Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 130: Chương 130



Trải qua việc điên cuồng cướp hàng, Thư Nhan lại đi đến mấy cửa hàng quen cầm lấy rất nhiều hàng, lúc trở về, ba người kia không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười, Thư Nhan liếc mắt, che mũi ngủ thiếp đi, một giấc đã đến Nam Thành, lúc Thư Nhan xuống xe nhìn lướt ba người phía sau, ấu trĩ.

Cô tìm một chỗ nhắm mắt tại nhà kho một lát, tỉnh lại đã là giữa trưa.

"Bà chủ, vừa rồi ông chủ họ Trương đến tìm chị, em nói chị ngủ rồi, ông ấy đi ngay." Trương Hoa Tú thấy Thư Nhan, tranh thủ nói với cô.

Họ Trương? Thư Nhan ngây một chút, lập tức phản ứng kịp, không phải là ông Trương xưởng may thay kia sao?"

"Ông ấy có nói gì không?" Thư Nhan không có khẩu vị, tùy tiện uống như nếm qua một ít canh.

"Ông ấy nói quần áo đã làm xong, hỏi chị khi nào đưa tới được?" Oánh Oánh tò mò nhìn Thư Nhan, sao làm quần áo cho mình?

"Chị biết rồi, chị đi gọi một cuộc điện thoại cho ông ấy." Thư Nhan đã xin lắp đặt điện thoại. Nhưng lúc này giá cả cao không nói, còn phải đợi rất lâu, giao tiền đến bây giờ đã mười ngày rồi, người lắp đặt điện thoại còn chưa tới.

"Tổng giám đốc Trương, là tôi. Tối hôm qua, tôi đi nhập hàng, hơi mệt nên chợp mắt một chút, đến khi người trong tiệm gọi tôi, quần áo làm xong rồi sao?" Thư Nhan khách sáo, cười nói.

"Đúng, tất cả đều xong rồi." Ông Trương thả lòng xuống, sợ Thư Nhan cố ý ép giá mình.

"Được rồi. Thế tôi đến lấy hay nhờ ông đưa đến giúp?" Thư Nhan thật không có suy nghĩ ép giá tiền.

TBC

"Tôi đưa đến cho cô." Ông Trương cúp điện thoại, nói người ta tranh thủ thời gian chất hàng lên xe đưa đi.

Lúc ấy, cô chỉ thanh toán tiền đặt cọc, tiền hàng còn chưa trả, Thư Nhan biết tình hình trong xưởng của ông Trương, sau nghiệm thu cũng lập tức đưa hết tiền cho ông ấy.

"Bà chủ Thư là người sảng khoái, lần sau nếu như còn muốn làm thay, cứ tìm tôi là được." Ông Trương cầm được tiền, giọng nói chuyện cũng lớn hơn.

Thư Nhan tiễn ông Trương, bảo Trương Hoa Tú với Oánh Oánh lấy áo sơ mi ra với mấy loại áo khoác kết hợp lại, áo quần mùa thu đặt ở nơi dễ nhìn thấy.

"Tiếp theo, chị sẽ đẩy mạnh quảng cáo hai chiếc áo sơ mi và quần áo mùa thu. Áo sơ minh rất linh hoạt tạo mẫu, cơ bản phụ nữ ở mọi lứa tuổi và vóc dáng như thế nào đều có thể mặc được. Sơ mi kẻ, suit, áo gió hoặc áo khoác ngoài đều có thể kết hợp được. Điểm nổi bật của quần áo mùa thu là nhẹ, mỏng và ấm, mặc vào mùa đông sẽ không bị cồng kềnh nên được rất nhiều cô gái yêu thích làm đẹp." Thư Nhan lấy quần áo mùa thu ra, giải thích ngắn gọn bán hàng cho hai người.

Đừng nói là khách hàng, chính Oánh Oánh với Trương Hoa Tú nghe Thư Nhan giới thiệu cũng hơi lay động, mặc dù Nam Thành thuộc về phương Nam, nhưng mùa đông cũng rất lạnh, nữ giới lại thích chưng diện, không thích mặc quần dài áo len nên thường xuyên rùng mình vì lạnh, nếu đổi thành quần áo mùa thu, dáng vẻ cũng sẽ không quá cồng kềnh.

"Nhưng cái này có mỏng quá không? Tuyết rơi thì có thể vẫn bị lạnh." Thật lạnh thì vẫn phải mặc quần lông.

"Đây là phong cách đầu đông, đến lúc đó chị sẽ nghĩ cách kiếm áo khoác lông cừu và quần dài cho mùa thu, mùa đông cũng không sợ." Thư Nhan sờ lên: "Quần áo mùa thu định giá 38 một bộ, áo sơ mi một cái 35, hai em chú ý bán bao nhiêu quần áo thì ghi lên giấy tính tiền, chị sẽ trích phần trăm cho hai em."

Trương Hoa Tú với Oánh Oánh liếc nhau, đều thấy được đấu chí trong mắt của đối phương.

Lúc chiều, có rất nhiều khách đến mua quần áo nhìn thấy áo sơ mi treo bên trong mà nhịn không được thử một chút, bình thường mua áo khoác đều sẽ mua luôn một bộ. Mặc khác, mua áo quần mùa thu cũng có mấy người mua, mấy người này bây giờ cũng tính là mối khách cũ trong tiệm của Thư Nhan, còn người có ánh mắt tương đối tin tưởng Thư Nhan.

"Bà chủ, quần áo màu thu này mặc thật sự rất ấm sao? Mẹ già của tôi luôn bắt tôi mặc áo len với quần áo len, nó vừa nặng nề vừa châm ngứa, còn xấu xí." Toàn thân từ cao đến thấp của cô gái này đều toát ra vẻ từ chối.

Thư Nhan khẽ cười: "Đầu mùa đông chắc chắn là mặc như này đủ rồi, đến lúc đó tôi lại nhập hàng về thêm quần áo mùa thua bằng lông cừu, đến ngày tuyết rơi cũng không sợ."

"Thế bà chủ tranh thủ làm, đến lúc đó chúng tôi chắc chắn sẽ mua." Mấy người đều mua hai bộ hai bộ, còn nói chỉ cần mặc đẹp sẽ giới thiệu người khác đến mua.

Cô cười trêu ghẹo vài câu, rồi giúp họ sắp xếp gọn quần áo, Thư Nhan lại chào khách hàng khác.

Cô gái nhỏ con đưa bài thuốc dân gian cho Thư Nhan cũng đến, nhìn thấy kiểu mới trong tiệm lại mua hai bộ quần áo, áo sơ mi với quần áo mùa thu cũng mua, thuận tiện còn hỏi Thư Nhan xem bài thuốc dân gian của cô ấy có tác dụng không.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 131: Chương 131



"Khoảng thời gian vừa qua tôi thật sự quá bận rộn, còn nhập kiểu mới, với chăm sóc hai đứa nhỏ, nên không có thời gian đi làm, cô không hỏi thì tôi cũng quên mất, ngày hôm nay tôi về rồi sẽ thử xem một chút." Thư Nhan sờ mặt mình, sau khi đến Nam Thành, dường như cô không có nghỉ ngơi thật tốt, cộng thêm ban đêm ăn kiên của mình, nên đã gầy hơn hai mươi cân, hai ngày trước cô cân thử, giờ chỉ còn 128 cân, lúc trước giảm nhanh, về sau càng ngày càng khó giảm, nhưng Thư Nhan cũng rất hài lòng, chí ít bây giờ có thể nhìn ra hình dáng rồi.

Nếu muốn tiếp tục giảm béo, thì nên nghĩ cách loại bỏ tàn nhan trên mặt, chỉ là không may khi cô cầm được bài thuốc dân gian, đúng lúc bị chủ thuê nhà đuổi ra nên phải đi tìm phòng ở mới, còn phải chăm sóc hai đứa bé, còn bận rộn chuyện trong tiệm, nên tạm gác lại đến bây giờ.

Tổng cộng có hai bài thuốc dân gian, một trong đó là lấy chiên, uống, còn một bài thuốc là dạng bột, trộn với lòng trắng trứng gà rồi bôi lên mặt, cô đun thuốc sôi hơn một tiếng đồng hồ, trong nhà toàn mùi thuốc bắc, hai đứa bé lại trốn trong nhà không thể ra ngoài. Thư Ngôn ngửi thấy mùi thuốc bắc kinh tởm, bóp mũi uống một hơi, sau đó nhanh chóng đi súc miệng, ăn một viên kẹo để kìm nén mùi vị.

"Mẹ, đang làm gì thế?" Thanh Thanh bóp lỗ mũi, sợ hãi nhìn bình thuốc.

"Đó là thuốc bắc." Nhớ đến cảm giác mới vừa uống, Thư Nhan nhịn không được run cầm cập: "Các con nhanh đi ngủ đi, lát nữa mẹ sẽ đến."

Thuốc bột với trứng gà đã trộn đều rồi thoa lên mặt, Thư Nhan thấy căng thẳng và có cảm giác thứ gì đó bám trên mặt, cô gái vóc người nhỏ kia nói sau khi thoa đợi 30 phút, sau 15 phút cô đã không chịu được, lúc rửa mới làm người ta sụp đổ, vì lòng trắng trứng được cho vào đều dính hết lên mặt như kết vảy, rất khó rửa, sau khi rửa nó gần nửa giờ, mép tóc cũng dính một chút, còn ngửi thấy chút mùi trứng tanh và thuốc bắc, nên cô không còn cách nào khác đành gội đầu lại, trong lòng Thư Nhan bắt đầu dự định từ bỏ.

Ban đêm, đột nhiên bụng của Thư Nhan đâu âm ỉ, cô chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, ngày hôm sau tỉnh lại cũng hơi bơ phờ.

Hình như, Thanh Thanh thấy mẹ khó chịu: "Mẹ, mẹ bị bệnh sao?"

"Không có gì, chỉ có chút khó chịu." Đột nhiên, cô cảm giác như người có bệnh nan y chạy chữa tứ phương, khách hàng kia tốt bụng, nhưng có lẽ bài thuốc này không hợp với cô, cô nên cầm bài thuốc này cho một thầy thuốc già có kinh nghiệm xem một chút mới đúng.

Sau đưa con đi học xong, Thư Nhan chạy vội về nhà đi nhà xí, hiện tại cô thật sự bị tiêu chảy, hai ngày này không có ăn thứ gì, vấn đề nằm ở thuốc đông y tối hôm qua.

Bây giờ, đừng nói đi đến cửa hàng, mà bước chân ra đường cũng không được.

Sau khi tiêu chảy cả ngày, cả người Thư Nhan như hư không, uống vào mấy ngụm nước muối miễn cưỡng lấy lại được tinh thần đi đón hai đứa bé.

"Á... ! Cô làm sao vậy?" Ngô Tú Nguyệt nhìn Thư Nhan giật mình: "Mặt với bờ môi của cô đều trắng, có chỗ nào khó chịu sao?"

"Đừng nói nữa, tôi bị tiêu chảy cả ngày." Thư Nhan suy yếu nói.

"Tiêu chảy, chuyện này phải chú ý, đừng nhìn tiêu chảy là bệnh nhẹ, lỡ không cẩn thận sẽ mất mạng đấy, cô nhanh đi bệnh viện kiểm tra xem chút đi." Lâm Tuệ ở một bên cũng khuyên nhủ.

"Tôi đón hai đứa bé về nhà rồi sẽ đi ngay." Thư Nhan cũng cảm thấy không đến bệnh viện là không được.

TBC

"Còn đón con gì nữa, con để tôi giúp cô đón cho, hai đứa bé cứ ăn ở chỗ tôi đêm nay, cô nhanh đi bệnh viện đi, cô nói xem nếu như cô ngã bệnh rồi hai đứa bé làm sao đây?" Ngô Tú Nguyệt không đồng ý nói.

Thư Nhan suy nghĩ, cảm ơn Ngô Tú Nguyệt rồi quyết định đi đến bệnh viện kiểm tra trước.

Còn may ở đây cách bệnh viện cũng gần chỉ vài phút đã đến, nếu không Thư Nhan thật sự sợ mình ngất xỉu trên đường. Cô đi thẳng đến khoa cấp cứu, nói rõ nguyên nhan, bác sĩ trực ban mặt đen lại: "Đúng là làm loạn, bài thuốc dân gian có thể ăn bậy bạ thế sao?"

"Tôi cũng là có bệnh nên tìm chạy chữa tứ phương. Bác sĩ kê đơn thuốc cho tôi uống trước đi, nếu không tôi... Vô duyên chút, tôi đi toilet trước." Thư Nhan vội vàng chạy ra cửa, cửa chưa đóng lại đã mở ra lần nữa, hỏi: "Bác sĩ, nhà vệ sinh ở đâu?"

"Đi bên trái, đi thẳng sẽ đến cuối sẽ gặp."

"Cảm ơn."

Từ nhà vệ sinh trở về, bác sĩ rót một ly thuốc bột cho Thư Nhan uống trước: "Tôi kê một ít thuốc cho cô trước, cô lấy về uống trước, nếu như vẫn không tốt thì phải đi đến đây truyền nước. Các cô cũng là những người tuổi trẻ gan lớn, thuốc có thể ăn bậy được sao?"

"Tôi biết sai rồi, chẳng phải giờ đang nhận bài học sao." Thư Nhan khiêm tốn nhận dạy dỗ của bác sĩ già.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 132: Chương 132



Uống thuốc đã khỏe hơn một chút, nhưng vẫn tiêu chảy như cũ, sáng sớm, Thư Nhan đưa hai đứa bé cho Ngô Tú Nguyệt, cầm hai bài thuốc dân gian và cả thuốc đến thẳng bệnh viện.

"Có chút tốt lên, nhưng vẫn tiêu chảy rất nhiều, còn có bác sĩ, bệnh viện có khoa trung y không? Tôi muốn cầm cái này cho họ nhìn xem chút." Thư Nhan ôm bụng nói.

Bác sĩ già cầm bài thuốc dân gian với thuốc nhìn một chút: "Là đơn thuốc thanh nhiệt giải độc, tốt cho đường ruột nhưng người bình thường uống sẽ bị tiêu chảy, cũng sẽ không nghiêm trọng như cô, đưa tay ra đây, tôi bắt mạch cho cô."

"Ông hiểu trung y sao?" Thư Nhan ngạc nhiên nhìn thầy thuốc già.

Thầy thuốc già nghiêng qua nhìn Thư Nhan một chút: "Sao không tin tôi à? Vậy cô đi tìm khoa trung y đi."

"Không phải, không phải, tôi có hơi ngạc nhiên." Thư Nhan vội vàng vươn tay ra, trải qua tình huống sóng gió kia, rất nhiều người làm nghề Trung y đã phá sản, có người lập tức đổi nghề, có người đổi sang làm tây y là chuyện bình thường, không ngờ bác sĩ thiên tài ẩn trong thành phố.

Bác sĩ già đoán mạch cho Thư Nhan: "Cơ thể của cô suy kiệt vô cùng, thể chất cũng rất lạnh, khó trách uống thuốc thanh nhiệt giải độc thành như vậy. Thuốc này cô không thể uống, trên mặt cô nhiều tàn nhan như vậy chủ yếu là đường tiêu hóa mất cân đối, tôi sẽ cho cô một toa thuốc mới, điều chỉnh lại trước rồi sau một đợt điều trị cô hãy đến."

So sánh bài thuốc dân gian và toa thuốc của một người đưa, đương nhiên Thư Nhan tin bác sĩ, cầm lấy đơn thuốc mười loại, đi về trước xem thử.

Mặc khác, Thư Nhan cũng đắp một cái mặt nạ nhìn xem một tiếng, cái này lại không có vấn đề gì, nhưng bác sĩ đề nghị cô ít dùng.

Ngày hôm qua Thư Nhan không đến cửa hàng, hai người Trương Hoa Tú đều có hơi lo lắng, nhưng họ lại càng lo lắng hơn khi thấy bộ dạng xanh xao yếu ớt của Thư Nhan.

Họ đã quen nhau được một hai tháng, bà chủ luôn trong tình trạng vui vẻ, hiếm khi thấy cô như thế này.

"Đừng nhắc đến nữa, bài thuốc xóa tàn nhang lần trước khách hàng đưa cho chị, tối hôm trước chị lấy về một cặp để uống, thế là tối hôm đó chị bị tiêu chảy. Hôm qua lại bị tiêu chảy thêm một ngày nữa. Suýt chút nữa là chị mất đi cái mạng nhỏ này rồi."Thư Nhan vẫn còn chưa khỏi hẳn, cả người cô gục xuống.

"Nghiêm trọng như vậy, không có vấn đề gì khác nữa phải không?" Trương Hoa Tú lo lắng nhìn Thư Nhan.

"Không sao đâu, bác sĩ nói công thức đó là để thanh nhiệt, giải độc." Nói đến đây, Thư Nhan bật cười: "Cứ coi như là giải độc và làm đẹp, nhưng cơ thể chị vốn hay bị lạnh, nên mới có phản ứng lớn như vậy sau khi dùng nó."

Một khách hàng đang mua sắm quần áo nghe thấy Thư Nhan nói như vậy đã xen vào: "Em không nên như vậy đâu đâu, không nên uống thuốc bừa bãi. Chị khuyên em nên đến bệnh viện để xóa tàn nhang bằng laser đó. Chị có một người chị em tốt đã từng làm, bây giờ làn da của cô ấy trắng mịn và mềm mại như trứng gà bóc vậy."

TBC

"Em nghe nói xóa tàn nhang bằng laser không tốt cho người, sau khi làm xong da sẽ trở nên rất xấu xí." Thư Nhan cũng đã từng nghĩ đến điều này, nhưng cô lại lo lắng di chứng để lại quá lớn.

"Chỉ cần em chăm sóc tốt thì sẽ không có vấn đề lớn đâu, tốt hơn là dùng một số biện pháp khắc phục khác mà." Khách hàng nhìn sắc mặt của Thư Nhan: "Sắc mặt của em khá tốt, nếu màu da của em trắng hơn và tan nhang biến mất, chắc chắn em sẽ là một cô gái xinh đẹp.

"Chị thật biết nói đùa." Thư Nhan định uống hết Đông y ở nhà xem thế nào đã, nghe đến tia laser cô có hơi sợ.

Còn về màu da, Nguyên thân đã đi làm ruộng từ khi còn nhỏ, sau khi đến Nam Thành, Thư Nhan đã bắt đầu có ý thức về việc sử dụng kem chống nắng và các sản phẩm làm trắng da, đến nay cô cũng đã thấy một số kết quả tốt hơn, cô tin rằng sang mùa đông cô che chắn tốt thì da vẫn có thể trắng hơn.

Sau khi chờ đợi, cuối cùng người cài điện thoại cũng đến, sau khi cài xong, Thư Nhan lập tức gọi điện cho Hồ Thụy Tuyết, nói với cô ấy nếu có chuyện gì thì trực tiếp liên hệ cho cô, ngoài ra còn gọi điện cho mấy nhà cung cấp, cô lướt lướt danh bạ điện thoại, nhìn thấy tên ở trang đầu tiên, Thư Nhan do dự bấm gọi điện thoại.

"Anh ba, là em."

"Em còn biết gọi điện cho anh sao? Anh còn tưởng rằng em mất tích luôn rồi cơ đấy."

Ngoại trừ lần đầu tiên đến Nam Thành cô gọi điện thoại cho Thư Kiến Dương thì sau đó cô cũng không hề liên lạc lại, chắc cũng đã hơn một tháng, cho nên cũng không thể trách Thư Kiến Dương tức giận được.

Tức giận có nghĩa là người ta vẫn nhớ tới mình, khóe miệng Thư Nhan khẽ nhếch lên: "Xin lỗi anh ba, ở đây bận quá nên chưa gọi cho anh được, đây là số điện thoại mới cài của em, sau này anh có thể gọi cho em bất cứ lúc nào."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 133: Chương 133



"Còn cài cả điện thoại sao? Xem ra ở đó em sống khá tốt đấy. Lần trước nghe em nói muốn mua nhà, sửa sang lắp đặt lại nhà phải không?" Thư Kiến Dương thay đổi tư thế thoải mái vẫy tay với những người xung quanh rồi đi xuống.

"Không phải, do nhà mới sửa sang lại, bên trong vẫn còn bốc mùi hôi nồng nặc, mấy tháng nay em phải thông gió, cuối năm chuyển mới đến, em có mở cửa hàng quần áo ở Nam Thành, đây là số điện thoại của cửa hàng. Thường thì ban ngày em đều ở đây, đến bốn năm giờ chiều em đi đón con nên không có mặt ở cửa hàng."Thư Nhan cũng không giấu giếm Thư Kiến Dương, bởi vì anh là người thân duy nhất mà cô tin tưởng trên đời này.

"Được đó nha, còn tự mình kinh doanh, công việc thế nào?" Thư Kiến Dương đã tiếp xúc với Thư Nhan một thời gian, anh biết cô em họ này cũng không đơn giản, nên anh cũng không ngạc nhiên khi cô mở cửa hàng ở Nam Thành.

"Tạm ổn, vẫn đủ để kiếm miếng cơm ăn, không thể so với anh ba được, còn bên anh thế nào?" Thư Nhan suy nghĩ một chút rồi mới hỏi tiếp: "Diệp Chí Cường thế nào rồi? Anh ta có hỏi về em không?"

"Diệp Chí Cường kia cũng có chút bản lĩnh, bị anh cướp mất dự án, nhưng anh ta vẫn có thể giữ lại một dự án, nhưng dù sau khi dự án đó kết thúc, số tiền anh ta kiếm được cũng chỉ đủ để trả khoản vay nặng lãi. Mặc dù biết rằng anh ta không có tiền, nhưng vẫn còn rất nhiều đàn em vẫn muốn đi theo anh ta, mấy ngày trước anh ta đã đưa người phụ nữ kia và những tên đàn em đến Tây Bắc, chắc trong khoảng thời gian tới bọn họ sẽ không trở lại, em có muốn biết thêm không? Anh có thể phái người đi điều tra."

"Không cần đâu, em chỉ hỏi vậy thôi." Thư Nhan nghĩ kỹ lại, Diệp Chí Cường rất hào phóng với thế giới bên ngoài, đặc biệt là những người dưới quyền của anh ta, nên cũng không khó hiểu khi những người đó vẫn tình nguyện đi theo anh ta.

Thư Kiến Dương: "Đúng rồi, tháng trước ba mẹ em đến tìm em, sau đó họ lại tìm gặp Diệp Chí Cường mới biết chuyện ly hôn của em, đáng lẽ họ đã đòi được tiền của Diệp Chí Cường rồi, nhưng em trai em lại bị những tên đàn em của anh ta đánh. Sau đó họ lại đến tìm anh, anh cũng đã đưa họ về rồi. Dù sao bọn họ cũng là cha mẹ em, em có muốn liên lạc cho bọn họ báo rằng em vẫn bình an không?"

"Em coi họ là cha mẹ của em, nhưng họ lại không coi em là con gái của họ. Anh ba, họ không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của em, họ chỉ muốn moi tiền từ em thôi, rồi đưa tất cả những thứ tốt nhất cho con trai của họ, có lẽ đến lúc đó họ lại bán em đi một lần nữa, sau đó lại kiếm được một khoản tiền. Dù sao thì chuyện em đang ở Nam Thành anh cũng đừng nói cho ai, nhất là cha mẹ của em, nói thật ra, em cũng không biết mình chạy trốn đến nơi xa như vậy là để trốn Diệp Chí Cường hay là đang trốn khỏi bọn họ nữa." Thư Nhan cười khổ nói.

Thư Kiến Dương thở dài, đúng là chú thím hai rất gia trưởng: "Anh hiểu rồi, anh sẽ không nói cho ai biết em đang ở đâu nếu không có sự đồng ý của em, em ở đó hãy tự chăm sóc cho bản thân, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh."

"Cảm ơn anh ba. Nếu không còn việc gì thì em cúp máy trước nha. Dù sao anh cũng biết số của em rồi, sau này giữ liên lạc nha."

TBC

"Thường xuyên liên lạc." Thư Kiến Dương cúp điện thoại, vỗ vỗ trán, anh quên nói với Thư Nhan, người phụ nữ kia của Diệp Chí Cường bị sảy thai rồi, bỏ đi, đó cũng không phải chuyện lớn, hơn nữa có lẽ cô cũng không muốn biết đâu.

Cúp điện thoại xong, Thư Nhan nhớ đến ba mẹ Nguyên thân, họ thật sự muốn lột da rút gân con gái mình để cho con trai, dù sao Thư Nhan cũng sẽ không bao giờ nói cho bọn họ biết mình đang ở đâu, cô sẽ không giống như Nguyên thân, quá ngu ngốc và hiếu thảo, chỉ biết làm tròn trách nhiệm của mình mà không quan tâm những thứ khác.

Oánh Oánh đang xử lý hàng hóa bên ngoài nghe thấy tiếng gọi của Thư Nhan, không biết đã dừng lại từ lúc nào, ánh mắt vô hồn nhìn người phía trước.

"Oánh Oánh, Oánh Oánh..."

"A!" Oánh Oánh chợt bừng tỉnh: "Bà chủ, chị gọi em có chuyện gì vậy?

"Chị nói em mệt thì cứ nghỉ ngơi đi." Thư Nhan cười nói.

Buổi trưa hôm nay Trương Hoa Tú đi ăn cơm với Trần Phi, hiện tại trong cửa hàng chỉ có cô và Oánh Oánh, buổi trưa cũng không được tan làm, nhưng Thư Nhan thường để bọn họ thay phiên nhau nghỉ ngơi.

"Em không mệt, chỉ là ..." Oánh Oánh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Mẹ em thường nói em trai em là gốc của gia tộc, sau này sẽ kế thừa gia tộc, còn em đã gả ra ngoài rồi thì đã trở thành người nhà người ta rồi, họ đã sinh ra em và nuôi nấng em lớn thế này, đừng nói sau này, trước khi gả đi em phải giúp đỡ em trai, em cũng cảm thấy họ nói đúng, nhưng trong lòng em lại không cam tâm."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 134: Chương 134



"Em... em xin lỗi, em không cố ý nghe lén chị nói chuyện đâu, nhưng gần đây em trai em có em gái rồi, nên người trong nhà muốn mua nhà cho em ấy, mẹ em muốn em đưa một vạn, nhưng em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ, em... em thật sự không biết nên làm thế nào nữa."

Một vạn? Năm 92, bắt một cô gái mới hai mươi tuổi đưa cho một vạn, vô lý như vậy mà cha mẹ cô ấy cũng có thể nói ra được sao.

Trước đây Thư Nhan nhìn thấy Oánh Oánh mang đồ ăn trưa đến thì cô cũng chỉ nghĩ gia đình cô ấy khó khăn, nhưng không ngờ lại bởi vì tính gia trưởng của cha mẹ cô ấy.

"Cha mẹ em sinh ra em và nuôi em, chứ không phải em trai em sinh ra em hay nuôi em cả. Khi cha mẹ em già đi, em hiếu thảo đủ phần của mình là được rồi, tại sao em phải nuôi cả em trai em chứ. Đừng ngu ngốc, bọn họ không quan tâm đến em đâu, nên em phải tự nghĩ cho bản thân, cuộc đời em là do em tự quyết định." Thư Nhan vỗ vỗ vai Oánh Oánh," Cha mẹ em biết tiền lương của em không?

Oánh Oánh lắc đầu: "Lương cơ bản với phụ cấp em có nói cho bọn họ biết, còn tiền hoa hồng thì em không nói."

"Vậy thì đừng nói nữa, em về nói với bọn họ là ở đây không có trợ cấp lương thực, sau này sẽ ăn ở đây, sau đó tự mình ra ngoài mua đồ ăn về, cả ngày em chỉ ăn bánh bao với rau không, em xem mình gầy thế nào rồi, nếu còn gầy hơn là chị không cần em nữa đâu đấy."Thư Nhan cố ý dọa cô ấy: "Đừng nhắc tới tiền hoa hồng, cứ để dành cho bản thân đi, hiếu thuận thì trong tương lai sẽ phải làm, còn bây giờ chưa phải lúc."

Thật ra Oánh Oánh cũng đã nghĩ như vậy từ lâu, nếu không thì cô ấy cũng sẽ không giấu giếm chuyện tiền hoa hồng, chỉ là do cô ấy chưa hạ quyết tâm thôi.

"Bà chủ, chị có thể giữ tiền giúp em không? Mẹ em sợ em chạy nên đã giữ chứng minh thư của em rồi." Oánh Oánh cười nhạt: "Em còn không làm được sổ tiết kiệm, để tiền ở nhà cũng không an toàn, ngộ nhỡ bị mẹ em lấy được thì sẽ còn tệ hơn nữa."

"Được rồi, em có thể tự giữ một nửa, còn một nửa chị giữ cho. Nếu em có việc muốn dùng thì cứ lấy ở chỗ chị, còn nếu không dùng tới thì cứ tiếp tục để dành. Khi nào cưới sẽ dùng làm của hồi môn." Thư Nhan trêu ghẹo nói.

Oánh Oánh ngượng ngùng cười cười: "Còn sớm mà, lúc trước em nói chuyện với chị Tú Tú, chị ấy nói sau khi kết hôn phải độc lập về tài chính, không thể giơ tay xin tiền của đàn ông được."

"Ý này rất đúng, ai có cũng không bằng bản thân có, nên tiết kiệm thêm một chút tiền riêng của mình, đây đều là công sức của em mà." nghe thấy tiếng chuông cửa Thư Nhan liền ngẩng đầu nhìn, Trương Hoa Tú đã về, trên tay còn cầm một bó hoa.

"Oa, hoa đẹp quá!" Oánh Oánh nhìn thấy bó hoa lớn của Trương Hoa Tú, ánh mắt ghen tị: "Còn nói Trần Phi hay mắc cỡ, đây không phải là rất biết điều sao?

Trương Hoa Tú lườm cô ấy một cái, sau đó có hơi ngượng ngùng nói: "Em định nói với cha mẹ, nếu họ đồng ý thì bọn em sẽ quyết định trước tết."

"Cũng khá tốt đó." Thư Nhan thật sự vui mừng cho Trương Hoa Tú.

Buổi tối, khi Trương Hoa Tú về nhà thì cha mẹ cô đã ngủ rồi, cô gõ cửa.

"Tìm cha mẹ có chuyện gì vậy?" Ngô Tú Nguyệt vừa đi ra khỏi bếp vừa hỏi.

"Em có chuyện muốn thông báo." Trương Hoa Tú mím môi cười.

Bố Trương, mẹ Trương, Trương Hoa Phong và Ngô Tú Nguyệt ngồi ở trước mặt Trương Hoa Tú, bốn người bọn họ nhìn chằm chằm Trương Hoa Tú.

"Con nói đi, có chuyện gì vậy?" Mẹ Trương kinh ngạc nhìn cô ấy.

"Con có đối tượng rồi, anh ấy tên là Trần Phi, anh ấy là nhà thiết kế ở cửa hàng quần áo con đang làm việc, con người anh ấy không tệ, con muốn đưa nhà ấy về nhà cho mọi người xem." Nói xong, Trương Hoa Tú chờ đợi phản ứng của cha mẹ cô.

TBC

"Cái gì mà đã đưa về nhà rồi. Cả nhà còn không biết cậu ta quê ở đâu, gia đình làm gì, lương hàng tháng là bao nhiêu và cậu ta bao nhiêu tuổi." Mặc dù vẫn luôn thúc giục con gái tìm đối tượng, nhưng cô ấy lại thật sự tìm được nhanh như vậy, điều này khiến các bậc cha mẹ có hơi lo lắng.

"Anh ấy đến từ tỉnh Xuyên, năm nay hai mươi chín tuổi, hơn con một tuổi, độ tuổi phù hợp. Anh ấy cao 1m75, con 1m65, chiều cao phù hợp. Về ngoại hình thì chắc chắn đã vượt qua bài kiểm tra. Anh ấy tốt nghiệp cấp hai giống con, mẹ anh ấy mất khi anh ấy còn nhỏ, bố anh ấy tái hôn, tình cảm giữa hai cha con vẫn bình thường, đã nhiều năm không liên hệ với nhau. Anh ấy nói sẽ định cư luôn ở Nam Thành nên sẽ mua nhà ở gần đây, hiện tại đã chấm một căn nhà ở Nam Thành, chỉ cần con gật đầu là sẽ mua ngay, còn về lương hàng tháng thì anh ấy là nhà thiết kế của cửa hàng con, còn là cổ đông nữa nên lương cũng không ít." Trương Hoa Tú nói hết những gì về anh cho mọi người biết.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 135: Chương 135



Nếu như thực sự muốn sống ở Nam Thành và sẵn sàng mua một ngôi nhà ở Nam Thành, là người ở đâu cũng không quan trọng nữa, vấn đề chỉ sợ anh là kẻ lừa gạt, căn bản không mua nổi căn nhà ở Nam Thành thôi.

"Tin tức này quá đột ngột, con phải cho mẹ con thời gian suy nghĩ." bố Trương lý trí hơn so với mẹ Trương.

"Đúng, đúng, mẹ phải suy nghĩ một chút."

Hai vợ chồng già có làm thế nào cũng không ngủ yên được, mẹ Trương lăn qua lăn lại, chợt ngồi dậy: "Không được, chúng ta phải đi tìm hiểu tin tức một chút."

"Không phải con gái đã nói rõ rồi sao? Người tỉnh Xuyên, hai mươi chín tuổi, chiều cao số tuổi đều phù hợp, còn sẵn lòng mua nhà ở gần chúng ta, tuy nói không có cha mẹ chồng, nhưng không phải còn có chúng ta ở bên cạnh chăm sóc, không có mẹ chồng con gái đỡ phải chịu uất ức, không phải rất tốt à?" Ba Trương vừa mới buồn ngủ thì tỉnh hẳn.

"Cũng là vì quá tốt. Cậu ta nói mình có thể mua nhà ở thủ đô Nam Thành là có thể mua được nhà ở thủ đô Nam Thành hả? Hiện tại giá bên đó bốn ngàn ba trăm một mét vuông, cho dù cậu ta mua một căn nhà nhỏ cũng phải hơn hai trăm ngàn, lỡ như cậu ta mượn đâu ở bên ngoài, vậy con gái chúng ta trả nợ cùng cậu ta rồi." Mẹ Trương càng nghĩ càng cảm thấy chuyện có thể như vậy lắm, không có ba mẹ giúp đỡ, một người đi làm công ăn lương lấy đâu ra hơn hai trăm ngàn.

"Cậu ta thật sự có thể mượn được nhiều tiền như vậy để mua nhà thì đó cũng là bản lĩnh của cậu ta. Con gái trả nợ cùng với cậu ta thì có làm sao đâu? Bà xem Tiểu Mỹ nhà bên đi, không có nhà cũng gả đi, hiện tại hai vợ chồng tự mình mua nhà, cùng nhau cố gắng. Bà quan tâm không sai, điều quan trọng nhất bây giờ là cẩn thận quan sát nhân phẩm của cậu trai đó, nếu nhân phẩm không tốt, có nhiều nhà hơn cũng vô dụng đúng không?" Ba Trương ngồi dậy theo.

"Tôi bị Tú Tú làm cho mơ hồi rồi. Vậy đi, ngày mai chúng ta đưa Hàm Hàm đến trường học, nhìn thấy bà chủ của Tú Tú thì tìm cô ấy thăm hỏi tin tức thử xem."

"Chuyện này bà đi là được rồi, tôi đi theo làm gì?" Ba Trương không đồng ý.

Hừ hừ một tiếng, mẹ Trương nói: "Tôi đi tôi đi."

Việc lớn cả đời của con gái luôn là nỗi lo lắng của bọn họ, tuổi của Trương Hoa Tú càng lớn bọn họ càng vội, nhưng đây không phải là vấn đề nóng vội là có thể giải quyết được, Tú Tú đột nhiên nói có đối tượng, bọn họ lại không nhịn được mà lo lắng, chỉ sợ đối phương là kẻ lừa đảo, lại sợ cậu ta kết hôn xong sẽ đối xử không tốt với con gái mình, tóm lại người làm cha mẹ, lo lắng thế nào cũng không đủ.

Năm giờ sáng, mẹ Trương đi ra đi vào không biết là đang bận cái gì, nói với Ngô Tú Nguyệt hôm nay bà đưa đứa nhỏ đi, Ngô Tú Nguyệt cũng tò mò, quyết định cùng đi hỏi Như Nhan.

"Cũng được, con thân quen với Thư Nhan, có chuyện cũng dễ nói." Mẹ Trương suy nghĩ, đồng ý.

Thấy mẹ Trương, Thư Nhan cũng không kinh ngạc, làm mẹ biết con gái có người yêu, không hỏi thăm mới là chuyện lạ.

Thư Nhan có gì nói nấy, chuyện cô biết được đều nói với bọn họ, tốt xấu tự bọn họ quyết lấy.

"Theo như con nói cậu ta thật sự có thể mua được nhà ở thủ đô Nam Thành?" Mẹ Trương vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này.

"Lần trước cậu ta nói với con có thể mua được sáu mươi mét vuông, nếu muốn mua nhà lớn thì sẽ mượn một ít. Nhưng với thu nhập của hẳn sẽ rất nhanh trả xong, diện mạo chiều cao khỏi bàn tới, về mặt tính cách rất hay xấu hổ, tính cách này có tốt cũng có xấu, nói về mặt tốt đi, tính cách tốt là biết chăm sóc người khác, nhưng nếu muốn cậu ta làm chuyện lớn hẳn có hơi khó." Nói trắng ra, Trần Phi chính là kiểu sống qua ngày.

"Bọn cô cũng không cầu cậu ta làm sự nghiệp lớn gì, đều là dân thường, sống cuộc sống đơn giản là được rồi. Cháu nói xem năm nay Tú Tú đã hai mươi tám tuổi rồi, cô và ba nó sầu đến bạc tóc, tối hôm qua đột nhiên nói có đối tượng, khiến cô và ba nó mất ngủ cả đêm. Tú Tú nói muốn dẫn người ta về dùng cơm, dù sao bọn cô cũng phải hỏi thăm trước xem nhân phẩm thế nào, trong lòng cô cũng yên tâm được chút." Nói đến hôn nhân của con gái, nỗi khổ tâm có thể đổ ra ngoài.

TBC

"Hẳn nên vậy, đều là làm mẹ, có thể hiểu được." Thư Nhan cười cười.

Lại từ chỗ Thư Nhan lấy địa chỉ công ty của Trần Phi, buổi chiều mẹ Trương lén đến xem, quả nhiên như Tú Tú và Thư Nhan nói, vẻ ngoài khỏi cần bàn đến, mẹ Trương còn cố ý đụng vào cậu ta, đồ trên tay bị rớt xuống đất cũng không tức giận, đầu tiên là quan tâm bà ta đụng có bị sao không rồi mới nhặt đồ lên, mẹ Trương còn cố ý hỏi anh ấy có người yêu chưa, nhìn vẻ mặt anh ấy xấu hổ nói có, trong lòng vui lên, đúng là một anh chàng rất dễ xấu hổ, thuận đường hỏi người gần đó chút chuyện có liên quan đến Trần Phi, ngoại trừ không biết nói chuyện thì không có khuyết điểm nào khác.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 136: Chương 136



Trương Hoa Tú tan làm về nhà thì thấy cả nhà ngồi ở phòng khách đợi cô ấy, dọa cô sợ hết hồn.

"Sao vậy ạ?"

"Con lại đây, ngồi xuống." Mẹ Trương vô cùng nghiêm túc bảo Trương Hoa Tú ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nói: "Người kia ấy, mẹ nghe ngóng giúp con, xem như là một chàng trai có chí vươn lên, không hút t.h.u.ố.c lá không uống rượu không ra ngoài chơi bời gái gú, là một người đứng đắn."

"Mẹ, sao mẹ lại đi điều tra người ta." Tú Tú có hơi không vui nói.

"Con gái của mẹ nói có người yêu, mẹ đi tìm hiểu chút thì làm sao?" Mẹ Trương liếc xéo cô ấy một cái: "Bản thân con có coi trọng cậu ấy không? Nếu thật sự coi trọng, thì dẫn về ăn một bữa cơm đi."

"Mẹ, mẹ đồng ý?" Trương Hoa Tú nghe vậy thì vui mừng, sau lại thấy mặc dù ba Trương không gật đầu nhưng cũng không lắc đầu, cắn môi nói: "Vậy cuối tuần thì sao?"

Trương Hoa Tú và Trần Phi có thể nói là thần tốc, Chủ Nhật gặp mặt, nhận được sự đồng ý của mẹ vợ, ngay lập tức mua nhà ở thủ đô Nam Thành.

Anh ấy mượn của cậu anh ấy ít tiền, mua một căn nhà chín mươi mét vuông, không đợi mẹ Trương đề cập, Trần Phi đã nói để Trương Hoa Tú đứng tên căn nhà, điều này khiến cho ba Trương mẹ Trương càng hài lòng, bọn họ lấy đồ cưới đã chuẩn bị cho con gái ra để bọn họ lắp đặt thiết bị trong nhà.

"Wow, tốc độ của chị Tú Tú ghê hồn quá!" Trong lòng Oánh Oánh cực kỳ hâm mộ, không phải hâm mộ cô ấy tìm được người đàn ông tốt, mà là hâm mộ cặp đôi Trương Hoa Tú được ba mẹ của cô yêu thương thật tình.

"Sau này em cũng sẽ hạnh phúc." Hai mắt Trương Hoa Tú cong lên: "Bà chủ này, cuối năm em đính hôn, đến lúc đó có thể mời chị đến ăn tiệc không?"

"Vậy chắc chắn sẽ đi, chị cũng xem như là một nửa bà mối, chuẩn bị xong đùi gà rồi." Thư Nhan cười nói: "Ngoại trừ việc vui này, hôm nay còn có một chuyện sẽ khiến em vui vẻ."

Hai người nghi ngờ nhìn Thư Nhan.

TBC

"Phát lương nha!" Tiệm của Thư Nhan sẽ phát tiền lương vào ngày mười lăm mỗi tháng, tương đương với dồn nửa tháng, chuyện này chủ yếu là đề phòng công nhân đột nhiên từ chức, dồn nửa tháng, có ý định rời đi sẽ nói trước, cô có thể tuyển người thế chỗ, nếu không lấy được lương rồi ngày mai không đến nữa, Thư Nhan sẽ luống cuống.

"Hôm nay là ngày mười lăm sao? Em chả nhớ ngày tháng." Hai người đi làm mỗi ngày, chẳng nhớ tới ngày tháng.

Nhưng cũng không thể nào quên thật được, chỉ là không ý nhắc tới mà thôi, trước đó Tú Tú đã lấy hết tiền lương, Thư Nhan kết toán cho cô ấy ngày mười chín, ngày hai mươi bắt đầu tính lại.

Tối hôm qua Thư Nhan đã tính xong tiền lương, bày quyển sổ ra ở trước mặt hai người rồi tính lại lần nữa: "Tháng trước hai người đi làm ngày mười một, bởi vì vừa mới khai trương cộng thêm hoạt động, chị tính luôn cả chuyên cần cho các em, cộng thêm tiền trợ cấp ăn uống, tổng là một trăm lẻ bốn, công của Tú Tú vốn là 23. 565, trích phần trăm 235. 65, tổng cộng là 339. 65, tính ra là ba trăm bốn mươi đồng. Tổng công của Oánh Oánh là 17. 435, trích phần trăm 174. 35, tổng cộng 278. 35, tính ra là hai trăm bảy mươi chín đồng, tiền lương đều ở đây, hai em đối chiếu lại."

"Không cần đâu, chúng em tin bà chủ." Trương Hoa Tú và Oánh Oánh đều lắc đầu.

Thật ra hai người đều nhớ công của mình, tiền lương bao nhiêu trong lòng đều hiểu rõ, khiến hai người không ngờ chính là tháng trước ngày mười một đi làm, bà chủ cũng tính chuyên cần cho hai người.

"Được rồi, hai người đối chiếu phần của mình đi." Thư Nhan phát tiền lương đã chuẩn bị trước đó cho hai người, ngoài ra mỗi người còn có thêm một bao lì xì: "Tháng trước khai trương hai người cũng cực khổ, đây là tiền thưởng, đều cùng nhau cố gắng, tranh thủ lấy được tiền lương cao hơn."

"Cảm ơn bà chủ." Hai người cầm bao lì xì, vui vẻ giống như ăn Tết vậy.

Trong mỗi bao lì xì đều đựng một trăm đồng, không phải Thư Nhan hào phóng, mà là tháng trước quả thật vất vả, hai người cũng cực kỳ tự giác, hơn bảy giờ sáng đã đến, sau đó vẫn luôn bận rộn không nghỉ ngơi đến chín giờ, bao xì lì này là Thư Nhan cam tâm tình nguyện mà cho.

Trương Hoa Tú ra ngoài ăn cơm, Oánh Oánh lấy tiền lương lúc sáng ra, chỉ giữ lại 104, tiền trích phần trăm và tiền thưởng giao hết lại cho Thư Nhan: "Bà chủ, tiền của em chị giữ lại, sau này chỉ cần phát tiền lương cơ bản cho em là được."

Chuyện này đã nói rõ lúc trước, Thư Nhan gật đầu, nhận tiền, lấy quyển sổ ghi nhớ ra, sau đó để Oánh Oánh ký tên vào, không phải cô không tin Oánh Oánh, về mặt tiền mặt vẫn nên cẩn thận sẽ tốt hơn.

Thời gian như thoi đưa, đã đi đến tháng Mười Hai rồi, thời tiết dần chuyển lạnh, trong tiệm của Thư Nhan đã lên trang phục mùa đông, quần áo mùa thu bất ngờ bán chạy, có thể nói là có hơi hot.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 137: Chương 137



"Bà chủ, tôi giới thiệu cho bạn bè tới, có thể tính rẻ chút không?" Người phụ nữ cầm quần áo mùa thu yêu thích không buôn: "Lấy rẻ một chút, hai mươi lăm thì tôi lấy một phần bốn."

"Xin lỗi, chỗ tôi giá công khai, không trả giá, nếu có thể hội viên thì có thể bớt cho cô." Ở phương diện này Thư Nhan rất cố chấp, không trả giá là thật sự không trả giá, mặc dù sẽ mất một phần khách hàng, nhưng trong vô hình sẽ đề cao đẳng cấp, khiến người ta cảm thấy là một cửa hàng tốt, có cảm giác thời thượng.

Cũng có một nhóm người như thế, bọn họ sẽ không trả giá, đi chợ mua quần áo sẽ bị hô giá, rõ ràng cùng là quần áo, người khác chỉ cần mười đồng là có thể mua được, bọn họ lại tốn hai mươi đồng thậm chí là giá cao hơn. Bọn họ thà đến tiệm quần áo có giá công khai mua quần áo, mặc dù là biết bị c.h.é.m đó, nhưng vừa nghĩ tới cũng giống giá tiền với người khác thì trong lòng lại cân bằng.

Từ lâu Thư Nhan đã muốn kéo nhóm khách này tới, sau khi những người này xác nhận Thư Nhan thật sự bán đúng giá, lúc mua đồ vô cùng sảng khoái, nhưng cũng sẽ có một vài khách mới thử trả giá.

"Vậy thì ba mươi, ba mươi tôi muốn một phần bốn."

"Ngại quá, chỗ của tôi thật sự không trả giá." Thư Nhan mỉm cười, việc này phải làm tới cùng, có thể giảm nhưng không thể bớt.

Người phụ nữ vứt quần áo thở phì phò rời đi: "Quên đi, thật đúng là không biết buôn bán."

Người phụ nữ đi ra ngoài, còn tưởng rằng Thư Nhan sẽ gọi cô ta lại, kết quả Thư Nhan thật sự để cô ta rời đi.

Rất nhiều khách cũ không khỏi cười ra tiếng, bọn họ thấy qua mấy lần rồi, mấu chốt ở chỗ này thật sự không bán phá giá, trong nháy mắt cảm thấy mình mua quần áo ở đây đã đề cao cấp bậc của mình rồi.

"Bà chủ Thư, đây là quần áo mùa thu đợt này." Lão Trương giao hàng tới, cầm tiền không lập tức đi ngay giống lúc trước, xoa xoa hai tay, có hơi xấu hổ nó: "Bà chủ Thư, hôm nay có chút việc muốn nói với cô, không biết khi nào cô rảnh?"

Thư Nhan nhìn khách hàng trong tiệm, nói với Trương Hoa Tú một tiếng, đi đến một cửa hàng bên cạnh ngồi xuống: "Có chuyện gì vậy?"

"Là quần áo mùa thu này này, có thể để xưởng của tôi làm không?" Trước đó lão Trương cảm thấy Thư Nhan làm quần áo mùa thu này chắc chắn lỗ vốn, kết quả gần đây mỗi ngày Thư Nhan đều đặt một trăm đến hai trăm, lần này thì càng trực tiếp hơn lên hẳn năm trăm, đủ thấy làm ăn phát đạt, ông ta nhanh chóng nghiên cứu, loại quần áo mùa thu này thật sự rất hợp tâm ý với các cô trái trẻ tuổi, để xinh đẹp, thời trang phan thời tiết là bình thường, huống chi vì quần áo mùa thu làm khá bó người, tính giữ ấm cũng không tệ.

"Tôi có thể không bán cho khách ở Nam Thành, tôi có thể bán ở tỉnh ngoài, đối với cô hẳn không có ảnh hưởng gì nhỉ." Lão Trương thấy Thư Nhan không lên tiếng, nhanh chóng nói.

"Ông có đủ tài chính chưa?" Thư Nhan hỏi thẳng.

Lão Trương im lặng một lát: "Tôi đã nghĩ rồi, tôi sẽ thế chấp căn nhà vay ngân hàng, nếu không đánh cược một lần, xưởng của tôi sẽ thật sự đóng cửa."

"Hay là chúng ta hợp tác đi." Thư Nhan đột nhiên nói.

"Có ý gì?" Lão Trương căng thẳng nhìn Thư Nhan.

"Tôi sẽ giao toàn quyền nội y mẫu này cho ông đại lý, tôi ra vật tư, ông xuất xưởng cùng nhân công, sau khi khấu trừ chi phí chúng ta chia năm năm, ông cảm thấy thế nào?" Thư Nhan dựa người về phía sau, đợi lão Trương trả lời.

Lúc mới bắt đầu làm nội y chỉ là nước thử, thật ra lão Trương không tới, cô tìm tổng giám đốc Hà hợp tác. Thật ra hợp tác với tổng giám đốc Hà có thể sẽ thuận lợi hơn, dù sao ông ta cũng đã có khách, nhưng lúc chia chắc chắn không thể chia năm năm được. Thư Nhan có thể lấy được hai phần coi như không tệ rồi.

TBC

Hơn nữa tổng giám đốc Hà là người thế nào? Nhìn thì cởi mở, thật ra rất xảo trá, không bằng lão Trương coi trọng danh dự, Thư Nhan dám chắc nếu đặt may mẫu này ở xưởng lão Hà, lão Hà sẽ sớm giấu mình bán ra ngoài, không hề giống lão Trương còn biết hỏi cô có đồng ý không.

"Tôi... tôi muốn suy nghĩ trước đã." Lão Trương nhất thời không ra quyết định được.

Ông Trương đi tới đi lui ở phân xưởng, thật ra ông ấy có thể không hỏi Thư Nhan mà chỉ cần làm rồi bán thẳng cho Thư Nhan. Dù sao những thứ này cũng không có gì gọi là độc quyền cả nhưng tính cách của ông ấy không cho phép ông ấy làm như vậy.

Làm người thì phải trung thực thành thật, đây chính là đạo lý mà ba ông ấy đã dạy từ khi ông ấy còn nhỏ. Chính bởi vì nguyên nhân ông ấy là người có phẩm chất tốt mà những công nhân trong nhà máy mới có thể ở lại không bỏ đi khi ông ấy rơi vào cảnh khó khăn nhất.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 138: Chương 138



Thư Nhan nói đến chuyện hợp tác làm ông ấy thật sự bị động lòng, thế chấp phòng ở chính là biện pháp cuối cùng. Nếu như không đến nỗi vạn bất đắc dĩ thì ông ấy tuyệt đối sẽ không thế chấp phòng ở vì đó vốn dĩ là nơi an cư lạc nghiệp của ông ấy.

Nếu như phòng ở cũng bị thua lỗ thì vợ con sẽ không có nơi nào để ở, tự ông ấy phiêu bạt thì sẽ chẳng có vấn đề gì nhưng ông ấy không thể để cho vợ con đi theo mình không có chỗ ở cố định được.

TBC

Nếu như cùng Thư Nhan hợp tác thì giai đoạn này sẽ để cô ứng trước toàn bộ số tiền cần thiết, ông ấy cũng không cần phải thế chấp phòng ở lại còn có thể chia sẻ được nguy hiểm. Ông Trương không nghĩ ra được lý do nào để mà từ chối cả.

Việc ông Trương đồng ý đã nằm trong dự kiến của Thư Nhan, trưa ngày hôm sau hai người cùng nhau đi ăn cơm rồi ký kết thoả thuận hợp tác. Buổi chiều đi ngay tới chợ để chọn vải và một số nguyên liệu.

Vốn dĩ Thư Nhan sẽ làm màu đỏ và màu đen, người Trung Quốc thật sự rất thích màu đỏ nên cô sẽ mua màu sắc này nhiều nhất. Sau đó cô lại chọn thêm cả màu đen và màu xám cho nam giới vì bán cái này cũng khá chạy.

Hiện tại lấy về dùng để bán sỉ nên mấy màu sắc này sẽ hơi thiếu một chút, đồ của nữ giới chẳng những sẽ thêm một số màu hồng nhạt, màu xanh lá mà còn có cả màu tím, đồ của nam giới thì sẽ bỏ thêm mau xanh lam, các màu sắc khác cũng làm thêm một ít chỉ dùng để làm hàng mẫu, các màu kể trên sẽ được sản xuất hàng loạt.

Mỗi một màu sắc sẽ có bốn size, mỗi màu hai trăm bộ thì sẽ là sáu nghìn bốn trăm bộ, nếu tính thêm cả các màu hàng mẫu khác thì có khoảng sáu nghìn năm trăm bộ, riêng phí nguyên liệu cũng đã tốn phải ba mười đến bốn mươi nghìn tệ rồi, toàn bộ số tiền này đều được Thư Nhan chi ra.

"Có thể sẽ quá nhiều không?" Ông Trương thấy Thư Nhan trả tiền không nháy mắt nên có hơi do dự.

"Không sao đâu, cùng lắm thì để trong tiệm tôi hoạt động là được, cũng có thể hạ giá." Đây cũng là thứ mà Thư Hoan rất tự tin vì đồ nội y sẽ không quá lỗi thời, đến lúc đó vào khoảng cuối năm và đầu năm sẽ có hai hoạt động được đưa ra: "Ông còn số điện thoại của những khách hàng trước kia không? Cứ gọi điện qua hỏi một chút xem bọn họ có ý định gì hay không?"

"Cũng chỉ có một vài khách lẻ tẻ chắc hẳn cũng không lấy được bao nhiêu hàng hoá." Ông Trương có chút ngượng ngùng, ông ấy đã từng làm ra những thứ cực kỳ nổi tiếng nhưng chỉ đáng tiếc đã bị đào thải ra khỏi thị trường chỉ trong nháy mắt. Hai năm sau đó ông ấy cũng không tiếp tục làm, rất nhiều khách hàng đã từng lấy quần áo của ông đều đi tới nhà khác.

"Vẫn phải có một chút tình nghĩa hương hoa lúc xưa chứ, những thứ này đều là tài nguyên hết nên trở về ông lại thử liên hệ với bọn họ trước một chút xem." Thư Nhan đột nhiên nghĩ đến trong xưởng ông Trương không có nhân viên nghiệp vụ: "Vậy người chạy tiêu thụ là ai?"

"Là bà xà nhà tôi, lúc trước bà ấy là công nhân trong nhà máy dệt nên có thể tự mình làm được quần áo. Bà ấy cũng quen được không ít người, vốn dĩ những vị khách ban đầu đều là bà ấy kéo về." Ông Trương nói tới bà xã là đáy mắt lại hiện lên vẻ kiêu ngạo.

Nhìn không ra được ông ấy lại yêu bà xã như vậy, khoé miệng Thư Nhan hơi hơi nhếch lên: "Vậy có thể tiếp tục mời bà xã của ông chạy tới cửa hàng được không? Đương nhiên tiền lương sẽ được tính riêng."

"Nhà máy nhà mình mà nói đến chuyện tiền lương cái gì." Ông Trương xua tay: "Không thành vấn đề đâu, con trai tôi đang học cấp hai nên thật ra ở nhà bà ấy cũng không có việc gì làm cả, có thể trở về đi làm được."

"Hiện tại ông đang hợp tác với tôi nên về mặt tiền bạc vẫn nên phân rõ một chút thì tương đối tốt hơn. Trước tiểu nhân sau quân tử, chúng ta đừng vì mấy đồng tiền mà làm xấu mặt nhau." Thư Nhan cảm thấy mấy thứ này cần phải nên nói ra cho rõ ràng: "Như vậy đi, một tháng sẽ tạm tính lương cho chị dâu là một trăm, 5% hoa hồng cho đơn hàng đầu tiên, 2% cho đơn hàng tiếp theo. Chỉ cần chị ấy bắt được những đơn hàng tiếp theo cho cửa hàng thì toàn bộ những đơn hàng tiếp theo đều sẽ được trích phần trăm, ông thấy thế nào?"

Quá đủ khí phách, chẳng trách công việc buôn bán của cô lại thuận lợi như vậy. Ông Trương cảm thấy hợp tác với Thư Nhan thật sự sẽ rất vui vẻ.

"Hơn nữa, lần sau đi tới Hàng Thành nhập hàng tôi sẽ đẩy mạnh tiêu thụ cùng với bên bán sỉ bên kia một chút. Nếu như có thể đưa những nội y của chúng ta tới chỗ bọn họ bán thì đơn hàng nhất định sẽ đi rất nhanh."

Ông Trương có hơi do dự: "Cứ nói thẳng với người bán sỉ như vậy thì liệu có thể bọn họ sẽ sao chép hình thức của chúng ta không?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 139: Chương 139



"Cái này rất có khả năng, thế nhưng ngành sản xuất trang phục này ông cũng rất rõ ràng rồi, chỉ cần mẫu mã đẹp hơn một chút thì không tới mấy ngày tất cả mọi người đều có hết. Dù cho hiện tại chúng ta không đi bán thì chờ thêm chút thời gian nữa bọn họ cũng sẽ làm theo hình thức giống như vậy. Thế nên không bằng chúng ta cứ thừa dịp đó kinh doanh độc quyền thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn." Về điểm này Thư Nhan cũng đã sớm nghĩ tới rồi, người Trung Quốc thuộc kiểu đi đầu trong việc đạo nhái.

Dù cho là bất kỳ thứ gì thì chỉ cần đồ vật đó có thể kiếm ra được lợi nhuận thì lập tức sẽ có người đạo nhái theo, không có hàm lượng kỹ thuật, những thứ này chỉ cần trong nháy mắt đã nhìn thấy. Cô tin là chỉ trong vòng chưa tới một tuần trên đường cái đã chật kín những thứ này.

Thật ra nếu như có đủ tài chính thì có thể trực tiếp đi đăng ký nhãn hiệu, phát quảng cáo trên các mặt thông tin như TV, báo chí. Chỉ trong vòng nháy mắt nhãn hiệu này sẽ trở thành đồ nội y lừng danh khắp cả nước, chỉ đáng tiếc yêu cầu này có hơi quá lượng sức mình.

Thôi vậy, không nghĩ nhiều như thế nữa, phải thừa dịp hiện tại trên thị trường vẫn còn chỗ trống thì phải nhanh chóng kiếm thêm chút tiền thôi, ít nhất cũng phải lấy về được khoản tiền tiết kiệm của mình.

Thứ bảy, Thư Nhan dự tính đi đến Hàng Thành nhập hàng, ngày mai Tú Tú xin nghỉ. Vào buổi sáng Thư Nhan muốn gấp gáp trở về nhưng kết quả buổi chiều Tú Tú lại nói không xin nghỉ nữa.

"Trần Phi là nhà thiết kế cho nên về phương diện thời gian tương đối tự do. Gần đây ba mẹ chị ở bên kia cũng không có công việc gì hầu hết thời gian đều ở nhà. Có thể đổi đến thứ hai, cho nên em trở về trễ một chút cũng không sao cả." Trương Tú Hoa giải thích.

Vậy thì cũng khá tốt, lần này Thư Nhan tính đi thị sát thị trường bán sỉ Hàng Thành để thuận đường mang hàng mẫu thử đẩy mạnh tiêu thụ xem sao, nếu như có thể mở ra nguồn tiêu thụ thì càng tốt.

Lần trước, có lẽ mấy cô gái kia đã thật sự xa lánh Thư Nhan ra rồi, cũng đã rất lâu bọn họ không tới tìm cô cùng nhau đi nhập hàng. Thư Nhan cũng không gọi điện thoại cho bọn họ mà gọi điện thoại thẳng cho người lái xe.

"Thật ngại quá, ở bên này tôi đã có người rồi."

Thư Nhan chỉ thầm kêu một tiếng đáng tiếc, nhưng mà lần này cũng không phải rất gấp nên sáng ngày mai cô sẽ tự mình bắt chuyến xe lửa đi tới Hàng Thành cũng không sao cả.

Cô loáng tháng nghe thấy phía đối diện có giọng nói của một người đàn ông đang nói gì đó, chú lái xe đột nhiên xoay lời đổi giọng: "Lần này người tôi chở đi là người cô cũng quen biết, là người đàn ông lần trước cùng cô cùng nhau đi nhờ xe đó. Cậu ấy nói có thể đưa cô đi cùng, cô có muốn đi không? Nếu cô đi tôi sẽ lại đến đón cô."

"Đi ạ, vậy tôi sẽ đợi chú ở phố Phủ Tiền." Thư Nhan không ngờ tới lại là người đàn ông kia, đúng là trùng hợp.

Gần như mỗi tuần Thư Nhan đều phải đi nhập hàng, Thanh Thanh và Thiên Bảo đã sớm tập thành thói quen, bọn chúng cũng không cần Thư Nhan phải dặn dò gì mà đều có thể tự chăm sóc được cho chính mình.

Thư Nhan không yên tâm lại dặn dò một lần nữa rồi mới mang theo một chiếc túi lớn đựng các quần áo mẫu đi xuống dưới lầu chờ xe. Không đến bao lâu một chiếc xe con dừng lại trước mặt Thư Nhan, người đàn ông ngồi trên ghế phụ rõ ràng là Phương Trạch Vũ.

Đúng là hiếm thấy, hôm nay Phương Trạch Vũ nhìn thấy cô vậy mà lại còn gật đầu.

"Cái đó, cảm ơn anh." Thư Nhan nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.

Cả đường đi không ai nói chuyện, mãi đến khi gần tới Hàng Thành thì Thư Nhan mới nói: "Bác tài, lần này tôi không cùng nhau trở về với mọi người nữa, hôm nay tôi tới đây có tương đối nhiều chuyện phải làm."

"Vậy được, vậy một lát nữa tôi không đợi cô nữa." Bác tài xế gật đầu.

"Vậy tôi thanh toán tiền xe trước." Thư Nhan lấy tiền ra đưa cho bác tài xế.

"Không cần đâu, chiếc xe này đã được cậu Phương bao hết, nếu như cô muốn đưa tiền thì phải đưa cho cậu Phương mới đúng."

TBC

"Không cần, vừa lúc tiện đường."

Đây là lần đầu tiên Thư Nhan nghe được Phương Trạch Vũ nói một câu dài như vậy, giọng nói trầm trầm còn cực kỳ dễ nghe.

"Vậy không được đâu, tuy chiếc xe này được anh tiêu tiền bao hết lấy nhưng nếu như tôi đã ngồi rồi thì đương nhiên phải trả tiền, mong anh nhận lấy." Anh vẫn không nhận, trước khi xuống xe Thư Nhan nhanh đẩy tờ tiền này vào trong n.g.ự.c anh: "Cảm ơn anh, tôi đi trước."

Phương Trạch Vũ liếc mắt nhìn Thư Nhan một cái rồi yên lặng cầm lấy tờ tiền qua.

"Anh Phương, cái này..."

"Không có việc gì, đi thôi."
 
Back
Top Bottom