Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 90: Chương 90



"Là tôi, bà chủ lần trước mở cửa hàng thời trang nữ ở đường Nam Tây thành, tài xế, đêm nay anh có lái xe không?" Thư Nhan cười nói.

"Sao gọi điện thoại tới muộn như vậy? Xe tải phải đặt trước." Tài xế ngậm điếu thuốc, nhàn nhạt nói.

"Trong tiệm có mấy loại hàng đã bán hết, tôi đi bổ sung thêm hàng, sao vậy? Tài xế, chỗ ngồi của anh đã kín rồi sao?" Trong lòng Thư Nhan quýnh lên.

Sau này cô lại tới Hàng Thành một chuyến, cũng là ngồi xe của tài xế này, hơn nửa đêm, bảo một người phụ nữ như cô bao xe của người lạ tới Hàng Thành, cô không có lá gan này.

"Vừa hay hôm nay tôi cũng đi Hàng Thành, nhưng xe của tôi đã được hai người bao rồi, nếu cô muốn đi chung xe, phải được bọn họ đồng ý." Thật ra tài xế thì không có vấn đề gì, tiền anh ta nhận được đều giống nhau.

"Vậy làm phiền tài xế hỏi giúp tôi một câu, nếu được tôi sẽ đi cùng." Thư Nhan cảm thấy chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý.

Không có lý do gì không đồng ý, thêm một người thì ít đi một chút tiền, quả nhiên, tài xế lập tức gọi điện thoại lại nói đối phương đã đồng ý.

"Cô ở đâu? Hay là đến đường Nam Tây thành đón cô sao?"

Thư Nhan: "Không phải, tôi ở đường Phủ Tiền bên phía đại học Nam Thành, anh có biết không?"

Tài xế: "Biết, cô ở chỗ nào? Nói địa chỉ tôi qua đón cô."

"Tôi chờ anh ở trạm xe buýt đường Phủ Tiền nhé?" Thư Nhan suy nghĩ một chút, hình như trạm xe buýt ở đường Phủ Tiền dễ nhận ra nhất.

"Được, có lẽ khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến."

Thư Nhan nhanh chóng về nhà tắm rửa một chút, đổi quần áo thoải mái, giày cũng đổi thành giày đế bằng, tóc buộc thành tóc đuôi ngựa gọn gàng, còn mười phút nữa, nhanh chóng đổ hết số tiền hôm nay thu được ra đếm một chút.

Công việc di chuyển hôm nay, đều là khoản lớn tiền giấy, Thư Nhan đếm sơ qua một chút, hơn sáu ngàn đồng, đây cũng không phải là năm 19, sáu ngàn đồng năm 92 là rất nhiều. Đương nhiên có thể là vì làm công việc vận động, sau này chưa chắc đã có thể kiếm được nhiều như vậy, cẩn thận suy đoán, cho dù một ngày kiếm một ngàn đồng, cô cũng có thể kiếm được năm sáu trăm, trừ đi tiền thuê nhà điện nước nhân viên thì còn hơn bốn trăm, một tháng ít nhất hơn mười ngàn, đúng là nghề kiếm lợi nhuận kếch xù.

Cất gọn tất cả tiền vào trong túi bên người, hôm nay đi nhập hàng sẽ không thiếu tiền.

Buổi tối đường Phủ Tiền vẫn rất nhộn nhịp, có không ít người ở bên ngoài ăn bữa ăn khuya, Thư Nhan tới trạm xe buýt chưa bao lâu, tài xế đã tới.

"Lần này cô quá gấp rồi, lần tới tốt nhất là nói trước với tôi. Những lần sau không thể vừa khéo có ghế trống đâu."

"Chủ yếu là tôi chưa kinh nghiệm, lần sau sẽ không như vậy." Thư Nhan cười cười, gật đầu chào hỏi hai người trong xe: "Hai người cũng tới Nam Thành nhập hàng?"

"Đúng rồi, cô mở cửa hàng ở đường Nam Tây thành?" Vừa rồi bọn họ nghe thấy tiếng tài xế gọi điện thoại.

"Ừm, hai người thì sao?" Thư Nhan nhìn cách ăn mặc của hai người, không phải kiểu vô cùng thời trang, nhưng nhìn cũng rất thoải mái.

"Chúng tôi ở Thành Bắc, có chút xa chỗ cô." Một người trong đó cười nói.

Thành Bắc và đường Tây Nam Thành không giống nhau, bên đó chủ yếu là làm quần áo giá rẻ, giá cả thấp hơn đường Tây Nam Thành rất nhiều, tính toán tỉ mỉ thì những người phụ nữ có gia đình và học sinh đều thích mua quần áo bên đó.

Thư Nhan vẫn là người mới trong ngành kinh doanh quần án, nhân cơ hội học hỏi bọn họ, không kinh doanh trên cùng một con đường không có nghĩa là cạnh tranh, cho nên bọn họ cũng không giấu giếm quá nhiều, giải đáp rất nhiều thắc mắc của Thư Nhan.

"Cô cũng phải thường xuyên đi nhập hàng đúng không? Nếu không sau này chúng ta cùng đi chung xe." Thì ra hai bọn họ vốn là đi bốn người. Bây giờ một người kinh doanh không thuận lợi đã về quê, còn một người tạm thời chưa cần nhập hàng, cuối cùng hai bọn họ chỉ có thể tự thuê xe tải đi, bây giờ có thêm một Thư Nhan không cạnh tranh, đỡ hơn một số tiền, chắc chắn là chuyện vô cùng hời.

"Được đó." Thư Nhan đang lo không ai đi chung xe tới Hàng Thành, trong khoảng thời gian này cửa hàng đang được sửa sang, cô thường xuyên tới xung quanh hỏi thăm, đáng tiếc người ta đều đã có người đi cùng.

Khi đến Hàng Thành mới hơn một giờ, ba người tìm một chỗ ngồi nghỉ, bận rộn cả ngày, bây giờ Thư Nhan vô cùng mệt mỏi: "Phải một lúc lâu nữa chợ mới mở cửa, hay là chúng ta đi thuê phòng ngủ một lát?"

TBC

Thật ra cô muốn đi một mình, nhưng để bọn họ ở lại cũng không hay lắm.

"Đừng đi. Còn hơn hai tiếng nữa là chợ mở cửa rồi, cần gì phải phí số tiền đó?" Thật ra tuổi của Thư Nhan hiện giờ tương đương với thế hệ ba mẹ cô, đều là kiểu người vô cùng tiết kiệm chịu khổ một chút, sao có thể nỡ đến khách sạn nghỉ ngơi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 91: Chương 91



Hơn bốn giờ sáng, chợ quần áo mở cửa, ba người nhanh chóng vọt vào tranh giành hàng, đã có kinh nghiệm lần đầu, Thư Nhan giành được không ít quần áo vừa ý, khoảng năm giờ sáng, Thư Nhan đi vào chỗ chị cả đưa cô đi nhập hàng.

Việc kinh doanh ngày hôm qua đã cho Thư Nhan tự tin rất lớn, lần này lấy hàng không bảo thủ như lần trước nữa, đặc biệt quần jean và áo cao bồi, bán thật sự rất tốt, Thư Nhan lấy ba mươi bộ, năm mươi bộ.

"Sao hả? Hàng này dễ bán đúng không? Lần trước tôi nói với cô cô còn không tin." Bà chủ cửa hàng bán sỉ thấy Thư Nhan muốn mua nhiều như vậy, cười nói.

"Tôi tin, nếu không tôi cũng sẽ không lấy, cũng là bởi vì lần đầu tiên tôi mở cửa hàng, không nắm chắc mới lấy ít, lần này tới đây còn muốn bàn với cô chuyện này, chỗ tôi cách đây hơi xa, cho nên lần tới tôi sẽ gọi điện thoại thẳng tới đây, cô giao hàng cho tôi?" Trên đường đi Thư Nhan đã hỏi hai người kia, bọn họ đều một tuần đi hai lần, cô không có sức đi nhập hàng như vậy, một tuần một lần đã là cực hạn rồi.

"Đương nhiên là không thành vấn đề." Bà chủ vui vẻ đồng ý.

Thư Nhan lại tới mấy cửa hàng khác nói những lời như vậy, chủ yếu là mấy món đồ hót, bán tương đối nhanh, cô chỉ cần gọi điện thoại là được giao hàng, cũng không cần phải đột nhiên chạy tới Hàng Thành nhập hàng như hôm nay.

Trên đường trở về, Thư Nhan thật sự không có sức để nói chuyện, cả đường đi đều ngủ về tới Nam Thành, khoảng chín giờ, Thư Nhan thở phào một hơi, gọi hai người Trương Hoa Tú và Oánh Oánh đang quét dọn tới lấy quần áo.

"Chị mang về không ít quần áo, mau phân loại với chị." Chỉ trong một lát đã mua rất nhiều quần áo, cũng không có thời gian phân loại hàng.

TBC

"Bà chủ, chị lại lấy thêm thật nhiều đồ mới." Oánh Oánh mở ra túi ra nhìn, là những bộ quần áo trước kia cô ấy chưa từng nhìn thấy.

"Thấy đẹp nên lấy, mau phân loại trước đi, chị kết hợp." Thư Nhan uống một ngụm nước ấm, tham gia phân loại hàng.

Treo tất cả hàng mới lên, rồi bổ sung thêm những bộ quần áo ngày hôm qua đã bán hết, trong lúc đó không ngừng có khách đi vào, Thư Nhan dứt khoát chỉ để hai người phát tờ rơi ở bên cạnh cửa hàng, những người còn lại đều ở trong cửa hàng giúp đỡ.

Bận rộn một hồi xong, Thư Nhan thấy không khách, nói với Trương Hoa Tú một tiếng, rồi đi vào kho hàng, trải một cái túi da rắn lên mặt đất rồi nằm xuống.

Cô còn không nghỉ ngơi sẽ thật sự gục ngã mất.

Nghỉ ngơi một tiếng, cuối cùng cơ thể cũng dễ chịu hơn một chút, Thư Nhan nhờ Tú Tú đi mua cơm trưa, còn mình thì bắt đầu ghi sổ sách ở quầy thu ngân.

"Bà chủ, kinh doanh rất tốt nha!" A Lạc lắc m.ô.n.g đi vào.

"Cũng được, vẫn kém hơn cô." Thư Nhan gập quyển sổ lại, tiện tay đặt vào trong ngăn kéo, cười nhạt nói: "Sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới đây chơi?"

Sau khi biết Thư Nhan mở cửa hàng quần áo nữ, A Lạc cũng không hề tới đây, ra ra vào vào đụng nhau cũng không nói lời nào, Thư Nhan lười để ý tới cô ta, không nói thì không nói, cô cũng sẽ không qua bên đó.

"Ngày hôm qua thấy kệ để hàng của cô đều bán hết sạch, tôi sao có thể so sánh được với cô, chúng ta cũng coi như là hàng xóm, cô cũng truyền lại chút kinh nghiệm đi." A Lạc dựa vào quầy thu ngân, hai mắt đảo qua đảo lại trong cửa hàng.

"Cũng không phải cô không biết, tôi không biết bất cứ việc gì, trong ngành này cô là người đi trước, còn phải nhờ cô chỉ bảo tôi hơn mới phải." Thư Nhan thấy Tú Tú đã mua cơm về, không muốn lá mặt lá trái với cô ta nữa: "Chúng tôi sắp ăn cơm trưa, cô đã ăn chưa, ăn cùng chúng tôi chứ?"

"Không được, các cô ăn đi, tôi xem một chút."

Thư Nhan không ngờ da mặt cô ta lại dày như vậy, giả vờ không hiểu ý tiễn khách trong lời nói của cô, còn đi qua đi lại trong cửa hàng xem quần áo, thậm chí còn cầm lên.

"Cô đang xem gì vậy?" Thư Nhan thấy A Lạc càng ngày càng quá đáng, bộ quần áo nào cũng lấy ra xem rồi tùy tiện treo lung tung lên móc treo quần áo.

"À, tôi đang xem kiểu dáng và chất lượng quần áo nhà cô." A Lạc lấy một bộ đồ mặc lên người: "Bộ đồ này đẹp quá, cậu mua ở đâu vậy?"

"Ở Hàng Châu đấy." Thư Nhan nghiêm túc nhìn A Lạc, đáng tiếc da mặt của cô ta dày như bức tường, thản nhiên cởi bộ đồ ra rồi lại thay một bộ khác: "Bộ này rất hợp tới tôi. Thư Nhan, chúng ta là bạn bè đúng không? Cô tặng tôi đi."

Thư Nhan gượng cười c** đ* giúp cô ta: "Chúng ta cũng coi như là cùng hội cùng thuyền, là bạn bè tốt. Cô tinh mắt để ý quần áo nhà tôi như thế nào, tôi cũng không bôi nhọ cô. Nhà cô đang bận lắm, mau đi tiếp khách đi."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 92: Chương 92



Thư Nhan vừa nói vừa đẩy A Lạc đến cửa, mỉm cười: "Tôi nói cô đi ăn cùng chúng tôi một chút, không cần phải khách khí như vậy. Dù sao cũng là hàng xóm, thường xuyên chơi với nhau."

"Cô..." A Lạc hậm hực rời đi.

" Làm ầm lên như vậy liệu có ổn không?" Trương Hoa Tú thấy làm ăn kinh doanh vẫn nên dĩ hòa vi quý."

"Ăn cơm thôi." Thư Nhan nhìn cô ấy, không giải thích.

TBC

Trương Hoa Tú là người tốt, tính cách quá mềm yếu. Nếu như trong cuộc sống rất dễ sống với người như vậy, làm nhân viên bán hàng cũng được, có thể kiên nhẫn tiếp đón khách. Nhưng nếu như làm quản lý thì không được, sẽ không lấn át được cấp dưới và xử lý những chuyện phát sinh.

Ban đầu Thư Nhan định đào tạo cô ấy làm quản lý cửa hàng, nhưng gần đây có lẽ để sau hẵng nghĩ đến suy nghĩ này.

Còn về chuyện làm ầm lên với A Lạc? Thật ra lần trước sau khi nhập hàng về, A Lạc đã không vừa mắt cô, thường xuyên nói những lời vớ vẩn. Lúc trước còn chẳng thèm quan tâm đến cô, bây giờ lại chạy đến cửa hàng của cô làm trò. Cô không đuổi cô ta đi là tốt lắm rồi.

Hơn bốn giờ chiều, dòng người dần dần thưa bớt. Thư Nhan báo với Trương Hoa Tú một câu rồi quay về trước đón hai đứa trẻ.

Đi được nửa đường thấy hai đứa trẻ về cùng với Ngô Tú Nguyệt.

"Chị về rồi à. Thanh Thanh nhà chị thật hiểu chuyện. Hồi sáng tôi đến nhà chị, con bé đã mặc xong quần áo, còn giúp em trai mặc đồ, rửa mặt, đánh răng. Rõ ràng con bé cũng bốn tuổi giống thằng nhóc nhà tôi, nhưng khác nhau một trời một vực." Ngô Tú Nguyệt càng nhìn Diệp Thanh Thanh càng thấy thích cô bé.

"Con gái vốn hiểu chuyện sớm hơn con trai, hơn nữa Hàm Hàm nhà chị cũng rất ngoan." Ai mà chẳng thích người khác khen con cái nhà mình, trong lòng Thư Nhan rất vui vẻ. Đúng vậy, con gái của cô hiểu chuyện và đáng yêu như thế đó.

"Thằng bé đó hả, chính là thằng quỷ con thì đúng hơn." Ngô Tú Nguyệt lắc đầu: "Cửa hàng của chị vẫn còn đang mở đúng không. Hay là cứ để đứa trẻ ở nhà tôi, khi nào cô và Tú Tú tan làm thì đón nó sau?"

"Không cần đâu, hôm nay đã làm phiền chị nhiều rồi." Từ trước đến nay Thư Nhan không thích làm phiền người khác, nếu như không phải hôm nay hết cách thì cô cũng không nhờ Ngô Tú Nguyệt giúp đỡ.

"Chị nói khách sáo quá rồi, cũng là thuận tiện mà thôi. Tôi còn muốn bảo với chị rằng khoảng thời gian này có bận không? Hay là tôi giúp chị đón đứa trẻ, dù sao tôi ở nhà cũng không có việc gì, nhàn rỗi buồn chán lắm." Ngô Tú Nguyệt nói những lời này rất thật lòng: "Nếu như chị không ngại thì ăn cơm ở nhà tôi, cơm nhà tôi chắc chắn không sánh được với nhà chị."

Thư Nhan hơi cảm động, hoạt động khai trương diễn tra trong bảy ngày nên cô thật sự rất bận. Buổi chiều sau khi đón con lại chạy đến cửa hàng, chạy đi chạy lại tốn rất nhiều thời gian, cơ thể của Tịnh Nhan không gánh được gánh nặng công việc. Nếu như Ngô Tú Nguyệt có thể tiện đón con thì đúng là giúp cô một việc lớn.

"Nói về tiện đường, sau này tôi có chuyện nhờ đến chị thì cũng như nhau." Ngô Tú Nguyệt khuyên nhủ lần nữa.

"Không giấu gì chị, khoảng thời gian này tôi thật sự rất bận. Cửa hàng đang buôn bán, cứ cách ba ngày tôi phải đi đến Hàng Châu một chuyến. Dù Thanh Thanh hiểu chuyện nhưng cũng mới bảy tuổi, đưa con bé đến Thiên Bảo học tôi thật sự không yên tâm. Tuần này đành phiền đến chị." Hôm nay đã bán được rất nhiều đồ, sáng ngày mai còn phải đi đến ga tàu lấy hàng gửi từ Hàng Châu đến, buổi chiều còn phải đến xưởng của ông chủ Hà nhập một đống áo khoác. Quay về cửa hàng cô còn phải sắp xếp hàng, phối đồ. Cô cứ xoay như con quay, không rảnh một chút nào.

Người ta khách sáo, Thư Nhan cũng không thể coi là chuyện dĩ nhiên. Cô đưa bọn trẻ ra chợ mua mười cân thịt, mười cân gạo và mười cân mì. Nhìn thấy hoa quả ngoài cổng chợ, cô lại mua thêm một túi hoa quả.

Nhà họ Trương đang ăn cơm, nhìn thấy Thư Nhan, ba Trương và mẹ Trương còn thấy nghi ngờ. Ngô Tú Nguyệt ngẩn ra một lúc, nhìn túi đồ trên tay cô bèn nói: "Chị làm gì vật? Mau cầm đồ về đi."

"Mau giúp tôi một tay." Thư Nhan đưa thịt cho cô ấy, xách gạo và mì đến một góc rồi vung vẩy tay: "Chào chú dì, cháy là mẹ của Diệp Thanh Thanh, con bé là bạn học của Trương Thành Hàm. Không biết Tú Nguyệt đã nói với chú dì chưa?"

"Tôi biết rồi, cô cũng là sếp của Tú Tú. Mau... Mau ngồi đi." Mẹ Trương liếc mắt nhìn đồ trên tay Ngô Tú Nguyệt, đôi mắt lóe lên vẻ lanh lợi.

Vừa nãy Ngô Tú Nguyệt về nhà đã nói chuyện này cho ba Trương, mẹ Trương và cả Trương Khoa Phong biết. Ba Trương và Trương Hoa Phong không nói gì, nhưng mẹ Trương không vui vẻ mấy. Dù sao nhà mình đang sống rất khó khăn, bỗng nhiên có thêm hai cái miệng sẽ lại càng khó khăn hơn. Không ngờ người ta lại xách nhiều đồ đến đây như vậy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 93: Chương 93



"Không cần khách sáo, gọi cháu là Thư Nhan được rồi." Thư Nhan để hoa quả lên bàn, cười nói: "Đây là chút tấm lòng của cháu, dì đã giúp cháu việc lớn, dì không ngại đã tốt lắm rồi. Cháu đang nấu cơm ở nhà nên đi trước đâu, ngày mai phiền Tú Nguyệt giúp cháu đón con."

"Chị đi thì được, nhưng mang những đồ này về đi." Ngô Tú Nguyệt cầm hoa quả trên bàn lên, dúi thêm cả thịt mình đang cầm vào tay Thư Nhan: "Chị như vậy khiến tôi ngại quá, là tôi tiện đường đón mà thôi. Hai đứa trẻ cũng đâu có ăn bao nhiêu cơm, hay là chị chê cơm nhà tôi dở tệ."

"Xem chị nói kìa, tôi có ý này sao? Đây là chút tấm lòng của tôi, nếu như chị không nhận là che ít. Chị xem ba đứa trẻ đi, cứ đẩy qua đẩy lại như vậy thật khó coi."

"Thật sự không có bao nhiêu đồ, chị không chê thì hãy nhận đi. Nếu không tôi không dám phiền chị nữa."

Hai người cứ đẩy đưa qua lại một lúc, cuối cùng Thư Nhan nói cơm nhà mình sắp cháy rồi, kéo con về mới kết thúc.

Chạy xuống dưới tầng, Thư Nhan lau mồ hôi trên trán mình. Khi còn nhỏ cô thường xuyên thấy mẹ mình đẩy đưa qua lại với người thân như vậy còn thấy thật thú vị, nhưng bây giờ nhận ra nó thật mệt.

"Con đã nói người ta là người có hiểu biết." Ngô Tú Nguyệt liếc mắt nhìn mẹ Trương, xách đồ để vào trong nhà bếp. Thời tiết nóng nực như vậy chắc chắn thịt sẽ hỏng mất: "Hoa Phong, anh xuống cửa hàng mua mấy gói muối đi."

"Người ta mang nhiều đồ đến như vậy, tối mai phải nấu cơm ngon hơn một chút, đừng bạc đãi hai đứa con của người ta." Đến đêm, Trương Hoa Phong lặng lẽ nói.

"Điều này em còn không biết sao?" Ngô Tú Nguyệt liếc nhìn anh ta, bỗng nhiên kề sát vào Trương Hoa Phong, khẽ nói: "Em nghe Tú Tú nói quần áo trong cửa hàng của Thư Nhan rẻ nhất là hai mươi tệ, đắt nhất lên đến hàng trăm tệ, hôm qua bán hầu như gần hết đồ. Anh nói xem cô ấy kiếm được bao nhiêu tiền? Ít nhất là hàng nghìn tệ, mỗi tháng phải đến ba vạn tệ. Kinh doanh đúng là kiếm tiền nhanh."

Trương Hoa Phong quay lưng về phía cô: "Đừng có suy nghĩ, kinh doanh không cần tiền vốn sao? Em không nghe Tú Tú nói à, mỗi tháng tám trăm tệ tiền thuê nhà, cộng thêm điện nước và tiền lương ít nhất phải hai nghìn tệ, tiền trang trí cũng mất mấy nghìn, sắp xếp đồ mấy vạn. Em có tiền vốn để kinh doanh không? Hay em định lấy tiền mua nhà ra để buôn bán?"

TBC

Ba mẹ Trương có tư tưởng rất thoáng, sau khi Trương Hoa Phong kết hôn, tiền lương tự bọn họ giữ. Mấy năm qua Ngô Tú Nguyệt ở nhà làm thủ công phụ giúp gia đình, hai người ăn uống tiết kiệm là muốn chuyển sang một ngôi nhà to hơn. Nếu như bảo Ngô Tú Nguyệt lấy số tiền đó ra để kinh doanh, có đánh c.h.ế.t cô ấy cũng không muốn.

Cô ấy thở dài: " Anh nói xem Thư Nhan là phụ nữ lấy tiền đâu ra? Em cũng chưa thấy ba của bọn trẻ, cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến. Anh nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào?" Rồi còn mua nhà, buôn bán kinh doanh, cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

"Đây là chuyện riêng của người ta, em để ý nhiều làm gì." Trương Hoa Phong lẩm bẩm rồi đi ngủ.

Thư Nhan vừa mới làm việc xong, như thường lệ phát lương cho nhân viên tạm thời và bảo Oánh Oánh đi về trước.

"Sếp à, hay là em ở lại dọn dẹp một chút." Bán quần áo thật sự không nhàn rỗi như trong tưởng tượng, lúc nào cũng phải giữ sự nhiệt tình, còn phải biết ăn nói, liên tục lấy quần áo cho khách hàng. Cô ấy phải đổi cả chục bộ nhưng người ta không mua bộ nào, sau đó còn phải treo từng bộ người ta mặc thử về chỗ cũ. Tất cả quá trình đều phải vô cùng kiên trì.

"Em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đừng quan tâm chuyện đó. Ngày đến đến rồi làm sau." Thư Nhan cất hết tiền, nhét vào trong người: "Chúng ta về thôi."

Về đến nhà, Thư Nhan đã hai ngày rồi không ngủ ngồi lên ghế. Khi con người bận rộn đến mức độ nhất định sẽ có cảm giác hưng phấn, nhưng một khi thoải mái sẽ cảm thấy cơ thể trống trải. Bây giờ Thư Nhan đang có cảm giác như vậy.

Một lúc sau, Thư Nhan khó khăn lắm mới đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa tay, thay quần áo. Cô đến phòng của Thanh Thanh trước, Thiên Bảo nghịch ngợm gác chân lên người Thanh Thanh. Thư Nhan đến gỡ chân cậu nhóc ra, đắp chăn che bụng cho hai đứa trẻ rồi hôn lên trán chúng, sau đó mới về phòng mình.

Khoảng thời gian này đến tối muộn Thư Nhan mới về phòng, hai đứa trẻ đã ngủ ngon giấc. Sau đó Thư Nhan nhận ra tình cảm giữa hai đứa con đã thân thiết hơn, biểu hiện rõ ràng nhất là Thiên Bảo rất kính trọng và ỷ lại vào chị gái.

Bây giờ vẫn chưa ngủ được, tối hôm qua cô vội gọi xe nên chưa đếm kỹ tiền. Thư Nhan quyết định đếm lại một lần nữa, tổng cộng 6135 tệ. Thư Nhan lấy quyển nhật ký ra, bắt đầu viết số tiền kiếm được ngày hôm nay, tổng cộng 6085 tệ, ít hơn so với hôm qua.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 94: Chương 94



Đây là thu nhập trong hai ngày qua, ngoài ra hôm nay nhập hàng hết 3762 tệ, ngày mai còn phải nhập một lô áo khoác. Tính như vậy, số tiền cầm được cũng không nhiều lắm. Quả nhiên, câu nói "Tiền mở cửa hàng đều nằm trong hàng" không hề sai chút nào.

Sáng sớm ngày hôm sau Thư Nhan thật sự không dậy nổi. Cô nấu cháo, ăn kèm với đồ ăn sáng và bánh mì là xong bữa sáng. Cũng không kịp làm cơm trưa cho Diệp Thanh Thanh.

"Đây là hai tệ, buổi trưa con ăn bát mì ở tiệm mì ngoài trường học nhé." Thư Nhan hơi ngượng ngùng.

"Con không cần đâu, tiền lần trước mẹ cho con vẫn còn." Diệp Thanh Thanh lắc đầu.

Đứa trẻ ngốc này, còn không biết tiêu tiền. Thư Than xoa đầu cô bé: "Đấy là tiền tiêu vặt mẹ cho con, con cứ tích cóp đi. Đây là tiền ăn trưa mẹ cho con, đừng làm mất. Đi nào, mẹ đưa các con đi học."

Lúc Thư Nhan đến cửa hàng, Trương Hoa Tú và Oánh Oánh đều đã đến, hai người bọn họ thật sự rất chăm chỉ, ca sáng bắt đầu từ chín giờ, tám giờ bọn họ đã đến, hai hôm nay còn sớm hơn, từ lúc bảy giờ, tới cửa hàng chỉnh trang quần áo. Tháng sau tới lúc phát tiền lương, dù thế nào cũng phải thưởng gấp đôi cho họ.

Ông chủ và nhân viên vốn là hỗ trợ lẫn nhau, Thư Nhan đã từng làm công, rất hiểu cảm giác khổ sở khi cố gắng không được đền đáp. Hiện tại cô đã làm bà chủ, cảm thấy làm nhiều được nhiều, công sức người ta bỏ ra nên được đền đáp xứng đáng.

"Tú Tú, chị vào kho đếm xem thử còn bao nhiêu cái áo gió, sau đó xem kiểu dáng bán chạy nhất là mẫu nào, màu gì, mã số bao nhiêu." Thư Nhan buông túi, đếm ra hai trăm tiền lẻ, đây là tiền tiêu lặt vặt mà cô để ở quầy thu ngân, sau đó bắt đầu lấy sổ sách hôm qua ra kiểm tra.

Hiện tại trong cửa hàng có hai nhân viên bán hàng chính thức, bộ phận thu ngân đại đa số là do Thư Nhan phụ trách, khi nào cô ra ngoài có việc mới giao cho Trương Hoa Tú. Hai người bọn họ lúc mua quần áo sẽ được chiết khấu, cho nên bọn họ phải ghi chép chi tiêu thật cẩn thận, nếu không cuối tháng khó mà tính được tiền lương.

"Chị vừa xem, chiếc màu vàng nhạt trong tay đây bán chạy nhất, chỉ còn một size nhỏ nhất và một size lớn nhất. Bán chạy thứ hai là mẫu áo gió hồng nhạt này, mẫu quần này bán cũng chạy, size tầm trung bán chạy nhất, áo khoác màu đen thì bán chạy size lớn nhất, chị đều ghi chú vào vở rồi." Trương Hoa Tú đưa cho Thư Nhan một quyển sổ, trong đó có ghi chép về kiểu dáng, thiếu size gì, viết rất rõ ràng.

Trương Hoa Tú làm việc rất tỉ mỉ, Thư Nhan liếc mắt nhìn một cái là không cần đến kho, cô bỏ quyển sổ vào túi xách: "Buổi sáng chị trông cửa hàng đi, em chạy tới trạm xe lửa lấy hàng, cùng lắm là hai tiếng nữa sẽ về, mặt khác..." Thư Nhan ngoắc Tú Tú ghé lại gần chút: "Chị đi gắn cái giải đặc biệt kia lên bóng bay rồi tìm chỗ nào kín đáo treo lên đi."

TBC

"Hôm nay treo giải đặc biệt lên sao?" Đây là TV đấy, lỡ như bị người nào đó trộm mất thì sao.

Giải đặc biệt là một chiếc TV 21 inches trị giá hơn hai nghìn tệ, hai ngày trước Thư Nhan quên không để vào, không sợ cái gì chỉ sợ lỡ như, TV tận hai nghìn tệ đấy, mới để có hai ngày đã bị trộm mất, vậy cô lấy gì để thu hút người khác? Hôm nay đã là ngày thứ ba không bị sao rồi, nếu như có người trúng thưởng, vừa vặn có thể làm một đợt quảng cáo, nếu như không ai rút trúng, thì để đến ngày thứ năm thứ sáu, xem xem có vị khách nào trông phù hợp thì để cho người ta trúng thưởng đi. Nói chung khi đã mua cái TV này, Thư Nhan không định giữ nó lại, thật sự muốn tặng nó đi.

"Để đi, hôm nay đặt bóng bay giải đặc biệt ở chỗ dễ bốc được ấy, nhiều ngày trôi qua rồi, cũng nên có chút dáng vẻ k*ch th*ch của phần thưởng to nhất chứ." Dặn dò xong, Thư Nhan đeo túi xách rồi rời đi.

Bây giờ có rất ít taxi đi trên đường, khó mà gọi được xe, làm buôn bán mà không có xe riêng thì rất bất tiện, Thư Nhan vốn biết lái xe, nhưng nguyên chủ chắc chắn là không, phải dành thời gian để đi thi bằng lái mới được, rồi mua một chiếc xe bán tải, ra đường cũng dễ hơn.

Lần này Thư Nhan lấy tương đối nhiều hàng, một người không thể mang về hết được, cũng may có thể gửi bên vận chuyển giao về cho mình, chỉ là cần thêm thời gian.

Vừa về, Thư Nhan phát hiện cửa hàng vô cùng náo nhiệt, một đám người vây quanh cửa hàng, không chen vào nổi, cô bèn hỏi một người qua đường: "Có chuyện gì thế?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 95: Chương 95



"Cô vừa tới à? Mới nãy có người bốc trúng giải nhất ở đây đấy, là một chiếc xe đạp. Lúc trước còn tưởng là giả, không ngờ thật sự có người rút được, nghe nói chỉ mua một bộ quần áo hai mươi tệ mà đã trúng cái xe đạp hơn hai trăm, đúng là may mắn. Bây giờ có không ít người vào mua quần áo đấy, mỗi thế thôi mà cũng có thể trúng được TV, chậc chậc! Vậy thì đúng là lời to." Người qua đường thấy bên trong náo nhiệt như thế, trong lòng cũng ngứa ngáy: "Không nói nữa, tôi vào xem đây, tôi không mặc được thì đưa vợ mình mặc, đúng lúc sắp đến sinh nhật cô ấy."

Thì ra là có người bốc thăm trúng xe đạp. Thư Nhan cười nhẹ, để ở chỗ dễ thấy nhất nhất định sẽ có người bốc trúng, quả nhiên như cô dự đoán, hoạt động vốn đang có vẻ suy tàn lại đột nhiên náo nhiệt lên.

TBC

Thư Nhan nói một tiếng xin lỗi tài xế, đưa cho ông ta hai gói thuốc lá, bảo ông ta chờ chút, còn mình chen vào trong tiệm, vỗ tay một cái: "Các vị, tôi là bà chủ tiệm này. Vừa nãy mới biết có người trúng chiếc xe đạp. Đáng lẽ chỉ có một chiếc thôi, nhưng giờ thấy mọi người nhiệt tình như thế, tôi quyết định lại treo thưởng thêm một chiếc nữa!"

Thấy Trương Hoa Tú lại đẩy một cái xe đạp nữa tới, tất cả mọi người vỗ tay ầm ầm.

Chưa cần biết có sở hữu được hay không, nhưng trước tiên cứ khiến không khí náo nhiệt hơn đã.

Thư Nhan giơ tay lên ra hiệu: "Mọi người đừng chỉ nhìn mỗi phần quà này, có ai nhìn thấy cái TV này không? Đây là phần quà đặc biệt nhân dịp khai trương của chúng tôi, bây giờ chưa ai lấy được. Tất cả mọi người đều có cơ hội, TV 21 inches hơn hai ngàn tệ, mọi người đừng bỏ lỡ. Quần áo ai cũng cân mặc, chỉ cần mua một món, bất kể là quần hay áo, đều sẽ có một cơ hội rút thăm, tôi chỉ hi vọng có thể đưa cái TV này đi."

"Bà chủ, nếu tôi rút trúng thì thật sự có thể cầm đi sao?"

"Đương nhiên, ở đây nhiều người thế này mà. Hơn nữa cửa hàng của chúng tôi cũng mở ở chỗ này, không có khả năng vì một cái TV mà hủy đi danh dự của mình."

Mọi người trong cửa hàng lập tức hô vang, một bọc hàng vừa được lấy từ trạm xe lửa về còn để dưới đất, cũng lập tức bị người ta mua đi.

"Quần jeans này tôi mặc được không? Bao nhiêu tiền?" Khách hàng hỏi Trương Hoa Tú đứng bên cạnh.

"Để tôi giúp chị đeo thắt lưng." Trương Hoa Tú vô cùng chuyên nghiệp đeo thắt lưng cho khách: "Món đồ chị chọn này không có nhiều, quần jeans vừa đẹp với chị. Đây chính là mẫu quần mới nhất năm nay, rất nhiều minh tinh đều mặc nó, mà tốn có 35 tệ, phối với áo sơ mi này lại càng đẹp mắt hơn, tổng cộng là 70 tệ. Chị chọn thêm một chiếc áo khoác nữa, tổng cộng là 100 tệ có thể giảm xuống còn 90 tệ, một bộ quần áo như thế này mặc từ bây giờ tới mua đông cũng không sợ lạnh. Mùa đông mặc thêm một bộ đồ thu đông, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo bông nữa là đủ rồi, thế này quá lời."

Có người vốn nghĩ chỉ mua một bộ quần áo, nhưng nghe nhân viên bán hàng giới thiệu xong, liền muốn mua thêm cho đủ 100 tệ để được giảm 10 tệ, thế nhưng lúc mua đủ 100 tệ thì đại đa số là được ba món quần áo rồi, lại cảm thấy không có lời, họ sẽ mua thêm hai món nữa, tổng cộng là năm món quần áo, coi như được tặng thêm một món.

Cuối cùng đều là xách túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài rút thăm trúng thưởng, dù không trúng được TV nhưng ngẫu nhiên bốc được bít tất, khăn quàng cổ hay vân vân đều vẫn cảm thấy vui.

"Tôi trúng rồi, tôi trúng rồi."

Nghe tiếng hò hét kích động bên ngoài, Thư Nhan còn tưởng ai rút được TV, cô vội đi ra, TV được rút trúng, nhất định phải quảng bá rộng rãi, không uổng phí cái TV này. Kết quả ra ngoài mới biết người ta rút trúng giải nhì, chính là người đàn ông lúc nãy Thư Nhan hỏi chuyện.

"Chúc mừng anh bốc trúng giải nhì, anh có thể chọn một trong số những chiếc quạt trị giá một trăm tệ ở đây." Thư Nhan lên tiếng chúc mừng.

Người đàn ông cầm quạt điện vui vẻ rời đi. Tuy rằng anh ta vì cái TV nên mới mua quần áo, nhưng cũng biết điều này nhất định rất khó, không ngờ lại trúng được quạt điện, lúc trước vợ anh ta vẫn luôn nói trời quá nóng, muốn mua cái quạt điện mới, kết quả hôm nay lại trúng được, mang về nhất định sẽ khiến vợ mình vui vẻ.

Thấy có người mang quạt điện đi, người vây xem kích động, bọn họ tới đây chỉ để dạo phố mua quần áo, mua ở đâu mà chả là mua, mua ở cửa hàng này còn được rút thăm trúng thưởng nữa.

Mấy nhân viên trong cửa hàng không ra ngoài rải truyền đơn, tất cả đều ở trong cửa hàng để hỗ trợ, may là như vậy nếu không Thư Nhan sợ làm mình cũng không gánh nổi.

"Tổng cộng là 112 tệ, nhận của chị 120 tệ, trả lại 8 tệ." Thư Nhan nhanh chóng lấy tiền, thối tiền thừa, chuyện người ta mua quần áo căn bản không thể lo nổi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 96: Chương 96



Làn sóng mua sắm này đi qua thì cũng đến hơn mười hai giờ trưa, Thư Nhan đưa tiền cho Trương Hoa Tú đi mua bữa trưa, còn mình thì cầm túi xách định rời đi.

"Bà chủ không ăn sao?" Trương Hoa Tú cầm tiền.

"Em không ăn. Em vội đến xưởng lấy hàng, lát nữa mọi người dọn dẹp cửa hàng chút đi nhé, hàng trưng bày thiếu cái nào bổ sung cái đó, sau đó mọi người chia nhau ra nghỉ ngơi một lát đi." Đến cửa chính, Thư Nhan không yên lòng nói: "Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, chị mua thêm ít thịt nhé, không cần tiếc tiền."

"Chị biết rồi." Trương Hoa Tú cười nói.

Lần này khá may mắn, gọi được một chiếc xe taxi, đến xưởng quần áo hết ba mươi đồng, giá này hơi cao. Thế nhưng giờ thời gian là vàng bạc, nên Thư Nhan lập tức lên xe đến xưởng quần áo.

"Giám đốc Hà, chị đang thiết kế mẫu mới à?" Thư Nhan thấy ở chỗ giám đốc Hà xuất hiện khá nhiều mẫu áo khoác, áo bông mới.

"Lần trước chị đến cửa hàng của em thấy có không ít kiểu dáng mới, nên chạy tới Dương Thành mua một phiên bản như thế, thế nào? Cũng được nhỉ?" Giám đốc Hà vui vẻ hỏi.

"Đều rất ổn." Thư Nhan gật đầu: "Bên chị có may áo sơ mi không? Em đang có hai mẫu áo sơ mi muốn tìm nhà xưởng gia công số lượng lớn." Thư Nhan muốn may hai mẫu sơ mi đa năng, tự mình thiết kế, tự mình tìm xưởng để may, tự mình bán.

TBC

Giám đốc Hà lắc đầu: "Chỗ chị thì lại không giúp được em rồi, thực sự không có biện pháp để gia công cho em. Chỉ là chị có thể giới thiệu cho em một xưởng lớn khác, máy móc dệt may ở đó vừa được thay đổi gần đây, công nhân cũng có nhiều năm kinh nghiệm, đồ làm ra chất lượng không hề kém bên chị."

Thực ra may quần áo có rủi ro rất cao, nếu như bạn không đuổi kịp trào lưu mới, may quần áo ra mà không ai thích, thì xưởng may sẽ không nhận được đơn hàng nào cả, bạn của giám đốc Hà chính là kiểu như thế.

Thư Nhan phân tích xong đồng ý đi xem.

"Mấy ngày nay em chưa rảnh, đến khi hoạt động khai trương kết thúc thì phiền giám đốc Hà dẫn em đi gặp bạn của chị nhé. Ngoài ra em còn muốn thương lượng với chị chuyện này, dạo này thật sự quá bận rộn, cho nên lần sau có thể gọi điện thoại cho chị, để bên chị giao hàng cho em được không."

Giám đốc Hà im lặng trong chốc lát: "Hơn năm mươi món thì có thể vận chuyển giúp em."

"Cứ quyết định như vậy đi." Thư Nhan sảng khoái gật đầu.

Hôm nay vừa vặn lấy hơn năm mươi món, giám đốc Hà để xe tải trong xưởng đưa tới cửa hàng của Thư Nhan.

Mang đến nơi thì trời cũng tối, Thư Nhan đưa cho mấy người làm thời vụ năm đồng: "Ngày hôm nay thật sự quá bận, không kịp mua bánh mì và đồ uống, mọi người tự mua đi nhé."

"Cảm ơn bà chủ."

Chờ mọi người rời đi, Thư Nhan thấy Trương Hoa Tú và Oánh Oánh còn đang để ý đến kiện hàng, bèn cười nói: "Em chưa thưởng cho mọi người nhé, đợi đến cuối tháng tổng luôn một thể."

"Cảm ơn bà chủ." Oánh Oánh ngọt ngào đáp.

Bọn họ và người làm thời vụ không giống nhau, ngoại trừ tiền lương cơ bản còn được trích phần trăm, mỗi một bộ quần áo bọn họ bán được sẽ được chia hoa hồng. Buổi trưa rảnh rỗi, cô ấy ngồi tính toán một chút, sáng nay cô ấy đã bán được hơn bảy trăm tệ tiền quần áo, vậy là có bảy tệ hoa hồng, đến buổi chiều và tối, một ngày một đêm ít nhất cũng phải được hai mươi tệ tiền hoa hồng, một tháng được 600. Nghĩ đến đây, Oánh Oánh lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Trương Hoa Tú ở bên cạnh ngoại trừ kích động còn có mê man. Lúc vừa tới đây làm việc, cô nghĩ rằng chỉ tiền lương cơ bản và các loại phúc lợi cộng lại thôi, cho dù ít hơn trong xưởng một chút, nhưng coi như cũng không tệ, không để chuyện được trích phần trăm trong lòng. Kết quả hiện tại phần hoa hồng được trích có khi còn cao hơn tiền lương, nói đâu xa, mỗi tháng 300 tệ tiền hoa hồng, cộng thêm tiền lương cơ bản và các loại phụ phí cũng được hơn 600 tệ. Hơn 600 tệ đấy, anh của cô ấy cho dù có là quản lý bậc trung trong xưởng, một tháng cũng mới kiếm được có 500 tệ tiền lương.

"Đi thôi, mau đóng cửa về nhà." Một ngày không thấy hai đứa con trai, Thư Nhan cũng không biết chúng nó ở nhà họ Trương có quen không, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là hai đứa con mà thôi.

Khi Thư Nhan và Trương Hoa Tú về đến nhà cô ấy, hai đứa bé đã ngủ rồi, vốn dĩ Thư Nhan muốn bế hai đứa bé về, nhưng Ngô Tú Nguyệt lại ngăn cản.

"Chị làm gì vậy? Bảo Tú Tú và anh trai em ấy đưa chị về."

Nhà cô ấy còn có không ít chuyện, bảo Trương Hoa Phong đưa Thư Nhan về thì không hay lắm nhưng thêm Tú Tú thì không có chuyện gì nữa.

"Đúng vậy, anh bế Thanh Thanh, Tú Tú, em đi phía sau soi đèn pin."

Trương Hoa Phong bế Thanh Thanh một cách khéo léo, rõ ràng là anh ta thường bế trẻ con.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 97: Chương 97



Vừa đi ra ngoài đã thấy cửa nhà bên cạnh đóng sầm lại, Thư Nhan nghiêng đầu liếc nhìn Trương Hoa Tú.

"Chắc chắn là bà cụ nhà bên cạnh, bình thường cứ thích nhòm ngó chuyện của nhà người ta. Cứ có một chút biến động nhỏ, là bà ta sẽ thêm mắm thêm muối, nói linh tinh với người khác." Nhắc đến bà cụ này, Trương Hoa Tú lại thấy ấm ức.

Cô ấy nhiều tuổi như vậy rồi nhưng vẫn chưa kết hôn, có phần lớn công lao đều nhờ bà cụ bên cạnh. Vốn dĩ lúc cô ấy hai mươi hai tuổi có một ứng cử viên không tệ, đang trong trạng thái tìm hiểu lẫn nhau. Có một lần trên đường về nhà, xe đạp của cô ấy bị hỏng, đồng nghiệp trong xưởng sửa giúp một chút. Kết quả ngày hôm sau lập tức có tin đồn nói cô ấy không đứng đắn, làm chuyện bẩn thỉu với người đàn ông đã có vợ. Bởi vậy, người đàn ông không tệ đó đã dần dần xa lánh cô ấy.

Vì vậy, mẹ Trương cầm d.a.o thái rau đến nhà bà cụ náo loạn một trận, người trong xưởng và người trong sân mới biết bà cụ nói linh tinh. Nhưng vậy thì đã sao, người đàn ông đó đã đính hôn theo sự sắp xếp của ba mẹ.

Trương Hoa Tú không ghét bà cụ, có thể nhìn rõ người ta trước khi kết hôn thì càng tốt. Lỡ sau khi kết hôn, đến lúc thì càng khó chịu. Không hận nhưng lại ghét người như vậy, giống như lần này cô ấy mua đứt thâm niên, bà cụ lại nói với người bên ngoài rằng cô ấy phạm lỗi nên bị sa thải, mẹ Trương lại cãi nhau với bà cụ một trận vì chuyện này. Tại sao Ngô Tú Nguyệt lại muốn chuyển nhà đến vậy? Nhà nhỏ là một chuyện, còn có một nguyên nhân nữa đó chính là bà cụ nhà bên cạnh. Dù nói lớn tiếng hơn một chút cũng không dám, không thì bà cụ lại nói vợ chồng họ đánh nhau.

TBC

Thiên Bảo ngủ giống một chú heo con vậy, Thanh Thanh thức dậy giữa đường, nhìn thấy Trương Hoa Phong thì giật mình, quay đầu sang nhìn Thư Nhan mới đỡ hơn một chút.

"Mẹ."

"Dậy rồi à, vậy con xuống tự đi đi."

"Không sao, gần đến rồi, cứ để tôi bế con bé." Trương Hoa Phong cảm thấy cô bé trong lòng nhẹ tênh, không nặng bằng một nửa con trai của anh ta.

Đến trước cửa nhà, Thư Nhan khách sáo gọi họ vào trong ngồi một lúc nhưng Trương Hoa Phong và Trương Hoa Tú đã khách sáo từ chối.

"Vậy tôi không tiễn nữa, cảm ơn hai người." Thư Nhan bế Thiên Bảo nhìn họ rời đi.

Ba mẹ con đi vào, Thư Nhan bảo Thanh Thanh đi tắm trước, Thiên Bảo ngủ rồi nên đành thôi, cô giúp cậu bé cởi giày, đến ngày mai rồi tắm.

"Hôm nay ở nhà Trương Thành Hàm thấy thế nào?" Thư Nhan giúp con gái lau tóc, tóc đã dài hơn rất nhiều rồi, chất tóc tốt hơn cô rất nhiều, có thể hơi cứng, sau khi khô thì vươn lên trời, bây giờ chỉ có thể đội mũ.

"Tốt lắm ạ, mẹ của Trương Thành Hàm nấu rất nhiều món, cứ luôn gắp thịt cho con và em trai, bà nội cậu ấy nói là đặc biệt làm cho chúng con." Diệp Thanh Thanh quay đầu liếc nhìn Thư Nhan, rồi lại cúi đầu để cô tiếp tục lau tóc.

Thư Nhan nhíu mày, có thể những lời này là vô ý, cũng có thể là cố tình nói cho cô bé nghe, để cô bé về nói cho cô nghe. Bà nội của Trương Thành Hàm... hơi sân si!

"Mấy ngày nay mẹ khá bận, khoảng bốn, năm ngày nữa, hoạt động của cửa hàng qua đi. Mẹ có thể tự đến đón hai con tan học, mấy ngày nay ở nhà Trương Thành Hàm thì nhớ trông chừng em trai, đừng cho em trai nghịch ngợm quá." Dù sao thì cũng ở trong nhà của người ta, nghịch ngợm quá chắc chắn người ta sẽ ghét.

"Em trai rất ngoan, Ngô Thanh Thanh nhìn Thư Nhan: "Em trai thật sự rất ngoan."

Thư Nhan sững sờ, khoảng thời gian này cô vẫn luôn khá bận, không chăm sóc cẩn thận hai đứa trẻ được. Nhớ lại, quả thật khoảng thời gian này Thiên Bảo rất ngoan, không kén ăn, không khóc lóc ầm ĩ, thậm chí mỗi lần cô về nhà, nếu cậu bé không ngủ thì là đang ngoan ngoãn chơi trong nhà.

Lúc trước nghịch ngợm quá thì trong lòng lại khó chịu, cứ muốn thằng bé ngoan ngoãn một chút. Bây giờ đột nhiên ngoan như vậy, cô lại cảm thấy có chút gì đó kì lạ.

Rõ ràng cơ thể rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, cô đưa hai đứa bé đến Nam Thành xa lạ có đúng không? Cô vội vã kinh doanh như vậy có đúng không?

Rời khỏi Tây Thành là đúng, nơi đó chính là một cái ổ thị phi, ở lại đó thì sẽ càng có nhiều chuyện. Đến Nam Thành cũng là đúng, tuy ở đây không có người quen nhưng ít nhất là cô quen thuộc địa hình, nếu đi đến một nơi xa lạ hơn thì càng khó khăn. Chuyện kinh doanh này? Hình như hơi vội vàng.

Trong tay có không ít tiền, có thể chờ sửa sang nhà cửa xong, ổn định lại. Đến khi con cái lớn hơn một chút, hoặc tìm một người giúp việc đáng tin rồi kinh doanh mới đúng.

Giờ mở cửa hàng quần áo rồi, tốn bao nhiêu công sức nên chắc chắn không thể đóng cửa được. Chỉ có thể nghĩ cách vừa có thể kinh doanh và đồng thời còn có thể chăm sóc tốt cho con cái.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 98: Chương 98



Cô mơ màng ngủ thiếp đi, sáng sớm thức dậy, Thư Nhan mua bữa sáng cho hai đứa bé, rồi giúp con gái làm bữa trưa.

"Mẹ ơi, còn ăn trong quán mì bên cạnh trường cũng được, mì của quán đó rất ngon."

"Sao, còn ngon hơn cơm mẹ nấu à?" Thư Nhan cố ý hỏi như vậy.

"Đều ngon, nên mẹ không cần vất vả như vậy, con ăn ở đó cũng được." Diệp Thanh Thanh hiểu chuyện nói.

Thì ra là sợ cô mệt, Thư Nhan bất giác nhếch miệng: "Con yên tâm, mẹ không mệt, mau ăn đi, ăn xong sẽ đưa hai con đến trường học."

Đưa hai đứa bé đi học xong, Thư Nhan vội đến cửa hàng, Trương Hoa Tú và Oánh Oánh đang thu dọn, có hai nhân viên tạm thời đến cũng khá sớm, đang giúp một tay ở đó.

"Bà chủ, có những bộ quần áo đã không còn hàng nữa." Trương Hoa Tú thu dọn nhà kho xong thì chạy tới đây nói.

Những quần áo mà cô ấy nói đều do Thư Nhan lấy hàng. Thư Nhan lấy cũng không ít, nhưng mấy ngày có hoạt động, quần áo bán được nhanh, đến nhà kho nhìn một chút, hôm nay không sao, nhưng ngày mai thì không chống đỡ được.

"Em biết rồi." Thư Nhan đến điện thoại công cộng gọi một cuộc điện thoại cho bác tài, không may xe bị người ta thuê rồi, không thừa chỗ. Cô lại gọi điện thoại cho người đi chung xe hôm đó, đối phương nói vài ngày sau nhập hàng, nhưng cô lại lấy được số điện thoại của một bác tài khác từ chỗ người đó.

Thư Nhan gọi đi, đối phương đang ở nhà, nói hôm nay không có ai thuê xe, nếu Thư Nhan muốn đến Hàng Thành, thì chỉ có một mình cô thuê xe.

Phí đi xe thì không sao nhưng là một người, Thư Nhan cũng chưa từng gặp đối phương, nửa đêm nửa hôm, Thư Nhan thật sự không có gan.

Cô nghĩ một chút, rồi dứt khoát gọi điện thoại cho bà chủ ở Hàng Thành, ngoài việc bổ sung hàng ra, Thư Nhan còn bảo bà chủ giúp gửi những kiểu đơn giản, trang nhã.

"Bà chủ, tôi lấy hàng từ chỗ cô, cô nhất định phải lấy cho tôi loại tốt nhất đấy."

"Yên tâm cô là khách hàng lớn, còn có thể lừa gạt cô sao?" Bà chủ chân thành lên tiếng.

Về đến cửa hàng, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng ồn ào.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Thư Nhan mở cửa đi vào, thấy một người phụ nữ đang đứng mắng chửi trước quầy thanh toán, bên cạnh có mấy người khách đang xem náo nhiệt.

"Bà chủ, người này cứ nói quần jean mình mua hôm qua bị rách." Trương Hoa Tú đưa quần jean cho Thư Nhan xem.

Thư Nhan cầm xem, chỉ thấy một lỗ nhỏ bằng ngón tay út ở đầu gối. Vừa nhìn là biết bị một thứ sắc nhọn đ.â.m thủng.

"Tôi biết cô, cô chính là người thu tiền hôm qua. Cô tự xem thử đi, quần cô bán có một cái lỗ lớn như vậy, rốt cuộc là bán thế nào vậy?"

Thư Nhan liếc nhìn người phụ nữ đó, hôm qua có quá nhiều người mua quần áo nên cô thật sự không có ấn tượng với cô ta.

"Có thể cho tôi xem hóa đơn được không? Chị đừng vội, dù thế nào, chắc chắn chúng tôi sẽ giúp chị giải quyết vấn đề. Chúng ta đến ghế sofa ngồi xuống trước, Tú Tú, rót cho chị ấy cốc nước."

Chiêu này là cô học được từ quản lý khu chung cư, có lúc con người sẽ tức giận, không kiềm chế được, chỉ cần có người nhẹ nhàng nói chuyện, chuyển chủ đề, thì bầu không khí có thể dịu lại, đối phương cũng có thể dần dần bình tĩnh lại.

Người phụ nữ uống ngụm nước, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Hôm qua tôi thấy có rất nhiều người mua quần áo ở đây, nên cũng đi vào mua một cái quần jean. Lúc đó đông người quá, mọi người cũng rất bận nên tôi không thử nữa mà về luôn. Sáng nay lấy ra mặc mới nhìn thấy một cái lỗ lớn như vậy, đừng nói tôi lừa tiền, tôi không cần thiết phải làm vậy vì một chiếc quần." Nói đến đây, người phụ nữ đó chợt liếc nhìn Oánh Oánh.

Thư Nhan cũng liếc nhìn cô ấy, chắc chắn vừa nãy Oánh Oánh đã nói gì đó nên mới khiến người phụ nữ này tức giận đến vậy.

"Cũng vì cô ấy sốt ruột quá, chị hãy bớt giận, nếu xảy ra vấn đề thì chúng ta hãy từ từ giải quyết. Thế này nhé, tôi đổi cho chị một cái khác, có được không? Và tặng thêm cho chị một thẻ hội viên, lần sau đến mua quần áo thì sẽ được giảm 9,5%."

TBC

"Vậy được rồi, lần sau sẽ không rách nữa đấy chứ?" Người phụ nữ không vui hỏi.

"Đương nhiên là không, chị xem thử mình thích loại nào, nếu bây giờ không bận thì có thể đến phòng thử đồ thong thả thử." Thư Nhan mở túi ra xem, tất được tặng cũng ở bên trong, xem ra người phụ nữ này thật sự không phải là người lừa tiền.

Tiễn khách xong, Thư Nhan nhìn chiếc quần jean bị rách đó. Đây không phải là hàng vừa gửi đến hôm qua, là hàng lần trước. Vậy thì không phải vấn đề của lô hàng hôm qua, hàng lúc trước đã bán gần hết rồi. Loại này chỉ còn lại vài chiếc, đều được treo trên kệ, lúc lấy ra chắc chắn không có vấn đề gì, không thì mấy người Tú Tú đã nhìn thấy rồi, sao đột nhiên lại thủng một lỗ như vậy?
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 99: Chương 99



Thư Nhan nghĩ một chút rồi đứng dậy đến lật xem mấy bộ quần áo trên kệ. Cổ tay áo khoác bị cắt, áo len cũng bị cắt, đây là những cái mà A Lạc xem đi xem lại.

"Có ai còn nhớ A Lạc đã lật xem những bộ quần áo cái nào không?" Bây giờ cô sợ những cái quần áo bị cô ta làm rách đã được bán rồi. Một cái thì còn được, nhưng nhiều cái thì sẽ làm hỏng danh tiếng của cửa hàng.

"Hôm đó không nhìn kỹ." Những người này đều rất thông minh, nghe Thư Nhan hỏi như vậy thì biết ngay cô nghi ngờ A Lạc.

"Cô ta cũng ghê tởm quá, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?" Oánh Oánh vô cùng tức giận: "Bà chủ, chúng ta đi tìm cô ta nói lý."

Thư Nhan lắc đầu, cũng đâu có camera, hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh do A Lạc làm, chỉ có thể chịu thiệt.

"Cứ thế bỏ qua sao?" Công nhân tạm thời vô cùng bực tức.

Đương nhiên là không thể cứ thế bỏ qua, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Bây giờ vừa khai trương, không thích hợp gây thêm rắc rối, Thư Nhan mím môi: "Mọi người tranh thủ kiểm tra hàng đi, lát nữa sẽ có khách tới. Ngoài ra, nếu có khách tới trả quần áo, mọi người hãy nói nhẹ nhàng, tặng một tấm thẻ hội viên cho người đó, nếu người đó đã có thẻ hội viên thì hãy tặng một cái váy coi như nhận lỗi."

Buổi trưa, khi đi mua thức ăn, Thư Nhan đi qua cửa hàng quần áo của A Lạc, cô liếc mắt nhìn, thấy A Lạc đang nói chuyện với mấy người Chu Hồng, nhìn thấy Thư Nhan, cô ta còn cười vẫy tay với cô.

Thư Nhan nở một nụ cười đầy ẩn ý với cô ta rồi quay người rời đi.

"Có chuyện gì vậy? Không phải hai người đã cãi nhau sao?" Chu Hồng nhìn bóng lưng Thư Nhan, hỏi.

"Cũng không thể coi là cãi nhau, chỉ là... Hầy! Bỏ đi. Đúng rồi, Chu Hồng, lần trước cô nói từng nhìn thấy Thư Nhan ở đường Phủ Tiền."

"Mấy cô nghĩ có trùng hợp hay không? Thư Nhan là người thuê nhà của tôi." Vào ngày Quốc Khánh, Chu Hồng có việc gấp phải về đường Phủ Tiền, không ngờ lại nhìn thấy Thư Nhan dẫn hai đứa con đi mua đồ ăn, lúc đó chồng cô ta cũng ở đó nên mới biết nhà cũ được Thư Nhan thuê.

"Cô nói Thư Nhan thuê nhà của cô sao?" A Lạc khẽ đảo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Hôm nay là ngày hoạt động thứ 4, Thư Nhan rất bận rộn nên không rảnh nghĩ đến việc buổi sáng. Hôm đó A Lạc cũng không ở lâu trong tiệm, nên không phá hư nhiều quần áo, ngoài trừ sáng nay bọn họ được trả lại ba bộ đồ thì không còn khách hàng nào trả lại.

"Sau này chú ý nhà kế bên một chút, đừng cho họ vào tiệm." Sau bảy giờ tối thì không còn đông khách nữa, Thư Nhan lấy bốn bộ quần áo ra xem, tay áo khoác bị cắt, có lẽ do gấp gáp nên chỉ cắt đứt một chút, khâu lại thì vẫn mặc được. Lúc trước có một nhân viên tạm thời mặc bộ này nhìn rất đẹp, tiếc rằng cô ta không đủ tiền, nếu không Thư Nhan đã bán cho cô ta rồi.

"Cô tặng tôi sao?" Cô ta không tin được mà nhìn Thư Nhan, cô ta chỉ buột miệng nói đại lại không ngờ bà chủ trực tiếp tặng cô.

Chỗ đầu gối của quần jean bị cắt rách một lỗ bằng ngón tay cái, Thư Nhan liền cắt rách thêm một chút, rồi dùng kim tách từng sợi chỉ ra, thì liền trở thành quần jean rách gối, phối nó với áo sơ mi hoa văn thì rất sánh điệu.

Phần n.g.ự.c của áo len cũng bị rách một lỗ, Thư Nhan học theo trên mạng thêu một đóa hoa màu đỏ, bên cạnh có thêm mấy đóa hoa nhỏ, bỗng chốc trở thành một mẫu áo rất sành điệu.

"Bà chủ quả thật khéo tay." Mọi người vây quanh Thư Nhan đều ngưỡng mộ nàng.

"Cũng chỉ chút kĩ thuật nhỏ thôi, nếu mọi người muốn học, tôi có thể dạy cho mọi người." Không thể trọng bên này khinh bên kia, cô tặng cho các nhân viên khác khăn choàng cổ hoặc nón. Thật ra giá mua vào của chúng chỉ có bốn năm đồng, nhưng bọn họ không biết, ngày thường đều bán nó với giá mười mấy đồng, vì thế bọn họ như nhặt được bảo vật mà ôm vào ngực.

Các nhân viên tạm thời đều có, tất nhiên không thể thiếu nhân viên chính thức Trương Hoa Tú và Oánh Oánh. Thư Nhan tặng mỗi người một chiếc quần, thời tiết dần dần chuyển lạnh, quần áo mùa hè không được bán đắt, thay vì sale chúng thì không bằng lấy ra đền ơn.

Buổi tối nằm trên giường, Thư Nhan vẫn không ngủ được. Người cùng nghề cạnh tranh với nhau là chuyện bình thường, thấy người khác buôn bán tốt hơn so với mình thì lòng không thoải mái cũng là chuyện bình thường. Nhưng mẫu người giống A Lạc lại hiếm thấy, do nàng xui xẻo mới gặp phải hàng xóm như vậy.

TBC

Bản thân để cho một con rắn độc ở bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy cũng không phải việc tốt, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng cô ngoại trừ biết tên cô ta là A Lạc, thì không biết điều gì khác nữa.

Sáng hôm sau, Thư Nhan đưa con đi học xong thì ghé nhìn căn nhà mới của mình.
 
Back
Top Bottom