Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 250: Chương 250



"Em giỏi lắm, cố gắng hơn nữa để sớm ngày trở thành cửa hàng trưởng, đến khi tích lũy được đủ tiền thì đến tìm chị để gia nhập liên minh, đừng quên việc em muốn trở thành cửa hàng nhượng quyền của chị."

"Em nhất định sẽ cố gắng." Oánh Oánh khựng lại, dè dặt hỏi: "Chị, ba mẹ em... họ không đến làm phiền chị chứ?"

Thư Nhan đột nhiên không biết nói thế nào về chuyện liên quan đến ba mẹ của Oánh Oánh. Sau khi Phương Trạch Vũ điều tra, cô mới biết em trai của Oánh Oánh bị bạn gái lừa.

Không còn bạn gái, bị lừa mất ba mươi nghìn tệ. Quan trọng nhất là danh tiếng của nhà họ đã mất hết rồi, nhất là em trai của cô ấy, muốn tìm bạn gái ở gần đó cũng rất khó.

Thư Nhan do dự một chút rồi quyết định nói chuyện này với Oánh Oánh.

Cô ấy im lặng rất lâu, rồi cười hờ hững: "Lúc trước em đã nói với em trai em là cô bạn gái đó không đáng tin, nhưng nó lại bảo em lo chuyện bao đồng. Mất ba mươi nghìn tệ rồi thì thôi, chỉ cần người không sao là được. Em tin lần này nó đã nhận được một bài học, chắc sau này sẽ cố gắng phấn đấu."

Thư Nhan rất muốn nói người như em trai em thật sự rất khó vươn lên.

Nhưng Oánh Oánh vẫn đang làm việc, nói lâu quá sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô ấy. Thư Nhan tự đi dạo gần đây một vòng, đã đến Quảng Châu rồi, cũng phải mua một ít đặc sản để đem về.

Buổi trưa, cô ăn cơm với Oánh Oánh, cô ấy không hề nhắc đến gia đình lần nào nữa, mà nói về ước mơ với Thư Nhan.

"Em muốn tìm một nơi xa một chút để mở một cửa hàng chuyển nhượng nhỏ, sau đó dần dần làm lớn."

"Em sẽ làm được." Thư Nhan cười nói.

Cô đi từ Quảng Châu về Nam Thành, Hồ Thụy Tuyết vẫn chưa về công ty, Thư Nhan đưa đặc sản cho giám đốc Vương rồi về thẳng nhà.

"Mẹ ơi." Nhìn thấy Thư Nhan trở về, hai đứa bé vô cùng vui mừng.

Cô xoa đầu chúng, sau này nói chuyện với Hồ Thụy Tuyết một chút, công ty càng ngày càng lớn. Chắc chắn sau này phải đi công tác càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có thể đi nước ngoài. Nếu trong nước thì khoảng vài ngày là về nhưng nước ngoài thì phải mất khoảng nửa tháng đến một tháng. Thư Nhan không muốn bỏ lỡ sự trưởng thành của con cái, cô tin Hồ Thụy Tuyết cũng không muốn rời Đóa Đóa quá lâu.

Cô đưa bọn trẻ đến nhà Lâm Tuệ ngồi một chút, rồi đưa cho chị Trương một phần đặc sản. Cuối cùng mới đến chỗ Ngô Tú Nguyệt, bây giờ mà đến nhà để tìm Ngô Tú Nguyệt thì hoàn toàn không tìm được, chỉ có thể đến cửa hàng của cô ấy. Lúc Thư Nhan đến, Ngô Tú Nguyệt đang mắng một cô gái, cô gái đó đỏ mắt, dáng vẻ rất tủi thân.

Thấy Thư Nhan đi vào, Ngô Tú Nguyệt lập tức nở nụ cười: "Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?"

"Tôi đến Quảng Châu một chuyến, mang một ít đặc sản cho chị." Thư Nhan không hề hỏi chuyện về cô gái đó: "Tú Tú thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi. Mấy ngày nay ngày nào tôi cũng mua móng giò heo và thịt gà, vịt, cá cho em ấy, bồi bổ như vậy nên đã đỡ nhiều rồi. Sao đột nhiên chị lại đến Quảng Châu vậy?" Ngô Tú Nguyệt nhận lấy đồ, thấy cô gái đứng bên đó không nhúc nhích, thì trừng mắt: "Còn không mau đi rót nước đi, chẳng biết quan sát gì hết." Rồi quay đầu lại cười với Thư Nhan: "Khiến chị chê cười rồi, đây là một người họ hàng của nhà mẹ tôi, nhà nghèo, con bé cũng không biết phấn đấu, chưa vào cấp ba thì không được phép đi học nữa. Tôi đang tuyển nhân viên nên để con bé đến thử. Thấy con bé cũng học hết cấp hai rồi, không biết ăn nói thì cũng có thể giúp đỡ kiểm tra hàng hóa, thu dọn đồ đạc nhưng kết quả là chân tay vụng về, không làm được gì hết."

Ngô Tú Nguyệt kể khổ với Thư Nhan.

TBC

"Mới tốt nghiệp cấp hai thì cũng mới mười sáu tuổi, vẫn còn nhỏ." Thư Nhan liếc nhìn cô gái đang bận rộn bên trong, giống như giá đỗ vậy, hoàn toàn không cầm nổi quần áo, khách hàng làm thế nào để mua quần áo? Một cửa hàng quần áo phụ nữ chất lượng lại bị Ngô Tú Tú biến thành cửa hàng quần áo nữ bình thường.

"Còn nhỏ gì nữa, lúc mười sáu tuổi, tôi có thể giúp mẹ may quần áo rồi, ngốc nghếch như vậy, thảo nào không lên được cấp ba." Ngô Tú Nguyệt lắc đầu.

Thư Nhan cảm thấy cô ấy nói quá rồi, lúc đầu đã hám rẻ tìm cô gái này thì bây giờ phải cố gắng dạy dỗ. Vốn dĩ vừa bước ra xã hội, không hiểu gì hết, gặp người lạ thì chắc chắn sẽ sợ hãi. Cô ấy không dạy mà còn mắng người ta, vậy thì người ta sẽ càng ngày càng sợ hãi hơn, mọi chuyện cũng càng ngày làm càng tệ hơn.

Dù sao cũng là chuyện của người khác, Thư Nhan cũng không tiện nói gì: "Tôi vẫn còn không ít chuyện nên đi trước đây, hôm nào sẽ đến tìm chị chơi."

"Được, vậy thường xuyên đến chơi nhé." Ngô Tú Nguyệt tiễn Thư Nhan ra cửa, trở về thì nhìn thấy cô gái đó bưng nước ra, không khỏi nhíu mày: "Không thấy người ta đã đi rồi sao? Đến bây giờ mới bưng ra, tôi chưa từng gặp người nào ngốc như vậy."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 251: Chương 251



Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, sắc mặt của Trương Hoa Tú đã tốt hơn nhiều. Thư Nhan xác nhận cô ấy không còn vấn đề gì nữa mới cho phép cô ấy tiếp tục đi làm.

"Thấy không khỏe ở đâu thì phải nói với chị trước, đừng có cố chịu đựng, bây giờ không có gì quan trọng hơn đứa con trong bụng của em cả." Bây giờ có rất nhiều người bán mạng vì công việc, lỡ như bị sảy thì biết tìm ai đây?

"Em biết rồi, nếu không khỏe thì em sẽ nói." Trương Hoa Tú do dự một lát rồi nói với Thư Nhan: "Em thấy chị Linh hông tồi, tuy năng lực bán hàng còn ở mức trung bình, nhưng có thể từ từ rèn luyện thêm được. :

Chị Linh chính là người bán hàng có chút lớn tuổi kia, khá trầm tĩnh, làm việc cũng cẩn thận. Trong mấy ngày Trương Hoa Tú không đi làm, cô ấy là người đã quản lý cửa hàng, cũng không phạm phải sai lầm gì.

"Sau khi sinh xong em có định quay lại làm việc không?" Thư Nhan cần phải biết việc này, nếu Trương Hoa Tú không quay lại thì cô phải tính bước tiếp theo.

Đương nhiên là muốn rồi, công việc ở đây không mệt như công việc trước, tiền lương lại cao, Trương Hoa Tú không muốn từ bỏ. Nhưng cô ấy đang bầu bì, sau khi sinh còn phải ở cữ, tốn không ít thời gian, đến lúc đó thì phải làm sao?

Nhìn sắc mặt của cô ấy là biết cô ấy vẫn rất thích công việc này. Thư Nhan nói: "Lần trước chị đã nói với em rồi mà, không phải sao? Nếu em muốn đi làm thì đi làm, chị cho em nghỉ sinh ba tháng. Đừng nghĩ nhiều quá, không tốt cho em bé."

Có thể cô ấy đã nghỉ ngơi năm ngày, lúc về thì phát hiện chị Linh đã làm rất tốt nên thấy địa vị của mình bị ảnh hưởng, khó tránh khỏi việc thấy hoảng hốt.

TBC

Khi Trương Hoa Tú và Trần Phi kết hôn, Thư Nhan đã nghĩ tới ngày hôm nay. Ở tuổi của hai người họ thì sau khi kết hôn chắc chắn sẽ tính đến chuyện có con. Lúc đó cô đã nghĩ về bản thân mình, nhưng không ngờ Nhan Tuyết sẽ phát triển nhanh như vậy. Nhưng bây giờ cũng không sao, đến lúc đó sẽ đề bạt Linh Tỷ lên làm cửa hàng phó để cô ấy thể hiện một lần. Nếu có năng lực thì Thư Nhan có thể điều cô ấy sang làm cửa hàng trưởng của cửa hàng nội y.

Trương Hoa Tú đang có thai, Thư Nhan dặn cô ấy không được làm việc nặng, nếu muốn nhập kho thì cứ giao cho người bán hàng cấp dưới, bán quần áo thì không sao, cũng không đến mức mỏng manh như vậy, nếu không làm gì cả thì đi làm làm gì.

Cô ấy đã trở lại, Thư Nhan không cần phải ở trong cửa hàng ở ngày nữa, Hồ Thuỵ Tuyết cũng đã trở về, Thư Nhan muốn đi gặp cô ấy.

Nhìn thấy Thư Nhan, Hồ Thuỵ Tuyết rất vui: "Đoá Đoá... Hôm qua Đoá Đoá nhìn thấy tôi đã gọi tôi là mẹ, con bé gọi tôi là mẹ đấy." Hồ Thuỵ Tuyết ngồi một chỗ bụm mặt khóc hu hu.

Thư Nhan nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ấy rồi ôm cô ấy vào lòng an ủi, người con gái này luôn tỏ ra tự tin kiên cường, nhưng thật ra nội tâm lại rất yếu ớt.

"Đoá Đoá gọi mẹ là tốt rồi, chắc chắn mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt hơn." Việc Đoá Đoá có tiến triển cũng làm Thư Nhan vui vẻ, tiếc là cô bé còn chưa khỏi hẳn.

Hồ Thuỵ Tuyết càng khóc càng to, Thư Nhan đành buông cô ấy ra để cô ấy có thể khóc thỏa thuê.

"Để cô chê cười rồi." Hồ Thuỵ Tuyết khịt mũi, nín khóc rồi mỉm cười: "Tôi thật sự quá vui sướng, lúc còn sống lại có thể nghe Đoá Đoán gọi mẹ, tôi..." Nói đoạn, cô ấy lại khóc nấc lên.

Cánh mũi Thư Nhan cũng đỏ lên.

"Sẽ tốt hơn thôi. Hôm nay tôi tới tìm cô là có chuyện muốn nói, công ty của chúng ta càng lúc càng lớn. Mà trong tương lai hai chúng ta chắc chắc sẽ phải đi công tác, tôi đang nghĩ tới việc giảm bớt công việc để dành thời gian bồi dưỡng cho tụi nhỏ. Để sau này không phải đi công tác cùng lúc với nhau, cô cảm thấy thế nào?" Đoá Đoá cần có Hồ Thuỵ Tuyết kiên nhẫn làm bạn ở bên trong thời gian dài, Thanh Thanh và Thiên Bảo cũng phải ở cạnh Thư Nhan, không thể giao bọn nhỏ cho bảo mẫu được.

"Tôi cũng nghĩ như thế." Hồ Thuỵ Tuyết đã bình tĩnh hơn, đôi mắt cô ấy đã đỏ bừng, tóc tai rối bù, nếu người trong phòng không phải là Thư Nhan mà là người đàn ông nào đó thì đã có tin đồn bậy bạ rồi."Ngày hôm nay chuyên gia đã nói với tôi, hy vọng tôi có thể dành nhiều thời gian cho Đoá Đoá hơn, nên tôi cũng muốn giảm bớt công việc lại, tiền mất còn kiếm lại được, tuổi thơ của tụi nhỏ thì không thể."

"Tôi cũng nghĩ vậy. Bây giờ chúng ta kiếm được không ít tiền, có thể ăn uống thoải mái." Tổng tài sản của công ty bọn họ đã đạt con số trăm triệu, nếu tính chiết khấu thì mỗi người cũng có hai trăm năm mươi nghìn tệ, dư sức mua mấy chục căn hộ, đời này không cần phải lo nghĩ gì nữa.

"Đúng vậy, nhưng tiền vẫn phải kiếm." Hồ Thuỵ Tuyết cười nói.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 252: Chương 252



Với tình trạng của Đóa Đóa thì không thể tự nuôi bản thân được, muốn sống thoải mái thì phải cần nhiều tiền hơn người bình thường rất nhiều lần. Nhân sinh vô thường, ai biết được cô ấy sẽ c.h.ế.t lúc nào, nên bây giờ cô ấy phải cố gắng để bảo đảm một cuộc sống vô lo cho Đoá Đoá.

"Nói đưa tụi nhỏ đi chơi mà vẫn chưa làm được, hai ngày nay trời đẹp, chúng ta đi đi. Thu Nhan cũng thấy có lỗi với Thanh Thanh và Thiên Bảo, đương nhiên cũng là vì thời tiết. Không biết tại sao mà năm nay lúc nào cũng mưa, đã hơn một tháng không có nắng rồi, có muốn đi chơi cũng không được.

Ba giờ chiều, Thư Nhan phải về đón con, hôm nay bác cả xin nghỉ, ngày mai mới làm lại.

"Mẹ ơi." Thiên Bảo nhìn thấy Thư Nhan thì vui vẻ chạy tới.

"Cẩn thận đấy, đừng để ngã." Thư Nhan nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Bảo.

"Đã lâu rồi mẹ không đi đón con đấy." Thiên Bảo rất vui.

Thư Nhan xoa đầu cậu bé, dẫn cậu đi đón Thanh Thanh, tình cờ gặp mẹ Trương cũng đi đón cháu nội.

"Hôm nay tự đón con à?"

"Đúng vậy, hôm nay bác cả xin nghỉ nên tôi tự đi đón." Thư Nhan nhìn thấy Trương Thành Hàm đã bặm môi thì hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy?"

"Sinh nhật của nó, muốn ba mẹ dẫn đi ăn cái gì đó, ba của nó phải tăng ca, mẹ nó thì cô cũng biết đấy, bận tới mức tôi còn phải đi đưa cơm cho." Mẹ Trương lắc đầu, con dâu mải kiếm tiền, nhưng cuộc sống chẳng khá hơn tí nào.

Thư Nhan ngạc nhiên: "Cô ấy có gì bận à?"

Cô đoán cửa hàng của Ngô Tú Nguyệt chỉ kiếm được bốn năm trăm, cùng lắm là năm sáu trăm gì đó thôi, chắc là không bận đến mức không ăn cơm được.

"Bận lắm, gần đây đang có hoạt động nào đó, ngày nào cũng đi sớm về muộn." Mẹ Trương vui vẻ kể, bà cũng hy vọng con trai con dâu và cháu nội có thể ở trong căn nhà rộng một chút, Ngô Tú Nguyệt kiếm được tiền thì mới có hy vọng có nhà mới.

Có hoạt động? Đâu phải lễ tết gì đâu mà có hoạt động gì chứ?

Thư Nhan không rõ lắm, định quay lại hỏi Trương Hoa Tú một chút.

Buổi tối lúc Thư Nhan đi vệ sinh thì tiện đường ghé thăm hai đứa nhỏ, Thanh Thanh đang ngủ rất ngoan, Thư Nhan nhìn một chút rồi đóng cửa lại. Chăn của Thiên Bảo thì đã bị đá đi từ lúc nào ròi? Thư Nhan đi tới thì thấy mặt của Thiên Bảo đỏ bừng, sờ vào thì nóng vô cùng.

"Thiên Bảo, Thiên Bảo..."

"Mẹ ơi, con khó chịu, con nóng quá..." Giọng của Thiên Bảo y hệt một con mèo nhỏ, còn có chút nghẹn ngào.

Thư Nhan vội vàng ra phòng khách tìm nhiệt kế, ba mươi chín phẩy sáu độ. Đây là sốt cao rồi, chắc chắn phải đi bệnh viện.

Bình thường hai đứa bé khoẻ như hổ vậy, chưa từng bệnh nặng như vậy, đột nhiên gặp tình huống này, Thư Nhan đi một mình thì hơi sợ. Cô ra ra vào vào mấy lần, cũng không biết bản thân đang làm gì.

Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn một giờ sáng, từ đây tới bệnh viện có hơi vắng vẻ, Thư Nhan đi một mình cũng sợ, bác cả cũng không ở đây, không biết vì sao mà Thư Nhan lại nghĩ tới Phương Trạch Vũ.

"Alo." Giọng nói khàn khàn của Phương Trạch Vũ vang lên từ đầu bên kia.

"Là em đây, Thiên Bảo sốt rồi, em muốn đi bệnh viện nhưng bây giờ bắt xe không được."

"Em chờ đó, anh tới ngay đây." Phương Trạch Vũ vội vàng mặc quần áo, cầm áo khoác rồi rời đi.

Sau khi cúp điện thoại, Thư Nhan cho Thiên Bảo uống thuốc hạ sốt, sau đó lấy cồn xoa lên nách và cánh tay cho cậu bé, từ từ cậu bé đã đỡ nóng hơn, cô lại đo nhiệt độ, ba mươi chín phẩy bốn độ. Như vậy là có tác dụng, Thư Nhan tiếp tục xoa cồn cho Thiên Bảo.

TBC

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Thư Nhan nhìn thoáng qua, xác nhận đó là Phương Trạch Vũ thì vội vàng ra mở cửa.

"Con đâu rồi?"

"Ở trên sô pha, em đang xoa cồn hạ nhiệt cho nó, để em ôm nó ra."

"Không cần đâu, em mau đi thay đồ đi, để anh bế Thiên Bảo cho." Phương Trạch Vũ đi ngang qua Thư Nhan rồi giúp Thiên Bảo mặc quần áo vào.

Thư Nhan cúi đầu nhìn mình, lập tức mặt cô đỏ lên, đây là loại áo ngủ tơ tằm mới được ra mắt của công ty. Bên trong có đai đeo, bên ngoài là chiếc áo dài, rất gợi cảm, Hồ Thuỵ Tuyết nói cô mang ba bộ về nhà, không biết sao hôm nay lại mặc trúng bộ có màu đỏ rực. Vừa nãy phải chạy qua chạy lại, chiếc áo tắm bên ngoài đã lỏng ta, đai đeo bên trong thật sự... Nói chung là rất quyến rũ.

Cô vội vàng khép vạt áo lại rồi chạy về phòng thay quần áo, nếu không phải lo lắng cho con trai thì Thư Nhan không muốn ra ngoài nữa.

Phải đi bệnh viện, Thư Nhan đánh thức Thanh Thanh để tránh lúc cô bé tỉnh dậy không thấy mọi người đâu sẽ sợ hãi.

"Thiên Bảo sốt rồi, mẹ phải đưa đi bệnh viện. Con ngủ ở nhà, sáng mai chắc là bác cả chưa về được, con tụ lấy bánh mì và sữa bò trong tủ lạnh để ăn sáng nhé, sau đó đi học với dì Lâm Tuệ."

"Con biết rồi." Thanh Thanh ngoan ngoãn nói.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 253: Chương 253



Thật ra vừa rồi lúc Phương Trạch Vũ bấm chuông cửa thì cô bé đã tỉnh giấc, chỉ là không nói gì mà thô. Cô bé đi theo mẹ ra ngoài, nhìn chú Phương cao lớn đang cẩn thận ôm Thiên Bảo ở trong lòng chờ mẹ, khác hẳn với ba của mình. Trong ấn tượng của cô bé, ba về nhà chưa bao giờ cười cả, lúc nào cũng hô to gọi nhỏ với mẹ, còn hay mắng mẹ, cũng mắng cả cô bé nữa. Cô bé bỗng quên mất gương mặt của ba mình, lại nhìn Phương Trạch Vũ, người này sẽ là ba mới của mình sao? Chú ấy sẽ đối xử tốt với mình và em trai chứ?

Thư Nhan không biết Thư Nhan đang nghĩ gì, lúc cô chuẩn bị đóng cửa thì quay đầu nói với Thanh Thanh: "Con đi ngủ đi, đối diện có dì Lâm Tuệ, có gì thì cứ gọi cô ấy, đừng sợ."

"Con biết rồi, mẹ mau đi đi."

Lúc tới khoa cấp cứu của bệnh viện, cô trình bày tình huống với bác sĩ, bác sĩ đo nhiệt độ lại cho Thiên Bảo.

"Ba mươi chín phẩy năm độ, cao hơn lúc cô đo, phải truyền nước thôi. Mẹ ôm cô, ba đi đóng tiền đi." Bác sĩ soạn đơn thuốc rồi đưa cho Phương Trạch Vũ.

Thư Nhan vội cầm lấy đơn thuốc: "Đưa cho tôi, tôi..."

"Để người yêu của cô di đi, tôi còn muốn nói vài chuyện." Bác sĩ nhíu mày nói.

Thư Nhan vừa định giải thích thì Phương Trạch Vũ đã cầm lấy đơn thuốc: "Em ở lại đi, chắc chắn là bác sĩ có chuyện muốn nói với em."

Thư Nhan nghiêng đầu nhìn anh, vành tai cô đỏ lên, tim đập lỡ một nhịp, cô c*n m** d*** rồi: "Vậy anh đi nhé."

Cậu bé được truyền nước, nhiệt độ từ từ giảm xuống, cũng không tỏ ra khó chịu hay ồn ào.

"Để anh bế cho, em bế lâu rồi." Phương Trạch Vũ đóng tiền xong trở về thì đón lấy Thiên Bảo, động tác rất cẩn thận, biểu cảm cũng nhẹ nhàng.

TBC

Thư Nhan ngạc nhiên, nếu anh là một người ba thì chắc chắn sẽ là một người ba rất tốt, cô cúi đầu nhìn Thiên Bảo, tiếc là hai đứa nhỏ không phải là con của anh.

"Em ngồi ghế nghỉ ngơi đi, khi nào ổn anh sẽ gọi." Phương Trạch Vũ nói với Thư Nhan.

"Không cần đâu, em... Hơn nửa đêm rồi mà còn gọi anh..." Thế sao cô dám nằm nghỉ chứ, còn cần mặt mũi không đây.

Khóe miệng Phương Trạch Vũ cong lên: "Anh rất vui."

"Hả?"

"Vào lúc thế này mà em lại nhớ tới anh, anh rất vui."

Lúc Thiên Bảo truyền nước xong thì trời đã gần sáng, Thư Nhan ngáp khẽ một cái, cô liếc mắt nhìn Phương Trạch Vũ vẫn rất tỉnh táo thì thầm ngưỡng mộ.

"Chúng ta ra ngoài ăn sáng hay về nhà rồi ăn?" Thư Nhan hỏi Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ hơi ngạc nhiên, trái tim khẽ rung động, cuối cùng anh nói: "Ra ngoài ăn đi, ăn xong anh đưa em về."

Phương Trạch Vũ lái xe, Thư Nhan ôm Thiên Bảo rồi đánh thức cậu bé, tối hôm qua cậu bé còn mơ hồ nên bây giờ mới nhìn thấy Phương Trạch Vũ.

"Chú Phương." Nhìn thấy Phương Trạch Vũ, Thiên Bảo nở nụ cười thật tươi.

"Tỉnh rồi à, còn khó chịu không?" Phương Trạch Vũ khẽ xoa đầu Thiên Bảo.

"Không ạ."

Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản, Phương Trạch Vũ dừng xe ở chỗ ngoặt của tiểu khu: "Anh đưa em tới đây thôi, có chuyện gì thì gọi cho anh."

"Anh không lên nhà ngồi à?" Thư Nhan nhìn Phương Trạch Vũ.

"Không được, em thức cả đêm rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi." Phương Trạch Vũ không xuống xe mà giục Thư Nhan mau trở về.

Thư Nhan biết anh sợ có người nhìn thấy nên thấy rất khó chịu, cô bế con xuống xe, quay đầu nhìn chiếc xe đã đi xa, không thể cứ tiếp tục như thế nữa, rất không công bằng cho Phương Trạch Vũ.

Cô phải suy nghĩ thật kỹ, Phương Trạch Vũ thích cô tới mức độ nào? Cô rung động là vì anh cho cô cảm giác an toàn sao? Hay là vì cô cảm động vì chuyện cũ của anh, bị tình cảm anh hùng làm cho ảnh hưởng? Cô muốn hiểu rõ lòng mình, gạt hết mọi thứ sang một bên, chỉ nói tới tình cảm, nếu cô thích anh đến mức muốn dành cả cuộc đời còn lại thì cô sẽ vượt qua mọi khó khăn để được ở cùng anh.

Thật ra, nếu thật sự thích tới mức đó, Thư Nhan nguyện ý lùi một bước, sống ở một nơi mà không ai biết tới Phương Trạch Vũ. Lúc trước cô chọn ở đây là vì quen thuộc, bây giờ cô đã đứng vững ở Nam Thành, nơi nào cũng đi được, không nhất thiết phải ở đây nữa.

Hồ Thuỵ Tuyết đã nói với cô nhiều lần rằng cô nên đưa Thanh Thanh tới học ở tiểu học Nam Sơn, còn Thiên Bảo học ở nhà trẻ Nam Sơn, tuy hai trường này không có danh tiếng nhưng lại những ngôi trường dành cho con nhà giàu, có cả trường cấp hai và cấp ba nữa.

Học phí mỗi năm là một trăm ngàn tệ, làm một trăm ngàn tệ của năm chín mươi. Thu nhập cả năm của một hộ gia đình bình thường còn chưa tới mười ngàn tệ, thế mà học phí của trường này đã là một trăm ngàn. Hơn nữa không phải cứ có tiền là vào được, mà phải được ba người phụ huynh trong trường bảo lãnh mới được vào họ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 254: Chương 254



Từ nhà trẻ đã bắt đầu dạy song ngữ, mà là dạy thật chứ không phải kiểu cho có như Thiên Bảo đang học. Chưa nói tới năng lực của giáo viên, giáo viên ở đây đều có các giải thưởng, mỗi học sinh lựa chọn một môn học mà mình yêu thích, cũng có thể học ở lớp khác, chỉ cần có năng lực. Các phương tiện giải trí của trường cũng rất đầy đủ.

Thư Nhan rất do dự, trường học như vậy thì rất tốt, nhưng liệu có gây áp lực cho con không đây.

Lúc đó Hồ Thuỵ Tuyết đã nói với cô: "Áp lực gì chứ? Lúc cô đi học đại học mới phát hiện người ta giỏi hơn mình thì mới gọi là áp lực. Hơn nữa, áp lực cũng không cao quá đâu, ở đó rất chú ý kết hợp học tập và nghỉ ngơi. Thật ra mục đích quan trọng nhất vẫn là để hai đứa trẻ kết bạn giao lưu. Người mà chúng kết bạn lúc còn đi học khác với lúc sau khi ra đời. Đây là vì tương lai của tụi nhỏ, nếu không tại sao ngôi trường này lại được thành lập chứ?"

Những lời nói này quanh quẩn trong tâm trí Thư Nhan thật lâu, có thể nói cô đã d.a.o động, nên việc chuyển nhà cũng không có ảnh hưởng gì tới cô cả.

"Mẹ ơi, sao chú Phương không về nhà với chúng ta vậy?" Thiên Bảo bỗng hỏi.

Thư Nhan hoàn hồn: "Chú ấy phải đi làm, đầu con còn đau không? Con có đói không?"

Bữa sáng vừa rồi, Thiên Bảo chẳng ăn được gì cả.

"Con muốn ăn mì sợi mẹ làm." Thiên Bảo làm nũng.

"Được, mẹ làm cho con nhé."

Lúc về nhà thì đã thấy bác cả đang làm bữa sáng.

"Ai da, đã về rồi à." Bác cả xoa tay, vội vàng đón lấy Thiên Bảo: "Bác nghỉ chẳng đúng lúc gì cả, trúng ngay lúc Thiên Bảo bị bệnh, Thiên Bảo đáng thương của bà, có còn khó chịu không?"

"Thằng bé truyền nước nên đỡ nóng rồi. Nhưng vẫn còn bị cảm, lát nữa cháu sẽ gọi điện cho nhà trường xin nghỉ cho Thiên Bảo. Mà sao bác quay về sớm vậy?" Bà ấy xin nghỉ về nhà ăn sinh nhật con gái, Thư Nhan còn tặng một cái bánh kem thật lớn.

"Con gái của bác phải đi học, bác ở nhà chán nên đi làm tiếp." Bác cả bế Thiên Bảo về phòng rồi tiếp tục làm bữa sáng: "Đói quá, cháu nấu xong rồi đấy, để bác lấy cho cháu."

TBC

"Không cần đâu ạ, cháu ăn ở ngoài rồi, vừa nãy Thiên Bảo nói muốn ăn mì sợi cháu làm, để cháu làm một chén cho thằng bé."

"Thật đúng lúc, để bác nhồi bột, lát nữa là dùng được rồi." Bác cả nói.

Thư Nhan về phòng tắm rửa thay quần áo, trên người cô toàn là mùi thuốc sát trùng, khá là khó ngửi.

Lúc nấu mì xong thì Thanh Thanh cũng đi xuống, đúng lúc ăn luôn, lâu rồi không được ăn mì sợi mẹ làm, hai đứa nhỏ ăn rất ngon lành.

"Thích ăn thì cứ nói với mẹ, mẹ ở nhà làm cho các con." Thư Nhan thấy tay nghề của mình còn kém xa bác cả, chắc là hai đứa nhỏ thấy mẹ làm nên ăn ngon hơn.

Cả đêm không ngủ, bây giờ Thư Nhan thấy đau đầu, bác cả đưa Thanh Thanh đi học, còn cô thì về phòng ngủ.

Trước đó cô gọi cho Hồ Thuỵ Tuyết: "Đêm qua Thiên Bảo bị sốt nên tôi đưa nó tới bệnh viện truyền nước biển, trời sáng mới về tới nhà nên hôm nay không tới công ty được."

"Tôi đang định nói cô hôm qua đến nhà ăn cơm. Thiên Bảo bị bệnh thì ở nhà nghỉ ngơi đi, cô cũng ở nhà chăm thằng bé."

Sau khi cúp điện thoại, cô lại gọi cho Trương Hoa Tú.

"Bà chủ ơi, hôm nay chủ nhà tới tìm chị, em hỏi ông ấy có chuyện gì thì ông ấy chẳng nói gì cả, chỉ nói em gọi cho chị nói khi nào chị tới cửa hàng thì đi tìm ông ấy."

Chủ nhà? Thư Nhan không biết ông ấy tìm cô có chuyện gì, đã tới hạn đóng tiền nhà đâu!

"Chị biết rồi, khi nào chị tới đó sẽ tìm ông ấy, trong cửa hàng có chuyện gì nữa không?"

"Không còn chuyện gì khác, cửa hàng vẫn như trước kia."

Thư Nhan vừa định tắt điện thoại thì chợt nhớ tới hoạt động của Ngô Tú Nguyệt mà mẹ Trương có nhắc tới hôm qua, hỏi: "Chị nghe mẹ em nói chị dâu của em đang làm hoạt động gì đó, có chuyện gì vậy?"

Nghe vậy, Trương Hoa Tú thở dài một hơi.

Cửa hàng của Ngô Tú Nguyệt vừa mới khai trương đã bán đồ cao cấp giống Thư Nhan, một cái áo sơ mi bán từ năm mươi tới một trăm tệ, tuy không cao nhưng lợi nhuận nhiều. Một ngày bán được bảy tám cái hay mười mấy cái thì một tháng cũng kiếm được mười ngàn tệ, thu nhập rất cao.

Hoạt động này là do Thư Nhan và Trương Hoa Tú đã lên kế hoạch cùng nhau, doanh thu một ngày có thể lên tới hai ngàn đồng. Tất nhiên là sau khi hoạt động kết thúc thì không bán được nhiều như vậy nữa, một ngày kiếm được sáu bảy tám tệ đã là nhiều rồi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy tiềm năng của hoạt động này, Ngô Tú Nguyệt d.a.o động, thỉnh thoảng lại làm vài hoạt động.

Lúc vừa bắt đầu thì còn có hiệu quả, nhưng làm quá thường xuyên thì người mua sẽ biết cửa hàng này hay làm hoạt động, cấp bậc cũng sẽ đi xuống.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 255: Chương 255



Sau đó họ bắt đầu mặc cả với Ngô Thú Nguyệt, lúc đầu thì cô ấy còn nghe theo Thư Nhan, không bớt một chút nào, nhưng khi khách đi mất thì lại thấy tiếc.

Bán vẫn còn lời, cô vẫn có thể kiếm được không ít, sao lại không bán chứ? Sau đó nếu có khách tới trả giá thì cô ấy lại bán, có một thì sẽ có hai, có hai sẽ có ba, từ từ quy tắc đã bị phá vỡ, người mua biết ở đây có thể trả giá, cấp bậc lại rớt xuống.

Rớt xuống như vậy, khách hàng cao cấp không tới nữa, trái lại lại thu hút được không ít người thích mua đồ hiệu giá rẻ, trả giá rất thấp. Khi cô ấy nhập hàng thì lại chọn những món kém tốt hơn quần áo hiện tại, cứ tuần hoàn như vậy, bây giờ cửa hàng quần áo đã trở thành cửa hàng bình ổn giá rồi.

"Cho nên là ngày nào cô ấy cũng làm hoạt động?" Thư Nhan hỏi với vẻ khó tin.

"Đúng vậy, em đã nói với chị ấy rất nhiều lần rồi, nhưng mà chị ấy không nghe, nói bây giờ đã bận lắm rồi được. Thế mà cũng không thử nghĩ mà xem, bây giờ chị ấy bận từ sáng tới tối, một ngày mười mấy tiếng, khách đông thì đông, nhưng tiền lời vẫn làn sáu bảy trăm tệ, lợi nhuận còn không bằng lúc trước. Chị ấy định làm gì vậy chứ?" Trương Hoa Tú nghĩ mãi mà không ra.

Định gì chứ? Thư Nhan không biết, chỉ thấy tiếc cho một cửa hàng tốt như vậy.

"Chị biết rồi." Là bạn bè, Thư Nhan đã làm tốt trách nhiệm của mình, cửa hàng đó trở nên như thế nào thì cũng là chuyện của Ngô Tú Nguyệt. Nếu cô nói có khi còn bị trách là nhiều chuyện, dù sao cô cũng không muốn quản, mất công đến lúc cửa hàng đóng cửa thì lại trách cô.

Tiêu chuẩn của Ngô Tú Nguyệt là như thế, có thể cô ấy mở cửa hàng như vậy cũng tốt.

Thiên Bảo đã khỏe hơn nhiều, bác cả đang giặt quần áo, Thư Nhan đang ngủ, cậu bé tự chơi trong phòng.

"Mẹ ơi, hôm qua chú Phương đã bế con à?"

"Đúng vậy, sao thế?" Thư Nhan đi vào phòng rồi ngồi xuống cạnh Thiên Bảo.

"Mẹ ơi, có phải chú Phương đang theo đuổi mẹ không?"

"Khụ khụ." Thư Nhan suýt nữa đã c.h.ế.t vì sặc nước miếng: "Cái gì mà theo đuổi chứ, con nghe ở đâu vậy?"

Thiên Bảo mở to mắt: "Người lớn toàn nghĩ chúng con là con nít không hiểu gì, thật ra tụi con biết hết đó. Ba của bạn cùng bàn của con đang theo đuổi cô giáo, tụi con còn giúp chú ấy theo đuổi cô giáo nữa kìa."

Thư Nhan cạn lời: "Không... không phải đâu, ba của bạn của con, mẹ của bạn con đâu rồi?"

"Bỏ đi rồi." Thiên Bảo vô tư nói: "Bà nội của bạn nói mẹ của bạn ghét bỏ ba nghèo nên bỏ đi mất. Đúng là lúc đó nhà ba của bạn con nghèo thật, nhưng sau đó ba của bạn bị nhà nước bắt đi, Sau đó nhà họ lại có tiền, ngày nào cũng được mặc đồ hiệu cả, còn có rất nhiều món ăn vặt ngoại quốc."

"Con còn biết hàng hiệu cơ à?" Thư Nhan mặc đồ mình tự làm nên không đi mua sắm hàng hiệu bao giờ, toàn là đi những chỗ bán sỉ để nhập hàng.

"Mẹ không được coi thường con." Thiên Bảo bĩu môi nói.

"Được rồi được rồi, mẹ không coi thường con. Vậy ba của bạn con theo đuổi được cô con chưa?"

"Đô Đô nói là sẽ nhanh thôi. Chờ tới lúc cô Lưu thành mẹ mới của bạn, bạn sẽ bảo vệ con, ngày nào cũng cho con lấy thật nhiều hoa đỏ." Thiên Bảo đắc ý ngẩng cao đầu.

Thư Nhan nhịn cười: "Ghê như vậy sao?"

"Đúng vậy." Thiên Bảo bỗng hỏi: "Chú Phương sẽ là ba mới của con à?"

Lúc này Thư Nhan không phủ nhận ngay, mà hỏi: "Nếu mẹ tìm ba mới cho con, con có đồng ý không?"

"Nếu là chú Phương thì có thể ạ."

"Tại sao?" Thư Nhan thấy lạ, thời gian mà Phương Trạch Vũ ở cạnh ai đứa nhỏ đâu có nhiều.

"Bởi vì trên mặt chú Phương có sẹo, nhìn rất hung dữ. Nếu có ai bắt nạt con thì chỉ cần chú Phương đứng ở đó, chắc chắn người ta sẽ không dám làm gì."

Thư Nhan lại cạn lời, cô không ngờ thứ chinh phục Thiên Bảo không phải là sự mạnh mẽ và lươn lẹo của Phương Trạch Vũ, mà là vết sẹo trên mặt anh.

Thể chất của Thiên Bảo rất tốt, nghỉ ngơi một ngày sinh khí dồi dào, ngày hôm sao vui vẻ vô cùng đeo cặp sách đi học.

"Hôm qua chị nói chủ nhà đến tìm em, anh ta có nói có chuyện gì không?" Thư Nhan hỏi Trương Hoa Tú.

"Không có, anh ta có nói muốn nói với em." Trương Tú Hoa cảm thấy kỳ lạ.

Nói với cô? Tiền nhà cũng không nói đến, đang êm đềm lại đến tìm cô?

Ngoại trừ căn mặt tiền bên này chủ nhà còn có căn hộ gần đây, Thư Nhan gọi điện thoại không ai nhận thì đi thẳng qua tìm anh ta, gõ cửa một hồi lâu, đang định đi thì thấy hai vợ chồng chủ nhà mang theo đồ ăn quay về.

"Aiya, tình cảm thế sao?" Thư Nhan trêu ghẹo.

"Đừng trêu nữa, cũng đã già rồi." Bà chủ nhà là một người phụ nữ Nam Thành điển hình, nói năng nhẹ nhàng và đôi mắt sắc sảo.

TBC

"Người trong cửa hàng nói với tôi rằng ngày hôm qua chủ nhà tìm tôi? Hôm qua con trai tôi bị sốt đi bệnh viện, nên tôi không đến cửa hàng. Có chuyện gì với tôi không?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 256: Chương 256



Bà chủ nhà nhìn trái phải xung quanh, thoáng thấy mấy người hàng xóm đang tò mò nhìn về phía bên này, cười nói: "Chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, và nhà đi rồi nói."

Thư Nhan mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy không đúng lắm.

Có gì không thể nói bên ngoài được? Tăng tiền thuê nhà? Không thể chưa hết một năm đã ký hợp đồng, bọn họ đã ký tiền thuê nhà, một năm tăng 15%.

Vào nhà, bà chủ nhà nhiệt tình chiêu đãi Thư Nhan, hết bưng trà đến mời trái cây.

"Đừng khách sáo như thế, tôi khá bận cho nên..." thư Nhan cảm thấy trên bàn có cái gì đó nên nói rõ.

"Tôi có một người con gái, cô biết đó, lúc còn bé không chịu cố gắng học hành, không đậu đại học, tôi và ba nó phải nhờ đến không ít quan hệ mới đưa nó vào xưởng làm được, kết quả là nhà máy đóng cửa, cô nói xem dù sao cũng là con gái lớn trong nhà không có chuyện gì làm, chúng tôi muốn mở cho nó cửa hàng, cho nên..." Bà chủ nhà chọc khuỷu tay vào người chủ nhà.

"Đúng vậy, chúng tôi chỉ có một đứa con gái, dù sao cũng phải nghĩ đến đường đi cho nó." Chủ nhà vội vã nói.

"Cho nên hai người muốn thu hồi lại cửa hàng?" Thư Nhan cười tủm tỉm nhìn họ.

Thời điểm trước khi ký hợp đồng, Thư Nhan cố tình viết trong hợp đồng nếu có vi phạm hợp đồng phải bồi thường gấp ba, tiền thuê một tháng là tám trăm, một năm là chín ngàn sáu trăm, năm sau là mười một ngàn không trăm bốn mươi, năm tiếp theo là mười hai ngàn sáu trăm chín sáu, tổng công là hơn ba mươi ngàn, gấp ba lần là hơn chín mươi ngàn.

"Cái này tôi cũng không còn cách nào khác, cũng không thể để con gái mình lãng phí chỉ ở nhà, bản thân có mặt tiền, không thể nào lại đi thuê của người khác." Bà chủ nhà cười nói.

Thư Nhan giận tái mặt: "Có thể."

Chủ nhà và bà chủ nhà tất nhiên không nhìn thấy sắc mặt của Thư Nhan, vui sướng cười nói: "Thật sao? Cô yên tâm, còn mấy tháng tiền nhà chúng tôi sẽ trả lại toàn bộ cho cô."

TBC

"Hai người nói giỡn à? Lúc trước chúng ta ký hợp đồng, nếu vi phạm cứ dựa theo hợp đồng bồi thường cho tôi là được."

Lần này đến lượt chủ nhà tái mặt, họ tìm hiểu kỹ hợp đồng và hỏi luật sư, luật sư nói rằng hợp đồng rất chuyên nghiệp và rất chi tiết, nếu bên kia muốn kiện họ cũng khó thắng.

"Căn nhà vốn dĩ là của chúng tôi, thu hồi lại cũng hợp ý, cô muốn cướp à?" Bà chủ nhà hoàn toàn xé rách mặt, trực tiếp mắng chửi.

"Hợp đồng đã ký rồi nếu như tôi vi phạm trước, tôi cũng phải bồi thường, bây giờ là hai người vi phạm trước tất nhiên hai người cũng phải bồi thường." Thư Nhan cười: "Nếu như không báo công an, thì giao cho công an xử lý? Nhìn đi rốt cuộc là ai sai? Cảnh sát không xử lý được thì còn có tòa án, dù tôi nghèo nhưng luật sư thì vẫn mời được, vấn đề quan trọng có quan hệ rất lớn, tiêu bao nhiêu không quan trọng, quan trọng tôi chỉ không thích làm quen với hành vi xấu tính đó của hai người."

"Cô trước tiên đừng nóng giận, chúng tôi không có ý gì khác." Chủ nhà hòa giải: "Thật ra nhìn con gái cứ ở nhà không có việc gì làm muốn mở cho nó một cửa hàng, không được thì thôi đi, chúng tôi sẽ tìm một địa chỉ khác."

Thấy Thư Nhan đã rời đi, bà chủ nhà đánh chủ nhà: "Không phải nói muốn lấy lại nhà sao?"

"Vậy thì phải làm sao? Mất tiền? Hơn chín mươi vạn tệ, bà có đủ tiền không?" Ông chủ nhà trừng mắt nhìn bà chủ.

"Vậy phải làm sao?" Bà chủ nhà miễn cưỡng nói. Bà biết rằng cửa hàng cửa Thư Nhan có thể bán được vài ngàn tệ mỗi ngày, kiếm được một tháng ít nhất ba mươi đến bốn mươi ngàn tệ, một vài thời điểm có thể lên đến năm mươi sáu mươi ngàn tệ, bà quan sát rất lâu nếu kết hợp những cái đó con gái vừa nhìn đã biết chắc chắn có thẻ mở: "Nếu không thì nói chuyện với cô ấy, chúng ta bồi thường cho cô ấy năm mươi ngàn, việc kinh doanh của cửa hàng của Thư Nhan không phải ông cũng thấy sao, mất hai ba tháng đã có thể kiếm lại được.

"Nói thì dễ lắm, năm mươi ngàn? Dễ dàng cho người ta như thế?" Chủ nhà luyến tiếc: "Tôi sẽ nghĩ cách."

Thư Nhan quay về tiệm tức không chịu được? Cũng xui xẻo, cô gặp một tên chủ nhà vô liêm sỉ ở Nam Thành hai lần, bà ta ghen tị với công việc làm ăn của cô thì nên nói thẳng cần gì nói phải sắp xếp tương lai của con gái mình? Ăn nói quá khó coi.

Bà chỉ, chủ nhà tìm có việc gì sao?" Cô nhóc không kiên nhẫn vội chạy đến hỏi.

"Không có gì. Tú Tú, chị đi với em một chút." Thư Nhan gọi Trương Tú Tú và kho, thì thầm: "Chủ nhà thấy chúng ta kinh doanh phát đạt nên ghen tị, muốn thu hồi lại mặt tiền."

"Ơ! Vậy phải làm sao bây giờ?" Trương Tú Hoa không ngờ chủ nhà tìm thư Nhan là vì chuyện như thế.

Thư Nhan ngồi trên đống đồ cẩn thận suy nghĩ kế sách, cho dù thế nào cũng phải tìm đường lui cho tốt.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 257: Chương 257



Mặt tiền cửa hàng của riêng cô ấy ban đầu được cho công ty thuê để làm cửa hàng bán trực tiếp. Công ty ngày càng lớn mạnh và mặt tiền cửa hàng đó trở nên nhỏ như, Hồ Thụy Tuyết đã thuê một cửa hàng lớn ở trung tâm mua sắm Nam Thành, bây giờ đã được sửa sang, đường Tây Thành Nam ban đầu vốn dĩ tính sẽ làm một chi nhánh, vì vậy nói với Hồ Thụy Tuyết rằng hãy lấy lại , sửa lại thành một cửa hàng quần áo.

Cô nhân cơ hội này để giải quyết công việc ở đây, công ty cô thực sự rất bận không thể chăm sóc cửa hàng quần áo được, cô nhập hàng mỗi tuần một lần thật sự là mất nhiều hơn được. Hóa ra là cô ấy tiếc việc từ bỏ công việc kinh doanh đầu tiên của mình, bây giờ đây chỉ là lý do để cô ấy từ bỏ.

"Cửa hàng nội y đối diện tôi tính biến nó thành cửa hàng quần áo, đến lúc đó chúng ta dọn qua nhưng mà bây giờ tôi có rất nhiều quầy hàng cửa hàng quần áo không thể tiếp tục kinh doanh được nữa, cho nên bây giờ tôi có hai phương án, cô xem có được không?"

"Tôi?" Trương Hoa Tú nghe thấy Thư Nhan nói, đầu tiên trong lòng hoảng hốt, ngay sau đó cảm giác kế hoạch của Thư Nhan sẽ có lợi cho cô.

"Đúng vậy, phương án thứ nhất là tôi sẽ chuyển hết đồ trong cửa hàng cho cô, cửa hàng trống đối diện, cô tự mình mở cửa hàng rồi làm chủ. Phương án thứ hai là chúng ta hợp tác, tôi sẽ lấy mặt bằng cửa hàng, còn tất cả hàng hóa này sẽ không phải trả tiền. Tương đương với việc tôi trả tiền cho cô quản lý, còn những lần mua sau này sẽ là của cô, còn chúng ta thì mỗi người một nửa." Thư Nhan nói ra kế hoạch đã cân nhắc.

Trương Hoa Tú hít sâu một hơi, cô thật sự không ngờ Thư Ngôn lại đưa ra hai kế hoạch này, bất kể là cái nào cũng khiến cô động lòng.

"Tôi... tôi có thể suy nghĩ chút được không?"

"Đương nhiên, cô về thương lượng cùng trần phi một chút, nếu hai cái phương án cô đều không thích, tôi sẽ tìm người khác." Thư Nhan cũng không tin, cơ hội tốt như vậy, người khác sẽ không cần, xa không nói, chị Linh cũng sẽ chọn cách thứ hai, không cần bỏ ra phân tiền nào cũng được làm chủ, đi đâu để tìm ra được chuyện tốt như thế. .

Sau khi nói chuyện với Trương Tú Hoa, Thư Nhan ngay lập tức gọi cho Hồ Thụy Tuyết và nói với cô ấy về tình hình ở đây, Hồ thụy Tuyết thậm chí còn tức giận hơn cô ấy.

"Tôi sẽ yêu cầu những người từ cửa hàng đồ lót chuyển đến trung tâm thương mại ngay lập tức. Trước tiên, cô hãy để người ta chuyển đồ trong nhà kho sang phía đối diện. Nhân tiện, khi rời đi, cô hủy hết trang phục của mình đi."

Thư Nhan bật cười thành tiếng: "Chắc chắn à."

Động tác của Hồ Thụy Tuyết rất mau, lập tức phái người đem đối diện nội y cửa hàng dọn đi.

TBC

Trần Phi hành động cũng rất nhanh, tìm được một đội người đi tới đối diện để trang trí, giữa cửa hàng đồ lót và cửa hàng quần áo vẫn có điểm khác biệt, nhưng đều là vấn đề nhỏ, Trần Phi nhìn xong cho biết rằng có thể được hoàn thành trong hai hoặc ba ngày.

Trương Hoa Tú buổi tối tan sở về nhà, trên mặt lộ vẻ lo lắng, Trần phi vội vàng hỏi: "Cửa hàng của em xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên chuyển sang phía đối diện?"

"Chủ nhà của chúng em thấy cửa hàng của chúng em làm ăn tốt nên muốn lấy lại và tự mở. Cửa hàng đồ lót đối diện có cổ phần của Thư Nhan. Tình cờ có một bà chủ khác cảm thấy cửa hàng quá nhỏ nên định chuyển đi đến trung tâm mua sắm Nam Thành, vì vậy Thư Nhan đã mở một cửa hàng quần áo."

"vậy cũng khá tốt. Đối với em cũng không khác gì. Cũng giống như đổi chỗ ở." Trần Phi cảm thấy ở đối diện có thể vừa dọn đi làm ăn sẽ không ổn lắm cũng tin rằng nó sẽ tốt dần lên.

"Không phải, Thư Nhan hôm nay đến tìm em nói chút chuyện, em tính bàn bạc với anh xem." Thật ra trong lòng Trương tú hoa đã có chủ ý chỉ là muốn được chắc chắn thôi.

"Có chuyện gì?" Trần Phi cho rằng Thư Nhan không cần trương Hoa Tú nữa: "Nếu không thích làm thì về nhà, mặc dù tiền lương của anh không cao lắm nhưng nuối sống hai người vẫn đủ, em yên tâm anh sẽ cố gắng hơn nữa để cho cả hai có cuộc sống tốt hơn."

"Cái gì thế?" Trương Hoa tú nhìn anh nói: 'Thư Nha nói sức lực có hạn, chuyện ở công ty quá nhiều nên chuyện trong tiệm cũng không rảnh mà lo cho nên cô mới suy nghĩ hai phương án, một là đưa cửa tiêm cho em, cửa hàng đối diện cũng để trống rồi chuyển cho tôi, sau đó em sau đó em tự mở cô ấy trả tất cả chi phí trang trí ở đó, còn em không cần một xu cho quần áo trong cửa hàng, sau này cửa tiệm cô ấy để cho em, cô ấy không nhúng tay vào, tiền kiếm được để lại cho em một nửa."

"Có ý gì?" Trần Phi nhất thời nghe không hiểu.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 258: Chương 258



"Chính là sau này cô ấy không còn nhập hàng, để em nhập hàng. Ai ya! Nói như thế, tương đương với em làm công việc giống như trước, chỉ là thêm một bước nhập hàng, nhưng là em có được một nửa cổ phần của cửa hàng này, cũng tương đương với việc em là chủ cửa hàng này, Thư Nhan về sau chỉ lo lấy chia hoa hồng. Đã hiểu chưa? Anh thấy thế nào?" Trương Hoa Tú nhìn chằm chằm Trần Phi.

"Về lâu dài, cái đầu tiên tốt hơn. Em đã làm quản lý cửa hàng quá lâu. Em biết mọi thứ ngoại trừ việc mua hàng. Em hoàn toàn có khả năng mở cửa hàng của riêng mình. Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn khi em muốn, lại là chủ, trong tương lai kiếm được nhiều hơn hay ít hơn là do em. Ưu điểm thứ hai là em không phải tự bỏ vốn ra, tương đương với việc em lấy một nửa số cổ phần mà không có gì. Tất nhiên, em sẽ có lợi hơn nếu em lấy tăng nhưng chắc chắn sẽ không còn giá trị sau một thời gian dài nữa. Em nghĩ xem, cửa hàng của em bây giờ có thể bán khoảng hai ngàn tệ một ngày. Để tôi tính một nửa lợi nhuận, đó là một ngàn tệ, ba mươi ngàn tệ một tháng, không bao gồm tiền thuê nhà, tiền nước, tiền điện và tiền lương của nhân viên, Thư Nhan có thể kiếm được ít nhất hai mươi ngàn nhân dân tệ. Phí chuyển tiền là bao nhiêu? Có lên đến một trăm ngàn không? Dù sao một trăm ngàn thì ngày tháng sau cũng sẽ kiếm lại được." Trần Phi phân tích nó một cách hợp lý.

"Cửa hàng bọn em triển khai hệ thống hội viên, khách hàng chính là hội viên. Khi chúng tôi chuyển sang phía đối diện và làm sự kiện lớn hơn, khách hàng cũ chắc chắn sẽ theo, việc kinh doanh chắc chắn sẽ không tệ. Chủ nhà cũng ngốc, nhìn việc kinh doanh của người khác còn muốn tự mình làm, muốn tự mình làm thì sao không nghĩ tới, tại sao chúng ta kinh doanh tốt nhất có rất nhiều cửa hàng quần áo trên đường Tây Thành Nam? Còn tốt hơn những người đó?" Trương Hoa Tú lắc đầu thở dài.

Khi lòng ghen tị của con người đạt đến một mức độ nhất định thì rất dễ mất lý trí, lúc này chỉ thấy lợi mà chẳng nghĩ được gì khác.

Nói trắng ra, chính là bị lợi ích trước mắt cuốn đi.

"Vậy chúng ta chuyển qua sao? Cơ hội rất có khó được, vấn đề em đang mang thai, sao nhập hàng được?" Trần Phi vuốt bụng Trương Hoa Tú bụng, không gì quan trong bằng bản thân và con.

Trương Hoa Tú nghe vậy cười: "Em biết, lòng em hiểu rõ, nhưng em chọn cách thứ hai."

"Vì cái gì?"

"Anh có biết trong cửa hàng chúng tôi có bao nhiêu hàng hóa không? Hơn 60. 000 tệ, bao gồm cả tiền bán cửa hàng trống, còn phải trả tiền thuê nhà. Còn linh tinh, còn phải trả 80. 000 tệ. Chúng ta đã vay của chú anh rất nhiều tiền rồi nhưng vẫn chưa trả, thì 80. 000 tệ lấy đâu ra?"

"Có thể mượn thêm một ít của chú tôi." Trần Phi thật sự cảm thấy cơ hội này hiếm có.

TBC

"Thật ra tài chính chỉ là một bộ phận nguyên nhân, thật muốn bàn xuống dưới là quan hệ giữa em và Thư Nhan, có thể phân chia với cô ấy, sở dĩ lựa chọn phương án thứ hai, cũng là muốn cùng cô ấy liên hệ, thời điểm ban đầu em ý tưởng thực ý kiến nông cạn, đi theo Thư Nhan lúc sau mới mắt mắt em đã mở to rất nhiều, em nghĩ cô ấy thực sự không giống nhà quê chút nào, cô ấy thực sự rất lợi hại, em có dự cảm, đi theo cô ấy sẽ không sai." Trương Hoa Tú có loại cảm giác, nếu trực tiếp đem cửa hàng mua lại, về sau không có quan hệ với Thư Nha nhiều nữa, từ từ cách xa, nhưng nếu là mỗi người một nửa, có thể thường xuyên liên hệ, hoặc là sau này tìm Thư Nhan ra chủ ý, việc kinh doanh có thể tốt hơn, đi theo cô ấy chắc chắn không sai.

Những lời này khiến Trần Phi im lặng, anh đã từng tiếp xúc với Thư Nhan , cô quả thực là một người hung hữu khâu hác.

* Hung hữu khâu hác – 胸有丘壑: Trong lòng đã có hình ảnh, ý tưởng cao thâm; giống như đối với sự vật đã có nhận định, giải quyết.

"Em tính thấy tốt là được."

"Ừ, em tính đợi sau khi dọn cửa hàng đi sẽ bồi dưỡng Linh Tỷ, đợi đủ tháng để cô ấy làm cửa hàng trưởng, sao đó lại tuyển thêm một cô bé lúc đi thu tiền nhớ ghi sổ lại là được." Trương Hoa Tú cười.

"Em đừng quên còn nhập hàng, bây giờ em còn đang mang thai sao có thể nhập hàng được?" Trần phi cảm thấy đây mới là vấn đề lớn nhất nơi, bằng không Thư Nhan vì sao muốn bỏ đi cửa hàng này? Một tháng hơn hai mươi ngàn đồng tuột tay sao?

"Em không định lấy hàng đâu." Trương Hoa Tú nhìn với đôi mắt lấp lánh nói: "Ngày mai em sẽ nói chuyện với Thư Nhan để trang trí cửa hàng đối diện đẹp hơn một chút, thay vì tầm trung trở lên em sẽ đi thẳng đến tuyến cao cấp, đến lúc mua được những thứ tốt nhất thì giá sẽ tăng gấp ba, gấp bốn."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 259: Chương 259



Trần Phi hít một hơi hiện tại một bộ đồ mùa xuân của Thư Nhan cũng hơn năm mươi tệ, không rẻ giờ lại tăng gấp ba bốn lần là là một hai trăm thậm chí hơn hai trăm, gần bằng cả tháng tiền lương của người ta, có thể bán được hay không.

Trương Hoa Tú liếc nhìn anh, cô nhận ra điều này từ chị dâu của mình.

Lúc đầu, khi đến làm việc trong cửa hàng của Thư Nhan, cô ấy cũng có ý nghĩ giống như chị dâu của mình. Vẫn kiếm được nhiều tiền, tại sao không bán nó? Cô ấy thực sự không hiểu, phải mất một thời gian dài mới phát hiện ra rằng đây không phải là vấn đề mặc cả mà là vấn đề thể hiện đẳng cấp của cửa hàng. Tiếp theo nữa là chất lượng quần áo, đừng coi khách là đồ ngu, nhất là phụ nữ, họ thông minh hơn bạn nghĩ rất nhiều.

Một điểm nữa là chị dâu mỗi tháng chỉ kiếm được bảy tám nghìn tệ, nhưng nếu đi theo con đường chất lượng cao trước đây, mỗi ngày bán được bảy tám bộ quần áo, một tháng kiếm hàng nghìn tệ một cách dễ dàng.

Đây là điều mà Thư Nhan luôn nói rằng tập trung vào chất lượng hơn là khối lượng.

Sáng sớm hôm sau, Trương Hoa Tú nói với Thư Nhan những gì cô ấy nghĩ, và Thư Nhan vẫn có chút kinh ngạc.

"Thật tốt khi cô có ý tưởng này, cứ làm như lời cô nói, sau đó cửa hàng sẽ được giao cho cô sau này có thể giao cửa hàng cho cô." Có ý tưởng như thế đã rất tốt, chứng tỏ mắt của cô ấy càng ngày càng rộng, càng ngày càng nhìn xa, cửa hàng giao cho cô ấy cũng tốt hơn.

"Tôi sẽ làm việc chăm chỉ." Trương Hoa Tú không giấu được sự phấn khích, cô cũng nghĩ đến việc mở cửa hàng và làm chủ, nhưng cô không ngờ giờ phút này lại đến nhanh như vậy, và cô cũng không cần. đầu tư.

Mặc dù đã biết rất rõ về nhau nhưng Thư Nhan vẫn nhờ luật sư soạn thảo một thỏa thuận, tiểu nhân sau quân tử, hiện tại nói càng rõ ràng, mặt sau quan hệ mới có thể lâu dài, cô không hy vọng sau này vì chút tiền mà cãi nhau rất khó coi.

Công việc kinh doanh tiếp tục có trật tự, vào ngày hôm nay, đột nhiên có hai người mặc đồng phục đi tới, vừa vào cửa, Thư Nhan liền yêu cầu Thư Nhan lấy giấy phép kinh doanh ra xem.

Thư Nhan liếc nhìn bọn họ, rốt cuộc đợi bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng đến.

"Tú Tú, cô đưa giấy phép kinh doanh cho hai vị lãnh đạo, Linh Tỷ, cô đi rót trà, hai vị lãnh đạo xin lỗi, tôi gọi điện thoại." Thư Nhan còn không có đứng dậy chào hỏi, nhưng cô ấy bình tĩnh trong mắt họ.

Trước đây đã đoán chủ nhà không hòa thuận sẽ đến gây rối, dù sao thì cũng là người địa phương, chuyện có liên quan đến chuyện đó, nhưng cô không ngờ rằng điều đó thực sự là đúng với cô dự liệu.

Sau khi nghĩ ra một biện pháp đối phó tốt, tìm người trong cộng đồng, cô đã gọi cảnh sát, và sau đó tìm thấy một nhóm ăn miếng trả miếng. Nếu đang tìm kiếm một nhân vật chính thức thì không cần phải e ngại, cô ấy hiện là một trong những bà chủ của doanh nghiệp hàng trăm triệu, cô ấy thường đi dự một số sự kiện và thực sự quen biết rất nhiều người.

Lúc đầu cô không chịu tham gia hoạt động nào, về sau cảm thấy Hồ Duệ Húc phiền phức không ổn, bản thân vẫn phải gặp một số người.

Sau hai tiếng bíp, bên kia nhấc máy: "Giám đốc Trần, là tôi, Thư Nhan."

Ngay khi Thư Ngôn gọi điện cho giám đốc, hai người đang ngồi trên sô pha, uống nước khoanh chân, liếc nhìn rồi từ từ đặt chân xuống.

Để có thể mở một cửa hàng trên đường Tây Thành Nam phải có một số lý lịch, có vẻ như một người quen biết một chút quan hệ cũng không khó.

Một trong những người lớn tuổi hoảng sợ, lần này anh ta ra ngoài để giúp một người bạn cũ, người bạn nói rằng chủ cửa hàng này đến từ nông thôn, vốn dĩ không có quan hệ, bây giờ nhìn không giống lắm?.

"Không phải nói không có quan hệ." Một người khác ghé vào lỗ tai anh ta nhỏ giọng hỏi.

Hôm nay đồng nghiệp nói anh ta đi theo cùng nhau ra kiểm tra, đi điều tra một chút buôn bán giấy phép, tùy tiện tìm cái hóa đơn phạt, khiến cửa hàng đóng cửa mấy ngày, buổi tối có người mời ăn cơm, loại sự tình này bọn họ thường xuyên làm, lúc ấy không hề nghĩ ngợi nên đồng ý rồi, nhưng hiện tại nhìn bà chủ trong tiệm này căn bản không sợ bọn họ, hay là đá đến ván sắt, nếu là vì cái này được ai phê chuẩn, thì thật là mất nhiều hơn được,

TBC

"Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò. Tất cả các thủ tục của tôi đã được thực hiện một cách chính thức và thường xuyên, vì vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Tôi chỉ muốn hỏi tại sao phải kiểm tra đột ngột thế này? Kiểm tra tại chỗ? Có phải không? Không, hai đồng chí đều rất thân thiện, tôi chỉ là tò mò nên gọi điện thoại hỏi anh, được rồi, được rồi để anh ấy nghe máy." Thư Nhan che điện thoại: "Ai sẽ nghe máy thế?"

Người lớn tuổi hơn đứng lên: "Để tôi."
 
Back
Top Bottom