Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 200


Còn chưa kịp nghỉ ngơi, mọi người đã phấn khích đi khắp nơi xem xét.

Hôm qua, ba người đã đến đây dò la một lượt nên trực tiếp dẫn mọi người đến nơi cắm trại đã xem xét trước.

Cố Tâm Nguyệt nhìn ra, nơi này dựa lưng vào một ngọn núi đá lốm, từ hướng bắc nhìn về hướng nam, nơi này vừa có thể chắn gió, cũng có thể che một phần nước mưa lớn.

Phía trước là một khoảng đất trống khá bằng phẳng, rất rộng rãi.

Không xa còn có một con suối nhỏ và vị trí địa lý rất kín đáo.

Nếu không phải ba người đã đến trước để dò xét thì e rằng trong một thời gian ngắn, bọn họ sẽ không thể phát hiện ra một nơi như vậy.

Mọi người vui vẻ dừng xe ngựa ở một bên.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn phụ trách dọn cỏ dại và đá vụn trên mặt đất.

Cố Nhị Dũng thì đi tìm củi gần đó, chuẩn bị nhóm lửa, nếu không một lát nữa trời sẽ tối.

Tống Dập và Cố Tam Thanh phụ trách dựng lều.

Cố Tâm Nguyệt thì chuẩn bị nấu bữa tối. Vì để vội lên đường, buổi sáng và trưa, mọi người đều ăn tạm chút lương khô, vất vả lắm mới tìm được một nơi ưng ý để dừng chân, bữa cơm đầu tiên thế nào cũng phải ăn cho thoải mái.

Đã mấy ngày không được ăn cơm trắng, lúc đầu Cố Tâm Nguyệt định nấu cơm, nhưng như vậy thì nhất định phải nấu thêm mấy món. Nấu ăn thì không khó nhưng nghĩ đến việc mới đến nơi, nàng cũng không biết ở đây có thú dữ hay không. Nếu mùi hương thức ăn dẫn dụ thú dữ đến thì phải làm à?

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt quyết định nấu một nồi cơm thịt muối.

Thịt muối và xúc xích cắt thành miếng nhỏ, Thanh Hoan và Trương Thị ra bờ suối hái chút rau diếp cá tươi, thêm rau cải xanh trong không gian cắt nhỏ, cho vào nồi hấp chung với cơm.

Mỡ lợn trong thịt muối và xúc xích đều được hấp ra, hấp xong trộn đều, không khỏi khiến người ta thèm ăn. Ăn kèm với một bát canh trứng rau dại, rất dễ tiêu.

Sau khi mọi người ăn no liền quây quần bên đống lửa, chuẩn bị bàn bạc kế hoạch ngày mai.

“Hôm nay chúng ta đã chọn được chỗ, coi như đã ổn định ở đây, ngày mai chúng ta phải bắt đầu tính đến chuyện xây nhà, nếu không cứ ở trong lều mãi cũng không phải là cách lâu dài." Cố lão đầu mở lời trước. "Trước đây, con đã từng giúp người khác xây nhà, cây cối và tre trên núi đều có sẵn, không khó, vấn đề là xây thế nào? Xây mấy gian? Chuyện này e là phải lên kế hoạch trước." Cố Đại Sơn lên tiếng.

"Tống Dập, hay là con xem rồi vẽ thử bản thiết kế đi? Giống như lần trước lúc con vẽ hầm vậy?" Hứa Thị đề nghị: "Còn về số lượng thì ta và cha các con một gian, lão đại lão nhị mỗi người một gian, lão tam và Cố Tiểu Võ một gian, Tâm Nguyệt và Tống Dập một gian, Thanh Hoan một mình một gian, tổng cộng là sáu gian, còn phải có bếp, phòng ăn, nhà vệ sinh, tính ra thì phải xây không ít phòng.”

"Chúng ta ở đây tạm lánh, cũng không phải ở lâu dài, nhà không cần quá to, đủ ở là được, bếp và phòng ăn thì không thể thiếu, chúng ta đông người, nhà vệ sinh tốt nhất là xây hai gian, nam nữ riêng." Cố Tâm Nguyệt đề nghi. "Đúng vậy nhưng dù sao ta cũng ở một mình, phòng của ta có thể nhỏ một chút cũng không sao." Cố Nhị Dũng tiếp lời: "Trên núi nhiều gỗ, dù sao cũng không nhất thiết phải ở đến mùa đông, có thể không cần tính đến việc giữ ấm, cứ xây nhà gỗ là được, cũng đơn giản."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 201


Tống Thanh Hoan nghe vậy, nghĩ đến mình cũng ở một mình, vội vàng đề nghị với Cố Tâm Nguyệt: "Tẩu tử, đến lúc đó Hoài Cẩn và Tử Du vẫn nên ngủ cùng ta, như vậy các ngươi sẽ không quá chật."

Tống Dập gật đầu nói: "Ừm, ta sẽ nghĩ cách vẽ bản vẽ, ở đây không thiếu đá, chúng ta có thể tự làm gạch bùn, cộng thêm gỗ và tre, thế là đủ vật liệu rồi, chỉ là xây nhà không phải việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, trước tiên chúng ta vẫn nên rào quanh sân trước, đặt bẫy và chướng ngại vật ở bên ngoài, nếu không lỡ có thú dữ chạy xuống... " "Đúng đúng, ngày mai chúng ta đào bẫy trước, dựng hàng rào nữal Như vậy sau này chúng ta không cần gác đêm nữa." Cố Tam Thanh cũng gật đầu đồng ý.

"Được rồi, hôm nay đi cả ngày đường, mọi người đều mệt nồi, nghỉ sớm đi, ngày mai bắt đầu làm!"

Ngày hôm sau.

Trước tiên, mọi người chọn địa điểm xây nhà, bàn bạc về vị trí và kích thước của ngôi nhà.

Tống Dập liền bắt đầu bận rộn chuẩn bị bản vẽ, đánh dấu trên mặt đất.

Các nam nhân khác thì bận rộn đào một con mương xung quanh nhà trước, sau đó cắm những cây tre đã vót nhọn vào trong, lại tìm thêm gai đặt một vòng.

Bọn họ định ngày mai sẽ rào một vòng hàng rào bên cạnh bẫy, như vậy hai hài tử sẽ không vô tình dẫm phải.

Sau khi hàng rào được rào lên, cảm giác an toàn lập tức tăng lên.

Cuối cùng, mọi người cũng không cần phải gác đêm nữa.

Mà trước đây, Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn lo lắng về thú dữ, không thể thoải mái nấu nướng, giờ nàng cuối cùng cũng yên tâm.

Từ khi bắt đầu chạy nạn đến giờ, mọi người chưa được ăn cơm trắng, nghĩ đến bao nhiêu ngày nay, hôm nay cuối cùng nàng cũng không kìm được mà nấu một nồi cơm trắng thật to.

Hai bếp lò là bếp lò đơn giản được dựng tạm bằng đá. Lúc cơm gần chín, nàng liền chuyển sang để lửa nhỏ để nấu.

Nàng lại bắc một cái nồi khác làm món gà hầm hạt dẻ, sau khi đun sôi trên lửa lớn, nàng cũng chuyển sang nồi đất để hầm.

Ngoài ra, nàng còn xào một món thịt xông khói xào tỏi tây, một món cải thảo xào giấm, một món trứng xào hoa hành dại, ba món này đều rất đơn giản, nấu rất nhanh.

Cuối cùng, nàng nhanh chóng nấu canh nấm rau diếp cá. Hành dại và rau diếp cá là do Trương Thị và Cố Tiểu Võ đào ở ven suối, mấy ngày nay trên núi đã dần ấm áp, rau dại trong rừng sâu cũng nhanh chóng mọc lên.

Ngoài ra, những nguyên liệu tươi khác đều là Cố Tâm Nguyệt lấy từ trong không gian ra.

Từ lần trước nhắc đến bàn tay vàng của mình với Hứa Thị và Tống Dập, nàng vẫn chưa nói với những người khác. Vì vậy, nàng định dần dần lấy một số thứ từ không gian ra, để bọn họ tự nhiên phát hiện, đến lúc đó nàng sẽ thuận theo tự nhiên nói cho bọn họ biết.

Trước đây khi đi đường, mọi người đều lo lắng về việc lánh nạn, không phát hiện ra cũng là chuyện bình thường. Nhưng mấy ngày nay đã ổn định rồi, thấy Cố Tâm Nguyệt liên tục lấy ra những thức ăn tươi mới, đặc biệt là những vật dụng quen thuộc bên cạnh ngày càng nhiều, rõ ràng trước đây khi chất lên xe, mọi người đều không thấy nhiều hũ dưa muối, bàn ghế như vậy...

Tống Thanh Hoan vẫn luôn giúp đỡ bên cạnh Cố Tâm Nguyệt là người đầu tiên không nhịn được.

"Tẩu tử, những cây tỏi tây này của tẩu là mang từ nhà tới à?" Tống Thanh Hoan chỉ vào những cây tỏi tây cuối cùng còn sót lại trong đĩa và hỏi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 202


Nghe nàng ấy nói vậy, Cố Nhị Dũng vốn có tính cách thô lỗ cũng suy nghĩ cẩn thận, về những điều kỳ lạ trên đường ởi, cùng với những thức ăn tươi ngon nóng hổi.

Hắn không khỏi nghi ngờ: "Muội muội, ta cũng thấy lạ, bao nhiêu ngày nay, trên xe của muội không mang theo nhiều đồ đạc, tại sao thịt cá cứ như ăn không hết vậy?"

Cố Tâm Nguyệt buông đũa, định để Cố Tiểu Võ dẫn hai hài tử đi chơi trước, nàng sẽ chính thức nói rõ với mọi người.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, Tống Dập bên cạnh đã lên tiếng trước: "Thanh Hoan, muội theo ta qua đây một chút."

Hứa Thị ở bên kia cũng buông đũa nói: "Nhị Dũng, con cũng theo mẫu thân qua đây một chút."

Một bên sân.

Tống Dập thấy Thanh Hoan đi theo, xung quanh không có ai, hắn liền cân nhắc rồi nói: "Thanh Hoan, tấu tử của muội ấy, khụ, thật ra trước đây khi nàng ấy ngốc nghếch, một hồn một phách đã đi đến tiên giới, sau khi tu luyện xong, tiên nữ thả nàng ấy về thì tặng cho nàng ấy một pháp khí, pháp khí này chính là không gian giới tử, có thể chứa đồ vật, sau này nếu muội gặp phải chuyện gì không hiểu, đừng hỏi nàng ấy nữa, để tránh nàng ấy khó xử, dù sao thiên cơ không thể tiết lộ, sau này muội cũng không được nhắc đến với người khác."

Tống Thanh Hoan lúc đầu còn trợn tròn mắt, dường như bị sốc, sau đó nàng ấy mới từ từ hoàn hồn: "Ca, muội biết rồi, sau này muội sẽ không hỏi nữa, sau này ra ngoài muội cũng sẽ không nói với người khác, ca yên tâm."

"Ừ, về ăn cơm thôi."

Một bên khác của sân.

Hứa Thị trừng mắt nhìn Cố Nhị Dũng, sau đó nói: ”" Lão nhị, con còn nhớ trước đây lão hòa thượng điên đó đã nói với chúng ta như thế nào không? Trước đây, lúc muội muội con ngốc nghếch đã đánh mất một hồn một phách, bây giờ trở vê chính là lúc tăng them phúc khí, bản lĩnh giấu đồ này cũng là do lão hòa thượng điên đó dạy, sao con có thể hỏi trước mặt hài tử được? Lỡ như sau này chúng ra ngoài lỡ lời thì à? Chẳng phải sẽ hại muội muội con hay à?”

Cố Nhị Dũng cũng giật mình trong nháy mắt, sau đó hắn mới ngớ người ra, gãi gáy, cười nói: "Mẫu thân, con biết rồi, yên tâm, sau này con sẽ giữ bí mật không nói chuyện này ra ngoài. "

"Vậy thì được rồi, được rồi, con về ăn cơm trước đi, gọi lão tam qua đây."

Vì vậy, Hứa Thị đã lần lượt nói chuyện với mọi người trong nhà họ Cố.

Cố Tâm Nguyệt ngồi một bên, thấy mọi người sau khi trở về đều nhìn nàng bằng ánh mắt sùng bái.

Nàng chỉ cười mà không nói.

Nàng không khỏi có chút thắc mắc, không biết Hứa Thị và Tống Dập đã giải thích với bọn họ như thế nào?

Không cần nàng bổ sung thêm à?

Đợi đến tối, Cố Tâm Nguyệt tìm hai người, hỏi rõ ràng, nàng mới phát hiện ra, ôi trời, hai lý do mà nàng vắt óc nghĩ ra, vậy mà đã được hai người dùng một cách rất sinh động.

Được rồi.

Vì mọi người đều đã biết, sau này nàng có thể càng thoải mái hơn. ... Tiếp theo, mọi người đều bận rộn với việc xây nhà.

San bằng đất, đào móng, vận chuyển đá, chặt gỗ, đốn tre.

Toàn là những công việc nặng nhọc.

Những căn phòng ở được đã được sắp xếp thành một dãy hướng về phía nam, lưng tựa vào núi đá, mặt hướng ra suối, căn nào cũng có ánh sáng rất tốt.

Hai gian bếp và phòng ăn được ghép lại với nhau ở phía trước bên cạnh.

Nhà vệ sinh ở phía sau bên kia.

Trong khi một số nam nhân hăng hái bừng bừng bận rộn xây nhà, Cố Tâm Nguyệt dẫn những người khác cũng bắt đầu chuẩn bị khai hoang.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 203


Lúc này thời tiết đã ấm dần, chính là thời điểm thích hợp để khai hoang trồng rau.

Khoảng đất trống trong sân rất lớn, ngoài chỗ để lại cho hài tử chơi đùa và chỗ cho người lớn thường xuyên hoạt động được lát đá ra, phần diện tích còn lại được dùng một phần để trồng rau.

Một phần khác trước tiên dành cho hai con bò, sau này có thể nuôi thêm gà vịt thỏ gì đó.

Khai hoang trong rừng sâu không dễ, Cố Tâm Nguyệt đã lấy hết tất cả các dụng cụ nông nghiệp mà nàng mang theo từ nhà ở hiện đại và vẫn luôn cất ở góc không gian ra. Nhổ cỏ, lật đất, làm tơi đất, nhặt đá.

Những công việc này đều không dễ dàng.

Nhưng mấy ngày nay, nam nhân bận rộn xây nhà đã rất mệt mỏi, mặc dù đã dặn dò để bọn họ chờ, đợi xây xong nhà thì bọn họ sẽ đến khai hoang, nhưng tính các nóng nảy của Hứa Thị làm sao chờ được?

Nhân lúc các nam nhân đang bận rộn ở phía sau, Hứa Thị liền dẫn Tống Thanh Hoan lao vào ruộng rau, bắt đầu cuốc đất.

Trương Thị dẫn theo ba hài tử cũng làm một số việc nhẹ nhàng ở bên cạnh, như nhổ cỏ và nhặt đá. Cố Tâm Nguyệt thì bận dùng những góc đất đã khai hoang để ươm mâm trước.

Ngoài các loại rau xanh lá, Cố Tâm Nguyệt còn lấy một gói hầu hết các loại hạt giống trong không gian ra.

Nàng nghiên cứu sách trồng trọt trong nửa ngày, bắt đầu chính thức ươm mầm.

Vườn ươm được chia thành từng ô, gieo hạt theo từng loại khác nhau.

Dưa hấu, bí ngô, mướp, dưa chuột, bí đỏ, bầu hồ lô.

Ớt, cà chua, đậu cô ve, cà tím, đậu bắp, đậu Hà Lan.

Nàng lại trông thêm một luống ngô trên sườn dốc hướng ra ngoài sân, có thể hầm canh hoặc luộc ngô ăn trực tiếp.

Nàng lại lấy một ít khoai tây và khoai lang ra.

Khoai tây cắt thành từng miếng, vùi đất trông trực tiếp.

Khoai lang thì trồng cả củ, đợi khi cây con mọc lên thì cắt cành và giâm cành.

(Một số loại rau có thời gian trồng trước sau khác nhau, để thuận tiện nên viết chung)

Có những thứ này, sau này một gia đình lớn như vậy sẽ không phải lo lắng về rau nữa.

Cộng thêm số lương thực đã tích trữ trước đó, bọn họ ăn đến năm sau cũng không thành vấn đề.

Vì vậy Cố Tâm Nguyệt vẫn chưa nghĩ ra có nên trồng lương thực hay không, nếu trồng lương thực thì nhất định phải ra ngoài sân tìm sườn dốc để khai hoang.

Đợi khi nào xây xong nhà rồi hãy bàn bạc saul

Còn khoai tây, khoai lang và ngô là những loại cây lương thực có năng suất cao, Cố Tâm Nguyệt dự định ngoài việc để lại cho gia đình mình ăn, còn tiện thể tích trữ thêm một số hạt giống trong không gian.

Có lẽ, một ngày nào đó, Tống Dập thăng tiến lên cao, có khả năng tự bảo vệ mình thì có thể lấy những hạt giống này ra phổ biến toàn quốc, để giảm bớt tình trạng thời đại này lúc nào cũng xảy ra nạn đói.

Trước đó, nàng chỉ cần yên tâm tích trữ thêm hạt giống là được. ...

Cả nhà cùng nhau chung sức, bận rộn thêm nửa tháng nữa, cuối cùng thì nhà cũng xây xongl

Sắp tới, cả nhà sẽ không phải chen chúc trong lều nữa, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười phấn khởi.

Có nhà rồi, Cố Tâm Nguyệt liền lấy những chiếc chum đựng nước, thùng tắm và một số đồ nội thất đơn giản trước đó đã cất trong không gian ra.

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ!

Hứa Thị nhìn ngôi nhà mới xây xong, vui mừng đến mức không ngậm miệng lại được: "Đợi khi nào làm xong giường, chúng ta có thể chuyển vào ở, có thể ngủ trên giường, không cân ngủ dưới đất nữa!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 204


Mặc dù có trải bạt chống ẩm, lại trải thêm chăn bông nhưng dù sao cũng vẫn là nằm dưới đất!

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn giỏi nghề mộc, liền đáp: "Được, số gỗ được chặt trước đó đã phơi gần xong, chúng ta làm giường trước, ta và lão đại sẽ làm."

"Được, cha và đại ca vất vả làm giường, ngày mai chúng con sẽ lên núi chặt thêm tre về đan chiếu trải lên!" Cố Nhị Dũng cũng đáp.

"Đúng vậy, các con thấy có dây leo thì cắt một ít về, chúng ta ở nhà có thể làm đệm, sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, tủ quần áo, ghế, bàn sẽ có đủ!" "Đúng vậy, còn phải đóng thêm nhiều thùng tắm nữa!"

"Đơn giản thôi, dù sao trên núi cũng có nhiều gỗ!"

“Tạm thời giãng vài sợi dây thừng trong nhà, có thể treo quần áo lên trước!"

"Bếp lò trong bếp cũng phải xây nhanh lên, như vậy Tâm Nguyệt nấu cơm sẽ không vất vả như vậy, khói lửa ngoài trời dễ hun khói!"

"Đúng vậy, ngày mai chặt tre về chúng ta sẽ bắt đầu xây bếp lò!"

Trong khi các nam nhân lại lao vào một đợt sắm sửa bận rộn mới, các loại rau đã gieo cũng bắt đầu mọc lá nảy mầm!

Hứa Thị và những người khác lại xới đất vườn rau, làm luống, bắt đầu chuyển cây con đi.

Mà nhiệm vụ lớn nhất của Cố Tâm Nguyệt trong thời gian này là thay đổi cách chế biến thức ăn, bổ sung dinh dưỡng cho mọi người.

Cả nhà ăn uống còn ngon hơn cả khi còn ở trong thôn.

Vì vậy, mặc dù ngày nào cũng rất bận rộn, nhưng mọi người dường như có sức lực vô tận.

Lại bận rộn thêm vài ngày, Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cuối cùng cũng làm xong sáu chiếc giường đơn giản.

Cuối cùng cũng đến ngày chính thức chuyển vào nhà mới!

Để ăn mừng, Cố Tâm Nguyệt định tối nay sẽ gói nhiều sủi cảo hơn.

Thịt lợn còn lại trong không gian không còn nhiều, Cố Tâm Nguyệt chọn một miếng thịt chân nạc mỡ xay thành thịt băm. Nàng lại đập một quả trứng, thêm hành lá, gừng băm, đổ các loại gia vị vào, rồi trộn đều để riêng cho ngấm gia vị.

Ngoài ra nàng còn cho thêm rau cải mầm mọc nhiều nhất vào thời điểm này, nhanh chóng chần qua nước sôi rồi băm nhỏ, cho vào thịt lợn xay trộn đều.

Vỏ sủi cảo là bột mì trắng, gói tròn vo. Nàng đun sôi hai lần nước, những chiếc sủi cảo tròn vo nổi lên, lại cho thêm nước chấm tỏi giấm, cả nhà ăn ngon lành. Bận rộn nhiều ngày như vậy. Bây giờ, cả nhà ngồi trong nhà mới, trên bàn mới, ăn một bữa sủi cảo nhân thịt cải mầm tươi ngon, mọi người đều cảm thấy vô và xúc động!

"May mà lúc đầu chúng ta quyết định vào núi, thực sự không ngờ mọi chuyện lại ổn định nhanh chóng như vậy!" Hứa Thị thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục cảm thán: "Nếu như lúc đầu theo thôn dân đi về phương nam lánh nạn thì bây giờ chúng ta vẫn còn đang trên đường à?"

"Đúng vậy, lúc đầu theo thôn dân đi lánh nạn, mới đi được hai ngày, chúng ta đã gặp phải nhiều chuyện đau lòng như vậy, nếu đi cả tháng, thực sự không biết sẽ gặp phải chuyện gì!" Cố lão đầu cũng cảm thán.

"Điều này còn phải cảm ơn muội muội, nếu không phải muội muội có thể mang theo nhiều đồ như vậy, chúng ta mạo hiểm chuyển vào đây cũng không thể thuận lợi như vậy, những ngày này, muội muội làm cơm bữa nào cũng có thịt, lương thực cũng không thiếu, nếu không chúng ta cũng không có sức lực để xây nhà ổn định!" Thực thần Cố Tam Thanh bày tỏ rằng mình rất cảm động.

Nếu không phải Cố Tâm Nguyệt có bản lĩnh, chỉ dựa vào số lương thực mà bọn họ mang theo trước đó thì giờ đây có lẽ bọn họ cũng đã cùng đường!
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 205


Cố Tâm Nguyệt được khen có chút ngượng ngùng: "May mà mọi chuyện đều đã qua, sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn nhưng hôm nay con cũng phải báo cáo với mọi người một chuyện, thịt trong nhà chúng ta không còn nhiều nữa!"

Trước đây để mọi người bồi bổ cơ thể, nàng thực sự đã sắp xếp thịt cho mỗi bữa ăn.

Thịt tươi dự trữ trong không gian cũng đã không còn nhiều, chưa kể đến các loại thịt xông khói, xúc xích để bên ngoài.

Tống Dập ngồi bên cạnh thấy vậy, vội an ủi: "Không sao, giờ nhà cửa cũng đã ổn định gần hết rồi, sau này chúng ta có thể bắt đầu lên núi săn bắn, hơn nữa suối nhỏ gần đây có lẽ cũng có cá tôm, chúng ta có thể đi bắt thử xem, dù sao cũng có cách kiếm được thức ăn!"

"Hắn nói đúng, bây giờ nhà cũng đã xây xong, giường cũng đã có, sau này cha và đại ca ở nhà lo liệu làm thêm một số đồ vật khác, ngày mai ta và tam đệ sẽ lên núi sẵn bắn!" Cố Nhị Dũng là người đầu tiên đề xuất.

Thật ra những ngày này hắn đã sớm muốn lên núi săn bắn, chỉ vì công việc nhiều, không có cách nào thoát thân.

Bây giờ thì tốt rồi, sau này hắn có thể lên núi săn b.ắ.n hàng ngày, đảm bảo cho mọi người bữa nào cũng có thịt ăn!

"Được, ngày mai ta và nhị ca sẽ cùng nhau lên núi săn bắn, đảm bảo cho mọi người sớm được ăn thịt!" Cố Tam Thanh cũng vội vàng đáp lời.

Gần đây hắn đã quen ăn cơm do muội muội nấu, nếu sau này không được ăn thịt thì hẳn sẽ c.h.ế.t mất!

"Được, vậy ta ở lại ra suối xem có cá không!" Tống Dập chủ động sắp xếp công việc cho mình.

Sống chung với người nhà họ Cố nhiều ngày như vậy, hắn cũng đã quen, công việc đều phải chủ động giành lấy.

Nói chậm, sẽ bị người khác giành mất!

Một bên khác, Cố Tiểu Võ đang nhét đầy miệng cũng lên tiếng: "Cô phụ, ta có thể đi bắt cá cùng với cô phụ không, con giỏi việc này lắm, trước kia ở trong thôn ta bắt được nhiều cá lắm! Ha ha!"

Tống Dập gật đầu: "Được!"

"Được, bây giờ rau đã trông hết rồi, đợi đến khi ăn được thì còn phải một thời gian nữa, bây giờ là thời điểm rau dại mọc khắp nơi, từ ngày mai trở đi ta và nha đầu Thanh Hoan sẽ ởi tìm chút rau dại ở gần đây!" Hứa Thị cũng đề nghi.

"Được, Cố đại nương, ta sẽ đi cùng người." Tống Thanh Hoan vội vàng đáp lời. "Vậy thì tốt quá." Hứa Thị nắm tay Tống Thanh Hoan cười nói, mấy ngày nay bà càng nhìn nha đầu Thanh Hoan càng thấy thích.

Chỉ có điều lão nhị này lại không hiểu ý.

Xem ra sau này rảnh rỗi, bà phải tạo cơ hội cho hai người bọn họ mới được.

"Vậy thì con ở nhà quét dọn vậy!" Trương Thị lên tiếng.

"Được, chú ý đến cái bụng nhé." Hứa Thị nhắc nhở.

"Được."

Đã ba tháng trôi qua, bây giờ khẩu vị của Trương Thị cũng không tệ, xem ra, thai nhi này cũng đã ổn định! "Vậy thì ta làm gì?" Cố Tâm Nguyệt phát hiện mình chậm chân, mấy việc này đều bị giành hết.

"Mẫu thân, còn Tử Du mà."

"Còn cả ta nữa." Hoài Cẩn cũng vội vàng lên tiếng.

"Khuê nữ, con đừng vất vả như vậy, bây giờ một ngày ba bữa đều phải làm nhiều đồ ăn như vậy, đã đủ mệt rồi!" Hứa Thị an ủi.

"Đúng vậy, tiểu muội, việc của muội đã nhiều lắm rồi, muội cứ yên tâm ở nhà là được." Ba ca ca cũng đồng thanh nói.

"Vậy thì con giúp mẫu thân rửa rau vậy!" Tử Du vội vàng lên tiếng.

"Con có thể nhóm lửa." Hoài Cẩn cũng đáp lời.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 206


"Ha ha, vậy được, vậy ba chúng ta theo đại tẩu ở nhà, đợi nhị ca tam ca lên núi bắt được thỏ, chúng ta còn có thể nuôi thỏ nữa!" Cố Tâm Nguyệt cười nói.

"Được!"

"Như vậy, rau thịt trong nhà không cần phải lo, nhưng không trồng lương thực, trong lòng ta vẫn không yên, dù sao lương thực mới là căn bản!" Cố lão đầu trâm ngâm nói.

Cố Tâm Nguyệt hiểu được nỗi bất an của người nông dân khi không trông lương thực, nghĩ đến hạt giống lúa lai trong không gian, nàng liên lên tiếng: "Cha, con có hạt giống lúa nước, nếu cha muốn trồng, bây giờ gieo hạt vẫn còn kịp, chỉ có điều phải khai hoang lại ruộng lúa!"

"Thật không?" Ánh mắt Cố lão đầu sáng lên: "Nhà chúng ta có bò nên khai hoang rất dễ, chúng ta cứ khai hoang một khoảnh ruộng lúa ở gần nguồn nước, trồng được nhiều ít cũng tốt hơn là ngồi không ăn núi lở!"

"Được! Ngày mai con sẽ tìm hạt giống lúa ra để gieo trước!" Cố Tâm Nguyệt vui vẻ đáp lời. ...

Đêm khuya tĩnh lặng.

Mọi người đều nằm trên giường mới, không khỏi cảm khái muôn vàn! "Vẫn là ngủ trên giường thoải mái hơn, cái thân già này của ta cũng bắt đầu hưởng phúc rồi!" Cố lão đầu hôm nay tâm trạng tốt, nghĩ đến việc sắp có thể trồng lúa nước, ông ta vô cùng vui vẻ, cũng học theo mọi người nói đùa.

"Đúng vậy, chạy nạn quả thực không phải chuyện đùa, ta còn tưởng rằng cả đời này không được sống những ngày tháng bình yên, thật không ngờ!" Hứa Thị cũng cảm thán: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không biết những ông lão bà lão trong thôn bây giờ thế nào rồi? ôi!"

"Đừng nghĩ nhiều chuyện linh tỉnh, chúng ta cứ yên tâm sống cùng con cái là được! Dù sao gốc rễ của chúng ta vẫn ở gần đây, biết đâu một ngày nào đó nạn đói qua đi, chúng ta sẽ là những người đầu tiên trở về thôn." Cố lão đầu an ủi.

"Đúng vậy, mau ngủ thôi, ngày mai còn phải trồng lúa của ông nữa." Hứa Thị giục.

Trong phòng của lão đại, Trương Thị đang ngâm chân, Cố Đại Sơn ngồi xổm bên cạnh giúp nàng ấy xoa bóp: "Nương tử, thời gian qua vất vả cho nàng rồi, sau này, chúng ta có giường để ngủ rồi!"

"Ta không vất vả, suốt dọc đường ta chẳng làm được gì, chỉ toàn làm phiền mọi người." Trương Thị cười nói: "Nhưng lúc đầu ta cũng khá lo lắng, vì ta mà mọi người không thể đi chạy nạn ở phương Nam, chui vào trong núi sâu này, ta sợ sẽ làm hại mọi người nhưng bây giờ thì tốt rồi cuối cùng cũng vượt qua được.”

"Làm phiền gì chứ? Sau này nàng cứ yên tâm ở lại dưỡng sức, những chuyện khác không cần lo lắng." Cố Đại Sơn an ủi.

"Ừm, chàng cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn nhiều việc lắm."

"m."

Cố Nhị Dũng nằm một mình trên giường, nhớ lại lời lão mẫu thân vừa chạy đến dặn dò mình, trong lòng đầy nghi ngờ.

Tại sao mẫu thân lại bảo hắn phải chăm sóc Thanh Hoan cô nương nhiều hơn vậy chứ? Rõ ràng Tống Dập mới là ca ca của nàng ấy?

Có phải vì hắn khỏe hơn không?

Nhưng Thanh Hoan cô nương thực sự là người rất tốt.

Được rồi, ngủ sớm thôi, ngày mai dậy sớm lên núi săn bắn, lúc đó hẳn sẽ để dành nhiều thịt cho Thanh Hoan cô nương ăn, hình như nàng ấy gầy lắm.

Một căn phòng khác, hai nam nhân độc thân Cố Tam Thanh và Cố Tiểu Võ đang hào hứng bàn bạc xem ngày mai nên làm món gì để muội muội/cô cô nấu ăn.

Phòng của Tống Thanh Hoan, nàng ấy đang cùng hai hài tử ngâm chân, chuẩn bị đi ngủ sớm. Còn bên phía Cố Tâm Nguyệt
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 207


Nhiều ngày không tắm, nàng thực sự không chịu nổi nữa rồi!

Là một người hiện đại ngày đông cũng phải tắm hai ngày một lần, thật không dễ dàng gì mới được ở nhà mới, có phòng riêng, việc đầu tiên nàng làm chắc chắn là phải tắm rửa sạch sẽ.

Tống Dập giúp nàng đun hai nồi nước nóng, điều chỉnh nhiệt độ nước, rồi cẩn thận cho thêm một ít nước nóng và nước lạnh vào một bên.

"A Nguyệt, nước nóng xong rôi, nàng tắm trước đi, ta... hay là ta ra ngoài trước? Đợi nàng tắm xong rồi gọi ta vào." Tống Dập hơi ngượng ngùng khi ở lại.

"Không cần đâu, ngươi cứ lên giường đọc sách trước đi? Ta tắm nhanh lắm." Cố Tâm Nguyệt không chút do dự trả lời.

Chủ yếu là thời tiết này, ban đêm trong núi vẫn hơi lạnh.

Để hắn ra ngoài cũng chẳng có chỗ nào để đợi.

Đến lúc đó cha, mẫu thân và ca ca nhìn thấy, còn tưởng nàng bắt nạt hắn!

"Ừm."

Tống Dập nhanh chóng quay người trở lại bên giường, tiện tay lấy một quyển sách trong đống sách vừa dọn xong, bắt đầu đọc.

Một lát sau, tiếng nước chảy vang lên.

Tống Dập cảm thấy những chữ trước mắt ngày càng mờ đi, thế nào cũng không thể tĩnh tâm đọc sách được.

Chẳng lẽ là do nhiều ngày hắn không đọc sách, có chút không thích nghi?

Bên kia, Cố Tâm Nguyệt thấy Tống Dập quay lưng đi, nàng nhanh chóng chui vào trong nước, chuẩn bị thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng.

Lúc đi lên, ngửi thấy mùi thơm của mình, nàng cảm giác từ sợi tóc đến ngón chân mình đều vô cùng sảng khoái!

Cố Tâm Nguyệt thay quần áo lót sạch sẽ mềm mại, vui vẻ ngân nga bài hát, vừa lau tóc vừa đi về phía giường.

"Ta tắm xong rồi!" Cố Tâm Nguyệt vừa nói vừa chui vào trong giường.

"Ồ ồI Ta đi đổ nước ngay đây." Tống Dập cảm thấy một mùi thơm thoang thoảng lại gần, không nhịn được cả người căng thẳng, vội vàng đứng dậy.

Kể từ khi chạy nạn, nhiều ngày nay, hắn đều ngủ chung lều với mấy nam nhân nhà họ Cố.

Bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc của nương tử nhà mình, hắn nhất thời cảm thấy căng thẳng lạ thường! Để che giấu sự căng thẳng của mình, Tống Dập vội vàng ném sách xuống, chuẩn bị đi đổ nước.

Nhưng nghĩ đến việc Cố Tâm Nguyệt thích sạch sẽ, vốn dĩ hôm nay hắn chỉ định lau người, Tống Dập liếc nhìn lọ nước hoa còn lại của nàng, hay là hắn cũng đi tắm luôn?

Thấy Cố Tâm Nguyệt đã quay lưng nằm xuống trên giường, Tống Dập vội vàng chuẩn bị c** q**n áo vào tắm, rồi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.

Tống Dập vội vàng đổ nước ra ngoài, rồi mới quay lại giường.

Vừa nằm xuống, những suy nghĩ vừa vất vả lắm mới bình tĩnh trong đầu hắn lại bắt đầu trỗi dậy. Tống Dập đấu tranh tư tưởng nửa ngày, hắn nhắm mắt lại, liều lĩnh, lặng lẽ dịch vào trong một chút: "A Nguyệt, ta tắm xong rồi..."

"A Nguyệt, ta tắm xong rồi... ừm, hôm nay được không?”

Giọng nói trầm ấm của Tống Dập vang lên bên tai, Cố Tâm Nguyệt đang mơ màng ngủ liền quay người lại: “Cái gì... được không?”

“Chính là... ˆ

Lần đầu tiên chủ động như vậy, Tống Dập tỏ ra mình không có kinh nghiệm, lúc hắn đang không biết phải mở lời thế nào, thấy nàng vừa tắm xong, mái tóc đen nhánh xõa tung, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt như nai tơ ướt át, đôi môi hơi cong lên đầy đặn, trái tim hắn lập tức loạn nhịp.

Tống Dập nhắm mắt lại, nhanh chóng cúi xuống, ngậm lấy môi nàng. ...

Có lẽ đã lâu không được ăn thịt. Cố Tâm Nguyệt thấy lần này hắn đặc biệt chủ động và dai dẳng, nhất quyết đòi hỏi hai lần mới chịu dừng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 208


Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng.

Mọi người đều ngủ trên chiếc giường mới thoải mái, vẫn chưa có động tĩnh gì.

Ngay lúc này, bên ngoài sân bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết như lợn bị giết...

Những nam nhân nhanh chóng lật người xuống giường, mặc quần áo gọn gàng.

Cố Tâm Nguyệt có chút mệt mỏi nên mới không bị đánh thức, lúc này nàng mở mắt ra, thấy Tống Dập đang mặc quân áo, liên hỏi liên tục: "Có chuyện gì vậy?” "Bên ngoài hình như có một con thú dữ nào đó xông vào, nàng ở trong phòng đừng ra ngoài, chúng ta ra xem thử." Tống Dập giải thích.

"Không được, chắc hai hài tử sợ lắm, ta sang phòng bên xem bọn chúng." Nói rồi, Cố Tâm Nguyệt cũng vội vàng bò dậy mặc quân áo.

Tống Dập thấy nàng vội vàng như vậy, đành để mặc nàng.

Hắn đưa nàng sang phòng bên cạnh, rồi lại chạy ra ngoài sân.

Các nam nhân đều cầm theo đồ nghề, lúc chạy ra ngoài sân, mọi người liền nhìn thấy một con vật khổng lồ, toàn thân lông đen xù xì rơi vào bẫy, lúc này nó đang vùng vẫy đầy thương tích. "Ha ha ha! Vốn dĩ hôm nay ta còn định lên núi săn bắn, không ngờ sáng sớm đã có một con vật to như vậy tự đưa tới tận cửa!" Cố Nhị Dũng thấy là lợn rừng, không khỏi cười lớn.

Cố Tam Thanh cũng vui vẻ ở bên cạnh: "“Chậc chậc, hôm qua muội muội mới nói sắp hết thịt rồi, hôm nay lại có một con lớn như vậy, vậy không phải hôm nay chúng ta sẽ g.i.ế.c lợn à."

Nói là làm.

Các nam nhân nhanh chóng dùng dây thừng trói c.h.ặ.t c.h.â.n lợn rồi kéo lợn rừng lên.

Nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, những nữ nhân và hài tử vẫn ở trong nhà cũng ổđi ra. “Trời ơi, một con lợn rừng to như vậy, may mà chúng ta đã đào bẫy từ sớm, nếu không để nó xông vào nhà thì không xong rồi!" Hứa Thị sợ hãi nói.

Sau đó bà quay vào bếp, vội vàng chuẩn bị đun nước nóng.

Cố lão đầu, Cố Đại Sơn và Cố Nhị Dũng trước đây đều giúp g.i.ế.c lợn trong thôn, việc g.i.ế.c lợn này chắc chắn bọn họ đều trở thành lực lượng chủ chốt.

Những người khác chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ.

Hai hài tử sợ hãi che mắt, muốn xem nhưng lại không dám xem.

Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh thật ra cũng hơi sợ. Dù sao, ở hiện đại, thịt lợn mà nàng ăn đều được cắt thành từng miếng riêng biệt để bán. Nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy bao giờ.

Nàng không khỏi có chút sợ hãi nhưng khi nhìn mọi người, ngoài hai hài tử ra, ai nấy đều rất bình tĩnh. Để không bị mọi người cười, Cố Tâm Nguyệt cũng kéo một hài tử, đứng từ xa nhìn!

Sau này ở trên núi, không thể tránh khỏi việc phải thu dọn đủ loại chim muông thú vật! Nếu quen rồi thì sẽ ổn thôi!

Tống Dập đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn ba mẫu tử.

Chỉ thấy cả ba đều hơi nhíu mày, mím chặt môi, biểu cảm giống nhau đến lạ thường.

Hắn không khỏi thấy khá đáng yêu.

Hắn vội vàng đi tới, che tầm nhìn của ba người.

"Nếu sợ thì nhắm mắt lại, một lát nữa là xong thôi. ˆ

Ba cái đầu đều không chịu thua kém thò ra, cố gắng tiếp tục nhìn.

Cuối cùng cũng xử lý xong!

Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đi lấy hai cái xương lớn rồi quay vào bếp nấu canh.

Dồi tiết là món tủ của Hứa Thị nên Cố Tâm Nguyệt để bà làm.

Đợi đến khi nước xương hầm thật đặc, rồi cho thêm dưa cải thái sợi, thêm thịt ba chỉ thái mỏng. Cuối cùng cho thêm dồi tiết vào hầm cùng. Một nồi đầy ắp hầm trên bếp nhỏ, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 209


Nhân lúc này, ba người Cố Nhị Dũng nhanh chóng phân chia thịt lợn theo từng vị trí, cẩn thận đựng vào rổ rồi cất đi.

Cố Tâm Nguyệt đi lựa chọn, nàng cất một số thịt lợn tươi, sườn, xương lớn và chân giò vào trong không gian. Dù sao thì không gian còn bảo quản tốt hơn tủ lạnh. Nàng có thể để dành sau này từ từ ăn.

Những thứ còn lại là lòng lợn, dạ dày lợn, gan lợn, đầu lợn, đuôi lợn và ruột già lợn, nàng định lát nữa sẽ dọn ra làm trước để ăn, nếu không những thứ này để trong không gian sẽ không được sạch lắm. Sau khi nàng dọn xong những thứ này, món tiết canh trong nồi cũng đã hầm xong.

Cố Tâm Nguyệt gọi mọi người rửa tay rồi ăn cơm trước.

Nước xương hầm rất thơm, cùng với dồi tiết mới làm, thịt ba chỉ béo ngậy. Nhưng nổi bật nhất phải kể đến món dưa cải làm từ bắp cải trước đó, vị chua thanh hòa quyện vào nước dùng, có thể giải ngấy ngay lập tức.

Mọi người trực tiếp ngồi trong bếp vây quanh nồi lớn ăn. Ăn hết một bát, có thể tiếp tục múc nữa, vừa tiện lợi, vừa nóng hổi.

Một nồi lớn tiết canh đã hết sạch, mọi người cũng ăn rất thoải mái. "Hôm qua còn nói không có thịt ăn, ai ngờ sáng sớm nay đã được ăn thịt lợn tươi rồi!" Cố Tam Thanh ăn ba bát, vẫn thấy hơi thòm thèm.

Trong nồi vẫn còn, tiếc là bụng hắn không ăn nổi nữa.

Giá mà bụng người có thể tự động to ra nhỏ lại thì tốt biết mấy.

"Giết lợn quả thực đáng sợ nhưng thịt này đúng là ngon thật, thơm quá." Tử Du nũng nịu nói với Cố Tâm Nguyệt.

"Giữ bụng lại, trưa còn dọn nhiều thịt ra nữa!" Cố Tâm Nguyệt cười nói với cô bé.

"Vâng, được!" Tử Du ngoan ngoãn đáp.

“Nhưng con lợn rừng này lại chạy xuống, chứng tỏ trong núi này thực sự có động vật nguy hiểm, không biết có còn loài nào khác nữa không, để phòng ngừa, chúng ta vẫn nên gia cố hàng rào!" Tống Dập nhắc nhở.

Hôm nay lợn rừng may mắn rơi vào bẫy. Nhưng nếu là một đàn sói thì à? E rằng sẽ không dễ chống đỡ như vậy.

Cố Nhị Dũng đặt chén trong tay xuống: "Được, lát nữa ta và Tam Thanh lên núi chặt ít tre về vót nhọn, chúng ta sẽ làm hàng rào cao hơn.”

"Được."

Ăn no thì làm việc mới tốt.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh quay người lên núi chặt tre. Cố Đại Sơn tiếp tục ở nhà đóng bàn ghế.

Cố lão đầu luôn mong mỏi được trông lúa nước, nên ông ta không kịp chờ đợi mà dẫn Tống Dập đi tìm một sườn đồi gần đó để chuẩn bị khai hoang.

Hứa Thị và Tống Thanh Hoan thì giúp Cố Tâm Nguyệt làm sạch lòng lợn.

Đầu lợn và đuôi lợn khá dễ làm sạch. Cố Tâm Nguyệt dùng lửa đốt sạch lông trên bề mặt, lấy các loại gia vị lớn từ không gian ra phối thành gói gia vị, định trực tiếp làm món thịt đầu lợn và đuôi lợn hầm.

Thịt lợn rừng dai và có mùi hôi hơn lợn nhà. Vì vậy Cố Tâm Nguyệt cố tình cho nhiều gia vị, đun sôi trên lửa lớn rồi lại dùng lửa nhỏ để hầm.

Ruột già lợn và dạ dày lợn thì nàng dùng tro cỏ được giữ lại sau mấy ngày đốt lửa để rửa sạch.

Nàng rửa sạch trực tiếp ở suối, sau đó cho rượu gia vị vào xoa bóp và ướp một lúc, cuối cùng Cố Tâm Nguyệt mới cho vào nồi hầm cùng.

Lòng lợn thì nàng rửa sạch rồi bỏ phần màu trắng bên trong đi, cắt thành miếng, thêm hành, gừng, rượu, gia vị, bột năng vào trộn đều để ướp sau đó xào luôn.

Còn gan lợn, lát nữa nàng cũng sẽ xào như Vậy.
 
Back
Top Bottom