Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 150: Chương 150



Điện gia dụng trong nhà là chuyên gia của công ty lắp đặt thiết bị dẫn Thư Nhan đi lựa chọn, họ dùng tên tuổi hàng đầu của công ty lấy giá thấp nhất, tuy như thế nhưng lúc này điện gia dụng trong nhà vẫn rất quý hiếm, một cái tủ lạnh, một cái TV, một cái máy giặt cộng thêm bốn bàn điều hòa, ước chừng cũng mất hơn hai mươi ngàn, còn đắt hơn với phí lắp đặt chỉnh sửa.

Hết cách rồi, hiện tại đồ điện thuộc món đồ xa xỉ, rất nhiều nhà còn đang dùng TV trắng đen, giống như nhà của Ngô Tú Nguyệt, bây giờ còn dùng TV trắng đen cao mười tác, nhà của Lâm Tuệ có điều kiện hơn mua tivi màu, nhưng máy giặt cũng không có, điều hòa chỉ có một cái cho chủ nằm, như thế đã thật xa xỉ rồi, còn người có vận khí tài lộc lớn như Thư Nhan cũng rất hiếm thấy.

Đồ dùng gia đình thì cô nhờ Trần Phi tìm người quen mua hộ, nói là đồ dùng gia đình bằng gỗ lim, nhưng Thư Nhan chỉ nghe nói qua chứ chưa từng thấy, cô tin chắc Trần Phi sẽ không lừa cô, đồ dùng gia dụng bằng gỗ lim có thể bảo đảm giá tiền gửi, dù sao đều phải dùng nên mua, một bộ bàn với sô pha gỗ lim, tủ TV, bàn trà, ba cái bàn học, giá sách, hai bàn trang điểm, toàn bộ Thư Nhan mua hết một lần, mất mười ngàn tám trăm đồng.

Trần Phi nói làm bộ đồ dùng gia đình này là một thợ cả già và dùng đạo lý nhà Phật xưa để làm, chế tác rất tinh xảo, không phải là người quen mua hộ thì cũng không bán, Thư Nhan không hiểu mấy chuyện đó, cô chỉ nhìn xem có được hay không thôi, bức tranh hoa với chim được điêu khắc trông rất sống động, kiểu dáng phục cổ*, cô lập tức mua.

(*) dễ hiểu, nó là một viễn cảnh tương lai được vẽ ra từ quá khứ.

Giường cũng là do Trần Phi giúp giới thiệu, mua giường cũng mất hơn hai ngàn, nhưng nằm lại thật rất thoải mái, Thư Nhan cảm thấy được cả đời người đã có một nửa thời gian ở trên giường rồi, nên giường rất quan trọng, ban đầu cô tính mua hai chiếc giường bé cho hai đứa nhỏ, sau nghĩ lại vẫn là thôi đi, mua cái giường một mét năm cho mỗi đứa.

Tính toàn toàn bộ tiền lắp đặt chỉnh sửa và trang trí phòng cũng mất năm trăm ngàn, tính thêm thiết bị điện trong nhà, giường và mấy thứ tạp nham khác thì đúng năm trăm năm mươi ngàn.

Tiền chi ra cũng rất nhiều, nhưng Thư Nhan cảm thấy có giá trị, chưa nói đến phòng ở này tương lai sẽ tăng lên tỉ giá đồng bạc, không gian rất lớn, chủ yếu vẫn là làm mình ở thoải mái, chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn cô sẽ không đổi phòng, ít nhất phải ở hơn mười hay hai mươi năm, thậm chí còn có thể ở cả đời.

Dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có mưa, Thư Nhan đóng cửa sổ lại, kiểm tra trong ngoài một chút, đóng cửa tắt công tắc nguồn điện rồi rời đi, lúc ở trong thang máy nhìn thấy chị Trương ở phòng sát vách, Thư Nhan đến đây rất nhiều vòng nhưng vẫn chưa chạm mặt cô ấy.

"Chị Trương dời chỗ tới đây sao?" Thư Nhan nhìn trên tay của cô ấy cầm rất nhiều đồ dùng cuộc sống.

"Đừng nói nữa, trong nhà có bà con xa đến ở, ở chật quá, nên đành bảo ba bọn nhỏ dẫn bọn nhỏ đến ở trong căn phòng mới ngủ một đêm." Chị Trương nói đến người thân của chị ấy, lườm một cái thì thầm: "Bà con này là cực kỳ xa, mỗi lần về Nam Thành sẽ ở nhà của chị, nhưng thật ra bà ta muốn tiết kiệm phí ăn ở, em nói xem nhà chúng tôi gặp khó khăn bao nhiêu chứ?"

Hiện tại, mọi người đều tiết kiệm nên đều đến nơi có họ hàng đang định cư ở nhờ, nhưng Thư Nhan dám khẳng định, đa phần lúc người đi đến cũng sẽ mang theo một ít đồ này nọ, chứ tuyệt đối không đi tay không đến, nhưng đứng ở góc độ của chị Trương cũng xem như hợp lý, họ hàng từ quê nhà đến đây chủ yếu đều phải nấu vài món ăn, giường cũng phải trải tốt, trong nhà cũng đã nhỏ, nên khó trách được sinh ra oán khí trong lòng.

Nhưng đây là chuyện của người khác, Thư Nhan nhiều lời không hay, chỉ cười cười xấu hổ nói: "Nơi này chị cũng đã trang hoàng xong rồi hả?"

Nếu cô nhớ không lầm, phòng của cô với cô ấy đều mua gần giống nhau, chẳng lẽ là đẩy nhanh tốc độ sao?

TBC

"Đúng rồi, trang hoàng có nhiều phiền phức không? Điện nước chuẩn bị cho tốt, quét tường lại là được." Nói đến đây, chị Trương hỏi Thư Nhan: "Đoạn thời gian trước, chị thấy em trang hoàng căn phòng kia, vừa TV lớn vừa có tủ lạnh điều hòa, chắc là phải trả nhiều tiền lắm nhỉ?"

"Cũng kha khá." Thư Nhan không phải người thích người khác tìm hiểu mấy chuyện đó: "Thang máy đến rồi, em còn phải đi đón con, em đi trước."

"Thế đi đi, em nhanh đi đi." Chị Trương thấy cửa thang máy đóng lại, nhịn không được nói thầm: "Có nhiều đồ điện như vậy ít nhất cũng hai mươi ngàn đồng, chậc, đúng là người có tiền."

Đón Thiên Bảo, Thư Nhan quay đầu lại nhìn xem, cũng không thấy bóng dáng của Phương Trạch Vũ, nhưng cô biết anh đang ở ngay bên cạnh.

"Mẹ nhìn cái gì thế?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 151: Chương 151



"Không có gì, đi thôi, chúng ta đi đón chị gái rồi về nhà." Trên đường đi, Thư Nhan luôn để tâm đến người phía sau, cuối cùng đến khi cô đến chợ thức ăn mới thấy được bóng dáng của Phương Trạch Vũ, Thư Nhan dừng lại nói: "Thanh Thanh, con nhìn thấy chú kia không?"

"Nhìn chú đó trông dáng vẻ rất hung dữ, nhưng là một anh hùng hả?" Trí nhớ của trẻ con rất tốt, huống hồ gì vẻ ngoài của Phương Trạch Vũ công nhận rất có trình độ.

Thư Nhan mỉm môi, cười: "Đúng rồi, con đi tới nói với chú ấy, nói chú ấy lát nữa đến bồn hoa nhỏ ở ngoài chung cư để lấy chút đồ vật."

Thanh Thanh nhìn Thư Nhan, không hỏi cái gì, lạch bạch chạy đến.

"Chú ơi."

Lần đầu tiên Phương Trạch Vũ tiếp xúc với một cô bé nhỏ như vậy, có chút thận trọng nói: "Xin chào."

"Mẹ của cháu nói với chú lát nữa chú đến lấy ít đồ vật ở bồn cây nhỏ bên ngoài chung cư." Nói xong, con bé lại chạy về bên cạnh Thư Nhan.

Đêm nay, cô nấu một nồi thịt kho tàu, chân gà KFC, cá mực rau cần, còn có một món đậu hũ, Thư Nhan nhanh nhẹn nấu cơm xong, rồi lấy cà mè ra bắt đầu bỏ đồ ăn vào, bỏ xong cô bảo hai đứa bé ăn trước, còn mình cầm cà mèn đi xuống dưới lầu đến bồn hoa nhỏ ở ngoài chung cư, nơi này không có nhiều người, Thư Nhan đặt ở trong bụi cỏ, nhìn trái phải một chút vẫn không thấy Phương Trạch Vũ chẳng lẽ anh không đến?

Sau đó, Thư Nhan chỉ thấy Phương Trạch Vũ tùy ý phóng khoáng đi đến, cũng không có đi đến chỗ cô mà là nói cho cô biết anh ở đây.

Phương Trạch Vũ nhìn theo Thư Nhan rời đi, không chút lo lắng lấy thứ gì đó của Thư Nhan đã đặt trong bồn hoa ra, đồ ăn nóng hổi, còn có một túi hoa quả đã rửa sạch, nắm chặt cái túi to trong tay, đột nhiên trong lòng anh nóng hầm hập.

"Cháu đã về rồi sao?" Một bà cụ đi từ trong phòng ra, thấy Phương Trạch Vũ lập tức cười nói: "Ăn cơm tối đi, bà đi hâm cho cháu."

"Không cần đâu bà nội, cháu có mang cơm về." Phương Trạch Vũ đến đỡ bà cụ.

Bà cụ này chính là em dâu của bà cụ Thư Nhan đã đến xem phòng kia, tuổi nhỏ hơn với bà cụ kia, bởi vì bà ấy liên tiếp nghe được tin dữ nên tinh thần cũng đã suy sụp, rõ ràng người chỉ mới bảy mươi tuổi mà trông như người đã hơn tám mươi tuổi.

"Cháu mang cơm về?" Bà cụ cầm lấy giúp anh, nhìn đồ ăn bên trong rồi đưa mắt nhìn Phương Trạch Vũ, vẻ mặt lộ ra tươi cười: "Đồ ăn này làm rất ngon, chắc là một người hiền lành."

Phương Trạch Vũ hơi nhớ đến Thư Nhan, đúng thật là một người vừa lương thiện vừa hiền lành.

Bà cụ cũng không hỏi nhiều, đi về phòng ngủ của mình, người ta đều nói Phương Trạch Vũ ham cái nhà của bà ấy mới nhận mình làm bà nội, nhưng những người đó biết cái đếch gì, cơ thể của bà ấy không khỏe, phải uống thuốc mỗi tháng.

Tiền trợ cấp quốc gia cho bà không đủ đều nhờ Tiểu Vũ bỏ tiền ra, còn mua cho bà ấy quần áo và mua đồ dùng, chăm sóc bà ấy thật thỏa đáng, cháu ruột cũng không chu đáo như Tiểu Vũ, vài lần bà ấy muốn đi giải thích với người khác nhưng đáng tiếc Phương Trạch Vũ lại cản không cho.

Mà cũng tạo nghiệp, gặp một cặp ba mẹ không có trách nhiệm như vậy cộng với một bà mẹ kế tốt đến mức người ta nhận không ra, hại Tiểu Vũ đến bây giờ không tìm được vợ, nếu người nấu cơm cho Tiểu Vũ là một cô gái thì tốt rồi, nếu Tiểu Vũ có thể kết hôn, bà ấy cũng có thể yên lòng nhắm mắt.

Bên này, Thư Nhan đã cơm nước xong, dọn dẹp xong, cô tắm rửa cho Thiên Bảo trước rồi cùng tắm với Thanh Thanh, sau đó bà người chơi ở trên giường một lúc rồi chuẩn bị đi ngủ.

Thư Nhan phát hiện từ sau khi cô đến thế giới này, trừ phải đi nhập hàng không ngủ được, thì bình thường chậm nhất mười giờ tối cô đã đi ngủ, buổi sáng sáu giờ dậy, sau khi ngủ sớm dậy sớm, trạng thái tinh thần cả người cũng thật sự khác nhau.

TBC

Cho nên không có máy tính hay di động cũng có chỗ tốt, ép buộc ngủ sớm, Thư Nhan nhéo nhéo tay mình lại nhớ điện thoại cả ngày rồi, ngủ thôi, trong mơ có thể gặp được.

Buổi sáng, cô định mua giúp bữa sáng cho Phương Trạch Vũ, đáng tiếc không thấy người, lúc xuống xe buýt công cộng, Thư Nhan cố ý đứng đợi Phương Trạch Vũ.

"Giữa trưa ngày hôm nay, bạn của tôi sẽ đến ăn cơm với tôi, ở với cô ấy chắc là an toàn, buổi tối tôi sẽ tiếp tục đặt đồ ăn ở bồn hoa nhỏ, anh đừng quên lấy." Nói xong, Thư Nhan xoay người chạy đi.

Ngày hôm qua, cô lấy hàng về gọi điện thoại cho Hồ Thụy Tuyết, hẹn giữa trưa hôm nay sẽ ăn cơm cùng nhau.

Còn nghĩ chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, không ngờ tới Hồ Thụy Tuyết lại nói tới chuyện hợp tác.

"Lúc trước, tôi tìm cô hợp tác, cô nói mình không có thời gian và sức lực, cô lại la ó rồi quay về tìm người khác hợp tác mất." Hồ Thụy Tuyết ra vẻ tức giận nói.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 152: Chương 152



"Cái đó khác, tôi với ông Trương là tạm thời hợp tác mà thôi, thu quần thu áo cũng không hề liên quan đến nội dung kỹ thuật, không đến một tuần cả đường đều có, tôi chỉ đang kiếm chút tiền nhanh mà thôi." Thư Nhan tính đợi hết lợi nhuận rồi lập tức rút đi.

"Các người như thế, đương nhiên chỉ kiếm nhanh chút tiền rồi, nhưng cô không phát hiện với cách này có rất nhiều thị trường sao?" Hồ Thụy Tuyết nhìn thấy được thu quần áo chắc chắn sẽ nổi tiếng: "Lần này, tôi đến tìm cô là muốn cùng hợp tác thành lập một cửa hàng nội y, chủ yếu bán nội y q**n l*t với thu áo thu quần, đầu tiên là nhập vào số lượng không lớn, cô cảm thấy thế nào?"

"Còn có thể bán áo ngủ." Thư Nhan nói."

"Đầu óc của cô đúng là linh hoạt, lúc trước người trong nhà của cô không cho cô đọc sách thật sự rất đáng tiếc." Hồ Thụy Tuyết kéo lại chủ đề: "Một câu thôi, hợp tác hay không?"

Hợp tác, vì sao lại không hợp tác?

Lúc trước Thư Nhan đã biết vào những năm 90 thì việc kinh doanh cũng khá dễ dàng nhưng cô không biết được hoá ra lại dễ dàng như vậy.

Lần này cùng ông Trương hợp tác làm quần áo mùa thu cô mới phát hiện ra phần lớn thị trường đang ở trong trạng thái trống, đây chính là thời cơ sáng tạo nhãn hiệu tốt nhất.

Đúng lúc Hồ Thuỵ Tuyết vừa có tài chính vừa có mối quan hệ nên cũng nói rằng cô không cần phải tốn quá nhiều sức lực, hợp tác như vậy mà cô còn từ chối thì có mà là đồ ngốc à.

Đầu tiên bọn họ xác định tên, đúng lúc này Hồ Thuỵ Tuyết đưa ra một cái tên rất đơn giản và tr*n tr**, chỉ cần lấy một chữ trong tên của bọn họ là được: Nhan Tuyết.

Thư Nhan cảm thấy dùng cái tên này để đặt làm tên công ty thì còn được nhưng mà dùng để làm tên thương hiệu thì... có hơi không đủ vang.

"Không đủ vang chỗ nào chứ? Nhan Tuyết, nghe rất hay mà." Hồ Thuỵ Tuyết cảm thấy mình quả thật là một thiên tài khi đã đặt ra cái tên này.

TBC

"Không bằng đặt tên là Tiêm Tuyết đi?" Đồ nội y mà phải đặt cái tên nào nhẹ nhàng một chút.

"Cái tên Tiêm Tuyết này cũng không tồi. Nếu không như này đi thương hiệu nội y thì tên là Nhan Tuyết, về sau chúng ta thành lập hai thương hiệu quần áo một cái tên Tiêm Tuyết còn một cái tên Tiêm Nhan. Hiện tại tên cửa hàng của cô cũng rất hay, Nhan Ny... đến nữa có Tuyết Ny nữa thì thế nào?" Hồ Thuỵ Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy quá được.

Thư Nhan suýt chút nữa trợn trắng mắt mà nhìn cô ấy: "Cô nghĩ cũng quá xa rồi đấy, thương hiệu đồ lót còn chưa nghĩ xong mà đã nghĩ đến quần áo nữa rồi, lại còn bốn cái nữa, sao cô không nghĩ cả túi đóng nữa đi?"

Hồ Thuỵ Tuyết tràn đây tham vọng: "Tất cả cái gì tôi cũng đều muốn hết, làm người phải có ánh mắt nhìn dài lâu dám nghĩ dám làm, nghĩ cái gì cũng không dám nghĩ thì còn có thể làm được gì chứ? Bốn cái tên này đều không tồi nên tôi cứ cầm đi đăng ký trước, đến lúc đó có thể có trang phục, đồ trang sức, giày, túi chúng ta phát triển toàn bộ phương diện luôn. Đúng rồi, quần áo mùa thu này là do cô thiết kế đúng không, cô còn có ý tưởng hay gì nữa không cứ lấy toàn bộ ra đây."

Lẽ ra hai người cũng chưa ký kết thoả thuận gì, lúc này cô mà nói hết những ý tưởng trong đầu ra cho cô ấy nghe thì sẽ rất nguy hiểm. Nếu như Hồ Thuỵ Tuyết quay đầu trở mặt thì Thư Nhan cũng chẳng có chỗ nào mà nói lý lẽ nhưng Thư Nhan tin rằng mắt nhìn của Hồ Thuỵ Tuyết không nông cạn như vậy.

"Quả thật tôi có không ít ý tưởng, ví dụ như hiện tại quần áo mùa thu sẽ đi theo kiểu dáng mỏng thuộc về kiểu đầu mùa đông. Nhưng đợi đến khi vào hẳn mùa đông thì nó có khả năng sẽ khá mỏng nên tôi muốn thêm một lớp lót nhung ở bên trong. Ở phía bắc chúng ta hoàn toàn có thể thêm một tầng nhung dày hơn, về phương diện kiểu dáng thì có thể là cổ tròn, cổ chữ V. Về chất liệu có thể phân thành các loại để đáp ứng nhu cầu của mọi người tiêu dùng. Ngoài ra còn có đồ nội y, quần nhỏ cũng có thể làm thành nhiều kiểu dáng như gợi cảm, ở nhà, thoải mái cái gì cũng đều có hết. Còn cả về đồ ngủ nữa, lúc trước tôi có nhìn thấy một ít kiểu dáng đồ ngủ trông cũng không tồi ở trên tạp chí nước ngoài, chúng ta có thể dựa theo cơ sở này mà cùng nhau tiến hành cải tiến." Thư Nhan nghĩ đến thương hiệu đồ nội y trong tương lại, quả thật là cái gì cũng đều có hết.

"Cô đang muốn một mẻ tóm gọn quần áo bên người mình sao." Hồ Thuỵ Tuyết cảm thấy tư tưởng của Thư Nhan chẳng nhỏ hơn mình chút nào.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 153: Chương 153



"Đó chỉ là suy nghĩ như vậy thôi, cô cũng đã nói mà làm người phải có ánh mắt nhìn dài lâu, dám nghĩ dám làm, tôi như vậy đã đủ dám nghĩ chưa? Tạm thời chúng tôi vẫn đang chủ yếu tập trung vào quần áo mùa thu, về mặt tuyên truyền nếu như tôi có đủ tài chính thì tôi đã kiến nghị muốn được tiến hành đăng quảng cáo oanh tạc trên khắp báo chí và cả TV nữa. Chỉ trong vòng một tháng, thương hiệu của chúng tôi chắc hẳn có thể sẽ trở thành thương hiệu nổi tiếng khắp cả nước. Về mặt chất lượng và kiểu dáng đều theo kịp xu thế, chúng tôi có thể sẽ nối gót đứng vững bên trong thị trường quần áo, tiếp theo còn có thể thuận lợi tiến đến các lĩnh vực khác." Về mặt quảng cáo Thư Nhan chưa từng đi tìm hiểu thử vì chỉ nghĩ tới đã thấy không rẻ rồi.

"Về mặt quảng cáo cô có ý kiến gì không?" Hồ Thuỵ Tuyết chưa bao giờ lo lắng về vấn đề tài chính.

Nói đến quảng cáo Thư Nhan lại nhớ tới ở thế giới của mình có một thương hiệu nội y tên là Pretty Beauty. Đây thực sự là một quảng cáo tẩy não, cô cũng không biết có nhiều người mua hàng hay không nhưng dù sao cũng có rất nhiều người biết đến. Hơn nữa bọn họ còn có một chỗ rất thông minh chính là không lựa chọn những giai đoạn hoàng kim đắt đỏ mà sẽ lựa chọn những thời gian nhàn rỗi để bán với giá cả ưu đãi, quảng cáo và có quy mô lớn thật sự rất dễ dàng khiến người ta nhớ kỹ.

"Tôi có một ý tưởng này nhưng mà không thể nói rõ ra trong một chốc một lát được, chờ tôi về nhà sẽ chuyển nó thành nội dung văn bản rồi giao cho cô." Ngoại trừ phương án kia thì Thư Nhan còn nghĩ đến một quảng cáo tẩy não cùng loại, chờ cô trở về sẽ cân nhắc thật kỹ.

"Được, vậy tôi đi tìm người đăng ký công ty trước, ngoài ra tôi còn muốn tìm một mặt bằng để mở cửa hàng kinh doanh trực tiếp coi như là phòng triển khai, có người nhập hàng là có thể đưa đến bên đó xem." Trước đây Hồ Thuỵ Tuyết còn chưa từng kinh doanh buôn bán bao giờ, cô ấy thật sự rất muốn làm nên đầu óc thật sự rất sống động.

"Tôi vẫn còn có một mặt bằng cửa hàng chưa cho thuê nên có thể sử dụng nó làm cửa hàng kinh doanh trực tiếp." Thư Nhan suy nghĩ một chút rồi nói.

TBC

"Cô còn mua cả mặt bằng nữa sao? Giấu kỹ thật đấy, được rồi vậy lát nữa trở về tôi dẫn người đi xem lấy danh nghĩa công ty cho thuê." Có một số việc vẫn nên phân rõ thì sẽ tốt hơn.

Về điểm này Thư Nhan cũng có ý nghĩ giống như vậy cho nên lúc Hồ Thuỵ "Tuyết nói muốn thuê cô cũng chưa nói cái gì cả.

"Vừa lúc đụng phải có người bán nên mới mua thôi, chấp niệm của người Trung Quốc về đất đai đã ăn sâu vào trong xương cốt rồi mà. Thật ra đến chính cả người nông thôn cũng có tư tưởng như thế, họ cảm thấy mua bất động sản sẽ càng yên tâm hơn." Thư Nhan tự giễu.

Vẫn là vận mệnh không đủ lớn đi, trước kia cô đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết, những người đàn ông sau khi trọng sinh hoặc xuyên qua chưa bao giờ sẽ lấy tiền để mua phòng ở mà họ sẽ không ngừng mở rộng kinh doanh.

Đương nhiên Thư Nhan cũng hy vọng chuyện kinh doanh của mình cũng có thể lớn được như bọn họ, thế nhưng cô rất rõ ràng mình được mấy cân mấy lạng. Vì thế nên cô vẫn thành thật mua phòng mua mặt bằng rồi chờ bảo hiểm tăng giá trị.

Huống chi cô còn có hai đứa nhỏ nên khó trách ý tưởng lại càng bảo thủ. Lần này nếu như không phải điều kiện hợp tác của Hồ Thuỵ Tuyết quá tốt thì Thư Nhan cũng không dám bước một bước tới như vậy.

"Tôi cũng đâu giống như cô, tài đại khí thô (*). Đúng rồi, vốn đầu tư ban đầu của công ty là bao nhiêu? Tôi cũng đã nói rồi đấy trong tay tôi không có nhiều tiền lắm đâu, nếu như quá nhiều có khả năng tôi thật sự sẽ phải mượn của cô mất." Thư Nhan nói nửa nghiêm túc nửa giỡn.

(*) 财大气粗 (Tài đại khí thô): Giàu sang quyền quý

Hồ Thuỵ Tuyết xua tay: "Về vấn đề tài chính cô không cần phải lo, chờ tôi đi đăng ký công ty trước lại nói tiếp."

"À đúng rồi cái thương hiệu Nhan Ny này đã được tôi đăng ký rồi, cô cũng không cần phải đăng ký nữa." Hơn nữa không chỉ đơn giản là chuyện trang phục mà còn bao gồm cả trang sức, đồ trang điểm, dù sao bất kỳ thứ nào Thư Nhan nghĩ đến đều được đăng ký hết.

"Có thể thấy được vốn dĩ cô đã rất có dã tâm." Hồ Thuỵ Tuyết cũng không cảm thấy Thư Nhan quá tham vọng, chỉ là do ánh mắt nhìn của người ta dài lâu thôi, làm việc còn làm đến nơi đến chốn. Hiện tại cửa hàng trang phục là thứ chứng minh tốt nhất.

Cô nhất định phải tự mình đầu tư một khoản tiền nếu không khi hợp tác tiền thật sự không đủ vậy cũng chỉ có thể để Hồ Thuỵ Tuyết bỏ tiền ra mua.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 154: Chương 154



Ôm đùi cũng có chỗ tốt chính là không cần lo lắng về các vấn đề ở nhiều trạm kiểm soát, lại càng không cần phải lo lắng về vấn đề tài chính, còn cả về sau cũng sẽ không cần lo lắng nổi lên tranh chấp vì tiền.

Đương nhiên rồi, mình cũng phải tự ý thức về bản thân không xem người khác là kẻ ngốc, nếu không đùi mà bị lật lại cũng sẽ không vui.

Bọn họ nói chuyện sơ qua một chút về vấn đề công ty, cụ thể thế nào còn phải chờ lúc sau từ từ thảo luận thêm, chuyện tiếp theo cứ giao cho Hồ Thuỵ Tuyết.

Thư Nhan không trở về trong tiệm ngay mà đi tìm ông Trương trước. Ngày hôm qua bà xã của ông ấy đi suốt đêm tới Hàng Thành nên cũng không biết tình hình phía bên kia Hàng Thành thế nào rồi.

"Tổng giám đốc Thư đế rồi sao, mau ngồi đi." Ông Trương thấy người là tâm trạng vui vẻ sảng khoái, vẻ mặt hồng hào: "Tổng giám đốc Thư, phía bên kia Hàng Thành bán sắp điên lên rồi. Chỉ có một ngày hôm qua thôi mà phía bên kia đã đặt hàng được năm nghìn bộ, buổi sáng hôm nay lại thêm năm nghìn bộ tiếp. Hiện tại tôi còn đang lo lắng trong nhà máy có thể theo kịp được không."

Đây cũng là vấn đề mà Thư Nhan đang lo lắng, đơn đặt hàng càng lúc càng nhiều, nếu như trong nhà máy không sản xuất kịp vậy cơ hội kiếm tiềm đã bỏ lỡ trắng tay rồi.

TBC

"Hiện tại một ngày trong nhà máy có thể sản xuất được bao nhiêu quần áo?" Thư Nhan cảm thấy đơn hàng ngày càng nhiều nên vẫn nên tính toán sớm một chút.

"Yên tâm đi, tôi đã cho bọn họ tăng ca làm thêm giờ rồi, ngoài ra tôi cũng gọi một đám nhân viên cũ trở về nên một ngày có thể làm ra được hơn ba nghìn bộ. Nếu như thật sự không được nữa thì còn có thể gọi mấy người bạn làm được OEM nên cũng có thể làm kịp được hàng." Đây là lần đầu tiên ông Trương phải nghĩ cách vì không làm kịp được hàng hoá, các này cùng với chuyện phát sầu vì không có hàng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

"Vậy thì tốt rồi, còn có một chuyện tôi muốn cùng ông nói một chút." Lúc trước ông Trương còn nói đến vấn đề sự tín nhiệm, ông ấy đã nói với cô trước khi làm quần áo mùa thu. Thư Nhan tất nhiên không thể không nói đến sự tín nhiệm được, vậy mà cô không nói một tiếng mà đã cùng người khác hợp tác rồi: "Tôi có một người bạn muốn cùng tôi hợp tác thành lập một thương hiệu nội y, trước mắt tôi vẫn chủ yếu đánh và quần áo mùa thu."

Ông Trương nghe thấy Thư Nhan nói như vậy thì trong lòng lại căng thẳng, vẻ tươi cười trên mặt suýt chút nữa không duy trì được nữa.

"Ông đừng vội, ý tôi không phải là muốn huỷ bỏ hợp tác với ông, phía chúng ta vẫn sẽ hợp tác như thường lệ. Tôi chỉ muốn nói cùng ông một tiếng thôi, thật ra qua một tuần nữa chắc hẳn sẽ có nhà máy khác cũng sẽ làm quần áo mùa thu, đến lúc đó chắc chắn chuyện làm ăn sẽ không bằng hiện tại, ông nghĩ thế nào? Ông sẽ chuyên làm về quần áo mùa thu hay là vẫn tiếp tục sản xuất trang phục?" Thư Nhan cảm thấy nhà máy này của ông Trương chỉ cần tìm đúng vị trí thì thật ra cũng không phải không thể hồi sinh được.

Ông Trương nghe thấy Thư Nhan giải thích xong, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng đã rơi xuống.

"Tôi dự định sản xuất quần áo mùa thu." Xem như ông Trương đã nhận ra rõ sự thật, quả thật ông ấy thật sự không có tầm nhìn xa, không theo kịp trào lưu vậy không bằng cứ sản xuất quần áo mùa thu cho xong.

Thư Nhan gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy ông sản xuất quần áo mùa thu sẽ tốt hơn. Như vậy đi, chờ về sau kiếm được tiền tự ông có thể dùng tài chính của mình để vận hành nhà máy này, lúc đó chúng ta sẽ huỷ bỏ hợp tác."

"Tổng giám đốc Thư, cô nói gì vậy. Lão Trương tôi đây tuyệt đối không phải là loại người qua cầu rút ván, chỉ cần một ngày tôi sản xuất quần áo mùa thu thì chúng ta sẽ vĩnh viên hợp tác hiệu quả." Ông Trương nói hơi kích động.

"Tôi không có ý gì khác, chỉ là về sau tôi không nhất định sẽ có nhiều sức lực để lại đây. Lúc này bàn tới chuyện hợp tác đều là ông và chị dâu bận bịu, vẫn là tôi chiếm được lời." Vốn dĩ Thư Nhan cũng dự định kiếm một ít rồi rời thôi.

Ông Trương lắc đầu, không thể nói như vậy được, tuy rằng bọn họ xuất lực nhiều nhưng cũng tương đương với việc bọn họ chưa phải bỏ ra một đồng tiền nào.

Có đôi khi sức lực còn không đáng giá được bằng tiền bạc, dù sao chuyện này trong lòng ông cũng hiểu rõ nên sẽ không để Thư Nhan có bất lợi.

Thư Nhan đi một vòng quanh tiệm một lúc rồi đi đón tụi nhỏ, cô nhìn thấy trên tay Thanh Thanh mang theo một cái hộp cơm chính là cái ngày hôm qua cô đưa cho Phương Trạch Vũ. Thư Nhan hỏi: "Đây là ai đưa cho con vậy?"

"Là cái chú kia đặt ở phòng trực nhờ chú bảo vệ trường học đưa cho con."

"Mẹ biết rồi, con đã nhớ rõ lời mẹ nói với con chưa không được nói chuyện với người lạ, cũng không được lấy đồ của người lạ. Dù cho con nhìn thấy thứ này của nhà mình cũng không được lấy." Thư Nhan lại dặn dò một lần nữa.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 155: Chương 155



"Con biết rồi." Chú ấy để ở phòng trực thì con mới lấy thôi mà.

"Ừm, mẹ chỉ muốn nói lại một lần nữa với con thôi." Thư Nhan sờ lên đầu Thanh Thanh, tóc của đứa nhỏ đã dài rất nhanh rồi, mới hơn ba tháng thôi mà tóc của cô bé đã dài như vậy, còn dài gần đến lỗ tai rồi, nếu như qua một hai tháng thì có thể không cần phải đội mũ nữa.

Nếu như chính cô ăn cơm thì Thư Nhan có thể tuỳ tiện ăn cái gì cũng không thành vấn đề, nhưng nếu như đã nói là muốn mời Phương Trạch Vũ ăn thì khi Thư Nhan đi mua đồ vẫn sẽ tốn chút tâm tư.

Thư Nhan đỡ trán quả thật đúng là cô đã quên hỏi anh thích ăn cái gì, thế nhưng chắc chắn đàn ông sẽ thích ăn đồ ăn mặn hơn.

Ngày hôm qua cô đã làm thịt kho tàu rồi, không bằng hôm nay cô làm canh xương sườn vậy, xào thêm cả thịt heo với tỏi, tôm hấp dầu, ớt xanh xào thịt bò lại làm thêm một ít cải thìa cho đỡ ngấy, như vậy chắc là cũng được rồi.

TBC

Ngày hôm qua bà cụ nhìn thấy Phương Trạch Vũ cầm theo một chiếc hộp giữ ấm về là trong lòng như nở hoa, lúc nhìn thấy đồ ăn bên trong lại càng vui mừng hơn.

Chỉ sau ba ngày, Hồ Thụy Tuyết đã hoàn thành mọi thủ tục theo yêu cầu của công ty, cô cầm bản hợp đồng đẩy đến trước mặt Thư Nhan: "Ký tên đi."

Thư Nhan không ký ngay, cô mở bản hợp đồng ra xem qua, trên đó ghi vốn đăng ký là 5 triệu tệ, mỗi người rót vào 2,5 triệu tệ, cổ phần được chia đều cho mỗi người.

Nói cách khác chính là mỗi người phải góp 2,5 triệu tệ, Thư Nhan cau mày: "Tôi không có nhiều tiền như vậy."

Dù cho có không mua cái gì thì cô cũng không thể có được tận 2,5 triệu.

"Đây chỉ là vốn đăng ký, thật ra trên thực tế cũng không nhiều như vậy đâu, tôi nghĩ 2 triệu là đủ rồi." Hồ Thụy Tuyết đã tính toán kỹ về tài chính rồi, xem xét thực lực tài chính của Thư Nhan, cô đã tiết kiệm đến mức tối ưu nhất rồi.

"200 đủ sao? Phí quảng cáo chắc chắn không rẻ đâu" Theo kế hoạch, bọn họ sẽ quảng cáo trên nhiều đài truyền hình, Hồ Thụy Tuyết còn muốn chọn quảng cáo vào khung giờ vàng, với quảng cáo dài như vậy thì 2 triệu là chắc chắn là không đủ.

"Phí quảng cáo không phải trả ngay." Hồ Thụy Tuyết cười nhẹ: "Đừng lo, tôi nói đủ là đủ mà. Tổng cộng là 2 triệu, tôi và cô mỗi người 1 triệu, nếu như không có đủ tiền, tôi có thể ứng tiền trước được mà."

"Tôi sẽ đưa hết tiền cho cô." Thư Nhan nhanh chóng ký tên, sau đó đến ngân hàng chuyển 1 triệu vào tài khoản của công ty.

Tòa nhà văn phòng của công ty là tài sản riêng của Hồ Thụy Tuyết, một tầng được cho thuê với danh nghĩa công ty, còn một tầng cho Thư Nhan thuê hợp đồng, là nhà ngoài mặt đường của cô, công ty cho cô thuê để mở cửa hàng với giá của một nghìn mỗi tháng.

Cô cứ nghĩ công ty chỉ là một cái vỏ rỗng, nhưng không ngờ rằng đã có tới bảy tám người ở đó rồi.

Hồ Thụy Tuyết vỗ tay nói với mọi người: "Người này là đối tác của tôi, và cũng là một vị tổng giám đốc của công ty chúng ta, Tổng giám đốc Thư. Tổng giám đốc Thư, cô có gì muốn nói với họ không?"

"Xin chào Tổng giám đốc Thư." Trước đó nhân viên đã biết công ty có hai sếp, nhưng chưa từng gặp qua vị sếp kia thôi.

"Xin chào mọi người, tôi không giỏi ăn nói lắm. Trưa nay tôi sẽ mời mọi người ăn trưa nhé." Thư Nhan bị bảy tám cặp mắt nhìn chằm chằm, có chút ngượng ngùng nói.

"Tình huống gì vậy, chỉ trong ba ngày đã tuyển được nhiều người như vậy sao?" khi đến phòng làm việc của Hồ Thụy Tuyết, Thư Nhan thở phào nhẹ nhõm.

Hồ Thụy Tuyết bật cười trước bộ dạng của cô: "Sao có thể, những người này là do tôi tuyển dụng trước đây, trước đây họ làm việc trong văn phòng của nhà máy, nhưng bây giờ họ chuyển đến đây. Cô chưa thấy văn phòng của mình phải không? Tôi sẽ dẫn cô đi xem."

Văn phòng của Thư Nhan ở cạnh văn phòng của Hồ Thụy Tuyết, cách bài trí cũng giống của Hồ Thụy Tuyết.

"Có gì không hài lòng thì cứ bảo cấp dưới làm lại." Hồ Thụy Tuyết mở cửa sổ rồi nhìn xuống với vẻ cao ngạo.

"Không cần đâu, như này là tốt rồi." Thư Nhan cảm thấy cô sẽ không thường xuyên tới đây, nên yêu cầu với văn phòng cũng không quá cao, hơn nữa như vậy cũng thật sự rất tốt rồi.

Nói là Thư Nhan mời, nhưng Hồ Thụy Tuyết đã đặt chỗ còn cô chỉ gọi món.

Các nhân viên cùng ăn trưa với hai vị sếp, lúc đầu họ cũng hơi thận trọng, nhưng sau đó mọi người cụm ly với nhau nên không khí cũng được thả lỏng hơn.

Ăn cơm trưa xong, Thư Nhan trở lại cửa hàng, hôm nay cửa hàng có hơi vắng vẻ, đã hơn 2 giờ chiều mà mới chỉ kiếm được 400 tệ, Thư Nhan nhìn ra cửa thấy cũng không có nhiều người đi mua sắm lắm, vậy nên đó cũng không phải vấn đề do cửa hàng cô, sau đó cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô gọi Trương Hoa Tú đi vào kho lấy hàng với cô.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 156: Chương 156



"Tại sao vẫn còn nhiều đồ mùa thu quá vậy?" gần đây Thư Nhan rất bận rộn nên thỉnh thoảng cô mới đến cửa hàng, hơn nữa cũng không vào trong kho, cô không biết trong kho lại còn nhiều hàng tồn như vậy, còn rất nhiều đồ mùa thu chất đống trong góc.

"Cái này tháng trước còn sót lại, treo bên ngoài nhưng vẫn chưa bán được." Trương Hoa Tú nói.

Phí lời, bây giờ là mùa đông nên tất nhiên quần áo mùa thu không thể bán được rồi.

Thư Nhan nhíu mày: "Phải tổ chức hoạt động gì như khuyến mãi đó trước khi chuyển mùa, sao em không nói cho chị biết chứ?"

Thật ra lúc chuyển mùa cũng có một số hoạt động, Thư Nhan tưởng quần áo mùa thu sắp được bán hết rồi, nhưng không ngờ ở đây lại còn nhiều như vậy.

Trương Hoa Tú ngạc nhiên, sau đó nói: "Em nghĩ số quần áo này có thể bán từ từ, nếu không bán hết thì có thể để năm sau, còn nếu cứ mở ra một vài hoạt động thì sẽ bị lỗ nhiều."

Thư Nhan bỏ quần áo xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm vào Trương Hoa Tú, thấy cô ấy cúi đầu xuống, cô bình tĩnh nói: "Cái gì mà em nghĩ? Gần đây chị rất bận rộn, cho nên mới giao lại rất nhiều việc ở cửa hàng cho em. Nhưng em phải biết rõ ràng một điều, em chỉ là nhân viên ở cửa hàng này, không phải bà chủ, có việc gì thì em phải hỏi chị ngay, không thể tự mình quyết định được."

Thư Nhan tự ngẫm lại, có phải cô đã cho Trương Hoa Tú quá nhiều quyền rồi không.

Hai mắt Trương Hoa Tú đỏ lên: "Không, không, em biết rõ mình có thân phận gì. Em thật sự không nghĩ nhiều như vậy, em chỉ muốn giải quyết chuyện này để kiếm được nhiều tiền hơn, em. . em... em xin lỗi! Sẽ không có lần sau đâu ạ."

Có thể do dạo này mọi việc quá suôn sẻ, cuối cùng cô ấy cũng tìm được nhà, hơn nữa đối tượng của cô cũng không tệ, bà chủ lại coi trọng cô, giao cửa hàng cho cô quản lý khi cô ấy có việc ra ngoài nên đã khiến cô ấy phạm phải sai lầm lớn như vậy.

TBC

"Tú Tú, chị có thể nói rõ ràng với em, chị rất muốn đào tạo cô trở thành quản lý cửa hàng, nhưng em có biết tại sao chị lại do dự không? Làm quản lý cửa hàng khác với nhân viên. Trước hết là vấn đề chiến lược, em không thể trơ mắt nhìn vì chút lợi ích nhỏ xíu này được, nếu như em không thể có cái nhìn lâu dài thì cả đời này em cũng chỉ có thể làm nhân viên bán hàng thôi." Nhìn thấy Trương Hoa sắp khóc, Thư Nhan thở dài: "Có thể chị đã nói quá nặng lời, nhưng em hãy suy nghĩ kỹ đi, chị chỉ hy vọng em có thể ngày càng giỏi giang hơn."

Lúc đi ra Thư Nhan cũng đóng cửa phòng lại, cô không muốn để Oánh Oánh biết cô đang phê bình Trương Hoa Tú, như vậy là đang giữ mặt mũi cho cô ấy.

Sau khoảng 10 phút, Trương Hoa Tú điều chỉnh lại cảm xúc và đi ra ngoài: "Bà chủ, vậy ... số đồ đó thì phải làm sao?"

"Em với Tú Tú phân loại rồi kiểm tra kỹ lại đi. Không phải một thời gian nữa là sang đến mùa xuân rồi sao? Em thử phối với đồ du xuân xem có bán được không. Nếu không thì để cuối năm khuyến mãi bán nốt." Đến tết cũng phải mở ra một đợt khuyến mãi lớn, đến lúc đó những bộ đồ này sẽ có thể bán được.

Kiểm tra lại tất cả những bộ đồ mùa thu, sắp xếp gọn gàng rồi để ở một nơi, viết giấy đỏ dán lên để không quên.

Đón con, chuẩn bị cơm nước, như thường lệ mang theo hộp cơm đến cạnh bồn hoa nhỏ, nhưng hôm ngoài cơm và hoa quả, Thư Nhan còn dán lên đó một tờ giấy nhỏ, mời Phương Trạch Vũ ngày mai cùng nhau ăn cơm trưa.

Nhìn thấy tờ giấy, Phương Trạch Vũ có hơi ngạc nhiên, sau đó cẩn thận gấp lại cất vào trong túi quần.

"Hôm nay ăn gì vậy?" Bà cụ tò mò nhìn hộp cơm trong tay Phương Trạch Vũ: "Ồ, là vịt hầm rượu sao? Cà tím om, thịt heo kho, trứng xào cà chua, còn có cả măng tây muối chua, cô bé ấy là người ở tỉnh Xuyên sao?"Đứa nhỏ này giữ kín quá, một chữ cũng không chịu nói cho bà biết.

"Không phải, bà à, chúng cháu thật sự chỉ là bạn bè thôi." Phương Trạch Vũ không nhịn được cười cười, người ta cũng đã có hai đứa con lớn như vậy rồi nên chắc là đã có chồng.

"Được rồi, được rồi, tôi không hỏi nữa, tôi đi ngủ." Vẫn nói dối bà chỉ là bạn, bạn mà ngày nào cũng nấu cho anh nhiều món khác nhau sao? Hôm thì cả một con cá to và thịt, bà sống tới từng này tuổi rồi nhưng vẫn chưa thấy bạn nào như vậy cả? Vẫn còn muốn lừa bà sao.

Phương Trạch Vũ đoán rằng chắc là Thư Nhan muốn hỏi anh chuyện buôn người.

Thật ra cũng đã có kết quả rồi, ngày hôm qua bạn anh đã gọi cho anh nói rằng bọn họ đã bắt được đồng bọn của bọn buôn người, cũng đã cứu được mấy đưa trẻ và phụ nữ bị bắt có.

Không biết vì sao sáng nay lúc anh đến nhà tìm Thư Nhan, anh cũng không nói rõ chuyện này ra, lúc đó anh cũng đã viện ra lý do để không xuất hiện bên cạnh Thư Nhan nữa, nếu không như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 157: Chương 157



Vậy tại sao lúc đó xuống xe anh lại không nói với cô chứ? Rõ ràng khi cô đến Giang Nam Star anh cũng có cơ hội để nói với cô nhưng lúc đó anh lại không thể mở miệng nói ra.

Gắp một cái chân vịt và cắn một miếng, anh nghĩ chắc do anh không nỡ xa ăn đồ ăn ngon như vậy thôi...

"Mẹ, chú đó..." Thanh Thanh ngập ngừng hỏi: "Chú ấy không có đồ ăn sao?" Thật ra cô bé muốn hỏi mẹ mình tại sao cứ phải đưa đồ ăn cho chú đó.

Thiên Bảo còn nhỏ chưa hiểu chuyện gì, còn Thanh Thanh thì nhạy bén hơn, cô bé cũng biết nhiều thứ hơn, nguyên nhân chính là do trong lớp cô bé có một bạn cũng có ba mẹ đã ly hôn, cậu ấy nói với Thanh Thanh rằng sau khi bố mẹ tái hôn, họ sẽ không còn quan tâm đến bạn ấy nữa, hiện tại bạn ấy đang sống với ông bà nội, do đó Thanh Thanh có hơi sợ hãi, cô bé sợ rằng mẹ cô bé sẽ giống như ba của cô bé vậy, cô bé không muốn sau khi mẹ kết hôn với người khác thì mẹ sẽ không cần cô bé và em trai nữa.

Nếu phải về với ông bà ngoại thì sao? Diệp Thanh Thanh rùng mình một cái, cô bé không muốn quay lại như ngày xưa nữa đâu.

"Không phải đâu, chú ấy đã giúp mẹ một chuyện rất lớn, mẹ chỉ mới chú ấy ăn cơm để thể hiện lòng biết ơn thôi." Trẻ con thường nghĩ rằng bản thân mình giả vờ rất tốt, nhưng người lớn vẫn có thể nhìn ra suy nghĩ của bọn trẻ, Thư Nhan nhéo má Thanh Thanh một cái rồi nói: "Con đừng nghĩ nhiều, bây giờ mẹ rất bận, lo cho các con cũng đã đủ mệt rồi, mẹ cũng không có suy nghĩ gì khác đâu."

Thanh Thanh cúi đầu: "Mẹ, mẹ sẽ không cần con với em trai nữa sao?"

Cô bé từng vô tình nghe được Ngô Tú Nguyệt nói chuyện với bà nội của Trương Thành Hàm rằng nếu như không có cô bé và em trai, mẹ cô bé sẽ là một người rất tuyệt vời.

"Con nói ngốc nghếch gì vậy? Sao mẹ lại không cần các con chứ? Nếu mẹ thật sự không cần các con, thì ngay từ đầu mẹ sẽ không đưa các con rời đi đâu." Thư Nhan gắp cà tím vào bát của Thiên Bảo: "Không được ăn mỗi thịt, phải ăn cả rau nữa chứ."

Vẻ mặt Thiên Bảo tỏ ra đau khổ ăn miếng cà tím, ngẩng đầu nói: "Mẹ, mẹ muốn tìm cho con một người ba mới sao?"

Thư Nhan kinh ngạc nhìn Thiên Bảo: "Ai nói với con như vậy?" Chẳng lẽ có tin đồn ở đâu đó mà cô không biết sao?

"Con tự nói đó." Thiên Bảo gắp miếng thịt heo kho lên cắn một miếng, món thịt heo kho mẹ làm rất ngon: "Có một bạn học trong lớp con có bố mẹ chia tay, bạn ấy nói rằng họ sẽ không bao giờ quay lại với nhau nữa, rồi bố bạn ấy dẫn mẹ mới về, mẹ bạn ấy cũng tìm bố mới, con đã từng thấy ba mẹ bạn ấy, ba ba bạn ấy biết đánh người, còn hay đánh mẹ bạn ấy nữa, con cảm thấy mẹ bạn ấy tìm một ba ba mới cũng rất tốt."

Thư Nhan ngẩn người nhìn Thiên Bảo, đây thật sự là lời của một đứa trẻ ba tuổi rưỡi nói sao?

Thư Nhan chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có bạn trai, huống chi là tái hôn, những chuyện này có vẻ hơi xa xôi, cô nấu bữa tối cho Phương Trạch Vũ thật sự chỉ để tỏ lòng cảm ơn.

Trưa ngày hôm sau, Thư Nhan đặt phòng riêng ở nhà hàng mà lần trước Hồ Thụy Tuyết đã đặt mời mọi người, sau khi tan làm cô lên xe buýt đến nhà hàng, đợi một lúc sau thấy Phương Trạch Vũ xuất hiện ở cách đó không xa.

"Một người bạn của anh đưa em đến nhà hàng này ăn. Em thấy khá ngon. Không biết anh có ăn quen không." Thư Nhan bảo Phương Trạch Vũ ngồi xuống, sợ không khí khó xử, anh nói chuyện đơn giản. về thức ăn.

"Tôi không phải người kén ăn." Phương Trạch Vũ âm thầm tráng bát đũa của hai người bằng nước sôi rồi sắp xếp gọn gàng.

Ai cũng nói lính trong quân đội thường bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không biết có phải anh cũng bị như vậy không.

Thư Nhan nói lời cảm ơn, bầu không khí giữa hai người lại trở nên khó xử, đến tận khi người phục vụ dọn món ăn lên.

"Nào, ăn thôi, tôi không biết anh thích ăn cái gì, nên lúc nãy quên không hỏi." Thư Nhan có chút ngượng ngùng nói.

"Tôi không phải người kén ăn." Phương Trạch Vũ lại giải thích.

Thư Nhan dừng một chút, sau đó im lặng ăn một miếng, dường như hai người không có gì để nói cả.

"Ừm, hôm nay tôi mời anh đến đây để hỏi về những kẻ buôn người, tình hình bên kia thế nào rồi?" Những ngày như thế này đến bao giờ mới trôi qua đây?

TBC

"Tôi đang định nói với cô rằng đồng đội của tôi đã gọi điện cho tôi nói rằng họ đã bắt được bọn họ và cứu được vài trẻ em và phụ nữ. Sau này cô sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu." Lúc Phương Trạch Vũ nói ra câu này, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm một hơn, nhưng cũng có một chút thất vọng, anh cũng không biết tại sao bản thân lại có suy nghĩ này nữa, có thể là thật sự không nỡ với đồ ăn Thư Nhan nấu.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 158: Chương 158



Bọn buôn người đã bị bắt sao? Thư Nhan không ngờ rằng tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm: "Thời gian vừa qua thật sự cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh và bạn anh bảo vệ cho mẹ con tôi, tôi sợ tôi sẽ còn phải lo lắng tới nỗi ăn không trôi nữa đấy."

"Chuyện nên làm thôi, nói đến đây tôi mới nhớ tôi vẫn chưa cảm ơn một cách đàng hoàng vì cô đã cứu Đậu Đậu. Anh ấy đã xuất viện và trở về Hàng Thành rồi. Vốn dĩ gia đình Đậu Đậu muốn đích thân tới nhà cảm ơn cô, nhưng tôi đã ngăn cản họ, hiện tại đồng bọn của mấy tên buôn người đã bắt được rồi, nên tôi cũng không ngăn được họ, có lẽ hai ngày nữa họ sẽ tới đây." Phương Trạch Vũ thật sự rất cảm kích Thư Nhan đã đứng lên đấu tranh, trên thế giới này cũng có rất nhiều người tốt, nhưng đa số họ luôn coi rằng đó không phải là chuyện liên quan đến mình nên rất ít ai có thể chịu đứng lên đấu tranh như cô.

Thư Nhan ngạc nhiên khi nghe tin gia đình Đậu Đậu muốn tới đây.

"Không cần đâu, anh hãy giúp tôi nói với bọn họ rằng, tấm lòng của họ tôi đã nhận được rồi, bọn họ không cần phải tới đây đâu." Từ trước đến nay Thư Nhan sợ nhất là nhiệt tình kiểu Trung Quốc này, vì quá nhiệt tình nên cô không biết nên đối đãi thế nào nữa.

Sau bữa trưa có chút ngượng ngùng, Thư Nhan quay trở lại cửa hàng, cô thấy Trương Hoa Tú và Oánh Oánh đang bận rộn, Oánh Oánh vẫn giống như trước đây, Trương Hoa Tú cũng không có gì thay đổi, nhưng cô có cảm giác không còn thân thiết như xưa nữa.

Thư Nhan thở dài, bây giờ cô mới hiểu làm sếp khó khăn như thế nào, nếu quá thân thiết với nhân viên cấp dưới thì khi phạm phải sai lầm sẽ rất khó nói, quan hệ quá thân thiết cứng nhắc cũng không được, nếu như nhân viên không có cảm giác thân thuộc, nói đi là đi, thì sẽ rất khó để nắm bắt được.

TBC

Cô đang ngẫm lại sai lầm của chính mình, đầu tiên là không nên giao cửa hàng cho Trương Hoa Tú khi cô đi ra ngoài, quá nhiều lần như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho cô ấy cảm thấy mình là chủ nên sẽ tự quyết định chủ trương mọi việc, thứ hai là hôm qua cô nói có hơi thẳng thắn, nếu có thể truyền đạt bằng ngôn từ nhẹ nhàng thì sẽ tốt hơn.

Thư Nhan đang nghĩ lát nữa đến tìm Trương Hoa Tú tâm sự một chút, nhưng không ngờ cô ấy lại tới tìm cô trước.

"Ông chủ, tối hôm qua tôi về đã suy nghĩ rất lâu, đó thực sự là lỗi của tôi." Ngày hôm qua khi Thư Nhan nói ra những điều đó, Trương Hoa Tú cảm thấy vô cùng tủi thân, bởi rõ ràng cô ấy làm vậy là vì cửa hàng.

Cô ấy nói như vậy là để tiết kiệm tiền, nhưng cô không những không khen ngợi cô ấy, thậm chí còn la cô, khi Thư Nhan đi thì cô ấy đã khóc, nên hôm qua sau khi tan làm và buổi tối cô cũng cố gắng quên chuyện đó đi, nhưng đến khi đi ngủ, cô ấy đã lăn đi lăn lại trên giường và nghĩ đến việc đó rất lâu, cô thực sự đã tự chủ trương quyết định.

Thư Nhan cười khi nghe cô ấy nói như vậy: "Chị cũng đang định tìm em nói chuyện một chút, hôm qua chị nói có hơi nặng lời."

Trương Hoa Tú lắc đầu: "Là do em tự mình quyết định, nếu như lô hàng này không bán được vậy thì chị cứ trừ lương của em đi."

Thư Nhan nhìn cô ấy, cô cũng không tức giận vì chuyện đó, cô chỉ cười nhẹ nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, đến tết chúng ta mở đợt khuyến mãi thì sẽ có thể bán được thôi. Chị thật sự rất muốn đào tạo em trở thành cửa hàng trưởng, nhưng quản lý cửa hàng thì không cần chỉ biết bán quần áo. Điều quan trọng hơn là làm quản lý phải quản lý tốt tất cả các việc trong cửa hàng, ngay cả chị bây giờ cũng phải tự mò mẫm, em cũng có thể tìm những cuốn sách về phương diện này xem thử, nhưng chị cũng phải nói khó nghe trước một chút, nếu em không đủ năng lực để phụ trách vị trí cửa hàng trưởng, chị sẽ không giao cửa hàng cho em quản lý đâu."

Mấy tháng nay Thư Nhan đang tuyển cửa hàng trưởng, có rất nhiều người đến nộp hồ sơ, trong số đó có hai sinh viên đại học muốn chia cổ phần, Thư Nhan không nhịn được cười.

Nhưng năm nay đúng là sinh viên đại học rất đáng giá, nhưng cũng không có đáng giá bao nhiêu để cô phải cho họ cổ phần cả, cô cũng có một chút kinh nghiệm quản lý, nhưng quan niệm quản lý của họ khác với Thư Nhan, hơn nữa có một điều kiện thôi là đã không tệ rồi, nhưng cô đã có con, cô nên chỉ có thể đi làm vào ban ngày, bốn giờ chiều phải tan làm đi đón con.

Thư Nhan hiểu làm mẹ thật sự không dễ dàng, nhưng cô đang kinh doanh chứ không phải làm nhà từ thiện, nên cô chỉ có thể từ chối một cách tiếc nuối.

Cuối cùng suy nghĩ rất lâu, cô quyết định sẽ đào tạo Trương Hoa Tú, kết quả lại xảy ra chuyện ngày hôm qua, nếu như hôm nay Trương Hoa Tú không nhận ra lỗi lầm của mình, Thư Nhan định sẽ từ bỏ ý định này.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 159: Chương 159



Trương Hoa Tú có thể còn nhiều khiếm khuyết, nhưng cô ấy đã có một số kinh nghiệm trong việc bán quần áo, cô ấy đã học được cách phối đồ từ cô.

Cô thường không có mặt ở cửa hàng và cũng không thấy có chuyện gì lớn cả, cô chỉ cần đưa ra các vấn đề định hướng chung cho cô ấy giải quyết, thế nên cô lại càng ít khi đến cửa hàng hơn.

"Cảm ơn bà chủ, lúc về tôi sẽ mua sách để học." Hai mắt Trương Hoa Tú sáng ngời, ai mà không muốn được tiến bộ chứ.

Sau khi giải quyết xong chuyện ở cửa hàng, Thư Nhan quay về đón con, sau khi lên xe buýt cô thường có thói quen nhìn lối ra vào trên xe, đến khi xe bắt đầu chạy thì cũng không thấy bóng người quen thuộc đi lên, sau đó Thư Nhan mới đột nhiên phản ứng lại, lúc trưa người đó đã đi rồi, sau này cũng sẽ không đi theo sau cô nữa.

Thói quen là một thứ đáng sợ, chỉ trong hơn một tuần Thư Nhan đã quen với việc có người ở bên bảo vệ mình.

Phải thừa nhận rằng sau khi Thư Nhan đến thế giới này, mấy ngày vừa rồi là lúc cô cảm thấy an tâm nhất, bây giờ khi đã trở lại như trước kia, trong lòng cô lại đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Sau khi xuống xe, Thư Nhan vô thức lại đợi người kia đi xuống, sau đó cô mới vỗ trán nhận ra: "Nghĩ gì vậy Thư Nhan, đi đón con, đi mua thức ăn rồi về nấu cơm thôi."

"Mẹ, hôm nay mẹ không đưa đồ ăn cho chú đó nữa sao?"

TBC

Ăn cơm xong, Thanh Thanh ngoan ngoãn lấy hộp cơm ra, nhưng mẹ cô bé lại không đưa qua đó nữa.

"Ừm, chú ấy đã về nhà rồi, sau này mẹ cũng không cần mang đồ ăn cho chú ấy nữa." Cảm giác mất mát của Thư Nhan cũng không tới nỗi nặng nề, cô cười nói: "Mau ăn đi."

Dọn dẹp bát đũa xong, Thư Nhan cũng sắp xếp lại tâm trạng và đi viết một bản kế hoạch quảng cáo, ý tưởng trong đầu rất hay nhưng khó có thể biến thành lời, Thư Nhan đổi đi đổi lại, trong lòng vẫn luôn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu .

Gần một giờ sáng, Thư Nhan mới viết được một bản kế hoạch quảng cáo khá ưng ý.

"Đây là do cô viết sao?" Hồ Thụy Tuyết kinh ngạc nhìn Thư Nhan, nét chữ của cô khá đẹp, không những vậy toàn bộ bản kế hoạch cũng rất đẹp, một sinh viên đại học bình thường cũng không thể viết được, nhưng Thư Nhan còn chưa học xong tiểu học, sao cô có thể viết được như vậy chứ?

Tim Thư Nhan đập thình thịch, là cô có hơi sơ xuất rồi, sau đó cô liền mỉm cười nói: "Tôi làm sao mà viết được, tôi nói ra xong nhờ người khác viết hộ đó."

Lúc này Hồ Thụy Tuyết mới cảm thấy đáng tin, sau khi nghiên cứu kỹ kế hoạch quảng cáo này, càng xem mắt cô ấy càng sáng.

"Cô đúng là thiên tài, nếu dùng kế hoạch quảng cáo này, chắc chắn chúng ta sẽ sớm nổi tiếng." Hồ Thụy Tuyết nóng lòng muốn tìm người quay quảng cáo.

"Tốt nhất nên hỏi người có chuyên môn xem có cần thay đổi gì không. Dù sao tôi cũng chỉ là nghiệp dư." Thư Nhan lo lắng nói.

"Cô nghiệp dư còn giỏi hơn nhiều người chuyên nghiệp đó." Mấy ngày nay Hồ Thụy Tuyết cũng nghĩ ra một vài kế hoạch quảng cáo, tất cả có vẻ đều rất cổ hủ, không thể so được với Thư Nhan."Về việc lựa chọn minh tinh cho kế hoạch của cô, cô có ứng cử viên nào chưa?"

Thư Nhan lắc đầu, hiện tại cô không có điện thoại hay máy tính, cũng không đọc báo TV, thật sự không biết bây giờ có những minh tinh nào cả.

"Tôi không biết minh tinh nào cả, nhưng đối với trang phục mùa thu này, chúng ta có thể tìm những cặp đôi nổi tiếng để trở thành người phát ngôn." Vừa hay có cả mẫu cho nam và nữ, nên có thể kết hợp thành một cặp.

Hồ Thụy Tuyết vỗ tay: "Cô nói như vậy là tôi cũng đã chọn được người rồi, gần đây cũng có một cặp minh tinh vừa kết hôn, độ nổi tiếng của họ cũng khá cao. Tôi sẽ tìm người liên hệ với họ, xem xem chúng ta có thể thương lượng không."

Ngoài việc làm quảng cáo, Hồ Thụy Tuyết còn cho Thư Nhan xem những thiết kế đồ ngủ và kính râm mới nhất của nhà thiết kế.

Nói thế nào nhỉ? Thư Nhan nhìn những thiết kế này có vẻ hơi bảo thủ.

"Tại sao cô lại chỉ sử dụng màu trơn? Tôi nghĩ hoàn toàn có thể dùng những màu sắc tươi sáng hơn, bao gồm những bộ đồ ngủ này cũng vậy, có thể dùng nhiều màu sắc khác nhau." Dù ở thời đại nào, vẻ đẹp của người phụ nữ chính là do trời ban, chúng ta nhắm đến tất cả đối tượng từ 18 đến 50 tuổi, cho nên không thể quá đơn điệu."

"Tôi cũng có suy nghĩ như cô." Hồ Thụy Tuyết có gia thế giàu có, quần áo của cô ấy hầu như đều là của các thương hiệu quốc tế, bao gồm cả đồ ngủ, nhưng đồ Trung Quốc vẫn có chút bảo thủ hơn so với nước ngoài." Đó là lý do tôi muốn xây dựng thương hiệu của riêng mình. Trung Quốc chúng ta có một lịch sử lâu đời và rất nhiều di sản văn hóa huy hoàng, những kẻ không phải người Hán không thể mạnh hơn chúng ta được."
 
Back
Top