Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 270: Chương 270



"Không phải, đó là một sếp khác của công ty họ. Cậu thấy đó hẳn là chủ tịch Hồ, còn một sếp khác của Nhan Tuyết họ Thư, cả hai người cùng thành lập Nhan Tuyết. Các hoạt động và kế hoạch của công ty đều do cô ấy đã sắp xếp, cực kỳ giỏi." Sau khi biết Phương Trạch Vũ thích ai, Mao Vệ Bình đã nhờ người kiểm tra thông tin chi tiết về gốc gác của Thư Nhan, không tra không biết, tra rồi hết hồn.

Người Tây Thành, chỗ đó xa quá nên không điều tra. Nhưng chắc hẳn ông chồng ngoại tình nên trực tiếp ly hôn với anh ta. Cô cầm tiền dắt hai con về lên Nam Thành, trước mua nhà nhập hộ khẩu, sau liền mở một cửa hàng quần áo để kinh doanh. Một bước thành công, vì bị hàng xóm là A Lạc ganh ghét, cô ấy đã mời hẳn người điều tra gốc gác của A Lạc. Từ đó mới quen biết Hồ Thụy Tuyết, hai người phụ nữ đồng cảnh ngộ trở thành bạn bè tốt. Kiếm được mớ tiền nhờ kinh doanh nội y lại hợp tác với Hồ Thụy Tuyết và nhờ mối quan hệ với nhà họ Hồ, quảng cáo trên toàn quốc và trở thành thương hiệu đồ lót đầu tiên trong nước, đến nay đã là công ty có tài sản hàng trăm triệu.

Ngay cả khi Mao Vệ Bình cho rằng Phương Trạch Vũ cũng không tệ, nhưng so với Thư Nhan hình như vẫn kém hơn một chút.

Người ta mang hai đứa con nhỏ thì sao, phú bà tiền tỉ, muốn tìm mẫu người đàn ông nào mà không được?

Nghe kể là một sếp lớn khác của Nhan Tuyết, đám anh em cấp dưới cũng lo lắng giùm Phương Trạch Vũ. Ai mà không biết Nhan Tuyết trong tòa nhà này? Từ khi thành lập đến nay, nó đã trở thành một công ty có khối tài sản hàng trăm triệu chỉ trong vòng nửa năm.

Sếp của Nhan Tuyết, đúng là không thể bị đánh gục bởi một đôi bông tai vàng được.

"Thậm chí cả trăm đôi bông tai vai người ta cũng tự mua được chứ đừng nói một đôi." Người đàn ông đeo kính đưa mắt nhìn Phương Trạch Vũ, nói thì khó nghe, lão đại cũng không phải khá giả cho cam.

TBC

"Bây giờ hiểu chưa? Tiền bạc vô dụng thôi." Mao Vệ Bình vỗ vỗ vai Phương Trạch Vũ: "Còn cậu? Thứ cho anh em lực bất tòng tâm!"

Phương Trạch Vũ xém chút đá anh ấy, mấy tên khốn này không giúp thì thôi, rõ ràng là đang xem trò hề mà.

"Hay là đưa cô ấy đi mua sắm? Phụ nữ thích đi mua sắm, cổ thích cái gì cứ móc tiền trả là xong." Một trong số đó giơ tay nói.

Mao Vệ Bình nhìn anh ta và thờ ơ nói: "Cô ấy có cả một cửa hàng quần áo kia mà, là cửa hàng kinh doanh tốt nhất đường Nam Thành Tây. Cậu nghĩ cổ có thiếu quần áo, giày dép và túi xách không?"

"Nếu không được thì gửi hoa đi, phụ nữ nào cũng thích hoa mà? Với lại tôi nghĩ cô ấy cũng không hẳn sẽ thích món quà đắt tiền, quan trọng nhất là tâm ý. Nếu thực sự thích cậu, cô ấy sẽ rất hạnh phúc dù anh chỉ tặng bông hoa dại. Còn không thích rồi thì cho dù anh tặng kim cương hột xoàn cũng chỉ là cục đá."Người đàn ông đeo kính cho ý kiến.

Thư Nhan vẫn không hay biết Phương Trạch Vũ đau đầu như thế nào khi cố gắng đuổi theo cô ấy. Hôm nay phải đến ông Trương một chuyến. Sắp tháng 7 rồi, nhà máy của ông Trương chuẩn bị may quần áo mùa thu, bên OEM sắp ngừng rồi.

Ngoài ra, lúc đầu đã thỏa thuận sẽ chia cổ tức sáu tháng một lần, kỳ này cũng là nhờ Thư Nhan đến chia tiền.

"Đây đều là tiền kiếm được nhờ OEM của vợ chồng ông, không liên quan gì đến tôi." Tất cả đều là công việc kinh doanh thêm của vợ chồng ông Trương, Thư Nhan thiệt không có ý định phân chia với họ.

"Đâu có được, phải như thế nào thì cứ y vậy. Cô sở hữu hai mươi phần trăm cổ phần trong nhà máy thì phải chia, không sẽ rối tung lên." ông Trương nói một cách nghiêm túc.

Trong nửa năm đầu, cô làm OEM, sau khi trừ tiền nhân công, tiền điện tiền nước, tiền thuê nhà, còn hai trăm ba mươi ngàn năm trăm, Thư Nhan thì nói cô không làm gì cả, vậy họ có thêm tính tiền lương nhiều hơn một chút. Cuối cùng chia theo hai trăm ngàn, Thư Nhan có bốn mươi ngàn.

Nhận bốn mươi ngàn tệ, Thư Nhan trò chuyện với họ vài câu rồi về nhà.

"Ban nãy ông Hồ tìm gặp cháu." Bác cả từng gặp ông Hồ hai lần, cũng coi như là người quen.

"Dạ cháu biết rồi." Thư Nhan gọi điện thoại cho ông Hồ: "Hôm nay có việc sang nhà máy. Kiếm tôi có gì không?"

"Là thế này, lần trước cô nhờ tôi tìm mặt bày đó sao?" ông Hồ vừa về đến nhà, trên mặt đã nhễ nhại mồ hôi.

"Tìm được rồi sao?" Thật sự rất khó để tìm một mặt tiền ưng ý, và Thư Nhan đã tìm từ đầu năm mà đến bây giờ vẫn chưa gặp được nơi mình thích.

"Chưa tìm được mặt tiền, nhưng bên tôi có một căn nhà muốn bán. Hỏi cô trước cô có ý kiến này không?" ông Hồ cảm thấy căn nhà được lắm, nhưng dân thường cũng không mua nổi, nên đến gặp thẳng Thư Nhan luôn.

"Nhà? Kiểu nhà như thế nào?" quả nhiên Thư Nhan thích thú
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 271: Chương 271



"Là kiểu sân nhà cũ, có hai tầng, có sân rộng trước sau. Nói là sân cũ nhưng chủ nhà giữ gìn rất kỹ, trông còn rất mới, mọi thứ bên trong gọn gàng ngăn nắp, cách nhà cô không quá xa, có thể qua lại." ông Hồ giới thiệu sơ lược tình hình.

Quả thật có rất nhiều nhà cách nhà cô không xa, lúc trước cô cũng từng nghĩ tới và đã hỏi vài người trong số đó nhưng họ đều không có ý định bán.

"Có thể biết tại sao người đó bán được không?" mua kiểu nhà thế này phải hỏi kỹ càng, không thì sau này phiền phức lắm.

"Hay là tôi sang nhà cô nói trực tiếp?" ông Hồ hỏi.

Thư Nhan liếc nhìn thời gian, nói: "Để tôi đến chỗ ông, sẵn đi xem nhà."

Đến nhà ông Hồ cũng không xa lắm, đi đường chỉ mất năm sáu phút, trông thấy Thư Nhan, ông Hồ tươi cười chào đón, dâng trà ngon y như gặp thần tài.

"Chủ nhà chỉ có một cô con gái, du học xong thì lấy chồng và sinh con vào năm ngoái. Họ sang đó giúp cô con gái ở cử. Ban đầu định đi hai tháng rồi về, đến giờ lại nói không nỡ xa con gái với cháu ngoại mà con gái cũng nhớ ba mẹ nên đã ở hẳn bên đó rồi. Căn thường ở nhỏ rồi, định đổi nhà to hơn nên mới định bán căn nhà đó. Căn nhà ổn lắm, nếu không phải của vì con gái, họ thực sự không nỡ bán." ông Hồ đi xem rồi, nói thật là vừa nhìn thấy liền lay động.

Cái này sao nghe quen tai vậy kìa, Thư Nhan suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Có phải ở thôn Hạ Trang không?"

"Đúng vậy, sao cô biết?" ông Hồ nghi hoặc nhìn Thư Nhan, hay là có người hớt tay trên giới thiệu cho Thư Nhan trước rồi? Không đâu, vùng này chỉ có ông ta là môi giới thôi.

"Vậy đúng là trùng hợp. Năm trước chẳng phải tôi bị thu nhà mới phải thuê nhà khác sao? Khi ấy tôi đã nhờ mẹ bạn của con gái tôi giúp đỡ và tìm được nhà của họ. Tôi định thuê ở đó, kết quả bà cụ ở nhà đó bảo rằng mấy đứa nhỏ của tôi làm hư đồ đạc nha họ, không chịu cho tôi thuê. Nếu là nhà của học thì không dễ thỏa thuận với bà cụ ấy đâu." ký ức về bà dì ba của Lâm Tuệ vẫn còn như mới trong cô.

"Tôi biết bà cụ mà cô nói, cô đừng để ý. Bà cụ có hai trai một gái, cực kỳ trọng nam khinh nữ. Sau khi con gái lấy chồng cũng không về nữa. Còn với hai người con trai cũng tốt nhưng chủ nhà chỉ sinh được mụn con gái thì liền quay mặt không như xưa nữa. Nhất là từ khi thằng em sinh cháu trai cho bà ta, suốt ngày nghĩ cách moi móc thằng lớn trợ cấp cho thằng nhỏ, thậm chí còn định đem nhà của thằng lớn cho thằng nhỏ, cô nghĩ thằng lớn với vợ nó có chịu không? Cả hai nhà cự cãi quyết liệt. Nói chủ nhà để nhà lại cho mẹ thì chắc chắn là nói xạo, người đó nhất định là gửi nhà cho bà bác sát vách rồi." chuyện ở vùng này ông Hồ biết rất rõ.

"Nếu là như vậy thì bà cụ kia thế nào cũng làm loạn rồi." Thư Nhan nhíu mày, người ta đã sớm có ý giành căn nhà này, cô mua rồi có yên ổn được không?

"Không sao, căn nhà đó là do chính chủ mua, không liên quan gì đến bà cụ. Hơn nữa thuê nhà khác với mua nhà. Dù sao nhà thuê cũng là của người khác, nhưng cô mua thì là của cô. Nếu không ăn thua thì còn có tôi mà, bên ngoài không được thì âm thầm vậy, đảm bảo bà ta không dám quấy rầy cô."ông Hồ vẫn có sự tự tin này.

Giờ ông Hồ đã nói như vậy, hiển nhiên Thư Nhan không bận tâm nữa, nhưng thời điểm này rất ít nhà riêng có giấy phép bất động sản. Cái này quan trọng lắm, không dời đi nơi khác còn được, một khi dời đi rồi sẽ bị tháo dỡ.

Mà nơi cô ấy mua sẽ bị phá bỏ sau này, vì vậy cô ấy phải làm cho rõ.

TBC

"Vấn đề không lớn. Tôi có thể giúp cô lấy giấy phép bất động sản, chỉ là cần tốn thêm chút đỉnh." ông Hồ hỏi Thư Nhan có phiền không.

Tất nhiên không phiền rồi, tốn thêm thì sao. Sau này kiếm lại gấp mấy lần cơ.

"Chủ nhà có ở nhà không?" Thư Nhan hỏi.

"Về cả rồi, còn đang làm giấy tờ chuyển đi. Có quá nhiều việc phải làm, trong một lúc làm không xuể."

Chủ nhà ở nhà, chiều nay cũng rỗi rãi, Thư Nhan cùng ông Hồ đến xem nhà.

Gõ cửa, mau chóng đã có một người phụ nữ thoạt nhìn khá lanh lợi ra mở cửa, gặp ông Hồ liền vui vẻ hẳn lên: "Có người đến xem nhà nhanh vậy hả? Tôi nói rồi, nhà tôi có nhiều người mua lắm." Bà chủ cố tình nói như vậy để chứng tỏ bản thân không lo lắng việc bán nhà, vì vậy giá sẽ không thấp.

Nghe thì nghe vậy thôi, hai người đi theo vào trong, mặt đất hai bên xáo trộn, chỉ còn lại một ít hoa và vài ba cây ăn trái.

"Đây là cô Thư. Cô ấy định mua nhà, bên cô liên nói i muốn bán nhà nên tôi mới đề cập với cô ấy. Hôm nay đúng lúc rảnh rỗi đến xem." ông Hồ cười nhẹ nói, ra vẻ họ cũng không vội mua nhà, chỉ là đến xem trước thôi.

"Chào cô Thư, cô thấy thế nào? Nhà tôi không tệ chứ?" Bà chủ tự tin nói.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 272: Chương 272



"Tôi xem trước đã." Thư Nhan không trả lời, xem kỹ thêm một lần nữa. Mua nhà khác với thuê nhà, thuê nhà chỉ cần sạch sẽ, bài trí ổn là được. Còn mua nhà phải cân nhắc rất nhiều khía cạnh.

Căn nhà được xây vào những năm năm mươi, đến nay đã gần ba mươi năm. Thế nhưng vật liệu còn rất tốt, chủ nhà giữ gìn cẩn thận, trông còn khá mới, diện tích nhà khoảng một trăm năm mươi mét vuông, sân trước và sau là rộng hơn hai trăm mét vuông, hoàn toàn là một nơi không hề nhỏ ở Nam Thành rồi.

TBC

Đương nhiên căn nhà không có vấn đề gì, từ bố cục đến diện tích hay vị trí Thư Nhan đều rất hài lòng, và bây giờ là vấn đề giá cả, nếu giá cả hợp lý thì cô sẽ mua ngay. .

"Vậy là cô ưng rồi phải không?" Người khác xem nhà sao cũng cả mấy lần, cô gái này cũng được, đi một vòng là tốt rồi.

"Đại khái là vậy, có nhìn cũng nhìn không ra ra gì thêm. Chị hỏi anh nhà tối thiểu bao nhiêu, được thì tôi mua." nói thật thì, căn nhà cũ này thỉnh thoảng vào ở còn được, lâu dài thì nhà lầu vẫn là thoải mái hơn. Huống hồ căn nhà Thư Nhan đang ở được thiết kế cho hai mươi ba mươi năm sau, mọi thứ đều phù hợp, mua căn này chỉ là để đầu tư.

Nói trắng ra là phải đợi phá dỡ, khi đó mặt tiền đổi được thì đổi, có thể đổi tòa cao tầng thì đổi, sau này cho thuê sẽ thu được bộn tiền.

Nhắc chuyện giá cả vẫn là ông Hồ hay, Thư Nhan tránh họ ra sau vườn, bụi hoa hồng trong góc đang nở rất đẹp, cô bước đến ngửi, mùi thơm thoang thoảng. Sau vườn đủ loại hoa xinh cỏ thơm. Buổi tối mùa hè có thể ra sau vườn hóng gió ngắm sao, quá là mãn nguyện.

Xoay người liền gặp bà cụ đang xách xô nước tưới cây.

Bà cụ nhìn thấy Thư Nhan, mỉm cười gật đầu tiếp tục tưới nước, bà ta đã quên việc đã từng gặp Thư Nhan. Hoặc nói cách khác, vẻ ngoài Thư Nhan đã thay đổi nhiều đến mức bà cụ không còn nhận ra.

Thư Nhan cũng cười gật đầu, không nói gì rồi quay vào nhà thì thấy ông Hồ bước ra.

Ông Hồ thấp giọng nói: "Thấp nhất là bốn trăm ngàn, cả đồ đạc trong cho cô hết."

"Bốn trăm ngàn? Cao quá." Thư Nhan nhíu mày.

Vào những năm 1990. người Trung Quốc thích cao ốc hơn nhà riêng, và các tòa nhà cũng đắt hơn nhà riêng.

Nơi này sẽ là vị trí đắc địa trong tương lai, nhưng vấn đề bây giờ là năm 1993. Đối với người Nam Thành chân chính thì chỗ này thuộc vùng nông thôn ngoại ô. cho dù mấy người Nam Thành cũ trong nhà người sống đông đúc cũng không thèm mua nhà ở đây vì cho rằng quá xuống giá.

Giá bốn trăm ngàn đúng là cao thiệt.

"Chị nên biết rằng tôi không mua nhà để ở. Tôi đang sống tốt ở lầu cao tầng. Bà cũng đã từng đến nhà tôi, liệu tôi có bỏ nhà lầu dọn đến đây ở không? Mua nhà này là vì đúng lúc có khoản tiền để không, cái giá này không hợp lý."

Ý tứ của Thư Nhan rất rõ ràng, cô ấy không mua nhà để ở mà đơn thuần là đầu tư nên không gấp gáp mua nha, giá cao quá thì thôi vậy.

"Tôi cũng nói với ông ấy, nhưng ông ta khăng khăng mức giá đó." ông Hồ bất lực nói.

Thư Nhan lắc đầu: "Ông nói lại với ông ấy. Căn ở đây cao lắm là ba trăm tệ, cũng không phải nội thành Nếu nội thành có một căn lớn thế này, cả năm trăm ngàn, sáu trăm ngàn tôi mua tất chứ đừng nói bốn trăm ngàn."

"Được rồi, tôi sẽ nói lại với ổng." ông Hồ gật đầu.

Buôn bán mà, cố định lên giá, rơi giá còn tiền.

Ngôi làng này xem như khá chênh lệch, cũng tức là sau khi xây dựng thủ phủ Nam Thành mới lập trạm xe công cộng gần đó, muốn bán giá cao như thành phố đâu có được.

Thư Nhan giao việc này cho ông Hồ, ý cô muốn mức giá ba trăm năm mươi ngàn tệ, hơn mức này thì không thỏa đáng. Khoảng mấy năm gần đây Nam Thành sẽ không tăng quá cao, có thể từ từ tìm một căn thích hợp.

Không biết ông Hồ bàn bạc như thế nào, ngày hôm sau đã gọi cho Thư Nhan và nói rằng chủ nhà sẵn sàng hạ giá thấp nhất là 330. 000 nhưng phải trả một lần.

Việc này không thành vấn đề. Hôm ấy cô nhận chín mươi ngàn từ chủ nhà cũ, mấy ngày cuối giải phóng mặt bằng được hơn ba mươi ngàn, số tiền này do cô thu giữ và thêm bốn mươi ngàn được ông Trương chia cho tổng là hơn một trăm sáu mươi ngàn. Ngoài ra cô còn giữ chức chủ tịch trong công ty, một tháng lương hai mươi ngàn, sáu tháng một trăm hai mươi ngàn, cộng thêm số tiền này sẽ là hai trăm tám mươi tệ rồi, tích góp thêm nữa là mua được căn này rồi.

Mua nhà riêng phải có mặt của bí thư thôn, bắt buộc mời ông ta ký tên lăn tay, không thì Thư Nhan không dám mua.

"Anh chị quyết định bán căn nhà này thật không?" Bí thư thôn quan hệ thân thích với chủ nhà, nghe nói bọn họ chuẩn bị bán nhà để mua nhà ở nước ngoài mà thấy không tin tưởng lắm.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 273: Chương 273



"Hết cách rồi, con gái vừa phải đi làm vừa phải chăm con, vật vả quá. Ông nghĩ xem bậc làm ba mẹ sao nỡ giương mắt nhìn. Ở nhà cũng không làm gì thì sang hẳn nhà con gái trông cháu vậy." Chủ nhà cười, chỉ cần ở bên con gái thì ở đâu cũng được.

"Tôi không đồng ý, tôi không đồng ý bán nhà."

Phía bên đây vừa mới ký tên, không biết bà cụ hay tin từ đâu mà chạy nhanh tới, theo sau là một đôi vợ chồng, người đàn ông có phần giống chủ nhà, chắc là thằng nhỏ của bà cụ.

Rõ ràng chủ nhà giấu bà cụ bán nhà, có thể hôm nay đi mời bí thư thôn, người đi đường thấy vậy liền hỏi vài câu rồi truyền tay nhau nên bà cụ biết ngay, cả thôn có tránh vài phần tử thích chuyện bao đồng, hóng biến lớn.

"Tôi không đồng ý bán căn nhà này. Hai đứa tụi bây, đây là gốc gác của các người, bán gì thì bán còn nhà thì không được. Bán nhà rồi về già ở đâu?" bà cụ hận không làm được gì: "Con gái nhà ai đã lấy chồng mà còn kêu ba mẹ qua chăm sóc không? Còn phải bán nhà trợ cấp cho nó, nó không sợ thiên lôi đánh sao?"

"Là tự tụi con định di cư sang nước ngoài. Con sẵn lòng cho con gái tiêu tiền, cũng chẳng xài của mẹ."

"Đó cũng là tiền của con trai tôi. Mấy người đi nước ngoài không lo người mẹ già này nữa? Nếu các người không chăm lo thì để lại căn nhà này cho tôi dưỡng già, không thì tôi kiện các người lên chính quyền."

Nói tới nói lui, bà cụ chỉ muốn có căn nhà này.

"Được thôi! Kiện thì kiện, không kiện thì là đồ rùa bò." ánh mắt con dâu cả lộ vẻ chán ghét khi thấy bà cụ: "Lúc đầu dọn ra ở riêng, bà còn không để lại miệng lông gà cho tụi tôi, tôi với ông Hạ tay trắng ra khỏi nhà. Đã nói rõ ngay từ đầu, nhà cửa và tiền tiết kiệm đều gửi hết cho con trai út của bà, việc dưỡng già chẳng phải việc của tôi. Sao nào? Mới qua mấy năm mà quên rồi à? Bà quên cũng chẳng sao, giấy trắng mực đen còn đây, ông bí thư với lãnh đạo nhà máy có mặt, bà không lấp l.i.ế.m được đâu. Tôi còn chưa nghe qua, chia nhà thì chia cho một người mà lúc dưỡng già thì muốn chia đều cả hai, còn muốn để lại căn nhà cho bà dưỡng già? Sao mặt bà dày thế?"

Rõ ràng, con dâu lớn có ý kiến với bà cụ, không hề nể mặt, muốn nói gì thì nói.

TBC

Nghe những lời này, hiển nhiên bà cụ đã yếu thế đi rất nhiều.

"Tuy không chia cho bác, nhưng không phải bác được mẹ mình sinh ra sao? Hay là bác mới sinh ra biết ăn đứng nằm ngồi?" Cô con dâu út đứng sau bà cụ chen lời.

"Câm miệng." Con dâu cả trừng mắt nhìn em dâu: "Giấy trắng mực đen các người còn muốn muốn lời phải không? Được, tôi có thể dưỡng bà cụ, vậy chia gia tài lại từ đầu. Những thứ chia cho các người lúc đầu giờ chia lại tôi một nửa, sau này các người chăm lo bà cụ thế nào tôi cũng chăm lo như vậy. Cùng lắm không ra nước ngoài nữa gia gia tái chia những thứ ban đầu đưa cho cậu, dù cậu bao nhiêu tuổi, tôi ở lại đây hầu hạ tốt cho bà cụ."

Cô em dâu bị chặn ứ họng, ba mẹ chồng đều đi làm, ba chồng vẫn là công nhân bậc tám, lương và đãi ngộ khá khẩm, nhà được chia cũng ngon lành, bảy mươi mét vuông. Nhà được xưởng chia không có chuyện chia đều, nói bảy mươi mét vuông là bảy mươi mét vuông, có ba phòng ngủ và một phòng khách, một bếp và một phòng tắm, bao người ước muốn. Lúc chia gia tài đều đưa họ cả, ngoài ra còn có tích góp cả đời của vợ chồng già. Dù bây giờ còn nằm trong tay bà cụ, có thể sau này cũng sẽ thuộc về tụi nó, những thứ này sao có thể chia cho cả nhà bác cả được.

"Làm không được thì ngậm miệng lại, căn nhà này là tôi và ông Hạ tự nhịn ăn nhịn mặt dành dụm rồi còn mượn một mớ từ nhà mẹ để mới mua được, cóc liên quan đến mấy người." dâu cả chỉ vào bà cụ: "Nay bà còn mặt mũi mở miệng à? Già rồi nên da mặt cũng dày hơn, thứ gì cũng nói mà không suy nghĩ."

"Mày không muốn sống à, con dâu sao có thể ăn nói với mẹ chồng như thế này được." Bà cụ ngồi bệt xuống van trời lạy đất.

Không phải lần đầu tiên bà cụ ăn vạ, xem người bên ngoài có trách hay không thì biết.

Mà con dâu cả này cũng ghê gớm, nói với mẹ chồng như thế này đúng là hiếm hoi.

Ông Hạ từ nãy đến giờ không lên tiếng, giữa lúc này thấy bà cụ mới nói: "Tôi đã bán nhà, ký kết xong xuôi. Mai mốt chỗ này là của người ta, bà cũng đừng quên tôi có con gái, đồ của tôi dĩ nhiên để lại cho nó. Sau này có chết, ngươi đừng lo lắng." Nó. Tôi có một đứa con gái, của tôi Tất nhiên, tôi sẽ giữ những thứ cho con gái tôi. Sau này khi tôi c.h.ế.t thì nói nó đem thiêu và an táng hai chúng tôi ở đây cũng tốt, hay đặt ở nước ngoài cũng được. Hoặc rải thẳng xuống biển cũng chẳng nhằm nhò. Tôi thật sự không cần con cái gia đình thằng hai thờ cúng, không hương khói gì hết, c.h.ế.t rồi cũng như đống tro tàn."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 274: Chương 274



"Bây ăn nói kiểu này có đáng với ba mày không? Nếu ba mày dưới mồ biết mày nghĩ như vậy, đánh gãy chân mày cho bằng được." Mỗi lần bà cụ nghe con trai nói vậy đều nổi giận đùng đùng.

"Ba là cựu đảng viên, nhận thức tư tưởng cao hơn tôi." lời được thốt ra, bà cụ im lặng, ông cụ thật sự không có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Khi còn sống, ông cụ đối xử bình đẳng với cháu gái và cháu trai, nhưng không may ông mất sớm, vừa nhắm mắt là bà cụ liền đòi chia gia tài."

"Vừa rồi em dâu nói có phần đúng. Mẹ đã sinh tôi ra và nuôi nấng tôi nên tôi vẫn sẽ cấp dưỡng cho bà cụ. Từ nay, mỗi tháng tôi sẽ gửi về ba mươi tệ, xem như lòng hiếu thảo của tôi vậy."

"Biến đi, mau biến khỏi đây. Sau này đừng có trở lại, cứ coi như tao không sinh đứa như mày." lần này bà cụ không kêu gào nhưng đúng là có rơi nước mắt. Dĩ nhiên bà cụ thương con trai cả, chỉ là giận vì nó không chịu sinh cháu trai.

"Có chắc là không sao chứ? Đừng về kiếm chuyện với tôi đó. Con người tôi hẹp hòi, báo cảnh sát thiệt đó." Thư Nhan nói với ông Hạ, bà cụ và hết thảy mọi người.

"Yên tâm, cô đã mua nhà rồi thì nhà này chính là của cô." bí thư thôn lên tiếng, ông ấy đã nói như vậy Thư Nhan an tâm rồi.

Cả ba trăm ba mươi ngàn được chuyển vào tài khoản của ông Hạ và bước tiếp theo là bổ sung giấy phép bất động sản. Cái này cần ông Hồ mới có, mất khoảng sáu ngàn tệ. Dù là sáu mươi ngàn Thư Nhan cũng muốn cầm được giấy phép bất động sản chứ đùng nói sáu ngàn, không thì cô sẽ không yên tâm.

Nhà đã được bán, ông Hạ lưu luyến đưa vợ dọn ra ngoài, tất cả đồ dùng trong nhà đều giao cho Thư Nhan, còn xoong thau chén Thư Nhan không cần nên họ cho đem đi cho. Họ dọn ra rồi Thư Nhan mời thêm hai người đến quét dọn sạch sẽ. Thiệt tình là căn nhà này được đấy chứ, cô không định cho thuê, đến đây nghỉ hè thì còn gì bằng.

"Nghe nói em mua căn nhà này rồi?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thư Nhan quay đầu lại: "Ừm, nơi này tốt, mua về đầu tư cũng không lỗ."

Phương Trạch Vũ gật đầu và mỉm cười: "Vậy thì sau này chúng ta vẫn là hàng xóm nhỉ."

Mấy ngày nay Thư Nhan mãi lo nghĩ việc mua nhà, mà quên béng chuyện này: "Không hẳn, em đâu có ở đây." lâu lâu ở thì không tính nhỉ.

Chủ nhà khá có lòng, trước khi đi còn xới phần đất sau và phía trước, hiện tại đất trong vườn không còn gì, ngoại vài bụi hoa hồng trong góc tường thì không có hoa nào khác. Thư Nhan định lát nữa đi chợ hoa để xem có loại hoa nào đẹp mà dễ chăm hay không.

Phải chừa một khoảng đất nhỏ trồng ít hành và hẹ, mì xào rau luộc không thể thiếu mấy thứ này, còn dễ trồng nữa, tự trồng tự hái cũng tiện.

TBC

Rau thì thôi đi, một người không có thời gian như cô, Thư Nhan cảm thấy mình không thể trồng được.

"Em định trồng cái gì?"

Thư Nhan đang cầm một tờ giấy trắng viết viết vẽ vẽ, bất thình lình nghe tiếng của Phương Trạch Vũ, cô nghiêng đầu nhìn anh: "Em cũng chưa biết, trồng một ít hoa cỏ."

Thấy trong góc có một khoảng đất nhỏ, chợt nghĩ dâu tây cũng khá dễ trồng, mốt trồng hai bụi trong góc tường, không mất nhiều thời gian đã trồng được một mảnh lớn.

"Em muốn trồng loại hoa nào? Anh biết một người vợ của đồng nghiệp rất thích trồng hoa. Trong nhà nhiều lắm lắm. Anh có thể giúp em lấy vài hoa giống với hạt giống." Phương Trạch Vũ nghĩ bụng nếu không có thì đi mua vậy.

"Em cũng không biết nữa. Em phải chọn giống nào dễ trồng dễ chăm vì em không thể đến đây thường xuyên. Miễn là lúc về đừng có nghẻo hết."

Sân sau nhà ở đây có tường rào chừng một mét rưỡi, Thư Nhan nghĩ trồng giống hoa leo tường chắc chắn sẽ rất đẹp.

"Em yên tâm, anh ở sát bên, có thể trông coi giúp em." Anh đang phát rầu làm thế nào để qua lại với Thư Nhan nhiều hơn đây.

Thư Nhan đưa mắt nhìn anh, không đồng ý cũng không từ chối.

Bà cụ đang ngồi hóng mát cạnh cửa dóng tai nghe họ nói chuyện, khi Thư Nhan bước vào cửa, bà ta lật đật vẫy tay với Phương Trạch Vũ và nhỏ giọng hỏi: "Hai người quen nhau à?"

"Dạ, bà đã gặp qua rồi mà? Là người mời cháu đến nhà dùng bữa lần trước." Phương Trạch Vũ kéo ghế ngồi xuống, gió thổi nhẹ, nghĩ đến Thư Nhan, khóe môi anh bất giác cong lên.

"Dù bác đã già mắt mũi lem nhem nhưng cháu đừng hòng hù bác. Cô gái lần trước một trời một vực với cô gái này". Lần trước mũm mỉm hơn nhiều.

"Là cô ấy thiệt mà, chỉ là gầy hơn và trắng hơn lúc trước rất nhiều." Phương Trạch Vũ kiên nhẫn giải thích với bà cụ.

Bà cụ không nói nữa, nhìn nét mặt của Phương Trạch Vũ khi nói về Thư Nhan cũng biết, là có ý với người ta rồi, nhưng vấn đề là cô gái đó còn mang hai đứa con.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 275: Chương 275



"Thằng Vũ, tuy bác không phải là bà nội ruột của cháu, nhưng bà xem cháu như cháu. Bà biết cháu luôn là một đứa trẻ ngoan, xưa kia bị người giá họa, hiện tại sự thật đã được phơi bày. Cách đây vài ngày, một người chị em cũ đã đến hỏi bác rằng cháu có tính lấy vợ không, bên đó có một người thân năm nay ba mươi hai tuổi. Ban đầu đã đính hôn với người khác nhưng người thằng đó cứ vịn cớ đi nước ngoài mà trì hoãn. Năm ngoái nó về liền hủy hôn nên mới làm lỡ thời gian. Cô gái đó thật sự rất tốt, tốt nghiệp cấp ba và làm giáo viên một trường tiểu học, công nhân viên chức có biên chế, ngoại hình ưa nhìn, công việc đàng hoàng, nếu không vì quá lỡ thì, người ta đã xếp hàng dài trước cửa rồi. Nếu cháu muốn tìm vợ, bác sẽ nhờ người chị em này nói giúp."

"Nội à, nội đừng bận tâm, cháu có người thích rồi." Phương Trạch Vũ dỡ khóc dỡ cười.

Bà cụ trầm mặc một lúc, do dự hồi lâu rồi buộc miệng nói: "Nhưng mà người cạnh nhà đó đã kết hôn và có con rồi, Tiểu Vũ, cháu không thể phạm sai lầm."

Phương Trạch Vũ khẽ cười: "Cô ấy đã ly hôn và hiện đang độc thân."

"Nhưng... nhưng nó đã có hai đứa con." Tất nhiên, bà cụ đang nghĩ theo phía Phương Trạch Vũ.

"Cháu không còn quá trẻ, trải qua quá nhiều chuyện. Cháu cứ nghĩ mình sẽ cô đơn suốt đời, nhưng không ngờ lại gặp được người mình thích. Nếu cô ấy không ly hôn thì thôi, cháu sẽ không không làm phiền, nhưng cô ấy đã ly hôn và cả hai chúng cháu đều độc thân, đây chính là ông trời cho bọn cháu đến với nhau. Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, cháu thật tâm đối với chúng thì sớm muộn cũng sẽ chấp nhận cháu."

"Làm ba dượng không dễ dàng." bà cụ sống đến từng tuổi này có chuyện nào chưa biết, có người nào chưa gặp đâu. Ba dượng mẹ kế không đơn giản. Dạy dỗ nghiêm ngặt? Người ta sẽ nói đúng là ba dượng, luôn dữ với con riêng. Dễ dãi thì sao? Người ta sẽ nói đúng là ba dượng, không thèm chăm lo.

Đó chỉ là những việc nhỏ nhặt, trong cuộc sống luôn có những lúc va chạm xung đột, lỡ xảy ra mâu thuẫn với con cái thì người mẹ không thể không đứng về phía con? Đến lúc ấy Phương Trạch Vũ như thế nào? Tình cảm sẽ vơi đi từng chút một, nếu có thêm một đứa, liệu người mẹ có lo lắng ba dượng sẽ thiên vị, đối xử con chung tốt hơn? Đến lúc đó sẽ có nhiều mâu thuẫn hơn.

TBC

"À mà, cô bé đó năm nay bao nhiêu tuổi? Mấy năm trước kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt cỡ nào, chỉ cần sinh hai đứa là bị bắt đi thắt buồng trứng rồi, có phải nó cũng làm vậy rồi không?" thế Phương Trạch Vũ không thể có con riêng, trong quan niệm của thế hệ cũ, dù có nuôi dạy tốt đến đâu cũng không bằng con mình.

Đây là lần thứ hai Phương Trạch Vũ nghe vậy, lần trước là Mao Vệ Bình nói.

"Ruột thịt hay không ruột thịt gì chứ, không lẽ cháu không phải do ba mẹ ruột sinh ra? Kết quả thế nào? Cháu không suy tính nhiều vậy đâu, mai mốt bọn trẻ tốt với cháu là cháu mừng, không tốt với cháu thì còn xa cách. Cháu làm lụng mấy năm qua đủ hai người nghỉ ngơi rồi. Tương lai chúng lấy vợ gả chồng có mái ấm nhỏ riêng của riêng mình, cháu sẽ đi du lịch cùng Thư Nhan. Hiện tại quốc gia đã mở cửa, tụi cháu sẽ đi du lịch khắp mọi miền đất nước và có thể là vòng quanh thế giới trong tương lai." Phương Trạch Vũ nghĩ rất thoáng.

Còn việc có làm được ba dượng hay không, anh ấy không phải vì muốn đến với Thư Nhan mới làm ba dượng, mà là vì thích Thư Nhan anh mới làm ba dượng. Vì Thư Nhan, anh sẽ cố hết mình để trở thành một người ba dượng tốt và không làm khó cô ấy.

Bà cụ thở dài, nghe mấy lời này là biết nó đã hạ quyết tâm rồi. Bà ấy cũng không phải bà ruột, gì đáng nói cũng nói hết rồi, bà chỉ mong Thư Nhan cũng thật lòng chung sống với Phương Trạch Vũ.

Ngày hôm sau, Thư Nhan đến chợ hoa chim để xem hoa, dạo một vòng, mua hai chậu hoa trà, một chậu bông hồng leo và một ít hạt giống hướng dương và một ít hạt giống hoa phượng tiên.

Chọn hoa phượng tiên vì nghe nói có thể ngừa rắn, và loại này thực sự siêu dễ sống, chỉ cần gieo hạt thì tự nó sẽ nảy mầm. Hoa rụng sẽ mọc lại vào năm sau.

Về đến nhà, hai đứa trẻ được bác cả đón tan học buổi trưa vừa về tới. Năm nay vì mời bác cả nên buổi trưa không ăn cơm tại trường, bác cả sẽ đón về mỗi buổi trưa, Thư Nhan cùng bọn trẻ ra sân sau trồng chút gì đó sau bữa ăn.

"Hoa trà này mỗi đứa trồng một cây, sau đó nhổ cỏ và tưới nước, sau này nó sẽ phát triển thành một cây lớn và ra hoa đẹp." Thư Nhan cùng bọn trẻ đào hố.

"Nó thật sự có thể nở hoa hả mẹ?" Thiên Bảo tò mò hỏi.

"Chỉ cần con tưới nước thường xuyên và làm sạch cỏ, không thì sẽ không có hoa đâu."

"Từ nay về sau con sẽ tưới nước cho cây mỗi ngày." Thiên Bảo giơ tay.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 276: Chương 276



"Vậy con sẽ làm nhổ cổ cho cây mỗi ngày." Thanh Thanh cũng hùa theo.

"Không phải đào thế này đâu, phải đào sâu hơn nữa, không thì khó sống lắm." Bức tường dài một mét rưỡi đến vai Phương Trạch Vũ, diễn biến bên phía Thư Nhan anh đều thấy rõ mồn một.

Thư Sướng nhìn cái hố mà cô với bọn trẻ đào, đúng là chưa sâu, nhưng người bán cây con nói nông cũng không sao.

Phương Trạch Vũ chống lên tường rào nhảy qua: "Để anh đào."

Hai đứa trẻ nhìn Thư Nhan.

"Vậy nhờ chú Phương giúp mình đào hố nha?" Thư Nhan hỏi hai đứa trẻ.

Thanh Thanh còn chưa lên tiếng, Thiên Bảo đã vui vẻ đưa cuốc cho Phương Trạch Vũ: "Dạ được, chú đào sâu hơn chút kẻo hoa chết."

"Tuân lệnh." Phương Trạch Vũ xoa xoa tay, cầm cuốc đào vài phát hố đã sâu hơn của họ: "Được rồi, cho hạt vào đi."

Phương Trạch Vũ từng làm công việc đồng áng nên khá thành thạo trong vụ này, anh vừa dạy gieo hạt vừa dạy cách chăm sóc cây thế nào mới tốt, đồng thời còn chỉ cách tưới nước và nhổ cỏ nữa. Thư Nhan đứng bên cạnh thỉnh thoảng giúp lấy đồ và quan sát anh với lũ trẻ tương tác.

Thanh Than còn hơi khó chịu với anh lúc đầu nay đã tự nhiên tiến gần hơn, và thỉnh thoảng hỏi một số câu hỏi.

"Ổn rồi, hoa đã trồng xong, tiếp theo chúng ta sẽ trồng hành." Phương Trạch Vũ biết Thư Nhan sẽ trồng hành ở khu bên cạnh.

"Em vẫn chưa mua giống này." Thư Nhan tìm một lượt, không thấy giống hành nào.

"Mua gì em, xới vài gốc bên nhà anh là được rồi. Thứ này rất dễ sống, phát triển lại nhanh."

Phương Trạch Vũ bẻ một nắm hành lá, trông thấy hai đứa nhỏ háo hức muốn thử nên anh về nhà đưa cho chúng hai chiếc cuốc chim rồi bảo chúng cùng nhau trồng.

"Quân chủ lực" vẫn là Phương Trạch Vũ, thực ra hai đứa này chỉ trồng cho vui, anh trồng được một mẻ lớn mà hai đứa mới trồng vài cây thôi.

Thư Nhan xách một xô nước kêu hai đứa nhỏ tưới cho cây.

Hồi đó Thanh Thanh từng theo mẹ lên núi làm nông, con bé làm rất giỏi, còn Thiên Bảo là lần đầu tiên ra đồng.

"Ôi trời, cả tưới hành em còn tưới không xong, không được tưới thẳng lên hành, tưới ngoài rìa thôi." Thanh Thanh bước qua dạy em trai cách tưới nước, Thư Nhan đứng một bên nhìn theo mỉm cười.

"Bên chú có giống cà chua, hay là trồng hai cây nha?" Phương Trạch Vũ hỏi.

"Cà chua? Dạ!"

Cà chua cũng dễ trồng, cho ra trái nhiều, khi chín có thể ăn sống hoặc nấu canh.

TBC

Phương Trạch Vũ lại nhảy qua tường và nhổ bốn cây giống cà chua. Sang lại bên đây Thiên Bảo liền theo anh trồng. Thiên Bảo giờ rất ngưỡng mộ Phương Trạch Vũ, còn Thanh Thanh thì tương đối rụt rè, nhưng không hề ghét bỏ.

Phương Trạch Vũ cũng bất ngờ ấy chứ, anh đã chuẩn bị tinh thần khi hai đứa nhỏ nghi kỵ mình, cũng đã dự định đấu tranh lâu dài mà không ngờ lại lũ trẻ không hề như vậy, anh không cầm lòng chợt nhìn sang Thư Nhan.

"Canh đậu xanh xong rồi đây, tới ăn nào." bác cả ra sau vườn gọi họ vào ăn, trông thấy Phương Trạch Vũ liền sững người, thằng bé này vậy lúc nào vậy kìa? Không nghe tiếng động gì cả.

"Bác cả, đây là Phương Trạch Vũ, người sống ở kế bên sau này xem như hàng xóm rồi." Thư Nhan rửa tay cho bọn trẻ, nói với Phương Trạch Vũ: "Anh giúp cả buổi rồi, em mời anh ăn canh đậu xanh."

"Vậy anh không khách sáo nữa." Phương Trạch Vũ không khách sáo thiệt, anh tự đi vào và lấy chén đũa, rồi xì xụp ăn hết hai chén lớn.

Bác cả nhìn sang Thư Nhan, thấy cô không có phản đối gì liền đứng một bên múc canh đậu xanh cho hai đứa nhỏ.

Bà là ở góa từ trẻ nên nhạy cảm nhất ở mặt này. Nhìn thôi đã biết hai người này không được bình thường. Là một người từng trải, bà thấu hiểu nhất nỗi khổ của người phụ nữ nuôi con một mình. Nếu có thể tìm được một người khác cũng rất tốt rồi.

Bác cả đưa hai đứa trẻ đến trường, trong nhà chỉ còn lại Thư Nhan và Phương Trạch Vũ.

Hình như đã rất lâu rồi hai người không ngồi lại trò chuyện cùng nhau. Thư Nhan nhìn Phương Trạch Vũ, gợi chuyện ra hỏi: "Sao cô gái đó lại ra xin lỗi?"

Dù thế nào cô cũng không tin cô ta lại tự mình đứng ra xin lỗi trước bao nhiêu người như vậy. Khua chiêng gõ trống thế thì chẳng khác nào đang diễn kịch cả.

"Có người anh em của anh đã tìm cô ta."

Thoạt đầu, Phương Trạch Vũ cũng lấy làm lạ. Sau này mới biết là Mao Vệ Bình đã tìm Doãn Tuyết Cầm. Miễn là cô ta đồng ý xin lỗi trước mặt tất cả mọi người, càng tỏ ra ăn năn càng tốt thì sẽ cho cô ta một khoản tiền. Cùng đường bí lối từ lâu, Doãn Tuyết Cầm đã đồng ý ngay. Vừa có thể xin lỗi để xoa dịu cảm giác áy náy trong lòng, còn nhận được một khoản tiền thì ngại gì không làm?

Quả thực cô ta đã rất cố gắng, vừa quỳ gối vừa khóc lóc thảm thiết, còn kéo cả mẹ ruột theo cùng. Hiệu quả thật sự ghê gớm. Làng xóm chục dặm xung quanh không còn ai nói những lời tệ hại về Phương Trạch Vũ nữa. Hiện giờ, mọi mũi nhọn đều hướng về phía bà mẹ kế của anh.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 277: Chương 277



Còn Doãn Tuyết Cầm nhận tiền Mao Vệ Bình cho, dẫn theo mẹ cô ta không biết đã bỏ đi đâu từ lâu. Với ngoại hình và học thức của cô ta, tin rằng ở bất kỳ thành phố hay huyện nào đó xa xôi cũng có thể tìm được một công việc khá khẩm. Sau này, còn có thể cưới một người tương đối tốt.

Thư Nha gật đầu, cô liếc nhìn Phương Trạch Vũ, túm lấy một cái gối ôm vào lòng: "Gia đình em trọng nam khinh nữ, lên đến lớp ba là không cho đi học nữa rồi. Ở nhà giúp ba mẹ làm nông, làm việc nhà suốt. Năm mười bảy tuổi, có mấy người đến nhà em dạm ngõ. Nhà ông cụ Diệp ở thôn bên cạnh đặt lễ cao nhất, ba mẹ em đã chọn nhà họ. Chỉ gặp mặt độc có một lần đã cưới nhau rồi. Lấy về chưa đầy hai tháng, anh ta nói muốn ra ngoài xông pha. Anh ta đi rồi em mới phát hiện ra mình đã mang thai. Nhà chồng em cũng trọng nam khinh nữ, sinh Thanh Thanh ra còn không cho ở cữ. Chồng trước của em thầu công trình ở ngoài, cần một người lo cơm nước nên nghĩ tới em. Sau đó, em đi nấu cơm cho anh ta thì mới có Thiên Bảo. Bầu bí nặng nề không nấu cơm được nữa, em lại về quê. Về sau, để cưới người phụ nữ ở bên ngoài ấy, đầu tiên là mấy tháng trời không đếm xỉa gì đến em. Sau đó thì khiêu khích cãi nhau đủ kiểu. Em cảm thấy không thể sống như thế được nữa, bèn ly hôn với anh ta."

Cô cảm thấy những chuyện này chẳng có gì là không thể kể. Càng tránh né lại càng khúc mắc. Chẳng thà chính mình kể cho anh nghe một cách cởi mở còn hơn. Ngoài ra, cũng cho Phương Trạch Vũ biết rằng, cô và chồng trước không có tình cảm, chỉ đơn thuần là nhắm mắt đưa chân.

Phương Trạch Vũ hiểu được ý tứ của Thư Nhan. Nếu thật sự có tình cảm đã chẳng kể về quá khứ của mình như thể một người ngoài cuộc.

Điều này thực sự khiến Phương Trạch Vũ thấy bất ngờ vui sướng. Thú thật, anh không lo việc làm ba dượng khó khăn mà anh lo Thư Nhan không thể bước ra khỏi những tổn thương trong cuộc hôn nhân trước đó.

"Chuyện của anh chắc em cũng đã được nghe kể đôi chút. Ba anh là thanh niên trí thức, về nông thôn tham gia vào đội sản xuất trong làng của mẹ anh. Ông ấy không chịu được gian khổ, dụ dỗ mẹ anh cưới ông ấy. Đến năm tám mươi, lớp thanh niên trí thức quay lại thành phố, ông ấy cũng về theo, bặt vô âm tín. Mẹ anh chạy vạy khắp nơi, gom góp mượn tiền để đưa anh đi tìm ông ấy. Không nằm ngoài dự đoán, ông ấy đã cưới vợ mới ở thành phố. Mẹ anh không dắt anh trở về mà vứt anh lại đây." Nhắc tới việc bị mẹ vứt bỏ, ánh mắt Phương Trạch Vũ khẽ rưng rưng: "Anh có thể hiểu bà ấy. Anh là thằng con trai, ai lấy mẹ anh thì phải xây nhà, cưới vợ cho anh. Ai sẵn lòng đồng ý cơ chứ? Bà ấy một thân một mình cũng chẳng nuôi nổi anh, chẳng thà vứt anh lại Nam Thành, dù thế nào anh cũng sẽ không c.h.ế.t đói. Vả lại, có hộ khẩu ở Nam Thành còn hơn là ở dưới quê không tìm ra lối thoát nhiều."

Thư Nhan lẳng lặng lắng nghe anh kể chuyện, không sao tưởng tượng nổi cảm giác chỉ mới mấy tuổi đầu đã bị mẹ mình vứt bỏ.

"Sau này lớn lên, anh từng trở về thăm bà ấy." Phương Trạch Vũ ngoảnh đầu sang mỉm cười với Thự Nhan: "Cưới ông hàng xóm góa vợ, người vợ qua đời vì sinh khó, mất cả đứa con, không cần làm mẹ kế. Sau khi về làm dâu bên đó thì sinh được hai mụn con trai. Đứa lớn kém anh một tuổi, cao to vạm vỡ, nghe đâu học khá giỏi. Đứa bé nghịch ngợm hơn, không chịu đến trường, tốt nghiệp cấp hai là bị ba nó tống đi học nghề mộc. Đều ổn cả."

Nghe Phương Trạch Vũ nói về cậu em trai cùng mẹ kém anh một tuổi, Thư Nhan đột nhiên cảm thấy xót xa vô vàn.

"Anh chưa từng hối hận về cô bé đó. Nhưng... Anh nuối tiếc vì không được gặp ông bà lần cuối." Khi nhắc đến ông bà, Phương Trạch Vũ luôn điềm tĩnh bỗng mắt đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt: "Nếu không vì lo cho anh, ông bà sẽ không qua đời sớm như thế. Ông bà khỏe mạnh như vậy mà."

"Tất cả đã qua rồi." Thư Nhan nhớ tới ba mẹ mình. Biết cô đã chết, ba mẹ sẽ đau đớn đến nhường nào.

"Đúng là đã qua rồi." Anh đã đưa tiễn từng người một vào trong đó.

Hai người ngồi trong yên lặng, mất một lúc lâu để nguôi ngoai, cảm xúc đã bình tĩnh trở lại.

TBC

Kể cho nhau nghe chuyện quá khứ, cảm thấy đã gần nhau thêm một bước nữa.

Thư Nhan lười nhác tựa người trên ghế sô pha, tay túm lấy một góc chiếc gối ôm: "Anh có dự định gì trong tương lai?"

"Lẽ ra anh định sau khi trả thù xong, sẽ chăm sóc cho bà cụ hàng xóm. Đợi khi bà xuôi tay nhắm mắt thì anh tìm một nơi non xanh nước biếc, sống cuộc đời bình dị, chỉ một mình thôi." Phương Trạch Vũ say sưa nhìn Thư Nhan, nói rất nghiêm túc: "Kế hoạch không theo kịp những thay đổi. Anh đã gặp được người khiến trái tim mình rung động. Bây giờ muốn cưới cô ấy về, muốn sống cuộc sống mà cô ấy mong muốn."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 278: Chương 278



Bị anh nhìn đắm đuối như vậy, Thư Nhan đỏ ửng cả tai.

"Anh muốn cưới cô ấy về làm vợ không dễ đâu." Trừng mắt lườm anh. Học được văn vẻ thả thính từ bao giờ thế?

"Anh sẽ khắc phục mọi khó khăn. Chỉ cần cô ấy bằng lòng chung sống cùng anh." Phương Trạch Vũ vẫn ngắm nhìn Thư Nhan say sưa.

Thư Nhan hơi mím môi, ngước mắt nhìn Phương Trạch Vũ chăm chú: "Anh đã thật sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi chứ? Tin chắc rằng người thân xung quanh cũng đã đóng góp ý kiến với anh rồi. Làm ba dượng khó lắm đấy."

Phương Trạch Vũ ngồi thẳng người, giọng nói kiên định: "Chuyện em có con anh đã biết từ lúc mới quen. Anh không cho rằng đây là vấn đề nan giải. Anh hết lòng với bọn trẻ, rồi chúng sẽ cảm nhận được thôi. Đợi sau này chúng lớn lên, dựng vợ gả chồng, muốn ở cùng chúng ta thì ở, muốn sống cuộc đời riêng thì hai chúng ta sống ngày tháng yên bình. Nếu em bằng lòng, chúng ta có thể cùng nhau đi thăm sông núi tươi đẹp khắp miền đất nước. Vẫn còn đi lại được thì ra nước ngoài ngắm nghía. Đến khi nào không đi nổi nữa thì mình về."

Trái tim Thư Nhan đập dữ dội, đây là ước mơ kiếp trước của cô. Cô hy vọng có thể nghỉ hưu vào năm sáu mươi tuổi, sau đó có một người yêu thương có thể cùng mình đi du lịch khắp thế giới. Đến khi tuổi đã già, không đi được nữa thì trở về quê hương.

"Anh không muốn có đứa con của riêng mình hay sao?" Hình như trong kế hoạch của anh không có con cái của chính mình.

Nói thật lòng, Thư Nhan muốn mình sinh một đứa con. Một thôi là đủ. Nhưng cô hơi lo lắng sau khi mình có con sẽ tập trung hết vào đứa bé, lơ là hai đứa lớn. Không dễ gì kiểm soát được chừng mực trong việc này. Không sinh con cũng không thực tế. nếu đã chuẩn bị tái hôn và người ta lại là kết hôn lần đầu mà không sinh đẻ thì quá bất công với Phương Trạch Vũ.

Nói không muốn có đứa con của riêng mình là giả. Phương Trạch Vũ bị ba mẹ ruồng rẫy từ nhỏ. Sau này lại bị mẹ kế bỏ rơi thêm một lần nữa. Nếu không nhờ có ông bà thì có lẽ đã c.h.ế.t đói từ lâu. Trước đây anh đã nghĩ, nếu sau này có con, nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của người cha, bảo vệ, chăm sóc con chu đáo. Nhưng hiện giờ cũng chẳng hề gì. Thanh Thanh và Thiên Bảo cũng rất ngoan. Anh sẽ đối xử với chúng như con ruột của mình.

"Không sao hết. Có Thanh Thanh với Thiên Bảo cũng vậy." Phương Trạch Vũ nói thật lòng thật dạ.

Thư Nhan nhướn mày. Anh nói là không sao, chứ không phải là không muốn.

"Nếu như, em nói là nếu như, em tái hôn, sinh con thì em hy vọng có được sự đồng ý của Thanh Thanh và Thiên Bảo."

Phương Trạch Vũ tần ngần nhìn Thư Nhan. Nói vậy nghĩa là cô vẫn chưa triệt sản. Nếu như Thanh Thanh và Thiên Bảo đồng ý thì cô sẵn sàng sinh thêm một đứa nữa?

TBC

"Về chuyện tái hôn, em cũng đã nói với Thanh Thanh và Thiên Bảo rồi. Có thể là Thiên Bảo còn bé, cảm thấy vô tư, còn khá là háo hức có một người ba mới. Thanh Thanh lớn hơn một chút, hiểu biết nhiều hơn. Không thể nói là phản đối, nhưng con bé rất thiếu cảm giác an toàn, sợ em tái hôn sẽ không cần con bé nữa, nên anh hãy để tâm đến con bé nhiều hơn." Thư Nhan nói xong, không nhận được câu trả lời của Phương Trạch Vũ, cô nghiêng đầu quay sang nhìn anh: "Có vấn đề gì à?"

Phương Trạch Vũ nghệt ra nhìn Thư Nhan. Mãi một lúc lâu sau mới lắp bắp lên tiếng: "Em... Em nhận lời... nhận lời yêu anh rồi à..."

"Chúng ta cũng không còn trẻ nữa. Trải qua biết bao nhiêu chuyện, chơi mãi trò cút bắt trốn tìm cũng chẳng có nghĩa lý gì. Gặp được người mình thích không dễ dàng. Tại sao lại không thẳng thắn, dũng cảm chứ? Thư Nhan cũng từng yêu vài lần. Đến năm ba mươi tuổi, điều cô muốn hơn hết là một bờ vai vững chãi, một bến đỗ dịu dàng.

"Anh không dũng cảm được như em." Trong phương diện tình cảm, Phương Trạch Vũ cảm thấy mình thật sự không thẳng thắn, dũng cảm được bằng Thư Nhan.

Nếu như hôm nay Thư Nhan không nói toạc ra, có lẽ anh vẫn phải vắt não suy nghĩ xem làm cách nào để theo đuổi, chứ không phải hiên ngang đứng trước mặt Thư Nhan và tỏ tình.

Cô đã cất bước đi đầu tiên rồi, chẳng có lý gì một người đàn ông như anh lại ỡm ờ cả.

"Thư Nhan, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không?"

Thư Nhan đặt chiếc gối ôm xuống, đứng dậy đi lên lầu: "Sắp nghỉ hè đến nơi rồi, nghĩ xem đưa các con đi đâu chơi đi."

Giờ phút này, trái tim Phương Trạch Vũ như có pháo hoa nở rộ, rực rỡ vô ngần.

Lúc đứng lên ra về, đến đi đường cũng loạng choạng.

Đến hơn ba giờ chiều, bác cả mới về, bước vào cửa thoạt tiên còn ngó nghiêng xem có ai khác ở nhà không.

"Bác cả, bác làm gì thế?" Thư Nhan dở khóc dở cười nhìn bà ấy.

Thấy mình đã bị Thư Nhan bắt quả tang, bác cả cười tươi như hoa: "Không có gì. Đưa bọn trẻ đến trường xong, bác ra chợ mua ít thức ăn."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 279: Chương 279



Thư Nhan liếc nhìn tay bà ấy. Hai bàn tay trống không, thức ăn ở đâu ra?

"Bác thấy thức ăn không tươi nên lại không mua nữa." Bác cả vội vàng giải thích.

Còn có thể kiếm được cái cớ nào tệ hơn nữa không?

"Bác cả ạ, bác cũng coi như một thành viên trong gia đình. Thú thật với bác, đúng là cháu với Phương Trạch Vũ đang yêu nhau. Sau này, nếu anh ấy đến đây thường xuyên, bác đừng ngạc nhiên quá nhé." Thư Nhan báo trước cho bác cả.

Bác cả là ra vẻ bác đây đã đoán ra được từ lâu rồi, chính vì lo lắng sẽ quấy rầy hai đứa nên mới cố tình về muộn đấy.

"Cháu có thể tìm được một người tốt với cháu, tốt với cả các con cháu thì quá tốt. Khi ông nhà bác ra đi, bác mới hai mươi bảy tuổi, lại chỉ có một mụn con gái. Nếu không nhờ các chú các bác đều tốt thì đúng là không thể kiên trì được." Bác cả cũng một thân một mình nuôi con nên có phần đồng cảm: "Hồi ấy, bố nó mất, bác cũng từng có ý nghĩ, nhưng thật sự không gặp được ai tâm đầu ý hợp cả."

Thư Nhan hiểu. Bà ấy không giống mình, chồng bà ấy mất vì bệnh tật. Quan trọng nhất là lúc sinh thời, chồng bà ấy rất tốt với hai mẹ con, việc gì nặng nhọc bẩn thỉu cũng tranh làm, lên núi chặt củi thấy quả dại cũng có thể nhớ tới bà ấy. Đem một người đàn ông như vậy ra so sánh, muốn tái giá không còn dễ dàng nữa.

"Bác năm nay nay mới ba mươi tám. Thật ra tuổi tác cũng chưa cao. Không nghĩ đến việc tìm một người khác nữa ạ?" Về sau, phụ nữ độc lập hơn ba mươi chưa kết hôn đầy rẫy. Như bản thân Thư Nhan đây, chẳng phải hơn ba mươi cũng chưa kết hôn còn gì.

Tóm lại, cô cương quyết sẽ không vì kết hôn mà để mình phải chịu tủi hờn. Chẳng có lý nào đang độc thân vui vẻ, lại cưới chồng rồi phải bóp mồm bóp miệng, còn phải hầu hạ người ta. Cô có điên đâu.

TBC

"Bác? Con bác đã lên đại học rồi." Bác cả xua tay.

"Chí vì con gái bác lên đại học rồi nên bác càng phải tìm. Con gái bác đã lớn. Tốt nghiệp ra đi làm, sau này lấy chồng đẻ con, có con đường riêng của mình. Cũng đâu thể vì con vì cái cả đời được. Cháu nghĩ là... bác có thể sống cho bản thân mình."

Mẹ là tiếng gọi thiêng liêng, nhưng Thư Nhan cảm thấy đã thần thánh hóa quá mức.

Mẹ trước hết là một con người bằng xương bằng thịt do ba mẹ sinh ra.

Bác cả không lên tiếng. Một lúc sau, bà ấy mới cười bảo: "Đợi con nó tốt nghiệp đã rồi tính."

Mỗi người một suy nghĩ, Thư Nhan không tiếp tục khuyên nhủ nữa: "Bác về dinh thự Nam Phủ trước, cháu thu dọn qua chỗ này rồi về."

Đồ gia dụng trong nhà để hết lại cho Thư Nhan, bao gồm cả giường, là chiếc giường gỗ kiểu cũ, Thư Nhan nằm không quen nên đã dỡ ra cất vào kho. Chiều hôm qua, cô gọi điện cho xưởng đồ gia dụng, bảo họ mang ba chiếc giường giống như ở nhà mới đến. Vốn dĩ, cô cũng định thay giường trong phòng bác cả, thế nhưng bác cả lại thích giường kiểu cũ hơn.

Mùa hè trải một chiếc chiếu mát, một tấm ra giường là được. Đây đều là đồ mới sắm, buổi sáng bác cả đã giặt xong. Mùa hè phơi một buổi trưa là khô. Thư Nhan thu chiếu mát và ra giường vào đem trải, vừa thu vừa nghĩ ngợi lung tung về chuyện của Phương Trạch Vũ.

Sau khi Phương Trạch Vũ về nhà, bà cụ gọi mấy câu liền mà anh cũng không có phản ứng gì.

"Làm sao thế này? Không phải cháu sang trồng gì đó giúp cô hàng xóm à?" Bà cụ quan sát anh từ trên xuống dưới. Chẳng lẽ người ta đã từ chối thằng bé? Ôi chao ôi! Đừng sốc quá nhé!

Bà ấy đã từng nghe kể chuyện xưa kia có người mắc bệnh tương tư, sau khi bị cô gái từ chối thì c.h.ế.t ngỏm.

"Trồng cho cô ấy ít hành với mấy cây cà chua. Cô ấy có nhà ở dinh thự Nam Phủ. Bình thường không hay ở đây." Nhìn vẻ mặt của bà cụ, Phương Trạch Vũ không kìm được nỗi vui mừng: "Cô ấy nhận lời yêu cháu rồi, bà ạ, cô ấy đã đồng ý làm bạn gái cháu rồi. He he he..."

Bà cụ trừng mắt nhìn anh, vỗ lên ngực, suýt nữa thì sợ thót tim. Nếu không đồng ý thì bà ấy sợ Tiểu Vũ sẽ nghĩ quẩn. Giờ nghe thấy là đã đồng ý, bà cụ lại thấy bất ổn trong lòng.

"Chuyện này là chuyện vui. Cháu nói cô ấy có nhà ở dinh thự Nam Phủ. Vậy thì cô ấy... cũng khá giả nhỉ?" Người trong thôn không biết chứ bà cụ thì rõ mồn một. Phương Trạch Vũ trở về đây mấy năm qua không hề nhàn rỗi, thường xuyên làm việc ở bên ngoài, dẫn theo mấy chiến hữu của anh mở một công ty gì đó. Tóm lại là kiếm được kha khá tiền.

Phương Trạch Vũ nhìn bà cụ, biết bà ấy đang nghĩ gì, cười đáp: "Cô ấy giàu hơn cả cháu cơ."

"Giàu hơn cả cháu?" Bà cụ hơi ngờ vực.

"Dạ. Cô ấy hợp tác với bạn mở một công ty thời trang. Làm ăn tốt lắm." Cụ thể là bao nhiêu thì Phương Trạch Vũ không nói, nhưng bà cụ cũng có thể nhận ra, ắt hẳn là nhiều không đếm xuể.
 
Back
Top Bottom