Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 330: Chương 330



Hồ Thụy Tuyết bị lời nói của anh ta làm cho nổi cả da gà, cố nhịn cơn buồn nôn mà không đá anh ta ra, thản nhiên nói: "Nếu anh thích tôi, tại sao lúc thi đại học lại bỏ đi? Lúc ấy không phải tôi không có cảm tình với anh, nhưng anh đã bỏ tôi." Phải kéo dài thời gian, nếu Nhan Nhan không gọi được cho cô ấy, nhất định sẽ gọi đến nhà, ba mẹ cô ấy biết ý cúp máy sau bốn tiếng tút là gì.

"Đều là vì mẹ tôi, nếu bà ấy không ép tôi ra nước ngoài, nhất định tôi sẽ cùng em lên đại học, sao có thể để em gả cho người khác được. Tôn Thiến cũng có lỗi, cô ta thuyết phục mẹ tôi rằng nước ngoài tốt thế nào, mới khiến mẹ tôi đưa tôi ra nước ngoài." Quý Phàm Sinh ôm Hồ Thụy Tuyết, cằm nhẹ nhàng đặt trên đầu cô ấy.

"Thế nên anh cố ý yêu cô ấy, khiến cô ấy mang thai, rồi bỏ cô ấy một mình ở nước ngoài?" Hồ Thụy Tuyết thừa cơ tránh khỏi cái ôm của Quý Phàm Sinh, nhìn chằm chằm anh ta.

"Em biết sao?" Dường như Quý Phàm Sinh hơi tức giận, ngay sau đó lại cười nói: "Em biết cũng không sao, tôi không ở bên cô ta vì trả thù, chẳng qua là lúc ôm cô ta, cảm giác cũng giống khi ở bên em, giống như... Khi chúng ta còn nhỏ, ba người chơi chung."

Lông măng của Hồ Thụy Tuyết dựng đứng cả lên. Cô ấy chắc chắn một trăm phần trăm, Quý Phàm Sinh bị thần kinh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.

"Mỗi lần tôi lên giường với cô ta đều nhớ tới em. Chỉ cần nghĩ tới đó là em, tôi lại thấy nhiệt huyết sôi trào. Tiểu Tuyết, gả cho tôi được không? Chúng ta ở bên nhau, sinh một đứa con khỏe mạnh, hạnh phúc sống một đời." Quý Phàm Sinh nhẹ nhàng hôn lên trán Hồ Thụy Tuyết, kích động nói.

Hồ Thụy Tuyết chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân đều sắp đông lại, cô ấy kiềm chế mình không được đẩy Quý Phàm Sinh ra, bây giờ tuyệt đối không thể chọc giận anh ta.

Hồ Thụy Tuyết khẽ mỉm cười nhìn anh ta, nâng tay lên cho anh ta nhìn sợi dây trói: "Tôi thế này thì làm sao mà cho anh được?"

"Em đồng ý sao?" Quý Phàm Sinh nhìn chằm chằm mặt Hồ Thụy Tuyết, phát hiện trên mặt cô ấy là nụ cười khẽ, ánh mắt đơn thuần y như hơn mười năm trước. Không hề do dự, Quý Phàm Sinh cởi dây trói cho Hồ Thụy Tuyết.

Xoa cổ tay, Hồ Thụy Tuyết nói: "Tôi đi tắm."

"Không cần, trong lòng tôi, em luôn sạch sẽ." Quý Phàm Sinh kéo cô ấy lại.

"Nhưng tôi không cho chép chính mình không sạch sẽ, tôi đi tắm mà anh cũng không chờ được sao?"

Quý Phàm Sinh đột nhiên cười khẽ: "Đừng mong kéo dài thời gian, em không thoát đâu."

Hồ Thụy Tuyết cúi đầu, cô ấy sắp không khống chế được biểu cảm nữa rồi. Cô ấy gằn giọng, nói: "Tôi muốn chạy lúc nào chứ, thật sự muốn tắm." Cô ấy muốn đẩy Quý Phàm Sinh ra, nhưng đột nhiên phát hiện cơ thể mình nhũn ra.

TBC

"Thuốc phát huy tác dụng rồi."

Hồ Thụy Dương và người của Phương Trạch Vũ đã tìm kiếm khắp nơi, cũng không có tin của Hồ Thụy Tuyết.

"Thụy Tuyết tự mình lái xe. Bây giờ xe cũng không thấy đâu, tìm người rất khó, tìm xe thì dễ hơn." Bây giờ không giống tương lai, việc giám sát trên đường phố khó khăn hơn nhiều, nhưng cũng dễ hơn so với việc tìm một người.

"Dạo này em ấy có đắc tội với ai không? Hay có nói gì với cô không?" Hồ Thụy Dương xoa huyệt thái dương, lo lắng hỏi.

Thư Nhan vỗ trán, vội nói: "Lần trước tôi tình cờ gặp Tôn Thiến, cô ta nhờ tôi nói với Thụy Tuyết là phải cẩn thận Quý Phàm Sinh, có khi nào là anh ta không?"

"Tôi lập tức kêu người điều tra tung tích của anh ta." Hồ Thụy Dương xụ mặt, giọng kìm nén.

Thư Nhan nhớ lần trước có lưu số điện thoại của Tôn Thiến, lập tức gọi điện cho cô ta, nói rõ tình hình bên này cho cô ta nghe. Bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Tôi đã nói là cẩn thận Quý Phàm Sinh. Anh ta chính là tên b**n th**, chắc chắn Thuỵ Tuyết đã bị anh ta bắt rồi."

Thư Nhan vốn đang sốt ruột, cô ta còn nói như vậy. Nếu cô ta biết Quý Phàm Sinh có vấn đề, gây bất lợi cho Thuỵ Tuyết thì nên nói rõ ràng tỉ mỉ mới đúng.

"Cô biết Quý Phàm Sinh có khả năng ở đâu không?" Trong đầu của Thư Nhan không ngừng xuất hiện một số đoạn phim b**n th**, sợ là Hồ Thuỵ Tuyết cũng gặp bất trắc.

"Anh ta có hai căn biệt thự ở ngoại ô, rất có thể sẽ tới đó. Cụ thể là căn nào thì tôi không rõ, mọi người tốt nhất nên mau chóng tìm Thuỵ Tuyết đi. Nếu không, tôi cũng không biết Quý Phàm Sinh sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Thư Nhan thuật lại lời Tôn Thiến nói cho Hồ Thụy Dương và Phương Trạch Vũ nghe. Hồ Thụy Dương lập tức tra ra vị trí các biệt thự của Quý Phàm Sinh. Trùng hợp là bảo vệ của hai căn biệt thự này đều là từ công ty của Phương Trạch Vũ. Anh ta gọi điện tới hỏi, ai cũng nói là không thấy biển số xe của Hồ Thuỵ Tuyết.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 331: Chương 331



"Quý Phàm Sinh không ngốc đến mức nói rõ chúng ta biết Thuỵ Tuyết đang ở chỗ đó, có khi nào anh ta mượn xe của người khác?"

Họ đang chuẩn bị chia hai đường, thì nghe anh cả của Phương Trạch Vũ hét lên: "Được, anh biết rồi."

"Tìm thấy rồi, ở Nam Giao." Anh ta có chiến hữu bị thương, chân hơi khập khiễng, bảo vệ nhân vật lớn không chu toàn, làm bảo vệ khu chung cư cũng bằng thừa. Bây giờ là đội trưởng bảo vệ biệt thự Nam Giao, anh ta biết hôm nay Quý Phàm Sinh về căn biệt thự đó.

Phương Trạch Vũ nhìn Hồ Thuỵ Dương một cái, trực tiếp để chiến hữu của anh và đám bảo vệ tìm quản lý tài sản để lấy chìa khoá, nghĩ cách đi vào tra rõ tình hình. Nếu xác thực Hồ Thuỵ Tuyết ở đó, trước tiên cứu người ra rồi hẵng nói."

Hồ Thuỵ Dương bên cạnh hét vào điện thoại: "Mấy anh lập tức đi cứu người, mọi hậu quả do tôi chịu trách nhiệm."

Một đoàn người phóng thẳng xuống lầu, lên xe và tức tốc tiến về phía Nam Giao.

TBC

Quý Phàm Sinh ôm Hồ Thuỵ Tuyết lên lầu, căn phòng màu hồng nhạt trải đầy hoa hồng, khắp giường phủ đầy lụa mỏng màu hồng: "Có đẹp không?"

Bây giờ Hồ Thuỵ Tuyết không có sức để lên tiếng, cô ấy tuyệt vọng nhìn Quý Phàm Sinh.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Anh ta đặt Hồ Thuỵ Tuyết xuống giường, đưa tay m*n tr*n đôi mắt của cô: "Cô nên nhìn tôi với ánh mắt thâm tình và ngưỡng mộ mới phải."

Anh ta si mê nhìn Hồ Thuỵ Tuyết, hôn nhẹ lên mái tóc, gò má, cổ của cô ấy, chậm rãi trượt xuống đến ngực: "Tiểu Tuyết, bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau."

Bên ngoài biệt thự, quản lý lau mồ hôi trán, chỉ vào căn biệt thự này phía trước: "Chính là chỗ này."

Đội trưởng bảo vệ nghiêng tai nghe ngóng, đáng tiếc biệt thự cách âm quá tốt, không nghe ra được âm thanh nào. Hơn nữa, biệt thự này được thiết kế đặc biệt, rất khó trèo lên lầu hai.

"Đưa chìa khoá cho tôi." Phương Trạch Vũ thật sự đi một mạch tới đây, Thư Nhan lại đang nôn khan trong bồn hoa bên cạnh.

"Lão đại." Đội trưởng bảo vệ nhìn thấy Phương Trạch Vũ như tìm được tâm phúc, vội đưa chìa khoá cho anh.

Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng mở cửa, xác nhận lầu một không có người thì mới đẩy cửa vào. Những người phía sau thủ thế, vài người nhanh chóng đi vào, trong lúc này không một tiếng động. Thư Nhan bình tĩnh lại, tới trước cổng biệt thự mà không dám đi lên, sợ mình phát ra tiếng làm ảnh hưởng đến họ.

Hồ Thuỵ Dương cũng muốn đi vào, bị Thư Nhan kéo lại. Cô lắc đầu và thỏ thẻ: "Cứu người thì họ mới chuyên nghiệp."

"Các anh là ai?" Giọng thẹn quá hóa giận của Quý Phàm Sinh truyền từ trên lầu đến, sau đó là âm thanh của trận ẩu đả. Hồ Thuỵ Dương cũng không nhịn được mà xông vào, Thư Nhan bám sát theo sau.

Cô chỉ thấy Hồ Thuỵ Tuyết nằm trên giường, áo phía trên đã không còn, cũng may cô ấy còn mặc quần. Thư Nhan nhanh chóng cởi áo khoác đắp lên người cho Hồ Thuỵ Tuyết.

"Thuỵ Tuyết, không sao rồi, chúng tôi tới cứu cô đây."

Hồ Thuỵ Tuyết há hốc, nước mắt chảy dài trên má, chỉ là không nói nên lời.

"Cô sao vậy?" Thư Nhan thấy cô ấy như vậy thì vô cùng lo lắng.

Hồ Thuỵ Dương đang đánh nhau với Quý Phàm Sinh thì nghe tiếng hét của Thư Nhan. Anh ta đá vào chân anh ta, lúc này mới đi tới và bế Hồ Thuỵ Tuyết lên: "Tôi đưa em ấy tới bệnh viện."

"Tôi đi chung với anh." Cô đi được vài bước, quay đầu nói với Phương Trạch Vũ: "Mọi người ráng kiềm chế, đừng đánh c.h.ế.t người."

"Yên tâm, anh biết chừng mực." Phương Trạch Vũ gật đầu.

Trên đường đi, Hồ Thuỵ Tuyết đã mơ màng, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của cô ấy rất cao. Thư Nhan nhìn thấy vậy, lo lắng đến sắp khóc.

"Thuỵ Tuyết, Thuỵ Tuyết, cô mở mắt ra đi. Cô đừng có ngủ, chúng ta lập tức tới bệnh viện ngay." Thư Nhan siết chặt bàn tay của cô ấy, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.

Hồ Thuỵ Dương siết chặt nắm tay kêu răng rắc, hận không thể trở về làm thịt tên Quý Phàm Sinh kia.

Bên phía bệnh viện đã chờ sẵn, họ vừa tới thì lập tức có người đưa Hồ Thuỵ Tuyết tới bên trong kiểm tra và cứu chữa. Chẳng mấy chốc đã có kết quả xét nghiệm, bác sĩ đưa báo cáo.

"Đã có kết quả xét nghiệm, cô Hồ bị tiêm một loại sản phẩm độc kiểu mới, cũng là chất gây ảo giác. Sau khi dùng thì cả người mềm nhũn, nóng ran, đầu óc luôn ở trạng thái hưng phấn."

Hồ Thuỵ Dương đỏ mắt, giọng khàn khàn: "Có để lại di chứng gì không?"

"Cũng may liều lượng mà cô Hồ dùng không nhiều, sẽ không để lại di chứng, nhưng cô ấy sẽ yếu trong vài ngày." Bác sĩ kêu mọi người không cần phải quá lo lắng, anh ta đã kê toa, buổi tối uống thì có thể tỉnh lại.

Ba Hồ và mẹ Hồ nhận được tin thì vội vàng tới nơi. Thư Nhan lần đầu tiên gặp ba mẹ của Hồ Thuỵ Tuyết, không ngờ lại gặp nhau trong trường hợp thế này.

"Tiểu Tuyết sao rồi?" Mẹ Hồ sốt ruột hỏi.

"Bác sĩ nói trước mắt không có vấn đề gì, đợi cô ấy tỉnh lại là được." Thư Nhan nhanh chóng nói.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 332: Chương 332



Mẹ Hồ lau nước mắt, nắm lấy tay cô: "Lần này thật sự nhờ có cô, nếu không phải cô gọi cho tôi, tôi cũng không biết Tiểu Tuyết gặp phải chuyện này. Uổng cho tôi còn nghĩ cậu ta là người không tệ, cũng may Tiểu Tuyết không nghe theo tôi. Nếu sống chung với cậu ta, vậy tôi là kẻ đầu sỏ hại Tiểu Tuyết rồi."

"Dì à, dì đừng nói như vậy. Con biết dì muốn tốt cho Tiểu Tuyết. Hơn nữa, Quý Phàm Sinh ngụy trang quá sâu, ai có thể ngờ anh ta là người như vậy." Ngay cả cô lúc đầu cũng cảm thấy ngoại hình của Quý Phàm Sinh rất tốt.

Ba Hồ mẹ Hồ tới, Hồ Thuỵ Dương nói một tiếng với họ rồi đi. Thư Nhan biết anh ta chắc chắn đi tìm Quý Phàm Sinh. Cô không nói gì thêm, làm sai thì phải trả giá, không theo đuổi được mà làm ra chuyện thế này, thật kinh tởm.

Bên kia, Phương Trạch Vũ đập Quý Phàm Sinh một trận, chọn phần đau nhất trên cơ thể và không xảy ra vấn đề gì rồi đánh vào. Bên này họ được đào tạo chuyên môn, tới bệnh viện sẽ tra không ra.

Sau đó, người của Hồ Thuỵ Dương tiếp quản chuyện này, Phương Trạch Vũ không lo nữa. Anh đưa người về công ty, giữa đường thì gọi cho Thư Nhan: "Người không sao cả chứ?"

"Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là được, còn bên anh?"

"Người của Hồ Thuỵ Dương tới rồi, chuyện sau đó thì anh tin họ sẽ tự mình xử lý."

"Hôm nay thật cảm ơn anh. Nếu không phải anh giúp, cũng không thể tìm ra nhanh như vậy." Trong lòng của Thư Nhan đến giờ vẫn còn sợ.

"Nói cảm ơn với anh làm gì." Phương Trạch Vũ không vui.

Thư Nhan miễn cưỡng nhếch khóe miệng, biết anh cố tình tức giận để làm dịu tâm trạng của mình. Cô trò chuyện với anh vài câu thì cúp máy.

Hồ Thuỵ Tuyết mãi cho tới bảy giờ tối mới tỉnh lại, nhìn thấy mẹ Hồ và Thư Nhan ở đây, cô ấy chợt thấy ấm ức mà bật khóc.

Lần này cô ấy thật sự bị doạ một phen.

"Không sao rồi, không sao rồi." Mẹ Hồ ôm Hồ Thuỵ Tuyết một chút, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.

Thư Nhan ra khỏi phòng bệnh, lúc này có mẹ thì không cần người khác.

Hồ Thuỵ Dương mang vẻ mệt mỏi trở về: "Tiểu Tuyết tỉnh rồi à?"

"Vừa mới tỉnh, cô ấy đang nói chuyện với mẹ mình." Thư Nhan tìm ghế ngồi xuống: "Anh xử lý Quý Phàm Sinh thế nào?"

"Vậy tôi không vào trong nữa." Hồ Thuỵ Dương ngồi xuống cạnh Thư Nhan, nhưng chừa trống một khoảng cho một người: "Trong căn biệt thự của Quý Phàm Sinh phát hiện rất nhiều than củi và một tấm di chúc. Vậy mà tên súc sinh này muốn đốt than tự sát với Tiểu Tuyết."

"Anh ta điên rồi ư?" Giọng của Thư Nhan đanh lại, nghĩ tới đây là bệnh viện nên kiềm chế giọng nói: "Có phải anh ta bị điên rồi không?"

TBC

"Anh ta quả thật bị điên rồi. Tôi tìm người điều tra thì mới biết, anh ta có tiền sử bệnh tâm thần ở nước ngoài. Mắc chứng rối loạn ảo tưởng rất nghiêm trọng, sẽ tưởng tượng ra một người, sau đó giao lưu với cô ấy, rõ ràng Tiểu Tuyết chính là người mà anh ta tưởng tượng. Anh ta giả bộ quá tốt, chúng ta cũng không phát hiện anh ta có vấn đề." Hồ Thuỵ Dương nheo mắt, họ không biết. Ba mẹ của Quý Phàm Sinh chẳng thể không biết, nhưng khoảng thời gian trước, mẹ Quý còn thường qua lại với nhà họ Hồ, hiển nhiên là muốn cưới Hồ Thuỵ Tuyết.

Khi đó, mẹ Hồ còn nói mẹ Quý sáng suốt, sẽ là một bà mẹ chồng tốt. Bây giờ xem ra, chuyện cơ bản không hẳn là thế.

"Nếu là bệnh tâm thần, vậy thì trực tiếp đưa tới bệnh viện tâm thần là được. Một bệnh nhân tâm thần sống bên ngoài, gây nguy hiểm nghiêm trọng đến an toàn cá nhân của đám đông, không phải sao?" Hồ Thuỵ Dương cười mỉa, nhà họ Quý? Bây giờ cũng không phải nhà họ Quý năm xưa, họ dám lừa dối để cưới thì phải chuẩn bị tốt để chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Hồ.

Thư Nhan không phản đối, nếu đến muộn chút nữa, cô không dám tưởng tượng Hồ Thuỵ Tuyết sẽ ra sao.

Cô ấy ở bệnh viện ba ngày, cơ thể cũng không bị gì. Nhưng trong lòng Hồ Thuỵ Tuyết vẫn bị ám ảnh, cần bác sĩ tâm lý giúp hồi phục. Chuyện của công ty cũng đè lên người của Thư Nhan. Chuyện này thì có gì để nói, cô chỉ hy vọng cô ấy có thể mau chóng khoẻ lại.

Trải qua chuyện lần này, Hồ Thuỵ Tuyết nhờ Phương Thạch Vũ tìm cho mình hai người vệ sĩ, một trong số đó chính là đội trưởng bảo vệ. Khi đó anh ta là người đầu tiên xông qua, một tay kéo cô ấy dậy. Sau đó đ.ấ.m một cú vào Quý Phàm Sinh. Cảnh tượng đó thường xuyên hiện lại trong tâm trí của Hồ Thuỵ Tuyết. Cho dù Phương Thạch Vũ nói chân anh ta bị khập khiễng, cô ấy vẫn yêu cầu anh ta bảo vệ.

Nhà họ Hồ và nhà họ Quý coi như chính thức đoạn tuyệt, nói ra mẹ Quý nhìn Hồ Thụy Tuyết trưởng thành, kết quả vì con trai mà làm ra chuyện lừa hôn này.

"Dù thế nào tôi cũng sẽ không tha lỗi cho bọn họ." Nghĩ đến Tiểu Tuyết bị tổn thương, mẹ Hồ tức đến mức toàn thân run rẩy: "Bà ta nói không biết con mình có vấn đề, lừa ai thế? Làm mẹ mà không biết tình hình thân thể của con mình?
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 333: Chương 333



Năm đó còn chưa tốt nghiệp cấp Ba đã đưa ra nước ngoài, thì ra là vì tình huống đó, bà ta còn không biết xấu hổ mà tới nhà cầu hôn, lương tâm của bà ta chạy đi đâu mất rồi?"

Mẹ Hồ và mẹ Quý cũng là bạn bè nhiều năm, thường xuyên cùng đi ăn cơm cùng đi dạo phố cùng đi làm đẹp, hiện tại bà ấy cảm thấy mình bị mù mắt.

Đến làm thuyết khách là bà Phú hơn bốn mươi tuổi, nhà bọn họ có quan hệ thân thích với cả hai nhà, bình thường qua lại với nhà họ Quý nhiều hơn, mẹ Quý năm lần bảy lượt tìm tới nhà nhưng đều bị từ chối nên mới tìm đến nhà này làm thuyết khách.

Nói thật, bà ta cũng không ngờ, một thanh niên trai tráng không theo đuổi được người ta thì lập tức nghĩ đến chuyện bắt cóc cưỡng gian? Cuối cùng còn muốn tự sát cùng với con nhà người ta, đây không phải bị bệnh thần kinh thì là gì? Ở lại Nam Thành bọn họ cũng sợ nữa là.

Bà ta chỉ đến truyền lời giúp, không hề nói thêm hay bớt một câu nào, nếu không bà ta sợ sau khi mình c.h.ế.t sẽ phải xuống Địa Ngục.

"Nhà họ Quý cũng không nói không phạt cậu ta, chỉ là có thể không đưa đến bệnh viện Tây Sơn, ý của bọn họ là muốn đưa cậu ta ra viện điều dưỡng ở nước ngoài, thề thốt sẽ không để cậu ta về nước nữa." Bà Phú không nhìn thấy Hồ Thụy Tuyết, cũng không dám hỏi: "Ngoài ra nhà họ Quý sẽ gởi hậu lễ để xin lỗi Thụy Tuyết, tất cả bất động sản ở trong nước của Quý Phàm Sinh sẽ thuộc về Thụy Tuyết, cộng thêm 10% cổ phần Quý thị."

Bệnh viện Tây Sơn là bệnh viện tâm thần khá nổi tiếng, cơ sở bên trong rất tốt, nhưng làm gì có cha mẹ nào hy vọng đưa con mình đến bệnh viện tâm thần chứ. Hơn nữa ở ngay Nam Thành, đến lúc đó tất cả mọi người đều biết con trai của nhà họ Quý bọn họ vào bệnh viện Tây Sơn, là một kẻ tâm thần, mặt mũi của nhà họ Quý bọn họ sẽ mất sạch.

Mượn cớ đi nước ngoài, sau đó ở viện điều dưỡng một thời gian, đợi trạng thái tinh thần của Quý Phàm Sinh khá hơn chút sẽ để anh ta sống như trước kia, tu dưỡng ở trong trang viên. Như vậy mới có lợi cho thanh danh của nhà họ Quý, hơn nữa viện điều dưỡng ở nước ngoài có tình người hơn ở trong nước rất nhiều.

Ba Quý mẹ Quý từng cố vấn rất nhiều chuyên gia, phán đoán chứng bệnh tâm thần không quá nghiêm trọng, khống chế tốt có thể sống cuộc sống như người bình thường, nhưng nếu đến bệnh viện Tây Sơn, bọn họ rất sợ con trai thật sự bị điên thật.

"Xin lỗi, tôi thích nắm tất cả nguy hiểm ở trong lòng bàn tay, ở nước ngoài tôi không yên tâm, tôi không đưa cậu ta đến bệnh viện An Sơn là đã không tệ rồi." Hồ Thụy Dương nheo mắt, anh ấy hận không thể làm thịt tên súc sinh kia, làm sao có thể bỏ qua cho cậu ta chứ.

Nghe Hồ Thụy Dương nói bệnh viện An Sơn, cả người bà Phú run rẩy, chỗ đó là bệnh viện dành cho những bệnh nhân có bệnh lý nặng, mỗi năm ở đó c.h.ế.t một vài người là chuyện bình thường, cảnh sát cũng không quản chỗ đó, chủ yếu là những người đó thật sự không thể xem là người, tốt xấu gì Quý Phàm Sinh nhìn vẫn như bình thường, nếu thật sự đến đó, không c.h.ế.t cũng sẽ tàn.

"Vậy tôi trở về nói với bọn họ một tiếng." Bà Phú không ở lâu, cầm túi xách lên rời đi.

"Hại Tiểu Tuyết nhà chúng ta còn muốn tự do tự tại ở nước ngoài? Không có cửa đâu." Mẹ Hồ uống một ngụm nước, đừng tưởng rằng bà không biết ý định của nhà họ Quý, muốn tránh tai tiếng truyền ra ngoài, nghĩ hay lắm, ai mà chẳng thương con nhà mình, con gái bà đau khổ như vậy, đưa một chút tiền há có thể bỏ qua? Nhà họ Hồ không hiếm lạ gì với mấy đồng tiền dơ bẩn kia.

Nhà họ Quý không được như xưa, hơn nữa chuyện lần này Quý Phàm Sinh sai hoàn toàn, ba Quý mẹ Quý liên hệ với tất cả những người có thể giúp đỡ nhưng bọn họ đều uyển chuyển từ chối, vẻ mặt hai người u sầu ngồi trên ghế sô pha thở dài.

"Tôi đã sớm nói không cho nó về nước, không cho nó về nước rồi. Kết quả thì sao hả?" Ba Quý vỗ xuống bàn một cái: "Nó vừa cầu xin là bà đã để nó trở về, giờ thì hay rồi, gây ra chuyện như vậy, chắc chắn nhà họ Hồ sẽ không chịu để yên."

Mẹ Quý ôm mặt khóc: "Năm nay tôi ở nước ngoài với Tiểu Phàm hơn nửa tháng, biểu hiện của con rất tốt, không hề phát bệnh, tôi mới đồng ý dẫn con về, con về lâu như vậy cũng không hỏi đến Thụy Tuyết, tôi cho rằng con đã tốt lên nhiều rồi, sau đó con nói với tôi Thụy Tuyết ly hôn, con muốn cưới con bé, tôi nghĩ, có lẽ để hai đứa nó kết hôn, bệnh của Tiểu Phàm sẽ khỏi hẳn."

Có cha mẹ nào thừa nhận con của mình bị bệnh tâm thần đâu, mẹ Quý thấy dáng vẻ Quý Phàm Sinh biểu hiện ra ngoài thì rất vui vẻ.

TBC

Lúc Quý Phàm Sinh mười lăm tuổi, mẹ Quý phát hiện anh ta luôn lẩm bẩm với không khí, có lúc còn ôm không khí cười nói, hù dọa bà không hề nhẹ, lén đi hỏi bác sĩ mới biết, con trai mình có chứng bệnh suy tưởng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 334: Chương 334



Ảo tưởng ra một nhân vật, ở bên anh ta sớm chiều. Bà không rõ, hai vợ chồng bà đều rất khỏe mạnh, lúc trước con trai cũng rất thông minh lanh lợi, sao lại bị bệnh tâm thần được?

Bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, còn nói muốn giới thiệu bạn bè cho bà làm quen. Mẹ Quý sợ hãi, lúc này mới nói cho ba Quý biết về tình huống của Quý Phàm Sinh. Dựa vào quan sát, không ngờ đối tượng suy tưởng của Quý Phàm Sinh lại là Hồ Thụy Tuyết, sở dĩ mười lăm tuổi đã mắc bệnh là vì anh ta thổ lộ với Hồ Thụy Tuyết nhưng bị Hồ Thụy Tuyết từ chối. Nói thật, lúc ấy mẹ Quý có hơi hận Hồ Thụy Tuyết, cảm thấy nếu không phải vì cô ấy, Quý Phàm Sinh sẽ không mắc bệnh.

Bị bệnh chính là bị bệnh, ba Quý sợ khám bệnh ở trong nước sẽ bị người ta biết được, quả quyết đưa Quý Phàm Sinh ra nước ngoài.

TBC

Mấy năm nay Quý Phàm Sinh vẫn luôn ở nước ngoài, sau khi điều trị tâm lý thì từ từ có chuyển biến tốt. Không ngờ tất cả đều là biểu hiện giả, không phải anh ta hết bệnh, mà là diễn xuất của anh ta quá tinh xảo.

"Tuyệt đối không thể đi bệnh viện Tây Sơn, đi đến đó Tiểu Phàm sẽ tiêu đời mất, thanh danh nhà họ Quý chúng ta cũng sẽ bị phá hủy." Mẹ Quý lắc đầu, cầm lấy tay ba Quý khóc lóc nói.

"Bây giờ bà biết rồi? Mối quan hệ nên tìm cũng đã tìm rồi, không phải là nghe không hiểu mà chính là trực tiếp từ chối, hiện tại cũng chỉ có nhà họ Tôn là có thể giúp thu xếp thôi." Ba Quý đi qua đi lại.

"Nhà họ Tôn, so với nhà họ Hồ bọn họ càng hận Tiểu Phàm hơn, sao có thể giúp đỡ được?"

"Dù sao Tiểu Phàm cũng là ba của Angela, bọn họ vốn không hy vọng Angela có một người ba bị bệnh tâm thần, để truyền ra ngoài bọn họ cũng mất mặt, đưa Tiểu Phàm ra nước ngoài cũng có chỗ tốt đối với bọn họ. Tôi cảnh cáo bà, lần này sau khi nó ra nước ngoài tuyệt đối không thể để cho nó trở về, bất kể nó tuyệt thực cũng được, tự sát cũng được, không cho phép nó trở về nữa."

"Nhất định, lần này tôi tuyệt đối sẽ không để nó trở về." Mẹ Quý kiên định gật đầu.

"Ba Quý thở dài một hơi, dường như trong nháy mắt già đi mười tuổi, mang theo hậu lễ đi đến nhà họ Tôn.

Kết quả đến nhà họ Tôn ngay cả cửa cũng không được vào, ở bên ngoài đợi hơn một tiếng cũng không có động tĩnh nào, ông ta biết nhà họ Tôn hận Tiểu Phàm, nhưng dù sao giữa bọn họ còn có một đứa bé, chẳng lẽ không nói đến chút tình nào sao?

Lấy từ trong n.g.ự.c ra một văn kiện, thỉnh cầu người gác cổng giúp ông ta mang vào cho người nhà họ Tôn, đây là hợp đồng chuyển nhượng một phần cổ phần, chỉ cần bọn họ đồng ý giúp Quý Phàm Sinh ra nước ngoài, Tôn Xuyến có thể nhận được 20% cổ phần của Quý thị.

Angela là con gái của Tôn Xuyến và Tiểu Phàm, nói trắng ra chính là cháu gái của nhà họ Quý, cho Tôn Xuyến cổ phần cũng tương đương với cho đứa nhỏ, ông ta cũng không đau lòng.

Lại đợi hơn nửa tiếng, Tôn Xuyến cầm văn kiện đi ra, trả lại cho ba Quý, cười nhạt nói: "Lúc trước khi tôi có thai, Quý Phàm Sinh rời đi không nói tiếng nào, lúc đó dì Quý biết chúng tôi ở cùng nhau, tôi gọi điện cho dì, dì không hề bắt máy. Ha ha... đứa nhỏ này không có quan hệ gì với nhà họ Quý cả, hiện tại nó đã nhập vào hộ khẩu của anh trai tôi, chính là con gái của anh trai tôi, xin các người làm rõ điều này. Hồ Thụy Tuyết vẫn luôn là con cưng của nhà họ Hồ, nếu không phải lần này bọn họ kịp thời đến cứu, có thể ngay cả mạng cô ấy cũng không còn. Đổi lại là ông, ông sẽ tha thứ cho hung thủ muốn hại c.h.ế.t con của mình sao? Bác Tôn, bác về đi, không nói đến ân oán giữa chúng ta, cho dù không có chuyện giữa tôi và Quý Phàm Sinh, nhà họ Tôn cũng sẽ không giúp đỡ, ba mẹ tôi sợ bị người ta đ.â.m thọt sau lưng."

Nhà họ Tôn không muốn giúp đỡ, ba Quý không tìm được người khác, chỉ có thể để Quý Phàm Sinh đến bệnh viện Tây Sơn ở một thời gian ngắn trước, đợi nhà họ Hồ bớt giận rồi sẽ nghĩ cách đưa anh ta ra nước ngoài.

Bởi vì Quý Phàm Sinh, lần này sức sống của nhà họ Quý thật sự bị tổn thương nặng nề, chủ yếu là chèn ép đến từ nhà họ Hồ và nhà họ Vương. Nhà họ Vương nhà ngoại của Hồ Thụy Tuyết, có địa vị hết sức quan trọng ở Nam Thành, chính bởi vì nhà họ Vương, cho nên ba Quý không có cách nào đưa con trai ra nước ngoài.

Hồ Thụy Dương không biết ý nghĩ của ba Quý, nếu biết tuyệt đối sẽ nói cho ông ta biết, nhà họ Hồ vĩnh viễn không thể bỏ qua cho Quý Phàm Sinh.

Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lí và người nhà, Hồ Thụy Tuyết từ từ khôi phục lại, cả người gầy hẳn đi, Thư Nhan thấy mà đau lòng chứ đừng nói chi đến ba mẹ của cô ấy.

"Chuyện lần này cũng có chỗ tốt, chắc chắn sau này ba mẹ tôi sẽ không nói với tôi chuyện tìm bạn trai nữa, hà hà." Hồ Thụy Tuyết cười nói.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 335: Chương 335



Thư Nhan liếc cô ấy một cái, nhìn về phía cửa bảo vệ, nhỏ giọng nói: "Trong công ty cũng không cần chứ?"

Hai người đứng ở bên ngoài giống như Môn Thần, khách hàng mà tới chắc chắn sẽ sợ hãi.

Hồ Thụy Tuyết nhìn một cái: "Không có, tôi cảm thấy rất tốt."

Chủ yếu là có La Kiệt ở đây, cô ấy cảm thấy an tâm.

Thư Nhan nhìn theo ánh mắt của cô ấy, La Kiệt - đội trưởng đội bảo vệ, là người lần trước cứu Hồ Thụy Tuyết, vào quân đội trễ hơn Phương Trạch Vũ mấy năm, lúc đó Phương Trạch Vũ là sĩ quan huấn luyện, sau khi bị thương thì về nhà, vốn có phân công công việc, lúc ấy ba của anh bị bệnh nặng, cho nên không muốn làm việc, mà là cầm tiền cho ba anh khám bệnh, mặc dù sau cùng không qua khỏi nhưng anh không hối hận.

Mấy chuyện này là Phương Trạch Vũ nói với cô, cô lại nói với Hồ Thụy Tuyết.

"Cảm ơn và thích là hai chuyện khác nhau, đừng để nhầm lẫn." Thư Nhan mở miệng nhắc nhở.

Hồ Thụy Tuyết nhìn Thư Nhan một cái, cúi thấp đầu: "Tôi biết, trong lòng tôi tự có tính toán, cô yên tâm đi."

Cô ấy và La Kiệt không phải là người cùng một thế giới đương nhiên, trải qua chuyện lần này, có thể nhà họ Hồ sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của Hồ Thụy Tuyết, nếu thật sự tiến tới với La Kiệt, nói không chừng ba Hồ mẹ Hồ cũng sẽ đồng ý.

Trưa hôm đó, Thư Nhan họp xong quay về công ty, Giang Bội nói có một người tên là Trần Phi tìm cô.

Không cần nghĩ nhiều, lập tức gọi điện thoại cho Trần Phi, bên kia liền nghe máy rất nhanh, giọng nói có chút kích động nói: "Tú Tú sinh rồi, bảy giờ đêm qua sinh công chúa nhỏ, 6 cân 8 lạng, lúc ấy bận bịu, sáng hôm nay mới rảnh gọi điện thoại báo tin vui cho cô."

TBC

"Không phải ngày dự sinh là tháng 11 sao, sao lại sinh sớm hơn như vậy?" Tính tính thời gian, giống như sinh trước hẳn hai mươi ngày, cũng không biết có phải sinh non không.

"Cơ thể Tú Tú vẫn khỏe lắm, có thể là gần đây bận quá, đã phát động từ trước rồi, bác sĩ nói đã 37 tuần, cũng coi như đủ tháng, cho nên chúng ta liền bảo vệ thai." Trần Phi vui sướng nói.

Thư Nhan chưa từng sinh con như vậy, vì hai đứa nhỏ đều sinh ở nhà, cũng không có ngày dự sinh, đừng nói đến kiểm tra, lúc sắp sinh lập tức mời bà đỡ trong thôn đến nhà, cái này cô thật đúng là không biết.

"Đủ tháng là tốt, 6 cân 8 cũng không nhỏ, các anh sinh ở bệnh viện nào?" Cho dù thế nào, ngày ở cữ này cô sẽ tới thăm.

"Bệnh viện nhân dân. Không cần tới đâu, lát nữa chúng tôi dọn dẹp một chút rồi trở về nhà rồi."

"Vậy được, buổi chiều tôi đến nhà anh xem xem Tú Tú với đứa nhỏ." Thư Nhan khẽ cười nói.

Cũng không biết bên Nam Thành làm lễ đầy tháng thế nào, Thư Nhan liền làm chỗ mình tới, lấy hai bộ quần áo mùa đông ra, một chiếc túi, hai chiếc khăn tắm, còn có hai cái mũ nồi với hai đôi giày vải, ngoại trừ mấy cái này, Thư Nhan còn mua năm con bồ câu, nghe nói cái này bổ m.á.u tốt nhất, nhờ người ta g.i.ế.c hộ, dù sao trong nhà Trương Hoa Tú có tủ lạnh, ngoài ra Thư Nhan còn chuẩn bị một bao lì xì, không lớn, chỉ 800 đồng, chủ yếu là ngụ ý tốt.

Khi cô đến nhà Trần Phi trong tháng ở cữ, Trương Hoa Tú không có mẹ chồng, chỉ có thể để mẹ Trương qua, Ngô Tú Nguyệt muốn mở quán, con trai của cô ấy cũng ở cùng, lúc trước mua căn 3 phòng 2 khách, nếu không thì lúc này thật đúng là không ở nổi.

Thư Nhan gõ gõ cửa, người mở cửa là mẹ Trương, nhìn thấy Thư Nhan, mẹ Trương không khỏi cao hứng: "Ôi chao, cháu bận rộn như vậy không tới luôn đâu."

"Tú Tú sinh con chắc chắn cháu phải đến xem." Thư Nhan đưa hết quà đầy tháng cho mẹ Trương: "Tú Tú ở trong phòng?"

"Cháu xem cháu kìa, tới đã tới rồi, sao vẫn mang nhiều đồ đến như vậy." Phần lễ này của Thư Nhan tuyệt đối là lễ lớn, mẹ Trương nhận lấy rồi cất đi, mang Thư Nhan đến phòng Tú Tú, đứa nhỏ đang uống sữa, Tú Tú nhìn thấy Thư Nhan, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Hiện tại bảo bối nhỏ còn chưa mở mắt, mặt đỏ rực, chỉ có có thể nhìn ra là đôi mắt to to, cái mũi cực kỳ cao, lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp.

Thư Nhan bỏ tiền lì xì vào trong lòng bảo bối nhỏ, cười nói: "Không nhiều lắm, chúc bảo bảo thân thể khỏe mạnh, thông minh lanh lợi."

"Ôi, chị không thể nhận." Trương Hoa Tú muốn bắt tới trả lại cho Thư Nhan.

"Với thu nhập của chúng em hiện nay, mấy trăm đồng tiền lì xì thực không quan trọng gì mà đẩy tới đẩy lui, em chỉ muốn chúc phúc cho bảo bảo, cứ nhận đi." Thư Nhan thấy bảo bảo ăn no, nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ, nhìn cô bé há miệng, mềm lòng không thôi.

Trương Hoa Tú đội mũ, dựa vào trên giường, vẻ mặt mẹ hiền mỉm cười nhìn đứa nhỏ: "Ngày hôm qua lúc chị đau bụng, còn tưởng rằng mình tiêu chảy, về sau đứa nhỏ không động đậy gì chị liền sợ hãi, lúc đến bệnh viện đã mở được hai ngón tay, đứa nhỏ này rất tri kỷ, không muốn chị chịu đau, ba tiếng sau đã sinh rồi."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 336: Chương 336



Nói đến cái này, Trương Hoa Tú đã cảm thấy buồn cười, ngày hôm qua cho tới tận trưa chạy đi vệ sinh mấy chục lần, vẫn cho rằng mình bị tiêu chảy, đến chiều càng lúc càng đau mới gọi điện thoại cho Trần Phi, Trần Phi cũng cho rằng cô ấy bị tiêu chảy, chủ yếu là còn hai mươi ngày nữa mới đến ngày dự sinh, thật không nghĩ tới sẽ đến sớm như vậy.

"Mẹ con bình an là tốt, hiện tại không cần nghĩ nhiều như vậy, chị cứ ở cữ cho tốt, lúc em sinh lão đại không ngồi được cả tháng, đã khổ rồi. Lúc sinh lão nhị ngồi được một chút, chỉ có điều ở quê, khẳng định không có điều kiện như trong thành phố." Cơ thể bị bệnh hậu sản, sau khi Thư Nhan lấy được thuốc điều trị ở chỗ bác sĩ đông y mới tốt hơn một chút.

Thư Nhan ôm đứa nhỏ ngồi bên cạnh Trương Hoa Tú, dạy cô một số cách nuôi con, kỳ thật đều là cách nuôi khoa học cô nhìn thấy nghe thấy trong thế giới của mình, Trương Hoa Tú chưa biết điều này, liền khiêm tốn xin chỉ dạy.

"Vỗ nấc phải vỗ thế nào?"

"Em dạy cho chị." Đây là cô nhìn thấy ở chỗ chị họ từng làm, lúc ấy hiểu được một chút, cho nên thật đúng là có biết làm...

"Đợi một chút." Trương Hoa Tú kêu Trần Phi vào được, để cho anh ấy học theo cùng.

Trần Phi học cực kì nghiêm túc, ôm bảo bảo khẽ vỗ nhẹ, rất nhanh đã vang một tiếng ợ no nê. Trần Phi thật sự không tồi, sau khi kết hôn với Trương Hoa Tú cũng chưa từng thay đổi gì, cũng tốt với đứa nhỏ, Trương Hoa Tú gặp đúng người rồi.

Lại trò chuyện thêm vài câu, Thư Nhan tính về nhà, liền bị mẹ Trương sống c.h.ế.t lôi kéo cô ở lại đây ăn cơm chiều.

"Cháu nói xem cháu tới nhà của chúng ta bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần đến đây cũng không ăn cơm, hôm nay lại về, về sau đừng đi nữa." Mẹ Trương lôi kéo Thư Nhan không cho đi.

Đã nói như vậy rồi, Thư Nhan cũng không có cách nào, chỉ có thể ở lại ăn cơm, mẹ Trương lại còn bảo cô gọi hai đứa nhỏ đến ăn cơm.

"Không cần đâu, cô cả đã làm xong bữa rồi." Thư Nhan cười cười.

Mẹ Trương nấu cơm ở phòng bếp, Thư Nhan liền nói chuyện phiếm với Trương Hoa Tú, toàn là chuyện về con nhỏ.

Chuông cửa vang lên, Trần Phi ra mở cửa, Trương Hoa Phong và Ngô Tú Nguyệt một trước một sau tiến vào.

Thư Nhan và Ngô Tú Nguyệt ít nhất hơn nửa năm không gặp mặt, lần này nhìn thấy Ngô Tú Nguyệt, Thư Nhan thật sự giật mình. Tóc nhuộm thành màu vàng, uốn cong lọn sóng, mặt đánh phấn cực kỳ trắng, lông mày săm, có hơi thô, môi đánh son đỏ thẫm, bên trong là mặc áo sơmi và váy, quần tất màu đỏ, bên ngoài là áo khoác dài đến cẳng chân, hoàn toàn giống một cô gái hiện đại, Ngô Tú Nguyệt bây giờ và Ngô Tú Nguyệt ăn mặc mộc mạc kia hoàn toàn khác nhau.

"Thư Nhan đến rồi hả? Sao không nói với tôi một tiếng, tôi mua thêm mấy món về." Trong tay Ngô Tú Nguyệt mang theo cá và thịt, thấy Thư Nhan, khẽ cười nói.

"Không cần, đã rất nhiều đồ ăn rồi, sao hôm nay tan tầm sớm như vậy?"

"Bên này tôi có mượn một người, thỉnh thoảng rời đi một chút cũng không có việc gì." Ngô Tú Nguyệt bỏ túi sách xuống, đi tới bên cạnh Thư Nhan rồi ngồi xuống, một mùi nước hoa nồng nặc kém chất lượng xông vào mũi.

Thư Nhan xoa xoa cái mũi có hơi ngứa ngáy, khẽ cười nói: "Mấy tháng không gặp sao trở nên hiện đại như vậy? Có đi trên đường cũng không nhận ra chị đâu."

"Có sao?" Ngô Tú Nguyệt vén vén tóc lên, cười nói: "Cũng không có cách nào cả, làm về thời trang ấy, không ăn mặc thời thượng một chút cũng không được."

Thư Nhan không nói gì, cô cũng làm thời trang, Trương Hoa Tú cũng làm thời trang, sao lại không ăn mặc thành như vậy? Kiểu ăn mặc như minh tinh trên ảnh này, người bình thường rất khó khống chế, cho dù là minh tinh, người ta cũng sẽ không mặc như vậy.

Cách giờ ăn cơm còn một lúc nữa, hai người ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm, móng tay Ngô Tú Nguyệt làm màu đỏ thẫm, vừa sờ sờ móng tay, vừa nói: "Hiện tại công ty chị thế nào? Kinh doanh tốt không?"

TBC

"Cũng được, kiếm được miếng cơm." Thư Nhan không nói với Ngô Tú Nguyệt là mình mở công ty gì, cho nên cô ấy cũng không biết tình hình công ty Thư Nhan, Thư Nhan khiêm tốn cô ấy lại cho là thật rồi.

"Ôi chao, vậy còn không bằng mở tiệm kiếm tiền sao? Tôi cảm thấy chị vẫn nên tiếp tục mở cửa hàng quần áo là được, hoàn toàn có thể tìm một chỗ mở cửa hàng, đến lúc đó bên kia kiếm tiền, Tú Tú bên này cũng có thể được chia tiền, một tháng ít nhất ba bốn mươi nghìn! Mở công ty nghe thì dễ nghe, không kiếm được tiền cũng vô dụng." Ngô Tú Nguyệt giống như quan tâm nói.

Xem ra Trương Hoa Tú không nói chuyện tiền kiếm được trong quán cho Ngô Tú Nguyệt, chỗ bọn họ từ khi làm nữ trang cao cấp, trải qua mấy lần hoạt động, hiện tại đã có một lượng lớn khách quen, khách quen mang khách hàng tới, hiện tại việc kinh doanh rất tốt, một tháng thuận lợi không sai biệt gì cũng được trên dưới 100 nghìn, trừ chi phí với các khoản chi tiêu, một tháng cô có thể chia ra đến hơn ba mươi nghìn.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 337: Chương 337



"Tạm thời không tính mở lại quán, quá tốn tinh thần và thể lực." Thư Nhan uống ngụm trà, cười yếu ớt.

Công ty cô chia ra mười mấy nghìn đồng, mở một nhà cửa hàng quần áo không phải làm đầu đuôi lẫn lộn sao.

"Vậy thật sự đáng tiếc, hiện tại giá thị trường rất tốt, tôi nghĩ là nhà tư bản như chị, mở 7 8 cửa hàng quần áo, sau đó tìm một vài nhân viên trông coi, mỗi ngày liền qua dạo một chút, mỗi tháng liền có một khoản tiền tới tay. Đúng rồi, chị có biết chuyện Lâm Tuệ mở cửa hàng quần áo không?" Ngô Tú Nguyệt đột nhiên hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Cô ấy cũng mở cửa hàng quần áo, cách chỗ tôi không xa, tôi là sau khi cô ấy mở xong mới biết được, cô ấy cũng thật là, tôi cũng không ngăn cản cô ấy mở cửa hàng quần áo gì cả, lại vẫn cố ý gạt tôi, nói với tôi một tiếng, tôi còn có thể giúp đỡ đưa ra chủ ý, hiện tại quán đã mở xong, việc kinh doanh không tốt mấy, một ngày có thể bán đến mười bộ là cao rồi." Ngô Tú Nguyệt hơi châm chọc nói.

Thư Nhan nhíu mày, cửa hàng của Lâm Tuệ cô biết, hoạt động vẫn là cô bày ra giúp, khác với lời Ngô Tú Nguyệt nói, Lâm Tuệ lắng nghe ý kiến của Thư Nhan, cho nên cô cũng bằng lòng hỗ trợ, hiện ở bên kia làm nữ trang cao cấp, áo sơmi tơ tằm tầm 80, rất nhiều học sinh và những người gần đó bắt đầu bị giá cả dọa sợ, luôn có một số người chịu bỏ ra, một ngày chỉ cần có năm sáu khách hàng, Lâm Tuệ vẫn kiếm được tiền.

Nếu thật là nói với Ngô Tú Nguyệt như vậy, một ngày bán hơn mười bộ, một tháng Lâm Tuệ có thể kiếm được nhiều hơn cô.

"Cái này tôi không biết rõ, gần đây công ty cũng rất bận." Cái này không lừa Ngô Tú Nguyệt, công ty cô thật sự bận rộn nhiều việc.

Ngô Tú Nguyệt cười cười: "Chị không biết cũng không có việc gì, tôi chỉ sợ Lâm Tuệ bị thiệt thôi. Đúng rồi, khu chung cư của chúng ta có nhà rao bán sao? Hiện tại cửa hàng quần áo tôi mở cũng coi như buôn bán lời được chút tiền, cũng muốn mua một phòng nhỏ. 90 mét vuông kỳ thật cũng không tồi, chỉ có điều trên có già, dưới có trẻ, vẫn nên mua căn 120 mét vuông giống chị là tốt hơn."

"Xem ra chị buôn bán lời được không ít tiền, cái này tôi không chú ý lắm, không bằng chị đi hỏi lão Hồ, lần trước lúc tôi chuyển nhà mà gặp chị ấy, tôi cũng mua nhà theo anh ấy." Thư Nhan rất ít đi dạo trong công viên khu chung cư, không quen người trong khu nhiều lắm, tất nhiên cũng không biết được việc này.

"Không sao, không có nhiều tiền giống như chị, tôi cũng chỉ có thể trước giao phó trước." Ngô Tú Nguyệt vén tóc lên một cái, khiêm tốn nói.

"Ăn cơm thôi." Mẹ Trương kêu mọi người qua ăn cơm.

Bọn họ lục tục ngồi vào bàn, Trần Phi mang cơm vào cho Trương Hoa Tú trước, Ngô Tú Nguyệt không đợi Trần Phi thì thôi, cũng không chờ cha mẹ chồng, cầm đũa lên liền ăn, không hề coi mình như khách chút nào.

Ba Trương mẹ Trương coi như không thấy gì, nghĩ thầm đây cũng không phải lần đầu tiên.

Nếu là trước đây, mẹ Trương khẳng định sẽ tỏ vẻ hoặc là sẽ uyển chuyển nói một chút, nhưng hiện tại căn bản không có bất cứ cái gì để nói, lại còn cười bảo Ngô Tú Nguyệt ăn nhiều một chút.

Thư Nhan xem như hiểu rõ vì sao Ngô Tú Nguyệt biến thành như bây giờ, một phần chính là vì cô ta bành trướng ra, còn có một phần là vì thái độ của người trong nhà.

Kinh tế quyết định địa vị gia đình, những lời này không hề giả, hoá ra bà chủ nhà Ngô Tú Nguyệt ở nhà đến nói cũng nói không vang, hiện tại cô ấy là người kiếm ra tiền ở trong nhà, sống lưng tất nhiên sẽ dựng thẳng, đến ngay cả mẹ Trương cũng sẽ không nói bảy nói tám với cô ấy, lại càng không dám đưa mắt ra hiệu với cô ấy, thậm chí bởi vì bọn họ về hưu, trong nhà đều dựa vào con dâu, có hơi nâng Ngô Tú Nguyệt lên, lâu lâu dần, Ngô Tú Nguyệt đấu khởi lai cũng bình thường.

Ăn cơm xong, Thư Nhan đi vào tạm biệt Trương Hoa Tú, Ngô Tú Nguyệt cũng vào theo.

"Tú Tú, em cũng khuyên Thư Nhan đi, bảo cô ấy trở về mở cửa hàng quần áo đi."

TBC

Trương Hoa Tú không hiểu gì nhìn Ngô Tú Nguyệt: "Công ty Thư Nhan dang mở là tốt cần gì phải về mở cửa hàng quần áo?"

Ngô Tú Nguyệt nhìn về phía Thư Nhan: "Không phải nói không được?"

Thư Nhan bất đắc dĩ, cô nói cũng được, chứ chưa nói không được. Nghe không ra là cô đang khiêm tốn sao?

Trương Hoa Tú cảm thấy cực kì dọa người, nói với Thư Nhan vài câu, muốn đứng dậy tiễn cô, bị Thư Nhan ngăn lại.

Đợi Thư Nhan đi rồi, Trương Hoa Tú bất đắc dĩ nói: "Chị dâu, có phải chị cảm thấy bây giờ chị kiếm được tiền, là cực kì lợi hại, lợi hại nhất Nam Thành rồi hay không?"

Nếu là trước kia, Trương Hoa Tú có thể kiềm chế, dù sao cô đã lấy chồng rồi, chuyện nhà mẹ đẻ vẫn nên bớt quản thì tốt hơn, có thể là bởi vì mới vừa sinh con, hiện tại tính cách cô có thay đổi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 338: Chương 338



"Cũng không đến mức lợi hại nhất Nam Thành, chỉ có ở bên Nam Đại bên này, khẳng định chị không thua kém." Ngô Tú Nguyệt thấy sắc mặt Trương Hoa Tú, không vui nói.

Trương Hoa Tú cười ha ha một tiếng: "Trước em chẳng muốn nói với chị, hôm nay liền nói cho chị nghe, cửa hàng kia của em một ngày chỉ bằng một phần ba lượng khách của quán chị, nhưng một tháng em có thể có mười nghìn tiền thu về, trừ các khoản chi phí và các hạng mục mở riêng, trong quán có hơn sáu mươi nghìn tiền lợi nhuận, em và Thư Nhan một người có thể chia hơn ba mươi nghìn, nếu gặp phải ngày lễ tổ chức hoạt động là càng nhiều thêm." Thấy vẻ mặt không dám tin của Ngô Tú Nguyệt, Trương Hoa Tú nói tiếp: "Vừa rồi chị mới xem thường công ty Thư Nhan, chị biết công ty cô ấy tên là gì không? Nhan Tuyết, biết thương hiệu Nhan Tuyết Kỳ Hạ không? Nội y Tiêm Tuyết chị biết chứ? Thương hiệu nội y nổi tiếng nhất cả nước, có được gần nghìn nhà quán gia nhập liên minh, Tiêm Nhan biết không? Nữ trang cao cấp nhất Trung quốc, lên quầy chuyên doanh, cùng đẳng cấp với những thương hiệu lớn nước ngoài, những thứ này đều là công ty của Thư Nhan, công ty người ta giá trị mười mấy triệu, cũng giống như cổ phần công ty Thư Nhan đã có giá trị mấy triệu, chị bảo người ta trở về mở cửa hàng quần áo?"

Những thứ này đừng nói Ngô Tú Nguyệt, đến chính ba Trương mẹ Trương đã ngây ngẩn cả người.

"Ôi trời ơi, mẹ ơi! Tôi vừa mới lôi kéo phú bà hàng tỉ không cho đi, lại còn nói với cô ấy không ăn đừng tới nữa." Tim mẹ Trương đập rộn lên.

"Mẹ." Trương Hoa Tú bất đắc dĩ nhìn bà ta một cái, lại tiếp tục nói với Ngô Tú Nguyệt: "Nếu Thư Nhan không nói, đời này chúng ta cũng không sánh bằng, còn về Lâm Tuệ, cửa hàng kia mới mở không bao lâu, chị đã phát hiện ra vấn đề chưa?"

"Cái gì?" Bây giờ Ngô Tú Nguyệt còn không chưa tỉnh lại sau việc Thư Nhan phú bà hàng tỉ."

"Khách hàng ban đầu mua quần áo ở chỗ chị đều đã đến chỗ cô ấy, cho dù một ngày chỉ bán mười bộ, tiền công với tiền kiếm được cũng không khác chị mấy, cho nên em vẫn không rõ, rốt cuộc chị đang bận rộn cái gì? Bận rộn thành ra như vậy cũng chỉ kiếm được chút tiền ấy, mà chị vẫn còn đắc chí, khoác lác lại còn thổi tới chỗ Thư Nhan..."

Nghĩ đến giá trị con người Thư Nhan, Ngô Tú Nguyệt nhất thời xấu hổ giận dữ, cô ấy nào biết Thư Nhan giả heo ăn thịt hổ chứ, có tiền như vậy lại còn khiêm tốn như vậy. Dù sao Ngô Tú Nguyệt tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình sai.

Về đến nhà Thư Nhan cảm khái một phen, tam quan bất đồng, thật sự rất khó làm bạn, quan hệ bạn bè đã sớm phai nhạt, liên lạc ít đi, cứ như vậy mà bỏ qua.

Đang nghĩ ngợi, thì điện thoại vang lên, cái này khẳng định là Phương Trạch Vũ.

"Ngày mai, đến chỗ anh này ăn một bữa cơm?"

"Ngày mai là ngày gì, đột nhiên mời ăn cơm?" Thư Nhan cố ý đùa anh.

"Không phải ngày gì đặc biệt, chỉ là muốn mời em đến nơi này của anh ăn bữa cơm, có thể bà nội không ở nhà, nhà anh cũng đã quét sạch sẽ rồi."

Thư Nhan nhẹ cười: "Được."

Thời tiết dần dần trở nên lạnh, hai đứa nhỏ thay đồng phục mới, bên ngoài là bộ áo lông, đi giày nhỏ lái xe đưa đến trường.

Trường học thật sự rất tốt, sau khi hai đứa nhỏ đến Nam Sơn, cách nói chuyện làm việc đều xảy ra thay đổi rất nhiều, khiến cho Thư Nhan muốn đăng kí các lớp học lễ nghi.

Thư Nhan đi làm muộn hơn so với bọn chúng một chút, sau khi cô cả đến đây, cô không cần đi sớm như trước kia nữa, có thể ăn sáng cùng bọn nhỏ. Chờ bọn nhỏ đi học xong, Thư Nhan mới thu thập đồ của mình.

Vừa đến mùa đông, quần áo thu đông với cả áo ngủ mùa đông liền bán được rất nhiều, hiện giờ đã thuê cả tầng lầu, dù là như vậy, nhân lực vẫn khan hiếm như cũ.

Thư Nhan đang chuẩn bị hoạt động tiếp theo, cuối tháng này tất phải để cho nhóm người tham gia liên minh thương nghiệp gửi tiền vào, cũng không phải thiếu tiền, có điều là ai cũng không chê nhiều tiền hơn.

"Vào đi." Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thư Nhan ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hạ Nhu cả người mặc tây trang màu trắng, tóc buộc cao lên, trang điểm trang nhã mang một chồng văn kiện tiến vào.

"Chuyện gì vậy?" Hiện tại Hạ Nhu là thiết kế trưởng của công ty, tuy rằng không phải quản lý, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Hóa ra là thu được mấy bản thiết kế không tệ, Hạ Nhu cảm thấy rất có linh tính, lấy qua cho Thư Nhan xem.

Bản thiết kế quả thật rất được, chỉ có điều không khiến cho Thư Nhan có cảm giác trước mắt sáng lên, trả lại bản thiết kế cho Hạ Nhu: "Là thực tập sinh chỗ chúng ta?"

TBC

Không thấy biểu cảm hài lòng của Thư Nhan, trong lòng Hạ Nhu thầm than một tiếng, tuy bà chủ của bọn họ chưa học qua thiết kế, nhưng ánh mắt thật sự rất tốt, tính nhạy cảm cũng là tuyệt nhất.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 339: Chương 339



"Không phải, là thầy của tôi tiến cử cho tôi, tổng cộng có bốn người, chỉ có điều tôi cảm thấy có ba người là tốt hơn." Hạ Nhu thành thật trả lời.

Hai nhà lãnh đạo công ty cũng không dễ lừa gạt, ăn ngay nói thật mới là tốt.

"Cô nên biết rõ ràng, nữ trang của công ty chúng ta đang chuẩn bị hướng ra quốc tế, yêu cầu cực kì cao, những người này có lẽ có linh tính, nhưng mà khả năng không phù hợp với yêu cầu của công ty." Thư Nhan không vì hiện tại Hạ Nhu là thiết kế trưởng của công ty liền châm chước cho.

Với lại ví dụ không thể mở, cử hiền bất tị thân (đề cử người tài không tránh người thân), nhưng điều kiện tiên quyết là hiền, nếu mấy người họ có linh tính như Hạ Nhu, dù cho chỉ có một nửa cô cũng nhận.

Hạ Nhu cảm thấy căng thẳng: "Tôi hiểu rồi."

Lần này là cô ấy vượt qua khuôn phép, công ty luôn luôn chỉ nhìn thực lực, cái này cũng là chỗ cô thích công ty nhất, công bằng công chính hơn hầu hết các công ty khác, kết quả chính chuyện cô ấy làm lại mất công bằng.

Thư Nhan thấy cô ấy hiểu ra, cười nói: "Nếu trường học các cô thật sự xuất hiện người rất có linh tính, có thiên phú rất cao, có thể tiến cử cho công ty bất cứ lúc nào, càng nhiều càng tốt."

Bình thường thì thôi, yêu cầu công ty bọn họ chỉ càng ngày càng chặt, giống như Hạ Nhu, dù sao cũng là thiểu số.

Ngày hôm qua đồng ý với Phương Trạch Vũ đến nhà anh ăn cơm, Thư Nhan nói một tiếng với Hồ Thụy Tuyết, rồi tan làm sớm.

TBC

Cô cả đang dọn dẹp vệ sinh, nhìn thấy Thư Nhan sửng sốt: "Sao về sớm lại không nói với cô, cơm trưa cô còn chưa làm."

Hiện tại bọn nhỏ thì ăn tại trường học, Thư Nhan cảm thấy trở về phiền toái cũng ăn ở công ty luôn, chỉ có một mình bà ấy, ăn ít cháo buổi sáng để, ăn thêm bánh bao sủi cảo linh tinh liền no rồi.

"Có chút việc, một mình cô ở nhà cũng làm cơm đi, ăn cái kia sao no được." Thư Nhan đáp lại, cô cả cũng không nghe.

"Ăn no rồi, cái kia ăn không đủ no." Ở trong thôn muốn ăn cái bánh bao lớn giống như phải đợi đến tết, như bây giờ còn không biết đủ là bị sét đánh rồi.

Cô cả đi làm cho Thư Nhan một bát mì, bỏ thịt bò ngày hôm qua vào, vừa đúng lúc.

"Cô cả, tối hôm nay cô làm cơm mình cô là được, cháu dẫn theo bọn nhỏ đến nhà Phương Trạch Vũ ăn." Thư Nhan cơm nước xong, nói.

"Buổi tối không trở về ăn?" Cô cả do dự một chút: "Cô có thể ra ngoài ăn cơm cùng con gái của cô không?"

Ở Nam Thành lâu, cũng biết phụ nữ trong thành phố hoàn toàn khác với phụ nữ dưới quê, trước kia chút tiền sinh hoạt bà ấy cho con gái chỉ đủ để cô ấy ăn no, muốn ăn thì được mà mua quần áo thì không được.

Con gái cũng hiểu chuyện, vẫn không oán giận gì, cô cả càng đau lòng, mỗi tháng sẽ xin phép nghỉ hai ngày ra ngoài đưa con gái đi ăn bữa ăn ngon, nấu đồ bồi bổ.

"Đương nhiên có thể. Hiện tại cô có việc gì cần ra ngoài cũng được, bát để cháu về dọn là được rồi." Tình cảm con người đều xuất phát từ đây, cô cả tận tâm với bọn nhỏ nhà cô, tất nhiên Thư Nhan cũng tốt với bà ấy.

"Vậy không được." Cô cả rất có nguyên tắc lắc đầu, bà ấy được Thư Nhan tìm tới giặt quần áo nấu cơm, sao có thể bởi vì mình có việc liền bỏ công việc xuống được.

Thư Nhan không lay chuyển được bà ấy, liền không nhiều lời với bà ấy nữa. Đưa cho cô cả một hộp thịt bò kho với một chút đồ ăn vặt, để bà ấy mang cho con gái bà ấy.

Rửa tay xong, Thư Nhan bắt đầu làm bánh ngọt, bản thân cô sẽ làm đơn giản một chút, trước đó mấy ngày còn đi tìm người học, có thể làm cực kỳ thành công.

Làm bánh ngọt xong, Thư Nhan đi tắm rửa một cái, trang điểm một cái, lấy một cái hộp từ trong ngăn kéo bỏ vào trong túi, cầm bánh ngọt lên đi về thôn Hạ Trang.

Cánh cửa sân nhà bà cụ ở bên cạnh đang mở, Thư Nhan nhớ rõ Phương Trạch Vũ nói phòng nhỏ này là anh mua được.

Đi qua liền thấy, Phương Trạch Vũ đang ở bên trong nhổ lông gà.

"Phòng bên này thu dọn xong rồi hả? Về sau ở đây?"

Thấy là Thư Nhan, Phương Trạch Vũ lộ ra nụ cười tươi: "Bên này vốn là vẫn dọn dẹp, lần này sửa lại để ở, về sau anh mở cánh cửa ở trong sân, chăm sóc bà nội cũng không thành vấn đề."

Ở bên này là yêu cầu mãnh liệt của bà nội, cô cảm thấy nếu Phương Trạch Vũ có đối tượng rồi, có thể kết hôn rất nhanh, bà cụ cũng không phải bà nội ruột, ở cùng một chỗ thế nào.

Anh muốn chăm sóc bà nội thay cho đồng đội, Thư Nhan và bà nội lại không có việc gì, anh không để ý hay yêu cầu Thư Nhan gánh chịu trách nhiệm này cùng anh, đơn giản chỉ là nhà của anh ở ngay bên cạnh, đến lúc đó anh chăm sóc bà nội, Thư Nhan thì... Nếu bọn họ kết hôn, thì cô ở bên cạnh là được.

"Em cầm cái gì vậy?" Phương Trạch Vũ nhận lấy đồ của cô.
 
Back
Top Bottom