Quang cũng được mời đến, nghe vậy, ông ta cũng phụ họa: "Đã có cơ hội vào thành thì chắc chắn phải vào, hơn nữa không phải Tống Dập định đi học thi cử à? Vào thành sớm thì vào thư viện sớm!”

"Tống huynh nói đúng, đây là chuyện đáng mừng! Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, chỉ là tất cả chúng ta đều có thể vào thành à?" Cố lão đầu xác nhận.

Tống Dập dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Những người có giấy thông hành thì đầu có thể, còn cha ta và những người khác, tình hình quá phức tạp, tạm thời vẫn không thể ra ngoài mạo hiểm."

Nghe vậy, mọi người vừa rồi còn mặt mày hớn hở, giờ lại trầm xuống.

"Hay là thế này, ta và cha các con ở lại trên núi nhé!" Hứa Thị hỏi ý kiến: "Mở được nhiều đất hoang như vậy, chúng ta đều đi hết, người ở hậu sơn sao mà trồng trọt được? Mấy hài tử các con cứ vào thành ổn định trước, sau này ổn định rồi thì đón chúng ta đến."

"Cha, mẫu thân, hai người tuổi đã cao, không hợp ở lại trên núi, hai người cứ đi theo Tâm Nguyệt và những người khác vào thành, chúng con ở lại giúp cha và mẫu thân trồng trọt." Cố Đại Sơn cũng lên tiếng.

"Hay là con ở lại giúp cha, còn mọi người..." Tống Thanh Hoan cũng đề nghi.

"Được rồi!" Tống Chính Quang vỗ đùi: “Các ngươi đừng tranh nữa, cơ hội này khó có được như thế nào thì không cần ta phải nói chứ? Hai hài tử A Dập và Tâm Nguyệt phải vất vả lắm mới giành được cơ hội, các ngươi còn chân chừ gì nữa, nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết đến bao giờ mới có thể định cư ở trong thành!"

"Tất cả các ngươi đều đi đi! Các ngươi không cần lo lắng về ngọn núi này, có lão Tống ta ở đây, sẽ không chậm trễ việc gì đâu! Các ngươi cứ yên tâm!”

Thấy mọi người đều đang lo lắng cho nhau, Cố Tâm Nguyệt an ủi: "Cha, mẫu thân, hai người đừng lo, chúng ta vào thành trước chỉ là bước đầu thôi, đợi sau này ổn định ở trong thành, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm cách đón cha chồng và những người khác đến, chỉ là tình hình hiện tại rất cấp bách, chúng ta không thể mạo hiểm!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 287


"Đúng vậy, cho dù Tống thúc và những người khác ở lại trên núi, sau này chúng ta cũng thường xuyên vê thăm, đến mùa vụ bận rộn thì về giúp, ta và Tam Thanh cũng cách ba bữa lại về lấy hàng, cuộc sống thực ra cũng không khác trước là mấy." Cố Nhị Dũng an ủi.

Nghe vậy, mọi người cũng dần dần yên tâm.

"Được, cứ theo như các con nói, chúng ta sẽ chuyển vào thành trước, còn Tống huynh thì đợi sau." Cố lão đầu cũng quyết định.

Cố Tiểu Lục vẫn luôn im lặng ngồi buồn bã ở góc nhà. Bản thân hắn vốn không phải người địa phương, trên người cũng không có giấy thông hành, nếu đưa hắn đi cũng chỉ là gánh nặng, liệu mọi người có muốn tiếp tục đưa hắn đi không?

Nếu để hắn ở lại với người ở hậu sơn, hắn lại không khỏi cảm thấy buồn.

Dù sao thì thời gian qua, hắn vẫn luôn ở cùng nhà họ Cố.

Hắn đã sớm coi bọn họ như người nhà của mình.

Cố Tiểu Võ ngồi bên cạnh thấy hắn buồn bã như vậy, cũng đoán được lý do, liền lên tiếng hỏi: "Cô cô, vậy Tiểu Lục có thể đi cùng chúng ta vào thành không?” Mọi người nghe vậy mới nhớ đến Cố Tiểu Lục, nhất thời không biết phải làm sao.

Tống Dập dừng lại một chút, lên tiếng đề nghị: "Ngày mai ta sẽ viết giấy chứng nhận trước, Cố Tiểu Lục cứ ghi tạm vào tên đại ca, nộp lên với chúng ta, chúng ta đông người, lại nhờ quan hệ để nhập hộ, chắc là sẽ không kiểm tra quá nghiêm ngặt."

"Bây giờ cũng đành phải làm như vậy thôi." Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Nếu không được, chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến, nhưng may là bây giờ loạn thế, khắp nơi đều là dân lưu vong, dù có muốn điều tra cũng khó mà xác minh được."

"Được, cứ theo như các con nói mà làm." Hứa Thị gật đầu: "Chỉ tiếc là trước đó, chúng ta còn định bận rộn xong đợt này sẽ giúp các con tổ chức hôn lễ, bây giờ chỉ đành phải hoãn lại."

"Chuyện thành hôn không vội, đợi sau này chúng ta đón Tống thúc vào thành, rồi cùng nhau tổ chức một bữa thật hoành tráng!" Cố Nhị Dũng có chút ngượng ngùng nhìn Tống Thanh Hoan.

"Đúng vậy, tin rằng ngày đó sẽ không còn xa nữal" Cố lão đầu cũng cười sảng khoái.

"Được, vậy lão Tống ta sẽ chời Ha ha ha." Tống Chính Quang cũng Cười nói. ...

Hai ngày sau. Buổi trưa, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt vừa ra khỏi nhà Khương phu tử thì thấy có một chiếc xe ngựa đang đợi ở bên ngoài đường.

Hai người nhanh chân ởi tới. Đoàn người ngồi xe ngựa đến trước phủ nha.

Xe ngựa vừa dừng lại, Tân Tranh liên đưa giấy chứng nhận do Tống Dập làm và giấy thông hành gốc cho A Tùng: “Ta đã dặn dò phòng hộ tịch rồi, ngươi cứ trực tiếp đi làm là được.”

"Ngươi và A Dập cũng không cân đi theo à?" Cố Tâm Nguyệt nghỉ ngờ hỏi.

"Không cần, chuyện nhỏ mà thôi." Tần Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nhạt. Cố Tâm Nguyệt âm thầm giơ ngón tay cái, đúng là người có chỗ dựa, làm việc khác hẳn.

Như vậy, chắc là thân phận của Tiểu Lục cũng không còn gì đáng lo ngại nữa rồi?

Nghĩ đến đây, Cố Tâm Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Tống Dập. Thấy trong mắt hắn tràn đầy vẻ an ủi, nàng liền cười nhẹ gật đầu với hắn.

Tân Tranh ngồi đối diện hai người, cảnh tượng này vừa vặn lọt vào mắt hắn, không hiểu sao hắn lại thấy khó chịu, dứt khoát đứng dậy: "Thôi, ta vẫn xuống xem thử, tiện thể hít thở không khí."

Hắn đã hy sinh tự do của mình, giúp bọn họ giải quyết một chuyện lớn như vậy, giờ hắn lại ở đây ăn cẩu lương của hai người, hắn đúng là làm ăn lỗ vốn!
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 288


Thôi, coi như là trả ơn cho tình nghĩa ngày xưa hắn mắc nợ nàng.

Lần này coi như hẳn đã trả hết.

Nghĩ đến đây, vừa xuống xe, Tần Tranh đã thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Hắn liền sải bước đi vào phủ nha.

Trên xe ngựa chỉ còn lại Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập, Cố Tâm Nguyệt tò mò vén rèm lên: “Đây chính là phủ nha à? Quả nhiên rất uy nghiêm, không biết bên trong thế nào?"

Tống Dập tưởng nàng muốn xuống xe đi xem, liên cảnh giác nói: "Không được xuống, phủ nha không phải nơi có thể tùy tiện vào, sau này khi chuyển vào thành, nàng cũng đừng ởi lung tung một mình, nhất là khu thành bắc này."

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, hừ một tiếng: "Ngươi tưởng ta là hài tử à, còn đi lung tung.”

"Không đi lung tung là tốt, sau này nếu nàng muốn đi đâu xa thì nàng nhớ gọi ta đi cùng." Tống Dập hài lòng gật đầu cười nói.

Lúc này đang là buổi trưa, trước cửa phủ nha có không ít người ra vào. Cố Tâm Nguyệt ngôi trong xe cũng thấy chán, nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, nàng không khỏi tò mò vén rèm lên nhìn.

Trước cửa phủ nha.

Tên tiểu bá vương khét tiếng của phủ Thanh Châu - Ngô Phi Vũ đang cưỡi ngựa ra khỏi phủ, vừa đi đến cửa, hắn vô tình liếc nhìn chiếc xe ngựa bên ngoài.

Chỉ thấy trong rèm, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra ngoài, đôi mắt hạnh nhân đang nhìn chằm chằm sang bên kia đường.

Khuôn mặt và ánh mắt này khiến tim hắn đập lỡ một nhịp, vội vàng kéo ngựa dừng lại.

Một lúc sau, hắn vẫn đứng ngây ra tại chỗ.

Lúc hắn hoàn hồn lại thì rèm xe đã không còn ai nữa.

Thấy hắn đứng ngây ra đó, người hầu bên cạnh lên tiếng hỏi: "Thiếu gia, sao vậy?” "Chiếc xe ngựa trước cửa là của ai?" Ngô Phi Vũ vội vàng hỏi.

"Vừa nãy ta gặp Tần tam công tử đến phòng hộ tịch nói có việc, xe ngựa có lẽ là của hắn đỗ ở đây." Người hầu bên cạnh đáp, sau đó thấy hắn vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào xe ngựa, liền hỏi: "Có cần đi xem người ngồi trong xe ngựa là ai không?”

"Tần tam thiếu gia à? Không cân đâu, chắc là nữ tử lương thiện hắn lừa từ nơi khác về để đưa người ta đến nhập hộ khẩu, không có gì đẹp đẽ đâu, đi thôi!" Nói rồi, Ngô đại thiếu gia liên thúc ngựa chạy đi.

Người hầu bên cạnh không hiểu gì, cũng vội vàng thúc ngựa đuổi theo. Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập ngồi trong xe ngựa thầm thì với nhau một lúc, không bao lâu sau, Tần Tranh liền dẫn theo A Tùng quay lại.

Vừa lên xe ngựa, hắn liền ung dung rút một cuốn sổ từ trong tay áo ra đưa cho Tống Dập: "Số hộ khẩu và giấy phép vào thành của hai người đều ở đây, cất cẩn thận vào.”

Tống Dập chắp tay nói: "Làm phiền rồi, cảm ơn!"

"Không biết Tân công tử đã dùng bữa trưa chưa? Nếu chưa, hay là ta và A Dập mời ngươi ăn một bữa cơm nhé!" Cố Tâm Nguyệt đề nghị, dù sao hôm nay nàng cũng nhận được ơn lớn như vậy, ít nhất cũng phải bày tỏ trước đã. "Chỉ muốn trả công ta bằng bữa ăn ở quán rượu ven đường này thôi à?" Tần Tranh khoát tay cười nói: "Sau này đợi hai người chuyển nhà rồi hãy mời ta ăn đại tiệc nhé!"

"Được thôi, đợi chúng ta chuyển nhà xong nhất định sẽ trọng tạ!" Cố Tâm Nguyệt cảm kích nói.

"Được, nợ trước vậy." Tân Tranh cười nói: "Đúng rồi, hai người sắp chuyển nhà, chuyện nhà cửa phải định sớm, vừa khéo ta có một căn nhà bỏ không, nếu hai người không chê thì nhân lúc này rảnh có thể đi xem trước."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 289


Nghe vậy, hai phu thê đều sửng sốt, Tống Dập lập tức chắp tay nói: "Hôm nay đã làm phiền ngươi nhiều rồi, chuyện nhà cửa, chúng ta tự nghĩ cách là được, không dám làm phiền Tần công tử thêm nữa."

Cố Tâm Nguyệt cũng vội vàng lên tiếng: "Chuyện nhà cửa, thực sự không dám làm phiền, chúng ta xin nhận tấm lòng của ngươi."

Thấy hai người kiên quyết như vậy, Tần Tranh bất đắc dĩ nói: "Hai người nghĩ nhiều rồi, căn nhà này của ta thực ra rất đơn sơ, ta đang muốn bán đi nhưng mãi không bán được, hôm nay vừa khéo gặp hai người, ta nghĩ nếu hợp thì bán cho hai người luôn!”

Hai người nhìn nhau, gật đầu nói: "Được thôi, làm phiền Tân công tử dẫn đường cho chúng ta đi xem."

Xe ngựa lại đi một mạch đến phía Tây thành.

Hai người vốn tưởng chỉ là một căn nhà bình thường nhưng đến nơi, mở cửa ra thì hóa ra lại là một ngôi nhà ba gian.

Vị trí ở ngay trung tâm phía Tây thành, gần kê Tây Thị sầm uất, vừa náo nhiệt vừa yên tĩnh.

Hai người chỉ xem qua sân trước, liền cùng nhau lắc đầu, Cố Tâm Nguyệt áy náy nói: "Tần công tử, căn nhà này của ngươi quá xa hoa, với khả năng kinh tế hiện tại của chúng ta, thực sự không mua nổi! Ngươi vẫn nên tìm người mua khác đi."

"Giá cả có thể thương lượng, nếu bây giờ hai người không đủ tiền, có thể để sau này buôn bán rồi trả dần cũng được." Tần Tranh giả vờ không quan tâm nói.

Hai phu thê đã sớm hiểu ra hắn cố ý muốn giúp mình. Cho dù bọn họ có khả năng mua, cũng không thể chiếm món hời này.

Tống Dập chắp tay kiên quyết nói: "Tần công tử, thực sự không hợp, chuyện nhà cửa chúng ta sẽ tự nghĩ cách, ân tình hôm nay đã rất lớn, sau này chúng ta nhất định sẽ trả dần."

Tân Tranh thấy hai người kiên quyết như vậy, cũng chỉ đành thôi. ...

Những ngày tiếp theo.

Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn lo lắng chuyện tìm nhà, nàng liên xin nghỉ mấy ngày ở nhà Khương phu nhân, đợi đến khi hai ca ca đưa hết rau đi, nàng liền dẫn hai người đi xem nhà.

Mặc dù người môi giới đã dẫn nàng đi xem khá nhiều nhà nhưng nàng vẫn không tìm được nhà nào ưng ý.

Hoặc là nhà quá to quá đắt, hoặc là nhà quá nhỏ không ở được.

Hoặc là vị trí quá xa, cách cả cửa Đông và thành Nam.

Xem mấy ngày, Cố Tâm Nguyệt cũng không khỏi nản lòng, muốn tìm một căn nhà phù hợp quả thực quá khói

Hôm nay, Cố Tâm Nguyệt vẫn như thường lệ đi xem nhà về, định đến nhà Khương phu tử đợi Tống Dập cùng vê. Vừa đi đến ngõ, nàng liên thấy Tống Dập vừa khéo đi ra từ nhà Khương phu tử.

Thấy Cố Tâm Nguyệt mặt mày buồn rười rượi, hắn không khỏi bước nhanh hơn.

"Sao hôm nay lại ra sớm thế?" Cố Tâm Nguyệt đi đến trước mặt hắn hỏi.

"Ừ, hôm nay ra sớm, vừa khéo dẫn nàng đi xem nhà." Nói rồi, Tống Dập lấy một chùm chìa khóa từ trong tay áo đưa cho Cố Tâm Nguyệt.

"Chìa khóa? Ngươi tìm được nhà rồi à?" Cố Tâm Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, ngay gần đây thôi, đi xem trước đã." Nói rồi, Tống Dập đưa tay nắm lấy tay nàng, sải bước đi vào một ngõ khác.

Một lát sau, hai người dừng lại trước một căn nhà.

Có lẽ không ngờ sau mấy ngày vất vả tìm kiếm mà không có kết quả thì căn nhà ở vị trí lý tưởng lại bất ngờ xuất hiện, Cố Tâm Nguyệt nhất thời có chút ngẩn người.

Mãi đến khi Tống Dập cười chỉ vào chùm chìa khóa trên tay nàng, nàng mới vội vàng phản ứng lại, bước lên một bước, cắm chìa khóa vào ổ.
 
Back
Top Bottom