Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 380


Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, không nhịn được bật cười, sau đó khinh thường nói: "Thật hay giả vậy? Còn chưa kịp ăn đã bị đánh một trận?”

Sau đó nàng chợt nhận ra mình nói hơi nhiều, lát nữa đến trang trại còn nhiều việc phải làm, sao nàng lại bỗng nhiên nói chuyện với hài tử này chứ.

Vì vậy, nàng vội vàng xua tay: "Được rồi, trong bếp còn một ít bánh cuốn, trong nồi còn thừa một ít hồ tiêu, ngươi vào bảo đại tẩu đựng vào hộp thức ăn, ngươi mang theo ăn trên xe ngựa đi, ta phải nhanh chóng đến trang trại."

"Được, tỷ đi làm việc đi." Ngô Phi Vũ cũng vẫy tay với nàng, sau đó hắn vội vàng vào sân, đi thẳng đến bếp.

Không lâu sau, hai người ung dung đi ra khỏi sân.

Trên tay mỗi người đều xách hai hộp thức ăn.

Trên đường ởi, Ngô Phi Vũ vừa ăn vừa uống, khiến Trân Khai đánh xe thèm thuồng.

Ngô Phi Vũ thấy hôm nay hắn khá chăm chỉ, dậy sớm hơn cả gà, liên tiện tay cuốn một chiếc bánh, đưa cho Trần Khai đang đánh xe.

Trân Khai vui mừng nhận lấy bánh, cắn một miếng, vội vàng chạy ra ngoại thành.

Sau khi tập hợp những người được triệu tập, mọi người cùng nhau đến trang trại Ngô gia nằm ở vùng ngoại ô phía tây của phủ thành.

Vào trang trại, mọi người lại đi thẳng đến vườn cây ăn quả.

Vừa đi đến nửa đường, một nam nhân trung niên trông giống quản sự dẫn theo không ít tá điền vây quanh.

Lúc đầu bọn họ tưởng là có người gây chuyện, tá điền nào cũng cầm cuốc và búa trên tay.

Lúc quản sự nhìn thấy Trần Khai và Ngô Phi Vũ, hắn vội vàng cúi đầu: "Thiếu gia, tại sao hôm nay ngươi lại đến đây? Cũng không phái người hầu đến báo trước một tiếng, để chúng ta chuẩn bị cơm nước tiếp đón."

Thấy hắn giả vờ khách sáo, Ngô Phi Vũ phất tay: "Không cân bận tâm đến những chuyện không quan trọng đó, hôm nay ta đến đây không có việc gì khác, chủ yếu là muốn di dời một số cây ăn quả, không biết trong vườn cây ăn quả của chúng ta có loại nào phù hợp không?"

Quản sự tưởng hắn nhất thời hứng khởi, muốn đào vài cây ăn quả về trồng chơi, hoặc là mang về tặng cô nương nào đó. Vì vậy, hắn hào sảng nói: "Có, có, đừng thấy năm ngoái thời tiết không tốt, nhưng cây ăn quả trong vườn của chúng ta đều được chăm sóc rất tốt, hai năm trước chúng ta lại trồng thêm không ít cây ăn quả, có đào, lê, mơ, mận xanh, nho... Không biết thiếu gia muốn đào loại cây ăn quả nào?"

Trần Khai thấy có nhiều giống như vậy, vừa nghe vừa gật đầu khen ngợi: "Tốt lắm! Không ngờ ngươi lại giỏi như vậy, chờ phụ thân ta về, ta nhất định sẽ báo cáo với ông ấy, vậy thì mỗi loại lấy một ít đi, như vậy đi, chỉ cần có thể khiêng được thì đào hết đi."

Quản sự nghe vậy, suýt nữa ngã lăn ra đất, may mà tá điền phía sau đỡ hắn một cái: "Thiếu gia, thiếu gia, ta không nghe nhầm chứ? E rằng không ổn đâu."

"Sao thế? Đây là trang trại mà mẫu thân ta để lại, ta chỉ đến đào một số cây trồng, có gì không ổn?" Ngô Phi Vũ cau mày: "Chẳng lẽ chiếm lâu rồi, đã quên mất chúng họ gì rồi à?"

Thấy hắn tức giận, quản sự vội vàng xua tay: "Không, không, ta không có ý đó, chủ yếu là... chúng ta nhất thời không chuẩn bị, cũng không có công cụ thuận tiện, đào lên e rằng còn phải mất một thời gian, hay là thế này, thiếu gia về chờ trước, chờ ta sắp xếp người, đào xong sẽ phái người thông báo cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Quản sự chỉ nghĩ đến việc phải ổn định thiếu gia trước, sau đó sẽ nghĩ cách.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 381


Nhưng ai ngờ, Ngô Phi Vũ lại tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm: "Không cần các ngươi chuẩn bị, ta tự mang theo người rồi, công cụ thuận tiện cũng đã chuẩn bị xong, ngươi chỉ cần dẫn đường phía trước là được.”

Quản sự nghe vậy, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, chân hắn vừa mềm nhữn, lập tức bị hai người bên cạnh Ngô Phi Vũ đỡ lấy.

"Dẫn đường!"

Quản sự bị hai người đỡ, chạy thẳng đến vườn cây ăn quả ở sau núi, nhìn thoáng qua, những cây giống ở đây đều là những cây được dày công vun trồng trong hai năm qua, không ít cây còn phải bỏ tiền thuê người đến ghép, chẳng lẽ thật sự phải đào hết đi à?

Thấy những cây giống, Ngô Phi Vũ không quan tâm đến giống gì, hắn ra lệnh một tiếng, liền cho mọi người bắt đầu đào.

Còn bản thân hắn thì đích thân đứng bên cạnh giám sát, quản sự thấy hắn có vẻ không đào hết sẽ không dừng tay, đành phải từ bỏ việc khuyên can.

Thế là hắn đành quay về, chờ phu nhân về đương nhiên sẽ làm chủ cho hắn.

Mọi người bận rộn đến tận chiều tối, mới lần lượt chuyển hết cây giống đến trang viên nhà họ Cố. Cố Tâm Nguyệt vốn tưởng rằng Ngô Phi Vũ và Trần Khai chỉ giúp đào vài cây giống về thôi, trước đó nàng cũng không để tâm lắm. Nên nàng cũng chỉ dặn mọi người đào mấy cái hố ở sau núi làm tượng trưng, mãi cho đến khi đợt cây giống đầu tiên được chuyển đến, Cố Tâm Nguyệt mới ngây người ra.

Nghe nói còn có một lượng lớn cây giống sẽ lần lượt được chuyển đến, lúc này nàng mới vội vàng triệu tập mọi người bắt đầu đào hế.

May mà trước đó nàng đã đã có kế hoạch, cây giống nào sẽ trông ở đâu, nên rất nhanh mọi chuyện đã được định xong.

Bên trong núi, mọi người cũng đều ra trận, những nam nhân khỏe mạnh phụ trách đào hố, nữ nhân phụ trách lấp đất, hài tử thì phụ trách đứng bên cạnh giúp đỡ giữ cây giống.

Mãi đến chiều tối, thấy mọi người đều mệt mỏi, Cố Tâm Nguyệt mới hoàn hồn khỏi sự vui mừng khi nhận được cây giống, nàng vội vàng nói với Tống Chính Quang: "Cha, cây giống này còn để được hai ngày nữa, mọi người đều mệt rồi, hôm nay đến đây thôi, còn lại thì ngày mai hoặc ngày kia hãy từ từ trông tiếp."

Tống Chính Quang vốn muốn một mạch làm cho xong, vất vả lắm mới có được những cây giống tốt như vậy, không sớm trồng xuống đất thì ông ta vẫn luôn thấy không yên tâm.

Nhưng thấy mọi người mặc ai cũng vui vẻ nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi trên mặt, thế là ông ta gật đầu đồng ý: "Được, hôm nay làm đến đây thôi, đúng nồi, những người mà Ngô công tử mang đến hôm nay cũng mệt lắm rồi, tối nay đều ở lại đây ăn cơm đi."

Ngọc Nương ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng gật đầu đồng ý "Nên giữ bọn họ ở lại đây ăn cơm, chỉ là nhiều người như vậy, sợ rằng sẽ chậm trễ bọn họ!"

Cố Tâm Nguyệt nhìn những người phía sau Trần Khai, lên tiếng đề nghị: "Giết hai con dê, vừa nướng vừa ăn, ta sẽ giúp Ngọc Nương làm thêm ít bánh nướng, rồi nấu thêm ít canh miến thịt dê! Vậy là đủ rồi."

"Được, có ngươi ở đây, ta cũng yên tâm rồi." Nói rồi, Ngọc Nương liền dẫn Cố Tâm Nguyệt và những nữ nhân khác vào bếp, chuẩn bị làm bánh bao trước.

Tống Chính Quang liền vội vàng sai người đi g.i.ế.c dê.

Nhiều người làm việc nhanh, chưa đầy một giờ, hai con dê đã được làm sạch sẽ, đặt lên đống lửa bên ngoài.

Còn Cố Tâm Nguyệt, Ngọc Nương và những nữ nhân cũng bưng ra một đĩa bánh nướng mới nướng xong.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 382


Canh thịt dê sau khi nấu xong thì cho miến vào, thêm cả sợi nấm hương, cuối cùng rắc thêm rau mùi, vào đầu xuân mà được ăn một chén như vậy, cả người đều ấm áp.

Ban đầu, mọi người còn tưởng phải tiếp đãi nhiều người như vậy, không biết phải làm sao, thấy mọi người đều ăn rất vui vẻ, Tống Chính Quang và Ngọc Nương cũng yên tâm.

Thấy trời đã tối, mọi người không dám nán lại quá lâu, vội vàng ăn xong rồi về thành.

Buổi tối.

Cố Tâm Nguyệt kể cho Tống Dập nghe về việc sáng nay đã gặp Ngô Phi Vũ như thế nào, lại vô tình nhận được nhiều cây giống như thế nào. Tống Dập nghe xong, không khỏi cười bất lực: "Hôm qua mới khuyên hắn làm việc đừng hấp tấp, thôi, hắn cũng vì tốt cho chúng ta thôi, chỉ là ta lo sau này hắn sẽ gặp rắc rối."

Cố Tâm Nguyệt nghe xong, không khỏi nhíu mày: "Gặp rắc rối? Chẳng lẽ những cây giống đó thực sự là ăn trộm à? Ta đã hỏi hắn rồi nhưng hắn nói những cây giống đó là từ vườn cây ăn quả trong trang trại hồi môn của mẫu thân hắn chuyển đến."

Tống Dập thấy nàng rất lo lắng, liền kể lại ngọn nguồn cho nàng nghe.

Nghe hắn nói xong, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn tức giận, không nói nên lời, nàng chỉ đành đồng cảm: "Phi Vũ cũng là một hài tử đáng thương, hy vọng hắn sớm trưởng thành, sớm lấy lại được những gì thuộc về mình."

Tống Dập an ủi vỗ vai nàng, an ủi: "Sẽ vậy thôi, Phi Vũ là một hài tử rất tốt bụng, lại thông minh, chỉ cần hắn học hành chăm chỉ, sau này nhất định sẽ có thể làm nên chuyện.”

Nghe Tống Dập khen ngợi như vậy, Cố Tâm Nguyệt không hiểu tại sao lại thấy vui mừng từ tận đáy lòng. Nàng lại nói tiếp: "Nếu hắn cũng là một mầm non tốt, sau này ngươi hãy quan tâm đến hắn nhiều hơn, dù sao bên cạnh hắn cũng không có ca ca, ngươi cũng coi như là nửa ca ca của hắn rồi, chỉ là lần này chúng ta lấy của hắn nhiều cây giống như vậy, sau này phải trả ơn thế nào đây?"

Tống Dập cười đáp một tiếng, chỉ thấy nàng càng ngày càng giống tỷ tỷ của ai đó.

Hắn trêu chọc: "Hắn đã nhất quyết cho thì nàng cứ nhận đi, sau này từ từ trả lại là được."

Ai ngờ Cố Tâm Nguyệt lại không đồng ý: "Không được, ngày mai ta sẽ nói rõ với hắn, nếu hắn không chịu tính tiền, vậy sau này bán quả cây giống này được bao nhiêu tiền thì cũng phải chia cho hắn một phân."

Tống Dập chỉ đành gật đầu đồng ý: "Được, được, được, tất cả đều nghe theo phu nhân.”...

Chờ đến khi tất cả cây giống trong trang trại được trồng xong thì cũng đến Tết Nguyên Tiêu.

Tết Nguyên Tiêu còn gọi là Tết Thượng Nguyên, là một trong những ngày lễ náo nhiệt nhất ở Bắc Việt Quốc, ngay cả người ngoại quốc như Cố Tâm Nguyệt cũng biết rõ sự náo nhiệt của ngày này.

Ngay cả Hoài Cẩn và Tử Du mấy hôm nay cũng bị Tiểu Vũ và Tiểu Lục xúi giục, ngày nào cũng mong đến tối Tết Nguyên Tiêu để được ra ngoài xem náo nhiệt cho thỏa thích.

Vì vậy, mặc dù nàng đã làm một bàn toàn thịt ngon nhưng mấy hài tử đều không có hứng thú, chỉ mong ăn xong sớm để được đi chơi.

Chờ đến khi người lớn ăn xong chén chè trôi nước cuối cùng, Cố Tiểu Võ là người ngồi không yên đầu tiên: "Cha, mẫu thân, hôm nay cũng cho muội muội đi xem náo nhiệt với chúng con đi."

Trương Thị nhìn Cố Đại Sơn, thời gian này ở nhà chăm con, bản thân nàng ấy cũng sắp phát điên rồi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 383


Hơn nữa, hài tử đã được nửa tuổi, vẫn chưa được đưa ra ngoài mấy lần, nàng ấy vốn còn hơi lo lắng bên ngoài quá hỗn loạn nhưng nghe Cố Tiểu Võ nói vậy, nàng ấy không khỏi có chút muốn ra ngoài dạo chơi.

Cố Đại Sơn bình thường là người thật thà chất phác, cũng không hiểu thế nào là lãng mạn, chỉ thấy Trương Thị nhìn mình bằng đôi mắt long lanh, không hiểu sao hắn lại thấy nên đưa thê nhi ra ngoài đi dạo, thời gian này ngày nào hắn cũng đi lại giữa trang trại và nhà, quả thực có hơi lơ là với bọn họ.

Hắn gật đầu: "Được, lát nữa chúng ta cũng đưa Tiểu Thất ra ngoài xem thử sự náo nhiệt của phủ thành."

Hứa Thị thấy vậy, cũng không nhịn được cười: "Được rồi, các con đi chơi đi, mẫu thân và cha ở nhà trông nhà."

Cố Tâm Nguyệt vội khuyên: "Mẫu thân, mẫu thân cũng đi cùng đi, dù sao trong nhà cũng không có gì đáng giá, không cần ở lại trông nhà đâu.”

Cố lão đầu vội xua tay: "Không cần đâu, các con đi hết, mẫu thân các con cũng được thanh tĩnh một lúc, tuổi già rồi, sợ ồn."

Cố Tâm Nguyệt thấy hai người bọn họ thực sự không muốn đi, bèn lên tiếng: "Được rồi, lát nữa khi chúng ta ra ngoài, sẽ khóa cửa từ bên ngoài, nếu hai người buồn ngủ thì đi ngủ sớm, chúng ta về tự mở cửa là được."

"À, các con đi chơi, nhất định phải chú ý an toàn, đặc biệt phải trông chừng hài tử, nhất định phải nắm chặt tay, bên ngoài đông người lắm." Hứa Thị vội vàng dặn dò.

Những hài tử còn lại đã không thể chờ chờ thêm được nữa.

Tiểu Vũ và Tiểu Lục đã là những hài tử lớn, đã ra khỏi cửa trước một bước.

Hoài Cẩn kéo Tống Dập, Tử Du kéo Cố Tâm Nguyệt, nhất quyết muốn ra ngoài. Ngay cả Tiểu Thất, một hài tử chẳng hiểu gì, cũng biết ê a chỉ tay ra ngoài đòi đi.

Mọi người đành vừa nói vừa cười ra khỏi cửa.

Vừa ra khỏi cổng, mọi người đi một lúc thì đến khu chợ náo nhiệt bên ngoài.

Quả không hổ danh là phủ thành, mặc dù thiên tai mới qua chưa được mấy tháng nhưng sự náo nhiệt của Tết Nguyên Tiêu này khiến người ta như quên đi chuyện đã xảy ra cách đây mấy tháng.

Đèn đuốc sáng trưng khắp phố và dòng người đông đúc khiến người ta lầm tưởng rằng đã đến thời thịnh thế nào đó. Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy đám đông đen kịt, nàng nhìn lại đội ngũ của mình, ngay cả hài tử cũng có đến mấy đứa.

Nàng bèn vội vàng lên tiếng: "Chúng ta đông người, lát nữa đi lại chắc chắn sẽ bị lạc, vậy nên bây giờ chúng ta chia đội trước, lát nữa mọi người cứ đi theo đội của mình, nhất định không được lạc nhau."

Tống Dập gật đầu đồng ý: "Vậy chúng ta dẫn theo Hoài Cẩn và Tử Du ởi cùng, chúng ta đi đoán câu đố đèn lồng trước."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Được."

Hai hài tử vội vàng mỗi đứa nắm chặt cánh tay một người.

Cố Nhị Dũng có chút ngượng ngùng nhưng lại sợ mất cơ hội, hắn vội vàng lên tiếng: "Đoán câu đố đèn lồng khó quá, ta và Thanh Hoan đi dạo bên cầu kia, hai chúng ta thành một đội là được."

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, không nhịn được trêu chọc: "Là đi cầu Nguyệt Lão ở Tây thành à? Phải đi sớm đấy, muội nghe nói Tết Nguyên Tiêu có rất nhiều nam nữ xếp hàng ở đó, nghe nói cây cầu đó rất linh nghiệm.”

Dù sao thì Tết Nguyên Tiêu thời xưa cũng được những người trẻ coi như ngày lễ tình nhân.

Tống Thanh Hoan liếc nhìn Cố Tâm Nguyệt một cái nũững nịu, hai người liên chạy đi trong tiếng cười của mọi người.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 384


Cố Đại Sơn thấy vậy, vội vàng đề nghị: "Vậy, ta và tẩu tử đưa Tiểu Thất đi xem đèn lồng nhé, đèn lồng khắp phố đẹp lắm, Tiểu Thất nhìn mà không rời mắt được."

Cố Tiểu Võ nghe vậy, không muốn: "Đèn lông có gì đẹp? Con muốn đi xem xiếc khỉ."

Tiểu Lục bất lực vỗ vai hắn: "Cha nói là đưa Tiểu Thất đi, vốn cũng không định đưa ca ca ởi, đi, chúng ta cùng tam thúc đi xem xiếc khi."

Cố Tam Thanh không nhịn được giật giật khóe miệng, người khác đón Tết Nguyên Tiêu đều là đèn lồng câu đố, lên cầu Nguyệt Lão, xem đèn lồng. Một nam nhân như hắn trong những ngày như thế này ra ngoài vốn đã không dễ, vậy mà còn phải dẫn theo hai hài tử đi xem xiếc khi.

Hắn bèn không nhịn được thở dài: "Được rồi, đi, ba huynh đệ độc thân chúng ta đi xem xiếc khỉ!"

Thấy hẳn đi rồi, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được cười: "Tam ca tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có nên nhờ mẫu thân giúp tìm mối mai xem mắt không?"

Cố Đại Sơn gật đầu: "Nên xem rồi, hai năm trước cuộc sống trong núi không tốt, không lấy được thê tử, sau đó chạy nạn lại lỡ mất, bây giờ vất vả lắm mới ổn định được, hắn cũng nên tìm cơ hội xem mắt, chờ lúc về ta sẽ nói với mẫu thân một tiếng."

"À, được, đại ca đại tẩu, hai người đi xem đèn lồng cẩn thận, hẹn gặp lại.”

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt liền kéo Tử Du, theo chân hai nam nhân phía trước đi về phía nơi đoán câu đố đèn lồng.

Vừa mới đi đến nơi, nàng đã thấy không ít công tử tiểu thư đang đối mặt với những câu đố đèn lồng suy nghĩ miên man.

Cho đến bây giờ, vẫn chưa có ai đoán đúng năm câu để nhận được một chiếc đèn lồng.

Cố Tâm Nguyệt không nhịn được tò mò, chẳng lẽ câu đố đèn lồng này khó đến vậy à? Hoài Cẩn và Tử Du nhìn thấy một dãy đèn lồng treo bên kia rất đẹp, không nhịn được chạy lại gần.

Tử Du chỉ vào một chiếc đèn lồng hình thỏ, nói với Tống Dập: "Cha, con muốn cái này."

Hoài Cẩn cũng nhẹ nhàng chỉ vào một chiếc đèn lồng hình hổ lớn, nhỏ giọng nói: "Cha, con muốn cái này là được.”

Tống Dập gật đầu từng cái tỏ ý đã nhớ, sau đó hắn lại hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Nàng có muốn chọn một cái không?"

Cố Tâm Nguyệt vừa rồi còn đang lo, nếu Tống Dập không đoán được mười câu, không thắng được hai chiếc đèn lồng, liệu hai hài tử có thất vọng hay không? Lúc này thấy hắn còn hỏi mình có muốn không, nàng vội vàng phất tay: "Ta không cần đâu, cho hai hài tử là được rồi, nếu khó quá thì thôi, lát nữa chúng ta ra phố mua hai chiếc cũng được."

Tống Dập thấy nàng không tin mình, không nhịn được xắn tay áo, lập tức xuống đoán câu đố đèn lồng.

Không lâu sau, Tống Dập liền đoán đúng một mạch năm câu, thuận lợi lấy được cho Tử Du một chiếc đèn lồng hình thỏ.

Sau đó hắn lại tốn thêm chút thời gian, lấy cho Hoài Cẩn một chiếc đèn lồng hình hổ.

Ngay khi Cố Tâm Nguyệt định đi, Tống Dập vẫn đứng im, tiếp tục cúi đầu đoán.

Ngay lúc Tống Dập cúi đầu suy nghĩ miên man, bên đường bỗng truyền đến tiếng náo nhiệt lớn hơn.

Thì ra là có người đang múa lân trên phố, Hoài Cẩn và Tử Du lớn thế này rồi mà vẫn là lần đầu tiên thấy múa lân. Ngay lập tức, sự chú ý của chúng liền chuyển từ chiếc đèn lồng trên tay sang đó.

Thấy hai hài tử đều ngóng cổ muốn xem, Cố Tâm Nguyệt vội vàng nói với Tống Dập: "A Dập, ta đưa hai hài tử đi xem múa lân, lát nữa sẽ quay lại tìm ngươi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 385


Tống Dập đang cúi đầu chăm chú viết đáp án. Đến khi hắn viết xong năm đáp án cuối cùng, ngẩng đầu lên, lại không thấy bóng dáng A Nguyệt và hai hài tử đâu.

Ngược lại có không ít nữ tử lạ vây quanh hắn thì thầm to nhỏ.

Trong lòng Tống Dập nhanh chóng thoáng qua sự hoảng loạn, vội vàng định đứng dậy ởi tìm A Nguyệt và hai hài tử. Nhưng sau lưng bỗng nhiên có người vỗ hắn một cái, tưởng là A Nguyệt, nhưng khi hắn quay đầu lại, thì ra lại là Ngô Phi Vũ.

"Được lắm, tỷ phu, không ngờ ngươi lại có hứng thú thế này, ngày lễ lớn như vậy, lại bỏ mặc tỷ ta, một mình chạy đến đây khoe mẽ! Hừ." Ngô Phi Vũ vừa nghĩ đến cảnh mình vừa nhìn thấy, không nhịn được tức giận thay tỷ tỷ.

Tống Dập nghiêm mặt trừng mắt nhìn hẳn: "Nhanh đi tìm A Nguyệt với ta, nàng ấy và hai hài tử vừa nãy còn ở đây, chỉ chớp mắt, ta ngẩng đầu lên đã không thấy đâu nữa."

Thấy hắn mặt đầy nghiêm trọng, ánh mắt càng trở nên hoảng loạn chưa từng thấy, Ngô Phi Vũ cũng lập tức bất an: "Đi lạc rồi à?"

Sau đó hắn vội vàng ra lệnh cho Trần Khai: "Nhanh lên, dẫn thêm vài người, tìm ở đây!"

Trên phố người đến người đi, dù là Tống Dập cao hơn người khác một cái đầu nhưng tìm người cũng không dễ dàng như vậy.

Chỉ thấy hắn đứng giữa đám đông, mắt đảo qua đảo lại tìm kiếm một cách sốt ruột.

Lúc này, Cố Tâm Nguyệt đang dẫn hai hài tử xem múa lân náo nhiệt trên phố.

Xem một lúc lâu, hai hài tử vẫn chưa thỏa mãn.

Cố Tâm Nguyệt đoán rằng Tống Dập cũng sắp đoán xong năm câu đố, bèn nói với hai hài tử: "Đi nào, chúng ta về tìm cha các con trước, rồi cùng cha đến xem nhé?"

Hai hài tử tuy vẫn còn chưa thỏa mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Tâm Nguyệt nắm tay từng đứa, vừa mới chen qua đám đông, chuẩn bị đi về phía nơi đoán đèn lông, thì thấy Tống Dập ở xa xa trong đám đông, sắc mặt hắn hoảng hốt, dường như đang lo lắng tìm kiếm điều gì đó...

Có phải hắn đến tìm ba mẫu tử bọn họ hay không?

Cố Tâm Nguyệt vội vàng vừa chen qua đám đồng vừa gọi với hắn: "A Dập, chúng ta ở đây."

Hai hài tử cũng đi theo gọi: "Cha ƠI-”

Tống Dập nghe tiếng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy ba mẫu tử. Hắn lập tức đẩy đám đông ra, sải bước đi tới, thấy cả ba người đều bình an vô sự, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn lại không nhịn được nhíu mày, giọng nói mang theo vẻ trách móc: "Ai cho phép các nàng chạy lung tung thế? Nhiều người như vậy, lỡ như lạc nhau thì làm sao?”

Cố Tâm Nguyệt chột dạ sờ mũi: "Lúc chúng ta đi rõ ràng đã nói với ngươi rồi mà, có lẽ ngươi không nghe thấy thôi."

Nghe nàng giải thích như vậy, Tống Dập lập tức mềm lòng: "Ừ, không sao là tốt rồi."

"Vậy đèn lồng cha giành được cho mẫu thân đâu?" Tử Du thấy hắn không còn tức giận nữa, liền vội vàng hỏi.

Tống Dập bất lực lắc đầu: "Lúc ta viết xong câu đố, ngẩng đầu lên không thấy bóng dáng các con đâu, liên vội vàng chạy ra tìm các con, còn đâu mà để ý đến đèn lồng chứ?"

"Đi! Bây giờ chúng ta đi lấy lại đi, vất vả lắm mới giành được, không lấy thì phí." Cố Tâm Nguyệt nháy mắt với Tử Du.

"Ừ, đi thôi."

Bốn người nhà lại quay trở lại nơi đoán đèn lồng.

Vừa rồi có không ít thiếu nữ rủ nhau đến đây ngắm đèn lồng, đoán đèn lồng, khi nhìn thấy Tống Dập, mọi người đều không khỏi đỏ mặt, thấy hắn tài hoa hơn người, càng không màng đến sự e thẹn mà vây quanh hẳn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 386


Thấy hắn bỗng nhiên lại chạy ra ngoài, mọi người dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ chờ, nghĩ rằng một lát nữa hắn có lẽ sẽ quay lại.

Lúc này thấy hắn thực sự quay lại, còn chưa kịp vui mừng thì bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh hắn có một nữ nhân, hai người còn nắm tay hai hài tử.

Bọn họ lập tức ngây người.

Nhưng sau khi nhìn rõ dung mạo của người bên cạnh hắn, ai nấy đều cảm thấy mình không bằng, liền quay đầu bỏ đi.

Trước quây đoán đèn lồng vốn chật như nêm cối, bỗng nhiên trở nên vắng vẻ hẳn.

Tống Dập vội vàng bước lên giúp Cố Tâm Nguyệt đòi đèn lồng, Cố Tâm Nguyệt nhìn ngắm một hồi, học theo Tử Du chọn một chiếc đèn hình con thỏ, bốn người lúc này mới chuẩn bị về nhà.

Không xa, Ngô Phi Vũ vẫn đang vội vàng giúp tìm tỷ tỷ và hai hài tử.

Lúc hắn đang mệt đến toát mồ hôi hột, tìm khắp nơi gần đó đều không thấy bóng dáng ba người, một dự cảm không lành bỗng nhiên ập đến.

Lúc hắn đang định đến tìm Tống Dập bàn bạc đi báo quan nhờ người đến tìm cùng, thì thấy một nhà bốn người đang vui vẻ xách đèn lồng đi dạo phố, Ngô Phi Vũ lập tức bước lên bất mãn nói: "Tỷ phu, ngươi đã tìm được người tại sao lại không nói với ta một tiếng?"

Thấy vẻ mặt giận dữ của hắn, Tống Dập không khỏi chột dạ sờ mũi: "Ta cũng vừa mới tìm thấy bọn họ, đang định đi tìm ngươi nói một tiếng."

Ngô Phi Vũ bán tín bán nghi nhìn hắn: "Thật không?"

Sau đó hẳn lại nhìn hai hài tử: "Những gì cha các ngươi nói có thật không?”

Chưa chờ Tử Du mở miệng, Hoài Cẩn đã vội vàng nói: "Đúng vậy, cha đang định dẫn chúng ta đến tìm cữu cữu, vừa khéo lại gặp được cữu cữu.”" Đang bị Tống Dập nắm tay, Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, không khỏi dùng sức véo mạnh vào lòng bàn tay Tống Dập, nam nhân này tự nói dối thì thôi đi, giờ còn dạy hư cả Hoài Cẩn nói dối?

Thật đúng là cha nào con nấy.

Nếu không phải vừa rồi tình cờ gặp Phi Vũ, có lẽ bốn người lúc này đã trên đường về nhà.

Đâu phải là đi tìm hắn, mà quên mất hắn còn đúng hơn!

Ngô Phi Vũ nghe xong lời Hoài Cẩn nói, lập tức vui mừng cười nói: "Tìm được người là tốt rồi, không sao là tốt rồi, mau đưa các hài tử về nghỉ ngơi đi, ngày mai thư viện phải học rồi, đúng rồi, ngày mai cửa hàng có mở cửa không?" Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, ngày mai cửa hàng cũng mở cửa bán hàng."

"Vậy thì tốt quá, vậy trưa mai ta sẽ qua." Ngô Phi Vũ nói.

"Được, ngày mai sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho các ngươi." Cố Tâm Nguyệt cũng bắt đầu chột dạ, đành phải tỏ ý sẽ làm nhiều đồ ăn ngon để bù đắp cho hẳn. ...

Ngày hôm sau, đúng là ngày 16 tháng giêng.

Quán lẩu Tứ Xuyên nhà họ Cố và thư viện Thanh Giang cũng mở cửa trong ngày này, cuộc sống lại trở về quỹ đạo bình thường.

Còn trong phủ Thanh Châu, Ngô Vĩnh Xương cũng đang trên đường trở về.

Trong khi phu nhân Lâm Thị vẫn dẫn theo một đôi nhi nữ ở lại kinh thành, một là bà ta lo lắng phủ Thanh Châu vẫn chịu ảnh hưởng của thiên tai, ăn không ngon ngủ không yên. Hai là ở lại kinh thành, bà ta còn có thể giúp phu quân mình vun vén quan hệ.

Chuyến đi báo cáo công tác này, ông ta không những không có một phần thưởng nào, ngược lại còn bị mắng không ít.

Thanh Châu vốn là một châu lớn vê trồng trọt, trong đợt thiên tai này, bọn họ không những không tiếp nhận dân lưu vong từ phương Bắc. Mà ngay từ khi thiên tai mới bùng phát, nơi này đã lập tức đóng chặt cửa phủ thành, mặc cho dân lưu vong bên ngoài c.h.ế.t đói khắp nơi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 387


Ngay cả nông hộ địa phương cũng lần lượt bất lực di cư về phương Nam, khiến phần lớn ruộng đất hiện nay đều bỏ hoang.

Người trồng trọt ít, người nộp thuế cũng ít đi.

Dân lưu vong vốn di cư về phương Nam, đến phương Nam lại gặp phải mưa lớn liên miên, tình hình càng thêm thảm thương.

Phương Nam vốn đã tự lo không xuể sau trận mưa lớn, lại còn phải tiếp nhận nhiều dân lưu vong từ phương Bắc như vậy, đương nhiên là đầy rẫy lời oán thán, không ngừng gửi tấu chương cầu cứu về kinh thành, khiến trên dưới triều đình đều phiền lòng.

Ngô Vĩnh Xương liên tiếp bị khiển trách mấy lần, lại bị cảnh cáo sau khi vào xuân, nhất định phải phát triển mạnh nông nghiệp, yên ổn dân lưu vong xung quanh, lấy nông nghiệp làm nền tảng cho phủ Thanh Châu.

Chính trong tâm trạng vừa sợ hãi vừa lo lắng như vậy, Ngô Vĩnh Xương mới miễn cưỡng ở lại kinh thành mấy ngày.

Chờ đến khi tuyết trên đường tan hết, hắn liền lập tức chạy về.

Vì triều đình đã nói như vậy, ông ta định sau khi trở về sẽ lập tức làm hộ khẩu cho những người dân lưu vong tạm thời định cư ở các thôn ngoài thành, để bọn họ chính thức ổn định tại phủ Thanh Châu, đây là việc lớn đầu tiên.

Chờ đến khi ổn định dân lưu vong, tiếp theo ông ta vẫn phải tiếp tục phát hạt giống, khuyến khích mọi người khai hoang trồng trọt nhiều hơn.

Chờ đến khi Ngô Vĩnh Xương vừa mới về đến, ông ta vội vàng tắm rửa sạch sẽ, gọi quản gia đến hỏi chuyện.

Khi nghe nói Ngô Phi Vũ làm loạn vườn cây ăn quả trong phủ, dẫn người đào trộm một lượng lớn cây giống mới ươm, ông ta không khỏi nổi trận lôi đình.

Ông ta vốn định năm nay sẽ tập trung nhân lực ở các trang trại, trồng trọt và chăm sóc cây ăn quả thật tốt, ai ngờ đứa con bất hiếu này nhân lúc ông ta không có nhà lại bắt đầu gây chuyện.

Không chờ ăn cơm xong, ông ta liên hét lên với quản gia: "Đi gọi nó đến đây cho tal"

"Bẩm đại nhân, đại thiếu gia vẫn chưa tan học, ước chừng còn một lúc nữa." Quản gia thành thật trả lời.

“Cũng không nhìn xem bây giờ là giờ nào rồi, trời đã tối đen như vậy rồi? Thư viện Thanh Giang từ bao giờ lại tan học muộn như vậy?”

"Bẩm đại nhân, từ sau mùng hai Tết, thiếu gia vẫn luôn chuyên tâm đèn sách, mỗi ngày đều đến nhà đồng học để cùng nhau học, nói là muốn tham gia kỳ thi viện vào tháng sau, cho nên giờ này, e rằng sau khi tan học cũng đến nhà đồng học để cùng nhau học tiếp."

Nghe quản gia giải thích xong, vẻ mặt Ngô Vĩnh Xương không khỏi dịu lại.

Trước đó ông ta còn lo lắng trong dịp Tết để một mình hắn ở lại phủ thành, sợ hắn không kiêng nể gì, ngày ngày ra ngoài gây họa.

Ban đầu, ông ta cũng định đưa hắn đến kinh thành nhưng không ngờ hắn nhất quyết không chịu, bất đắc dĩ đành phải để lại một người hầu cho hắn.

Trong lòng ông ta nghĩ chỉ cần hắn không gây họa lớn là được, không ngờ hắn lại chăm chỉ như vậy? Mùng hai Tết đã bắt đầu ngày ngày đọc sách?

Nhưng nghĩ đến biểu hiện của hắn mấy năm trước, trong lòng ông ta vẫn còn nghỉ ngờ, bèn mở lời dặn dò: "Nếu vậy, lát nữa khi nó về, ngươi dẫn nó đến gặp ta, ta sẽ đích thân kiểm tra nó."

"Vâng, lão gia." Vương quản gia nói xong, lập tức đi ra tiền viện, chuẩn bị chờ chờ Ngô đại thiếu gia. ....

Hôm nay, Ngô Phi Vũ vẫn như thường lệ.

Tan học xong, hẳn đi đến tiệm trước, dùng bữa trưa xong, lại đến nhà họ Cố nhờ tỷ phu chỉ bảo học vấn một lúc.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 388


Nhớ ra hôm nay hình như là ngày phụ thân trở về, hắn bèn vội vàng đứng dậy, dẫn theo Trần Khai về phủ.

Ai ngờ vừa về đến phủ, hắn lập tức bị Vương quản gia bắt gặp: "Đại thiếu gia, ngươi về rồi à? Lão gia chờ ngươi ở thư phòng nửa ngày rồi, ngươi mau theo ta đến đó đi."

Ngô Phi Vũ nghe xong, không khỏi có chút chột dạ, nhỏ giọng hỏi: "Vương bá, phụ thân có nói gì không?”

"Ta nói với lão gia rằng dạo này ngươi chăm chỉ học hành, ngày nào cũng đến nhà đồng học để cùng nhau học, e rằng lão gia muốn kiểm tra học vấn của ngươi." Vương quản gia cũng nhỏ giọng nói với hắn, sau đó do dự một chút, lại nói: "Đại thiếu gia, chuyện vườn cây ăn quả, lão gia cũng đã biết, lát nữa ngươi nhớ nói rõ ràng với lão gia, đừng hành động thiếu suy nghĩ. "

Ngô Phi Vũ nghe xong, trong lòng đã hiểu rõ.

Đến thư phòng, hai cha con còn chưa kịp hàn huyên đôi câu, Ngô Vĩnh Xương đã không kìm được tính nóng nảy, chất vấn hắn: "Ta nghe nói trước đó ngươi phái người đến trang viên mẫu thân ngươi để lại, ngang ngược đào mất một số cây ăn quả, ngươi có biết lỗi không?”

Ngô Phi Vũ nghe xong, không khỏi cười khẩy một tiếng: "Phụ thân cũng nói đây là trang viên mẫu thân con để lại, lẽ nào con không được động vào à? Chẳng lẽ bây giờ để kế mẫu giúp quản lý, con lại không được động vào?”

"Hỗn xược, tại sao ngươi lại dám nói như vậy với mẫu thân hiện giờ của ngươi!" Ngô Vĩnh Xương đập bàn đứng dậy.

Sau đó nhận ra mình hơi nóng nảy, ông ta bèn dịu giọng: "Trang trại đó vốn là của mẫu thân ngươi, sau này đương nhiên sẽ là của ngươi, kế mẫu ngươi chỉ là thấy ngươi còn nhỏ, ta lại bận công vụ, nàng ấy mới tốt bụng giúp ngươi quản lý mà thôi."

Ngô Phi Vũ thấy ông ta vẫn không hề cảnh giác với Lâm Thị, hắn không khỏi nghĩ đến bản thân mình mấy tháng trước cũng vậy.

Xem ra Lâm thị này quả thực rất biết lấy lòng người.

Nghĩ đến lời Tống Dập dặn dò trước đó cùng với tỷ tỷ và hai hài tử, hắn không khỏi buông lỏng nắm đấm, nhẫn nhịn một chút để thành đại sự.

Hắn bèn dịu giọng: "Phụ thân, vừa rồi người cũng nói con trước kia còn nhỏ, giờ con đã lớn rồi, cũng đến lúc học cách quản lý gia sản mẫu thân con để lại."

Ngô Vĩnh Xương thấy hắn đã mềm mỏng, đương nhiên ông ta không còn gì để nói, bèn đáp: "Chờ ngươi thi đỗ rồi hãy nói." "Phụ thân, con đã quyết định tham gia kỳ thi viện tháng sau, nếu con thi đỗ, xin phụ thân đừng nuốt lời." Ngô Phi Vũ xác nhận.

"Được, ta đã nói là làm." Ngô Vĩnh Xương khẳng định chắc nịch.

Có lời hứa của phụ thân, tháng tiếp theo, Ngô Phi Vũ ngoài ăn ngủ ra thì chỉ có đọc sách, khiến cả phủ từ trên xuống dưới đều tưởng hắn bị ma nhập. ...

Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua, ngày thi viện cũng đến.

Sáng sớm, Cố Tâm Nguyệt đã dậy sớm bắt đầu bận rộn.

Cả nhà cũng nghiêm túc chờ đợi, mọi việc đều lấy kỳ thi làm trọng.

Sau khi ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt liền dẫn theo hai hài tử cùng đưa Tống Dập đi thi viện.

Kỳ thi viện lần này chọn địa điểm thi chính là thư viện Thanh Giang, mọi người đi sớm, thong thả đi đến cổng thư viện.

Cố Tâm Nguyệt thấy dáng vẻ tự tin của Tống Dập, nàng cũng không cần dặn dò gì, huống chỉ đây chỉ là bước đầu tiên trong vạn dặm trường chinh của Tống Dập.

Chờ tận mắt nhìn thấy Tống Dập vào thư viện, Cố Tâm Nguyệt mới định tiện đường dẫn hai hài tử đến tiệm xem một chút. Ai ngờ nàng vừa quay người, đã thấy Ngô Phi Vũ cũng vừa đến bằng xe ngựa.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 389


Thấy tỷ tỷ dẫn theo hai hài tử, Ngô Phi Vũ vội vàng bước lên: "Tỷ phu đã vào rồi à?"

"Ừm, ngươi cũng vào đi, lát nữa là bắt đầu rồi." Cố Tâm Nguyệt vội vàng thúc giục.

"Được." Ngô Phi Vũ cười với nàng một cái, sau đó kiên định nói: "Tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức, cũng phải thi đỗ, chờ ta lấy lại được sản nghiệp của mẫu thân, tỷ giúp ta quản lý có được không?"

Cố Tâm Nguyệt ngơ ra một lát: "Chuyện này... sao ta có thể giúp ngươi quản lý tài sản được?"

Ngô Phi Vũ thấy nàng không hiểu liền vội vàng đổi giọng giải thích: "Bản thân khối tài sản này vốn có một nửa là của tỷ tỷ ta, dù tỷ tỷ không còn nữa thì chia cho hai hài tử cũng là lẽ thường tình thôi nhỉ?"

Cố Tâm Nguyệt định thần lại, cười nói: "Chuyện này chờ sau khi thi xong rồi tính tiếp, ta cũng phải hỏi ý tỷ phu ngươi."

"Được." Ngô Phi Vũ gật đầu, sau đó quay người đi vào thư viện.

Cố Tâm Nguyệt thấy bóng lưng của hắn đi vào có mấy phần hào hùng hy sinh. Nghĩ đến việc hắn mấy ngày nay ôn tập vất vả, có lẽ hắn làm vậy là để lấy lại sản nghiệp của mẫu thân hắn?

Nàng không khỏi có chút xúc động, vội vàng hét về phía bóng lưng của hắn: "Phi Vũ, cố lên!"

Ngô Phi Vũ bị nàng hét đến ngẩn người, nhưng nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ và hai hài tử, có lẽ nàng là đang cổ vũ hắn. Hắn bèn vẫy tay với bọn họ, đáp lại: "Ta sẽ cối"

Kỳ thi viện phải thi hai vòng, một vòng chính thức, một vòng phúc khảo.

Mỗi vòng đều phải thi cả ngày.

Vì vậy, lúc mọi người thi xong ra ngoài đã là chiều tối ngày hôm sau.

Lúc này, không ít người nhà của các sĩ tử đều đứng chờ ở cửa, ngóng về phía cổng lớn của thư viện Thanh Giang.

Vì vậy, tiệm lẩu của nhà họ Cố vào buổi chiều hôm đó cũng đặc biệt đông khách.

Cố Tâm Nguyệt cũng đang định bận rộn xong sẽ nhanh chóng ra cửa xem Tống Dập đã ra chưa, ai ngờ việc trên tay còn chưa làm xong, Tống Dập đã đi ra từ cổng thư viện.

Cùng hắn đi ra còn có Ngô Phi Vũ và Lý Văn Tài.

Mọi người thi xong đều rất thoải mái, vừa đi vừa nói cười.

Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa, Ngô Phi Vũ đã thấy xe ngựa của Ngô tri phủ đỗ ở bên trái cổng.

Lúc này, Ngô Phi Vũ muốn nhắc nhở Tống Dập cũng đã không kịp.

Nhất cử nhất động của Tống Dập đều lọt vào mắt Ngô tri phủ. Tống Dập bị đụng trúng nhưng trên mặt hắn không hề có chút hoảng loạn nào, thấy ông ta nhận ra mình, hắn chỉ hơi chắp tay gật đầu, rồi thôi.

Còn Ngô Phi Vũ cũng không ngờ hôm nay cha mình lại bị trúng tà, thế mà ông ta lại giống như những người cha bình thường khác đứng chờ ở cửa.

Nghĩ đến việc Tống Dập có thể đã bị ông ta nhìn thấy, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng lên xe ngựa.

"Cha, hôm nay cha đến đây làm gì? Ở đây đông người, chúng ta mau về thôi." Nói xong, Ngô Phi Vũ vội vàng buông rèm xe ngựa xuống rồi hét lên với người đánh xe. "Hừ, sao nào? Ta không thể đến đón con à? Nếu hôm nay ta không tiện đường đến đây, con còn định giấu ta đến bao giờ?"

Ngô Phi Vũ không muốn dây dưa nhiều với cha mình về chuyện này, tránh gây thêm rắc rối, khiến tỷ phu khó xử, hắn chỉ tùy tiện đáp lại một câu: "Chỉ tình cờ gặp thôi, không thân lắm, chỉ là tại sao cha lại không ưa hắn như vậy?"

Ngô Vĩnh Xương thấy vẻ mặt hắn thoải mái, dường như không hề bận tâm, không khỏi nói thêm vài câu: "Kẻ này tâm địa không ngay, chỉ dựa vào một khuôn mặt đẹp đã hại tỷ tỷ con thê thảm! Sau này đừng qua lại với hắn nữa!"
 
Back
Top Bottom