Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 280: Chương 280



Người ta nghèo khó thì bà cụ lo lắng liệu cô ấy có nhắm vào tiền của Phương Trạch Vũ hay không. Nghe thấy là người ta còn giàu hơn cả Phương Trạch Vũ, bà cụ lại lo lắng liệu cô ấy có thật lòng với Phương Trạch Vũ hay không.

"Năm nay cháu đã ba mươi lăm rồi. Dây dưa lâu không ổn đâu. Nếu như có thể kết hôn thì kết hôn sớm đi." Bà cụ cảm thấy thanh niên thời đại này khác hẳn với thời các cụ ngày xưa. Nào là tuyên bố tự do yêu đương, yêu hoài yêu mãi rồi mất cả tình yêu. Ly hôn cũng nhiều. Nào là theo đuổi tình yêu đích thực. Không thể hiểu nổi. Tóm lại, bà ấy cảm thấy có thể sống yên ổn được là tốt nhất.

"Không vội." Ban đầu, anh tưởng sẽ phải theo đuổi rất lâu, Thư Nhan mới đồng ý. Còn tính đến cả trường hợp nếu như các con không đồng ý, Thư Nhan sẽ không nhận lời anh. Anh đã sẵn sàng cho kháng chiến trường kỳ. Thậm chí đã nghĩ cả tới trường hợp Thư Nhan sẽ đợi các con học xong đại học rồi mới nhận lời anh. Hoàn toàn không thể nào ngờ Thư Nhan lại đồng ý nhanh chóng như thế. Như bây giờ đã quá tốt rồi, không thể hấp tấp được.

Anh không sốt sắng, bà cụ có nóng ruột mấy cũng vô ích. Dù sao chăng nữa, hai người đã thành đôi thì bà cụ phải thay đổi thái độ với Thư Nhan. Không vì điều gì khác, chỉ mong sao cô có thể đối xử tốt với Tiểu Vũ.

Thư Nhan khóa cửa lại chuẩn bị về nhà. Ra ngoài cửa thì gặp được bà cụ.

"Tối nay không ở lại đây à?" Bà cụ cười tít mắt, hỏi.

Thư Nhan ngẩn người. Không ngờ bà cụ lại bắt chuyện với cô.

"Vâng. Bên này còn nhiều đồ đạc chưa dọn dẹp xong. Đợi bọn trẻ được nghỉ là có thể tới ở một thời gian. Căn viện này mát mẻ hơn nhà lầu." Thư Nhan nhoẻn cười đáp lời.

"Chứ còn gì nữa. Thanh niên bây giờ cứ thích ở nhà cao tầng, chứ bà thấy nhà kiểu này vẫn là tốt nhất, đằng trước đằng sau đều có sân, quá rộng rãi."

Bà cụ quan sát Thư Nhan kỹ càng, cô gầy rộc đi so với lần gặp trước, da cũng trắng nhợt đi nhiều. Cô đang mặc một chiếc áo đầm màu hồng phấn, buộc tóc đuôi ngựa và đi đôi xăng đan cao gót. Nếu không biết cô đã sinh con thì chắc chắn sẽ nghĩ cô là gái chưa chồng.

TBC

Ngoại hình không có gì để bới móc. Nếu chỉ dựa vào ngoại hình thì mặt Phương Trạch Vũ còn không xứng với người ta. Tuổi tác? Nghe Tiểu Vũ nói mới hai mươi sáu tuổi. Phương Trạch Vũ thì ba mươi sáu. Cách nhau mười tuổi tròn. Tính ra cũng là nhà gái chịu thiệt. Tiền bạc thì càng không phải nói. Có nhà ở dinh thự Nam Phủ, căn viện ba trăm ba mươi ngàn nói mua là mua liền, còn không buồn chớp mắt. Nghe nói công ty còn rất ăn nên làm ra. Ngẫm nghĩ, ngoài việc có hai đứa con ra thì những khía cạnh khác toàn là Tiểu Vũ không xứng với người ta.

"Bà nội ơi, bà có việc gì không ạ?" Thư Nhan thấy bà cụ cứ nhìn cô chằm chằm, cũng không nói năng gì.

"Hả? Không có gì. Sau này, chúng ta là hàng xóm láng giềng rồi, có thời gian rảnh thì qua nhà bà chơi." Bà cụ nhìn Thư Nhan với vẻ mặt hiền từ.

"Vâng, có thời gian rảnh nhất định sẽ qua chơi." Thư Nhan chào bà cụ rồi ra về.

Bà cụ nghĩ những gì trong đầu thì Thư Nhan không biết, quan trọng nhất là Phương Trạch Vũ nghĩ thế nào. Đừng nói là bà cụ không phải bà nội ruột, ngay cả là bà nội ruột, nếu không chung sống hòa thuận, Thư Nhan cũng sẽ không bắt mình chịu tủi để lấy lòng bà ấy.

Hai đứa trẻ đã về đến nhà, thấy Thư Nhan là lập tức chạy ùa đến hỏi xem đám hoa và hành trồng lúc trưa nay đã sống chưa. Thiên Bảo còn muốn đi tưới nước nhưng đã bị Thư Nhan ngăn lại.

"Trời sắp tối rồi. Sáng mai hãy đi." Thư Nhan vào phòng tắm gội, thay quần áo xong xuôi thì đi ra: "Gần đến thi cuối kỳ rồi. Thanh Thanh chuẩn bị thế nào?"

Thanh Thanh rất chăm học, cô bé đã bắt kịp tiến độ của các bạn cùng lớp chỉ trong thời gian một học kỳ. Hiện tại, thành tích học ba môn chính đều rất khá. Nhất là Ngữ văn, hầu như đều có thể đạt điểm tuyệt đối. Hai môn Ngữ văn và Toán không cần học bồi dưỡng nữa, chỉ còn lại lớp học thêm tiếng Anh. Ngoài ra, còn học cả múa và chơi đàn piano. Nghe giáo viên lớp học ngoại khóa nói, Thanh Thanh rất có năng khiếu với đàn piano, đề nghị Thư Nhan cho nghỉ lớp múa để tập trung học chơi piano.

Nhưng bản thân Thanh Thanh lại thích múa hơn. Thư Nhan không ép buộc cô bé từ bỏ môn múa để chuyên tâm chơi đàn piano. Ai cũng nói sở thích là người giáo viên tốt nhất. Câu này không hề sai. Thế nào là sở thích? Chẳng phải là vì thích nên mới đi học hay sao? Cô bé muốn học gì cứ tự học. Miễn sao có thể kiên trì là Thư Nhan đã thấy vui lắm rồi.

"Đợt trước thi thử, chắc không có vấn đề gì to tát, nhưng con sẽ cố gắng ôn tập." Thanh Thanh đưa bài thi thử lần trước cho Thư Nhan xem. Ngữ văn 98 điểm, tiếng Anh 99 điểm, Toán kém hơn một chút, 95 điểm.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 281: Chương 281



"Tốt. Vậy thì đợi con thi xong, được nghỉ hè sẽ đi chơi xa." Chuyện học hành của Thanh Thanh thực sự không cần Thư Nhan phải quan tâm thái quá.

"Hay quá! Mẹ ơi mình đi đâu chơi thế?" Thiên Bảo háo hức hỏi.

"Ra biển nhé? Các con chưa đi bao giờ." Tầm này đi miền Tây cũng được, nhưng hiện tại vẫn còn rất nhiều nơi chưa xây dựng, thuộc dạng tương đối hoang sơ, có lẽ còn chưa có đường đi nên thôi thì ra biển gần hơn một chút ở mấy ngày.

Tất nhiên, nếu Phương Trạch Vũ có kế hoạch hay ho hơn thì sẽ nghe theo anh.

Được đi chơi xa dĩ nhiên là vui rồi. Nhất là lại chưa thấy biển bao giờ. Hai đứa trẻ sung sướng đến nỗi ngủ rất muộn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Nhan vẫn đang ngủ thì bị Thiên Bảo kéo dậy.

"Sớm như thế này không ngủ mà làm gì?" Thư Nhan liếc nhìn thời gian. Chưa đến năm giờ.

"Mẹ mau dậy đi. Mình phải đi tưới nước cho hoa." Thấy cô định nằm ra, Thiên Bảo vội vàng kéo mẹ lại.

Thư Nhan gào lên khổ sở. Đây rõ ràng là tự cô mua dây buộc mình.

"Không cần phải sớm như thế này chứ hả?" Thư Nhan muốn đàm phán điều kiện với Thiên Bảo.

TBC

"Mẹ, chính mẹ nói là chim dậy sớm mới có sâu ăn mà, nên chúng ta phải dậy sớm một chút. Muộn quá hoa với hành c.h.ế.t khát hết. Mau lên nào, mau lên nào."

Thư Nhan còn lâu mới tin những lời quái quỷ này của cậu bé. Rõ ràng là muốn đi xem hoa thế nào rồi.

"Mẹ ơi, nhanh lên, nhanh lên. Chúng ta muộn đến nơi rồi." Thiên Bảo ăn sáng xong, thấy Thư Nhan vẫn đang ăn thong thả thì sốt ruột.

"Biết rồi, đi thôi." Uống vài hớp hết cốc sữa, cô đưa con đi tưới nước.

Đến đó mới phát hiện ra Phương Trạch Vũ đã thức dậy, đang tập quyền.

"Chú Phương, chú làm gì đấy?" Thằng nhóc ranh ma này thừa biết là Phương Trạch Vũ đang tập quyền, cố tình hỏi như vậy thực ra là muốn chơi thôi.

"Đang rèn luyện sức khỏe. Muốn học không?"

Hai mắt Thiên Bảo loáng cái đã sáng ngời: "Muốn ạ."

"Học cái này vất vả lắm. Cháu có kiên trì được không?" Phương Trạch Vũ cho rằng Thiên Bảo có thể kiên trì được.

"Được ạ. : Thiên Bảo gật như búa bổ.

Thư Nhan đưa mắt nhìn anh, cười bảo: "Anh đừng nghe nó nói tào lao. Chắc chỉ được một ngày là khóc mếu đòi về."

"Mẹ này, mẹ đừng coi thường người khác. Con siêu đẳng lắm đấy." Thiên Bảo không chịu thua.

"Con siêu đẳng thế cơ á. Mẹ chẳng tin đâu." Thư Nhan cố tình nói vậy.

"Đương nhiên, Thiên Bảo siêu đỉnh của chóp. Ngày mai, con sẽ theo chú Phương học đánh quyền."

"Mẹ ghim câu này lại. Không làm được là con ch.ó con."

"Vẫn chưa ăn sáng à, hay là ăn ở chỗ anh một chút đi?" Phương Trạch Vũ nhìn hai đứa bé mà hơi thấp thỏm.

Thư Nhan nhìn thoáng qua bà cụ đứng ở cửa, cười lắc đầu: "Không cần đâu. Nhà em nấu xong rồi. Thanh Thanh, Thiên Bảo, chào bà với cả chú Phương về đi."

"Chào bà ạ, chào chú Phương ạ!" Hai đứa bé vẫy tay với bọn họ rồi theo Thư Nhan về nhà.

Thấy họ đi, bà cụ đi từ trong nhà ra, yêu quý mà nói: "Hai đứa bé được dạy dỗ rất tốt, cũng rất xinh xắn!"

Hôm nay Thư Nhan phải đến công ty, vừa ra khỏi tiểu khu đã thấy xe Phương Trạch Vũ đậu ở đây.

"Chúng ta tiện đường, anh chở em." Phương Trạch Vũ có hơi căng thẳng.

Hôm qua vừa đồng ý làm bạn gái người ta, hôm nay đã từ chối đi chung xe có phải không hay lắm không. Vậy nên cuối cùng Thư Nhan vừa báo cho tài xế một tiếng vừa ngồi thẳng vào ghế phụ lái bên cạnh Phương Trạch Vũ.

"Anh lấy xe công ty anh đến đón em có ổn không?" Sau khi công ty thời trang của họ phát triển hơn, họ đã trang bị rất nhiều xe, nhưng muốn lái cũng phải đăng ký.

"Đây không phải xe của công ty, là xe anh tự mua." Phương Trạch Vũ cho xe chạy, thuần thục lái.

Thư Nhan hơi sửng sốt. Vệ sĩ có lương cao như vậy à? Mua được cả xe riêng?

Phương Trạch Vũ vừa thấy biểu cảm của Thư Nhan là biết cô hiểu nhầm, đáy mắt hiện lên chút ảo não. Là do lần trước anh đã giải thích chưa quá rõ ràng.

"Anh không hề định gạt em, chỉ cảm thấy lúc đó nói vậy thì có hơi cố ý." Lúc đó Phương Trạch Vũ âm thầm theo đuổi Thư Nhan, nói mình tự mở công ty gì đó cứ thấy như cố ý.

Thư Nhan nhìn anh với vẻ ngờ vực.

"Công ty bảo vệ là do anh tự mở, nhân viên có chiến hữu cũ của anh, cũng có vài người từ quân ngũ ra. Thật ra anh không ngờ nó có thể phát triển nhiều đến vậy. Sau khi xuất ngũ, anh đi thăm chiến hữu thấy cuộc sống họ đều không được gọi là ổn định, bèn muốn lập một công ty để giúp họ sống tốt hơn." Phương Trạch Vũ giải thích mong muốn ban đầu của mình cực kỳ nghiêm túc.

"Ý tưởng này của anh rất tuyệt!" Thư Nhan lại không hề thấy Phương Trạch Vũ cố ý gạt mình.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 282: Chương 282



Tâm trạng căng thẳng đã từ từ thả lỏng, Phương Trạch Vũ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thư Nhan: "Con người anh không hút thuốc lá, trừ việc thỉnh thoảng uống vài ly với mấy anh em anh không hề có sở thích gì khác. Tiền anh kiếm được cũng không dùng để làm gì nên anh mang đi mua nhà cửa cả. Căn nhà bên cạnh chỗ anh ở hiện tại với căn nhà bên cạnh nhà em đều là của anh. Nếu em muốn trồng hoa, em có thể trồng ở cả hai sân."

Thư Nhan sợ ngây người. Gì mà 'tiền không dùng để làm gì nên mang đi mua nhà cửa'? Anh có biết hai căn nhà anh mua sau này sẽ có giá trị đến nhường nào không?

"Anh không cần nói em nghe chuyện đó." Cũng đâu có kết hôn, anh khai báo tỉ mỉ thế làm gì.

"Còn nữa, ông bà anh cũng để lại cho anh một căn nhà. Đó cũng là lý do mẹ kế không ưa gì anh. Đó vốn dĩ là một ngôi biệt thự, sau khi chủ sở hữu ban đầu qua đời, phòng ốc bên trong đã được chia lại. Phòng khách lầu dưới lẫn nhà bếp được đổi thành phòng hết, tổng cộng là năm phòng. Lầu trên có sáu phòng, gác lửng đổi thành hai phòng nữa. Phần của ông nội anh là một gác trong đó. Phòng nhỏ, chỉ đặt được một cái giường lớn, ông nội ngủ trên một cái giường thấp, còn anh thì ngủ dưới sàn. Ấn tượng sâu sắc nhất của anh về nó là mỗi buổi tối, anh dậy đi vệ sinh đều sẽ bị đụng đầu." Lúc nói đến đây, trên khuôn mặt Phương Trạch Vũ còn thấp thoáng một niềm hành phúc: "Sau khi kiếm được tiền, anh từ từ mua hết tất cả những phòng còn lại."

"Vậy nên cả căn biệt thự là của anh?" Thư Nhan thán phục lần nữa.

"Ừ, anh cũng mua luôn văn phòng cho thuê ở công ty hiện tại rồi. Lầu hai mươi cũng có một văn phòng như vậy nữa, anh đã cho người khác thuê. Còn... lại thì không có gì nữa." Phương Trạch Vũ kể hết cho Thư Nhan nghe về những bất động sản mình đã mua trong mấy năm nay.

Lúc này thật sự chỉ có thể hình dung Thư Nhan bằng tính từ 'trợn mắt há mồm'. Vốn cô tưởng anh chỉ là một người bình thường, ngờ đâu anh lại thuộc hàng 'thứ thiệt'. Về sau mấy chỗ đó sẽ là tô khoán đó!

"Ba anh có biết anh giàu có vậy không?" Thư Nhan muốn biết thái độ của anh với ba mình.

"Tiền do anh tự kiếm được, liên quan gì đến bọn họ? Dù có nhiều tiền hơn nữa, anh cũng không bao giờ để lại căn nhà được thừa hưởng từ ông bà nội cho bọn họ." Phương Trạch Vũ hiểu sai ý của Thư Nhan, nhưng cũng coi như đã giải thích.

"Trong quan điểm của em, ba mẹ phải yêu thương con cái thì con cái mới có thể hiếu thuận. Ba mẹ em đã dành hết tình yêu thương cho ba anh em kia của em, còn hai chị em em thì như con nhặt được vậy. Bọn em trưởng thành được đều nhờ sự nỗ lực vượt qua số phận. Nói thật thì lúc kết hôn, tụi em coi như đã bị bán một lần. Nhưng mà lời lần trước của ông Hạ kia không sai, tốt xấu gì họ cũng đã nuôi lớn em, em không thể không quan tâm bọn họ. Còn về ba anh em kia thì sau này em muốn làm gì thì làm, không ai được nói em không phải." Thư Nhan nói thẳng với Phương Trạch Vũ.

"Ừ, em nói đúng. Đợi sau này bọn họ lớn tuổi rồi, mỗi khi lễ, tết đến em cứ hoàn thành theo bổn phận cơ bản là được."

TBC

Được, nếu đã nhất trí thì vấn đề được giải quyết rồi.

"Anh hay đi Hàng Thành là vì bên đó có nghiệp vụ à?" Nghiệp vụ bảo vệ phát triển đến cả Hàng Thành à, quy mô của công ty cũng lớn thật.

"Bên đó có một công ty con, do một chiến hữu của anh quản lý. Trừ chỗ đó ra Bắc Kinh và Quảng Châu cũng có. Năm nay anh tính lập một công ty con ở Seoul."

"Vậy bây giờ cấp dưới công ty anh còn bao nhiêu người?" Hàng Thành, Bắc Kinh rồi cả Quảng Châu, tại những thành phố quan trọng nào cũng có công ty con, so ra còn lợi hại hơn cả Nhan Tuyết bọn họ.

"Tổng cộng chắc hơn nghìn người." Đã mấy ngày Phương Trạch Vũ không đi làm, không biết lượng người cụ thể.

Hơn một nghìn người? Công ty vệ sĩ mà có nhiều người vậy thì thật sự rất lớn. Một công ty vệ sĩ lại lớn như vậy, ZF có cho phép không?

Hai người vừa đi vừa nói, bất giác đã đến công ty. Phương Trạch Vũ hơi do dự rồi nói Thư Nhan đi vào trước.

"Sao vậy, em không được để ai thấy à?" Thư Nhan nhíu mày hỏi.

"Không phải, là anh."

Thư Nhan liếc lấy anh một cái, vươn tay ra khoác lên tay Phương Trạch Vũ: "Chúng ta yêu nhau đàng hoàng, có gì mà không dám để người ta thấy? Đi thôi."

Tai Phương Trạch Vũ đỏ hết lên. Đây là lần đầu anh tiếp xúc gần như vậy với phụ nữ, mùi hương từ Thư Nhan vẫn còn quấn quanh chóp mũi anh. Cả người anh cứng đờ.

Thư Nhan kéo nhẹ cánh tay Phương Trạch Vũ, nhíu mày hỏi: "Anh cao bao nhiêu?"

Sau khi gầy đi, bề ngoài cơ thể này thanh tú hơn chính cô một ít, tình trạng da dẻ cực kỳ ổn định, chỉ là chiều cao đã giảm đi nhiều. Bản thân cô cao 1m65, mà cơ thể này chỉ có 1m58. Đừng thấy nó chỉ kém có 7cm mà nhầm, hai bên khác nhau một trời một vực.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 283: Chương 283



"1m82." Phương Trạch Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Thư Nhan, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi đột nhiên nói: "Không sao, anh thích phụ nữ thấp một chút."

Thư Nhan hất thẳng tay anh ra, mang giày cao gót đi nghe 'cộp, cộp'.

Phương Trạch Vũ đứng như trời trồng ra đó, mãi không rõ mình đã nói sai điều gì. Lúc anh đuổi tới nơi, Thư Nhan đã đi vào thang máy. Anh đi thẫn thờ vào công ty, đụng phải Mao Vệ Bình cũng không phát hiện.

"Sao thế này? Thất hồn lạc phách hả?" Mao Vệ Bình lo lắng nhìn Phương Trạch Vũ.

TBC

"Hình như tôi đã nói sai rồi." Phương Trạch Vũ hồi hồn lại.

"Gì cơ?"

"Tôi nói với Thư Nhan tôi thích phụ nữ thấp một chút. Vậy không ổn à? Tôi chỉ muốn nói tôi thích cô ấy như vậy thôi." Phương Trạch Vũ nhíu mày.

Mao Vệ Bình liếc anh: "Anh à, tôi gọi cậu là anh luôn đó! Phụ nữ mà hỏi chuyện như vậy tức là cô ấy sợ cậu để ý đến chiều cao mình, vậy thì cậu cứ nói thẳng là anh thích em vậy không phải được rồi sao? Còn nói tôi thích người thấp. Có phải là cậu chưa quỳ bàn giặt bao giờ đúng không?"

"Tôi chưa quỳ bao giờ, xem ra cậu hay quỳ rồi." Phương Trạch Vũ nhìn Vệ Bình với vẻ 'đàng trên'.

"A, xem ra cậu không cần tôi nghĩ kế giúp rồi!" Đột nhiên, Mao Vệ Bình lại nhìn Phương Trạch Vũ với vẻ khiếp sợ: "Không đúng, quan hệ của hai người tốt đến vậy từ khi nào?"

"Tôi chưa kể à? Nhan Nhan đồng ý làm bạn gái tôi rồi." Lúc nói câu này, Phương Trạch Vũ không kìm được vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt.

"Người anh em à, cậu được lắm nha, tốc độ thần tốc như vậy!" Mao Vệ Bình sợ ngây ra. Anh ấy nghĩ xong cảnh tượng theo đuổi vợ đầy nước mắt của Phương Trạch Vũ rồi, sao bây giờ họ đã yêu nhau thế?

"Nhan Nhan nói tuổi tác chúng tôi không còn nhỏ nữa, cũng trải qua nhiều chuyện rồi, không cần phải chơi trò anh đuổi tôi theo. Khó lắm mới gặp được người tâm đầu ý hợp, nên thẳng thắn, dũng cảm chút." Phương Trạch Vũ mừng đến mức trông như một gã khờ.

Mao Vệ Bình thấy mà đau răng, da gà nổi đầy người.

"Được rồi được rồi, đừng khoe khoang nữa. Cậu về thì mua bó hoa nói xin lỗi với cô ấy đi. Phụ nữ nào cũng thích hoa, tuyệt đối đừng có nhắc lại chữ 'thấp' đó, nhất định phải nói anh thích em như vậy!" Mao Vệ Bình nghĩ kế.

Thật ra thì Thư Nhan hầm hừ đi lên lầu chứ cũng không giận, chỉ là cô cố ý tỏ vẻ với Phương Trạch Vũ vậy thôi.

"Hôm nay tâm trạng tốt à?" Hồ Thụy Tuyết vừa hay bắt gặp Thư Nhan mặt đỏ lừ lừ, bèn cười hỏi một câu.

"Tớ hẹn hò rồi."

"Khụ khụ..." Hồ Thụy Tuyết đang uống nước tức thì bị sặc: "Cậu vừa nói gì?"

"Tớ nói tớ đang hẹn hò."

"Với Phương Trạch Vũ kia hả?" Hồ Thụy Tuyết lập tức mất bình tĩnh: "Không phải mới chỉ tiếp xúc gần đây thôi sao? Sao đã yêu nhau rồi?

"Thời gian tiếp xúc của bọn tớ nhiều hơn cậu tưởng tượng đấy. Nói thế nào nhỉ? Thật ra tớ rất có hảo cảm với anh ấy, nhưng cả hai bọn tớ đều có phần cố kỵ nên chưa bày tỏ. Tiếp xúc từ từ với anh ấy thì tớ thấy anh ấy rất tạo cảm giác an toàn, tớ thấy đi cùng anh ấy rất yên bình. Đây là người đầu tiên tạo cho tớ cảm giác yên tâm như thế trong rất nhiều người đàn ông tớ từng qua lại, nên tớ muốn thử xem sao."

Hồ Thuỵ Tuyết bèn gật đầu: "Bản thân cậu thấy ổn là được. Tớ nhớ cậu từng nói anh ta làm việc ngay dưới lầu. Công ty nào thế? Có cần tớ nhờ người kiểm tra chút không?"

"Không cần đâu. Công ty là do anh ấy tự mở. Tớ cảm thấy không cần kiểm tra, muốn biết gì tớ sẽ tự hỏi anh ấy, để anh ấy tự nói cho tớ biết. Tương tự, anh ấy muốn biết gì cũng có thể hỏi mình, không gì là không nói được." Đây chính là sự tin tưởng cơ bản nhất.

Nếu hai người đều nghĩ như vậy thì thật hiếm có, nhất là khi Thư Nhan còn có hai đứa con. Nếu Phương Trạch Vũ có thể nói tất cả mà không giấu giếm, thì chỉ bằng chút chuyện đó thôi, Hồ Thụy Tuyết cảm thấy anh phù hợp.

"Vậy sao trưa nay rảnh rỗi chúng ta không đi ăn chung một bữa nhỉ?" Hồ Thụy Tuyết cười hỏi.

"Để hôm khác đi! Đến lúc đó tớ bảo anh ấy mời cậu ăn cơm, chính thức giới thiệu anh ấy với cậu."

Tan làm, Thư Nhan đi xuống nhà xe đã thấy Phương Trạch Vũ cầm một bó hồng đứng đó đợi cô.

Phương Trạch Vũ to con mà cầm bó hồng khiến người ta thấy rất quái dị. Thư Nhan vô thức thấy muốn cười.

"Là ai hiến kế cho anh vậy?

"Này là để xin lỗi chuyện ban sáng. Thật ra anh muốn nói em thích em thế này... Không phải, ý là em có thế nào anh cũng thích. Cũng không phải, chỉ là, anh... anh thích em!"

Dáng vẻ này của anh khiến Thư Nhan vui đến bật cười, vươn tay qua nhận lấy hoa: "Em hiểu ý anh rồi, đi thôi, đưa em về nhà đi."

Thanh Thanh sắp phải thi cuối kỳ rồi, sau khi lần thi này kết thúc, cô bé đi học lại là thành học sinh cấp hai rồi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 284: Chương 284



Thiên Bảo thì không giống vậy, nhà trẻ của cậu bé không có nghỉ đông, nghỉ hè, mà đóng học phí cả một năm, muốn nghỉ thì cứ xin phép, so ra tương đối rộng rãi hơn nhiều.

Phương Trạch Vũ vẫn nhớ chuyện Thư Nhan nói nghỉ hè sẽ cùng ra ngoài chơi. Mấy hôm nay anh vẫn luôn muốn đi đâu đó, vốn là định ra nước ngoài, nhưng Thư Nhan lại bảo đợi Thiên Bảo lớn hơn chút nữa rồi đi chung, trong nước thì anh nghĩ có thể đi thảo nguyên một chuyến.

"Trước đây anh từng ở đó mấy năm, quen thuộc địa điểm, anh cũng biết cưỡi ngựa nữa. Đến lúc đó anh có thể dẫn các em ra ngoài chơi. Người dân bên đó ai cũng nhiệt tình, không thiếu các hoạt động."

Thật ra thì Thư Nhan định đi nơi gần biển, nhưng thảo nguyên cũng được. Trước kia cô từng cân nhắc, chỉ là bây giờ ở đó hơi lộn xộn, cô sợ sẽ không an toàn. Nếu Phương Trạch Vũ đã nói như vậy thì hẳn không có vấn đề, đã vậy thì tháng bảy đi thảo nguyên, tháng tám đến ven biển.

Hai đứa bé tan học về, Thư Nhan nói: "Có thể là hành trình của chúng ta sẽ thay đổi. Chúng ta đi thảo nguyên trước, đợi tháng tám lại đi ngắm biển được không?"

"Tháng này đi thảo nguyên, tháng sau đi ngắm biển ạ?" Thanh Thanh và Thiên Bảo vui mừng nhìn Thư Nhan. Đối với những đứa bé, chúng đều rất thích cả hai nơi này.

"Phải. Nhưng mà ba người chúng ta đi không thì hơi không an toàn, đến lúc đó chú Phương sẽ đi cùng chúng ta." Thư Nhan thử quan sát biểu cảm hai đứa bé.

"Dạ được! Chú Phương đi cùng chúng ta sẽ không sợ người xấu!" Thiên Bảo lập tức hưởng ứng.

Thanh Thanh cũng không hề phản đối. Cô bé vẫn còn nhớ cảnh đi tàu từ Tây Thành đến Nam Thành cùng mẹ. Dọc đường đi, họ cực kỳ lo sợ, mẹ còn không dám ngủ, cứ phải theo sát cô bé và em trai. Nếu có chú Phương đi cùng, mẹ sẽ không sợ phải không?

Ngày mai Thanh Thanh còn phải đến trường ngày cuối, dọn dẹp này nọ, dù thế nào cũng phải sau năm tây họ mới xuất phát được.

Tắm xong, Thư Nhan đắp mặt ngồi trên sô pha phòng khách, thỉnh thoảng lại xem điện thoạt. Nghe thấy tiếng chuông, khóe môi cô hơi nhếch lên, lập tức nhận lấy.

"Nhan Nhan, là anh đây."

TBC

"Anh ba?" Nghe thấy tiếng Thư Kiến Dương, Thư Nhan ngẩn ra. Anh ấy rất hiếm khi gọi điện cho cô trễ như thế, có chuyện gì anh ấy đều gọi ban ngày: "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Mẹ em ngã bệnh rồi, nói là đau bụng, anh đã giúp xếp cho bà ta vào bệnh viện tốt nhất Tây Thành. Bác sĩ không tìm ra gì cả, nhưng bà ta vẫn kêu đau, cứ khăng khăng nói mình mắc bệnh hiểm nghèo phải đến Bắc Kinh chữa trị. Bà ta khóc lóc muốn anh gọi điện thoại cho em, nhưng anh chưa gọi, giờ về nhà rồi mới gọi này." Thư Kiến Dương xoa xoa huyệt Thái Dương. Có ba mẹ như vậy, anh ấy thật sự đau lòng thay em họ.

"Bà ta bị bệnh thật hay là giả vờ?" Thư Nhan không thể không nghi ngờ.

"Anh thấy không giống như giả vờ, hình như là đau thật, so với lần trước gặp thì người gầy đi trông thấy, sắc mặt nhợt nhạt. Nếu không... anh cũng sẽ không gọi cho em." Thư Kiến Dương nhíu mày: "Nhưng bác sĩ vẫn chưa kiểm tra ra gì hết, chỉ là dáng vẻ kia của mẹ em... đến cả bác sĩ nhìn cũng thấy sợ, cũng nói để bà ta đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh xem thử."

Nói cách khác, là bị bệnh thật, nhưng lại kiểm tra không ra bệnh gì.

"Vậy thì cứ đi kiểm tra, ba tên con trai của bà ta là hàng trưng bày à, sao phải gọi cho em?" Nếu bà ta bị bệnh thật, ba người con trai không có tiền thì chắc chắn Thư Nhan sẽ xì tiền ra, nhưng bây giờ bác sĩ chưa kiểm tra được gì hết, bà ta đã muốn cô qua đó. Vậy là sao? Gặp chuyện tốt là tìm con trai, còn vừa gặp vấn đề thì mới nhớ đến đứa con gái đã bị bọn họ bán đi từ lâu này à?

Thư Nhan không sợ bỏ tiền, thật, đối với cô mà nói, bây giờ mười vạn, hai mươi vạn thật sự không thành vấn đề, mà vấn đề là thái độ của ba mẹ nguyên thân này khiến cô khó chịu.

"Anh nói với bọn họ, để anh đưa bà ta đến Bắc Kinh khám bệnh, trong nhà có bao nhiêu tiền thì cứ dùng trước, nếu không đủ thật thì anh bỏ thêm vào. Anh có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu được à? Kết quả bà ta sống c.h.ế.t không chịu, nói là phải gọi em về, còn bảo gì mà xem bói thầy bảo em phải về, em về rồi bà ta sẽ khỏe lại. Nếu em không về, bà ta c.h.ế.t thì lỗi là do em. Đây còn không phải cố tình à!"

Thư Nhan liếc mắt, cười nhạt: "Còn nói được những lời đó thì chứng tỏ bệnh vẫn chưa nghiêm trọng."

Bệnh gì mà cần phải đến cô về xem, lại còn kéo luôn cả đoán mệnh gì đó vào, cũng đủ để chặn họng người ta đấy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 285: Chương 285



"Anh ba, anh nói thẳng với bọn họ giúp em đi. Em sẽ không bao giờ quay về. Không phải bà ta hay nói nuôi con trai để sau nó lo lại cho mình sao? Bây giờ bà ta bệnh, mấy đứa con trai không ra mặt, bà ta lại tìm tới một cô con gái đã bị bọn họ bán đi từ lâu là có ý gì?" Thư Nhan thật sự cảm thấy bi ai thay nguyên thân. Ba mẹ gì mà thế này vậy?

Thư Kiến Dương cũng hiểu gia đình thím hai làm việc không hợp lý: "Anh biết nên xử lý thế nào rồi, bên em đừng lo, có kết quả anh sẽ gọi cho em."

TBC

"Dạ, vậy lại phiền đến anh ba rồi." Thư Nhan ngại ngùng bảo.

"Khách sáo với anh làm gì. Bây giờ anh cũng không biết mình đang giúp em hay hại em nữa. Đôi khi anh ngẫm lại thì thấy nếu chúng ta không liên lạc với nhau, em bình an sống cuộc sống của mình ở ngoài, không biết chuyện tệ hại đó ở nhà cũ thì có thể lại tốt hơn." Thư Kiến Dương do dự mãi mới gọi cuộc gọi này.

Thư Nhan hơi trầm mặc: "Anh không sai, là em đã làm khó anh rồi."

Thư Kiến Dương thì có lỗi gì chứ, bị kẹp giữa hai mẹ con cô, nói thì sợ mang buồn phiền đến Thư Nhan, không nói lại sợ sẽ xảy ra chuyện gì thật, rồi về sau Thư Nhan hối hận.

Bên trong bệnh viện tốt nhất Tây Thành, Lâm Tử Hương hừ hừ trở mình: "Con nói xem Thư Kiến Dương có gọi điện thoại cho Thư Nhan không?"

"Mẹ cũng đau thành thế này rồi, anh ta có thể không gọi sao?" Thư Kiến Bân ngồi trên băng ghế, bắt tréo hai chân, nói với vẻ đầy tự tin.

"Cũng chưa chắc. Người chị này của anh, từ sau khi ly hôn cứ như biến thành người khác, cứng rắn lắm." Vợ Thư Kiến Bân, Ngô Tiên Phượng ôm con, nói với vẻ thấy kỳ quặc.

"Tôi đã đau đến vậy rồi mà nó còn không về nữa à? Chắc chắn nó sẽ về. Lần này nó phải về, nếu không tôi sẽ lột da nó ra!" Nhắc đến Thư Nhan, Lâm Tử Hương lập tức nghiến răng nghiến lợi.

"Mẹ, mẹ, mẹ ơi, Thư Kiến Dương đến rồi!" Tên con trai thứ hai, Thư Kiến Phi đang canh ở cửa chạy vào.

"Ôi trời ơi, bụng của tôi đau quá mà! Bác sĩ ơi, bụng tôi đau c.h.ế.t mất!"

Thư Kiến Dương vừa vào đã thấy Lâm Tử Hương nằm đó, mặt tái nhợt, bèn nhíu mày: "Bệnh nhân đau vậy rồi có thể cho chút thuốc giảm đau trước không?"

"Đã uống rồi, không thể uống thêm nữa."

Bác sĩ đến thăm bệnh theo thường lệ, ấn vào bụng của Lâm Tử Hương, sau đó cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để bà ta chịu đựng.

"Cháu đã gọi cho Thư Nhan chưa? Nó nói như thế nào?" Thư Hữu Phúc hỏi Thư Kiến Dương với vẻ nóng nảy.

"Tôi đã gọi điện rồi." Thư Kiến Dương nhìn mấy người trong phòng, hai mắt sáng lên, thản nhiên trả lời: "Thư Nhan bảo từ khi em ấy bắt đầu hiểu chuyện, chú và thím hai luôn nói với em ấy là nuôi con trai mới lo được về già, còn con gái là con của người khác. Bây giờ em ấy lập gia đình từ lâu rồi, là con của người khác rồi. Nay hai người ngã bệnh, vậy chẳng phải đã đến lúc ba người con trai của hai người phát huy tác dụng sao? Mọi người muốn đến thủ đô, bên con có xe đưa giúp mọi người qua. Dù là tốn bao tiền, em ấy vẫn sẽ chia đều với ba anh em."

"Nó, nó đang muốn tôi c.h.ế.t phải không!" Lâm Tử Hương ôm bụng lăn qua lộn lại trên giường: "Tôi không sống nữa! Tôi đã bị bệnh nặng thế này, vậy mà phận con gái như nó lại không về liếc lấy tôi một cái. Có phải nó đợi tôi nhắm mắt rồi mới về không!"

"Tôi thấy bây giờ sức khỏe thím rất tốt, chắc chắn không thể c.h.ế.t ngay được. Thím muốn đến thủ đô thì tôi sẽ đưa ngay thím đi. Hôm nay thím không đi thì tôi không theo nữa. Tôi cũng ủng hộ Thư Nhan. Thím có ba người con trai, thím nuôi chúng lớn như hầu tổ tông ấy, bây giờ có chuyện thím không tìm tụi nó mà hỏi một cô con gái đã được gả đi xa là thế nào?" Phóng mắt ra thật xa cũng chưa từng nghe thấy chuyện như vậy.

"Chẳng phải con gái cũng do ba mẹ sinh ra, rồi ba mẹ nuôi lớn sao? Không phải ai cũng nói nam nữ bình đẳng, con trai con gái như nhau, sao lại đổ chuyện hết lên chúng con rồi!" Ngô Tiên Phượng nhảy ra.

"Phải đó! Tôi đã hỏi rồi, cảnh sát nói con gái phải cùng chăm sóc ba mẹ về già với con trai. Nếu nó không nuôi chúng tôi vậy là nó phạm pháp, chúng tôi có thể tố cáo nó!" Lâm Tử Hương ngồi dậy từ giường bệnh.

Thư Kiến Dương có phần giận dữ.

"Nhưng hai người phải đối đãi công bằng giữa con trai và con gái mới được! Mấy người muốn con gái lo cho mình về già cũng được thôi, nhưng tài sản trong nhà cần chia đều. Tiền cưới vợ lẫn xây nhà cho ba đứa con trai này của hai người là từ đâu ra? Đừng tưởng người khác không biết. Hai người thì có thể kiếm được bao tiền chứ? Chú thím lấy tiền bán con gái để cưới vợ cho ba con trai, lại lấy tiền từ con gái xa nhà cho ba con trai, bây giờ còn kêu con gái chu cấp về già. Trên đời này có cái lý nào lại thế không? Thím cứ đi tố đi, xem pháp viện có trực tiếp yêu cầu hai người chia nhà lại cho mấy người Thư Nhan không. Muốn mất mặt thì cứ làm, nhưng mất mặt hai người thôi không sao, chứ mất đến mặt nhà họ Thư thì ông nội có thể đánh c.h.ế.t hai người đấy!"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 286: Chương 286



Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương liếc nhau. Ông cụ nhà là một người rất trọng mặt mũi, nếu bọn họ thật sự làm ra chuyện mất mặt nhà họ Thư, ông cụ thật sự có thể cầm gậy chống mà đánh bọn họ.

"Anh đừng có hù tôi! Bây giờ anh làm ông chủ rồi thì ngon hả? Có người nào nói chuyện với trưởng bối như anh không?" Thư Kiến Bân đã không vừa mắt Thư Kiến Dương không phải một, hai ngày nay: "Không phải chính nhờ Thư Nhan anh mới kiếm được tiền sao? Không có chị ấy, anh lấy đâu ra tiền kinh doanh, còn mua cả nhà lớn rồi xe cộ. Những thứ đó vốn dĩ phải là của tôi!"

Thư Kiến Dương nhìn về phía Thư Kiến Bân, cười như không, cuối cùng nói hết lời trong lòng ra. Đúng là không dễ mà!

"Bó tay rồi, Thư Nhan chỉ nhận người anh là tôi đây thôi. Ai bảo anh em ruột thịt của con bé không phải người chứ. Tôi là người có tiền đấy, còn có thể nữa, chú có thể bắt tôi làm gì nào? Bây giờ tôi nói ra vậy đấy, sau này các người vào thành phố rồi cũng đừng tìm tôi, có tìm ông nội cũng vô dụng. Các người không tin thì cứ thử!" Thư Kiến Dương nhìn bọn họ với ánh mắt sắc lạnh. Ngay lập tức, ai trong số này cũng rụt cổ lại, không dám đối diện với anh ấy.

TBC

Bây giờ anh ấy đổi nghề sang kinh doanh, ngào nào cũng tây trăng thẳm thớm, dáng vẻ toàn như ông chủ, dọa đến mức bọn họ quên luôn trước kia anh ấy từng làm nghề gì.

Bất kể là trước kia hay hiện tại, đám anh em cấp dưới kia của Thư Kiến Dương cũng không phải hiền lành, chưa kể vì có tiền nên anh ấy đã làm quen với rất nhiều nhân vật có mặt mũi. Bây giờ anh ấy về thôn đến cán bộ nôn thôn cũng phải mời anh ấy ăn cơm, còn mấy cán bộ ở thôn thì càng khỏi phải nói. Sang năm là nhiệm kỳ mới, đã có người đề nghị bầu cả ba Thư Kiến Dương làm thôn trưởng, cũng có rất nhiều người phụ họa.

Con người chính là vậy đấy, lúc bạn chưa là gì cả, dù bạn có làm tốt thế nào người khác cũng không quan tâm. Khi bạn công thành danh toại rồi, bạn có thế nào đi nữa người ta cũng chào đón bạn. Gì mà người nhà quê thì chất phác? Người nông thôn là kiểu khôn khéo nhất, chưa kể bình thường họ sẽ tính toán chi li vì một số chuyện nhỏ.

Như Thư Kiến Dương vậy, bây giờ đã thành ông chủ lớn rồi, việc trước đây anh ấy làm trở thành anh ấy có bản lĩnh, bây giờ đến cả ông nội và ba anh ấy cũng không bắt anh ấy làm tiểu bối nữa, quyền hành trong nhà của anh ấy đã sớm vượt qua anh cả, thậm chí ông cụ và ba anh ấy còn thương lượng với anh ấy một số việc, nghe theo quyết định của anh ấy.

Thư Kiến Dương mạnh mẽ, cứng rắn như vậy, cả nhà Thư Hữu Phúc cũng hết cách.

Đợi hết mấy ngày, đừng nói là Thư Nhan, đến cả Thư Kiến Dương cũng chẳng thấy đâu. Tiền cọc đã đóng trước đó cũng sạch sẽ từ lâu, họ bị giục thêm phí rất nhiều lần. Không còn cách nào khác, bọn họ đành làm thủ tục xuất viện về nhà.

Dọc đường đi, Thư Hữu Phúc không ngừng mắng Lâm Tử Hương: "Bà nghĩ ra cái ý ngu ngốc gì vậy, không gạt được người về còn bỏ không một khoản tiền thuốc men!"

"Ông tưởng tôi sướng lắm à? Tôi cũng nhịn đói biết lâu, người gầy đi nhiều thế này, còn uống đủ thứ thuốc vậy!" Nghĩ đến Thư Nhan, Lâm Tử Hương lại nghiến răng nghiến lợi: "Đúng như Tiểu Phượng nói đấy, sau khi ly hôn con bé kia cứ như biến thành một người khác vậy. Trước đây tôi chỉ cần hơi đau đầu chút thôi là nó đã cuống cuồng trở về, bây giờ tôi sắp c.h.ế.t rồi nó cũng không quay lại, có phải căn bản Thư Kiến Dương không gọi nó không?"

"Này thì ai mà biết, chúng ta cũng không thấy anh ta gọi điện thoại." Thư Kiến Bân nghĩ có thể có khả năng này thật: "Mẹ, mẹ nghĩ xem liệu có thể là Thư Kiến Dương đã ... chị con không..." Anh ta làm động tác cắt cổ.

Lâm Tử Hương giật mình: "Không thể nào! Lần trước ba con té ngã, chị con còn gửi về một nghìn đồng!"

"Đó là Thư Kiến Dương đưa, ai biết có phải chị con bảo anh ta chuyển giúp thật không." Thư Kiến Bân càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng: "Mọi người nghĩ xem, chị con là người thế nào? Trước mặt anh rể, chị còn không dám lớn tiếng nữa là, sao dám tìm người chụp ảnh huy h.i.ế.p anh ấy ly hôn, rồi bắt anh ấy chia căn nhà nữa. Anh rể nói mỗi tiền mặt không đã một trăm sáu mươi vạn, chưa kể còn nhiều nhà như vậy, ít ra phải hơn hai triệu. Một khoản tiền lớn như thế, ba mẹ không động lòng à?"

Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương liếc nhau, Ngô Tiên Phượng ở bên cạnh đảo tròn mắt, đột nhiên vỗ đùi: "Ôi trời ơi, chị chồng của em ơi. Ôi, chị c.h.ế.t thảm quá!"

"Báo cảnh sát, chúng ta phải mau báo cảnh sát!"

Lúc nhìn thấy cảnh sát, Thư Kiến Dương có hơi sửng sốt. Từ sau khi nghe lời Thư Nhan rồi chuyển sang làm việc đàng hoàng, anh ấy đã xử lý sạch sẽ mọi chuyện trước đây rồi, hẳn phải không có vấn đề gì cả.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 287: Chương 287



"Chào anh, xin hỏi anh là anh Thư Kiến Dương phải không?"

"Là tôi ạ, xin hỏi có chuyện gì không ạ?" Thư Kiến Dương nhiệt tình mời hai người cảnh sát ngồi xuống, lại bảo thư ký đi rót nước.

TBC

"Không cần đâu. Chúng tôi nhận được tố cáo nói anh có liên quan đến một vụ án mạng, mời anh theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến."

Án mạng? Thư Kiến Dương lập tức ngẩn ra. Tuy là trước đó anh ấy có làm chuyện bất hợp pháp, nhưng trước nay lại chưa từng g.i.ế.c người, sao anh ấy có thể liên quan đến án mạng chứ?

"Được, vậy xin cho tôi mấy phút. Phía công ty tôi có rất nhiều chuyện, tôi phải đi thông báo đã." Thư Kiến Dương cực kỳ phối hợp. Nhân lúc này, anh ấy gọi điện thoại cho cấp dưới: "Lão Hầu, cậu nói thật với anh đi, gần đây cậu có phạm tội gì không?"

"Không có đâu ạ! Em luôn nghe theo lời anh, tới giờ vẫn chưa đụng đến bài bạc. Sao thế ạ?"

"Vừa có cảnh sát đến tìm anh, nói anh có liên quan đến một án mạng. Bên anh thật sự không thành vấn đề, có phải bên cậu có ai phạm tôi nên cảnh sát điều tra đến chỗ anh không? Còn nữa, cậu lập tức tìm một luật sư tốt nhất đi!" Thư Kiến Dương lập tức dặn dò đàng hoàng, lại theo cảnh sát đến đồn.

Lúc nhìn thấy cả nhà Thư Hữu Phúc ở đồn cảnh sát, Thư Kiến Dương hoàn toàn không còn gì để nói.

"Người báo án là bọn họ?"

"Thư Kiến Dương, có phải anh thấy tiền thì nổi m.á.u tham rồi g.i.ế.c chị tôi rồi không? Chị tôi thật là đáng thương, không biết xác chị ấy đã đi đâu rồi nữa! Còn cả hai đứa bé, có phải anh cũng g.i.ế.c chúng rồi không?" Nhìn thấy Thư Kiến Dương, Thư Kiến Bân tức giận hỏi.

Thư Kiến Dương hít sâu một hơi, tránh để bản thân ném một cái tát đến: "Đồng chí cảnh sát, tôi cảm thấy cần phải giải thích chuyện này rõ ràng."

"Được, vậy anh theo chúng tôi vào trong rồi từ từ nói!" Án mạng, còn là ba vụ, dù gì cũng phải để anh ấy có thời gian từ từ giãi bày.

"Những người báo án ngoài kia là chú và thím hai tôi, chắc là bọn họ nói tôi g.i.ế.c em họ Thư Nhan của tôi phải không? Đúng là biết tưởng tượng thật, sao họ không đi làm phim luôn đi? Đúng là phí tài!" Thư Kiến Dương hừ khẽ.

"Vậy là em gái của anh còn sống?" Cảnh sát thẩm vấn lập tức nhận ra ẩn ý trong lời Thư Kiến Dương.

"Tất nhiên em gái họ tôi còn sống rồi! Mấy thứ như hộ khẩu đều có thể tra được. Chủ yếu là vì chú, thím hai tôi cực kỳ trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã đối xử không tốt với em gái họ, không cho con bé đến trường, còn bắt con bé làm những việc nặng nhọc nhất trong nhà, đến cơm cũng không cho ăn no. Đợi khi con bé trưởng thành rồi, họ chẳng thèm chọn người, xem gia thế cho đàng hoàng nữa, chỉ cần bên kia ra nổi lễ hỏi thì họ gả con ngay. Năm ngoái chồng của em họ tôi ngoại tình, con bé đã gọi tôi nhờ giúp tìm chứng cứ, sau đó ly hôn với cậu ta. Chồng con bé vốn làm kinh doanh, còn rất giàu có, ly hôn rồi thì cho con bé một khoản tiền." Thư Kiến Dương tóm tắt một lần, nhưng cảnh sát chưa kịp hỏi kỹ anh ấy đã nói tiếp: "Có thể em gái họ tôi đã bị tổn thương sâu sắc, ly hôn rồi thì bán sạch nhà cửa, dẫn con cái rời khỏi Tây Thành. Lúc đi, con bé dặn tôi nhất định không được để lộ hành tung của con bé với ba mẹ con bé. Vì chuyện này nên chú, thím hai tôi đã tìm tôi mấy lần, muốn biết con bé đang ở đâu. Tôi thật sự không ngờ bọn họ còn có thể nghĩ ra chuyện tôi g.i.ế.c người, còn báo cảnh sát nữa!"

Thư Kiến Dương thật sự không ngờ đầu óc bọn họ "phong phú" như vậy, chỉ có thể nói là những người này thật sự bị tiền làm mù mắt rồi!

Sau khi nghe xong, trong lòng cảnh sát có xu hướng ủng hộ Thư Kiến Dương hơn.

Trước khi đến bắt Thư Kiến Dương, bọn họ đã kiểm tra sơ bộ thông tin của người tên Thư Kiến Dương này. Trước đây anh ta từng phức tạp, nhưng ai quen anh ta cũng nói con người anh ta rất trượng nghĩa, chưa kể còn cực kỳ biết cách đối xử, vô cùng sẵn lòng giúp những người đồng hương của mình phát triển. Tất nhiên, bây giờ họ cũng không thể đưa ra phán đoán ngay.

"Ba mẹ cô ấy luôn nói là anh tham tiền của Thư Nhan, chúng tôi có thể biết số tiền cụ thể không?"

"Được. Lúc đó Diệp Chí Cường, cũng chính là chồng trước của Thư Nhan, phạm sai lầm, nên bán sạch nhà cửa. Công ty quy ra tiền là một triệu rưỡi, ngoài ra còn có năm căn nhà. Em gái họ tôi bán quy ra tiền hết, cụ thể tôi không rõ lắm, nhưng là khoảng hơn hai triệu đấy! Căn nhà hiện tại tôi ở chính là tôi mua từ chỗ em họ, có cả hợp đồng giao dịch. Xe thì do em họ tặng, xem như cảm ơn vì tôi đã giúp đỡ con bé." Thư Kiến Dương cảm thấy mấy chuyện này không có gì để giấu giếm, bèn trình bày rõ ràng.

Cảnh sát gật đầu, hỏi: "Có thể gọi điện thoại cho em gái anh không?"

"Không thành vấn đề, bây giờ gọi được."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 288: Chương 288



Điện thoại reo mấy tiếng thì bên kia lập tức nhận máy: "Alo."

Thư Kiến Dương vừa định lên tiếng, cảnh sát bên cạnh đã nhận lấy điện thoại, hỏi thẳng: "Xin hỏi có phải cô Thư Nhan không ạ?"

"Tôi không, tôi là giúp việc nhà cô ấy. Xin hỏi ông là ai, đợi cô ấy về tôi sẽ báo với cô ấy." Giọng hào sảng của một bà bác truyền đến.

Cảnh sát trả điện thoại lại cho Thư Kiến Dương, bảo anh nói tiếp.

"Tôi là anh họ của Thư Nhan, tôi tìm con bé có chút chuyện. Bây giờ con bé đâu rồi, phải đến cửa hàng à?"

TBC

"Tôi cũng không rõ lắm, hẳn là ở cửa hàng đúng rồi ạ!" Bác cả không hề biết chuyện Thư Nhan đã giao lại cửa hàng cho Trương Hoa Tú.

Cúp điện thoại, Thư Kiến Dương lại gọi điện thoại đến cửa hàng Thư Nhan.

Người nghe điện thoại là một cô gái còn trẻ. Thư Kiến Dương liếc nhìn cảnh sát. Thấy bọn họ không định lấy điện thoại qua, anh ấy bèn hỏi: "Thư Nhan có trong cửa hàng không?"

"Thư Nhan? A, anh cần tìm cô chủ khác của chúng tôi à? Đã lâu rồi cô ấy không đến, bây giờ tiệm này cũng là do chị Tú quản lý. Anh đợi một chút, tôi gọi chị Tú giúp anh. Chị Tú ơi, có người gọi đến tìm sếp Thư!"

"Để tôi nghe!" Trương Hoa Tú đi đến nhận điện thoại: "Xin hỏi là ai đấy?"

"Tôi là anh họ của Thư Nhan, Thư Kiến Dương, con bé chuyển nhượng cửa hàng này rồi à?"

"Là anh họ của Nhan Nhan sao? Không phải, em ấy giao cửa hàng này cho tôi quản lý, đã lâu rồi không đến. Em ấy phải đang ở nhà chứ, anh có gọi thử chưa?" Trương Hoa Tú biết là Thư Nhan có một người anh họ quan hệ không tệ.

"Tôi vừa gọi rồi, là giúp việc nhà con bé nhận, nói là con bé không có nhà."

"Vậy có thể em ấy đến công ty rồi. Tôi gửi số điện thoại công ty con bé cho anh, anh gọi thẳng vào số đó đi!" Trương Hoa Tú báo số điện thoại cho Thư Kiến Dương.

Thư Kiến Dương nhìn cảnh sát ở bên cạnh với vẻ vô tội: "Nói là ở công ty."

"Người em họ này của anh cũng khá thật đấy, trong nhà có giúp việc, còn hợp tác kinh doanh với người khác, có cả công ty nữa!" Cảnh sát cũng thấy chuyện này y như diễn kịch rồi.

Thư Kiến Dương cũng thấy bất đắc dĩ. Anh ấy cũng chưa từng nghe Thư Nhan nói là đã mở công ty, chuyện này là từ khi nào?

"Alo, ai đấy ạ?"

Thư Kiến Dương thở phào một hơi. Bây giờ cuối cùng anh ấy cũng tìm được chính chủ rồi: "Là anh đây, Thư Kiến Dương."

"Anh ba? Là chuyện bên mẹ em sao? Bác sĩ nói thế nào ạ? Có vấn đề gì không ạ? Nếu có vấn đề thì anh cứ để bọn họ đến Bắc Kinh đi, tốn bao nhiêu em chia đều với ba anh em kia. Anh gửi trước giúp em, về rồi em sẽ gửi tiền thẳng cho anh." Thư Nhan nghe là Thư Kiến Dương thì nói ngay.

"Không phải chuyện đó. Bây giờ anh đang ở đồn cảnh sát."

"Đồn cảnh sát? Xảy ra chuyện gì à?" Thư Nhan hỏi mà hơi lo lắng.

Cảnh sát nhận lấy điện thoại trong tay Thư Kiến Dương, hỏi: "Xin hỏi cô là cô Thư Nhan phải không?"

"Phải, tôi đây, xin hỏi anh là?" Thư Nhan đã nói chuyện cẩn thân hơn.

"Tôi là cảnh sát ở đồn cảnh sát Tây Thành. Hôm nay tôi nhận được một loạt báo án, nói là Thư Kiến Dương thấy tiền nổi lòng tham, g.i.ế.c c.h.ế.t em họ anh ta là Thư Nhan. Nên chúng tôi muốn xác nhận không biết cô có phải là em gái họ của Thư Kiến Dương, Thư Nhan không?"

"Là ai báo án vậy? Tôi vẫn sống rất khỏe, không phải người đó bệnh rồi chứ!" Thư Nhan suy nghi rồi hỏi ngay: "Không phải là ba mẹ tôi báo án đó chứ? Bọn họ điên rồi sao? Bọn họ thật sự vì bắt tôi về mà không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào!"

"Cô là Thư Nhan thật à?" Cảnh sát truy hỏi lần nữa.

"Tất nhiên tôi phải rồi! Trước đó khi bán xong nhà tôi cũng có đăng ký ở đồn cảnh sát, rồi tôi đưa con rời Tây Thành đến Nam Thành, sau khi mua nhà ở đó tôi đã đăng ký hộ khẩu. Anh có thể gọi thẳng đến đồn cảnh sát Nam Thành điều tra tình hình. Nhưng tôi có chút chuyện muốn nhờ các anh. Tôi không hy vọng ba mẹ mình biết hành tung của tôi. Vất vả lắm tôi mới được yên ổn một thời gian, không muốn phải dọn đi vì bọn họ lần nữa." Mấy câu phía sau của Thư Nhan thật sự có thể dùng mấy từ 'cầu xin' để miêu tả.

"Đây là chuyện thuộc về riêng tư của nhà cô, chúng tôi không quản lý được, nhưng chúng tôi cần để ba mẹ cô nhận điện thoại, xác nhận thân phận thật sự của cô."

"Được." Thư Nhan ngồi thẳng người lại, đã hoàn toàn chuẩn bị 'nghênh chiến'.

"Alo, có phải Nhan Nhan đó không? Nhan Nhan, mẹ của con đây. Con bé c.h.ế.t giẫm này, con đã chạy đi đâu rồi? Con nói đi, con ly hôn mà cũng không báo ba mẹ hay một tiếng, ly hôn xong thì lặng lẽ dẫn con đi là sao. Con có biết lòng ba mẹ lo lắng cho con đến mức nào không! Mẹ bị bệnh rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa, con cũng không về thăm mẹ một chút à!" Lâm Tử Hương khóc lóc đến độ phải gọi là 'đáng thương'.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 289: Chương 289



Nếu không phải cảnh sát đã nghe được lời của Thư Kiến Dương trước đó, rồi mấy câu cầu xin của Thư Nhan, chắc chắn bây giờ họ đã thấy Thư Nhan cực kỳ không hiếu thuận.

"Có thể đừng diễn trò được không?" Giọng nói của Thư Nhan truyền từ trong ống nghe đến, lạnh như băng: "Bây giờ tôi hai mươi sáu rồi, không phải sáu tuổi nữa. Tôi thấy là dù tôi có c.h.ế.t bên ngoài các người cũng chẳng nhớ đến tôi đâu. Các người muốn lấy tiền của Diệp Chí Cương ở chỗ tôi thôi chứ gì? Tôi vốn chẳng muốn liên lạc với các người, các người lại cố tình phải gọi tôi bằng cách thức này. Vậy tôi sẽ nói cho các người rõ chút. Ngay thời khắc bị Diệp Chí Cường đánh mắng rồi ép ly hôn, Thư Nhan trước kia đã c.h.ế.t rồi! Thư Nhan hiện tại là một Thư Nhan đã giành được cuộc sống mới, nếu ba mẹ đã trọng nam khinh nữ, không thích tôi, vậy tôi cũng không cần! Nhưng các người yên tâm, tốt xấu gì các người cũng đã sinh tôi ra rồi nuôi tôi, nên sau này ba anh em kia cho các ngươi bao nhiêu thứ thì tôi cũng cho bấy nhiêu, kể các việc các ngươi sinh bệnh cũng vậy. Có bệnh thì phải chữa, bao nhiêu tiền bốn người chúng tôi chia đều. Con gái làm đến nước này là đã làm tròn bộn phận đúng mức rồi phải không?"

"Nhan Nhan, con đang nói gì vậy, mẹ nghe không hiểu. Sao mẹ lại không thích con được? Mẹ chỉ có hai con gái là con và Lệ Lệ, con ít tuổi nhất, mẹ không thương con sao được? Mẹ biết con trách mẹ đã chọn Diệp Chí Cường cho con, nhưng trước đây nó vẫn rất tốt, chưa kể thật sự có tương lai. Con nói nó ngoại tình, mẹ cũng đâu quản lý được! Dưỡng già với không dưỡng già gì chứ, dưỡng già đã có mấy anh em của con lo rồi, mẹ bị bệnh, chỉ muốn nhìn thấy con trước khi nhắm mắt thôi!"

"Tôi nói là đừng diễn trò nữa! Dù có diễn trò trước mặt cảnh sát thì các người cũng được lợi gì không? Hay các người còn chuẩn bị tố cáo tôi? Đầu tiên, hai người các người không hề ở trong tình trạng không ai phụng dưỡng. Thứ hai, trong nhà còn ba anh em, dù gì cũng không thể một mình tôi phụng dưỡng. Thứ ba, nếu bà chuẩn bị đi kiện, vậy cũng chẳng sao, tòa án sẽ phán xử các người đến cùng! Tài sản trong nhà chia đều, sau này tiền chu cấp về già cũng chia đều. Tôi nhớ các người đã xây cho con trai ba căn nhà phải không? Những tiền đó là ở đâu ra? Có tin đến lúc đó các người phải chia cho tôi ít nhất là một căn không!"

"Thư Nhan, chị đừng có quá đáng! Nếu không nhờ mẹ, chị có thể lấy được Diệp Chí Cường không? Nếu không nhờ lấy được Diệp Chí Cường, chị có thể kiếm được nhiều tiền vậy sao? Chưa kể số tiền này đều nhờ công mẹ góp vào. Chị không nói cho ba mẹ cũng thôi đi, nhưng ít ra cũng phải chia cho chúng tôi một nữa. Chưa kể chị còn cho Thư Kiến Dương tiền, chị có phân rõ được thân, sơ, gần, xa không? Chúng tôi mới là anh em ruột của chị!" Thư Kiến Bân nghe xong lời Thư Nhan thì hơi nóng nảy.

Đầu kia điện thoại truyền đến một trận cười lạnh: "Đây là lần đầu tôi nghe tiền ly hôn của phụ nữ phải chia cho anh em một nửa đấy, mấy người không thấy nhục à! Có mấy anh em như các người, tôi thà là không có! Cậu khoan hãy nói, tôi chỉ nhận một người anh là Thư Kiến Dương. Còn nữa, tôi chưa từng cho anh ba tiền, người ta có ngày hôm nay tất cả đều nhờ người ta tự dốc sức cố gắng! Anh ấy không có như các người, ưa bòn rút từ từ, chỉ biết hút m.á.u của chị em gái!"

Thư Hữu Phúc vừa định nói vào điện thoại đã bị cảnh sát ngăn lại.

TBC

Thì ra là cảnh sát đi liên hệ với đồn cảnh sát Nam Thành đã quay lại, kết quả bên đó tra được là thật sự có người tên Thư Nhan.

"Cô Thư, chúng tôi đã xác nhận được danh tính của cô. Chuyện đã được điều tra rõ ràng, cực kỳ xin lỗi vì đã quấy rầy cô."

"Phiền đồng chí cảnh sát rồi. Còn nữa, xin anh bảo mật hành tung của tôi."

"Xin cô yên tâm, không có sự đồng ý của cô, chúng tôi tuyệt đối không tiết lộ thông tin đời tư cá nhân của cô." Nói xong, người này bèn cúp điện thoại.

"Thế là thế nào? Vì sao tôi không được biết con gái mình đang ở đâu?" Lâm Tử Hương thấy đối diện đã cúp điện thoại lập tức hỏi về chỗ ở của Thư Nhan, nhưng mấy cảnh sát không nói cho bà ta biết.

"Đối phương đã thể hiện rõ là không được tiết lộ cho các ông bà. Chỉ với quyền hạn hiện tại, chúng tôi không thể báo cho ông bà biết." Viên cảnh sát nhún vai.

Mắt thấy Thư Hữu Phúc và Thư Kiến Bân muốn gây chuyện, cảnh sát bèn nghiêm nghị nhìn bọn họ: "Ở đây là đồn cảnh sát, các người đã đến rồi còn dám làm loạn?"

Người thời này vẫn rất sợ cảnh sát, huống chi Thư Hữu Phúc và Thư Kiến Bân thật sự là một đám tệ hại, nên vừa bị nói như vậy họ đều không dám lên tiếng gì nữa.

"Nếu đã không còn gì nữa thì tôi đi trước đây." Thư Kiến Dương quét mắt qua mấy người Thư Hữu Phúc. Bây giờ xem như giữa họ đã hoàn toàn không còn quan hệ thân thích gì.
 
Back
Top Bottom