Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 240: Chương 240



Các món ăn Thư Nhan định làm gần như đã chuẩn bị xong, cô liếc nhìn thời gian đã hơn mười giờ, tìm cớ đến phòng trò chơi để chơi với bọn nhỏ. Mười một giờ, Hồ Thụy Tuyết nhìn thấy Hồ Thụy Dương trong phòng khách, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: "Sao anh cả lại ở đây?"

"Anh nhận được hai chai rượu ngon từ A Đức, cố tình mang đến cho em." Hồ Thụy Dương đưa cô đến tủ rượu nhìn hai chai rượu đỏ mới.

"A Đức trở về rồi à? Anh ấy trở về từ lúc nào?"

"Đúng rồi, cậu ấy còn hỏi đến em, nói có thời gian thì cùng em ăn cơm."

Hồ Thụy Tuyết lập tức nghi ngờ nhìn Hồ Thụy Dương: "Có phải hai anh lại có ý định quái quỷ gì không?"

"Anh có ý định quái quỷ gì chứ?" Hồ Thụy Dương tỏ ra đứng đắn: "Thì là lâu quá rồi không gặp, cho nên mới rủ hai người tụ tập."

"Không có ý định gì là tốt nhất. Em đã nói với mọi người từ lâu rồi, em xem A Đức là anh trai của em, mọi người đừng có làm mai bậy bạ cho em. Bây giờ em chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, sau đó nuôi lớn Đóa Đóa. Đúng rồi, anh vào nhà có nhìn thấy Nhan Nhan không?" Hồ Thụy Tuyết thật sự không có ý định tái hôn, thế nhưng mẹ của cô ấy luôn tìm đủ cách để cô ấy đi coi mắt.

"Thấy rồi, còn nói chuyện một lúc, cô ấy đang chơi với bọn nhỏ trong phòng trò chơi." Hồ Thụy Dương hất cằm lên.

Hồ Thụy Tuyết: "Vậy anh còn ngồi đây làm gì?"

"Em có ý gì? Đuổi anh đi à?" Hồ Thụy Dương chưa từng thấy ai tiếp khách như vậy.

Hồ Thụy Tuyết hừ khẽ một tiếng: "Em không tin là anh không nhìn ra. Lần đầu Nhan Nhan tới nhà, đừng dọa người ta lần sau không tới nữa."

"Được thôi, anh đi, giúp anh nói với Thư Nhan một tiếng."

"Bái bai." Hồ Thụy Tuyết phất tay.

TBC

Lúc Thư Nhan đi ra đã không thấy Hồ Thụy Dương, cô nhìn thoáng qua phòng bếp cũng không có.

"Đừng nhìn nữa, anh ấy có việc đi trước rồi." Trong giọng nói của Hồ Thụy Tuyết mang theo ý cười: "Có cần phải vậy không? Anh ấy cũng không phải là hồng thủy mãnh thú gì."

"Sao lại không chứ? Anh của cô khí thế bất phàm, loại người bình thường bé nhỏ như tôi không chịu nổi khiếp sợ." Thư Nhan cảm giác nói chuyện với anh phải xoay chuyển đầu óc mấy lần mới được, mệt c.h.ế.t cô.

Lời này khiến Hồ Thụy Tuyết cười ngặt nghẽo.

Đẩy nhanh tiến độ cả ngày lẫn đêm, sau hai mươi ngày, mặt tiền cửa hàng của Ngô Tú Nguyệt đã được cải tạo xong. Bao gồm cả ghế xô pha và đèn đóm, Trần Phi đều đã đặt trước cho cô ấy từ sớm. Bây giờ tất cả đều đã đến, mắc áo và ma nơ canh là Thư Nhan tìm người từ nhà máy quần áo để lấy hàng, chất lượng tốt mà giá thành lại rẻ, tổng chi phí từ đầu đến cuối cũng không cao, chủ yếu là tiêu vào tiền nhà.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Ngô Tú Nguyệt cất mười nghìn tệ trên người, lúc bước xuống trái tim cô ấy gần như muốn nhảy ra ngoài, sợ bị người ta cướp mất.

"Chị càng như vậy người ta càng biết chị có tiền, thả lỏng đi." Thư Nhan không nói, có lẽ cô không coi số tiền mười nghìn tệ là nhiều, cho nên lần đầu cầm mười nghìn tệ trên người cô thật sự không quá lo lắng.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Ngô Tú Nguyệt run sợ nói.

Thư Nhan kéo cô ấy đi nhanh về nhà nghỉ, nếu không sẽ thật sự gây chú ý cho người khác. Thời điểm này an ninh không quá tốt, trộm cướp rất nhiều.

Lo rằng nhà nghỉ không an toàn, sau khi Ngô Tú Nguyệt khóa trái cửa còn kéo cái bàn chặn lại, còn nói cô ấy và Thư Nhan sẽ thay phiên nhau coi chừng.

"Chị coi chừng đi, tôi đi ngủ." Cô đã đến Hàng Thành không biết bao nhiêu lần, cũng từng nghe nói có người bị trộm đồ đạc hoặc tiền bạc. Bình thường đều là người mới, cũng bởi vì trông cô có rất nhiều tiền nên mới thu hút sự chú ý của bọn cướp.

Lúc Thư Nhan tỉnh dậy, phát hiện Ngô Tú Nguyệt đã ôm tiền ngủ gà ngủ gật, cô im lặng một lúc, để cô ấy ngủ nửa tiếng, cô thu dọn xong sẽ lên đường mua hàng.

"Làm sao bây giờ? Tôi lo lắng quá." Ngô Tú Nguyệt kéo tay Thư Nhan.

"Cửa hàng quần áo còn chưa khai trương, bây giờ chúng ta đi nhập hàng, chị lo lắng cái gì?"

"Nhưng tôi vẫn lo lắng, tôi sợ mình lựa chọn không được tốt. Chị nói xem hàng tôi nhập không bán được thì phải làm sao? Đó chẳng phải là đập vào tay sao? Vậy tôi phải bồi thường bao nhiêu tiền?" Ngô Tú Nguyệt không khỏi tiếc nuối về những ngày tháng tươi đẹp của mình, tự nhiên buôn bán làm gì chứ?

Thư Nhan nhìn cô ấy: "Chuyện này có gì mà phải sợ, chị đi theo tôi nhập hàng là được. Tôi bán quần áo lâu như vậy rồi, cái gì bán được đã nắm chắc trong lòng, khoảng cách xa như vậy, bán quần áo giống nhau cũng không sao."

Cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu như cô ấy còn bán không được thì cô cũng chẳng còn cách nào. Trước khi cô ấy muốn làm ăn, Thư Nhan đã nói với cô ấy rất nhiều lần là buôn bán sẽ có mạo hiểm, có lỗ có lời. Nhưng khi đó cô ấy chỉ một lòng một dạ muốn buôn bán kiếm tiền, bây giờ đã đến đây rồi, hối hận cũng đã muộn.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 241: Chương 241



Sau khi nghe Thư Nhan nói những lời này, Ngô Tú Nguyệt yên tâm hơn rất nhiều. Lúc lấy hàng, Ngô Tú Nguyệt lại một lần nữa cho thấy sự lợi hại của mình, dù sao chỉ cần Thư Nhan nói được, đa số đều sẽ bị cô ấy cướp về tay.

"Tiếc quá, tôi không cướp được hai mẫu váy đó." Ngô Tú Nguyệt cùng Thư Nhan sắp xếp lại quần áo, cảm thán.

Thư Nhan: ...

Tốt xấu gì cũng chừa cho người khác một chút canh, chị không biết vừa rồi mình rất trâu bò sao?

Lúc nhập những món hàng lớn, Thư Nhan ở bên cạnh dạy cô ấy loại nào dễ bán hơn, loại nào tốt nhất không nên nhập, cách chọn màu thế nào, ví dụ như màu sắc thịnh hành thì nhất định phải nhập, sau đó phải biết màu thịnh hành của năm nay là màu nào. Điều này cũng đơn giản, nhìn thị trường nhiều quần áo màu gì nhất là biết, hơn nữa cô ấy ở gần thành phố đại học, có thể chọn những mẫu tương đối trẻ trung hơn một chút.

Một phần gửi vận chuyển, một phần xách về, Ngô Tú Nguyệt đã tìm người chọn thời gian xong, Tú Tú cố tình xin nghỉ một ngày để qua hỗ trợ lên hàng.

Ngày hôm sau Trương Hoa Tú đến làm, Thư Nhan hỏi: "Bên chị dâu của chị thế nào rồi? Nếu không đủ thời gian thì chị có thể đi giúp thêm một ngày."

"Không cần, đa số đều đã xử lý xong, cái gì nên nói tôi cũng đã nói, có gì không hiểu thì đợi tôi tan tầm trở về rồi hỏi lại là được. Nhưng hôm khai trương tôi vẫn phải qua đó giúp đỡ." Trương Hoa Tú là nhân viên kỳ cựu của cửa tiệm này của Thư Nhan, rất hiểu cách phối hợp và định giá như thế nào, bao gồm cả việc hoạt động cô ấy cũng hiểu rất rõ.

Ngô Tú Nguyệt cũng không nỡ tặng một chiếc TV, chính nhà bọn họ còn chưa có nữa. Cô ấy mua một chiếc xe đạp làm phần thưởng giải nhất, giải đặt biệt là một cái radio, dù sao vẫn còn kém rất xa phần thưởng của Thư Nhan.

Nhưng đây cũng coi như là địa điểm đầu tiên trên đường Phủ Tiền, ai nhìn thấy tờ rơi cũng sẽ tới xem thử, cho dù buôn bán gì trước hết bên ngoài cũng phải náo nhiệt đã.

Thư Nhan mang một giỏ hoa tới, thấy Ngô Tú Nguyệt và Trương Hoa Tú rất bận rộn, cô liền hỏi Trương Hoa Tú: "Trong tiệm không có nhân viên sao?"

Nói đến đây Tú Tú liền bực bội: "Chị dâu nói tiệm mới mở một mình chị ấy là đủ rồi, nếu thật sự không xuể thì để mẹ tôi tới giúp đỡ. Cô nói xem mẹ tôi cả đời làm công nhân, làm sao mà bán quần áo được? Mà để một bà cụ như bà đi bán quần áo thì cũng không hay. Nhưng chị ấy hoàn toàn không nghe, cảm thấy thuê nhân viên bán hàng tiền lương quá cao."

Tư tưởng vẫn còn quá bảo thủ, tính cách của Ngô Tú Nguyệt thật sự không thích hợp để buôn bán, có điều là mở cửa tiệm nhỏ thì cũng không có vấn đề gì, nhưng muốn làm lớn thì không thể.

Về điểm này Thư Nhan cũng không tiện nói nhiều, cho dù có quen biết thế nào thì cô vẫn là người ngoài.

Hôm nay Lâm Tuệ cũng tới, cô ấy cũng xách một giỏ hoa, còn mua hai bộ quần áo trong tiệm của Ngô Tú Nguyệt, xem như mở hàng cho cô ấy. Ban đầu Thư Nhan cũng định mua hai bộ nhưng bị Ngô Tú Nguyệt cản lại.

"Chị đã giúp tôi đủ nhiều rồi, bản thân Lâm Tuệ muốn mua quần áo thì tôi không cản, còn chị cũng mở một tiệm bán quần áo mà còn mua ở chỗ tôi là thế nào?"

Việc buôn bán cũng không tệ lắm, Thư Nhan quan sát một chút, hôm nay là chủ nhật, trường học không dạy, nhưng vẫn có không ít học sinh nhàn rỗi buồn chán đi dạo phố đến bên này. Nhìn thấy tấm bảng hiệu màu đỏ chót, nhiều giỏ hoa và bong bóng như vậy, lại nhìn thấy tờ rơi nên đã đi dạo đến đây.

Người càng lúc càng đông, Ngô Tú Nguyệt không có thời gian để nói chuyện với đám người Thư Nhan. Trước đó đã bán mấy bộ quần áo ở bên chỗ Thư Nhan, bây giờ cũng biết đại khái phải giới thiệu như thế nào, ngoại trừ ban đầu có hơi căng thẳng, nói chuyện không lưu thoát thì dần dần sau đó lá gan cũng to lên, càng nói càng thuận miệng, quần áo cũng bán đi từng bộ từng bộ.

Khi nhóm người này đi qua, Ngô Tú Nguyệt tính toán một chút thì thấy có hơn năm trăm tệ, khấu trừ tiền thuê nhà và điện nước thì ít nhất vẫn còn hai trăm. Lúc này mới bao lâu đâu, còn chưa hết một buổi sáng mà đã kiếm được hơn hai trăm, cả ngày hôm nay nói không chừng sẽ có thể bán hơn một ngàn tệ, còn cao hơn tiền lương một tháng của chồng cô ấy.

Tính toán như thế, Ngô Tú Nguyệt cười ít mắt, tinh thần càng hăng hái.

TBC

Ban đầu Thư Nhan muốn nhắc cô ấy là hôm nay mới hoạt động, lại còn là chủ nhật nên buôn bán tốt là bình thường, về sau nói không chừng sẽ không bằng một nửa của ngày hôm nay. Nhưng sau đó lại nghĩ hôm nay là ngày khai trương của cô ấy, nói những lời này sẽ không may, vẫn là để Trương Hoa Tú phân tích với cô ấy sau.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 242: Chương 242



Bữa trưa ăn ở nhà Ngô Tú Nguyệt, mẹ Trương đặc biệt đến đây để kéo mọi người qua, gà vịt thịt cá đều có.

Cơm nước xong xuôi, hai người Thư Nhan và Lâm Tuệ liền dắt tay trở về. Hôm nay Lâm Tuệ vô cùng im lặng.

"Chị nói xem nếu tôi cũng mở tiệm thì sao?" Lâm Tuệ đột nhiên nói.

Thư Nhan sửng sốt, nhà máy dệt mà Lâm Tuệ làm có tiền lương rất tốt, chưa bao giờ nghe nói có người không muốn làm. Lâm Tuệ cũng không phải công nhân tuyến một, ngoại trừ lúc đầu tháng hơi bận một chút, bình thường vẫn khá thoải mái, sao đột nhiên lại muốn buôn bán.

Thấy được sự nghi hoặc của Thư Nhan, Lý Lâm ngượng ngùng cười: "Tôi thấy cô và Tú Nguyệt đều tự mình buôn bán, thu nhập một ngày có thể hơn một hai tháng tiền lương của tôi, nên cũng nghĩ có muốn buôn bán hay không."

Nói trắng ra là trong lòng có cảm giác chênh lệch.

Trước kia chỉ có một mình Thư Nhan buôn bán, cô ấy cảm thấy Thư Nhan là người có bản lĩnh. Nhưng bây giờ hóa ra Ngô Tú Nguyệt kém hơn cô ấy mà cũng có thể mở tiệm bán quần áo, hơn nữa một buổi sáng đã bán được hơn bốn trăm tệ, một ngày kiếm được còn hơn một tháng tiền lương của mình, trong lòng Lâm Tuệ cũng không vui.

TBC

"Chị cũng không thể nghĩ như vậy, tôi và Tú Nguyệt đều không có công việc, hết cách nên mới đi làm ăn. Chị cũng biết trước khi gầy dựng chúng tôi đã nơm nớp lo sợ như thế nào. Chị nhìn Tú Nguyệt đi, vì cái tiệm này mà cả đêm ngủ không được, tóc cũng rụng một nửa, bởi vì cái gì? Bởi vì làm ăn có rủi ro, một khi thua lỗ là sẽ mất trắng. Hôm nay cô ấy vừa mới khai trương, sau này có thể sẽ không bán được nhiều tiền như vậy. Mỗi nghề đều có cái khó riêng, chị không nhìn thấy chúng tôi giành hàng lúc nửa đêm đâu."

Con người đều là như vậy, chỉ nhìn vào kết quả của người khác chứ không nhìn vào quá trình của họ. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi Ngô Tú Nguyệt đã gầy đi mười cân, có thể thấy được làm ăn áp lực đến thế nào.

Mọi người đều nói thập niên chín mươi dễ kinh doanh, nhưng cũng có thua lỗ, ai có thể đảm bảo tất cả đều có thể kiếm ra tiền? Những người có công ăn việc làm ổn định như Lâm Tuệ, nếu như khuyên cô ấy làm ăn, lỡ như thua lỗ, đến lúc đó chẳng phải sẽ oán trách cô sao.

"Tôi chỉ là nóng mắt."

Trước kia nhà bọn họ đều là công nhân, đi ra ngoài thật sự oai phong lẫm liệt. Nhưng còn bây giờ thì sao? Những người kia buôn bán một ngày đã bằng tiền lương một tháng của bọn họ, thậm chí có ngày còn tương đương với một năm. Cả nhà dành dụm lâu lắm mới đủ tiền mua một căn nhà, nhưng nếu buôn bán được, một tháng là có thể kiếm được một căn nhà. Không nói đâu xa, nói Thư Nhan đi, nếu tiệm bán quần áo thu nhập không cao, sao cô ấy có thể thuê người giúp việc? Nhìn cuộc sống của cô ấy bây giờ, con cũng không cần lo, mỗi ngày đến tiệm một vòng là có tiền, còn không cần bị người ta đè ép, cuộc sống thần tiên cũng chỉ như vậy.

"Thói đời bây giờ trở nên càng ngày càng khiến người ta nhìn không rõ, thật lòng tôi rất sợ, luôn cảm thấy như mình đang thụt lùi." Cuối cùng Lâm Tuệ cũng nói ra những lời dồn nén trong lòng.

Không riêng gì cô ấy, có lẽ rất nhiều công nhân đều có suy nghĩ này.

Người nghỉ việc càng ngày càng nhiều, đây là cái bát sắt* sao? Kinh doanh dễ dàng kiếm lời bằng số tiền cả đời của bọn họ, bọn họ còn là người chủ của đất nước sao?

(*) Chỉ công ăn việc làm ổn định.

Chỉ là thời đại thay đổi quá nhanh, có một số người lập tức thay đổi theo, và cũng có một số người bị tụt lại đằng sau.

Thời đại này chỉ cần có lá gan đủ lớn, nắm lấy thời cơ là có thể trở thành nhóm người giàu lên đầu tiên. Nếu suy nghĩ bảo thủ vẫn bám vào những thứ trước kia, thật ra cũng có thể sống bình thường cả đời, chỉ là lòng người không đủ, sẽ không bao giờ cảm thấy thỏa mãn.

Lâm Tuệ không băn khoăn quá lâu, thật ra vừa rồi bị thu nhập của Ngô Tú Nguyệt k*ch th*ch, nếu thật sự bảo cô ấy bỏ công việc để đi buôn bán thì cũng không thực tế. Chưa kể cô ấy sẽ không, mà những người trong nhà cô ấy cũng sẽ không đồng ý. Giống như Trương Hoa Tú, nếu không phải bởi vì nhà máy sắp đóng cửa, ba mẹ cô ấy cũng sẽ không đồng ý để cô ấy bán hết thâm niên. Trong mắt đa số những người bình thường, công việc ổn định vẫn tốt hơn buôn bán.

Về đến nhà, Thư Nhan không nghỉ ngơi bao lâu đã đi học lái xe, gần đây rảnh rỗi, cô chuẩn bị lấy bằng lái xe.

"Có muốn anh dạy em trước không?" Người tới đón cô là Phương Trạch Vũ.

Tối qua anh gọi điện thoại tới, hỏi hôm nay Thư Nhan định làm gì. Nghe nói cô định đi học lái xe, anh xung phong nhận việc đưa cô đến trường dạy lái xe.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 243: Chương 243



"Không cần đâu, em đã học được một chút từ tài xế của công ty rồi." Thư Nhan phát hiện hộp số tự động không kiểm tra nhiều, kiểm tra xe thì hẳn là có thể làm được.

Nhìn dáng vẻ tự tin của cô, khóe miệng Phương Trạch Vũ hơi cong lên: "Vậy chúc em sẽ thi đậu."

"Mượn câu nói tốt lành của anh."

Hồ Thụy Tuyết đăng ký cho Thư Nhan lớp VIP, phục vụ một kèm một. Địa điểm huấn luyện còn tách biệt với học viên bình thường, bên ngoài là rất nhiều người dùng chung, bên trong là sân huấn luyện nhỏ độc lập, có lán che, gió thổi không đến, mưa rơi không lọt.

Huấn luyện viên còn rất hiền hòa, cho dù Thư Nhan làm sai chỗ nào cũng không bao giờ nói gì cô, vô cùng kiên nhẫn giải thích cho cô. Nhớ hôm đó lúc cô thi bằng lái ở trường đại học, bốn năm người một chiếc xe, mỗi ngày chỉ có thể lái mấy lần, đa số thời gian đều phải đợi. Bây giờ cô một người một xe, một tiếng đã tập bằng khối lượng nửa ngày.

Thật không ngờ môn thứ hai lúc này lại khó hơn sau này nhiều đến vậy, cô cứ tưởng học lái xe vào thập niên chín mươi sẽ dễ hơn một chút, kết quả chỉ mới hạng mục đầu cô đã vấp, còn có cái gì vượt cầu đơn, đường gồ ghề gì đó trước kia cô chưa từng học qua. Có lẽ là bây giờ đường xá không tốt, cần phải học những thứ này. Thư Nhan chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

"Cô đừng hoảng, hoảng sẽ dễ dàng tắt máy. Cô yên tâm, đến lúc thi tôi cũng sẽ ở bên cạnh nhắc nhở cô." Huấn luyện viên kiên nhẫn nói.

Thư Nhan nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu tiếp tục im lặng lái xe. Lúc này người giám định không phải là giám khảo, mà là huấn luyện viên, cho nên có rất nhiều thao tác. Theo như huấn luyện viên nói, khó nhất là ở môn thư hai, đường đi thì đơn giản, chỉ cần qua đèn giao thông, anh ta nói được là sẽ qua.

Thật ra môn thứ hai cũng dễ, lúc này lại không có tia hồng ngoại, nếu như gặp giám khảo dễ thì hơi sượt qua đường một chút cũng cho bạn qua.

Sau khi học lái xe cả buổi sáng, lúc Thư Nhan đi ra đã đau lưng mỏi eo. Vốn định buổi chiều sẽ tiếp tục học, nhưng cô đã nói với huấn luyện viên sáng mai sẽ quay lại.

"Học thế nào rồi?" Hồ Thụy Tuyết nhìn thấy Thư Nhan ngồi trên ghế xô pha, cười hỏi.

"Đừng nhắc tới nữa, mệt c.h.ế.t đi được. Nhưng ai bảo tôi thông minh chứ, tập hai ngày là có thể đi thi." Có thể thi chung môn thứ hai và môn thứ ba, bây giờ không có môn thứ tư, thi sát hạch đường bộ xong là có thể nhận bằng lái.

"Vậy thì tốt rồi, chờ cô lấy được bằng lái tôi sẽ tặng quà cho cô." Hồ Thụy Tuyết cười khẽ.

Thư Nhan nghi ngờ nhìn cô ấy: "Không phải định tặng tôi một chiếc xe đấy chứ? Quý giá quá tôi cũng không nên nhận."

Ăn gì thì lấy đó, nhận đồ vật quý giá quá cô cũng không biết phải tặng lại cái gì, hơn nữa bản thân cô có thể mua được.

"Không phải tặng không cho cô, cô có biết bây giờ chúng ta có bao nhiêu cửa hàng nhượng quyền không?" Hồ Thụy Tuyết nghiêm túc nhìn Thư Nhan.

"Bao nhiêu?" Thư Nhan ngồi dậy hỏi.

TBC

"Năm trăm. Tiêm Tuyết đã vượt quá năm trăm cửa hàng nhượng quyền. Xưởng may của chúng ta cũng trở thành một nhà máy lớn với hàng ngàn người, thế nào? Có đáng để chúc mừng không?"

Thư Nhan nghe số liệu này thì trợn mắt há mồm. Lúc này mới bao lâu đâu, sao lại phát triển nhanh như vậy? Cô đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, phát triển nhanh như vậy, một khi xảy ra vấn đề thì rất dễ sụp đổ.

"Tỷ lệ nợ có cao không?" Thư Nhan lo lắng hỏi.

"Yên tâm đi, chỉ riêng phí nhượng quyền và tiền thanh toán cho cửa hàng nhượng quyền là đủ cho chúng ta dùng." Một cửa hàng tính sáu mươi nghìn, năm trăm cửa hàng là ba chục triệu. Huống hồ quần áo mùa thu đã bán chạy ở nước ngoài, trở thành sản phẩm xuất khẩu, đồng thời mang lại nguồn thu nhập ổn định cho công ty. Công ty của họ liên tục có lãi, căn bản không cần phải lo lắng.

"Quả thật đáng để chúc mừng, nhưng mà mua đồ cho tôi làm gì?" Thư Nhan cảm thấy có thể đợi tới ngày Quốc tế Lao động một tháng năm mở tiệc chúc mừng là coi như xong.

Hồ Thụy Tuyết không đồng ý: "Công ty của chúng ta có thể có ngày hôm nay, cô là người có công đầu tiên. Kế hoạch quảng cáo là cô viết, kế hoạch nhượng quyền cũng là cô viết, hay cả hoạt động mở cửa hàng nhượng quyền cũng là cô lên kế hoạch. Nếu không có cô tính toán, công ty không thể nào phát triển nhanh như vậy, hơn nữa chiếc xe này là lấy danh nghĩa công ty mua cho cô một chiếc xe tương xứng. Cô nói xem công ty lớn như thế mà tổng giám đốc không có một chiếc xe tương xứng thì coi sao được?"

Nói thì nói vậy, nhưng thật ra là dùng cho mục đích cá nhân của cô. Thư Nhan đột nhiên không thích ứng được, chiếc xe này có tài xế không?

"Tôi sẽ báo cho cô biết một tin vui, tôi đã lấy được mảnh đất ở bên cạnh trung tâm hậu cần. Không chỉ thế, tôi còn giành được mảnh đất số 9 lần này."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 244: Chương 244



Thư Nhan mau chóng cầm lấy tấm bản đồ, mặc dù số 9 không phải là nơi Hồ Thụy Tuyết đã vẽ vòng tròn lúc trước, nhưng trong tương lai cũng là nơi tấc đất tấc vàng. Sau khi biết giá cả, Thư Nhan càng bội phục Hồ Thụy Tuyết.

"Sao lại mua một lúc nhiều đất như vậy, bên ngân hàng có cho vay không?" Thư Nhan nhìn vào khu đất số 9, nơi này về sau sẽ là những tòa nhà cao tầng, không biết chính phủ sẽ đền bù cho bọn họ thế nào.

"Yên tâm đi, trong nước có mấy công ty có năm trăm cửa hàng nhượng quyền? Căn bản không cần tôi tới cửa, hồ sơ vừa đưa lên đã trực tiếp duyệt cho tôi. Khu đất số 9 tôi định xây xưởng may, trước tiên có thể để nó ở đó trước, bên trung tâm hậu cần xong là có thể khởi công, lần này tôi định sẽ xây hoàn thiện một chút."

"Ý cô là gì?"

"Tôi định đặt thương hiệu Tiêm Tuyết ở đây, chia thành bốn khu xưởng và một nhà kho. Xưởng đầu tiên may quần áo mùa thu, xưởng thứ hai may quần áo mặc ở nhà, cái thứ ba may đồ lót, cái thứ tư làm vớ. Ngoài ra còn có nhà ăn, nhà tập thể cho nhân viên, nhà trẻ các thứ đều làm hết. Tôi định dành một mảnh ở đây để xây nhà ở phúc lợi. Tuy không phải doanh nghiệp nhà nước nhưng phúc lợi của chúng ta có thể ngang với doanh nghiệp nhà nước. Chỉ cần bọn họ cống hiến cho nhà máy của chúng ta, chúng ta cũng sẽ thưởng nhà ở cho họ."

"Đây là đất công nghiệp đúng không?" Đất công nghiệp có thể xây nhà ở được sao?

"Đúng là đất công nghiệp, nhưng nếu như tôi xin xây nhà ở phúc lợi thì cũng không có vấn đề gì. Ngược lại bên phía chính phủ sẽ còn hỗ trợ mạnh mẽ."

Sở dĩ lần này Hồ Thụy Tuyết có thể thuận lợi giành được hai mảnh đất như vậy, ngoài trừ lý do công ty của bọn họ ngày càng lớn mạnh, mà còn bởi vì cô ấy đã nhận một nhóm công nhân nữ ở xưởng may cũ vào làm, hơn nữa còn nhận một số công nhân bị giảm biên chế ở đơn vị khác, giúp chính phủ giảm bớt áp lực việc làm. Bây giờ nếu như lại xin nhà ở phúc lợi, vậy bọn họ hoàn toàn có thể trở thành công ty tư nhân điển hành ở Nam Thành, nói không chừng còn có thể được bầu chọn là công ty ưu tú.

Thư Nhan cũng biết về những nhân viên đó, Hồ Thụy Tuyết đã từng nói với cô. Lúc đó Hồ Thụy Tuyết đã nói về ưu khuyết điểm, Thư Nhan không ngờ phần thưởng lại lớn như vậy.

Thành thật mà nói, rất nhiều công ty tư nhân không muốn nhận những công nhân cũ từ các doanh nghiệp nhà nước vào làm, thật sự là đám người này không chăm chỉ bằng những công nhân được xã hội tuyển dụng, còn thích làm dáng, động một chút là bãi công, lại còn thích kháng nghị. Nếu như dám khai trừ bọn họ, bọn họ sẽ dám ngồi trước mặt chính phủ ra oai.

Cho nên Thư Nhan đồng ý nhận nhóm người này, nhưng yêu cầu chính phủ nhất định phải đồng ý cho bọn họ quyền sa thải nhân viên trong công ty của mình. Trải qua đàm phán, bên kia đồng ý bọn họ có thể khai trừ nhiều nhất là mười phần trăm nhân viên, tuyệt đối không được vượt quá mười phần trăm.

Hóa ra ở các doanh nghiệp nhà nước, chỉ cần không mắc sai lầm quá lớn thì sẽ không có chuyện bị sa thải. Bây giờ đến xưởng bọn họ có thể sa thải, tin rằng những người gian trá, dùng mánh lới sẽ không dám giống như trước kia nữa.

Ban đầu khi những người đó mới vào, có một số người vẫn mang thói quen cũ như trước kia, còn phân biệt đối xử với các công nhân trong nhà máy. Hồ Thụy Tuyết trực tiếp bắt mấy con gà dọa khỉ, vốn dĩ còn có vài người muốn gây sự, Hồ Thụy Tuyết đã nói trước mặt bọn họ rằng, nếu như bọn họ gây chuyện, cô ấy thà hủy bỏ thỏa thuận với chính phủ chứ không cần tất cả mọi người.

Lập tức dọa bọn họ sợ hãi, gần nửa năm bọn họ không có công việc, nếu không đi làm thì cả nhà sẽ đói.

TBC

Một lúc đuổi hơn hai mươi người, khiến tất cả mọi người bị trấn áp. Đánh một bạt tay thì phải cho một quả táo ngọt, Hồ Thụy Tuyết trả trước một tháng tiền lương để giúp họ thu xếp trong nhà, ngoài ra cũng nói rõ ràng với bọn họ, nhà máy của cô và nhà máy nhà nước ban đầu không giống nhau. Ngoại trừ tiền lương cơ bản mỗi tháng ra thì còn có trích phần trăm, mỗi một bộ đồ đều có, làm bao nhiêu thì được bấy nhiêu, làm nhiều có nhiều, làm tốt còn có tiền thưởng. Nói chung thương vàng hạ cám, tiền lương không chỉ tăng gấp đôi so với các nhà máy do nhà nước quản lý.

Trong lúc nhất thời, những nhân viên này có oán hận gì thì cũng mất, yên tâm ở lại nhà máy làm việc. Bọn họ đều là công nhân cũ của xưởng may, tay nghề rất nhanh, Thư Nhan và Hồ Thụy Tuyết đều rất hài lòng về việc này.

"Đúng rồi, không phải hôm trước nói muốn đi du xuân sau, đợi tôi thi bằng lái xong rồi đi." Bây giờ Thư Nhan thật sự không có tinh thần đi du xuân.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 245: Chương 245



"Mấy ngày nay thời tiết cũng không tốt, đợi thời tiết tốt rồi đi. Thiên Bảo cũng nói với tôi muốn đi cưỡi ngựa lớn mấy lần mà cô không cho thằng bé đi." Hồ Thụy Tuyết hẹn Thư Nhan nhiều lần, nhưng đều bị cô từ chối.

"Trời lạnh như vậy đi cưỡi ngựa cái gì? Buổi tối lần trước cô nói gì? Phải đăng ký như thế nào?"

"Quyết định xong rồi?"

"Ừ, học không đến nơi đến chốn, ra ngoài gặp khách hàng, có người hỏi tôi học trường đại học nào, tôi cũng không biết phải trả lời sao. Vốn dĩ chỉ muốn mở tiệm bán quần áo, nuôi lớn hai đứa nhỏ là được rồi. Thật sự không ngờ sẽ gặp cô, bây giờ còn cùng nhau mở công ty, công ty ngày càng lớn mạnh, sau này công ty của chúng ta nhất định sẽ trở thành công ty lớn có tiếng trong nước, sau đó sẽ ra nước ngoài. Một bà chủ là nghiên cứu sinh, một bà chủ khác còn chưa tốt nghiệp tiểu học, nói ra cũng quá xấu hổ." Thư Nhan đi học đã đủ rồi, cô thật sự không muốn vì một tấm bằng mà lại lên lớp ngồi. Nhưng xã hội bây giờ chính là như thế, rất nhiều người nói bằng cấp vô dụng, nhưng nếu thật sự đến thành phố thì sẽ phát hiện bằng cấp chỉ là một cái gõ cửa, nếu không có năng lực mạnh hơn thì bạn cũng không thể bước vào cánh cửa kia.

Thư Nhan quyết định đi học trung học và đại học, sau đó sẽ học lớp bồi dưỡng tại một trường đại học nổi tiếng, làm một nghiên cứu sinh, không cần biết là chính quy hay không, tên tuổi cũng phải tốt nhất.

"Tôi nghe nói cô còn đang tự học tiếng Anh à?" Hồ Thụy Tuyết hỏi.

"Đúng vậy, lần trước đưa Thanh Thanh và Thiên Bảo đến lớp học bổ túc, tôi cũng cảm thấy nên học thêm thứ gì đó. Tôi là người tay chân vụng về, ca hát nhảy múa chắc chắn không được, nên nghĩ học tiếng Anh. Mặc kệ có cần thiết hay không, học thêm một chút vẫn luôn tốt." Thư Nhan khiêm tốn nói.

"Ý tưởng của cô rất hay, sau này nhất định sẽ có ích." Hồ Thụy Tuyết thật sự cảm thấy Thư Nhan như vậy rất tốt.

Sau khi nói chuyện với Hồ Thụy Tuyết về việc phát triển tiếp theo của công ty, ăn trưa xong họ liền triệu tập các quản lý cấp trung và cấp cao của công ty để mở một cuộc họp, Thư Nhan liền trở về cửa hàng của mình.

Theo như Hồ Thụy Tuyết nói, với tài sản ròng hiện tại của Thư Nhan, thật sự cô không cần tiếp tục mở tiệm bán quần áo, vừa mệt vừa không kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng dù sao đây cũng là sự nghiệp đầu tiên của Thư Nhan khi đến thế giới này, còn là tự tay cô làm từng giờ từng phút, Thư Nhan không nỡ đóng tiệm.

Chỉ thấy Trương Hoa Tú đang ghi sổ, hai nhân viên bán hàng còn lại đang xếp quần áo, cô bước vào liếc nhìn Trương Hoa Tú: "Dạo này sắc mặt của chị rất tệ, nếu cơ thể không được khỏe thì hãy xin nghỉ để nghỉ ngơi một chút."

TBC

Trương Hoa Tú sờ lên mặt mình: "Có lẽ dạo này không nghỉ ngơi tốt."

Ban ngày đi làm ở tiệm, tối về còn phải giúp chị dâu của cô ấy đếm hàng và tính tiền, đương nhiên không thể nghỉ ngơi tốt.

"Chị như vậy là không được, bên chị dâu của chị buôn bán cũng không tệ, cứ nói với cô ấy một tiếng, bảo cô ấy tìm người đi." Thư Nhan nhíu mày.

"Chị ấy nói mình giải quyết được." Đối với chuyện này, Trương Hoa Tú cũng rất bất lực.

Vấn đề là cô ấy quá bận, Trương Hoa Tú cũng bận không phụ nổi. Lần trước Ngô Tú Nguyệt đi nhập hàng liền bảo Trương Hoa Tú xin nghỉ để đến chỗ cô ấy trông tiệm. Cứ thế, tương đương với việc cả tháng Trương Hoa Tú không có thời gian nghỉ ngơi, một ngày đi làm mười hai tiếng, còn không được nghỉ ngày nào, người sắt cũng chịu không nổi.

"Không sao. Mấy ngày nay tôi bị bệnh bao tử, vài ngày nữa sẽ ổn thôi."

"Bản thân chị biết là được." Cô cũng không tiện nói quá nhiều, miễn là Trương Hoa Tú dừng làm trễ nãi chuyện trong tiệm là được, nói nhiều sẽ thành ly gián quan hệ chị chồng em dâu, đến lúc đó ầm ĩ ra cô ấy trong ngoài gì cũng không được.

Lâu lắm rồi không kiểm tra, Thư Nhan bảo Trương Hoa Tú coi chừng bên ngoài, còn mình đưa người đi kiểm kê, sau đó đối chiếu sổ sách. Trương Hoa Tú làm việc cẩn thận, các khoản đều ghi chú rất rõ ràng. Làm xong cũng gần tới giờ cơm, trong thời gian này mấy người bọn họ đã vất cả, Thư Nhan dứt khoát ở lại mời bọn họ ăn cơm.

Ngoài món thịt kho tàu nhất định phải gọi hôm nay trong tiệm cơm còn có cá sống. Thư Nhan cũng làm một món, hai nhân viên bán hàng nhìn thấy thì rất vui, Trương Hoa Tú mới ăn một miếng đã đặt xuống.

"Sao vậy."

"Không có gì, dạ dày hơi khó chịu, mọi người ăn trước đi." Nói xong cô ấy liền chạy đi, Thư Nhan không yên tâm nên đi theo, thấy cô ấy nôn khan ở trong góc.

Trông tình hình này của Trương Hoa Tú cũng không giống bị đau dạ dày, mà giống mang thai hơn.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 246: Chương 246



Cô ấy và Trần Phi vẫn chưa lớn tuổi, lại có sức khỏe và kết hôn lâu như vậy rồi, nếu không dùng biện pháp gì thì mang thai là chuyện rất bình thường.

Thư Nhan vỗ lưng cho Trương Hoa Tú, đưa cho cô ấy một tờ giấy: "Không sao chứ?"

"Không sao, dạ dày hơi khó chịu thôi." Dứt lời, cô ấy lại nôn khan một chút, nước mắt đảo quanh hốc mắt, khiến sắc mặt càng tái nhợt, trông rất chật vật.

"Chu kỳ kinh nguyệt của chị đến lúc nào?" Thư Nhan quyết định hỏi thử.

Mới đầu, Trương Hoa Tú không hiểu, sau đó cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, không dám tin mở to mắt: "Hình như đã qua mười mấy ngày rồi."

"Chị cũng thật là, đã qua mười mấy ngày rồi mà cũng không nhận ra, tranh thủ đến bệnh viện kiểm tra đi, xem thử có phải mang thai không? Nếu có thật thì về nhà nghỉ ngơi vài ngày, sắc mặt chị nhợt nhạt chưa kìa." Thư Nhan lo lắng nói.

"Vậy để chị đến bệnh viện kiểm tra." Lúc trước do dự có nên mang thai muộn một chút không nhưng nếu thật sự mang thai thì Trương Hoa Tú vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, dù sao thì cô ấy và Trần Phi cũng không còn trẻ nữa, họ đều muốn có con.

"Chị chờ một chút." Thư Nhan không yên tâm, cô gọi điện thoại cho Trần Phi: "Tú Tú không khỏe, anh đưa chị ấy đến bệnh viện kiểm tra đi."

Cũng chưa biết mang thai hay không, Thư Nhan quyết định tạm thời chưa nói, đến khi kiểm tra xong thì anh ấy sẽ biết. Trương Hoa Tú cũng không giải thích, lỡ không mang thai thì sao? Vậy chẳng phải sẽ khiến anh ấy mừng hụt à?

Không lâu sau, Trần Phi lái xe đến đưa Trương Hoa Tú đi bệnh viện. Cô ấy đi rồi, Thư Nhan đành phải thay thế, lâu lắm rồi không ở trong cửa hàng đến muộn như vậy, cũng không bận lắm, nói chuyện phiếm với hai nhân viên bán hàng nên thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.

Thư Nhan vừa về đến nhà thì thấy Trần Phi đến gõ cửa, vẻ mặt đầy vui mừng: "Tôi sắp được làm ba rồi."

"Chúc mừng anh." Thư Nhan thật lòng chúc mừng.

"Cảm ơn, cảm ơn." Năm nay anh ấy đã hai mươi chín tuổi rồi, bạn học cấp ba trước đây của anh ấy đã biết mua nước tương rồi, người nào mà sinh con sớm hơn thì con cũng hơn mười tuổi rồi. Bây giờ cuối cùng anh ấy cũng có một đứa con của riêng mình, sự vui mừng này hoàn toàn không thể diễn tả thành lời.

"Mang thai rồi thì hãy ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, khi nào dưỡng thai xong thì hãy đi làm." Sắc mặt của Trương Hoa Tú thật sự rất xấu, vừa mang thai nên thai nhi vẫn chưa ổn định, lỡ xảy ra chuyện ở cửa hàng thì cô cũng không thể gánh nổi trách nhiệm.

TBC

"Tôi biết rồi, bác sĩ nói gần đây Tú Tú làm việc quá sức, tôi đến đây báo tin vui và cũng xin cô nghỉ vài ngày, Tú Tú nói ba ngày là đủ." Thật ra Trần Phi muốn Trương Hoa Tú từ chức nhưng cô ấy không muốn, một là cô ấy không chịu ngồi yên, hai là không thể đột nhiên rời đi như vậy. Hơn nữa, cô ấy nói nhìn thấy dáng vẻ chị dâu làm bà nội trợ lo liệu chuyện gia đình, không muốn mình cũng trở thành như vậy.

Trương Hoa Tú mang thai, ngoài Trần Phi ra, người vui nhất là mẹ Trương và ba Trương. Nghe bác sĩ nói con gái mình làm việc quá sức thì sắc mặt không tốt lắm. Tại sao lại làm việc quá sức? Chẳng phải bởi vì Ngô Tú Nguyệt sao, tiết kiệm tiền thì cứ tiết kiệm đi, cuối cùng lại bảo em gái của chồng giúp đỡ. Giúp đỡ thì thôi đi, cũng không thấy cô ấy đưa tiền, một lần hai lần cũng thôi, nhiều lần quá Tú Tú cũng chẳng thấy sao, nhưng Trần Phi sẽ có ý kiến.

Ngô Tú Nguyệt đang ở trong cửa hàng không biết chuyện Trương Hoa Tú mang thai. Thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Trương Hoa Tú, cô ấy nhíu mày lại, trong lòng hơi khó chịu. Quả thật cô ấy muốn tiết kiệm tiền, nhưng chẳng phải cũng là vì nhà họ Trương sao? Bây giờ ai nấy cũng sống nhà cao tầng, ngay cả cô em chồng rắc rối cũng ở nhà lớn sau khi kết hôn, chỉ có nhà họ vẫn chen chúc trong căn phòng vừa tối vừa nhỏ.

Khi cô ấy bức bội về nhà thì nhìn thấy ba mẹ chồng và chồng vô cùng vui mừng vây quanh Trương Tú Hoa.

"Con về rồi." Sắp mười một giờ rồi, bình thường giờ này mọi người đều ngủ hết rồi, Tú Tú cũng theo Trần Phi về nhà họ, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?

"Tú Nguyệt, Tú Tú mang thai rồi." Trương Hoa Phong vô cùng vui mừng nói.

"Mang thai rồi sao?" Ngô Tú Nguyệt hơi sững sờ, sau đó vui mừng hỏi: "Mang thai lúc nào vậy? Đứa bé được mấy tháng rồi?"

"Hôm nay thấy không được khỏe, Thư Nhan nói em giống đang mang thai, bảo em đến bệnh viện kiểm tra, vừa kiểm tra thì biết thật sự có thai rồi, bác sĩ nói sắp được hai tháng rồi." Nói đến đây, Trương Hoa Tú vô cùng vui mừng, nếu hôm nay không đi kiểm tra, cứ mệt mỏi như vậy thì có thể sẽ không giữ được con.

Ngoài vui mừng ra, Ngô Tú Nguyệt hơi lo lắng, trước đây Trương Hoa Tú tan làm xong là có thể giúp mình kiểm hàng và phối hợp, lúc nghỉ ngơi cũng có thể giúp cô ấy trông cửa hàng, cô ấy có thể yên tâm nhập hàng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 247: Chương 247



Bây giờ Trương Hoa Tú mang thai rồi, cũng không thể bảo Trương Hoa Tú giúp đỡ nữa, chẳng lẽ phải thuê một người sao? Một tháng mất mấy trăm đấy.

Mẹ Trương rất hiểu cô con dâu này, cô ấy không có ý đồ xấu, chỉ là có một số việc hơi keo kiệt, không hào phóng.

"Bây giờ một tháng con có thể kiếm được năm, sáu nghìn, chia ra vài trăm để thuê một người trông cửa hàng thì làm sao? Hôm nay Tú Tú đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói con bé làm việc quá sức, mấy ngày nay phải ở nhà dưỡng thai, sau này cửa hàng con có chuyện gì thì cũng đừng gọi Tú Tú nữa." Cứ hễ nghĩ đến lời bác sĩ là mẹ Trương lại sợ hãi.

Nghe thấy vậy, Ngô Tú Nguyệt cũng sợ hãi, may mà không xảy ra chuyện gì, nếu mà xảy ra chuyện thì chẳng phải là trách nhiệm của cô ấy sao?

Cô ấy lúng túng nói: "Chẳng phải hầu hết tiền tiết kiệm trong nhà đều lấy ra mở cửa hàng rồi sao? Trong lòng con cứ thấy không yên tâm, tháng này kinh doanh tốt nhưng chưa chắc tháng sau cũng tốt như vậy nên mới nghĩ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, con cũng không ngờ Tú Tú lại mang thai. Tú Tú, là chị dâu có lỗi với em, hôm nào chị sẽ thuê nhân viên bán hàng, em muốn ăn gì? Mai chị sẽ mua cho em."

"Đúng vậy, con muốn ăn gì thì cứ nói với chị dâu, khoảng thời gian này con giúp nó nhiều như vậy, mời con ăn chút gì đó thì có làm sao?" Mẹ Trương cố ý nói như vậy, kẻo Trần Phi lại nghĩ gì đó.

Thư Nhan không biết chuyện của nhà họ Trương, bây giờ cô đang rất đau đầu vì một đống chuyện ở công ty. Mà lúc này Trương Hoa Tú lại mang thai, nên cô không được tự do như trước đó nữa.

Cô nhìn hai nhân viên bán hàng, cô gái vừa mới tốt nghiệp tuy cũng rất nhiệt tình nhưng lại thiếu kinh nghiệm xã hội, người còn lại cũng không tệ, thật ra cũng có không ít tật xấu nhưng bây giờ cửa hàng không có ai trông coi, nên giao cho cậu ấy trước.

Nhà máy mới sắp đi vào sản xuất, cũng phải xuống xem công ty con. Cũng không thể giao hết những chuyện này cho một mình Hồ Thụy Tuyết. Công ty là của hai người, cô không thể không gánh chịu chút nào.

"Cô muốn đi thành phố nào?" Bây giờ chỉ có công ty con ở Quảng Châu và Bắc Kinh, hai người mỗi người đi một công ty thì sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.

"Đi Quảng Châu." Năm trước cô đã đi Bắc Kinh nhưng vẫn chưa đến Quảng Châu, đi công tác tiện thể du lịch luôn, cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi.

Thư Nhan về nhà sắp xếp hành lý, nói với bác cả phải đến Quảng Châu công tác và giao hai đứa con cho bác cả.

Lần đầu tiên đến Quảng Châu, cô tìm thấy người của công ty đến đón mình, ngoài vài người lạ mặt ra thì còn có một người quen mặt, chính là sếp tổng của công ty con Quảng Châu, người cuối cùng phỏng vấn anh ấy là Thư Nhan. Lúc đó bởi vì anh ấy mới chỉ tốt nghiệp cấp hai nên bị rất nhiều người phản đối, là Thư Nhan cảm thấy năng lực của anh ấy rất tốt, không nên bị bằng tốt nghiệp hạn chế nên được đặc cách tuyển vào.

Vì vậy, vừa vào công ty, anh ấy đã được gắn mác với Thư Nhan, giống như tổng giám đốc công ty con Bắc Kinh được Hồ Thụy Tuyết phỏng vấn tuyển vào, được gắn mác của Hồ Thụy Tuyết. Cho dù Thư Nhan và Hồ Thụy Tuyết không có ý này nhưng dần dần công ty cũng chia thành hai phe.

Đương nhiên họ không mong công ty chia bè phái nhưng họ hoàn toàn không làm được. Thư Nhan đã từng vì chuyện này mà lạnh nhạt với Hồ Thụy Tuyết rất lâu, không có cách nào để giải quyết. Suy cho cùng vẫn phải dựa vào họ, nếu quan hệ của họ tốt thì dù cấp dưới có chia nhiều bè phái hơn cũng không sao.

Ngồi trong xe nhìn dọc đường đi, các nhà máy lớn nhỏ, càng gần nội thành thì càng có nhiều tòa nhà cao tầng, đã có không khí đô thị của tương lai, Quảng Châu cởi mở và phát triển hơn Bắc Kinh và Nam Thành.

"Tổng giám đốc Thư, công ty của chúng ta ở đây." Tổng giám đốc Vu nghiêng người mời Thư Nhan vào trong.

TBC

Công ty họ thuê ở tòa nhà nổi tiếng nhất Quảng Châu, Thư Nhan ngẩng đầu liếc nhìn rồi theo Tổng giám đốc Vu lên tầng 17.

Một tầng được chia bốn hộ, lần lượt là bốn công ty. Là công ty con nên không cần lớn quá, chỉ có hai trăm mét vuông, thật ra đối với không ít những công khác, công ty này đã rất lớn rồi.

Nhân viên công ty đứng trước cửa đón tiếp, thấy Thư Nhan thì mắt chợt bừng sáng, lần trước nhìn thấy Hồ Thụy Tuyết thì đã cảm thấy xinh đẹp, không ngờ sếp tổng khác cũng xinh đẹp như vậy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 248: Chương 248



Thư Nhan gầy lúc trước một chút, da cũng trắng hơn trước rất nhiều. Cách đây vài ngày, Hồ Thụy Tuyết đưa cô đến tiệm cắt tóc đắt tiền để cắt tóc, sau đó lại đến trung tâm mua sắm mua không ít quần áo, giày cao gót. Vừa mặc vào là khí thế người ở vị trí cao được giải phóng, cô giống như một nữ hoàng đứng trước mặt họ.

"Chào Tổng giám đốc Thư." Các nhân viên đồng thanh nói.

"Chào mọi người, lúc trước mọi người khai trương, tôi bận việc không tới được, chỉ có Tổng giám đốc Hồ đến đây. Đây là lần đầu tiên tôi gặp mọi người, lát nữa tan làm, mọi người hãy cùng nhau ăn một bữa nhé, tôi mời." Thư Nhan cười nói.

"Cảm ơn Tổng giám đốc Thư."

Lần này có không ít người đến đây với Thư Nhan, mọi người cùng họp hội ý. Những người đến đây đến các bộ phận để tìm hiểu tình hình Quảng Châu, còn Thư Nhan thì ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Vu, nghe Tổng giám đốc Vu báo cáo công việc năm nay.

"Hiện tại, có ba mươi sáu cửa hàng nhượng quyền ở Quảng Châu, gồm cả thành phố tuyến một và tuyến hai. Nói chung là kinh doanh rất tốt, cửa hàng trực tiếp của chúng ta ở tầng một bách hóa Quốc Quang. Trước đây cô nói cửa hàng trực tiếp phải ở nơi phồn hoa nhất, đông người nhất, chúng tôi tìm được bách hóa Quốc Quang.

"Ý tưởng rất đúng, nơi mở cửa hàng trực tiếp có ý nghĩa định vị thương hiệu, nơi càng cao cấp thì thương hiệu của chúng ta càng được nâng cao. Tôi và Tổng giám đốc Hồ đặt rất nhiều kỳ vọng vào Tiêm Tuyết. Ngoài buôn bán ra, cũng phải chú ý đến hình tượng thương hiệu. Thư Nhan rất lo lắng cấp dưới sẽ cho người khác gia nhập lung tung vì hiệu suất kinh doanh: "Giá cả phải được kiểm soát chặt chẽ, không được để cửa hàng nhượng quyền tự ý thay đổi giá hoặc giảm giá. Có thể cho người kiểm tra đột xuất, nếu phát hiện thì phải lập tức hủy bỏ tư cách."

Chuỗi cửa hàng kỵ nhất là giá cả không thống nhất, mặc dù bây giờ không có internet, tốc độ lan truyền không nhanh. Nhưng nếu chờ đến khi phát hiện chuyện này thì đã muộn, phải nắm bắt chặt chẽ ngay từ đầu.

"Tổng giám đốc Thư yên tâm, tôi vẫn luôn cho người theo dõi chặt chẽ. Nhưng gần đây Quảng Châu đột nhiên xuất hiện một thương hiệu giống Tiêm Tuyết của chúng ta. Mô hình kinh doanh giống hệt chúng ta, tôi tìm người dò hỏi rồi, người đó là chủ một nhà máy đồ lót bản địa Quảng Châu. Nhà máy rất lớn, áo lót q**n l*t đều được được gửi đi trong và ngoài nước, thực lực vô cùng lớn mạnh. Trong vài ngày ngắn ngủi mà đã mở sáu cửa hàng, hơn nữa còn mở đối diện cửa hàng của chúng ta, cửa hàng nhượng quyền chỉ biết cửa hàng đối diện đang sửa sang, đều không biết đó là cửa hàng đồ lót, đến khi khai trương mới choáng váng."

Thư Nhan đã nghĩ đến việc sẽ có người bắt chước cửa hàng đồ lót của họ từ lâu. Đã có không ít người bắt chước cửa hàng ngay sau khi thành công khai trương cửa hàng nhượng quyền đầu tiên, nhưng những cửa hàng đó đều có quy mô nhỏ, hình như đối thủ lần này rất lớn mạnh thì phải?

TBC

"Đừng quan tâm đến người ta, làm tốt việc của mình là được." Tiêm Tuyết cũng không phải xưởng nhỏ, chẳng lẽ còn sợ đối thủ xem thường. Họ quảng cáo trên truyền hình vệ tinh khắp cả nước, đặc biệt là quảng cáo trên đài truyền hình trung ương lâu như vậy. Tiêm Tuyết đã trở thành cửa hàng đồ lót mà ai ai cũng biết từ lâu rồi.

Là thương hiệu đồ lót được quảng cáo đầu tiên, còn là kiểu quảng cáo oanh tạc và tẩy não, người khác muốn vượt qua họ là một chuyện rất khó.

Đương nhiên cũng không thể vì vậy mà bình chân như vại, họ phải không ngừng phát triển, ưu hóa thương hiệu của mình, cũng phải không ngừng đổi mới mẫu mã, mới có thể luôn luôn dẫn đầu.

Tổng giám đốc Vu gật đầu, anh ấy cũng không phải như đang đối mặt với quân thù, anh ấy chỉ muốn nói chuyện này Tổng giám đốc Thư.

"Ngoài ra còn có chuyện nhà máy chi nhánh, lần trước tôi về họp ở văn phòng chính, bàn về chuyện xây dựng nhà máy chi nhánh ở Bắc Kinh và Quảng Châu, không biết chuyện này..." Tổng giám đốc Vu vẫn luôn nhớ đến chuyện này, nhưng hình như văn phòng chính quên rồi.

"Đúng là có dự định này, nhưng công ty vừa đấu giá hai mảnh đất ở Nam Thành. Sau khi bàn bạc, tôi và Tổng giám đốc Hồ quyết định xây dựng nhà máy chính trước, còn nhà máy chi nhánh sẽ chờ thêm khoảng thời gian nữa."

Thật ra áp lực sản xuất hiện nay vẫn còn rất lớn, phần lớn tiền vốn của công ty đều được đầu tư vào việc xây dựng nhà máy chính.

"Quảng Châu có rất nhiều nhà máy, ngày nào cũng có nhà máy quần áo mới khai trương, cũng có rất nhiều nhà máy quần áo phá sản. Ý tôi là có thể thu mua nhà máy như vậy không, giá cả sẽ rẻ hơn chúng ta tự xây dựng, ngoài ra còn có cả máy móc và
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 249: Chương 249



công nhân lành nghề, sau khi đàm phán xong là có thể lập tức khởi công." Anh ấy đã nghĩ về phương án

Thư Nhan thích trực tiếp mua đất của chính phủ, tự xây dựng hơn, nhưng như vậy cần phải đầu tư rất nhiều tiền.

"Chúng ta có thể tìm xưởng may gia công để vượt qua khoảng thời gian này không?" Thư Nhan khẽ gõ vào mặt bàn, hỏi.

Tổng giám đốc Vu hơi thất vọng, xem ra văn phòng chính không định xây nhà máy chi nhánh: "Tôi đã tìm được mấy xưởng may không tệ, có thể bảo người của văn phòng chính đến khảo sát."

Thư Nhan cười nhìn anh ấy: "Cô gái theo Giám đốc Vương lần trước thế nào rồi?"

"Cô nói Oánh Oánh phải không? Cô ấy biểu hiện rất tốt, khoảng thời gian trước đã trở thành tổ trưởng của một tổ." Tổng giám đốc Vu khá ấn tượng với Oánh Oánh.

"Đừng vì tôi mà chăm sóc đặc biệt cho cô ấy, cô ấy có khả năng như thế nào thì cho cô ấy chức vụ tương ứng." Thư Nhan tưởng Tổng giám đốc Vu thăng chức cho Oánh Oánh vì mình.

"Cô đừng hiểu lầm, đây là kết quả do cô ấy tự cố gắng. Tôi cũng mới biết sau khi cô ấy thăng chức, cửa hàng trưởng ở đó không hề biết chúng tôi quen biết." Tổng giám đốc Vu cười nói.

Điều này đúng là khá bất ngờ, mới chuyển từ Nam Thành đến đây được vài tháng mà đã được làm tổ trưởng rồi.

Đừng tưởng dễ làm tổ trưởng lắm, cửa hàng trực tiếp ở Quảng Châu khoảng hai trăm mét vuông. Ngoài cửa hàng trưởng ra, còn có mười nhân viên, được chia thành hai tổ, là tổ một và tổ hai. Mỗi tổ có năm người, chia thành ca sáng và ca tối, nửa tháng đổi ca một lần. Ngoài cái này ra, còn có cả việc so sánh thành tích giữa hai tổ. Mỗi tháng, tổ nào có thành tích cao nhất cũng được thưởng một khoản tiền. Tổ trưởng lấy hoa hồng của cả tổ, nên doanh số bán hàng của cô ấy phải là tốt nhất trong tổ, nếu không chắc chắn những thành viên khác sẽ không đồng ý.

Lúc còn làm việc ở chỗ của cô, thành tích của Oánh Oánh vẫn luôn không bằng Trương Hoa Tú. Thư Nhan thật sự không ngờ cô ấy mới đến đây vài tháng mà đã được làm tổ trưởng rồi.

Buổi tối mọi người cùng ăn cơm, mới đầu còn hơi dè dặt nhưng sau khi cụng ly, bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Nếu là sếp nam thì chắc chắn bây giờ sẽ có rất nhiều nhân viên chúc rượu. Sau khi cụng ly, Thư Nhan nói mình không thể uống rượu, một số nhân viên nam cũng không dám l* m*ng, chỉ ăn cơm, bầu không khí cũng khá tốt, chủ yếu là mấy sếp lớn ở công ty con khá giỏi ăn nói.

Sau khi ăn xong, Thư Nhan vẫy tay gọi thư ký của mình tới, gần đây có quán karaoke, nếu nhân viên muốn đi thì có thể tính vào thẻ của cô.

Hầu hết đều là người trẻ tuổi, nghe thấy bà chủ muốn mời đi hát karaoke thì bỗng chốc kêu gào.

"Anh không đi chơi à?" Thư Nhan nghiêng đầu hỏi Tổng giám đốc Vu.

"Tôi hát không hay nên không đi gây hại mọi người." Tổng giám đốc Vu khua tay.

Chủ yếu là những sếp lớn như họ đi, cấp dưới sẽ không được tự nhiên, nếu đi chơi thì phải chơi cho đã.

Sau khi nói chuyện với Tổng giám đốc Vu một lúc, Thư Nhan và những người không đi cùng quay về khách sạn. Thư Nhan không phải người lạ giường, hôm nay lại đi máy bay và xe hơi nên hơi mệt. Cô vừa nằm xuống đã thiếp đi, ngủ một giấc đến tận sáng.

Tổng giám đốc Vu đã dẫn người chờ ở đại sảnh từ sớm, để đưa cô đến chỗ ngon nhất ở Quảng Châu để ăn bữa sáng.

"Đúng là rất ngon." Thật sự rất ngon, Thư Nhan biết Quảng Châu có nhiều món ăn ngon, nhưng vẫn chưa đến đây lần nào. Cảm giác đến đây ngày hôm qua cũng chỉ thế thôi, không ngờ bữa sáng hôm nay thật sự khiến cô có chút kinh ngạc.

"Nhà hàng này cần phải đặt trước, biết cô muốn nên đến tôi đã tìm người đặt trước." Tổng giám đốc đẩy món ăn cô gắp vài lần đến trước mặt cô.

Không hổ là người kinh doanh, trình độ ăn nói và ánh mắt thật sự rất cao.

Buổi sáng họp ở công ty, cô khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của Tổng giám đốc Vu và đi thẳng đến cửa hàng trực tiếp ở Quảng Châu, tiện thể gặp Oánh Oánh.

TBC

"Chị, sao chị lại đến đây?" Nhìn thấy Thư Nhan, Oánh Oánh xúc động đến mức giọng nói cũng thay đổi, hốc mắt hơi đỏ.

"Chị đến công ty chi nhánh xem, tiện thể đến xem em thế nào rồi, đã quen ở đây chưa?" Thấy cô ấy như thế, trong lòng Thư Nhan hơi chua xót.

Thật ra cô ấy vẫn chưa lớn, hẳn là còn học đại học nhưng lại bị ba mẹ ép đi xa. Một mình dốc sức làm việc ở nơi đất khách quê người, cô rất hiểu cảm giác đó.

"Mới đầu vẫn không quen lắm, nhưng bây giờ cũng không sao." Oánh Oánh lau nước mắt, cười hỏi: "Chị ơi, chị định ở đây bao lâu? Em đưa chị đi ăn món ngon nhé?"

"Chiều nay chị đi rồi, lần sau có cơ hội em hãy đưa chị đi ăn." Thư Nhan liếc nhìn bảng tên trước n.g.ự.c cô ấy: "Ôi! Được làm tổ trưởng rồi à?"

Nhắc đến chuyện này, Oánh Oánh rất kiêu ngạo: "Em là quán quân bán hàng trong ba tháng liền nên cửa hàng trưởng đặc biệt đề bạt em làm tổ trưởng. Chị, em không làm chị mất mặt chứ?"
 
Back
Top Bottom