Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 190


Nửa buổi, đám cướp thấy không chiếm được lợi gì, liền quay đầu bỏ chạy.

Đợi người đi hết, trưởng thôn bắt đầu điểm danh.

Có hơn chục tráng đỉnh bị thương nhẹ, may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Đếm đến cuối cùng, mọi người phát hiện trong đám đông thiếu mất ba cô gái.

Một là Nhị Nị, một là Dương Tuyết Cầm, ngoài ra còn có một cô gái thường đi cùng nàng.

Có lẽ nhân lúc hỗn loạn, bọn họ đã bị bắt cóc đi mất. Trong đám người lại bùng lên tiếng khóc: "Con gái của ta ơi, con gái bất hạnh của ta."

"Trưởng thôn, các người mau phái người đi đuổi theo, bọn cướp vẫn chưa đi xa!"

"Đuổi thế nào? Đuổi bằng gì? Chúng ta đã bị thương nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều đi chịu c.h.ế.t vô ích hay à?" Trưởng thôn chán nản ngồi xuống một bên, che mặt không nói.

Thấy người đi rồi, Tống Dập vội vàng kéo rèm lều lên.

Thấy Cố Tâm Nguyệt dẫn theo hai hài tử đều bình an vô sự chui ra ngoài, hắn không khỏi có chút sợ hãi, thở phào nhẹ nhõm, may mà không có chuyện gì. Tống Dập hướng về phía Hứa Thị mở lời cầu xin: "Mẫu thân, một lát nữa làm phiền mẫu thân lại giúp Tâm Nguyệt bôi chút tro nồi lên mặt, an toàn là trên hết."

Hứa Thị vỗ tay: "Được, cứ giao cho ta, chuyện này ta giỏi lắm."

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan, hai người phụ nữ da trắng nhất cả đoàn, trong chốc lát đã bị bôi thành hắc châu.

Cố Tâm Nguyệt: Được rồi, an toàn là trên hết.

Sau chuyện xảy ra vào buổi sáng, rõ ràng mọi người không còn tâm lý may mắn như ngày hôm qua nữa.

Không khí trong đoàn cũng trở nên ảm đạm. Ăn bữa sáng đơn giản xong, mọi người lại tiếp tục lên đường.

Bên phía nhà họ Cố cũng đang thầm mừng may mắn, may mà bọn họ đã sớm quyết định sẽ đi vào núi.

Mặc dù tình hình trong núi chưa biết thế nào nhưng sự nguy hiểm của việc chạy nạn này thì bọn họ đã được nếm trải.

Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, đã xảy ra chuyện dân lưu vong cướp lương thực và cướp nữ nhân

Đợi đến khi đoàn dân lưu vong lớn hơn, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, còn chưa biết khi đến phủ Thanh Châu, thái độ của phủ nha bên đó như thế nào, liệu bọn họ có cho những người này vào thành hay không hay sẽ để bọn họ đi về phía nam?...

Lại đi thêm một ngày nữa.

Trước khi trời tối, đoàn người cuối cùng cũng đến ngoại thành phủ Thanh Châu cách đó hơn mười dặm.

Người nhà họ Cố vẫn định dựng trại ngoài thành một đêm, đợi sáng mai dò la tin tức về phủ Thanh Châu, rồi vào núi cũng không muộn.

Sáng hôm sau.

Tống Dập dẫn theo Cố Tam Thanh, theo chân mấy người thôn dân do trưởng thôn tổ chức đến thành phủ Thanh Châu dò la tin tức.

Tống Phú Quý cũng có mặt trong đoàn.

Dọc đường, không ngừng có những người dân lưu vong trông giống như đến từ phương Bắc đổ về thành phủ Thanh Châu.

Mặc dù có Cố Nhị Dũng canh giữ, hai người vẫn rất lo lắng, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.

Đợi đến khi mấy người đến ngoại thành phủ Thanh Châu, dùng chút bạc, tìm lính canh dò hỏi tin tức, mọi người không khỏi như bị dội một gáo nước lạnh.

Đúng như dự đoán, thành phủ Thanh Châu hiện nay đóng chặt cổng, không một dân lưu vong nào được vào.

Hơn nữa bọn họ còn nói rõ, bất kỳ ai cũng không được tự ý rời khỏi thôn trang của mình, không được chạy lung tung, cũng không thể lấy được giấy thông hành đi về phía nam.

Nói cách khác, nếu mọi người muốn đi về phía nam để chạy nạn, thì ngay cả quan lộ cũng không thể đi, nếu bị bắt được thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 191


Như vậy, nếu mọi người muốn chạy nạn thì phải vượt núi băng rừng trốn đến miền nam, hoặc là chờ đến khi một lượng lớn dân lưu vong ở phương bắc kéo đến, rồi cùng nhau đi về phía nam.

Đến lúc đó người đông hỗn loạn, pháp luật không trừng phạt được hết mọi người, quan phủ cũng không bắt hết được.

Một nhóm người ủ rũ đi vê.

Tống Dập và Cố Tam Thanh thì vẫn ổn, hai người vốn đã biết trước sẽ không dễ dàng như vậy.

Bọn họ đến đây chỉ để dò la tin tức, xem tình hình hiện tại thế nào. Thấy mấy người dùng bạc mà vẫn bị ăn quả đắng, mấy người ở bên ngoài thành vẫn luôn lảng vảng gần đó nhìn thấy, không khỏi mắt sáng lên đi tới.

"Hỏi thăm một chút, các ngươi có muốn vào thành phủ Thanh Châu không?" Người đứng đầu lịch sự hỏi.

Tống Dập kéo Cố Tam Thanh cảnh giác lùi lại phía sau.

"Đừng sợ, chúng ta đến đây để giúp các ngươi." Một người khác có đôi mắt gian xảo nói: "Chúng ta ở ngay bên ngoài thành này, nếu các ngươi muốn vào thành, hãy dẫn theo gia đình của mình, mỗi người dùng mười cân lương thực là tiền công, đảm bảo sẽ để các ngươi vào thành, vào rồi còn có thể đảm bảo cho các người tìm được việc làm thêm."

Những người còn lại nghe vậy, có thể đảm bảo vào thành, ánh mắt mọi người không khỏi sáng lên.

"Thật sự có thể đảm bảo vào thành à? Mỗi người mười cân lương thực cũng không nhiều, các ngươi làm vậy để làm gì?"

"Để làm gì?" Người đứng đầu cười nói: "Những người trong thành này đã chạy gần hết rồi, mấy tửu lâu trong thành chúng ta đang thiếu người làm việc, thế nên, đành phải phái chúng ta ra đây tuyển người, chúng ta cũng thấy các ngươi chân tay nhanh nhẹn, nếu không thì người bình thường chúng ta cũng không cần."

"Ồ? Tửu lâu tuyển người?" Tống Dập lên tiếng hỏi: "Tửu lâu các ngươi nói có phải là do Tần thiếu gia mở không? Xin hỏi Tần thiếu giá có ở phủ Thanh Châu không?"

"Ồ ồ, đúng đúng, chính là tửu lâu nhà họ Tần." Người đứng đầu đảo mắt, không ngờ đối phương lại biết nhân vật nổi tiếng ở phủ Thanh Châu này, hắn vội vàng bịa chuyện: "Chúng ta chính là do Tần công tử phái đến, Tần công tử đang đợi chúng ta tuyển người đến tửu lâu."

"Thật à? Ta nhớ bên cạnh Tần tam thiếu gia vẫn luôn là A Phi lo liệu mà? Sao lại phái các ngươi đến?" Tống Dập tiếp tục hỏi.

"Ngươi nói A Phi à, mấy hôm nay hắn bận nên Tần tam thiếu gia mới cho chúng ta đến." Người đó tiếp tục bịa.

Tống Dập cười lạnh một tiếng: "Nếu vậy, chúng ta về cân nhắc trước đã, cần thì sẽ quay lại."

"Tất nhiên, các ngươi về chuẩn bị, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn là có thể dẫn đến, mỗi người mười cân lương thực, đảm bảo vào thành!" Thấy mấy người đi xa, người đó còn không quên hét lớn.

Trưởng thôn thấy Tống Dập hỏi mãi, tưởng hắn thật sự muốn đi, không khỏi nhíu mày: "Tống Dập, người đó nói có sách mách có chứng, ngươi thấy có đáng tin không?”

"Hoàn toàn không đáng tin, theo như ta biết, có lẽ lúc này Tần công tử đang ở kinh thành, không thể ở phủ Thanh Châu được, hơn nữa người bên cạnh hắn cũng không phải tên A Phi, ta chỉ thử dò xét thôi." Tống Dập khẳng định chắc nịch.

"Mặc dù không biết mục đích của bọn họ là gì nhưng các ngươi ngàn vạn lần đừng tin, nếu không sợ rằng có đi mà không có về." Tống Dập không yên tâm, lại tiếp tục dặn dò.

"Tất nhiên, tất nhiên, ta cũng sẽ nói với mọi người, chuyện này tuyệt đối không thể tin." Trưởng thôn hứa hẹn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 192


Đợi mấy người trở về đội ngũ, mấy người vừa nãy không bày tỏ ý kiến, trong đó có Tống Phú Quý, vội vàng thu dọn đồ đạc đứng dậy định đi.

Trưởng thôn thấy vậy, vội vàng ngăn lại: "Các ngươi định làm gì?”

"Trưởng thôn, chúng tôi định đi tìm người vừa nãy để thử vận may, dù sao ở lại cũng chỉ chết, không bằng vào thành xem sao."

"Vừa nãy Tống Dập đã nói rồi, mấy người đó rõ ràng là lừa đảo, tại sao các người còn không nghe?”

"Tống Dập? Hừ, ta thấy bọn họ muốn tự mình vào thành tìm Tần công tử, đừng tưởng chúng ta không biết, Tân công tử đang mở tửu lâu ở phủ Thanh Châu, người đó nói không sai chút nào, chuyện này đều đúng." Tống Phú Quý cũng lên tiếng chế giễu.

Rõ ràng hắn đã quên mất chuyện mình từng bị đánh.

Dù sao thì người quyền quý cũng hay quên lắm.

Đã qua lâu như vậy, ai mà nhớ đến hắn chứ?

Tống Phú Quý ôm tâm lý may rủi, vội vàng bảo Lưu Thị dẫn nhi tử dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị vào thành.

Dù sao thì trong tay hắn vẫn có thể lấy ra được 30 cân lương thực. Đến lúc vào thành, bọn họ sẽ không lo thiếu ăn.

Trưởng thôn thấy mấy người hoàn toàn không nghe lời khuyên, tức giận dậm chân: “Các ngươi đi rồi thì đừng trách chúng ta không nhắc nhở!"

"Được, ngươi đi đường quang của ngươi, chúng ta đi câu độc mộc của chúng ta, kiếp sau gặp lại."

Trưởng thôn bị mấy người làm cho tức đến nói không nên lời, một lúc sau hắn mới hỏi Tống Dập: "Tống Dập à, các ngươi định tính sao đây? Không lấy được giấy thông hành, quan đạo cũng không đi được, đường đến phương Nam xa xôi, phải làm thế nào?"

Tống Dập không muốn nói cho bọn họ biết kế hoạch của mình, bèn nói: "Nếu vậy, muốn đến phương nam, chỉ có thể chọn cách vượt núi băng rừng đi đường núi, hoặc là đợi đến khi lượng lớn dân tị nạn ở phương bắc tràn vào, các ngươi trà trộn vào đó đi cùng, có lẽ có thể tìm được đường sống."

Trưởng thôn nghe vậy: "Chúng ta? Ý ngươi là vẫn không đi cùng chúng ta à?”

Tống Dập lắc đầu: "Chúng ta muốn chọn đường núi, e rằng không cùng đường với các ngươi."

"Vào núi à? Dãy núi Đại Thanh Sơn này kéo dài như vậy, đi đến bao giờ mới tới đích? Hơn nữa các ngươi đừng quên trong núi này có người man di đấy, không bằng ở lại cùng nhau đợi dân tị nạn đi." Trưởng thôn lên tiếng đề nghị.

"Không cần, chúng ta vẫn nên tách ra đi." Tống Dập từ chối.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hắn đã thấy quá nhiều sự đáng sợ của bản chất con người.

Nhà họ Cố từ trên xuống dưới đều kiên quyết ủng hộ quyết định vào núi, càng không thể đợi dân tị nạn ở phương bắc đến cùng lên đường.

Đến lúc đó, không biết điều gì đang chờ đợi mình.

Đường dài thăm thẳm, ngay cả phủ Thanh Châu trước cửa nhà còn như vậy, liệu những nơi khác có thể tiếp nhận dân tị nạn không?

Vậy thì, không bằng xuất phát vào núi sớm.

Trưởng thôn thấy người nhà họ Cố đã quyết định, cũng không tiện nài ép: "Được rồi, các ngươi cẩn thận mọi việc, chúng ta bị thương không ít, vừa hay cũng nghỉ ngơi ở đây hai ngày chờ đợi dân tị nạn ở phương bắc đến rồi cùng lên đường."

"Được, hy vọng sau này có cơ hội gặp lại. `...

Đội xe nhà họ Cố lại lên đường, mọi người đi dọc theo con đường hoang vắng bên ngoài thành khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đến một khu rừng rậm rạp. Tống Dập và Cố Nhị Dũng nhìn nhau, đồng thanh nói: "Chắc lối vào là ở đây."

"Mọi người buộc chặt ống quần rồi hãy vào, tránh rắn, chuột, côn trùng bò vào người. "
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 193


"Thời tiết ấm dần, động vật trong rừng có thể đã bắt đầu hoạt động, cộng thêm thức ăn trên núi ít ởi, động vật mùa xuân sẽ hung dữ hơn."

Lời dặn dò của hai người vừa dứt, những người còn lại nhanh chóng lấy những dải vải và dây thừng đã chuẩn bị trước đó ra, nhanh chóng buộc chặt ống quần của mọi người.

Cố Tâm Nguyệt lại lấy ra thuốc bột đuổi côn trùng đã phối ở tiệm thuốc trước đó, rắc đều lên mấy chiếc xe.

Nàng lại lấy ra mấy sợi dây thừng làm bằng ngải cứu, đốt lên rồi treo lên tay lái.

Mùi nồng nặc có thể khiến rắn rết tránh xa.

Cố Nhị Dũng cầm gậy gỗ, đi đầu mở đường.

Hắn liên tục đập vào bụi cỏ hai bên.

Càng đi vào, ánh sáng càng trở nên tối tăm.

Rõ ràng đã sắp đến giữa trưa nhưng mặt trời lại càng lúc càng nhỏ.

"Nhị ca, chắc chẵắn là đi đúng đường chứ?" Cố Tam Thanh nhìn thấy khu rừng trước mắt thì da đầu tê dại, cảm thấy đi tới đi lui thì cảnh vật xung quanh đều giống nhau. Hắn không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ bọn họ đi nhầm đường rồi à?

Tống Dập lên tiếng giải thích: "Rừng bên trong càng ngày càng rậm, ánh mặt trời chiếu không vào, có lẽ không sai.

"Chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ một lát trước đã, cứ đi như thế này sợ rằng cơ thể không chịu nổi." Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy cha và mẫu thân đều đã có chút mệt mỏi, sắc mặt của muội muội Thanh Hoan bên cạnh cũng không tốt.

"Được, chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ một lát, đừng mất quá nhiều thời gian, rừng rậm không an toàn, chúng ta phải đi ra ngoài trước khi trời tối."

"Được." Mọi người nhanh chóng tìm một khoảng đất trống, trải bạt dầu, lần lượt ngồi xuống.

Sợ trưa không kịp nhóm lửa nên buổi sang, nàng đã luộc nhiều trứng gà và trứng vịt muối mang theo.

Lúc này nàng lại lấy ra, ăn cùng với bánh bao.

Bánh bao, thật ra nàng vẫn luôn để trong không gian, vừa mới lấy ra không lâu nên còn chưa nguội hẳn.

Lại chấm thêm tương đậu và dưa muối.

Khát thì uống nước ấm trong túi nước.

Bữa trưa tạm thời giải quyết như vậy. Mọi người không dám ở trong rừng quá lâu, ăn no uống đủ xong, mọi người lại đứng dậy tiếp tục lên đường.

"Nhị ca, hai người có muốn xem lại đường đi không, rừng này bốn phía đều giống nhau, lỡ lạc đường thì hôm nay chúng ta không đi ra được mất." Cố Tam Thanh vẫn không yên tâm.

Dù sao thì hắn cũng không có kinh nghiệm gì về loại rừng này.

Xe của Tống Dập dừng lại trước, hắn đi sang một bên quan sát những cây xung quanh.

Cố Tâm Nguyệt đoán hắn đang quan sát thân cây, bởi vì khi ánh nắng mặt trời không rõ ràng, cách nhanh nhất để phân biệt phương hướng trong rừng là xem vỏ cây.

Thường thì vỏ cây nhẫn là hướng nam, còn thô ráp là hướng bắc.

Quả nhiên, Tống Dập giải thích suy đoán của mình cho Cố Tam Thanh.

Ngay khi hắn gật đầu tỏ vẻ nửa hiểu nửa không thì thấy Cố Nhị Dũng đã nhanh nhẹn trèo lên một cây đại thụ.

"Nhị ca, ca làm gì vậy?”

"Đầu óc của đệ chắc là không học được chiêu đó của muội phu, vậy thì ta chỉ đệ một cách đơn giản nhất, cứ trèo lên cây nhìn xuống là biết ngay." Cố Nhị Dũng vừa nói vừA Yênh chóng trèo lên ngọn cây.

Một lát sau, hắn liền hô xuống: "Hướng đi không sai, cứ đi tiếp, rất nhanh sẽ ra khỏi rừng."

"Nhị ca, cách của ca đúng là tuyệt." Cố Tam Thanh cười nói.

Mặc dù cách làm có phần thô lỗ nhưng đơn giản, thô bạo mà hiệu quả.

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt nhìn nhau cười, cũng không nhịn được mà bật cười.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 194


Không khí căng thẳng vừa rồi đã được giải tỏa đôi chút, nghe nói hướng đi không sai, mọi người càng thêm tự tin.

Đoàn người tiếp tục lên đường.

Trên đường đi, mọi người đều không dám dừng lại quá lâu.

Nếu thực sự quá mệt thì nghỉ tại chỗ một lát, uống hai ngụm nước.

Cố Tâm Nguyệt lo lắng mọi người tiêu hao thể lực quá nhiều, nàng lại lấy ra một ít kẹo cho mọi người ngậm trong miệng ăn hai viên.

Cũng coi như bổ sung thêm chút năng lượng.

Mà bữa trưa, mọi người vốn đã ăn mặn nên không cần bổ sung thêm muối nữa.

Nhìn thấy trời càng lúc càng tối, mọi người đi đến nỗi chân đã có chút bồng bềnh.

Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khoảng đất trống lớn bên ngoài rừng không xa.

Cuối cùng bọn họ cũng đã ra khỏi rừng!

Phía trước là một dãy núi trùng điệp, phía sau là rừng, còn bãi cỏ trống trải này vừa vặn là địa điểm cắm trại lý tưởng.

Các nam nhân không kịp nghỉ ngơi, nhanh chóng tìm được nguồn nước.

Mọi người lại chọn một khoảng đất trống tương đối bằng phẳng cách nguồn nước một khoảng.

"Tối nay cắm trại ở đây." Tống Dập lên tiếng.

"Tại sao không đi về phía bờ sông một chút? Buổi tối lấy nước cũng tiện hơn." Cố Tam Thanh và Cố Tiểu Võ đi phía sau đồng thanh hỏi.

"Nước sông ngoài trời nói lớn là lớn, nửa đêm nước lớn thì sợ không chạy thoát được." Cố Nhị Dũng cười giải thích.

Quả nhiên hai người vẫn còn quá trẻ, nhân cơ hội này cũng để hai người học hỏi thêm.

Cố Tam Thanh và Cố Tiểu Võ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã được dạy bảo. Một lát sau, mấy nam nhân lại tìm ra lều trại, bắt đầu dựng lên.

Cố Tâm Nguyệt thì cùng Tống Thanh Hoan và Hứa Thị lo liệu bữa tối.

Trương Thị cảm thấy mình nhàn rỗi hai ngày nay thật khó chịu, nhưng mọi người lại không cho nàng ấy làm việc, nàng ấy đành phải đi dạo xung quanh, xem có loại rau dại nào có thể nấu được không.

Mặc dù trưa nay mọi người đã ăn không ít nhưng đồ ăn quá khô.

Đến tối, nhiệt độ giảm đi đáng kể, mọi người muốn ăn đồ nóng.

Cố Tâm Nguyệt đun một nồi nước lớn, trước tiên, nàng múc một ít ra đổ đầy bình nước.

Nước là do nhị ca múc từ sông lên, mặc dù nước sông ở đây rất trong nhưng Cố Tâm Nguyệt vẫn nhân mọi người không chú ý đổi thành nước trong bình nước từ không gian.

Dù sao thì ăn uống vẫn nên cẩn thận một chút.

Còn nước sông, lát nữa nàng sẽ đun sôi để mọi người ngâm chân thì cũng không tệ.

Sau khi đổ đầy bình nước, vẫn còn thừa hơn nửa nồi nước nóng.

Cố Tâm Nguyệt định tối nay sẽ nấu một nồi mì thập cẩm, nấu rất tiện, ăn súp cũng rất thoải mái. Mì là mì sợi nàng mang theo trên xe.

Nàng cho thêm dưa cải muối, thịt muối, trứng, rau dại tươi, tóm lại là có gì cho nấy, không cầu kỳ.

Nếu thấy chưa đủ, nàng cũng có thể thêm một chút tương đậu để trộn.

Nhân lúc nàng đang nấu cơm, mấy nam nhân lại ra sông bắt vài con cá, rửa sạch rồi xiên vào cành cây, nướng trực tiếp trên đống lửa.

Cuối cùng rắc gia vị Cố Tâm Nguyệt mang theo.

Dù sao cũng coi như thêm được một món mặn.

Sau khi ăn no uống đủ, ngâm chân xong, mọi người lại chui vào lêu.

Nam nhân vẫn tiếp tục thay phiên nhau canh gác.

Đi cả ngày đường, ai cũng mệt lử, Cố Tâm Nguyệt cũng không ngoại lệ.

Nhưng khi nàng nằm xuống chiếc chăn ấm áp, nghe tiếng hít thở của người bên cạnh dần chìm vào giấc ngủ, Cố Tâm Nguyệt lại không buồn ngủ.

Nghĩ đến việc sau này vào núi định cư, nàng nhất định phải lấy đồ trong không gian ra.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 195


Bây giờ không giống như ở trong thôn đông người, dù sao bên cạnh chỉ còn người nhà.

Nếu nói ra chuyện không gian, ít nhất mọi người sẽ không phải vất vả như vậy.

Cũng không cần phải lo lắng về chuyện ăn uống hàng ngày.

Chỉ là, nàng phải tìm lý do gì đây?

Nàng có nên nói rằng mình là một nàng tiên nhỏ không?

Quá vô lý.

Đến lúc đó, nếu gia đình hỏi nàng vê Cố Tâm Nguyệt trước kia thì nàng phải làm à? Hay là nàng cứ nói thẳng với bọn họ rằng đây là không gian mà vị thần trong mơ ban tặng cho nàng?

Mặc dù cũng hơi vô lý nhưng hình như có thể giải thích được.

Nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Cố Tâm Nguyệt, Hứa Thị ở bên cạnh khẽ hỏi: "Tâm Nguyệt, mệt cả ngày rồi, sao con còn chưa ngủ vậy?”

"Ừm, hơi khó ngủ." Cố Tâm Nguyệt cân nhắc một lát rồi hỏi: "Mẫu thân, bây giờ trốn chạy như thế này, mẫu thân có sợ không?"

"Sơ ư? Tất nhiên là sợ nhưng cũng không quá sợ." Hứa Thị nhẹ giọng nói: "Mẫu thân đã sống hơn nửa đời người, chưa từng phải vất vả như thế này bao giờ, nhưng nghĩ lại thì ai cũng xui xẻo như nhau, không ai thoát được, so với những người trong thôn đi lánh nạn ở phương Nam, bây giờ mẫu thân không lo ăn mặc, còn có các con ở bên cạnh, nghĩ như vậy, mẫu thân không sợ nữa."

"Mẫu thân, chẳng lẽ mẫu thân không nghi ngờ à? Trước đây con đã tích trữ rất nhiều đồ nhưng lần này ra ngoài chúng ta chỉ mang theo hơn một xe, thực ra, con đã mang hết những thứ đó theo." Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng nói ra.

Hứa Thị ngẩn người, sau đó từ từ hiểu ra.

Đúng vậy, sao bà có thể không nghi ngờ. Rõ ràng trên xe không chở nhiều đồ nhưng mỗi lần nấu ăn, nàng đều thay đổi cách chế biến cho mọi người ăn.

Nhiều trứng như vậy sao có thể không bị hỏng?

Chỉ nói đến chiếc bánh bao ăn trưa hôm nay, hoàn toàn không giống như bánh bao khô đã để mấy ngày.

Ngược lại, trông chúng giống như vừa mới hấp xong.

Hứa Thị dừng lại một chút, nhẹ giọng đáp: "Tâm Nguyệt, con phải nhớ rằng, bất kể con có bí mật gì, cũng không thay đổi được sự thật là con là con gái của mẫu thân, ngoài ba hài tử ra thì con không cần phải kiêng dè điều gì, có chuyện gì còn có mẫu thân gánh vác, trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì đợi ổn định rồi hãy nói."

Cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc à?

"Được, mẫu thân ngủ trước đi, con ra ngoài đi vệ sinh rồi về ngủ sau." Cố Tâm Nguyệt cảm thấy lúc này mình mới là người cần bình tính lại.

Cố Tâm Nguyệt mặc áo bông, vén rèm lên.

Vừa ra ngoài, nàng đã bị Tống Dập đang canh gác bắt gặp.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn nhìn mình đầy nghi ngờ, nàng liền đi tới, ngồi xuống bên đống lửa. "Sao còn chưa ngủ?"

"Hơi khó ngủ, ra ngoài hít thở không khí."

"Có lẽ do chân đi quá mỏi rồi phải không? Mệt mỏi quá mức thì ngược lại sẽ bị khó ngủ, để ta xoa bóp cho, nếu không thì ngày mai sẽ rất khó chịu." Tống Dập nói, rồi đưa tay nắm lấy bắp chân Cố Tâm Nguyệt, trực tiếp xoa bóp cho nàng.

Bàn tay Tống Dập rất to, xoa bóp với lực vừa phải, không lâu sau, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy hai bắp chân đã đỡ đau hơn phân nửa.

Với tỉnh thần nghĩa khí giúp đỡ lẫn nhau giữa những người đồng đội, Cố Tâm Nguyệt cũng đề nghị: "Tốt hơn nhiều rồi, hay là để ta cũng xoa bóp cho ngươi nhé.”

Trong ánh lửa, trên mặt Tống Dập hiện rõ ý cười: "Không cần đâu, chân ta cứng lắm, sức của nàng làm sao xoa bóp nổi? Ngược lại còn khiến nàng mệt thêm."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 196


Cố Tâm Nguyệt khịt mũi: "Khinh người à?”

Sau đó, nàng nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với Hứa Thị, bình tnh nói: "Tống Dập, trước khi chúng ta lên đường, những thứ còn lại trong nhà đều đã được ta thu dọn, chuyện này ngươi biết chứ?"

Sắc mặt Tống Dập khẽ khựng lại, sau đó hắn nhẹ nhàng gật đầu: "Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ta cũng vậy, nếu nàng muốn chia sẻ bí mật, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ cùng nàng đối mặt, nếu nàng không muốn, ta sẽ giữ bí mật với nàng.”

Sau đó hắn lại bổ sung thêm một câu: "Bây giờ nàng không cần phải cảm thấy áp lực, đợi sau này hãy nói, không vội. ˆ

Thấy hai người thân thiết nhất bên cạnh đều ủng hộ mình như vậy, thậm chí còn không hỏi lý do, Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy những lý do nàng đã bịa trước đó đều là công cốc.

Nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ chân thành như vậy, Cố Tâm Nguyệt thực sự không tiện lấy những lý do đã chuẩn bị trước đó để đối phó.

Thôi thì cứ để vậy đi.

Sau khi trò chuyện với Tống Dập, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sau này, nàng cũng không cần phải che giấu quá nhiều, có thể lấy nhiều thứ hơn từ không gian ra cho mọi người ăn.

Ngày hôm sau.

Sau khi mọi người ăn xong bữa sáng thịnh soạn, bọn họ bắt đầu lên đường đến dãy núi phía trước.

Đại Thanh Sơn ở phía thôn Lê Hoa có địa thế rất dốc, thẳng tắp vươn lên trời.

Không ngờ khi đến đây, ngược lại nơi này lại trở thành những dãy núi liên miên, cao thấp nhấp nhô.

Chỉ là, nhìn thì có vẻ gần nhưng đi thì lại rất xa.

Mãi đến quá trưa, mọi người mới đến chân một ngọn núi. Cố Nhị Dũng thở hổn hển, chỉ vào một sườn dốc tương đối bằng phẳng, xác nhận với Tống Dập: "Lần trước hình như nơi chúng ta nhìn thấy từ trên đỉnh núi là ở đây phải không?”

Tống Dập cũng gật đầu đáp lại: "Đúng vậy, từ đây đi lên, độ khó là thấp nhất, vượt qua dãy núi này, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy nơi chúng ta sẽ dừng chân.”

"Được, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát, ăn trưa để lấy lại sức, rồi cùng nhau lên núi." Cố Tâm Nguyệt vừa nói, vừa bế Hoài Cẩn và Tử Du xuống để vận động.

Đúng lúc mọi người vừa ăn trưa vừa nghĩ đến việc phải tìm một nơi thích hợp để nghỉ qua đêm trước khi trời tối, bỗng nhiên trời tối sầm lại.

Dòng suối trong núi luôn yên ả bỗng nhiên nổi gió lớn...

"Không ổn rồi, sắp có mưa lớn rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm chỗ trú ẩn thôi!" Cố Nhị Dũng thường xuyên lên núi, nên rất nhạy cảm với những thay đổi của thời tiết, hắn vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc.

"Lúc nãy trên đường đến đây, ta đã chú ý rồi, không có chỗ nào có thể trú mưa, bây giờ chúng ta chỉ có thể vào núi tránh mưa ngay thôi!" Giọng nói của Tống Dập cũng trở nên lo lắng.

Đường vào núi vốn đã khó đi, bây giờ lại vừa mưa vừa gió, độ nguy hiểm đột ngột tăng lên.

Cố Tâm Nguyệt hoảng hốt trong chốc lát nhưng nàng nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại.

Nàng vội vàng lấy áo mưa đã chuẩn bị trước từ trên xe ra, phát cho từng người một: "Mặc áo mưa vào hết đi, lấy hết bạt ra che xe lại."

Mọi người nhanh chóng mặc áo mưa, xe cũng được phủ bạt.

Tiểu Hắc vẫn luôn yên tĩnh lúc này cũng sủa không ngừng, làm cho hai hài tử đều sợ hãi.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng lên tiếng: "Hoài Cẩn, ôm chặt Tiểu Hắc, trông chừng muội muội ngồi vững, chúng ta phải nhanh chóng vào núi trú mưa.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 197


"Tam ca, mắt ca tốt, đi trước một bước xem có hang động gì không, xe để cha chống đỡ một lát, nếu không nhiều người chúng ta chạy lung tung cũng không phải là cách."

"Được, ta đi ngay." Cố Tam Thanh giao xe cho Cố lão đầu, rồi nhanh chóng chạy vào núi.

"Nhị ca, xe bò này không kéo được nữa rồi, ca đi trước mở đường, chúng ta theo sau lên núi." Cố Tâm Nguyệt lại hét về phía trước.

Vừa nãy mọi người bị thời tiết làm cho trở tay không kịp, nghe Cố Tâm Nguyệt hét lên như vậy, tất cả lập tức bình tĩnh lại. "Được, ta mở đường, mọi người chú ý kéo chặt con bò, xuất phát!" Cố Nhị Dũng đi đầu hô to.

Xe của Cố Nhị Dũng khởi hành trước.

Tiếp theo là gia đình Cố Đại Sơn.

Sau đó là Cố lão đầu kéo xe, Tống Thanh Hoan cũng chạy đến giúp Hứa Thị đẩy xe.

Cuối cùng là xe của Cố Tâm Nguyệt bọc hậu.

Mọi người cố gắng hết sức, không ngừng leo lên.

Đoàn người mới vừa leo được một lúc, những hạt mưa to như hạt đậu đã bắt đầu rơi xuống.

May mắn thay, mọi người đều đã mặc áo mưa từ sớm, cộng thêm trên núi có cây cối che chắn, mưa rơi xuống không quá lớn. Chỉ là mọi người cũng không thể chống đỡ được lâu, một lát nữa, đường núi sẽ trơn trượt, càng khó ởi hơn.

Hơn nữa, tầm nhìn trước mắt đã trở nên ngày càng kém.

Hai hài tử mặc áo mưa, co ro bên nhau.

Trên khuôn mặt nhỏ của Tử Du, nước mắt và nước mưa đã hòa vào nhau không còn phân biệt được.

Ngay khi mọi người đang nín thở, lo lắng tiến về phía trước thì Cố Tam Thanh đi dò đường cuối cùng cũng chạy về.

"Tìm thấy rồi! Phía trước có một hang động có thể trú mưa!" Cố Tam Thanh vừa hét vừa nhận lấy xe đẩy của Cố lão đầu: "Cha, mẫu thân, mọi người kéo chặt, chúng ta phải nhanh lên!"

Khoảng một khắc sau, mọi người mới đến được hang động mà Cố Tam Thanh nói.

Trước cửa hang là một con dốc, địa thế khá bằng phẳng, đẩy xe qua không thành vấn đề.

Một mình Cố Nhị Dũng chạy vào hang trước, xem xét một vòng, không phát hiện dấu vết của động vật, sau đó hắn mới để mọi người lần lượt chen vào hang.

Trong hang tối đen như mực, Cố Nhị Dũng lục trong giỏ tìm được đuốc đốt lên, hang lập tức sáng sủa. Quan sát kỹ, mặc dù cửa hang không lớn nhưng bên trong khá dài, độ cao cũng đủ.

Ngay cả Tống Dập và Cố Nhị Dũng cao nhất đứng thẳng lên cũng vẫn còn dư dả.

Trên mặt đất còn mọc một số loại cỏ dại thấp lưa thưa, mọi người nhanh chóng dọn sạch cỏ dại và đá vụn bên trong, sau đó giữ sạch nước mưa trên tấm bạt ở bên ngoài cửa hang, rồi trải lại trên mặt đất.

Các nam nhân vẫn mặc áo mưa trên người, nhanh chóng chạy ra ngoài tìm củi nhưng tiếc là đều hơi ẩm ướt.

Khi quay lại, bọn họ thấy Cố Tâm Nguyệt đã ôm một số củi khô và có khô tới, đốt lửa trại.

Cố Tâm Nguyệt đặt số củi mà mọi người nhặt được sang một bên hong kho, rồi tiếp tục ném vào.

Lửa trại bùng lên, hơi lạnh trên cơ thể mọi người mới dần tan đi.

Mới đầu tháng hai, vốn dĩ ban đêm đã khá lạnh, cộng thêm hang động ẩm ướt, lại còn mưa, Cố Tâm Nguyệt lo mọi người sẽ bị cảm lạnh, đặc biệt là hai đứa nhỏ, có lẽ vừa nãy bọn chúng cũng bị dọa không nhẹ, vì vậy, nàng vội vàng nấu một nồi trà gừng đường đỏ, mỗi người uống một bát.

Trận mưa lớn kéo dài khoảng một canh giờ, sau đó mới dần nhỏ lại. Hứa Thị nhìn thấy màn mưa như bức rèm nước bên ngoài cửa hang, không khỏi cảm thán: "May mà chúng ta đã kịp thời trú ẩn trong hang động, những người dân chạy nạn trên đường kia, nếu không có chỗ trú mưa, lại không mang theo áo tơi, quả thực nguy hiểm đến tính mạng!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 198


Cố lão đầu cũng sợ hãi nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, đoán không biết tình hình hiện tại của những người chạy nạn trên đường kia thế nào.

Khi mọi người đang chìm trong im lặng, bỗng nhiên bị mùi thơm từ nồi canh mà Cố Tâm Nguyệt khuấy bốc lên thu hút.

Chạy cả một buổi chiều, không nói thì cũng biết, mọi người đều đã đói bụng!

"Muội muội, muội nấu canh gì vậy? Thơm quá?" Cố Tam Thanh ngửi thấy mùi thơm lập tức chạy lại. "Trước khi chạy nạn, muội đã g.i.ế.c hết mấy con gà đang nuôi, nhân lúc trời lạnh đồ ăn chưa hỏng, chúng ta mau ăn hết đi!"

Cố Tâm Nguyệt thấy thịt gà đã gần chín, liền dùng chén múc một ít thịt ra, chia cho mọi người ăn.

Phần nước canh còn lại, nàng dùng để nấu mì.

Ăn xong thịt gà, mì trong nồi cũng đã chín mềm.

Mọi người đều ăn hết 2-3 chén cả mì lẫn nước.

Cơn lạnh toàn thân vừa nãy đã hoàn toàn tan biến.

Hang động ẩm ướt cũng được sưởi ấm, mấy nam nhân nhanh tay dựng lều. Vẫn là lầu của phụ nữ dựng bên trong, lêu của nam nhân dựng ở vị trí gần cửa hang, tiện cho việc thay nhau canh gác vào ban đêm.

Mặc dù trong núi không an toàn như vậy, nhưng so với việc ngủ dưới mí mắt của những người dân chạy nạn trước đây thì vẫn tốt hơn nhiều. Ít nhất, bọn họ không phải lo lắng bị dân chạy nạn tấn công bất ngờ.

Đi cả một ngày đường, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Trời quang mây tạnh, một tia nắng ban mai chiếu vào hang động.

Đây là đêm đầu tiên mọi người ngủ ngon nhất trong mấy ngày qua.

Buổi sang, Cố Tâm Nguyệt nấu một nồi cháo gạo lớn, lại hấp thêm một ít bánh bao.

Bánh bao là Cố Tâm Nguyệt lấy từ không gian ra, vốn đã nóng hổi, chỉ cần hấp lại một chút là được.

Cả nhà vui vẻ ăn sáng.

Hứa Thị quan sát hang động, lên tiếng: "Ta thấy hang động này cũng khá tốt, một nhà chúng ta chen chúc cũng có thể ở được, hay là chúng ta ở đây luôn không đi nữa."

Cố Nhị Dũng lắc đầu, không đồng ý: "Sáng nay con đã ra ngoài xem rồi, gần đây không có nguồn nước, hơn nữa lại quá gần bên ngoài, không đủ kín đáo, có lẽ chúng ta còn phải ở đây rất lâu, vẫn nên tìm một nơi gần nguồn nước sẽ tiện hơn."

Tống Dập cũng đồng ý: "Đúng vậy, ở đây không phải là nơi ở lâu dài, nhưng chúng ta có nhiều đồ đạc và nhiều người như vậy, nếu vội vã lên đường thì sợ rằng không tiện đi, hay là chúng ta đi dò đường trước, mở một con đường nhỏ trước, đợi tìm được nơi dừng chân, tìm được chỗ tạm thời dựng trại, rồi quay lại đón mọi người."

Cố Tam Thanh cũng lên tiếng: "Cũng được, chúng ta đi nhẹ nhàng, chắc là nửa ngày sẽ đến nơi, trước khi trời tối có thể quay về."

Sau khi bàn bạc xong, ba người liên mang theo d.a.o chặt cây lên đường.

Những người còn lại ở lại bắt đầu thu dọn hành lý, hôm qua bọn họ vội vã lên đường trên núi, có một số đồ cũng bị ẩm ướt, nhân lúc thời tiết tốt, bọn họ mang hết ra phơi ở cửa hang.

Mãi cho đến khi trời tối mịt, mấy người vẫn chưa trở về.

Những người ở lại trong hang không khỏi lo lắng. Ngay cả bữa tối cũng chẳng còn tâm trạng chuẩn bị.

Đúng lúc mọi người đứng ở cửa hang, ngóng cổ ra ngoài một lúc lâu, mới thấy xa xa có mấy ngọn đuốc đang đi tới.

Đợi đến khi đuốc đến gần, nhìn rõ ba người từ đầu đến chân đều bình an vô sự, không hề bị thương, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 199


“Tìm đường có thuận lợi không? Sao giờ này mới về?" Cố Tâm Nguyệt vội vàng rót nước đưa cho ba người.

"Rất thuận lợi, vừa nãy trên đường về, nhị ca bắt được hai con thỏ nên mới chậm trễ một chút." Tống Dập uống một hơi hết cốc nước ấm Cố Tâm Nguyệt đưa tới, mới giải thích với nàng.

Thấy Cố Nhị Dũng xách hai con thỏ từ trong ba lô ra, ánh mắt ba hài tử không khỏi sáng lên.

Tử Du vội vàng chạy tới bằng đôi chân ngắn ngủn, cẩn thận v**t v* đôi tai thỏ: "Mẫu thân ơi, con thỏ này trắng mập mạp dễ thương quá, Tử Du muốn nuôi thỏ."

Cố Tiểu Võ nhìn thấy con thỏ béo như vậy thì có chút đau lòng: "Hiếm khi nhìn thấy con thỏ nào béo như vậy, nướng lên chắc chắn rất ngon."

Tử Du quay đầu nhìn Cố Tiểu Võ sắp ch** n**c miếng, lại nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân, thỏ nướng có ngon không?”

"Ừm, con thỏ béo như vậy đặt trên lửa nướng hơi vàng, rồi rắc thêm gia vị đặc biệt của mẫu thân, chắc chắn sẽ rất thơm." Cố Tâm Nguyệt cười trêu chọc.

Khuôn mặt tròn vo của Tử Du nhăn lại, một lúc lâu sau, cuối cùng cô bé cũng buông ra: "Vậy thì nướng cả hai con đi." Mọi người cười ồ lên.

Tử Du thấy vậy không khỏi đỏ mặt.

Tống Dập an ủi: "Vừa nãy ta phát hiện ra một ổ thỏ có rất nhiều con, bây giờ mới đầu xuân không thể bắt hết được nên mới chọn hai con béo nhất, sau này đợi ổn định chúng ta sẽ tiếp tục bắt cho con nuôi nhé."

"Tuyệt quá!" Tử Du cuối cùng cũng yên tâm, như vậy, một lúc nữa, cô bé có thể vô tư ăn thỏ rồi.

Cố Nhị Dũng thường xuyên lên núi bắt thỏ, rất nhanh hắn đã lột da, lấy thịt đưa cho Cố Tâm Nguyệt, còn da thỏ thì giữ lại.

Bữa tối có thịt thỏ nướng, chỉ cần nấu thêm chút cháo, hấp nóng bánh bao là xong.

Ngày hôm sau, mọi người ăn sáng xong, liền sớm sửa soạn hành lý, chuẩn bị lên đường đến đích.

Vì hôm trước, ba người đã chọn một con đường tương đối dễ đi, cỏ dại hai bên cũng đã được dọn dẹp đơn giản. Vì vậy, mặc dù là lên núi nhưng đường ởi không khó như mọi người tưởng.

Lúc đến gần giữa trưa, mọi người đã trèo l*n đ*nh sườn núi.

Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống hướng thôn Lê Hoa. Quả nhiên, một vùng đất bằng phẳng nằm ngay trong thung lũng, bên cạnh còn có một con sông nhỏ uốn lượn chảy qua. Mọi người không khỏi mừng rỡ.

Không ai ngờ rằng giữa những ngọn núi trùng điệp này lại có một nơi khéo léo như vậy!

Đúng như Cố Nhị Dũng đã nói, nơi này rất thích hợp để trốn tránh thiên tai.

Mọi người vốn đang thở hồng hộc bỗng nhiên lại có thêm tỉnh thần!

"Chúng ta ăn tạm chút lương khô, cố gắng đến đó rồi nghỉ ngơi đàng hoàng!" Hứa Thị đề nghị.

"Đúng vậy, nhìn thì có vẻ gân nhưng đi thì không biết xa đến mức nào, chúng ta vẫn nên tranh thủ đến sớm trước khi trời tối." Cố lão đầu cũng sốt ruột nói. Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt trực tiếp lấy những nắm cơm đã làm trước đó từ trong túi ra, để mọi người ăn cùng với nước nóng.

Bữa sáng là do Hứa Thị và Cố Tâm Nguyệt cùng nhau chuẩn bị.

Thấy Hứa Thị cũng đang ăn cơm nắm mà không nói gì, mọi người cũng không nghi ngờ.

Ăn cơm nắm xong, mọi người vội vã lên đường đến đích!

Theo lẽ thường, với số người và hành lý nhiều như vậy, dù có đi nhanh thì cũng phải mất một ngày. Nhưng mọi người đi một mạch như vậy, thế mà đã đến nơi trước khi mặt trời lặn.

Mọi người vừa đến nơi, tất cả đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
 
Back
Top Bottom