Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 290: Chương 290



"Được, anh ký tên vào chỗ này là đi được rồi." Sau đó phía cảnh sát lấy thêm một phần tài liệu nữa cho bọn Thư Hữu Phúc ký vào, đồng thời răn dạy bọn họ: "Chúng tôi bỏ qua vì đây là lần đầu, coi như không truy cứu. Nhưng nếu lần sau ông bà lại tố cáo ẩu nữa, vậy ông bà sẽ chịu hình phạt, kể có là án mạng cũng vậy. Ông bà mau đi đi."

"Không phải, do bên em gái tôi..."

"Đây là chuyện nhà của mọi người, không thuộc quyền hạn của chúng tôi."

Thư Hữu Phúc vừa đi ra đã thấy Thư Kiến Dương đứng đợi bọn họ bên ngoài. Ông ta lập tức sợ hãi: "Kiến Dương, bọn chú cũng vì lo cho Nhan Nhan thôi, thật sự không có ý gì khác đâu!"

Thư Kiến Dương nhìn bọn họ, cười nhẹ một cái: "Nể tình từng là thân thích, lần này coi như tôi bỏ qua. Sau này các ngươi vào thành phố đừng có tìm tôi, tôi về cũng sẽ nói với ông bà nội và ba mẹ, tôi không có quan hệ gì với mấy họ hàng là các người nữa!"

Ở bên kia, Thư Nhan nhìn điện thoại mà cũng cực kỳ im lặng. Sao có thể có người không biết xấu hổ đến mức đó, vì tìm được cô mà báo tới cảnh sát chứ?

Nghĩ ngợi một lát, Thư Nhan cầm điện thoại lên: "Anh ba, em muốn nhờ anh giúp chuyện này."

Cô vẫn phải nhanh giải quyết vấn đề thôi, nếu không... cứ tiếp tục đột ngột xảy ra chuyện như vậy thì thật sự đáng ghét.

Nhận được điện thoại của Thư Nhan, Thư Kiến Dương, người đang trên đường trở về công ty, lúc này cũng thấy có phần ghét bỏ.

"Em nói xem rốt cuộc là bọn họ nghĩ gì vậy? Báo cảnh sát nói anh g.i.ế.c người. Anh là người thế nào bọn họ không biết à? Ai trong họ vào thành phố mà anh không đãi cho ăn tham uống háu đâu. Anh thấy là mình đối xử với bọn họ tốt quá rồi, dám báo cảnh sát nói anh g.i.ế.c người nữa!" Tất nhiên là Thư Kiến Dương đang thật sự tức giận: "Em cũng không may mắn, phải chịu mấy người ba mẹ như vậy!"

"Bị hai người như vậy sinh ra, em cũng còn cách nào nữa đâu. Anh ba, lần này em tìm anh là để hợp tác với anh một phen, xem có cách nào có thể khiến bọn họ không muốn tìm em nữa không?" Trái lại Thư Nhan không hề sợ việc bọn họ tìm đến, chỉ là cô thấy khó chịu.

"Chỉ cần em còn giữ số tiền kia trong tay, bọn họ sẽ luôn nghĩ tới em." Thư Kiến Dương suy nghĩ: "Không thể để bọn họ muốn làm loạn thế nào là làm như vậy nữa, nhân lúc này anh sẽ về lại thôn một chuyến."

"Vậy thì quá tốt rồi. Bọn họ cũng rảnh rỗi, có bản lĩnh kia rồi thì tự họ ra ngoài cũng kiếm được tiền." Nếu anh em cô tốt, nhất định Thư Nhan sẽ giúp họ một phen, nhưng những người này cứ muốn bắt cô cho không, nuôi bọn họ như nuôi ba mẹ vậy. Thế thì đừng nói là giúp đỡ, cô cho bọn họ chút tiền thôi cũng thấy nhiều!

Thư Kiến Dương xoa lấy huyệt Thái Dương: "Em yên tâm đi, lần này anh về nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ, để bọn họ không dám la lối, yêu sách nữa!" Anh ấy báo cho tài xế một tiếng, họ quay đầu xe trở lại thẳng nông thôn.

Anh ấy có tài xế riêng, tất nhiên đi nhanh hơn mấy người Thư Hữu Phúc đi xe khách. Thấy anh ấy về, Thư Hữu Quốc đang hóng mát trong sân thấy hơi ngờ vực.

"Sao tự dưng hôm nay con về rồi?"

Thư Kiến Dương sụ mặt xuống, đá một cú vào cây chổi bên cạnh làm nó văng ra.

TBC

"Thư Hữu Phúc đã về chưa?"

"Sao thế?" Ông cụ nghe thấy đông tĩnh thì đi từ bên trong ra. Tuy tính cách thằng cháu này của ông ấy hơi nóng nảy, nhưng nó vẫn rất hiếu kính trưởng bối, nay đã gặp chuyện gì mà nó giận dữ như vậy?

"Ông ta vẫn chưa về à?" Thư Kiến Dương siết lấy nắm tay: "Thím hai bị bệnh nhập viện, hai người có biết không?"

"Không nghe nói." Bà cụ đi từ bên trong ra: "Cũng đã mấy ngày không thấy tụi nó rồi, bà vẫn chưa chú ý nhiều. Bọn nó gây ra chuyện gì trong thành phố làm phiền con thêm nữa à?"

Mười ngón tay có dài có ngắn, người cũng có bên nặng bên nhẹ. Tuy không trọng nam khinh nữ như Lâm Tử Hương, bà cụ vẫn quan tâm con cả và cô con gái út nhiều hơn, có thứ gì tốt cũng dành cho hai người này, so ra thì đứa con giữa là Thư Hữu Phúc cứ như được nhặt về vậy.

Thường thì... những người con không được ba mẹ quan tâm nhất sẽ hiếu thuận nhất, hoặc có thể vì muốn lấy được nhiều sự đồng tình của ba mẹ nhất, Thư Hữu Phúc chính là người con hiếu thuận nhiều hơn trong số các anh em. Vậy nên, muốn đối phó với ông ta, cứ đi tìm ông bà cụ là được. Chỉ cần bọn họ lên tiếng, Thư Hữu Phúc sẽ không dám la lối, yêu sách vô lý nữa. Ông ta không lộn xộn, Lâm Tử Hương cũng không dám ồn ào, chứ nói gì đến ba đứa anh em họ kia? Khóe miệng Thư Kiến Dương hơi nhếch lên.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 291: Chương 291



"Đâu chỉ thế, mấy người chú hai thím hai có sức tưởng tượng lắm, hôm nay họ đi tố cáo cháu g.i.ế.c người, thấy tiền nổi m.á.u tham, mưu tài hại mạng, g.i.ế.c cả Thư Nhan và hai con của em ấy, rất nhiều cảnh sát đến công ty cháu giải thẳng cháu tới đồn cảnh sát. Trước kia cháu đã từng lầm lỡ một thời gian, nhưng trước nay cháu chưa bao giờ dính dáng đến chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa, bây giờ lại càng làm ăn trong sạch, kết quả bị chú ruột tố cáo sát nhân! Nếu chuyện này truyền đi, có phải sau này chuyện kinh doanh của cháu tiêu tùng rồi không!" Thư Kiến Dương tức giận nói.

"Hồ đồ! Nó đang đâu rồi?" Ông cụ giận dữ.

Thư Kiến Dương là đứa cháu có tương lai nhất của ông ấy. Rất có thể sau này nhà họ Thư phải dựa vào anh ấy để chuyển mình, kết quả suýt nữa bị Thư Hữu Phúc phá bỉnh, sao ông cụ có thể không giận được.

"Cháu đâu biết. Cảnh sát điều tra xong rồi, xác định cháu trong sạch thật thì để cháu đi. Ban đầu cháu định về công ty, nhưng càng nghĩ càng giận dữ. Chú ấy muốn đi tìm Thư Nhan cứ đi, cớ gì đi tìm cháu mãi, còn nghĩ là cháu đã nhận tiền của con bé? Vớ vẩn! Ông đây toàn tự mình cố gắng mới đến được ngày hôm nay, Diệp Chí Cường kia nói tào lao mấy câu đã lừa được bọn họ. Họ sẵn lòng tin người ngoài chứ không tin người nhà!" Thư Kiến Dương nổi trận lôi đình, tố cáo.

Anh ấy cố ý hướng chuyện lên người mình vì thế thì chuyện sẽ biến thành việc giữa anh ấy và chú hai, còn nếu anh ấy nhắc đến Thư Nhan, ông bà nội, rồi cả ba mẹ anh ấy, chắc chắn sẽ không phản ứng. Tuy nói vậy thì rất đau, nhưng đó là sự thật.

TBC

Cùng một vấn đề, nhưng xảy ra đối với Thư Kiến Dương và với Thư Nhan, thái độ của ông bà cụ Diệp hoàn toàn khác nhau.

"Không thể cứ để việc này vậy được, con trai con là đứa hiền lành biết bao, chú hai còn là chú ruột mà lại báo cảnh sát bắt cháu mình. Là vì bọn họ thèm muốn chút tiền trên tay Thư Nhan nên muốn tìm ra con bé. Tìm thì bọn họ tự đi tìm đi, kéo con của con vào làm gì!" Mẹ Thư Kiến Dương đi hái rau về, sau khi nghe được những lời phía sau thì cực kỳ phẫn nộ.

Trước đây ai cũng nói tuy không học hành giỏi giang, nhưng thằng ba là đứa hiếu thuận nhất trong những đứa con của bà ta. Lần nào nó ra ngoài rồi về cũng mang đủ thứ cho bà ta, cả ăn cả mặc, tri kỷ hơn cả con gái. Chưa kể bây giờ con trai bà ta trở thành ông chủ lớn rồi, bà ta ra ngoài cứ nở hết mặt mũi. Trước kia họ còn chịu chút đàm tiếu, nhưng nay ai thấy bà ta mà không nịnh nọt, thậm chí nhờ con trai giỏi giang người lớn trong nhà còn được bầu làm thôn trưởng. Bà ta đã sắp trở thành vợ thôn trưởng rồi!

Nhà Thư Hữu Phúc đối xử với Thư Nhan thế nào bà ta không quan tâm, nhưng nếu họ gây ảnh hưởng đến con trai bà ta, phiền đến tương lai thằng bé, chắc chắn bà ta sẽ liều mạng với bọn họ!

Thư Hữu Quốc cũng nghĩ như vậy. So anh em với con trai, tất nhiên con trai thân thiết hơn, huống chi quan hệ giữa hai anh em vốn cũng chẳng có gì đặc biệt. Sau khi ở riêng, họ đã không khác gì những người họ hàng bình thường.

"Nó là chú ruột, vậy mà lại báo cảnh sát bắt cháu trai. Đầu óc nó bị heo gặm mất rồi!" Thư Hữu Quốc nhíu mày, thở phì phò: "Ba, nhất định nay chúng ta phải nói rõ với Thư Hữu Phúc, nói nó sau này ít vào thành phố thôi. Lần nào đi nó cũng đến chỗ Kiến Dương. Thằng bé bận rộn như vậy còn phải tiếp đãi chú, nhưng cháu trai cũng không phải con trai. Một năm nó đến bảy, tám lần, ba nói xem, vậy..."

Thư Hữu Quốc và vợ ông ta đã có ý kiến về chuyện này từ lâu, nhưng ngại quan hệ thân thích nên vẫn chưa nói. Thật ra chuyện này còn một nguyên nhân rất quan trọng nữa, bọn họ cũng biết tiền làm ăn của Thư Kiến Dương có thể là từ Thư Nhan mà ra.

"Đợi nó về rồi nhất định ba sẽ dạy dỗ bọn nó đàng hoàng!" Ông cụ rít cái tẩu một cái, nghiêm túc nói.

Thư Hữu Phúc vừa về nhà đã thấy ba mẹ, rồi cả nhà anh cả nổi giận đùng đùng mà đến. Sau khi nhìn thấy mặt Thư Kiến Dương đằng sau, ông ta lập tức giận dữ mà không biết trút vào đâu.

"Anh giỏi quá nhỉ, đến đồn cảnh sát tố cáo cháu mình g.i.ế.c người nữa!" Ông cụ giơ ngay gậy lên, đánh xuống.

"Ba, ba nghe con đi. Con..." Thư Hữu Phúc không dám chạy, chỉ dám giơ tay lên ngăn gậy của ông cụ lại: "Chúng con chỉ lo Thư Nhan đã xảy ra chuyện gì thôi!"

"Lo nó gặp chuyện gì nên báo cảnh sát nói cháu trai g.i.ế.c em họ? Đầu óc anh bị lừa đá à!" Ông cụ lại quất cho ông ta mấy roi nữa, thở phì phò nói: "Anh tưởng anh có âm mưu gì chúng tôi không nhìn ra được à? Ba con trai anh lập gia đình cả rồi, nhà cũng xây được rồi, còn suốt ngày lăm le chút tiền trong tay chị em gái đã ly hôn. Thật là ê mặt! Nếu chuyện lộ ra thì cả nhà họ Thư sẽ mất hết mặt mũi!"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 292: Chương 292



Rất nhiều người trong thôn đã đến đây hóng chuyện, có người còn nói vào mà không ngại lớn chuyện: "Ông cụ, trong tay Thư Nhan cũng không phải chỉ có chút tiền. Nghe bà cụ Diệp nói nó có phải hơn ba triệu đấy!"

"Phải đó! Nhiều tiền như vậy, mình đàn bà như nó tiêu hết à? Nó còn chẳng biết hiếu kinh ba mẹ gì cả, thật là không hiếu thảo!"

"Đúng rồi! Ba anh em trai Thư Nhan có nhà mới rồi, nhưng vẫn chưa lắp đặt nội thất gì mà. Nó có tiền thế mà chẳng biết góp vào một chút!"

"Thím Lan Hoa nói hay vậy sao không thấy thím lấy tiền giúp em trai ruột ở nhà lấy vợ nhỉ? Em trai thím cũng sắp bốn mươi rồi, lần trước nghe nói có mối kia ổn mà, ra lễ tám trăm. Cháu nghe bảo còn thiếu ba trăm, sao thím không cho đi? So với việc lắp đặt nội thất, cưới vợ quan trọng hơn nhiều!" Thư Kiến Dương cười khẽ.

Thím Lan Hoa bị nghẹn lại, nhưng bà ta lập tức phản bác: "Thím là nông dân, nào có tiền. Nếu thím có ba triệu, đừng nói là ba trăm, ba chục nghìn thím cũng cho!"

Mấy người bên cạnh lập tức hùa theo.

"Thím không có ba triệu, nhưng chắc chắn có ba nghìn, sao không lấy ba trăm ra được?" Thư Kiến Dương quét mắt một vòng những người xung quanh: "Đừng thấy ồn ào rồi thêm dầu vào lửa. Mấy người ai cũng tốt thế vậy để tôi về nói lại với nhà mẹ đẻ các người, bảo bọn họ đến mà lấy đồ. Trong nhà mấy người nhiều đồ đạc thế, giữ lại làm gì mà không mang ra giúp anh em!"

TBC

Đám người lập tức tỉnh ra. Thư Kiến Dương đang nói giúp Thư Nhan.

"Sao giống nhau được, bọn thím trên có già, dưới còn trẻ!"

"Thư Nhan cũng có hai đứa bé thôi, còn đến một chốn mới chưa quen thuộc. An cư lạc nghiệp không tốn tiền à? Hai đứa bé đến trường không cần tiền sao? Bọn họ nhịn đói mà sống à? Có tiền hơn đi nữa cũng là tiền của con bé, con bé muốn dùng sao thì dùng, không đến lượt các người lo thay. Chưa kể không phải hơn nửa số tiền xây ba căn nhà mới của bên chú hai kia cũng từ Thư Nhan mà ra sao? Hôm nay tôi về không chỉ vì chuyện các người báo cảnh sát đến bắt tôi, mà Thư Nhan cũng có chuyện cần tìm thôn."

Mấy người trong thôn nhìn nhau. Thư Nhan tìm thôn có chuyện gì?

Thư Kiến Dương đi gọi bí thư và chủ tịch thôn đến, lại gọi cho Thư Nhan trước mặt tất cả mọi người.

"Chào bác bí thư, cháu là Thư Nhan." Giọng nói Thư Nhan truyền từ bên kia đến, không nhanh không chậm mà nói: "Chỗ cháu thật sự bận bịu quá, cháu không về được nên nhờ anh ba giúp cho một chuyến. Hôm nay cháu tìm bác là muốn ký một bản thỏa thuận chu cấp dưỡng già với gia đình. Nội dung thỏa thuận cháu đã nói với anh ba rồi, anh ấy cũng đã soạn xong. Lát nữa cũng xin bác để anh ba ký thay cháu, mong bác làm chứng cho."

Thôn trưởng ở cạnh đó mất hứng. Chút chuyện vậy thôi thì tìm một người trong họ là được, sao phải gọi cả hai người đến?

"Còn nữa, là về chuyện đường xá trong thôn..."

Mọi người lập tức vểnh tai lên.

"Tuy đã lập gia đình, nhưng cháu vẫn họ Thư, biết bác và trưởng thôn vẫn luôn muốn sửa một con đường thông với thôn ra ngoài. Cá nhân cháu sẽ góp vào năm mươi nghìn, không biết đã đủ hay chưa nữa. Nếu..."

"Không đủ thì anh góp vào!" Thư Kiến Dương ở bên cạnh nói: "Vừa hay anh đang làm công trình, máy móc lẫn nhân lực chuyên ngành anh có cả, vật liệu anh cũng có thể tìm được loại tốt nhất. Năm mươi nghìn là ổn rồi, không đủ anh góp thêm."

Nghe họ nói vậy, ông bí thư kích động đến mất rơi nước mắt, trưởng thôn cũng vui vẻ không thôi, cả thôn đang có mặt cũng vậy.

Thôn này của họ ở chân núi, đến thôn ngoài gần nhất cũng phải đi ba dặm đường, đường lại toàn loại đường ven nhỏ, hẹp, đến mùa mưa sẽ rất khó đi. Nếu họ thông đường, tất cả mọi người đều dễ đi.

Mấy người ban nãy còn bàn tán bảo Thư Nhan không hiếu thuận nay đều đang khen Thư Nhan tốt biết bao nhiêu.

Có tiền Thư Nhan góp vào và sự hỗ trợ của Thư Kiến Dương, nhất định có thể góp đủ để làm con đường trong thôn này.

Thái độ của người trong thôn, kể cả bí thư và trưởng thôn cũng lập tức thay đổi. Thật ra Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương đối xử với Thư Nhan thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể đứng một bên quan sát thôi. Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, bây giờ ân tình Thư Nhan giúp thôn lớn như vậy. Có qua phải có lại, tất nhiên bọn họ phải giúp đỡ Thư Nhan.

Thư Kiến Dương lấy bản thỏa thuận Thư Nhan nói đến trước đó ra, đọc qua một lần ngay trước mặt mấy người bí thư và thôn trưởng.

"Mọi người đã nghe rõ chưa ạ?" Bí thư thôn cảm thấy con người Thư Nhan này rất ổn. Con bé vốn là nữa, trong nhà lại có nhiều anh em trai thế, đúng là không đến lượt con bé chu cấp ba mẹ về già.

"Ý nó là gì? Không chu cấp tuổi già cho chúng tôi à?" Lâm Tử Hương có hơi không rõ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 293: Chương 293



"Cái gì gọi là không chu cấp tuổi già cho các người? Không phải trên này viết rất rõ sao. Sau này cô ấy sẽ chăm sóc cho người thân như những người con trai khác cho đến khi các người qua đời. Cô ấy yêu cầu Thư Kiến Dương thương lượng với ba con trai của các người, xem xem một năm cần bao nhiêu khẩu phần lương thực, phải đưa bao nhiêu tiền, cô ấy sẽ đưa mức tương đương hết. Vậy thì sau này các người sinh bệnh nằm viện dù là bao tiền cô ấy cũng không góp thêm. Con gái mà có thể làm đến độ này đã rất hiếm gặp rồi. Các người đi hỏi khắp tất cả những thôn gần đây đi, xem có con gái nhà ai cũng chu cấp cho ba mẹ về già như con trai không."

"Đâu có giống nhau." Con gái những người khác đâu có nhiều tiền như vậy.

"Sao mà không giống?" Bí thư thôn trừng mắt: "Đúng ra Thư Nhan không có nghĩa vụ chu cấp cho các người dưỡng già. Từ năm con bé mười bảy, các người đã gả cô ấy đi, sính lễ cũng bị các người mang đi hết, các người còn chẳng cho cô ấy chút đồ cưới nào. Vậy trong những đất đai rồi nhà ở này của các người có phần cô ấy không, dựa vào đâu mà các người đòi cô ấy phải chu cấp cho các người dưỡng già như mấy đứa con trai hả? Các người còn lôi thôi nữa thì đừng hòng lấy được chút tiền dưỡng già nào!"

Ở thời đại này, quyền lực của bí thư thôn rất lớn, ít thôn dân nào dám phản kháng. Thư Hữu Phúc vốn đã sợ hãi nên càng không dám nói.

"Gọi anh hai đến đây đi. Hôm nay chúng ta sẽ bàn bạc rõ chuyện dưỡng già, viết vào thỏa thuận. Đến lúc đó các người cần bao nhiêu Thư Nhan sẽ gửi cho các người thông qua tôi." 'Anh hai' ở đây chính là con cả của Thư Hữu Phúc.

Lúc bọn Thư Kiến Dương mới sinh ra, nhà họ Thư vẫn chưa chia nhau ở riêng, nên họ được tính vào chung một thế hệ. Anh cả anh ấy là anh cả, con cả của Thư Hữu Phúc là anh hai, còn anh ấy thứ ba. Sau khi ra riêng mỗi người tự chia cao thấp trong nhà mình, nhưng cách gọi vẫn không thay đổi, nên Thư Nhan vẫn gọi Thư Kiến Dương là anh ba.

Vợ chồng anh cả nhà Thư Hữu Phúc sống trên núi. Sau khi được gọi về, mặt họ vẫn ngơ ra không hiểu. Khác với hai anh em nhỏ hơn, họ khá thật thà, đọc thỏa thuận xong không có ý kiến gì.

Chuyện vốn là nghĩa vụ của ba anh em, nay có thêm một người chia sẻ, sao họ lại không vui chứ.

Tất nhiên suy nghĩ của họ cũng chẳng khác gì Thư Kiến Tường và Thư Kiến Bân. Trong lòng bọn họ, tiền của Thư Nhan chính là tiền của bọn họ, nên dù không đưa hết thì mỗi người mấy trăm nghìn cũng không là gì. Tuy nhiên, có Thư Kiến Dương ở đây, các cán bộ trong thôn cũng có mặt, nên bọn họ không dám nói thêm gì nữa.

"Mau lên, tôi còn phải về thành phố nữa." Thư Kiến Dương không kìm được mà giục bọn Thư Hữu Phúc.

Gia đình Thư Hữu Phúc xì xầm rất lâu rồi Thư Hữu Phúc đằng hắng một tiếng, nói: "Chúng tôi thương lượng xong rồi. Mỗi người một nghìn cân lúa, một nghìn cân kê, một năm một vạn đồng."

Cán bộ thôn và cả Thư Kiến Dương đều nhìn bọn họ mà không dám tin.

Vừa nghe là biết bọn họ không hề tính đến ba anh em, nhất định họ muốn ép Thư Nhan phải đưa nhiều tiền và lương thực như vậy.

Thư Kiến Dương vỗ bàn: "Các người đừng có quá đáng! Mỗi người một nghìn cân kê, một nghìn cân lúa, tổng cộng là bốn nghìn cân kê và bốn nghìn cân lúa. Các người có mười cái bụng à? Phải ăn nhiều như vậy? Các người còn đòi một vạn tiền mặc. Các người điên rồi phải không? Một năm không có gia đình nào trong thôn nào kiếm được một vạn đồng. Các người muốn Thư Nhan trợ cấp cho mình thì ăn nói cẩn thận, đừng nói mấy lời không thiết thực đó!"

Đúng là có gan nói gàn. Tiền lương một tháng của công nhân viên nhà nước cũng chỉ được bốn, năm trăm, một năm chưa đến một vạn đồng, vậy mà bọn họ dám đòi mỗi người một vạn tiền sinh hoạt. Tất nhiên ba tên kia không góp nổi, đây là họ đang nhắm vào Thư Nhan.

Bí thư thôn lườm bọn họ, nghiêm túc nói: "Các người nói chuyện đàng hoàng cho tôi, nếu không... tôi để Thư Nhan quyết định đấy!"

TBC

Ông cụ Thư đứng cạnh gõ gõ cái tẩu: "Hôm nay tất cả mọi người đều có mặt, cụ bí thư chi bộ lẫn thôn trưởng cũng ở đây, các người nói cho đàng hoàng. Tôi không muốn nghe anh em các người mở miệng lung tung, ăn được bao nhiêu thì nêu bấy nhiều, đừng có bậy bạ!"

Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương nhìn nhau. Hình như cái giá vừa ra này hơi cao thật.

"... Giảm một nửa nhé?"

"Giảm một nửa cũng không được. Chưa nói đâu xa, ba đứa con trai nhà các người có thể lấy ra năm nghìn đồng à?" Không làm được thì đừng có khoác lác.

"Tiền là do chị tôi đưa, không phải anh, sao anh biết chị tôi không đồng ý? Anh gọi cho chị ấy đi, hỏi chị ấy nghĩ sao." Thư Kiến Bân cảm thấy nếu cứ để mặc Thư Kiến Dương nói nữa, số tiền bọn họ nhận được sẽ chẳng khác gì những người trong thôn. Vậy thì bọn họ còn lấy được lợi lộc gì nữa?
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 294: Chương 294



Thư Kiến Dương liếc bọn họ một cái, cuối cùng anh ấy gọi cho Thư Nhan, thuật lại tình huống ban nãy, đợi Thư Nhan đưa ra quyết định.

"Cứ theo như bọn họ nói ban đầu đi, nhưng không phải một người mà chia đều cho bốn, cũng tức là mỗi người hai nghìn năm trăm đồng, hai trăm năm mươi cân lúa mạch, hai trăm năm mươi cân kê. Những ngày lễ khác thì ai cho bao nhiêu tùy ý, nếu có bệnh nhập viện viện khí chia đều cho bốn. Anh ba, anh nói với bọn họ, ra số tiền cho đàng hoàng, đừng có mà giở trò với em, vậy thì lễ tết em còn hiếu kính được hơn chút. Nếu không... trừ mấy thứ kia ra, họ sẽ chẳng có gì nữa hết!"

Thư Kiến Dương gọi điện đã bật loa ngoài nên mọi người có mặt đều nghe được, Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương cũng vậy.

Nói thật thì bây giờ một năm hai nghìn năm trăm thật sự không ít, chưa kể còn lúa mạch và kê. Bấy nhiêu đã đủ hai người này ăn rồi, vậy tương đương họ chẳng cần đến tiền chu cấp từ ba anh em, Thư Nhan đã một mình nuôi bọn họ.

Nhà anh cả không có ý kiến, còn anh hai và anh ba dù có ý kiến nhưng cũng không dám lên tiếng. Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương thì sao? Thật ra họ chê ít, nhưng có bi thư thôn ở đây, họ đều không dám hó hé.

"Thư Nhan cũng coi như có lòng, cứ tính vậy đi." Ông cụ Thư cạnh đó góp lời.

Ông ấy cũng nói vậy rồi, Thư Hữu Phúc càng không có ý kiến. Vậy là bản thỏa thuận đã được ký.

"Hôm nay phải cảm ơn bí thư thôn và thôn trưởng rồi. Tôi vẫn còn chuyện phải bàn về đường trong thôn với hai người, chi bằng hai vị đến nhà tôi dùng cơm tối, chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc được không?" Thư Kiến Dương cất thỏa thuận xong thì mời bọn họ đến nhà mình ăn cơm.

"Được, vậy chúng tôi đến nhà cậu ngồi một lát." Đây chính là chuyện quan trọng nhất hiện tại, không thể trì hoãn.

Trong phút chốc, cả nhà chỉ còn một mình gia đình Thư Hữu Phúc.

"Mẹ. Năm vạn đồng, là năm vạn đấy! Chị nhỏ nói góp là góp vậy à?" Thư Kiến Tường nói với biểu cảm như đưa đám: "Nếu nó đưa nhiêu đó cho tụi con thì hay rồi, góp vào là đủ để mua một căn nhà lớn trong trấn luôn!"

TBC

"Bây giờ anh nói mấy chuyện này còn tác dụng gì nữa, sao ban nãy không nói?" Thư Kiến Bân châm chọc.

"Vậy sao ban nãy em cũng im lặng vậy?" Hai bên tám lạng nửa cân, không ai nhường ai.

"Được rồi, còn ồn ào gì nữa? Mấy đứa cũng nghe hết lời ban nãy rồi, sau này mỗi năm ba anh em mỗi người góp hai trăm năn mươi cân lúa, hai trăm năm mươi cân kê, rồi hai nghìn năm trăm đồng." Lúc này, lời của Thư Hữu Phúc như tiếng sấm trên đất bằng.

"Ba, ba đùa gì vậy? Lúa mạch và kê tụi con không có ý kiến, nhưng hai nghìn năm trăm đồng á? Ba bán quách con đi cũng không kiếm được nhiều tiền vậy!" Thư Kiến Bân cảm thấy ba anh ta thích đùa thật.

"Phải đó. Chuyện ban nãy là để lấy tiền từ chỗ chị nhỏ, ba anh em con mà ba mẹ còn nói chuyện này sao?" Thư Kiến Tường liếc ba mẹ, cảm thấy họ mê diễn kịch quá rồi.

"Ký thỏa thuận cả rồi, chẳng lẽ các anh không định đưa?" Thư Hữu Phúc rít một hơi thuốc lá, liếc lấy bọn họ.

"Không phải. Nhưng mà ba, bây giờ ba đã bắt tụi con chu cấp tuổi già rồi sao?" Thư Kiến Bân nhìn Thư Hữu Phúc không dám tin.

Trong thôn cũng không có ai gọi là 'về hưu', ở đâu cũng có người làm đến bảy, tám mươi tuổi, một số người còn làm đến khi chết, khi nào yếu đến mức không đi được nữa họ mới đợi con cái chu cấp. Năm nay Thư Hữu Phúc chỉ mới sáu mươi đã đòi bọn họ chu cấp dưỡng già, vậy là sớm quá rồi!

Thư Hữu Phúc lườm bọn họ: "Sao đây? Không tính chu cấp cho chúng tôi dưỡng già à? Bí thư và thôn trưởng vừa đi thôi, có cần tôi gọi bọn họ quay lại không?"

Ba anh em vừa thấy Thư Hữu Phúc thật sự muốn như vậy thì lập tức cuống lên. Quái lạ, trước nay ba mẹ vẫn luôn giúp bọn họ làm việc, sao nay tự dưng đòi chu cấp?

"Ba, con không có ý đó, chỉ là... đột ngột quá!" Thư Kiến Tường ấp úng trả lời.

"Tất nhiên tôi biết các anh không đưa được nhiều tiền như vậy, nên mỗi người các anh cứ ba trăm cân lúa mạch, ba trăm cân kê, thêm cả... một trăm năm mươi đồng nữa là được. Yêu cầu này không quá đáng chứ?" Tất nhiên Thư Hữu Phúc biết mấy người không đưa được nhiều tiền thế, bèn chủ động đề nghị một mức bình thường.

So với mức đưa ra trước đó, ba anh em đều cảm thấy bấy nhiêu vẫn chấp nhận được, ai cũng đồng ý. Thư Hữu Phúc lấy giấy bút ra, ký một bản thỏa thuận khác nữa, sau đó đuổi hết ba anh em đi.

"Ông già, ông làm gì đó? Bây giờ chúng ta đều khỏe mạnh, đâu cần tới chúng nó chu cấp?" Ban nãy Lâm Tử Hương không phản đối là vì phải ra dáng người lớn trước mặt các con, bây giờ thì hai người có thể nói chuyện riêng rồi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 295: Chương 295



"Sớm gì mà sớm? Ở bệnh viện mấy ngày nay, lúc ra ngoài đi dạo, tôi đã thấy rất nhiều người già nằm trên giường bệnh, nhưng con cái lại hiếm khi xuất hiện. Chúng ta vẫn nên tự có tiền, còn nếu không có... hừ, phần lớn toàn là kéo về nhà chờ chết. Vậy nên chúng ta vẫn phải tự có tiền trong tay đã. Chỉ tính lần trước thôi, lúc tôi ngã từ trên nóc nhà xuống, bà nói xem nhà thằng cả, thằng hai hay thằng ba cầm ra được hai nghìn đồng nào? Vì chuyện này nên tôi đã tính tới tính lui, lòng cũng lạnh rồi. Thư Nhan cho hai nghìn năm trăm đồng, bà nhận xong rồi thì đừng để Thư Kiến Bân gạt mất nữa. Chúng ta phải tự nắm ít tiền trong tay. Vậy chúng nó mới hiếu kính chúng ta được!"

Trước đây Thư Hữu Phúc cứ tưởng con thứ ba có hiếu, mãi đến lần trước bị ngã, ông ta đã nhận ra rất nhiều chuyện. Rồi mấy nay ở bệnh viện buồn chán ông ta đi tán gẫu với những người già kia, phát hiện thêm rất nhiều vấn đề nữa.

Ai có không bằng tự có, phải tự tích lũy một ít cho mình.

Thư Nhan không hề biết mấy chuyện rắc rối trong nhà này, cô chuyển cho Thư Kiến Dương sáu mươi nghìn đồng, trong đó năm mươi nghìn là tiền sửa đường, mười nghìn còn lại bao gồm hai nghìn năm trăm đồng tiền dưỡng già của bọn Thư Hữu Phúc năm nay và tiền mua lúa mạch, mua kê, dư lại bao nhiêu Thư Kiến Dương giữ trước, giúp cô chuyển tiền vào ngày lễ, tết luôn.

"Dạo này công việc không suông sẻ à?" Phương Trạch Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Thư Nhan đang hơi mệt mỏi, hỏi.

"Không phải, là chuyện trong nhà. Em nhờ anh họ giúp ký một bản thỏa thuận với người nhà." Thư Nhan kể lại những chuyện đã xảy ra, cảm thán: "Nếu em không quyên năm mươi nghìn, mọi sự tuyệt đối không suông sẻ thế. Lấy tiền trừ xui, cũng coi như làm điều thiện, tích cho mình chút đức."

Mà nhiều hơn là Thư Nhan làm vì nguyên thân. Đã có linh hồn thì chưa biết chừng có thể chuyển thế đầu thai. Không chỉ đơn giản là hôm nay, sau này cô cũng sẽ làm nhiều việc thiện hơn, giúp cô ấy tích công đức.

Thanh Thanh được nghỉ hè rồi, Thư Nhan cũng xin nghỉ cho Thiên Bảo, ba mẹ con cùng Phương Trạch Vũ chuẩn bị đồ đạc đi ra ngoài chơi một chuyến.

"Mọi người đều ra ngoài, vậy thì bác cũng xin phép nghỉ để về quê một chuyến." Bác cả cảm thấy ở nhà không có làm việc gì mà lấy tiền lương thì cũng không hay.

"Không cần như vậy đâu bác cả, nếu như ở quê có chuyện gì thì bác xin nghỉ quay về quê, còn không có thì bác cứ ở lại trông nhà đi?" Thư Nhan cũng không thiếu mấy đồng tiền lương này.

"Xa nhà cũng hơn nửa năm rồi, bác cũng muốn trở về quê xem sao, đến lúc đó bác sẽ trở lại trước một hai ngày để dọn dẹp, không sao đâu." Bác cả vừa có cảm giác một mình ở lại trong nhà không tốt lắm, một mặt là thật sự muốn về xem xem, đi lâu như vậy, bà ấy cũng có chút nhớ nhà.

Bác cả đã nói như vậy rồi, Thư Nhan cũng không khuyên nữa, Thư Nhan chuẩn bị rất nhiều đồ đạc để bác cả mang về quê, nào là hải sản, thịt, trái cây, còn có mấy hộp sữa bò, bánh mì, thuốc bổ các loại, hải sản là Hồ Thuỵ Tuyết tặng đến, thịt là cô tự mua về, để lâu cũng sẽ không còn ngon nữa, những thứ như sữa bò bánh mì còn có thuốc bổ đều là quà người khác tặng đến vào những ngày lễ.

"Đủ rồi đủ rồi, nhiều như thế này thì ngại quá." Bác cả nhìn thấy những món Thư Nhan lấy ra, bà ấy liên tục xua tay.

TBC

Chủ nhà thật là tốt bụng, tiền lương đưa đúng hạn, chỗ ăn chỗ ở đều tốt, ngày lễ thì có tiền thưởng, bình thường còn cho trái cây để bà ấy gửi cho con gái, bác cả cảm thấy bản thân mình không phải đến làm thuê cho người ta, mà là đến để hưởng phúc.

"Không sao đâu, đồ ăn để lâu không ăn sẽ hỏng, bác mang về nhà đi, thích thì để lại cho mình ăn, không thích thì cứ tặng cho người khác." Con người đều là có qua có lại, bác cả chăm sóc hai đứa nhỏ tận tâm tận lực như vậy, Thư Nhan mới có thể hào phóng với bà ấy như thế.

Ngoài ra quần áo mùa xuân của Thanh Thanh và Thiên Bảo đã từng mặc qua, sang năm chắc chắn không thể mặc lại được nữa, Thư Nhan cũng gói toàn bộ lại cho bác cả mang đi.

Sự chênh lệch nhiệt độ vào buổi sáng và tối ở thảo nguyên có hơi cao, ngoài quần áo mùa hè còn phải mang theo áo khoác, mang theo một đôi giày, đồ dùng rửa mặt, còn phải mang theo một túi y tế bên người, mang những món mặn mà bác cả đã muối, lỡ như ăn thức ăn ở đó không quen thì có thể lấy ra để ăn với cơm, tuỳ tiện sắp xếp một lúc mà được hai vali lớn.

Lúc Phương Trạch Vũ lên lầu lấy hành lý, Thư Nhan có chút ngượng ngùng: "Có phải quá nhiều không?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 296: Chương 296



"Không sao, anh đã nhờ bạn đặt giúp giường mềm rồi." Phương Trạch Vũ cảm thấy khá hoàn hảo.

Thư Nhan gọi hai đứa nhỏ ra, sau đó trở tay khóa cửa lại, lúc này, cửa của nhà đối diện mở ra, Lâm Tuệ đang xách theo túi rác chuẩn bị xuống lầu vứt rác, nhìn thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đang đứng cạnh nhau không khỏi sững sờ.

"Các người vali lớn vali nhỏ thế này là muốn làm gì thế?" Ánh mắt cô ấy không khỏi liếc nhìn về hướng Phương Trạch Vũ đang xách hai cái vali lớn.

"Chẳng phải tụi nhỏ được nghỉ hè rồi hay sao, chúng tôi dự định sẽ đi du lịch, chúng tôi đang gấp lên xe lửa, khoan hãy nói, trở về tôi sẽ mang vài món đặc sản cho chị, Thanh Thanh, Thiên Bảo, nói tạm biệt với dì Tuệ đi con." Thư Nhan thoải mái lấy cái túi từ trên tay Phương Trạch Vũ: "Đi thôi, phải tranh thủ thời gian."

Lúc này, Lâm Tuệ mới kịp phản ứng lại, cô ấy cầm túi rác đi xuống theo, trên đường đi không hề nói câu nào, nhưng mà cô ấy luôn quan sát Thư Nhan và Phương Trạch Vũ, cứ luôn cảm thấy hai người có mờ ám.

Xe của Phương Trạch Vũ dừng ở cổng, Thư Nhan mở cửa xe vô cùng tự nhiên, Phương Trạch Vũ ôm hai đứa nhỏ vào trong xe, sau đó mở cửa phó lái, cẩn thận đợi Thư Nhan ngồi ổn định mới đóng cửa xe lại rồi trở lại ghế lái, giữa hai người không biết đã nói gì với nhau, mà Phương Trạch Vũ cười lên vô cùng sáng lạn.

Ai da! Có vấn đề nha!

Chiếc xe quay đầu lại, Thư Nhan bên này đúng lúc đối diện với Lâm Tuệ, Thư Nhan vẫy tay về phía cô ấy: "Chúng tôi đi trước đây, tạm biệt."

Hai đứa trẻ cũng mua cả vé trọn gói, tương đương với việc đặt bốn cái giường, cả gian phòng nhỏ chỉ có bốn người họ.

"Rất đắt phải không?" Giường mềm vào thời điểm này không dễ đặt được.

"Không đắt." Phương Trạch Vũ cười cười.

Từ Nam Thành đến nội thành ở thảo nguyên bên kia vẫn chưa có tuyến xe lửa đến thẳng, muốn đến Bắc Kinh phải chuyển xe, trước đây còn phải đợi mười mấy tiếng đồng hồ, còn ngồi xe hơi thêm hai tiếng, nếu như đến nơi lúc trước Phương Trạch Vũ ở thì còn phải cưỡi ngựa một hai tiếng nữa.

"Nơi trước kia anh ở không có người khác sao?" Cũng quá lạc hậu rồi.

"Không có." Phương Trạch Vũ tưởng rằng Thư Nhan lo lắng đường khó đi, lập tức cười nói: "Anh đã nói qua với bạn anh rồi, đến lúc đó anh ấy sẽ đến đón chúng ta." Anh lấy trái cây đã được rửa sạch ra, còn có nhiều loại đồ ăn vặt để trên cái bàn nhỏ, hỏi Thanh Thanh và Thiên Bảo: "Các con muốn ăn gì?"

Hai đứa trẻ lắc đầu, hôm nay mới sáng sớm hai đứa đã bị mẹ gọi dậy, bây giờ có hơi buồn ngủ.

"Hai đứa ngủ một lát đi." Xe lửa đến Bắc Kinh phải mất mười chín tiếng, gần hơn một giờ đêm mới đến, đến lúc đó còn phải đợi xe hơn một tiếng nữa, bây giờ phải nhân lúc còn ở trên xe nghỉ ngơi để dưỡng sức.

TBC

Sợ hai đứa trẻ ngã xuống đất, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đều ngủ giường trên, nằm xuống đắp kín chăn, Thư Nhan vừa nghiêng đầu đã thấy Phương Trạch Vũ đang nhìn cô, cô liếc anh một cái: "Nhìn em làm gì, mau ngủ đi." Nói xong cô xoay người đưa lưng về phía anh, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Phương Trạch Vũ, cô chỉ cảm thấy cả tấm lưng mình đều nóng hừng hực hẳn lên.

Thư Nhan nằm không yên lập tức cử động, ngay sau đó cảm thấy ánh mắt như thiêu đốt của người kia không còn nữa, lúc này mới từ từ thả lỏng cơ thể, không biết từ lúc nào mà ngủ say rồi.

Có thể vì phòng này chỉ có bốn người bọn họ, cũng có thể do Phương Trạch Vũ ở đây, nên Thư Nhan ngủ vô cùng yên tâm.

Lúc tỉnh dậy thì đã mười một giờ, Thư Nhan duỗi người, quay sang thì thấy Phương Trạch Vũ và hai đứa nhỏ đều đã thức dậy rồi, đang chơi xong một ván bài tú lơ khơ ở giường dưới góc đối diện.

Thư Nhan nằm sấp nhìn bọn họ, thì ra là chơi kiểu đô mi nô, là mỗi người lần lượt rút ra một lá bài, bài của ai giống với một tấm bài trên cùng trong bộ bài, thì có thể lấy đi, cái xấp bài đó là chiến lợi phẩm của cô bé.

"Mẹ, mẹ dậy rồi à, mau tới chơi cùng bọn con đi." Thiên Bảo phát hiện ra Thư Nhan đã thức dậy, lập tức hào hứng kêu lên.

Thanh Thanh nhìn Thư Nhan với ánh mắt mong đợi.

"Được, vậy mẹ cũng chơi."

Suốt chặng đường đi, Phương Trạch Vũ biết hết từng thành phố, hơn nữa còn có thể nói ra một vài thông tin, thực sự làm cho Thư Nhan có hơi kinh ngạc.

"Những nơi này anh từng đến rồi à?" Nếu không sao có thể quen thuộc như vậy.

"Có vài nơi đã từng đi qua, có vài nơi là nghe người khác nói tới. Lúc đó anh tham gia quân đội, là đi dọc theo con đường này, suốt cả chặng đường, tiểu đội trưởng dẫn bọn anh đi cũng là nghe người khác nói đến, sau đó nói lại cho bọn anh nghe." Phương Trạch Vũ nhớ lại: "Có vài chiến hữu là do lúc đó quen biết được."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 297: Chương 297



Bọn họ là đội tân binh, anh và một chiến hữu rất may mắn đã tiến vào cùng một chỗ, chỉ đáng tiếc là, người chiến hữu đó mãi mãi không thể về nhà được nữa rồi.

"Chú Phương, có thể kể chuyện tham gia quân đội cho con nghe được không? Con muốn nghe." Con trai và con gái thật không giống nhau, Thiên Bảo cảm thấy hứng thú với cuộc sống đi lính trước kia của Phương Trạch Vũ, còn Thanh Thanh thì lại thích chơi đô mi nô với Thư Nhan hơn.

Hơn một giờ đêm, cuối cùng bọn họ cũng đã đến Bắc Kinh, mỗi người trên xe đều ngủ được một giấc, lúc xuống xe tinh thần cũng sảng khoái hơn hẳn. Những người ngồi ghế cứng thì mệt mỏi thấy rõ.

"Chúng ta ở phòng chờ đợi một chút, mọi người đói rồi chứ, anh ra ngoài xem xem có gì ăn không." Phương Trạch Vũ bỏ đồ đạc xuống.

"Không cần đâu, bây giờ vẫn chưa đói, hơn nữa trái cây với đồ ăn vặt ở đây vẫn còn, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, nhiều hành lý như vậy đều do một mình anh xách." Vốn dĩ Thư Nhan định xách đồ, nhưng Phương Trạch Vũ không cho.

Mặc dù cô nói như vậy, Phương Trạch Vũ vẫn ra ngoài dạo một vòng, lúc trở lại trong tay cầm mấy quả trứng trà, Thanh Thanh và Thiên Bảo mỗi người hai quả, Thư Nhan không có khẩu vị, chỉ ăn một quả, còn lại đều đưa hết cho Phương Trạch Vũ ăn.

"Sắp soát vé rồi, chúng ta đi thôi." Thư Nhan dắt hai đứa trẻ theo sát sau lưng Phương Trạch Vũ.

"Chắc khoảng buổi trưa ngày mai chúng ta có thể sẽ đến nơi." Phương Trạch Vũ nhìn thấy hai đứa nhỏ và Thư Nhan có vẻ đã mệt rã rời, anh nói: "Mọi người ngủ một lát đi, trời sáng rồi anh sẽ gọi dậy."

Phương Trạch Vũ thu dọn hành lý xong, quay đầu nhìn ba mẹ con đều đã ngủ, khoé miệng anh khẽ cong lên, anh cầm theo bình nước nóng đi rót nước, nếu không thì sáng sớm ngày mai rất đông người, khó mà lấy được nước nóng.

Chỉ còn ba người bọn họ ở trong khoang phòng, Phương Trạch Vũ không yên tâm, rót xong hai bình nước nóng lập tức vội vã quay về.

Anh cẩn thận trèo nhẹ nhàng lên giường, Phương Trạch Vũ nghiêng người ngắm nhìn Thư Nhan đang ngủ say, thỉnh thoảng lại liếc mắt xuống nhìn hai đứa nhỏ bên dưới, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Vừa tỉnh dậy, đã là bảy giờ sáng. Thư Nhan híp mắt lại, ngoảnh đầu lại thì chỉ thấy giường đối diện sớm đã trống không rồi, tấm chăn được xếp ngay ngắn, giường bên dưới cũng không thấy người đâu, cũng không biết là đã đi đâu rồi.

Thư Nhan đã suy nghĩ rất lâu mới rủ Phương Trạch Vũ cùng đi du lịch. Sau này không phải có một câu thế này sao? Nếu muốn biết hai người có hợp nhau hay không, cùng đi du lịch một lần là biết ngay. Nhất là loại du lịch tham quan khá mệt mỏi này, cho nên lúc đầu Phương Trạch Vũ nói đến thảo nguyên, cô lập tức đồng ý.

Cô muốn biết dưới tình huống không có bất kỳ thông tin, giải trí, thì hai người bọn họ cùng với hai đứa bé, có thể chung sống tốt với nhau được hay không.

TBC

Cứ như trước mắt mà nói, Phương Trạch Vũ tận tâm chu đáo, còn rất có trách nhiệm. Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Thư Nhan ngồi dậy trên giường, lấy dây thun tuỳ tiện búi tóc lại, hai đứa nhỏ đang cùng nhau chơi đồ chơi ở chiếc giường bên dưới giường cô.

"Chú Phương đâu?"

Thanh Thanh vừa muốn trả lời, đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Thư Nhan nhanh chóng mở cửa, chỉ thấy anh đang bưng một khay đồ ăn.

Một bát canh trứng gà còn có một bát cơm chiên trứng, bình thường những món này đương nhiên đơn giản để có, nhưng ở trên xe lửa thì vô cùng khó tìm.

"Sao anh làm ra được vậy?" Trên xe lửa có cơm hộp, đắt thì không nói đã vậy còn khó ăn.

"Anh thấy ba người không ăn gì cả, nên sáng sớm hôm nay anh đi nhà ăn bên đó mượn phòng bếp để tự mình nấu, mọi người nếm thử xem, xem có hợp khẩu vị không?"

Thư Nhan vừa nhận đồ ăn vừa nói với anh: "Không cần phải phiền phức như vậy đâu, hôm qua bọn em cũng ăn không ít thức ăn rồi, hơn nữa anh nên gọi em dậy mới phải, hôm qua lúc lên xe xuống xe đều do anh xách hành lý, e là buổi tối ngủ không được sâu phải không?"

"Không mệt, em ăn thử xem mùi vị thế nào?" Phương Trạch Vũ giúp Thư Nhan múc một bát canh.

"Em còn chưa đánh răng rửa mặt, em đi rửa mặt trước đã."

"Cần nước nóng không?" Phương Trạch Vũ đặt bát canh xuống, lấy ra cái chậu rửa mặt ở dưới giường cho Thư Nhan.

"Cần." Hôm qua còn chưa tắm, Thư Nhan cứ cảm thấy người người dính dính, đổ ít nước nóng lau người, cũng thoải mái một chút: "Hai đứa đã tắm rồi à?"

"Tắm rồi ạ, chú Phương tắm cho con." Thiên Bảo nhe răng cho Thư Nhan xem: "Mẹ, mẹ xem con có sạch không?"

"Sạch sẽ, mau ăn cơm với chị đi, lát nữa mẹ quay lại." Thư Nhan đẩy nhẹ cái đầu nhỏ của cậu bé ra.

Trở lại với tinh thần sảng khoái, thấy ba người còn đang thì thầm nói chuyện, không nghe rõ nói gì, nhưng mà nụ cười trên mặt Thanh Thanh chưa từng khép lại.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 298: Chương 298



Cô nhận lấy bát canh uống một ngụm, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Phương Trạch Vũ: "Không ngờ anh còn giấu nghề đó?"

"Lúc trước từng học một chút của chiến hữu ở nhóm bếp núc, em thích thì ăn nhiều một chút." Phương Trạch Vũ vừa nói vừa múc cơm cho hai đứa nhỏ: "Hai đứa cũng ăn nhiều vào, như vậy mới có thể mau lớn được."

Uống hết một bát canh nóng hổi, cả người cũng thấy thoải mái hơn, Thư Nhan thở ra một hơi, bắt đầu ăn cơm chiên trứng, mùi vị của cơm chiên trứng cũng không tồi, không phải là kiểu vô cùng ngon, nhưng mà trong chuyến đi, vừa tỉnh dậy đã lập tức có người nghĩ cách làm cho bạn một bát cơm chiên trứng, rất dễ khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng.

Hơn mười một giờ một chút, bọn họ cuối cùng đã đến nơi, xuống xe lửa, Phương Trạch Vũ nhìn khắp một vòng, cuối cùng cũng thấy được được người đến đón anh. Hai người xúc động ôm nhau vỗ lưng đối phương một cách kích động, lộ ra vẻ xúc động thấy rõ.

"Chúng ta cũng phải mười năm chưa gặp lại rồi nhỉ? Vừa nghe nói cậu muốn đến đây, tôi thật sự ngủ không yên giấc." Anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thư Nhan: "Đây là em dâu sao?", sau đó lại nhìn thấy hai đứa trẻ bên cạnh anh, anh ta không nhịn được trừng to hai mắt: "Con cũng đã lớn như vậy rồi? Cậu không đúng nha, kết hôn không nói với chúng tôi một tiếng thì thôi đi, con cái đã lớn như vậy, cậu có xem chúng tôi là anh em không?"

Giao thông ở thảo nguyên không thuận tiện, Phương Trạch Vũ rất ít liên lạc với bọn họ, chuyện anh ngồi tù bọn họ cũng không biết.

Phương Trạch Vũ vỗ vai người đàn ông vài cái: "Đừng nói bừa nữa. Đây là người yêu tôi, Thư Nhan. Đây là hai đứa con của người yêu tôi."

Người đàn ông gạt hết sự ngạc nhiên trên mặt, lập tức phản ứng lại, hơi ngượng ngùng bắt tay với Thư Nhan.

"Vậy cũng là em dâu, tôi và Trạch Vũ cũng coi như là những đồng đội cũ, quan hệ rất thân, đã đến đây rồi thì hãy coi như là nhà của mình, có gì cần giúp cứ nói với tôi." Người đàn ông vỗ ngực, nói vô cùng hào sảng.

Thư Nhan nhìn qua Phương Trạch Vũ.

"Đây là tiểu đội trưởng cũ của anh, Lâm Đại Chí, em cứ gọi anh ấy là tiểu đội trưởng Lâm là được." Đây coi như là tiểu đội trưởng thứ hai của anh, sống chung với nhau cũng được hai năm, lúc đó anh nhỏ nhất, cho nên Lâm Đại Chí luôn chăm sóc Phương Trạch Vũ.

TBC

Phương Trạch Vũ vì biểu hiện xuất sắc bị lữ đoàn TZ chọn đi, Lâm Đại Chí vẫn luôn ở lại quân doanh trại nơi này, còn cưới được con gái của đồng hương bản địa, cũng coi như là một nửa người thảo nguyên rồi.

"Vậy sau này làm phiền đội trưởng Lâm rồi."

"Biết mọi người muốn đến đây, tôi còn đặc biệt mượn một chiếc xe tới, đi, tôi đưa mọi người đi, trước tiên đến đó nghỉ ngơi một chút."

Xe anh ấy mượn là chiếc xe máy cày, là cái loại máy cày xình xịch xình xịch, phía trước máy cày còn bốc khói, lúc trước Thanh Thanh đã từng ngồi, Thiên Bảo thật ra cũng đã từng ngồi xe này, nhưng mà cậu bé sớm đã quên mất rồi, bây giờ nhìn thấy chiếc xe máy cày này có chút phấn khích.

Phương Trạch Vũ ôm hai đứa nhỏ lên trước, rồi lại đỡ Thư Nhan lên, Lâm Đại Chí ở bên cạnh nở nụ cười mờ ám nhìn anh.

Ai quen biết với Phương Trạch Vũ mà không biết anh như cục sắt, nhiều năm không gặp, ấy vậy mà cũng biết chăm sóc phụ nữ rồi, đúng thật là hiếm thấy.

Lâm Đại Chí vô cùng chu đáo, anh ấy lấy một tấm đệm lót ở trong xe phía sau, bốn người vừa vặn có thể ngồi xuống.

Hai đứa nhỏ vừa mới bắt đầu còn hăng hái, cuối cùng bị xóc đến nổi hăng hái không nổi nữa, thật sự con đường này quá rung lắc. Nếu không phải Phương Trạch Vũ nhanh tay lẹ mắt, Thiên Bảo suýt chút thì bị ngã ra ngoài rồi.

"Đường ở đây sao không có ai tu sửa lại vậy? Nhiều ổ gà, còn hẹp nữa." Nếu như có xe chạy qua lại, một chiếc xe phải từ từ lùi về chỗ hơi rộng một chút dừng ở đó không di chuyển, thì một chiếc khác cẩn thận đi qua được.

"Không còn cách nào cả, ở đây rất nghèo." Lâm Đại Chí ở phía trước nghe được những lời Thư Nhan nói, cao giọng lên tiếng.

"Con đường này là do bọn anh và người dân địa phương cùng nhau làm." Phương Trạch Vũ nhìn ra con đường bên ngoài xúc động nói: "Vì con đường này, người dân ở đây chịu khổ không ít, còn có không ít người vì thế mà bị thương."

Nói chuyện phiếm được vài câu, Thư Nhan bị xóc nảy đến mất hết tinh thần, chỗ dựa lưng vào lại là sắt, đụng trúng lập tức đau đớn, dám chắc là đã bầm tím rồi, Phương Trạch Vũ thấy vậy nhanh tay kéo cô vào trong lòng mình.

Cả người Thư Nhan cứng đờ, mặt cô ửng đỏ, cô ngẩng đầu nhìn Phương Trạch Vũ, thấy mang tai anh cũng đỏ lên, cô khẽ mỉm cười một tiếng, thả lỏng cơ thể dựa vào trong lòng anh.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 299: Chương 299



Bốn người lập tức hình thành một chuỗi Phương Trạch Vũ ôm Thư Nhan và Thiên Bảo, Thư Nhan ôm Thanh Thanh, Thiên Bảo nhìn Phương Trạch Vũ rồi lại nhìn Thư Nhan, đột nhiên nói: "Bốn người chúng ta đều ôm lấy nhau rồi."

Thanh Thanh quay đầu nhìn, đúng là như vậy, nhưng mà cô bé cũng không giãy giụa. Hai ngày này ở trên xe lửa, Phương Trạch Vũ vẫn luôn là người chăm sóc bọn họ, rửa mặt rửa tay, làm những món ăn ngon cho cô bé và em trai, còn bảo vệ bọn họ, Thanh Thanh lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có ba bảo vệ. Cô bé liếc nhìn Phương Trạch Vũ một cách cẩn thận, nhưng mà muốn làm ba của cô bé thì còn cần phải tiếp tục quan sát thêm nữa, lúc trước ba mới của cô bé đối xử với cô bé rất tốt, nhưng sau khi kết hôn với mẹ thì liền đối xử không tốt với cô bé.

Phương Trạch Vũ có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm anh của Thanh Thanh, anh chỉ đang không biết, tâm tư cô gái nhỏ khá nhạy cảm, rồi sẽ có ngày tiếp nhận anh.

TBC

Lắc lư hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi, lúc xuống xe Thư Nhan cảm thấy xương cốt toàn thân đều rã rời. Thiên Bảo và Thanh Thanh tinh lực dồi dào, xuống xe chưa được mấy phút đã chạy nhảy khắp nơi.

"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, thật sự vô cùng mênh m.ô.n.g bát ngát." Thanh Thanh kéo tay Thư Nhan ngắm nhìn thảo nguyên đằng sau.

Thư Nhan quay đầu lại nhìn, trong giây lát bị cảnh đẹp trước mắt làm cho ngây người.

Thảo nguyên vô biên vô hạn, một mảnh xanh biếc, bầu trời màu xanh nhạt, nhìn xa xa, dường như nối liền với chân trời, trên thảo nguyên còn có hoa dại màu sắc sặc sỡ, gió nhẹ thoảng qua, mùi cỏ cây thơm ngát xông vào mũi, hoà lẫn với hương hoa thơm nhè nhẹ, trong chốc lát liền khiến người ta vui vẻ thoải mái, Thư Nhan hít một hơi thật sâu, những mệt mỏi mà con đường xóc nảy tạo ra trong nháy mắt dường như không còn nữa.

"Thế nào? Chỗ này của chúng tôi không tệ nhỉ?" Lâm Đại Chí đỗ xe xong, cười ha ha rồi nói.

"Thật đẹp, tôi sợ ở đây lâu sẽ không nỡ đi về mất." Ở trong thành phố ồn ào huyên náo lâu rồi, bỗng nhiên đến một nơi thế này, Thư Nhan cảm thấy tâm trạng và tinh thần của mình được bình yên trở lại, có cảm giác linh hồn được gột rửa.

Lâm Đại Chí cười ha ha, chỉ vào cái nhà bạt phía xa xa: "Đó là nơi ở hôm nay của mọi người."

Lúc Phương Trạch Vũ nói chuyện điện thoại với Lâm Đại Chí, anh đã nói anh sẽ dẫn theo một người quan trọng đến, Lâm Đại Chí lập tức đoán chắc là vợ anh. Nhưng anh ấy không ngờ rằng Phương Trạch Vũ và Thư Nhan chỉ mới là người yêu, anh ấy chỉ chuẩn bị một cái nhà bạt, bây giờ chuẩn bị thêm thì có hơi gấp gáp.

"Không sao, cứ ngủ trước tối nay đi đã." Bọn họ đã ở cùng một căn phòng trên xe lửa hai ngày rồi, có thêm một ngày hôm nay nữa cũng không sao.

Đương nhiên chủ yếu là vì có hai đứa nhỏ ở đây, nếu không chỉ hai người thì cũng gượng gạo rồi.

Phương Trạch Vũ bỏ đồ đạc xuống rồi bắt đầu sắp xếp, Thư Nhan qua giúp anh cũng không cho.

"Em qua chỗ kia ngồi nghỉ ngơi, hoặc là ra ngoài ngắm phong cảnh đi, ở đây để anh sắp xếp là được rồi." Phương Trạch Vũ lấy đồ dùng tắm rửa ra sắp xếp gọn gàng đâu đó xong, sau đó mở cái vali lấy đồ ăn ra ngoài.

"Cái vali của em cũng phải sắp xếp lại, em lấy quần áo ra trước." Còn có một vài bộ quần áo dơ mà hai ngày này cô và hai đứa nhỏ thay ra, Thư Nhan định lấy đem đi ngâm trước: "Có thể rửa mặt và giặt quần áo ở đâu?"

"Em cứ để đó trước đi, một lát anh dẫn em đi."

Thư Nhan đặt quần áo xuống trước, hai đứa nhỏ đã ra ngoài chạy nhảy tung tăng từ lâu, Thư Nhan xác định không có gì làm, lập tức tìm một chỗ cách không xa lều trại ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ngắm đại thảo nguyên rộng lớn bao la bát ngát.

"Mẹ ơi, con ở bên kia nhìn thấy rất nhiều cừu, mẹ mau qua đây đi." Thiên Bảo chạy lại kéo Thư Nhan qua đó.

Một đàn cừu trắng tinh di chuyển từ từ qua đây giống như một đám mây vậy.

"Đây là những con cừu mà người dân ở đây nuôi, mọi người chắc chắn chưa từng ăn đúng chứ? Trưởng thôn biết Trạch Vũ đến đây, đặc biệt làm thịt một con, tối hôm nay có thể ăn được rồi." Lâm Đại Chí trả máy cày xong, đi qua đây tìm Phương Trạch Vũ thì đụng phải Thư Nhan trước.

"Mọi người còn làm thịt cừu sao?" Trâu bò, dê cừu ở thời đại này toàn bộ là mạng sống của dân chăn nuôi, chút nữa phải hỏi Phương Trạch Vũ cần trả bao nhiêu tiền, nhất định phải đưa lại tiền cho trưởng thôn.

Lúc Thư Nhan quay về, Phương Trạch Vũ đã phơi hết quần áo rồi, trong đó bao gồm cả quần áo của cô và hai đứa nhỏ.

"Sao anh lại giặt rồi?" Với quan hệ hiện giờ của hai người bọn họ, để cho Phương Trạch Vũ giặt hết quần áo thì thật là khó xử mà.
 
Back
Top Bottom