Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 170: Chương 170



Đồng nghiệp này còn nói cái gì mà lúc trước đến nhà bà ta muốn cầu hôn nhưng bà ta lại không chịu gả Tú Tú cho con trai của bà đồng nghiệp này, hiện tại có biết bao nhiêu cô gái muốn gả cho con trai của bà ta. Giờ thì nhổ vào, sao không chịu nhìn xem đức hạnh của con trai bà ta đi, con gái bà ta không thèm gả cho con trai mình giờ có mà muốn cũng chẳng có khả năng.

"Đương nhiên làm kinh doanh sẽ rất tốt nhưng mà làm kinh doanh cũng cần phải có vốn và phải có nhân lực nữa." Ngô Tú Nguyệt đã sớm nghĩ tới chuyện làm ăn buôn bán nhưng Trương Hoa Phong không đồng ý.

"Thật ra thì nhân lực không cần phải lo lắng, nếu như thật sự muốn làm buôn bán thì mẹ với ba con sẽ về hưu sớm. Tiền vốn cũng không cần phải lo, chúng ta cũng đâu phải làm ăn buôn bán gì lớn đâu chỉ làm ăn kinh doanh nhỏ thôi nhưng mà không có bí quyết gì." Mẹ Trương do dự hồi lâu: "Con nói xem bảo Tú Tú trở về mở cửa hàng quần áo thì thế nào? Không mở ở đường Nam Thành Tây mà mở ở trước đường Học Phủ, như vậy cũng không tính là đoạt lấy việc buôn bán của Thư Nhan đâu nhỉ?"

TBC

"Gọi Tú Tú trở về?" Ngô Tú Nguyệt sửng sốt lắc đầu nói: "Như vậy không tốt đâu, lúc trước Tú Tú chẳng hiểu biết gì nhưng đều được Thư Nhan bồi dưỡng cho. Bây giờ em ấy vừa thành thạo lại bảo em ấy từ chức... Hơn nữa Tú Tú còn nói Thư Nhan đang có ý định đề bạt em ấy làm cửa hàng trưởng, chúng ta làm vậy chắc chắn không được đâu."

"Mẹ cũng đâu nói là lập tức đâu, mở cửa hàng cũng đâu có dễ dàng như vậy, chắc chắn sẽ cần mất rất nhiều thời gian. Vậy con nói xem không làm kinh doanh quần áo vậy chúng ta mở cửa hàng gì?"

Việc làm ăn bên phía lão Trương càng ngày càng phát đạt, những phần cơ bản sản xuất ra trong nhà máy, lão Trương đã tìm thêm ba nhà máy cung cấp OEM khác nên vẫn hơi bận.

Hôm nay ông ấy đặc biệt mời Thư Nhan đến là muốn mở rộng năng lực sản xuất của nhà máy.

"Lúc đó khi tôi ra biển kinh doanh, thật sự có tham vọng. Giống như ông Hà, đều thuê một nhà xưởng nhỏ, tôi trực tiếp thuê hai phòng, việc làm ăn khi đó rất tốt, bên cạnh đó nhà xưởng này còn muốn chuyển nhượng, tôi cũng thuê nó nhưng cứ để trống mãi, bây giờ tôi định dọn ra một vài chỗ để bố trí máy móc, tìm nhà cung cấp OEM khác không phải là kế hoạch lâu dài. Tổng giám đốc Thư, cô xem phòng này dọn dẹp xong có thể để được ba mươi máy, phòng bên kia có thể để được bốn mươi máy, thêm bảy mươi máy, vậy chúng ta không cần tìm nhà máy cung cấp OEM nữa rồi." Ông Trương dẫn Thư Nhan đi quanh nhà xưởng trống trải đã được quét dọn sạch sẽ, rõ ràng suy nghĩ này của ông ta không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Thư Nhan im lặng, thực ra bản thân cô không có tham vọng lớn, chỉ muốn kiếm chút tiền mua vài căn nhà, kết quả gặp phải một hai đối tác đều có tham vọng rất lớn.

"Đơn đặt hàng tháng trước là hiện tượng cấp, bởi vì chúng ta là nhà máy duy nhất cho nên việc kinh doanh mới sẽ tốt như thế, trên thị trường bây giờ đã xuất hiện rất nhiều quần áo mùa thu, về sau đơn đặt hàng chắc chắn sẽ ít hơn." Hàm ý của Thư Nhan chính là đầu tư quá lớn.

Diệp Thục Cầm cũng có ý này: "Tôi cảm thấy Thư Nhan nói đúng đấy, chỉ nên dọn trước một phòng này thôi, mua ba mươi máy, đến sang năm việc kinh doanh vẫn tốt thì hẵng mở thêm phòng khác."

"Một máy là 600 tệ, bảy mươi máy là 42. 000 tệ, tôi cảm thấy đầu tư này cũng không lớn." Ông Trương có chút không cam lòng.

Thư Nhan còn tưởng phải hàng trăm ngàn cơ, vậy đầu tư này thật sự không lớn, vừa định nói vậy thì mua đi thì Diệp Thục Cầm ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, vạch trần ông Trương.

"Máy may không đắt nhưng còn phải mua bàn ủi lớn, máy cắt, d.a.o điện, máy vắt sổ... Cộng hết cả lại chưa đến hai trăm ngàn ông làm được à?"

Thư Nhan không hiểu kinh doanh, nghe thấy hàng loạt máy móc khiến người ta hoa mắt thì ngẩng đầu lên nhìn ông Trương đang cúi đầu.

"Tôi cảm thấy nên ổn định thì tốt hơn." Thư Nhan gợi ý: "Hoặc là mọi người có thể tìm những chiếc máy đã qua sử dụng, như những máy còn mới 80% đến 90% có lẽ sẽ rẻ hơn máy mới rất nhiều nhỉ?"

"Sở dĩ lần này tôi đồng ý việc mở rộng của ông Trương là vì có người muốn đóng cửa nhà máy, cho nên chúng tôi định thu lại máy móc trong nhà máy của họ, chúng tôi đã xem qua những máy móc này. Trong đó có ít nhất 80% máy mới và họ sẽ giảm giá cho chúng ta 40% so với giá gốc." Diệp Thục Cầm cười vui vẻ nói.

"Vậy thì rất tốt, về lĩnh vực sản xuất tôi cũng không hiểu lắm, tự mọi người quyết định là được." Thư Nhan cười nói.

"Là thế này, hôm nay tôi tìm cô đến đây còn có một việc muốn bàn. Đúng dịp nhà máy này muốn mở rộng, ý của chúng tôi là cô có muốn tham gia cổ phần không?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 171: Chương 171



Thư Nhan sửng sốt, còn cho rằng họ muốn chấm dứt hợp tác với cô, không ngờ lại muốn cô tham gia cổ phần.

"Không cần, không phải lần trước tôi đã nói với ông rồi sao? Tôi hợp tác với bạn của tôi để thành lập một thương hiệu, đến lúc đó cũng sẽ thành lập nhà máy của riêng mình, bên này đều là tâm huyết của ông và vợ ông, tôi cũng không giúp đỡ được gì, khoảng thời gian này vẫn luôn là ông và chị dâu bận rộn còn tôi chỉ đợi chia tiền là đã thấy xấu hổ lắm rồi." Thư Nhan suy nghĩ rồi nói: "Như thế này đi, chúng ta hợp tác đến cuối năm nay, việc kinh doanh sang năm sẽ thuộc về ông."

Từ khi hợp tác đến nay, bên này đã xuất hàng gần 300. 000 bộ, chi phí đã được thu hồi và bây giờ đều thuộc về lợi nhuận ròng.

Trừ đi tiền thuê nhà, tiền điện nước, nhân công và một số thứ lặt vặt thì một bộ quần áo có thể kiếm được hơn 4 tệ, cho đến thời điểm này thu nhập gần như hơn 1,2 triệu. Còn hai tháng nữa là đến Tết, nhưng bởi vì trên thị trường đã xuất hiện quần áo mùa thu của xưởng khác cho nên việc kinh doanh của xưởng họ tương đối ít hơn, có lẽ chỉ có 700. 000 hoặc 800. 000. Đến Tết, Thư Nhan có thể được chia khoảng một triệu đã là một số tiền rất lớn, cho dù thế nào thì Thư Nhan vẫn rất hài lòng,

"Như vậy không được, trước đây chúng ta đã đồng ý hợp tác và cũng đã ký thỏa thuận, làm sao có thể kinh doanh xong thì chấm dứt hợp tác với cô được." Ông Trương lắc đầu.

"Thực sự tôi cũng không giúp đỡ được gì, lúc đó nói hợp tác với ông, kết quả là ngoài chi phí vật liệu giai đoạn đầu thì đến tiếp sau tôi đều không bỏ ra khoản tiền nào, càng không đóng góp gì. Đều là ông và chị dâu bận rộn, mọi người có thể chia tiền cho tôi đến cuối năm là đã rất nhân nghĩa rồi." Thư Nhan nói thật lòng.

Ông Trương nói gì cũng không đồng ý, cuối cùng vẫn là Diệp Thục Cầm đứng ra.

"Như thế này nhé, cũng đừng nói chia hay không chia, đến sang năm chúng tôi sẽ trực tiếp cho cô cổ phần trong nhà máy."

"Cái này..."

"Đúng." Không đợi Thư Nhan nói hết, ông Trương vỗ tay nói: "Chúng tôi trực tiếp cho cô cổ phần, cô đừng từ chối."

Thư Nhan không từ chối được, thảo luận hồi lâu cuối cùng cô quyết định lấy 20% cổ phần.

Khi chuẩn bị rời đi, Thư Nhan suy nghĩ một chút và nói: "Bây giờ trong nhà máy chỉ có một kiểu mỏng và một kiểu thêm vải nhung. Tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu từ phương diện vật liệu, nghiên cứu thêm các chất liệu khác và dựa theo chất liệu để chia thành ba cấp là cao, trung, thấp. Ngoài ra là vấn đề về kiểu dáng, cũng không nhất thiết phải là nam nữ trưởng thành mà thị trường trẻ em cũng rất lớn, thị trường của người lớn tuổi cũng có thể cân nhắc. Dù sao cũng là sản xuất quần áo mùa thu, mọi người sản xuất ra một lô quần áo mẫu cũng có nguồn khách hàng, chào hàng có lẽ cũng là một con đường không tồi."

Có qua có lại mới toại lòng nhau, họ biết tri ân báo đáp thì đương nhiên Thư Nhan cũng dốc sức giúp đỡ họ.

Kết thúc chuyện bên này Thư Nhan đi đến công ty, việc bên đó cũng rất nhiều, trước đây cô từng nói không có thời gian để đi nhưng cũng không thể mãi không đi được.

"Tôi đang định gọi điện thoại nói với cô đây, cô đã đến rồi vậy thì thảo luận tiếp về hợp đồng quảng của vợ chồng ngôi sao đi." Hồ Thụy Tuyết đứng dậy đi đến sô pha ngồi xuống bên cạnh Thư Nhan, thư ký bưng vào một ly trà, nhẹ nhàng đặt xuống, lúc rời đi cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Họ đồng ý rồi?" Thư Nhan còn tưởng phải cần một chút thời gian để thương lượng.

"Đồng ý rồi, hai người tổng cộng là 180. 000 tệ, nhưng phải báo giá ra bên ngoài là 500. 000 tệ." Hồ Thụy Tuyết nhìn mặt Thư Nhan: "Sao càng lúc càng đen thế?"

"Báo giá ra ngoài là 500. 000 tệ?" Thư Nhan sờ mặt: "Bác sĩ nói là hiện tượng bình thường, bây giờ đang đóng vẩy, sau này hết thì sẽ ổn thôi."

Thư Nhan sợ để lại sẹo nên không đeo khẩu trang, sợ ma sát nhiều sẽ bong vẩy đến khi ấy sẽ để lại một vết trắng, vậy thì sẽ được một mất mười.

"Đúng vậy. Nâng cao giá trị con người mà, thực ra cũng có lợi cho chúng ta, một thương hiệu lạ bỏ ra 500. 000 tệ để mời một cặp vợ chồng ngôi sao, cũng xem như là một tin tức lớn." Dù sao cũng chỉ hô lên một chút, còn được nâng cao giá trị thương hiệu của bản thân thì tại sao lại không làm.

Thư Nhan gật đầu sáng tỏ, giống như những ngôi sao đó mấy chục năm sau, báo giá ra bên ngoài luôn được thổi phồng lên rất nhiều. ,

"Khi nào quay quảng cáo?"

TBC

"Đã được chuẩn bị rồi, dự tính phải một tuần sau thành phẩm thật sự được đưa ra thị trường, làm sao cũng phải một tháng sau chứ nhỉ?" Hồ Thụy Tuyết rất không hài lòng với tiến độ này: "Ngoài ra còn có vấn đề bên phía mặt tiền cửa hàng, Trần Phi nói còn nửa tháng nữa mới có thể trang trí xong, bên tôi đã tuyển hai nhân viên kinh doanh, muốn đưa đến cửa hàng để cô đào tạo trước, được không?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 172: Chương 172



Khi muốn sửa sang cửa hàng trực tiếp, Thư Nhan đã giới thiệu Trần Phi làm nhà thiết kế.

"Đương nhiên không thành vấn đề, có người đến làm không công tôi cầu còn không được nữa là. Tìm được quản lý cửa hàng rồi sao?" Là cửa hàng trực tiếp của công ty chắc chắn phải có quản lý cửa hàng, cũng không thể để một bà chủ công ty như Thư Nhan đích thân phụ trách được.

"Đã chọn được vài người nhưng tạm thời vẫn chưa quyết định, ngày kia họ đến, đến lúc đó cô cũng đến xem chứ?" Hồ Thụy Tuyết nói xong nhìn Thư Nhan.

"Đến lúc đó hẵng nói."

Công ty đang trong giai đoạn chuẩn bị, nói bận cũng bận, nói không bận cũng không bận. Chí ít Thư Nhan cảm thấy không có việc gì nên dứt khoát đi về cửa hàng của mình.

Kể từ lần trước sau khi nói chuyện với Trương Hoa Tú, cô ấy đã có kế hoạch thay đổi rất nhiều, chẳng hạn như cố gắng tự mình xử lý một số việc nhỏ và một số việc sẽ xin ý kiến Thư Nhan để đi làm, độ hiểu rõ giữa hai bên rất tốt.

Hôm qua có một khách hàng đến trả hàng, Trương Hoa Tú xử lý rất tốt, Thư Nhan cảm thấy Trương Hoa Tú bây giờ có thể còn có thiếu sót nhưng làm quản lý cửa hàng nhỏ này của cô thì không có vấn đề gì.

TBC

"Thế nào, có mệt không?"

"Không mệt." Trương Hoa Tú lắc đầu, hỏi: "Bà chủ, cửa hàng đối diện cũng là của chị sao?"

"Không phải của một mình chị mà chị chung vốn với bạn mở, sao thế?" Thư Nhan tò mò nhìn cô ấy.

Trương Hoa Tú do dự một hồi lâu mới nói: "Là thế này, hiệu suất làm việc trong nhà máy của ba mẹ em cũng không tốt tắm, có thể sẽ bị sa thải. Trong nhà chỉ có một mình anh trai em kiếm tiền, áp lực tương đối lớn. Mẹ em đang suy nghĩ có thể để chị dâu em mở một cửa hàng quần áo bên đường Phủ Tiền hay không."

"Rất tốt đấy, đường Phủ Tiền nằm ngay bên cạnh thành phố đại học, chất lượng và kiểu dáng các cửa hàng quần áo bây giờ đều tương đối bình thường, chị cảm thấy có thể mở một cửa hàng từ trung cấp đến cao cấp ở bên đó. Quần áo đẹp và thời trang một chút, việc buôn bán chắc sẽ rất tốt." Thư Nhan cảm thấy mở cửa hàng ở đó dù sao cũng tốt hơn là ở nhà làm nội trợ.

"Em cũng nghĩ như vậy, nhưng chị dâu em lo mở cửa hàng sẽ làm ăn thua lỗ cho nên vẫn còn đang do dự. Vốn dĩ chị ấy muốn đến học hỏi chị nhưng chị ấy lại nói mình mở một cửa hàng giống chị nên ngại nói với chị." Trương Hoa Tú nói nửa đùa nửa thật.

"Vậy thì có sao đâu, một người ở đường Phủ Tiền, một người ở đường Thành Nam Tây, cách nhau xa như thế, nếu chị dâu em tự mình mở cửa hàng cũng rất tốt, bây giờ em cũng xem như biết được nhiều thứ, cũng có thể giúp đỡ cô ấy."

"Em không có ý muốn rời đi, em cảm thấy ở bên này rất tốt." Tú Tú vội giải thích.

Thư Nhan sửng sốt: "Chị cũng không nói để em đi, chị chỉ là nói nếu chị dâu em mở cửa hàng thì em có thể đi giúp cô ấy khi em nghỉ, khó khăn lắm chị mới đào tạo ra được một người như em, em không thể đi được nếu không chị sẽ khóc thật đấy." Thư Nhan cũng nửa đùa nửa thật theo.

Trương Hoa Tú thật sự đã học được rất nhiều thứ từ cô, chẳng hạn như lên kế hoạch cho một sự kiện, phối quần áo, làm tốt hai điều này thì chỉ cần quần áo đẹp và giá cả phải chăng thì chắc hẳn không cần lo lắng về việc bán hàng.

"Em sẽ cố gắng nói với chị ấy về điều này khi em nghỉ ngơi." Trái tim nhỏ bé của Trương Hoa Tú vừa rồi thực sự gần như hở một nhịp, chỉ sợ Thư Nhan nhìn ra chút gì đó.

Sở dĩ cô ấy chột dạ như vậy cũng là vì hôm qua mẹ cô ấy nói với cô ấy về việc mở cửa hàng, nói gì là cô ấy có kinh nghiệm, làm thuê cho người ta còn không bằng tự mình làm chủ các kiểu, lúc đó cô ấy đã từ chối thẳng thừng.

Thư Nhan có ơn với cô ấy, hơn nữa cho đến bây giờ cũng rất chăm sóc cô ấy, cô ấy không thể vừa học xong thì bỏ đi được, không nói gì khác chỉ là lương tâm của mình không cho phép.

Anh em ruột còn chưa tính toán rõ ràng, huống chi là chị dâu cách nhau một tầng, Trương Hoa Tú cảm thấy tốt hơn hết là không nên hợp tác, bình thường lúc nghỉ ngơi giúp đỡ còn khách sáo một chút nhưng nếu thật sự làm chung thì cuối cùng cũng sẽ cãi nhau, người chịu tội vẫn là ba mẹ cô.

Hơn nữa, lương của cô ấy bây giờ thật sự không thấp, mở cửa hàng ở đường Phủ Tiền cũng chưa chắc có thể có mức lương cao như cô.

"Tự em sắp xếp tốt là được, ngoài ra chị còn có việc muốn bàn với em."

Hôm nay một mình Thư Nhan đến gặp Trương Hoa Tú chỉ để nói về việc cô ấy được thăng chức thành cửa hàng trưởng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 173: Chương 173



Trong khoảng thời gian vừa rồi, cô cũng thấy rõ được sự nỗ lực của Trương Hoa Tú, cô ấy thực sự có sự tiến bộ rất lớn, hơn nữa là do cửa hàng của cô cũng không rộng lắm, với năng lực hiện tại của Trương Hoa Tú thì hoàn toàn có thể gánh vác được.

"Như vậy có sớm quá không ạ?" Trương Hoa Tú e ngại.

"Điều đó cho thấy em đang tiến bộ rất nhanh. Nếu em không có khả năng, chị sẽ không thể giao cửa hàng cho em, nên phải tin vào bản thân mình. Sau khi trở thành cửa hàng trưởng, lương và hoa hồng cũng sẽ khác với ban đầu. Lương cơ bản là 300 tệ, một tháng vẫn có 1% hoa hồng nhưng em sẽ được hưởng thêm tiền hoa hồng từ cửa hàng chính, cuối năm chị sẽ thưởng thêm dựa trên thành tích của em, nói sơ qua là như vậy, em có yêu cầu gì nữa không?"Thư Nhan cũng có mở thêm một vài quầy hàng, bên chỗ Lão Trương cũng không thể không để ý, sau này bên chỗ Hồ Thụy Tuyết cũng có thể sẽ rất bận rộn, hơn nữa còn có hai đứa nhỏ, nên cô sẽ càng ít tới quản lý cửa hàng này hơn.

Tú Tú cắn môi, cố gắng hết sức kiềm chế sự kích động, cúi đầu nói: "Cảm ơn bà chủ đã dạy dỗ, em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ hơn."

Làm việc trong cửa hàng này đã mấy tháng, Trương Hoa Tú biết rất rõ doanh thu mỗi tháng nhiều nhất là khoảng ba mươi đến bốn mươi nghìn tệ, ít nhất là hai mươi nghìn tệ, mỗi tháng cô ấy và Oánh Oánh có thể có được vài trăm tệ tiền hoa hồng trở lên, có lúc còn hơn ba trăm, một tháng tiền lương khoảng bảy, tám trăm, ngay cả sinh viên đại học cũng khó có thể có được mức lương này.

Hoa hồng 1% từ cửa hàng chính sao? Vậy mỗi tháng hoa hồng của cô ấy ít nhất là 300, cộng với lương và các khoản trợ cấp khác hàng tháng là hơn một nghìn. Lương trung bình của Nam Thành cũng chỉ hơn ba trăm, nhưng cô ấy lại nhận được mức lương hơn ba nghìn một tháng, Trương Hoa Tú cảm thấy như mình đang mơ.

"Còn một chuyện nữa chị muốn nói với em, chị đã thuê thêm hai nhân viên bán hàng ở đối diện, tạm thời sẽ đến chỗ chúng ta học hỏi trước. Khi bên cửa hàng kia sửa chữa xong thì qua đó ngay, em cố gắng hướng dẫn họ nhé." Vốn dĩ Thư Nhan định thuê thêm một nhân viên bán hàng nữa, cô nghĩ nhân viên bán hàng của cửa hàng bán đồ nội y sẽ ở đây một hai tháng nên cô lại quyết định đợi đến khi họ sang cửa hàng kia mới thuê tiếp, nếu không thì nhân viên còn nhiều hơn cả khách hàng mất.

Cô nói qua cho Trương Hoa Tú biết một số thông tin của hai nhân viên kia, sau đó Thư Nhan cũng giao chuyện này cho cô, đồng thời cũng giao thêm cả những việc khác nữa, cuối cùng Thư Nhan cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Cuối tuần, hai đứa nhỏ không đến lớp học bổ túc, Thư Nhan đưa hai đứa nhỏ đến nhà mới dọn dẹp vệ sinh một chút, trên đường đi qua trung tâm bất động sản, vừa hay gặp giám đốc Vương nên liền chào hỏi.

"Tổng giám đốc Thư, tôi đang tìm cô đây." Giám đốc Vương gọi Thư Nhan lại.

"Có chuyện gì vậy?" Thư Nhan không nghĩ ra anh ta tìm cô vì chuyện gì nữa.

"Là chuyện liên quan đến hộ khẩu." Giám đốc Vương mời Thư Nhan lên lầu hai của trung tâm bất động sản, gọi cho bọn trẻ hai ly sữa và rất nhiều bánh kem mà hai đứa thích.

TBC

Lúc đó Thư Nhan đang vội vàng đưa Thanh Thanh đi học, sau khi trả tiền nhà xong, giao hộ khẩu cho Giám đốc Vương, nhưng không biết anh ta làm như thế nào lại lấy được bản in màu xanh hộ khẩu.

Hộ khẩu in màu xanh là loại hộ khẩu nằm giữa hộ khẩu chính thức và hộ khẩu tạm trú, sau một thời gian có thể chuyển thành hộ khẩu chính thức.

Lúc đó Giám đốc Vương nói sẽ mất khoảng nửa năm, cho nên Thư Nhan cũng không hỏi đến nữa.

"Cái gì? Sắp duyệt được rồi sao? Hay là không xét duyệt được?" Thư Nhan nhíu mày, sao lúc này làm hộ khẩu lại khó như vậy chứ, đáng lẽ là phải làm được rồi chứ.

"Xét duyệt được rồi, cũng đã có thể đi xin để nhập hộ khẩu chính thức, nhưng phải tự mình đến tận nơi đăng ký." Thật ra cũng chỉ là cung cấp một số thông tin sau đó ký tên là được.

"Hôm nay là chủ nhật, đồn cảnh sát không có ai làm việc đúng không?" đương nhiên là Thư Nhan hy vọng sẽ có được hộ khẩu chính thức càng sớm càng tốt.

"Ngày mai. Tôi đang định gọi cho cô, nhưng thật may lại tình cờ gặp cô."

"Lần này sao lại nhanh như vậy, không phải là phải mất nửa năm sao?" Dù sao, ấn tượng của Thư Nhan đối với bộ phận ZF (Chính phủ) là luôn chậm trễ, không thể nhanh như vậy được.

"Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng lấy được hộ khẩu trước là chuyện tốt." Giám đốc Vương cười nói.

"Đúng vậy, tôi còn muốn hỏi một chuyện nữa, lúc trước tôi sợ con học chậm nên vẫn chưa chuẩn bị gì cả. Chắc anh cũng thấy rồi đấy, tôi và bố tụi nhỏ đã ly hôn, cả hai đứa đều theo tôi, nên tôi muốn thay đổi họ, tên thì có cần phải làm thủ tục gì về phương diện này không?"Lúc đó cô chỉ nghĩ rằng con có thể đi học là được rồi, còn những thứ khác cô không quan tâm đến.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 174: Chương 174



Thư Nhan không biết gì về thủ tục của thời đại này, dù sao mấy năm sau nếu muốn đơn phương đổi tên cho con thì cần phải có sự đồng ý của phía bên kia nữa, chưa kể hiện tại cô không liên lạc được với Diệp Chí Cường, mà cứ cho là nếu cô có thể liên lạc thì cô cũng sẽ không liên lạc với anh.

"Chuyện nhỏ, tôi nói một tiếng là được ngay." Giám đốc Vương không chút do dự nói.

Vốn tưởng rằng là chuyện khó, nhưng chỉ cần một câu đã được giải quyết, Thư Nhan thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cảm ơn anh, ngày mai tôi sẽ tự mình đi giải quyết hay là?"

"Tôi sẽ đi cùng cô, tôi cũng còn có một số tài liệu liên quan phải giao cho đồn cảnh sát." Không chỉ có Thư Nhan có chuyện cần giải quyết, Giám đốc Vương cũng có rất nhiều việc cần phải đến đó.

Không còn tâm trạng dọn dẹp chút, Thư Nhan đưa hai con về nhà, cô lấy ra một cuốn sổ dưới gối, cuốn sổ này là sổ kế toán của cô. Trong đó cô đã ghi rõ ràng cô kiếm được bao nhiêu và đã tiêu bao nhiêu, nhưng hai trang cuối đều ghi chằng chịt hai cái tên.

Từ khi cô xuyên đến đây rồi quyết định ly hôn với Diệp Chí Cường, lúc rảnh rỗi cô đã nghĩ đến việc đặt tên cho hai đứa nhỏ, Thư Nhan nghĩ mãi, cuối cùng chọn hai cái tên là Thư Cẩn Hi và Thư Cẩn Thần, nghe rất có cảm tình, hơn nữa thân thể này cũng có cùng huyết thống với hai đứa nhỏ, nên từ khi sống chung, Thư Nhan cũng thật sự coi chúng như con ruột của mình.

Là một người mẹ, cô sẽ không bao giờ cho phép sau này con mình phải chịu cảnh như vậy, cô muốn chúng có một tương lai tươi sáng.

"Mẹ, sau này con tên là Thư Cẩn Hi sao?"

"Đúng vậy, không thích tên này sao? Nếu không thích có thể đổi, hoặc con có muốn tự mình chọn không?" Thư Nhan đưa sách cho cô bé.

"Con thích lắm, vô cùng thích luôn." Diệp Thanh Thanh, không, hiện tại tên là Thư Cẩn Hi, cô bé vô cùng vui vẻ thầm đọc cái tên này trong đầu mấy lần, .

Còn Thiên Bảo không cảm thấy khác biệt gì nhiều cả, họ Diệp hay họ Thư cũng không có gì khác nhau.

"Sau này, Thanh Thanh và Thiên Bảo sẽ là biệt danh của hai đứa, còn Thư Cẩn Hi và Thư Cẩm Thần sẽ là tên thật, tạm thời cũng không cần phải đổi tên ở trường đâu, các bạn trong lớp hai đứa cũng đã quen gọi vậy rồi mà." Nói đến đây, Thư Nhan có chút khó chịu, lúc đầu chỉ muốn nhập học càng sớm càng tốt, nhưng cô lại quên mất chuyện này.

Hiện tại cô lại đổi cả họ tên cho hai đứa, đặc biệt là họ, chắc chắn các bạn trong lớp cũng sẽ suy nghĩ nhiều hơn, bây giờ tỷ lệ ly hôn không cao như ở tương lại, các gia đình đã có cha mẹ ly hôn sẽ bị kỳ thị, Thư Nhan không muốn hai đứa nhỏ phải chịu đựng những ánh mắt kỳ thị của người khác.

Thiên Bảo thì chắc vẫn ổn, bởi ở nhà trẻ cũng có rất nhiều bé cũng dùng biệt danh, lên tiểu học mới dùng tên thật nên chắc mọi người cũng sẽ không hỏi thêm, còn bên Thanh Thanh thì có hơi khó khăn nếu đổi hoàn toàn sang một cái tên mới.

"Khi làm bài kiểm tra con phải dùng tên thật, mẹ sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm của con. Khi có bạn nào hỏi thì con hãy nói Thanh Thanh chỉ là biệt danh thôi nhé."

TBC

Ngày hôm sau, Thư Nhan mang tất cả tài liệu đến trung tâm bất động sản, Giám đốc Vương đã đợi cô ở đó trước rồi.

Giám đốc Vương lái xe của công ty đưa Thư Nhan đi, trên đường đi hai người vẫn trò chuyện bình thường, Thư Nhan chợt nhớ đến tin đồn ở phía nam thành phố: "Tôi nghe nói công ty của anh đang có kế hoạch phát triển một khu chung cư mới ở phía nam của thành phố sao?"

"Cô cũng am hiểu các tin tức quá nhỉ. Chúng tôi cũng có kế hoạch như vậy, nhưng đất ở phía nam thành phố vốn được cạnh tranh rất mạnh, chúng tôi cũng không chắc có thể thắng được."

"Anh định xây giống với chung cư bên này sao?" Thư Nhan đang do dự không biết có nên mua một căn nhà khác không.

"Vẫn có một số khác biệt, Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm. Dù sao thì khu đất cũng chưa lấy được về tay nên vẫn còn quá sớm để nói đến những chuyện này." Giám đốc Vương mỉm cười: "Cô chuẩn bị mua nhà à?"

"Anh cứ hỏi đùa, tôi làm gì có tiền mua nhà." Thư Nhan đang cân nhắc nên mua nhà tư nhân hay nhà thương mại, hiện tại quyền sở hữu của nhiều nhà tư nhân không rõ ràng nên cô không dám mua, hơn nữa mua nhà ngoại thành cũng không dễ, đa số không có giấy chứng nhận nhà đất, rồi phải trực tiếp viết chứng thư, không cần phá dỡ thì không sao, một khi đã phá dỡ phải đối mặt với số tiền lớn như vậy, chủ cũ có thể không d.a.o động sao? Thư Nhan không phải người trong thôn, người địa phương nhất định sẽ giúp người địa phương, nếu thật sự muốn đệ đơn kiện, Thư Nhan không thể chiếm được ưu thế, cho nên cũng không dễ dàng mua nhà rồi phá dỡ ra được.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 175: Chương 175



Giám đốc Vương mỉm cười, đương nhiên là anh không tin lời Thư Nhan, một người có thể mua căn hộ một trăm hai mươi mét vuông trong một sớm một chiều thì sao có thể không có tiền chứ.

"Nếu cô muốn mua nhà để đầu tư, mua nhà ở phía nam thành phố cũng không có lợi lắm, tôi nghĩ nhà ở Tiểu Nam Môn cũng không tệ, chỗ đó cũng không biết khi nào sẽ được phá dỡ, nhưng nếu mua thì chắc chắn sẽ có lời." "Giám đốc Vương không có tiền, nếu như có chắc anh cũng sẽ mua mấy căn để dành rồi.

Thư Nhan hiểu ý cười cười: "Có tin tức nội bộ sao?" Tiểu Nam Môn hình như đã bị phá bỏ vào năm 1994 hay 1995. nhưng công tác chuẩn bị chắc hẳn đã được bắt đầu từ nhiều năm trước đó.

"Không phải, tôi chỉ nói như vậy thôi." Giám đốc Vương không thừa nhận.

Anh ta không thừa nhận, Thư Nhan cũng không hỏi nữa, nhưng bên phía Tiểu Nam Môn... đúng là có thể nghĩ tới.

Chắc là Giám đốc Vương đã nói trước một tiếng, nên chưa đầy một giờ sau, hộ khẩu chính thức ở Nam Thành của cô cuối cùng cũng đã làm xong.

Sau khi lấy được sổ hộ khẩu mới, Thư Nhan mở ra nhìn cột hộ có ghi tên mình, tiếp theo là con gái lớn Thư Cẩn Hi và con trai Thư Cẩn Thần, sau đó cô cẩn thận cất đi.

"Cảm ơn anh nhiều lắm, trưa nay cùng dùng bữa được không?" Thư Nhan chân thành mời Giám đốc Vương.

"Tôi còn phải đi làm nữa, hơn nữa trưa nay tôi cũng có hẹn rồi, thật sự rất xin lỗi cô, lần sau, lần sau tôi sẽ mời cô dùng bữa sau nhé." Giám đốc Vương lịch sự từ chối.

Thư Nhan giữa anh lại, rồi mua tặng anh hai đầu thuốc xịn: "Vì anh không dùng bữa được, nên anh phải nhận mấy điếu thuốc này."

"Vậy thì tôi đành mặt dày nhận lấy vậy."

Thư Nhan vỗ vỗ cái túi, từ nay về sau cô với hai con đã là người Nam Thành, không còn liên quan gì đến Tây Thành nữa.

Nghĩ đến Tây Thành, Thư Nhan đi tới điện thoại công cộng gần đó để gọi điện thoại cho Thư Kiến Dương.

Trong phòng karaoke chói tai, Thư Kiến Dương đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lại có một cô gái muốn dựa vào anh, nhưng lại bị ánh mắt của anh dọa sợ không dám đến gần.

TBC

"Anh ba, có điện thoại."

Thư Kiến Dương cầm điện thoại ra khỏi phòng karaoke, tức giận trả lời điện thoại: "Alo, ai vậy?"

"Anh ba, là em." Thư Nhan cảm thấy cạn lời: "Alo, anh ba, anh có nghe thấy em nói không?

"alo, xin chào..." Thư Kiến Dương đi ra đường lớn, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói bên kia: "Là Nhan Nhan sao, em chờ chút, anh dùng điện thoại cố định gọi lại cho em." Mẹ kiếp, chiếc điện thoại hỏng này đã tốn mất của anh hai vạn, ngoài khoe khoang ra thì chẳng có ích lợi gì cả.

Anh tìm một quán nhỏ, kéo ghế ngồi xuống mới gọi lại cho Thư Nhan.

"Anh ba, có nghe thấy không?" Thư Nhan cười nói: "Em đã nói là điện thoại cầm tay không dễ dùng, vậy mà anh vẫn mua."

Lúc này điện thoại cầm tay thật sự không thuận tiện lắm, vừa đặt lại vừa không dễ sử dụng, đợi thêm hai năm nữa, điện thoại di động sẽ có mặt trên thị trường, đến lúc đó mua luôn cái đó mới tiện.

"Những ông chủ khác cũng mua rồi, anh không thể bị bỏ lại, như vậy sẽ rất mất mặt, em ở Nam Thành thế nào rồi?" Thư Kiến Dương nhìn chung quanh, sau đó trầm giọng nói.

Thư Nhan bật cười, sau khi quen Thư Kiến Dương, cô cảm thấy anh thực sự rất vui tính.

"Em vẫn ổn, em lấy được hộ khẩu chính thức ở nam thành rồi nên muốn nói với anh một tiếng." Thư Nhan nhìn quanh, dường như chỉ muốn nói với Thư Kiến Dương.

"Lần trước không phải đã giải quyết xong rồi sao?" Thư Kiến Dương có chút khó hiểu.

"Lần trước không phải hộ khẩu chính thức, hôm nay em mới nhận được hộ khẩu chính thức, còn đổi tên cho hai đứa nhỏ nữa. Thanh Thanh đổi thành Thư Cẩn Hi, Thiên Bảo đổi thành Thư Cẩn Thần, không còn việc gì khác nữa nên em gọi nói với anh một tiếng, vậy em cúp máy đây."

"Chờ đã." Thư Kiến Dương hô lên: "Tết năm nay em có về không? Chú hai với Kiến Bân đã đến gặp anh mấy lần, họ muốn anh đưa thông tin liên lạc của em cho họ. Nhưng anh đã từ chối và nói là không biết, nhưng chắc bọn họ cũng đã nghi ngờ rồi."

"Tết em không về, dù sao cũng không thể nói cho bọn họ biết em đang ở đâu, còn phương thức liên hệ của em thì anh cứ nói với họ rằng anh không có liên hệ gì với em là được rồi." Thư Nhan không chút do dự từ chối.

Quay lại để làm gì? Để họ bóc lột cô sao? Cô dám bảo đảm, nếu muốn ra khỏi cánh cửa đó một lần nữa thì không thể không đổ m.á.u một lần.

Thôn của Nguyên Thân còn rất phong kiến, ở đó họ coi con gái không ra con người, họ chỉ coi như tài sản riêng, trước khi lấy chồng là do cha mẹ sắp đặt, họ chỉ coi phụ nữ như một đồ vật, vốn không được đối đãi như con người.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 176: Chương 176



Nếu Thư Nhan về ăn Tết, cha mẹ cô sẽ giam lỏng cô ở nhà, chắc chắn sẽ không có một ai ra mặt giúp cô, Thư Kiến Dương có thể sẽ giúp cô, nhưng có thể sẽ khó khăn, dù bên ngoài anh có giỏi giang thế nào đi chăng nữa thì trong nhà cũng cũng chỉ là con cháu mà thôi.

Sáng nay khi tỉnh dậy, Thư Nhan nhìn mình trong gương, các vết nám trên mặt gần như không còn, nhưng da vừa bong ra thì trắng bệch, không khá hơn là bao so với trước khi tẩy tàn nhang, nhưng ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với trong thời gian nó đóng vảy. Giờ đây, cuối cùng cô cũng có thể ra ngoài mà không cần đeo khẩu trang.

Da vừa bong ra nên vô cùng hồng hào và mềm mại, Thư Nhan không dám rửa mặt mạnh nên chỉ dùng tay xoa nhẹ, sau đó nhúng bông tẩy trang vào một ít toner rồi lau nhẹ, sau đó là tinh chất phục hồi và kem dưỡng do bệnh viện kê đơn. Một lọ nhỏ tinh chất phục hồi chỉ có năm ml mà đã có giá hơn 200 tệ, Thư Nhan rất chịu chi để đầu tư cho da mặt, ngay cả phương phương sử dụng laser cô cũng đã thử, đúng là kết quả không tệ.

Bây giờ chính là thời điểm cần phục hồi làn da nên Thư Nhan rất cẩn thận, chỉ cần có nắng thì cô nhất định phải đội mũ hoặc che ô.

Hôm nay thời tiết lại đẹp một cách hiếm có, Hồ Thụy Tuyết hẹn Thư Nhan đưa bọn nhỏ ra ngoài hóng gió, nhưng vừa nhìn mặt trời bên ngoài, Thư Nhan lại do dự.

"Mặt tôi vẫn chưa thể phơi nắng được, hay chờ đến đầu xuân rồi đi chơi xuân một thể." Thư Nhan nghĩ lúc đó mặt cô chắc là đã khỏi hẳn rồi.

"Tôi có bắt cô phải phơi nắng đâu. Nơi tôi muốn đến là một bãi cỏ rộng ngoài trời, để bọn trẻ chơi ở đó, còn chúng ta ngồi dưới mái che nhìn mấy đứa nhỏ chơi cũng được, cô thử nghĩ lại xem, đã bao lâu rồi cô không ra ngoài hóng gió rồi?"Hồ Thụy Tuyết biết Thư Nhan vừa bận rộn ở nhà vừa ở tiệm, còn cả ở chỗ Lão Trương và chỗ cô, nên cô không có lúc nào được rảnh rỗi.

"Chỉ có hai chúng ta và ba đứa nhỏ thôi sao?"

Từ khi đến Nam Thành, Thư Nhan thật sự chưa được nghỉ ngơi, ngày nào cũng dậy sớm đưa con đi học, đưa con xong lại đi đến cửa hàng, đến chiều lại vội vàng trở về đón con, rồi nấu cơm tối, ăn cơm xong lại dọn dẹp giặt quần áo, bận bịu đến tận tám, chín giờ mới được đi tắm sau đó đi ngủ cùng con, một ngày cứ như vậy trôi qua.

Những người khác thì còn có ngày cuối tuần, nhưng còn cuối tuần của cô là khoảng thời gian mệt mỏi nhất. Chiều thứ sáu cô đón con về, sau đó tối đó lại đến hàng thành, sáng thứ bảy hôm sau đã phải đi lấy hàng từ bốn giờ sáng đến tận gần bảy giờ. Sau đó cô lại lập tức gọi xe về Nam Thành rồi mở hàng ra, phối đồ với nhau rồi mới treo lên bán. Xong việc cô mới về nhà nấu cơm trưa cho con rồi mới ngủ được một giấc, đến chiều dậy lại dọn dẹp rồi nấu cơm tối, rửa bát giặt đồ, cuộc sống của cô cứ nối tiếp nhau như vậy.

Thư Nhan nhớ lại những ngày trước và cũng thầm phục chính bản thân, sao cô có thể đến đây được vậy? Vẫn may là sức khỏe cô khá tốt, không thì đã sớm bị bệnh rồi.

TBC

"Đúng vậy, chỉ có vài người chúng ta thôi. Mấy mẹ con cô có gì không ăn được không? Tôi sẽ nhờ dì chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến dã ngoại." Hồ Thụy Tuyết nghe Thư Nhan hỏi cô liền trả lời lại ngay.

"Chúng tôi không phải người kén ăn, ăn gì cũng được." Cúp điện thoại, Thư Nhan xách túi đi chợ, cô cũng định tự làm một chút đồ mang đi nữa.

Bây giờ là mùa đông, món nóng sẽ dễ bị nguội, ở nhà đã có hai chiếc hộp giữ nhiệt rồi, nhưng cô vẫn mua thêm hai chiếc, lát nữa tráng qua nước sôi để đựng đồ ăn.

"Mẹ, chúng ta đi dã ngoại với ai vậy?"

"Một người Bạn tốt của mẹ, các con chưa được gặp. Còn có một em gái nhỏ bốn tuổi nữa. Đến lúc đó con sẽ là chị lớn nên phải chăm sóc các em nhỏ đấy, biết không?"

"Con biết rồi, mẹ đang làm gì vậy? Con giúp mẹ." Thanh Thanh xắn tay áo lên muốn giúp.

"Không cần đâu. Mẹ đang làm gà KFC, lần trước không phải hai đứa nói ngon sao?" Ngoài ra, Thư Nhan còn làm một món súp ngọt và sushi, thực ra bây giờ nhưng món này ở Trung Quốc rất hiếm gặp. dụng cụ làm sushi cô mua lúc ăn trưa ở nhà hàng.

Một hộp đầy gà KFC, một hộp sushi được trang trí đẹp mắt, hai hộp còn lại là súp ngọt, sắp xếp xong Thư Nhan đưa hai đứa nhỏ xuống lầu, một lúc sau xe của Hồ Thụy Tuyết đã đến.

"Tôi đã kêu dì chuẩn bị rất nhiều rồi, sao cô còn chuẩn bị thêm làm gì?" Hồ Thụy Tuyết nhìn thấy Thư Nhan cầm đồ trên tay, cô cũng không thích khí mở ra, hộp cô ấy mở là hộp sushi: "Cô còn biết làm món này sao?"

Cô ấy ăn một miếng, sau đó hai mắt Hồ Thụy Tuyết sáng lên: "Ngon lắm, cô làm thế nào vậy? Về dạy tôi nha."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 177: Chương 177



"Được chứ." Thư Nhan giao đồ cho tài xế cất vào cốp xe, rồi ngồi xuống với bọn nhỏ, hai người lớn ba trẻ con, không gian trong xe cũng không chật chội lắm.

"Đây là con gái của tôi, Đóa Đóa. Đóa Đóa, sao nhìn thấy chị với em trai mà không chào vậy?" Hồ Thụy Tuyết lay nhẹ con gái.

Thư Nhan nhìn cô bé ngồi trong lòng Hồ Thụy Tuyết, cô bé có làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, lông mi dài đen nhánh, mũi hếch lên, miệng nhỏ chúm chím, thanh tú dễ thương như búp bê vậy.

"Con gái của cô đáng yêu quá." Thư Nhan khen ngợi.

"Con gái cô cũng rất xinh xắn, bé trai cũng rất bảnh trai nữa." Hồ Thụy Tuyết cũng thật lòng khen ngợi.

Thư Nhan lại nghĩ đây chỉ là một lời nhận xét khách sáo, đương nhiên cô vẫn cảm thấy con gái của mình rất xinh xắn rồi. Nhưng thật ra trước đây Thư Cẩn Hi không được nuôi dưỡng tốt, mặc dù hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ có thể coi là dễ nhìn, còn Thiên Bảo thì cũng khá xinh trai.

"Đóa Đóa, đây là dì Thư, bạn tốt của mẹ, con ngoan nào, mau gọi dì Thư đi." Đợi một lúc, Đóa Đóa vẫn không lên tiếng, Hồ Thụy Tuyết cũng không tức giận, sau đó giới thiệu. : "Đây là chị Thanh Thanh, đây là em trai Thiên Bảo, lát nữa con chơi với chị với em nhé?" Nhưng Đóa Đóa ngồi trong vòng tay của Hồ Thụy Tuyết vẫn ngơ ngác, giống như không nghe thấy Hồ Thụy Tuyết nói gì.

Thư Nhan lập tức phát hiện ra vấn đề, cô mở miệng định nói, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì, sau đó cô liền cười tủm tỉm chuyển chủ đề: "Công ty khá bận rộn, cô đi như vậy sẽ không sao chứ?"

"Mọi người đang bận rộn chuẩn bị quảng cáo, ở đài truyền hình còn có nhân viên công tác theo dõi nên tạm thời không cần tôi phải để ý quá kĩ, hiếm khi rảnh rỗi nên mới ra ngoài cho thoải mái." Hồ Thụy Tuyết ôm chặt Đóa Đóa, nói với Thanh Thanh Và Thiên Bảo: "Dì là bạn của mẹ hai đứa, cứ gọi dì là dì Tuyết nhé, đây là quà ta tặng cho hai đứa."

Hồ Thụy Tuyết lấy ra hai chiếc hộp tinh xảo đưa cho Thanh Thanh và Thiên Bảo, trong đó có một chiếc vòng ngọc nhìn rất đẹp, Thư Nhan định từ chối, nhưng cuối cùng cũng không nói, thật ra cô cũng chuẩn bị quà cho Đóa Đóa, nhưng vừa nhìn thấy món quà do Hồ Thụy Tuyết chuẩn bị, cô cảm thấy món quà gặp mặt mình chuẩn bị có hơi rẻ tiền.

"Đừng giấu nữa, lấy ra đi." Hồ Thụy Tuyết nhận lấy chiếc hộp từ trong tay Thư Nhan: "Tôi tặng cô một trong hai món quà nên đã bị thiệt rồi, cô còn muốn giấu không cho sao? Không có cửa đâu."Hồ Thụy Tuyết nói đùa.

Trong hộp là một bức tượng phật nhỏ bằng vàng, dây đeo với móc cài là do Thư Nhan tự tay làm.

"Tôi rất thích, Đóa Đóa cũng rất thích." Nói xong đeo lên cho Đóa Đóa.

Nhưng đứa trẻ trong tay Hồ Thụy Tuyết vẫn ngồi im không nói lời nào.

Sau khi xuống xe, họ đi đến một trang viên.

"Đây là trang viên riêng của một người bạn của cha tôi, không chỉ có sân đánh Golf mà còn có trang trại nuôi ngựa và cả bể bơi trong nhà và ngoài trời. Nếu như nhiệt độ trong nhà ổn định thì chúng ta có thể đi bơi, ngoài ra còn có một công viên giải trí thu nhỏ, mấy đứa nhỏ chắc chắn sẽ thích."

"Lớn như vậy sao?" Thư Nhan còn tưởng là bãi cỏ trong công viên, không ngờ lại là trang viên, đây là lần đầu tiên cô biết Nam Thành có trang viên lớn như vậy, còn là của tư nhân nữa.

Hồ Thụy Tuyết đưa Thư Nhan đi vào, nói: "Nhìn thấy khu rừng đó không? Đi qua đó sẽ thấy một bãi cỏ lớn, nhưng chúng ta có thể đến công viên giải trí trước, sau đó chúng ta sẽ đến đó ăn trưa sau."

TBC

Cái gọi là công viên giải trí thu nhỏ lại mang đến cho Thư Nhan một cú sốc khác, không chỉ có đu quay, mà còn có xe hơi, tàu lượn siêu tốc thu nhỏ, nhà ma thu nhỏ...

"Đúng là công viên giải trí "nhỏ" thật." Thư Nhan cứng họng.

"Sao vậy?" Hồ Thụy Tuyết khó hiểu nhìn cô.

Thư Nhan lắc đầu, cô bắt đầu nghĩ công viên giải trí nhỏ là giống kiểu các lâu đài trò chơi hay được làm trong một siêu thị lớn, có đường trượt, cầu trượt, bể cát, ... Hóa ra thật ra là xây theo kiểu giống với công viên giải trí, nhưng tất cả các tòa nhà chỉ bị thu nhỏ.

Thanh Thanh và Thiên Bảo còn quá nhỏ, Thư Nhan chưa từng đưa bọn chúng đi công viên giải trí, lần đầu tiên hai đứa trẻ nhìn thấy những thứ này đều chạy vào chơi rất vui. Nhưng còn con gái của Hồ Thụy Tuyết vẫn ngồi im bên cạnh, không động đậy cũng không nhìn, giống như một con búp bê vậy.

"Chắc cô cũng nhìn ra rồi nhỉ?" Hồ Thụy Tuyết đột nhiên hỏi.

"Gì cơ?" Thư Nhan vẫn đang để ý vào hai đứa trẻ, sợ chúng té ngã vì quá kích động, vừa nghe thấy câu hỏi của Hồ Thụy Tuyết thì sững sờ.

"Con gái tôi, con bé bị bệnh." Hồ Thụy Tuyết nhìn chằm chằm vào mặt Đóa Đóa, trên vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương: "Vừa mới sinh ra con bé đã bị tự kỷ, bác sĩ nói nếu ba mẹ yêu thương con bé, sẽ có một ngày nào đó con bé sẽ cất tiếng gọi ba mẹ."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 178: Chương 178



"Vậy khi cô phát hiện Trương Bách Tông lừa dối, cô còn lựa chọn tha thứ cho anh ta sao?" sau khi tiếp xúc với Hồ Thụy Tuyết, cô mới nhận ra cô ấy là người vốn không để một hạt cát nhỏ bé vào trong mắt, làm sao có thể lựa chọn tha thứ cho Trương Bách Tông được, lúc bắt đầu Hồ Thụy Tuyết nói là bởi vì yêu, nhưng lần này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, dù sao Thư Nhan vẫn luôn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, cuối cùng hôm nay cô cũng biết nguyên do.

Hồ Thụy Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: "Sau khi cô gọi điện, tôi đã hỏi kỹ ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói rằng Đóa Đóa không phải không có khả năng cảm nhận được thế giới bên ngoài, mà chỉ là không thể biểu lộ ra ngoài, cho nên con bé có thể cảm nhận được tình yêu giả dối, nên chúng tôi như vậy sẽ càng làm tổn thương con bé hơn thôi. Sau đó tôi liền ly hôn với Trương Bách Tông, tôi đã đưa con bé đi tìm các chuyên gia trong và ngoài nước, nhưng đều không có kết quả gì, nên tôi muốn thử cho con bé chơi cùng với hai đứa trẻ nhà cô, có lẽ... sẽ có cơ hội thì sao."

Thư Nhan đột nhiên không biết phải nói gì, đúng là mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, giống như Hồ Thụy Tuyết, cô ấy sinh ra đã xinh đẹp, thông minh, nhưng lại toàn gặp phải tên cặn bã, hại con gái mắc chứng tự kỷ.

Cô ấy có xem trên mạng về căn bệnh này nên cũng biết một chút, nếu nhẹ thì vẫn có thể tìm cách chữa trị, các triệu chứng mà Đóa Đóa thể hiện ra rõ ràng là nghiêm trọng hơn, thuộc loại bệnh tâm thần không thể chữa trị được.

Hồ Thụy Tuyết cười nhạt: "tôi chưa từng có ý định từ bỏ, thực ra tôi biết Đóa Đóa sẽ khó có thể tốt lên được, nên tôi muốn khởi nghiệp, chỉ mong có thể dành dụm thật nhiều tiền, để lỡ như có một này tôi không còn nữa, Đóa Đóa cũng có thể được trị liệu tốt nhất ở trong viện điều dưỡng nốt quãng đời còn lại."

"Con bé mới bốn tuổi, sau này khoa học sẽ ngày càng tiên tiến, có lẽ có thể chữa khỏi mà." Thư Nhan chỉ có thể nói vài câu an ủi cô ấy.

Hồ Thụy Tuyết lắc đầu: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đến chỗ mái che bên kia ăn cơm đi."

Thư Nhan gọi hai con lại, sau đó dặn dò Thanh Thanh phải chăm sóc em gái nhiều hơn.

"Nhưng em gái không quan tâm đến con." Thanh Thanh ghé sát tai Thư Nhan thì thầm.

"Em gái chỉ không thích nói chuyện thôi, con chỉ cần nói chuyện với em ấy nhiều hơn là được mà."

Nhưng Đóa Đóa rất thích súp ngọt Thư Nhan nấu, Hồ Thụy Tuyết có chút kích động nói: "Đóa Đóa ăn rất ít, con bé không thích ăn cơm, nhưng không ngờ lại thích súp ngọt của cô, Thư Nhan, có thời gian cô dạy tôi nấu súp ngọt đi, tôi học để nấu cho Đóa Đóa ăn."

TBC

"Đương nhiên có thể." Thư Nhan nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn uống canh ngọt, trong lòng có chút xót xa, đứa nhỏ xinh xắn như vậy, nếu có thể khỏi bệnh thì tốt rồi.

Thư Nhan biết được tình hình của Hồ Thụy Tuyết xong, cũng không nỡ ném mọi chuyện trên công ty cho cô ấy, lại làm một ít chuyện cô có thể làm được.

"Tình trạng của Đóa Đóa đã như thế thì cần cô làm bạn bên cạnh nhiều hơn nữa, chuyện trên công ty cô cứ dạy cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để chia sẻ bớt cho cô." Thư Nha nói.

"Không sao đâu, tôi đã tìm một chuyên gia ở bên Đóa Đóa rồi, còn có mẹ của tôi đã ở nhà giúp đỡ cho nên cô không cần lo lắng. Mà không biết tại sao súp ngọt mà tôi nấu, Đóa Đóa không thích ăn nữa." Ngày hôm qua, Hồ Thụy Tuyết đã nấu súp ngọt, nhưng Đóa Đóa uống hai miếng cũng không uống nữa.

"Lần trước, cô đã nấu đưa cho tôi nếm thử rồi, hương vị cũng không tệ mà!" Có thể nói là giống y như đúc, Thư Nhan rất nghi ngờ.

Hồ Thụy Tuyết cũng không hiểu, có lẽ vì vị giác của Đóa Đóa nhạy cảm nên nếm ra được chút thứ khác nhau.

"Thế, dù sao mỗi buổi sáng tôi dậy đều nấu cơm trưa cho Thanh Thanh, nhân tiện nấu luôn một nồi súp ngọt mang đến đây, sau đó cô cầm về cho con bé." Gần đây, Thư Nhan lại nấu cơm trưa cho Thanh Thanh, dù sao cũng đã nấu cơm rồi nên nấu thêm súp ngọt cũng rất tiện.

"Thế thì làm phiền cô lắm."

"Phiền cái gì chứ? Dù sao cũng phải nấu cơm mà." Thư Nhan buông văn kiện ra, nhìn chất vải do cấp dưới chuyển lên, chất liệu đều làm bằng gỗ, nhưng dùng loại này làm quần áo mùa thu sẽ có bờ mặt co dãn và mềm mại khá tốt.

Quảng cáo đã quay chụp xong rồi, Hồ Thụy Tuyết và Thư Nhan nhìn cuộn phim đã cắt xong, tổng cộng có ba phiên bản được cắt ra, một bản dài năm phút, một bản khác dài hai phút và đoạn còn lại dài hai mươi giây.

"Sao hả? Cô thấy có vấn đề gì không?" Hồ Thụy Tuyết khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu hỏi Thư Nhan.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 179: Chương 179



Trên thực tế, cô ấy đã dùng toàn bộ những gì mình nhớ được đưa vào đây, hơn nữa có hai phiên bản có thời gian trình chiếu dài cũng sẽ không tệ: "Phiên bản ưu tú này đọc tên nhãn hiệu ba lần thì sao?"

"Ý cô là gì?"

"Nói câu cuối cùng này ba lần." Thư Nhan nhớ đến các quảng cáo khác đều như thế, thời gian trình chiếu tổng cộng chỉ có năm, sáu giây không có bất kỳ nội dung xinh đẹp bên trong, chỉ truyền bá tên nhãn hiệu ba lần và tên của nhà máy, thỉnh thoảng Thư Nha cũng thường nghe nên nhớ kỹ.

Hồ Thụy Tuyết lập tức tìm đến người quảng cáo của công ty muốn yêu cậu cho người này làm, bảo người này dựa theo yêu cầu của Thư Nhan lại cắt một phiên bản khác nữa.

Câu nói sau cùng kia phải nói ba lần, tuy không có mỹ cảm bằng trước đó nhưng thật sự khiến người ta dễ dàng nhớ kỹ, chỉ cần nhìn qua dường như cũng có thể nhớ kỹ tên nhãn hiệu của bọn họ.

"Như thế không phải quá xinh đẹp rồi sao." Đạo diễn quảng cáo nhỏ giọng, đề nghị.

"Không sao đâu, tôi cảm thấy rất tốt." Hồ Thụy Tuyết quyết định dùng phiên bên này, cũng không phải chiếu trên TV thế cần mỹ cảm làm gì, mục đích của họ là muốn tất cả những người nhìn thấy quảng cáo đều có thế nhớ nhãn hiệu của họ ở trong đầu.

Nói chuyện với CCTV mấy lần, phiên bản năm phút không được lên sóng, cho dù thời gian rảnh cũng không được, nhưng mặt mũi của công trình vẫn nên làm cho tốt vậy nên không biết Hồ Thụy Tuyết nói chuyện thế nào, phiên bản hai phút đồng hồ có thể chiếu nửa tháng, sau nửa tháng nhất định phải đổi sang phiên bản hai mươi giây.

"Nửa tháng sao? Cũng không tệ." Đúng hơn là rất tốt, dù sao Cctv kia thật ra phát triển từ phiên bản hai mươi giây kia, dù là một ngày thì Thư Nhan vẫn có thể in dòng chữ quảng cáo dọc trên trên mặt hộp của Cctv.

Mọi người luôn tin vào đất nước, tin dùng đồ của đất nước sản xuất cho nên có dòng chữ này, quần áo mùa thu họ bán ra chắc chắn có thể tăng lên được mấy đẳng cấp.

"Ừm, dù sao không giống với Cctv. Phiên bản hai phút của chúng ta sẽ phát ra ở các đoạn giải lao của các chương trình lớn hơn, thời gian vàng thì bỏ phiên bản hai mươi giây và, mặc khác chúng ta cũng đã liên hệ với vài đài truyền hình, thời gian vàng phát phiên bản năm phút kia lê, dường như đã thao tốn hơn một nửa nước Trung rồi." Nhưng Hồ Thụy Tuyết còn hơi không vừa lòng: "Ban đầu, tôi còn muốn phát phiên bản năm phút vào đoạn thời gian vàng, nhưng đáng tiếc, tôi không thể bàn bạc được."

Câu này không phải nói nhảm đó chứ, quảng cáo thời gian vàng của người ta tổng cộng chỉ từ năm phút đến tám phút, quảng cảm một mình cô đã chiếm trọn nên tất nhiên người ta không đồng ý rồi.

"Thế tiền quảng cáo đâu?" Thư Nhan chỉ biết CCTV muốn năm triệu, còn các nơi khác cô cũng không rõ lắm.

"CCTV dùng năm triệu, những nơi khác còn rất thuận lợi hơn, cộng toàn bộ lại lớn nhỏ cũng khoảng mười hai triệu." Hồ Thụy Tuyết bình thản nói.

Giá tiền này đã hoàn toàn vượt qua dự kiến ban đầu của Thư Nhan, nhưng muốn thu hoạch thì phải trả giá. Chuyện liên quan đến bộ phần tài chính, Thư Nhan đã từng bàn bạc với Hồ Thụy Tuyết rất lâu về trước rồi, công ty vay 5 năm triệu cộng thêm hai triệu họ đầu tư vào, tổng cộng là bảy triệu, trước mắt còn đủ nhưng lại không đủ chi phí Hồ Thụy Tuyết dùng, Thư Nhan có thể pha loãng cổ phần công ty ra.

Nói là nói như thế, nhưng Hồ Thụy Tuyết lại không thể pha loãng cổ phần công ty của Thư Nhan được, cô ấy thật sự có suy nghĩ ban đầu sẽ không đưa nhiều cổ phần công ty cho Thư Nhan như vậy.

"Cô là người lập kế hoạch cho quảng cáo này, nếu như không có vấn đề gì nữa thì có thể chính thức tung quảng cáo này ra rồi." Hồ Thụy Tuyết nhìn quảng cáo trước mắt một lần nữa và nói, quảng cáo này chắc chắn sẽ hiếm có.

"OK, chừng nào mới có thể thấy được quảng cáo nhà chúng ta trên TV?" Quảng cáo được chiếu lên rồi, chắc chắn nguồn cung cấp sẽ sản xuất không kịp: "Nhà xưởng ở bên kia ra sao rồi?"

"Đã xây dựng thêm sắp xong rồi, tất cả máy móc đều được chạy thử rất tốt, trừ những công nhân già làm tay còn tuyển thêm một nhóm người mới, ngày mai có thể chính thức đưa vào hoạt động, nếu tất cả máy móc bắt đầu đưa vào hoạt động thì sẽ sản xuất ra gần mười ngàn bộ một ngày." Hồ Thụy Tuyết đã bắt đầu sáp nhập các khu xưởng nhỏ bên cạnh.

Vậy thì không còn chuyện gì nữa, mọi chuyển đã được chuẩn bị xong chỉ đợi quảng cáo truyền bá ra ngoài, đến lúc đó mới biết được công ty của cô và Hồ Thụy Tuyết mở ra như thế nào.

Chuyện ở bên này cũng sắp hoàn thành, Thư Nhan đi thẳng đến cửa hàng kinh doanh trực thuộc để xem tiến trình bên đó, việc trang trí tổng thể cũng sắp xong, đã bắt đầu chuẩn bị một ít chi tiết nhỏ.
 
Back
Top