Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 100: Chương 100



Tủ âm tường, mặt tường và sàn nhà đều đã xây lại xong , hiện tại chỉ còn lại chút công việc vụn vặt mà thôi.

"Căn bản đã xây gần xong. Chỉ cần xây thêm một số chỗ nữa là xong." Cai thầu thấy cô nên đem tiến độ xây dựng nói một lượt "Có thể nửa tháng nữa sẽ hoàn thành, lúc đó để thoáng hơi hai tháng thì có thể vào ở trước tết."

Cô không ngờ tiến độ lại nhanh như vậy, bản thân còn tưởng tới cuối năm mới sửa xong.

"Cai thầu, tôi không ở gấp, các người hãy xây sao cho chất lượng nhất." Cô không an tâm mà nói.

"Việc này cô cứ yên tâm, công ty chúng tôi là công ty lớn, có quy định rõ ràng. Đến lúc đó cô có thể tìm người kiểm tra lại, chỉ cần phát hiện ra vấn đề thì chúng tôi sẽ không tính phí sửa chữa." Cai thầu vỗ n.g.ự.c đảm bảo rồi nói: "Do công nhân trong nhóm tôi tăng ca làm việc để đẩy nhanh tốc độ, nhân công rất nhiều. Cô nhìn xem trong nhà cô, ba gian phòng thì có ba thợ mộc, bốn thợ chà tường, vì thế tốc độ không nhanh sao được?"

Tính lương cuối đợt và tính theo ngày là khác nhau. Nếu như tính theo ngày, cai thầu sẽ kéo dài tiến độ, nhiều hơn một ngày là được thêm một ngày tiền lương. Nhưng tính lương cuối đợt thì khác, cai thầu sẽ yêu cầu tăng ca để hoàn thành nhanh, càng nhanh càng tốt, vì có thể nhận thêm đơn hàng mới.

Ở thành phố Nam Thành, nhà cửa cần tu sửa rất nhiều, gần đây công ty nhận vài đơn hàng, vì thế cai thầu liều cái mạng già của mình mà tăng ca sửa chữa nhà của cô. Dĩ nhiên bọn họ vẫn đảm bảo về chất lượng, dù sao công ty của bọn họ lớn như vậy, công ty đều có chế độ quy định rõ ràng, nếu như kiểm tra phát hiện ra vấn đề thì có thể bị kiện.

"Tôi yên tâm rồi, vậy tôi cần mua thêm đồ dùng gia dụng gì thế?" Cô chỉ yêu cầu sửa chửa và lắp đặt điện trong nhà, không yêu cầu bọn họ mua dùm đồ dùng gia dụng.

Lúc đầu công ty thiết kế nói mua đồ của họ sẽ được lợi nhiều, điều này là sự thật, dù sao công ty của bọn họ rất lớn. Nếu có khách hàng đặt đơn lớn thì những thứ này là gói ưu đãi cho họ. Đồ điện rất quan trọng, cô luôn lựa chọn vật dụng có nhãn hiệu, khi đó cô sẽ đi mua với nhà thiết kế. Vật dụng nhà tắm phải bền, cô định bản thân tự đi mua.

"Cô mua đèn trước đi, có thể lắp đèn được rồi. Còn đồ dụng khác thì đợi vài ngày nữa hả mua, lúc đó tôi sẽ báo trước cho cô." Cai thầu đưa bản thiết kế cho Thư Nhan xem rồi nói: "Cô có thể đi kiểm tra trước một chút, đùng rồi, tuần tới có thể lắp đặt điện. Cô muốn đi cùng nhà thiết kế sao? Nếu cô đã lựa chọn được rồi, cô có thể đưa danh sách cho nhà thiết kế để anh ta mua tới đây?"

"Gần đây tiệm của tôi rất bận, nên vẫn chưa có thời gian đi mua. Cuối tuần tôi sẽ dành thời gian đi mua." Việc này bản thân phải tự đi mua, lỡ như mua cho cô hàng dởm thì tiêu.

Về đồ dùng gia dụng thì hỏi Trần Phi, anh ta giúp cô đặt một chiếc ghế salon trong tiệm rất tốt, đèn cũng rất tốt, việc này hỏi anh ta là được.

Thư Nhan không đi lại tiệm ngay mà đi tìm ông Hồ trước, hôm nay thật may mắn, ông ta không đi ra ngoài, nhìn thấy cô, ông cười nói: "Gần đây bà chủ Thư thật buôn bán phát đạt a!"

"Hiện tại tôi đang tổ chức hoạt động. chưa biết kết quả, đợi hoạt động kết thúc mới biết được hay không." Thư Nhan nhìn sơ cửa hàng , không có người khác.

"Hôm nay sao cô rảnh rỗi đến chỗ của tôi, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ sao?" Ông Hồ rót cho Thư Nhan một chung trà.

"Chắc ông không chỉ mua bán nhà thôi phải không?" Cô cảm thấy chỗ của ông ta rất hỗn tạp, dường như có mua bán phòng ốc, thuê phòng, mở công ty và nhiều hơn nữa. Cô hỏi: "Ông có thể điều tra giúp tôi một người được không?"

"Điều tra người?" Ông Hồ cũng chưa nói là nhận hay không.

Thật ra việc này ông ta cũng thường làm, ông mua bán nhà ở bên ngoài, không phải lúc nào cũng do chủ nhà đứng ra, lỡ như do tên lừa bịp bán thì sẽ ảnh hưởng danh dự của hắn. Vì thế ông ta thường tra thông tin người bán.

"Cô muốn điều tra người nào?" Ông Hồ nhìn Thư Nhan, suy đoán có phải cô đụng tới người nào khó giải quyết.

"Là bà chủ ở kế bên tiệm tôi, tôi chỉ biết tên của cô ta là A Lạc. Tôi muốn biết thêm về bối cảnh gia đình và lai lịch của cô ta, càng cụ thể càng tốt." Thư Nhan suy nghĩ một lúc, bản thân đã tới đây rồi thì nên nhờ tra thêm một số người: "Ngoài ra còn có bà chủ của tiệm thời trang nam đối diện cây táo, và cửa hàng bán quần áo trẻ em tên Chu Hồng, ông hãy tra ba người này giúp tôi, quan trọng nhất là A Lạc."

TBC

Ông Hồ im lặng suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, cô hãy chờ tin tức của tôi."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 101: Chương 101



Ông ta sẽ không hỏi nguyên nhân, hoàn thành tốt chuyện mà khách hàng ủy thác là được.

Lúc Thư Nhan tới tiệm, trong tiệm rất nhộn nhịp, ba tầng đều đông kín người. Cô cảm thấy hồi hộp trong lòng, vất vả lắm mới chen vào được, thì thấy một người có sắc mặt đỏ ửng đứng ở cửa, nhìn rất quen mắt.

TBC

"Bà chủ" Oánh Oánh nhìn Thư Nhan, rồi đi đến cạnh cô mà nói: "Có người rút trúng ti vi rồi."

Thư Nhan thở phào một hơi, không phải tin tức xấu là được, sau đó cô cười hỏi: "Người nào lại may mắn như vậy?"

Oánh Oánh chỉ vào người có vẻ mặt đỏ ửng: "Là anh ta, hôm qua anh ta rút trúng quạt điện. Vợ của anh ta không tin mua một bộ quần áo lại trúng quạt điện. Nên hôm nay cô ấy kêu chồng mình dẫn đến tiệm, sau đó mua thêm vài bộ quần áo trong tiệm, không ngờ lại rút trúng ti vi."

"Tôi... Tôi trúng được ti vi rồi!" Rốt cuộc người đàn ông cũng lấy lại tinh thần, rồi hưng phấn tới nổi nói lắp.

"Tú Tú nhanh lấy pháo ra." Thư Nhan kêu Trương Tú Pháo lấy pháo ra, cô lại nói: "Mọi người tránh ra xa một chút, có người rút trúng ti vi, tôi sẽ đốt pháo chúc mừng."

Bùm bùm, trước tiệm rất náo nhiệt, người trên đường vây quanh xem. Thư Nhan đứng trên ghế, cầm loa rồi nói: "Lúc trước nhiều người nghi ngờ tiệm chúng tôi tổ chức rút thưởng là giả, căn bản không có giải nhất. Bây giờ có người trúng thưởng được giải nhất. Đầu tiên tôi xin chúc mừng vị tiên sinh này đã trúng giải nhất là một chiếc ti vi." Mọi người vỗ tay theo Thư Nhan.

Đợi khi tiếng vỗ tay ngừng lại, cô tiếp tục nói: "Mở tiệm làm ăn thì phải lấy trung thực làm gốc, nói trúng được ti vi thì sẽ đưa ti vi. Hơn nữa vị tiên sinh này vô cùng may mắn, hôm qua anh ta mua một bộ quần áo tặng sinh nhật vợ, lại rút trúng được giải nhì là một quạt điện. Hôm nay anh ta dẫn vợ đi mua lại trúng được ti vi, anh trai thật là con ruột của trời mà!"

Người đi đường 1: "Đúng đấy, người này thật may mắn."

Người đi đường 2: "Bà chủ thật biết điều, người này giống như là con ruột của ông trời thật quá may mắn."

Người đàn ông trúng giải nhất nghe cô nói thế thì sửng sốt, nhưng sau đó anh ta gãi đầu rồi cười khúc khích: "Là do may mắn thôi."

Người phụ nữ cầm quần áo bên cạnh hưng phấn đến đỏ mắt, lay cánh tay của chồng mình không ngừng: "Ti vi, chúng ta rút trúng ti vi rồi."

Thấy bọn họ như thế, mọi người ở xung quanh rất hâm mộ. Ngày hôm qua họ mua bộ quần áo thì trúng được quạt điện, hôm nay lại mua bộ quần áo thì trúng được ti vi, ít người nào may mắn được như vậy.

Trước khi lãnh quà, Thư Nhan mời đôi vợ chồng phát biểu một chút, lời nói của bọn họ không rành mạch, và cảm ơn không ngừng. Bọn họ rất vui mừng mang ti vi đi.

"Mặc dù tiệm không còn giải nhất trúng ti vi, nhưng vẫn còn nhiều giải nhì và giải ba, mọi người đừng nhụt chí. Số bong bóng ngày càng ít thì tỷ lệ trúng thượng ngày càng cao. Nếu vừa mua được quần áo, vừa được trúng thưởng thì càng vui mừng rồi." Thư Nhan khích lệ mọi người, quay đầu nhìn thấy A Lạc đang tựa vào cửa, mặt không cảm xúc mà nhìn cô.

Đối diện với ánh mắt của Thư Nhan, A Lạc cười châm biếm một cái rồi xoay người đi vào cửa.

Thư Nhan hừ nhẹ một tiếng, mẫu người này chỉ cần người khác khá hơn mình một chút thì liền khó chịu, thậm chí hận tất cả mọi người hơn mình, suốt cả đời cứ như vậy.

Ngày hôm qua hàng từ thành phố đã về tới, Thư Nhan ăn trưa xong thì tới trạm xe lửa lấy hàng về, sẵn tiện gọi Hà Tổng đưa thêm hàng mới. Một buổi chiều tiệm đã bán hết phân nửa số hàng, rất nhiều mẫu quần áo đã hết. Thư Nhan báo một tiếng với Trương Hoa Tú rồi đưa chìa khóa tiệm cho cô ấy. Đầu tiên cô tới nhà họ Trương đón hai đứa trẻ về nhà, thuận tiện nhờ sáng mai Ngô Tú Nguyệt đưa con đi học, sau khi cô dặn dò Thanh Thanh chăm sóc em trai xong thì xuất phát.

Thời điểm cô lên xe mới biết có người ghép chung xe với mình, người đó là bạn của tài xế. Vì thế tài xế xin lỗi Thư Nhan, do không liên lạc được với cô nên không thông báo được. Tài xế chỉ tính nửa giá tiền cho cô, cô cũng không thấy bất tiện gì có thể bớt được phân nửa số tiền là việc rất tốt.

Chỉ nhìn dáng ngồi của người ngồi vị trí phó lái đã biết là một người cao lớn, vô cùng trầm lặng. Trên đường đi chỉ có tài xế thỉnh thoảng nói vài câu, anh ta chỉ ừ mấy tiếng. Tài xế cũng không thấy nó qua loa, ngược lại còn vui vẻ, nhìn anh ta không giống bạn mà là tổ tông của tài xế mới đúng.

Vừa xuống xe, Thư Nhan mới nhìn rõ mặt đối phương, đầu đinh và da hơi đen, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ huyệt Thái Dương tới cằm, mối khâu không được đẹp nên nó như một con rết, lộ ra vẻ rất nguy hiểm. Cô nhìn thoáng qua, nhìn chằm chằm người khác thì rất bất lịch sự.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 102: Chương 102



Lần này Thư Nhan không ngu ngốc chờ đợi ở bên ngoài nữa, tìm một khách sạn ổn ổn gần đó, mượn đồng hồ báo thức của chủ nhà và đặt báo ba giờ rưỡi.

Nằm chưa bao lâu đã thiếp đi. Báo thức vang lên, Thư Nhan vực dậy, liếc nhìn thời gian, ba giờ rưỡi, cô tức tốc đi rửa mặt rồi lấy đồ đạc đến chợ sỉ.

Qua mấy đợt huấn luyện, Thư Nhan đã có thể 'tranh hàng' tốc độ, mấy ngày nay kinh doanh đã khiến Thư Nhan tự tin vào mắt nhìn của bản thân hơn rồi, lấy được kha khá đồ quần ưng ý, rồi đến cửa hàng quen mua mấy kiểu mới.

Trở về chỗ đậu xe, bác tài giúp Thư Nhan chất đồ vào cốp xe.

"Bà chủ Thư, bạn tôi mấy phút nữa mới quay lại, cô có thể đợi chút không?" bác tài thương lượng.

Thư Nhan coi giờ, đã hơn bảy giờ rồi: "Không lâu chứ? Tôi đang gấp"

"Không đâu, chắc cỡ mười phút là quay lại rồi."

Thư Nhan đi mua đồ ăn sáng, mua một chai nước trái cây cho bác tài, chờ đợi rảnh rỗi liền hỏi: "Người bạn trông dữ dữ đó của chú, cũng là xế lái xe sao?"

TBC

"Cũng coi là vậy, đừng thấy cậu ấy hung dữ mà thực chất rất tốt à nha." bác tài nói đến anh ta, một người đàn ông già dặn lộ vẻ sùng bái: "Thấy vết sẹo trên mặt cậu ấy chứ? Không phải sẹo thường đâu, huy chương công lao của người đó đó."

"Anh ta là quân nhân?" Thư Nhan không nhìn kỹ đàn ông, với lại cái gọi là khí chất người thường cũng nhìn không ra.

"Đã từng thôi, có lần làm nhiệm vụ bị thương nặng nên giải binh rồi, cái gì cậu ấy cũng chẳng chịu nói, mọi người đoán là cơ mật quốc gia. Cậu ấy còn là ân nhân cứu mạng tôi." kể đến đây, bác tài vô cùng xúc động: "Cô biết không, một mình cậu ấy chọi cả bảy, tám người lận, ha ha ha, hai ba chiêu đã chế ngự được chúng."

Thì ra là thế, thảo nào bác tài nể trọng anh ta, mới đầu còn tưởng anh ta là trùm xã hội đen chứ.

Khoảng mười phút sau, người đàn ông trở lại. Thư Nhan nhìn vết sẹo trên mặt anh ta một lần nữa, không những không thấy sợ mà còn cảm thấy vô cùng đẹp trai.

"Gì vậy?"

Nghe tiếng hỏi, lúc này Thư Nhan mới giật mình phát hiện bản thân nhìn người ta quá lâu, lật đật lấy lại tinh thần, ngại ngùng nói: "Không có gì, anh khát không?" rồi cô đưa cho anh chai nước trái cây.

Người đàn ông sững người: "Không cần"

Dầu gì tên tuổi thế nào còn không biết, Thư Nhan không niềm nở quá, kỳ thực cô ấy có chút anh dũng , lúc trước lần nào coi hình bóng oai hùng dạt dào của người quân nhân trong tivi đều luôn thấy xúc động không thôi.

Nhập hàng chạy tới chạy lui, Thư Nhan mệt lả, chẳng bao lâu đã thiếp đi mất, luôn cho rằng có một quân nhân kể cả đã xuất ngũ, Thư Nhan luôn cảm thấy an tâm nhiều lắm.

Gần về đến Nam Thành, người xế phó đột nhiên nói: "Đưa cô ấy về trước"

Thư Nhan nhìn anh ta, nhỏ giọng cảm ơn.

Về đến cửa hàng đã chín giờ hơn, bác tài giúp dỡ hàng, không ngờ người đàn ông cũng giúp luôn, Thư Nhan chạy đến tiệm nhỏ mua nước trái cây dúi vào tay anh: "Này là tôi cảm ơn anh giúp dỡ hàng"

Về rồi Thư Nhan bận tối mặt tối mũi, dĩ nhiên sẽ không nhớ một người qua đường mà nhờ người chuyển hàng đến kho, đem quần áo tranh được đem ra phối với nhau.

Ngày hôm nay buôn bán ế hơn hôm qua, làm hoạt động nhiều ngày vậy, không thể ngày nào cũng tốt được, điều này rất bình thường, thực ra cũng xem như tốt lắm rồi, chỉ là có một số được nhộn nhịp mấy ngày đó kén chọn rồi.

Đến chiều có người rút thăm trúng giải nhất, một chiếc xe đạp, việc kinh doanh khá hơn một chút, kết quả đến bốn giờ hơn đột nhiên đổ cơn mưa rào, càng lúc càng ít người dạo phố, bán buôn cũng ế luôn.

"Mọi người đi sắp xếp kho đi rồi tan làm." Thư Nhan tổng kết lương cho nhân viên thời vụ, hôm nay không có tiền thưởng, trả mười đồng lương, mấy người đó không nói gì, dẫu sao cũng tan làm sớm cả mấy tiếng, xem như họ lời rồi.

Đương nhiên Trương Hoa Tú với Oánh Oánh không được về sớm: "Chị phải đi đón con, hai em trông cửa hàng nha, nếu đến bảy giờ mà còn mưa thì cứ thu dọn về sớm."

Thiên Bảo trông thấy Thư Nhan, đôi mắt liền lóng lánh, chạy lon ton đến bên Thư Nhan, vui vẻ hỏi: "Mẹ làm việc xong chưa?"

"Mấy ngày nữa là xong, hôm nay con ở trường có nghe lời thầy cô không, con có ngoan không?" Thư Nhan bế thằng bé.

"Con ngoan lắm, nay con đã lấy liên tiếp năm hoa bé ngoan lận đó." Thiên Bảo tự hào vênh mặt.

"Thiệt không, Thiên Bảo của mẹ giỏi quá." Thư Nhan xoa đầu cậu bé: "Mình đi đón chị nha, tối nay mẹ nấu cơm cho hai đứa."

Nửa đường gặp Ngô Tú Nguyệt định đến đón Thiên Bảo: "Xong việc cửa hàng rồi sao"

"Chiều nay mưa, buôn bán ế ẩm hơn nên tôi tự đi đón con, định báo cho chị một tiếng mà nghĩ chắc giờ này chị đến rồi nên không ghé nhà chị." Thư Nhan giải thích, tránh Ngô Tú Nguyệt hiểu lầm.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 103: Chương 103



"Tôi ghé bạn có chút việc, nửa đêm hôm qua chị đến Hàng Thành nhập hàng lại thêm một đêm không ngủ, nay lại quần quật cả ngày, khỏi nấu nữa, sang nhà tôi ăn đi." Ngô Tú Nguyệt nhìn Thư Nhan, so với lúc mới quen đã ốm đi trông thấy, nhưng người rất tỉnh táo.

"Thôi, hôm qua tôi đến Hàng Thành mới hơn mười giờ, tìm chỗ đánh một giấc, lúc về cũng ngủ trên xe, bây giờ còn tỉnh lắm."

Cả hai vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến tiểu khu, Thư Nhan đã lâu ngày không nấu nướng, trong nhà cũng hết đồ ăn thế là dẫn mấy đưa đi mua nguyên liệu. Về đến nhà liền thấy một người đang đứng trước cửa, bước vào nhìn thì thấy là chủ nhà.

"Cho hỏi tìm tôi có gì không?" nhà chưa thuê được bao lâu, tiền nhà cả tiền cọc đều trả rồi. Căn nhà cũng không có vấn đề, sao lại đột ngột đến đây.

"Chuyện là..." người đàn ông có chút ngại mở lời, sau đó khó xử nói: "Tôi không biết phải nói thế nào, là thế này, thằng em vợ tôi dưới quê lên đây. Nếu là một người thì ở phòng mới của chúng tôi cũng không sao, nhưng nó kéo cả nhà lên không tiện ở với chúng tôi. Hai vợ chồng tôi thương lượng đưa phòng này cho nó ở. Cô yên tâm, tiền thuê với tiền cộc tôi hoàn lại cho cô."

Thư Nhan nhíu mày: "Chúng ta đã ký hợp đồng ba tháng, dựa vào đó thì trong thời gian thuê ông không thể thu hồi cắc cớ, nếu không phải bồi thường phí tổn thất cho tôi."

"Cũng không phải tôi cắc cớ, quả thực bà con đến cũng hết cách, tôi cũng muốn cho cô thuê, mỗi tháng còn được thu tiền thuê nữa. Còn để em vợ ở, phòng thuê khỏi nói, tôi còn phải cấp tiền cho. Với lại, bồi thường thì, tôi trả hết tiền thuê và tiền cọc cho cô, để cô ở miễn phí hơn nữa tháng vậy, coi như bồi thường tổn thất."

Thư Nhan hít sâu một hơi, nén sự bực tức trong lòng: "Khi nào em vợ ông đến?"

"Ngày mai"

"Ngày mai đến rồi sao? Đột ngột quá, tốt xấu gì cũng phải báo tôi trước một tiếng để tôi chuẩn bị, bây giờ ông kêu tôi đi đâu tìm nhà đây?" Thư Nhan không ngờ chủ nhà nói lấy lại nhà là lấy.

"Tôi cũng bị làm cho trở tay không kịp, mà nó mua vé xe rồi, cô xem..."

"Ngày mai không được, ít nhất phải cho tôi ba ngày tìm chỗ khác, yêu cầu này không quá đáng chứ?" Thư Nhan mở cửa, bảo hai đứa nhỏ vào trong.

Người đàn ông nhìn Thư Nhan với hai đứa nhỏ vào cửa, thở dài: "Yêu cầu không quá đáng, cũng thiệt tình là tôi hết cách rồi, bà vợ tôi khăng khăng cho bằng được."

Thôi rồi, một lão cực kỳ sợ vợ luôn, rõ ràng là vợ ông ta bảo ổng buộc phải lấy lại nhà, Thư Nhan có giận cũng vô ích, nhà là của người ta, ngay cả khi đã ký hợp đồng, chủ nhà thực sự muốn lấy lại nhà thì cũng hết cách, đây chính là khổ ải của việc thuê nhà.

"Thôi, tôi biết rồi."

TBC

Hết vỏ dưa đến vỏ dừa, gần đây vốn đã bận việc cửa hàng, còn giữ hai đứa nhỏ, giờ lại có chuyện với nhà cửa, Thư Nhan không còn tâm trạng nấu nướng nữa, làm đơn giản vài món rồi ăn với mấy đứa. Lúc rửa chén luôn suy nghĩ phải làm thế nào.

"Mẹ ơi, mình không được ở đây nữa sao?"

Nhìn cô con gái ánh mắt đầy lo âu, Thư Nhan cố nén cảm xúc, không thể để tiêu cực ảnh hưởng con, cô gượng cười: "Không sao, mẹ đã mua nhà mới gần trường các con, chẳng phải đã đưa tụi con đi xem rồi sao? Bên đó đã sửa chữa xong xuôi, qua năm mình dọn vào ngay."

"Qua năm mình không về nhà sao mẹ?"

Thư Nhan sững người, một lúc lâu mới phản ứng lại nhà mà Diệp Thanh Thanh nói là quê ở Tây Thành.

Diệp Thanh Thanh lớn hơn Thiên Bảo, đã ghi nhớ sự việc, đã biết nhiều chuyện rồi.

"Con muốn về không?" Thư Nhan hỏi thẳng cô bé.

"Con không thích" Diệp Thanh Thanh lắc đầu. Trước kia cô bé sống dưới quê lúc nào cũng bị bà nội chửi mắng, ba mẹ cũng không phản ứng mà chỉ lo cho em trai. Bây giờ ở với mẹ, mẹ tốt với nó như em trai, nhiều lúc còn tốt hơn em trai nữa cơ. Sống ở đây cô bé còn quen được rất nhiều bạn mới, đều vô cùng gọn gàng, lễ phép, chưa từng nói bậy. So với quê nhà, ở đây chính là thiên đường, cô bé hận không thể mãi mãi không quay về.

"Ừm, mẹ cũng không thích, cho nên sau này đây mới là nhà của chúng ta, chỗ đó... coi như nhà ngoại đi. Mai mốt như bà con xa qua lại vậy thôi." lời này nói cho Diệp Thanh Thanh cũng như tự nói với chính mình.

Nhà buộc phải chuyển, dù sao cũng là của người ta, huống hồ một phụ nữ như cô dắt theo hai con nhỏ, lại là người ngoài vùng sao chống nổi chủ nhà. May mà lúc đầu tính ở thời gian ngắn nên không mua quá nhiều đồ, cái nào nên bỏ thì bỏ, không bỏ được thì Thư Nhan đóng gói đưa sang nhà mới. Đồ đạc là chuyện nhỏ, chỉ yếu sắp xếp hai đứa nhỏ thế nào đây?

Diệp Thanh Thanh học lớp một, vốn đã có phần không theo kịp, không được bỏ lớp, mấy lần Thư Nhan đưa đón con nhìn thấy trong lớp bổ túc có học sinh ở luôn trong đó, có lẽ là có phụ huynh giao hết cho thầy cô, Thư Nhan định đi hỏi, nếu được thì cô ấy quyết định để ở cô giáo hiện tại một tháng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 104: Chương 104



"Chỗ tôi chỉ dư một phòng đã có hai bạn nam ở, Diệp Thanh Thanh vào thì không thích hợp lắm. Hay là cô hỏi cô giáo Lưu, tuy chỗ cô ấy cũng nhận một bạn nam nhưng con gái cô ấy có một phòng, sau này lấy chồng rồi cũng để trống, ở một tháng chắc không vấn đề."

Cô giáo Lưu là giáo viên bổ túc tiếng anh của Diệp Thanh Thanh, nghe ý của Thư Nhan liền nói: "Không vấn đề, chị yên tâm để con bé ở đây, dù gì con gái tôi cũng ít về lắm, cứ ngủ phòng nó."

"Thực sự cảm ơn cô giáo Lưu. Thiệt tình là tôi hết cách rồi, ở nhà thuê đang yên đang lành tự dưng bị chủ nhà đòi. Nhà riêng thì còn đang sửa, không khí không tốt cho sức khỏe đứa nhỏ nên giờ chưa dám dọn vào, đành xin cô rồi."

"Chị coi chủ nhà không ra làm sao, vô lý hết sức" cô giáo Lưu giận ra mặt.

"Ai biết đâu kìa? Gặp phải cũng đành chịu, vậy một tháng này Thanh Thanh phiền cô giáo nhé."

Thư Nhan đưa Thanh Thanh đến trường, ngồi xổm trước cô bé rồi nói: "Con ở với cô giáo Lưu một tháng nhé, có thể mẹ đón con sớm hơn nữa. Thời gian này mẹ sẽ thường đến thăm con, có chuyện gì nhất định phải báo cho mẹ, biết chưa?"

"Con biết rồi, mẹ yên tâm nha." Diệp Thanh Thanh cười rạng rỡ.

Đứa trẻ này, sao mà hiểu chuyện quá!

Dù sao Thiên Bảo cũng chỉ mới ba tuổi rưỡi nên Thư Nhan cảm thấy có chút lo lắng khi giao cho cô giáo, hơn nữa ở nhà trẻ không có cách nói bỏ lớp hay không bỏ lớp, dứt khoát xin thầy cô nghỉ rồi đưa Thiên Bảo đến cửa hàng.

"Bà chủ, sao chị đưa Thiên Bảo đến đây?" Trương Hoa Tú ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy Thiên Bảo phía sau Thư Nhan.

"Chủ nhà của chị tự dưng lấy lại nhà. Mấy ngày nay làm gì có thời gian tìm nhà nên chị đưa Thanh Thanh ở lớp bổ túc, Thiên Bảo sẽ ở lại cửa hàng một thời gian. Chị đã nói với chị dâu em rồi." Thư Nhan nghiêng đầu dắt tay Thiên Bảo: "Thiên Bảo, đây là cô Tú Tú, lúc trước con đã biết rồi đó, còn đây là cô Oánh Oánh. Mai mốt ở đây con phải nghe lời, không chạy lung tung, càng không được chạy ra ngoài, biết chưa?"

TBC

"Dạ con biết rồi" Thiên Bảo ngó ngang ngó dọc, đây là lần đầu cậu bé đến tiệm của mẹ.

Cửa hàng quần áo vẫn cứ bận rộn, mới đầu Thiên Bảo còn thích thú chạy đông chạy tây, dần dà c* cậu nhàm chán rồi thì ngồi sau quầy thu ngân chơi xe hơi đồ chơi.

Nhìn bong bóng xẹp dần, sẽ có người ôm tâm trạng may mắn mua đồ rút thăm trung trưởng, thực sự có người trúng một cái quạt điện, người mua đồ ngày càng nhiều rồi.

Sau bữa trưa, Thư Nhan cùng vài người dọn dẹp lại một lượt đống vải thử, vải bỏ lộn xộn kia, khá bận lại có khách đến mua đồ. Cuối cùng đến lúc có thể nghỉ ngơi, Thư Nhan liền thấy Thiên Bảo ngủ trên đống quần áo.

Thư Nhan bước đến xếp quần áo cho dễ nằm một chút. Trước đây luôn có người nói con cái phải tự mình trông nom, để ông bà giữ không tốt gì đó, điều này không sao, vấn đề ở chỗ rất nhiều người không có điều kiện, đều là gia đình bình thường, không kiếm tiền làm sao hiếu thảo với ba mẹ? Làm sao nuôi con? Nhưng giữ con làm sao kiếm tiền? Chỉ khi thực sự va phải vấn đề này, Thư Nhan mới hiểu làm ba làm mẹ không dễ dàng, cũng không biết xưa kia mẹ cô rốt cuộc vượt qua thế nào, vừa phải trông tiệm trái cây vừa phải giặt đồ nấu cơm cho con.

Nói nuôi con mới biết lòng ba mẹ, bây giờ Thư Nhan thấu hiểu nỗi khổ của ba mẹ lắm lắm, đáng tiếc không còn có thể phụng dưỡng họ, mỗi lần nghĩ đến đó Thư Nhan liền cảm thấy lòng mình vô cùng khó chịu.

"Bà chủ, bên ngoài có người tìm cô"

Thư Nhan ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ông Hồ đang đứng ngoài cửa, cô lật đật ra mở cửa: "Đến rồi sao không vào?"

"Sợ ảnh hưởng cô làm ăn." ở đây bán quần áo nữ, một người đàn ông như ông Hồ không tiện vào trong.

"Không sao, nhiều khi có nhiều mấy anh mấy ông đưa vợ đi mua đồ mà." Thư Nhan không muốn người khác biết chuyện mình nhờ người điều tra A Lạc. Có một số chuyện bị một người biết là sẽ có người thứ hai biết, cuối cùng tất cả mọi người đều biết. Nhưng đưa ông Hồ vào nhà kho cũng không hay, nhiều cặp mắt dòm ngó quá, tình ngay lý gian, khó tránh sẽ bị thổi tin đồn thất thiệt.

"Tú Tú, chị giúp em trông Thiên Bảo, em với ông ấy đi xem nhà." Thư Nhan giải thích rồi đi với ông Hồ.

Gần đường Nam Tây thành có một công viên nhỏ, ngồi vào một chỗ khá kín đáo, Thư Nhan hỏi: "Tra được chưa?"

"Đúng là tra được vài thứ, có ích hay không thì tôi không biết, tự cô xem đi."

Giọng điệu của ông ấy, chắc chắn đã tra ra được thứ rất rất có ích. Thư Nhan nhận tập tài liệu, trên cùng là Phạm Hiểu Mai mua đồ trẻ em, tư liệu của cô ta khá đơn giản: người tỉnh Ninh Hạ, đã kết hôn, có con mới hai tuổi, là chị em với A Lạc, đầu năm nay đã mở cửa hàng quần áo trẻ em nhờ sự giúp đỡ của A Lạc.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 105: Chương 105



Tư liệu thứ hai là Chu Hồng, cô là người gốc Nam thành, chồng làm lãnh đạo nhỏ trong nhà máy. Cô ấy cũng mở cửa hàng quần áo nam, ban đầu sống tại số x lầu x tòa x Hậu Cảng. Thư Nhan nhìn địa chỉ, không phải là căn nhà cô đã thuê lúc trước sao? Thế là nhà đó là của Chu Hồng?

Không phải Thư Nhan không nghĩ nhiều, sao mà trùng hợp quá, bên đó làm trận ầm ĩ với A Lạc, rồi tự nhiên xuất hiện một cậu em vợ, xem ra căn bản chính là cớ lấy lại nhà của Chu Hồng.

Lật đật mở tư liệu của A Lạc năm nay mới hai mươi. Mười sáu tuổi tốt nghiệp cấp hai lên Nam Thành làm, được bạn bè giới thiệu làm bảo mẫu cho một gia đình giàu. Sau này qua lại với chủ nhà, bị nữ chủ nhà phát hiện và bị đánh một trận đuổi thẳng cổ.

Nhà mẹ nữ chủ nhân chẳng phải hạng tầm thường, ông chủ có được ngày hôm nay toàn được ba mẹ bà chủ nâng đỡ. Lúc ấy vừa quỳ vừa khóc cầu xin bà chủ tha thứ, kết quả không lâu sao hai người thông đồng mua nhà, còn mở một cửa hàng quần áo. Thư Nhan không dám tin ngẩng đầu nhìn sang ông Hồ: "Không sai đấy chứ?"

"Không sai vào đầu được, sự việc này ầm ĩ, nhiều người biết lắm, chỉ là nể mặt bà chủ mới không truyền ra ngoài, nếu lần này không điều tra tôi còn chẳng biết ông ta nuôi bồ nhí. Mấy năm nay, phong độ và đánh giá về ổng rất tốt, biểu hiện vô cùng thương yêu vợ." ông Hồ không ngờ sẽ câu được cá to, ông ấy lại đưa tờ giấy cho Thư Nhan: "Đây là địa chỉ với điện thoại nhà của người yêu A Lạc."

Thư Nhan nhìn ông Hồ rồi cười: "Ông làm việc chu đáo quá."

"Hết cách, nghề này của chúng tôi, không chu đáo không được." ông Hồ khẽ khoái chí.

"Được, lần này làm phiền ông rồi." khi thanh toán khoản còn lại, Thư Nhan đã thêm một trăm nữa: "Hy vọng không có người thứ ba biết chuyện này."

"Này thì cô yên tâm, đây là quy tắc nghề nghiệp, tôi đây không dám phá đâu."

Cầm tập tư liệu, đáy mắt Thư Nhan hiện lên vẻ ác ý, vốn cho rằng A Lạc chọc vài lỗ khiến nó hư đi, ghê tởm cô ta. Nào ngờ cô ta sẽ cố ý đến tìm Chu Hồng để thuê nhà, bản thân cô thì không hề gì, tìm đại khách sạn là được, nhưng mà cô còn hai đứa nhỏ nữa cơ, người đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.

Báo thù không được đợi lâu, trên đường về Thư Nhan vào buồng điện thoại, trực tiếp gọi về nhà người yêu cô ta, lúc này chính là giờ cơm trưa, đầu dây liền có người bắt máy.

"Xin chào, cho hỏi ai vậy?" giọng nói vô cùng nhẹ nhàng

TBC

"Chào, nhà Trương Bá Tông phải không ạ?

"Đúng rồi, cô là?" người phụ nữ khẽ nhíu mày, gần đây cô ta luôn hoang mang sợ hãi, lúc nào cũng có cảm giác như sắp có chuyện chẳng lành xảy đến.

"Cô biết Dương Lạc không?"

Tim người phụ nữ đánh thịch, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ăn cơm: "Ừ biết, cô là?"

"Tôi không vòng vo nữa, tôi có chút mâu thuẫn với Dương Lạc, sau đó nhờ người điều tra cô ta, rốt cuộc dựa vào cái thá gì mà vênh váo thế. Kết quả tra được một câu chuyện rất thú vị. Lúc mười mấy tuổi cô ta đến Nam Thành dốc sức làm, qua lại với ông chủ, bị bà chủ đuổi ra ngoài không bao lâu thì ông chủ lại tìm cô ta. Không những mua nhà cho cô ta mà còn mở cửa hàng quần áo cho nữa. Cô không cần nghi ngờ tôi, đến bưu điện tiểu khu Nam thành là biết." Thư Nhan cảm thấy biểu hiện của đối phương có chút bình tĩnh, theo tài liệu thì người phụ nữ rất thích chồng mình, nếu không cũng không bất chấp phản đối của ba mẹ nhất quyết lấy tên nghèo nàn, mà còn tha thứ cho sự việc đó, vậy bây giờ biết chồng mình còn qua lại với A Lạc, chắc chắn không phải phản ứng này.

"Tôi biết rồi, có thể cho tôi biết cô là ai không?" ngón tay người phụ nữ siết chặt điện thoại trắng bệch, nhưng giọng nói lại vô cùng trầm tĩnh.

"Cô không cần biết tôi là ai, chúng ta cũng là người lưu lạc Thiên Tân, là một người từng trải tôi thật lòng tặng cô một câu, chó không đổi được thói ăn phân" Thư Nhan nhịn không được thốt ra, lập tức ân hận, cô nói nhiều rồi.

"Ai vậy em?" Trương Bá Tông nhẹ nhàng hỏi

"Bạn của em." người phụ nữ cười, rồi nói với Thư Nhan: "Tôi tự biết định liệu, chuyện này tôi sẽ điều tra kỹ, nếu là thật thì, ha ha..."

Điệu cười "ha ha" cuối cùng của người phụ nữ khiến Thư Nhan nổi da ga, mà kệ thằng cha đó, một tên cặn bã một con bồ nhí, đều không phải thứ tốt lành.

Ngày hoạt động cuối cùng, Thư Nhan dám mấy tờ quảng cáo lớn màu đỏ, nhờ hai nhân viên thời vụ đi phát tờ rơi, người đến nhiều lắm, còn bận hơn mấy hôm trước, Thư Nhan có hơi lơ là Thiên Bảo, mua một túi snack để cậu bé ăn sau quầy thu ngân.

Cuối cùng bận bịu một trận, Thư Nhan uống ngụm nước, góc áo bị nhăn: "Mẹ ơi, con cũng muốn thắt bong bóng."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 106: Chương 106



"Được, thắt cho con một cái." Thư Nhan sớm đã thấy Thiên Bảo muốn có một cái mà vẫn không đồng ý, giờ là ngày cuối cùng vậy cho nó một cái.

Kết quả cậu bé đại một cái cũng trúng một chiếc quạt điện, Thư Nhan nhìn sang Tú Tú, xác định cô ấy không cố ý sắp đặt, vậy tức là vận may rồi.

"Mẹ ơi con trúng thưởng rồi đúng không?"

"Trúng rồi, Thiên Bảo của mẹ giỏi quá, sau này quạt điện này sẽ đặt trong phòng con, để mình con xài" Thư Nhan nhéo mũi thằng nhỏ.

"Thiệt hả mẹ, con cảm ơn." Thiên Bảo 'dốc sức' lôi chiếc quạt điện cất sau quầy thu ngân, không cho Thư Nhan giúp, vui vẻ sao sao đó.

Hoạt động kết thúc, Thư Nhan và Trương Hoa Tú dẫn Thiên Bảo kiểm kho, rồi tổng kết kinh nghiệm chẳng hạn như kiểu dáng nào dễ bán, mẫu nào khó bán hơn, vì sao thế nào...

Xét tổng thể, người hơi có tuổi càng để ý tính thực dụng, ví dụ bộ quần áo người ta mua đều mặc được cả xuân hạ thu đông, trẻ trẻ lại không nghĩ nhiều như vậy, họ chú trọng kiểu dáng hơn, miễn đẹp là được.

Thực ra những người đến Nam Tây thành mua đồ đều coi như chịu tiêu tiền, đa phần vẫn là chú trọng kiểu dáng và chất lượng.

TBC

"Sau khi kết thúc hoạt động, việc kinh doanh sắp tới không còn tốt vậy nữa, chúng ta chuẩn bị tâm lý. Rảnh rỗi chúng ta có thể học phối đồ, ngoài ra còn phải học cách xử lý tình huống bất ngờ, chẳng hạn như đợt trước khách đòi trả hàng, tuyệt đối không được hỏi khách bằng giọng nghi ngờ được, một khi khách hàng giận lại phát sinh lời qua tiếng lại, phía chịu thiệt chắc chắn là cửa hàng mình rồi."

"Xin lỗi", Oánh Oánh cúi đầu, có lỗi nói.

"Em không trách chị, chỉ là để lần sau gặp phải tình huống này nữa thì biết cách giải quyết tốt hơn. Ngoài ra là phía khách hàng, tiếp theo mình áp dụng chế độ luân phiên, tức là Tú Tú đón tiếp khách này thì khách sau sẽ do Oánh Oánh đón. Mặc cả được hay không phải xem khả năng của hai người rồi. Người còn lại có thể giúp một tay, hỗ trợ nhau, có một người kế bên trò chuyện làm khách hàng dễ mua hơn, toàn là kỹ năng bán hàng. Khi chốt đơn nhớ ghi tên mình lên, không ghi không có phần trăm đừng trách em đó nha. Mấy hôm nay bận quá bận, mai mốt mọi người tự sắm cuốn sổ ghi rõ, em cũng sẽ ghi vào sổ cái, cuối tháng tính lương sẽ đối chứng, lương của các chị nhớ cẩn thận."

"Được rồi" hai người nhìn nhau, nếu như trước đây không tự tin về tiền hoa hồng, vậy bây giờ các cô đều chú trọng hơn bất cứ ai.

"Không còn nữa, ngày mai em đi tìm nhà nên có thể sẽ đến trễ, nên cũng không có việc gì, em sẽ tranh thủ về sớm." mấy bữa nay Thư Nhan đều cho Thiên Bảo ở khách sạn, buổi sáng trước khi đến cửa hàng thì ghé thăm Oánh Oánh, tối về muộn quá nên sợ làm phiền cô giáo Lưu.

Lúc trước khi thuê nhà thì chỉ gần trường học là được rồi, bây giờ Thư Nhan còn muốn chú trọng đến việc làm ăn nữa, tìm nhà phải gần điểm dừng xe buýt công cộng, hơn nữa nhất định phải có xe buýt đến đường Nam Tây thành, thêm vào đó phải gần trường học nữa, đây chính là những phạm vi giới hạn.

Hôm qua nhân tiện có nhắc về chuyện nhà cửa với ông Hồ, lúc đó ông Hồ còn xin lỗi với Thư Nhan và ngay tức khắc vỗ n.g.ự.c nói rằng sẽ tìm được cho cô ấy một chỗ ở còn tốt hơn nữa.

Thư Nhan không đặt hết hy vọng lên ông Hồ mà đi tìm Lâm Tuệ và Ngô Tú Nguyệt, bọn họ đều là người địa phương có nhiều bà con bạn bè, chỉ nghe ngóng bừa thôi cũng tốt hơn nhiều so với Thư Nhan tự đi tìm kiếm.

Thực ra tốt nhất vẫn là ở khu vực đường Phủ Tiền, chỉ là vì yêu cầu của Thư Nhan là nhà đơn không chung với ai cả và bên trong còn phải có nhà bếp và nhà vệ sinh, mà điều kiện này thì hơi cao.

Vào năm 1992. nhà ở của người dân địa phương Nam Thành đều vô cùng chật hẹp, thường thường một gia đình ba thế hệ chen chúc nhau trong một căn nhà bốn mươi năm mươi mét vuông, đa số các ngôi nhà đều không có nhà vệ sinh riêng, vì vậy để tìm được một căn nhà vừa ý thực sự rất khó.

"Nếu không thì ở vài tháng thôi, không phải cuối năm nay chị có thể chuyển vào ở trong ngôi nhà mới đó được rồi sao?" Ngô Tú Nguyệt đi hỏi qua vài nhà, nào là cho thuê, nào là cho thuê một căn phòng để phụ cấp sinh hoạt phí gia đình.

"Lại tìm tiếp vậy." Thực sự là không cách nào trong tình huống này cả, bây giờ mới bắt đầu tìm may ra có thể tìm ra được một căn ưa ý.

"Họ hàng tôi có một đứa con gái đi du học nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thì định cư luôn ở bên đó, bây giờ sinh con thì cha mẹ cô ấy qua đó chăm sóc con gái và cháu ngoại và dự định cho thuê lại nhà, đó là nguyên cả một sân vườn nên tiền thuê hơi cao." Lâm Tuệ suy nghĩ rồi nói đến ngôi nhà đó của họ hàng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 107: Chương 107



"Tiền thuê đắt một chút cũng không sao, chẳng qua tôi định thuê bốn tháng, nhiều nhất là nữa năm, chị cũng biết hiện giờ phải đợi nhà của tôi ở thủ phủ Nam Thành trang trí xong và cho tan bớt mùi là chuyển vào ở, nếu như vậy thì không có vấn đề gì với họ hàng của chị chứ?" Trong lòng Thư Nhan đã quyết định rồi, nếu như căn nhà này lại không được nữa thì thuê nhà ở ghép cũng được. Nhưng nhất thiết phải có nhà vệ sinh, đây cũng là tiêu chuẩn thấp nhất cuối cùng của cô ấy rồi.

"Tôi biết tình hình của chị, điểm này không có vấn đề gì, thật ra gia đình người bà con đó của tôi rất giàu có, không phải là vì cho thuê để kiếm tiền mà chính là để chăm sóc nhà cửa giúp anh ấy. Tính tình vợ chồng họ rất tốt, chỉ là bà cụ mẹ của anh ấy nói chuyện không khéo nhưng không sống cùng nhau, chị cứ đóng cửa lại và sống cuộc sống của riêng mình là được rồi." Lâm Tuệ nói rồi dẫn Thư Nhan đi xem nhà.

Cách ngôi nhà không xa có một điểm dừng xe buýt, lần đầu tiên nhìn thấy cái này, nếu như ở đây không thể chạy thẳng đến đường Nam Tây thành thì cũng vô ích.

TBC

Vận may không tồi, thế mà có xe đến đường Nam Tây thành, hơn nữa rẽ phải là đường đến trường tiểu học và chỉ cần đi bộ năm phút là đến, giao thông cũng không có vấn đề.

Căn nhà là một tòa lầu nhỏ có hai tầng, trước sau đều là khu vực sân vườn, trước sân có trồng một cây táo và hai gốc cây lựu, mấy quả táo bị hái hết rồi, trên cây lựu vẫn còn lủng lẳng vài quả, ở chính giữa là phòng khách, bên trái là phòng bếp bên phải là phòng làm việc, tầng hai có ba phòng và một phòng khách nhỏ, lầu 1 lầu 2 đều có nhà vệ sinh rất rộng, trong nhà cái gì cũng có nên với một ít đồ trong túi xách là có thể vào ở được.

Đất ở sau vườn được chia ra từng mảnh nhỏ, trồng các loại cải thìa, hành ba-rô, hành lá, còn có một mảnh đất nhỏ có lẽ là trồng gừng, nhìn không thấy mảng cọ dại nào.

"Không phải đi nước ngoài rồi sao? Làm thế nào mà chăm sóc đất đai ở đây tốt như thế này?" Thư Nhan nhìn về Lâm Tuệ nghi ngờ.

"Khi con trai tôi đi thì nhờ hàng xóm giúp đấy." Bà cụ ở trong nhà đi ra nhìn Thư Nhan với ánh mắt xoi mói: "Cô ở mấy người?"

"Tôi và hai đứa con." Thư Nhan phát hiện bà cụ này như lời của Lâm Tuệ nói thực sự không khéo nói chuyện, hoặc là bà cụ đặc biệt xem thường người ngoại thành.

Vừa rồi khi Lâm Tuệ dẫn cô ấy đi tìm bà cụ, vừa mở miệng bà cụ đã hỏi cô ấy là người ở đâu, làm cái gì...

"Còn có hai đứa con? Cả hai mấy tuổi rồi?" Bà cụ chau mày.

"Đứa lớn bảy tuổi, đứa nhỏ ba tuổi, nhưng hai đứa con này của tôi rất hiểu chuyện, sẽ không quậy phá đâu." Thư Nhan hiểu rằng có rất nhiều người không chịu cho những người có trẻ nhỏ thuê nhà, đặc biệt những nhà có con còn quá nhỏ, trẻ con rất nghịch ngợm có thể sẽ vẻ bậy vẻ bạ lên tường, có khả năng là sẽ làm hỏng cả đồ đạc trong nhà và mấy cánh cửa.

"Dì ba, Đồng Đồng nhà chúng ta là bạn cùng bàn với con gái chị ấy, thật sự con gái nhà chị ấy rất ngoan, cháu cũng đã gặp qua bé trai rồi cũng rất hiểu chuyện đều rất nghe lời, sẽ không quậy phá ở trong nhà đâu." Lâm Tuệ nói giúp Thư Nhan.

"Không được, không được." Dì ba thẳng thắn lắc đầu: "Tất cả đồ đạc trong nhà của con trai tôi đều là gỗ quý, đó là gỗ lim rất có giá trị, trẻ con không có đứa nào chừng mực, nhỡ nó chạy tông vào thì phải làm thế nào? Không được, không được."

Quả thật Thư Nhan rất thích ngôi nhà này, nhưng người ta không đồng ý thì cũng hết cách.

Lúc rời đi thì nghe tiếng mở cửa của nhà bên cạnh nên Thư Nhan quay đầu lui nhìn, ánh mắt hai người gặp nhau, Thư Nhan nhất thời sửng sốt, đây không phải là người anh hùng đi chung xe lần trước đó sao? Không ngờ là anh ta sống ở đây.

Người đàn ông nhìn thấy Thư Nhan liền gật đầu với cô ấy rồi quay lưng đi.

"Chị quen biết sao?." Lâm Tuệ hỏi.

"Không quen biết, khi đi mua hàng lần trước thì có ngồi chung xe với anh ta một lần đến tên là gì tôi cũng không biết, nhưng nghe tài xế nói anh ta là một anh bùng." Thư Nhan lại nhìn về người đàn ông càng đi càng xa đó: "Nhà này là của anh ta sao?"

"Anh hùng gì chứ, đó là tên tội phạm g.i.ế.c người." Bà cụ khóa cửa xong liền nhổ nước bọt sau lưng người đàn ông: "Ngôi nhà bên cạnh là của chị dâu tôi, già rồi nên người cũng dễ phạm sai lầm cho người như thế ở trong nhà."

"Tội phạm g.i.ế.c người?" Thư Nhan ngạc nhiên nhìn bà cụ có chút không tin, lẽ nào là tài xế lừa cô ấy.

"Dì ba, chẳng qua anh ta ngộ sát vì cứu người thôi, khác nhau mà." Lâm Tuệ liếc nhìn Thư Nhan khẽ nói với cô ấy: "Nếu nói người vừa rồi là anh hùng thì quả đúng như vậy."

"Chuyện này là thế nào?" Thư Nhan tò mò không thôi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 108: Chương 108



Hai người vừa đi vừa nói, Lâm Tuệ nói cho Thư Nhan nghe những điều mình biết: "Tên anh ấy là Phương Trạch Vũ, ba anh ấy là thanh niên trí thức xuống đến vùng nông thôn Nam Thành, hình như bố mẹ anh ấy đã ly hôn từ lâu, tôi cũng rõ lắm về hoàn cảnh của mẹ anh ấy, ba anh ấy là công nhân trong nhà máy chúng tôi, ai cũng nói có mẹ kế thì ắt hẳn sẻ có cha dượng, câu này quả không sai, dù sao gia đình anh ấy đối xử với anh ấy rất tệ, học hết cấp hai thì đi lính được năm, quay về liền được phân công đi lái xe, có một lần đi ăn cơm cùng với lãnh đạo, ngồi ở trong xe thấy một nhóm người ép buộc một nữ sinh lôi vào bên trong."

"Anh ấy liền chạy đến can ngăn thì xảy ra mâu thuẫn dẫn đến đánh nhau, đó là một buổi tối cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, có một người không cẩn thận bị xô ra và bị xe đụng c.h.ế.t , người đó cũng có chút m.á.u mặt, vậy là tính toán đổ hết lên đầu Phương Trạch Vũ." Nói đến đây Tuệ Lâm có chút thổn thức: "Đổi lại là một gia đình bình thường chắc chắn sẽ đi cầu xin, cuối cùng là ba của Phương Trạch Vũ sợ đắc tội với người ta nên không nói bất cứ điều gì, ngay đến cô gái mà anh ấy cứu cũng trở mặt nói rằng đám người đó là bạn mình vẫn thường hay trêu chọc nô đùa, nói rằng Phương Trạch Vũ không phân rõ đúng sai mà lao vào đánh người."

TBC

Điều này cũng quá là oan ức, rõ ràng là cứu người, cuối cùng lại bị người đó quay lại cắn, Thư Nhan không cách nào tưởng tượng ra được nếu chuyện này xảy ra với cô thì sẽ như thế nào, có thể trái tim sẽ nguội lạnh cả cuộc đời sẽ không làm người tốt nữa.

"Vậy còn cách nào nữa? Nhân chứng vật chứng đều đứng về phía bên kia vậy là phải ngồi tù mấy năm chả được gì, đây là còn có sự giúp đỡ của chiến hữu, nếu không là có thể đến bây giờ vẫn chưa được ra, hiện giờ cũng không có việc làm, bên phía người cha cũng đoạn tuyệt quan hệ, điều khiến người ta buồn nhất chính là người bà rất thương yêu anh đã qua đời khi anh ấy vẫn ở trong tù, ngay cả nhìn mặt lần cuối cũng không được, chị có biết không, khi anh tay trở về đã quỳ trước ngôi nhà cổ mà khóc huhu khiến người nghe đau lòng xót dạ, nhà bên cạnh Dì ba là em dâu bà ấy, người thì tốt nhưng mệnh khổ, lúc đó hai người con trai và con dâu đều không còn nữa, có duy nhất là người cháu trai cũng hi sinh và bạn chiến đấu với Phương Trạch Vũ, nghe nói lúc đó có một người c.h.ế.t một bị trọng thương, dù sao sau khi Phương Trạch Vũ xuất ngũ trở về đã xem bà cụ ấy là bà nội ruột của mình, bà cụ đó cũng đối xử với anh ta như cháu trai ruột, bà ấy còn đích thân đi đón anh ấy trở về, nghe bảo...

tôi cũng nghe người khác nói thôi, Phương Trạch Vũ đã chuyển thẳng hộ khẩu đến đây với bà cụ, lại muốn đổi họ nữa, sau này sẽ làm cháu ruột của bà cụ."

"Tôi cảm thấy tốt đấy, bố mẹ như vậy tôi cũng sẽ không nhận." Cha nhân từ thì con mới có thể hiếu thuận, cha như vậy thì ở lại làm gì.

Nếu như là cô ấy thì cũng đổi họ nhận bà cụ làm người thân.

"Chuyện lại không nói như vậy, hiện giờ bên ngoài đồn rất khó nghe, nói rằng anh ấy là vì nhà cửa của bà cụ mới làm cháu của bà ấy còn có rất nhiều người nói anh ấy là tội phạm g.i.ế.c người, dù sao cái danh này cũng khó nghe với lại mặt mày hốc hác vì vậy đã ba lăm tuổi rồi vẫn chưa lấy vợ." Lâm Tuệ cảm thán lắc đầu.

Thư Nhan cũng có một cảm giác thương xót như thế, đáng ra là người có một tiền đồ tươi sáng mà vì nỗi oan khiên mà thành ra như thế này.

"Đúng rồi, chị có cần..." Lâm Tuệ do dự một lúc rồi lắc đầu: "Thôi đi, coi như tôi chưa nói."

"Có gì chị cứ nói đi." Cô ấy cứ ấp a ấp úng khiến Thư Nhan càng khó chịu.

"Ý tôi là bà cụ nhà bên cạnh có rất nhiều nhà, chị có muốn thuê một căn ở tạm không? Nhưng chị..." Thực sự Lâm Tuệ muốn hỏi chồng của Thư Nhan đi đâu rồi, nếu không phụ nữ một mình như cô ấy cũng không đến mức vất vả như vậy: "Hay là thôi đi, một người phụ nữ như chị mang theo hai đứa trẻ ở cùng Phương Trạch Vũ nếu mà truyền ra ngoài sẽ vô cùng khó nghe."

Thư Nhan thực sự cạn lời, nếu đổi lại là sau này có rất nhiều nam nữ độc thân thuê nhà ở ghép, có mấy căn nhà cải tạo thành bảy tám phòng đơn, đều là nam nữ ở chung đâu ra mà nhiều lời như vậy.

Chẳng qua thời đại khác nhau, suy cho cùng thì suy nghĩ có chút bảo thủ, với cô ấy thì không sao cả nhưng không thể không suy nghĩ cho con cái, hai đứa trẻ đều đang học ở đây cách trường học cũng rất gần, lời khó nghe mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến bọn trẻ
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 109: Chương 109



Tạm thời vẫn chưa tìm được nhà, chỉ có thể gửi gắm hy vọng cho ông Hồ, Thư Nhan xem giờ đã mười một giờ hơn, vốn định đi xem thử con gái.

Nghĩ ra có lẽ là đang ăn cơm với cô giáo Lưu rồi không nên đi làm phiền nên đưa Thiên Bảo đến ăn ở quán mỳ bên cạnh trường tiểu học, Thiên Bảo ăn một miếng rồi nhổ ra.

"Mẹ ơi, ngọt quá."

Thư Nhan không nói lời nào ngồi ăn, cô ấy có thể ăn được nhưng đối với hai đứa trẻ mà nói thì ăn không quen, nghĩ đến đứa con gái mỗi lần đến ăn đều nói ngon, trong đôi mắt của Thư Nhan hơi ửng đỏ, xót xa trong lòng, không biết đứa trẻ đó có chịu ấm ức gì ở cô giáo Lưu hay không, chỉ sợ là cho dù có ấm ức cũng sẽ không nói, dù là thế nào nhất định phải nhanh chóng tìm ra nhà để đón hai đứa về bên cạnh mình.

So với sự tưng bừng của mấy ngày trước, giờ trong cửa hàng vắng lặng hơn rất nhiều, vừa buổi sáng bán được hai trăm tệ, Thư Nhan dáng vẻ rất ngượng ngùng của Trương Hoa Tú và Oánh Oánh không khỏi cười nói: "Hai người đừng nản lòng, đợi đến cuối tuần buôn bán sẽ tốt hơn."

Hai người nhìn nhau, Trương Tú Hoa lại còn khâm phục Thư Nhan có thể đủ bình tĩnh như vậy: "Bà chủ, hay là chúng ta lại tổ chức một hoạt động đi?"

Sở dĩ hoạt động gọi là hoạt động không phải vì nó hiếm hay sao, chứ ngày nào cũng làm hoạt động thì còn gọi là hoạt động sao? Bây giờ như vậy mới là trạng thái bình thường, hai người ra bên ngoài xem xem, có cửa hàng nào đều đông khách như thế mỗi ngày đâu.

Thư Nhan nhớ lại lúc trước nhìn thấy một vài nơi đại hạ giá để dọn kho mà ngày nào cũng hô lên, lâu rồi người khác cũng biết là đồ giả.

Vốn dĩ hai người thật sự có chút không quen với bận rộn xoay như con quay, Thư Nhan bảo hai người lấy toàn bộ những thứ đã làm hoạt động dán trên cửa xuống, viết một tờ tuyển dụng dán lên đó, nếu như lại có thêm một người quản lý cửa hàng nữa thì cô ấy có thể thoải mái hơn nhiều.

Buổi chiều không buôn bán được gì, Thư Nhan làm xong sổ sách đưa Thiên Bảo về trước, vừa đến khách sạn ông chủ gọi cô lại: "Cô vẫn chưa tìm được nhà sao?"

"Đúng vậy, nhà hợp ý không dễ gì tìm được, Thư Nhan đã ở khách sạn này khi vừa đến Nam Thành, dần dần thân quen với ông chủ và bà chủ, cũng sẽ nói chuyện về việc nhà, vì vậy vợ chồng ông chủ biết được việc căn nhà mà Thư Nhan thuê đột nhiên bị lấy lại.

"Hay là cô thuê nhà tôi đi." Ông chủ thấy Thư Nhan nuôi hai đứa trẻ không dễ dàng gì: "Ở hẻm sau tôi cũng có một căn nhà, bình thường vợ chồng chúng tôi đều trông coi ở đây, rất ít khi quay về ở đó, có thể để cho cô ở lại vài tháng."

"Vậy thì thực sự cảm ơn anh quá." Thư Nhan không ngờ rằng lại có niềm vui bất ngờ như vậy, dẫn Thiên Bảo đi theo bà chủ xem nhà, tính tình bà chủ cũng rất nhã nhặn lại còn nói rất nhiều chuyện liên quan đến Chu Hồng.

TBC

"Chu Hồng nhìn thì lúc nào cũng cười haha vậy, chứ là đang giấu d.a.o ở bên trong đấy, thích nhất là đưa người ta lên cao rồi đạp người ta xuống dưới đất, lúc trước khi bố mẹ chồng cô ta còn trẻ, gọi ba mẹ rất là thân mật, đợi đến khi hai người tuổi tác cao, đỗ bệnh thì lật mặt nhanh hơn ai hết, may mà hai ông bà già còn có một đứa con gái, bây giờ được con gái đón đi rồi, dù sao lâu dần chúng ta biết được con người của cô ta, đều không thích qua lại với cô ta, cô cũng thật xui xẻo khi thuê phải nhà của cô ta."

"Cũng không tính là xui xẻo, không phải là gặp được người tốt như chị và ông chủ đây sao, người tốt ở trên đời này còn rất nhiều." Thư Nhan cười nói.

"Chúng ta không nhìn ra được bằng mắt đâu, mà cô sẽ chỉ ở được vài tháng thôi chứ ở lâu cũng không được, vào kỳ nghỉ đông con trai thôi sẽ về ở một mình." Bà chủ nhắc nhở cô ấy.

"Tôi biết mà, nhà của tôi cũng làm sắp xong rồi, cuối năm sẽ chuyển vào ở được, đến lúc đó xin mời ông bà chủ đến làm ấm nhà, hai người nhất định phải đến." Thư Nhan cười nói gửi lời mời.

Bây giờ cô ấy đã hiểu chính xác tính quan trọng của việc quen biết nhiều người, xã hội tình người thật sự không giống như trẻ con chỉ phân biệt tốt xấu, bây giờ cũng đã có thể hiểu vì sao cha mẹ không hòa hợp với một vài người họ hàng cũng phải cần thăm viếng.

Bố cục của căn nhà này cũng gần giống như căn nhà thuê trước đó, nhưng trang trí ở bên trong thì hoàn toàn không giống nhau, suy cho cùng thì tự mình ở thì đồ đạc không thiếu thứ gì cả, hơn nữa dọn dẹp rất sạch sẽ.

Hai căn phòng, một cái là của bọn họ, cái còn lại là của con trai họ, con trai của bà chủ học đại học ở ngoại thành đến kỳ nghỉ mới quay về.
 
Back
Top Bottom