Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 220


Xuân về tươi đẹp, tiếng chim c* gáy rầm ran.

Sâu trong núi lớn, cảnh tượng tươi tốt, tràn đầy sức sống.

Nếu không phải bọn họ vừa mới chạy nạn từ bên ngoài vào đây thì hoàn toàn không thể tưởng tượng ra ở bên ngoài đang xảy ra nạn đói.

Nẵng xuân chiếu ấm áp khắp người.

Cố Tâm Nguyệt dắt hai hài tử, thong thả đi về phía bờ suối.

Một lát sau, từ xa, nàng đã thấy Tống Dập và Cố Tiểu Võ đứng trên những tảng đá trong suối, cố gắng dùng vợt để bắt cá.

Nghe thấy tiếng động ở bờ suối, hai người đồng loạt đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Tống Dập vừa liếc mắt đã thấy Cố Tâm Nguyệt đang từ xa đi tới, chỉ thấy nàng dắt mỗi tay một hài tử, vừa đi vừa cười nói, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Khuôn mặt tươi cười của nàng cũng ửng hồng, trông sắc mặt cũng tốt hơn hôm qua.

Nghĩ đến cuộc trò chuyện lạnh như băng của hai người tối qua, Tống Dập không khỏi có chút sợ hãi.

Trong lúc hắn trầm ngâm, ba người đã nhanh chóng đi đến bờ suối.

Tống Dập cong môi tạo thành một đường cong đẹp mắt, tiếp theo đó liền để lộ ra hàm răng trắng.

Hàng mi dài rậm rạp như lông vũ, phản chiếu ánh sáng.

Đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ánh nước.

Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn, chỉ thấy tim mình rung lên từng hồi.

Trước đây, nam nhân này rõ ràng là một đóa hoa thanh khiết, tuấn tú, không vướng bụi trần. Mặc dù hắn đối xử với nàng cũng coi như là dịu dàng, ân cần nhưng hắn có bao giờ cười như vậy đâu chữ?

Không phải tên này đang dùng mỹ nam kế đấy chứ?

Mặc dù cuộc trò chuyện hôm qua giữa hai người bọn họ đã kết thúc bằng sự hòa giả, ¡ nhưng những bất đồng giữa hai người vẫn chưa được giải quyết triệt để.

Bầu không khí ngượng ngùng vẫn lởn vởn giữa hai người.

Cố Tâm Nguyệt chỉ nhìn một cái, rồi bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.

Mỹ nam kế này, nàng sẽ không mắc mưu.

Tống Dập thấy nàng không trả lời, liên chủ động hỏi: "Sao các ngươi lại chạy đến đây?"

Tử Du vung xiên ô mai đường trên tay: "Cha, chúng ta đến tặng ô mai đường cho Tiểu Vũ ca ca, mẫu thân vừa mới làm xong, ngon lắm!"

Cố Tiểu Võ vừa nghe thấy, lập tức buông vợt trên tay xuống.

Hắn bước ba bước thành hai nhanh chóng lên bờ, sau đó vui vẻ nhận lấy xiên ô mai đường trên tay Tử Du.

Hắn còn tưởng rằng bọn họ đến thăm mình, không ngờ lại là đến tặng đồ ăn cho Cố Tiểu Võ?

Nụ cười trên môi Tống Dập dần biến mất...

Hoài Cẩn vẫn luôn im lặng, nhìn hai người.

Cậu bé lặng lễ đưa xiên ô mai đường mới tỉnh còn lại trên tay cho hắn: "Mẫu thân bảo chúng ta đến thăm cha, xiên ô mai đường này là mẫu thân cố ý để lại cho cha."

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại. Nàng không thể tin được nhìn Hoài Cẩn, nàng đã nói như vậy lúc nào?

Rõ ràng không phải hai người các ngươi muốn đến tặng ô mai đường cho Cố Tiểu Võ, muốn cùng nhau chia sẻ à? Tại sao bao giờ lại biến thành nàng chủ động muốn đến đây?

Hài tử này, đúng là phải dạy dỗ lại rồi...

Tống Dập vừa nghe vậy, vẻ mặt hắn lập tức tươi sáng trở lại.

"Được, các con ăn trước đi, ta ở đây làm xong rồi lên ăn ngay!" Tống Dập cười đáp, lại nhìn Cố Tâm Nguyệt với vẻ mặt "ngại ngùng”: "A Nguyệt, nàng đứng dưới nắng phơi nắng đi, đừng đến gần mép nước quá, cẩn thận làm ướt giày."

Cố Tâm Nguyệt đành phải ừ một tiếng, chuyển chủ đề: "Vậy ngươi nhanh lên, đã bắt được bao nhiêu con cá rồi?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 221


Nàng không nói đến chuyện bắt cá thì còn được, một khi nhắc đến chuyện bắt cá, Tống Dập vừa rồi còn vui vẻ không khỏi có chút xấu hổ, ấp úng nói: "Khu, cá ở đây hình như không nhiều, chúng ta hiện tại chỉ bắt được hai con cá nhỏ nhưng vẫn còn sớm, không vội. "

Cố Tiểu Võ đang ăn ô mai đường vui vẻ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hét về phía Cố Tâm Nguyệt: "Cô cô, hai con này là do cháu bắt đấy, cô phụ có mấy lần bắt được cá nhưng cá đều chạy mất, haizl"

Cố Tâm Nguyệt nhịn cười, trêu chọc: "Vậy chắc chắn là do cá có vấn đề rồi." Tống Dập bị hai người nói có chút ngượng ngùng, nhưng thấy Cố Tâm Nguyệt cười cong cả mắt, hắn lập tức cảm thấy đáng giá.

Bỗng nhiên hắn sinh ra ý chí chiến đấu: "A Nguyệt, nàng chờ đó, ta xuống nước bắt cá ngay đây."

Cố Tâm Nguyệt vội vàng ngăn cản: "Thôi đi, hai con cá nấu canh là đủ rồi, nước này lạnh lắm, xuống đó sẽ bị đông cứng mất!"

"Không sao, lúc này trời nắng to, nước không lạnh lắm, hơn nữa giày của ta cũng ướt rồi." Tống Dập nói, thuận tay cởi đôi giày đã ướt một nửa đi, xắn ống quần xuống nước.

Cố Tâm Nguyệt nhìn những dụng cụ trong tay hắn, suy nghĩ bắt cá đúng là có chút khó khăn. Nàng bèn khuyên: "Thôi đi, cái nia này vốn không tiện, đợi về bảo cha đan lại một cái giỏ bắt cá rồi quay lại cũng không muộn, hôm nay cứ mò thêm ít ốc về là được rồi."

Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy dưới dòng suối trong vắt có không ít ốc.

Ốc vào thời điểm này là béo nhất.

Tống Dập lại tưởng nàng đang quan tâm tới hắn, cố ý tìm việc đơn giản để hắn làm, không khỏi cong môi: “A Nguyệt đang quan tâm tới ta à?"

Ba hài tử ngồi ở bờ suối, vừa ăn ô mai đường, vừa thỉnh thoảng che miệng cười nhìn hai người. Cố Tâm Nguyệt:...

Trước mặt hài tử, sến súa như vậy có được hay không?

"Nhanh lên ởi, lát nữa ngâm lâu sẽ bị cảm lạnh đấy."

Tống Dập giấu ý cười trong mắt, bắt đầu cúi đầu mò ốc.

Mặc dù cá ở đây không dễ bắt nhưng ốc thì không có gì khó khăn.

Thêm vào đó, có Cố Tâm Nguyệt đứng bên bờ suối chỉ huy. Không bao lâu sau, hắn đã mò được gần nửa nia.

Tống Dập lên bờ, vui vẻ nhận lấy que ô mai đường Hoài Cẩn đưa tới, nhẹ nhàng cắn một miếng, khen ngợi Cố Tâm Nguyệt: "Hương vị rất ngon.” Sau đó hắn lại liếc thấy giày của nàng cũng đã ướt gần hết, hắn bèn vội vàng nhét que ô mai đường vào tay nàng, ngồi xổm xuống giúp nàng cởi giày: "Giày ướt lạnh quá không đi được, lát nữa nàng sẽ khó chịu đấy."

Cố Tâm Nguyệt bị một loạt hành động của hắn làm cho sững sờ, nàng còn chưa kịp phản ứng, cơ thể nàng bỗng nhiên lơ lửng.

"Đi nào, ta cng nàng về."

Sau đó, hắn lại gật đầu với ba hài tử: "Tiểu Vũ, con cầm cá và ốc, Hoài Cẩn, Tử Du, các con cầm giày cho mẫu thân, chúng ta mau về nhà thôi.”

Ba hài tử vừa ăn cơm chó no nê lập tức ngây người. Thấy bóng dáng phía trước nhanh chóng rời đi, bọn chúng vội vàng xách đồ chạy theo.

Những người vừa đào xong măng trên núi xuống, từ xa nhìn thấy Tống Dập đang cðng Tâm Nguyệt về nhà, hai người vừa đi vừa cười nói gì đó, mọi người đều tránh mắt đi.

Trương Thị đang đứng ở cửa sân, muốn xem mọi người đã về chưa, bà liên nhìn thấy Tống Dập cðõng Tâm Nguyệt, hai người vừa cười vừa chia nhau ăn ô mai đường. Bà không khỏi đỏ mặt, vội vàng quay người chạy vào nhà.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 222


Tống Dập trực tiếp cðng người vào phòng, lại tìm giày tất sạch sẽ cho nàng thay vào. Sau đó, hai người mới ra khỏi phòng.

Trong sân, lúc này mọi người đã vê hết, thấy hai người, mọi người đều không nhịn được cười thầm, nhìn hai người một cách chưa thỏa mãn.

Cố Tâm Nguyệt còn chưa hiểu tại sao mọi người lại như vậy thì thấy Cố Tiểu Võ thở hồng hộc đặt cái nia xuống.

"Cô phụ, ngươi chạy nhanh quái Chỉ một lúc thế này, không đến nỗi bị cảm lạnh chứ? Làm chúng ta đuổi theo mệt c.h.ế.t đi được."

Tống Dập ngượng ngùng sờ mũi: "Khụ, chủ yếu là gió lớn, thân thể cô cô con không tốt."

Mọi người nhìn trời không nói gì.

Cây cối trên núi này không nhúc nhích, gió ở đâu ra?

Không phải là nói chuyện vô căn cứ à?

Cố Tâm Nguyệt thì không cảm thấy gì, dù sao ở hiện đại, việc đó cũng rất bình thường, chỉ là cðng một chút thôi mà. Nhưng thấy mọi người cười như bà mối, nàng vẫn không nhịn được ngắt lời: "Gần trưa rồi, mọi người mau rửa mặt nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cơm!" "Hôm nay ta nhóm lửa." Tống Dập vội vàng lên tiếng.

"Được, hôm nay giao nhà bếp cho hai người, chúng ta không vào đâu." Cố Nhị Dũng trêu chọc.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, sao nàng lại thấy kỳ lạ thế nhỉ. ....

Buổi trưa đã có một đĩa thịt kho tàu.

Măng tươi được Cố Tâm Nguyệt chần qua nước sôi, nàng lại cho thêm thịt muối và thịt tươi, nấu một nồi canh thập cẩm. Sau đó nàng xào một đĩa măng om dầu. Thêm một đĩa mộc nhĩ trộn là đủ.

Ăn xong bữa trưa.

Mọi người tranh thủ lúc trời nắng, vội vàng lột hết phần măng còn lại.

Sau khi chần qua nước sôi, mọi người trải măng ra sân, chuẩn bị phơi thành măng khô.

Còn cá và ốc bắt về thì cho vào thùng nước để nhả hết bùn cát, hai ngày nữa mới nấu.

Nhìn những con cá nhỏ trong thùng, Cố Tâm Nguyệt mới nhớ ra chuyện bắt cá vừa rồi, nàng bèn nói với Cố lão đầu: "Cha, lát nữa cha đan cho con một cái lờ bắt cá đi, con thấy bọn họ dùng rổ để bắt cá như thế này không phải là cách hay."

Cố lão đầu vội vàng đồng ý: "Được, các con muốn đan loại lờ bắt cá nào?" Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, nhớ đến dụng cụ bắt cá thần kỳ mà mình từng học làm theo người khác trên mạng thời hiện đại, nàng liền dùng que gỗ vẽ lên đất: "Đại khái giống như cái kèn loa này, miệng rộng, phần đuôi có thể buộc bằng dây thừng, cá vào thì dễ, ra thì khó.

Cố lão đầu nhìn vào liền hiểu ngay, bừng tỉnh: "Được, cái này dễ làm, lát nữa ta sẽ đan ngay."

Đang lúc mọi người bận rộn trong sân, Hoài Cẩn vốn luôn im lặng bỗng nhiên hét lớn: "Không thấy Tiểu Hắc đâu nữa!"

Mọi người mới sực nhớ ra, vừa rồi, lúc mọi người đang nói đến chuyện ăn cơm, tại sao dưới gầm bàn lại yên ắng thế? Chẳng lẽ vừa rồi Tiểu Hắc không đi về theo?

Mọi người vội vàng tìm khắp sân và các phòng, quả nhiên không thấy dấu vết của Tiểu Hắc đâu cả.

"Vừa rồi Tiểu Hắc đi theo chúng ta đến suối nhỏ, lúc chúng ta về vội quá, đã quên mất không biết Tiểu Hắc có đi theo về không?" Tử Du khóc nức nở nói.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau.

Tống Dập vội vàng an ủi: "Đừng lo, nó không chạy đi đâu xa được, chúng ta ra ngoài tìm thử xem."

"Ta cũng đi, đông người tìm nhanh hơn." Cố Tâm Nguyệt vội vàng lên tiếng. Vất vả lắm mới mang được một con ch.ó vào núi cho Hoài Cẩn, ít nhiều cũng có thể giải tỏa sự buồn chán khi ở trên núi, nếu làm mất, chắc chắn bọn chúng sẽ đau lòng lắm.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 223


"Không cần đâu, nàng không quen đường bên ngoài, để ta và nhị ca, tam ca đi tìm là được, các nàng ở nhà đi."

Nói xong, ba người nhanh chóng ra khỏi cửa.

Đến suối, bọn họ quả nhiên phát hiện trên nền đất ẩm ướt có dấu chân của Tiểu Hắc, cả ba liền chạy thẳng về phía thượng nguồn của suối.

Ba người đi theo dấu chân, men theo con đường đi ngược lên thượng nguồn.

Đi một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Hắc đâu. Đang lúc mọi người không biết phải làm sao thì bỗng nhiên phía trước có tiếng động.

Mọi người nhìn kỹ, thì ra là Tiểu Hắc chạy tới, trong miệng còn bắt được một con thỏ.

Cố Nhị Dũng cười ha ha: "Con trai giỏi lắm, còn biết chạy xa thế này để bắt thỏ, làm mấy hài tử lo lắng hết cả lên."

Nói rồi, hắn liền lấy con thỏ trong miệng Tiểu Hắc ra, nhìn kỹ, hình như con thỏ này mới sinh không lâu, vẫn còn sống.

Hắn bèn không khỏi phấn khích: "Tiểu Hắc đã đào được ổ thỏ, vừa khéo không phải muội muội muốn nuôi thỏ à, chúng ta ra trước xem còn có không, bắt thêm mấy con nữa về cho muội ấy nuôi."

"Được." Tống Dập và Cố Tam Thanh cũng đồng ý.

Ba người tiếp tục đi ngược dòng.

Không bao lâu sau, Tiểu Hắc chạy ở phía trước bỗng sủa lớn.

Ba người vội chạy tới, quả nhiên, mấy con thỏ mới sinh đang nằm trong ổ.

Cố Nhị Dũng vội ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn và cẩn thận lấy hết thỏ ra, đặt vào trong chiếc giỏ lót đầy cỏ khô.

Đúng lúc mấy người đứng dậy chuẩn bị quay về, Cố Tam Thanh tỉnh mắt bỗng nhiên chỉ về phía trước rồi hét lên: "Các ngươi xem bên kia có phải là một con sông không?"

Tống Dập nhìn ra phía xa một lúc, gật đầu nói: "Các ngươi còn nhớ không, chúng ta đã từng nhìn thấy một con sông khi ở trên đỉnh núi, chảy về hướng phủ Thanh Châu, có lẽ chính là con sông đó."

"Như vậy, chẳng phải con sông này có thể đi thẳng đến phủ Thanh Châu à?" Cố Nhị Dũng nghi ngờ nói.

Nếu như vậy thì đây là một con đường lui không tệ.

Sau này khi bên ngoài ổn định, bọn họ còn có thể men theo con sông này để đi đường thủy dò la tin tức.

Ba người rõ ràng đã nghĩ đến cùng một chỗ. "Vậy chúng ta đến bờ sông xem thử."

Ba người chạy một mạch đến bờ sông, thấy đây quả nhiên là một con sông không nhỏ, uốn lượn quanh co, hạ lưu chính là chảy về hướng phủ Thanh Châu.

Không ngờ ở một nơi hẻo lánh như vậy, lại có một con sông như thế này.

"Không biết thượng nguồn ở đâu nhỉ?" Cố Tam Thanh hỏi.

"Theo bản đồ Bắc Việt quốc thì đây chỉ là một nhánh sông nhỏ mà thôi, sông chính có lẽ là từ hướng kinh thành chảy đến, chảy về hướng nam, hai năm trước trời hạn hán, sông cạn nước, không ngờ mấy tháng này nước lại dâng lên." Đang lúc ba người suy tính về khả thi của việc đi đường thủy đến phủ Thanh Châu, Cố Tam Thanh bỗng nhiên liếc thấy một bóng đen đáng ngờ ở thượng nguồn phía trước: "Các ngươi xem, kia có phải là một chiếc thuyền không?"

Tống Dập và Cố Nhị Dũng nghe vậy liên nhìn theo, quả nhiên thấy một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu bên bờ sông, trên thuyền dường như có thứ gì đó.

Ba người vội vàng đi tới, vừa đến gần, bọn họ không khỏi hít một hơi lạnh.

"Đây là người à? Không phải c.h.ế.t rồi đấy chứ?" Cố Tam Thanh sắc mặt trắng bệch.

Tống Dập lấy hết can đảm lật người đó lại, đưa tay đặt dưới mũi dò hơi thở: "Chưa chết, còn thoi thóp nhưng cũng sắp rồi. "

"Vậy chúng ta có cứu không?" Cố Tam Thanh nghe nói người chưa chết, không khỏi nhẹ nhõm trong lòng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 224


"Đã để chúng ta gặp được, cũng là một mối duyên, chúng ta không thể trơ mắt nhìn người ta c.h.ế.t được, muội phu, ngươi nói xem?” Cố Nhị Dũng hào sảng nói.

Tống Dập trâm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Các ngươi xem, chiếc thuyền nhỏ này mà hắn ngồi có lẽ là thuyên cứu sinh của một chiếc thuyền lớn, các ngươi lại nhìn quần áo trên người hắn đi, có lẽ hắn đã gặp phải nguy hiểm gì đó trên thuyền lớn, mới đi thuyền nhỏ để trốn thoát, ai ngờ lại trôi dạt đến đây."

"Nếu chúng ta cứu hắn, e rằng sẽ gây ra phiền phức cho chúng ta, nhưng dù không cứu, vị trí của chúng ta cũng có nguy cơ bị bại lộ, đã vậy, chúng ta cứ đưa người về trước, chờ hắn tỉnh lại hỏi rõ rồi hãy bàn tiếp."

Cố Nhị Dũng cõng thiếu niên lên, Tống Dập và Cố Tam Thanh vội vàng giấu chiếc thuyền đi trước, dùng cỏ che lại rồi nhanh chóng đuổi theo.

Trong sân.

Mọi người đều ngóng trông.

Thấy ba người mãi không về, mọi người không khỏi có chút lo lắng.

Đang lúc mọi người bàn nhau xem có nên ra ngoài tìm kiếm hay không thì nghe thấy tiếng động bên ngoài. Mọi người vừa cửa ra, liền thấy Cố Nhị Dũng đang cõng một nam hài khoảng mười tuổi trên lưng.

Còn chưa kịp hỏi han, mọi người vội vàng đưa người đến đặt lên giường của Cố Nhị Dũng.

Mọi người vừa giúp nam hài lau người bằng nước nóng vừa hong khô quần áo, bận rộn một hồi, hài tử toàn thân bẩn thỉu lúc nãy mới được thu dọn sạch sẽ.

Nhìn thiếu niên nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, Hứa Thị không khỏi hỏi: "Đây là hài tử nhặt được ở đâu vậy?"

Tống Dập nhanh chóng kể lại đầu đuôi sự việc cho mọi người.

Cố Tâm Nguyệt vốn không ít lần đọc tiểu thuyết, nàng phân tích: "Có phải hài tử này là hài tử của một gia đình quyền quý ở kinh thành, bị kẻ thù truy đuổi trên thuyên lớn, rồi đi thuyên nhỏ trốn thoát, trôi dạt đến đây không?"

Tống Dập cau mày: "Rất có thể, nếu như vậy, vị trí của chúng ta rất có thể đã bị bại lộ. "

Dù sao thì sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.

Biết đâu kẻ thù kia đã lần theo dầu vết dọc đường.

Chỉ là hắn không ngờ rằng, chiếc thuyền nhỏ này lại trôi dạt đến nhánh sông này.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể để một hài tử khỏe mạnh như vậy, chúng ta lại đưa nó trở lại bờ sông chờ c.h.ế.t được?" Hứa Thị tiếc nuối nói.

"Thôi, đã trôi dạt đến đây, vậy thì chứng tỏ hài tử này có duyên với chúng ta, chúng ta hãy bàn bạc xem làm sao để tránh được bọn người kia?" Cố lão đầu mở lời.

"Chúng ta vẫn phải quay lại một chuyến, mang quần áo của hắn về thuyền, chiếc thuyền này vẫn phải tiếp tục trôi xuống hạ lưu." Tống Dập lên tiếng.

"Vậy thì ta sẽ chèo thuyền đến hạ lưu, ta sẽ cố tình để lại một số manh mối trốn thoát, như vậy, bọn chúng sẽ không đuổi đến đây được." Cố Nhị Dũng đề nghị.

"Đó cũng là một cách, chỉ là một mình ca đi quá nguy hiểm, ta đi cùng ca." Cố Tam Thanh vội vàng đáp lời.

"Không cần, chiếc thuyền đó quá nhỏ, một mình ta đi là được, ta chạy nhanh, làm xong ta sẽ chạy từ trên núi về, đệ và Tống Dập đi xử lý những dấu chân từ đây đến bờ sông." Cố Nhị Dũng kiên quyết nói.

Sau khi bàn bạc xong, cả ba người đều ngồi không yên.

Bọn họ vội dọn đơn giản rồi chuẩn bị ra ngoài.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng sắp xếp một ít lương khô, đuốc và áo mưa vào trong giỏ tre của Cố Nhị Dũng: "Mọi việc phải chú ý an toàn."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 225


"Yên tâm, ở nhà chăm sóc cha mẫu thân cho tốt, ta sẽ nhanh chóng quay về."

Ba người đi rồi, không bao lâu sau thì trời đổ mưa nhỏ.

Mọi người càng thêm lo lắng.

Nghĩ đến thiếu niên đang nằm trên giường thoi thóp, Hứa Thị không khỏi nói: "Tâm Nguyệt, lần trước không phải con đã mua thuốc rồi à? Có cần nấu một ít cho nó uống không, dù sao cũng là một hài tử, chúng ta hãy cố gắng cứu nó đi?"

Cố Tâm Nguyệt thử nhiệt độ của đứa bé, hơi sốt. Nàng lại nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, có lẽ hắn là đã đói mấy ngày trên thuyền, cơ thể suy nhược cộng thêm sợ hãi chịu lạnh nên mới sinh bệnh.

Vì vậy, nàng đứng dậy đi vào bếp nấu một ít cháo loãng, đút cho hắn nửa bát.

Sau đó nàng lại cho hắn uống thuốc hạ sốt.

Có lẽ do đã ăn cháo, cơ thể nam hài dần dần ấm lên.

Cộng thêm tác dụng của thuốc hạ sốt, trên trán thiếu niên dần dần bắt đầu toát mồ hôi.

Cố Tâm Nguyệt đang định dùng khăn khô lau mồ hôi cho hắn, tay nàng bỗng nhiên trống không, nàng quay lại nhìn thì ra là Tống Dập đã trở về.

"Nhanh vậy đã về rồi à?"

"Ừ, bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, nhị ca kiên quyết không chịu đợi nên đã chèo thuyền đi rồi, chúng ta thấy sau khi trời mưa thì dấu chân đều bị che hết nên đã quay về." Tống Dập giải thích.

Ngay sau đó, hắn lại bất mãn lên tiếng: "Nam nữ thụ thụ bất thân, tại sao nàng lại một mình ở đây chăm sóc hắn?"

Cố Tâm Nguyệt cười khẩy: "Ngay cả một hài tử mà ngươi cũng phải ghen à?”

Nàng vừa mới cố ý đuổi Hứa Thị đi để lén cho nam hài uống thêm thuốc hạ sốt nên mới ở lại một mình.

Thấy sắc mặt Tống Dật nghiêm trọng, nàng đành giải thích: "Vừa nãy cháo và thuốc đều là do mẫu thân cho hắn uống, mẫu thân vừa đi rửa bát, ta ở lại trông nom thôi."

Nghe nàng giải thích xong, Tống Dập cũng cảm thấy mình có vẻ hơi quá đáng nên hắn bèn nhẹ giọng nói: "Ừm, tối nay ta ở lại trông, nàng đi nghỉ sớm đi, gọi Tử Du sang ngủ cùng nàng."

"Được rồi, ngươi buồn ngủ thì ngủ ở bên cạnh, đừng để mệt mỏi." Cố Tâm Nguyệt nói xong, liền quay đầu về phòng.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Cố Tâm Nguyệt vừa xoay người, đã đụng phải một cái ôm quen thuộc: "Ngươi về rồi à?"

Tay Tống Dập đặt trên người nàng vỗ nhẹ: "Ừ, sáng nay tam ca đi thay ta, ta liền quay về ngủ một lát."

"Ừ, không biết hài tử này đến đây là phúc hay họa nữa? Trong lòng ta luôn cảm thấy không yên, cũng không biết tình hình bên nhị ca thế nào rồi?" Cố Tâm Nguyệt lầm bẩm.

"Đừng lo lắng nữa, là phúc không phải họa, là họa không thể tránh, nhị ca quen thuộc với núi rừng, sẽ không sao đâu, nàng ngủ thêm chút nữa đi." Giọng nói trầm thấp của Tống Dập hơi khàn.

Hai người lại thì thâm vài câu, rồi từ từ ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi trời sáng, Cố Tâm Nguyệt nhẹ nhàng bế Tử Du xuống giường, định để Tống Dập ngủ thêm một lúc.

Sau khi nàng xong bữa sáng, mọi người đều không có hứng thú ăn, khuôn mặt ai nấy đều lo lắng.

Ăn sáng xong một cách vô vị, mọi người đều không muốn ra ngoài, thêm nữa là không biết những mối nguy hiểm ở bên ngoài có đến nữa hay không, vì vậy, Cố Tâm Nguyệt liên bảo mọi người ở cạnh nhau, nếu có nguy hiểm, ít nhất nàng cũng có thể dùng không gian để bảo vệ mạng sống cho mọi người.

Mọi người vừa bận rộn với công việc trong tay vừa không ngừng nhìn ra ngoài.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 226


Người nhà họ Cố đã vậy, Tống Thanh Hoan còn hơn thế.

Thấy nàng ấy hôm nay cứ đứng ngồi không yên, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được muốn khuấy động không khí, liền lên tiếng an ủi: "Muội muội, ta thấy muội còn lo lắng hơn cả ta nữa? Nhìn muội đứng ngồi không yên kìa, yên tâm đi, nhị ca lợi hại như vậy, nhất định sẽ bình an trở vê!"

Tống Thanh Hoan bị nàng trêu chọc đến đỏ mặt: "Muội nào có, muội không chỉ lo cho Dũng ca, chủ yếu là muội lo chúng ta không thể ra ngoài, sau này biết phải làm thế nào?” Chậc chậc, cách xưng hô này của nàng ấy thay đổi từ khi nào thế?

Cố Tâm Nguyệt ngẫm lại sự mờ ám giữa hai người, sợ nàng ấy xấu hổ nên nàng không định trêu chọc nữa, mà chuyển sang an ủi.

"Yên tâm đi, ca ca muội cũng nói rồi, chỗ chúng ta cách bờ sông rất xa, hơn nữa đường đi rất kín đáo, chỉ cần dọn sạch dấu vết ở bờ sông, đối phương không phát hiện ra thuyền và người thì chắc chắn sẽ tiếp tục dọc theo dòng sông xuôi dòng tìm kiếm, chỉ cần chúng ta đợi nhị ca trở về là sẽ an toàn."

Nghe xong lời giải thích của nàng, Tống Thanh Hoan hơi yên tâm nhưng ánh mắt nàng ấy vẫn không nhịn được nhìn ra ngoài. Đúng lúc mọi người đang lo lắng, Cố Tiểu Võ bỗng nhiên chạy ra từ phòng của Cố Nhị Dũng: "Người đã tỉnh rồi!"

Mọi người vội vàng vây quanh.

Hôm qua lúc nhặt hài tử này về, sắc mặt hắn tái nhợt, còn sốt cao, rất yếu ớt.

Ban đầu mọi người đều nghĩ rằng hắn không thể qua khỏi, hoặc sẽ hôn mê nhiều ngày, không ngờ chỉ một ngày mà hắn đã tỉnh lại.

Hứa Thị tiến lên sờ trán hài tử, thở phào nhẹ nhõm: "Hạ sốt rồi."

Cố Tâm Nguyệt lại bưng một bát cháo rau lên: "Đã tỉnh rồi thì ăn thêm chút gì đi, chắc là đói lắm rồi." Thiếu niên nghe thấy tiếng người nói, mới cố gắng mở mắt ra.

Ánh mắt đầu tiên của hắn là nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt đang bưng bát cháo, thấy nàng đẹp như tiên nữ trong tranh.

Hắn không khỏi lẩm bẩm: "Ta c.h.ế.t rồi à? Đây là thiên đường à? Ngươi là tiên nữ?”

Tống Dập kéo Cố Tâm Nguyệt ra, cầm lấy bát cháo trong tay nàng, hừ một tiếng: "Ngươi chưa chết, nàng ấy cũng không phải tiên nữ, mà là nương tử của ta."

Mọi người thấy vậy, không khỏi mỉm cười.

Thiếu niên thấy vậy, sau một lúc mới phản ứng lại: "Nói như vậy, là các ngươi đã cứu ta từ dưới sông lên à?”

Cố Tiểu Võ đứng bên cạnh đáp: "Đúng vậy, là đại nhân chúng ta nhà cứu ngươi, gặp được chúng ta, có thể thấy mạng ngươi rất lớn, đúng rồi, ngươi từ đâu đến? Tại sao lại ngồi thuyền nhỏ trôi đến đây?"

Nghe hắn hỏi vậy, sắc mặt thiếu niên lập tức trở nên khó coi, dường như không muốn nói nhiều: "Ta và gia đình ngồi thuyền lớn gặp nạn, ta liền lên thuyền nhỏ trốn thoát, sau đó thì không nhớ gì nữa."

Nghe hắn nói vậy, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau.

Quả nhiên lai lịch của thiếu niên này có chút kỳ lạ. "Được rồi, đã tỉnh lại rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa, Yên tâm ở lại dưỡng bệnh đi." Hứa Thị đuổi mọi người đi: "Để Tống Dập ở lại đút cháo cho hắn, các ngươi nên làm gì thì làm đi."

Mọi người đi hết.

Tống Dập bưng bát cháo, hỏi hắn: “Tự ăn được không?”

Thiếu niên gật đầu: "Vâng, được."

Nói rồi, hắn liền nhận lấy bát cháo, ăn ngấu nghiến.

Ăn hết nửa bát, hắn mới cảm thấy lục phủ ngũ tạng đang kêu gào dữ dội trong bụng hơi dịu đi một chút.

Tống Dập thấy hắn vừa nãy còn ăn như hổ đói, bỗng nhiên lại chuyển sang nhai chậm nuốt kỹ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 227


Hắn liền lên tiếng nói: "Chúng ta có thể không hỏi lai lịch của ngươi, nhưng nếu ngươi muốn ở lại, có một điều, ngươi phải đảm bảo."

Thiếu niên nuốt một ngụm cháo, ngẩng đầu hỏi: "Ta muốn ở lại, ngươi nói đi."

"Bất kể ngươi là ai, đến từ đâu, sau này bất kể tình huống nào, đều phải đảm bảo không được làm hại gia đình chúng ta." Giọng điệu Tống Dập nghiêm túc, lại mang theo chút uy h**p.

Ánh mắt thiếu niên kiên định, gật đầu với hắn: "Đa tạ các ngươi đã cho ta ở lại, mạng này của ta vốn là các ngươi cứu, đương nhiên phải nghe theo các ngươi."

"Được, hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay."...

Mãi đến khi trời gần tối, Cố Nhị Dũng mới thở hồng hộc bước vào nhà.

Mọi người vội vàng để hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, Cố Tâm Nguyệt vừa định đi rót nước thì thấy Tống Thanh Hoan đã bưng nước đến.

Sau khi uống một ngụm nước, Cố Nhị Dũng mới thở phào, mở miệng nói: "Lần này quả nhiên không uống công đi!"

"Sao thế?" Mọi người đồng thanh hỏi.

"Hôm qua ta ngồi thuyền, một đường trôi xuôi, càng đi xuống, dòng nước càng chảy xiết, đêm qua đã đến ngoài thành phủ Thanh Châu," Cố Nhị Dũng vội vàng giải thích cho mọi người nghe: “Không ngờ con đường thủy này lại là một con đường tắt, sau này chúng ta đi theo đường thủy là có thể đến phủ Thanh Châu để dò la tin tức."

Mọi người nghe xong, quả nhiên đều tỏ vẻ mừng rỡ.

Bọn họ vẫn luôn ở trong sơn cốc hẻo lánh này, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, cũng không biết bên ngoài có động tĩnh gì, càng không biết khi nào mới có thể về nhà.

Bây giờ có con đường thủy bí mật này, đương nhiên việc dò la tin tức cũng dễ dàng hơn. "Vậy sau khi lên bờ, con có vào thành Thanh Châu không? Bây giờ tình hình bên ngoài thế nào rồi?" Cố lão đầu vội vàng hỏi.

"Có vào, một nhóm lớn dân lưu vong từ phương bắc vẫn tiếp tục đi qua ngoài thành Thanh Châu, có lễ thôn dân thôn chúng ta đã đi về phía nam từ lâu rồi, hơn nữa, con còn dò la được một tin tức..." Cố Nhị Dũng liếc nhìn Tống Dập, lên tiếng: "Có liên quan đến đại ca của ngươi, lần trước chúng ta đến phủ Thanh Châu dò la tin tức, sau khi trở về, đại ca của ngươi và một số người khác đã tìm người tuyển người làm công ở ngoài thành, mọi người đều nói thật ra bọn họ không phải dẫn người vào thành làm công, mà là bắt người đi làm khổ sail"

"Sau đó đã có người trốn thoát, chuyện này mới bị vạch trần, theo lời người đó nói, những người bị bắt đi làm khổ sai, không những không có tiền, mà mỗi ngày còn không đủ cơm ăn, vừa mở mắt ra là phải làm việc, người đó bị đánh đến mức khắp người toàn là vết roil"

Mọi người bỗng nhiên im lặng, đều nhìn Tống Dập không nói gì.

Tống Dập im lặng một lúc, lạnh lùng lên tiếng: "Bởi vì chúng ta đã đoạn tuyệt từ lâu rồi, nên chuyện này không liên quan đến chúng ta, hơn nữa những lời có thể khuyên chúng ta đều đã khuyên rồi, là do chính bọn họ muốn đi." "Đúng vậy, đại ca này của ngươi cũng thật không đáng tin cậy, ôi, ngăn cũng không ngắn được." Hứa Thị an ủi.

Thấy Tống Dập thật sự không để ý, Cố Nhị Dũng liền nói tiếp: "Bây giờ bên ngoài loạn lạc, cũng có rất nhiều người c.h.ế.t và bị thương, thật sự thê thảm đến không nỡ nhìn, so với bên ngoài thì ở trong núi này của chúng ta tốt hơn nhiều."

"Xem ra, còn phải mất một thời gian dài nữa, chúng ta mới có thể đi ra ngoài được." Cố lão đầu thở dài.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 228


"Dù sao thì ở đây chúng ta cũng không thiếu ăn thiếu uống, cứ yên tâm ở lại là được, cùng lắm thì đến mùa đông chúng ta sẽ đắp thêm một số giường sưởi." Cố Tam Thanh vỗ đùi nói.

“Ta cũng nghĩ vậy, hôm nay ta đã phá hỏng con thuyên rồi ném nó xuống bờ sông bên ngoài thành Thanh Châu, lại vứt quần áo ở bên ngoài thành, như vậy, cho dù những người đó có lần theo dấu vết thì cũng chỉ nghĩ rằng người đã trốn đến bên ngoài thành Thanh Châu, đi theo những người tị nạn, chúng ta tạm thời coi như được an toàn." Cố Nhị Dũng an ủi. "Được, nếu đã như vậy thì chúng ta cứ yên tâm ở lại đây, ăn cơm trước đã." Cố Tâm Nguyệt hô lên.

Cố Nhị Dũng ngồi trên thuyền cả đêm, lại bận rộn đi vào thành dò la tin tức tốt, lúc này hắn mới thuận theo dòng sông, từ trên núi chạy vê. Đương nhiên là vừa mệt vừa đói.

Sau khi ăn xong một chén cơm một cách thoải mái, Tống Thanh Hoan tiện tay giúp hắn múc thêm một chén.

Mọi người đều cười mà không nói, lần này Cố Nhị Dũng ra ngoài, ai cũng nhìn ra sự lo lắng của Thanh Hoan.

Chỉ có một mình Cố Nhị Dũng là bị che mắt, hắn nhận lấy chén, tiếp tục bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, cả nhà đều quây quần bên nhau.

Gặp phải chuyện lớn như vậy, tất nhiên bọn họ phải mở một cuộc họp gia đình, để bàn bạc về những sắp xếp tiếp theo.

Chỉ là lần này, lại nhiêu thêm một thành viên mới mà thôi.

Cố lão đầu là người lớn tuổi nhất mở lời trước: "Vì hài tử này đã quyết định ở lại, vậy sau này cứ để hắn ở cùng phòng với Cố Nhị Dũng đi.”

"Được." Cố Nhị Dũng mở lời đồng ý.

"Đúng rồi, chúng ta cứ gọi hài tử, hài tử mãi, còn chưa biết ngươi tên gì nữa?" Hứa Thị hỏi.

Thiếu niên cúi đầu im lặng, dường như không muốn nhắc lại tên cũ nữa.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, liền mở lời: "Vì ngươi đã sống lại một lần nữa, coi như đã từ biệt quá khứ rồi, sau này mỗi ngày đều là ngày mới, hay là đổi một cái tên mới đi."

Ánh mắt thiếu niên sáng lên, hắn ngẩng đầu lên nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Được, tỷ tỷ, nghe theo tỷ."

Tống Dập nhíu mày không vui, hắn còn chưa kịp phản đối, chỉ thấy Cố Tiểu Võ đứng phắt dậy, khoát tay nói: "Không được, không được, nhìn ngươi cũng chỉ trạc tuổi ta, sao có thể ta gọi là cô cô mà ngươi lại gọi là tỷ tỷ được, vậy ngươi trở thành gì của ta chứ? Ta không đồng ý.

"Nhưng mà rõ ràng nàng ấy trạc tuổi tỷ tỷ của ta..." Thiếu niên cúi đầu lẩm bẩm.

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Ngươi đúng là trạc tuổi Cố Tiểu Võ, sau này cứ theo Cố Tiểu Võ gọi ta là cô cô đi."

Hứa Thị cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, sau này ra khỏi núi, nếu ngươi gọi ta là mẫu thân thì không được, ta không thể sinh ra một nhi tử nhỏ như vậy, vì ngươi và Tiểu Võ nhìn trạc tuổi nhau, vậy cứ gọi là Tiểu Lục đi, sau này ra ngoài thì nói là con trai của lão đại."

Cố Tâm Nguyệt không nhịn được cười: "Mẫu thân, Tiểu Võ là võ trong võ nghệ cao cường, không phải là số 4-5-6."

Hứa Thị gãi đầu: "Thật à? Vậy các con cứ đặt một cái tên đi."

Còn chưa chờ những người khác mở miệng, Cố Tiểu Lục đã gật đầu nói: "Tên chỉ là một cách gọi, sau này cứ gọi ta là Tiểu Lục đi."

Thật khéo, ở nhà hắn xếp thứ sáu.

Gọi như vậy, dường như cũng không có gì không ổn, chỉ là chưa từng có ai gọi hắn như vậy mà thôi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 229


Thấy Tiểu Lục thực sự rất thích cái tên này, những người khác cũng không nói thêm gì nữa, liền mặc định như vậy.

Tử Du vỗ tay nói: "Thật tuyệt, sau này ta không chỉ có Tiểu Võ ca ca, còn có cả Tiểu Lục ca ca nữa!"

Cố Tiểu Võ cũng rất vui mừng, dù sao thì như vậy là mình vẫn lớn hơn hẳn một bậc.

Hắn lập tức từ cháu trai biến thành đại ca.

Là đại ca, Cố Tiểu Võ cảm thấy mình nên quan tâm đến đệ đệ thứ hai này nhiều hơn, hắn liền hỏi: "Tiểu Lục, ngươi có tài nghệ gì?" Cố Tiểu Lục bị hỏi đến ngẩn người: "Tài nghệ?"

Cầm kỳ thi họa có tính không?

"Đúng vậy, ở nhà chúng ta, mỗi người đều phải có một sở trường, ví dụ như gia gia của chúng ta biết trông trọt, cha biết làm mộc, nhị thúc biết săn bắn, cô cô biết nấu ăn, ta biết bắt cá... Ngươi biết gì?" Cố Tiểu Võ tự hào kể vanh vách.

Cố Tiểu Lục sững sờ một lúc, hình như hắn thực sự không biết những tài nghệ này?

Cố Tiểu Võ thấy vậy, có chút chê bai nói: "Ở nhà chúng ta mà không có một sở trường thì không được, ngay cả Tử Du nhỏ nhất cũng biết nhóm lửa, thôi thì ngươi cứ đi theo ta, từ từ học đi!" Cố Đại Sơn nghe vậy, trừng mắt nhìn hắn: "Bớt nói nhảm đi, Tiểu Lục mới đến, cơ thể còn chưa khỏe hẳn, để hắn nghỉ ngơi hai ngày rồi học cũng không muộn.”

Cố Tiểu Võ lè lưỡi, chọc cười mọi người.

Tiếp theo là sắp xếp công việc sau này.

Cố Tâm Nguyệt đề nghị trước: "Hôm kia nhị ca mang về mấy con thỏ con, phải dựng một cái chuồng thỏ, chúng ta cố gắng nuôi những con thỏ này trước."

"Được thôi, ngày mai ta và cha ở nhà dựng chuồng thỏ, tiện thể đóng luôn bàn ghế cho Tiểu Lục." Cố Đại Sơn nói. "Vậy ngày mai ta tiếp tục cùng lão tam lên núi, xem có thể bắt thêm được mấy con thỏ nữa hay không, mang về nuôi chung." Cố Nhị Dũng đáp lời.

"Vậy thì mang theo Tiểu Hắc đi, nó tìm hang thỏ rất giỏi." Cố Tam Thanh cười nói.

"Vậy ngày mai ta và Thanh Hoan lên núi tiếp tục hái rau dại, lần trước ta đi ngang qua một sườn núi đầy rau dương xỉ, giờ đang vào mùa, ngày mai chúng ta đến đó hái hết rau dương xỉ về." Hứa Thị cũng lên tiếng.

"Vậy ngày mai chúng ta lên núi tiện thể mang muội theo luôn, như vậy sẽ an toàn hơn." Cố Nhị Dũng vội vàng đáp lời. "Vâng, được." Tống Thanh Hoan ngại ngùng gật đầu.

"Ta ngày mai vẫn đi cùng Tiểu Võ đến suối nhỏ bắt cá, có cái lờ bắt cá mới làm của nhạc phụ, lần này chắc sẽ không có vấn đề gì." Tống Dập bình tĩnh nói.

"Vậy ngày mai ta tiếp tục ở nhà dọn dẹp." Trương Thị phụ họa.

"Được thôi, hình như ta không có việc gì, vậy ngày mai ta ở nhà vun xới đất, bón phân cho ruộng rau, trưa sẽ làm đồ ăn ngon cho mọi người." Cố Tâm Nguyệt cười nói.

"Cô cô, nếu cô không có việc gì thì dẫn Hoài Cẩn và Tử Du đến bờ suối xem chúng ta bắt cá đi." Cố Tiểu Võ cười nói. Nếu nàng có thể mang theo một ít đồ ăn vặt thì càng tốt.

Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn hẳn: "Không đi, các ngươi chuyên tâm bắt cá đi."

Tống Dập cười gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Cố Tiểu Lục ở bên cạnh, nhìn mọi người nhanh chóng phân công xong việc, hắn không khỏi ngẩn người.

Nhìn thế này, đúng là ai cũng có sở trường nhỉ?

Nhưng hắn biết làm gì?

"Ta... ta không sao rồi, hay là các ngươi cho ta đi theo cùng với?" Cố Tiểu Lục lắp bắp đề nghị.

Mọi người suy nghĩ một chút, đúng là không có việc gì có thể giao cho hẳn làm.
 
Back
Top Bottom