Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 390: Chương 390



Bà nội cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi cho nên chắc chắn phải có người ở bên cạnh chăm sóc. Tuổi bà cũng đã lớn như vậy nếu như bị ngã ở nhà thì cũng không phải chuyện đùa, mà không được kịp thời phát hiện thì cũng không xong.

Thư Nhan suy nghĩ một lúc rồi quyết định cứ sửa sang cái sân kia một chút rồi mang theo tụi nhỏ dọn qua đó.

"Anh đã sửa sang xong rồi." Kể từ sau khi Phương Trạch Vũ xác định mối quan hệ với Thư Nhan là anh đã bắt đầu sửa sang lại. Cũng chẳng phải là do anh không muốn để Thư Nhan sống cùng mình ở kia mà là anh cảm thấy dù sao cũng phải kết hôn phải có một căn phòng ra hình ra dạng một chút.

Sau khi bà cụ biết cũng lôi kéo Phương Trạch Vũ nói: "Không cần lo lắng đến bà, bà cũng đâu phải không thể đi lại được. Cháu chỉ cần lo cho chỗ của Thư Nhan thôi, con bé đã quen sống ở bên đó rồi còn có cả hai đứa nhỏ nữa, nếu như dọn tới đây chỉ sợ không quen thôi. Nếu như cháu thật sự không yên tâm về bà thì bà sẽ tìm cháu gái ngoại của bà ở cạnh bà là được. Nhà của con bé cũng nhỏ, đã lớn như vậy rồi còn ngủ cùng ba mẹ, con bé mà biết được chắc chắn sẽ rất vui. Con bé cũng là người biết quan tâm có thể cùng bà nói chuyện còn có thể chăm sóc cho bà nữa, thế cũng quá tốt."

"Bà nói cháu gái ngoại của bà có phải là cô gái có hơi gầy, mắt một mí đúng không?" Cô gái kia Phương Trạch Vũ cũng đã từng gặp rồi, mỗi một lần đến đây đều đối xử với bà cụ rất ân cần nhưng chờ đến khi bà cụ quay người lại thì ánh mắt khi nhìn anh lại giống như nhìn thấy kẻ thù, giống như thể anh là tu hú chiếm tổ, chiếm luôn căn phòng thuộc về cô ta vậy: "Bà nội... cô gái đó..." Đột nhiên Phương Trạch Vũ cũng không biết phải nên giải thích thế nào, dù sao đó cũng là cháu gái ngoại của bà cụ, nói thẳng ra thì cũng không được tốt lắm.

Bà cụ sống ngần ấy năm có người nào mà bà cụ chưa từng gặp qua, suy nghĩ của cô gái này làm sao mà bà cụ không biết được nhưng bà cụ vẫn vỗ lấy tay Phương Trạch Vũ mỉm cười nói: "Bà là bà lão chỉ sống cô đơn một mình, bà cũng chỉ còn mỗi căn phòng này mới có thể khiến người ta nhớ thương nhưng với bà mà nói thì đây cũng chỉ là vật ngoài thân. Vốn dĩ bà muốn để lại căn phòng này cho cháu nhưng tự bản thân cháu cũng đã có bản lĩnh rồi, nếu như bà còn để lại cho cháu thì hiện tại đối với cháu mà nói còn tệ hơn là lợi. Cho nên bà sẽ không để lại nó cho cháu, chờ bà c.h.ế.t đi rồi thì bà sẽ bán căn phòng này đi, tất cả số tiền đó bà sẽ quyên góp cho những đứa nhỏ không có tiền đi học."

Phương Trạch Vũ vẫn không đồng ý với việc để bà cụ đón đứa cháu gái ngoại kia, anh muốn tìm một người thật sự có tâm ở cạnh bà cụ. Một bà lão ở nhà, nếu như gặp chuyện gì bất trắc thì bà lão coi như xong.

TBC

"Còn suy xét cái gì nữa, dọn qua đó đi." Thật ra cô rất thích cái sân đó, trước kia để bọn nhỏ ở bên này là bởi vì lúc đi học sẽ được tiện hơn. Hiện tại Thanh Thanh và Thiên Bảo đều đã đi học ở trường tiểu học Nam Sơn rồi nên sống ở đâu cũng giống nhau hết.

Vốn dĩ cô mua cái sân đó để làm nhà vệ sinh, chủ yếu còn thiếu điều hoà và máy giặt, lắp đồ điện rồi ở còn thoải mái hơn nhiều so với nhà lầu.

Vừa lúc hoa ở sân sau cũng đang nở rộ, mỗi ngày chỉ cần đẩy cửa sổ ra là có thể ngửi được mùi thơm của hoa, Thư Nhan cảm thấy mình đã béo hơn một chút.

"Có phải em béo lên rồi đúng không?" Thư Nhan nhìn gương hỏi.

"Không mập!" Phương Trạch Vũ nhìn trái phải một chút cũng chẳng thấy béo gì cả, huống hồ có thịt một chút càng đẹp mắt.

Thư Nhan liếc mắt nhìn anh một cái, anh vẫn luôn không tán thành với việc ăn uống điều độ vào buổi tối của cô. Với anh thì có thể được ăn thì chính là có phúc, buổi tối nên ăn no nê thì mới có thể ngủ được.

"Không nói chuyện với anh nữa, lần trước cũng đã đồng ý với tụi nhỏ nghỉ hè sẽ đưa chúng đi ra ngoài chơi rồi. Anh có chỗ nào hay ho muốn đề cử không?" Thư Nhan lấy bản đồ ra dự tính để bọn họ tham dự lựa chọn.

"Không có." Nơi Phương Trạch Vũ muốn đi đều tương đối nguy hiểm, chẳng hạn như Hoa Sơn linh tinh gì đó, những chỗ này căn bản không thích hợp với Thư Nhan và tụi nhỏ.

"Lần trước Thuỵ Tuyết bảo chúng ta đi ra nước ngoài, cô ấy nói có mấy chỗ có phong cảnh cực kỳ đẹp, để ngày mai em đi hỏi cô ấy một chút." Thư Nhan cảm thấy đưa tụi nhỏ đi ra ngoài đi dạo học một chút kiến thức và phong tục của các quốc gia cũng cực kỳ tốt.

Hai đứa nhỏ nghe thấy được đi nước ngoài là hai mắt đều sáng lên.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 391: Chương 391



Bước đầu phải lựa chọn mấy quốc gia trước, Thư Nhan chuẩn bị tra một ít tài liệu xem sau đó trở về lại hỏi cụ thể Hồ Thuỵ Tuyết.

Vừa mới tìm kiếm tài liệu không bao lâu thì Thư Nhan đã dựa vào trên sô pha ngủ mất rồi. Phương Trạch Vũ nhìn thấy lại nhẹ nhàng bế cô lên trở về phòng ngủ chính rồi giúp cô cởi giày, đắp chăn đàng hoàng, sau đó tự mình lại đi ra ngoài tra tài liệu.

Thư Nhan ngủ một giấc dậy cũng đã là hơn năm giờ chiều, Thư Nhan lười biếng duỗi eo, xoa cổ. Gần đây không biết tại sao mà cô cực kỳ thích đi ngủ đã thế còn luôn cảm thấy ngủ thế nào cũng không thấy đủ.

"Dậy rồi à, anh đang chuẩn bị gọi em dậy ăn cơm."

"Sao anh không đánh thức em dậy sớm hơn, buổi chiều ngủ nhiều như vậy thì buổi tối lại không ngủ được." Thư Nhan lẩm bẩm nói.

Phương Trạch Vũ nhướng mày, anh nhớ rõ hôm trước hay là hôm kia gì đó lúc anh tới gọi Thư Nhan dậy vì sợ cô ngủ nhiều thì buổi tối lại không ngủ yên, vậy mà Thư Nhan là một người rất luôn dễ nói chuyện lúc đó lại nổi cáu lên với anh. Cô còn nghiêm túc yêu cầu về sau Phương Trạch Vũ không được đánh thức cô dậy, sau đó lại ngả đầu tiếp tục đi ngủ, kết quả hơn chín giờ tối ngày hôm đó cô vẫn ngủ thiếp đi.

"Em cảm giác gần đây mình bị thần ngủ bám vào người." Thư Nhan mở miệng vui đùa, khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng.

"Mau đi rửa mặt đã, hôm nay có món đầu sư tử mà em thích ăn." Phương Trạch Vũ dịu dàng nói.

Lúc Thư Nhan đi xuống lầu thì Phương Trạch Vũ đã giúp cô lấy một bát canh để uống mấy ngụm lót dạ, bên miệng lại có thêm một miếng đầu sư tử màu sắc mê người. Thư Nhan lại nhíu mày quay đầu đi: "Mau lấy ra, em muốn nôn."

Mới vừa nói xong thì Thư Nhan đã tự mình ngẩn cả người, sao cảnh tượng này quen thuộc như vậy nhỉ?

Tính toán thời gian, ngày hôm qua kinh nguyệt đã đến, đã chậm mất hai ngày, lại thêm phản ứng ngày hôm nay, Thư Nhan biến sắc.

"Sao thế? Cơ thể không thoải mái sao?" Phương Trạch Vũ vội vàng hỏi.

"Không có gì, chỉ là mấy ngày nay dạ dày không tốt lắm, không nổi đồ ăn quá mặn." Thư Nhan đẩy thịt viên về phía bọn trẻ và chỉ ăn vài miếng cơm với rau xanh.

Không hiểu tại sao, Thư Nhan trong tiềm thức che giấu suy đoán của mình.

TBC

Sau khi đến công ty, Thư Nhan tổ chức một cuộc hội nghị, ở trong văn phòng đi đi lại lại, sau khoảng bảy vòng, Thư Nhan nói với Hồ Thuỵ Tuyết rằng cô còn có việc và đi thẳng đến bệnh viện.

Không làm kiểm tra thì làm gì cũng không xong, chẳng may không phải mang thai thì sao?

"Kinh nguyệt có hơi ít, phải mất một tuần để quay lại xác nhận."

Thật ra, cô đã có thai, chỉ là bác sĩ không thể nói hết câu thôi, Thư Nhan nhận tờ đơn và cảm ơn bác sĩ, cô bước ra khỏi bệnh viện và không thể tin rằng mình thực sự đã mang thai.

Cô và Phương Trạch Vũ đã luôn áp dụng các biện pháp, lần duy nhất là vào ngày thứ hai sau khi hết kinh, nghĩ rằng đó là thời kỳ an toàn nên họ không để trong lòng, không ngờ chỉ một lần như vậy liền có thai.

Khi đồng ý hẹn hò với Phương Trạch Vũ, Thư Nhan từng nghĩ qua vấn đề có con cái này. Cô đã có hai đứa con, nhưng Phương Trạch Vũ thì chưa, có người đàn ông nào không muốn m.á.u mủ của mình? Vì vậy, trong lòng cô đã có một xu hướng, khi mà cô đồng ý lời cầu hôn của Phương Trạch Vũ, điều đó có nghĩa là Thư Nhan quyết định có với anh một đứa con thuộc về cả hai người, nhưng chỉ là cô không ngờ nó lại diễn ra nhanh chóng như vậy.

Theo kế hoạch của cô, trước tiên sẽ làm việc chăm sóc hai đứa con trước, sau đó đợi đến khi mấy đứa nhỏ không còn suy nghĩ bài xích mới tính đến chuyện mang thai.

Kết quả là vừa mới kết hôn liền mang thai, Tinh Tinh và Thiên bảo có thể tiếp nhận không?

Nghĩ đến những đứa trẻ nhảy lầu vì mẹ chúng mang thai, Thư Nhan không dám tưởng tượng được cảnh hai đứa trẻ phản đối. Nếu như chúng kiên quyết phản đối, cô phải làm thế nào đây? Thực sự là muốn đứa trẻ này sao?

"Hôm nay cô có chuyện gì vậy? Mất hồn mất vía." Hồ Thuỵ Tuyết đang thảo luận công việc của công ty với Thư Nhan, thấy cô cứ luôn thẫn thờ, không nhịn được hỏi.

"Tôi... Có lẽ là mang thai rồi."

"Mang thai?" Hồ Thuỵ Tuyết cười."Đây không phải là rất tốt sao? Đừng nói với tôi cô không muốn có đứa trẻ này?"

"Không phải. Tôi chỉ là cảm thấy nó quá nhanh." Thư Nhạn lắc đầu, trước kia \ cân nhắc thế này thế nọ, thật sự mang thai rồi, Thư Nhan làm sao có thể cam lòng bỏ đứa bé.

"Nếu cô đã quyết định gả cho Phương Trạch Vũ, chứng tỏ là cô đã tính đến rồi sẽ có ngày này, sẵn sàng có thêm một đứa khác, nếu mà sớm muộn gì cũng sẽ có con, giữa sinh sớm và sinh muộn có gì khác biệt?" Hồ Thuỵ Tuyết quyết đoán hơn Thư Nhạn, việc đã quyết sẽ làm thì sẽ không lo trước lo sau.

"Tôi chỉ sợ hai đứa bé không thể tiếp nhận."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 392: Chương 392



"Cô chưa hỏi chúng nó làm sao biết chúng nó nghĩ gì? Chúng nó đều có thể tiếp nhận Phương Trạch Vũ là ba của mình, tôi tin rằng chúng cũng sẽ chấp nhận những đứa em của chúng. Hơn nữa, cứ cho là không chấp nhận đi, cô nỡ lòng bỏ nó sao? Phương Trạch Vũ thì sao? Cô không thể giấu anh ta được đâu?" Hồ Thuỵ Tuyết cảm thấy rằng tốt hơn hết là Thư Nhan nên giải quyết dứt khoát.

Thư Ngôn vất vả một ngày, về đến nhà nhìn thấy bọn trẻ, cô đột nhiên không biết nên đối mặt thế nào.

"Mệt rồi sao? Em đi nghỉ ngơi một lát, đợi nấu xong cơm anh sẽ gọi cho em." Phương Trạch Vũ thực sự rất lo lắng cho Thư Nhan. Mấy ngày nay cô ấy rất không ổn, nhất định phải đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

"Không sao, em không có mệt lắm." Mặc kệ thế nào, Phương Trạch Vũ là người làm ba, Thư Nhan không thể giấu anh được: "Em mang thai rồi."

Đồng tử của Phương Trạch Vũ giãn ra ngay lập tức, anh nhìn Thư Nhan không tin nổi, đôi môi khẽ run lên, ngay khi Thư Nhan nghĩ rằng anh sẽ mừng rỡ như điên hoặc là vui mừng phát khóc, Phương Trạch Vũ thở nhẹ một hơi, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh lại."Đứa bé này... Chúng ta trước tiên không cần nữa."

Thư Nhan biết rất rõ Phương Trạch Vũ thích trẻ con đến mức nào và cũng luôn mong có một đứa con của riêng mình. Lý do tại sao anh nói điều này hoàn toàn là vì chăm sóc cô và đứa trẻ, hơn nữa anh hoàn toàn hiểu rõ sự khó xử của cô, vì vậy không cần đợi cô nói, anh sẽ nói lời không muốn đứa bé này trước.

"Anh biết mình đang nói cái gì không?" Hốc mắt Thư Nhan ửng đỏ."Anh nỡ bỏ được, em thì không nỡ."

"Anh..." Anh làm sao mà nỡ được, Phương Trạch Vũ há to miệng.

"Sớm qua rồi, đợi... thêm một thời gian nữa vậy."

"Em biết anh đang lo lắng cái gì, em cũng đã nghĩ đến, nhưng mà... Nó hiện tại đã ở trong bụng của em, em nói với anh là vì muốn anh suy nghĩ cùng em xem nên nói chuyện này như thế nào với mấy đứa trẻ."

Phương Trạch Vũ không ngờ đến Thư Nhan lại muốn giữ đứa bé này lại, chỉ là vừa nghĩ tới Tinh Tinh cùng Thiên Bảo, anh lại có chút đau đầu, Thiên Bảo còn đỡ, Tinh Tinh gần nhất mới chính thức tiếp nhận anh, đột nhiên có đứa em trai em gái này, chúng nó liệu còn bài xích anh lần nữa không?

Hai người ở bên trong thì thầm lúc lâu, trong lúc ăn cơm tối lại liên tục nháy mắt ra hiệu, cơm nước xong xuôi, cả nhà ngồi ở ghế sô pha xem tivi, Thư Nhan bê một đĩa hoa quả lên hững hờ ăn."Khụ..." Cảm giác vội vàng khiến cổ họng như dính chặt, hắng giọng một cái, giả bộ như lơ đãng hỏi: "Nếu như mẹ lại cho các con thêm một em trai em gái, các con có đồng ý không?"

Tinh Tinh kì lạ nhìn Thư Nhan: "Sao lại hỏi chúng con có đồng ý hay không đồng ý?"

Thiên Bảo gật đầu sau đó quay qua hỏi mẹ:

"Mẹ bảo sẽ sinh cho con một em trai em gái sao?"

TBC

Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đối mặt nhìn nhau, trong mắt bọn hắn vô cùng trọng đại, kết quả bọn nhỏ lại chẳng xem là cái gì.

Đặc biệt là Thư Nhan, cô cảm thấy như mình đang nằm mơ, trên tin tức có rất nhiều đứa trẻ không muốn có em, hai đứa nhỏ lại phản ứng như thế này sao? Họ không sợ thêm một người anh chị em sẽ chia cắt tình yêu thương của cha mẹ mình sao?

"Mẹ có lẽ... muốn cho các con thêm một em trai em gái." Thư Nhan cẩn thận quan sát nét mặt của bọn nhỏ.

"Mẹ thật sự mang thai sao? Nhưng sao bụng của mẹ lại không to vậy?" Tinh Tinh đến bên cạnh Thư Nhan, sờ bụng của cô, vẻ mặt vô cùng tò mò hỏi.

"A, con phải có em trai, mẹ ơi, con muốn có em trai, như vậy thì con có thể cùng em ấy cùng chơi xe hơi nhỏ rồi, còn có thể dẫn em ấy đi cưỡi ngựa." Mấy bạn nữ ở lớp họ đều thích chơi búp bê, cũng không thích cưỡi ngựa, hơn nữa cùng nhau khiêu vũ, vẽ tranh thì em trai vẫn là tốt nhất.

"Con không phản đối?" Thư Nhan hỏi Tinh Tinh.

Câu này làm cho Tinh Tinh ngơ người: "Con có thể phản đối sao?"

Đột nhiên, Thư Nhan nghĩ ra bây giờ không phải là tương lai, nhiều đứa trẻ trong tương lai đều được nuôi dưỡng hư hỏng như hoàng đế hay công chúa, chỉ mong cả nhà chiều chuộng một mình mình, không muốn có em trai hay em gái để chia sẻ tình yêu thương của ba mẹ, nhưng bây giờ không giống, hoặc là phương pháp giáo dục hoàn toàn khác, nhưng không có cái gọi là dân chủ, ba mẹ muốn sinh con thứ hai, thậm chí thứ ba cũng không hỏi ý kiến của con cái.

Hơn nữa, Tinh Tinh lớn lên ở vùng nông thôn của Tây Thành, có rất nhiều người trong làng có ba người con và bốn người con, người tái hôn cũng có, muốn sinh thì sinh, từ trước tới nay chưa từng cân nhắc xem sẽ nghĩ cái gì, bao gồm cả trong nhà bạn học hiện tại của cô, cũng không có cách nói như vậy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 393: Chương 393



Thiên Bảo là đơn thuần không hiểu, cậu bé chỉ biết bản thân được làm anh trai, cậu sớm đã muốn được làm anh trai, nghe thấy tin tức như vậy thì rất vui mừng.

Nhất thời, Phương Trạch Vũ và Thư Nhan không biết phải nói gì, thế cho nên mới nói đừng bao giờ dùng suy nghĩ của người lớn để phỏng đoán suy nghĩ của trẻ con.

Biết Thư Ngôn có thai, cô cả liền điều chỉnh thực đơn, bây giờ mọi người phải ưu tiên khẩu vị của cô trước.

Cô ốm nghén rất nặng, không gửi được mùi thức ăn măn, cô cả liền dốc sức làm các món chay, đương nhiên, không thể một món mặn cũng không có, Phương Trạch Vũ và hai đứa bé còn cần ăn. chỉ là đĩa đồ ăn mặn kia sẽ cách Thư Nhan ở một khoảng rất xa.

"Một chút cũng không ăn thì có ảnh hưởng đến sức khoẻ không?" Phương Trạch Vũ nhìn thấy Thư Nhan chỉ có một nồi rau xanh, không có chút mùi đồ ăn mặn nào nên anh có chút lo lắng.

"Anh đang lo lắng cho em hay là lo đứa trẻ trong bụng đói?" Thư Nhan đột nhiên không vui, trong lòng cô có một ngọn lửa không thể giải thích được.

"Đương nhiên là lo cho em, anh sợ sức khỏe em không ổn."

Phương Trạch Vũ sững sờ, lập tức trả lời lại.

Cô cả thấy thế, lập tức cười nói: "Không sao, chỉ cần ăn được đồ ăn thì đều tốt, cô gặp qua có người trong thôn chúng ta, quả thực là, từ lúc có thai đến lúc sinh, sinh xong rồi, người lớn trẻ con đều không sao, là người lớn gánh chịu mà, phụ nữ sinh con chẳng dễ dàng gì." Câu cuối này là nói cho Phương Trạch Vũ nghe, kì thực cũng là muốn nói với anh, đối với Thu Nhan đang mang thai bao dung một chút.

Phương Trạch Vũ cười cười, nghe ra ẩn ý trong lời của cô cả. Đừng nói là Thư Nhan đang mang thai, dù không mang thai anh cũng sẽ bao dung cho Thư Nhan.

Mấy ngày trước còn có thể ăn rau xanh cơm trắng, hai ngày sau đến rau xanh cơ trắng cũng ăn không nổi nữa rồi, nếu như không phải còn có thể gặm quả táo xanh cố nuốt xuống, Thư Nhan sợ là bản thân có lẽ sẽ c.h.ế.t đói mất.

"Em muốn ăn cái gì, anh đi mua." Phương Trạch Vũ ngồi xổm bên cạnh Thư Nhan, vẻ mặt tràn đầy u sầu.

TBC

"Anh có phải là đang trách em làm đói đứa bé rồi?" Vừa nói nước mắt vừa rơi, Thư Nhan cảm thấy đầy bất bình: "Em cũng đói, đói đến cồn cào ruột vậy nhưng lại không ăn nổi, anh có biết cái cảm giác rất đói nhưng lại nuốt không nổi không? Em khó chịu biết bao chứ? Anh chính là đang sợ em làm đói đứa bé!"

Trời đất quỷ thần ơi, anh thực sự lo lắng rằng Thư Nhan sẽ c.h.ế.t đói, Phương Trạch Vũ lần đầu tiên ghét lời vụng về của mình.

"Không phải, anh sợ em đói mà... Anh xin lỗi." Mặc dù anh không biết mình sai ở đâu, như nhìn thấy Thư Nhan khóc thành bộ dáng như vậy, anh liền cảm thấy mình đáng tội không thể tha, ôn cô ở, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô.

Khóc một hồi, Thư Nhan nhất thời cảm thấy xấu hổ, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc mang thai cô rất yếu đuối đến mức thế này, động một tí là muốn khóc, khóc xong rồi, lí trí khôi phục lại, lập tức cảm thấy bản thân mình ngang ngược.

"Em xin lỗi, em cũng không biết bản thân mình bị làm sao, em... Chỉ là muốn khóc." Nói xong, Thư Nhan cảm thấy bản thân thật ngại ngùng, xấu hổ, đây lại là do gì nữa.

Kỳ thực, cảm xúc của cô đối với người ngoài rất ổn định, chỉ như thế này trước mặt Phương Trạch Vũ.

Sau hơn một tháng, cảm giác thèm ăn đã dần được cải thiện, ít nhất tôi có thể ăn một ít đồ ăn.

Bọn trẻ bắt đầu đi học, gia đình vắng vẻ đi rất nhiều, ngày hôm đó Thư Nhan không đến công ty, nhàn rỗi không có việc gì làm nên đến thăm cửa hàng văn phòng phẩm của chị Hai, từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông đang nói chuyện với chị Hai, Thư Nhan chậm rãi tiến lại gần, chỉ thấy đó là một người đàn ông có ánh mắt ôn nhu.

"Chị Hai."

Nhìn thấy Thư Nhan, Thư Lệ hơi hơi luống cuống: "Em gái, sao hôm nay em lại có thời gian qua đây vậy?"

Người đàn ông đeo kính nghe Thư Lệ gọi Thư Nhan là em gái, liền vội vàng chào hỏi Thư Nhan.

"Xin chào, tôi là giáo viên tiểu học ở bên cạnh, qua đây mua chút tài liệu học tập." Anh ta ngại ngùng cười cười.

"Xin chào." Thư Nhan lịch sự gật đầu, cẩn thận liếc nhìn người đàn ông này, dáng dấp tuấn tú lịch sự, cũng rất có khí chất, còn là giáo viên ở trường tiểu học bên cạnh, Thư Nhan không khỏi tự hoài mình liệu đã đoán sai rồi chăng.

"Cái đó... Mấy tài liệu học tập mà tôi cần đành phải nhờ đến cô Thư rồi. Tầm khoảng bao lâu thì có thể lấy vậy?" Thầy giáo hơi đẩy nhẹ mắt kính, hỏi.

"Ngày mai là nhà sẽ tới, đến lúc đấy buổi chiều anh đến lấy là được." Thư Lệ khách khí tiễn người đàn ông đi, kéo Thư Nhan lại giải thích: "Anh ta thường đến tìm tôi đặt giấy kiểm tra và tài liệu học tập, chị với anh ta cũng chẳng nói được với nhau mấy câu."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 394: Chương 394



"Chị và anh ta giao lưu không phải là điều rất bình thường sao? Cần gì giải thích với em làm gì?" Thu Nhan cười đáp lại.

"Chị... Còn không phải là sợ em hiểu nhầm à."

Thấy Thư Nhan không nói gì, Thư Lệ liền thở phào nhẹ nhõm.

Thư Nhan nhận ra vấn đề ở chỗ, giáo viên nam có lẽ thực sự chỉ là một khách hàng bình thường, cho nên anh ta cư xử tự nhiên hào phóng, Thư Lệ hẳn là cũng không có ý nghĩ gì, sở dĩ chị ấy quẫn bách như vậy là sợ bị cô hiểu lầm?

Ly hôn vẫn mang lại nhiều ảnh hưởng xấu cho Thư Lệ, chẳng hạn như sự tự ti về ngoại hình, như thể chị ấy đã ly hôn là một nỗi xấu hổ.

"Chị hai, đây là Nam Thành, không phải quê hương chúng ta ở quê, nếu không đi cùng được tiếp nữa thì ly hôn là chuyện bình thường, gặp được người thích hợp thì tái hôn cũng là chuyện bình thường, chị không cần lo lắng nhiều như vậy. Bản thân em đã ly hôn rồi lại tái hôn, bây giờ thì đang mang thai. Hoàn cảnh của em cũng chẳng khác chị là mấy, em vẫn sống như vậy, chị thấy ai coi thường em hoặc là nói đến tam tứ đức không? Cùng lắm là họ đóng của rồi bàn tán về em, dù sao em cũng không nghe thấy, quan tâm bọn họ nói cái gì làm gì."

"Chị còn không phải là vừa mới li hôn, sợ ảnh hưởng không tốt sao." Chủ yếu vẫn là sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ.

Cách nghĩ này giống hệt với Thư Nhan lúc đầu, sợ liên luỵ đến trẻ con, người lớn thì chịu được, còn trẻ con thì sao?

"Li hôn cũng đã được nửa năm rồi, còn ảnh hưởng với không ảnh hưởng cái gì nữa. Hơn nữa, ai biết quá khứ của bạn ở Nam Thành? Đây cũng là lý do ngay từ đầu tôi đã muốn để Xicheng ở cùng các con. Hơn nữa, ở Nam Thành có ai biết quá khứ của chị? Đây cũng là lí do ban đầu em muốn dẫn các con rời khỏi Đông Thành. Với cả ở đâu có rất nhiều vụ ly hôn, khi người khác biết chuyện, họ thực sự sẽ không cảm thấy làm sao cả. Nếu như chị thực sự gặp được người phù hợp thì có thể ở bên nhau. Em không phải là thúc giục tái hôn, em là cảm thấy ly hôn là chuyện bình thường nếu không thể đi tiếp được và tái hôn khi gặp được người phù hợp cũng chả sao cả, nhưng không cần thiết phải kết hôn chỉ vì cần kết hôn. Cũng không cần phải kết hôn mới có thể sống tiếp được. Nếu chị cảm thấy thoải mái hơn khi ở một mình thì ở một mình cũng rất tốt, cuộc sống của chính mình nên là mình tự làm chủ, đừng nghe lời ai cả. đến với mực này của chúng ta, muốn như thế nào thì như thế ấy.

Thư Lệ ngơ ngác nhìn Thư Nhan: "Em cảm thấy không tái hôn cũng không sao?"

TBC

"Đương nhiên không sao." Thư Nhan nhìn Thư Lệ một cách kì lạ: "Em cảm thấy chỉ cần bản thân chịu nổi, không kết hôn cũng chả sao, ai quy định đến tuổi là phải kết hôn? Kết hôn liền phải sinh con? Ly hôn liền phải tái hôn? Chị bây giờ đang ở Nam Thành, chả ai quen biết chị, chung quanh cũng không có mấy bạn bè thân quyến nhàn rỗi không chuyện gì, đương nhiên là muốn sống như thế nào thì sống như thế đó."

Nếu như không phải là bởi vì gặp được Phương Trạch Vũ, Thư Nhan cũng không nghĩ tới việc tái hôn nhanh như vậy. Hay là nói nếu như không có gặp được ứng cử viên thích hợp, cô sẽ không tái hôn, cô có con trai có con gái, còn có tiền, một mình tiêu d.a.o tự tại, nếu như không có gặp được đối tượng thích lẫn nhau, người đối cô rất tốt, cô nào có chuyên nghĩ tới kết hôn, thời gian nhàn rỗi trôi qua quá thoải mái rồi sao?

Nghe Thư Nhan nói như vậy, Thư Lệ nở nụ cười thật tươi, chị ấy ở đây hơn nửa năm, cũng đã gặp rất nhiều người, người biết hoàn cảnh của cô sẽ tỏ ra thông cảm, cũng có người thuyết phục cô tái hôn trong khi còn trẻ. Còn một số người cái gì mà vì đứa bé mà tái hôn đi, dù sao đứa bé cũng phải có ba hoặc là mấy lời đại loại thế.

Ngẫm lại cuộc hôn nhân thứ nhất của chị ấy, có người ba như vậy thì thà không có còn hơn, đó còn là ba ruột, dượng thì có thể tốt hơn ba ruột chứ?Trên thới giới này có bao nhiêu Phương Trạch Vũ chứ? Lại nói, bản thân Thư Lệ đã phải chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc hôn nhân đó, giờ chị ấy đã là chủ nhà, không còn bị mẹ chồng chỉ tay gây khó dễ, không một người đàn ông giống như một ông già chỉ muốn cô hầu hạ. hai đứa con ngoan ngoãn, nghe lời, hàng ngày vẫn có thu nhập đáng kể, chị ấy không muốn phải chịu gánh nặng của tái hôn một chút nào.

"Nhan Nhan, chị nói thật với em, chị không muốn kết hôn nữa. Ở hoàn cảnh bây giờ của chị, muốn tìm được người có điều kiện tốt là không thể, còn người có điều kiện trung bình thì sao? Thu nhập có lẽ còn không bằng chị kiếm được trong mấy ngày, đến lúc đó còn phải hiếu kính với người già, chăm sóc đàn ông, khẳng định là chị còn phải tự lo cho hai đứa nhỏ, nói không chừng số tiền này còn phải trợ cấp cho gia đình họ, chị cần gì chứ? làm gì đi tìm cho bản thân hai bố mẹ để hiếu kính? Có bao nhiêu người có thể giúp chị chia sẻ? Khi đó chị tôi sẽ phải gánh vác thêm nữa." Thư Lệ lắc đầu: "Thật nhàm chán, chị cũng không phải là không thể sống thiếu đàn ông, như bây giờ rất ổn, đợi đến khi bọn trẻ lớn rồi, đến lúc đó chị tự mình dành dụm tiền ra ngoại ô mua một khu đất để xây một cái nhà, giống y như của em vậy, tìm một bảo mẫu để phục vụ chị...

Thư Nhan thực sự không ngờ Thư Lệ lại cởi mở như vậy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 395: Chương 395



"Buổi trưa muốn ăn gì? chị làm cho em." Thư Lệ quét rác trên mặt đất, nhìn thời gian, hỏi.

"Cái gì cũng được, khẩu vị gần đây của em rất tốt." Thư Nhan cười nói.

"Có thể ăn là tốt rồi, có thể ăn là phúc." Thư Lệ nhanh nhẹn rửa rau nấu cơm, không lâu sau liền làm ba món mặn, một món canh, đều là món ăn Tây Thành chính gốc, Thư Nhan thấy mà ch** n**c miếng.

"Chị hai, em gần đây đang muốn đồ ăn quê nhà, em chịu không được mùi khói dầu nên không đi làm, ngày hôm nay có thể coi là ăn được rồi." Đôi đũa của Thư Nhan đã ăn bong bóng dầu, chính là mùi vị này, ngon quá rồi.

"Thích thì em qua đây, cũng không nói sớm cho chị biết." Thư Liên trừng mắt nhìn cô: "Em khách sáo với chị nữa sao?

"Không phải, cũng không có nhữ như vậy, chỉ một chút thôi." Thư Nhan lại ăn một món khác, cô ấy không nói, cô không phải là nhớ ẩm thực Tây Thành, cô là nhớ mẹ cô nấu, chị hai nấu rất giống mẹ nấu, thế nên khi ngửi thấy hương vị đó, Thư Nhan mới có cảm giác như vậy.

Trong khi ăn, mắt Thư Nhan đỏ hoe, cô rất nhớ mẹ.

"Làm sao thế?" Thư Lệ giật nảy mình, làm sao mà ăn đồ ăn lại có thể ăn đến phát khóc rồi.

"Không có chuyện gì, chỉ là nghĩ đến thời thơ ấu của mình." Thư Nhan thản nhiên kiếm cớ.

Thư Lệ không biết, thật sự nghĩ rằng cô đang nghĩ đến thời thơ ấu, không khỏi cảm thán: "Chúng ta khi còn bé khổ nhiều quá, trong nhà ăn tết mới có thể ăn được dầu ngâm, cũng là thân với ba anh em, có một lần nhìn thấy em cứ nhìn bọn họ nuốt nước miếng, chị đã lén giấu hai cái, ban đêm lúc đưa cho em, em lại muốn chị cũng phải ăn một cái, hương vị dầu ngâm kia, chị đến bây giờ vẫn còn nhớ."

TBC

Thư Nhan lật tung lại kí ức, quả thực là kí ức sâu đậm nhất: "Em cũng vẫn còn nhớ, mặc dù lạnh rồi, nhưng mà hương vị đó? Lúc đó thật sự cảm thấy đây là đồ ăn ngon nhất thế gian."

"Bây giờ em muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ăn nhiều một chút." Thư Lệ nhìn Thư Nhan bằng con mắt đỏ ngầu, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: "Lần sau em muốn ăn cái gì, em cứ trực tiếp nói với chị. Em qua đây cũng được, hoặc là chị đi sang chỗ em cũng được, không cách nhau xa."

Hồi ức của của bọn họ căn bản không phải một câu chuyện, nhưng chuyện này Thư Nhan không thể nói với bất kỳ ai, kể cả Phương Trạch Vũ, cô cười gật đầu, không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa.

Lúc ăn cơm, Thư Lệ do dự một hồi: "Em nói xem chị mua cái phòng này thế nào?"

"Mua nhà?" Không phải là Thư Nhan xem thường Thư Lệ, với số tiền tiết kiệm được như hiện tại, mua một căn nhà thật sự không dễ dàng chút nào.

"Không phải là kiểu nhà như của em, chị là muốn nói về kiểu nhà đã qua sử dụng. Gần đây chị có quen biết một người, nhà anh ta ở bên này, sau khi mua nhà mới muốn bán nhà cũ sang đây cho đỡ gánh nặng, chị có xem qua, nhà tuy hơi cũ nhưng cũng được, chủ yếu là giá rẻ, chỉ tốn 70. 000 tệ cho 35m2, còn thừa một chút của ba đứa nhỏ để lại, cộng với thu nhập mấy tháng nay cũng gần như đủ rồi."

"Mua nhà là đúng, dù sao cũng phải suy nghĩ lâu dài. Nhưng nó rẻ như vậy, chị có chắc là họ không lừa chị?" Tất nhiên mua nhà là tốt, đợi kinh tế Thư Lệ sư dử một chút, bản thân Thư Nhan cũng sẽ khuyên chị ấy mua.

"Người đó là giáo viên của trường này, không thể nói dối chị được." Shu Li vẫn tin tưởng vào tố dưỡng nghề nghiệp vẻ vang của nhà giáo nhân dân.

"Vấn đề là có giấy tờ bất động sản hay không? Rất có thể nhà anh ta bán là nhà ở cho cán bộ, kiểu khu nhà phúc lợi như thế này thì không thể mua bán được." Cũng có nhiều căn nhà phúc lợi do tư nhân mua đi bán lại như thế này. Vấn đề là không có quyền sở hữu. Nói chính xác là những căn nhà này vẫn thuộc sở hữu của các đơn vị. Nếu viết khế sách mua lại, tự mình ở thì không có vấn đề gì. Quan trọng là chúng sau này đều sẽ bị phá dỡ, lúc này lại có một vấn đề lớn rồi, nếu như là gặp phải người không thành thực, đến lúc đó ồn ào lên, anh ta vốn là nhân viên của đơn vị, đơn vị sẽ chắc chắn sẽ giúp anh ta, đến lúc đó đem tiền mua nhà hoàn lại cho chị, chị đi đâu để nói lí lẽ đây?

Thư Lệ nghe Thư Nhan nói như vậy, cảm thấy không phải không có lý, trên đời này thứ vô giá nhất chính là lòng người, số tiền lớn như vậy, giáo viên nhân dân không thể kháng cự được.

"Chị trước tiên đừng vội quyết định, em sẽ tìm người hỏi xem rốt cuộc tình huống này như thế nào? Nếu như có thể mua được thì mua." Rủi ro cao có nghĩa là phần thưởng cao. Thư Nhan nhớ rằng những ngôi nhà này sẽ bị phá bỏ trong vài năm nữa, đến lúc đó đều là một đền ba, 35 mét vuông có thể đổi bằng một dãy phòng lớn 105 mét vuông, hoặc một một lớn hai phòng nhỏ, cũng không ít người đổi thành ba dãy phòng nhỏ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 396: Chương 396



"Được, vậy để chị đợi thêm." Bảy, tám mươi nghìn liền, không hề ít tiền, cũng không thể quyết định gấp gáp được.

Khi Thư Nhan trở về liền tìm gặp ông Hồ, ông Hồ nói với cô ấy rằng căn nhà như vậy không phải là không thể mua được, nhưng phải được sự đồng ý của đơn vị, phía bên đơn vị ghi mục chứng minh cho bọn họ, tìm một chút quan hệ còn có thể làm được giấy tờ bất động sản, đến lúc đó người bán muốn đổi ý cũng không được.

Nếu đã như vậy, Thư Nhan dứt khoát đi tìm ông Hồ nói chuyện, ông ấy chuyên về mấy việc này, người quen biết cũng rất nhiều.

Đi tìm ông Hồ là đúng rồi, nếu bọn họ tự mình đến đơn vị cũng không biết tìm ai, lúc trước ông Hồ chưa qua bao lâu đã tìm được người phụ trách, đồng thời nói chỉ cần người bán đồng ý ký tên, đơn vị của họ có thể ký tên con dấu.

Tránh khỏi đêm dài lắm mộng, ngay trong ngày Thư Lệ đã ký thỏa thuận và chứng thư với chủ sở hữu, đơn vị cũng cấp giấy chứng nhận, khi quay lại và bỏ ra một số tiền tìm ông Hồ đi lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu, ngôi nhà như vậy liền hoàn toàn thuộc sở hữu của Thư Lệ.

Thư Nhan chưa xem qua nhà, dù sao cô cũng cảm thấy dù kiểu gì cũng đều có lợi nhuận, bây giờ Thư Lệ mua xong rồi, cô liền đi xem thử.

Khoan chưa nói ngôi nhà được trang trí rất đẹp. 35 mét vuông, 2 phòng 1 nhà bếp 1 nhà vệ sinh, còn có một cái ban công nhỏ có thể phơi quần áo. Không gian rất nhỏ gọn nhưng quy hoạch bên trong rất tốt, một trong hai phòng có 1 giường 1,2 mét, ước tính người lớn ngủ một mình. Chiếc còn lại là giường tầng, vừa đủ cho hai bé ngủ. Trong phòng khách có một chiếc ghế sô pha, và một giá sách trên tường sau ghế sô pha, có rất nhiều sách nằm gọn trong đó và có nhiều chậu hoa trên ban công, hoa thật rất ít, hầu hết đều trồng xen với hành tây và tỏi tây. Có một cái giá, Thư Nhan đếm thử, tổng cộng có sáu chậu, một vài cây con vừa mới nảy mầm, Thư Nhan cũng không biết nó là cây gì?

"Nơi này còn trồng rau xanh sao?" Thư Nhạn không biết nhưng Thư Lệ lại biết, khi gặp mèo nhỏ, cảm thấy vị thầy giáo này quá chu đáo rồi, sau này cũng không cần mua rau, tiết kiệm được bao nhiêu là tiền.

"Đây đều do vợ tôi làm, nếu thích cô thích thì tôi để lại cho, mấy loại rau xanh như này qua mấy hôm nữa là ăn được rồi, nhúm một chút nấu mì vừa tiện vừa ngon." Hôm nay là nam chủ nhà đến, nói nữ chủ nhà đang dọn dẹp nhà mới không đến được.

"Vợ anh quả là một người rất hiểu cuộc sống." Thư Nhan nhìn một lượt xung quanh, tổ ấm nhỏ rất tiện nghi, vừa nhìn liền thấy giống như một mái nhà rất ấm áp.

"Cảm ơn, cô ấy nghe vậy nhất định sẽ rất vui." Có thể thấy quan hệ vợ chồng của bọn họ rất tốt.

Cũng chỉ có tình cảm vợ chồng tốt đẹp như vậy, người ta mới thấy được sự ấm áp từ cách bài trí tổ ấm.

Sau khi Thư Lệ mua xong phòng, trong nhà làm một bữa tiệc đơn giản, thực ra là mời một nhà Thư Nhan.

TBC

"Mẹ ơi, đây là nhà của dì Hai sao?" Tinh Tinh liếc nhìn một cái, muốn nói nó quá nhỏ, sau đó nhìn thoáng qua dì Hai còn có Nữu Nữ, lời đến khoé miệng lại nuốt vào.

Cô bé lúc trước khi học tiểu học ở đây, nhà của cô giáo dạy luyện thi, còn có một số nhà của các bạn trong lớp đều rất rộng, nhà của bọn họ còn cần ở nhiều người hơn, dì Hai dẫn hai đứa con có thể sống trong một ngôi nhà lớn như vậy đã rất tốt rồi.

"Sức khoẻ của Bình An dường như tốt lên nhiều, bác sĩ nói như thế nào?" Thư Nhan thoáng nhìn sắc mặt của Bình An, so với lúc ở Nam Thành ban nãy hồng hào lên không ít.

"Bác sĩ nói sau một đợt điều trị nữa thì có thể ngừng thuốc, sau này thể chất có thể sẽ yếu hơn người bình thường một chút, nhưng sẽ không gây ra bệnh nguy hiểm." Thư Lệ sờ lên đầu Bình An, điều chị ấy vui nhất là khi con trai chị ấy đã bình phục được, khỏe mạnh, được vậy thì còn vui hơn mua cả trăm căn nhà.

Điều đó có nghĩa là đã khỏi hẳn bệnh, các bác sĩ ở Tây Thành đều không có cách nào cứu chữa được, bây giờ có thể đã hồi phục đến mức này, Thư Nhan cảm thấy như vậy đã là rất tốt rồi.

Con cái khoẻ mạnh mới là điều quan trọng nhất, Thư Nhan có con rồi mới có được có kinh nghiệm này, cái gì mà thông minh không thông minh, xinh xắn không xinh xắn, cô bây giờ chỉ cần con mạnh khoẻ.

Theo thời gian bụng to cũng lên từng ngày, vẻ mặt của Phương Trạch Vũ càng lúc càng trở nên nghiêm nghị, anh nhìn Thư Nhan buồn cười không thôi.

"Biểu cảm anh kiểu gì thế, không biết còn tưởng em bị làm sao." Thư Nhan nói đùa.

Sắc mặt của Phương Trạch Vũ càng trở nên nghiêm túc hơn."Đừng có đùa giỡn như vậy, cả em và đứa nhỏ đều rất khoẻ."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 397: Chương 397



Từ sau khi Thư Nhan mang thai, Phương Trạch Vũ vẫn luôn học tập ở phương diện này, mới phát hiện phụ nữ mang thai và sinh con quả thực không dễ dàng, mấy ngày trước cô ấy đã đi kiểm tra sản khoa. vừa hay gặp một người phụ nữ đang mang thai khó sinh, tiếng kêu đó, cả tòa nhà đều có thể nghe thấy được.

Một nụ cười nhẹ hiện lên trên mặt Thư Nhan, biết thương xót cô là được rồi: "Anh quên là em đã sinh hai đứa rồi sao, đây là đứa thứ ba, mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi."

Kết quả là đến lúc sinh, cơn đau đẻ trải qua 2 ngày vẫn không sinh được, cuối cùng không đủ nước ối, không làm được gì nên chuyển sang sinh mổ. Vào ngày 10 tháng 4, một cậu bé béo nặng 7 cân cất tiếng khóc ra đời.

"Mẹ ơi, đây là em trai sao? em ấy nhỏ quá." Thiên Bảo thận trọng cầm lấy tay em trai, nhỏ giọng hỏi.

Tinh Tinh xích lại gần một chút nhìn, cảm thấy em trai nhỏ thật xấu, dúm dó, chẳng khác gì con khỉ trong vườn thú.

Thư Nhan tựa vào gối, cười khẽ: "Đúng thế, đây là em trai của các con, em ấy mới vừa ra đời, rất nhanh liền có thể trưởng thành, về sau con chính là anh trai, phải bảo vệ em trai biết chưa?"

"Mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ em trai cho thật tốt." Thân Bảo vỗ n.g.ự.c nghiêm túc nói.

Thư Nhan muốn cười lại sợ ảnh hưởng đến vết thương, dựa vào gối không dám nhúc nhích tí nào.

Đương nhiên, Thư Nhan chưa từng sinh thường, trong trí nhớ ban đầu của cô lúc sinh con mặc dù rất đau, nhưng sau khi sinh cô lại hồi phục rất nhanh, tuy rằng lần sinh mổ này không có quá thống khổ, nhưng mà cái cảm giác đau đớn sau khi hết thuốc tê? Thực sự còn đau hơn cả sinh thường, nhất là lúc đi vệ sinh, vết thương như lửa đốt, đau đến nước mắt chảy ròng ròng.

"Đi chậm một chút." Phương Trạch Vũ đỡ Thư Nhan xê dịch từng chút.

Cuối cùng cũng quay về giường bệnh, đến đây lại là một trở ngại, đứng lên nằm xuống cũng đau không thể tả nổi, dù sao Thư Nhan bây giờ hận không thể không đi toilet.

"Không phải ngày sinh dự kiến là tháng 5 sao, sao ngày 10 tháng 4 đã sinh rồi? Tháng này Hồ Thuỵ Tuyết đi công tác nước ngoài, vừa nghe tin thì về ngay.

"Em bé đâu? Để tôi xem xem nào."

"Trong cũi nhỏ đằng kia kìa." Thư Nhan cũng rất vui khi nhìn thấy Hồ Thuỵ Tuyết."Tôi cũng không ngờ lại đến sớm như vậy, bác sĩ nói đứa bé đủ tháng và khỏe mạnh."

Nhìn thấy đứa trẻ đang ngủ, Hồ Thuỵ Tuyết nở một nụ cười đầy tình cảm của người mẹ: "Đứa bé sau này sẽ là con trai út của tôi rồi."

Cô ấy mang theo rất nhiều quà cho em bé, khoá vàng vòng tay vàng, còn có một căn nhà.

Khoá vàng vòng tay vàng thì cũng bỏ đi, nhưng một căn nhà thì quá mức rồi, Thư Nhan nói cô không cần cái gì cả: "Nó mới mấy tuổi chứ? Hơn nữa làm gì có ai tặng nhà cho trẻ con."

"Cũng không phải tôi tặng cô mà." Hồ Thụy Tuyết liếc mắt nhìn Thư Nhan: "Không chỉ Tiểu Bảo có, cô và Tinh Tinh, Thiên Bảo cũng có."

Có lần Hồ Thụy Tuyết và Thư Nhan nói chuyện phiếm, nói đến nghề kiếm tiền trong nước trong tương lai, Thư Nhan liền nói đến bất động sản, bị Hồ Thụy Dương biết, không nghĩ tới cô ấy thật sự đi đầu tư bất động sản, thăm không ít đất tốt, đồng thời năm nay bắt đầu xây dựng.

Ngôi nhà mà Hồ Thuỵ Tuyết tặng Tiểu Bảo là giai đoạn đầu của ngôi nhà, cô ấy trực tiếp cất một ngôi nhà nhỏ cao 7 tầng, tầng 1 là bể bơi trong nhà, sân chơi cho trẻ em, tầng 2 là nơi người lớn để thư giãn và tập thể dục, tầng ba là thế giới của Đoá Đoá, tầng bốn và tầng năm có hai tòa lầu trong một tòa nhà, một cho Hồ Thuỵ Tuyết ở, một cho Thư Nhan, hai phòng trên tầng sáu cho Thiên Bảo và Tiểu Bảo, nguyên cả tầng 7 là của Tinh Tinh, vì với gần tầng áp mái và tầng thượng, có thể trồng đủ loại hoa mà Tinh Tinh thích.

"Cô vung tay cũng phóng khoáng quá rồi." Thư Nhan cảm khái.

Cô ấy đã nhìn vị trí, ít nhất là 100. 001 mét vuông sau 20 năm, nhưng cô ấy đã giữ lại cả một tòa nhà , còn sử dụng hai tầng để xây dựng một nơi nghỉ ngơi và giải trí, thật sự quá xa xỉ.

"Cô nói xem nào có đồng ý làm hàng xóm với tôi không?" Với giá trị bản thân hiện tại của cô ấy và Thư Nhan, việc mua một mảnh đất và tự mình xây mười căn nhà như vậy đều dễ như trở bàn tay, quả thực không phải là vấn đề gì lớn.

TBC

"Tất nhiên tôi rất hi vọng có thể làm hàng xóm của cô, nhưng tôi không thể chuyển đến ngay bây giờ." Thư Nhan hiện giờ đang sống tại nhà ở Hạ Trang , đã sống cùng với bà cụ từ rất lâu rồi, cô rất thích bà cụ cởi mở và tốt bụng này, thật lòng muốn cùng Phương Trạch Vũ chăm sóc bà cụ trước khi mất.

Hồ Thuỵ Tuyết sau khi biết lý do, mỉm cười nói: "Bây giờ cô có muốn chuyển đi cũng chả được, căn nhà ở đằng kia vẫn chưa xây xong, trang trí cũng mất một khoảng thời gian, ít nhất cũng phải mất vài năm."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 398: Chương 398



Sau khi Hồ Thuỵ Tuyết đến thăm Thư Nhan, những người cô quen biết ở Nam Thành lần lượt đến bệnh viện để thăm cô và em bé, Ngô Tú Nguyệt cũng tới, phong cách ăn mặc càng Tây hơn, khi đi ngang qua đều để lại mùi nước hoa. Thư Nhan ra hiệu với cô Cả, không cho cô ấy bế đứa trẻ.

Trương Hoa Tú đi cùng cô ấy đến, rất nhạy cảm nhận ra sự không thích của Thư Nhan, chưa nói vài lời liền kéo theo Ngôi Tú Nguyệt rời đi.

Vốn dĩ nằm ở viện một tuần là đủ rồi, Phương Trạch Vũ không yên tâm, anh nhất định ở lại bệnh viện thêm một tuần nữa, cuối cùng Thư Nhan không chịu được mùi của bệnh viện, nhất định quay về, anh mới đồng ý.

Lúc này cô ở cữ còn tốt, không bận tâm gì cả lại có cô Cả làm đồ ăn thay đổi đa dạng cho cho cô, nhưng mà Thư Nhan còn gầy xuống đi một chút xíu.

TBC

"Sao lại gầy đi nữa rồi?" Phương Trạch Vũ muốn mang Thư Nhan đến bệnh viện.

"Không cần đâu, em sinh con xong chắc chắn là phải gầy xuống rồi." Thư Nhan đặc biệt nói với cô Cả, trong tháng ở cữ không cần thịt cá thịnh soạn, lấy thanh đạm làm chính, cho nên mới không giống những khác sản phụ càng ngày càng béo.

Chuyện này là từ đồng nghiệp của cô biết được, ngày nào cô cũng đăng tải bữa ăn trong tháng cữ của mình lên vòng bạn bè, nói rằng có chị dâu kim bài phối hợp, khoa học lại lành mạnh. Trong khoảng thời gian đó, vòng bạn bè của cô đều bị cô quét sạch, sau khi đi làm về, cô ấy nói về chuyện này cả ngày, Thư Nhan nghĩ muốn không để lại ấn tượng sâu sắc cũng không được.

Nhưng Phương Trạc Vũ lại không nghĩ như vậy, anh đã hỏi rất nhiều người già để nghe ngóng, họ đều nói rằng sinh con rất không tốt cho cơ thể nên cần bồi bổ nhiều, chính là cảm thấy Thư Nhan ăn quá thanh đạm rồi, nên là một ngày một con gà, một con cá, còn có chân giò, tổ yến đều không thể thiếu.

"Chỉ cần đói bụng, Nhan Nhan, sức khỏe của chúng ta là quan trọng, đợi em hồi phục, muốn giảm cân thế nào cũng được, trong tháng ở cữ em không thể giảm cân, đến lúc đó sẽ để lại bệnh hậu sản, lời của người già vẫn là nên nghe theo. '

"Thật sự không sao mà, anh xem sắc mặt em này? Không hề khó coi phải không, anh lại xem sữa của em? Con đều ăn không hết, cho nên em thật sự là không sao." Thư Nhan biết Phương Trạch Vũ quan tâm cô, chỉ có thể nói thông tin hai người tiếp nhận không giống nhau.

Cuối cùng vẫn là theo Phương Trạch Vũ đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện cơ thể, hồi phục rất tốt, thân thể khoẻ mạnh, Phương Trạch Vũ cuối cùng cũng không còn lo lắng nữa.

Qua hai tháng ở cữ, bọn họ bày tiệc đầy tháng trong khách sạn, ở bên nhà cũ mời đến anh ba, Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương đều không mời, Thư Nhan cảm thấy tâm tư đặc biệt, không có thay đổi gì, xem bộ dáng thực sự là không có gì không cam lòng.

Lý Miêu Miêu cũng đi theo Thư Kiến Dương tới uống rượu, đến nhà của Thư Nhan, mang theo sự kinh ngạc, mặc dù cô ấy không biết Thư Nhan cụ thể là làm cái gì, nhưng từ đôi ba câu trong lời của Thư Kiến Dương có thể hiểu đôi chút, ước chừng cũng có mấy chục triệu, còn tưởng rằng ở Nam Thành có biệt thự lớn, không ngờ lại là cái viện như thế này.

"Nơi này là nhà của A Vũ, tôi mua ngay ở bên cạnh, ban đêm mọi người có thể ở đây, cũng có thể đến Nam Phủ Công Quán, ở bên kia có căn phòng, sau khi tôi kết hôn thì chuyển qua đây, trước đó đều ở bên kia." Thư Nhan tự mình mở cửa viện, dẫn họ đi dạo một vòng, quay đầu liền nhìn thấy mấy người Thư Kiến Dương.

"Ở nơi này là được, tôi vẫn thích cảm giác căn phòng của viện này đem lại, rộng thoáng." Thư Kiến Dương cười nói.

Ngày hôm sau, Thư Nhan bảo tài xế đưa Thư Kiến Dương đi khách sạn, xe kia của cô ngồi không được rồi.

"Còn có tài xế?" Lý Miêu Miêu ngay từ đầu còn hoài nghi Thư Nhan, đợi đến khi biết hơn nửa cái viện này đều là của Phương Trạch Vũ, bản thân Thư Nhan còn có một căn ở Nam Phủ Công quán, còn thuê bảo mẫu thì không còn nghi ngờ nữa, bây giờ lại nhìn thấy tài xế, cô ấy cảm thấy khả năng là mình đã đánh giá thấp Thư Nhan.

Đợi đến khi nhìn thấy những vị khách Thư Nhạn và Phương Trạch Vũ mời, từ trong những cuộc trò chuyện của những người đó mới nắm bắt được tình hình của Thư Nhan, đừng nói là Lý Miêu Miêu, ngay cả Thư Kiến Dương cũng choáng váng.

"Công ty của Thư Nhan tên là Nhan Tuyết, sao anh lại không nói với em?" Lý Miêu Miêu yêu thích nhất là nhãn hiệu Nhan Tuyết. Mỗi lần ra mắt mẫu mới, cô ấy đều phải đến quầy để mua sắm xung quanh, nằm mơ cũng không ngờ tới thương hiệu này vậy mà lại thành lập bởi em họ của chồng mình.

"Anh cũng bây giờ mới biết." Thư Kiến Dương cũng sửng sốt: "Anh chỉ biết cô ấy kinh doanh quần áo, cũng chưa từng hỏi chi tiết, thật sự là không ngờ cô ấy lại làm ăn lớn như vậy."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 399: Chương 399



Nhan Tuyết à! Nói Nhan Tuyết thì có thể vài người không biết, nhưng mà Tiêm Nhan, Tiêm Tuyết còn có Đoá Nhan mấy thương hiệu này có cái nào là không nổi tiếng, có người phụ nữ nào lại không muốn mặc quần áo của Tiêm tuyết, đi giày của Đoá Nhan.

Tiệc đầy tháng kết thúc, Thư Nhan luôn cảm thấy ánh mắt của Thư Kiến Dương nhìn cô là lạ.

"Anh sao lại nhìn em như vậy làm gì?"

"Nhan Tuyết là em mở à?" Thư Kiến Dương hỏi.

"Là em và Thụy Tuyết cùng nhau mở, Hồ Thụy Tuyết, anh gặp qua rồi." Thư Nhan còn tưởng là có chuyện gì.

"Anh vốn dĩ còn cho là mình rất lợi hại, so sánh với em thật sự chẳng phải là cái gì." Thư Kiến Dương cảm thán, người ở quê nhà mà biết Thư Nhan mở công ty lớn như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ cách đến tìm Thư Nhan vào công ty hoặc là vay tiền.

"Việc này anh biết rồi thì bỏ đi, đừng nói với người khác, cũng không cần nói với ông nội bà nội."

"Yên tâm đi, muốn nói thì anh sớm đã nói rồi." Thư Nhan cười khẽ, chính là bởi vì cô tin tưởng anh ba cho nên mới mời anh ấy đến Nam Thành uống rượu.

Thư Kiến Dương liền dặn dò Lý Miêu Miêu, bảo cô đừng nói với bất kì ai, kể cả là người nhà cô.

Sau khi tiễn Thư Kiến Dương đi, cuộc sống của Thư Nhan trở lại bình thường, mỗi ngày đều dành cho công việc và chăm sóc con cái.

Thanh Thanh và Thiên Bảo rất thích Tiểu Bảo, mỗi ngày việc đầu tiên sau khi trở về chính là đi nhìn Tiểu Bảo, nhất là Thiên Bảo, Thư Nhan vốn cho rằng sự tò mò của cậu bé trôi qua thì sẽ không để ý đến Tiểu Bảo nữa, không ngờ cậu lại kiên nhẫn với đứa em trai này cực kỳ, em khóc cậu luôn ở bên cạnh dỗ dành, không hề chê phiền.

"Thiên Bảo là một anh trai tốt." Phương Trạch Vũ cảm thấy bầu không khí trong nhà bây giờ rất tốt.

"Em cũng không ngờ, anh không biết đâu, từ nhỏ Thiên Bảo đã được ông bà nội chăm sóc, được cưng chiều có hơi coi trời bằng vung. Lúc đó em vừa đưa bọn trẻ đến bên cạnh, hễ không vừa ý là nó lăn ra đất, em đã uốn nắn rất lâu mới được đấy, thật không ngờ bây giờ thằng bé lại hiểu chuyện như vậy." Thư Nhan rất vui mừng.

TBC

"Người ta đều nói con người sinh ra bản tính ban đầu vốn tốt lành và lương thiện. Trẻ con biết gì, tất cả đều là do người lớn dạy gì nó học nấy." Phương Trạch Vũ luôn cho rằng cha mẹ là người thầy tốt nhất của con cái, quay đầu lại thấy Thư Nhan đang ăn cà chua, anh không khỏi nhíu mày,"Buổi tối em ăn cái này? Lát nữa không ăn cơm tối?"

"Không có. Lát nữa em vẫn sẽ ăn một chút, không ăn cơm sao có sữa được. Đợi đến khi em cai sữa rồi lại giảm cân." Tiểu Bảo đã sắp bốn tháng, Thư Nhan định cho Tiểu Bảo b.ú đến sáu tháng rồi cai sữa.

Cô cảm thấy cho con b.ú rất lâu, nhưng Phương Trạch Vũ cảm thấy thời gian hơi ngắn, trẻ con bình thường đều b.ú đến một tuổi, nhưng Thư Nhan đã quyết định nên anh cũng không nói gì thêm.

"Mẹ ơi, Tiểu Bảo đang cười với con này."

Nghe thấy tiếng kêu của Thiên Bảo, Thư Nhan cười nói: "Tiểu Bảo thích con nên mới cười với con đấy."

Mỗi ngày đều trôi qua trong tiếng cười nói vui vẻ của bọn trẻ, đến sáu tháng, Thư Nhan cai sữa cho Tiểu Bảo, cô sợ mình sẽ không đành lòng khi thấy con khóc, vừa lúc năm nay công ty sẽ tổ chức một show diễn ở nước ngoài, một mình Hồ Thụy Tuyết quá bận rộn, nên Thư Nhan đi cùng cô ấy ra nước ngoài.

Có con thật không thể nào yên tâm làm việc, vừa lên máy bay Thư Nhan đã chịu không nổi muốn trở về.

"Có phải cô không nỡ không?" Hồ Thụy Tuyết thấy Thư Nhan đứng ngồi không yên.

"Đương nhiên, luôn là tôi tự mình chăm sóc, đột nhiên xa nhau như thế này trong lòng tôi cảm thấy trống trải quá." Thư Nhan có chút sốt ruột.

"Bình thường, khi con lớn hơn một chút sẽ ổn thôi."

Thư Nhan lắc đầu, việc này làm sao có thể đợi con lớn sẽ ổn chứ. Chỉ có thể nói rằng tấm lòng của người mẹ dành cho con vẫn luôn ở đó, nhưng không thể cản trở sự trưởng thành của con, cho nên cô luôn giữ tấm lòng này trong lòng và âm thầm chăm sóc cho con mình.

"Không nói chuyện này nữa, hãy nói về chương trình lần này đi, người mẫu diễn tập như thế nào rồi?"

Ngoài việc quảng cáo trong nước, Tiêm Nhan còn đầu tư rất nhiều vào quảng cáo ở các nước láng giềng Trung Quốc, rất nổi tiếng ở toàn khu vực Châu Á - Thái Bình Dương. Năm ngoái, họ đã tài trợ cho hai bộ phim ở nước A và một bộ phim trong đó đã giành được giải thưởng trang phục đẹp nhất. Vì thế đã đạt được một số tiếng tăm trên trường quốc tế, nên năm nay mới có thể thuận lợi tổ chức một chương trình thời trang ở nước ngoài.

Nhà thiết kế chính vẫn là Hạ Nhu, trong hai năm nay cô ấy đã liên tục nhận được rất nhiều giải thưởng trên trường quốc tế, cũng xem như là nhà thiết kế có chút danh tiếng.
 
Back
Top Bottom