Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 210


Đợi đến khi các nam nhân làm xong việc về vào buổi trưa, Cố Tâm Nguyệt cũng vừa khéo đang vớt thịt đầu lợn, đuôi lợn, dạ dày lợn và ruột già lợn đã hầm ra khỏi nồi.

Cố Tam Thanh không kìm được, lau sạch tay rồi trực tiếp chui vào bếp.

"Muội muội, buổi trưa không phải chỉ ăn lòng lợn thôi à? Tại sao lại thơm như vậy?”

"Tâm Nguyệt làm thịt hầm sao có thể không thơm được, nhìn quần áo con bẩn thế kia, mau về phòng thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm!" Hứa Thị vội vàng đi tới đuổi người. "Được!"

Mọi người rửa tay chuẩn bị ngồi vào bàn ăn cơm.

Thịt đầu lợn được Cố Tâm Nguyệt để nguội rồi thái thành thịt hầm, một đĩa tai lợn, một đĩa lưỡi lợn, một đĩa má lợn, và những thứ linh tỉnh khác lại ghép thành một đĩa.

Nước sốt được làm từ hành, gừng, tỏi, xì dầu, giấm, thêm rau mùi thái nhỏ. Đặc biệt thích hợp để chấm thịt đầu lợn ăn.

Lòng lợn xào và gan lợn xào cũng rất được mọi người hoan nghênh.

Cuối cùng là ruột già lợn và dạ dày lợn, sau khi hầm một lúc thì mang đi kho, như vậy sẽ ngấm gia vị hơn, hơn nữa ăn vào cũng không có mùi gì.

Như vậy, trên bàn đã có đầy một bàn thức ăn.

Mọi người ăn tiệc lòng lợn, trong miệng còn khen không ngớt, những ngày như vậy thật sự khiến người ta mong đợi.

Tống Thanh Hoan chia đôi đuôi lợn cho Hoài Cẩn và Tử Du: "Hài tử phải ăn nhiều đuôi lợn, sau này sẽ không bị chảy m.á.u cam nữa."

"Thật à?" Hoài Cẩn và Tử Du cầm đuôi lợn, vừa gặm vừa tò mò hỏi.

"Ha ha, chỉ là câu nói của người già thôi, nhưng cái đuôi này là thứ tốt, để lại cho hai hài tử các ngươi ăn, mau ăn đi." Cố Nhị Dũng ở bên cạnh trêu chọc.

Nhớ lại trước đây mẫu thân đã dặn mình phải chăm sóc Thanh Hoan cô nương nhiều hơn, Cố Nhị Dũng liên khó xử khuyên nhủ: " Thanh Hoan cô nương, muội đừng chỉ lo cho hai hài tử, muội cũng phải ăn nhiều thịt một chút, nhìn muội vẫn còn gầy quá."

Thanh Hoan ngẩn ra một chút, sau đó có chút ngượng ngùng đáp lại: "Vâng, được.”

"Đúng vậy, Thanh Hoan cô nương, ngươi cũng gầy quá rồi, phải ăn nhiều để bổ sung mới được"

Hứa Thị ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi kích động, lão nhị cuối cùng cũng thông suốt rồi! Một bữa cơm khiến mọi người đều rất thoải mái.

Ăn cơm xong, mọi người lại không nghỉ ngơi, lần lượt tìm việc để làm.

Chủ yếu là cuộc sống vừa mới ổn định, việc cần phải làm quá nhiều!

Trên trời sẽ không tự nhiên có bánh rơi xuống! Lợn rừng xui xẻo như vậy cũng không phải ngày nào cũng cóI Chỉ có chăm chỉ làm việc mới có thể đảm bảo ngày mai không bị đói bụng!

Ngay khi mọi người đang hăng say làm việc, một trận mưa xuân bất ngờ ập đến. ...

Mưa xuân lất phất làm muôn vật tươi tốt. Không chỉ những luống rau mới chuyển đi đã phát triển rất tốt, những hạt lúa gieo xuống cũng đã nảy mầm xanh. Ngay cả màu xanh của núi rừng cũng dần trở nên đậm hơn.

Những ngày trước, Cố Tâm Nguyệt rất thích hái rau dại về cất trong không gian. Mỗi lần Hứa Thị và Tống Thanh Hoan mang những cây rau diếp cá, rau đẳng, ngải cứu và bồ công anh non về, những thứ ăn không hết đều được nàng cất vào trong không gian.

Vì vậy, mặc dù những ngày này rau dại đều đã già, nàng vẫn có thể thỉnh thoảng lấy những loại rau dại non ra cho mọi người ăn để giải ngán. Ngoài trời đang mưa, Hứa Thị sợ mọi người bị cảm lạnh nên không cho ai ra ngoài, mọi người đành ở nhà xem có gì để chuẩn bị không.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 211


Những ngày này, bàn ghế trong nhà đã được làm đủ, Cố lão đầu liên cùng Cố Đại Sơn tiếp tục làm tủ quần áo và bồn tắm cho mọi người.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh cũng ở nhà làm nỏ để đi săn, đồng thời tích trữ thêm nhiều tre để tiện chuốt đầu mũi tên.

Tống Dập hiếm khi được rảnh rỗi, mấy ngày nay nhân lúc trời mưa, hắn liền tiếp tục dạy hai hài tử học chữ.

Cố Tiểu Võ cũng bị cha hắn đẩy sang đó, biết được chữ nào hay chữ đó.

Học vấn của Tống Dập tốt như vậy, đây quả là một cơ hội tốt.

Hứa Thị cùng Trương Thị và Thanh Hoan giúp mọi người may vá quần áo giày dép, lại dùng vải mới mà Cố Tâm Nguyệt đưa cho, dự định may thêm cho mỗi người hai bộ để đề phòng.

Như vậy, chỉ có Cố Tâm Nguyệt là rảnh rỗi.

Vì sợ bị Tống Dập bắt đi học chữ, nàng cố tình tìm cho mình một công việc mới - xây lò nướng!

Bởi vì khi ở trên núi vào thời hiện đại, nàng đã từng học được cách làm lò nướng bánh mì qua video trên mạng. Vì vậy, nàng vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc.

Chỉ là công cụ thời hiện đại tương đối nhiều, quy trình chế tạo cũng phức tạp hơn. Còn bây giờ chỉ có đá và bùn nên nàng chỉ có thể làm một chiếc lò nướng bánh mì phiên bản đơn giản.

Dù sao thì yêu cầu của nàng cũng không cao, chỉ cần có thể nướng bánh mì, bánh ngọt, bánh quy, bánh xốp cho mọi người, đặc biệt là cho hai hài tử là được!

Vì bên ngoài vẫn mưa nhỏ, Tống Dập sợ nàng bị ướt mưa sẽ không thoải mái, nên hắn buông bút xuống chạy đi giúp nàng lấy bùn và đá.

Sau hai ngày bận rộn liên tục, cuối cùng lò nướng bánh mì cũng hoàn thành.

Ban đầu, nàng định làm cho Tử Du một chiếc lò nướng hình chú thỏ dễ Thương, nhưng không hiểu sao càng nhào đất thì đất lại càng dính, cuối cùng lại thành một chú mèo mập úl

Thôi, mèo mập thì mèo mập vậy. Chỉ cần những thứ nướng ra ngon là được.

Lần nướng đầu tiên, Cố Tâm Nguyệt định làm món mà mọi người dễ chấp nhận nhất, nên nàng đã quyết định làm bánh trung thu nhân trứng muối.

Trứng muối thì có sẵn trứng muối vịt. Đậu đỏ thì do nàng tự nấu từ đậu đỏ. Không có bơ, nàng dùng mỡ lợn thay thế, hương vị cũng không tệ. Cuối cùng, nàng bọc một lớp vỏ bánh ở bên ngoài, phết một lớp lòng đỏ trứng, sau khi lò nướng nóng lên thì cho thẳng vào trong.

Đợi đến khi bê mặt bánh hơi vàng và nứt ra là được.

Bánh trung thu nhân trứng muối vừa ra lò, tất cả đều tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, vỏ ngoài giòn tan, trứng muối và đậu đỏ bên trong có hương vị phong phú, ăn một miếng, tâm trạng trong những ngày mưa gió cũng trở nên tốt hơn.

Bánh trung thu nhân trứng muối nhận được sự khen ngợi nhất trí tất cả nữ nhân và hài tử.

Các nam nhân ăn thử một cái, rồi không muốn ăn nữa. Không phải vì hương vị không ngon, chủ yếu là thấy nữ nhân và hài tử thích ăn như vậy, mấy nam nhân cũng giành ăn theo, bọn họ quả thực hơi ngại!

Đặc biệt là trong hoàn cảnh điều kiện sống hiện tại còn chưa được tốt, đương nhiên vẫn phải nhường cho nữ nhân và hài tử.

Sau khi mọi người được Cố Tâm Nguyệt liên tục cho ăn thử đủ loại đồ ăn vặt từ lò nướng trong vài ngày, thời tiết mưa dầm dề cuối cùng cũng tạnh.

Mưa trên núi vừa tạnh, mọi người đều nóng lòng muốn lên núi.

Bởi vì mọi người đều biết, đồ ăn theo mùa trên núi vào mùa xuân sẽ không giữ được lâu!
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 212


Vì vậy, ngoài việc để Cố Đại Sơn và Trương Thị ở lại trông nhà chăm sóc hài tử, những người còn lại đều cùng nhau lên núi.

Vừa mới bắt đầu lên núi, mọi người đã phát hiện ra có rất nhiều rau diếp cá trong đám cỏ ở chân núi.

Loại rau này chỉ mọc sau khi vừa hết mưa. Chỉ cần nắng lên, chúng sẽ biến mất ngay.

Mọi người cùng nhau hái rau diếp cá, thứ này không sợ nhiều, mang về phơi khô là có thể bảo quản rất lâu. Đoàn người vừa nhặt vừa ởi lên núi. Nấm sau mưa cũng đang mọc rất nhanh. Ngay cả nấm thông ngon nhất cũng có.

Mọi người thấy nấm là cho vào giỏ, có loại không nhận ra thì cứ mang về trước, đợi về nhà rồi từ từ nhận dạng.

Chỉ riêng hai loại này, mọi người đã bận rộn đến tận trưa.

Nhìn lên thấy mặt trời đã đứng bóng, Cố Tâm Nguyệt liền hô to với mọi người: "Trưa rồi, về nhà nấu chút đồ ăn trước đãi Chắc hai hài tử cũng đã đói rồi!"

Cố Nhị Dũng đang đi ở phía trên cùng nghe thấy tiếng nàng, hắn nhanh chóng chạy xuống, tay còn ôm một khúc gỗ khô: "Muội muội, muội xem ta nhặt được gì này?” Ánh mắt Cố Tâm Nguyệt sáng lên: “Mộc nhĩ à? Đây đúng là thứ tốt!"

Đã lâu rồi nàng chưa được ăn mộc nhĩ xào trứng và mộc nhĩ trộn!

"Nhị ca, đi thôi, mang khúc gỗ này về nhà luôn đi, để ở chỗ râm mát, thỉnh thoảng tưới chút nước, biết đâu mộc nhĩ lại mọc tiếp thì sao." Cố Tâm Nguyệt hào hứng nói.

"Được, về nhà thôi!"

Mọi người về đến nhà. Hứa Thị liền dẫn Tống Thanh Hoan ra bờ suối rửa rau dền, thứ này rất khó nhặt, thế nên bà cứ cầm cả rá mà rửa luôn ở suối.

Rửa sạch xong, bà để lại một đĩa để xào, còn lại thì mang ra sân phơi khô rồi cất đi, sau này muốn ăn thì chỉ cân ngâm nước cho nở ra là được.

Mộc nhĩ cũng vậy, những cái to thì hái xuống phơi khô, còn những cái nhỏ thì cứ để trên gốc, đặt ở chỗ râm mát để chúng tiếp tục mọc.

Cố Tâm Nguyệt ở lại sân nhặt nấm, nàng nhặt thật kỹ những cái không ăn được, còn những chiếc nấm hương thì nàng để riêng ra, dùng tay xé thành từng sợi nhỏ.

Hai hài tử ở nhà buồn chán cả buổi sáng, thấy Cố Tâm Nguyệt cuối cùng cũng có việc đơn giản để làm, chúng liền chạy lại ngay.

"Mẫu thân, để con giúp mẫu thân xé." Tử Du nhanh nhẹn bê một cái ghế nhỏ chạy lại: "Việc này có vẻ đơn giản."

"Được."

"Khu, con cũng biết làm." Hoài Cẩn cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.

"Được, hai đứa làm đi, mẫu thân đi làm việc khác, cẩn thận đừng để Tiểu Hắc làm bẩn."

"Vâng."

"Được ạ."

Sau khi xé nấm hương xong, nàng liền mang ra phơi khô, rồi khử dầu cho đến khi bốc khói, sau đó lần lượt cho hoa tiêu, gừng, tỏi và ớt khô vào, phi cho thơm rồi mới cho sợi nấm hương vào.

Nàng xào cho đến khi nước trong nấm bốc hơi hết, mới để nguội rồi múc ra một bát, phần còn lại nàng cho vào hũ để dành ăn dần.

Mặt trời đã đứng bóng, Cố Tâm Nguyệt vội vàng nấu thêm hai món ăn nữa, rồi nấu một nồi mì.

Mì mới nấu xong, chỉ cần rưới dầu nấm hương lên mì là thật ra đã thấy ngon miệng rồi.

Ăn xong bữa trưa, Cố Tâm Nguyệt định dẫn Hoài Cẩn và Tử Du đi ngủ trưa.

Dạo này đồ đạc trong nhà đã sắp xếp gần xong, đồ ăn cũng không thiếu. Hơn nữa, mấy hôm nay trời cứ mưa mãi, tính lười biếng muốn ngủ đông của Cố Tâm Nguyệt lại trỗi dậy. Không chỉ lười một mình, nàng còn muốn rủ mọi người cùng lười.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 213


Dù sao thì ăn ở cũng quan trọng, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.

Thời gian trước vừa phải chạy trốn, vừa phải khai hoang, trồng trọt, xây nhà, mọi người đã phải làm việc liên tục hơn một tháng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sức khỏe mọi người sẽ không chịu nổi.

Đặc biệt là ở vùng núi hoang vu này, nếu chẳng may ảnh hưởng tới sức khỏe thì nhất thời sẽ không tìm được ở đâu có đại phu để khám!

Dưới sự khuyên bảo của Cố Tâm Nguyệt, tỉnh thần căng thẳng trước đó của mọi người cũng bắt đầu được thả lỏng, bắt đầu chú ý đến việc nghỉ ngơi.

Nhưng ai ngờ Cố Tâm Nguyệt vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy một dòng ấm áp chảy ra từ dưới thân.

Nàng liền biết hỏng rồi, có lẽ bà dì lại đến rồi!

Vừa rồi ánh mắt của Tống Dập vẫn luôn vô tình dừng lại trên người nàng, cảnh này vừa khéo lọt vào mắt hắn, thấy nàng hoảng hốt, hắn vội vàng đi theo về.

Những người khác vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, đều đứng dậy chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi một lát.

Đợi đến khi về đến phòng mình, Cố Tâm Nguyệt vội vàng lấy băng vệ sinh từ trong không gian ra, lúc nàng đang thay quần áo thì Tống Dập bỗng nhiên đi vào.

"Á... cái đó... cái đó, ngươi chờ một lát đã rồi vào, bây giờ ta không tiện lắm." Cố Tâm Nguyệt lúng túng hét lên với hắn.

Tống Dập vừa thấy nàng tay chân luống cuống, lại nghĩ đến ngày tháng, liên biết nàng đã đến tháng.

Sợ nàng ngại, hắn vội vàng quay người đi: "Nàng cứ thay quần áo đi, ta đi giặt, nàng nằm trên giường đi."

Một lúc sau, thấy trong phòng không còn động tĩnh, hắn mới quay người đi vào, bình tĩnh cầm lấy quần áo bẩn đã thay trên giường, sau đó quay người ra khỏi cửa. Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đi ra, mới thở phào nhẹ nhõm.

Sao ngày đèn đỏ này cứ đến sớm thế nhỉ? Làm nàng lại không chuẩn bị, lại còn mất mặt trước mặt Tống Dập.

Nhưng sau mấy tháng điều dưỡng, bây giờ đến kỳ kinh nguyệt, nàng đã không còn đau như lần đầu tiên nữa.

Chỉ cần chú ý một chút, không dính nước lạnh, không làm việc quá sức là sẽ không quá khó chịu.

Lúc này vừa đúng giờ trưa, Cố Tâm Nguyệt định nằm xuống ngủ một lát rồi tính tiếp.

Nàng vừa mới nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng có người đẩy cửa, tưởng là Tống Dập đến, Cố Tâm Nguyệt thậm chí còn không mở mắt ra: "Ngươi về rồi à? Nghỉ ngơi một lát đi, quân áo đợi ta khỏe hơn rồi giặt cũng được."

"Không kịp rồi, ta thấy tên tiểu tử Tống Dập kia đã đi giặt đồ ở bờ suối rồi, ta còn tự hỏi tại sao giữa trưa mà nó lại cầm quần áo của con đi ra suối, thì ra là con đến kỳ kinh nguyệt.” Hứa Thị trêu chọc.

"Mẫu thân, là mẫu thân đến à." Cố Tâm Nguyệt vừa mở mắt ra, liền thấy Hứa Thị ngồi bên giường mình.

"Ừ, vừa nãy ta thấy Tống Dập đi ra ngoài, đoán là con đến kỳ kinh nguyệt, mẫu thân liền tìm vài cái băng vệ sinh mang đến, mấy cái này là mẫu thân mới may mấy ngày nay, con giữ dùng đi." Hứa Thị vừa nói, vừa thân bí lấy ra một xấp băng vệ sinh mới tỉnh từ trong tay áo.

"Mẫu thân, không cần đâu, con còn nhiều lắm." Cố Tâm Nguyệt nhìn xấp băng vệ sinh nhét đầy tro cỏ, vội vàng xua tay từ chối.

"Được rồi, nếu con có thì mẫu thân giữ lại." Hứa Thị nhét lại xấp băng vệ sinh vào trong tay áo: "Đúng rồi, tại sao mẫu thân thấy lần này con khỏe hơn nhiều so với trước đây thế, trước đây mỗi lần đến kỳ, con đều đau đến c.h.ế.t đi sống lại, ít nhất cũng phải nằm cả ngày!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 214


Cố Tâm Nguyệt vừa định giải thích có lẽ là do dạo này mình bồi bổ quá tốt nên điều hòa được.

Nhưng nếu nói như vậy, chắc là Hứa Thị sẽ buồn, cho rằng trước đây bà không chăm sóc tốt cho nàng.

Nàng đành phải giả vờ ngốc: "Con cũng không biết nữa, mấy lần này, càng ngày càng dễ chịu, không khó chịu như trước nữa."

Hứa Thị nghe vậy, vội vàng che miệng cười: "Con ngốc, con và Tống Dập... hai đứa đã động phòng rồi phải không?"

"Hả?" Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy mình bị sốc.

Nàng phản ứng hơi chậm...

Thấy nàng ngơ ngác, Hứa Thị mới giải thích một cách bí ẩn: "Trước đây mẫu thân không nói với con à, sau khi nữ nhân động phòng thì tự nhiên sẽ dần dần khỏe lên."

Cố Tâm Nguyệt: ...

Biết thế thì nàng nói thật luôn cho rồi.

Nhưng đã Hứa Thị đã hỏi như vậy, nàng cũng không có gì phải cố tình giấu giếm.

Nàng đành phải ngượng ngùng đáp: "Đúng là đã như vậy rồi."

"Chậc chậc, mẫu thân nói rồi mà, mắt mẫu thân nhìn người chưa bao giờ sai." Hứa Thị tự khen mình: "Hai đứa đã động phòng rồi, vậy thì tranh thủ sinh thêm một đứa nữa đi, nhân lúc cha con và mẫu thân còn trẻ, còn có thể giúp hai đứa trông nom thêm."

"Mẫu thân, chuyện này không vội được, huống chỉ bây giờ tẩu tử còn đang mang thai, mẫu thân chăm một mình tấu ấy đã đủ mật rồi, con..." Cố Tâm Nguyệt vội vàng khuyên can.

"Một đứa cũng là chăm, hai đứa cũng là chăm, tiện thể chăm luôn cho nhanh, chuyện này con không cần lo, bây giờ có thai, còn lâu mới sinh, dù sao cũng có cách." Hứa Thị vội vàng ngắt lời nàng.

"Nhưng mà, con..." Cố Tâm Nguyệt thấy Hứa Thị nhìn mình với vẻ mặt đầy mong đợi, lời từ chối đã đến bên miệng lại nuốt xuống: "Được——"

"Được rồi, mẫu thân, chuyện này con sẽ về bàn bạc với Tống Dập, sinh con không phải là chuyện của riêng con." Cố Tâm Nguyệt sờ mũi, tiếp tục nói: "Nếu có thai, đương nhiên là phải sinh."

Nếu không có thai thì con cũng không có cách nào.

Chỉ nhìn thôi cũng biết là do cơ thể nàng bị lạnh, không biết đến khi nào mới có thể có thai.

Huống chi đã có Hoài Cẩn và Tử Du, nàng cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Mặc dù không phải con ruột nhưng không hiểu sao, từ lần đầu tiên gặp hai hài tử này, trong thâm tâm nàng đã coi hai hài tử này như con ruột của mình.

Trước kia ở hiện đại, nàng chưa từng tiếp xúc với trễ con.

Nhưng sau khi đến đây, nàng tự nhiên biết cách làm mẫu thân của người ta.

Điều này có thể nói lên điều gì?

Có lẽ là duyên phận mẫu tử.

Nhưng bên phía Hứa Thị, Cố Tâm Nguyệt cũng hiểu bà là vì muốn tốt cho mình.

Mặc dù không nói thẳng ra, nhưng dù sao thì người làm mẫu thân đều mong con gái của mình có một hài tử ruột thịt, chứ không phải cả đời làm kế mẫu cho người khác.

Đó là lẽ thường tình!

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt đành phải qua loa cho xong trước.

"Mẫu thân yên tâm, con sẽ cố gắng." Sau đó Cố Tâm Nguyệt chuyển chủ đề: "Đúng rồi, dạo này nhị ca và Thanh Hoan muội muội thế nào rồi, dạo này con thấy nhị ca chỉ lo làm việc, cứ thế này thì..."

"Đúng rồi, sao ta lại quên mất chuyện này chứ, lúc nãy ăn cơm, ta còn định sẽ đi tìm nhị ca của con, đến đây bị con làm cho mất tập trung nên ta quên mất." Hứa Thị nói xong, vỗ đùi rồi vội vàng ra khỏi cửa, chạy đến phòng của Cố Nhị Dũng. Hoàn toàn không để ý đến Tống Dập đang đứng ngây ra sau cửa.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 215


Cố Tâm Nguyệt nhìn Hứa Thị vội vàng chạy ra khỏi cửa, thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng thầm nói, nhị ta, ca đừng trách muội nhé. Cứ coi như cứu muội muội một lần vậy.

Bên phía Tống Dập, hắn vừa đi đến bờ suối để ngâm quần áo, vừa nghĩ không biết Cố Tâm Nguyệt ở trên giường một mình có khó chịu không. Đặc biệt là khi nghĩ đến lần đầu tiên nàng ngất đi, hắn không khỏi vẫn còn sợ hãi.

Dù sao thì một tháng nay nàng đều ở ngoài trời gió sương, rất có thể sẽ bị cảm lạnh khó chịu! Vì vậy, hắn vội vàng ngâm quần áo vào trong chậu, còn hắn chạy về xem, ai ngờ vừa đến cửa, hắn liền nghe thấy Hứa Thị nói chuyện với nàng.

Không biết hắn nghe được từ lúc nào, có lẽ là từ lúc Hứa Thị khuyên nàng sinh con, nàng đã vui vẻ đồng ý.

Chỉ cần nghĩ đến việc sinh con, Tống Dập bỗng nhiên cảm thấy tim mình hãng một nhịp.

Sau đó hắn liền nghĩ đến cảnh nàng sinh con lần đầu tiên, không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại. Lần này, hắn thực sự sợ rồi, tuyệt đối không thể để nàng mạo hiểm thêm lần nào nữa.

Cố Tâm Nguyệt nằm trên giường cả buổi chiều, trong lúc đó, hai hài tử Hoài Cẩn và Tử Du có đến chơi với nàng một lúc. Thanh Hoan cũng đến nói chuyện phiếm với nàng một lúc. Thời gian còn lại, nàng hầu như đều nằm trên giường buồn chán.

Còn Tống Dập hôm nay cũng có chút khác thường, ngày thường khi nàng đế ngày, nàng luôn thấy hắn vô cùng phiền phức.

Hôm nay thì tốt rồi, hắn có đến đưa nước canh hai lần, nhưng mỗi lần đến, hắn đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng. Dường như có điều gì muốn nói.

Khuôn mặt táo bón.

Sau đó, hắn nhịn nửa ngày rồi lại đi, nửa ngày không thấy người đâu.

Rốt cuộc hôm nay hắn đang giấu giếm chuyện gì thế?

Cố Tâm Nguyệt giả vờ không biết, cũng không chủ động hỏi.

Đến tối, cuối cùng gã nam nhân giấu giếm kia cũng trở về.

Vừa mới nằm xuống, Tống Dập như thể cuối cùng cũng đã lấy hết can đảm, nói với Cố Tâm Nguyệt: "A Nguyệt, ta muốn thương lượng với nàng một chuyện."

"Được, ngươi nói đi." Mặc dù trong lòng rất tò mò, Cố Tâm Nguyệt vẫn bình tĩnh nói.

"Chúng ta có thể không sinh con nữa không?" Giọng Tống Dập mang theo một chút cầu xin.

Cố Tâm Nguyệt sửng sốt, không ngờ câu đầu tiên của hắn lại là yêu cầu như vậy.

Nàng hiện tại không muốn sinh. Nhưng không có nghĩa là sau này nàng cũng không muốn sinh.

Tống Dập đây là muốn tước đoạt quyền sinh con của nàng à?

Xem ra, hôm nay hắn đã nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và mẫu thân nên mới biểu hiện khác thường như vậy?

Đầu óc Cố Tâm Nguyệt hỗn loạn, nhất thời không biết phải phản bác hắn như thế nào.

Kìm nén cơn giận trong lòng, Cố Tâm Nguyệt nghiến răng nói: "Không muốn sinh cũng được, từ nay về sau ngươi ngủ dưới đất đi, tránh để ta có cơ hội." Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của nàng, trong lòng Tống Dập thầm kêu không ổn.

Miệng hắn đầy lý lẽ nhưng lại không biết bắt đầu giải thích từ đâu. Hắn khẽ thở dài, sau đó quay người ởi ra ngoài.

Hắn vừa đi, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được trong lòng thầm mắng một câu.

Ai ngờ càng mắng càng hăng.

Qua một hồi lâu, cơn giận trong lòng nàng cũng tiêu tan đi phần lớn.

Cố Tâm Nguyệt cũng dần bình tĩnh lại, bắt đầu dùng đầu óc suy nghĩ. Tại sao Tống Dập lại không muốn nàng sinh con?

Nguyên nhân không ngoài hai điều.

Thứ nhất có lẽ hắn là vì lo lắng cho hai hài tử, một khi có con, hắn sợ nàng sẽ không tốt với hai hài tử? Sẽ bỏ bê hai hài tử?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 216


Thứ hai, trước đây, vị tiền bối kia khi sinh Hoài Cẩn và Tử Du đã khó sinh mà qua đời, điều này có lẽ đã để lại cho Tống Dập bóng ma tâm lý rất lớn. Cho nên hắn lo lắng cho sự an nguy của nàng?

Nghĩ đến rất có thể là khả năng thứ hai, cục bông nghẹn trong lồng n.g.ự.c Cố Tâm Nguyệt cũng dần tan đi.

Nàng tự nhận mình và Tống Dập chung sống mấy tháng nay, mặc dù không thể nói là oanh oanh liệt liệt nhưng ít ra cũng có thể coi là kính trọng nhau như khách.

Đặc biệt là sau khi chạy nạn, hai người cùng nhau nương tựa lẫn nhau đến tận bây giờ, ít nhiều gì cũng có sự ăn ý.

Thôi.

Đi một bước tính một bước vậy.

Nếu có một ngày hai người không thể thống nhất quan điểm về vấn đề này, vậy thì chia tay vậy.

Không phải chỉ là hòa li thôi à.

Đến lúc đó, nàng sẽ theo nhà mẫu thân đẻ trở về thôn Lê Hoa trông trọt, sống những ngày tháng bình dị.

Còn Tống Dập, với năng lực của hắn, sau này có lẽ hắn sẽ bận rộn với việc lăn lộn ở kinh thành.

Còn hai hài tử, ôi, mặc dù Cố Tâm Nguyệt không nỡ nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào khác. Dù là về mặt huyết thống hay về mặt năng lực kinh tế, nàng e rằng mình không thể tranh giành lại với Tống Dập.

Không biết bắt đầu từ lúc này, nàng có kịp để nhồi nhét vào đầu hai hài tử về nàng không?

Tử Du thích ăn đồ nàng nấu, có lẽ là được.

Còn Hoài Cẩn với vẻ ngoài như một ông cụ non, y hệt cha hẳn, chắc là không có hy vọng mấy.

Hơn nữa, sau này nam hài lập gia đình lập nghiệp chắc chắn vẫn phải theo cha hắn, từ nhỏ được nghe lời cha chỉ bảo thì mới có tiền đồ hơn. ...

Lúc này, đương sự Tống Dập đang bận rộn đánh trứng trong bếp, hoàn toàn không biết Cố Tâm Nguyệt đã đang cân nhắc đến chuyện tranh quyền nuôi con với hắn.

Một bát trứng gà hấp đường đỏ được nấu xong, hắn vội vàng nhịn nóng bưng vào phòng.

Nghe thấy tiếng động, Cố Tâm Nguyệt vội vàng dập tắt suy nghĩ của mình, chuẩn bị giả vờ ngủ.

Sau đó nàng liên ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của nước đường.

Thấy lông mi nàng run rấy, Tống Dập vội vàng đặt bát nước đường sang một bên, nhẹ nhàng dỗ dành: "A Nguyệt, nàng ăn tối ít quá, dậy ăn thêm chút nữa đi." Cố Tâm Nguyệt mắt cũng không mở, trực tiếp lẩm bẩm: "Không đói, không muốn ăn."

"Được, bây giờ còn quá nóng, vậy lát nữa hâm nóng rồi ăn." Tống Dập trả lời với giọng điệu dễ chịu.

Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo, sau đó bị giọng nói dịu dàng của Tống Dập phá vỡ: "A Nguyệt, chúng ta nói chuyện đi."

Cố Tâm Nguyệt tự nhận mình không phải là người thích làm nũng.

Nếu hắn đã muốn nói chuyện thì nàng cứ bình tĩnh nói chuyện cho xong. Còn nói có ra nhẽ hay không thì lại là chuyện khác. Dù sao nàng cũng phải cho người ta cơ hội. "Được, ngươi nói ởi, ta nghe đây." Giọng điệu của Cố Tâm Nguyệt đã trở lại bình thường.

"A Nguyệt, nàng... nàng bây giờ còn quá nhỏ, ta sợ thân thể nàng không chịu nổi, nàng không biết, nữ nhân sinh con rất nguy hiểm, ta." Tống Dập có chút khác thường, nói năng lộn xôn.

"Được rồi, thật ra ta hiểu nỗi lo của ngươi, dù sao trước đây ngươi cũng từng có những trải nghiệm và ký ức không tốt, ta cũng rất thông cảm với những gì ngươi đã trải qua, nhưng mỗi người là một cá thể khác nhau, ngươi không thể vì đã từng bị tổn thương như vậy mà thay ta quyết định, ta không giống nàng ấy." Cố Tâm Nguyệt cố gắng giữ cho giọng điệu của mình khách quan và công bằng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 217


Tống Dập nghe xong thì sửng sốt, luôn cảm thấy trong giọng điệu có phần xa cách của nàng còn mang theo một chút ghen tuông.

Chẳng lẽ nàng đang ghen?

"A Nguyệt, nàng không hiểu đâu." Tống Dập không chịu được vẻ xa cách của nàng, vội vàng giải thích: "Ta không muốn, cũng không thể mất nàng, từ đầu đến cuối ta chỉ lo lắng mỗi một điều này thôi."

Thấy hắn căng thẳng nhìn mình chằm chằm, ngay cả mắt cũng không dám chớp, Cố Tâm Nguyệt không hiểu sao lại thấy mềm lòng.

Nàng liên nhàn nhã nói đùa: "Ngươi có biết không? Một nữ nhân thật lòng yêu một nam nhân mới sẵn sàng chủ động sinh con cho hắn, ta chỉ không ngờ ngươi lại có phản ứng như vậy nên không khỏi có chút thất vọng."

Tống Dập nghe vậy, giọng điệu có chút phấn khích: "Vậy nên, A Nguyệt, ý của nàng là, nàng..."

Cố Tâm Nguyệt lập tức nhận ra mình đã tự đào hố cho mình, nàng vội vàng tìm cách vá víu: ” Thật ra ta không muốn sinh con, hôm nay cũng là vì mẫu thân ta thúc giục quá, ta không còn cách nào khác nên đành phải tạm thời đồng ý với bà, cho nên ngươi đừng hiểu lầm."

".." Ánh sáng trong mắt Tống Dập vụt tắt, trong nháy mắt trở nên tối sâm.

"Khu, ý của ta là, hiện tại ta thực sự không có ý định sinh con, hơn nữa chúng ta đã có Hoài Cẩn và Tử Du là đủ rồi, sau này khi nạn đói qua đi, chúng ta chắc chắn sẽ phải lên đường quay về, đến lúc đó tình hình sẽ thay đổi như thế nào, không ai có thể nói trước được."

"Biết đâu, đến lúc đó ta có mục tiêu theo đuổi của ta, ngươi có sự kiên trì của ngươi, đến lúc đó chúng ta chia tay, mỗi người một ngả, sống vui vẻ cũng là điều có thể xảy ra, cho nên trước khi ổn định, ta đồng ý với quyết định của ngươi, sẽ không cân nhắc đến chuyện sinh conl”

Cố Tâm Nguyệt nói một hơi hết suy nghĩ của mình, cảm thấy thoải mái hơn nhiều!

Sắc mặt của Tống Dập lạnh đi rất nhanh có thể thấy rõ, mất một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt không thể tin nổi: "A Nguyệt, nàng muốn hòa ly với ta à?"

"Ta chỉ nói là tương lai không loại trừ khả năng này, dù sao bây giờ chúng ta đều còn quá trẻ, con đường sau này còn rất dài." Cố Tâm Nguyệt nhắc lại.

Dù sao ở thời hiện đại, nàng đã thấy quá nhiều ví dụ về việc ly hôn, lúc đầu kết hôn, chẳng phải ai cũng mong muốn sống đến đầu bạc răng long, c.h.ế.t rồi cùng chôn một chỗ hay à? Nhưng mà đi được một đoạn đường rồi chia tay cũng không phải là chuyện hiếm.

Vợ của người nghèo thì chân thành, vợ của người giàu thì như bức tường.

Những cặp vợ chồng cùng nhau trải qua gian khổ, có bao nhiêu người khi giàu sang vẫn không quên được nhau?

Ai có thể chắc chắn được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?

Đặc biệt là Tống Dập, một nhân vật kiệt xuất như vậy, tương lai hắn sẽ phải đối mặt với không ít cám dỗ. Nếu thật sự đến ngày đó, nàng cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, trả hết nợ nần rồi đúng không?

Nàng đoán mình không thể quay về thời hiện đại được nữa, đến lúc đó về nhà mẫu thân làm ruộng cũng không tệ. ...

Tống Dập nghe giọng điệu nhẹ nhàng của nàng, như thể đang nói đến một chuyện bình thường, chuyện của người khác. Hắn chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đ.â.m mạnh vào tim mình, khiến hắn đến hít một hơi cũng đau.

Mặc dù đau, nhưng một bên não của hắn vẫn phải hoạt động nhanh chóng, nhưng hắn lại không thể nghĩ ra cách nào tốt để nàng có thể ở bên hắn mãi mãi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 218


Lúc này nếu hắn lại cầu xin nàng sinh con thì còn kịp không?

Tống Dập do dự mãi, chỉ thấy khó chịu trong long, nhưng hắn lại không thể nói ra một lời phản bác nào.

Dù sao, chính hắn là người chủ động nói với nàng chuyện không sinh con.

Nàng phản đối, hoặc muốn rời đi, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Vì sợ nói sai lời lại khiến nàng tức giận, Tống Dập tự giác lấy một chiếc chăn bông cũ trong tủ ra, trải một tấm chiếu trên sàn, rồi nằm xuống luôn. Ban đêm ở trên núi rất lạnh, dưới đất lại càng ẩm ướt và lạnh lẽo. Cố Tâm Nguyệt thấy hắn như mất hồn, thật sự ngốc nghếch đi trải chiếu nằm đất. Một lúc sau, nàng lại thấy mình quá nhẫn tâm.

Ngủ một giấc như vậy, nếu ngày mai hắn vẫn khỏe mạnh thì đúng là gặp ma rồi.

Nàng liền nói thẳng: "Dưới đất lạnh, ngươi vẫn nên lên giường ngủ đi.”

Lỡ như bị cảm lạnh thì đi đâu tìm đại phu?

Tống Dập nghe vậy, khóe miệng lập tức nở nụ cười nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh trở mình, bình tĩnh cất chăn vào tủ. Sau đó hắn mới đáng thương bò lên giường, nằm ở mép giường: “Khụ, khụ...”

Cố Tâm Nguyệt cách xa mười vạn tám nghìn dặm nghe thấy vậy, chỉ một lúc ngắn ngủi vậy mà hắn đã ho vì lạnh rồi à?

Sức khỏe như vậy cũng quá yếu ớt rồi.

Nàng vội vàng đẩy chăn ra: "Ngươi đắp nhiều vào."

Tống Dập vội vàng xua tay, đẩy chăn vào trong: “Khụ, ta không sao, bây giờ nàng đang đến ngày, không được để bị lạnh."

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, đành phải dịch ra ngoài, gọi hắn: "Ngươi lại đây."

Tống Dập chậm chạp dịch vào trong, dần cảm nhận được hơi ấm mềm mại của nàng, hắn lặng lẽ cong môi.

"Sau này nàng còn muốn ta trải chiếu nằm dưới đất không? Vậy thì ngày mai ta có phải..."

Chưa đợi Tống Dập nói hết, Cố Tâm Nguyệt đã vội ngắt lời: "Hay là ngày mai ngươi đổi chỗ với Thanh Hoan——”

Nghe vậy, Tống Dập nghiêng người chặn môi nàng lại, không cho nàng tiếp tục nói.

Một lúc lâu sau, hắn mới luyến tiếc rời đi: "Không được, ta không đồng ý."

“Lưu manh.”"...

Tống Dập không biết như vậy có được coi là nàng đã hết giận rồi không?

Dù sao thì tối hôm đó, món trứng gà luộc đường đỏ do hắn nấu, Cố Tâm Nguyệt đã ăn sạch.

Còn chuyện ngủ riêng, nàng cũng không nhắc lại nữa.

Còn chuyện sau này, thời gian còn dài, hắn sẽ giữ chặt nàng bên mình, tuyệt đối không cho nàng có cơ hội rời đi. ...

Ngày hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt ngủ nướng.

Mở mắt ra, Tống Dập đã bưng nước nóng đến để nàng rửa mặt đơn giản.

Bữa sáng cũng đã được hắn bưng đến. Cố Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nhận lấy: "Sức khỏe của ta không sao rồi, không cần bận tâm."

"Được, vậy lát nữa ta sẽ đi cùng Tiểu Vũ ra suối xem có cá không, hôm nay nàng cứ ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày đi." Tống Dập nói xong, đi ba bước lại ngoái đầu lại một cái rồi mới rời đi.

Cố Tâm Nguyệt ăn sáng xong, tự dọn dẹp đơn giản cho mình.

Sau đó nàng ra khỏi nhà, đi đến sân.

Những người khác đều đã ra ngoài, người lên núi, người xuống đồng, người đi câu cá. Chỉ có Trương Thị ở nhà lo dọn đẹp sân. Hai hài tử đang ở trong sân trêu đùa Tiểu Hắc.

Cố Tâm Nguyệt đi một vòng, không thấy có việc gì bỏ sót, nàng bèn ngồi phịch xuống sân phơi nắng.

Sau đó, nàng lấy một chén dâu tây từ trong không gian ra, định tách hạt dâu tây để chuẩn bị trồng thử một ít dâu tây trong sân.

Tử Du thấy trong tay nàng có quả gì đó màu đỏ còn tỏa ra mùi thơm ngọt, tò mò kéo Hoài Cẩn lại gần.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 219


"Mẫu thân, quả màu đỏ này là gì vậy?"

Cố Tâm Nguyệt thuận tay nhét một quả vào miệng cô bé, cười nói: "Đây là quả đỏ ngon lắm, con ăn thử xem."

Sau đó nàng lại quay sang nhìn Hoài Cẩn, cầm một quả đưa tới: "Hoài Cẩn cũng ăn thử xem."

Hoài Cẩn thẹn thùng gật đầu, há miệng cắn một miếng.

Mềm mại nhiều nước, ngọt ngào còn mang theo một chút chua nhẹ, khiến người ta ch** n**c miếng.

Ánh mắt Hoài Cẩn sáng lên: "Đây là quả màu đỏ trên bánh sinh nhật à?"

"Ừm, Hoài Cẩn thật sự quan sát rất kỹ, đây chính là quả đó, lát nữa chúng ta sẽ chọn những hạt này trồng xuống đất, đợi vài tháng nữa là có thể ăn được nhiều quả đỏ hơn rồi." Cố Tâm Nguyệt giải thích.

"Tuyệt quái Vậy mẫu thân ơi, phần thịt của quả được lấy ra thì dùng để làm gì?" Tử Du hỏi.

"Phần còn lại này, mẫu thân sẽ để dành lát nữa làm ô mai đường cho các con ăn, vừa khéo lần trước tam cữu gọt tre vẫn chưa dùng hết."

Hai hài tử nghe nói có ô mai đường ăn, vội vàng chạy vào bếp giúp nhóm lửa. Cố Tâm Nguyệt lấy một gói đường phèn ra, đổ hơn nửa túi vào nước đun chảy, sau đó dùng lửa nhỏ từ từ đun thành siro màu nâu.

Sau khi nấu siro xong, nàng lại nhanh chóng nhúng những quả dâu tây đã xiên bằng tăm tre vào siro, sau đó đặt lên thớt đã phết dầu để nguội.

Phần siro còn lại trong nồi vừa khéo để trưa làm thịt kho tàu.

Sau khi đường phèn đông lại, mỗi quả dâu tây như được mặc một lớp áo trong suốt, Cố Tâm Nguyệt liền cẩn thận đưa cho mỗi đứa một xiên: "Mau ăn thử xem có ngon không!”

Hai hài tử nhận lấy, nhìn nhau. Tử Du khuyên: "Mẫu thân, mẫu thân ăn trước đi."

"Không cần đâu, mẫu thân không thích ăn cái này, để lại cho bọn Tiểu Vũ ăn." Cố Tâm Nguyệt từ chối.

Dâu tây rất đắt, trước đây nàng mua cũng không nhiều.

Cho nên những quả dâu tây trong không gian này trở nên vô cùng quý giá, nàng cũng không biết trồng như vậy có thành công không, vẫn nên để lại từ từ thử nghiệm.

"Vậy mẫu thân ăn thử xiên của con này." Hoài Cẩn đưa xiên trong tay mình đến trước mặt nàng.

"Còn của con nữa, mẫu thân, mẫu thân cắn đi." Tử Du cũng đưa tới. Cố Tâm Nguyệt thấy hai hài tử vẫn không chịu ăn, bèn nghiêng đầu cắn một miếng.

"Ừm, ngọt thật." Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Các con mau ăn đi, mẫu thân đi ngâm hạt giống thúc nảy mầm đây."

Hai hài tử thấy vậy, đều bắt đầu cắn từng miếng lớn.

Ăn một quả xong, hai hài tử đều đồng loạt nở nụ cười mãn nguyện: "Mẫu thân, ô mai đường này ngon quá, còn ngon hơn cả cái mẫu thân mua ở trấn trước kia nữa."

"Chúng ta có nên tặng một xiên cho Tiểu Vũ ca ca không?" Hoài Cẩn đề nghị.

Trước đây Cố Tiểu Võ có đồ ăn ngon gì cũng luôn nghĩ đến việc chia sẻ cho chúng, giờ bọn chúng có được thứ ngon như vậy, tất nhiên cùng ăn vẫn sẽ ngon hơn.

Tử Du cũng đồng ý: "Mẫu thân, chúng ta cùng đi thăm Tiểu Vũ ca ca luôn, tiện thể tặng cho ca ca một xiên ô mai đường. "

Vừa rồi, Cố Tiểu Võ cùng Tống Dập ra suối bắt cá, giờ vẫn còn sớm.

Cố Tâm Nguyệt ngâm hạt dâu tây, lau tay: "Được, chúng ta cùng đi tặng nào.”

Ba người lại cầm thêm hai xiên ô mai đường ra khỏi cửa, trước khi đi nàng còn nói với Trương Thị: "Đại tấu, muội có làm ô mai đường ở trong bếp, đại tẩu ăn thử xem, muội dẫn hai hài tử ra suối tặng ô mai đường cho Tiểu Vũ."

"Ta không ăn đâu, để cho mấy hài tử ăn đi, đi đường cẩn thận!" Trương Thị vội vàng đáp lời.
 
Back
Top Bottom