Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 260: Chương 260



Sau khi nhấc điện thoại, nghe thấy giọng nói biết đúng rồi, chính là giám đốc của bọn họ, lưng chậm rãi cúi xuống, một lúc sau, trán người đàn ông từ từ đổ mồ hôi, hết lần này đến lần khác lau đi: 'Được rồi, được rồi, chúng tôi sẽ sớm trở lại."

Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông trông rất nịnh nọt" Bà chủ, chúng ta chính là làm theo phép tắc , kiểm tra đến chỗ này của cô, kiểm tra giấy phép buôn bán không thành vấn đề thì sẽ đi."

"Được rồi." Thư Nhan nâng cằm và yêu cầu Trương Hoa Tú cho họ xem giấy phép kinh doanh.

Nhìn thoáng qua, anh ta nói: "Không sao, ở cục có chuyện, chúng ta về trước đi."

"Cứ từ từ đi, tôi không tiễn." Thư Nhan ngồi bình tĩnh không nhúc nhích.

Khi mọi người rời đi, Trương Hoa Tú tức giận nói: "Chắc là lỗi của chủ nhà, thật khó chịu."

"Sao vậy." Thư Nhan gọi điện thoại Lão Hồ.

Có một số việc vẫn phải nhờ cậy những tay anh chị sừng sỏ như ông Hồ là tiện hơn cả.

Thư Nhan trình bày rõ ràng nguyên do tìm đến ông ấy. Ông Hồ im lặng một lúc lâu.

"Tôi thật sự xin cô thứ lỗi cho. Giới thiệu cho cô hai chủ nhà mà kết quả đều thành ra cơ sự thế này." Ông Hồ cảm thấy đây là cú trượt dốc trong sự nghiệp của mình. Lần trước thôi thì bỏ qua, còn với chủ nhà lần này, ông ấy nhất quyết phải cho ông ta biết mặt.

"Việc này thì có liên quan gì đến ông đâu? Chỉ có thể đổ tại bản thân tôi xui xẻo, gặp phải hai chủ nhà không đáng tin thôi." Thư Nhan tươi cười. Thực tế có không ít chủ nhà như vậy. Cô đã từng nghe kể về một vài người, chỉ không ngờ cô lại gặp được cả.

"Vậy bây giờ cô định sẽ cho người rót vào tai con gái của chủ nhà điều tốt đẹp về việc kinh doanh trong cửa hàng, tại sao thế? Ông Hồ cho rằng người của Cục Công thương tiu nghỉu ra về, bên phía chủ nhà nhận được bài học thì trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không đến quấy nhiễu nữa.

"Tất nhiên là để ông ta lấy lại cửa hàng." Khóe miệng Thư Nhan hơi cong lên, không hề giải thích: "Chuyện này nhờ cả vào ông."

"Được. Đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa cho cô." Ông Hồ cũng không gặng hỏi mà lập tức đồng ý ngay. Ông ấy thành thạo việc này.

Ngày hôm ấy, con gái của chủ nhà là Dạng Dạng định sẽ ra ngoài chơi. Lúc đang đứng đợi xe buýt thì thấy hai người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi nối gót nhau cũng đến đợi xe, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, nhìn là biết vừa đi mua sắm về. Cô ta liếc nhìn, in biểu tượng chữ Nhan Ny, từ cửa hàng của Thư Nhan đi ra đây sao?

TBC

Người A: "Ba bộ của cô hết bao nhiêu thế?"

Người B: "Không đắt đâu. Hơn hai trăm thôi. Giờ đang chạy chương trình nên rẻ thật đấy, trước cứ phải ba bốn trăm cơ."

Người A: "Phải đấy. Bốn bộ của tôi đây cũng chỉ mất có ba trăm đồng, rẻ quá trời quá đất. Về tôi phải giới thiệu với đám bạn để họ nhanh chân đến mua, không thì quần áo đẹp bị cướp sạch mất."

Người B: "Tôi cũng phải về quảng cáo với đồng nghiệp mới được. Đáng lẽ ra là hôm nay định ra ngoài đi mua sắm với tôi đấy, nhưng lại có việc không đi được. Cửa hàng của cô ấy mà không chạy chương trình thì thú thật là một mình tôi cũng ngại đến. Mà cô ấy buôn may bán đắt thật đấy nhỉ. Thanh toán mà cũng phải xếp hàng mất bao lâu."

Lúc này, có một người phụ nữ xách túi quần áo đi tới: "Các cô cũng mua quần áo từ cửa hàng Nhan Ny ra đấy à? Đắt như tôm tươi ấy nhỉ. Mẫu áo sơ mi tôi thích mê cũng hết hàng rồi."

"Thì quần áo ở cửa hàng cô ấy đẹp mà, lại đang có chương trình nữa. Rẻ thật sự." Người A nói.

"Tôi biết cửa hàng Nhan Ny mà chị nói, cũng từng đến mua quần áo. Các chị thử nói xem cửa hàng của cô ấy buôn bán nườm nượp như thế thì phải kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ" Dạng Dạng tươi cười cất giọng hỏi.

Người A liếc nhìn cô ta: "Thú thật là chưa nghĩ đến chuyện này bao giờ. Nhưng riêng hai chúng tôi đã mua hết năm trăm đồng rồi, trước tôi còn mười mấy người xếp hàng thanh toán nữa. Tôi thấy mua cũng phải tầm hai trăm, ba trăm đồng. Đằng sau còn bao nhiêu là người. Cô mua hết bao nhiêu?" Người A hỏi người C.

"Tôi hết hơn ba trăm." Người C trả lời ngay chẳng cần nghĩ ngợi.

Người B: "Tôi thấy ít nhất một ngày có thể bán được bốn, năm ngàn đấy. Kiếm được nhiều ít ra sao không biết chứ bà chủ thì lúc nào cũng bảo là xả kho lỗ vốn. Vốn thì cam đoan không lỗ đâu, nhưng kiếm bộn tiền thì chắc là không."

Người A: "Đúng đấy. Hiện tại đang giảm giá tận sáu mươi, bảy mươi phần trăm kia kìa. Thế cho nên cứ mua vào tầm giao mùa là tiết kiệm nhất."

Mấy người túm tụm lại nhỏ to bàn tán chuyện mua quần áo thế nào, còn lấy cả quần áo mình mua ra cho người kia xem.

Xe buýt đến, mấy người họ cùng nhau lên xe. Dạng Dạng nhìn họ đi khỏi, không khỏi nhẩm tính trong lòng, 'Hơn hai trăm mà rẻ á? Mấy người này ngu ngốc thật đấy."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 261: Chương 261



Cô ta từng nhờ bạn bè hỏi thăm, một món quần áo năm mươi đồng có giá nhập vào chỉ mười mấy đồng. Hơn hai trăm? Con nhỏ Thư Nhan kia có thể kiếm hơn một trăm đồng là ít nhất, một ngày bán được bốn năm ngàn là có thể kiếm hơn ba ngàn, một tháng có thể được tám, chín chục ngàn. Không được. Cô ta phải về nhà mách với ba mẹ.

Trên đường về lại gặp thêm mấy người xách túi của cửa hàng Thư Nhan, đều đang xuýt xoa khen mua quần áo giảm giá thật rẻ, mua cái này hết hai trăm, mua cái kia hết ba trăm, bét nhất cũng mua hết hơn một trăm.

"Thật đấy. Chính tai con nghe, mắt con thấy mà. Chỗ đó buôn bán thật sự quá tuyệt vời. Mẹ, mẹ nghĩ mà xem nhé. Một ngày bốn, năm ngàn, mình cứ tính là bốn ngàn đi, coi như lãi hai ngàn, một tháng cũng có sáu chục ngàn rồi, chưa đầy hai tháng là đã có thể kiếm được tiền về. Nếu mà để cho cô ta kinh doanh cửa hàng này thêm hai năm nữa thì nhà mình thất thoát mất bao nhiêu tiền?" Dạng Dạng ra sức thuyết phục mẹ mình.

"Thế là nhà mình cho không cô ta chín chục ngàn à?" Nghĩ đến việc phải bỏ ra ngần ấy tiền là bà chủ nhà xót hết ruột gan.

Nhưng muốn nhờ cửa quan chèn ép Thư Nhan là không thể. Lần trước, người bạn ở Cục Công thương kia đã mắng nhiếc chủ nhà gần chết, gần như cắt đứt quan hệ, họ mới biết thì ra Thư Nhan quen biết cả với Cục trưởng. Có chỗ dựa cứng cáp như vậy mà muốn báo cảnh sát thì chắc chắn cũng là họ chịu thiệt.

Bà chủ nhà không sao hiểu nổi, làm thế nào mà một đứa dân ngoại tỉnh lại có thể quen biết được những người đó.

"Không phải là cho không cô ta. Mẹ có biết tính toán không? Bây giờ, con không tính nhiều, mình cứ tính một tháng năm chục ngàn thôi, một năm là sáu trăm ngàn, hai năm là một triệu hai, còn cả mấy tháng qua nữa, cộng gộp lại ít nhất cũng phải đến một triệu ba. mẹ nói xem, nhà mình cứ giương mắt nhìn cô ta kiếm bộn tiền, rồi mỗi tháng nhà mình thu tám trăm đồng tiền thuê nhà à?" Dạng Dạng tức tối ngồi phịch xuống ghế sô pha bên cạnh: "Tóm lại là con không cam tâm."

"Con thư thư để mẹ nghĩ đã." Đương nhiên bà chủ nhà cũng không cam tâm. Tiền thuê nhà một tháng chỉ có tám trăm thì đủ làm gì được?

Đợi chủ nhà về, bà chủ nhà kể lại với ông ta những lời con gái nói. Chủ nhà hơi do dự.

TBC

"Chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền vậy à? Bà đừng quên là trước đây cho người khác thuê toàn lỗ chổng vó cả đấy."

"Ấy là do bọn họ không biết làm ăn, bán cái loại quần áo vừa cũ rích vừa quê một cục thì ai người ta thèm? Nếu như nhà mình lấy lại được cửa hàng thì cứ bán kiểu thời trang nữ này theo như con bé Thư Nhan ấy. Con gái mình có mắt thẩm mỹ tốt, lại mau mồm mau miệng, không khéo đến lúc đó còn hơn cả cô ta. Có tệ đến mấy cũng không thể nào thua kém cô ta được. Chẳng lẽ ông cứ giương mắt nhìn cô ta kiếm tiền trên đất nhà mình thế à? Một tháng mấy chục ngàn đồng đấy. Hai tháng là kiếm lại được rồi. Sau đấy thì cứ gọi là đếm không xuể."

"Vậy thì lấy lại cửa hàng thôi." Chủ nhà hạ quyết tâm, siết chặt nắm tay đ.ấ.m mạnh xuống đùi.

Chưa đầy hai ngày, Thư Nhan đã lại một lần nữa nhận được cuộc gọi của chủ nhà. Khóe miệng cô khẽ cong lên, cá đã cắn câu.

"Tìm tôi có việc gì thế? Nếu ông bà muốn lấy lại cửa hàng thì cứ chuẩn bị sẵn tiền hủy hợp đồng. Không có gì để mặc cả hết." Thư Nhan giả vờ tức giận, nói.

"Yên tâm. Tiền thì chúng tôi chuẩn bị đủ rồi. Chắc chắn chúng tôi sẽ lấy lại cửa hàng này."

Thư Nhan cau có: "Ông bà làm thế này là bất chấp lý lẽ luôn đấy?"

"Cô nói thế nào ấy chứ. Chúng tôi đã chuẩn bị xong tiền hủy hợp đồng rồi còn gì? Hơn chín chục ngàn đấy. Đây còn là cửa hàng của nhà chúng tôi mà kết quả lại thành ra đền ngược tiền cho cô. Chúng tôi mới thua lỗ đấy nhà cô ạ." bà chủ nhà thấy Thư Nhan tỏ ra khó chịu thì hậm hực: "Bao nhiêu tiền như thế, cô đi chỗ khác là mở được cửa hàng mới ngay lập tức."

Mặt mày Thư Nhan cau có, chủ nhà và bà chủ nhà cũng có thể hiểu được. Suy cho cùng thì đang ăn nên làm ra như thế, bị họ thu hồi lại, khác nào chặn đường tài lộc của cô. Mặt sưng mày xỉa lên với họ thì cứ để kệ cô sưng xỉa vậy.

Chín chục ngàn đồng cũng không hề ít ỏi. Họ tìm một luật sư lập bản cam kết, đếm tiền rõ ràng trước mặt Thư Nhan và giao trực tiếp cho cô, sau đó cho Thư Nhan thời hạn ba ngày để dọn đi.

Họ cũng tuyệt tình thật. Chỉ ba ngày đã bắt cô dọn đi tức là không cho cô cả cơ hội để xử lý hàng. May sao cô đã tính sẵn đường lui ngay từ đầu.

"Kinh doanh buôn bán
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 262: Chương 262



không phải cứ nhìn là biết làm đâu. Đến lúc đó thì chớ có mà hối hận." Thư Nhan nhìn họ và cười khẩy

"Không khiến cô phải nhọc lòng. Ôi!" Bà chủ nhà nhìn xấp tiền trong tay Thư Nhan là thấy xót ruột.

Thư Nhan không buồn đếm xỉa đến họ. Cô xách túi đến ngân hàng gửi tiền rồi về thẳng cửa hàng.

"Chủ nhà không cho mình thuê nữa à?" Trương Hoa Tú hỏi.

Nghe thấy vậy, chị Linh và cô gái đều lo lắng nhìn Thư Nhan. Hai ngày qua, bà chủ bảo họ kiểm hàng tồn kho, ngoài ra còn đóng gói một vài vật dụng không cần thiết. Lẽ nào cửa hàng sắp đóng cửa?

Nhất là chị Linh, mặt mũi đã trắng bệch. Trước đây, cô ấy là công nhân thời vụ trong nhà máy. Sau khi sinh con thì phát hiện ra đã bị đuổi việc, ở nhà chăm con bấy lâu. Bây giờ, khó khăn lắm mới tìm được một công việc nhẹ nhàng, sạch sẽ lại lương cao. Ấy thế mà lại mất việc lần nữa.

"Vâng. Vừa ký hợp đồng xong, cho em thời gian ba ngày để dọn đi. Đã liên hệ xong xuôi với bên cửa hàng quảng cáo chưa? Lấy được băng rôn chưa? Rồi cả bên đội múa sư tử họ nói thế nào?" Thư Nhan hỏi.

"Làm xong cả rồi. Chị lấy ra ngay đây. Đội múa sư tử cũng đã liên hệ được." Trương Hoa Tú lấy tấm băng rôn ra, trên đó viết dòng chữ 'chuyển địa điểm xả toàn bộ cửa hàng giá từ một đồng."

Thư Nhan thấy sắc mặt hai nhân viên cửa hàng không được ổn, bèn nói: "Đừng lo! Cửa hàng vẫn mở, chỉ dọn sang phía đối diện thôi. Mau treo băng rôn lên đi. Sắp tới chắc chắn bận lắm đấy."

Đa số khách đến cửa hàng mua quần áo đều là hội viên, nghe tin đã không nhịn được sốt sắng hỏi han: "Sao lại chuyển địa điểm? Thế sau này bọn tôi đi đâu mua đây?"

Thư Nhan tươi cười đáp: "Chúng tôi chỉ dọn sang phía đối diện thôi, chỗ trước đây là Đồ lót Tiêm Tuyết đấy. Bên ấy đã sửa sang, lắp đặt xong cả rồi. Ba ngày sau là khai trương. Đến hôm ấy sẽ tổ chức hoạt động khai trương hoành tráng. Tất cả những hội viên đến cửa hàng đều có quà tặng xinh đẹp tuyệt vời, hội viên đăng ký mới cũng có quà tặng kèm khác. Đến khi đó, tất cả đều là mẫu mới, giá thành giảm ngoài sức tưởng tượng. Nhất định phải đến đấy nhé!"

"Lại tổ chức hoạt động khai trương à? Có rút thăm trúng thưởng nữa không? Có tặng tivi nữa không?" Một khách hàng trong số đó rõ ràng đã từng tham gia hoạt động khai trương của cửa hàng trước đây.

"Có chứ. Lần này, không chỉ tặng tivi mà còn có tủ lạnh, máy giặt, có rất nhiều quà tặng. Các chị nhất định phải đến đấy."

"Nhất định. Đến lúc đó chắc chắn chúng tôi sẽ đến."

"Ngoài ra thì quần áo bên này hiện tại đang xả kho toàn bộ. Giá gốc một trăm giảm hết bốn mươi, năm mươi. Toàn bộ sơ mi ban đầu bán ba mươi đều đồng giá mười. Trả tiền là bán."

Nói thì nói vậy, còn trên thực tế, lợi nhuận bán quần áo rất cao. Ngay cả khi bán với giá đó, Thư Nhan vẫn có thể kiếm được không ít. Nhưng khách hàng không hề biết, chỉ cảm thấy hiện giờ đã quá rẻ. Chủ yếu là cửa hàng của Thư Nhan ngoài những lúc chạy chương trình được chiết khấu ra thì không có chuyện mặc cả. Bây giờ, bất thình lình tổ chức hoạt động xả kho giá khủng như thế, khách hàng cảm thấy chẳng khác nào không cần tiền, nên bắt đầu tranh cướp ngay lập tức.

Thư Nhan gọi cho một vài hội viên để lại số điện thoại. Ai có thể đến được đều đến vội. Người từng mua về giới thiệu với bạn bè là cũng lao đến ngay.

Hay tin Thư Nhan đang xả kho, chủ nhà cũng không coi là chuyện to tát, cho rằng cô muốn xử lý đống quần áo trong cửa hàng.

Chị Linh và cô bé làm việc hết công suất, dọn sang cửa hàng đối diện cũng như không. Chạy chương trình hay mà. Chạy chương trình là họ có thể bán nhiều quần áo, là có thể nhận thêm nhiều tiền hoa hồng.

Hoạt động diễn ra rất sôi nổi, thực sự là kỳ hoạt động khủng nhất kể từ khi Thư Nhan mở cửa hàng. Đã có rất nhiều người dạo phố không có ý định mua quần áo trông thấy đám đông tụ tập nhộn nhịp đã mua vài ba món. Thứ nhất là quần áo ở cửa hàng của Thư Nhan quả thực rất đẹp, thêm chất lượng quần áo bên Thư Nhan cũng tốt, cảm giác như mua được quần áo với giá cả thế này đúng là hời.

Tận dụng cơ hội này, Thư Nhan cũng đã xử lịch sạch áo mùa thu quần mùa thu tồn kho từ năm ngoái của ông Trương.

Kể cả mấy bộ đồ mặc ở nhà không được đẹp lắm, cũng đã 'tống' đi không ít, xem như là một công đôi việc.

TBC

Mỗi khi khách hàng đến, sẽ đưa cho họ một tờ rơi, cho họ biết rằng cửa hàng sẽ chuyển sang cửa đối diện, các hoạt động lớn đều có trong danh sách. Dù có mua hay không vẫn có thể đến xem múa lân, còn mời các ca sĩ hát nữa. Giữa buổi sẽ có bốc thăm trúng thưởng và có quà tặng tuyệt với cho khách hàng trúng giải.

Khá lắm, vừa mở một cửa hàng quần áo mà làm ăn lớn như vậy, người Trung Quốc vốn rất ham thích tự họp các cuộc vui, khi nghe đến đây họ đều xôn xao và ra vẻ chắc chắc sẽ tham gia.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 263: Chương 263



Sau hai ngày làm việc chăm chỉ, khoảng 80% số quần áo đã được bán, còn lại cũng không lo, Thư Nhan đã biết xử lí thế nào.

Buổi tối Thư Nhan tính sổ ở cửa hàng, hôm qua cô bán được hơn mười lăm ngàn tệ, hôm nay bán được hơn mười bảy ngàn tệ, tính ra hơn ba mươi ngàn tệ, còn lãi hơn mười ngàn tệ.

Vào ngày thứ ba, tất cả đồ đạc trong cửa hàng đã được dọn sạch. Thực ra, quầy thu ngân và ghế sofa trong cửa hàng mới đã được thay mới. Thế nhưng Thư Nhan không thể để những thứ này cho chủ nhà, Thư Nhan bán rẻ quầy thu ngân và tặng ghế sô pha cho Trương Hoa Tú, cô bảo mang về nhà dùng.

Trần Phi đưa người đến dỡ bỏ hai phòng thử đồ, sau đó định đạp bỏ vách kính thủy tinh thì chủ nhà đang mang vợ con đến xem cửa hàng, thấy vậy liền đến can ngăn.

"Làm gì vậy? Các anh đập tường của tôi mà không báo một tiếng. Giờ các anh đập vách kính là có ý gì? Có biết như vậy là phạm pháp không hả?"

"Chứ không phải đang lấy lại nguyên trạng à? Tất nhiên đập vách kính thì tôi sẽ xếp lại cho ông. Ông xem này, gạch đã dỡ hết rồi. Ông yên tâm, tôi đảm bảo chất lượng, đầy đều là thợ lành nghề, kỹ thuật rất tốt."

Vợ chồng chủ nhà bị anh ấy nói cho nghẹn họng, nhìn sang Thư Nhan: "Cô keo kiệt quá."

"Tôi keo kiệt thế nào? Tôi keo kiệt mà giúp các người lấy lại nguyên trạng, có biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền không? Cái này gọi là làm đến nơi đến chốn." Thư Nhan không đồng ý.

Bà chủ bước vào cửa hàng, nhìn thấy phòng thử đồ cũng bị dỡ bỏ, giận run người nói: "Chúng tôi đã đưa chín mươi vạn tệ."

"Đó là số tiền bồi thường làm trái điều khoản. Tôi làm thế này có vi phạm hợp đồng không? Nếu có vấn đề gì, các ngươi cứ trực tiếp báo cảnh sát trực tiếp." Thư Nhan lướt nhìn họ và bảo những người phía sau tiếp tục tháo dỡ.

Ông bà chủ nhà giương mắt nhìn Thư Nhan đập vỡ kính, rồi lại bắt đầu xếp gạch.

"Được rồi, đừng xếp nữa, coi như tôi xui xẻo, cô mau rời khỏi đây, ở đây không cần cô nữa." Bà chủ lật đật ngăn cản, hiện tại đã xếp được một phần nếu làm nữa thì lại là một công trình.

"Thế thì không được, không có trong hợp đồng, tôi sửa chữa thế nào thì sau này phải lấy lại như cũ mới được." giữa lúc này, Thư Nhan định đập tường, đến đến chỗ bà chủ nhà, và chính bà chủ nhà đã nói như vậy.

Bên phía Thư Nhan có rất nhiều người, gia đình chủ nhà không dám làm gì cả, chỉ đành nhìn bọn họ xếp từng viên gạch.

Thấy đã xếp gạch xong, Thư Nhan vỗ tay cười: "Được rồi, nghỉ tay rồi làm tiếp, lát nữa tôi sẽ cho người sơn tường lại. Con người tôi tốt bụng vậy đấy, không cần cảm ơn."

Cô quay người cùng mọi người rời đi, đi được vài bước, Thư Nhan như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: "Nhân tiện, ngày mai cửa hàng của tôi sẽ mở cửa trở lại. Sẽ có rất nhiều hoạt động và biểu diễn, mọi người nhớ đến xem!"

"Khai trương? Cô tìm được mặt bằng rồi sao?" Chỉ có mấy ngày, làm sao cô ấy có thể tìm được mặt bằng rồi khai trương nhanh như thế.

Thư Nhan chỉ về phía trước mặt, không biết từ khi nào, cửa hàng đồ lót Khiêm Tuyết đã đổi thành cửa hàng nữ trang tinh phẩm Nhan Tú.

"Ngày mai nhất định phải tới ủng hộ nha." Thư Nhan cười tươi với bọn họ.

Đến lúc này chủ nhà làm gì không biết Thư Nhan đang giở trò, hiển nhiên đã tìm được mặt tiền, sau đó chuyên tâm thiết kế và chờ bọn họ lấy lại nhà, rồi nhân cơ hội đòi tiền bồi thường. Ngày mai họ khai trương, việc sửa chữa ở đây phải mất hơn nửa tháng, đến lúc đó những khách hàng cũ đó sẽ bị họ kéo đi hết.

"Ba, bây giờ tình sao đây?" ai cũng ngẩn người.

"Làm thế nào? Ba còn phải hỏi còn làm thế nào kìa? Kể lại chi tiết những gì con đã thấy và nghe ngày hôm đó."

Hơn chín mươi ngàn tệ, là hơn chín mươi ngàn tệ đó...

"Sắc mặt vừa rồi của họ thực sự rất đặc sắc." Trương Hoa Tú cảm thấy vô cùng hả hê.

Thư Nhan cười: "Đi thôi, chúng ta xem tiến trình một lần nữa."

TBC

Giải đặc biệt của cửa hàng lần này là một chiếc mô tô, là loại mô tô phân khối lớn, trị giá hơn mười ngàn tệ chắc chắn có thể gây chấn động mọi người. Ba giải nhất là một chiếc tivi màu cỡ lớn, một tủ lạnh và một máy giặt; giải nhì là xe đạp, giải ba là quạt điện; giải tư là ấm đun nước; giải năm là phiếu mua hàng, giải sáu là chiếc túi may mắn; trong túi may mắn đều là số quần áo còn dư lần bán trước của Thư Nhan. Cô bỏ thẳng vào đó. Bốc trúng cái nào lấy thì c** **, bất kẻ mặc được hay không khi ma ra rồi thì không được đổi trả, dù bản thân không dùng đến thì có thể đem về tặng, tất cả đều là đồ tốt, làm quà tặng cũng rất oai.

Giải khuyến khích là q**n l*t và vớ được lấy từ kho tồn động của công ty, chắc chắn tốt hơn bàn chải đánh răng lần trước.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 264: Chương 264



Các giải thưởng đã sẵn sàng, Thư Nhan lại đi dạo một vòng cửa hàng, cô cũng tham gia thiết kế cửa hàng này, theo các khái niệm cửa hàng độc quyền trong tương lai, rõ ràng nó đã trở nên cao cấp hơn nhiều. Tất nhiên rồi, giá cả quần áo cũng cao hơn, một áo sơ mi đã hơn một trăm tệ nhưng chất lượng khỏi bàn cãi.

"Trước mắt là vậy đi, chúng ta về trước." Thư Nhan nói với nhân viên rồi quay đầu hỏi Trương Hoa Tú: "Chị có gì muốn nói không?

Hai nhân viên bán hàng nhìn Trương Hoa Tú, họ chỉ biết rằng Trương Hoa Tú sẽ là sếp thứ hai của họ trong tương lai. Nói là sếp thứ hai, nhưng thực tế là đều do cô ấy phụ trách. Sau này Thư Nhan sẽ không đến nữa, tương đương là sếp của họ rồi, hiển nhiên phải kính trọng hơn trước.

"Ngày mai mọi người đến sớm, chịu vất vả một chút, mai mốt có thưởng cho mọi người." Trương Hoa Tú liếc nhìn Thư Nhan, lấy can đảm nói.

Sáng hôm sau, Thư Nhan đánh thức cả Thanh Thanh và Thiên Bảo, hôm nay là cuối tuần, đưa bọn nhỏ đến cửa hàng cùng xem biểu diễn.

"Hôm nay có múa lân hả mẹ?" Thiên Bảo phấn khích hỏi.

"Ừ, hai có con lân to lắm."

"Mẹ ơi, hôm nay con nổ bong bóng được không?" Thanh Thanh chưa bao giờ quên việc em trai mình đã nổ bong bóng và giành được giải thưởng lớn.

"Đương nhiên rồi con, hôm nay đặc biệt dẫn con đến nổ bong bóng."

Sau khi thu dọn đồ đạc, Thư Nhan nói với bác cả: "Trưa nay cháu sẽ không về ăn. Bác có việc gì cứ việc đi nha, về trước bữa tối là được."

Thư Nhan đến cửa hàng đã gần tám giờ, cô nhìn thấy Trương Hoa Tú và Trần Phi đang hướng dẫn mọi người làm việc, đồ đạc bên ngoài đã được bày trí xong xuôi.

Trở thành sếp thì khác rồi, cử chỉ lời nói đều có những thay đổi lớn.

"Thư Nhan, em đến rồi, Thanh Thanh và Thiên Bảo cũng ở đây sao?" Trương Hoa Tú mỉm cười với hai đứa trẻ.

Xem như hai người họ là bạn bè. Trương Hoa Tú gọi tên của Thư Nhan là để phân biệt, trong giờ làm việc đều gọi là bà chủ Thư Nhan. Hôm nay cô ấy gọi thẳng tên của Thư Nhan, xem ra đã thích nghi tốt với thân phận mới của mình.

"Mọi người đến lúc nào đấy?" Thư Nhan đưa mắt nhìn, nhóm chị Linh đang sắp xếp quần áo ở bên trong.

"Bọn chị đến lúc hơn bảy. giờ." Trương Hoa Tú cười.

Ngoài hai nhân viên bán hàng cũ, cô còn tìm thêm mười nhân viên thực tập đi phát tờ rơi quảng cáo gần đó.

TBC

Tám giờ ba mươi, người quen của Thư Nhan và Trương Hoa Tú đã lần lượt đến ủng hộ cửa hàng. Ai nấy cũng mang theo lẵng hoa, ông Hồ, ông Trương và Lâm Tuệ. Cậu của Trần Phi và ông chủ của anh ấy không đến nhưng họ đã gửi lẵng hoa. Ba mẹ và anh trai của Trương Hoa Tú cũng đến, lần này đã khác, lần trước Thư Nhan là mở cửa hàng, Trương Hoa Tú là nhân viên bán thời gian, còn bây giờ Tú Tú đã là 'một nửa sếp rồi nên tất nhiên phải đến.

Mẹ Trương nhìn thấy Thư Nhan liền cười rất vui vẻ, tương đương với việc cho không con gái mình một nửa cửa hàng, trong mắt bà ta Thư Nhan không khác gì Thần Tài, gặp cô không cười được sao?

"Dì không cần khách sáo như vậy. Từ nay về sau, Tú Tú sẽ phụ trách cửa hàng. Lúc đó đừng chê cháu không giúp được gì đó nha." Thư Nhan cười.

"Không được, dì sẽ luôn ghi nhớ sự lòng tốt của cháu. Nếu không có cháu, Tú Tú cũng không thể không có ngày hôm nay." mẹ Trương phân rõ tốt xấu, không nhờ Thư Nhan thì Tú Tú cũng không gặp được một người tốt như Trần Phi, giờ còn lên sếp hai nữa.

Thư Nhan không tin lời nói này, hiện tại đúng là tốt, đó là do cô chịu thiệt. Chờ đến sau này, bà ta sẽ cảm thấy con gái mình chịu thiệt rồi. Dù sao đã đã ký kết thỏa thuận, nếu sau này Trương Hoa Tú không muốn hợp tác với cô, có thể bỏ tiền ra mua một nửa cổ phần, hiện tại cô thật sự không thiếu cửa hàng.

Thư Nhan nghĩ người cũng đông đủ, một lúc sau có hai người đàn ông cao to, mỗi người ôm một lẵng hoa, đặt xuống liền đi không nói lời nào.

"Này, khoan đã, các anh là ai?"

"Chị dâu, anh cả nhờ chúng tôi gửi đến. Biết chị bận nên không ở lại lâu." Một người đàn ông thật thà nói.

Gọi ai là chị dâu vậy? Thư Nhan ngơ ngác một lúc, khó hiểu nhìn bọn họ: "Các anh là đồng nghiệp của Phương Trạch Vũ?"

"Chính xác, anh cả nói không tiện ra mặt nên nhờ chúng tôi mang đến, chị dâu đừng để ý. chúng tôi phải đi làm gấp nên về trước nha."

"Này." Thư Nhan gọi với hai người họ mà đã đi mất rồi.

"Vừa rồi là ai vậy?" Hồ Thụy Tuyết chậm rãi đi tới.

"Đồng nghiệp của Phương Trạch Vũ."

Cô ấy chưa nói với Lâm Tuệ và Ngô Tú Nguyệt về Phương Trạch Vũ, nhưng lại không giấu chuyện đó với Hồ Thụy Tuyết.

Hồ Thụy Tuyết nhướng mày: "Ghê nha."

Đầu tiên, hai dây pháo được đốt lên, con lân tiến vào từ hai bên, sau đó mời một ngôi sao ca nhạc nhí có tiếng ở Nam Thành đến hát, mức độ sôi động của nó khỏi phải bàn.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 265: Chương 265



Ngoài các màn trình diễn, mỗi thành viên cũ sẽ được tặng quà, và các thành viên mới cũng sẽ có những món quà tuyệt vời. Cũng giống như lần trước, chỉ cần đến cửa hàng là có thể bốc thăm trúng thưởng, lâu lâu sẽ có người trúng quạt điện, ấm đun nước, xe đạp. Mặc dù chưa có ai trúng giải đặc biệt và giải nhất, những sản phẩm này khiến người đến chung vui mê tít.

"Mẹ à, màn múa lân vừa rồi thật sự rất đã, con lớn cũng muốn học cái này." Thiên Bảo vẫn đang đắm chìm trong màn múa lân.

Nhưng Thanh Thanh lại muốn nổ bong bóng bay hơn, vì vậy Thư Nhan đã bế cô bé và bảo nó thích bóng nào thì chích bóng đó. Nhưng đáng tiếc không trúng được giải thưởng lớn mà chỉ trúng ấm đun nước.

"Vậy đã rất lợi hại rồi. Con xem nhiều người nổ bong bóng ma không trúng, con chọc một phát là trúng ngay." Thư Nhan lo lắng cô bé sẽ thất vọng nên an ủi.

"Dạ." Thanh Thanh vui vẻ cầm chiếc ấm, món này cô bé cũng thích.

Thư Nhan quan sát bên ngoài một lúc, tạm biệt Trương Hoa Tú và rời đi với Hồ Thụy Tuyết.

"Vừa nãy cậu nói là sao đấy? Cái gì mà rất tốt?" Cô luôn cảm thấy lời nói của Hồ Thụy Duệ rất có ý sâu xa.

"Ý tớ là thật tốt khi có người theo đuổi. Tớ thấy rằng cậu có ý tìm kiếm một người khác. Mặc dù tớ không biết Phương Trạch Vũ, nhưng có vẻ chững chạc và có trách nhiệm. Cậu có thể thử tiếp xúc xem sao." bản thân Hồ Thụy Tuyết cũng không định tìm người khác, hoàn toàn không lôi kéo Thư Nhan theo mình.

"Con người anh ấy tốt lắm. Nhưng cậu biết đấy, tớ đã ly hôn và có hai con làm gì dễ dàng như vậy. Còn anh ấy? Cũng có mối băn khoăn riêng. Tớ không biết phải nói thế nào, đi bước nào tính bước đó thôi." Thư Nhan có ý muốn nói rõ với Phương Trạch Vũ nhưng dạo gần đây không biết anh ấy đang bận gì mà mất hút.

Chuyện tình cảm như có bản thân rõ nhất, người khác chỉ nhìn thấy bề nổi, chưa kể Hồ Thụy Tuyết cũng không hiểu lắm về Phương Trạch Vũ nên không thể khuyên nhiều.

Thư Nhan nói dù thế nào đi nữa, mọi việc trong cửa hàng sẽ giao cho Trương Hoa Tú, hiện tại công ty không có việc gì làm nên cô bèn đưa hai con đến nhà Hồ Thụy Tuyết chơi.

Ở phía bên kia, Phương Trạch Vũ đang 'giáo huấn' hai chàng trai gửi lẵng hoa.

"Ai kêu các cậu gọi chị dâu?"

"Anh Mao nói đó là chị dâu của chúng ta." một người gãi đầu ngây ngô trả lời.

TBC

"Đừng nghe cậu ta nói bậy, lần sau đừng có gọi lung tung." Phương Trạch Vũ im lặng một lúc, sau đó ngập ngừng hỏi: "Phản ứng của cô thế nào?

"Hả?"

"Không, không còn gì thì mau biến." Phương Trạch Vũ tai đỏ bừng.

Hai người lén huých tay nhau và nháy mắt.

"Nghe bọn em gọi chị dâu, lão đại thật hạnh phúc biết bao!"

"Nghe anh Mao là chính xác, từ nay về sau sẽ gọi là chị dâu."

"Tôi nói các bạn đang đấu tranh cho vụ kiện gì? Ra ngoài," Phương Trạch Vũ trừng mắt nhìn họ.

"Chị dâu có chút bất ngờ, sau đó lập tức hỏi tụi em là có phải anh nhờ gửi đến không. Anh nghĩ xem, sao chị dâu một mực đoán là anh mà không phải người khác? Hẳn là có ý nghĩa nào đó."

"Không có ý nghĩa gì cả." Phương Trạch Vũ liếc nhìn họ: "Được rồi, các người ở đây không có việc gì... lão Mao vào đây cho tôi." Phương Trạch Vũ suy nghĩ một hồi rồi gọi.

"Gọi tôi có chuyện việc gì? Tôi đang bận."

"Lần sau đừng nói linh tinh với cấp dưới. Không phải cậu không biết tình cảnh hiện tại của tôi, sẽ không ảnh hưởng tốt đến cô ấy." Phương Trạch Vũ rất lo lắng sẽ liên lụy đến Thư Nhan.

"Chứ không phải sắp thu lưới à? Sẽ sớm thôi cậu sẽ có thể rửa sạch oan ức, các người cũng không cần phải ở trường đại học. Cô ấy cả ngày đến công ty, hai người có thể gặp mặt thấm thiết." Mao Vệ Bình cảm thấy Phương Trạch Vũ có quá nhiều mối bận tâm.

Chính là bởi có thích mới có bận tâm, nếu không cậu ấy cũng chẳng suy nghĩ nhiều như vậy.

"Đợi tôi giải quyết xong việc rồi hẵng nói với cô ấy." ánh mắt của Phương Trạch Vũ kiên định.

"Khi đó cậu đừng để người khác phỏng tay trên là được, khóc còn không có chỗ nào để khóc." Mao Vệ Bình liếc xéo Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ không trả lời, Mao Vệ Bình cũng không thể làm gì anh: "Vậy thì nhanh chóng loại bỏ mấy tên ma-cà-bông đó đi, nếu không cậu cũng đếch lấy được vợ."

"Tôi cũng có ý này." Phương Trạch Vũ híp mắt.

Mấy năm qua, anh ấy luôn thu thập thông tin về đám người đó và còn phát hiện ra rất nhiều thứ, ví dụ như kẻ chủ mưu năm xưa, ba anh là giám đốc xí nghiệp XX và có quan hệ tốt với một lãnh đạo đầu trong GAJ. Nhiều năm qua, anh đã tìm ra người lãnh đạo kia là ai và cả bằng chứng giao dịch bí mật của ông ta. Nếu không phải muốn nhổ tận gốc mấy tên đứng sau ông ta thì đã đạp đổ ông ta từ lâu.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 266: Chương 266



"Hay là nhờ lão thủ trưởng giúp? Lần trước cậu gặp tai nạn mà không gọi lão thủ trưởng nên ổng giận lắm." Mao Vệ Bình hỏi.

"Không cần, chuyện cỏn con còn phải nhờ lão thủ trưởng, thế mấy năm nay lăn lộn của tôi đều vô ích rồi." Phương Trạch Vũ lắc đầu.

Hôm nay khi Thư Nhan đến công ty, cô nghe nhiều người bàn tán xôn xao tin nhân viên của nhà máy XX đang ngồi biểu tình trước SZ phủ.

"Có chuyện gì vậy?" Thư Nhan nghiêng đâu hỏi trợ lý.

"Cô không biết sao? Tin tức lớn vào ngày hôm qua, giám đốc xí nghiệp XX bắt tay với các cấp trên tuồn rất nhiều hàng của nhà máy, số tiền này cũng không chia cho công nhân mà ăn riêng. Báo chí bị phanh phui, các bằng chứng rõ như ban ngày và bây giờ những công nhân đó đang biểu tình phân xử."

Không hiếm những vụ công nhân làm loạn, nhiều xí nghiệp quốc doanh phá sản, công nhân bất mãn vì bị cho thôi việc, cứ vài ba hôm lại có bạo loạn, vấn đề là xí nghiệp XX là một xí nghiệp lớn với mười ngàn công nhân. Tính cả người nhà cũng có đến năm mươi ngàn người rồi, chỉ xuất động một phần mười thôi cũng là một cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.

"Hôm qua tôi trông con không để ý đến chuyện này." Thư Nhan bước vào thấy sắc mặt của Hồ Thụy Tuyết không được tốt lắm, liền cau mày: "Sao thế? Liên lụy đến nhà cô sao?"

"Không hẳn. Nhà tôi chẳng thèm làm mấy chuyện thất đức này. Thiếu gì cách kiếm tiền? Tham mớ tiền này mà không sợ gây họa con cháu. Tuy nhiên, sự việc này liên quan đến cháu của một cô dì chú bác, không liên can quá nhiều đến nhà tôi, chủ yếu lo lắng về bước tiếp theo." Hồ Thụy Tuyết buồn rầu.

Chuỗi cửa hàng đồ lót đã ổn định. Hồ Thụy Tuyết muốn bắt đầu kinh doanh nữ trang. Tất cả quần áo đều được thiết kế, quay quảng cáo và sẽ sớm được tung ra cả nước. Không ngờ lại xảy ra cớ sự này, vẫn là thấp cổ bé họng là tốt nhất.

"Nhiều người liên quan lắm hả?"

Hồ Thụy Tuyết gật đầu: "Rất rất nhiều, có lẽ một số người bị chuyển đi muốn lôi chuyện cũ. Cả mấy chục ngàn công nhân và người làm gia đình mà không có một lời giải thích?"

Thời điểm này thật sự rất loạn, rất nhiều kẻ tham ô tài sản nhà nước nhưng giám đốc nhà máy bị phanh phui lần này đã biển thủ hơn ba mươi triệu, ba mươi triệu trong những năm 1990. Thư Nhan thật không dám tưởng tượng. Sự việc lần này quá rúng động, đến ông trời còn nghe thấy, không chừng còn là vụ điển hình.

Đúng như dự đoán, một số nhân vật chính bao gồm cả giám đốc nhà máy đã bị kết án tử hình, trong khi những đồng phạm khác bị tuyên án treo hoặc chung thân.

TBC

Những người này bị rớt đài, những việc họ đã làm trước đây đã bị đào bới từng cái một. Thư Nhan theo dõi đến chán chê và tình cờ nhìn thấy tên của Phương Trạch Vũ, cô lập tức đọc kỹ bản báo cáo.

Hóa ra người bị Phương Trạch Vũ đánh khi ấy chính là con trai của giám đốc xí nghiệp? Người không may bị xe tông c.h.ế.t là con trai của một giám đốc trong nhà máy và cô gái bị cắn ngược lại là con gái của một nhân viên nhà máy.

Điều khiến Thư Nhan ngạc nhiên là cô gái bị ăn miếng trả miếng năm đó đã lên tiếng thừa nhận sai trái và sẵn sàng xuất hiện trước tòa với tư cách nhân chứng và công khai xin lỗi Phương Trạch Vũ trên báo.

Cũng ngạc nhiên không kém là Phương Trạch Vũ, anh ấy không ngờ Doãn Tuyết Cầm sẽ ra mặt.

"Anh Phương, người mà tụi em cho đi tiếp xúc Doãn Tuyết Cầm trở về rồi, cô ấy muốn gặp anh."

"Gặp tôi? Không cần." Phương Trạch Vũ từ chối.

"Cô ấy nói sắp rời Nam Thành đi đến một nơi khá xa, sau này có thể sẽ không gặp mặt nên muốn gặp anh và trực tiếp nói lời xin lỗi với anh."

"Nói với cô ấy rằng tôi không hối hận vì đã cứu cổ. Đã xin lỗi rồi thì coi như qua chuyện."

Khi đó cô mới chỉ là một cô nhóc mười mấy tuổi, gặp chuyện như vậy lại bị uy h.i.ế.p và cuối cùng chọn cách im lặng, Phương Trạch Vũ có thể hiểu, từ đầu đến cuối anh luôn căm ghét bọn ăn chơi trác táng cậy gia thế mà làm xằng làm bậy.

Phương Trạch Vũ về nhà với một túi trái cây, người đi đường đều chỉ trỏ vào anh. Anh sững sờ, có người tọc mạch sau lưng và cũng có nhiều người chỉ thẳng mặt anh. Hôm nay sao vậy trời?

Khi đến ngã tư, anh mới biết tại sao.

Một người phụ nữ rất đẹp đang cầm tấm bảng và quỳ giữa đường, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã biết đó là Doãn Tuyết Cầm.

"Cô đang làm gì vậy?" Phương Trạch Vũ cau mày.

"Chào anh. Tôi là cô bé mà anh đã cứu năm đó. Tôi xin lỗi". cô gái khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã: "Tôi, lúc ấy tôi thực sự quá sợ hãi, mấy tên lưu manh đó đến nhà đe dọa tôi, nói rằng chỉ cần tôi dám đứng ra làm chứng là bọn nó sẽ khiến cả nhà tôi sống không yên. Tôi không thể liên lụy đến ba mẹ, cho nên... tôi xin lỗi! Tôi luôn muốn xin lỗi anh nhưng không có can đảm. Ông trời có mắt, đám cặn bã đó đã bị báo ứng rồi, tôi biết là muộn nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi anh, xin lỗi."

"Cô đứng lên."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 267: Chương 267



"Anh có tha thứ cho tôi không?" cô gái ôm mặt khóc thảm thiết: "Đêm nào tôi cũng mơ, mơ thấy hình ảnh ngày hôm ấy, sau ngày đó, tôi chưa được sống yên một ngày nào. Tôi..."

"Đừng nói nữa, tất cả đều tại tôi? Tuyết Cầm muốn làm chứng nhưng tôi đã ngăn nó." Mẹ của Tuyết Cầm chạy tới, đỡ con gái khóc lóc: "Quả báo cũng là quả báo, bây giờ lại như thế này."

"Mẹ."

TBC

"Chúng tôi xin lỗi cậu, thực sự xin lỗi!"

"Tôi nhận lời xin lỗi của các người." Phương Trạch Vũ nhìn Doãn Tuyết Cầm: "Sau này hãy sống thật tốt."

Hàng xóm 1: "Gì vậy trời? Phương Trạch Vũ thực sự vì cứu người mà phải vào tù, thế là bị xử oan rồi."

Hàng xóm 2: "Vốn dĩ là bị oan. Báo đài đã đăng rồi. Cô không đọc à?"

Hàng xóm 4: "Trời, tôi sống ngần ấy năm không thể trách lầm người tốt à?"

Hàng xóm 5: "Đâu phải mỗi mình bà? Người trong tám thôn mười dặm này ai mà không nghĩ oan cho cậu ta. Thực ra ban đầu những người tin tưởng Phương Trạch Vũ cũng là người tốt, chỉ là mẹ kế của nó lại suốt ngày nói xấu nó. Dần dà ai nấy cũng tưởng cậu ấy thực sự g.i.ế.c người ngồi tù."

Hàng xóm 6: "Quả nhiên có cha dượng thì có dì ghẻ".

Hàng xóm 1: "Chứ còn gì nữa, rành rành là một người hùng mà bị dì ghẻ biến thành thế này, haiz!"

Bởi vì Doãn Tuyết Cầm làm ầm ĩ như thế này cũng xem đây là giúp Phương Trạch Vũ tẩy trắng.

"Chân tướng được phơi bày là tốt rồi, chân tướng được phơi bày là tốt rồi. Tiểu Vũ nhà mình tốt như vậy lại bị bọn chúng giày xéo, hôm nay phải ăn một bữa thiệt ngon." Bà nội vui khôn xiết

Không lâu sau khi Thư Nhan trở về nhà, Lâm Huệ đã qua tới.

"Tin sốt dẻo, hôm nay xuất hiện một người cô gái vô cùng xinh đẹp quỳ giữa đường, khóc lóc van xin Phương Trạch Vũ tha thứ, chính là cô gái được Phương Trạch Vũ cứu năm xưa, lộ diện rồi. Tay còn cầm một tấm bảng có ghi lại diễn biến sự việc. Kiểu đó gọi là hoa lê đẫm sương mai." Lâm Tuệ phấn khích lắm, có thể nói cả nhóm các cô ở đây đều rất thích thú.

"Cô gái được anh ấy cứu khi xưa?" thực sự không ngờ cô gái ấy lại chạy tới chỗ này quỳ gối cầu xin Phương Trạch Vũ tha thứ.

"Chứ sao, mẹ cô ấy cũng tới luôn, quỳ gối ôm con gái khóc lóc nói rằng bị ép buộc đành vu oan cho Phương Trạch Vũ. Trong lòng áy náy hổ thẹn trong suốt thời gian qua và chưa bao giờ được sống thanh thản hay ngủ một giấc ngon lành. Còn nói ba cô gái đó vì sự việc này buồn bực không vui mà đã đã ra đi vào năm ngoái. Người chưa đến tuổi sáu mươi, nghe thôi chứ khỏi phải nói chua xót cỡ nào. Cho nên người này không thể làm trái với lương tâm. Nghe mọi người kể rằng cô gái này sống cũng không được tốt. , cũng không rõ cụ thể. Đẹp quá cũng không ổn, bình thường như chúng ta thì tốt hơn."

Nói rồi, Lâm Tuệ cẩn thận quan sát dáng vẻ của Thư Nhan, bất chợt kinh ngạc nói: "Không đúng, chỉ có tôi người bình thường thôi, từ khi nào vậy mà chị đẹp ra vậy kìa?" Có lẽ ngày nào cũng gặp mặt, Lâm Hưởng chưa từng để ý đến Thư Nhan nhiều. Bây giờ Sau khi nhìn kỹ lại chợt thấy chua xót: "Sao mà tự dưng đẹp thế chị?"

Ngũ quan của Thư Nhan có nét lắm, hóa ra do mập quá nên chúng phù ra, sau khi giảm cân, toàn bộ đường nét trên gương mặt đều lộ rõ với đôi mắt to, sống mũi cao, đôi môi mỏng nhẹ thêm nước da trắng ngần, hoàn toàn là một giai nhân thanh tú chứ đừng nói là đại mỹ nhân.

Thư Nhan dở khóc dở cười: "Tôi chỉ đang giảm cân với làm trắng. Chị cũng đẹp lắm đó, nét của chúng ta khác nhau thôi."

Thật sự mà nói, nét mặt sau khi giảm cân của cô ấy còn đẹp hơn cả nét mặt ban đầu, Thư Nhan bây giờ biết làm đẹp rồi, mỗi sáng chăm sóc da đều phải ngắm bản thân một lúc.

Lâm Tuệ sờ sờ mặt của mình: "Chị đừng an ủi tôi nữa. Không được rồi, mai mốt tôi phải giảm cân, mà chị giảm như thế nào? Sao bỗng chốc lại gầy nhiều thế?"

Mới hồi nào quen biết Thư Nhan, cô ấy sẽ mập lắm lắm! Ít nhất cũng phải bảy lăm ký, mà nhìn dáng người hiện tại, lồi đúng nơi lõm đúng chỗ, đến cả đàn bà con gái cũng thấy thích.

"Ăn kiêng và tập thể dục, khi mới bắt đầu giảm cân, tôi không ăn bữa tối. Sau vài ngày thì đói muốn xỉu, rồi, tôi bắt đầu uống canh hoặc ăn một ít trái cây. Về sau phải đi nhập hàng mà, tôi ăn thức ăn chính không thì cơ thể không cầm nổi, cũng phải ăn một ít. Đến hiện tại lại không dám ăn chén thứ hai. Chủ yếu là phụ thuộc vào tập thể dục, chị biết rõ nhất, tôi vất vả bao nhiêu trước khi tìm người giúp việc, ngày nào cũng chạy đi mua bữa sáng và đồ ăn, về rồi làm bữa trưa cho Thanh Thanh đưa đến trường rồi đưa tụi nó đi học. Chạy đi chờ xe buýt, trong cửa hàng cũng bận ngày bận đêm, chủ yếu là nhập hàng cực nhọc thôi, thức đêm vài hôm là đảm bảo ốm luôn." Thư Nhan cảm thấy chạy nhảy cũng rất hữu dụng, cốt là để cô kiểm soát chế độ ăn uống và nghỉ ngơi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 268: Chương 268



"Buổi tối cô chỉ ăn ít vậy thôi à?" Lâm Hưởng không dám tin hỏi.

"Không hẳn, khoảng nửa chén nhỏ, ăn chút canh rong biển và thêm táo hoặc dưa leo." ăn thứ này lâu ngày, da dẻ sẽ được cải thiện, sau quen dần cũng rất tốt.

"Hiện tại không cần giảm nữa đâu. Bây giờ thế này vừa khít rồi, giảm nữa thì gầy lắm." Lâm Tuệ cảm thấy bản thân không thể chịu nổi, cô là kiểu không ăn thịt đời không nể.

Ở thời đại này thì là vừa phải, nếu như đổi thành hai mươi ba mươi năm sau, Thư Nhan vẫn còn mập một chút. Lúc trước hỏi Hồ Thụy Tuyết và đúng là có một câu lạc bộ chuyên về tạo hình. Cô ấy có thẻ hội viên nữa, Thư Nhan đi thử hai lần rồi, định mai mốt làm một thẻ, da thịt cô ấy khá lỏng lẻo, làm săn chắc rồi sẽ ốm đi phần nào nữa.

"Ôi trời!" Lâm Tuệ vỗ tay: "Sao nói qua cái này rồi, mình quay lại Phương Trạch Vũ kia đi. Để tôi nói cho chị biết, hiện tại người xung quanh đều đang xì xào về anh ấy, rất nhiều người chửi mắng mẹ kế của ảnh, và đều trốn tránh rằng chính vì tin lời vu khống của mẹ kế anh ấy mới đổ oan cho Phương Trạch Vũ. Mấy người này... mà Phương Trạch Vũ đúng là xui xẻo, làm việc tốt mà gặp phải chuyện như vậy. Uổng phí nhiều năm ngồi tù, tuổi tác cũng bị trì hoãn. Giờ đã ba sáu ba bảy rồi, muốn kiếm vợ cũng khó."

Trái tim Thư Nhan đánh thịch khi nghe câu đó: "Có người làm mai cho anh ấy rồi?"

"Vậy cũng không hẳn, chỉ là mấy người đó tụ tập đoán mò thôi. Nhưng Phương Trạch Vũ có thể cưới một người vợ vì bất bình. Tiếc là lớn tuổi sẽ khó tìm vợ tốt." Lâm Tuệ tiếc hùi hụi.

Không có công việc tốt, lại không quá khá giả, còn bị hủy dung nhan, đúng là đường nào cũng không đi được.

Thư Nhan nói với Lâm Tuệ về Phương Trạch Vũ nữa, mà tám mấy chuyện nhỏ khác, chẳng hạn như mẹ chồng nhà nào không tốt với con dâu rồi con dâu nhà nào ghê gớm không tốt với mẹ chồng.

Sau khi tiễn Lâm Tuệ đi, Thư Nhan bật TV lơ đãng chuyển kênh.

Chuông điện thoại vang lên, sau khi nhấc máy, đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

"Không nói thì em cúp máy." Thư Nhan mở lời.

"Anh... bây giờ anh đã có tư cách hiên ngang theo đuổi em rồi." Phương Trạch Vũ mắt đỏ hoe, thở gấp trịnh trọng nói.

TBC

Thư Nhan chớp chớp mắt: "Thế trước giờ anh không phải theo đuổi em? Là đùa giỡn em à?"

"Phải." Phương Trạch Vũ cau mày: "Không phải." Anh bỗng muốn đ.ấ.m mình một phát: "Anh không có trêu chọc em, là đang theo đuổi em, cũng không phải... anh muốn theo đuổi em nhưng anh biết tình cảnh của mình, anh sợ liên lụy em, anh không dám, anh..."

Hiếm khi thấy anh ấy ăn nói hoảng loạn như thế, Thư Nhan cong khóe môi: "Những chứng cứ đó là do anh tìm?"

"Ừ." Phương Trạch Vũ lo sợ liệu Thư Nhan có nghĩ mình ra tay quá nặng rồi không.

"Nằm gai nếm mật, diệt trừ gốc rễ, rất hay." Thư Nhan thật sự cảm thấy rất hay.

"Thư Nhan." Phương Trạch Vũ mỉm cười, và anh biết rằng Thư Nhan cũng là một người quyết đoán, không phải là cô gái mỏng manh yếu đuối.

"Ừm?"

Phương Trạch Vũ nốc vài ngụm rượu: "Em đồng ý cho anh một cơ hội tìm hiểu em chứ?"

"Cứ như vậy?" Thư Nhan hỏi ngược lại.

"Thư Nhan. Anh thích em, rất thích em. Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là lúc em nói với bọn nhỏ rằng anh là hùng. Có lẽ là lúc ngươi cứu Đậu Đậu mà coi như là chuyện đương nhiên. Có lẽ đó là lúc em đưa cơm cho anh. Và, thức ăn em nấu thực sự rất ngon. Đó là bữa ăn nóng hổi đầu tiên từ sau khi anh ra ngoài, rất ấm lòng."

Không có ngôn từ lãng mạn, cũng không có những lời thề non hẹn biển, chỉ với câu nói cuối cùng 'Đồ ăn em nấu rất ngon, là bữa cơm nóng hổi đầu tiên từ sau khi anh ra ngoài, nó đã sưởi ấm trái tim anh. ' Ngay lập tức đánh trúng trái tim của Thư Nhan.

"Cho anh cơ hội, có nắm bắt được hay không là tùy thuộc vào anh."

Sau khi trở về Thiên Bảo ra viện lần trước, Thư Nhan đã nghĩ về những vấn đề giữa mình và Phương Trạch Vũ trong lúc nhàn rỗi. Vấn đề nan giải lớn nhất ngăn cản họ chính là con cái. Phương Trạch Vũ sẽ đối tốt với bọn trẻ, Thư Nhan không nghi ngờ điều này, nhưng Phương Trạch Vũ trai chưa vơ, anh ấy nhất định hy vọng có con riêng, sau khi có con riêng, bản thân Thư Nhan cũng không thể đảm bảo liệu thiên vị hay không chứ khoan nói đến Phương Trạch Vũ.

Lúc trước dùng bữa tại nhà Hồ Thụy Tuyết, Thư Nhan đã bàn về vấn đề này, và sau đó Hồ Thụy Tuyết hỏi: "Tại sao cậu lại nghĩ đến việc có con với Phương Trạch Vũ?"

Lúc ấy Thư Nhan ngẩn người, đúng vậy, tại sao cô lại nghĩ xa vậy kìa?

Chính vì trong lòng có ý định kết hôn với Phương Trạch Vũ nên cô mới nghĩ đến bước đó.

Thư Nhan đã suy nghĩ rất nhiều, không nghi ngờ việc cô thích Phương Trạch Vũ nên lo xa là chuyện bình thường. Hai người đều không còn quá trẻ, cũng đã trải qua thăng trầm gian khổ, không phải kiểu thích thì quen không thích thì chia tay giống cô cậu thanh niên.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 269: Chương 269



Chuyện cưới xin là chuyện trọng đại, chưa kể cô còn có hai đứa con, nhưng cũng không cần phải nghĩ quá nhiều, nếu cô thực sự nghĩ như vậy thì không cần phải kết hôn nữa, sống với hai đứa nhỏ cho rồi.

Cuối cùng, Thư Nhan cảm thấy cho nhau một cơ hội, cô mới hai lăm tuổi, cả khi tuổi tâm lý đã ngoài ba mươi, cô vẫn khao khát tình yêu và hôn nhân, cô vẫn hy vọng có người bạn đồng hành cùng mình, cô sợ cô đơn.

"Thư Nhan, em đồng ý rồi?" Giọng nói vui vẻ của Phương Trạch Vũ vang lên.

"Chỉ là cho anh cơ hội." Thư Nhan chỉ ra điểm mấu chốt.

"Em đồng ý rồi." Một tràng cười sảng khoái vang lên, Phương Trạch Vũ phấn khích nói: "Anh sẽ cố gắng, em nhất định sẽ trở thành vợ của Phương Trạch Vũ."

"Mới có mấy món mà uống đến vậy rồi à? Đi tắm rửa ngủ sớm đi." Thư Nhan cúp điện thoại, tựa vào sô pha, không biết đang suy nghĩ gì.

"Mẹ." Thanh Thanh mang cho cô một ly nước ấm.

"Cảm ơn con! Sao còn chưa đi ngủ? Ngày mai phải đi học rồi." Thư Nhan liếc mắt nhìn thời gian, đã gần mười giờ, không còn sớm đối với đứa nhỏ.

"Mẹ à, em trai nói mẹ muốn tìm cho tụi con một người cha mới, có phải là chú Phương không?" Thanh Thanh hồi hộp nhìn Thư Nhan.

Thư Nhan không ngờ Thiên Bảo lại kể cho Thanh Thanh biết chuyện này, hai đứa nhỏ bây giờ càng ngày càng khắn khít, đều thì thầm giấu người mẹ này.

"Con... không thích sao?" Thư Nhan cũng cẩn thận hỏi cô bé.

Thanh Thanh cúi đầu: "Con nghe lời mẹ."

Thư Nhan nghe được ý của cô bé. Trong lòng nó không muốn cô tái hôn nhưng lại sợ mình ngăn cản sẽ khiến cô tức giận.

Thiên Bảo còn nhỏ không hiểu chuyện, hoặc có thể bị ảnh hưởng bởi bạn bè và nghĩ rằng sao cũng được. Thanh Thanh đã biết rất nhiều thứ, nếu cô ấy tái hôn, chắc chắn sẽ không như bây giờ, mọi sự tập trung sẽ đổ dồn vào bọn trẻ.

Thư Nhan nắm lấy tay Thanh Thanh và nói rất nghiêm túc: "Thanh Thanh, con luôn rất thông minh, vì vậy hôm nay mẹ sẽ nói với con như một người lớn, và nói cho con biết lời trong lòng mẹ. Lúc mẹ mười bảy tuổi được gả cho ba con, mười tám tuổi sinh con ra. Như một tờ giấy trắng làm mẹ, khi ấy... mẹ xin lỗi con, con có trách mẹ không?"

Tự nhiên thấy mẹ xin lỗi, Thanh Thanh giật mình, mắt lập tức đỏ hoe: "Mẹ, me..."

TBC

"Mẹ luôn muốn xin lỗi con nhưng vì hổ thẹn." Thư Nhan ôm chầm Thanh Thanh nhẹ nhàng chạm vào đầu con bé: "Mẹ đã nhận ra sai lầm của mình nên đã ly hôn với ba con và đưa con đến Nam Thành để bắt đầu một cuộc sống mới. Thanh Thanh à, mẹ đã chăm chỉ như vậy tất cả đều là vì các con, dù mẹ có vất vả và mệt mỏi đến đâu, mẹ cũng không nghĩ sẽ từ bỏ con, vậy tại sao bây giờ lại không cần các con nữa?"

Thanh Thanh khẽ khóc, ai cũng nói trí nhớ đứa trẻ ít, nhưng mà làm sao có thể quên được những chuyện in sâu tận xương tủy. Xưa kia, cô bé đã sống trong những tháng ngày bị bỏ rơi bất cứ lúc nào nên luôn cảm thấy bất an, sợ rằng sau này mẹ tìm được ba mới sẽ không cần mình nữa.

"Đừng khóc nào con. Thanh Thanh, con phải ghi nhớ mẹ của con sẽ luôn yêu thương con, sẽ luôn dìu dắt con và sẽ không bao giờ buông tay."

"Vậy thì mẹ và chú Phương không thể bỏ mặt Thanh Thanh."

Thế đồng ý rồi phải không?

"Mẹ vẫn đến với chú Phương mà. Chỉ đang tìm hiểu nhau thôi. Chú ấy cần qua bài kiểm tra của các con thì mẹ mới đồng ý." Thư Nhan chạm chóp mũi con bé

Ngày hôm sau Phương Trạch Vũ tỉnh giấc, gõ gõ vào đầu, đột nhiên nhớ lại những gì anh đã nói trên điện thoại với Thư Nhan tối hôm qua, anh suýt tát mình một phát, uống chút nước tiểu mèo liền nói năng linh tinh, ủa mà, Thư Nhan nói cho anh cơ hội?

Khóe miệng cười rạng rỡ, anh phải đi tìm người hỏi cách theo đuổi con người ta rồi.

"Tất nhiên là tặng quà. Lúc tôi theo đuổi vợ tôi, tôi đã tặng cô ấy một đôi bông tai vàng, thế là vui vẻ đồng ý ngay tại chỗ." Người đàn ông với nước da ngăm đen sáp lại gần nói.

Mao Vệ Bình vỗ vào sau ót anh ta: "Làm như ai cũng ngây thơ như vợ của anh, bị lừa bằng một đôi bông tai vàng à. Người phụ nữ mà Lão Phương đang theo đuổi không phải là một người tầm thường, biết Khiêm Tuyết chứ?"

Mấy người đàn ông gãi đầu lắc đầu.

Mao Vệ Bình trừng mắt: "Là công ty Nhan Tuyết lầu trên của mình đó, đã biết chưa?"

"Nhan Tuyết thì biết, tôi còn chạm mặt bà chủ của họ mấy lần rồi, lái chiếc đại bôn, trông rất xinh đẹp cũng rất có khí chất. Tôi nghe nói lai lịch rất lớn." Một người đàn ông đeo kính đang bưng tách trà tới đây.

"Đừng nói là lão đại muốn cưa cẩm cô ấy nha?" Vài nhân viên văn phòng trong công ty đều biết Nhan Tuyết, cô nàng đẹp thì đẹp, kiêu ngạo cũng kiêu ngạo lắm, không bao giờ để mắt đến mấy người bọn anh đâu.
 
Back
Top Bottom