Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 270


Sau đó hắn nhanh chân đi đến bên cạnh lão giả kia, cười ha hả: "Khương lão phu tử, hôm nay ngài đến đây đúng là khéo quá!"

Khương lão phu tử nghe Vậy, không khỏi vênh râu trừng mắt: "Đừng có lấy lão phu ra đùa!"

"la nào dám chứI” Vương chưởng quầy cười nói: "Xin giới thiệu với ngài, hai vị này chính là những người mà ngài vẫn luôn muốn gặp!"

Nghe vậy, trong mắt Khương lão phu tử nhanh chóng lóe lên vẻ ngạc nhiên: "Ngươi nói hai vị này chính là người sáng tác truyện tranh kia?” "Đúng vậy!" Vương chưởng quầy khẳng định.

Sau đó hắn lại giới thiệu với Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt: "Vị này chính là viện trưởng của thư viện Thanh Giang nổi tiếng đối diện - Khương phu tử! Dạo gần đây, Khương lão phu tử vì thư viện nghỉ học nên thường xuyên đến đây, vô tình nhìn thấy truyện tranh do các ngươi sáng tác, đọc mãi không dứt, mặc dù phần lớn những người đọc truyện tranh này là hài đồng nhưng, Khương lão phu tử lại rất thích truyện tranh của các ngươi, yêu thích không buông tay, thường hỏi ta tin tức của các ngươi!"

Nghe xong lời giới thiệu của Vương chưởng quầy, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đều lễ phép chào Khương lão phu tử.

Ban đầu khi vẽ những truyện tranh này, mục đích của bọn họ chính là nhắm đến đối tượng độc giả là hài đồng.

Không ngờ bọn họ lại vô tình thu được một người hâm mộ lớn tuổi như vậy! Hơn nữa lại là một viện trưởng lớn có tiếng tăm.

So với sự bình tĩnh của Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt, ngược lại Khương phu tử bỗng nhiên được nhắc đến này lại có chút không được tự nhiên.

Lúc đầu, khi gặp được tác giả mà mình vẫn theo dõi, ông ta đương nhiên là rất vui mừng và phấn khích. Ai ngờ Vương chưởng quầy lại giới thiệu như vậy, nói như thể ông ta rất điên cuồng vậy?

Dù sao ông ta cũng là một viện trưởng, là tấm gương cho học tròi Hắn cứ nói như thể ông ta giống như một hài tử ba tuổi chưa từng thấy gì!

Vì vậy, nụ cười trên mặt Khương phu tử lập tức biến mất. Thay vào đó là vẻ nghiêm túc như thường ngày!

"Khụ, ngươi chính là Tống Dập à? Ngươi chính là đại tài tử trong miệng Vương chưởng quây? Không lẽ ngươi cho rằng chỉ cần sáng tác vài cuốn truyện tranh, viết vài câu chuyện nhỏ cho hài tử đọc là có thể gọi là tài hoa à?" Khương phu tử giả vờ lạnh lùng nói. Tống Dập bình tĩnh chắp tay đáp lại: "Văn bối không dám, chỉ là lúc rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã vẽ lại những câu chuyện mà nương tử kể cho hài tử nghe, không ngờ lại lọt vào mắt người, thật là may mắn cho ba đời."

Hừm, như vậy cũng được.

Khương phu tử thấy Tống Dập là người khá khiêm tốn, ông ta không khỏi dịu giọng: "Ta đã nghe Vương chưởng quây nói về tình hình của ngươi, ngươi là một người đọc sách, không nên vì khó khăn trước mắt mà từ bỏ việc đọc sách và thi cử, vậy thì thế này, ta cho ngươi một cơ hội, ngày mai ngươi đến thư viện Thanh Giang tìm tal”

"Nhưng ta nói trước, thư viện Thanh Giang không phải muốn vào là vào được, bất kể ngươi có tài cán lớn đến đâu, trước tiên cũng phải vượt qua kỳ thi của thư viện Thanh Giang mới được vào!” Khương phu tử sợ lời mình vừa nói quá mất giá nên vội vàng bổ sung thêm một câu.

Cố Tâm Nguyệt nghe xong, một thời gian trước nàng còn đang lo lắng, không biết nên sắp xếp việc học của Tống Dập như thế nào. Dù sao, nếu muốn vào phủ Thanh Châu, trước tiên phải ổn định chỗ ở đã, đó cũng là một chuyện khó khăn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 271


Ngay cả khi có thể ổn định chỗ ở thì việc tìm một thư viện tốt và một người thầy tốt giới thiệu cũng không phải dễ dàng gì?

Không ngờ hồm nay bọn họ vừa đến, không chỉ Vương chưởng quầy chủ động đề cập đến việc giúp đỡ tìm cách chuyển nhà. Ngay sau đó, bọn họ lại gặp được viện trưởng của thư viện Thanh Giang? Đúng lúc đối phương lại là một người hâm mộ lâu năm của Tống Dập?

Đây thực sự là - buồn ngủ được cho gối! Không tốn chút công sức nào!

Chỉ có điều, các nhà văn thường tự cho mình là thanh cao, huống chi là một nhân vật như Khương phu tử. Phải nói rằng, tính cách của ông ta thực sự có chút kỳ lại

Mặc dù ông ta giả vờ thanh cao nghiêm túc nhưng thỉnh thoảng lại bộc lộ ra chút tỉnh cách của hài tử cố chấp.

Thấy ông ta cố tình làm khó, từ đầu đến cuối Tống Dập đều không hề thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt.

Giọng điệu của hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ, không tự tỉ không nịnh bợ nói: "Đa tạ Khương phu tử đã ưu ái, chỉ là hiện tại cả nhà chúng ta vẫn đang sống ở ngoại thành, vào thành rất bất tiện, e rằng nhất thời không có cách nào đến thư viện, chỉ sợ phải chờ ổn định rồi mới tính tiếp."

Nói xong, hắn lại chắp tay xin lỗi.

Khương phu tử thấy vẻ mặt không vội không vàng của hẳn, dường như thực sự không mấy hứng thú với thư viện Thanh Giang. Ngược lại, ông ta liền trở nên sốt ruột.

Một tài năng tốt như vậy, nếu không thể bái ông ta làm thầy thì thật đáng tiếc!

Vì vậy, ông ta cũng không quan tâm đến thể diện hay không, vội vàng khuyên can: "Đừng vội từ chối như vậy, ngươi hãy cân nhắc thêm đi"

Không chờ Tống Dập mở miệng, ông ta lại vội vàng xua tay: “Thôi, vậy đi, ta sẽ để lại cho ngươi một địa chỉ, hai ngày nữa ngươi vào thành tìm ta, chúng ta sẽ nói chuyện sâu hơn một lần nữa!"

Thấy ông ta kiên quyết như vậy, Tống Dập liền chắp tay nói: "Được!"...

Sau khi ra khỏi hiệu sách, hai phu thê vội vàng đến Tây thị.

Trì hoãn lâu như vậy, không biết nhị ca và tam ca có sốt ruột không.

Khi hai người nhanh chân đến Tây thị, bọn họ thấy xe đẩy của mình bị đẩy ngã xuống đất, những quả phật thủ chưa bán hết cũng lăn ra khắp nơi.

Trên mặt đất cũng có mấy nam nhân xa lạ đang nằm. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Thấy Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt, Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh bỗng nhiên lao ra khỏi đám đông: "Tiểu muội, chúng ta ở đây, không sao, chỉ gặp mấy phải kẻ cố tình gây sự, tất cả đều bị chúng ta đánh gục rồi!"

Tâm trạng Cố Tâm Nguyệt chùng xuống, không ngờ bọn họ chỉ mới bày sạp hai ngày đã gặp phải chuyện như vậy.

Thấy trên mặt nhị ca và tam ca đều có vết thương, nàng vội vàng kiểm tra, may mà chỉ là thương ngoài da.

Nàng mới hỏi: "Tại sao lại đánh nhau?” "Hừ, hai người vừa đi không lâu, bọn chúng đã đến đòi tiền thuê sạp, ta và lão tam nghĩ rằng người khác bày sạp phải trả tiên, chúng ta cũng vậy nhưng ai ngờ, khi chúng ta hỏi những người khá, bọn họ đều thu 100 văn/tháng, chúng ta mới bày sạp hai ngày, bọn chúng lại há miệng đòi chúng ta nộp 100 văn/ ngày!" Cố Nhị Dũng nói xong, vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.

"Đúng vậy! Đây không phải là cố tình gây sự à? Coi ta và nhị ca là kẻ ăn bám à?" Cố Tam Thanh cũng tức giận nắm chặt tay.

Hai người đã đi theo Tống Chính Quang học võ một thời gian, võ công tiến bộ vượt bậc, hôm nay gặp phải những kẻ này, cũng coi như bọn chúng xui xẻol
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 272


Mặc dù hai huynh đệ cũng bị thương nhưng so với mấy người nằm trên đất, bọn họ vẫn lời!

Còn những kẻ nằm trên đất, bình thường chúng đều ức h.i.ế.p những người bán hàng rong, lần đầu tiên gặp phải kẻ cứng đầu như vậy! Đám người đều bị đánh đến nỗi không còn răng.

Bọn họ vừa bị đánh một trận, giờ còn phải nghe bọn họ kể lại trước mặt mọi người, chúng càng không chịu nổi. Khi chúng ta ra ngoài làm ăn chẳng lẽ đều không cần mặt mũi à? Như vậy sau này bọn chúng còn làm ăn thế nào được?

Tên đại ca cầm đầu cố gắng đứng dậy, chỉ vào Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh: “Được, hôm nay chúng ta dẫn theo ít huynh đệ, coi như chúng ta chịu thua, tiên thuê sạp hôm nay không cần nữa, hai tiểu tử các ngươi chờ đó, có giỏi thì lần sau còn đến đây, xem ta có tìm người g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi hay không!"

Nói xong, mấy người chật vật tản ral

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt vội vàng giúp dọn dẹp xe đẩy, may mà Ngọc Nương đã cất tạm thảo dược và da thú của Tống thúc vào không gian. Chỉ tiếc là nửa giỏ phật thủ còn lại bị rơi xuống đất, những quả còn tốt hơn một chút cũng bị những người dân hiếu kỳ nhặt sạch.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh còn muốn đưa tay đi nhặt, Cố Tâm Nguyệt vội ngăn lại: "Thôi, đừng nhặt nữa, vốn dĩ cũng không còn nhiều, chúng ta về sớm thôi."

"Nhưng da thú của Tống thúc và thảo dược của Ngọc Nương vẫn chưa kịp bán!" Cố Tam Thanh lẩm bẩm.

"Hôm nay không kịp rồi, để lần sau đi, chúng ta về trước đã." Tống Dập cũng bước ra khuyên nhủ.

Những tên côn đồ vừa bỏ chạy kia vẫn chưa rõ lai lịch, lỡ như chúng bỗng nhiên tìm người quay lại, đánh úp bất ngờ thì bọn họ phải làm thế nào? Mặc dù trên đường đi, Cố Tâm Nguyệt đã giúp xử lý đơn giản vết xước trên mặt của hai người, vết sưng cũng đã giảm bớt, nhưng khi mọi người trở về núi, những người còn lại vẫn giật mình.

Việc bọn họ đi đến một tòa thành xa lạ để kinh doanh vốn đã không dễ dàng, huống chỉ bây giờ lại là thời loạn.

Thật sự là sợ điều gì thì điều đó đến.

Mặc dù Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đều khăng khăng rằng đối phương chỉ là đang hù dọa, không hề ra tay đánh người, nhưng mọi người vẫn không khỏi lo lắng.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, đành an ủi: "Nếu không được thì lần sau chúng ta không đến Tây Thị bán hàng nữa!"

"Sao có thể như thế được? Chúng ta vất vả lắm mới tìm được một vị trí tốt, có một số khách hàng còn đang xếp hàng đợi ở Tây Thị để mua dưa hấu của chúng ta đấy." Cố Tam Thanh không đồng ý nói.

"Không đến Tây Thị, chúng ta đổi chỗ khác cũng được." Cố Tâm Nguyệt lên tiếng khẳng định: "Các ngươi có phát hiện ra không, những người đến mua dưa hấu, phần lớn đều là người phụ trách đi mua sắm của các gia đình quyền quý, ngay cả những người sống ở các gia đình bình thường ở gần đó cũng chỉ mua một quả để ăn thử, thay vì bày hàng ở Tây Thị, chúng ta tự mình giao tận nơi, như vậy có lẽ cũng được."

Nghe vậy, Tống Dập gật đầu: "Đúng vậy, cách này rất hay, nếu không được, chúng ta có thể nghĩ cách khác, không được thì có thể thử đến tửu lâu, giá thấp hơn một chút cũng không sao."...

Hai ngày sau, vết bầm tím trên mặt Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đã được Ngọc Nương chữa khỏi, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

Bốn người lại một lần nữa lên đường đến phủ Thanh Châu.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 273


Theo như đã bàn bạc trước, bốn người vừa vào cổng thành liền chia nhau ra.

Tống Dập dẫn Cố Tâm Nguyệt chuẩn bị đến phủ của Khương lão phu tử bái kiến.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đẩy xe chở dưa, chuẩn bị đến các gia đình quyền quý gần Tây Thị chào hàng.

Hôm nay hai người đến khá sớm, bọn họ vừa đi tới gần thì gặp người hầu đã đến mua dưa hấu lần trước.

Chưa kịp để hai người mở lời, người hầu đã chạy đến như phát hiện ra bảo bối: "Hai vị đại ca, sao hai người không đến Tây Thị? Hôm qua chúng ta còn muốn đến Tây Thị tìm hai người để đặt dưa hấu!"

Cố Tam Thanh giỏi giao tiếp, chỉ vài câu, hắn đã giải thích rõ ràng lý do cho người hầu. ... Đồng thời đề xuất sau này muốn đến tận nhà giao rau.

"Vậy thì tốt quá, hay là bây giờ các ngươi theo ta đến phủ một chuyến, ta hỏi quản gia xem có thể để các ngươi trực tiếp giao rau quả tươi đến phủ không." Nói xong, người hầu đi trước dẫn đường.

Mọi người chỉ đi một lúc thì đến trước một phủ đệ nguy nga.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đứng chờ ở cửa. Người hầu vào thông báo không lâu thì một người trông giống quản gia đi ra.

"Các ngươi chính là những người bán dưa hấu ở Tây Thị mấy lần trước phải không? Các ngươi từ ngoại thành đến à?" Quản gia khoảng 50 tuổi, trông tỉnh ranh nhưng cũng khá hòa nhã.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh vội vàng gật đầu khẳng định.

Quản gia lại bước lên xem xét kỹ lưỡng rau quả trên xe, hài lòng gật đầu: "Rau quả các ngươi trồng đúng là rất ngon, lão gia và phu nhân trong phủ đều rất hài lòng, sau này cứ cách hai ngày các ngươi có thể đến giao rau một lần, cụ thể cần bao nhiêu ta sẽ báo trước cho các ngươi, ngoài những thứ này ra, các ngươi còn trông những loại khác không?”

Cố Tam Thanh vội vàng gật đầu: "Nhà chúng ta trồng khá nhiều rau quả, nếu ngươi muốn xem, lần sau chúng ta sẽ mang một ít đến."

"Vậy thì tốt quá, không giấu gì các ngươi, mấy ngày nữa, thiếu gia trong phủ chúng ta sẽ từ kinh thành trở về, nên phu nhân đang giục ta chuẩn bị nhiều rau quả tươi, không yêu cầu là loại gì, chỉ cần tươi là được, các ngươi cứ mang nhiều lên." Quản gia nhỏ giọng nói.

"Được, ngươi cứ yên tâm, tối về chúng ta sẽ xem, nếu có loại nào tốt thì hai ngày nữa chúng ta sẽ mang đến."

Lần này bọn họ mang theo không nhiều dưa hấu và phật thủ, quản gia đều vui vẻ giữ lại hết.

Sau khi nhận tiền, Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh vui về nhìn nhau.

"Nhị ca, trực tiếp đến nhà quyền quý bán sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều so với bán ở chợi"

"Đúng vậy, vẫn là lời khuyên của muội muội tốt, trời không tuyệt đường người, nhưng đệ có thấy Tân phủ này nghe quen quen không?”

"Có gì quen hay không quen? Dù sao chúng ta cũng chỉ cần giao hàng là được." Cố Tam Thanh phẩy tay nói: "Chúng ta tranh thủ lúc còn sớm, đi bán lông thú của Tống thúc và thuốc của Ngọc Nương thôi!"

"Được !”... Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt vào thành từ buổi sáng, hai người đi thẳng đến Học Hải Thư Viện ở phía nam thành.

Bọn họ giao hai quyển tập tranh mới biên soạn cho Vương chưởng quầy, nhận được 20 lượng.

Phu thê bọn họ theo như đã hẹn, tìm được nhà của Khương lão phu tử trong con hẻm nhỏ phía sau thư viện Thanh Giang.

Nói là nhà, thực ra đây chỉ là một cái sân nhỏ không có gì nổi bật.

Nơi này không lớn nhưng được dọn dẹp rất cẩn thận, sạch sẽ và gọn gàng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 274


Trong sân có giàn nho, dưới giàn nho treo đầy những chùm nho tím vừa chín tới, bên dưới còn bày một cái bàn, 2-3 cái ghế, trên bàn còn đặt một bàn cờ vây.

Có chút khí chất nhàn vân dã hạc.

Khương lão phu tử trực tiếp gọi Tống Dập lại chơi cờ với ông ta. Còn Cố Tâm Nguyệt thì được Khương phu nhân dẫn vào nhà nói chuyện.

Lần đầu đến nhà không tiện đi tay không, Cố Tâm Nguyệt lấy từ trong giỏ ra một quả dưa hấu, mấy quả phật thủ, lại lấy thêm ít cà tím, mướp hương, đậu bắp tươi.

"Khương phu nhân, lần đầu đến nhà, chúng ta cũng không kịp chuẩn bị gì, đây đều là do nhà chúng ta trông, các ngươi giữ lại ăn thử." Cố Tâm Nguyệt cười khách sáo.

"Dưa hấu quý giá như vậy, không được, không được." Khương phu nhân thấy Cố Tâm Nguyệt trực tiếp lấy từ trong giỏ ra một quả dưa hấu to như vậy, nhất thời có chút hoảng hốt.

Khương phu tử là người thanh liêm, bà đi theo ông ta nhiều năm như vậy, bình thường cũng quen tiết kiệm, chắc chắn sẽ không mua dưa hấu đắt tiền như vậy.

Hơn nữa tình hình năm nay thế nào?

Người dân bình thường có thể ăn được cháo nóng đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể có trái cây tươi như vậy?

Cố Tâm Nguyệt thấy bà không tiện nhận, vội vàng an ủi: "Đây đều là do nhà chúng ta trồng, không tốn tiền."

Khương phu nhân thấy nàng nhất quyết muốn để lại, liền cười gật đầu: "Được, vừa hay sáng nay ta cũng đi mua Ít thịt, trưa nay hai phu thê các ngươi ở lại ăn cơm."

"Được." Cố Tâm Nguyệt sảng khoái đồng ý.

Nhà họ Khương không lớn, chỉ có một phụ nhân giúp việc thô kệch.

Thấy Cố Tâm Nguyệt đồng ý ở lại ăn cơm, Khương phu nhân liền đứng dậy chuẩn bị vào bếp nấu cơm.

Một mình Cố Tâm Nguyệt ngồi không chẳng có việc gì làm, nàng liên chủ động đi theo, xem có thể giúp gì được không.

Trong bếp, Khương phu nhân đã mua sẵn một con cá quế hoa tươi, thịt lợn, đậu phụ, cùng một số loại rau xanh phổ biến khác.

Cố Tâm Nguyệt giúp mang những loại rau tới.

"Khương phu nhân, bình thường ở nhà ta nấu cơm quen rồi, hay là để ta nấu bữa này nhé?" Cố Tâm Nguyệt chủ động đề nghi.

Lần này nàng và Tống Dập đến đây, nói trắng ra là đến nhờ người ta giúp đỡ. Tất nhiên nàng cũng muốn để lại cho người ta ấn tượng tốt.

Khương phu nhân thấy vẻ mặt nàng chân thành, không giống như khách sáo, liền cười gật đầu: "Được, ta sợ ta nấu các ngươi không quen ăn, ta sẽ phụ giúp ngươi một tay!"

Cố Tâm Nguyệt thắt tạp dề, xắn tay áo, nhanh nhẹn dọn dẹp. Đầu tiên, nàng cắt dưa hấu thành từng miếng, nhờ Khương phu nhân mang một đĩa ra sân.

Lúc bà đi, Cố Tâm Nguyệt vội vàng lấy một số gia vị thường dùng từ trong không gian ra.

Nàng làm sạch cá quế hoa, khứa vài đường chéo ở cả hai mặt, ướp với hành, gừng và rượu trong một lúc. Cùng lúc đó, nàng thái thịt lợn thành từng lát mỏng, trộn với nước tương, hạt tiêu và cũng ướp một lúc. Đợi đến khi các nguyên liệu đều được rửa sạch, Cố Tâm Nguyệt bắc nồi lên bếp đun nước sôi. Nàng hấp cá quế hoa bằng lửa lớn trong 1/4 giờ, sau đó rải hành, gừng tươi thái sợi lên trên, rưới dầu nóng, sau đó rưới nước sốt đã pha sẵn, vậy là xong món cá quế hoa hấp.

Một quả mướp hương được nàng kết hợp với một ít thịt thái lát, có thể làm thành một đĩa mướp hương xào thịt.

Đậu bắp được nàng chần nước sôi trước, rồi ngâm trong nước giếng lạnh, xếp ngay ngắn vào đĩa, sau đó rưới nước sốt hành, gừng, tỏi đã pha sẵn lên, vậy là xong món đậu bắp luộc.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 275


Còn cà tím thì nàng trực tiếp xào với thịt băm.

Sau đó nàng lại dùng rau xanh, đậu phụ và thịt băm làm thành món canh rau xanh đậu phụ.

Còn Khương phu nhân thì đang ở phòng ăn sắp xếp cho Khương phu tử và Tống Dập rửa tay, ngồi vào chỗ, đợi bốn món một canh được bưng lên bàn.

Một mùi thơm phức bay tới, Khương phu nhân chậc chậc khen ngợi: "Vừa nãy ở trong bếp, ta đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi rồi, hôm nay chúng ta cũng được nhờ Tống Dập, mới có cơ hội ăn thử tay nghề của Tâm Nguyệt!" Ngay cả Khương phu tử luôn tự cho mình là thanh cao cũng hơi mong đợi: "Được rồi, ăn không nói, ngủ không nói, ăn cơm trước đãi Ăn xong rồi nói sau."

Vì nghĩ đến hai phu thê già đều đã lớn tuổi, cộng thêm tính cách thanh cao của một nhà giáo như Khương phu tử, nên Cố Tâm Nguyệt nấu mấy món này đều tương đối thanh đạm nhưng hương vị rất tươi ngon, lại dễ tiêu hóa.

Quả nhiên, sau khi Khương phu nhân ăn thử một miếng cá quế hoa hấp, ánh mắt bà không khỏi sáng lên, khen ngợi nhìn Cố Tâm Nguyệt một cái, nhỏ giọng nói: "Thật sự rất ngon!” Hai người nhìn nhau, sau đó liếc thấy Khương phu tử cũng động đũa ăn liên mấy miếng, hai người không khỏi khẽ nhìn nhau cười.

Ăn xong một bữa cơm, Khương phu tử thực sự không nói mấy câu.

Ông ta chỉ lo ăn!

Đợi đến khi bốn món một canh đều hết sạch, Khương phu nhân chân thành cảm thán: "Tay nghề của Tâm Nguyệt thực sự quá tuyệt vời, ta chưa từng ăn món nào thanh đạm mà lại tươi ngon như vậy, ta nghe nói gần đây trên chợ cũng có bán mướp hương, không ngờ lại là do nhà các ngươi trồng, hương vị này vừa giòn vừa có chút ngọt thanh, thực sự rất ngon!" "Còn món trộn này nữa, mặc dù không biết món này là gì nhưng hương vị cũng cực kỳ ngon! Còn cả món canh rau xanh đậu phụ bình thường này, vậy mà cũng có thể nấu được tươi ngon như vậy!" Nhìn tính cách Khương phu nhân có vẻ khá thoải mái, mặc dù lúc ăn không nói nhưng sau khi ăn xong, bà cuối cùng cũng có thể thoải mái bình luận.

Khương lão phu tử thấy bà lải nhải nói mãi mà vẫn chưa có ý dừng lại, không khỏi lẩm bẩm: "Được rồi, ta gọi hai phu thê bọn họ tới là để bàn chuyện học hành, toàn nghe bà nói chuyện ăn uống."

Nghe vậy, Khương phu nhân liếc ông ta một cái như thể muốn nói, hình như bà ăn còn chưa nhiều bằng ông ta thì phải?

Một bàn bát đũa được dọn xuống, người hầu lại bưng trà nóng lên.

Khương phu nhân kéo Cố Tâm Nguyệt ở lại cùng uống trà nghe ngóng, nghe hai nam nhân quanh co lòng vòng mãi không đi đến kết luận, Khương phu nhân không nhịn được ngắt lời: "Tống Dập, ngươi cứ chuyển đến gần đây học đi, tính cách của ta và Tâm Nguyệt hợp nhau, sau này còn có thể thường xuyên gặp mặt trò chuyện.”

"Lão già nhà chúng ta, đừng thấy lão ta là một lão già cố chấp nhưng lão ta lại rất thương xót những người đọc sách có tài như ngươi." Có Khương phu nhân chủ động đưa bậc thang, Khương phu tử cũng nhân cơ hội bày tỏ thái độ: "Còn về hộ khẩu và thân phận, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách, lo liệu cho một mình ngươi vẫn không thành vấn đề, trước tiên ngươi cứ ổn định lại, sau đó hãy nghĩ cách đưa nương tử ngươi đến."

Nghe vậy, trong lòng Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên thoáng qua một cảm xúc không nói nên lời.

Vì nạn đói, kỳ thi viện vốn được tổ chức vào mùa xuân năm nay đã bị hủy bỏ, học viện cũng ngừng học. Bây giờ, học viện đã sắp mở lại. Kỳ thi viện có lẽ sẽ được sắp xếp lại vào mùa xuân năm sau.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 276


Như vậy, việc Tống Dập tiếp tục vào thư viện để học thực sự rất cấp bách.

Với tính cách của Khương phu tử, việc giúp Tống Dập lo liệu cho một mình vào thành học đã phá vỡ nguyên tắc của ông ta. Làm sao hắn có thể mở lời nhờ ông ta giúp đỡ sắp xếp cho cả một gia đình lớn như vậy được. Huống chỉ còn không biết ông ta có khả năng đó hay không.

Thôi, chuyện này cũng không phải do nàng quyết định được, cứ để Tống Dập tự quyết định đi.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Tống Dập, nàng còn chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp mà kiên định của Tống Dập vang lên: "Đa tạ Khương phu tử đã quan tâm, nhưng hai hài tử còn nhỏ, A Nguyệt cũng vẫn còn trẻ, ta không yên tâm, càng không thể bỏ mặc bọn họ ở ngoại thành, một mình vào thành học, ta vẫn nên đợi cả nhà ổn định trong thành đã rồi mới tính tiếp."

Thấy hắn cố chấp như vậy, Khương phu tử tức giận vì hắn không chịu phấn đấu, ông ta không nhịn được gõ mạnh cây gậy trong tay: "Có thể vào thư viện Thanh Giang đã là cơ hội ngàn năm có một, người trẻ tuổi đừng chỉ nhìn vào trước mắt! Đừng phụ tài năng đầy mình của mình!" Thấy Tống Dập vẫn không hề do dự, Khương phu tử thở dài, phất tay nói: "Thôi thôi, ngươi có thể kiên định như vậy, cũng đủ để chứng minh ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, khiến lão phu phải nhìn ngươi bằng con mắt khác, nếu ngươi thực sự vui vẻ nhận lời, ngược lại sẽ khiến ta cảm thấy mình đã nhìn nhầm người! Đã như Vậy, sau này cứ hai ngày, ngươi hãy vào thành một lần, mỗi lần đến nửa ngày, như vậy chắc không thành vấn đề chứ?"

"Được!" Tống Dập đứng dậy vái tạ.

"Còn ngươi nữa...' Khương phu tử chỉ vào Cố Tâm Nguyệt, dừng lại một chút, cố tỏ ra lý lẽ chính trực: “Sau này ngươi cũng đi theo đi!”

Cố Tâm Nguyệt đang cúi đầu uống trà, nghe vậy, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nàng cũng phải đi à?

Tại sao?

Rõ ràng chỉ cần Tống Dập một mình đến học là được rồi mà? Nàng còn muốn theo các ca ca ra ngoài làm chút việc nhỏ.

"Sao thế? Phu quân ngươi học ở đây, ngươi là nương tử của hắn, nấu một bữa cơm cho lão già này có gì là không thể? Ta đích thân ra mặt dạy học, học phí không ít đâu! Nhưng thấy gia cảnh các ngươi khó khăn, vậy thì lấy một bữa cơm để bù vào vậy." Khương phu tử nói xong, giọng điệu dần yếu đi. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Cố Tâm Nguyệt, Khương phu nhân bên cạnh vội vàng cười giải thích: "Lão già này là thích món ngươi nấu thôi, nhưng một bà già như ta ở nhà cũng chán lắm, Tâm Nguyệt, ngươi đến đây bầu bạn với ta cũng tốt."

Ánh mắt Cố Tâm Nguyệt sáng lên, nói như vậy, mỗi ngày một bữa cơm, có thể thay cho tiền học phí rồi?

Vậy thì nàng nhất định phải đến!

"Được!" Cố Tâm Nguyệt vui vẻ đồng ý: "Sau này ta và A Dập sẽ cùng đến, Khương phu tử, Khương phu nhân, nếu hai người thích ăn gì, cứ nói trước với ta là được.”

"ỒI Vậy mới đúng chứ." Khương phu tử gật đầu lia lịa.

“Tâm Nguyệt, chúng ta không kén ăn, đơn giản là được." Khương phu nhân trừng mắt nhìn Khương phu tử, an ủi Cố Tâm Nguyệt.

"Chúng ta cũng đâu có ăn không, sau này muốn chuẩn bị gì thì cứ nói trước với sư mẫu!" Khương lão phu tử thấy mọi chuyện đã ổn định, liền giả vờ không kiên nhẫn vẫy tay: "Được rồi, các ngươi đi đi! Cái kia... nho trong sân chua quá, các ngươi hái nhiều về đi, nếu không thì sẽ hỏng hết!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 277


Hai người lúc đến thì mang theo một giỏ đầy hoa quả rau củ. Lúc về thì lại mang về một giỏ đầy nho tím.

Ra khỏi cửa, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được cười: "Tính cách của Khương lão phu tử thật đáng yêu, giả vờ hung dữ, vừa nãy khi hai người nói chuyện, ông ấy không hung dữ với chàng đấy chứ?"

Tống Dập cười lắc đầu: "Không, Khương phu tử 17 tuổi đã đỗ trạng nguyên, sau đó lại vào Hàn Lâm Viện, là người chính trực, ghét ác như thù, cũng vì thế mà ông ấy đã đắc tội với không ít quan lại, sau này thấy không quen với triều đình nên ông ấy mới tức giận xin điều về thư viện Thanh Giang, tính cách ông ấy có hơi nóng nảy nhưng nhân phẩm thì không chê vào đâu được."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu đồng ý: "Được bái ông ấy làm thầy cũng là may mắn của ngươi, sau này ta sẽ theo ngươi đến đó, nấu nhiều món ngon cho bọn họ.”

"Được." Tống Dập khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Sau này phải làm phiền nương tử rồi!"

"Chỉ là nấu một bữa cơm mà thôi, cũng không cần làm gì, ta đây coi như đã lười biếng rồi." Cố Tâm Nguyệt nhún vai tỏ vẻ không sao cả.

Tống Dập nghe vậy, chỉ cười dịu dàng với nàng, nắm tay nàng đi về phía Tây Thị.

Gặp hai ca ca, thấy bọn họ đã bán hết lông thú và thảo dược, mấy người lại mua một số đồ dùng hàng ngày giúp người ở hậu sơn, rồi mới vội vã ra khỏi thành trước khi đóng cửa thành. ...

Liên tiếp 7-8 ngày trôi qua, đoàn người vẫn tiếp tục vào thành đưa rau như thường lệ.

Vì hiện tại rau chỉ cung cấp cho một nhà, mặc dù mỗi lần đưa không nhiều nhưng giá bên kia đưa ra lại rất ổn, hơn nữa một lần có thể đưa nhiều loại. Ngoài khoai tây, khoai lang, ớt, cà chua và dưa chuột dễ gây nghỉ ngờ tạm thời không thể đưa qua bán ra, các loại rau khác, bọn họ đều có thể giao sang.

Người Cố gia đều rất vui vẻ.

Như vậy mỗi lần vào thành, bọn họ có thể trực tiếp đưa đến nơi, lấy tiền rồi có thể đi ngay.

Tiếp theo, hai người còn có thể giúp những người khác bán đồ, mua đồ lặt vặt, thời gian rất thoải mái.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập thì vừa vào thành liền đến nhà Khương phu tử.

Hai người Tống Dập và Khương phu tử hầu như đều ở thư phòng, đến khi ra thì đã đến giờ ăn trưa.

Mà hai người ăn uống vẫn luôn đơn giản thanh đạm, Cố Tâm Nguyệt cũng thấy nhẹ nhàng.

Hàng ngày, phần lớn thời gian của nàng đều là cùng Khương phu nhân ngồi dưới giàn nho uống trà trò chuyện.

Nho trên giàn quá nhiều, hai phu thê lại ăn rất ít, Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, liền giúp bọn họ hái hết xuống để ngâm rượu nho.

Nàng lại giúp bọn họ trồng thêm một ít hành tỏi và rau xanh ở góc đất trống trong sân.

Ở đây cũng coi như càng ngày càng thoải mái. ...

Mấy người ở bên ngoài bận rộn không ngớt, việc gieo trông mùa thu trên núi cũng đang diễn ra sôi nổi. Loại chính là lúa mì, loại này thì mọi người đều rất quen thuộc.

Tiếp theo là khoai tây, trước đó khi gieo trồng mùa xuân, mọi người cũng đã từng trồng, thời gian này mọi người chế biến khoai tây theo đủ kiểu để ăn nên khi nghe nói đợt gieo trồng mùa thu có thể tiếp tục trông khoai tây, bọn họ liền không chút do dự trồng thêm một ít.

Còn lại là một số loại rau. Từ hành lá, tỏi non, rau mùi, tới cải cúc, cải thìa, cải xanh, còn có cả xà lách, cải bắp, cải ngọt, rau bina, tỏi tây và cần tây. Còn có đủ loại cà rốt đỏ trắng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 278


Mặc dù các loại rau không phong phú như mùa xuân nhưng chỉ cần đất đã được khai hoang thì đều được trồng đầy ắp.

Sau khi vụ gieo trông mùa thu kết thúc, Cố Tâm Nguyệt cũng bắt đầu suy nghĩ về việc lập kế hoạch lại cuộc sống trên núi.

Thời gian này bán dưa, cộng với tiền bán truyện tranh, trong tay nàng đã tích cóp được không ít bạc. Dung tích của không gian cũng theo đó mà dần mở rộng.

Nhân lúc mỗi lần vào thành, lúc về, nàng đều phải mang theo không ít đồ dùng cần thiết... Nàng cũng đã mua không ít gà con, vịt con. Như vậy sau này, bọn họ không cần vào thành mua trứng gà, trứng vịt cũng vẫn có để ăn.

Nàng còn mua cả lợn con và dê. Sau này mọi người không chỉ có thể ăn thịt, còn có thể cho đám hài tử uống sữa dê.

Ngoài ra nàng cũng mua không ít các loại bình lọ hũ vại.

Thời tiết trên núi gần đây rất đẹp, rất thích hợp để phơi tương đậu.

Mà lần này Cố Tâm Nguyệt dự định không chỉ làm tương đậu, nàng còn muốn thử làm một ít nước tương.

Thay vì trực tiếp mang nông sản trên núi ra bán gây nghi ngờ cho người khác, không bằng nàng trực tiếp chế biến những thứ đó thành nông sản phụ.

Như vậy không chỉ có thể che mắt người khác, mà giá trị gia tăng cũng cao.

Sau khi mua đồ về, Cố Tâm Nguyệt liền triệu tập mọi người lại cùng nhau bàn bạc phân công.

Thời gian này, bốn người Cố Tâm Nguyệt cách ngày lại phải vào thành, thời gian ở chung với mọi người không nhiều. Vì vậy nhân cơ hội này, nàng vừa hay muốn nói với mọi người về kế hoạch sau này.

Thời gian này kiếm được tiền, thu hoạch mùa thu lại bội thu, mọi người không lo ăn mặc, đồ dùng cũng không thiếu. Ai nấy đều nở nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt.

Cuộc sống của bọn họ không hề kém cạnh người trong thành.

Thấy mọi người đã đông đủ, Cố lão đầu liền lên tiếng trước: "Thời gian này việc buôn bán vào thành của chúng ta cũng dần dần ổn định, Tống Dập cũng tìm được một lão sư tốt, cuộc sống của chúng ta đã ngày càng tốt hơn!"

Mọi người cùng gật đầu đồng ý.

"Nhưng mà, nếu chúng ta muốn ở lại trên núi để tiếp tục qua mùa đông, chỉ dựa vào những thứ này thì chưa đủ, vì vậy mấy hài tử đã bàn bạc, định làm thêm một số việc buôn bán khác, hôm nay chúng ta sẽ phân công, cố gắng làm xong trước khi trời lạnh, sau đó sẽ yên tâm hơn.”

"Vâng! Vâng!" Mọi người vội vàng đáp lại.

Thấy mọi người đều đang mong đợi, Cố Tâm Nguyệt liên lên tiếng: "Đầu tiên chúng ta định làm tương đậu, tức là dùng đậu nành và đậu răng ngựa thu hoạch vào mùa thu trước của chúng ta để làm, ta có thể dạy mọi người cách làm."

Hứa Thị nghe vậy, chủ động đề nghị: "Trước đây ta đã thấy Tâm Nguyệt làm tương đậu, việc này ta và Thanh Hoan làm là được, nếu bận quá thì để Ngọc Nương dẫn mấy nữ nhân khác sang giúp."

Tâm Nguyệt gật đầu đồng ý, rồi nói tiếp: "Còn nữa, gần đây ta mới học được cách làm nước tương ở trong thành, việc này có lẽ ta phải tự làm nhưng cần hai người giúp."

Cố Đại Sơn và Cố lão đầu vội vàng lên tiếng: "Việc này để hai cha con ta giúp con. `

"Được." Cố Tâm Nguyệt gật đầu, tiếp tục nói: "Còn mấy con gà vịt lợn dê mới mua này... `

Chưa đợi nàng nói hết lời, Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục đã cùng lên tiếng: "Những thứ này cứ giao cho hai chúng ta, dù sao trước đây mấy con bò, thỏ rừng, gà rừng trong sân cũng đều là chúng ta chăm, chúng ta làm được."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 279


Tử Du và Hoài Cẩn ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Còn chúng con cũng có thể giúp Tiểu Võ và Tiểu Lục nhặt trứng gà, trứng vịt."

Thấy người Cố gia đã nhanh chóng giành hết việc, những người khác không khỏi sốt ruột! Người Cố gia này giành việc nhanh quái

Ngược lại, những người bên phía Tống Chính Quang đến giờ vẫn chưa giành được việc nào!

Tống Chính Quang cũng không khỏi sốt ruột: "Tâm Nguyệt à, con chỉ định thêm một số công việc khác, chúng ta đông người không Sợ." Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, không khỏi cười nói: "Cha chồng, chúng ta còn nhiều việc lắm, không vội!"

"Tiếp theo là khoai lang trên ruộng cũng có thể đào được rồi..."

Chưa đợi Cố Tâm Nguyệt nói hết, Tống Chính Quang đã lên tiếng: "Không vấn đề gì, đào khoai lang đơn giản, ngày mai ta sẽ dẫn mấy người đi đào!"

"Được, đào khoai lang xong, chúng ta định làm thành miến để bán trong thành." Cố Tâm Nguyệt lên tiếng: "Cách làm miến, lát nữa ta và Tống Dập sẽ tổng hợp lại rồi dạy cho mọi người. ˆ

"Miến? Là cái gì vậy?" Mọi người nhìn nhau, chẳng hiểu gì cả. Nhưng vì Cố Tâm Nguyệt đã nói vậy thì chắc chắn đó là thứ có thể bán được tiền.

Chắc là Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đã học được khi vào thành.

Tính ra vị phu tử mà Tống Dập theo học đúng là rất giỏi, không chỉ dạy đọc sách mà còn dạy nhiều cách kiếm tiền như vậy!

Mọi người chỉ nghĩ rằng đó là kỹ năng mới mà hai người học được trong thành nên không hỏi thêm.

"Được, đến lúc đó ta sẽ cử thêm vài người đi học với conl" Tống Chính Quang tiếp tục đáp lời.

"Được, ngoài ra ta muốn hỏi mọi người xem có ai biết ép dầu không?" Cố Tâm Nguyệt hỏi một cách không chắc chắn.

Những thứ vừa nãy nàng đều biết làm, lúc rảnh rỗi trên núi ở thời hiện đại nàng cũng đã thử làm, hơn nữa trên sách trong không gian cũng có cách làm.

Nhưng ép dầu thì nàng thực sự không biết.

"Ép dầu gì vậy?" Đám đông im lặng một lúc, bỗng nhiên có người lên tiếng.

Tống Chính Quang quay đầu lại, thấy A Đức đang nói, ông ta liền hỏi: "Ngươi biết cách làm à?"

"Vâng, trước đây ở Điền Quốc, không phải ta đã bị đưa đến xưởng ép dầu làm việc trong hai năm à?" A Đức hào hứng nói: "Khí hậu Điền Quốc nóng, người dân ở đó không thích ăn mỡ động vật nên bọn họ thường tự trồng cải dầu để ép dầu!"

Tống Chính Quang gật đầu: "Ngươi nói vậy cũng đúng, trước đây ở Điền Quốc, mọi người thực sự ăn nhiều dầu thực vật, nhưng chúng ta không trồng cải dầu thì phải làm thế nào?"

Cố Tâm Nguyệt lên tiếng ngắt lời: "Chúng ta có thể ép dầu từ lạc và vừng."

"Dầu mè thì ta đã từng nghe nói, nghe nói đó là loại dầu mà những gia đình giàu có hay dùng, thơm lắm! Nhưng lạc cũng có thể ép dầu à?" Cố lão đầu cũng tò mò hỏi.

"Vâng." Cố Tâm Nguyệt gật đầu. A Đức suy nghĩ một lúc rồi nói: "Người Điền Quốc ép dầu đều có xưởng ép dầu chuyên dụng, bên trong có chêm gỗ lớn, thêm máng đứng lớn, trên có dầm ép, chúng ta e rằng không làm được ngay. Nếu chúng ta bắt đầu ép dầu thì có một cách đơn giản hơn."

"Nói nhanh lên!" Tống Chính Quang vội nói.

"Đầu tiên dùng cối đá nghiền nát ngũ cốc, hấp chín, sau đó gói lại rồi dùng đòn bẩy ép ra, mặc dù lượng dầu thu được không nhiều nhưng cách làm đơn giản." A Đức mở lời đề nghị.

Cố Tâm Nguyệt vốn chỉ hỏi thử xem có cách ép dầu nào không. Giờ biết được A Đức có nghề này, vốn đã là ngoài ý muốn, nếu có thể cải tiến thành một cách đơn giản thì càng tốt hơn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back