Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 350: Chương 350



Thư Kiến Dương là người nếu như đã là họ hàng thân thích thì rất biết nể trọng nhưng một khi mà anh ấy đã nổi giận rồi thì đến ngay cả lục thân (*) cũng không muốn nhận.

(*) Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con.

Sau khi yên tĩnh ăn xong một bữa cơm, Thư Kiến Dương còn chạy đến kính riêng với Phương Trạch Vũ một chén rượu rồi lại trò chuyện với Thư Nhan một lát rồi mời rời đi.

Mấy chị em họ hai mặt nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghe nói qua trong nhà còn có xuất hiện một người chị em đáng giá đến mức phải để Thư Kiến Dương nhìn bằng con mắt khác.

Một người trong số họ có quan hệ tương đối tốt với Thư Kiến Dương mới đi hỏi anh ấy xem thận phận của Thư Nhan là ai, sau khi biết được cô là Thư Nhan con nhà chú hai thì đều sợ đến ngây người.

"Chị thật là chị họ Thư Nhan sao?" Em họ có chút không dám tin tưởng.

"Đúng vậy, sao nào, không nhận ra à?"

"Chị đã trở nên khác quá nhiều, đừng nói là mọi người chắc hẳn đến ba mẹ chị cũng đều không nhận ra ấy chứ." Em họ cảm thấy nhà chú hai bọn họ chắc chắn sẽ không nhận ra.

"Em thật sự là Thư Nhan sao?" Chị họ hai nhìn gương mặt trắng nõn nà của Thư Nhan rồi lại nghĩ đến những đốm đầy trên mặt mình lại hỏi: "Sao em có thể xoá được nó vậy?"

"Em dùng laser..." Thư Nhan giải thích cụ thể một chút về hiệu quả và ảnh hưởng để lại còn có cả số tiền phải bỏ ra để xoá được nó cho chị ấy nghe. Về hiệu quả và ảnh hưởng để lại thì chị họ hai đều cảm thấy không có vấn đề gì thế nhưng vừa nghe thấy số tiền bỏ ra là chị họ hai đã nhanh chóng lùi bước.

"Xem ra hiện tại em có không ít tiền nhỉ?" Hai mắt chị họ cả sáng bừng lên nhìn Thư Nhan: "Thư Nhan, gần đây anh rể của em chuẩn bị tự làm ăn buôn bán, còn thiếu hai... à không năm mươi nghìn tệ, chúng ta đều là họ hàng cả, em có thể cho chị mượn trước được không? Chờ tới khi kiếm được lời rồi sẽ trả lại cho em."

Người bên cạnh lập tức nhìn về phía Nhan Hoan còn có loại nóng lòng muốn thử cảm giác.

"Thứ nhất quan hệ của chúng ta vẫn luôn không tốt, chị đừng có nói dễ nghe như vậy. Thứ hai, chuyện tôi có tiền thì liên quan gì đến chị? Tự tôi muốn giữ không muốn tiêu thì làm sao?" Nếu như đây là nguyên chủ thì cô ấy sẽ ngượng ngùng nhưng là Thư Nhan thì không, vốn dĩ tình chị em đã như hoa nhựa (*) rồi, không đúng đến ngay cả tình chị em hoa nhựa còn không phải, làm sao phải cho bọn họ vay tiền chứ?

TBC

(*) 塑料姐妹花 (Tình chị em hoa nhựa): dùng để hình dung tình cảm chị em giống như bông hoa được làm bằng nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn nhưng bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau.

Chị họ cả hừ nhẹ một tiếng: "Không cho mượn thì không cho mượn, tôi cũng chẳng thèm mấy đồng tiền dơ bẩn kia của cô."

"Cảm ơn." Thư Nhan hờ hững nói.

Thư Nhan cũng chẳng thèm phản ứng với bọn họ, chờ đến khi tiệc cưới kết thúc cô lại lôi kéo Phương Trạch Vũ rời đi.

Ngày hôm sau, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ cùng nhau đi xuống lầu ăn sáng thì lại gặp Thư Kiến Dương và Lý Miêu Miêu cũng ở đó.

Nếu như trang điểm giống như ngày thường thì Lý Miêu Miêu quả thật rất giống một người mà cô quen biết thế nhưng cô vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là ai.

"Ngày hôm qua chị vất vả như vậy sao không ngủ thêm một chút nữa?" Thư Nhan mỉm cười trêu ghẹo bọn họ.

"Không vất vả, chị quen dậy sớm rồi." Lý Miêu Miêu nở nụ cười xinh đẹp sau đó lại thẹn thùng cúi đầu.

Trong phút chốc, Thư Nhan lập tức nhớ ra cô ấy giống ai. Cô ấy thật sự rất giống với Lý Kiều Kiều, từ lông mày tới đuôi mắt đều giống như một khuôn mẫu tạc ra. Chỉ có hình dáng mũi miệng là không giống nhau lắm cho nên trong lúc nhất thời Thư Nhan mới không nhận ra. Vừa rồi lúc cô ấy cúi đầu mỉm cười thì ngay lập tức Thư Nhan đã nhớ ra cô ấy giống ai rồi.

Lý Kiều Kiều có khuôn mặt hình trái xoan, dáng người trông mảnh mai một chút, bộ dạng cũng có chút hơi nhu nhược đáng thương, còn Lý Miêu Miêu thì có khuôn mặt hình trứng ngỗng, nhìn cô ấy cực kỳ dịu dàng, ánh mắt cũng rất đoan chính cho nên hoàn toàn không giống với Lý Kiều Kiều. Quan trọng nhất chính là tên của hai người còn rất giống nhau, sau cùng đều là từ láy.

Ăn cơm xong Thư Nhan lại gọi Thư Kiến Dương lại: "Anh ba, em còn chưa xem qua công ty của anh, trở về lại tới công ty của anh xem được không?" Thư Nhan mỉm cười hỏi.

"Được, cũng phải để bà chủ lớn như em chỉ điểm một chút chứ." Thư Kiến Dương mỉm cười nói: "Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, nếu không hôm nay đi luôn được không?"

"Không cần gấp như vậy đâu, hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của hai anh chị, hai người cứ tự mình chơi vui đi." Thư Nhan cũng không đến mức không có mắt nhìn như vậy đâu.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 351: Chương 351



"Không sao đâu, chị với anh ba của em mỗi ngày đều có thể gặp được, một lúc này cũng không là gì cả." Lý Miêu Miêu tốt tính nói.

"Không sai, qua hai ngày nữa là hai người cũng về rồi. Hiện tại cứ đi đến công ty anh xem một chút thuận tiện cho anh xin một ít ý kiến."

Thư Kiến Dương cũng đã biết chuyện Thư Nhan mở công ty nhưng mà anh ấy không biết công ty lớn tới cỡ nào, nghe giọng điệu chắc hẳn cũng không tồi.

Công ty nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất của Tây Thành, toàn bộ cả tầng lầu đều đã được Thư Kiến Dương mua, vẫn còn có một nửa văn phòng đang được để không, anh ấy nói là không có ý định cho bên ngoài thuê mà để giữ lại về sau cho nhân viên dùng. Có thể nhìn ra được dã tâm của Thư Kiến Dương rất lớn.

"Thế nào, cũng không tệ lắm đấy chứ?" Thư Kiến Dương đưa Thư Hoan trở lại văn phòng, anh ấy kéo một chiếc ghế dựa từ sau bàn làm việc ra rồi đặt m.ô.n.g ngồi xuống, kiêu ngạo hỏi cô.

"Khá tốt." Thật sự là Thư Nhan không thể ngờ tới Thư Kiến Dương lại có thể phát triển được lớn mạnh tới nhanh như vậy: "Nghe nói gần đây anh nhìn trúng một miếng đất, là ở đâu vậy?"

"Đường Giang Hà, em có ấn tượng không?"

Đường Giang Hà? Thư Nhan tìm tòi một chút ký ức, đây không phải là đường Giang Hà ở thế giới của cô đấy chứ? Vậy thì nơi này chắc chắn là chỗ tấc đất tấc vàng trong tương lai rồi. Cô còn nhớ rõ một người thân thích trong nhà cô có mua một căn phòng có hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng xép nhỏ nằm ở trên đường Giang Hà với giá gần ba triệu tệ, nhưng đó là vào thời điểm năm 2012. chờ tới năm 2019 thì giá cả đã tăng lên gấp đôi.

"Đường Giang Hà thì em biết, đoạn đường ở chỗ đó quả thật không tồi đâu." Vẫn là anh ba rất có mắt nhìn: "Giá cả không thấp đúng không?"

"Tạm thời còn chưa rõ, cuối tháng này mới bán đấu giá, để xem chuyện vui cái đã." Thư Kiến Dương cười hì hì nói.

Sau khi nói đông nói tây một lúc, Thư Nhan lại mở miệng hỏi: "Chị dâu ba và Lý Kiều Kiều có quan hệ gì sao?"

Bầu không khí giống như ngừng lại một lúc, Thư Kiến Dương há miệng th* d*c: "Em phát hiện ra rồi sao?"

"Vốn dĩ em còn chưa xác định nhưng hiện tại thì đã xác định rồi." Thư Nhan cũng không tức giận, cho dù người Thư Kiến Dương tìm kiếm có là Lý Kiều Kiều đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không tức giận. Dù sao Thư Kiến Dương muốn tìm ai thì đó cũng đều là tự do của anh ấy chỉ là về sau chắc chắn cô sẽ ít qua lại hơn thôi.

"Tuy rằng Miêu Miêu là chị họ của Lý Kiều Kiều nhưng hai người hoàn toàn không giống nhau." Thư Kiến Dương lắp bắp giải thích: "Lúc đó khi anh đang tìm hiểu với Miêu Miêu... anh thật sự cũng không biết cô ấy có quan hệ gì với Lý Kiều Kiều, sau này... bọn anh qua lại với nhau, hiểu biết cũng tương đối sâu rồi thì anh mới biết được... cô ấy là chị họ của Lý Kiều Kiều."

Ngay từ đầu quả thật Thư Kiến Dương không biết Lý Miêu Miêu là chị họ của Lý Kiều Kiều, về cả khí chất và tính cách của hai người đều khác xa nhau.

Nói đến Lý Miêu Miêu thì phải bắt đầu nói đến từ ba của cô ấy. Ba của cô ấy với ba của Lý Kiều Kiều là anh em ruột, ba của Lý Kiều Kiều là anh cả nên người dân trong thôn đều gọi ông ấy là Lý Đại, ba của Lý Miêu Miêu là con hai nên người ta gọi là Lý Nhị. Lý Nhị thông minh hơn so với Lý Đại nên thi đậu được vào trường Đại học sư phạm hơn nữa còn được giữ lại làm giáo viên trên thành phố, ông ta cũng cưới được một cô vợ trên thành phố luôn nên cũng được xem như là cá vượt vũ môn (*).

(*) 鱼跃龙门 (Cá vượt vũ môn): Cá nhảy qua cổng rồng ngụ ý nói lên sự thành công, vượt qua được sự cạnh tranh.

TBC

Ở cái thời đại này, những gia đình sống ở nông thôn muốn cung cấp cho con trẻ học hành cũng chẳng dễ dàng. Vì để có thể làm cho Lý Nhị được đi học mà tới năm hai mươi sáu tuổi Lý Đại mới cưới được vợ. Ở nông thôn thì hai mươi sáu tuổi là đã thật sự rất lớn cho nên sau khi Lý Nhị làm việc ông ta cũng đã cố gắng hết sức để trợ giúp cho anh cả rất nhiều vì đã hy sinh cho mình.

Một tháng ông ta đều gửi tiền và đồ dùng cho anh cả thì cũng thôi đi, đến ngay cả căn nhà mới của nhà Lý Đại cũng đều là do Lý Nhị bỏ tiền ra xây hết, vì chuyện này mà bà xã của Lý Nhị đã không ít lần cãi nhau với ông ta.

Báo ân cũng không sai nhưng mà cũng không thể bởi vì chuyện đó mà không màng gì đến gia đình mình được.

Lý Kiều Kiều có thể vào đại học cũng là do được Lý Nhị giúp đỡ, lúc cô ta ở Tây Thành học tập cũng là ở trong nhà của Lý Miêu Miêu. Lý Nhị đối với cô ta còn tốt hơn nhiều so với con gái ruột của mình.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 352: Chương 352



Có một lần một bộ tranh chữ mà Lý Nhị thích nhất không thấy ở đâu trong nhà nên Lý Kiều Kiều vu oan cho Lý Miêu Miêu ăn trộm, chuyện vốn dĩ cũng chẳng có gì nhưng Lý Nhị thân là một người ba, ông ta đã không đứng lên giải thích thay cho con gái mình thì thôi vậy mà ông ta chưa nghe mà đã tin đó là sự thật. Lúc Lý Miêu Miêu rống to nói Lý Kiều Kiều mới là người trộm đi thì đã bị Lý Nhị cho ăn ngay một phát tát.

Cuối cùng vợ của Lý Nhị cũng nhịn không được nữa mà bùng nổ, bà ấy tiến lên phía trước đánh cho Lý Kiều Kiều một cái bạt tai sau đó lại quay đầu cũng tát một cái lên mặt Lý Nhị đang mắng chửi người. Còn chưa đợi ông ta kịp phản ứng gì thì bà ấy đã trực tiếp đề ra đơn ly hôn.

Ở Tây Thành nhà mẹ đẻ của mẹ Lý Miêu Miêu cũng tính là không tồi cho nên căn bản cũng chẳng cần phải so với một người không hề có một tí gốc rễ nào như Lý Nhị. Sau khi thuận lợi ly hôn, bà ấy còn có được căn nhà và quyền nuôi nấng Lý Miêu Miêu.

Cho nên Lý Miêu Miêu còn hận Lý Kiều Kiều hơn cả so với Thư Nhan, trong lúc tình cờ phát hiện ra cô ta là tiểu tam, cô ấy còn chuẩn bị thu thập chứng cứ để làm cho Lý Kiều Kiều thân bại danh liệt, kết quả lại bị Thư Nhan làm trước một bước.

Thư Nhan nghe xong toàn bộ câu chuyện xưa cũng có chút nghi hoặc, ở trong nguyên tác quả thật Lý Kiều Kiều có một người chú, thế nhưng lại không có một người chị họ nào xuất hiện. Chẳng lẽ ở giữa đã xảy ra chuyện gì sao?

"Hiện tại chị ấy đang ở cùng với mẹ sao?"

TBC

"Đúng vậy, em không phát hiện ra sao? Ngày hôm qua ba của Miêu Miêu tới cùng ông bà nội và ba của cô ấy, những họ hàng khác cũng chẳng gọi lại đặc biệt là cả nhà chú hai của cô ấy."

Bởi vì do Lý Kiều Kiều nên nhà Lý Nhị mới phải đi đến bước đường ly hôn, Lý Đại suýt chút nữa đã đánh c.h.ế.t cô ta. Nếu như không phải cô ta đã thi đậu đại học thì chắc hẳn ông ấy đã áp giải cô ta về nhà rồi cho đi lấy chồng rồi.

Sau này Lý Kiều Kiều ra loại ảnh chụp đó nên cả nhà họ Lý cũng không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa. Hai vợ chồng Lý Đại mang theo con trai đi tới nơi khác làm công, cũng không biết bọn họ đi đâu cho nên lần này bọn họ cũng không biết Lý Miêu Miêu kết hôn. Mà dù cho có biết thì mẹ của Lý Miêu Miêu cũng sẽ không cho phép bọn họ tới đây.

Bữa tiệc ngày hôm qua chia làm hai bên, bên trái là họ hàng thân thích của cô dâu còn phía bên phải là họ hàng thân thích của chú rể. Phía họ hàng thân thích của cô dâu có rất nhiều người tới mà Thư Nhan đều không quen biết cho nên làm sao cô biết được cái này. Hiện tại xem ra bên đó hầu như đều là họ hàng thân thích của mẹ cô ấy rồi.

Sau khi hiểu biết hết được mọi chuyện đã qua Thư Nhan lại nói: "Anh ba, em thật sự không tức giận chỉ là em muốn hỏi cho rõ ràng thôi. Dù cho chị dâu ba có là ai hay là người như thế nào cũng đều không ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa chúng ta cả."

Lòng dạ của cô cũng không đến mức hẹp hòi như vậy, lúc trước cô đã nghĩ nếu như quan hệ của Lý Miêu Miêu và Lý Kiều Kiều rất tốt vậy thì về sau cô sẽ ít qua lại với bọn họ một chút. Nếu như Lý Miêu Miêu là người có tam quan chính trực, là người hiểu lý lẽ vậy thì lại qua lại nhiều hơn.

"Em không ngại là tốt rồi." Thư Kiến Dương cũng xem Thư Nhan như em gái ruột của mình cho nên đương nhiên anh ấy cũng hy vọng bà xã của mình có thể ở chung hoà thuận với cô.

Dù sao thi sự việc cũng không phải là chuyện gì quá lớn, buổi trưa bốn ngồi còn ngồi cùng nhau ăn cơm.

"Cái duyên phận này của chúng ta..." Lý Miêu Miêu cười khổ một chút: "Chị thật sự không ngờ tới Kiến Dương lại là anh họ của em."

"Chị là chị còn Lý Kiều Kiều là Lý Kiều Kiều, hai người có liên quan gì chứ." Thư Nhan mỉm cười nói.

Hai người cũng được coi như là cùng chung kẻ thù, ít nhất Lý Miêu Miêu cũng cho là như vậy, cho nên cô ấy cũng nói ra không ít chuyện của Lý Kiều Kiều cho Thư Nhan nghe.

"Cũng là báo ứng thôi, lần trước cô ta sinh non ra rất nhiều m.á.u nên làm tổn thương tới t* c*ng. Bác sĩ bảo cô ta muốn có thai lại cũng khó, lúc sau phải chạy đi khắp nơi tìm bác sĩ Đông y để điều trị. Chị nghe nói hiện tại mỗi ngày cô ta đều phải uống thuốc đắng, uống đến mức mặt chuyển vàng." Lý Miêu Miêu vui vẻ nói khi thấy người gặp hoạ.

"Hiện tại bọn họ đang ở đâu?" Thư Nhan hỏi xong lại hối hận: "Mà thôi, dù cho chuyện của bọn họ có thế nào cũng đều không liên quan gì đến em cả."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 353: Chương 353



"Chính xác, chuyện con người làm ông trời đều nhìn hết, không phải không bị báo ứng mà là chưa đến thời điểm thôi." Lý Miêu Miêu nhìn thoáng qua Phương Trạch Vũ rồi cũng không thảo luận với Thư Nhan về chuyện chồng trước của cô và Lý Kiều Kiều nữa.

Chỉ cần không đề cập tới Lý Kiều Kiều là Lý Miêu Miêu lại sẽ trở thành một người rất dịu dàng, Thư Nhan cảm thấy ở chung cùng cô ấy quả thật rất thoải mái.

Với cái tính khí nóng nảy dễ nổi giận của Thư Kiến Dương phải nên tìm một người dịu dàng như vậy để kìm anh ấy lại.

Sau khi ăn uống xong xuôi Thư Nhan lại đứng dậy chào tạm biệt bọn họ: "Ở Nam Thành em còn rất nhiều việc cho nên ngày mai phải trở về rồi, có chuyện gì chúng ta lại gọi điện thoại nhé."

"Đã lâu rồi em không trở về sao không ở lại Tây Thành chơi lâu hơn một chút?" Lý Miêu Miêu cũng cảm thấy nói chuyện với Thư Nhan rất thoải mái.

"Không được đâu, chủ yếu là em cảm thấy không yên lòng với hai đứa nhỏ, cũng chẳng biết mấy ngày nay ở nhà hai đứa có ngoan không nữa?"

Nhắc tới tụi nhỏ, cả Thư Kiến Dương và Lý Miêu Miêu đều không có ý muốn giữ lại nữa.

"Em cũng thật là, sao không đưa tụi nhỏ cùng nhau trở về. Nếu như em sợ nhà họ Diệp tìm tới em gây phiền toái thì không phải ở đây còn có anh ba sao! Nếu như bọn họ dám đến tìm em thì anh sẽ dựng bọn họ cho bọn họ đi ra ngoài bằng chiều ngang luôn." Thư Kiến Dương hừ nhẹ nói.

"Cũng không phải sợ bọn họ tới tìm em gây phiền toái đâu, thứ nhất là do mang theo tụi nhỏ thì không được tiện cho lắm, thứ hai cũng là vì bọn nhỏ còn phải đi học. Hiện tại mấy đứa nhỏ đi học không dễ xin nghỉ." Đương nhiên hiện giờ Thư Nhan không sợ nhà họ Diệp chủ yếu là cô ngại phiền toái thôi.

Vừa trở về khách sạn đã thấy Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương đang ở đại sảnh chờ cô.

"Nhan Nhan đã trở về rồi sao?" Lâm Tử Hương cực kỳ nhiệt tình đi lên, bà ta cười ha hả nói: "Buổi chiều ba mẹ phải trở về rồi, mày hiếm khi trở về nhà một chuyến nếu không mọi người cùng nhau trở về nhé?"

"Ở bên kia con còn rất nhiều chuyện nên không thể quay về được." Thư Nhan thẳng thắn từ chối.

Trở về thì sẽ rất nhiều chuyện, ăn tết cô đã không trở về rồi bây giờ mà trở về như vậy thì rất nhiều họ hàng thân thích sẽ đi đi lại lại. Sau đó chắc chắn mọi người sẽ lôi kéo cô rồi cảm thán nếu như cô trở nên xinh đẹp sớm hơn thì thật tốt, lúc đó Diệp Chí Cường cũng sẽ không ly hôn với cô hay nói linh tinh gì rồi.

Rồi lúc đó sẽ hỏi hiện tại cô đang ở đâu? Đang làm cái gì? Nếu như cô nói đang làm ăn buôn bán thì bọn họ sẽ hỏi làm ăn tốt hay xấu. Nếu như tốt thì chắc chắn bọn họ lại sẽ hỏi đang làm ăn cái gì các thứ các thứ, rồi sẽ bảo cô mang theo anh chị em trong nhà đi theo một chút. Còn nếu như không tốt thì bọn họ sẽ cảm thán rằng làm ăn buôn bán ở đó không dễ dàng, trở về sẽ truyền ra tin tức Thư Nha đã mất hết sạch tiền.

"Thật sự không quay về sao? Mẹ nuôi gà nuôi vịt chẳng chịu cho ai cả chỉ vì muốn để lại cho mày ăn thôi đấy. Lần này trở về, mỗi ngày mẹ sẽ hầm một con gà mái cho mày ăn, không phải mày thích ăn nhất canh gà hầm mẹ làm cho sao." Lâm Tử Hương muốn lôi kéo tay Thư Nhan nói chuyện nhưng lại bị Thư Nhan tránh đi.

Thích ăn cái gì chứ, trong trí nhớ của cô nguyên chủ chỉ được uống hai lần canh gà do bà ta làm, một lần là khi cô ấy kết hôn còn một lần là khi bà ta tới tìm cô ấy muốn vay tiền. Chỉ có thế thôi mà đã làm cho nguyên chủ cảm động rối tinh rối mù rồi, cô ấy chẳng những đưa hết tất cả số tiền của mình cho Lâm Tử Hương mà còn lấy cả chiếc vòng tay vàng mà Diệp Chí Cường mua cho cô ấy đưa cho Lâm Tử Hương nốt.

"Chờ lần sau đi, ở bên kia con còn rất nhiều chuyện." Thư Nhan liếc mắt nhìn tới chiếc vòng tay vàng mà Lâm Tử Hương đang đeo trên cổ tay, đó đúng là chiếc mà nguyên chủ đưa cho bà ta lúc trước.

TBC

Quả thật bọn họ chẳng để ý chút nào tới cảm giác của nguyên chủ, thậm chí đến cả ý nghĩ đi tới tiệm vàng thay đổi một kiểu dáng khác cũng không có vậy mà còn đĩnh đạc đeo luôn vào như vậy.

Thư Nhan thấy bọn họ vẫn lèo nhèo mãi không muốn đi nên cũng đã hiểu ý của bọn họ. Cô lấy hai trăm tệ từ trong túi tiền ra đưa cho Lâm Tử Hương: "Con không quay về đâu, mẹ với ba tự mình đi mua một chút đồ bổ về mà dùng, khi nào rảnh thì con sẽ trở về."

Nhận được tiền rồi cuối cùng hai người cũng cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Đã về quê một chuyến rồi vậy thì chắc chắn cũng phải mang một ít đặc sản ở đây cho những bạn bè ở Nam Thành. Thư Nhan gọi Phương Trạch Vũ chuẩn bị đi mua một ít đặc sản.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 354: Chương 354



Mới ra khỏi cửa khách sạn thì bọn họ lại nhìn thấy một người phụ nữ có làn da ngăm đen, dáng người nho nhỏ gầy yếu đang không ngừng nhìn xung quanh khách sạn.

Người phụ nữ này Thư Nhan có quen biết hoặc là nên nói đây là người phụ nữ mang lại ấm áp duy nhất trong ký ức của nguyên chủ.

"Chị hai."

Người đến đây là chị ruột của Thư Nhan, là con gái thứ hai trong ba người nên Thư Nhan gọi chị ấy là chị hai.

"Nhan... Nhan Nhan..." Thư Lệ giật mình quay đầu lại nhìn Thư Nhan, chị ấy sửng sốt một chút rồi nói: "Gầy đi rồi cũng trắng hơn nữa, trông em còn xinh đẹp hơn cả lúc đi lấy chồng."

Đây là người duy nhất sau khi Thư Nhan trở lại Tây Thành mà không nghi ngờ gì cô bởi vì chỉ có chị ấy là luôn nhớ rõ từng ngũ quan của Thư Nhan.

"Chị hai, sao ngày hôm qua chị không tới tham gia hôn lễ của anh ba. Em hỏi mẹ về chị thì bà bảo chị đang mang thai cho nên không thể ngồi xe được, chị..." Thư Nhan ngắm nhìn bụng chị ấy.

Thư Lệ lại rơi nước mắt một chút: "Nhan Nhan, em... cứu chị và đứa nhỏ với..."

"Tình hình thế nào chị cứ từ từ nói cho em biết." Thư Nhan nhanh chóng đưa chị ấy về phòng khách sạn.

TBC

Thư Lệ cũng giống như Thư Nhan đều bị người trong nhà bán đi đổi lấy tiền để cưới vợ cho con trai bọn họ. Nhà chồng của chị ấy ở trấn trên, sở dĩ bọn họ đi về nông thôn cưới vợ là vì một con mắt của người kia bị mù.

Vốn dĩ Thư Lệ đã không đủ tự tin nay lại bị bán cho nhà chồng này nên chị ấy vẫn luôn ăn ít nhất nhưng lại làm nhiều nhất. Khó khăn mãi chị ấy mới có thể mang thai một đứa nhỏ nhưng sau đó vì quá kiệt sức nên không thể giữ lại được. Nhà chồng của chị ấy không những không thấy cảm thông mà còn cảm thấy Thư Lệ không có đủ năng lực, cho nên lại càng đối xử với chị ấy không tốt.

Năm thứ ba sau khi kết hôn, khó khăn lắm chị ấy mới có thể mang thai thêm lần nữa lúc này nhà chồng mới từ từ thu hồi tính khí lại. Bọn họ cũng làm gà vịt cho chị ấy ăn sau đó sinh ra được một cô con gái mập mạp, nhưng kết quả có thể tưởng tượng được chị ấy ở cữ chưa được bao lâu thì lại phải làm việc tiếp. Sau khi sinh xong lại có đứa thứ hai, cái thai này lại giống như đứa nhỏ đầu tiên, mẹ chồng không cho chị ấy ăn nữa mà còn ra sức sai khiến chị ấy muốn làm đứa nhỏ mệt đến mức không còn nữa. Kết quả đứa nhỏ này mạng lớn sau khi sinh ra lại là một bé trai gầy yếu, điều này khiến bà mẹ chồng cảm thấy ân hận ruột gan. Từ khi còn ở trong bụng mẹ đứa nhỏ này đã không được dưỡng cho tốt nên từ nhỏ đã luôn bệnh tật ốm yếu, bà mẹ chồng sợ nuôi không được nên lại ép buộc để Thư Lệ lại sinh thêm một đứa nữa.

"Chị không thể lại sinh được, nếu như chị lại sinh thêm một đứa nữa và đứa nhỏ là con trai thì chắc chắn bọn họ sẽ không chữa bệnh cho Bình An." Thư Lệ sờ lên bụng mình rồi khóc: "Nhưng căn bản chị không hề mang thai, người mang thai chính là cô em chồng nhà chị. Chồng cô ấy là bác sĩ ở bệnh viện trấn trên, là người công chức nên không thể sinh con thứ hai được. Nhưng mà cô ấy nói cô ấy muốn giữ lại đứa nhỏ này cho nên để chị mang thai giả, đến lúc đó cô ấy sẽ nói đứa nhỏ này chính là do chị sinh ra."

"Không phải chị có hai đứa rồi sao." Người không làm công chức cũng chỉ có thể được sinh hai con mà thôi.

"Cô ấy nói cô ấy sẽ chuẩn bị giấy chứng nhận để chứng minh rằng Bình An chỉ có thể sống chưa đến năm mười tám tuổi, như vậy là có thể sinh được ba đứa. Bình An nhà chị rõ ràng vẫn còn tốt đẹp vậy mà bọn họ lại đi nguyền rủa Bình An của chị. Nhan Nhan, chị biết em có năng lực, em giúp chị cứu Bình An nhà chị đi."

Chuyện này chắc chắn là phải giúp, nhưng xét cho cùng thì vẫn là Thư Lệ tự mình đứng ra.

Thư Nhan cẩn thận nhớ lại tính cách của chị Hai, chị ấy còn kiên cường hơn với nguyên thân một ít, ấy mà kiên cường cũng không được cái gì, nếu không chị ấy cũng không bị nhà chồng quấy rầy và chèn ép như vậy. Nếu thật sự bảo cô đi giúp đỡ thì Thư Nhan chắc chắn bảo chị ấy rời khỏi gia đình kia trước, nhưng chỉ sợ là chị Hai lại không muốn.

"Chị Hai này, nếu chị cứ tiếp tục ở lại cái nhà đó, cho dù em có giúp chị ngay lúc này thì chuyện đó vẫn có thể tiếp diễn." Đầu tiên, Thư Nhan chặn một câu trước, sau đó mới hỏi: "Chị muốn em giúp chị ra sao?"

Ánh mắt của chị Hai nhìn Thư Nhan không d.a.o động: "Ly hôn, chị muốn giống như em, chị muốn ly hôn xong sẽ dẫn mấy đứa con của mình đi. Ở sát nhà chị có một người phụ nữ, cô ấy đi làm ở Dương Thành, một tháng lương cũng có đến bốn năm trăm đồng. Chỉ cần chịu khổ một xíu, chị không tin không nuôi sống được bản thân và mấy đứa con."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 355: Chương 355



Thư Nhan bị lời nói của Thư Lệ làm hoảng sợ, cô thật sự không ngờ chị ấy sẽ nói ra như vậy.

Thư Lệ thấy nét mặt ngạc nhiên của Thư Nhan, chị ấy cười khổ nói: "Cứ tiếp tục sống những ngày tháng như vậy, chị với mấy đứa nhỏ cũng mất mạng mất. Chị không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho đứa con."

Mấy năm nay, Bình An đã làm tốn kém rất nhiều tiền cho nhà đó, đừng nói đến bà nội của thằng bé mà ngay cả chính ba của mấy đứa nhỏ bây giờ nhìn Binh An cũng thấy khó chịu. Cho nên, khi em gái chồng đưa ra ý kiến như vậy, bọn họ cũng không phản đối, lúc gã đồng ý đồng nghĩa, gã cũng đã bỏ Bình An rồi, nhưng nếu không chữa trị bệnh thì Bình An cũng chỉ có thể chậm rãi chờ chết, làm bà chủ của một gia đình nhưng lại không có điều kiện đưa kinh tế ra, nên Thư Lệ không có xíu quyền lực nào ở trong nhà.

Thư Lê đã nghĩ nếu em gái nhỏ đã dám ly hôn, thì chị ấy dựa vào cái gì mà không dám ly hôn? Chị ấy đi ra ngoài làm việc, chẳng sợ một tháng chỉ kiếm được 200 đồng, cũng có thể nuôi sống chị ấy và bọn nhỏ rồi, dù thế nào cũng không tệ hơn như bây giờ.

"Chị đã nghĩ kỹ chưa?" Thư Nhan đánh giá Thư Lệ từ cao đến thấp, chị ấy không bắt chước cách ăn mặc của cô đấy chứ?

Thư Lệ bị ánh nhìn của Thư Nhan làm sợ hãi, chị ấy cúi đầu nhìn mình, một chiếc quần trắng bệch bị tẩy và một chiếc áo tay ngắn mà hàng xóm không cần nữa, bởi vì quá lớn nên nhìn chị ấy như người lớn ăn cắp quần áo của trẻ con mặc vào, chị ấy nhìn lại Thư Nhan, vừa nhìn chiếc áo sơ mi với quần tây này cũng biết là loại đắt tiền, giày cao gót và trên tay còn mang đồng hồ, trên cổ mang một vòng cổ tỏ sáng lấp lánh, khuyên tai ngọc trai, nếu không phải ngũ quan không thay đổi, Thư Lệ thật sự không thể tin đây là em gái nhỏ của mình.

TBC

Một đứa em gái được ba mẹ sinh ra, ban đầu em gái nhỏ không bằng chị ấy, nhưng nhìn bây giờ, con bé trẻ tuổi hơn, đẹp hơn, còn có tiền nhiều hơn nữa, chị ấy không dám nói sau khi mình ly hôn rồi có giống như Thư Nhan được hay không, nhưng ít nhất cũng sẽ không làm quần quật cả ngày mà cơm ăn không đủ no như bây giờ, ngay cả đứa con của mình cũng không bảo vệ được.

"Chị nói ly hôn thì anh ta đồng ý sao? Ly hôn cũng không phải chuyện một người quyết định, nếu đàn ông muốn kéo dài thời gian với chị thì không chắc vài năm nữa có thể ly hôn được, nhưng cứ kéo dài như vậy cũng sẽ không tốt cho chị với mấy đứa nhỏ." Thư Nhan cảm thấy chuyện ly hôn của Thư Lê còn phiền phức hơn cả cô.

"Anh ta sẽ đồng ý. Từ lúc, anh ta có người khác bên ngoài, người kia cũng là một quả phụ, bây giờ chị nói ra thì anh ta còn rất vui mừng đồng ý nữa kìa!" Thư Lệ đã sớm biết chồng mình có tình nhân bên ngoài, chỉ là không muốn quan tâm.

"Có tình nhân sao? Thế thì có thể làm tốt chuyện này rồi." Chỉ cần dở trò cũ ra là được, đến lúc đó chẳng những có thể ly hôn, mà còn có thể kiếm được một chút tiền, hai đứa nhỏ đều sẽ đi theo mẹ, chẳng lẽ gã làm ba mà không trợ cấp phí nuôi nấng hay sao?

Trước tiên, Thư Nhan hủy vé máy bay, rồi dẫn Thư Lệ đi tìm Thư Kiến Dương.

"Em muốn ly hôn sao?" Hai mắt Thư Kiến Dương trừng lớn, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thư Nhan nghĩ, con bé này sẽ không đi theo vết xe đổ của Thư Nhan chứ?"

Thư Nhan hất cằm khinh bỉ: "Tại chị Hai muốn ly hôn thôi, chuyện cụ thế ra sao anh tự hỏi chị Hai đi, bảo chị ấy kể đầu đuôi cho anh nghe."

Sau khi, Thư Kiến Dương nghe chuyện chị ấy phải trải qua, anh ấy đập bàn, hỏi: "Sao em không kể với anh sớm hơn?"

Kể sớm hơn? Kể sớm hơn thì có ích gì đâu, nói là anh em nhưng cũng không phải là anh em ruột, nên Thư Lệ đâu dám đi tìm Thư Kiến Dương.

"Anh Ba, em nghĩ muốn tái diễn trò cũ lần nữa, dùng cách đối phó với Diệp Chí Cường sử dụng lại lên người Lữ Khánh Vĩ." Thư Nhan cười tủm tỉm, nói.

Thư Kiến Dương xoa cằm: "Vậy chuyện này yên tâm giao cho anh là được rồi."

Đúng như lời của Thư Lệ, khi chị ấy vừa đưa đơn ly hôn ra thì Lữ Khánh Vĩ lập tức đồng ý ngay. Nhưng chuyện hai đứa nhỏ chuyển nhượng cho ai nuôi lại khác, đứa nhỏ thì gã đồng ý cho Thư Lệ dẫn đi, nhưng con gái thì không được.

Con gái của Thư Lệ đã mười hai tuổi rồi, cũng có thể biết rất nhiều việc trong nhà, lại nuôi thêm vài năm nữa sẽ có thể nhận được một phần tiền hiếu kính cũng không tệ, đương nhiên Lữ Khánh Vĩ sẽ không muốn đưa cho Thư Lệ.

Thư Nhan cũng biết gã suy nghĩ gì, nhưng cô lười lật bài ngửa với gã, nên bảo Thư Kiến Dương dẫn người đến, hơn ba mươi người đàn ông vạm vỡ vừa đứng ở trong sân cũng đủ khiến bà cụ với Lữ Khánh Vĩ sợ hãi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 356: Chương 356



Bọn họ cũng biết Thư Kiến Dương có mối quan hệ tốt với thị trưởng và đồn trưởng, cho dù họ có báo cáo cũng vô dụng. Trước kia, bọn họ dám đối xử tệ bạc với Thư Lệ cũng vì Thư Kiến Dương không quan tâm đến Thư Lệ, bây giờ Thư Kiến Dương đã ra mặt, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám hô to gọi nhỏ với Thư Lệ nữa.

"Tiểu Lệ, hai đứa nhỏ của chúng ta cô không thể mang đi hết được, như thế cô nghĩ người dân ở thị trận nói gì về tôi? Phải để lại một đứa cho tôi." Lữ Khánh Vĩ cứng không được thì đành mềm.

"Được, tôi để Bình An lại cho anh, còn con gái về với tôi." Thư Lệ nhìn chằm chằm Lữ Khánh Vĩ, vừa thấy biểu cảm không muốn lộ ra trên mặt gã lập tức châm biếm: "Tôi chắc chắn không để con gái lại cho anh, ai biết tên súc sinh nhà anh đến lúc nào đó sẽ bán con gái của tôi đi đây, tôi đã quyết định rồi, hoàn cảnh của tôi cũng đã như thế rồi, nên tôi không muốn tương lai của con gái mình sống như tôi."

Con gái của Thư Lệ bám sát phía sau của chị ấy, nghe mẹ nói như thế hốc mắt lập tức đỏ ửng lên.

Con bé thật sự rất sợ hãi, nếu mẹ dẫn em trai đi, thì tương lai của con bé phải làm sao đây?

"Yên tâm đi, mẹ sẽ dẫn con rời đi." Thư Lệ nắm c.h.ặ.t t.a.y của con gái mình.

"Dù thế nào, cũng không muốn sao?" Thư Kiến Dương cười như không cười nhìn toàn bộ người nhà của Lữ Khánh Vĩ.

Lữ Khánh Vĩ để lộ răng nanh màu vàng, cười nói: "Anh Ba, em thật sự tôn trọng anh nhưng đứa nhỏ là của em, trong hai đứa nhỏ em lấy một đứa chắc không quá đáng chứ?"

"Đúng vậy, hai đứa lấy một đứa nếu không phải con gái, nếu không phải đứa út, thì chúng ta chắc sẽ lấy mỗi người một đứa." Thư Lệ liếc nhìn em gái của Lữ Khánh Vĩ một cái.

Thư Lệ xem hai đứa con như mạng sống của mình, nếu có thể bình an đi ra ngoài cùng với con gái mình thì cô cũng không dám để đứa út ở lại.

Lữ Khánh Vĩ lập tức phản ứng lại, hét lên: "Được, ly hôn là do cô yêu cầu, bây giờ tôi lấy một trong hai đứa nhỏ cũng không quá đáng, mặc kệ cò con gái hay là con trai, tôi chắc chắn sẽ lấy một đứa."

Không chỉ riêng Lữ Khánh Vĩ có thể nghĩ đến chuyện này, mà nhóm người Thư Nhan cũng đã nghĩ đến rồi, Thư Kiến Dương hừ nhẹ một tiếng, tên này thật sự không biết xấu hổ mà.

Thư Kiến Dương lấy ra một xấp ảnh chụp ném lên trên bàn, nói: "Nhìn cái này đã rồi gầm tiếp."

Trong ảnh chụp là Lữ Khánh Vĩ với quả phụ kia, tuy không chấn động tinh thần như Diệp Chí Cường nhưng chắc chắn sẽ nổ một trận oanh động trong thị trấn này.

Mặt của Lữ Khánh Vĩ đỏ lên, không thể nói cái gì được nữa: "Mấy thứ này đều là đồ giả, trên hình không phải là em."

TBC

"Không phải là cậu?" Thư Kiến Dương lại cầm ra một xấp ảnh chụp ném lên trên mặt gã, bên trên là ảnh chụp Thư Kiến Dương với quả phụ kia đi đến bệnh viện, em gái của gã cũng xuất hiện ở trong đó, quả phụ kia vuốt bụng, vẻ mặt rất hạnh phúc: "Người mang thai không phải là em gái của cậu mà là quả phụ này, tôi nói có sai không?"

Trên mặt Lữ Khánh Vĩ lạnh đi, nhìn Thư Lệ há miệng th* d*c, cố gắng nói: "Không phải, em gái của tôi mang thai đến đó tình cờ gặp mặt thôi."

Thư Kiến Dương ừ một tiếng, rồi vỗ tay, hai người vạm vỡ dẫn quả phụ đi đến: "Tôi còn dẫn cô ta đi siêu âm nữa này, chúc mừng cậu là con trai đó, nếu cậu không thừa nhận, tôi sẽ nói tin này cho nhà họ Tôn để họ biết rằng mình có cháu trai chứ... Các ngươi nói xem giờ sao đây?"

Nhà họ Tôn chính là nhà chồng của quả phụ, cũng có chút thế lực ở trên thị trấn này, chỉ một đứa con sinh bệnh nặng phải nhanh cưới một người vợ, ban đầu muốn chừa lại ít nòi giống nhưng đáng tiếc người kia kết hôn không bao lâu đã chết. Nói tiếp, quả phụ này cũng rất đáng thương, bị ba mẹ bán cho nhà họ Tôn, tuổi còn trẻ đã thủ tiết. Nhưng chuyện đáng thương này cũng không thể trở thành lý do để cô ta cướp chồng của chị ấy được.

Quả phụ có thể qua lại với người khác, khiến Thư Kiến Dương cảm nhận có rất nhiều dính dáng đến nhà họ tôn, bọn họ có thể mượn chuyện sống c.h.ế.t này hỏi Lữ Khánh Vĩ cần đứa nhỏ này hay không? Có lẽ, không chừng nhà họ Tôn cũng đã biết rồi, nhưng chỉ là đợi thai ổn định mới thể hiện mà thôi.

Đúng thật là Lữ Khánh Vĩ đã biến sắc, gã biết rõ nếu như nhà họ Tôn biết quả phụ này mang thai, xác định lấy làm của riêng mình, gã có muốn tranh với nhà họ Tôn cũng không được.

"Tôi không muốn ở lại nhà họ Tôn, không muốn." Quả phụ vừa nghe lời của Thư Kiến Dương, mặt cũng trắng bệch đi, hy vọng nhìn về Lữ Khánh Vĩ: "Không phải anh nói muốn kết hôn với em sao? Anh ly hôn đi em gả cho anh, trong bụng em có con của anh mà, hai đứa nhỏ trước anh cứ đưa hết cho cô ta đi, anh lấy phụ nữ mình yêu, em sẽ sinh cho anh."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 357: Chương 357



Cô ta vừa thốt ra lời đó tương đương như đã thừa nhận toàn bộ mọi chuyện.

Thư Kiến Dương vừa liếc ra sau, luật sư phía sau lập tức cầm ra một tờ đơn ly hôn: "Ông Lữ, mời đọc đơn cho kỹ, nếu không có gì thì ký tên vào."

Vật chứng và nhân chứng đều có đầy đủ, Lữ Khánh Vĩ không thể tiếp tục giãy giụa với ai được nữa, gã cầm lấy đơn ly hôn đọc thật kỹ, lúc nhìn đến phí nuôi con nhất thời lại khó chịu.

"Lúc trước, chúng nó đều do tôi nuôi lớn, tính ra cũng gần mười tám tuổi rồi, con gái tôi cũng đã nuôi mười hai năm, đứa con nhỏ cũng đã nuôi tám năm, tính mỗi đứa một nửa thì tôi còn nuôi nhiều hơn, thế dựa vào cái gì tôi còn phải trả phí nuôi chứ?"

Luật sư mỉm cười, nói: "Ông Lữ, hai đứa bé nam nữ nhà họ Thư lo liệu việc nhà cửa cũng xem như là trả công lao động rồi, đứa nhỏ chưa đầy mười tám tuổi sẽ được hai bên gia đình và cộng đồng nuôi ớn, huống chi ông đã làm sai, nếu lên tòa án ông có thể sẽ phải trả hơn một nửa tài sản đấy."

Lữ Khánh Vĩ không biết chuyện này, nơi này của họ, nắm tay nhà ai lớn nhà người đó tính, bây giờ nắm tay của Thư Kiến Dương lớn hơn còn có vật chứng và nhân chứng, dù lén giải quyết hay là lên tòa án, thì gã cũng không có được cái tốt.

"Nhanh lên, tôi không muốn tốn thời giờ với cậu, không ký tên thì lên toàn án, tôi tin chắc sẽ nhanh chóng có phán quyết đưa xuống thôi." Khóe miệng của Thư Kiến Dương cong lên một nụ cười nhạt.

Nụ cười này khiến Lữ Khánh Vĩ nhìn mà âm thầm sợ hãi.

"Phí nuôi dạy có thể đưa, nhưng hai trăm một tháng thì quá nhiều." Lữ Hành Vĩ làm ở chỗ ông già của gã, cương vị cũng không tệ nhưng một tháng, bảy tám tuần cũng chỉ hơn bốn trăm đồng, nếu đưa một nửa đi thì gã kiên quyết không đồng ý.

"Vậy đưa hai mươi ngàn lượng dứt khoát một lần, tương lai của hai đứa nhỏ cũng không cần cậu quan tâm nữa." Thư Kiến Dương dùng ánh mắt uy h.i.ế.p nhìn gã.

Hai mươi ngàn đồng không phải là số tiền nhỏ, mấy năm nay gã vì muốn chữa bệnh cho Bình An đã tốt rất nhiều tiền, trong nhà cũng không có tiết kiệm nhiều như thế, Lữ Khánh Vĩ không thể cãi cứng lại được.

TBC

Cuối cùng chỉ có mặc cả giảm giá xuống, nói là đưa mười tám ngàn, học phí tương lai hay bệnh tật gì của hai đứa nhỏ đều về cho bọn gã quản lý.

Ký xong, nhận được tiền, đột nhiên Thư Lê khóc nức nở cũng không biết là luyến tiếc căn nhà này hay là cảm thấy cuối cùng mình được giải thoát.

"Đừng nghĩ nhiều nữa, tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn." Thư Nhan kéo cánh tay của chị ấy, an ủi.

"Đúng vậy." Chị ấy không tin dựa vào hai tay của mình mà ăn cơm không no.

Hai đứa nhỏ cũng rất ngoan ngoãn, thêm vào đó cũng là con ruột của Thư Lệ, không quậy không làm xằng làm bậy, chúng im lặng như búp bê vải.

"Lần này cảm ơn anh Ba, không có anh chắc mọi chuyện không dễ dàng như vậy." Anh họ với em gái họ sẽ không giống như vậy, chị ấy khách sáo với anh ấy, còn Thư Nhan là em gái ruột của mình, về nhà đóng cửa lại nói chuyện và giữ ơn này này ở trong lòng, tương lai chỉ cần em gái cần, chị ấy tuyệt đối sẽ không hai lời đi làm ngay.

Chị hai vừa ly hôn, Thư Hữu Phúc và những người khác liền nhận được tin tức, chắc chắn là họ hàng trong thị trấn về nói, vừa về quê không bao lâu họ lại vội vàng chạy đến thành phố.

"Gan mày to rồi phải không? Ly hôn cũng không nói với chúng ta một tiếng?" Lâm Tử Hương tức giận chỉ Thư Lệ, bà ta liếc nhìn Thư Nhan vô cùng nghi ngờ là do Thư Nhan dẫn dắt.

Thư Nhan tìm một chỗ ngồi xuống, sao hết người này đến người khác đều cảm thấy là do cô dẫn dắt nhỉ? Con thỏ vội vàng vẫn sẽ cắn người đấy, người ta cũng đã muốn g.i.ế.c người, Thư Lệ là mẹ chống trả cũng là điều rất bình thường.

"Nói với mọi người thì thế nào? Mẹ và ba chắc chắn sẽ bảo con cố gắng chịu đựng, con không muốn chịu đựng nữa." Thư Lệ rớm nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ba mẹ yên tâm, chắc chắn con sẽ không đưa con về nhà mẹ liên lụy các người, con sẽ tự mình làm việc để nuôi sống bản thân và con cái."

Nghe thấy lời này của cô ấy, Lâm Tử Hương thở phào nhẹ nhõm, Thư Lệ khác với Thư Nhan, trên người Thư Nhan có một khoản tiền lớn, hai đứa con đều khỏe mạnh, nếu về nhà mẹ đẻ chỉ cần đào một chút cũng đủ cho họ ăn. Mặc dù Thư Lệ cũng lấy được một khoản tiền, nhưng chút tiền đó đủ để làm gì? Bình Anh đi bệnh viện vài lần cũng đã hết, đến lúc tiêu hết tiền, đứa trẻ nằm bệnh viện, Thư Lệ về trong thôn khóc lóc, người làm ông bà như bọn họ chắc chắn không thể không ra tiền, cho dù ba đứa con trai cũng không thể thấy c.h.ế.t không cứu, nếu không chắc chắn sẽ bị người trong thôn chỉ trích sau lưng.

Thấy bộ dáng của ba mẹ, Thư Lệ thật sự không nhịn được mà bật khóc, cho dù là giả bộ cũng được mà!
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 358: Chương 358



"Chuyện của chị hai các người không cần lo lắng, chăm sóc tốt cho bản thân là được." Thư Nhan nhìn anh hai và chị dâu đi theo ở phía sau: "Sao các người lại đến đây?"

"Chân anh trai cô bị thương, bệnh viện trong thị trấn khám không có tác dụng, định vào thành phố khám xem sao." Chị dâu thứ hai thực ra là chị dâu cả của Thư Nhan, tên Diệp Xảo Cúc, dáng người cao to, làm việc không thua kém gì anh hai, cũng xem như là người tương đối hòa nhã với Thư Lệ và Thư Nhan trong gia đình.

"Không sao chứ?" Thư Nhan hỏi.

"Không sao, anh đã nói không có vấn đề gì lớn mà chị dâu em cứ kéo anh đi khám bác sĩ." Nhìn giống như là phàn nàn nhưng thực ra giọng nói lại rất vui.

Diệp Xảo Cúc liếc mắt nhìn chồng nhà mình, kéo Thư Lệ sang một bên nhỏ giọng nói: "Làm gì có người đàn ông nào không ngoại tình, Lã Khánh Vĩ có việc làm, lương cao lại ly hôn, những điều này không phải có lợi cho kẻ khác à? Vả lại một người phụ nữ nuôi hai đứa con như em phải sống thế nào? Trong khi cơ thể của Bình An lại không khỏe."

Cô ấy thật sự nghĩ cho Thư Lệ, cảm thấy ly hôn như vậy quá có lợi cho Lã Khánh Vĩ và người đàn bà góa kia, phải dây dưa với bọn họ, có Thư Kiến Dương giúp đỡ chắc chắn người nhà họ Lã sẽ không dám đối xử với Thư Lệ giống như trước kia nữa.

Thư Lệ lắc đầu, không có ý nghĩa, còn không bằng khoản tiền yên tĩnh kia, trước đây khổ như vậy cũng chịu đựng được, cô ấy không tin còn có thể khổ hơn nữa,

TBC

"Em đừng thấy bây giờ em chồng tốt như vậy là vì Diệp Chí Cường có tiền, Lã Khánh Vĩ có thể cho em được bao nhiêu? Một mình em nuôi hai đứa con không hề đơn giản, em... phải suy nghĩ cho rõ ràng." Diệp Xảo Cúc chỉ có thể nói đến đây.

"Chị dâu, tự trong lòng em hiểu rõ. Nữu Nữu lớn rồi, con bé có thể giúp em chăm sóc Bình An, cũng có thể giặt quần áo nấu cơm, con bé rất giỏi, có Nữu Nữu em có thể yên tâm kiếm tiền, dù thế nào cũng phải cho con bé đi học. Còn bệnh của Bình An? Tây Thành không chữa được thì em đi Bắc Kinh, đi Nam Thành, sẽ luôn có cách chữa khỏi, chỉ cần mẹ con em ở cùng nhau thì không sợ gì cả."

Nữu Nữu dắt Bình An đi theo sát phía sau Thư Lệ, nghe lời mẹ nói cả hai càng kề sát mẹ hơn.

Trẻ con là nhạy cảm nhất, ai tốt với chúng, ai không tốt với chúng chúng đều rất rõ ràng, nhất là Bình An, bởi vì bị bệnh nên tình cảm càng nhạy cảm hơn, thằng bé đã nhìn thấy sự chán ghét trong mắt bà nội và cô của nó không chỉ một lần, nó khao khát muốn thoát khỏi nơi đó.

Tên cũng đã ký, có nói gì nữa cũng vô ích, ngày hôm sau hai người đã ly hôn. Thư Kiến Dương nhờ người đặt năm vé máy bay, Thư Nhan trực tiếp đưa ba mẹ con Thư Lệ đến Nam Thành.

"Dì út, chúng ta sẽ đi máy bay sao ạ?" Nữu Nữu rụt rè hỏi.

Vẻ mặt và giọng điệu của con bé bây giờ giống hệt Thanh Thanh lúc trước, lại thêm dáng vẻ gầy gò đen nhẻm, Thư Nhan không khỏi mềm lòng: "Đúng vậy, đừng sợ, thực ra cũng không khác gì đi xe ô tô đâu."

Ba mẹ con vẻ mặt không tin, một thứ bay lên trời, một thứ đi dưới đất, có thể giống nhau ư?

Kiểm tra an ninh xong, Thư Lệ nắm c.h.ặ.t t.a.y hai đứa trẻ, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Thư Nhan đặc biệt nhường cho Thư Lệ ngồi bên cửa sổ, Bình An ngồi ở bên cạnh chị ấy, Nữu Nữu cũng ngồi bên cạnh cửa sổ còn cô ngồi bên cạnh Nữu Nữu, Phương Trạch Vũ chỉ có thể ngồi một mình.

Từ Tây Thành đến Nam Thành mất ba tiếng đồng hồ, một nhà ba người của Thư Lệ đều không hề chợp mắt, cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng ngạc nhiên thú vị nho nhỏ, Nữu Nữu hoạt bát hơn bình thường rất nhiều, trở thành một đứa bé tò mò và liên tục đặt câu hỏi cho Thư Nhan.

"Dì út ơi, dì nhìn bên kia kìa, có cầu vồng, đây chính là cầu vồng mà chúng ta nhìn thấy trên mặt đất sao?"

"Nữu Nữu. Con đã nhìn cả buổi rồi, đừng quấy rầy dì út con nghỉ ngơi nữa." Thư Lệ nói với Nữu Nữu.

"Không sao đâu, em không mệt, sắp đến rồi." Thư Nhan cười nói.

Thời gian trôi qua trong tiếng nói chuyện ríu rít của họ, xuống máy bay, ba mẹ con Thư Lệ đều bị sốc bởi sự sầm uất của Nam Thành, họ luôn cảm thấy Tây Thành rất phồn thịnh, nhưng so với Nam Thành thì Tây Thành còn quá lạc hậu.

"Sau này chị ở nơi này ư?" Thư Lệ có chút rụt rè hỏi.

Trước khi đến thì nói hùng hồn, nhưng khi ở dưới chân thành phố Nam Thành này thì lại đột nhiên biến mất. Thư Lệ cảm thấy mình cực kỳ nhỏ bé, bỗng nhiên có chút mờ mịt, không biết mình nên làm như thế nào.

"Chị yên tâm, chị là chị của em, em đã đưa chị đến Nam Thành thì chắc chắn sẽ có trách nhiệm với chị đến cùng." Thư Nhan mím môi, trước khi đến cô đã suy nghĩ rất lâu, Thư Lệ còn kém hơn cả nguyên chủ thậm chí cô ấy không đi học tiểu học.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 359: Chương 359



Không biết chữ, không biết nói tiếng phổ thông, cũng không có kỹ năng gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy có thể giúp chị ấy mở một cửa hàng văn phòng phẩm ở gần trường học, không biết bán hàng cũng không sao, tìm một nhân viên bán hàng là được, chị ấy chỉ cần nhập hàng và thu tiền, hai đứa trẻ thì đi học ở trường bên cạnh, như vậy cũng tiện chăm sóc bọn trẻ, quan trọng là bên này gần bệnh viện số bốn, ngộ nhỡ Bình An có gì khó chịu thì đi bệnh viện cũng nhanh, quả thực là không có gì để bắt bẻ.

Nghe xong kế hoạch của Thư Nhan, Thư Lệ có chút do dự hỏi: "Mở một cửa hàng văn phòng phẩm phải tốn bao nhiêu tiền? Trên người chị chỉ có mười tám ngàn tệ lấy từ chỗ Lã Khánh Vĩ thôi, chắc không đủ đâu nhỉ?"

"Không đủ em cho chị mượn, đợi chị kiếm được tiền rồi thì trả em cũng được." Ban đầu Thư Nhan muốn cho cô ấy mượn tiền để mua nhà, như thế sẽ thật sự ổn định cuộc sống ở Nam Thành. Về sau cô suy nghĩ lại, cũng không thể giúp chị ấy chuẩn bị tất cả mọi thứ được. Giúp đỡ quá nhiều sẽ trở nên phụ thuộc, cho dù là chị em ruột cũng không thể quá mức,

Ra khỏi sân bay, nhìn thấy tài xế lái xe đến đón họ, trong lòng Thư Lệ thoáng kinh ngạc, không biết em gái mình bây giờ lại có tiền đến vậy, lăn lộn rất tốt, nhưng không ngờ đến mức có cả tài xế. Bước xuống xe, nhìn thấy dinh thự Nam Phủ thì Thư Lệ lại bị sốc.

"Em sống ở chỗ này?" Căn nhà này thật xinh đẹp, đẹp hơn tất cả ngôi nhà ở Tây Thành, Thư Lệ cảm thấy nếu Thư Kiến Dương muốn xây nhà thì nên xây một ngôi nhà như thế này.

"Đúng thế, em đã mua một căn nhà ở bên này, có hơi nhỏ, hôm nay ở đây một đêm trước đã." Thư Nhan dẫn họ vào thang máy lên tầng, vừa mở cửa thì thấy căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ, ba mẹ con đứng ở cửa hoàn toàn không dám bước vào.

"Bà chủ về rồi?" Cô cả từ phòng bếp đi ra, bà ấy biết Thư Lệ và bọn trẻ sắp đến nên đang chuẩn bị bữa trưa, nhìn thấy họ lập tức cười nói: "Cơm một lúc nữa sẽ xong, mọi người sửa soạn trước một chút rồi xuống thì có thể ăn."

Thư Nhan lấy dép cho họ, dẫn họ đến nhà vệ sinh rửa tay, Thư Lệ và hai đứa trẻ đã học được cách sử dụng bồn rửa tay này lúc ở sân bay, nên bây giờ không cần Thư Nhan dạy lại nữa, còn tắm vòi sen thì đến tối nói sơ qua một chút là được.

Thư Lệ cẩn thận kéo tay Thư Nhan, nhỏ giọng hỏi: "Đây là ai thế?"

TBC

"Cô ấy là giúp việc mà em thuê, bình thường đều là cô ấy ở nhà nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, chị gọi cô ấy là cô cả giống em là được." Thư Nhan đã nhờ cô cả dọn phòng của Thanh Thanh ra cho Thư Lệ và Nữu Nữu từ trước, vốn định để Bình An ở cùng một phòng với Thiên Bảo, nhưng lo thằng bé vừa đến sẽ sợ cho nên trải đệm ra sàn ở phòng Thanh Thanh, trải ba lớp chăn bông rất mềm, rất ấm áp.

Thư Lệ hít sâu một hơi, cũng không biết rốt cuộc là Thư Nhan làm gì mà vừa có tài xế lại vừa có giúp việc, còn có cả công ty, nghe ra còn giỏi hơn cả Thư Kiến Dương.

Cho dù em ấy làm gì? Có bao nhiêu tiền? Cũng không liên quan gì đến cô ấy, cho nên ngày hôm sau Thư Lệ đã muốn ra ngoài tìm nhà, không phải ở nhà của mình cho nên không quen, bọn trẻ cũng khá thận trọng, thiếu một chút cũng phải có chỗ ở của riêng mình.

"Tìm nhà làm gì, chị đến bên nhà cũ của em ở trước đã, sau đó mở cửa hàng cho chị, thuê một cái gần đấy, bây giờ còn không biết mở cửa hàng ở chỗ nào."

Lời này nói cũng đúng, lỡ như tìm mặt bằng cửa hàng ở xa nhà thuê quá thì đến lúc đó lại phải chuyển nhà.

Chủ yếu nhất là ở nhà cũ của Thư Nhan thì không cần thuê nhà, còn có thể tự mình trồng rau ăn, tiết kiệm được rất nhiều tiền, tổng cộng chỉ có mười tám ngàn tệ, cơ thể của Bình An lại không khỏe, Nữu Nữu còn phải đi học, có thể tiết kiệm được phần nào hay phần ấy.

Chuyện trường học dễ xử lý, Thanh Thanh và Thiên Bảo không còn đi học ở đây nữa nhưng hạn ngạch ban đầu có thể cho Nữu Nữu, còn về phần Bình An, ý của Thư Nhan là để thằng bé nghỉ học một năm, ở nhà chăm sóc thật tốt cơ thể, đợi sức khỏe tốt hơn rồi hẵng đi học.

Thực ra, theo ý kiến của Thư Nhan thì cơ thể Bình An không có vấn đề gì lớn, chỉ là thể chất không tốt, ngoài ra cũng có nguyên nhân từ việc điều dưỡng không đúng cách ở nhà.

Đến bệnh viện số bốn tìm vị bác sĩ già kia, quả nhiên là thể chất không tốt, cần phải điều dưỡng từ từ.

"Trong thuốc tôi kê cho cô cần phải có nhân sâm, giá cả khá đắt, ít nhất phải ăn một năm, cô nên chuẩn bị tâm lý." Vị bác sĩ già dừng lại rồi nói: "Nếu thực sự khó khăn thì tôi có thể đổi nhà, cũng có hiệu quả, chỉ là chậm hơn."
 
Back
Top Bottom